Quyển 1 - Chương 9: Tam tỷ, làm người cần phải phúc hậu!
Vô Ý Bảo Bảo
09/04/2015
Tử Mặc đuổi theo Bạch Phong Hoa ầm ĩ nói “Tam tỉ, con người sao có thể giảo hoạt như vậy? Tỷ trước kia thành thật bao nhiêu, nhưng bây giờ thật sảo quyệt bất nhiêu!”
Phong Hoa nhìn đệ đệ đầy khinh bỉ.
“Tam tỉ hôm nay ta chịu tội cho tỷ, tỷ cho ta cái gì?” Tử Mặc cung kính hỏi.
“Chịu tội cho ta?” Bạch Phong Hoa không nhanh không chậm nói ra. Khiến Tử Mặc bị nghẹn mặt đỏ như đít khỉ.
“Tam tỉ, tỷ không phúc hậu! Tỷ lợi dụng ta xong liền đá ta đi!” Bạch Tử Mặc ai oán nói.
“Khi nào ta nói đá ngươi, ta chỉ không cho ngươi chỗ tốt thôi!” Bạch Phong Hoa lười biếng nói.
“Tỷ!” Tử Mặc trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa trước mắt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, đây là tam tỷ trời sanh tính tình yếu đuối sao? Tỷ, rất không bình thường! Tự nhiên sao lại phúc hắc như vậy? Phá hư hình tượng trước đây mà hắn biết rồi. Trước kia Tam tỉ không bao giờ trách móc mình, giờ thì chính mình bị nàng làm cho cứng họng. Người gặp qua chuyện chết đi sống lại đều như vậy sao? Bạch Tử Mặc nhíu mày hỏi “ Ngươi thật là tam tỉ?”
“Ngươi 3 tuổi còn tiểu ra quần, xấu hổ núp sau cây mai lớn ở hoa viên…” Bạch Phong Hoa mở miệng nói chuyện xưa của Bạch Tử Mặc, vừa nói câu mở đầu, sắc mặt Bạch Tử Mặc liền thay đổi.
“Được được, tam tỉ, ta sai rồi, ta sai rồi!” Hắn vội ngắt lời, thấy Tiểu Thúy cười trộm càng khiến hắn xấu hổ. “Tam tỉ, tỷ cho ta ưu đãi đi!”
Tứ Mặc tuy phóng đãng không kiềm chế được, nhưng cũng chỉ là đứa bé 15 tuổi, vẫn thích quấn lấy tỉ tỉ ầm ĩ. Ngay cả hắn cũng không biết mình làm sao, trước kia rất ghét nàng, mỗi lần nhìn thấy sẽ châm chọc nàng, nhưng hiện tại lại rất muốn thân cận với nàng, cảm thấy rất thích cảm giác ở cùng nàng.
“Được rồi, được rồi, tháng sau tiền tiêu vặt ta cho ngươi 1/5!” Bạch Phong Hoa tức giận nói.
“A? Ít như vậy? Tỉ vốn đã nhiều hơn ta, nay lại còn gấp 3!” Bạch Tử Mặc kháng nghị nói.
“Khiến ta vui ta cho ngươi 1/3 !” Bạch Phong Hoa lười biếng nói.
“Đại tiểu thư, xin hỏi người hiện tại cần gì?” Phong Hoa Vừa nói xong, Tử Mặc như chó con cười lấy lòng nàng, rất “khúm núm” hỏi. Phong Hoa như gặp quỷ, không tức giận nổi, cũng không thể phát tiết.
“Bổn tiểu thư hiện mệt mỏi muốn đi ngủ. Ngày mai ngươi hầu hạ ta đi dạo. Mai ngươi không bận việc đi?” Bạch Phong Hoa khinh bỉ nhìn Bạch Tử Mặc, lập tức lại muốn đi tiếp.
“Được, tiểu nhân ngày mai chuẩn bị ngựa cho đại tiểu thư!” Tử Mặc nhìn ánh mắt khinh bỉ của tỉ tỉ, hì hì cười “Tiểu nhân hiện tại xin lui xuống, đại tiểu thư xin ‘yên’ nghỉ!”
