Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 10: Phong thái Bạch đại sư….

Vô Ý Bảo Bảo

20/04/2015

Cuốn II Thịnh Thế Cửu Thiên

Chương 10 Phong thái Bạch đại sư….

Editor : ** ss Gà **

Trên mặt Hoàng Phủ Thành cũng không có biểu tình kinh ngạc, chỉ trầm mặc nhìn hết thảy trước mắt.

“Ngươi tiểu tử kiêu căng tự mạn, hiện tại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ còn kịp, bản tộn hội tha thứ cho ngươi.” Hàm Lượng đứng đó cười ha ha, hoàn toàn không để ý ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc của mọi người chung quanh võ trường.Đoàn người Hoàng Phủ Thành toàn bộ hiểu được điều khác thường trong đó lại đều không có tỏ thái độ gì, còn Hoàng Phủ Trác ‘ý vị thâm trường’ ( thích thú ) nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Phong Hoa ở bên cạnh.

Mà đồ đệ Hàm Lượng ở phía ngoài nhìn đến trong lòng cũng bối rối, hắn cũng hiểu được sư phụ khẳng định là có vấn đề.Hắn không để ý nhiều, phi vội tới trước mặt Hàm Lượng, cầm bả vai Hàm Lượng lắc lắc, lo lăng hô:”Sư phụ, sư phụ, ngươi mau tỉnh lại.Ngươi làm sao vậy a?”

Hàm Lượng ha ha cười đột nhiên đẩy tay đồ đệ hắn ra, hắn còn đang đắm chìm trong ảo giác, lực đạo trên vai quấy rầy hắn phán đoán.Hắn giờ phút này nhìn đến là Bạch Phong Hoa một thân chật vật quỳ gối trước mặt hắn, chủ động đưa ra Ngũ Hành chi hỏa bản thân không xứng có được, dâng Ngũ Hành chi hỏa vội đưa tới hắn.Hắn trong chỉ là vui sướng hài lòng miễn cưỡng nhận.

Bạch Phong Hoa mắt lạnh nhìn thầy trò hai người, Hàm Lượng mặc dù là cao cấp luyện dược sư, nhưng chiến khí không tính là cao.Hơn nữa, hắn chịu thiệt ở việc quá mức tự tin.Đã nghĩ chính mình ám toán ( lập kế ) người khác, không nghĩ tới người khác cũng có thể lập kế hắn.Hắn phóng vào bên trong dược đỉnh Bạch Phong Hoa một luồng khí vô sắc vô vị, làm dược liệu luyện chế Hỗn Độn đan đến thời điểm nhất định sẽ sinh ra bài xích sau đó phát nổ.Thế nhưng, hắn không dự đoán được Bạch Phong Hoa đồng dạng thủ đoạn, lại thần không biết quỷ không hay, đem đan dược hoàn toàn không sắc không vị bắn vào dược đỉnh của hắn.

Mà Bạch Phong Hoa đã sớm chọn một ít dược liệu đem dòng khí Hàm Lượng động tay chân trung hòa, cho nên Hàm Lượng cùng đoàn người Hoàng Phủ Thành mới thấy thủ pháp luyện đan cùng Hàm Lượng bất đồng.

Động tác hai người, nếu muốn nói người Hoàng Phủ gia không có phát hiện đó là giả.Những người phát hiện là những cao thủ đều trầm mặc ( im lặng ), đây là Hoàng Phủ Thành ‘bày mưu đặt kế’ ( gợi ý ).Tỷ thí hôm nay giữa hai người nhất định phải phân ra cao thấp, về phần thủ đoạn của hai người, đó là chuyện của bọn họ.’Nhục nhục cường thực’ ( cá lớn nuốt cá bé ), thiện ác hữu báo, ở nhân loại trong lúc đó cũng ứng như thế.Cường giả lưu lại, kẻ yếu đào thải.

“Ngươi, ngươi đối với sư phụ làm cái cấu xa gì? Nhất định là ngươi làm, có phải hay không? Nhất định là ngươi!” Đồ đệ Hàm Lượng không thể lay tỉnh sư phụ chính mình, ngược lại trợn mắt nhìn Bạch Phong Hoa, lớn tiếng kêu la.

