Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 103: Một cái truyền kỳ!

Vô Ý Bảo Bảo

09/04/2015

Bạch Phong Hoa thắng lợi làm cho tất cả mọi người Chu Vũ quốc vui sướng dị thường, ở bên trong dịch quán Chu Vũ quốc, cũng vui sướng không kém. Trận chiến hôm nay, ai cũng có thể thấy được Bạch Phong Hoa lấy được đại toàn thắng, Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong hiện tại bị nội thương cực kì nghiêm trọng, có thể tiếp tục tham gia trận đấu hay không, hay là trì hoãn.

Trong dịch quán tất cả mọi người đều hưng phấn, chỉ có một mình Bạch Phong Hoa vẻ mặt bình tĩnh, trầm mặc, khi đi đến dịch quán liền trực tiếp quay trở về phòng của mình. Hai người Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đứng ở dưới lầu nhìn chăm chú vào bóng dáng Bạch Phong Hoa, đến khi bóng dáng biến mất hai người mới quay mặt lại nhìn nhau. Bọn họ rất rõ ràng Bạch Phong Hoa vì sao lại có trạng thái này, thắng trận đấu ngày hôm nay nhưng nàng không có vui sướng, mà đang lo lắng trận đấu ngày mai. Bởi vì đối thủ ngày mai không phải ai khác, chính là Mạc Thanh Tuyệt.

“Ngươi nói, ngày mai sẽ thế nào a? Mạc đại ca có thể nhường tỷ tỷ của ta hay không?” Bạch Tử Mặc ghé sát lỗ tai An Thiếu Minh nhỏ giọng hỏi.

“Ta làm sao mà biết.” An Thiếu Minh bĩu môi, nhìn Bạch Tử Mặc đang trừng hắn, lại tiếp tục bất đắc dĩ nói, “Chuyện này đúng là rất khó nói, ngươi nghĩ lại mà xem, trận đấu này không phải là trò đùa. Nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, làm sao có thể cố ý nhường cho? Như vậy Thanh Long thánh giả làm sao có thể đối mặt được với người khác đây?”

“Đúng vậy, rối rắm.” Bạch Tử Mặc có chút đau đầu nói, “Ta không muốn tỷ của ta thua, nhưng là, ta cũng không muốn Mạc đại ca thua. Nam nhân nếu bại bởi nữ nhân…”

An Thiếu Minh co rút khóe miệng, hắn đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Bạch Tử Mặc. Ai cũng không muốn Bạch tỷ tỷ thua trận đấu này, nhưng mà Mạc Thanh Tuyệt lại là một người tỷ phu lý tưởng trong lòng Tử Mặc, nam nhân nếu bại bởi nữ nhân, hâu quả này, cảm giác này… Chậc chậc, không cần nói cũng biết.

Ngay sau đó, có thị vệ đến thông báo, vợ chồng Bạch gia đến đây. Bạch Tử Mặc vừa nghe xong, đáp lại thật to, sau đó trực tiếp chạy ra bên ngoài. Trên mặt An Thiếu Minh cũng lộ ra vẻ tươi cười, theo sát ở phía sau. Lúc này đây nhóm người ra nghênh đón Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy làm cho vợ chồng son giật nảy mình. Bởi vì đi theo phía sau Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh còn có trưởng lão Thánh điện cùng hoàng thất Chu Vũ quốc.

Thân phận Bạch Phong Hoa đã không còn giống như xưa, thân là Chu Tước thánh giả cùng Cao cấp Luyện dược sư, hôm nay nàng lại đại lấy được toàn thắng, tự nhiên đãi ngộ với Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy cũng sẽ khác.

Các trưởng lão cùng mấy vị hoàng tử đều nhiệt tình tiếp đãi vợ chồng Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy, khi tới đại đường, ngồi vào chỗ của mình xong liền phân phó người lập tức dâng trà, sau đó là khích lệ cùng ca ngợi. Nghe xong Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy đều có chút dở khóc dở cười đứng lên.

Đã có người chạy đi thông báo cho Bạch Phong Hoa đang ở trong phòng.

Khi Bạch Phong Hoa chạy đến, liền nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy, hai người đều đang mỉm cười nhìn nàng.

“Phụ thân, mẫu thân!” Bạch Phong Hoa vui sướng chạy vội đi xuống, đến trước mặt hai người.

“Phong Hoa.” Tiết Nhu Nhi vươn tay ra đem Bạch Phong Hoa ôm thật chặt.

