Quyển 1 - Chương 25: Trong hoàng thất.
Vô Ý Bảo Bảo
09/04/2015
Bạch Phong Hoa đứng tại chỗ, nhìn nhìn rừng cây nhỏ xanh um, một mảnh yên tĩnh. Vừa rồi, mỹ nam tuyệt thế kia tựa hồ như ảo giác của nàng vậy. Nhưng, Bạch Phong Hoa biết, đó tuyệt đối không phải là ảo giác. Nam tử kia thật sự đã xuất hiện. Người kia, rốt cuộc là ai?
Bạch Phong Hoa lại quay đầu nhìn nhìn Triêu Dương công chúa nằm trên mặt đất không hề động đậy, nhún nhún vai, cong khóe miệng, nghênh ngang mà đi. Lần này đánh thật thích, đặc biệt là cảm giác đánh lén, thật sự là hay lắm. Bạch Phong Hoa đi trên đường ra cổng, lặng yên không một tiếng động trở về.
Ra cửa, tâm tình Bạch Phong Hoa vui vẻ đi đến chỗ xe ngựa nhà mình đang chờ. Tiểu Thúy cùng xa phu chờ lâu nên đã bắt đầu sốt ruột, tiểu Thúy đứng ở bên cạnh xe ngựa vừa thấy Bạch Phong Hoa đến vội vàng đi lên đón.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Thúy lo lắng nhìn từ Bạch Phong Hoa trên xuống dưới. Bạch Phong Hoa đương nhiên biết nàng đang làm cái gì, nàng đang kiểm tra mình có bị thương hay không. Trước kia, Bạch Phong Hoa sau khi tan học về lúc nào cũng một thân thương tích, hành động này của tiểu Thúy cũng không kỳ quái .
“Không có việc gì, đi thôi, đi mua đồ ăn, mua xong thì về nhà.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói, “Ta hôm nay muốn ăn quỳ hoa tử ngũ vị hương.”
“Dạ, Vâng. Tiểu thư, chúng ta lên xe.” Tiểu Thúy xác định trên người Bạch Phong Hoa không có thương tích gì, nhìn tâm tình Bạch Phong Hoa vui vẻ như vậy, không khỏi bị cuốn hút, cười hì hì đỡ Bạch Phong Hoa lên xe ngựa.
Mau xong đồ Bạch Phong Hoa muốn ăn, xe ngựa trực tiếp trở về Thừa tướng phủ. Bạch Tử Mặc đã chờ ở đại môn, hắn đứng ở cửa nhìn xung quanh, khi nhìn thấy xe ngựa nhà mình trở về, lúc này mới yên lòng chạy lên nghênh đón.
Về tới Thừa tướng phủ, hai người Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc liền chui vào phòng dược để luyện dược, một người chỉ đạo và một người chỉnh lửa, tiểu Thúy ở bên cạnh bưng trà đưa nước.
Lúc hai tỷ đệ đang làm việc, trong hoàng cung lại nổ tung.
Hai cái ám vệ bên người Triêu Dương công chúa rốt cục đã tỉnh, khi bọn hắn nhìn thấy người nằm ở cách đó không xa bị một cái túi bịt kín nửa thân mình, bị dọa đến hồn phi phách tán. Bộ quần áo kia, trừ bỏ Triêu Dương công chúa bọn họ phải bảo vệ còn có ai mặc giống nữa? Khi bọn hắn gấp gáp chạy tới, xốc lên cái túi, nhìn Triêu Dương công chúa bên trong, hai người hoàn toàn hóa đá. Người mặt mũi bầm dập, miệng lệch sang một bên, là Triêu Dương công chúa như hoa như ngọc sao? Một ám vệ vươn tay để ở trên mũi Triêu Dương công chúa, thân thể thả lỏng một chút. Hô hấp vững vàng, chắc hẳn là không bị nội thương.