“Dám can đảm nói xấu bản đại sư, bản đại sư hôm nay cho người về sau cuối cùng không thể nói được, tin hay không?” Bạch Phong Hoa sắc mặt sa sầm, lạnh lẽo phun ra một câu, mà ánh mắt của nàng dị thường lạnh như băng.Trong lòng Bạch Phong Hoa cứng rắn, ân, hừ, chính mình cũng là đại sư.Hừm, cảm giác này vẫn là thực không tệ.

Đồ đệ Hàm Lượng nhịn không được trong lòng run run, vì sao cảm thấy ánh mắt thiếu niên nhỏ bé và yếu ớt này đáng sợ a, cảm giác giống như là bị độc xà nhìn thẳng hít thở không thông.

“Ngươi, ngươi…” Đồ đệ Hàm Lượng sợ hãi nhìn Bạch Phong Hoa, hiện tại sư phụ thần chí không rõ, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, chuyện này làm như thế nào cho phải? Chẳng lẽ trơ mắt mặc kệ sư phụ thua trận.Nếu sư phụ thua, rời Hoàng Phủ gia, chính mình cũng sẽ xui xẻo đi theo a! Không được, không thể được, tuyệt đối không thể làm cho chuyện như vậy phát sinh.Đồ đệ Hàm Lượng vò đầu bứt tai.

Bạch Phong Hoa không có lại để ý tới Hàm Lượng, mà xoay người tiếp tục luyện chê đan dược chính mình.Đồ đệ Hàm Lượng ở một bên giương mắt nhìn, chằm chằm nhìn Bạch Phong Hoa cũng không dám làm gì.Hắn nghĩ nghĩ cắn răng hướng Hoàng Phủ Thành chắp tay hành lễ: ”Hoàng Phủ gia chủ, thỉnh ngài chủ trì công đạo.Sư phụ hiện tại bị…Sư phụ hiện tại tình huống dị thường, thỉnh gia chủ tạm thời đình chỉ trận đấu này lại.” Hắn vốn định nói sư phụ hiện tại bị tiểu nhân làm hại, nhưng nghĩ lời Bạch Phong Hoa mới nói, trong lòng sợ hãi, khẩn trương sửa miệng.

“Chuyện này…Nhưng còn không có phân ra cao thấp.” Kỳ thực, trong lòng Hoàng Phủ Thành bây giờ là vui sướng.Ai mạnh ai yếu, đã thấy rõ ràng, còn tiếp tục tỷ thí sao? Nhưng ngoài mặt hắn vẫn thực khó xử nói, ”Hàm Lượng đại sư chỉ sợ cũng sẽ không đáp ứng a.”

Đồ đệ Hàm Lượng vừa nghe lời này, thiếu chút nữa nôn ra máu.Sư phụ không đáp ứng? Sư phụ hiện tại ra cái dạng này, có thể chọn tiếp tục luyện đan sao? Tuyệt vọng trong lòng hắn nổi lên, hắn cũng hiểu, Hoàng Phủ Thành chính là thiên vị xú tiểu tử Bạch Phong Hoa kia.

Bên này, Bạch Phong Hoa không để ý đến hai người nói chuyện, mà là chuyên tâm luyện chế đan dược, đan dược rất nhanh sẽ thành.Mà dược đỉnh Hàm Lương đã truyền đến từng trận hương vị cháy sém.Hiển nhiên, đan dược bên trong không người trông giữ đã hỏng.

Thành bại còn nói sao? Hơn nữa, nàng nhìn đến, Hàm Lượng căn bản không thể tiếp tục cuộc tỷ thí.Hắn còn đang đăm chìm trong ảo giác không thể tự khống chế, một người vui mừng a, hoa chân múa tay sung sướng tựa như người điên.Dù sao có được Ngũ Hành chi hỏa kia đúng là làm người ta mừng rỡ như điên.Đồ đệ Hàm Lượng tưởng muốn tiến lên soát người tìm đan dược vừa luyện chế cho hắn ăn, nhưng tay vừa duỗi ra chạm đến thân thể hắn, đã bị hắn đánh chạy trối chết.Mà Hoàng Phủ Thành tự nhiên cũng không muốn xuất thủ cứu giúp.Cục diện này, trong lòng Hoàng Phủ Thành thậm chí vừa lòng.( thỏa mãn )

