Chương 4: Nổi giận
Quân Lai
11/04/2017
Cách gần như vậy, đương nhiên Tề Cảnh Hoán có thể cảm nhận được nàng đang sợ hãi, muốn duỗi tay ra an ủi nàng, đã thấy Thẩm Ấu An trực tiếp đứng dậy quỳ xuống.
“Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi.”
Tề Cảnh Hoán duỗi tay ra liền rơi vào khoảng không, dừng tại giữa không trung, sau đó vô lực vuốt vuốt đầu.
“Ngươi nói ngươi sai, vậy nói xem ngươi sai ở đâu.”
“Nô tỳ, nô tỳ không đụng phải Lâm Chiêu Dung, nô tỳ biết sai, thỉnh bệ hạ trách phạt.”
Sau khi nói xong nàng còn dập đầu trên mặt đất, phải nói là muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.
“Ngươi, ngươi dù gì cũng là quận chúa của An Bình Vương phủ, tại sao lại có thể nhu nhược như vậy, nói quỳ liền quỳ, quả nhiên làm mất hết mặt mũi của An Bình Vương.”
Tề Cảnh Hoán vung ống tay áo đứng lên nói, liếc nàng một cái, lại không đành lòng quay đầu, dằn lòng nói “An Bình Vương một người cao ngạo như thế, không nghĩ tới lại sinh ra một nữ nhi như vậy, cút ra ngoài, trẫm không muốn gặp lại ngươi.”
“Dạ.”
Thẩm Ấu An vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài.
Thình thịch một tiếng, Tề Cảnh Hoán đưa tay đập lên bàn, không được, hắn không thể lại như vậy, hắn lúc nào cũng mất không chế không nhịn được, rõ ràng muốn đối tốt với nàng, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy.
Cao Hòa nghe thấy tiếng vang vội vàng chạy vào, đã thấy bệ hạ nhà ông hồn bay phách lạc ngồi sau bàn, cụp mi mắt xuống, cẩn thận đứng ở đằng sau, bệ hạ nhà ông hỉ nộ vô thường sớm thành thói quen.
“Cao Hòa.”
“Có nô tài.”
“Biết rõ người vừa mới ra ngoài là ai không?”
Khóe mắt Cao Hòa giật giật, kéo kéo ống tay áo, gần đây bệ hạ càng thích hỏi mình một vài vấn đề ly kỳ cổ quái, nhất là, những vấn đề ly kỳ cổ quái này lại tương đối buồn cười, thật sự là cho rằng mình là đứa trẻ ba tuổi sao?
“Hồi bệ hạ, vừa mới đi ra ngoài là Thẩm Tư Tẩm.”
“Sai.”
“Sai?” Cao Hòa ngơ ngác một chút, xoay người mắt nhìn bốn phía, dụi dụi mắt, không sai mà. Chẳng lẽ là ông hoa mắt?
Tề Cảnh Hoán nhẹ nhàng dùng tay đập cái bàn, giương lên khóe miệng nói “Vừa mới ra ngoài là chủ mẫu của ngươi, chính là nữ chủ nhân của hậu cung này, sẽ không bao lâu nữa nàng sẽ là Hoàng hậu, ngươi hiểu không?”
Cao Hòa chỉ một thoáng kinh ngạc sau lập tức khôi phục bình thường “Nô tài hiểu rõ.”
“Ừh.”
Tề Cảnh Hoán hài lòng gật đầu, sau đó đứng lên nói “Tính tình của nàng quật cường, trẫm lại không thể lúc nào cũng khống chế tốt cảm xúc của chính mình, cho nên nếu ngày nào đó trẫm không cẩn thận nổi cơn giận dữ, ngươi nhất định phải kịp thời ngăn cản trẫm, tránh để trẫm làm bị thương nàng.”
Chao ôi ô uy, bệ hạ à, ngài đây không phải là làm khó nô tài sao? Có ngày nào mà ngài không nổi giận chứ?
“Nếu trẫm lại lên cơn, ngươi nhất định phải khuyên can nhiều hơn, mọi - chuyện - lấy - Ấu – An – là - trên- hết, ngươi - hiểu - chưa?”
Mấy chữ sau cùng là nói gằn từng chữ, chỉ sợ Cao Hòa nghe không hiểu ý của hắn.