Những người khác nhìn một màn ôn nhu ở trước mắt này thì nhẹ nhàng cười, cuối cùng đều tự giác tránh đi, đem không gian để lại cho một nhà bọn họ.

“Trận đấu ngày hôm nay chúng ta đều đã thấy được, rất giỏi.” Bạch Hận Thủy vươn bàn tay to ấm áp, sờ sờ đầu Bạch Phong Hoa, cười nói.

“Đó là tất nhiên, tỷ nhất định sẽ thắng.” Bạch Tử Mặc ở một bên rất là kiên định nói.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người đến đây lúc nào, ở nơi nào xem trận đấu của con? Con như thế nào lại không biết?” Bạch Phong Hoa có chút nghi hoặc.

“Đến có chút trễ, cho nên đành phải đứng ở bên ngoài nhìn.” Bạch Hận Thủy mỉm cười nói.

“Trận đấu ngày mai, có bao nhiêu phần nắm chắc?” Tiết Nhu Nhi nắm tay Bạch Phong Hoa, nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi, còn chưa kịp nói thì Tiết Nhu Nhi trên tay căng thẳng, ôn nhu nói: “Thắng thua đều không quanh trọng, chỉ cần hết sức là được. Ta và phụ thân con đều đã nhìn trận đấu hôm nay của con.”

“Vâng.” Bạch Phong Hoa cũng nắm chặt tay Tiết Nhu Nhi, trong lòng lại phức tạp vạn phần. Trận đấu ngày kia, mình sẽ đấu với hắn, đến lúc đó, sẽ như thế nào?

Đêm nay, Tiết Nhu Nhi, Bạch Hận Thủy, Bạch Tử Mặc còn có An Thiếu Minh, và Bạch Phong Hoa cùng nhau đi tới tửu lâu Sao Bắc cực, một nhà tụ tập một chỗ trò chuyện vui vẻ, ấm áp không thôi.

Ngày thứ hai, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh mang theo Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy đi dạo quanh Tứ Phương thành, vì đều đặt tiền cược Bạch Phong Hoa thắng ở trận đấu với Cung Ngọc Phong nên thắng được không ít tiền, tự nhiên muốn đi hủ bại một chút. Ánh sáng từ hoa văn trên ngọc khí các quốc gia khác nhau, điều này làm cho trong lòng Tiết Nhu Nhi hưng phấn không thôi, đang sẵn có ngân phiếu mới thắng, thẳng tay tiêu xài tứ phía đi.

Mà Bạch Phong Hoa một mình lẳng lặng ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, làm một bộ động tác quái dị, lúc trước sư phụ quăng cho nàng một quyển sách nhỏ có những động tác này. Cho tới nay, Bạch Phong Hoa chưa bao giờ gián đoạn luyện tập, buổi tối mỗi ngày đều kiên trì làm một lần. Hiệu quả càng ngày càng thấy rõ, cả người chiến khí lưu thông, cả độ mềm dẻo của cơ thể cũng được nâng cao. Làm xong một lần những động tác này, trong lòng mới bình tĩnh trở lại.

Một ngày này, Bạch Phong Hoa một người ở trong phòng đợi một ngày.

Hôm sau, Tứ Phương thành vô cùng sôi nổi, mới sáng sớm toàn bộ thành đã tràn ngập tiếng động lớn rầm rĩ. Những âm thanh cổ vũ bắt đầu vang lên, vô số người ăn điểm tâm xong liền vội vã hướng về phía hội trường đi đến, cũng rất nhiều người tùy ý mua thứ gì đó ở đường vừa đi vừa ăn. Trận đấu hôm nay, là trận đấu trọng điểm của trăm năm chi ước. Chu Tước thánh giả cùng Thanh Long thánh giả đều có thần khí, thực lực đều không tầm thường, đến lúc đó hai người đấu với nhau, tất nhiên sẽ vô cùng rầm rộ, trước nay chưa từng có. Sau đó lại nghĩ hai thanh thần khí đấu với nhau, càng khiến cho nhiệt huyết của mọi người thêm sôi trào.

Trường Không kiếm đấu với Bích Lãng kiếm, Chu Tước thánh giả đấu với Thanh Long thánh giả.

Thế nhân chờ mong, người đời chú ý.

Trên đài cao, Bạch Phong Hoa lẳng lặng ngồi ở phía trên. Đoàn người Tiết Nhu Nhi cùng Nhị trưởng lão ngồi ở gần khán đài, cùng đợi trận đấu bắt đầu.