Ở Hoàng Phủ Thành xem ra, Bạch Phong Hoa có được Ngũ Hành chi hỏa, hơn nữa luyện đan không thua kém Hàm Lượng, làm người cũng không có phách lối kiêu ngạo.Hai lựa chọn ở trước mắt, còn nói sao? Chủ yếu nhât, Bạch Phong Hoa tuổi còn trẻ, chưa từng trải, so với lão hồ ly Hàm Lượng thu mua tốt hơn.Người trẻ tuổi đối với thế giới tràn ngập dụ hoặc luôn có rất nhiều dục vọng, đến lúc đó thu mua hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.Mà Hàm Lượng luôn bất mãn, ‘sư tử ngoạm’, thỏa mãn khẩu vị của hắn, nhưng hắn vẫn như trước vênh váo tự đắc, thái độ đối với chính mình cũng không tốt.Lão hồ ly như vậy, hiện tại có lựa chọn tốt hơn, tự nhiên là có thể vất bỏ.Hoàng Phủ Thành trong lòng tính toán.

Bên này, Bạch Phong Hoa đan thành, sau xuất lô đặt ở trong bình sứ, để người ta trình lên Hoàng Phủ Thành.Đan dược màu sắc mê người, phẩm chất không cần phải nói.Hoàng Phủ Thành như cũ sai người đưa phần lớn cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa lại chỉ lưu một phần nhỏ, đưa lại phần lớn cho Hoàng Phủ Thành.Cũng cười nhẹ nói: ”Sau đến lượt ta luyện đan, ta nếu muốn sẽ lưu lại một phần nhỏ, nếu không cần, Hoàng Phủ gia chủ toàn bộ lấy hết đi.” Bạch Phong Hoa hiểu được, đại cục đã định, kết quả tất nhiên là chính mình lưu lại, Hàm Lượng rời đi.

Hoàng Phủ Thành nghe lời Bạch Phong Hoa nói, biểu tình thoáng chốc thay đổi, biến hóa cũng không phải đơn giản khiếp sợ như vậy, quả thực là mừng rỡ như điên.Những lời Bạch Phong Hoa nói chằng khác nào hứa hẹn a! Luyện dược sư từ trước tới nay, sau khi đan thành đại bộ phận đã ‘bất thành văn’ ( hiểu ngầm ) quy củ, tuy rằng thực hà khắc, nhưng mọi người cũng không có cách nào.Mà ngày nay, một câu Bạch Phong Hoa nói kia, tức thì hoàn toàn cải biến cục diện.

“Bạch đại sư nói thật sao?” Hoàng Phủ Thành thanh âm kích động có chút run nhẹ.Kinh hỉ này thật lớn đánh sâu vào tim, khiến hắn chịu không nổi.

“Tuyệt không nói đùa.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, gật gật đầu, trịnh trọng đồng ý.

“Hảo, hảo, thật sự là quá tốt.” Hoàng Phủ Thành cao hứng, nói chuyện đều có chút không ăn khớp.Hoàng Phủ Trác ngồi ở chỗ mình, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa, ánh mắt phức tạp.Hoàng Phủ Nhã cũng là kinh hỉ ( ngạc nhiên + vui mừng ) nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn đây cảm kích cùng cảm động.Hoàng Phủ Thành trong lòng vui sướng vạn phần, lại cảm thấy quyết định vừa rồi thật sự rất là anh minh.

“Như vậy, Hàm Lượng đại sư…” Bạch Phong Hoa nhìn Hàm Lượng ở bên cạnh tự đạo diễn trò khôi hài, lại như trước nhìn dược đỉnh kia bốc lên khói đen, cũng nhịn không được cười lên. Nàng lấy ra một viên Thanh Tâm đan, nhắm ngay mồm Hàm lượng ha ha cười bắn vào trong miệng của hắn.

Hàm Lượng ho khan nuốt Thanh Tâm đan vào, rốt cuộc tỉnh táo lại.Khi hắn tỉnh lại nhìn tình huống trước mắt thì hoàn toàn trợn mắt.Đây là có chuyện gì? Chính mình không phải là đã chiếm được Ngũ Hành chi hỏa sao? Cái tiểu mao đầu kia không phải chật vật ở dưới đất cầu xin tha thứ sao? Người chung quanh không phải đều ủng hộ mình sao? Vì sao tình huống hiện tại cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng?

