Quyển 1 - Chương 90: Thương hương tiếc ngọc
Vô Ý Bảo Bảo
09/04/2015
Bạch Tử Mặc nghe thấy có người gọi hắn, bả đầu vòng vo lại đây, đầu tiên là thấy Lạc Thần Phong đang vẫy vẫy tay, mặt nhất thời đen một chút, khóe mắt đảo đến Bạch Phong Hoa đang bên cạnh Lạc Thần Phong, hơi hơi giật mình.
“A, tỷ tỷ?” Bạch Tử Mặc trừng lớn hai mắt không thể tin, thả người nhảy xuống, chạy vài bước tới phía trước Bạch Phong Hoa, ôm lấy cổ Bạch Phong Hoa vừa từ trên ngựa xuống cười dài, hưng phấn nói: “Tỷ, không phải là đệ đang nằm mơ chứ, thật sự là tỷ a, tỷ như thế nào lại ở chỗ này.”
“Chậc chậc, Bạch Tử Mặc, hôm nay ngươi bị sao mà ngay cả thật hay không thật còn không rõ ràng lắm, thế này mà lại nghĩ đến chính mình đang nằm mơ, quả nhiên, ngu ngốc chính là ngu ngốc.” An Thiếu Minh không biết từ đâu chui ra, vẻ mặt khinh thường trào phúng.
“Này uy, An Thiếu Minh, hai ngày không đánh nhau, xương cốt của ngươi liền ngứa ngáy phải không?” Bạch Tử Mặc buông lỏng Bạch Phong Hoa ra, làm một động tác ngoắc ngón tay hướng An Thiếu Minh, khiêu khích nói: “Đến đến đến, bổn thiếu gia giúp ngươi thư giản xương cốt.”
“Nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không thừa nhận.” An Thiếu Minh giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ nhìn Bạch Tử Mặc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy vị trí vừa rồi của Bạch Tử Mặc, cho Bạch Phong Hoa một cái ôm thật lớn: “Bạch tỷ tỷ, có thể nhìn thấy tỷ thật sự là quá tốt. Từ khi bọn đệ xuất quan vẫn luông không có tin tức của tỷ, làm bọn đệ lo lắng chết đi được.” Ngu ngốc a ngu ngốc, An Thiếu Minh khóe mắt khinh bỉ nhìn Bạch Tử Mặc, hắn không nhìn ra mục đích của chính mình là chiếm lấy vị trí này sao?
Hai đứa trẻ này, mấy tháng không gặp, vẫn giống mấy kẻ dở hơi như trước. Bạch Phong Hoa buồn cười nhìn Bạch Tử Mặc rốt cục tỉnh ngộ vừa rồi chính mình bị đùa giỡn, liền giương nanh múa vuốt đi lên, ôm lấy cổ An Thiếu Minh dùng sức kéo người ra ngoài, hung hăng uy hiếp nói: ”An Thiếu Minh ngươi cái tên hỗn đản này, buông ra cho ta, buông ra! Nếu ngươi không buông tối nay ta bỏ con chuột chết vào trong chăn của ngươi.” Bạch Tử Mặc vừa dứt lời, An Thiếu Minh khủng hoảng há miệng to ra.
Con chuột chết?! Thiếu Minh thế nhưng lại sợ mấy con chuột?! Bạch Phong Hoa phốc một tiếng bật cười.
Mặt An Thiếu Minh nhất thời đỏ ửng lên, đánh cho Bạch Tử Mặc một quyền: “Ngươi là cái đồ không tuân thủ lời hứa, ngươi đã đồng ý với ta sẽ không nói cho ai biết việc này.”
“Tỷ tỷ của ta cũng không phải là người ngoài, ta nói thì có làm sao đâu.” Bạch Tử Mặc bĩu môi, tùy tay chặn công kích của An Thiếu Minh, ha ha cười hướng Bạch Phong Hoa lải nhải nói: “Tỷ tỷ, đệ nói cho tỷ biết, tên này bình thường có bộ dáng không sợ trời không sợ đất, đệ còn tưởng lá gan hắn thật sự rất lớn, không nghĩ tới lần này bọn đệ ở nơi luyện tập gặp một đám chuột thực lực rất yếu, tên này thế nhưng lại quay đầu bỏ chạy, còn sợ hãi kêu lên một tiếng giống như con gái vậy, ha ha ha, thật sự là cười chết đệ mà.”
“Bạch Tử Mặc, ngươi còn nói!” trên mặt An Thiếu Minh ngày càng thêm đỏ ửng, dùng cả tay chân đuổi theo đánh Bạch Tử Mặc.
“Này uy , ngươi là ai a, sao lại dám khi dễ đệ đệ của ta.” Vừa thấy có cơ hội lấy lòng cậu em vợ tương lai, liền chạy nhanh tới ngăn cản An Thiếu Minh. Dùng một bộ dáng uy phong lẫm liệt, lấn át đối phương. Trong lòng nói thầm, tuy rằng tiểu tử này cùng mỹ nhân quan hệ cũng rất thân, nhưng là dù sao cũng không phải là đệ đệ ruột, nếu muốn có cơ hội phải chèn ép hắn xuống, ai biết tiểu tử này có phải hay không đang có ý định với mỹ nhân của hắn đây.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trăm miệng một lời phun một tiếng, mắng: “Ai là đệ đệ của ngươi hả.”
Lạc Thần Phong làm bộ không nghe thấy gì, tiếp tục lấy lòng cậu em vợ tương lai: “Đệ đệ, ngươi yên tâm, ai nghĩ muốn khi dễ ngươi, trừ phi đạp qua xác của ta.”
Trừng mắt liếc nhau một cái, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh hai người rất ăn ý quyết định, đem tên đáng ghét muốn mơ tưởng Bạch Phong Hoa này giải quyết trước đã, sau đó mới giải quyết vấn đề nội bộ.
Nhéo nhéo đầu quyền, Bạch Tử Mặc hướng về phía Lạc Thần Phong đang hoàn toàn không đề phòng đánh ra một quyền. Lạc Thần Phong nhe răng đắc ý thoải mái hiện lên, nhưng phía sau lại một tiếng xé gió sắc bén. An Thiếu Minh một cước quay lại đá, Lạc Thần Phong chật vật tiến lên phía trước né tránh, nhưng mặt sau lại nghênh đón công kích sắc bén của Bạch Tử Mặc. Hai người phối hợp có thể nói vô cùng ăn ý, đem Lạc Thần Phong bức tới mức chật vật không chịu nổi. Lạc Thần Phong không dám ra tay mạnh, nhưng mà Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh lại không cố kỵ nhiều như vậy. Từ nơi luyện tập đi ra, còn chưa thử qua thân thủ đâu. Rốt cục, lúc An Thiếu Minh sắc bén công kích ở phía dưới, Lạc Thần Phong lộ ra sơ hở, Bạch Tử Mặc bắt lấy sơ hở này, tiến lên một quyền liền đánh bay Lạc Thần Phong, rốt cục Lạc Thần Phong lần đầu tiên bị kẻ địch đánh bay. Lạc Thần Phong bị đánh bay như chim, bay đến dưới gốc cây đại thụ xa xa bên kia, tiếp theo vững vàng dừng ở đó. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Bạch Tử Mặc bên này, cho dù hắn có nhường cho một ít, nhưng mà Bạch Tử Mặc tiến bộ thật sự là có chút làm cho người ta kinh hãi. Bạch Phong Hoa từ đầu tới đuôi đều là híp mắt nhìn hết thảy một màn này, nàng không có mở miệng ngăn cản là muốn nhìn một chút xem Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh rốt cuộc tiến bộ tới trình độ nào rồi.
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, cho dù Lạc Thần Phong không có dốc toàn lực, nhưng kia cũng là chiến khí cấp mười một, xem ra Tử Mặc cùng Thiếu Minh lần này bế quan thu hoạch quả thực rất tốt.
Đầu tiên giải quyết mâu thuẫn bên ngoài, mặt trận vừa mới thống nhất hai người lại lập tức giằng co lần nữa.
“Đến đi, ngươi tới đi, ta sợ ngươi sao.” Bạch Tử Mặc tránh ở phía sau Bạch Phong Hoa hướng An Thiếu Minh nhe răng nhếch miệng khiêu khích.
“Ngươi cho mình là đứa bé trẻ ba tuổi hay sao mà lại trốn ở sau lưng tỷ tỷ, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà.” An Thiếu Minh rầm rì, lấy ánh mắt nhìn Bạch Tử Mặc.
Bạch Phong Hoa cười đến mặt mày cong lên, một tay kéo An Thiếu Minh qua, một tay đem Bạch Tử Mặc đang ở phía sau kéo lên, ôm lấy bả vai của hai người, thành khẩn nói lời xin lỗi: “Làm cho các đệ lo lắng rồi, lần sau tỷ nhất định sẽ nhớ báo cho bọn đệ cái tin bình an.”