Mạc Thanh Tuyệt cũng ngồi ở trên đài cao, sắc mặt một mảnh bình tĩnh, chỗ sâu nhất trong con ngươi không một chút gợn sóng.

Bạch Tử Mặc có chút rối rắm nhìn Bạch Phong Hoa, lại nhìn Mạc Thanh Tuyệt, hai người kia như thế nào mà có thể bình tĩnh như vậy a? Hai người đều không có biểu tình gì, một hồi rốt cuộc sẽ thế nào đây?

Một vòng thái dương nhu hòa, dần dần dâng lên ở trên đỉnh đầu mọi người. Ánh nắng ấm áp chiếu đến từng góc nhỏ, hạ trên người mỗi người. Gió nhẹ nhàng thổi qua, nhiều màu cờ Tùy Phong tung bay, những âm thanh ngân nga, cổ vũ vang vọng toàn bộ bên trong Tứ phương thành.

Thành chủ Tứ phương thành nhảy lên lôi đài, hắn vừa lên đi, xung quanh liền nhốn nháo. Hắn lên chính là để tuyên bố người xuất hiện trong trận đấu, phía dưới cũng đã bắt đầu kích động. Trong ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, Thành chủ Tứ phương thành rốt cục chậm rãi giơ tay phải lên, giọng nói rõ ràng truyền khắp mọi ngõ ngách của hội trường: “Trận đấu hiện tại bắt đầu, Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa đấu với Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt.”

Dứt lời, Thành chủ Tứ phương thành nhảy xuống lôi đài.

Ngay sau đó, Mạc Thanh Tuyệt động, hắn phiêu nhiên nhảy lên trên lôi đài, lẳng lặng đứng ở một chỗ. Dung nhan tuyệt mỹ mang một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, phong tư trác tuyệt dẫn tới không ít tiếng người thét chói tai. Hai vị công chúa của Thanh Hồng quốc kích động muốn ngất đi, cả hai người đều si ngốc nhìn Mạc Thanh Tuyệt phía trên lôi đài, một câu cũng không nói nên lời.

Bạch Phong Hoa chậm rãi đứng lên, hơi hơi rũ mắt xuống, sau đó cũng nhẹ nhàng trực tiếp nhảy lên lôi đài.

“Phong Hoa, đánh hắn đi, nhất định phải thắng hắn.” Lạc Thần Phong ở dưới đài nắm đầu quyền, nhe răng trợn mắt, căm giận nhỏ giọng nói.

Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt cứ như vậy đứng đối diện nhau trên lôi đài.

Ở trên đài chỗ ban giám khảo, có nhiều người đều đang ngừng lại hô hấp nhìn một màn trước mắt. Hai người này lén có giao tình đã không phải là chuyện gì bí mật, hiện tại lại trong trường hợp đối đầu với nhau tại đây, kết cục sẽ như thế nào? Trong lòng các vị trưởng lão của Thanh Long thánh điện mới là thực sự rối rắm. Bởi vì Mạc Thanh Tuyệt đối Bạch Phong Hoa rất tốt, trước đó thật lâu bọn họ đều cảm nhận được. Trận đại chiến ngày hôm nay, nếu như Mạc Thanh Tuyệt trực tiếp bỏ quyền nhận thua, bọn họ cũng không cho là chuyện ngoài ý muốn. Sẽ phát sinh tình huống như vậy sao? Sẽ sao?

Bạch Tử Mặc trong lòng cũng không yên, tiếp theo rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Phía dưới lôi đài, vô số ánh mắt đang nhìn hai người, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong cùng hưng phấn.

Ở trên lôi đài, hai người vẫn yên lặng không nói gì.

Bạch Phong Hoa không hề động, lẳng lặng nhìn Mạc Thanh Tuyệt ở đối diện, Mạc Thanh Tuyệt cũng không có ngôn hành (ngôn ngữ, hành động) gì, chỉ bình tĩnh nhìn Bạch Phong Hoa.

Xung quanh, bỗng nhiên im lặng. Có người ngừng thở nhìn hai người phía trên lôi đài, dường như, một cây trâm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa mỉm cười, nụ cười này, khuynh thành như mây.

“Rút kiếm, toàn lực ứng phó.” Thanh âm Mạc Thanh Tuyệt rất nhẹ, trực tiếp vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa. Hắn trực tiếp dùng bí kỹ cùng Bạch Phong Hoa nói chuyện với nhau.