Hai người vội vàng mang công chúa trở về hoàng cung, mà Nam Hoa Vương vẫn đang ở trong ngự thư phòng của hoàng cung cùng Hoàng Thượng nghị sự.
Khi Hoàng Thượng cùng Nam Hoa Vương nhìn thấy Triêu Dương công chúa mặt mũi bầm dập, không nhìn rõ được mặt mũi, hai người đều ngây ngẩn cả người.
“Đây, là Triêu Dương?” Hoàng Thượng trợn mắt há hốc mồm nhìn “vật thể không rõ là cái gì ” trước mắt, thanh âm run run hỏi.
“Dạ, bệ hạ, thuộc hạ bảo hộ công chua bất lực, xin bệ hạ trách phạt.” Hai ám vệ đồng thời quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, trầm giọng nói.
“Mau, mau truyền ngự y cho trẫm!” Hoàng Thượng đột nhiên dậm chân, nhìn hai ám vệ rống giận.
Hai ám vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng không đứng dậy, càng không nói gì.
“Các ngươi, còn không mau đi truyền ngự y cho trẫm !” Hoàng Thượng khó thở, chỉ hai ám vệ, tức giận mắng .
“Phụ vương, ngài quên sao, ám vệ không thể để người khác biết mặt .” Nam Hoa Vương bình tĩnh cực kỳ, lên tiếng giải vây cho hai ám vệ này , tiếp theo, nhìn hai ám vệ hỏi , “Là ai đánh Triêu Dương thành như vậy ?”
Hai ám vệ liếc mắt nhìn hau, đáy mắt hiện lên tia xấu hổ cùng kinh hoàng, tiếp theo, hai người nhẹ nhàng đồng thời lắc đầu, thấp giọng nói “Không có nhìn được, chúng ta bị người ta từ phía sau đánh lén, đánh đến hôn mê.”
Nam Hoa Vương gật gật đầu nói “Các ngươi đi xuống trước . Sau đó kể lại rõ ràng sao lại thế này.”
Hoàng Thượng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ám vệ hoàng cung không thể ở trước mặt người khác lộ diện, hơn nữa vừa rồi, hai ám vệ này cũng âm thầm mang công chúa vào thư phòng, không có kinh động đến bất cứ kẻ nào. Đây là quyền lợi, cũng là năng lực cùng quy củ của bọn hắn. Mà hắn cũng sẽ không bởi vì vậy mà xử tử hai ám vệ chiến khí cấp sáu này, dù sao Triêu Dương công chúa cũng không nguy hiểm sinh mệnh. Mà số lượng ám vệ thực lực giỏi cũng rất hữu hạn. Đây là chuyện liên quan tới thực lực của một quốc gia.
Nam Hoa Vương đi tới cửa, mở cửa, phân phó tùy tùng bên ngoài đi truyền ngự y. Từ đầu đến cuối hắn thủy chung không có nhìn Triêu Dương công chúa đang hôn mê lần nào nữa.
Một lát sau, ở tẩm cung của Triêu Dương công chúa, hoàng hậu khóc lóc nhào vào bên giường, nhìn Triêu Dương công chúa bị đánh thành đầu heo, khóc la ngã nhào vào người Hoàng Thượng “Bệ hạ, ngài cần phải làm chủ cho Triêu Dương của chúng ta! Tại kinh thành này, cư nhiên có người dám đối đãi với Triêu Dương như vậy, cái này không phải làm phản sao?”
“Trẫm biết, trẫm biết!” Hoàng Thượng vươn tay vỗ lưng hoàng hậu, tâm tình tức giận, xoay người hô, “Người đâu, lập tức tra rõ cho trẫm việc này! Kiếm xem là người nào ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên dám vô lễ với đương kim công chúa, bắt về thì lập tức lăng trì xử tử!”
Hoàng hậu nghe xong, lại bổ nhào vào bên giường khóc lóc thảm thiết . (S: khóc hoài ngứa mắt quá == )
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ việc này không thể xử lý như vậy đâu.” Nam Hoa Vương ở một bên trầm giọng mở miệng.