Dứt lời Bạch Tử Mặc liền co giò chạy.
Phong Hoa nhìn đệ đệ chạy đi mà lắc lắc đầu, người kia cố ý đem từ ‘nghỉ ngơi’ thành ‘yên nghỉ’. Bạch Phong Hoa nhìn theo bóng dáng Bạch Tử Mặc biến mất ở cuối hành lang, thế này mới xoay người. Trước kia thật ra tỉ đệ bọn họ rất thân thiết. Bạch Phong Hoa bị người khác cười nhạo xấu xí, Bạch Tử Mặc cũng sẽ lập tức xông lên đánh nhau với người kia. Bạch Phong Hoa thấy Bạch Tử Mặc bị khi dễ cũng sẽ xông lên hỗ trợ, kết quả chính là hai tỷ đệ đầy người thương tích chật vật về nhà. Bị Bạch Hận Thủy cùng Bạch Dịch Thủy răn dạy, hai người vẫn là vụng trộm hướng đối phương ngây ngô cười. Nhưng từ khi Nam Hoa Vương xuất hiện thì mọi chuyện đổi thay hoàn toàn, quan hệ tỉ đệ càng ngày càng kém.
“Tiểu thư?” Tiểu Thúy lên tiếng kêu tỉnh Bạch Phong Hoa đang xuất thần .
Bạch Phong Hoa cười cười “Không có gì! Chúng ta đi nghỉ ngơi!”
“Dạ” Tiểu Thúy đáy lòng cũng vui vẻ vì quan hệ giữa thiếu gia và tiểu thư đang tiến chuyển tốt.
Không ai nhìn thấy, một bóng người đã đem hết cảnh này vào mắt. Cảnh vừa rồi làm cho nàng cắn chặt răng tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong Hoa nhìn cửa, nhìn năm người tinh thần hưng phấn ngoài cửa vừa lòng gật đầu. Năm người này chính là năm thư hạ nàng mới thu, giờ đã y phục chỉnh trang không giống với ngày hôm qua, đều là mặc trang phục cùng thống nhất một màu đen, bên hông đều đeo một cây bảo kiếm chờ lệnh. Năm người ai cũng mi thanh mục tú, một bộ dạng như vậy, lại khiến cho ai nhìn vào cũng tinh thần hưng phấn.
“Tốt, Tần Hạo ngươi về sau là người đứng đầu 4 ngươi kia. Hồ Hàn, Quản Hi, Thềm Lục, Phong Hải, các ngươi nghe lệnh Tần Hạo. Bây giờ đi ăn cơm, ta tìm các ngươi sau.” Bạch Phong Hoa chuẩn xác nhớ tên bốn người. Tần Hạo chính là người đầu tiên chảy tới của đánh Thường Phi. Chuyện này Bạch Phong Hoa đều nhớ rõ.
“Vâng, Tiểu thư!” Năm người trăm miệng một lời đáp ứng, trong lòng cảm động Bạch Phong Hoa cư nhiên nghe qua một lần liền nhớ kỹ tên của bọn họ. Hành lễ xong mới lui xuống.
Phía sau Bạch Tử Mặc ngáp dài, không rõ ràng nói “Tỉ, đi ăn cơm thôi. Xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”
“Cho ngươi!” Bạch Phong Hoa thấy Bạch Tử Mặc đi tới đã đem cái túi nhỏ trong tay đưa cho hắn.
Bạch Tử Mặc nháy mắt tỉnh táo, mở túi nhỏ mà Phong Hoa đưa cho, một viên thuốc màu đỏ rớt vào lòng bàn tay hắn.
“Tam tỷ, tỷ, tỷ thật cho ta!” Bạch Tử Mặc kích động hô.
“Ân, cho ngươi. Không cho phép nói cho người khác, nhất là mẫu thân, nếu không ta đánh ngươi!” Phong Hoa ánh mắt nguy hiểm uy hiếp nói.
“Ha ha, được được, sẽ không nói. Hắc hắc, có cái này thật tốt, gia gia sẽ không đánh gãy chân chó của ta nữa.” Tử Mặc Ngốc nghếch cười, tự cho chân mình là chân chó.