Vẫn có thói quen một mình, thói quen tự mình kiên cường đối mặt với tất cả, cho nên quên mất trên thế giới này vẫn có người làm nàng vướng bận, lo lắng cho nàng. Thật sự, thực sự rất xin lỗi.
“Tỷ.” Bạch Tử Mặc vùi đầu ở trên vai Bạch Phong Hoa, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Về sau đừng có đem bọn đệ bỏ lại, bất luận đi tới nơi nào đều mang bọn đệ đi cùng tỷ, được không.”
“Bạch tỷ tỷ, còn có đệ nữa.” Giọng nói An Thiếu Minh cũng khàn đi vài phần: “Bọn đệ tuy rằng còn rất yếu, nhưng mà bọn đệ luôn luôn cố gắng học theo bộ pháp của tỷ, cho nên, bất luận phía trước là cái gì, xin hãy cho bọn đệ cùng tỷ, chúng ta cùng đối mặt.”
Mạc Thanh Tuyệt đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn ba người ôm nhau đứng một chỗ ở trước mắt, trên mặt có chút ý cười.
Lạc Thần Phong nhanh chóng chạy trở về, cước bộ theo bản năng chậm lại, không có chạy đến lằng nhằng, đứng ở nơi đó im lặng nhìn ba người Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên vài tia rung động cùng hâm mộ, đáy lòng dường có chút có cái gì đó đang mọc rễ nẩy mầm…
“Ta không muốn nghe lý do, ngay lập tức đem việc này xử lý tốt cho ta. Nếu trước khi mặt trời lặn mà làm không xong, vậy ngươi vĩnh viễn không cần quay trở về nữa, thiên địa thương hội không nuôi dưỡng những kẻ vô dụng.”
Đột nhiên, trong không khí một tiếng quát lớn nghiêm khắc khó có thể hình dung, đánh vỡ hết những điều trước mắt, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh bị kinh động mà tỉnh lại, buông lỏng bàn tay đang ôm Bạch Phong Hoa ra, đều có chút ngượng ngùng.
Bạch Phong Hoa cười xoa xoa đầu hai người, quay đầu nhìn lại người vừa mới phát ra tiếng, nếu nàng nhớ không lầm thì tiếng quát lớn vừa rồi hẳn là của Thiên Địa thương hội Đại tiểu thư— Duy Phong.
Quả nhiên, Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái liền thấy Duy Phong đứng ở trước cửa một ngôi nhà tranh thấp bé, mặt tức giận nâng tay hung hăng tát nam nhân đang cúi đầu trước mặt một cái, giận dữ hét một tiếng: “Cút!”
Nằm ngoài dự kiến của Bạch Phong Hoa, nhìn đến Duy Phong kiêu ngạo, Bạch Tử Mặc thế nhưng cũng không có nói chỉ trích, ngược lại là thở dài: “Chuyện này cũng là nhờ Thiên Địa thương, nếu không loại địa phương nhỏ như thế này, bọn dược sư mắt cao hơn đỉnh sao lại đến chứ.”
“Chỉ tiếc, ngày hôm qua có vài trung phẩm trung cấp dược sư đến nhưng cũng chỉ có thể giúp mọi người giảm bớt chút thống khổ, chứ không giải được độc càng không nhìn ra bọn họ rốt cuộc là mắc bệnh gì.” An Thiếu Minh sắc mặt cũng ngưng trọng lên, thôn này tuy rằng chỉ là một cái thôn nhỏ bình thường mà thôi, thế nhưng kẻ mạo danh Chu Tước thánh giả kia lại hạ độc bọn họ, xem ra, bắt đầu phỏng đoán chuyện này hết thảy không đơn giản chỉ là lừa như vậy.
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, xem ra trong khoảng thời gian này đã xảy ra không ít chuyện, Tử Mặc luôn luôn ghét nhất thấy Duy đại tiểu thư, thế nhưng bọn họ lại cùng nhau tiến đến. Mắt mang ý cười nhìn Bạch Tử Mặc, Bạch Phong Hoa tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi các đệ, các đệ làm sao có thể cùng Thiên Địa thương hội chạy đến nơi này.”
“Ai cùng nàng đến chứ.” Bạch Tử Mặc nhất thời dựng lông, rầm rì nói: “Bọn đệ là nghe được tin nơi này có kẻ giả mạo Chu Tước thánh giả cho nên mới chạy tới, khi bọn đệ tới thì thấy vị đại tiểu thư kia cũng đang ở đây.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng là Tử Mặc thiếu gia nhà chúng ta a…” An Thiếu Minh cả người đều đang trên người Bạch Tử Mặc, ác liệt phun nốt lời của hắn: “Tử Mặc thiếu gia của chúng ta nhìn thấy Duy đại tiểu thư cực khổ chiếu cố bọn họ, liền thương hương tiếc ngọc , ngao…”
“Tiếc cái đầu ngươi, ai cho ngươi phỉ báng ta, ngươi cái tên không có tính người.” Bạch Tử Mặc không ngừng dùng sở trường thúc khuỷu tay hướng An Thiếu Minh ở phía sau miệng gào lên, mắng: “Ngươi không thấy nơi này có bao nhiêu người rất đáng thương a, huống hồ kẻ mạo danh Chu Tước thánh giả còn dùng danh nghĩa của tỷ tỷ ở nơi này làm những chuyện thương thiên hại lý, chúng ta làm sao có thể cái gì cũng không quan tâm tới.”
Việc ở nơi này cũng kẻ giả mạo có liên quan gì tới nhau?! Nói như vậy, vừa rồi Thiếu Minh nói người trong thôn đều trúng độc, cũng có thể là di kẻ giả mạo kia làm? Bạch Phong Hoa nheo mắt, một tay đem Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh lôi ra, hỏi: “Các đệ vừa rồi mới nói cái gì, kẻ mạo danh Chu Tước thánh giả?”
“A, xem đầu đệ này, đều quên nói cho tỷ biết.” Bạch Tử Mặc vỗ vỗ đầu mình, lôi kéo Bạch Phong Hoa đang ở bên cây đại thụ hạ ngồi xuống tảng đá, nói: “Trong thời gian thử luyện, cùng bên ngoài cũng không giống nhau, bọn đệ ở bên trong đó một đoạn thời gian rất dài, lúc đi ra mới phát hiện thời gian mới trôi qua mười ngày. Không quá hai ngày, thánh điện đã thu được mật báo, nói Chu Tước thánh giả xuất hiện ở biên cảnh, thể hiện thần tích, hơn nữa thu của người bình dân và danh môn vọng tộc ở các địa phương rất nhiều tài vật. Các trưởng lão vừa nghe, chỉ biết khẳng định là có người giả trang tỷ nơi nơi đi lừa tiền tài. Vì vinh dự của thánh điện, các trưởng lão liền quyết định phái người tới nơi này để xem xét, đệ cùng Thiếu Minh biết được chuyện này, liền lập tức xung phong nhận việc, hừ, kẻ lừa đảo kia nếu để cho ta tóm được, ta nhất định phải đánh cho nàng ta một trận, dám mạo danh tỷ tỷ của ta làm chuyện xấu!”
“Đúng vậy, nhất định phải đánh mạnh một chút.” An Thiếu Minh lại khoác vai Bạch Tử Mặc, cười hì hì nói: “Hai ngày trước bọn đệ nghe nói thôn có tên mang thai thôn xuất hiện Chu Tước thần thú thần tích, liền quất ngựa chạy tới đây, ngày hôm qua vừa mới đến nơi này, liền biết là đã muộn một bước.”
“Mang thai thôn?” Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mi.
Bạch Tử Mặc một bên phụ giúp An Thiếu Minh, một bên đối Bạch Phong Hoa giải thích nói: “Người dân nơi này không biết là mắc phải bệnh gì, già trẻ trai gái, có rất nhiều người bụng bị phình to ra, rất giống với người mang thai đứa nhỏ. Bụng mà to lên thì mệnh cũng không kéo dài được bao lâu nữa, thường thường sẽ chết rất nhanh. Đệ nghe Duy Phong nói, nàng vô tình đi ngang qua nơi này, thấy được vài người mang thai đứng ở ven đường, người lại gầy như que củi giống đứa nhỏ, vốn nghĩ là đối phương bị đói, lại không nghĩ tới những người này mắc phải căn bệnh kì lạ. Nàng vốn tính quăng mấy lượng bạc cho bọn họ, sau đó gọi dược sư đi theo ra nhìn xem rồi cấp lưu lại một cái phương thuốc. Ai ngờ, dược sư lại tra ra mọi người trong thôn trúng một loại độc dược mãn tính, một khi phát tác, bệnh trạng liền giống như bị ôn dịch. Người trong thôn này vốn còn có bệnh lạ, nếu nói đều chết vì ôn dịch, cũng sẽ không ai nghi ngờ. Nếu không để ý, người trong thôn này đều không thể giữ nổi mạng, thế nên Duy Phong mới lưu lại nơi này, mấy ngày nay đều tìm những dược sư ở xung quanh.”