“An Thiếu Hiên, ngươi có ý gì? ! Triêu Dương, nàng bị người ta đánh thành như vậy, ngươi cư nhiên còn không muốn bắt phạm nhân, ngươi rắp tâm gì đây?” Hoàng hậu vừa nghe xong, tức giận cực độ, thậm chí còn mang cả tên họ của Nam Hoa Vương gọi ra.
Nam Hoa Vương không để ý đến hoàng hậu, mà nhìn Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mi, tiếp tục trầm giọng nói “Phụ hoàng, ngài nghĩ xem, với tính cách của Triêu Dương, nếu là người trong thiên hạ biết nàng bị người ta đánh, sẽ có cảm tưởng như thế nào? Chuyện này tất nhiên phải tra rõ ràng, nhưng là cần phải tìm trong bí mật. Hơn nữa, tìm được người rồi, còn phải tùy vào tình huống mà quyết định.”
Hoàng hậu vừa nghe xong, lại trợn mắt lên, liền muốn chửi tiếp.
Hoàng Thượng lại khoát tay chặn lại, ngăn lại hoàng hậu muốn mở miệng, hơi hơi nhíu mi suy tư hỏi “Nói đi, con đang nghĩ gì.”
“Người này, có thể thong thả đánh hai gã ám vệ chiến khí cấp sáu đến choáng váng, thực lực của hắn tuyệt sẽ không dưới nhi thần. Mà hắn cũng không có hạ sát Triêu Dương, có thể thấy được hắn cùng hoàng gia chúng ta cũng không có cừu hận gì.” Nam Hoa Vương nói tới đây, liền không nói nữa. Hắn biết, nam nhân trước mắt này là vua của một nước, với tài trí của hắn chắc chắn đã biết mình muốn nói cái gì, nói như vậy cũng đủ rồi.
“Ý con là, chúng ta có thể mượn sức nhân tài này?” Hoàng Thượng vừa nghe qua liền hiểu được.
“Hoàng Thượng, làm sao có thể! Người này cư nhiên hạ thủ nặng như vậy, đem Triêu Dương của chúng ta đánh thành như vậy, ngài còn muốn dùng hắn?” Hoàng hậu vừa nghe liền tức giận phản bác.
“Câm mồm! Không tới phiên nàng có ý kiến. Nếu người này muốn nặng tay, thứ chúng ta có thể nhìn thấy hiện tại là thi thể của Triêu Dương!” Hoàng Thượng nhíu mày tức giận mắng hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa thấy Hoàng Thượng thay đổi nét mặt, lập tức im lặng .
“Thiếu Hiên, chuyện này giao cho con đi làm. Bí mật điều tra, tìm người này cho ta. Nếu có thể vì trẫm làm việc thì là chuyện tốt, nếu không thể…” Ánh mắt Hoàng Thượng trầm xuống, câu nói kế tiếp cũng dừng giữa chừng. Nhưng hắn nói như thế, Nam Hoa Vương tự nhiên hiểu được phụ hoàng có ý tứ gì.
“Dạ, phụ vương, con sẽ mau chóng điều tra rõ việc này.” Nam Hoa Vương cúi đầu đáp ứng.
“Con đi xuống đi.” Hoàng Thượng hơi hơi gật gật đầu.
“Dạ.” Nam Hoa Vương thi lễ, lui về phía sau ba bước, xoay người ra cửa .
Nam Hoa Vương vừa ra cửa, liền nghe phía sau tẩm cung truyền đến tiếng hoàng hậu hờn dỗi, cùng với thanh âm nuông chìu dỗ dành của Hoàng Thượng, đáy mắt Nam Hoa Vương dần dần hiện lên một tia lãnh khốc cùng khinh thường.
Tình yêu cái gì chứ, chăng qua chỉ là một trò chơi mà ai nấy đều biết đóng kịch mà thôi!
Hiện tại, Bạch Phong Hoa còn không biết, mình đã trở thành đối tượng tìm kiếm của Nam Hoa Vương, nàng còn đang vui vẻ mà luyện dược…
Bạch Phong Hoa lại quay đầu nhìn nhìn Triêu Dương công chúa nằm trên mặt đất không hề động đậy, nhún nhún vai, cong khóe miệng, nghênh ngang mà đi. Lần này đánh thật thích, đặc biệt là cảm giác đánh lén, thật sự là hay lắm. Bạch Phong Hoa đi trên đường ra cổng, lặng yên không một tiếng động trở về.
Ra cửa, tâm tình Bạch Phong Hoa vui vẻ đi đến chỗ xe ngựa nhà mình đang chờ. Tiểu Thúy cùng xa phu chờ lâu nên đã bắt đầu sốt ruột, tiểu Thúy đứng ở bên cạnh xe ngựa vừa thấy Bạch Phong Hoa đến vội vàng đi lên đón.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Thúy lo lắng nhìn từ Bạch Phong Hoa trên xuống dưới. Bạch Phong Hoa đương nhiên biết nàng đang làm cái gì, nàng đang kiểm tra mình có bị thương hay không. Trước kia, Bạch Phong Hoa sau khi tan học về lúc nào cũng một thân thương tích, hành động này của tiểu Thúy cũng không kỳ quái .
“Không có việc gì, đi thôi, đi mua đồ ăn, mua xong thì về nhà.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói, “Ta hôm nay muốn ăn quỳ hoa tử ngũ vị hương.”
“Dạ, Vâng. Tiểu thư, chúng ta lên xe.” Tiểu Thúy xác định trên người Bạch Phong Hoa không có thương tích gì, nhìn tâm tình Bạch Phong Hoa vui vẻ như vậy, không khỏi bị cuốn hút, cười hì hì đỡ Bạch Phong Hoa lên xe ngựa.
Mau xong đồ Bạch Phong Hoa muốn ăn, xe ngựa trực tiếp trở về Thừa tướng phủ. Bạch Tử Mặc đã chờ ở đại môn, hắn đứng ở cửa nhìn xung quanh, khi nhìn thấy xe ngựa nhà mình trở về, lúc này mới yên lòng chạy lên nghênh đón.
Về tới Thừa tướng phủ, hai người Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc liền chui vào phòng dược để luyện dược, một người chỉ đạo và một người chỉnh lửa, tiểu Thúy ở bên cạnh bưng trà đưa nước.
Lúc hai tỷ đệ đang làm việc, trong hoàng cung lại nổ tung.
Hai cái ám vệ bên người Triêu Dương công chúa rốt cục đã tỉnh, khi bọn hắn nhìn thấy người nằm ở cách đó không xa bị một cái túi bịt kín nửa thân mình, bị dọa đến hồn phi phách tán. Bộ quần áo kia, trừ bỏ Triêu Dương công chúa bọn họ phải bảo vệ còn có ai mặc giống nữa? Khi bọn hắn gấp gáp chạy tới, xốc lên cái túi, nhìn Triêu Dương công chúa bên trong, hai người hoàn toàn hóa đá. Người mặt mũi bầm dập, miệng lệch sang một bên, là Triêu Dương công chúa như hoa như ngọc sao? Một ám vệ vươn tay để ở trên mũi Triêu Dương công chúa, thân thể thả lỏng một chút. Hô hấp vững vàng, chắc hẳn là không bị nội thương.
Hai người vội vàng mang công chúa trở về hoàng cung, mà Nam Hoa Vương vẫn đang ở trong ngự thư phòng của hoàng cung cùng Hoàng Thượng nghị sự.
Khi Hoàng Thượng cùng Nam Hoa Vương nhìn thấy Triêu Dương công chúa mặt mũi bầm dập, không nhìn rõ được mặt mũi, hai người đều ngây ngẩn cả người.
“Đây, là Triêu Dương?” Hoàng Thượng trợn mắt há hốc mồm nhìn “vật thể không rõ là cái gì ” trước mắt, thanh âm run run hỏi.
“Dạ, bệ hạ, thuộc hạ bảo hộ công chua bất lực, xin bệ hạ trách phạt.” Hai ám vệ đồng thời quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, trầm giọng nói.
“Mau, mau truyền ngự y cho trẫm!” Hoàng Thượng đột nhiên dậm chân, nhìn hai ám vệ rống giận.
Hai ám vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng không đứng dậy, càng không nói gì.
“Các ngươi, còn không mau đi truyền ngự y cho trẫm !” Hoàng Thượng khó thở, chỉ hai ám vệ, tức giận mắng .
“Phụ vương, ngài quên sao, ám vệ không thể để người khác biết mặt .” Nam Hoa Vương bình tĩnh cực kỳ, lên tiếng giải vây cho hai ám vệ này , tiếp theo, nhìn hai ám vệ hỏi , “Là ai đánh Triêu Dương thành như vậy ?”
Hai ám vệ liếc mắt nhìn hau, đáy mắt hiện lên tia xấu hổ cùng kinh hoàng, tiếp theo, hai người nhẹ nhàng đồng thời lắc đầu, thấp giọng nói “Không có nhìn được, chúng ta bị người ta từ phía sau đánh lén, đánh đến hôn mê.”
Nam Hoa Vương gật gật đầu nói “Các ngươi đi xuống trước . Sau đó kể lại rõ ràng sao lại thế này.”
Hoàng Thượng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ám vệ hoàng cung không thể ở trước mặt người khác lộ diện, hơn nữa vừa rồi, hai ám vệ này cũng âm thầm mang công chúa vào thư phòng, không có kinh động đến bất cứ kẻ nào. Đây là quyền lợi, cũng là năng lực cùng quy củ của bọn hắn. Mà hắn cũng sẽ không bởi vì vậy mà xử tử hai ám vệ chiến khí cấp sáu này, dù sao Triêu Dương công chúa cũng không nguy hiểm sinh mệnh. Mà số lượng ám vệ thực lực giỏi cũng rất hữu hạn. Đây là chuyện liên quan tới thực lực của một quốc gia.
Nam Hoa Vương đi tới cửa, mở cửa, phân phó tùy tùng bên ngoài đi truyền ngự y. Từ đầu đến cuối hắn thủy chung không có nhìn Triêu Dương công chúa đang hôn mê lần nào nữa.
Một lát sau, ở tẩm cung của Triêu Dương công chúa, hoàng hậu khóc lóc nhào vào bên giường, nhìn Triêu Dương công chúa bị đánh thành đầu heo, khóc la ngã nhào vào người Hoàng Thượng “Bệ hạ, ngài cần phải làm chủ cho Triêu Dương của chúng ta! Tại kinh thành này, cư nhiên có người dám đối đãi với Triêu Dương như vậy, cái này không phải làm phản sao?”
“Trẫm biết, trẫm biết!” Hoàng Thượng vươn tay vỗ lưng hoàng hậu, tâm tình tức giận, xoay người hô, “Người đâu, lập tức tra rõ cho trẫm việc này! Kiếm xem là người nào ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên dám vô lễ với đương kim công chúa, bắt về thì lập tức lăng trì xử tử!”
Hoàng hậu nghe xong, lại bổ nhào vào bên giường khóc lóc thảm thiết . (S: khóc hoài ngứa mắt quá == )
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ việc này không thể xử lý như vậy đâu.” Nam Hoa Vương ở một bên trầm giọng mở miệng.
“An Thiếu Hiên, ngươi có ý gì? ! Triêu Dương, nàng bị người ta đánh thành như vậy, ngươi cư nhiên còn không muốn bắt phạm nhân, ngươi rắp tâm gì đây?” Hoàng hậu vừa nghe xong, tức giận cực độ, thậm chí còn mang cả tên họ của Nam Hoa Vương gọi ra.
Nam Hoa Vương không để ý đến hoàng hậu, mà nhìn Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mi, tiếp tục trầm giọng nói “Phụ hoàng, ngài nghĩ xem, với tính cách của Triêu Dương, nếu là người trong thiên hạ biết nàng bị người ta đánh, sẽ có cảm tưởng như thế nào? Chuyện này tất nhiên phải tra rõ ràng, nhưng là cần phải tìm trong bí mật. Hơn nữa, tìm được người rồi, còn phải tùy vào tình huống mà quyết định.”
Hoàng hậu vừa nghe xong, lại trợn mắt lên, liền muốn chửi tiếp.
Hoàng Thượng lại khoát tay chặn lại, ngăn lại hoàng hậu muốn mở miệng, hơi hơi nhíu mi suy tư hỏi “Nói đi, con đang nghĩ gì.”
“Người này, có thể thong thả đánh hai gã ám vệ chiến khí cấp sáu đến choáng váng, thực lực của hắn tuyệt sẽ không dưới nhi thần. Mà hắn cũng không có hạ sát Triêu Dương, có thể thấy được hắn cùng hoàng gia chúng ta cũng không có cừu hận gì.” Nam Hoa Vương nói tới đây, liền không nói nữa. Hắn biết, nam nhân trước mắt này là vua của một nước, với tài trí của hắn chắc chắn đã biết mình muốn nói cái gì, nói như vậy cũng đủ rồi.
“Ý con là, chúng ta có thể mượn sức nhân tài này?” Hoàng Thượng vừa nghe qua liền hiểu được.
“Hoàng Thượng, làm sao có thể! Người này cư nhiên hạ thủ nặng như vậy, đem Triêu Dương của chúng ta đánh thành như vậy, ngài còn muốn dùng hắn?” Hoàng hậu vừa nghe liền tức giận phản bác.
“Câm mồm! Không tới phiên nàng có ý kiến. Nếu người này muốn nặng tay, thứ chúng ta có thể nhìn thấy hiện tại là thi thể của Triêu Dương!” Hoàng Thượng nhíu mày tức giận mắng hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa thấy Hoàng Thượng thay đổi nét mặt, lập tức im lặng .
“Thiếu Hiên, chuyện này giao cho con đi làm. Bí mật điều tra, tìm người này cho ta. Nếu có thể vì trẫm làm việc thì là chuyện tốt, nếu không thể…” Ánh mắt Hoàng Thượng trầm xuống, câu nói kế tiếp cũng dừng giữa chừng. Nhưng hắn nói như thế, Nam Hoa Vương tự nhiên hiểu được phụ hoàng có ý tứ gì.
“Dạ, phụ vương, con sẽ mau chóng điều tra rõ việc này.” Nam Hoa Vương cúi đầu đáp ứng.
“Con đi xuống đi.” Hoàng Thượng hơi hơi gật gật đầu.
“Dạ.” Nam Hoa Vương thi lễ, lui về phía sau ba bước, xoay người ra cửa .
Nam Hoa Vương vừa ra cửa, liền nghe phía sau tẩm cung truyền đến tiếng hoàng hậu hờn dỗi, cùng với thanh âm nuông chìu dỗ dành của Hoàng Thượng, đáy mắt Nam Hoa Vương dần dần hiện lên một tia lãnh khốc cùng khinh thường.
Tình yêu cái gì chứ, chăng qua chỉ là một trò chơi mà ai nấy đều biết đóng kịch mà thôi!
Hiện tại, Bạch Phong Hoa còn không biết, mình đã trở thành đối tượng tìm kiếm của Nam Hoa Vương, nàng còn đang vui vẻ mà luyện dược…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.