Cao Hòa hiện tại rõ ràng bệ hạ nhà ông vì sao lại đối đãi với Thẩm Ấu An không giống người thường, đây là có tình cảm với người ta nhaaa, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, ngay cả phương thức biểu đạt yêu thích cũng khác thường, trong lòng ông có chút lo lắng mơ hồ, bệ hạ nếu đã thích Thẩm Tư Tẩm, vì sao không trực tiếp phong hậu, phong phi, mà lại để cho nàng làm một nữ quan nho nhỏ, đã thế lại tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng, nhưng tâm tư của bệ hạ, người như ông sao có thể đoán được?
“Sao rồi, bệ hạ không làm khó ngươi chứ?”
Bích Đồng thấy Thẩm Ấu An sắc mặt tái nhợt chạy lại, lo lắng hỏi.
“Phụ vương, phụ vương.”
Thẩm Ấu An lẩm bẩm nói.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Ấu An không trả lời Bích Đồng, trực tiếp đi trở về.
“Ấu An.”
Bích Đồng gọi nàng ở phía sau nàng cũng không để ý.
“Làm sao vậy, thời điểm đang làm nhiệm vụ, sao lại đi như vậy? Nếu bệ hạ hỏi tới thì phải nói như thế nào đây.”
Thái Huyên từ buồng lò sưởi đi ra vừa vặn thấy Thẩm Ấu An rời đi.
Bích Đồng cười nói “Thái Huyên tỷ tỷ, thân thể Ấu An hơi khó chịu, đợi tí nữa Cao tổng quản đi ra, muội thay Ấu An xin phép với Cao tổng quản.”
“Nếu là người khác thì thôi, chỉ sợ bệ hạ hỏi tới, đợi tí nữa gọi một thái y đi qua xem một chút đi.”
“Vâng.”
Thái Huyên xoa xoa tay nói “Thời tiết lạnh quá, Ấu An muội muội lại thể hàn, lại là lần đầu tiên trải qua mùa đông ở trong cung, chỉ sợ là không dễ chịu, chỗ tỷ còn có giường và chăn mền chưa sử dụng, đợi tí nữa cho người đưa qua cho các muội.”
Bích Đồng cười nói “Cám ơn Thái Huyên tỷ tỷ.”
Thái Huyên liếc nàng một cái “Cám ơn tỷ làm gì, cũng không phải chỉ có mình muội đau lòng Ấu An muội muội, tỷ cũng yêu thương nàng, nàng khác với chúng ta, người khác thấy chúng ta hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cảm thấy rất có mặt mũi, nàng ngược lại từ nhỏ là quận chúa được nuông chiều bên trong vương phủ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ cho ai bao giờ, nếu có thể giúp đỡ được gì thì giúp.”
“Hai người các ngươi ngược lại nhàn nhã lại ở chỗ này tán gẫu.”
“Cao tổng quản.”
“Sao chỉ có hai người các ngươi, Thẩm Tư Tẩm đâu?”
Cao Hòa nhìn một vòng không thấy Thẩm Ấu An, có chút ngạc nhiên hỏi, bình thường lúc đang làm nhiệm vụ thì chưa bao giờ không thấy người như thế này.
“Ấu An không được khỏe, nên đã đi về trước, việc của nàng hôm nay, nô tỳ sẽ làm thay nàng ấy ạ.”
Mấy người đều là từ trong phủ thái tử đi vào, cùng nhau hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán nhiều năm, quan hệ cũng càng thân cận hơn một chút.
Cao Hòa trừng mắt nhìn nàng nói “Nàng ấy không được khỏe tại sao không nói sớm, đã mời thái y đi qua xem chưa.”
“Chuyện này…”
Không được khỏe là do nàng tìm cớ để nói, nếu tìm thái y thì chẳng phải sẽ bại lộ sao?
“Này cái gì mà này, bị bệnh còn không thỉnh thái y, làm trễ nải bệnh tình sao có thể tốt được?”
Nói xong liền xoay người phân phó tiểu thái giám đi thỉnh thái y lại đây.
Thời điểm thái y đi theo Bích Đồng đến, Thẩm Ấu An đang ôm chăn mền khóc không kiềm chế được.
Bích Đồng đẩy cửa liền nghe âm thanh mơ hồ truyền đến từ bên trong, đi vào lại gặp Thẩm Ấu An khóc như mưa.
“Làm sao vậy, ai khi dễ ngươi?”
Dáng vẻ của nàng như thế này tuyệt đối không thể để thái y gặp được, hơn nữa chuyện thân thể không khỏe gì gì đó vốn là Bích Đồng bịa chuyện ra, hiện giờ như vậy, lại càng không thể để thái y đi vào.
Nàng đi tới cạnh cửa, nói với vị thái y đã hơn năm mươi tuổi “Làm phiền Lục thái y đến đây một chuyến.”
Ý này chính là để ông đi, Lục thái y thân là chưởng quản thái y viện, đây là lần đầu tiên xem bệnh cho một cung nhân, bây giờ còn bị từ chối ngoài cửa.
Thấy sắc mặt Lục thái y không tốt, Bích Đồng vừa cười vừa nói “Lục thái y, Ấu An muội muội đã nghỉ ngơi, thân thể nàng khó chịu, đã nằm ngủ, không tiện lại gọi nàng dậy.”
Lời đều đã nói đến như vậy, Lục thái y đương nhiên sẽ không cố tình xông vào, cười cười nói “Nếu như Ấu An cô nương đã đi nghỉ, vậy để cho nàng nghỉ ngơi đi.”
Đáng thương lão thái y bị tiểu thái giám cực kì khẩn trương lôi lại đây, còn tưởng rằng long thể bệ hạ bất an, không ngờ chỉ là một nữ quan bên cạnh bệ hạ thân thể khó chịu.
Mang theo tiểu đồ đệ cõng cái hòm thuốc lại bò về đường cũ.
Bích Đồng thấy Lục thái y rời đi, thở phào nhẹ nhõm, xoay người thấy Thẩm Ấu An vẫn đang ôm chăn mền khóc, rất đáng thương.
Đi đến bên giường ngồi xuống, đợi nàng khóc xong, cầm cái khăn đưa cho nàng.
Nàng tiếp nhận khăn, xoa xoa nước mắt, hít mũi một cái, kéo ra một nụ cười tươi tắn.
“Muội tự ý rời khỏi vị trí, bệ hạ có trách tội không?”
“Đến giờ muội mới nhớ tới cái này sao, không thấy là quá muộn à?”
Thẩm Ấu An rủ mắt xuống, cắn cắn môi nói “Vậy bệ hạ có nói muốn đuổi muội ra khỏi Thánh Ninh cung không?”
Bích Đồng tiếp nhận khăn trên tay nàng, an ủi “Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Làm sao bệ hạ sẽ đuổi muội ra khỏi Thánh Ninh cung?”
“Bệ hạ, bệ hạ ngài…”
“Bệ hạ làm sao vậy?”
“Bệ hạ nói không muốn gặp lại muội.”
Bích Đồng bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên giống như lời bệ hạ nói ra, khó trách hôm nay Thẩm Ấu An khóc thảm như vậy, ở Thánh Ninh cung, bệ hạ đối xử không tốt với nàng nhưng tốt xấu gì nàng còn có chỗ dung thân, nếu đuổi nàng ra Thánh Ninh cung, còn có chỗ nào có thể chứa được người có thân phận như nàng.
Bích Đồng cười cười, lắc đầu nói “Tính tình của bệ hạ như thế nào, muội đâu phải không biết, cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi, làm sao sẽ thật sự không muốn gặp muội.”
Lời này nói ra, nghe sao cũng cảm thấy quái dị? Bích Đồng đem khăn để bên bàn nhỏ bên cạnh.
Thẩm Ấu An cười khổ sở, trong mắt hiện ra một chút cảm xúc tối tăm, phụ vương à phụ vương, Ấu An thẹn với dạy bảo của ngài, bây giờ hoàn cảnh như vậy, Ấu An vốn nên chọn cái chết cũng không thể để danh tiếng của phụ vương vì Ấu An mà liên lụy, là Ấu An bất hiếu.
“Muội xem muội đó, tính tình của bệ hạ muội cũng biết rõ, sao lại bởi vì câu nói đầu tiên của bệ hạ liền giận dỗi chạy về, nếu để người ngoài biết được, còn tưởng là người ở Ngự tiền chúng ta không có quy tắc, vì vậy lại liên lụy bệ hạ.”
“Cám ơn tỷ, tỷ đối với muội rất tốt, muội sẽ ghi nhớ trong lòng cả đời.”
Bích Đồng xoay người lại cười trêu nói “Tỷ hầu hạ ở Ngự tiền đã lâu, đối với tính khí của bệ hạ hiểu biết nhiều hơn muội, còn nữa, muội cũng đừng cảm ơn tỷ, nếu như đối xử tốt với muội chỉ vì mục đích muốn muội nhớ kỹ lòng tốt của tỷ, vậy tỷ cũng không cần sống qua ngày."
Thẩm Ấu An xấu hổ cúi đầu xuống, không phải là nàng coi thường Bích Đồng, chỉ là nàng nhất thời đã quên, hiện tại mình đã không còn là quận chúa bên trong An Bình Vương phủ nữa, có cái gì đáng để người khác nịnh bợ.
“Là muội sai, muội xin lỗi tỷ tỷ.”
Thẩm Ấu An ngồi ở trên giường nghiêm túc chắp tay hướng về phía Bích Đồng.
Bích Đồng cười khẽ một tiếng “Muội có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, tỷ còn sợ muội nghĩ không ra đó? Tỷ biết rõ muội thân phận sang quý, là quận chúa được nuông chiều bên trong vương phủ, hoàn cảnh hiện giờ ủy khuất muội, nhưng chỉ cần người còn sống, chuyện kia chẳng qua chỉ là chuyện ăn uống ngủ nghỉ thôi mà? Chịu chút ủy khuất tính là cái gì chứ? Hơn nữa hôm kia bệ hạ còn đồng ý cho muội nghỉ nửa tháng là giả sao? Theo tỷ thấy, bệ hạ đối xử với muội hiện nay, tốt hơn lúc trước rất nhiều."
Lời này có chút thô tục, không giống như là từ miệng Bích Đồng nói ra, Thẩm Ấu An biết rõ nàng hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, cười nhận sai, lần này là nàng tùy hứng, bệ hạ là chủ nhân, cho dù nói cái gì khiến cho ngươi ngột ngạt khó chịu cũng không thể tại chỗ chạy về được, may mắn là các nàng nói đỡ giúp mình, nếu không tránh không được trừng phạt hôm nay.
“Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi.”
Tề Cảnh Hoán duỗi tay ra liền rơi vào khoảng không, dừng tại giữa không trung, sau đó vô lực vuốt vuốt đầu.
“Ngươi nói ngươi sai, vậy nói xem ngươi sai ở đâu.”
“Nô tỳ, nô tỳ không đụng phải Lâm Chiêu Dung, nô tỳ biết sai, thỉnh bệ hạ trách phạt.”
Sau khi nói xong nàng còn dập đầu trên mặt đất, phải nói là muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.
“Ngươi, ngươi dù gì cũng là quận chúa của An Bình Vương phủ, tại sao lại có thể nhu nhược như vậy, nói quỳ liền quỳ, quả nhiên làm mất hết mặt mũi của An Bình Vương.”
Tề Cảnh Hoán vung ống tay áo đứng lên nói, liếc nàng một cái, lại không đành lòng quay đầu, dằn lòng nói “An Bình Vương một người cao ngạo như thế, không nghĩ tới lại sinh ra một nữ nhi như vậy, cút ra ngoài, trẫm không muốn gặp lại ngươi.”
“Dạ.”
Thẩm Ấu An vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài.
Thình thịch một tiếng, Tề Cảnh Hoán đưa tay đập lên bàn, không được, hắn không thể lại như vậy, hắn lúc nào cũng mất không chế không nhịn được, rõ ràng muốn đối tốt với nàng, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy.
Cao Hòa nghe thấy tiếng vang vội vàng chạy vào, đã thấy bệ hạ nhà ông hồn bay phách lạc ngồi sau bàn, cụp mi mắt xuống, cẩn thận đứng ở đằng sau, bệ hạ nhà ông hỉ nộ vô thường sớm thành thói quen.
“Cao Hòa.”
“Có nô tài.”
“Biết rõ người vừa mới ra ngoài là ai không?”
Khóe mắt Cao Hòa giật giật, kéo kéo ống tay áo, gần đây bệ hạ càng thích hỏi mình một vài vấn đề ly kỳ cổ quái, nhất là, những vấn đề ly kỳ cổ quái này lại tương đối buồn cười, thật sự là cho rằng mình là đứa trẻ ba tuổi sao?
“Hồi bệ hạ, vừa mới đi ra ngoài là Thẩm Tư Tẩm.”
“Sai.”
“Sai?” Cao Hòa ngơ ngác một chút, xoay người mắt nhìn bốn phía, dụi dụi mắt, không sai mà. Chẳng lẽ là ông hoa mắt?
Tề Cảnh Hoán nhẹ nhàng dùng tay đập cái bàn, giương lên khóe miệng nói “Vừa mới ra ngoài là chủ mẫu của ngươi, chính là nữ chủ nhân của hậu cung này, sẽ không bao lâu nữa nàng sẽ là Hoàng hậu, ngươi hiểu không?”
Cao Hòa chỉ một thoáng kinh ngạc sau lập tức khôi phục bình thường “Nô tài hiểu rõ.”
“Ừh.”
Tề Cảnh Hoán hài lòng gật đầu, sau đó đứng lên nói “Tính tình của nàng quật cường, trẫm lại không thể lúc nào cũng khống chế tốt cảm xúc của chính mình, cho nên nếu ngày nào đó trẫm không cẩn thận nổi cơn giận dữ, ngươi nhất định phải kịp thời ngăn cản trẫm, tránh để trẫm làm bị thương nàng.”
Chao ôi ô uy, bệ hạ à, ngài đây không phải là làm khó nô tài sao? Có ngày nào mà ngài không nổi giận chứ?
“Nếu trẫm lại lên cơn, ngươi nhất định phải khuyên can nhiều hơn, mọi - chuyện - lấy - Ấu – An – là - trên- hết, ngươi - hiểu - chưa?”
Mấy chữ sau cùng là nói gằn từng chữ, chỉ sợ Cao Hòa nghe không hiểu ý của hắn.
Cao Hòa hiện tại rõ ràng bệ hạ nhà ông vì sao lại đối đãi với Thẩm Ấu An không giống người thường, đây là có tình cảm với người ta nhaaa, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, ngay cả phương thức biểu đạt yêu thích cũng khác thường, trong lòng ông có chút lo lắng mơ hồ, bệ hạ nếu đã thích Thẩm Tư Tẩm, vì sao không trực tiếp phong hậu, phong phi, mà lại để cho nàng làm một nữ quan nho nhỏ, đã thế lại tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng, nhưng tâm tư của bệ hạ, người như ông sao có thể đoán được?
“Sao rồi, bệ hạ không làm khó ngươi chứ?”
Bích Đồng thấy Thẩm Ấu An sắc mặt tái nhợt chạy lại, lo lắng hỏi.
“Phụ vương, phụ vương.”
Thẩm Ấu An lẩm bẩm nói.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Ấu An không trả lời Bích Đồng, trực tiếp đi trở về.
“Ấu An.”
Bích Đồng gọi nàng ở phía sau nàng cũng không để ý.
“Làm sao vậy, thời điểm đang làm nhiệm vụ, sao lại đi như vậy? Nếu bệ hạ hỏi tới thì phải nói như thế nào đây.”
Thái Huyên từ buồng lò sưởi đi ra vừa vặn thấy Thẩm Ấu An rời đi.
Bích Đồng cười nói “Thái Huyên tỷ tỷ, thân thể Ấu An hơi khó chịu, đợi tí nữa Cao tổng quản đi ra, muội thay Ấu An xin phép với Cao tổng quản.”
“Nếu là người khác thì thôi, chỉ sợ bệ hạ hỏi tới, đợi tí nữa gọi một thái y đi qua xem một chút đi.”
“Vâng.”
Thái Huyên xoa xoa tay nói “Thời tiết lạnh quá, Ấu An muội muội lại thể hàn, lại là lần đầu tiên trải qua mùa đông ở trong cung, chỉ sợ là không dễ chịu, chỗ tỷ còn có giường và chăn mền chưa sử dụng, đợi tí nữa cho người đưa qua cho các muội.”
Bích Đồng cười nói “Cám ơn Thái Huyên tỷ tỷ.”
Thái Huyên liếc nàng một cái “Cám ơn tỷ làm gì, cũng không phải chỉ có mình muội đau lòng Ấu An muội muội, tỷ cũng yêu thương nàng, nàng khác với chúng ta, người khác thấy chúng ta hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cảm thấy rất có mặt mũi, nàng ngược lại từ nhỏ là quận chúa được nuông chiều bên trong vương phủ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ cho ai bao giờ, nếu có thể giúp đỡ được gì thì giúp.”
“Hai người các ngươi ngược lại nhàn nhã lại ở chỗ này tán gẫu.”
“Cao tổng quản.”
“Sao chỉ có hai người các ngươi, Thẩm Tư Tẩm đâu?”
Cao Hòa nhìn một vòng không thấy Thẩm Ấu An, có chút ngạc nhiên hỏi, bình thường lúc đang làm nhiệm vụ thì chưa bao giờ không thấy người như thế này.
“Ấu An không được khỏe, nên đã đi về trước, việc của nàng hôm nay, nô tỳ sẽ làm thay nàng ấy ạ.”
Mấy người đều là từ trong phủ thái tử đi vào, cùng nhau hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán nhiều năm, quan hệ cũng càng thân cận hơn một chút.
Cao Hòa trừng mắt nhìn nàng nói “Nàng ấy không được khỏe tại sao không nói sớm, đã mời thái y đi qua xem chưa.”
“Chuyện này…”
Không được khỏe là do nàng tìm cớ để nói, nếu tìm thái y thì chẳng phải sẽ bại lộ sao?
“Này cái gì mà này, bị bệnh còn không thỉnh thái y, làm trễ nải bệnh tình sao có thể tốt được?”
Nói xong liền xoay người phân phó tiểu thái giám đi thỉnh thái y lại đây.
Thời điểm thái y đi theo Bích Đồng đến, Thẩm Ấu An đang ôm chăn mền khóc không kiềm chế được.
Bích Đồng đẩy cửa liền nghe âm thanh mơ hồ truyền đến từ bên trong, đi vào lại gặp Thẩm Ấu An khóc như mưa.
“Làm sao vậy, ai khi dễ ngươi?”
Dáng vẻ của nàng như thế này tuyệt đối không thể để thái y gặp được, hơn nữa chuyện thân thể không khỏe gì gì đó vốn là Bích Đồng bịa chuyện ra, hiện giờ như vậy, lại càng không thể để thái y đi vào.
Nàng đi tới cạnh cửa, nói với vị thái y đã hơn năm mươi tuổi “Làm phiền Lục thái y đến đây một chuyến.”
Ý này chính là để ông đi, Lục thái y thân là chưởng quản thái y viện, đây là lần đầu tiên xem bệnh cho một cung nhân, bây giờ còn bị từ chối ngoài cửa.
Thấy sắc mặt Lục thái y không tốt, Bích Đồng vừa cười vừa nói “Lục thái y, Ấu An muội muội đã nghỉ ngơi, thân thể nàng khó chịu, đã nằm ngủ, không tiện lại gọi nàng dậy.”
Lời đều đã nói đến như vậy, Lục thái y đương nhiên sẽ không cố tình xông vào, cười cười nói “Nếu như Ấu An cô nương đã đi nghỉ, vậy để cho nàng nghỉ ngơi đi.”
Đáng thương lão thái y bị tiểu thái giám cực kì khẩn trương lôi lại đây, còn tưởng rằng long thể bệ hạ bất an, không ngờ chỉ là một nữ quan bên cạnh bệ hạ thân thể khó chịu.
Mang theo tiểu đồ đệ cõng cái hòm thuốc lại bò về đường cũ.
Bích Đồng thấy Lục thái y rời đi, thở phào nhẹ nhõm, xoay người thấy Thẩm Ấu An vẫn đang ôm chăn mền khóc, rất đáng thương.
Đi đến bên giường ngồi xuống, đợi nàng khóc xong, cầm cái khăn đưa cho nàng.
Nàng tiếp nhận khăn, xoa xoa nước mắt, hít mũi một cái, kéo ra một nụ cười tươi tắn.
“Muội tự ý rời khỏi vị trí, bệ hạ có trách tội không?”
“Đến giờ muội mới nhớ tới cái này sao, không thấy là quá muộn à?”
Thẩm Ấu An rủ mắt xuống, cắn cắn môi nói “Vậy bệ hạ có nói muốn đuổi muội ra khỏi Thánh Ninh cung không?”
Bích Đồng tiếp nhận khăn trên tay nàng, an ủi “Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Làm sao bệ hạ sẽ đuổi muội ra khỏi Thánh Ninh cung?”
“Bệ hạ, bệ hạ ngài…”
“Bệ hạ làm sao vậy?”
“Bệ hạ nói không muốn gặp lại muội.”
Bích Đồng bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên giống như lời bệ hạ nói ra, khó trách hôm nay Thẩm Ấu An khóc thảm như vậy, ở Thánh Ninh cung, bệ hạ đối xử không tốt với nàng nhưng tốt xấu gì nàng còn có chỗ dung thân, nếu đuổi nàng ra Thánh Ninh cung, còn có chỗ nào có thể chứa được người có thân phận như nàng.
Bích Đồng cười cười, lắc đầu nói “Tính tình của bệ hạ như thế nào, muội đâu phải không biết, cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi, làm sao sẽ thật sự không muốn gặp muội.”
Lời này nói ra, nghe sao cũng cảm thấy quái dị? Bích Đồng đem khăn để bên bàn nhỏ bên cạnh.
Thẩm Ấu An cười khổ sở, trong mắt hiện ra một chút cảm xúc tối tăm, phụ vương à phụ vương, Ấu An thẹn với dạy bảo của ngài, bây giờ hoàn cảnh như vậy, Ấu An vốn nên chọn cái chết cũng không thể để danh tiếng của phụ vương vì Ấu An mà liên lụy, là Ấu An bất hiếu.
“Muội xem muội đó, tính tình của bệ hạ muội cũng biết rõ, sao lại bởi vì câu nói đầu tiên của bệ hạ liền giận dỗi chạy về, nếu để người ngoài biết được, còn tưởng là người ở Ngự tiền chúng ta không có quy tắc, vì vậy lại liên lụy bệ hạ.”
“Cám ơn tỷ, tỷ đối với muội rất tốt, muội sẽ ghi nhớ trong lòng cả đời.”
Bích Đồng xoay người lại cười trêu nói “Tỷ hầu hạ ở Ngự tiền đã lâu, đối với tính khí của bệ hạ hiểu biết nhiều hơn muội, còn nữa, muội cũng đừng cảm ơn tỷ, nếu như đối xử tốt với muội chỉ vì mục đích muốn muội nhớ kỹ lòng tốt của tỷ, vậy tỷ cũng không cần sống qua ngày."
Thẩm Ấu An xấu hổ cúi đầu xuống, không phải là nàng coi thường Bích Đồng, chỉ là nàng nhất thời đã quên, hiện tại mình đã không còn là quận chúa bên trong An Bình Vương phủ nữa, có cái gì đáng để người khác nịnh bợ.
“Là muội sai, muội xin lỗi tỷ tỷ.”
Thẩm Ấu An ngồi ở trên giường nghiêm túc chắp tay hướng về phía Bích Đồng.
Bích Đồng cười khẽ một tiếng “Muội có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, tỷ còn sợ muội nghĩ không ra đó? Tỷ biết rõ muội thân phận sang quý, là quận chúa được nuông chiều bên trong vương phủ, hoàn cảnh hiện giờ ủy khuất muội, nhưng chỉ cần người còn sống, chuyện kia chẳng qua chỉ là chuyện ăn uống ngủ nghỉ thôi mà? Chịu chút ủy khuất tính là cái gì chứ? Hơn nữa hôm kia bệ hạ còn đồng ý cho muội nghỉ nửa tháng là giả sao? Theo tỷ thấy, bệ hạ đối xử với muội hiện nay, tốt hơn lúc trước rất nhiều."
Lời này có chút thô tục, không giống như là từ miệng Bích Đồng nói ra, Thẩm Ấu An biết rõ nàng hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, cười nhận sai, lần này là nàng tùy hứng, bệ hạ là chủ nhân, cho dù nói cái gì khiến cho ngươi ngột ngạt khó chịu cũng không thể tại chỗ chạy về được, may mắn là các nàng nói đỡ giúp mình, nếu không tránh không được trừng phạt hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.