“Đúng là như vậy.” An Thiếu Minh tiếp nhận lời nói của Bạch Tử Mặc: “Bọn đệ vốn là vì đuổi theo kẻ giả mạo kia mà đến, không nghĩ rằng đến đây lại gặp Duy đại tiểu thư, nghe nàng nói người dân trong thôn cho nàng biết, Chu Tước thánh giả xác thực đã từng qua nơi này, để lại cho bọn họ một viên thuốc, nói là có thể trị được bệnh của bọn họ. Tìm ra kẻ giả mạo ki vốn là trọng yếu, nhưng mà, thôn dân nơi này nếu không thể cứu được, chuyện xấu sẽ đổ lên người Bạch tỷ tỷ, thế nên đệ cùng Tử Mặc liền thương lượng, trước liền ở trong này hai ngày rồi tính. Ai ngờ lại gặp được Bạch tỷ tỷ.”
Bạch Phong Hoa trầm mặc một lát, kẻ mạo danh Thánh giả kia, cho tới nay đều chỉ lừa tiền mà thôi, vì sao lại ở nơi này hạ độc mọi người. Hay là, đây mới là mục đích chân chính của đối phương — vì muốn bôi xấu thanh danh của nàng?
Khóe môi giơ lên một cái thị huyết tươi cười, Bạch Phong Hoa cúi đầu hừ lạnh một tiếng. Mặc kệ mục đích là gì, cứ việc phóng ngựa lại đây đi.
“Đệ nói người dân nơi này là trúng độc.” Bạch Phong Hoa đứng lên, thuận tay đem Bạch Tử Mặc cũng kéo lên luôn, cười nói: “Đi, mang tỷ đi nhìn một cái, sư huynh để lại cho tỷ không ít dược, có lẽ vừa vặn có tác dụng cũng nên.”
Bạch Tử Mặc ai nha một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh: “Đệ sao lại có thể quên được, tỷ tỷ, tỷ luyện dược cũng rất tốt. Đi thôi, đệ mang tỷ đi nhìn một cái đi.”
Đi được vài bước, Bạch Phong Hoa đột nhiên cảm thấy hình như còn thiếu một cái gì đó. Tầm mắt dừng trên người Bạch Tử Mặc đang bị An Thiếu Minh khoác vai, Bạch Phong Hoa đột nhiên bừng tỉnh nhận ra. Khó trách nàng cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra là thiếu kẻ chỉ vừa nhìn thấy Duy Phong đến liền lập tức bảo vệ lãnh thổ, miêu yêu a. Bạch Phong Hoa thuận miệng hỏi câu: “Tử Mặc, Băng Nhi đâu?”
Vừa nghe Bạch Phong Hoa nhắc tới Lâu Băng Nhi, Bạch Tử Mặc căm giận, hừ một tiếng nói: “Tiểu tử kia thật là không có lương tâm, đệ đối xử với nàng tốt như vậy, thế mà nàng lại chọn thời điểm đệ bế quan thừa cơ bỏ đi, không nói một lời nào.”
An Thiếu Minh ha ha nở nụ cười: “Xem giọng điệu của ngươi này, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy một con mèo về làm vợ sao.”
“Đầu óc ngươi có bệnh rồi phải không.” Bạch Tử Mặc một phen đẩy An Thiếu Minh ra, chán ghét nói “Ta mặc kệ ngươi.”
Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, trong đầu có chút suy nghĩ.
Rất nhanh xem qua tình trạng trong thôn, lòng Bạch Phong Hoa đại khái đã hiểu được phần nào.
Nghĩ đến kẻ mạo danh Thánh giả kia chắc không tưởng tượng được, những người này thế nhưng lại có vận khí tốt như vậy, gặp đúng Thiên Địa thương hội đại tiểu thư, hạ độc kỳ thật cũng không phải là thứ gì quá lợi hại, chẳng qua là biện pháp phối thuốc giải độc có chút đặc biệt. May mắn là, nàng vừa vặn biết được. Đưa cho Bạch Tử Mặc một cái bình sứ nhỏ, bảo hắn gọi người tới lấy một cái thùng gỗ đựng nước thật đem dược cho vào, sau đó, bỏ thêm hai ba cân muối, nửa cân hạt tiêu, nửa cân tỏi, cuối cùng, Bạch Phong Hoa đem Tiểu Điệp cầm xuống, đem nàng còn đang ở trạng thái ngủ đông ra lay tỉnh, túm lấy đầu nàng, cưỡng chế bắt nàng nôn ra hai ngụm nước miếng.
“Bạch Phong Hoa, nhà ngươi hỗn đản,…” Tiểu Điệp nổi giận, lăn qua lăn lại ở trên đầu Bạch Phong Hoa.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ lại tiến đến bên thân, đem Tiểu Điệp cầm lên.
“A… Mỹ nam mỹ nam mỹ nam, Tiểu Điệp rất nhớ ngươi.” Ngửi thấy một mùi quen thuộc, Tiểu Điệp lập tức quên hành động độc ác của Bạch Phong Hoa, hai con mắt giống như biến thành hình trái tim, thân mình ở trên lòng bàn tay Mạc Thanh Tuyệt ra sức cọ lấy cọ để. A… Sao đột nhiên lại lạnh như thế này. Tiểu Điệp cuộn thân mình thành một vòng tròn, mê mê tỉnh tỉnh nỉ non một câu: “Mỹ nam, hỗn đản Bạch Phong Hoa kia một chút cũng không… tốt…”
Mạc Thanh Tuyệt thu hồi chiến khí lạnh lẽo trong lòng bàn tay, nhè nhẹ mạo hiểm đem Tiểu Điệp thả lại trên đầu Bạch Phong Hoa. Sâu nhỏ nhanh chóng quay về địa bàn quen thuộc của nó tiếp tục ngủ đông, cứng rắn nằm úp sấp ở nơi này không bao giờ nhúc nhích nữa.
Bạch Phong Hoa hướng Mạc Thanh Tuyệt cười cười, liếc mắt nghe thấy tiếng Duy Phong đi tới, liền quăng cái thìa đang trong tay cho nàng: “Tốt lắm, đem cho mọi người trong thôn, mỗi người uống một chén là có thể khỏi.”
“Bạch tỷ tỷ, ta thay mọi người ở trong thông này cám ơn ngươi.” Duy Phong thành khẩn hướng Bạch Phong Hoa nói lời cám ơn, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, an bài mọi người sắp xếp thật tốt cho người dân trong thôn đến lĩnh giải dược, rồi cùng với thủ hạ đem thuốc đến tận nơi cho những người bị nặng.
Nhìn cô gái kia không vì trên người bệnh nhân có mùi vị hôi thối mà ghét bỏ, Duy Phong cẩn thận cho mọi người uống thuốc, Bạch Phong Hoa khẽ mỉm cười. Mặc dù trong thế giới quan của Duy Phong thì tiền tài tối thượng tiền tài vạn năng, nhưng mà suy nghĩ này của nàng hình thành bất quá là do hoàn cảnh tạo thành cái quan niệm sai lệch, đứa nhỏ này, kỳ thật có một trái tim rất lương thiện.
“Tỷ.” Bạch Tử Mặc theo tầm mắt của Bạch Phong Hoa liếc mắt Duy Phong một cái, lập tức thu trở về, nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Bọn họ bệnh như thế, tỷ cũng không có cách nào sao?”
“Tỷ cũng không có như vậy nói.” Bạch Phong Hoa cười vỗ vỗ Bạch Tử Mặc, nói: “Đệ dẫn tỷ đi sang thôn bên cạnh xem mấy hồ nước và các con suối nhỏ, nhìn kĩ rồi mới có thể nói được.”
Nàng vừa rồi nhìn bệnh nhân phát bệnh trong thôn này liền phát hiện rất nhiều người trước kia đều úy hàn, nóng lên, nhiều hãn, hạch bạch huyết có thể rõ ràng nhìn ra đến thũng đại. Còn thực rất nhiều người hội thèm ăn hạ thấp, ghê tởm, nôn mửa, đau bụng, đi tả, niêm dịch huyết liền hoặc nùng huyết liền. Ho khan ra cả máu, có khí xúc, ngực đau, nếu bệnh nghiêm trọng, thậm chí là thần chí trì độn, ra hoàng chẩn, đại lượng phúc giọt nước, thiếu máu, cả người gầy yếu không thành người hình. [đoạn này toàn từ ngữ y học ta dịch không ra]
Xem xét trên đường đi, Bạch Phong Hoa thậm chí còn thấy được hai ba cái dáng người thấp bé, khuôn mặt thương lão Chu nho.
Như vậy rõ ràng bệnh trạng, nếu có thể tìm được trong nguồn nước loại sinh vật kêu ốc vặn, nàng liền có thể khẳng định nguyên nhân bệnh của mọi người — kia hẳn là một loại ký sinh trùng hút máu truyền bệnh.
Quả nhiên, dòng suối này bao gồm ruộng nước cùng vài cái đầm nhỏ, nơi nơi đều có một loại sinh rất giống ốc nước ngọt, bộ dạng dài nhỏ sắc nhọn. Bạch Phong Hoa quay đầu bước đi, xác định nguyên nhân gây bệnh, tuy rằng lấy trình độ chữa bệnh hiện tại của nàng, không thể cứu sống được tất cả mọi người, nhưng là từ nay về sau thôn này sẽ không tiếp tục có người chết như vậy nữa .
Nghe xong Bạch Phong Hoa giải thích, nói là vì tiểu sâu trong ốc vặn chui vào cơ thể người mới khiến cho thôn này mắc chứng bệnh quỷ dị, vài tên trung phẩm trung cấp dược sư bị Duy Phong cứng rắn mang đến cơ hồ là lấy ánh mắt xem kẻ điên để nhìn Bạch Phong Hoa. Đợi cho Bạch Phong Hoa nói có thể đem mổ bụng người, đem sâu bên trong lấy ra, vài tên dược sư liền đứng lên, nói đều phải rời khỏi.
Duy Phong cầm một tập ngân phiếu thật dày, nên xuống bàn, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn đám đại phu: “Cứ theo lời nàng mà làm, các ngươi muốn cái gì, ta đều cung cấp cho các ngươi hết. Chỉ cần các ngươi làm hết sức, cho dù là chữa không khỏi cũng phải chữa, số tiền này liền là của các ngươi. Nếu như không muốn làm, chúc mừng các ngươi, các ngươi sẽ bị liệt vào Thiên Địa thương hội thủ phê, cự tuyệt lui tới làm ăn. Thiên Địa thương hội trên danh nghĩa sở hữu các ngân hàng tư nhân bao gồm cả dược sư công hội, cũng sẽ không hoan nghênh các ngươi trở lại.”
Nhìn mấy vị đại phu cười tủm tỉm cầm bạc đi ra ngoài, Bạch Tử Mặc hừ một tiếng: “Chỉ biết lấy bạc đè người.”
Bỏ được một thân gánh nặng, Duy Phong rốt cục khôi phục trạng thái trước đây, hướng Bạch Tử Mặc nói một câu: “Ngươi có cách nào khác tốt hơn sao?”
Bạch Phong Hoa xoa xoa đầu Bạch Tử Mặc, cười nhẹ nhìn Duy Phong nói: “Nếu mọi việc đều đã được giải quyết, chúng ta trước hết xin cáo từ .”
“Bạch tỷ tỷ là muốn đi bắt cái kẻ lừa đảo dám mạo danh Bạch tỷ tỷ sao?” Duy Phong có chút ý tứ sâu xa cười nói: “Ta thấy theo như lời thôn trưởng nói thì kẻ giả mạo lừa đảo kia có làm mấy việc, khiến ta phát hiện một số điểm đáng ngờ. Cái kẻ lừa đảo giả mạo kia vốn không có cho mọi người biết thân phận của nàng là Chu Tước thánh giả, sau lại thấy trong nhà trưởng thôn có thờ phụng một hòn đá nhỏ do tổ tiên lưu truyền lại tới nay liền đem thân phận Thánh giả ra. Còn nói mọi người trong thôn đều sinh bệnh lạ là do trên mặt tảng đá kia có vết bẩn, để nàng mang đi thôn sẽ bình an trở lại.”
“Nga?” Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, chờ Duy Phong nói tiếp.
“Hình dáng tảng đá đó, thôn trưởng từng miêu tả qua cho ta, nhưng mà hiện tại thôn trưởng bị bệnh đến mức choáng váng hôn mê.” Duy Phong cười nhẹ, ý tứ hàm xúc càng trở nên thâm trầm, cố ý cường điệu một câu: “Cho nên, hiện tại chỉ có một mình ta biết tảng đá kia rốt cuộc là hình dạng như thế nào.”
“À.” Thanh âm của Bạch Phong Hoa lại chính là thản nhiên, đứng lên, đem Bạch Tử Mặc đang hung hăng trừng mắt nhìn Duy Phong: “Tử Mặc, Thiếu Minh, chúng ta đi thôi.”
Không nghĩ tới Bạch Phong Hoa sẽ không có phản ứng gì, Duy Phong nhanh chóng đi tới kéo lấy tay áo Bạch Phong Hoa, giọng nói mềm mại yếu ớt nói: “Bạch tỷ tỷ, đừng như vậy a.”
Bạch Phong Hoa nhướng mi lên: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bạch Phong Hoa cũng không có kiên nhẫn nghe Duy Phong thừa nước đục thả câu.
“Ta hoài nghi tảng đá kia là chuyển sinh thạch trong truyền thuyết.” Duy Phong đứng sát vào Bạch Phong Hoa, ở bên tai Bạch Phong Hoa thấp giọng nói ra một câu như vậy.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhướng mày, nhìn thẳng Duy Phong, Duy Phong gật gật đầu khẳng định, lại tiếp tục thấp giọng nói: “Ta từng xem qua một bản chép tay từ xưa giới thiệu về chuyển sinh thạch, chuyển sinh thạch chia làm năm bộ phận, khi tách ra liền cùng tảng đá bình thường không khác nhau là mấy…” Khi Duy Phong nói tới đây, trong lòng Bạch Phong Hoa khẽ run lên. Bởi vì những gì Duy Phong nói toàn bộ đều là sự thật.
“Mang ta đi xem náo nhiệt đi, ta cũng muốn đi.” Duy Phong liếc mắt nhìn Bạch Tử Mặc rồi lướt nhanh qua, hướng Bạch Phong Hoa lấy lòng, nói: “Nơi đó mang theo ta sẽ rất hữu dụng, Bạch tỷ tỷ có việc gì cứ việc mở miệng. Ta ở bên cạnh nhìn xem là được rồi, nhất định sẽ không gây trở ngại cho các ngươi.”
“Tỷ…” Bạch Tử Mặc ngầm dùng sức kéo kéo Bạch Phong Hoa, hai mắt tức giận trừng Duy Phong đang cười như một cô gái vô cùng ngoan ngoãn.
“Được rồi.” Bạch Phong Hoa cười như không cười liếc mắt nhìn Duy Phong, tay duỗi ra: “Vậy ngươi trước đem tin tình báo vừa rồi thu được, lấy ra cho ta xem đi.”
Không để ý tới Duy Phong cùng Bạch Tử Mặc lúc đó đang sóng ngầm mãnh liệt, Bạch Phong Hoa xem xong tin tình báo, khóe môi cong lên tươi cười đến tà ác, quay đầu nói với mọi người: “Đi thôi, ngày mai có trò hay để xem rồi, chúng ta nhanh một chút chạy tới Ô Lan thành, chiếm lấy một vị trí thật tốt.”
Bạch Tử Mặc không cam lòng nên không đáp lại, An Thiếu Minh cười hì hì, khoác tay lên vai hắn, bộ dáng một huynh đệ tốt.
Bạch Phong Hoa nhìn hai tên đệ đệ cãi nhau ầm ĩ, lại liếc mắt thấy ánh mắt Duy Phong đang dính trên người Tử Mặc, cuối cùng, nắm lấy con ngựa của nàng đang đứng cạnh Mạc Thanh Tuyệt chờ ở bên đường, khóe môi không tự chủ được hơi cong lên. Mà Mạc Thanh Tuyệt bên cạnh người nọ lại cười sáng lạn, Lạc Thần Phong nhếch môi cười nhìn Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa lại không nhìn, quay đầu.
Ngựa dưới thân năm người phi nhanh, đến lúc hoàng hôn buông xuống đã chạy được tới Ô Lan thành.
Toàn bộ Ô Lan thành náo nhiệt vô cùng, phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu quán trà, không một chỗ nào mà không bàn luận chuyện ngày mai ở ngoài thành Tây Sơn, Chu Tước thánh giả thu phục yêu tinh chuyên làm những chuyện xằng bậy.
Cái kẻ mọi người gọi là Chu Tước thánh giả này chắc chắn vẫn là kẻ giả mạo kia. Còn yêu tinh này rốt cuộc là kẻ nào?
Bạch Phong Hoa hứng trí nghe mọi người bàn luận, trong lòng cũng đã có quyết định.
“A, tỷ tỷ?” Bạch Tử Mặc trừng lớn hai mắt không thể tin, thả người nhảy xuống, chạy vài bước tới phía trước Bạch Phong Hoa, ôm lấy cổ Bạch Phong Hoa vừa từ trên ngựa xuống cười dài, hưng phấn nói: “Tỷ, không phải là đệ đang nằm mơ chứ, thật sự là tỷ a, tỷ như thế nào lại ở chỗ này.”
“Chậc chậc, Bạch Tử Mặc, hôm nay ngươi bị sao mà ngay cả thật hay không thật còn không rõ ràng lắm, thế này mà lại nghĩ đến chính mình đang nằm mơ, quả nhiên, ngu ngốc chính là ngu ngốc.” An Thiếu Minh không biết từ đâu chui ra, vẻ mặt khinh thường trào phúng.
“Này uy, An Thiếu Minh, hai ngày không đánh nhau, xương cốt của ngươi liền ngứa ngáy phải không?” Bạch Tử Mặc buông lỏng Bạch Phong Hoa ra, làm một động tác ngoắc ngón tay hướng An Thiếu Minh, khiêu khích nói: “Đến đến đến, bổn thiếu gia giúp ngươi thư giản xương cốt.”
“Nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không thừa nhận.” An Thiếu Minh giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ nhìn Bạch Tử Mặc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy vị trí vừa rồi của Bạch Tử Mặc, cho Bạch Phong Hoa một cái ôm thật lớn: “Bạch tỷ tỷ, có thể nhìn thấy tỷ thật sự là quá tốt. Từ khi bọn đệ xuất quan vẫn luông không có tin tức của tỷ, làm bọn đệ lo lắng chết đi được.” Ngu ngốc a ngu ngốc, An Thiếu Minh khóe mắt khinh bỉ nhìn Bạch Tử Mặc, hắn không nhìn ra mục đích của chính mình là chiếm lấy vị trí này sao?
Hai đứa trẻ này, mấy tháng không gặp, vẫn giống mấy kẻ dở hơi như trước. Bạch Phong Hoa buồn cười nhìn Bạch Tử Mặc rốt cục tỉnh ngộ vừa rồi chính mình bị đùa giỡn, liền giương nanh múa vuốt đi lên, ôm lấy cổ An Thiếu Minh dùng sức kéo người ra ngoài, hung hăng uy hiếp nói: ”An Thiếu Minh ngươi cái tên hỗn đản này, buông ra cho ta, buông ra! Nếu ngươi không buông tối nay ta bỏ con chuột chết vào trong chăn của ngươi.” Bạch Tử Mặc vừa dứt lời, An Thiếu Minh khủng hoảng há miệng to ra.
Con chuột chết?! Thiếu Minh thế nhưng lại sợ mấy con chuột?! Bạch Phong Hoa phốc một tiếng bật cười.
Mặt An Thiếu Minh nhất thời đỏ ửng lên, đánh cho Bạch Tử Mặc một quyền: “Ngươi là cái đồ không tuân thủ lời hứa, ngươi đã đồng ý với ta sẽ không nói cho ai biết việc này.”
“Tỷ tỷ của ta cũng không phải là người ngoài, ta nói thì có làm sao đâu.” Bạch Tử Mặc bĩu môi, tùy tay chặn công kích của An Thiếu Minh, ha ha cười hướng Bạch Phong Hoa lải nhải nói: “Tỷ tỷ, đệ nói cho tỷ biết, tên này bình thường có bộ dáng không sợ trời không sợ đất, đệ còn tưởng lá gan hắn thật sự rất lớn, không nghĩ tới lần này bọn đệ ở nơi luyện tập gặp một đám chuột thực lực rất yếu, tên này thế nhưng lại quay đầu bỏ chạy, còn sợ hãi kêu lên một tiếng giống như con gái vậy, ha ha ha, thật sự là cười chết đệ mà.”
“Bạch Tử Mặc, ngươi còn nói!” trên mặt An Thiếu Minh ngày càng thêm đỏ ửng, dùng cả tay chân đuổi theo đánh Bạch Tử Mặc.
“Này uy , ngươi là ai a, sao lại dám khi dễ đệ đệ của ta.” Vừa thấy có cơ hội lấy lòng cậu em vợ tương lai, liền chạy nhanh tới ngăn cản An Thiếu Minh. Dùng một bộ dáng uy phong lẫm liệt, lấn át đối phương. Trong lòng nói thầm, tuy rằng tiểu tử này cùng mỹ nhân quan hệ cũng rất thân, nhưng là dù sao cũng không phải là đệ đệ ruột, nếu muốn có cơ hội phải chèn ép hắn xuống, ai biết tiểu tử này có phải hay không đang có ý định với mỹ nhân của hắn đây.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trăm miệng một lời phun một tiếng, mắng: “Ai là đệ đệ của ngươi hả.”
Lạc Thần Phong làm bộ không nghe thấy gì, tiếp tục lấy lòng cậu em vợ tương lai: “Đệ đệ, ngươi yên tâm, ai nghĩ muốn khi dễ ngươi, trừ phi đạp qua xác của ta.”
Trừng mắt liếc nhau một cái, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh hai người rất ăn ý quyết định, đem tên đáng ghét muốn mơ tưởng Bạch Phong Hoa này giải quyết trước đã, sau đó mới giải quyết vấn đề nội bộ.
Nhéo nhéo đầu quyền, Bạch Tử Mặc hướng về phía Lạc Thần Phong đang hoàn toàn không đề phòng đánh ra một quyền. Lạc Thần Phong nhe răng đắc ý thoải mái hiện lên, nhưng phía sau lại một tiếng xé gió sắc bén. An Thiếu Minh một cước quay lại đá, Lạc Thần Phong chật vật tiến lên phía trước né tránh, nhưng mặt sau lại nghênh đón công kích sắc bén của Bạch Tử Mặc. Hai người phối hợp có thể nói vô cùng ăn ý, đem Lạc Thần Phong bức tới mức chật vật không chịu nổi. Lạc Thần Phong không dám ra tay mạnh, nhưng mà Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh lại không cố kỵ nhiều như vậy. Từ nơi luyện tập đi ra, còn chưa thử qua thân thủ đâu. Rốt cục, lúc An Thiếu Minh sắc bén công kích ở phía dưới, Lạc Thần Phong lộ ra sơ hở, Bạch Tử Mặc bắt lấy sơ hở này, tiến lên một quyền liền đánh bay Lạc Thần Phong, rốt cục Lạc Thần Phong lần đầu tiên bị kẻ địch đánh bay. Lạc Thần Phong bị đánh bay như chim, bay đến dưới gốc cây đại thụ xa xa bên kia, tiếp theo vững vàng dừng ở đó. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Bạch Tử Mặc bên này, cho dù hắn có nhường cho một ít, nhưng mà Bạch Tử Mặc tiến bộ thật sự là có chút làm cho người ta kinh hãi. Bạch Phong Hoa từ đầu tới đuôi đều là híp mắt nhìn hết thảy một màn này, nàng không có mở miệng ngăn cản là muốn nhìn một chút xem Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh rốt cuộc tiến bộ tới trình độ nào rồi.
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, cho dù Lạc Thần Phong không có dốc toàn lực, nhưng kia cũng là chiến khí cấp mười một, xem ra Tử Mặc cùng Thiếu Minh lần này bế quan thu hoạch quả thực rất tốt.
Đầu tiên giải quyết mâu thuẫn bên ngoài, mặt trận vừa mới thống nhất hai người lại lập tức giằng co lần nữa.
“Đến đi, ngươi tới đi, ta sợ ngươi sao.” Bạch Tử Mặc tránh ở phía sau Bạch Phong Hoa hướng An Thiếu Minh nhe răng nhếch miệng khiêu khích.
“Ngươi cho mình là đứa bé trẻ ba tuổi hay sao mà lại trốn ở sau lưng tỷ tỷ, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà.” An Thiếu Minh rầm rì, lấy ánh mắt nhìn Bạch Tử Mặc.
Bạch Phong Hoa cười đến mặt mày cong lên, một tay kéo An Thiếu Minh qua, một tay đem Bạch Tử Mặc đang ở phía sau kéo lên, ôm lấy bả vai của hai người, thành khẩn nói lời xin lỗi: “Làm cho các đệ lo lắng rồi, lần sau tỷ nhất định sẽ nhớ báo cho bọn đệ cái tin bình an.”
Vẫn có thói quen một mình, thói quen tự mình kiên cường đối mặt với tất cả, cho nên quên mất trên thế giới này vẫn có người làm nàng vướng bận, lo lắng cho nàng. Thật sự, thực sự rất xin lỗi.
“Tỷ.” Bạch Tử Mặc vùi đầu ở trên vai Bạch Phong Hoa, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Về sau đừng có đem bọn đệ bỏ lại, bất luận đi tới nơi nào đều mang bọn đệ đi cùng tỷ, được không.”
“Bạch tỷ tỷ, còn có đệ nữa.” Giọng nói An Thiếu Minh cũng khàn đi vài phần: “Bọn đệ tuy rằng còn rất yếu, nhưng mà bọn đệ luôn luôn cố gắng học theo bộ pháp của tỷ, cho nên, bất luận phía trước là cái gì, xin hãy cho bọn đệ cùng tỷ, chúng ta cùng đối mặt.”
Mạc Thanh Tuyệt đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn ba người ôm nhau đứng một chỗ ở trước mắt, trên mặt có chút ý cười.
Lạc Thần Phong nhanh chóng chạy trở về, cước bộ theo bản năng chậm lại, không có chạy đến lằng nhằng, đứng ở nơi đó im lặng nhìn ba người Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên vài tia rung động cùng hâm mộ, đáy lòng dường có chút có cái gì đó đang mọc rễ nẩy mầm…
“Ta không muốn nghe lý do, ngay lập tức đem việc này xử lý tốt cho ta. Nếu trước khi mặt trời lặn mà làm không xong, vậy ngươi vĩnh viễn không cần quay trở về nữa, thiên địa thương hội không nuôi dưỡng những kẻ vô dụng.”
Đột nhiên, trong không khí một tiếng quát lớn nghiêm khắc khó có thể hình dung, đánh vỡ hết những điều trước mắt, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh bị kinh động mà tỉnh lại, buông lỏng bàn tay đang ôm Bạch Phong Hoa ra, đều có chút ngượng ngùng.
Bạch Phong Hoa cười xoa xoa đầu hai người, quay đầu nhìn lại người vừa mới phát ra tiếng, nếu nàng nhớ không lầm thì tiếng quát lớn vừa rồi hẳn là của Thiên Địa thương hội Đại tiểu thư— Duy Phong.
Quả nhiên, Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái liền thấy Duy Phong đứng ở trước cửa một ngôi nhà tranh thấp bé, mặt tức giận nâng tay hung hăng tát nam nhân đang cúi đầu trước mặt một cái, giận dữ hét một tiếng: “Cút!”
Nằm ngoài dự kiến của Bạch Phong Hoa, nhìn đến Duy Phong kiêu ngạo, Bạch Tử Mặc thế nhưng cũng không có nói chỉ trích, ngược lại là thở dài: “Chuyện này cũng là nhờ Thiên Địa thương, nếu không loại địa phương nhỏ như thế này, bọn dược sư mắt cao hơn đỉnh sao lại đến chứ.”
“Chỉ tiếc, ngày hôm qua có vài trung phẩm trung cấp dược sư đến nhưng cũng chỉ có thể giúp mọi người giảm bớt chút thống khổ, chứ không giải được độc càng không nhìn ra bọn họ rốt cuộc là mắc bệnh gì.” An Thiếu Minh sắc mặt cũng ngưng trọng lên, thôn này tuy rằng chỉ là một cái thôn nhỏ bình thường mà thôi, thế nhưng kẻ mạo danh Chu Tước thánh giả kia lại hạ độc bọn họ, xem ra, bắt đầu phỏng đoán chuyện này hết thảy không đơn giản chỉ là lừa như vậy.
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, xem ra trong khoảng thời gian này đã xảy ra không ít chuyện, Tử Mặc luôn luôn ghét nhất thấy Duy đại tiểu thư, thế nhưng bọn họ lại cùng nhau tiến đến. Mắt mang ý cười nhìn Bạch Tử Mặc, Bạch Phong Hoa tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi các đệ, các đệ làm sao có thể cùng Thiên Địa thương hội chạy đến nơi này.”
“Ai cùng nàng đến chứ.” Bạch Tử Mặc nhất thời dựng lông, rầm rì nói: “Bọn đệ là nghe được tin nơi này có kẻ giả mạo Chu Tước thánh giả cho nên mới chạy tới, khi bọn đệ tới thì thấy vị đại tiểu thư kia cũng đang ở đây.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng là Tử Mặc thiếu gia nhà chúng ta a…” An Thiếu Minh cả người đều đang trên người Bạch Tử Mặc, ác liệt phun nốt lời của hắn: “Tử Mặc thiếu gia của chúng ta nhìn thấy Duy đại tiểu thư cực khổ chiếu cố bọn họ, liền thương hương tiếc ngọc , ngao…”
“Tiếc cái đầu ngươi, ai cho ngươi phỉ báng ta, ngươi cái tên không có tính người.” Bạch Tử Mặc không ngừng dùng sở trường thúc khuỷu tay hướng An Thiếu Minh ở phía sau miệng gào lên, mắng: “Ngươi không thấy nơi này có bao nhiêu người rất đáng thương a, huống hồ kẻ mạo danh Chu Tước thánh giả còn dùng danh nghĩa của tỷ tỷ ở nơi này làm những chuyện thương thiên hại lý, chúng ta làm sao có thể cái gì cũng không quan tâm tới.”
Việc ở nơi này cũng kẻ giả mạo có liên quan gì tới nhau?! Nói như vậy, vừa rồi Thiếu Minh nói người trong thôn đều trúng độc, cũng có thể là di kẻ giả mạo kia làm? Bạch Phong Hoa nheo mắt, một tay đem Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh lôi ra, hỏi: “Các đệ vừa rồi mới nói cái gì, kẻ mạo danh Chu Tước thánh giả?”
“A, xem đầu đệ này, đều quên nói cho tỷ biết.” Bạch Tử Mặc vỗ vỗ đầu mình, lôi kéo Bạch Phong Hoa đang ở bên cây đại thụ hạ ngồi xuống tảng đá, nói: “Trong thời gian thử luyện, cùng bên ngoài cũng không giống nhau, bọn đệ ở bên trong đó một đoạn thời gian rất dài, lúc đi ra mới phát hiện thời gian mới trôi qua mười ngày. Không quá hai ngày, thánh điện đã thu được mật báo, nói Chu Tước thánh giả xuất hiện ở biên cảnh, thể hiện thần tích, hơn nữa thu của người bình dân và danh môn vọng tộc ở các địa phương rất nhiều tài vật. Các trưởng lão vừa nghe, chỉ biết khẳng định là có người giả trang tỷ nơi nơi đi lừa tiền tài. Vì vinh dự của thánh điện, các trưởng lão liền quyết định phái người tới nơi này để xem xét, đệ cùng Thiếu Minh biết được chuyện này, liền lập tức xung phong nhận việc, hừ, kẻ lừa đảo kia nếu để cho ta tóm được, ta nhất định phải đánh cho nàng ta một trận, dám mạo danh tỷ tỷ của ta làm chuyện xấu!”
“Đúng vậy, nhất định phải đánh mạnh một chút.” An Thiếu Minh lại khoác vai Bạch Tử Mặc, cười hì hì nói: “Hai ngày trước bọn đệ nghe nói thôn có tên mang thai thôn xuất hiện Chu Tước thần thú thần tích, liền quất ngựa chạy tới đây, ngày hôm qua vừa mới đến nơi này, liền biết là đã muộn một bước.”
“Mang thai thôn?” Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mi.
Bạch Tử Mặc một bên phụ giúp An Thiếu Minh, một bên đối Bạch Phong Hoa giải thích nói: “Người dân nơi này không biết là mắc phải bệnh gì, già trẻ trai gái, có rất nhiều người bụng bị phình to ra, rất giống với người mang thai đứa nhỏ. Bụng mà to lên thì mệnh cũng không kéo dài được bao lâu nữa, thường thường sẽ chết rất nhanh. Đệ nghe Duy Phong nói, nàng vô tình đi ngang qua nơi này, thấy được vài người mang thai đứng ở ven đường, người lại gầy như que củi giống đứa nhỏ, vốn nghĩ là đối phương bị đói, lại không nghĩ tới những người này mắc phải căn bệnh kì lạ. Nàng vốn tính quăng mấy lượng bạc cho bọn họ, sau đó gọi dược sư đi theo ra nhìn xem rồi cấp lưu lại một cái phương thuốc. Ai ngờ, dược sư lại tra ra mọi người trong thôn trúng một loại độc dược mãn tính, một khi phát tác, bệnh trạng liền giống như bị ôn dịch. Người trong thôn này vốn còn có bệnh lạ, nếu nói đều chết vì ôn dịch, cũng sẽ không ai nghi ngờ. Nếu không để ý, người trong thôn này đều không thể giữ nổi mạng, thế nên Duy Phong mới lưu lại nơi này, mấy ngày nay đều tìm những dược sư ở xung quanh.”
“Đúng là như vậy.” An Thiếu Minh tiếp nhận lời nói của Bạch Tử Mặc: “Bọn đệ vốn là vì đuổi theo kẻ giả mạo kia mà đến, không nghĩ rằng đến đây lại gặp Duy đại tiểu thư, nghe nàng nói người dân trong thôn cho nàng biết, Chu Tước thánh giả xác thực đã từng qua nơi này, để lại cho bọn họ một viên thuốc, nói là có thể trị được bệnh của bọn họ. Tìm ra kẻ giả mạo ki vốn là trọng yếu, nhưng mà, thôn dân nơi này nếu không thể cứu được, chuyện xấu sẽ đổ lên người Bạch tỷ tỷ, thế nên đệ cùng Tử Mặc liền thương lượng, trước liền ở trong này hai ngày rồi tính. Ai ngờ lại gặp được Bạch tỷ tỷ.”
Bạch Phong Hoa trầm mặc một lát, kẻ mạo danh Thánh giả kia, cho tới nay đều chỉ lừa tiền mà thôi, vì sao lại ở nơi này hạ độc mọi người. Hay là, đây mới là mục đích chân chính của đối phương — vì muốn bôi xấu thanh danh của nàng?
Khóe môi giơ lên một cái thị huyết tươi cười, Bạch Phong Hoa cúi đầu hừ lạnh một tiếng. Mặc kệ mục đích là gì, cứ việc phóng ngựa lại đây đi.
“Đệ nói người dân nơi này là trúng độc.” Bạch Phong Hoa đứng lên, thuận tay đem Bạch Tử Mặc cũng kéo lên luôn, cười nói: “Đi, mang tỷ đi nhìn một cái, sư huynh để lại cho tỷ không ít dược, có lẽ vừa vặn có tác dụng cũng nên.”
Bạch Tử Mặc ai nha một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh: “Đệ sao lại có thể quên được, tỷ tỷ, tỷ luyện dược cũng rất tốt. Đi thôi, đệ mang tỷ đi nhìn một cái đi.”
Đi được vài bước, Bạch Phong Hoa đột nhiên cảm thấy hình như còn thiếu một cái gì đó. Tầm mắt dừng trên người Bạch Tử Mặc đang bị An Thiếu Minh khoác vai, Bạch Phong Hoa đột nhiên bừng tỉnh nhận ra. Khó trách nàng cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra là thiếu kẻ chỉ vừa nhìn thấy Duy Phong đến liền lập tức bảo vệ lãnh thổ, miêu yêu a. Bạch Phong Hoa thuận miệng hỏi câu: “Tử Mặc, Băng Nhi đâu?”
Vừa nghe Bạch Phong Hoa nhắc tới Lâu Băng Nhi, Bạch Tử Mặc căm giận, hừ một tiếng nói: “Tiểu tử kia thật là không có lương tâm, đệ đối xử với nàng tốt như vậy, thế mà nàng lại chọn thời điểm đệ bế quan thừa cơ bỏ đi, không nói một lời nào.”
An Thiếu Minh ha ha nở nụ cười: “Xem giọng điệu của ngươi này, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy một con mèo về làm vợ sao.”
“Đầu óc ngươi có bệnh rồi phải không.” Bạch Tử Mặc một phen đẩy An Thiếu Minh ra, chán ghét nói “Ta mặc kệ ngươi.”
Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, trong đầu có chút suy nghĩ.
Rất nhanh xem qua tình trạng trong thôn, lòng Bạch Phong Hoa đại khái đã hiểu được phần nào.
Nghĩ đến kẻ mạo danh Thánh giả kia chắc không tưởng tượng được, những người này thế nhưng lại có vận khí tốt như vậy, gặp đúng Thiên Địa thương hội đại tiểu thư, hạ độc kỳ thật cũng không phải là thứ gì quá lợi hại, chẳng qua là biện pháp phối thuốc giải độc có chút đặc biệt. May mắn là, nàng vừa vặn biết được. Đưa cho Bạch Tử Mặc một cái bình sứ nhỏ, bảo hắn gọi người tới lấy một cái thùng gỗ đựng nước thật đem dược cho vào, sau đó, bỏ thêm hai ba cân muối, nửa cân hạt tiêu, nửa cân tỏi, cuối cùng, Bạch Phong Hoa đem Tiểu Điệp cầm xuống, đem nàng còn đang ở trạng thái ngủ đông ra lay tỉnh, túm lấy đầu nàng, cưỡng chế bắt nàng nôn ra hai ngụm nước miếng.
“Bạch Phong Hoa, nhà ngươi hỗn đản,…” Tiểu Điệp nổi giận, lăn qua lăn lại ở trên đầu Bạch Phong Hoa.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ lại tiến đến bên thân, đem Tiểu Điệp cầm lên.
“A… Mỹ nam mỹ nam mỹ nam, Tiểu Điệp rất nhớ ngươi.” Ngửi thấy một mùi quen thuộc, Tiểu Điệp lập tức quên hành động độc ác của Bạch Phong Hoa, hai con mắt giống như biến thành hình trái tim, thân mình ở trên lòng bàn tay Mạc Thanh Tuyệt ra sức cọ lấy cọ để. A… Sao đột nhiên lại lạnh như thế này. Tiểu Điệp cuộn thân mình thành một vòng tròn, mê mê tỉnh tỉnh nỉ non một câu: “Mỹ nam, hỗn đản Bạch Phong Hoa kia một chút cũng không… tốt…”
Mạc Thanh Tuyệt thu hồi chiến khí lạnh lẽo trong lòng bàn tay, nhè nhẹ mạo hiểm đem Tiểu Điệp thả lại trên đầu Bạch Phong Hoa. Sâu nhỏ nhanh chóng quay về địa bàn quen thuộc của nó tiếp tục ngủ đông, cứng rắn nằm úp sấp ở nơi này không bao giờ nhúc nhích nữa.
Bạch Phong Hoa hướng Mạc Thanh Tuyệt cười cười, liếc mắt nghe thấy tiếng Duy Phong đi tới, liền quăng cái thìa đang trong tay cho nàng: “Tốt lắm, đem cho mọi người trong thôn, mỗi người uống một chén là có thể khỏi.”
“Bạch tỷ tỷ, ta thay mọi người ở trong thông này cám ơn ngươi.” Duy Phong thành khẩn hướng Bạch Phong Hoa nói lời cám ơn, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, an bài mọi người sắp xếp thật tốt cho người dân trong thôn đến lĩnh giải dược, rồi cùng với thủ hạ đem thuốc đến tận nơi cho những người bị nặng.
Nhìn cô gái kia không vì trên người bệnh nhân có mùi vị hôi thối mà ghét bỏ, Duy Phong cẩn thận cho mọi người uống thuốc, Bạch Phong Hoa khẽ mỉm cười. Mặc dù trong thế giới quan của Duy Phong thì tiền tài tối thượng tiền tài vạn năng, nhưng mà suy nghĩ này của nàng hình thành bất quá là do hoàn cảnh tạo thành cái quan niệm sai lệch, đứa nhỏ này, kỳ thật có một trái tim rất lương thiện.
“Tỷ.” Bạch Tử Mặc theo tầm mắt của Bạch Phong Hoa liếc mắt Duy Phong một cái, lập tức thu trở về, nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Bọn họ bệnh như thế, tỷ cũng không có cách nào sao?”
“Tỷ cũng không có như vậy nói.” Bạch Phong Hoa cười vỗ vỗ Bạch Tử Mặc, nói: “Đệ dẫn tỷ đi sang thôn bên cạnh xem mấy hồ nước và các con suối nhỏ, nhìn kĩ rồi mới có thể nói được.”
Nàng vừa rồi nhìn bệnh nhân phát bệnh trong thôn này liền phát hiện rất nhiều người trước kia đều úy hàn, nóng lên, nhiều hãn, hạch bạch huyết có thể rõ ràng nhìn ra đến thũng đại. Còn thực rất nhiều người hội thèm ăn hạ thấp, ghê tởm, nôn mửa, đau bụng, đi tả, niêm dịch huyết liền hoặc nùng huyết liền. Ho khan ra cả máu, có khí xúc, ngực đau, nếu bệnh nghiêm trọng, thậm chí là thần chí trì độn, ra hoàng chẩn, đại lượng phúc giọt nước, thiếu máu, cả người gầy yếu không thành người hình. [đoạn này toàn từ ngữ y học ta dịch không ra]
Xem xét trên đường đi, Bạch Phong Hoa thậm chí còn thấy được hai ba cái dáng người thấp bé, khuôn mặt thương lão Chu nho.
Như vậy rõ ràng bệnh trạng, nếu có thể tìm được trong nguồn nước loại sinh vật kêu ốc vặn, nàng liền có thể khẳng định nguyên nhân bệnh của mọi người — kia hẳn là một loại ký sinh trùng hút máu truyền bệnh.
Quả nhiên, dòng suối này bao gồm ruộng nước cùng vài cái đầm nhỏ, nơi nơi đều có một loại sinh rất giống ốc nước ngọt, bộ dạng dài nhỏ sắc nhọn. Bạch Phong Hoa quay đầu bước đi, xác định nguyên nhân gây bệnh, tuy rằng lấy trình độ chữa bệnh hiện tại của nàng, không thể cứu sống được tất cả mọi người, nhưng là từ nay về sau thôn này sẽ không tiếp tục có người chết như vậy nữa .
Nghe xong Bạch Phong Hoa giải thích, nói là vì tiểu sâu trong ốc vặn chui vào cơ thể người mới khiến cho thôn này mắc chứng bệnh quỷ dị, vài tên trung phẩm trung cấp dược sư bị Duy Phong cứng rắn mang đến cơ hồ là lấy ánh mắt xem kẻ điên để nhìn Bạch Phong Hoa. Đợi cho Bạch Phong Hoa nói có thể đem mổ bụng người, đem sâu bên trong lấy ra, vài tên dược sư liền đứng lên, nói đều phải rời khỏi.
Duy Phong cầm một tập ngân phiếu thật dày, nên xuống bàn, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn đám đại phu: “Cứ theo lời nàng mà làm, các ngươi muốn cái gì, ta đều cung cấp cho các ngươi hết. Chỉ cần các ngươi làm hết sức, cho dù là chữa không khỏi cũng phải chữa, số tiền này liền là của các ngươi. Nếu như không muốn làm, chúc mừng các ngươi, các ngươi sẽ bị liệt vào Thiên Địa thương hội thủ phê, cự tuyệt lui tới làm ăn. Thiên Địa thương hội trên danh nghĩa sở hữu các ngân hàng tư nhân bao gồm cả dược sư công hội, cũng sẽ không hoan nghênh các ngươi trở lại.”
Nhìn mấy vị đại phu cười tủm tỉm cầm bạc đi ra ngoài, Bạch Tử Mặc hừ một tiếng: “Chỉ biết lấy bạc đè người.”
Bỏ được một thân gánh nặng, Duy Phong rốt cục khôi phục trạng thái trước đây, hướng Bạch Tử Mặc nói một câu: “Ngươi có cách nào khác tốt hơn sao?”
Bạch Phong Hoa xoa xoa đầu Bạch Tử Mặc, cười nhẹ nhìn Duy Phong nói: “Nếu mọi việc đều đã được giải quyết, chúng ta trước hết xin cáo từ .”
“Bạch tỷ tỷ là muốn đi bắt cái kẻ lừa đảo dám mạo danh Bạch tỷ tỷ sao?” Duy Phong có chút ý tứ sâu xa cười nói: “Ta thấy theo như lời thôn trưởng nói thì kẻ giả mạo lừa đảo kia có làm mấy việc, khiến ta phát hiện một số điểm đáng ngờ. Cái kẻ lừa đảo giả mạo kia vốn không có cho mọi người biết thân phận của nàng là Chu Tước thánh giả, sau lại thấy trong nhà trưởng thôn có thờ phụng một hòn đá nhỏ do tổ tiên lưu truyền lại tới nay liền đem thân phận Thánh giả ra. Còn nói mọi người trong thôn đều sinh bệnh lạ là do trên mặt tảng đá kia có vết bẩn, để nàng mang đi thôn sẽ bình an trở lại.”
“Nga?” Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, chờ Duy Phong nói tiếp.
“Hình dáng tảng đá đó, thôn trưởng từng miêu tả qua cho ta, nhưng mà hiện tại thôn trưởng bị bệnh đến mức choáng váng hôn mê.” Duy Phong cười nhẹ, ý tứ hàm xúc càng trở nên thâm trầm, cố ý cường điệu một câu: “Cho nên, hiện tại chỉ có một mình ta biết tảng đá kia rốt cuộc là hình dạng như thế nào.”
“À.” Thanh âm của Bạch Phong Hoa lại chính là thản nhiên, đứng lên, đem Bạch Tử Mặc đang hung hăng trừng mắt nhìn Duy Phong: “Tử Mặc, Thiếu Minh, chúng ta đi thôi.”
Không nghĩ tới Bạch Phong Hoa sẽ không có phản ứng gì, Duy Phong nhanh chóng đi tới kéo lấy tay áo Bạch Phong Hoa, giọng nói mềm mại yếu ớt nói: “Bạch tỷ tỷ, đừng như vậy a.”
Bạch Phong Hoa nhướng mi lên: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bạch Phong Hoa cũng không có kiên nhẫn nghe Duy Phong thừa nước đục thả câu.
“Ta hoài nghi tảng đá kia là chuyển sinh thạch trong truyền thuyết.” Duy Phong đứng sát vào Bạch Phong Hoa, ở bên tai Bạch Phong Hoa thấp giọng nói ra một câu như vậy.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhướng mày, nhìn thẳng Duy Phong, Duy Phong gật gật đầu khẳng định, lại tiếp tục thấp giọng nói: “Ta từng xem qua một bản chép tay từ xưa giới thiệu về chuyển sinh thạch, chuyển sinh thạch chia làm năm bộ phận, khi tách ra liền cùng tảng đá bình thường không khác nhau là mấy…” Khi Duy Phong nói tới đây, trong lòng Bạch Phong Hoa khẽ run lên. Bởi vì những gì Duy Phong nói toàn bộ đều là sự thật.
“Mang ta đi xem náo nhiệt đi, ta cũng muốn đi.” Duy Phong liếc mắt nhìn Bạch Tử Mặc rồi lướt nhanh qua, hướng Bạch Phong Hoa lấy lòng, nói: “Nơi đó mang theo ta sẽ rất hữu dụng, Bạch tỷ tỷ có việc gì cứ việc mở miệng. Ta ở bên cạnh nhìn xem là được rồi, nhất định sẽ không gây trở ngại cho các ngươi.”
“Tỷ…” Bạch Tử Mặc ngầm dùng sức kéo kéo Bạch Phong Hoa, hai mắt tức giận trừng Duy Phong đang cười như một cô gái vô cùng ngoan ngoãn.
“Được rồi.” Bạch Phong Hoa cười như không cười liếc mắt nhìn Duy Phong, tay duỗi ra: “Vậy ngươi trước đem tin tình báo vừa rồi thu được, lấy ra cho ta xem đi.”
Không để ý tới Duy Phong cùng Bạch Tử Mặc lúc đó đang sóng ngầm mãnh liệt, Bạch Phong Hoa xem xong tin tình báo, khóe môi cong lên tươi cười đến tà ác, quay đầu nói với mọi người: “Đi thôi, ngày mai có trò hay để xem rồi, chúng ta nhanh một chút chạy tới Ô Lan thành, chiếm lấy một vị trí thật tốt.”
Bạch Tử Mặc không cam lòng nên không đáp lại, An Thiếu Minh cười hì hì, khoác tay lên vai hắn, bộ dáng một huynh đệ tốt.
Bạch Phong Hoa nhìn hai tên đệ đệ cãi nhau ầm ĩ, lại liếc mắt thấy ánh mắt Duy Phong đang dính trên người Tử Mặc, cuối cùng, nắm lấy con ngựa của nàng đang đứng cạnh Mạc Thanh Tuyệt chờ ở bên đường, khóe môi không tự chủ được hơi cong lên. Mà Mạc Thanh Tuyệt bên cạnh người nọ lại cười sáng lạn, Lạc Thần Phong nhếch môi cười nhìn Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa lại không nhìn, quay đầu.
Ngựa dưới thân năm người phi nhanh, đến lúc hoàng hôn buông xuống đã chạy được tới Ô Lan thành.
Toàn bộ Ô Lan thành náo nhiệt vô cùng, phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu quán trà, không một chỗ nào mà không bàn luận chuyện ngày mai ở ngoài thành Tây Sơn, Chu Tước thánh giả thu phục yêu tinh chuyên làm những chuyện xằng bậy.
Cái kẻ mọi người gọi là Chu Tước thánh giả này chắc chắn vẫn là kẻ giả mạo kia. Còn yêu tinh này rốt cuộc là kẻ nào?
Bạch Phong Hoa hứng trí nghe mọi người bàn luận, trong lòng cũng đã có quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.