Bạch Phong Hoa nao nao, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Mạc Thanh Tuyệt, tay chậm rãi sờ lên Trường Không kiếm bên hông.

“Làm theo lời ta nói.” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt làm cho người ta thật an tâm, thật bình tĩnh.

Bạch Phong Hoa tay đặt lên trên Trường Không kiếm, rút ra, trong khoảnh khắc đó, chín màu ánh sáng mũi nhọn hiện ra, uy hiếp lòng người.

Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, rút cây trâm từ trên đầu xuống, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái ở trong tay, cây trâm lập tức hóa thành Bích Lãng kiếm hào quang bảy màu.

Bạch Tử Mặc đầu quyền đã nắm chặt, khẩn trương nhìn trên lôi đài, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ hai người thật sự muốn đánh một hồi?”



Phía sau, ở bên dưới lôi đài tiếng kêu gọi đã vang thành một mảnh, hò hét , trợ uy … Người người đều hưng phấn giống như đánh tiết gà vậy.

Mà các trưởng lão của Thanh Long thánh điện rốt cục cũng yên lòng, xem ra Mạc Thanh Tuyệt cũng không có ý tứ bỏ quyền nhường cho, rất tốt, rất tốt. Rốt cuộc cũng đã đánh một hồi, mặc kệ tiếp theo sẽ đánh như thế nào, đều có thể xuống đài đến đây.

Bích Lãng kiếm trong tay Mạc Thanh Tuyệt dùng sức rung rung, hắn thật hưng phấn, thật chờ mong. Với hắn mà nói, cùng Trường Không kiếm đánh một hồi là chuyện hắn phi thường thích. Hiện tại lại có cơ hội này, thật sự là hưng phấn.

Trường Không kiếm cũng hơi hơi rung, hắn không phải hưng phấn, mà là tức giận, vô cùng tức giận. Tên điên Bích Lãng kiếm này, thế nhưng cũng dám khiêu khích mình, lần này nhất định phải đánh cho hắn mặt mày nở hoa, cho hắn nhớ thật kỹ!

“Đến, toàn lực.” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt lại rơi vào trong đầu Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa không chút do dự cùng nghi vấn, đem toàn bộ chiến khí kích phát, một cỗ chiến khí khổng lồ màu trắng trút ra, Trường Không kiếm nhanh chóng khỏa thượng cùng cửu sắc chiến khí, đan vào nhau trông lưu tinh vô cùng.

Mạc Thanh Tuyệt cũng chậm rãi giơ kiếm lên, chiến khí còn lại của hắn từ từ phát kích ra, sau đó cùng kiếm khí của Bích Lãng kiếm đan vào nhau.

Hai cổ lực lượng cường đại nở rộ ở trên lôi đài, không tiếng động nhưng làm cho những người xung quanh đều cảm nhận được cảm giác áp lực.

Nếu nói chiến khí khổng lồ của Bạch Phong Hoa làm cho người ta cảm giác như là thác nước đang đổ, như vậy chiến khí của Mạc Thanh Tuyệt lại làm cho người ta cảm giác bình tĩnh như biển lớn.

Một cái khí thế kịch liệt, cái còn lại là trầm ổn khôn cùng.

Loại cảm giác này, chính Bạch Phong Hoa cũng cảm thấy được. Lòng của nàng hơi hơi căng thẳng, cảm giác như vậy thật kỳ diệu…

“Cảm giác được sao?” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt lại vang lên.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

“Phong Hoa, thực lực của nàng đã rất cường đại, nhưng mà, khi nàng sử dụng lực nàng có cảm thấy mất đi đâu vài phần không?” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng vang lên, “Cẩn thận.”

Bạch Phong Hoa thoáng rung động, công kích của Mạc Thanh Tuyệt đã tới.

Hai đạo hào quang rực rỡ sắc màu chạm vào nhau, phát ra tiếng gầm rú thật lớn. Hai luồng nội lực va chạm vào nhau cũng sinh ra nguồn lực thật lớn đánh sâu vào, khí lãng to như vậy lấy trung tâm là chỗ hai người cấp tốc khuếch tán ra bốn phía.

Nháy mắt cuồng phong gào thét, bão cát che mờ mắt, thanh thế đáng sợ.

Nhưng là chỉ có chính Bạch Phong Hoa là rõ ràng, một màn này nhìn qua thật đáng sợ, nhưng đều không làm cho người ta phải sợ hãi đến như vậy.