“Đừng cả ngày lo chơi, dành thời gian luyện công đi! Phụ thân sẽ già, nhà còn cần ngươi giúp đại ca.” Bạch Phong Hoa hừ lạnh giáo huấn .
“Đã biết, ta sẽ cố gắng mà. Tỉ, sao ngươi không tự dùng nó? Còn có, sao không cho Nam Hoa Vương?” Tử Mặc cẩn thận cất vào, đan dược này rất quý giá. Bạch Phong Hoa thật vất vả mới có được, người khác không ai biết. Bạch Tử Mặc là do ngẫu nhiên biết Phong Hoa có đan dược. Thứ nguyên đan này có thể trợ giúp cho Tử Mặc tăng chiến khí lên một cấp, Bạch Tử Mặc hiện tại ở cấp 5, ăn vào cái này cộng thêm tu luyện là có thể tăng lên tới cấp 6. Nhưng là người cấp 6 dùng cái này cũng sẽ không tăng cấp bậc, chỉ là khi tu luyện thuận lợi thêm rất nhiều mà thôi. Trước kia Bạch Phong Hoa không muốn tự mình dùng sợ tiếc, cũng tiếc không muốn cho Bạch Tử Mặc, mà là muốn đợi đến sinh nhật Nam Hoa Vương mà tặng cho hắn. Thứ nguyên đan này cùng Thiên Tâm đan giá trị như nhau.
“Hắn xứng sao? Cho hắn? Chuyện cười. Ngươi dùng là tốt nhất. Đừng để sau khi khảo hạch xong gia gia đánh gãy chân chó của ngươi. Mau mạnh lên, ta còn cần ngươi bảo vệ!” Bạch Phong Hoa nói những lời này làm cho Bạch Tử Mặc sửng sốt.
“Đi ăn cơm, một chút hộ tống ta ra ngoài đi dạo!” Phong Hoa cùng Tiểu Thúy hướng nhà ăn mà đi. Bỏ Tử Mặc sững sờ đứng đó, một lúc lâu sau này mới lấy lại tinh thần chạy theo. Trong lòng ấm áp dào dạt , hắn có cảm giác, Tam tỷ của hắn , tựa hồ lại đã trở lại.
Aiiz, nhưng cũng không nghĩ tới, Bạch Phong Hoa lần này đi dạo phố, liền gặp phải sự tình này.
Phong Hoa nhìn đệ đệ đầy khinh bỉ.
“Tam tỉ hôm nay ta chịu tội cho tỷ, tỷ cho ta cái gì?” Tử Mặc cung kính hỏi.
“Chịu tội cho ta?” Bạch Phong Hoa không nhanh không chậm nói ra. Khiến Tử Mặc bị nghẹn mặt đỏ như đít khỉ.
“Tam tỉ, tỷ không phúc hậu! Tỷ lợi dụng ta xong liền đá ta đi!” Bạch Tử Mặc ai oán nói.
“Khi nào ta nói đá ngươi, ta chỉ không cho ngươi chỗ tốt thôi!” Bạch Phong Hoa lười biếng nói.
“Tỷ!” Tử Mặc trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa trước mắt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, đây là tam tỷ trời sanh tính tình yếu đuối sao? Tỷ, rất không bình thường! Tự nhiên sao lại phúc hắc như vậy? Phá hư hình tượng trước đây mà hắn biết rồi. Trước kia Tam tỉ không bao giờ trách móc mình, giờ thì chính mình bị nàng làm cho cứng họng. Người gặp qua chuyện chết đi sống lại đều như vậy sao? Bạch Tử Mặc nhíu mày hỏi “ Ngươi thật là tam tỉ?”
“Ngươi 3 tuổi còn tiểu ra quần, xấu hổ núp sau cây mai lớn ở hoa viên…” Bạch Phong Hoa mở miệng nói chuyện xưa của Bạch Tử Mặc, vừa nói câu mở đầu, sắc mặt Bạch Tử Mặc liền thay đổi.
“Được được, tam tỉ, ta sai rồi, ta sai rồi!” Hắn vội ngắt lời, thấy Tiểu Thúy cười trộm càng khiến hắn xấu hổ. “Tam tỉ, tỷ cho ta ưu đãi đi!”
Tứ Mặc tuy phóng đãng không kiềm chế được, nhưng cũng chỉ là đứa bé 15 tuổi, vẫn thích quấn lấy tỉ tỉ ầm ĩ. Ngay cả hắn cũng không biết mình làm sao, trước kia rất ghét nàng, mỗi lần nhìn thấy sẽ châm chọc nàng, nhưng hiện tại lại rất muốn thân cận với nàng, cảm thấy rất thích cảm giác ở cùng nàng.
“Được rồi, được rồi, tháng sau tiền tiêu vặt ta cho ngươi 1/5!” Bạch Phong Hoa tức giận nói.
“A? Ít như vậy? Tỉ vốn đã nhiều hơn ta, nay lại còn gấp 3!” Bạch Tử Mặc kháng nghị nói.
“Khiến ta vui ta cho ngươi 1/3 !” Bạch Phong Hoa lười biếng nói.
“Đại tiểu thư, xin hỏi người hiện tại cần gì?” Phong Hoa Vừa nói xong, Tử Mặc như chó con cười lấy lòng nàng, rất “khúm núm” hỏi. Phong Hoa như gặp quỷ, không tức giận nổi, cũng không thể phát tiết.
“Bổn tiểu thư hiện mệt mỏi muốn đi ngủ. Ngày mai ngươi hầu hạ ta đi dạo. Mai ngươi không bận việc đi?” Bạch Phong Hoa khinh bỉ nhìn Bạch Tử Mặc, lập tức lại muốn đi tiếp.
“Được, tiểu nhân ngày mai chuẩn bị ngựa cho đại tiểu thư!” Tử Mặc nhìn ánh mắt khinh bỉ của tỉ tỉ, hì hì cười “Tiểu nhân hiện tại xin lui xuống, đại tiểu thư xin ‘yên’ nghỉ!”
Dứt lời Bạch Tử Mặc liền co giò chạy.
Phong Hoa nhìn đệ đệ chạy đi mà lắc lắc đầu, người kia cố ý đem từ ‘nghỉ ngơi’ thành ‘yên nghỉ’. Bạch Phong Hoa nhìn theo bóng dáng Bạch Tử Mặc biến mất ở cuối hành lang, thế này mới xoay người. Trước kia thật ra tỉ đệ bọn họ rất thân thiết. Bạch Phong Hoa bị người khác cười nhạo xấu xí, Bạch Tử Mặc cũng sẽ lập tức xông lên đánh nhau với người kia. Bạch Phong Hoa thấy Bạch Tử Mặc bị khi dễ cũng sẽ xông lên hỗ trợ, kết quả chính là hai tỷ đệ đầy người thương tích chật vật về nhà. Bị Bạch Hận Thủy cùng Bạch Dịch Thủy răn dạy, hai người vẫn là vụng trộm hướng đối phương ngây ngô cười. Nhưng từ khi Nam Hoa Vương xuất hiện thì mọi chuyện đổi thay hoàn toàn, quan hệ tỉ đệ càng ngày càng kém.
“Tiểu thư?” Tiểu Thúy lên tiếng kêu tỉnh Bạch Phong Hoa đang xuất thần .
Bạch Phong Hoa cười cười “Không có gì! Chúng ta đi nghỉ ngơi!”
“Dạ” Tiểu Thúy đáy lòng cũng vui vẻ vì quan hệ giữa thiếu gia và tiểu thư đang tiến chuyển tốt.
Không ai nhìn thấy, một bóng người đã đem hết cảnh này vào mắt. Cảnh vừa rồi làm cho nàng cắn chặt răng tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong Hoa nhìn cửa, nhìn năm người tinh thần hưng phấn ngoài cửa vừa lòng gật đầu. Năm người này chính là năm thư hạ nàng mới thu, giờ đã y phục chỉnh trang không giống với ngày hôm qua, đều là mặc trang phục cùng thống nhất một màu đen, bên hông đều đeo một cây bảo kiếm chờ lệnh. Năm người ai cũng mi thanh mục tú, một bộ dạng như vậy, lại khiến cho ai nhìn vào cũng tinh thần hưng phấn.
“Tốt, Tần Hạo ngươi về sau là người đứng đầu 4 ngươi kia. Hồ Hàn, Quản Hi, Thềm Lục, Phong Hải, các ngươi nghe lệnh Tần Hạo. Bây giờ đi ăn cơm, ta tìm các ngươi sau.” Bạch Phong Hoa chuẩn xác nhớ tên bốn người. Tần Hạo chính là người đầu tiên chảy tới của đánh Thường Phi. Chuyện này Bạch Phong Hoa đều nhớ rõ.
“Vâng, Tiểu thư!” Năm người trăm miệng một lời đáp ứng, trong lòng cảm động Bạch Phong Hoa cư nhiên nghe qua một lần liền nhớ kỹ tên của bọn họ. Hành lễ xong mới lui xuống.
Phía sau Bạch Tử Mặc ngáp dài, không rõ ràng nói “Tỉ, đi ăn cơm thôi. Xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”
“Cho ngươi!” Bạch Phong Hoa thấy Bạch Tử Mặc đi tới đã đem cái túi nhỏ trong tay đưa cho hắn.
Bạch Tử Mặc nháy mắt tỉnh táo, mở túi nhỏ mà Phong Hoa đưa cho, một viên thuốc màu đỏ rớt vào lòng bàn tay hắn.
“Tam tỷ, tỷ, tỷ thật cho ta!” Bạch Tử Mặc kích động hô.
“Ân, cho ngươi. Không cho phép nói cho người khác, nhất là mẫu thân, nếu không ta đánh ngươi!” Phong Hoa ánh mắt nguy hiểm uy hiếp nói.
“Ha ha, được được, sẽ không nói. Hắc hắc, có cái này thật tốt, gia gia sẽ không đánh gãy chân chó của ta nữa.” Tử Mặc Ngốc nghếch cười, tự cho chân mình là chân chó.
“Đừng cả ngày lo chơi, dành thời gian luyện công đi! Phụ thân sẽ già, nhà còn cần ngươi giúp đại ca.” Bạch Phong Hoa hừ lạnh giáo huấn .
“Đã biết, ta sẽ cố gắng mà. Tỉ, sao ngươi không tự dùng nó? Còn có, sao không cho Nam Hoa Vương?” Tử Mặc cẩn thận cất vào, đan dược này rất quý giá. Bạch Phong Hoa thật vất vả mới có được, người khác không ai biết. Bạch Tử Mặc là do ngẫu nhiên biết Phong Hoa có đan dược. Thứ nguyên đan này có thể trợ giúp cho Tử Mặc tăng chiến khí lên một cấp, Bạch Tử Mặc hiện tại ở cấp 5, ăn vào cái này cộng thêm tu luyện là có thể tăng lên tới cấp 6. Nhưng là người cấp 6 dùng cái này cũng sẽ không tăng cấp bậc, chỉ là khi tu luyện thuận lợi thêm rất nhiều mà thôi. Trước kia Bạch Phong Hoa không muốn tự mình dùng sợ tiếc, cũng tiếc không muốn cho Bạch Tử Mặc, mà là muốn đợi đến sinh nhật Nam Hoa Vương mà tặng cho hắn. Thứ nguyên đan này cùng Thiên Tâm đan giá trị như nhau.
“Hắn xứng sao? Cho hắn? Chuyện cười. Ngươi dùng là tốt nhất. Đừng để sau khi khảo hạch xong gia gia đánh gãy chân chó của ngươi. Mau mạnh lên, ta còn cần ngươi bảo vệ!” Bạch Phong Hoa nói những lời này làm cho Bạch Tử Mặc sửng sốt.
“Đi ăn cơm, một chút hộ tống ta ra ngoài đi dạo!” Phong Hoa cùng Tiểu Thúy hướng nhà ăn mà đi. Bỏ Tử Mặc sững sờ đứng đó, một lúc lâu sau này mới lấy lại tinh thần chạy theo. Trong lòng ấm áp dào dạt , hắn có cảm giác, Tam tỷ của hắn , tựa hồ lại đã trở lại.
Aiiz, nhưng cũng không nghĩ tới, Bạch Phong Hoa lần này đi dạo phố, liền gặp phải sự tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.