Hắn hiện tại nhìn đến ánh mắt Hoàng Phủ Thành nhìn hắn đã trở nên lạnh nhạt, mà người chung quanh võ trường cũng đều đang xì xào bàn tán, cười trộm, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập châm biếm.Ma đồ đệ hắn mặt mũi bầm dập ở một bên nhìn hắn.Bạch Phong Hoa lại hoàn hảo đứng nơi đó, trên mặt lộ nụ cười trêu tức.

“Ân, mùi gì vậy?” Hàm Lượng cau mày khụt khịt ngửi, một cỗ hương vị rơi vào trong mũi hắn.Quay đầu lại nhìn đến chính dược đỉnh mình phả ra một cỗ khói đen dày đặc.Hàm Lượng kinh hô ra tiếng, mở dược đỉnh, bên trong khói đen ầm ầm thoát ra, hun hắn mặt mày tối đen.



Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có liều mạng nhịn xuống.Hoàng Phủ Nhã che miệng miệng cười trộm.Trong lòng lại thầm mắng, lão đầu chết tiệt thật sự là xứng đáng, hắn cũng có một ngày xấu hổ này, thật sự là hả hê lòng người ( quá đã ) a.

“Khụ.. Khụ..” Hàm Lượng bị khói đen hun đến mức ho kịch liệt lên.Giờ phút này trong lòng của hắn nâng lên một cỗ cảm giác điềm xấu đến.Cảm giác như vậy khiến hắn không thoải mái.

“Hàm Lượng đại sư, ván này ngươi thua.” Hoàng Phủ Thành đứng ở phía trên, lạnh giọng tuyên bố.

“Sao lại thế này?” Hàm Lượng ho khan, vẻ mặt đen thui, nhíu mày hỏi.Trong lòng hắn giãy dụa, hy vọng chính mình đoán rằng đó không phải sự thật.

“Sư phụ, vừa rồi, vừa rồi người tựa hồ sinh ra ảo giác…” Đồ đệ Hàm Lượng ở bên cạnh cẩn thận nói nhỏ một câu.

Hàm Lượng nghe thế, sắc mặt nháy mắt thay đổi, tuyệt vọng cùng tức giận bùng lên.Hắn lập tức khẳng định được chuyện gì xảy ra.Vừa rồi hết thảy là ảo giác! Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt cay nghiệt đến cực điểm.Còn phải nói sao? Vừa rồi nhất định là tiểu tử này động tay chân! Thật đáng giận, đáng giận! Thanh danh một đời, hủy hoại chỉ trong chốc lát.Trò hề hôm nay bị nhiều người nhìn đến, sau này mình còn mặt mũi nào? Cả đời hắn đều là tính kế người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị một tên tiểu mao đầu tính kế.Thật sự là vô cùng nhục nhã!

Hàm Lượng nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt càng ngày càng ngoan độc, hận không thể đem hắn ở trước mặt bầm thây vạn đoạn để giải mối hận trong lòng.

“Hàm Lượng đại sư, một ván này ngươi thua, tiếp theo…” Hoàng Phủ Thành lên tiếng, chen ngang giữa hai người.

“Hừ!” Sắc mặt Hàm Lượng giờ này đen tới cực điểm, hắn hung hăng phất tay áo, thu hồi Yêu Đan chi hỏa ở phía dưới đỉnh, không có nói một lời, nhanh chóng hướng phía cửa ngoài chạy đi.Đã xảy ra chuyện như vậy, hắn còn mặt mũi nào ở tại chỗ này? Ở chỗ này cho đám người chê cười sao?

Đồ đệ Hàm Lượng thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, đi lên hung hăng lướt qua Bạch Phong Hoa.Đều do Bạch Phong Hoa khiến sư phụ hắn hôm nay đánh mất mặt mũi lớn như thế.Thù này, nhớ kỹ, ngày khác nhất định trả gấp đôi.Y theo tính tình sư phụ, nhất định sẽ làm cho tiểu tử này muốn sống cũng không được, chờ xem.

Hàm Lượng thẹn quá thành giận rời đi, trận tỷ thí này kết quả tự nhiên cũng không cần phải nói.

“Bạch đại sư, anh hùng xuất thiếu niên a!” Hoàng Phủ Thành cười tủm tỉm tiêu sái xuống dưới, vui sướng nói, ”Hôm nay chúng ta đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt ), Bạch đại sư phong thái, quả nhiên không ai bằng.” Người phía sau Hoàng Phủ Thánh cũng đều cười phụ họa, tán tụng phong thái Bạch Phong Hoa hôm nay.Hoàng Phủ Trác lại thủy chung trầm mặc, ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa tìm tòi nghiên cứu.Hoàng Phủ Nhã cao hứng, trên mặt biểu hiện rõ ràng, cười tươi như hoa.Tô Mộng Vân đứng ngoài , ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi trên người Bạch Phong Hoa.Kết quả bây giờ, mặc dù ở trong dự liệu, nhưng cũng làm cho nàng lo lắng một phen.

Bạch Phong Hoa nhìn mọi người tươi cười, mỉm cười: ”Hoàng Phủ gia chủ quá khen, về sau chuyện muốn dựa vào Hoàng Phủ gia chủ còn rất nhiều.” Nhìn Hoàng Phủ Thành cười sáng lạn, Bạch Phong Hoa lại ở trong lòng cười lạnh lùng, này đại gia tộc làm việc chính là không thể nhìn mặt mũi.Tọa sơn quan hổ đấu ( ngư ông đắc lợi = nghêu cò tranh nhau ) cũng thực không thoải mái, trước hai bên cũng không dám đắc tội, hiện tại thấy kết quả như vậy, thái độ lập tức chuyển biến.Bạch đại sư, hừ, chính mình hiện tại cũng là đại sư.Cảm giác này cũng không tệ, vẫn là không tệ thôi.Rốt cuộc biết vì sao nhiều người thích như vậy.

“Đâu có, đâu có.Bạch đại sư, về sau còn muốn làm phiền ngươi.” Nghe được lời Bạch Phong Hoa nói, Hoàng Phủ Thành tâm tình rất tốt, hắn quay đầu phân phó, “Đêm nay yến tiệc, vì Bạch đại sư chúc mừng.”

Bạch Phong Hoa mỉm cười, không có khách khí nữa.Mặt mũi đại gia tộc, luôn phải để ý.

****

Mà Hàm Lượng hổn hển trở lại chính sân mình thu thập đồ đạc, không cùng bất luận kẻ nào chào hỏi, lập tức mang đồ đệ rời đi.Bát đại gia tộc lánh đời, thế lực lớn nhất chính là Hoàng Phủ gia không dung hắn, còn nhiều người nghĩ muốn nịnh bợ hắn cũng không ít đâu.Đợi hắn tìm được núi mới dựa vào, chính mình lại chậm rãi tìm người tính sổ bọn họ, đặc biệt là tiểu tử hôm nay làm mình xấu hổ, nhất định phải làm cho hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, hối hận vạn phần.

***

Bên này, võ trường không khí vui mừng, có người vội vàng ở bên tai bẩm báo Hoàng Phủ Thành, sắc mặt Hoàng Phủ Thành khẽ biến, vẫy tay nói hắn một câu, lập tức quay đầu cùng Bạch Phong Hoa cười hớn hở, “Một chút việc nhỏ, Bạch đại sư không cần để ý, Bạch đại sư đi vào Uy Xa thành còn chưa đi ra ngoài dạo, đợi ngày mai khuyển tử cùng tiểu nữ mang đại sư ra ngoài một chút.”

“Cũng tốt, cảm ơn gia chủ.” Bạch Phong Hoa mỉm cười đồng ý, nàng làm sao còn không biết vừa rồi người nọ bẩm báo gì cho Hoàng Phủ Thành.Lão đầu kia, xấu xa như vậy, phỏng chừng một khắc cũng không nghỉ ở lại.Chính là, người này cùng mình kết oán quá sâu, đã không thể hóa giải, như thế nào cũng là mối họa.Muốn giải quyết thế nào cho tốt a?