Chiến khí của nàng cùng chiến khí của Mạc Thanh Tuyệt chống lại, nhưng không hề có một tia thương tổn tới nàng. Bạch Phong Hoa sớm hiểu được, nguyên nhân Mạc Thanh Tuyệt muốn nàng chủ động tấn công.

Mạc Thanh Tuyệt, không phải là muốn cùng nàng chiến, mà là muốn cho nàng hiểu được như thế nào là chiến!

“Vừa rồi nàng xuất ra nội lực, trên thực tế công kích đến chỗ ta, không đến năm phần.” Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt lạnh nhạt, công kích trên tay không có dừng lại, nhưng vẫn dùng bí kỹ truyền âm cùng Bạch Phong Hoa nói chuyện với nhau.

Bạch Phong Hoa huy kiếm đón lấy, trong lòng cẩn thận tự hỏi những điều Mạc Thanh Tuyệt vừa nói. Nói cách khác, mình lãng phí rất nhiều nội lực sao?

“Có nhớ lúc trước ta dùng chiến khí ngưng kết vật thể không?” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng chậm rãi.

Đương nhiên nhớ rõ, Mạc Thanh Tuyệt vì nàng mà dùng chiến khí ngưng tụ ra cây trâm châu hoa, nàng làm sao có thể không nhớ rõ?

“Đem nội lực sử dụng đến mức tận cùng, nàng cũng có thể đem chiến khí hoá hình.” Mạc Thanh Tuyệt giơ tay lên, chiến khí cùng kiếm khí trên thân Bích Lãng kiếm trong nháy mắt liền biến thành một khối băng trùy lớn sắc bén, hàn khí bức người.

Bạch Phong Hoa huy Trường Không kiếm, cố hết sức ngăn cản công kích của Mạc Thanh Tuyệt, thối lui về phía sau. Trong lòng đang không ngừng suy nghĩ những điều Mạc Thanh Tuyệt vừa nói.

Phía dưới lôi đài, ánh mắt người xem đều choáng váng. Hai thanh Thần khí đánh giá, hai vị Thánh giả quyết đấu, kinh tâm động phách, khí thế mười phần. Nội lực cường đại không gì sánh nổi làm cho người ta cứng lưỡi. Toàn bộ hội trường thời tiết dường như đều thay đổi, vừa rồi cuồng phong thổi tan không ít các thứ, thổi người ngã trái ngã phải, lại làm cho nhóm người đó càng hưng phấn hơn.

Bạch Tử Mặc và An Thiếu Minh khẩn trương nhìn phía trên lôi đài. “Mạc đại ca không phải chứ, thật sự đến sao?” Bạch Tử Mặc lo lắng nhìn Bạch Phong Hoa vừa rồi có chút cố hết sức ứng phó, trong lòng càng trầm xuống.

“Hình như là đến thật sự a.” An Thiếu Minh cũng có chút khẩn trương đứng lên. Bởi vì hắn luôn luôn có cảm giác, Bạch tỷ tỷ không phải là đối thủ của Mạc Thanh Tuyệt. Nhưng mà, hắn lại cảm thấy Bạch tỷ tỷ sẽ không thua. Ý nghĩ như vậy thật quá mâu thuẫn, An Thiếu Minh cũng không thể giải thích được vì sao lại nghĩ như thế.

Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy cũng liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều có chút thâm trầm cùng kinh ngạc, sau đó hai người lại lập tức quay đầu nhìn về phía lôi đài, nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt trên lôi đài.

“Cẩn thận một chút, bắt giữ toàn bộ chiến khí của nàng, thao tác hướng đi của nó. Một chút cũng không được buông tha.” Công kích trên tay Mạc Thanh Tuyệt không hề dừng lại, tiếp tục nói với Bạch Phong Hoa, “Đương nhiên, lúc ban đầu cũng không có cách nào nắm giữ được toàn bộ, từ từ sẽ được.”

Bắt giữ chiến khí của mình? Khống chế chúng? Bạch Phong Hoa giật mình, cách nói này, đây là lần đầu tiên mình nghe được. Còn có thể như vậy sao?

Bạch Phong Hoa cắn cắn môi, ánh mắt trầm xuống, ngăn cản công kích của Mạc Thanh Tuyệt, thử nghe theo lời Mạc Thanh Tuyệt bắt giữ chiến khí của mình, điều khiển nó. Thiên ti vạn lũ [1] chiến khí bộc phát ra giống như là đỉnh lũ tiến đến, phải như thế nào mới có thể phải như thế nào mới có thể tùy tâm sở dục [2] khống chế được hướng đi của chiến khí công kích?

