Quyển 1 - Chương 78: Tân Chu Tước thánh giả ra đời.
Vô Ý Bảo Bảo
09/04/2015
Đoàn người Bạch Phong Hoa tiến vào cấm địa, phía sau là cánh cửa đá cao, phía trước mắt hơi hơi tối sầm đi nhưng lại sáng lên ngay sau đó. Phía trước hiện ra một con đường sâu thẳm, hai bên vách tường khảm đầy những viên thạch tỏa ra hào quang màu đỏ chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong cấm địa. Vào cùng với Bạch Phong Hoa còn có bốn người nữa mà nàng không quen biết. Họ đều có tư chất cũng không kém, cũng đều vì có công cho thánh điện mà được vào đây. Chính vào giờ phút này, bốn người đều có vẻ trầm mặc lẳng lặng đứng sau Bạch Phong Hoa. Trong lòng bọn họ thật sự rất phức tạp bởi vì họ hiểu được thánh giả chọn lựa bọn họ cũng chỉ làm nền cho Bạch Phong Hoa mà thôi. Bạch Phong Hoa vào thánh điện chưa đến một năm ngắn ngủi mà đã được thần khí nhận chủ lại còn được thần thú Chu Tước ân sủng khiến cho bọn họ có chút hâm mộ cùng ghen tị. Bọn họ trong lòng tuy có bất mãn nhưng lại hoàn toàn phục tùng trước sự an bài của thần thú Chu Tước.
Bạch Phong Hoa không chút do dự liền nhấc chân đi theo con đường này tiến vào sâu bên trong. Những người khác thấy thế cũng vội vàng đi theo phía sau.
Con đường này kéo dài liên miên giống như không có điểm kết vậy. Bọn họ đi được khoảng nửa nén hương thì không khí bắt đầu có chút nóng lên, tiến lên phía trước một chút nữa thì trước mặt bọn họ xuất hiện một quảng trường nhỏ. Đối diện bọn họ là bệ làm từ thạch bích rất lớn, phía trên bệ thạch bích có một tượng đá thần thú Chu tước rất sống động.Hai cánh Chu Tước thần thú giang rộng ra, đầu thì giương cao, ánh mắt được làm từ hai khối bảo thạch màu đỏ như máu thoạt nhìn không giận mà vô cùng uy nghiêm. Dưới miệng pho tượng đặt một cái bình sứ trong suốt, đây chính là nơi xuất ra thánh thủy.
Ở hai bên quảng trường này có một cái cửa nhỏ, mọi người dừng bước như đã quyết định đi bên trái. Bạch Phong Hoa nhìn trái lại nhìn phải rồi theo thói quen đi về phía bên phải. Bốn người còn lại hai mặt nhìn nhau nhưng rốt cuộc đều theo Bạch Phong Hoa đi về phía bên phải. Tuy rằng đang trong lúc lựa chọn thánh giả tuy nhiên ai trong bọn họ cũng đều hiểu được rằng nếu làm trái Bạch Phong Hoa thì hậu quả e là…. Nhưng trong lòng của bọn họ vẫn còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Đẩy cửa ra, xuất hiện bên trong là một thông đạo dài thăm thẳm kéo dài xuống, quan trọng nhất là không khí bên trong cực kì nóng. Bạch Phong Hoa vừa nhấc chân rảo bước đi từng bước vừa quan sát sự thay đổi của cảnh sắc xung quanh. Sâu trong thông đạo nhìn không rõ lắm nhưng xung quanh lại là một không gian màu đỏ ,cái gì cũng đều không có. Dưới chân cũng là một mảnh trống trải nhưng nàng lại có thể đứng thẳng vững vàng trong này.Lông mày Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu lại, nàng quay đây nhìn lại, đằng sau nàng tại sao không có người? Địa phương mà nàng đứng lúc này hoàn toàn là một không gian màu đỏ bất tận.
Bạch Phong Hoa lập tức liền hiểu được rằng khảo nghiệm của Chu tước thần thú đã bắt đầu. Sư phụ trước kia đã từng dặn nàng là khảo nghiệm của Chu tước thần thú không phải là dễ. Có thể khi khảo nghiệm sẽ xuất hiện ảo giác vô cùng thống khổ đòi hỏi người ta phải có ý chí mạnh mẽ, có thể nó sẽ xuất hiện một chuyện tình khó khăn nhất mà họ đã từng trải qua giúp cho họ trở nên quyết đoán hơn. Hoặc cũng có thể đó là một cuộc khảo nghiệm nhân phẩm. Tóm lại đây là khảo nghiệm vô cùng khó khăn.
Bạch Phong Hoa cụp mắt xuống cẩn thận cảm nhận chu khốn( Chu trong Chu Tước, khốn có nghĩa là mắc vào tình cảnh khó khăn nguy hiểm). Chỗ này hình như không phải là nơi mà nàng tiến vào từ thông đạo mà là Chu Tước thần thú đem nàng đến mà là một địa phương khác. Nhưng không gian vô tận này là như thế nào?
Cùng lúc đó, bốn vị đệ tử đi vào cùng Bạch Phong Hoa còn chưa kịp bước theo Bạch Phong Hoa tiến vào thông đạo sâu thẳm thì chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Chớp mắt đã xuất hiện ở bên ngoài cấm địa.
Ở bên ngoài cấm địa tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tuy rằng trong lòng bọn họ đã sớm đoán được tám chín phần Bạch Phong Hoa sẽ là thánh giả lần này nhưng họ không hề nghĩ tới có kết quả nhanh đến như vậy. Trong mắt bốn vị đệ tử kia tràn ngập kinh hãi cùng thất vọng nhưng cuối cùng tất cả đều im lặng đứng qua một bên.
Các vị trưởng lão đều nóng lòng chờ đợi thời khắc này đến nỗi mắt đều chăm chú nhìn vào cửa đá nặng nề của cấm địa kia còn nhị trưởng lão thì vô cùng hưng phấn nhưng lại có một chút lo lắng. Hưng phấn vì đồ đệ của mình tám chín phần sẽ là người sẽ nhậm chức thánh giả Chu Tước đời tiếp theo. Lo lắng vì không biết Bạch Phong Hoa có gặp nguy hiểm hay không khi tiếp nhận sự khảo nghiệm của Chu Tước thần thú.
Bên trong, Bạch Phong Hoa một mình đứng trong không gian màu đỏ, vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh. Đột nhiên, Chu trước thần thú xuất hiên ở ngay trước mắt. So với lần trước, khi nhìn thấy ảo ảnh ở tế điển thì Chu Tước hiện tại trước mắt rõ ràng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Quanh thân mình Chu trước có đoàn hỏa diễm nóng tới cực điểm và nó đang dùng đôi mắt đỏ như máu của mình nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa.
Cảnh tượng trước mắt không phải ảo giác!Không có khảo nghiệm sao? Chả lẽ Chu Tước thần thú cứ như vậy trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt mình ?
Bạch Phong Hoa lúc này tuy rằng bên ngoài tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc. Chu Tước thần thú rõ ràng cũng không có đem toàn bộ lực lượng phóng thích ra nhưng nàng vẫn cảm thấy áp lực một cách rõ ràng. Như vậy, hiện tại Chu Tước thần thú muốn nàng tự mình đả thương đối phương, hơn nữa phải làm đối phương chảy máu, sợ là rất khó để nó trở thành sự thật.
Ngay từ đầu, nàng cũng đã không nghĩ tới việc cường đoạt (dùng sức mạnh) như vậy đương nhiên sẽ chỉ còn cách dùng trí tuệ.
Chu Tước thần thú nhìn Bạch Phong Hoa một lúc lâu rồi đột nhiên ngửa đầu lên kêu lên một tiếng. Sau đó, nó dùng một loại ngữ điệu vô cùng sung sướng nói với Bạch Phong Hoa: “ Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi- người thừa kết xuất sắc của ta”
Người thừa kế? Chẳng lẽ không phải là người phát ngôn sao? Bạch Phong Hoa khẽ nhăn mày, nàng đã nghe nhị trưởng lão nói qua rằng mỗi một Chu Tước thánh giả đều có thể có được một phần lực lượng của Chu Tước thần thú. Nhưng mà lực lượng kia chỉ có thể dùng để bảo hộ, cùng nhau sử dụng với Chu tước thần thú. Hơn nữa, hằng năm khi đến thời điểm tế điển thì phải một lần nữa thu hoạch lại. Vì sao không có khảo nghiệm mà thái độ của Chu Tước thần thú vẫn vui sướng đến như thế?
Nếu không phải vì đến thời gian tế điển này thì Chu Tước thần thú cũng không buông xuống người Chu Tước thánh giả ( ý nói cái pà ác độc kia ấy). Mang trên mình chức Chu Tước thánh giả mà trên người khả năng thủ hộ đã mỏng manh đến nỗi khi ở rừng rậm kia bị Nam Cung Vân tùy tiện bắn trúng. Thật đúng là không dễ dàng gì đem nàng thay thế.
“ Ngài thật sự cảm thấy ta là người thừa kế xuất sắc nhất?” Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn lại Chu Tước thần thú : “Ta tại sao lại không thể cảm nhận được một chút ít lực lượng nào của ngài”.
Hừ, cho là nàng bị tẩy não bởi hình thức giáo dục sùng bái Chu Tước thần thú này từ nhỏ mà lớn lên sao, chỉ cần có một câu khen ngợi liền nghĩ muốn nàng nghe lời sao? Điều này thật sự buồn cười. Hơn nữa Bạch Phong Hoa còn phát hiện rằng Chu Tước thần thú nhìn nàng với con mắt nóng rực, vui sướng. Điều này thật không giống hành vi cao cao tại thượng của một thần thú đại nhân nha.
Biểu tình trên mặt Chu Tước thần thú trong nháy mắt đọng lại, những chiếc lông vũ ( lông đuôi) hoa mỹ vểnh vểnh lên sau đó lại chậm rãi thả xuống :” Ta thực sự xin lỗi người thừa kế của ta, lần trước xuất hiện bất quá chỉ là một cái ảo ảnh mà thôi. Lực lượng phân ra quá mức yếu cho nên cũng không đủ để truyền cho ngươi mỗi lần chọn lựa thánh giả. Tại không gian này ta sẽ tiến hành truyền thừa lực lượng”.
“Phải không?” Bạch Phong Hoa hừ lạnh ngẩng cao đầu nhìn Chu Tước thần thú: “ Trong thời điểm người thừa kế của ngươi muốn giết ta, ta lại cảm nhận được trên người nàng ta được ngươi bảo hộ”.
Lông vũ( lông đuôi) của Chu Tước thần thú dựng thẳng lên, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên bén nhọn lên: “Người thừa kế của ta đó là do ngươi hiểu lầm thôi. Nàng như thế nào có thể đánh đồng( so sánh) cùng ngươi? Nàng làm sao có thể xứng đáng làm người thừa kế của ta. Nàng ta cùng lắm chỉ là nô bộc thôi. Còn về phần bảo hộ trên người nàng ta là do lần trước trong tế điển ta ban cho nàng sở hữu chút lực lượng còn lại mà thôi."
A a, nàng cố ý khiêu khích thế nhưng lại không tức giận mà còn thao thao bất tuyệt giải thích cho nàng? Nàng có thể lý giải thành: Chu Tước thần thú đang sợ nàng tức giận sao? Bạch Phong Hoa trong lòng nở hoa, xem ra trong lòng Chu Tước thần thú nàng chiếm một phần không nhỏ đâu.Cái chính là nàng không biết cái gọi là người thừa kế này rốt cuộc là có ý tứ gì? Nhưng Bạch Phong Hoa có thể khẳng định rằng, mình đối với Chu Tước Thần thú có ý nghĩa không hề đơn giản. Nếu chỉ thay hồng điểu này làm người phát ngôn lại phải thể hiện thần tích lấy nào đó để lòng dân chúng thì nhất định phải có mong muốn gì đó. Chỉ cần biết nó mong muốn cái gì, nàng nhất định có biện pháp khiến cho đối phương tình nguyện hiến máu cho nàng.
Bạch Phong Hoa nhún vai nói :” Thì ra là như vậy, được rồi ta đây sẽ tin ngươi”.
Lông vũ của Chu Tước thần thú thả chậm rãi xuống dưới, dùng âm thanh êm tai dễ nghe nói với Bạch Phong Hoa:” Người thừa kế của ta, chúng ta đây là..”
Chu Tước thần thú vừa mới bắt đầu nói liền không thể không dừng lại bởi vì nó thấy Bạch Phong Hoa căn bản không nghe lời nó nói mà lại nhìn trái nhìn phải không biết là đang tìm cái gì. Đoàn hỏa diễm quanh người Chu Tước nháy mắt đã cao lên vài thước, hai móng vuốt cọ xát vào nhau như rất muốn đem người trước mắt như một con kiến nhỏ cho vào trong lòng bàn tay mà hung hăng xử lý một phen. Nhưng lại không thể, tuyệt đối không thể! Thật vất vả mới có thể tìm được một cái lý lẽ, miệng liền “ HÔ” một cái phun ra một ngụm hỏa diễm. Chu Tước thần thú lại tiếp tục dùng âm thanh dễ nghe nói với Bạch Phong Hoa : “Người thừa kế của ta, ngươi đang tìm cái gì thế ?”.
Bạch Phong Hoa tùy ý quay đầu rồi quăng cho Chu Tước thần thú một câu :”Ta đang tìm cửa ra. Mau nói cho ta biết phải làm cách nào mới có thể ra khỏi cái địa phương quỷ quái này. “
“Đi ra ngoài?” Thanh âm của Chu Tước thần thú nhất thời trở nên bén nhọn, dùng đôi mắt bất khả tư nghị ( nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”)trừng Bạch Phong Hoa đang tìm lối ra khắp nơi: “Ngươi vì sao lại muốn rời khỏi đây? Chả lẽ ngươi không muốn làm Chu Tước thánh giả sao?”
“Vì sao ta phải làm Chu Tước thánh giả?” Bạch Phong Hoa kỳ quái nhìn thần thú Chu Tước: “Ta đến đây chẳng qua là vì muốn biết ngày đó vào lúc tế điển, ngài vô thanh vô tức (Không có âm thanh, không có hơi thở) nhập vào người của ta, lại vô thanh vô tức bỏ chạy, rốt cuộc là ngài có ý gì mà thôi.”
“Vì sao ngươi không muốn làm thánh giả? Làm thánh giả của ta chẳng lẽ có gì không được sao?”, Hỏa diễm trên người thần thú Chu Tước lại cao thêm vài thước, rốt cuộc nhịn không được mà nâng giọng lên: “Ngươi phải biết, ngoài kia có bao nhiêu người muốn làm thánh giả của ta. Ngươi có biết hay không, làm thánh giả của ta có bao nhiêu là vinh quang, ngươi có biết là thánh giả tệ nhất cũng có thể đạt tới chiến khí cấp mười một, ngươi có biết không… A, ngươi làm cái gì vậy hả?”
Bạch Phong Hoa thu hồi đại chiêu do Trường Không kiếm vừa mới hướng về phía hư không phát ra, có chút mất kiên nhẫn quay đầu nhìn thần thú Chu Tước: “Chiến khí cấp mười một tính là cái quái gì chứ? Người khác muốn nhưng ta không ham, bộ ngài không nhìn ra được ta đã ở cuối cấp mười rồi sao? Vì sao ta lại muốn làm cái chức vụ kia? Đã không có gì hay ho, công việc lại nhiều, phiền đến chết! Cái gì mà thánh giả, ngài cho rằng ta là đồ ngốc à?”
Thần thú Chu Tước cảm thấy bản thân mình sắp điên đến nơi rồi, nó đã cố tỏ vẻ hòa ái dễ gần đến như vậy, thậm chí muốn nhận cái con kiến nhỏ này làm người thừa kế, đáng lẽ ra nàng ta phải lập tức chấp nhận truyền thừa, rồi sau đó ngoan ngoãn nghe lời nó phân phó, không phải là vậy sao?
Bạch Phong Hoa rất muốn cười, nàng sắp không nhịn được nữa rồi! Thần thú gì mà ngốc quá đi, nghĩ rằng người khác không nhìn ra nó lửa giận đầy người sao. Diễn đi, cứ tiếp tục diễn đi, nàng sẽ cược xem là nó rốt cuộc có thể dễ dàng tha thứ cho nàng tới mức nào, đây chính là ví dụ thực tế cho việc nàng giả ngốc bao nhiêu thì lợi thế đàm phán có thể tăng lên bấy nhiêu.
Bạch Phong Hoa không chút khách khí đem Trường Không kiếm chỉ vào thần thú Chu Tước, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ê, rốt cuộc là phải như thế nào mới đi ra ngoài được hả? Đừng bắt ta dùng vũ lực đem cái không gian này chém đi!”
Thần thú Chu Tước mắt nhìn Bạch Phong Hoa trừng trừng, con kiến kia, ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi rất không biết điều!
“A…” thần thú Chu Tước ngẩng đầu kêu lên một tiếng rõ dài, sức mạnh bàng bạc vô biên vô hạn lan tràn ra, trong khoảnh khắc, cuồng phong nổi lên rít gào ở bên trong không gian, thổi trúng Bạch Phong Hoa, làm hai mắt nàng phải nheo lại.
Cảm nhận được uy áp giáng lên trên người mình không ngừng gia tăng, Bạch Phong Hoa càng thêm nắm chặt Trường Không kiếm, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc lại. Thần thú Chu Tước rốt cục đã bị chọc đến cực hạn, nhịn không được nữa nên muốn nổi trận lôi đình sao?
Quả nhiên, giây tiếp theo, ngay sau khi thần thú Chu Tước kêu lên một tiếng, một đường hỏa diễm màu đỏ với khí thế muốn đốt sạch vạn vật bay thẳng tới chỗ Bạch Phong Hoa!
Bạch Phong Hoa chớp mắt một cái, rồi điên cuồng đem chiến khí toàn thân đưa vào Trường Không kiếm, hướng đến đám hỏa diễm dữ dội phóng ra.Hỏa diễm dù bị chiến khí chém đến nhưng lại hoàn toàn vẫn như cũ không bị chút suy yếu nào, với khí thế ào ào, đánh về hướng Bạch Phong Hoa.
Giống như chơi với lửa á. Bạch Phong Hoa nhướng nhướng một bên mày, vừa giữ Trường Không kiếm vội vàng lui về sau, vừa phát ra một đường rồi lại một đường kiếm khí đánh về phía đám hỏa diễm kia.
“Bạch Phong Hoa, nàng làm như vậy là không được.” Tiểu Mộc ở trong đầu Bạch Phong Hoa kêu lên đầy lo lắng, đem Khốc Khốc đang dựa vào bên cạnh nó đá ra khỏi người Bạch Phong Hoa.
“Con chim đáng ghét, Tiểu Mộc thật vất vả mới ngủ được, đáng ghét, đáng ghét!” Khốc Khốc bị đá ra ngoài tức quá chửi ầm lên, thân hình nho nhỏ nhanh chóng biến lớn chắn ở phía trước Bạch Phong Hoa, sau đó… há miệng nuốt hết đám hỏa diễm vào trong.
Khốc Khốc chép chép miệng, bay trở về chỗ cũ , thỏa mãn đánh giá: “Cũng được, hương vị không tệ lắm, nhưng mà, nếu có nhiều thêm một chút thì tốt hơn .”
Bạch Phong Hoa nâng tay, vịn trán. Hai cái tên hảo tâm làm chuyện xấu này, giờ thì tốt lắm, vừa rồi thần thú Chu Tước chỉ muốn cho nàng chút giáo huấn nho nhỏ, bây giờ chỉ sợ là nó thật sự tức giận rồi.
Hỏa linh chi hỏa? Chu Tước thần thú hơi ngạc nhiên, lập tức khinh thường kêu lên một tiếng, hai cánh mở ra, một đám hỏa diễm lớn hơn nữa được phun tới.
“Chờ đã, không cần nhiều như vậy đâu, á…”, Khốc Khốc nhất thời giật mình kêu lên, nó không cần phải ăn đến no căng, nếu lại như lần trước, ăn đến quá mức không chịu được cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất, Tiểu Mộc lại bỏ nó đi thì biết làm sao?
“Đồ ngốc này, ngươi làm như người ta đang chơi đùa với ngươi à!”, lần này Tiểu Mộc trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài cơ thể Bạch Phong Hoa, đem Khốc Khốc đang do do dự dự muốn lui lại đá thẳng đến đám hỏa diễm đang nhào tới, lo lắng nói với Bạch Phong Hoa: “Mau lui lại đi, lấy tu vi của nàng ngăn không được đâu!”
Không nói mấy câu vô nghĩa, Bạch Phong Hoa nhanh chóng lùi xa về sau, nhìn Khốc Khốc nuốt lửa của thần thú Chu Tước, lại nhìn thấy Chu Tước nổi xung kêu la, hướng nàng phun lửa lần thứ ba.
Dù Bạch Phong Hoa dùng tốc độ nhanh hơn lui về phía sau, vẫn phải trơ mắt nhìn hỏa diễm nóng cháy kia đánh bay Khốc Khốc, rồi phóng tới chỗ mình. Trốn không thoát sao? Bạch Phong Hoa dừng lui về phía sau, đem hết chiến khí còn trong cơ thể rót toàn bộ vào Trường Không kiếm, vận sức chờ phát động một chiêu Xoay Càn Khôn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thần thú Chu Tước “không ai bì nổi” kia.
Trong chớp mắt, đám hỏa diễm khi đã tới gần hơn, không gian trước người Bạch Phong Hoa đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, một đoàn ánh sáng màu vàng, màu xanh cùng màu trắng đồng thời thoáng hiện, đám hỏa diễm nghiêng trời lệch đất đang ào tới bỗng biến mất, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa.
Có một sức mạnh khác đến cứu cô! Ba loại sức mạnh khổng lồ này không thua chút nào sức mạnh của thần thú Chu Tước. Hơn nữa ba lọai sức mạnh này phát ra uy áp giống như áp lực mà thần thú Chu Tước tạo ra. Sẽ là ai đây?
Chậm rãi thu hồi chiến khí, Bạch Phong Hoa nhìn quấn quanh thân của nàng- thần thú Thanh Long, lơ lững trên đỉnh đầu- thần thú Huyền Vũ, chắn ở trước người- thần thú Bạch Hổ, mặt mày dần dần tươi tỉnh lên nhiều. Chậc, chậc, xem ra, giá trị của bản thân vượt xa những gì mình nghĩ. Ba đại thần thú khác cư nhiên đồng thời xuất hiện vào lúc này!
Trong lúc đó không gian màu đỏ này nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt, tràn ngập tiếng thần thú Chu Tước la ó, tiếng Bạch Hổ gầm gừ, thần thú Huyền Vũ kêu tê tê, còn có tiếng rồng ngâm của Thanh Long.
Cũng không biết trong lúc đó bốn thần thú trao đổi cái gì, cánh Chu Tước dần dần thả xuống, trừng mắt nhìn Khốc Khốc đã muốn trở lại bên người Bạch Phong Hoa, sau lại hướng Bạch Phong Hoa, vẻ mặt ôn hoà nói: “Thực xin lỗi, người thừa kế của ta, ta chỉ là muốn giáo huấn đám linh hỏa nhỏ bé không biết tốt xấu này một chút, trong khoảng thời gian ngắn ấy lại quên mất nhân loại yếu ớt đến cỡ nào, ta cũng không có ý thương tổn ngươi. Người thừa kế của ta, ngươi quả nhiên là người ta nhìn trúng, có thể ngăn trở một chiêu ba phần năng lượng của ta. Hãy tin tưởng ta, chỉ cần ngươi trở thành thánh giả của ta, ta sẽ giúp ngươi đứng trên đỉnh cao của thế giới này.”
Ba phần? Trong lòng Bạch Phong Hoa thoáng rùng mình, quả nhiên thần thú danh bất hư truyền, may mà nàng không có tùy tiện ra tay. Bất quá, chuyện này cũng đồng nghĩa ý đồ của đối phương nhất định lớn. Trên người nàng, rốt cuộc có cái gì mà làm chúng nó nhân nhượng nàng tới vậy?
Bạch Phong Hoa thu hồi Trường Không kiếm, nhún vai: “Nếu Chu Tước đại nhân đã thành khẩn như vậy, thì ta cũng xin thành thật trả lời sự thuyết phục của ngài. Điều kiện này của ngài hoàn toàn không hấp dẫn ta, năm nay ta mới có mười bảy tuổi đã là cuối cấp mười, thăng đến cấp mười hai chẳng qua là chuyện sớm muộn thôi.”
Chu Tước trầm mặc một lát, mới nói: “Nếu ta có thể trợ giúp ngươi đột phá đến cấp mười ba trong truyền thuyết thì sao?”
Bạch Phong Hoa cười ha ha: “Cấp mười ba trong truyền thuyết? Điều kiện này quả thực mê người đó nha. Đáng tiếc, đột phá cấp mười ba phải thoát phá hư không, rời khỏi thế giới này, người nhà của ta đều ở nơi đây, vì sao ta phải rời đi chứ?”
Thần thú Thanh Long đang quấn quanh thân Bạch Phong Hoa chợt buông nàng ra, cái đuôi chắn ở đối diện nàng, hai con mắt to như hai cái đèn lồng trừng mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Nhân sinh ( tuổi thọ) hiện tại của ngươi quá ngắn ngủi, chưa đầy trăm năm, sẽ nhanh chóng trôi qua trong nháy mắt. Nhưng nếu ngươi có thể đột phá cấp mười ba, rời khỏi thế giới này, ngươi liền có thể được như chúng ta, sinh mệnh dài lâu, có được sức mạnh khổng lồ.”
Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn, lấy trường sinh bất lão để quyến rũ nàng sao? Hừ, nếu chưa thấy được chỗ tốt thực sự, nàng sẽ không cho chúng nó đạt được nguyện vọng đâu.
Bĩu môi, Bạch Phong Hoa khinh thường nói: “Các ngươi thích trường sinh bất tử không có nghĩa là ta cũng thích, với ta mà nói, ngàn năm vạn năm quá dài, người sống lâu như vậy không tránh khỏi nhàm chán. Ta tình nguyện chỉ sống hết trăm năm này.”
Bạch Hổ hai mắt trừng trừng nhìn Bạch Phong Hoa, đây là người con gái làm thánh giả nó tuyển thích đấy ư? Nhan sắc không được tốt lắm, đen thui như vậy, có chỗ nào là đẹp đâu? Thật là khó hiểu, nữ nhân toàn là phiền phức, phiền phức chết mất. Lão già Huyền Vũ kia rốt cuộc có tính sai không vậy, người có thể tụ tập mười đại thần khí làm sao có thể là nàng ta được chứ.
Bạch Hổ lấy móng vuốt cào cào vài cái ở trên hư không, không kiên nhẫn hướng Bạch Phong Hoa nói: “Ngươi thẳng thắng chút đi, rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng trở thành Chu Tước thánh giả?”. Ái dà, cái tên Bạch Hổ thánh giả kia không được tốt lắm, nhưng thần thú Bạch Hổ lại rất đáng yêu nha. Bạch Phong Hoa nhếch miệng cười: “Đi hỏi ta muốn cái gì, chẳng bằng các vị nói cho ta biết, các vị có thể cho ta cái gì? Và vì sao ta nhất định phải trở thành Chu Tước thánh giả?”
“Vậy vì sao ngươi lại không muốn trở thành Chu Tước thánh giả?” Thanh Long hỏi ngược lại : “Nếu ngươi cảm thấy mấy công việc của thánh giả quá đáng ghét, cứ giao cho mấy trưởng lão đi làm là được, chỉ cần hàng năm tại tế điển ngươi đi ra tùy tiện nói vài câu, thời điểm khác, ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi tư chất tuy tốt, nhưng nếu có thể tăng cường thoải mái sức mạnh thì sao lại muốn cự tuyệt? Hơn nữa, sau khi trở thành thánh giả, ngươi còn có thể yêu cầu một ít việc mà chúng ta đủ khả năng thực hiện, chẳng hạn ta có thể đem túi Càn Khôn của ngươi thay đổi một chút.”
“Được rồi, xem như ngài nói có lý.” Bạch Phong Hoa xoay xoay đầu, cười tủm tỉm vươn ngón trỏ: “Muốn ta đáp ứng cũng có thể, nhưng trước tiên, các vị làm như thế nào thì cũng phải cho ta xem được chỗ tốt chứ. Thứ nhất, nghe nói máu thần thú là luyện dược dược liệu cao cấp nhất, vừa vặn ta đối luyện dược có chút hứng thú, cho nên… Các ngài có ai cho ta chút máu không?”
Muốn máu thần thú? ! Con kiến này thật đúng là có can đảm! Tứ đại thần thú nhìn nhau trân trối, chúng nó mới nghe điều kiện thứ nhất nhưng đã không thực hiện được rồi.
Trong nháy mắt mặt Bạch Phong Hoa lạnh xuống: “Không đồng ý? Vậy quên đi. Chu Tước đại nhân, ngài nên đưa ta từ đây đến thì đưa ta quay trở về chỗ đó đi há.”
Huyền Vũ hừ lạnh bằng giọng ồm ồm nói với Bạch Phong Hoa: “Không phải chúng ta muốn nuốt lời, cho ngươi một ít máu không đáng là gì, nhưng chúng ta ,bao gồm cả Chu Tước, hiện tại xuất hiện được ở trước mặt ngươi đều do chúng ta dùng năng lượng ngưng tụ thành phân thân, nếu ngươi muốn gặp bản thể của chúng ta, trừ phi ngươi tề tựu đủ mười đại thần khí, rồi tiến vào trong cấm chế ( giam cầm).”
Bạch Phong Hoa thầm than trong lòng, thì ra chỉ là phân thân thôi sao? Tụ tập mười đại thần khí, như vậy phải chờ tới năm nào tháng nào hả? nàng năm nay đã mười bảy, thời gian chỉ có ba năm thôi làm sao có thể kịp?
Bạch Phong Hoa mặt lạnh nghiêm nghị quét mắt nhìn Tứ đại thần thú, hừ lạnh một tiếng: “Các người khinh ta ngốc à, mười đại thần khí, nói tìm liền tìm được chắc, thần khí đều ở trong nhà các người sao?”
Tứ đại thần thú nhìn nhau, liếc mắt một cái, Thanh Long chậm rãi nói: “Nói thật để ngươi biết vậy, ngươi có thể có được Trường Không kiếm, sư huynh Nam Cung Vân của ngươi có thể có được Cửu Thiên cung, mèo yêu trộm đá Luân hồi của Thanh Long thánh điện cũng đến ở bên cạnh ngươi, hết thảy đều là vì thần khí, ở thế giới này, thời gian tồn tại không nhiều lắm, trong vòng trăm năm, chúng nó phải rời đi. Mà ngươi, chính là người có thể mang chúng nó rời đi. Cho nên, ngươi không cần lo lắng sẽ không thể tụ tập đủ thần khí. Chỉ cần ngươi đi tìm, trong vòng hai năm, toàn bộ thần khí nhất định tề tụ đầy đủ.”
“Bạch Phong Hoa”, trong đầu Bạch Phong Hoa vang lên thanh âm của Tiểu Mộc: “Ta nghĩ là ta cũng biết đại khái vì sao chúng nó tìm tới ngươi. Có vài chuyện ta không có nói cho ngươi biết. Mặc kệ là Tiểu Không hay là Tiểu Cửu, ta cùng với Khốc Khốc, còn có Tiểu Điệp, chúng ta đều đã sớm cảm giác được thế giới này không chấp nhận chúng ta. Bởi vì năng lượng của chúng ta là nguyên khí có từ trước, nhưng thế giới này đã không còn tồn tại nguyên khí, nếu không thể đột phá thế giới này, đi tới nơi có nguyên khí, đến khi nguyên khí trong cơ thể chúng ta tiêu hao hoàn toàn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị loại bỏ. Ngươi có phải là người mang chúng ta rời đi hay không, ta cũng không biết, nhưng trong cơ thể của ngươi có nguyên khí vốn không nên tồn tại ở thế giới này. Đại khái đây chính là nguyên nhân chúng nó nhất định phải chọn ngươi đó, thật sự nếu không rời đi, sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ bị thế giới này gạt bỏ thôi .”
Nguyên khí? Bị thế giới này gạt bỏ? Nếu vì muốn nàng đột phá cấp mười ba rồi rời thế giới này, Tứ đại thần thú nhất định không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy. Muốn nàng làm thánh giả, kiên nhẫn chờ nàng đột phá không phải tốt hơn nhiều sao?
Bạch Phong Hoa nhướng nhướng chân mày: “Tiểu Mộc, ngươi có thể kể thêm tại sao lại như vậy không?”
Tiểu Mộc lặng im một lát, rốt cục cũng mở miệng: “Rất xin lỗi ngươi, thời điểm ở phúc địa ta phát hiện trên người ngươi có điều dị thường, thứ nhất là vì không muốn một mình mãi ở nơi đó, thứ hai ta đi theo ngươi còn vì muốn rời thế giới này này.”
Bạch Phong Hoa nở nụ cười: “Tiểu Mộc ngốc, nói xin lỗi làm gì thế!”
Nàng chẳng sợ mộc linh chi hỏa vì lợi dụng mới đi theo mình, nàng đã tận mắt chứng kiến vừa rồi, khi Chu Tước tức giận, thân hình nho nhỏ của Tiểu Mộc che ở trước người nàng.
Được rồi, máu thần thú nàng sẽ tới lấy, chơi chiến thuật tâm lý đùa giỡn cũng đủ rồi, giờ thì chuyển sang thu lưới thôi. Nhưng mà “nguyên khí trên người” mình là có ý gì? Tuy rằng không rõ nội lực trong người vì sao lại có nguyên khí mà bọn họ cần, nhưng Bạch Phong Hoa vẫn hiểu được một chút thứ mà đám thần thú muốn tìm không phải chỉ là nguyên khí trên người mình. Bạch Phong Hoa rất muốn hỏi chuyện cấm chế là thế nào ( hùi nãy Huyền Vũ có nói BPH phải tìm đủ 10 thần khí thì mới vô cấm chế lấy máu được á), nhưng Tứ đại thần thú lại im miệng không chịu nói đến, chỉ nói nhất định phải tìm đủ mười đại thần khí mới có thể nhìn thấy bản thể của bọn họ.
Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm quét mắt nhìn Tứ đại thần thú: “Được rồi, nghe các vị nói xem ra việc này cũng được, ta sẽ làm thánh giả cái gì gì đó, nhưng mà, các vị phải thề bằng máu, nhỡ đâu đến lúc ta cầm thần khí đến các vị không nhận hoặc là qua cầu rút ván…”
“Ngươi cho chúng ta sẽ như nhân loại các ngươi sao, thần thú chúng ta nói chuyện, nói một không nói hai, cũng không nói dối” Chu Tước hai mắt trừng trừng, cánh vỗ vỗ, một cái hỏa diễm tạo thành hình ký hiệu mau chóng vọt lại hướng Bạch Phong Hoa, nàng còn chưa kịp phản ứng nó đã ẩn vào giữa hai chân mày của nàng.
“Bạch Phong Hoa, ngươi không cần lo lắng, nó không có lừa ngươi.”, thanh âm của Tiểu Mộc vang lên đúng lúc, giải thích cho cô: “Ký hiệu kia là khế ước công bằng, một bên có ý thay đổi, bên còn lại lập tức có thể phát hiện.”
Khế ước công bằng? Bạch Phong Hoa sờ sờ giữa hai chân mày(mi tâm), nếu đã ký khế ước,nàng không cần nói nhiều nữa. Nàng đưa tay tháo túi Càn Khôn trên người rồi ném về phía Thanh Long, Bạch Phong Hoa hướng Chu Tước nói: “Vậy truyền thừa cái gì gì kia làm mau một chút đi nha.”
“Đã biết, sẽ rất nhanh .” Chu Tước quay đầu trừng mắt nhìn Huyền Vũ, liếc mắt một cái, nếu không tại lời tiên đoán quái quỷ của hắn, nó chịu để con kiến nhỏ này khi dễ sao?
Chu Tước kêu lên một tiếng dài thanh thúy, hai cánh giang ra, đem Bạch Phong Hoa bao lại.
Cùng lúc đó, trên bầu trời Chu Tước thánh điện xuất hiện một cái ảo ảnh Chu Tước hoa mỹ, ở giữa là thân hình Bạch Phong Hoa vây quanh bởi hỏa diễm nhiều màu.
Toàn bộ chuông trong hoàng thành đều tự động đồng thời vang lên. Lần đầu tiên Chu Tước dùng loại hình thức cao quý đến như vậy đi chiếu cáo thiên hạ: tân Chu Tước thánh giả xuất hiện.
Bạch Phong Hoa không chút do dự liền nhấc chân đi theo con đường này tiến vào sâu bên trong. Những người khác thấy thế cũng vội vàng đi theo phía sau.
Con đường này kéo dài liên miên giống như không có điểm kết vậy. Bọn họ đi được khoảng nửa nén hương thì không khí bắt đầu có chút nóng lên, tiến lên phía trước một chút nữa thì trước mặt bọn họ xuất hiện một quảng trường nhỏ. Đối diện bọn họ là bệ làm từ thạch bích rất lớn, phía trên bệ thạch bích có một tượng đá thần thú Chu tước rất sống động.Hai cánh Chu Tước thần thú giang rộng ra, đầu thì giương cao, ánh mắt được làm từ hai khối bảo thạch màu đỏ như máu thoạt nhìn không giận mà vô cùng uy nghiêm. Dưới miệng pho tượng đặt một cái bình sứ trong suốt, đây chính là nơi xuất ra thánh thủy.
Ở hai bên quảng trường này có một cái cửa nhỏ, mọi người dừng bước như đã quyết định đi bên trái. Bạch Phong Hoa nhìn trái lại nhìn phải rồi theo thói quen đi về phía bên phải. Bốn người còn lại hai mặt nhìn nhau nhưng rốt cuộc đều theo Bạch Phong Hoa đi về phía bên phải. Tuy rằng đang trong lúc lựa chọn thánh giả tuy nhiên ai trong bọn họ cũng đều hiểu được rằng nếu làm trái Bạch Phong Hoa thì hậu quả e là…. Nhưng trong lòng của bọn họ vẫn còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Đẩy cửa ra, xuất hiện bên trong là một thông đạo dài thăm thẳm kéo dài xuống, quan trọng nhất là không khí bên trong cực kì nóng. Bạch Phong Hoa vừa nhấc chân rảo bước đi từng bước vừa quan sát sự thay đổi của cảnh sắc xung quanh. Sâu trong thông đạo nhìn không rõ lắm nhưng xung quanh lại là một không gian màu đỏ ,cái gì cũng đều không có. Dưới chân cũng là một mảnh trống trải nhưng nàng lại có thể đứng thẳng vững vàng trong này.Lông mày Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu lại, nàng quay đây nhìn lại, đằng sau nàng tại sao không có người? Địa phương mà nàng đứng lúc này hoàn toàn là một không gian màu đỏ bất tận.
Bạch Phong Hoa lập tức liền hiểu được rằng khảo nghiệm của Chu tước thần thú đã bắt đầu. Sư phụ trước kia đã từng dặn nàng là khảo nghiệm của Chu tước thần thú không phải là dễ. Có thể khi khảo nghiệm sẽ xuất hiện ảo giác vô cùng thống khổ đòi hỏi người ta phải có ý chí mạnh mẽ, có thể nó sẽ xuất hiện một chuyện tình khó khăn nhất mà họ đã từng trải qua giúp cho họ trở nên quyết đoán hơn. Hoặc cũng có thể đó là một cuộc khảo nghiệm nhân phẩm. Tóm lại đây là khảo nghiệm vô cùng khó khăn.
Bạch Phong Hoa cụp mắt xuống cẩn thận cảm nhận chu khốn( Chu trong Chu Tước, khốn có nghĩa là mắc vào tình cảnh khó khăn nguy hiểm). Chỗ này hình như không phải là nơi mà nàng tiến vào từ thông đạo mà là Chu Tước thần thú đem nàng đến mà là một địa phương khác. Nhưng không gian vô tận này là như thế nào?
Cùng lúc đó, bốn vị đệ tử đi vào cùng Bạch Phong Hoa còn chưa kịp bước theo Bạch Phong Hoa tiến vào thông đạo sâu thẳm thì chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Chớp mắt đã xuất hiện ở bên ngoài cấm địa.
Ở bên ngoài cấm địa tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tuy rằng trong lòng bọn họ đã sớm đoán được tám chín phần Bạch Phong Hoa sẽ là thánh giả lần này nhưng họ không hề nghĩ tới có kết quả nhanh đến như vậy. Trong mắt bốn vị đệ tử kia tràn ngập kinh hãi cùng thất vọng nhưng cuối cùng tất cả đều im lặng đứng qua một bên.
Các vị trưởng lão đều nóng lòng chờ đợi thời khắc này đến nỗi mắt đều chăm chú nhìn vào cửa đá nặng nề của cấm địa kia còn nhị trưởng lão thì vô cùng hưng phấn nhưng lại có một chút lo lắng. Hưng phấn vì đồ đệ của mình tám chín phần sẽ là người sẽ nhậm chức thánh giả Chu Tước đời tiếp theo. Lo lắng vì không biết Bạch Phong Hoa có gặp nguy hiểm hay không khi tiếp nhận sự khảo nghiệm của Chu Tước thần thú.
Bên trong, Bạch Phong Hoa một mình đứng trong không gian màu đỏ, vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh. Đột nhiên, Chu trước thần thú xuất hiên ở ngay trước mắt. So với lần trước, khi nhìn thấy ảo ảnh ở tế điển thì Chu Tước hiện tại trước mắt rõ ràng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Quanh thân mình Chu trước có đoàn hỏa diễm nóng tới cực điểm và nó đang dùng đôi mắt đỏ như máu của mình nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa.
Cảnh tượng trước mắt không phải ảo giác!Không có khảo nghiệm sao? Chả lẽ Chu Tước thần thú cứ như vậy trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt mình ?
Bạch Phong Hoa lúc này tuy rằng bên ngoài tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc. Chu Tước thần thú rõ ràng cũng không có đem toàn bộ lực lượng phóng thích ra nhưng nàng vẫn cảm thấy áp lực một cách rõ ràng. Như vậy, hiện tại Chu Tước thần thú muốn nàng tự mình đả thương đối phương, hơn nữa phải làm đối phương chảy máu, sợ là rất khó để nó trở thành sự thật.
Ngay từ đầu, nàng cũng đã không nghĩ tới việc cường đoạt (dùng sức mạnh) như vậy đương nhiên sẽ chỉ còn cách dùng trí tuệ.
Chu Tước thần thú nhìn Bạch Phong Hoa một lúc lâu rồi đột nhiên ngửa đầu lên kêu lên một tiếng. Sau đó, nó dùng một loại ngữ điệu vô cùng sung sướng nói với Bạch Phong Hoa: “ Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi- người thừa kết xuất sắc của ta”
Người thừa kế? Chẳng lẽ không phải là người phát ngôn sao? Bạch Phong Hoa khẽ nhăn mày, nàng đã nghe nhị trưởng lão nói qua rằng mỗi một Chu Tước thánh giả đều có thể có được một phần lực lượng của Chu Tước thần thú. Nhưng mà lực lượng kia chỉ có thể dùng để bảo hộ, cùng nhau sử dụng với Chu tước thần thú. Hơn nữa, hằng năm khi đến thời điểm tế điển thì phải một lần nữa thu hoạch lại. Vì sao không có khảo nghiệm mà thái độ của Chu Tước thần thú vẫn vui sướng đến như thế?
Nếu không phải vì đến thời gian tế điển này thì Chu Tước thần thú cũng không buông xuống người Chu Tước thánh giả ( ý nói cái pà ác độc kia ấy). Mang trên mình chức Chu Tước thánh giả mà trên người khả năng thủ hộ đã mỏng manh đến nỗi khi ở rừng rậm kia bị Nam Cung Vân tùy tiện bắn trúng. Thật đúng là không dễ dàng gì đem nàng thay thế.
“ Ngài thật sự cảm thấy ta là người thừa kế xuất sắc nhất?” Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn lại Chu Tước thần thú : “Ta tại sao lại không thể cảm nhận được một chút ít lực lượng nào của ngài”.
Hừ, cho là nàng bị tẩy não bởi hình thức giáo dục sùng bái Chu Tước thần thú này từ nhỏ mà lớn lên sao, chỉ cần có một câu khen ngợi liền nghĩ muốn nàng nghe lời sao? Điều này thật sự buồn cười. Hơn nữa Bạch Phong Hoa còn phát hiện rằng Chu Tước thần thú nhìn nàng với con mắt nóng rực, vui sướng. Điều này thật không giống hành vi cao cao tại thượng của một thần thú đại nhân nha.
Biểu tình trên mặt Chu Tước thần thú trong nháy mắt đọng lại, những chiếc lông vũ ( lông đuôi) hoa mỹ vểnh vểnh lên sau đó lại chậm rãi thả xuống :” Ta thực sự xin lỗi người thừa kế của ta, lần trước xuất hiện bất quá chỉ là một cái ảo ảnh mà thôi. Lực lượng phân ra quá mức yếu cho nên cũng không đủ để truyền cho ngươi mỗi lần chọn lựa thánh giả. Tại không gian này ta sẽ tiến hành truyền thừa lực lượng”.
“Phải không?” Bạch Phong Hoa hừ lạnh ngẩng cao đầu nhìn Chu Tước thần thú: “ Trong thời điểm người thừa kế của ngươi muốn giết ta, ta lại cảm nhận được trên người nàng ta được ngươi bảo hộ”.
Lông vũ( lông đuôi) của Chu Tước thần thú dựng thẳng lên, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên bén nhọn lên: “Người thừa kế của ta đó là do ngươi hiểu lầm thôi. Nàng như thế nào có thể đánh đồng( so sánh) cùng ngươi? Nàng làm sao có thể xứng đáng làm người thừa kế của ta. Nàng ta cùng lắm chỉ là nô bộc thôi. Còn về phần bảo hộ trên người nàng ta là do lần trước trong tế điển ta ban cho nàng sở hữu chút lực lượng còn lại mà thôi."
A a, nàng cố ý khiêu khích thế nhưng lại không tức giận mà còn thao thao bất tuyệt giải thích cho nàng? Nàng có thể lý giải thành: Chu Tước thần thú đang sợ nàng tức giận sao? Bạch Phong Hoa trong lòng nở hoa, xem ra trong lòng Chu Tước thần thú nàng chiếm một phần không nhỏ đâu.Cái chính là nàng không biết cái gọi là người thừa kế này rốt cuộc là có ý tứ gì? Nhưng Bạch Phong Hoa có thể khẳng định rằng, mình đối với Chu Tước Thần thú có ý nghĩa không hề đơn giản. Nếu chỉ thay hồng điểu này làm người phát ngôn lại phải thể hiện thần tích lấy nào đó để lòng dân chúng thì nhất định phải có mong muốn gì đó. Chỉ cần biết nó mong muốn cái gì, nàng nhất định có biện pháp khiến cho đối phương tình nguyện hiến máu cho nàng.
Bạch Phong Hoa nhún vai nói :” Thì ra là như vậy, được rồi ta đây sẽ tin ngươi”.
Lông vũ của Chu Tước thần thú thả chậm rãi xuống dưới, dùng âm thanh êm tai dễ nghe nói với Bạch Phong Hoa:” Người thừa kế của ta, chúng ta đây là..”
Chu Tước thần thú vừa mới bắt đầu nói liền không thể không dừng lại bởi vì nó thấy Bạch Phong Hoa căn bản không nghe lời nó nói mà lại nhìn trái nhìn phải không biết là đang tìm cái gì. Đoàn hỏa diễm quanh người Chu Tước nháy mắt đã cao lên vài thước, hai móng vuốt cọ xát vào nhau như rất muốn đem người trước mắt như một con kiến nhỏ cho vào trong lòng bàn tay mà hung hăng xử lý một phen. Nhưng lại không thể, tuyệt đối không thể! Thật vất vả mới có thể tìm được một cái lý lẽ, miệng liền “ HÔ” một cái phun ra một ngụm hỏa diễm. Chu Tước thần thú lại tiếp tục dùng âm thanh dễ nghe nói với Bạch Phong Hoa : “Người thừa kế của ta, ngươi đang tìm cái gì thế ?”.
Bạch Phong Hoa tùy ý quay đầu rồi quăng cho Chu Tước thần thú một câu :”Ta đang tìm cửa ra. Mau nói cho ta biết phải làm cách nào mới có thể ra khỏi cái địa phương quỷ quái này. “
“Đi ra ngoài?” Thanh âm của Chu Tước thần thú nhất thời trở nên bén nhọn, dùng đôi mắt bất khả tư nghị ( nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”)trừng Bạch Phong Hoa đang tìm lối ra khắp nơi: “Ngươi vì sao lại muốn rời khỏi đây? Chả lẽ ngươi không muốn làm Chu Tước thánh giả sao?”
“Vì sao ta phải làm Chu Tước thánh giả?” Bạch Phong Hoa kỳ quái nhìn thần thú Chu Tước: “Ta đến đây chẳng qua là vì muốn biết ngày đó vào lúc tế điển, ngài vô thanh vô tức (Không có âm thanh, không có hơi thở) nhập vào người của ta, lại vô thanh vô tức bỏ chạy, rốt cuộc là ngài có ý gì mà thôi.”
“Vì sao ngươi không muốn làm thánh giả? Làm thánh giả của ta chẳng lẽ có gì không được sao?”, Hỏa diễm trên người thần thú Chu Tước lại cao thêm vài thước, rốt cuộc nhịn không được mà nâng giọng lên: “Ngươi phải biết, ngoài kia có bao nhiêu người muốn làm thánh giả của ta. Ngươi có biết hay không, làm thánh giả của ta có bao nhiêu là vinh quang, ngươi có biết là thánh giả tệ nhất cũng có thể đạt tới chiến khí cấp mười một, ngươi có biết không… A, ngươi làm cái gì vậy hả?”
Bạch Phong Hoa thu hồi đại chiêu do Trường Không kiếm vừa mới hướng về phía hư không phát ra, có chút mất kiên nhẫn quay đầu nhìn thần thú Chu Tước: “Chiến khí cấp mười một tính là cái quái gì chứ? Người khác muốn nhưng ta không ham, bộ ngài không nhìn ra được ta đã ở cuối cấp mười rồi sao? Vì sao ta lại muốn làm cái chức vụ kia? Đã không có gì hay ho, công việc lại nhiều, phiền đến chết! Cái gì mà thánh giả, ngài cho rằng ta là đồ ngốc à?”
Thần thú Chu Tước cảm thấy bản thân mình sắp điên đến nơi rồi, nó đã cố tỏ vẻ hòa ái dễ gần đến như vậy, thậm chí muốn nhận cái con kiến nhỏ này làm người thừa kế, đáng lẽ ra nàng ta phải lập tức chấp nhận truyền thừa, rồi sau đó ngoan ngoãn nghe lời nó phân phó, không phải là vậy sao?
Bạch Phong Hoa rất muốn cười, nàng sắp không nhịn được nữa rồi! Thần thú gì mà ngốc quá đi, nghĩ rằng người khác không nhìn ra nó lửa giận đầy người sao. Diễn đi, cứ tiếp tục diễn đi, nàng sẽ cược xem là nó rốt cuộc có thể dễ dàng tha thứ cho nàng tới mức nào, đây chính là ví dụ thực tế cho việc nàng giả ngốc bao nhiêu thì lợi thế đàm phán có thể tăng lên bấy nhiêu.
Bạch Phong Hoa không chút khách khí đem Trường Không kiếm chỉ vào thần thú Chu Tước, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ê, rốt cuộc là phải như thế nào mới đi ra ngoài được hả? Đừng bắt ta dùng vũ lực đem cái không gian này chém đi!”
Thần thú Chu Tước mắt nhìn Bạch Phong Hoa trừng trừng, con kiến kia, ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi rất không biết điều!
“A…” thần thú Chu Tước ngẩng đầu kêu lên một tiếng rõ dài, sức mạnh bàng bạc vô biên vô hạn lan tràn ra, trong khoảnh khắc, cuồng phong nổi lên rít gào ở bên trong không gian, thổi trúng Bạch Phong Hoa, làm hai mắt nàng phải nheo lại.
Cảm nhận được uy áp giáng lên trên người mình không ngừng gia tăng, Bạch Phong Hoa càng thêm nắm chặt Trường Không kiếm, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc lại. Thần thú Chu Tước rốt cục đã bị chọc đến cực hạn, nhịn không được nữa nên muốn nổi trận lôi đình sao?
Quả nhiên, giây tiếp theo, ngay sau khi thần thú Chu Tước kêu lên một tiếng, một đường hỏa diễm màu đỏ với khí thế muốn đốt sạch vạn vật bay thẳng tới chỗ Bạch Phong Hoa!
Bạch Phong Hoa chớp mắt một cái, rồi điên cuồng đem chiến khí toàn thân đưa vào Trường Không kiếm, hướng đến đám hỏa diễm dữ dội phóng ra.Hỏa diễm dù bị chiến khí chém đến nhưng lại hoàn toàn vẫn như cũ không bị chút suy yếu nào, với khí thế ào ào, đánh về hướng Bạch Phong Hoa.
Giống như chơi với lửa á. Bạch Phong Hoa nhướng nhướng một bên mày, vừa giữ Trường Không kiếm vội vàng lui về sau, vừa phát ra một đường rồi lại một đường kiếm khí đánh về phía đám hỏa diễm kia.
“Bạch Phong Hoa, nàng làm như vậy là không được.” Tiểu Mộc ở trong đầu Bạch Phong Hoa kêu lên đầy lo lắng, đem Khốc Khốc đang dựa vào bên cạnh nó đá ra khỏi người Bạch Phong Hoa.
“Con chim đáng ghét, Tiểu Mộc thật vất vả mới ngủ được, đáng ghét, đáng ghét!” Khốc Khốc bị đá ra ngoài tức quá chửi ầm lên, thân hình nho nhỏ nhanh chóng biến lớn chắn ở phía trước Bạch Phong Hoa, sau đó… há miệng nuốt hết đám hỏa diễm vào trong.
Khốc Khốc chép chép miệng, bay trở về chỗ cũ , thỏa mãn đánh giá: “Cũng được, hương vị không tệ lắm, nhưng mà, nếu có nhiều thêm một chút thì tốt hơn .”
Bạch Phong Hoa nâng tay, vịn trán. Hai cái tên hảo tâm làm chuyện xấu này, giờ thì tốt lắm, vừa rồi thần thú Chu Tước chỉ muốn cho nàng chút giáo huấn nho nhỏ, bây giờ chỉ sợ là nó thật sự tức giận rồi.
Hỏa linh chi hỏa? Chu Tước thần thú hơi ngạc nhiên, lập tức khinh thường kêu lên một tiếng, hai cánh mở ra, một đám hỏa diễm lớn hơn nữa được phun tới.
“Chờ đã, không cần nhiều như vậy đâu, á…”, Khốc Khốc nhất thời giật mình kêu lên, nó không cần phải ăn đến no căng, nếu lại như lần trước, ăn đến quá mức không chịu được cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất, Tiểu Mộc lại bỏ nó đi thì biết làm sao?
“Đồ ngốc này, ngươi làm như người ta đang chơi đùa với ngươi à!”, lần này Tiểu Mộc trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài cơ thể Bạch Phong Hoa, đem Khốc Khốc đang do do dự dự muốn lui lại đá thẳng đến đám hỏa diễm đang nhào tới, lo lắng nói với Bạch Phong Hoa: “Mau lui lại đi, lấy tu vi của nàng ngăn không được đâu!”
Không nói mấy câu vô nghĩa, Bạch Phong Hoa nhanh chóng lùi xa về sau, nhìn Khốc Khốc nuốt lửa của thần thú Chu Tước, lại nhìn thấy Chu Tước nổi xung kêu la, hướng nàng phun lửa lần thứ ba.
Dù Bạch Phong Hoa dùng tốc độ nhanh hơn lui về phía sau, vẫn phải trơ mắt nhìn hỏa diễm nóng cháy kia đánh bay Khốc Khốc, rồi phóng tới chỗ mình. Trốn không thoát sao? Bạch Phong Hoa dừng lui về phía sau, đem hết chiến khí còn trong cơ thể rót toàn bộ vào Trường Không kiếm, vận sức chờ phát động một chiêu Xoay Càn Khôn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thần thú Chu Tước “không ai bì nổi” kia.
Trong chớp mắt, đám hỏa diễm khi đã tới gần hơn, không gian trước người Bạch Phong Hoa đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, một đoàn ánh sáng màu vàng, màu xanh cùng màu trắng đồng thời thoáng hiện, đám hỏa diễm nghiêng trời lệch đất đang ào tới bỗng biến mất, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa.
Có một sức mạnh khác đến cứu cô! Ba loại sức mạnh khổng lồ này không thua chút nào sức mạnh của thần thú Chu Tước. Hơn nữa ba lọai sức mạnh này phát ra uy áp giống như áp lực mà thần thú Chu Tước tạo ra. Sẽ là ai đây?
Chậm rãi thu hồi chiến khí, Bạch Phong Hoa nhìn quấn quanh thân của nàng- thần thú Thanh Long, lơ lững trên đỉnh đầu- thần thú Huyền Vũ, chắn ở trước người- thần thú Bạch Hổ, mặt mày dần dần tươi tỉnh lên nhiều. Chậc, chậc, xem ra, giá trị của bản thân vượt xa những gì mình nghĩ. Ba đại thần thú khác cư nhiên đồng thời xuất hiện vào lúc này!
Trong lúc đó không gian màu đỏ này nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt, tràn ngập tiếng thần thú Chu Tước la ó, tiếng Bạch Hổ gầm gừ, thần thú Huyền Vũ kêu tê tê, còn có tiếng rồng ngâm của Thanh Long.
Cũng không biết trong lúc đó bốn thần thú trao đổi cái gì, cánh Chu Tước dần dần thả xuống, trừng mắt nhìn Khốc Khốc đã muốn trở lại bên người Bạch Phong Hoa, sau lại hướng Bạch Phong Hoa, vẻ mặt ôn hoà nói: “Thực xin lỗi, người thừa kế của ta, ta chỉ là muốn giáo huấn đám linh hỏa nhỏ bé không biết tốt xấu này một chút, trong khoảng thời gian ngắn ấy lại quên mất nhân loại yếu ớt đến cỡ nào, ta cũng không có ý thương tổn ngươi. Người thừa kế của ta, ngươi quả nhiên là người ta nhìn trúng, có thể ngăn trở một chiêu ba phần năng lượng của ta. Hãy tin tưởng ta, chỉ cần ngươi trở thành thánh giả của ta, ta sẽ giúp ngươi đứng trên đỉnh cao của thế giới này.”
Ba phần? Trong lòng Bạch Phong Hoa thoáng rùng mình, quả nhiên thần thú danh bất hư truyền, may mà nàng không có tùy tiện ra tay. Bất quá, chuyện này cũng đồng nghĩa ý đồ của đối phương nhất định lớn. Trên người nàng, rốt cuộc có cái gì mà làm chúng nó nhân nhượng nàng tới vậy?
Bạch Phong Hoa thu hồi Trường Không kiếm, nhún vai: “Nếu Chu Tước đại nhân đã thành khẩn như vậy, thì ta cũng xin thành thật trả lời sự thuyết phục của ngài. Điều kiện này của ngài hoàn toàn không hấp dẫn ta, năm nay ta mới có mười bảy tuổi đã là cuối cấp mười, thăng đến cấp mười hai chẳng qua là chuyện sớm muộn thôi.”
Chu Tước trầm mặc một lát, mới nói: “Nếu ta có thể trợ giúp ngươi đột phá đến cấp mười ba trong truyền thuyết thì sao?”
Bạch Phong Hoa cười ha ha: “Cấp mười ba trong truyền thuyết? Điều kiện này quả thực mê người đó nha. Đáng tiếc, đột phá cấp mười ba phải thoát phá hư không, rời khỏi thế giới này, người nhà của ta đều ở nơi đây, vì sao ta phải rời đi chứ?”
Thần thú Thanh Long đang quấn quanh thân Bạch Phong Hoa chợt buông nàng ra, cái đuôi chắn ở đối diện nàng, hai con mắt to như hai cái đèn lồng trừng mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Nhân sinh ( tuổi thọ) hiện tại của ngươi quá ngắn ngủi, chưa đầy trăm năm, sẽ nhanh chóng trôi qua trong nháy mắt. Nhưng nếu ngươi có thể đột phá cấp mười ba, rời khỏi thế giới này, ngươi liền có thể được như chúng ta, sinh mệnh dài lâu, có được sức mạnh khổng lồ.”
Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn, lấy trường sinh bất lão để quyến rũ nàng sao? Hừ, nếu chưa thấy được chỗ tốt thực sự, nàng sẽ không cho chúng nó đạt được nguyện vọng đâu.
Bĩu môi, Bạch Phong Hoa khinh thường nói: “Các ngươi thích trường sinh bất tử không có nghĩa là ta cũng thích, với ta mà nói, ngàn năm vạn năm quá dài, người sống lâu như vậy không tránh khỏi nhàm chán. Ta tình nguyện chỉ sống hết trăm năm này.”
Bạch Hổ hai mắt trừng trừng nhìn Bạch Phong Hoa, đây là người con gái làm thánh giả nó tuyển thích đấy ư? Nhan sắc không được tốt lắm, đen thui như vậy, có chỗ nào là đẹp đâu? Thật là khó hiểu, nữ nhân toàn là phiền phức, phiền phức chết mất. Lão già Huyền Vũ kia rốt cuộc có tính sai không vậy, người có thể tụ tập mười đại thần khí làm sao có thể là nàng ta được chứ.
Bạch Hổ lấy móng vuốt cào cào vài cái ở trên hư không, không kiên nhẫn hướng Bạch Phong Hoa nói: “Ngươi thẳng thắng chút đi, rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng trở thành Chu Tước thánh giả?”. Ái dà, cái tên Bạch Hổ thánh giả kia không được tốt lắm, nhưng thần thú Bạch Hổ lại rất đáng yêu nha. Bạch Phong Hoa nhếch miệng cười: “Đi hỏi ta muốn cái gì, chẳng bằng các vị nói cho ta biết, các vị có thể cho ta cái gì? Và vì sao ta nhất định phải trở thành Chu Tước thánh giả?”
“Vậy vì sao ngươi lại không muốn trở thành Chu Tước thánh giả?” Thanh Long hỏi ngược lại : “Nếu ngươi cảm thấy mấy công việc của thánh giả quá đáng ghét, cứ giao cho mấy trưởng lão đi làm là được, chỉ cần hàng năm tại tế điển ngươi đi ra tùy tiện nói vài câu, thời điểm khác, ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi tư chất tuy tốt, nhưng nếu có thể tăng cường thoải mái sức mạnh thì sao lại muốn cự tuyệt? Hơn nữa, sau khi trở thành thánh giả, ngươi còn có thể yêu cầu một ít việc mà chúng ta đủ khả năng thực hiện, chẳng hạn ta có thể đem túi Càn Khôn của ngươi thay đổi một chút.”
“Được rồi, xem như ngài nói có lý.” Bạch Phong Hoa xoay xoay đầu, cười tủm tỉm vươn ngón trỏ: “Muốn ta đáp ứng cũng có thể, nhưng trước tiên, các vị làm như thế nào thì cũng phải cho ta xem được chỗ tốt chứ. Thứ nhất, nghe nói máu thần thú là luyện dược dược liệu cao cấp nhất, vừa vặn ta đối luyện dược có chút hứng thú, cho nên… Các ngài có ai cho ta chút máu không?”
Muốn máu thần thú? ! Con kiến này thật đúng là có can đảm! Tứ đại thần thú nhìn nhau trân trối, chúng nó mới nghe điều kiện thứ nhất nhưng đã không thực hiện được rồi.
Trong nháy mắt mặt Bạch Phong Hoa lạnh xuống: “Không đồng ý? Vậy quên đi. Chu Tước đại nhân, ngài nên đưa ta từ đây đến thì đưa ta quay trở về chỗ đó đi há.”
Huyền Vũ hừ lạnh bằng giọng ồm ồm nói với Bạch Phong Hoa: “Không phải chúng ta muốn nuốt lời, cho ngươi một ít máu không đáng là gì, nhưng chúng ta ,bao gồm cả Chu Tước, hiện tại xuất hiện được ở trước mặt ngươi đều do chúng ta dùng năng lượng ngưng tụ thành phân thân, nếu ngươi muốn gặp bản thể của chúng ta, trừ phi ngươi tề tựu đủ mười đại thần khí, rồi tiến vào trong cấm chế ( giam cầm).”
Bạch Phong Hoa thầm than trong lòng, thì ra chỉ là phân thân thôi sao? Tụ tập mười đại thần khí, như vậy phải chờ tới năm nào tháng nào hả? nàng năm nay đã mười bảy, thời gian chỉ có ba năm thôi làm sao có thể kịp?
Bạch Phong Hoa mặt lạnh nghiêm nghị quét mắt nhìn Tứ đại thần thú, hừ lạnh một tiếng: “Các người khinh ta ngốc à, mười đại thần khí, nói tìm liền tìm được chắc, thần khí đều ở trong nhà các người sao?”
Tứ đại thần thú nhìn nhau, liếc mắt một cái, Thanh Long chậm rãi nói: “Nói thật để ngươi biết vậy, ngươi có thể có được Trường Không kiếm, sư huynh Nam Cung Vân của ngươi có thể có được Cửu Thiên cung, mèo yêu trộm đá Luân hồi của Thanh Long thánh điện cũng đến ở bên cạnh ngươi, hết thảy đều là vì thần khí, ở thế giới này, thời gian tồn tại không nhiều lắm, trong vòng trăm năm, chúng nó phải rời đi. Mà ngươi, chính là người có thể mang chúng nó rời đi. Cho nên, ngươi không cần lo lắng sẽ không thể tụ tập đủ thần khí. Chỉ cần ngươi đi tìm, trong vòng hai năm, toàn bộ thần khí nhất định tề tụ đầy đủ.”
“Bạch Phong Hoa”, trong đầu Bạch Phong Hoa vang lên thanh âm của Tiểu Mộc: “Ta nghĩ là ta cũng biết đại khái vì sao chúng nó tìm tới ngươi. Có vài chuyện ta không có nói cho ngươi biết. Mặc kệ là Tiểu Không hay là Tiểu Cửu, ta cùng với Khốc Khốc, còn có Tiểu Điệp, chúng ta đều đã sớm cảm giác được thế giới này không chấp nhận chúng ta. Bởi vì năng lượng của chúng ta là nguyên khí có từ trước, nhưng thế giới này đã không còn tồn tại nguyên khí, nếu không thể đột phá thế giới này, đi tới nơi có nguyên khí, đến khi nguyên khí trong cơ thể chúng ta tiêu hao hoàn toàn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị loại bỏ. Ngươi có phải là người mang chúng ta rời đi hay không, ta cũng không biết, nhưng trong cơ thể của ngươi có nguyên khí vốn không nên tồn tại ở thế giới này. Đại khái đây chính là nguyên nhân chúng nó nhất định phải chọn ngươi đó, thật sự nếu không rời đi, sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ bị thế giới này gạt bỏ thôi .”
Nguyên khí? Bị thế giới này gạt bỏ? Nếu vì muốn nàng đột phá cấp mười ba rồi rời thế giới này, Tứ đại thần thú nhất định không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy. Muốn nàng làm thánh giả, kiên nhẫn chờ nàng đột phá không phải tốt hơn nhiều sao?
Bạch Phong Hoa nhướng nhướng chân mày: “Tiểu Mộc, ngươi có thể kể thêm tại sao lại như vậy không?”
Tiểu Mộc lặng im một lát, rốt cục cũng mở miệng: “Rất xin lỗi ngươi, thời điểm ở phúc địa ta phát hiện trên người ngươi có điều dị thường, thứ nhất là vì không muốn một mình mãi ở nơi đó, thứ hai ta đi theo ngươi còn vì muốn rời thế giới này này.”
Bạch Phong Hoa nở nụ cười: “Tiểu Mộc ngốc, nói xin lỗi làm gì thế!”
Nàng chẳng sợ mộc linh chi hỏa vì lợi dụng mới đi theo mình, nàng đã tận mắt chứng kiến vừa rồi, khi Chu Tước tức giận, thân hình nho nhỏ của Tiểu Mộc che ở trước người nàng.
Được rồi, máu thần thú nàng sẽ tới lấy, chơi chiến thuật tâm lý đùa giỡn cũng đủ rồi, giờ thì chuyển sang thu lưới thôi. Nhưng mà “nguyên khí trên người” mình là có ý gì? Tuy rằng không rõ nội lực trong người vì sao lại có nguyên khí mà bọn họ cần, nhưng Bạch Phong Hoa vẫn hiểu được một chút thứ mà đám thần thú muốn tìm không phải chỉ là nguyên khí trên người mình. Bạch Phong Hoa rất muốn hỏi chuyện cấm chế là thế nào ( hùi nãy Huyền Vũ có nói BPH phải tìm đủ 10 thần khí thì mới vô cấm chế lấy máu được á), nhưng Tứ đại thần thú lại im miệng không chịu nói đến, chỉ nói nhất định phải tìm đủ mười đại thần khí mới có thể nhìn thấy bản thể của bọn họ.
Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm quét mắt nhìn Tứ đại thần thú: “Được rồi, nghe các vị nói xem ra việc này cũng được, ta sẽ làm thánh giả cái gì gì đó, nhưng mà, các vị phải thề bằng máu, nhỡ đâu đến lúc ta cầm thần khí đến các vị không nhận hoặc là qua cầu rút ván…”
“Ngươi cho chúng ta sẽ như nhân loại các ngươi sao, thần thú chúng ta nói chuyện, nói một không nói hai, cũng không nói dối” Chu Tước hai mắt trừng trừng, cánh vỗ vỗ, một cái hỏa diễm tạo thành hình ký hiệu mau chóng vọt lại hướng Bạch Phong Hoa, nàng còn chưa kịp phản ứng nó đã ẩn vào giữa hai chân mày của nàng.
“Bạch Phong Hoa, ngươi không cần lo lắng, nó không có lừa ngươi.”, thanh âm của Tiểu Mộc vang lên đúng lúc, giải thích cho cô: “Ký hiệu kia là khế ước công bằng, một bên có ý thay đổi, bên còn lại lập tức có thể phát hiện.”
Khế ước công bằng? Bạch Phong Hoa sờ sờ giữa hai chân mày(mi tâm), nếu đã ký khế ước,nàng không cần nói nhiều nữa. Nàng đưa tay tháo túi Càn Khôn trên người rồi ném về phía Thanh Long, Bạch Phong Hoa hướng Chu Tước nói: “Vậy truyền thừa cái gì gì kia làm mau một chút đi nha.”
“Đã biết, sẽ rất nhanh .” Chu Tước quay đầu trừng mắt nhìn Huyền Vũ, liếc mắt một cái, nếu không tại lời tiên đoán quái quỷ của hắn, nó chịu để con kiến nhỏ này khi dễ sao?
Chu Tước kêu lên một tiếng dài thanh thúy, hai cánh giang ra, đem Bạch Phong Hoa bao lại.
Cùng lúc đó, trên bầu trời Chu Tước thánh điện xuất hiện một cái ảo ảnh Chu Tước hoa mỹ, ở giữa là thân hình Bạch Phong Hoa vây quanh bởi hỏa diễm nhiều màu.
Toàn bộ chuông trong hoàng thành đều tự động đồng thời vang lên. Lần đầu tiên Chu Tước dùng loại hình thức cao quý đến như vậy đi chiếu cáo thiên hạ: tân Chu Tước thánh giả xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.