Buổi chiều, Hoàng Phủ gia mở tiệc, trên dưới phủ đệ đều phi thường náo nhiệt, tất cả Mọi người cao hứng phấn chấn thảo luận trân tỷ thí buổi sáng.Có người đàm luận về phong thái Bạch Phong Hoa cùng Ngũ Hành chi hỏa thần kỳ hắn có được.Vừa thảo luận, vừa chuẩn bị đêm mở yến tiệc.Giờ phút này Bạch Phong Hoa đang nằm ở trên giường, Tô Mộng Vân ở bên cạnh phe phẩy quạt vì nàng.Bạch Phong Hoa vẫn đang suy nghĩ, mấy ngày nay,không biết Mạc Thanh Tuyệt cùng bọn sư huynh có hay không cũng đã đến Uy Xa thành, phải tìm cơ hội cùng bọn họ liên hệ mới được.Nhưng, nàng không muốn để Hoàng Phủ gia hiện tại biết được sự tồn tại của bọn người sư huynh.Lúc trước bọn họ tách ra, Bạch Phong Hoa cố ý tạo ra một phương thức liên hệ thật đặc biệt.Khiến cho tất cả mọi người kinh hô là thần kỳ.

Bang Bang,, tiếng đập cửa vang lên, thanh âm Hoàng Phủ Nhã ngoài cửa hưng phấn vang lên: ”Bạch công tử, Bạch công tử…”

Bạch Phong Hoa ngồi dậy, bất đắc dĩ cười cười, tiểu nha đầu Hoàng Phủ Nhã thật đúng là ngồi không yên,Vừa nghe khẩu khí cũng chỉ biết nàng tìm đến chỗ mình nói chuyện tỷ thí buổi sáng, Hướng Tô Mộng Vân cho cái sắc mặt, Tô Mộng Vân che miệng cười, thấp giọng nói, ”Công tử, ngươi đừng không cẩn thận khiến người ta nghĩ thích, vậy cũng thật là nghiệp chướng a.”

“Đi mở cửa đi.” Bạch Phong Hoa đoạt lấy cây quạt trong tay Tô Mộng Vân, cầm cây quạt gõ ở trên đầu nàng, cười: ”Cây mắc cỡ hiện tại cũng biết chê cười người khác, mới thật sự là làm bậy a.” ( tạo nghiệp )

Tô Mộng Vân hì hì cười mở cửa.Bạch Phong Hoa trong lòng hiểu được, Tô Mộng Vân nhắc nhở không phải không có đạo lý.Đứa nhỏ Hoàng Phủ Nhã này bản tính hồn nhiên, lại là cô gái đang tuổi hoài xuân ( yêu đương ), nếu thật sự đối với chính mình có tâm tư như vậy, đúng là không phải chuyện tốt.Mình quả thật muốn vò đầu bứt tai.

****

Lúc này, Hàm Lượng, đang cùng cùng chính đồ đệ mình hoảng sợ ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành.

Đồ đệ Hàm Lượng ngồi ở một bên, nhìn Hàm Lượng sắc mặt đen như than, một câu cũng không dám nói.Hắn không phải đứa ngốc, biết hiện tại cùng sư phụ nói chuyện đó chính là tự tìm phiền phức.Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn cũng buồn bã không thôi.Hắn xốc rèm cửa sổ sau lên xem, Uy Xa thành ở phía sau càng ngày càng xa.Ở Hoàng Phủ gia, hắn cũng được đãi ngộ vô cùng tốt, ai đều phải cấp vài phần mặt mũi.Chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, hiện tại đi đến kết cục này.Lúc đi không ai giữ lại, ngay cả bọn hạ nhân cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn hắn.Chênh lệch như vậy, ai cũng không chịu nổi.

Hàm Lượng cũng xốc rèm cửa sổ lên, sau nhìn lại, nhìn Uy Xa thành càng ngày càng xa, trong lòng càng hận.Chỗ này, hắn nở mày nở mặt lâu như vậy, cuối cùng lại chán nản rời đi.Hết thảy đều tại xú tiểu tử kêu Bạch Phong Hoa làm hại.Thù này, nhất định phải đòi lại, đòi lại gấp đôi. Còn có Ngũ Hành chi hỏa, mình nhất định đoạt được hai loại Ngũ Hành chi hỏa đó!