Hiện tại lí luận đã hiểu được, nhưng mà, muốn làm được lại vô cùng gian nan.

Mỗi một lần cùng Mạc Thanh Tuyệt chống lại, Bạch Phong Hoa đều dùng toàn lực đem chiến khí phóng ra ngoài, cuối cùng kết cục vẫn giống nhau. Mạc Thanh Tuyệt dùng lực chiến khí ngang nhau đón, hai cổ lực lượng tương đương va chạm ở một chỗ, kết quả tự nhiên là triệt tiêu. Mà hậu quả của việc triệt tiêu chính là cuồng phong gào thét, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Việc đó làm cho mọi người thấy kích động không thôi. Ở trong mắt bọn họ, hai người là năng lực ngang nhau, cho nên mỗi một lần giao thủ mới có thể kịch liệt như vậy.

Mỗi lần Mạc Thanh Tuyệt dùng nội lực ngang nhau triệt tiêu chiến khí công kích của Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa trong lòng suy nghĩ, Mạc Thanh Tuyệt khống chế chiến khí, đã đến mức như vậy sao? Chính xác đến không lãng phí một chút nào.

“Chu Tước thánh giả tất thắng!”

Bỗng nhiên, một tiếng trợ uy to, rõ ràng vang lên ở trên không hội trường. Mọi người hơi hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức hồi phục lại tinh thần, càng nhiều thanh âm tiếp theo nhanh chóng vang lên.

“Chu Tước thánh giả, Chu Tước thánh giả!”

“Tất thắng!”

“Thanh Long thánh giả, tất thắng!”

“Thanh Long thánh giả vô địch!”

Âm thanh hai bên hò hét trợ uy càng lúc càng lớn, không khí cũng càng ngày càng náo nhiệt.

Tình thế trên lôi đài, dường như càng ngày càng khẩn trương kịch liệt. Hai vị thánh giả so đấu đã đến giai đoạn gay cấn, hai cổ lực lượng khổng lồ không ngừng va chạm, toàn bộ trên không hội trường đều bị kiếm khí – ánh sáng thần khí cùng hào quang màu trắng của chiến khí chiếu rọi lộng lẫy vô cùng, tiếng gầm rú thật lớn làm cho người ta kinh tâm động phách.

Có rất nhiều người đều đang chờ mong, chờ mong thời khắc thắng bại.

Ở phía dưới lôi đài, tiếng người hò hét trợ uy khí thế ngất trời.

Trường Không kiếm cùng Bích Lãng kiếm giờ phút này im lặng đến mức không lời nào có thể hình dung được. Hai cái thần khí vừa rồi còn run run kích động muốn quyết một trận phân thắng bại, hiện tại đã sớm chán nản không thôi, buồn ngủ liên tục. Bích Lãng kiếm oán giận mà không dám nói gì, chẳng lẽ chủ nhân thật sự không nghĩ tới muốn động thủ? Lại còn bày ra tư thế lợi hại như thế? Đúng là không còn gì để nói. Trường Không kiếm cũng ngáp một cái không muốn tán gẫu, đối với sự hưng phấn của nhân loại, hắn ôm thái độ hèn mọn. Thật sự là một đám chim ngốc, chẳng lẽ họ thực sự nghĩ hai người này đang chiến đấu với nhau thật sao?

“Phật!” Bạch Phong Hoa lại tiếp tục công kích Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, một cảm giác như ẩn như hiện chợt lóe qua. Bạch Phong Hoa thối lui về phía sau, ngưng thần đem toàn bộ chiến khí phóng thích ra, nhưng mà lúc này không có sốt ruột công kích ra ngoài, mà là đem toàn bộ chiến khí chiếm cứ ở trên thân Trường Không kiếm.

Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu mày, đứng yên tại chỗ, nhìn Bạch Phong Hoa hành động.

Bạch Phong Hoa chậm rãi giơ Trường Không kiếm lên, chống lại Mạc Thanh Tuyệt, hốt, khóe miệng của nàng hiện lên một tia mỉm cười.

Ngay sau đó, chiến khí màu trắng bao vây lấy Trường Không kiếm rồi dần dần xoay tròn chung quanh, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt. Không khí xung quanh vặn vẹo khác thường, thậm chú nhưng người vây xung quanh hội trường đều cảm thấy khó thở.

Âm thanh reo hò trợ uy trước đó đều im bặt mà dừng.



“Đây là chiến kỹ gì a?”

“Thật đáng sợ…”

“Sao ta lại cảm thấy không thể thở nổi?”



Vô số âm thanh nghi hoặc vang lên, giọng điệu kinh ngạc, không thể lý giải. Thậm chí có người còn kinh hãi nhìn chiến khí trên tay Bạch Phong Hoa, ai cũng đều nói, tạo thành tình huống như hiện nay, tất nhiên là do chiến khí trên tay Bạch Phong Hoa tạo thành.

“Nga?” trong mắt Mạc Thanh Tuyệt hiện lên một chút kinh hỉ.

“Cẩn thận.” Bạch Phong Hoa khẽ quát một tiếng, một kiếm chém ra. Chiến khí màu trắng xoắn ốc cao tốc cùng kiếm khí cửu sắc của Trường Không kiếm đan vào nhau, hình thành một cỗ lốc xoáy thật lớn màu sắc rực rỡ. Bạch Phong Hoa huy kiếm mà đi, trong mắt người bình thường giống như một cơn gió xoáy khổng lồ đang sắc bén công kích về phía mặt của Mạc Thanh Tuyệt.

Lúc này đây, chiến khí của Bạch Phong Hoa không có giống như trước kia, càng không thể vãn hồi, trong nháy mắt bộc phát đi ra, cứ như vậy tập trung, công kích hướng về phía Mạc Thanh Tuyệt.

Mạc Thanh Tuyệt khóe miệng hơi gợi lên một chút độ cong không dễ phát hiện, hắn nhìn chiến khí xoắn ốc ở trước mắt đang gào thét mà đến, giơ Bích Lãng kiếm lên…

Tiếng nổ vang lên, cuồng phong thổi bay, có người bị thổi đến không mở mắt ra được.

Khi mọi người mở mắt ra, lại nhìn về phía mặt trên của lôi đài, kinh ngạc phát hiện ra lôi đài dưới chân Mạc Thanh Tuyệt đã bị hủy, chỗ sụt xuống hiện ra một cái bộ dáng hình quạt. Gần khu vực bị hủy, xung quanh lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt bình tĩnh đứng ở phía dưới lôi đài.

Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không kiếm đang phát ra tiếng vù vù, vẻ mặt mỉm cười đứng ở bên trên lôi đài.

Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên liếc mắt nhìn bộ phận lôi đài bị phá hư, đáy mắt hiện lên ý cười, sau vài giây lướt qua, xoay người thản nhiên bỏ lại một câu: “Ta thua.”

Nói xong câu này, Mạc Thanh Tuyệt liền cũng không quay đầu lại rời đi.

Thua?

Thanh Long thánh giả thua?

Rất nhiều người sau một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được. Trận đấu, đã xong?

Thành chủ Tứ phương thành cũng không có quên sứ mệnh của mình, hắn bay nhanh lên một bên khác của lôi đài không bị hư, lớn tiếng tuyên bố: “Trận này trận đấu, Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa, thắng!”

Sau khi âm thanh rõ ràng của Thành chủ Tứ phương thành rơi vào lỗ tai của mọi người, lúc này mới có người hồi phục lại được tinh thần.

“Thắng, thắng!”

“Chu Tước thánh giả thắng!”



Toàn bộ tứ phương thành nháy mắt sôi trào . Chu Tước thánh giả thắng!

Trong lòng Bạch Phong Hoa rất vui sướng, nàng vui sướng không hẳn bởi vì mình chiến thắng, là vì Mạc Thanh Tuyệt.

Trận đấu này, có rất nhiều người xem, là kinh thiên động địa, là nhiệt huyết sôi trào.

Trận đấu thứ tư, đã không cần phải đợi sửa chữa lôi đài nữa rồi. Bởi vì Huyền Vũ thánh giả tuyên bố bỏ quyền! Mà người làm cho Huyền Vũ thánh giả nội thương nghiêm trọng không thể chiến đấu chính là Bạch Phong Hoa.

Này lại vì Bạch Phong Hoa gia tăng vài phần phong thái.

Lúc này đây trăm năm chi ước đại tái, Chu Tước thánh điện hoàn thắng, chiếm được thứ nhất.

Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa, ở trong lòng mọi người hoàn toàn trở thành một cái thần thoại.

Sau đó, Bạch Phong Hoa trở thành tiêu điểm mà tất cả mọi người chú ý. Trước kia ở Đông Mộc quốc nàng chỉ là một cô gái bình thường không chịu nổi, sau đó từng chút từng chút quật khởi, tất cả đều bị mọi người đào móc ra toàn bộ. Cuối cùng, mọi người đưa ra kết luận: Truyền kỳ! Bạch Phong Hoa chính là một cái truyền kỳ!

Từ một cô gái tự ti, tư chất thấp kém, đến bây giờ hào quang vạn trượng, Chu Tước thánh giả khuất nhục quần hùng, đây là loại biến đổi lớn kinh thiên đến mức nào?!

Bắt đầu từ một ngày này, Bạch Phong Hoa trở thành thần tượng cùng mục tiêu cố gắng của rất nhiều người, cũng bởi vì nàng, về sau cuộc sống ở phiến đại lục này các nhân vật phong vân không ngừng tăng lên. Nhưng mà, chuyện này để nói sau.

Trăm năm chi ước chấm dứt, tất cả đều quay lại như trước. Sau khi kết thúc trận đấu Bạch Phong Hoa liền không xen vào chuyện khác nữa, lòng của nàng trung vui sướng không thôi, bởi vì điều đó lý giải chiến khí của nàng đã tăng thêm một bước. Kết quả trận đấu nhanh chóng truyền khắp đại lục, Chu Vũ quốc cùng Đông Mộc quốc vô cùng vui mừng. Cao thấp trong Chu Tước thánh điện cũng vô cùng sung sướng, các trưởng lão trên mặt ai cũng cười như nở hoa. Mà mấy vị hoàng tử của Chu Vũ quốc đã muốn lên kế hoạch khi trở về sẽ mở thiết yến chúc mừng Bạch Phong Hoa. Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy tất nhiên là được mời tới.

Người tiến vào dịch quán Chu Vũ quốc chúc mừng càng ngày càng nhiều, làm cho người Chu Vũ quốc sứt đầu mẻ trán. Một mình Bạch Phong Hoa lại trốn sang một bên nhàn nhã bước đi.

Sau đó, nàng một mình đứng ở đỉnh cao nhất của dịch quán Chu Vũ quốc, ánh mắt nhìn về phía dịch quán Thanh Hồng quốc.

Hắn, sau đó, đang làm cái gì?

“Hôm nay, nàng làm tốt lắm.” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên trực tiếp vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa.

“Thanh Tuyệt?” Bạch Phong Hoa thất thanh hô nhỏ, hướng bốn phía nhìn lại, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng của Mạc Thanh Tuyệt.

“Ta sẽ rất nhanh lại tới tìm nàng, Phong Hoa, nhớ chiếu cố chính mình.” Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt thực mơ hồ, nhưng là lại làm cho trong lòng Bạch Phong Hoa cảm thấy ấm áp.

“Được, ta chờ chàng.” Bạch Phong Hoa cười rộ lên, không tiếp tục tìm kiếm xung quanh bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt, gật đầu thật mạnh. Mạc Thanh Tuyệt làm như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn. Việc mình phải làm, chính là tín nhiệm hắn.

Xung quanh trở nên im lặng, Bạch Phong Hoa ngồi xuống, đưa mắt nhìn Tứ phương thành náo nhiệt, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên. Ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể lười biếng của nàng, nàng chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt cảm thụ được sự yên tĩnh xung quanh. Trong lòng, một mảnh ấm áp.

Sau khi Tứ quốc đại tái chấm dứt, tất cả mọi người khởi hành về nước.

Bạch Phong Hoa hí mắt ngồi ở trong xe ngựa, nắm trên tay là một bức thư mật.

Đây là thám tử nàng phái đi hồi báo trở về.

Phương Tĩnh Lan, Phương Tĩnh Lan, ha ha, thật đúng là không nghĩ tới a.

Phương Tĩnh Lan, Bạch Linh Khê, không ngờ lại có liên hệ với nhau…

Chính mình đã sớm nói qua, Bạch Linh Khê sớm không phải là người nhà họ Bạch, nếu như còn dám ra tay, thì đừng nên trách mình.

Nhưng mà, trước mắt, dường như còn có chuyện trọng yếu cần giải quyết…

[1] Thiên ti vạn lũ: Ngàn vạn sợi tơ, phức tạp lằng nhằng

[2] Tùy tâm sở dục: Tùy theo ý thích, lòng ham muốn của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook