Chương 39: Tội Nghiệt
Quân Lai
27/06/2017
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Ấu An vừa mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt là tấm màn thêu kim long ngũ trảo. Nàng vuốt vuốt cái đầu đang nhức
nhối, khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lạ lạ, ngũ trảo, kim long, nơi này là … long sàng!!! Bỗng chốc nàng trở nên tỉnh táo,
vội mở mắt, ngồi dậy nhìn xung quanh. Sau khi xác định nơi này chính là
long sàng, trời ạ! Hai tay nàng ôm mặt, vùi đầu giữa hai đầu gối. Không
biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ là mình uống say,
bởi vì khi chưa say, nàng cũng biết rằng mình nhất định sẽ uống đến say, nhưng sau khi say rượu thì như thế nào? Sao mình lại thức dậy trên long sàng chứ?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh có vẻ vui mừng, “Bích Đồng tỷ tỷ, Ấu An tỷ tỷ tỉnh rồi.”
Nàng ngẩng mặt lên, liền thấy Bích Đồng dẫn theo một vài tiểu cung nữ xếp thành một hàng, tay bưng đồ để nàng rửa mặt đi vào. Bích Đồng đi đến trước mặt nàng, để khay gỗ được sơn đỏ lên trên bàn nhỏ bên cạnh, xong vừa cười vừa nói, “Tỉnh rồi à? Ngày hôm qua muội làm sao thế? Uống rượu say đến nổi ôm lấy bệ hạ không muốn buông tay ra luôn.”
“Cái gì? Muội ôm bệ hạ không chịu bỏ tay ra?”
Thẩm Ấu An chỉ vào mình, vẻ mặt không dám tin. Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
“Nếu không thì muội cho rằng chuyện như thế nào?”
Bích Đồng hỏi ngược lại. Vẻ mặt Thẩm Ấu An đau thương trả lời, “Muội không… muội không biết, muội uống say mà…”
“Muội còn biết là muội uống say. Hôm qua thấy bệ hạ cõng muội về, tỷ bị dọa hết hồn, tưởng muội bị thương, ai ngờ lúc hỏi ra, thì biết muội trước mặt bệ hạ uống nhiều quá, say đến nổi phải để người cõng muội trên lưng mang về. Được rồi, mặc quần áo nhanh lên mau mau rời giường nào.”
Bích Đồng vừa nói, vừa lấy y phục của nàng đưa cho nàng, muốn giúp nàng mặc quần áo. Thẩm Ấu An vội vàng từ chối, “Không cần đâu, muội tự thay được rồi.”
“Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, muội để tỷ đến giúp đi. Hôm nay lúc ra khỏi cửa bệ hạ đã dặn, bảo tụi tỷ phải chăm sóc muội cho tốt, muội cũng đừng làm bọn tỷ khó xử nữa.”
Bích Đồng đỡ nàng đứng dậy, rồi lấy quần áo giúp nàng mặc vào. Thẩm Ấu An có chút chuyện không hiểu, cũng liền vâng lời nghe theo nàng ấy. Sau khi giúp nàng rửa mặt, Bích Đồng lại kêu người chuẩn bị thức ăn, xem thời gian, thì bây giờ đã đến giờ ăn cơm trưa. Nhìn thấy ánh mắt cười nhạo mình của Bích Đồng, Thẩm Ấu An cảm thấy xấu hổ nên cúi đầu xuống, nàng cũng không ngờ được bệ hạ sẽ cõng mình về, mà cũng không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Ấu An liền ngồi bên cạnh cửa sỗ, chống cằm cố gắng nhớ lại rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc, một chút nàng cũng không nhớ nổi. Trong lúc nàng còn đang nghĩ không biết lúc say mình có mạo phạm hoàng thượng gì hay không, thì lời đồn hôm qua hoàng thượng sủng hạnh nàng đã bay khắp trong cung. Hôm qua lúc bệ hạ cõng một nữ nhân từ Lâm Nguyệt Các về Thánh Ninh Cung, trên đường bị không ít cung nhân nhìn thấy. Tuy mặt Thẩm Ấu An tựa trên lưng Tề Cảnh Hoán làm cho mọi người không nhìn được gì, nhưng đối với mấy cung nhân ở đây thì họ đều rất quen thuộc với các nữ quan hầu hạ bên cạnh bệ hạ, chỉ cần nhìn lưng thôi cũng biết đó là Thẩm Ấu An. Huống chi trong cung lại không có gì là bí mật tuyệt đối, dù miệng mấy cung nhân trong Thánh Ninh Cung vô cùng khép kín, mà Tề Cảnh Hoán cũng rất oai phong, không ai dám nói bậy bạ gì trước mặt hắn, nhưng cũng không ai có thể ngăn chặn miệng lưỡi của mấy người bên ngoài muốn nói gì thì nói, huống hồ lần này Tề Cảnh Hoán không có ý định chặn miệng các nàng, nếu hắn dám làm như thế, thì sẽ không sợ lời ăn tiếng nói của người khác, còn Thẩm Ấu An, tất nhiên sẽ do hắn bảo vệ, hắn muốn tất cả mọi người biết rằng, Thẩm Ấu An là người của hắn, bất kỳ ai cũng không được ăn hiếp nàng.
Mặc kệ một đám người bên ngoài nhiều chuyện, hóng mấy chuyện trong cung truyền ra, nhóm cung nhân trong này lại đang ồn ào, suy nghĩ dù gì bệ hạ cũng đã sủng hạnh Thẩm Ấu An rồi, không biết sẽ phong cho nàng chức vị gì, thậm chí còn có người lấy chuyện này ra cá cược, hưng phấn chờ mong chiếu chỉ phong phi ban xuống. Ai ngờ nhiều ngày trôi qua, ngay cả cái bóng của chiếu thư cũng không thấy, làm cho ánh mắt hâm mộ mà mọi người dành cho Thẩm Ấu An đều trở thành ánh mắt thông cảm, dù gì cũng đã như thế rồi, mà ngay cả một vị trí thấp nhất cũng không có, sao nàng ấy còn có thể lấy tư cách nữ quan mà hầu hạ bên cạnh bệ hạ được nữa kia chứ?
“Bệ hạ, bệnh cũ của Chiêu Đức nương nương đột nhiên tái phát, đã muốn không ổn.”
Lúc Tề Cảnh Hoán đang phê duyệt tấu chương, một tiểu thái giám bên ngoài hấp tấp chạy vào thông báo, hắn dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”
Chiêu Đức nương nương, Thường thị Tĩnh Lôi, là vợ cả của hoàng huynh hắn, Thái tử phi tiền nhiệm. Hoàng huynh mất rồi, tự là Chiêu Đức. Về sau hắn lên làm thái tử, mọi người cảm thấy nếu cứ tiếp tục gọi nàng là Thái tử phi thì sẽ gây ra hiểu lầm, nên liền đổi gọi nàng là Chiêu Đức nương nương.
Nàng ấy vẫn tiếp tục ở lại trong biệt viện của hoàng huynh. Nàng đã sinh cho huynh ấy hai người con gái, chỉ tiếc là, trong đấu trường tranh đấu khắc nghiệt kia, không có người nào sống sót. Hoàng huynh hơn hắn mấy tuổi, lúc hắn lên mười thì hoàng tẩu đã gả cho hoàng huynh. Mấy năm nay hắn vẫn thay hoàng huynh chăm sóc tốt cho nàng ấy, chiếu cố cả gia tộc của nàng, đây là hắn nợ hoàng huynh, cũng nợ luôn cả nàng. Sau khi hắn lên ngôi, vẫn luôn đối đãi nàng một cách tốt nhất, nếu nàng không muốn ở trong cung, hắn liền để nàng ở lại trong biệt viện, nàng không có con, hắn sẽ cho nàng một đời vinh hoa phú quý, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn một lòng chăm sóc cho hoàng tẩu, nhưng nàng lại hãm hại người con gái hắn yêu nhất. Là do hắn ngu ngốc, không bao giờ ngờ được, An Bình Vương đã hại chết phu quân cùng các con của nàng, sao nàng có thể buông tha con gái của ông ta một cách dễ dàng được chứ.
Trên đời này, người biết rõ An Bình Vương tham gia tạo phản chỉ có hắn và hoàng tẩu. Kiếp trước, lúc hắn vừa có được chứng cứ cho việc An Bình Vương tạo phản, hoàng tẩu đã nói, muốn đem chứng cứ này trình lên cho phụ hoàng, nhưng sao hắn dám làm thế, nếu để phụ hoàng biết, một nhà An Bình Vương sẽ không còn ai sống sót, dù lúc ấy hắn hận Thẩm Ấu An vô tình, nhưng cũng không thể đứng nhìn nàng đi vào con đường chết. Vì thế hắn đã nói với hoàng tẩu, sống chết của con người đều có số cả, hắn muốn để cho bọn người đó sống, để cho họ sống với bóng ma trong lòng mình, hằng ngày thấp thỏm lo âu. Dù oán giận An Bình Vương, trước giờ hoàng tẩu luôn dịu dàng rộng lượng, nên vẫn đồng ý. Và như thế, hắn có thể bảo vệ Thẩm Ấu An, cũng có nghĩa, hắn đã bảo vệ kẻ thù của chính mình. Hắn biết rõ khuôn mặt thật của An Bình Vương, biết rõ hoàng huynh là do An Bình Vương hại chết, nhưng lại không nói cho người nào biết, đó là bất trung với quốc gia, bất nghĩa bất hiếu với chính gia đình mình.
Hắn đã an bày người chăm sóc cho hoàng tẩu, cũng có ý đồ giám sát nàng ấy. Lúc phụ hoàng còn sống, hắn ngày nào cũng lo sợ hoàng tẩu bị kích thích, sẽ chạy đến trước mặt phụ hoàng để vạch mặt tội ác của An Bình Vương. Để trấn an nàng ấy, trong triều hắn liền không giấu diếm mà bắt đầu chèn ép An Bình Vương phủ. Ai mà ngờ được, An Bình Vương lại chết. An Bình Vương chết, hoàng tẩu bất mãn việc hắn chết mà còn có thể hưởng thụ những nghi lễ mà chỉ thân phận vương gia mới có được. Nên nàng ấy muốn hắn đem tội ác của An Bình Vương chiếu cáo thiên hạ, giết hết cửu tộc, bởi thế một lần nữa hắn lại phải gạt hoàng tẩu, nói rằng An Bình Vương thương người con gái Thẩm Ấu An của mình nhất, nếu thấy Thẩm Ấu An phải chịu khổ, ở dưới địa phủ, nhất định hắn cũng chết không được bình yên, nói như thế mới có thể che giấu hoàng tẩu được lâu dài.
Tề Cảnh Hoán nghĩ mình là hoàng đế, nên dù hoàng tẩu có gì không vừa lòng, hắn vẫn có thể bảo vệ Thẩm Ấu An. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong lòng hắn cũng có chút hận, hận Thẩm Ấu An vô tình, hận nàng ích kỷ, nhưng những điều đó lại không nhiều bằng việc hắn yêu nàng, nên hắn nghĩ hay là thôi đi, hắn hối hận rồi, hối hận mình đối với nàng không tốt, bây giờ hắn muốn cho nàng những điều tốt nhất. Hắn nói với hoàng tẩu, hắn muốn lập Thẩm Ấu An lên làm hoàng hậu, vừa nói xong, hắn liền thấy hoàng tẩu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi. Nàng chất vấn hắn, tại sao có thể bỏ qua mối thù của hoàng huynh, tại sao lại đối xử tốt với con gái của kẻ thù mình như thế, tại sao lại muốn lấy nàng làm vợ, nàng ấy hỏi hắn, đó là cách hắn đối đãi với chị dâu đã mất chồng của mình sao?
Hắn không cách nào phản bác, ai cũng bảo trưởng tẩu như mẹ. Mặc dù hắn sinh ra trong hoàng tộc, nhưng tình cảm với hoàng huynh rất tốt, hoàng tẩu gả cho hoàng huynh nhiều năm như thế, cũng đã nhìn thấy mình lớn lên, chồng của nàng, con cái của nàng đều vì An Bình Vương mà chết. Nàng muốn báo thù, hắn có thể hiểu, nhưng là con người, ai mà chẳng ích kỷ, cho dù đó là vợ của hoàng huynh hắn, là hoàng tẩu của hắn, nhưng hắn vẫn không cho phép nàng ấy làm hại Ấu An.
Hoàng tẩu đồng ý với hắn, buông bỏ thù hận, không đi gây sự với Thẩm Ấu An. Hắn tin tưởng nàng, mà cũng do hắn quá tự tin, nghĩ rằng hoàng tẩu cũng là một người phụ nữ mà thôi, giết hoàng huynh là An Bình Vương, không có liên quan gì tới Ấu An hết, nhưng hắn lại không nghĩ tới, hoàng tẩu lại ác độc như vậy, nàng nghĩ hắn ham thích ngôi vua, quyến luyến quyền lực, tận trong đáy lòng đối với cái chết của hoàng huynh không có chút bi thương nào, mà còn vui vẻ, bởi vì hoàng huynh chết, mình mới có thể lên ngôi vua. Đúng vậy, nếu hoàng huynh còn sống, hắn sẽ không làm hoàng đế, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tranh giành ngôi vị này với hoàng huynh, hắn chưa bao giờ muốn làm hoàng đế cả.
Hắn vẫn nhớ rằng, ở kiếp trước, hoàng tẩu đã nói với hắnn, đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ cả. Hắn không ngờ, vì để trả thù mình, hoàng tẩu lại có thể đem tất cả mọi chuyện kể cho Thẩm Ấu An nghe. Nàng nói với Ấu An rằng, phụ vương của nàng là một người nham hiểm xảo trá, có ý đồ với ngôi vua. Đó là phụ vương mà Ấu An kính trọng nhất, nàng có thể để cho người khác coi thường mình, tổn thương mình, nhưng không một ai có quyền sỉ nhục ông như thế. Hắn cũng không biết rõ hoàng tẩu đã nói gì với nàng, đợi đến lúc hắn nhận được tin, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
Ấu An tự tay giết chết hoàng tẩu, lòng tin của nàng đã sụp đổ, bây giờ cái gì nàng cũng không sợ. Nàng lấy trâm cài tóc của mình để giết hoàng tẩu, chuyện đó hắn hiểu, phụ vương mà nàng kính trọng, hoàng tẩu không chỉ sỉ nhục ông ta, mà thậm chí còn nói chính mình là người giết chết phụ vương nàng, thế thì làm sao nàng lại không báo thù cho phụ vương cho được. Chỉ là hắn cũng không thoát khỏi có liên quan với cái chết của An Bình Vương. Nếu không phải do hắn chèn ép An Bình Vương, dựa vào hoàng tẩu cùng Thương gia, làm sao có thể hại chết ông. Chỉ là nàng giết hoàng tẩu, lại không muốn giết hắn, nàng cầm lấy cây trâm còn nhỏ máu chỉa vào cổ chính mình, sau đó hắn mới biết được câu nói lúc ấy của hoàng tẩu là có ý gì. Buồn cười biết bao, hắn đã nói với hoàng tẩu rằng, để cho người đó sống, so với giết chết họ, thì càng làm cho họ đau khổ hơn. Hắn nói với hoàng tẩu như thế, muốn báo thù An Bình Vương, thì để cho ông ở dưới lòng đất, tận mắt nhìn thấy con gái của mình bị hành hạ như thế nào.
Mà bây giờ Ấu An lại muốn báo thù cho ông, trả thù hắn đã hại chết phụ vương của nàng. Nàng không có giết hắn, nàng lại giết chính mình, giết đi người phụ nữ mà hắn yêu nhất, làm cho hắn đau khổ cả đời. Bọn họ quả thật là trời sinh một đôi, cách để trả thù một người đều giống nhau. Bây giờ hoàng tẩu đã chết, sẽ không còn chuyện gì có thể xảy ra nữa. Hoàng huynh ơi, hoàng đệ là người ích kỷ, đệ vì mình, mà bỏ qua mối thù của huynh, hại chết thê tử của huynh. Nếu huynh muốn báo thù, thì cứ đến tìm mình đệ thôi, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Ấu An. Kiếp trước nàng đã chịu khổ, huynh cũng nhìn thấy, huynh lương thiện như thế, nhất định sẽ không tổn thương người vô tội. Tất cả tội nghiệt là do hoàng đệ của huynh làm ra, đệ sẽ để cho hoàng tẩu đến gặp huynh, huynh gặp nàng rồi, nếu có gì không vừa lòng, muốn tức giận, thì cứ đổ hết tội lỗi lên đầu đệ, tất cả đều hướng về một mình đệ đi.
Nghĩ tới đây, hắn cầm bút, ở trên tấu chương nhuộm đen màu mực, nhẹ nhàng viết một câu.
Trong tất cả các tội, giết người là tội nặng nhất.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh có vẻ vui mừng, “Bích Đồng tỷ tỷ, Ấu An tỷ tỷ tỉnh rồi.”
Nàng ngẩng mặt lên, liền thấy Bích Đồng dẫn theo một vài tiểu cung nữ xếp thành một hàng, tay bưng đồ để nàng rửa mặt đi vào. Bích Đồng đi đến trước mặt nàng, để khay gỗ được sơn đỏ lên trên bàn nhỏ bên cạnh, xong vừa cười vừa nói, “Tỉnh rồi à? Ngày hôm qua muội làm sao thế? Uống rượu say đến nổi ôm lấy bệ hạ không muốn buông tay ra luôn.”
“Cái gì? Muội ôm bệ hạ không chịu bỏ tay ra?”
Thẩm Ấu An chỉ vào mình, vẻ mặt không dám tin. Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
“Nếu không thì muội cho rằng chuyện như thế nào?”
Bích Đồng hỏi ngược lại. Vẻ mặt Thẩm Ấu An đau thương trả lời, “Muội không… muội không biết, muội uống say mà…”
“Muội còn biết là muội uống say. Hôm qua thấy bệ hạ cõng muội về, tỷ bị dọa hết hồn, tưởng muội bị thương, ai ngờ lúc hỏi ra, thì biết muội trước mặt bệ hạ uống nhiều quá, say đến nổi phải để người cõng muội trên lưng mang về. Được rồi, mặc quần áo nhanh lên mau mau rời giường nào.”
Bích Đồng vừa nói, vừa lấy y phục của nàng đưa cho nàng, muốn giúp nàng mặc quần áo. Thẩm Ấu An vội vàng từ chối, “Không cần đâu, muội tự thay được rồi.”
“Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, muội để tỷ đến giúp đi. Hôm nay lúc ra khỏi cửa bệ hạ đã dặn, bảo tụi tỷ phải chăm sóc muội cho tốt, muội cũng đừng làm bọn tỷ khó xử nữa.”
Bích Đồng đỡ nàng đứng dậy, rồi lấy quần áo giúp nàng mặc vào. Thẩm Ấu An có chút chuyện không hiểu, cũng liền vâng lời nghe theo nàng ấy. Sau khi giúp nàng rửa mặt, Bích Đồng lại kêu người chuẩn bị thức ăn, xem thời gian, thì bây giờ đã đến giờ ăn cơm trưa. Nhìn thấy ánh mắt cười nhạo mình của Bích Đồng, Thẩm Ấu An cảm thấy xấu hổ nên cúi đầu xuống, nàng cũng không ngờ được bệ hạ sẽ cõng mình về, mà cũng không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Ấu An liền ngồi bên cạnh cửa sỗ, chống cằm cố gắng nhớ lại rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc, một chút nàng cũng không nhớ nổi. Trong lúc nàng còn đang nghĩ không biết lúc say mình có mạo phạm hoàng thượng gì hay không, thì lời đồn hôm qua hoàng thượng sủng hạnh nàng đã bay khắp trong cung. Hôm qua lúc bệ hạ cõng một nữ nhân từ Lâm Nguyệt Các về Thánh Ninh Cung, trên đường bị không ít cung nhân nhìn thấy. Tuy mặt Thẩm Ấu An tựa trên lưng Tề Cảnh Hoán làm cho mọi người không nhìn được gì, nhưng đối với mấy cung nhân ở đây thì họ đều rất quen thuộc với các nữ quan hầu hạ bên cạnh bệ hạ, chỉ cần nhìn lưng thôi cũng biết đó là Thẩm Ấu An. Huống chi trong cung lại không có gì là bí mật tuyệt đối, dù miệng mấy cung nhân trong Thánh Ninh Cung vô cùng khép kín, mà Tề Cảnh Hoán cũng rất oai phong, không ai dám nói bậy bạ gì trước mặt hắn, nhưng cũng không ai có thể ngăn chặn miệng lưỡi của mấy người bên ngoài muốn nói gì thì nói, huống hồ lần này Tề Cảnh Hoán không có ý định chặn miệng các nàng, nếu hắn dám làm như thế, thì sẽ không sợ lời ăn tiếng nói của người khác, còn Thẩm Ấu An, tất nhiên sẽ do hắn bảo vệ, hắn muốn tất cả mọi người biết rằng, Thẩm Ấu An là người của hắn, bất kỳ ai cũng không được ăn hiếp nàng.
Mặc kệ một đám người bên ngoài nhiều chuyện, hóng mấy chuyện trong cung truyền ra, nhóm cung nhân trong này lại đang ồn ào, suy nghĩ dù gì bệ hạ cũng đã sủng hạnh Thẩm Ấu An rồi, không biết sẽ phong cho nàng chức vị gì, thậm chí còn có người lấy chuyện này ra cá cược, hưng phấn chờ mong chiếu chỉ phong phi ban xuống. Ai ngờ nhiều ngày trôi qua, ngay cả cái bóng của chiếu thư cũng không thấy, làm cho ánh mắt hâm mộ mà mọi người dành cho Thẩm Ấu An đều trở thành ánh mắt thông cảm, dù gì cũng đã như thế rồi, mà ngay cả một vị trí thấp nhất cũng không có, sao nàng ấy còn có thể lấy tư cách nữ quan mà hầu hạ bên cạnh bệ hạ được nữa kia chứ?
“Bệ hạ, bệnh cũ của Chiêu Đức nương nương đột nhiên tái phát, đã muốn không ổn.”
Lúc Tề Cảnh Hoán đang phê duyệt tấu chương, một tiểu thái giám bên ngoài hấp tấp chạy vào thông báo, hắn dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”
Chiêu Đức nương nương, Thường thị Tĩnh Lôi, là vợ cả của hoàng huynh hắn, Thái tử phi tiền nhiệm. Hoàng huynh mất rồi, tự là Chiêu Đức. Về sau hắn lên làm thái tử, mọi người cảm thấy nếu cứ tiếp tục gọi nàng là Thái tử phi thì sẽ gây ra hiểu lầm, nên liền đổi gọi nàng là Chiêu Đức nương nương.
Nàng ấy vẫn tiếp tục ở lại trong biệt viện của hoàng huynh. Nàng đã sinh cho huynh ấy hai người con gái, chỉ tiếc là, trong đấu trường tranh đấu khắc nghiệt kia, không có người nào sống sót. Hoàng huynh hơn hắn mấy tuổi, lúc hắn lên mười thì hoàng tẩu đã gả cho hoàng huynh. Mấy năm nay hắn vẫn thay hoàng huynh chăm sóc tốt cho nàng ấy, chiếu cố cả gia tộc của nàng, đây là hắn nợ hoàng huynh, cũng nợ luôn cả nàng. Sau khi hắn lên ngôi, vẫn luôn đối đãi nàng một cách tốt nhất, nếu nàng không muốn ở trong cung, hắn liền để nàng ở lại trong biệt viện, nàng không có con, hắn sẽ cho nàng một đời vinh hoa phú quý, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn một lòng chăm sóc cho hoàng tẩu, nhưng nàng lại hãm hại người con gái hắn yêu nhất. Là do hắn ngu ngốc, không bao giờ ngờ được, An Bình Vương đã hại chết phu quân cùng các con của nàng, sao nàng có thể buông tha con gái của ông ta một cách dễ dàng được chứ.
Trên đời này, người biết rõ An Bình Vương tham gia tạo phản chỉ có hắn và hoàng tẩu. Kiếp trước, lúc hắn vừa có được chứng cứ cho việc An Bình Vương tạo phản, hoàng tẩu đã nói, muốn đem chứng cứ này trình lên cho phụ hoàng, nhưng sao hắn dám làm thế, nếu để phụ hoàng biết, một nhà An Bình Vương sẽ không còn ai sống sót, dù lúc ấy hắn hận Thẩm Ấu An vô tình, nhưng cũng không thể đứng nhìn nàng đi vào con đường chết. Vì thế hắn đã nói với hoàng tẩu, sống chết của con người đều có số cả, hắn muốn để cho bọn người đó sống, để cho họ sống với bóng ma trong lòng mình, hằng ngày thấp thỏm lo âu. Dù oán giận An Bình Vương, trước giờ hoàng tẩu luôn dịu dàng rộng lượng, nên vẫn đồng ý. Và như thế, hắn có thể bảo vệ Thẩm Ấu An, cũng có nghĩa, hắn đã bảo vệ kẻ thù của chính mình. Hắn biết rõ khuôn mặt thật của An Bình Vương, biết rõ hoàng huynh là do An Bình Vương hại chết, nhưng lại không nói cho người nào biết, đó là bất trung với quốc gia, bất nghĩa bất hiếu với chính gia đình mình.
Hắn đã an bày người chăm sóc cho hoàng tẩu, cũng có ý đồ giám sát nàng ấy. Lúc phụ hoàng còn sống, hắn ngày nào cũng lo sợ hoàng tẩu bị kích thích, sẽ chạy đến trước mặt phụ hoàng để vạch mặt tội ác của An Bình Vương. Để trấn an nàng ấy, trong triều hắn liền không giấu diếm mà bắt đầu chèn ép An Bình Vương phủ. Ai mà ngờ được, An Bình Vương lại chết. An Bình Vương chết, hoàng tẩu bất mãn việc hắn chết mà còn có thể hưởng thụ những nghi lễ mà chỉ thân phận vương gia mới có được. Nên nàng ấy muốn hắn đem tội ác của An Bình Vương chiếu cáo thiên hạ, giết hết cửu tộc, bởi thế một lần nữa hắn lại phải gạt hoàng tẩu, nói rằng An Bình Vương thương người con gái Thẩm Ấu An của mình nhất, nếu thấy Thẩm Ấu An phải chịu khổ, ở dưới địa phủ, nhất định hắn cũng chết không được bình yên, nói như thế mới có thể che giấu hoàng tẩu được lâu dài.
Tề Cảnh Hoán nghĩ mình là hoàng đế, nên dù hoàng tẩu có gì không vừa lòng, hắn vẫn có thể bảo vệ Thẩm Ấu An. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong lòng hắn cũng có chút hận, hận Thẩm Ấu An vô tình, hận nàng ích kỷ, nhưng những điều đó lại không nhiều bằng việc hắn yêu nàng, nên hắn nghĩ hay là thôi đi, hắn hối hận rồi, hối hận mình đối với nàng không tốt, bây giờ hắn muốn cho nàng những điều tốt nhất. Hắn nói với hoàng tẩu, hắn muốn lập Thẩm Ấu An lên làm hoàng hậu, vừa nói xong, hắn liền thấy hoàng tẩu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi. Nàng chất vấn hắn, tại sao có thể bỏ qua mối thù của hoàng huynh, tại sao lại đối xử tốt với con gái của kẻ thù mình như thế, tại sao lại muốn lấy nàng làm vợ, nàng ấy hỏi hắn, đó là cách hắn đối đãi với chị dâu đã mất chồng của mình sao?
Hắn không cách nào phản bác, ai cũng bảo trưởng tẩu như mẹ. Mặc dù hắn sinh ra trong hoàng tộc, nhưng tình cảm với hoàng huynh rất tốt, hoàng tẩu gả cho hoàng huynh nhiều năm như thế, cũng đã nhìn thấy mình lớn lên, chồng của nàng, con cái của nàng đều vì An Bình Vương mà chết. Nàng muốn báo thù, hắn có thể hiểu, nhưng là con người, ai mà chẳng ích kỷ, cho dù đó là vợ của hoàng huynh hắn, là hoàng tẩu của hắn, nhưng hắn vẫn không cho phép nàng ấy làm hại Ấu An.
Hoàng tẩu đồng ý với hắn, buông bỏ thù hận, không đi gây sự với Thẩm Ấu An. Hắn tin tưởng nàng, mà cũng do hắn quá tự tin, nghĩ rằng hoàng tẩu cũng là một người phụ nữ mà thôi, giết hoàng huynh là An Bình Vương, không có liên quan gì tới Ấu An hết, nhưng hắn lại không nghĩ tới, hoàng tẩu lại ác độc như vậy, nàng nghĩ hắn ham thích ngôi vua, quyến luyến quyền lực, tận trong đáy lòng đối với cái chết của hoàng huynh không có chút bi thương nào, mà còn vui vẻ, bởi vì hoàng huynh chết, mình mới có thể lên ngôi vua. Đúng vậy, nếu hoàng huynh còn sống, hắn sẽ không làm hoàng đế, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tranh giành ngôi vị này với hoàng huynh, hắn chưa bao giờ muốn làm hoàng đế cả.
Hắn vẫn nhớ rằng, ở kiếp trước, hoàng tẩu đã nói với hắnn, đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ cả. Hắn không ngờ, vì để trả thù mình, hoàng tẩu lại có thể đem tất cả mọi chuyện kể cho Thẩm Ấu An nghe. Nàng nói với Ấu An rằng, phụ vương của nàng là một người nham hiểm xảo trá, có ý đồ với ngôi vua. Đó là phụ vương mà Ấu An kính trọng nhất, nàng có thể để cho người khác coi thường mình, tổn thương mình, nhưng không một ai có quyền sỉ nhục ông như thế. Hắn cũng không biết rõ hoàng tẩu đã nói gì với nàng, đợi đến lúc hắn nhận được tin, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
Ấu An tự tay giết chết hoàng tẩu, lòng tin của nàng đã sụp đổ, bây giờ cái gì nàng cũng không sợ. Nàng lấy trâm cài tóc của mình để giết hoàng tẩu, chuyện đó hắn hiểu, phụ vương mà nàng kính trọng, hoàng tẩu không chỉ sỉ nhục ông ta, mà thậm chí còn nói chính mình là người giết chết phụ vương nàng, thế thì làm sao nàng lại không báo thù cho phụ vương cho được. Chỉ là hắn cũng không thoát khỏi có liên quan với cái chết của An Bình Vương. Nếu không phải do hắn chèn ép An Bình Vương, dựa vào hoàng tẩu cùng Thương gia, làm sao có thể hại chết ông. Chỉ là nàng giết hoàng tẩu, lại không muốn giết hắn, nàng cầm lấy cây trâm còn nhỏ máu chỉa vào cổ chính mình, sau đó hắn mới biết được câu nói lúc ấy của hoàng tẩu là có ý gì. Buồn cười biết bao, hắn đã nói với hoàng tẩu rằng, để cho người đó sống, so với giết chết họ, thì càng làm cho họ đau khổ hơn. Hắn nói với hoàng tẩu như thế, muốn báo thù An Bình Vương, thì để cho ông ở dưới lòng đất, tận mắt nhìn thấy con gái của mình bị hành hạ như thế nào.
Mà bây giờ Ấu An lại muốn báo thù cho ông, trả thù hắn đã hại chết phụ vương của nàng. Nàng không có giết hắn, nàng lại giết chính mình, giết đi người phụ nữ mà hắn yêu nhất, làm cho hắn đau khổ cả đời. Bọn họ quả thật là trời sinh một đôi, cách để trả thù một người đều giống nhau. Bây giờ hoàng tẩu đã chết, sẽ không còn chuyện gì có thể xảy ra nữa. Hoàng huynh ơi, hoàng đệ là người ích kỷ, đệ vì mình, mà bỏ qua mối thù của huynh, hại chết thê tử của huynh. Nếu huynh muốn báo thù, thì cứ đến tìm mình đệ thôi, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Ấu An. Kiếp trước nàng đã chịu khổ, huynh cũng nhìn thấy, huynh lương thiện như thế, nhất định sẽ không tổn thương người vô tội. Tất cả tội nghiệt là do hoàng đệ của huynh làm ra, đệ sẽ để cho hoàng tẩu đến gặp huynh, huynh gặp nàng rồi, nếu có gì không vừa lòng, muốn tức giận, thì cứ đổ hết tội lỗi lên đầu đệ, tất cả đều hướng về một mình đệ đi.
Nghĩ tới đây, hắn cầm bút, ở trên tấu chương nhuộm đen màu mực, nhẹ nhàng viết một câu.
Trong tất cả các tội, giết người là tội nặng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.