Đầu rút trở vào trong, Hàm Lượng cố hết sực bình ổn cảm xúc trong lòng.Uy Xa thành dần dần biến mất ở phía sau, xe ngựa bọn họ càng đi càng xa.



Bỗng nhiên, phịch một tiếng nổ, xe ngựa bị một cỗ lực lượng đánh bay, văng vào mấy cây đại thụ ven đường, chặn ngang phá thành mành nhỏ.Hai con ngựa lại yên lành đứng tại chỗ, không có một chút thương tổn.Xa phu té trên mặt đất không biết sống chết, hai người trong xe ngựa cũng bị thương không nhẹ.

Hàm Lượng trong lòng sợ hãi không thôi, hắn giờ phút này bị trọng thương, vô số mảnh nhỏ cắm ở trên thân thể hắn.Mà chủ yếu, đồ đệ không có chút chiến khí nào, đã ngay tại trận đi đời nhà ma.Người ra tay thực lực mạnh đáng sợ, hắn căn bản một chút cũng không có nhận thấy được dị thường, cũng đã biến thành cái dạng này.Mà vừa rồi cỗ lực đạo kia, là dời núi lấp biển, rất khủng bố.Làm cho Hàm Lượng trong nháy mắt có một loại cảm giác, bản thân giống như mù mịt.

Hàm Lượng trong lòng hoảng sợ không thôi, chung quanh không có cảm giác bất luận hơi thở kẻ nào, một chút cũng không cảm giác được.Một cỗ xơ xác tiêu điều lại quỷ dị tràn ngập không khí chung quanh.

Là ai? Là ai muốn động thủ giết hắn? Người của Hoàng Phủ gia, không, không có khả năng, một là không có lý do, hai là người Hoàng Phủ gia không có ai có thực lực như vậy.

“Giao ra đây!” Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh như sông băng ngàn năm đột nhiên vang lên ở bên tai Hàm Lượng.

Hàm Lượng trong lòng bỗng cả kinh, bởi vì hắn vẫn không cảm giác người nói chuyện ở nơi nào.

“Ai? Ngươi… Là ai? Muốn làm cái gì?” Hàm Lượng giờ phút này cả người đều là máu tươi, giãy dụa suy nghĩ muốn đứng lên, khó khăn hỏi.

“Giao ra đây.” Thanh âm kia không có lấy một tia độ ấm, không để ý đến thắc mắc của Hàm Lượng, vẫn chỉ nói một câu như vậy.Nhưng một câu này lại làm cho Hàm Lượng cảm nhận được hơi thở tử vong.Một cỗ khí uy áp cứ như vậy nghênh diện ( trước mặt ) mà đến, đè nén hắn hít thờ không thông.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?” Hàm Lượng thống khổ nuốt yết hầu chính mình, hắn cảm giác hiện tại hô hấp dị thường khó khăn.Nhưng trong lòng lại nghi hoặc vạn phần, người thần bí tập kích chính mình, rốt cuộc muốn làm cái gì? Đan dược sao? Nghĩ đến đây, Hàm Lương run rẩy lấy ra không ít bình sứ, đặt ở trước mặt.Tập kích luyện dược sư, không phải vì cướp đoạt đan dược, còn có cái gì?

Thế nhưng, chung quanh như trước không có bất cứ động tĩnh gì.Hiển nhiên, mục đích người tập kích kia không phải ở trên đan dược.

Cỗ luồng khí kia làm cho hắn cơ hồ hít thở không thông, thủy chung không có tiêu tán đi, Hàm Lượng trong lòng bối rối sợ hãi, ở trong đầu liều mạng suy nghĩ, đối phương rốt cuộc nghĩ muốn cái gì? Người này tuyệt đối không phải muốn kim ngân châu báu, đan dươc cũng không cần.Trên người mình rốt cuộc còn có bảo bối gì đâu?

Chẳng lẽ? Hàm Lượng trong lòng sáng tỏ, vội vàng móc ra hòm đựng yêu thú nội đan đến, gần như là dùng giọng điệu lấy lòng nói: ”Ngài muốn này sao? Đây là ta ngẫu nhiên có được, nếu…” Hàm Lượng nói còn chưa nói xong, không trung hiện lên một đạo bạch quang.

Hàm Lượng đang nói im bặt, cả người đông tác đình trệ, ngay sau đó, đầu hắn chậm rãi từ trên cổ trượt xuống.Thủ pháp ngoan lệ độc ác, Hàm Lượng cứ như vậy đi đời nhà ma, chết không thể nhắm mắt.Hắn trước đó ‘hùng tâm tráng khí’ muốn tìm Bạch Phong Hoa báo thù rửa hận, cuối cùng cũng theo đó tiêu tán.

Chiếc hòm trong tay Hàm Lượng rơi xuống trên mặt đất, một bóng dáng lướt đi tới trước mặt Hàm Lượng, xoay người nhặt cái hòm kia lên.

“Hừ!” Người tới nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn cỗ thi thể Hàm Lượng, lại cúi đầu nhìn hòm trong tay.Chậm rãi nhẹ nhàng mở hòm trong tay ra, nhìn đến nội đan bên trong thì sắc mặt âm u.Vươn tay ghìm nội đan màu đỏ lại, một cỗ hơi thở màu trắng từ từ lưu chuyển ở chung quanh nội đan, màu sắc nội đan càng ngày tươi đẹp, càng ngày càng có sức sống.

Người này, không phải ai khác, đúng là cùng bọn người Bạch Phong Hoa tách ra, ‘độc lai độc vãng’ Lâu Bạch Y!

Nội đan kia bị Hàm Lượng hối thúc cơ hồ yêu lực hầu như không có, Lâu Bạch Y đem chính yêu lực của mình rót vào, đem nội đan cứu sống.Dần dần, nội đan kia tựa hồ thức tỉnh lại, chậm rãi từ trong hòm bay lên, tiếp theo chuyển động xung quanh Lâu Bạch Y, dường như rất là vui.

Lâu Bạch Y khẽ lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng bắn nội đan màu đỏ kia.

“Dục dục…” Nội đan kia bị đẩy lùi vài thước, lập tức lại giống như da trâu dính lại đây, xoay chuyển động xung quanh Lâu Bạch Y.Ngoại nhân hoàn toàn không biết nội đan đang biểu đạt cái gì.

Lâu Bạch Y khuôn mặt đóng băng ngàn năm rốt cuộc lộ ra một tia cười nhàn nhạt, nụ cười này, nháy mắt kinh thiên, trời đất bỗng biến sắc.Nội đan chuyển động càng vui.

Lâu Bạch Y cúi đầu thoáng nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, khẽ phẩy tay áo một cái, một cỗ chiến khí đáng sợ thổi quét phía dưới, ầm ầm nổ tung đến, khơi dậy tro bụi dày đặc.Tro bụi sau khi lắng xuống, phía dưới làm sao còn thấy thi thể cùng xe ngựa, hết thảy đều biến thành tro bụi.Chỉ có hai con ngựa hoàn hảo đứng ở tại chỗ đó.

Hai con ngựa từ đầu tới cuối không có bị thương tổn chút nào.

Làm xong hết thảy, Lâu Bạch Y xoay người rời đi, nội đan kia phát ra âm thanh dục dục, vui mừng đi theo phía sau Lâu Bạch Y, cũng cùng nhau rời đi.

***

Phủ đệ Hoàng Phủ gia.

Hoàng Phủ Nhã ở trong viện Bạch Phong Hoa vẫn chi chít líu nhíu không ngừng, nói đơn giản chính là hôm nay tỷ thí cái lão Hàm Lượng xấu xa như thế nào, trong lòng nàng sảng khoái đến cỡ nào.Bạch Phong Hoa ở bên cạnh mỉm cười nghe, không có chen vào nói.

Mà Hoàng Phủ gia, có mấy vị khách đến đây.Vị khách này, đến bái phỏng ( viếng thăm ) Hoàng Phủ gia, nhưng là cố ý tới bái phỏng Bạch Phong Hoa.

Người này, đó là trong Bát đại gia tộc Trưởng Tôn thiếu gia_ Trưởng Tôn Ngạn! Thiếu niên thoạt nhìn rất là tuấn mỹ nhu nhược.

************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook