Chương 2: Trùng sinh
Quân Lai
11/04/2017
“Không, không.” Tề Cảnh Hoán vừa mở mắt
liền phát hiện mình ngủ ở Thánh Ninh cung, cũng chính là tẩm cung của
hắn, hắn vội vã mở chăn xuống giường, giày cũng không kịp đi, chạy ra
bên ngoài.
Cao Hòa thấy bệ hạ tỉnh dậy, giống như điên, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản bệ hạ nhà hắn, không nghĩ rằng lại bị bệ hạ đẩy lảo đảo lui lại mấy bước, choang một tiếng, bình hoa sau lưng vỡ, lại phịch một tiếng cái mông của Cao Hòa ông ngồi lên những mảnh vỡ của bình hoa.
Phản ứng đầu tiên của Cao Hòa lúc này là: Ngực đau, bị bệ hạ nhà ông đẩy cho một phát, thứ hai là mông đau, vì đang ngồi trên một đống mảnh vỡ của bình hoa.
“Bệ hạ, ngài muốn đi đâu, đi giày vào đã, coi chừng cảm lạnh.”
Tề Cảnh Hoán vốn là mất trí, nhưng hắn đăng cơ đã nhiều năm, sự nhạy cảm đối với sự vật bên cạnh không phải là người thường, trước mắt Thánh Ninh cung tuy là Thánh Ninh cung, nhưng cách bài trí lại không giống nhau, còn có Cao Hòa kia đang ngồi dưới đất xoa xoa mông cũng rõ ràng trẻ hơn rất nhiều, còn có, hắn rõ ràng còn nhớ, rõ ràng còn nhớ mình đã chết, chuyện gì đã xảy ra, đây là có chuyện gì, hắn cảm thấy đầu mình hơi đau, giơ tay lên, chuẩn bị xoa xoa đầu lại phát hiện tay của mình cũng không giống.
Hắn đi đến trước gương đồng nhìn người trong gương, hít vào một hơi, người trong gương chính là mình, lại không phải là mình, chuẩn xác mà nói, là mình lúc còn trẻ tuổi, hắn hơi kinh ngạc một cái, quay mặt sang, lại khôi phục sự tỉnh táo vốn có.
Hắn trở về giường ngồi, cũng không mặc quần áo, ngồi trần trụi hiên ngang ở trên giường, sững sờ đưa mắt nhìn Cao Hòa.
Cao Hòa bị hắn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, ông ở cạnh bệ hạ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy bệ hạ có khi nào đáng sợ như vậy, tựa như không biết mình.
“Cao Hòa.”
“Có nô tài.”
“Lại đây, tát trẫm một cái.”
“Bệ hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần, nô tài tội đáng chết vạn lần.”
Cao Hòa cuối cùng cũng xác định bệ hạ nhà ông có cử chỉ điên rồ, đường đường là một Ngự tiền tổng quản thái giám, hiện tại lại nước mắt nước mũi một đống quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, quan trọng nhất là tổng quản thái giám này hầu hạ hoàng đế bệ hạ chân trần mặc áo lót ngồi ở bên giường, chậc chậc, cảnh tượng này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Tề Cảnh Hoán nhíu nhíu mày nói “Câm miệng, tin rằng ngươi cũng không dám đánh trẫm.”
“Nô tài không dám, cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám.”
Cao Hòa lúc này là chân chính khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là tin chính mình cũng không dám đánh ngài ấy, khi nào thì mình muốn đánh ngài ấy chứ, không phải là ngài ấy muốn mình đánh ngài ấy sao?
“Vậy ngươi tự tát mình một cái đi, thật mạnh vào.”
Hoàng đế đại gia ngồi ở trên giường ra lệnh, chuyện này thì Cao Hòa không chút do dự, tát Hoàng thượng thì ông không dám, chứ tự đánh mình thì không chút nào nương tay, tốt nhất đem chính mình đánh ngất đi, ông tát một cái lại nâng tay kia lên chuẩn bị tát thêm cái nữa thì Tề Cảnh Hoán hô ngừng
“Ngừng, đau không?”
Hoàng đế bệ hạ chăm chú hỏi, Cao Hòa mở mắt ra nói lời nói thật “Đau.”
“Đau ở đâu?”
“Nô tài đau mặt, đau ngực, cái mông cũng đau nữa.”
Vẻ mặt Cao Hòa ủy khuất cáo trạng, đã thấy đế vương trẻ tuổi ngồi trước mặt khẽ nhếch miệng, sau đó là nở nụ cười sung sướng.
Dù gì thì ông cũng hầu hạ bệ hạ lâu năm, không có công lao cũng phải có khổ lao, tại sao mình đau mà bệ hạ lại vui vẻ như vậy.
“Không phải trẫm đang nằm mơ, trẫm không chết.”
Cao Hòa vừa mới đứng lên, nghe nói như thế lảo đảo một cái thiếu chút nữa lại té trên đất.
“Bệ hạ, ngài đương nhiên không phải là đang nằm mơ, sắp lâm triều, ngài mau thay quần áo đi.”
Tề Cảnh Hoán lấy năng lượng tiếp thu siêu cường tiếp nhận sự thật bản thân mình chưa chết, tâm tình sung sướng nói “Cao Hòa, vậy ngươi nói thử xem năm nay là Khải Hóa năm mấy?”
“Hồi bệ hạ, năm nay là Khải Hóa năm thứ nhất.”
“Ngươi nói đúng, trẫm muốn thưởng cho ngươi, thưởng cái gì thì tốt?”
Cao Hòa lúc này đã triệt để không biết nói cái gì cho phải.
“Bệ hạ, nô tài không cần thưởng, ngài thay quần áo đi.”
Cao Hòa thấy hắn không chút nào có ý muốn thay quần áo, liền tận tình khuyên bảo.
“Nói bậy, sao lại không thưởng, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì.”
“Nô tài muốn một chiếc nhẫn bằng ngọc.”
Quản hắn khỉ gió vật gì đó, trước nói bậy một cái để cho tổ tông này thay quần áo mới là trọng yếu nhất.
“Đồng ý, để bọn họ đi khố phòng mang tới cho ngươi.”
Cao Hòa thấy hắn cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, vội vàng phất tay để những cung nhân bên ngoài đi vào hầu hạ.
“Bích Đồng.”
“Có nô tỳ.”
“Thẩm Ấu An đâu?”
Tề Cảnh Hoán không thấy có Thẩm Ấu An, cảm thấy hoảng hốt, trước kia mỗi khi dậy sớm đều có Thẩm Ấu An, hôm nay sao lại không thấy đâu, chẳng lẽ….
Nghĩ tới đây, hắn vụt đứng dậy.
Bích Đồng thấy sắc mặt hắn không tốt, cho rằng hắn lại muốn phạt Thẩm Ấu An, vội vàng quỳ xuống nói “Bệ hạ, Thẩm Tư Tẩm hôm nay bị bệnh, không xuống giường được, cũng không phải cố ý không đến làm nhiệm vụ, mong bệ hạ thứ tội.”
“Bị bệnh.”
Trong đầu Tề Cảnh Hoán hồi tưởng lại nhưng sự việc ở Khải Hóa nguyên niên, phát hiện mình không thể nhớ nổi trong năm này Thẩm Ấu An bị bệnh nặng gì, cũng phải, cung nhân ngã bệnh, cho dù là xin nghỉ cũng sẽ không quá dài.
“Sao lại bị bệnh, nghiêm trọng không?”
Bích Đồng sững sờ một chút nói “Hồi bệ hạ, chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn.”
“Cao Hòa, phái thái y đi qua xem một chút.”
Lần này không chỉ mình Bích Đồng sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ, trước kia Thẩm Ấu An cũng từng bị bệnh, chỉ là cho tới bây giờ bệ hạ cũng không quan tâm, dáng vẻ này hôm nay, đặc biệt hỏi một lần, còn muốn phái thái y đi qua thăm bệnh.
Tề Cảnh Hoán mới không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, sau khi thay quần áo liền đi vào triều, kỳ thật việc hắn càng muốn làm lúc này là trực tiếp đến nơi ở của Thẩm Ấu An xem nàng có tốt hay không, chỉ là hắn không thể, trước mắt nếu tùy tiện đi đến, nàng nhất định sẽ sợ hãi, còn nữa, chính hắn cũng đang cần có thời gian để tiêu hóa chuyện này, dù sao chuyện này thật quỷ dị, người chết sao lại sống lại được?
Tề Cảnh Hoán sau khi hạ triều liền liên tục ở trong Thánh Ninh cung, đến nay hắn vẫn không quên được một ngày nào đó, nàng cầm cây trâm đâm vào cổ mình, máu tươi từ tay nàng chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo nàng, khi đó hắn mới biết được nàng đối với mình tàn nhẫn đến mức nào, thậm chí không để cho mình một khoảng trống, lúc hắn đến nàng đã đâm một nửa cây trâm vào cổ mình, chỉ còn một nửa bên ngoài, sau đó nàng còn không để cho mình đến gần, nếu mình tới gần một bước nàng liền muốn đem cây trâm đâm sâu vào trong cổ.
Mình chỉ có thể ở bên ngoài cách nàng ba bước nghe nàng nói, từng việc một trong những năm gần đây mình đối xử không tốt với nàng, hóa ra nàng đều nhớ hết, một việc cũng không quên, khi đó hắn mới biết được, nữ nhân này không chỉ ích kỷ lòng dạ nàng còn nhỏ mọn, một chuyện nhỏ như vậy nàng đều nhớ rõ, rốt cuộc hắn yêu một nữ nhân như thế nào đây, hắn muốn quát lớn nàng câm miệng, lại phát hiện hoàn toàn không thể nào mở miệng, bởi vì mỗi một việc nàng nói, từng chuyện một đều là sự thật, hắn cố ý hành hạ nàng là sự thật, tính kế nàng cũng là sự thật.
Trước khi chết, nàng nói không muốn gặp hắn, nhưng sao lại không gặp, cho dù hắn yêu nàng cũng hận nàng, nhưng không bù được tình yêu hắn dành cho nàng, sau khi mất nàng hắn mới phát hiện mình đã hoàn toàn sai, cho dù nàng ích kỷ thì thế nào, cho dù lòng dạ nàng nhỏ mọn thì thế nào, nàng ái mộ hư vinh thì đã sao, hắn là hoàng đế, là thiên tử, tất cả những mong muốn của nàng, hắn đều có thể cho nàng, tại sao phải lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy chứ?
Nàng nói muốn để hắn hối hận vì những gì hắn đã làm, sự thật nàng đã làm như vậy, nàng tự tử, giết chết đi người nữ nhân hắn yêu nhất ,đây là chuyện buồn cười đến bực nào chứ.
Nghĩ tới đây hắn nói với chính mình ở trong gương “Tề Cảnh Hoán, cơ hội lần này là ông trời đã trao cho ngươi, cứ coi như nàng ích kỷ ngươi cũng phải sủng ái, nàng ái mộ hư vinh ngươi phải đưa cho nàng những gì tốt nhất, nàng lòng dạ nhỏ mọn ngươi nhất định càng phải đối xử tốt với nàng, không được để cho nàng nhớ rõ những điểm không tốt của ngươi.”
Tề Cảnh Hoán hừ hừ nói với gương đồng “Trẫm đối xử với nàng tốt như vậy, để xem nàng còn tìm lý do gì để tự sát.”
Hắn tâm tình sung sướng ngồi trên sạp, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay vịn, nếu không phải cố kỵ đến uy nghiêm của đế vương, không chừng hắn còn ngâm nga hát.
“Cao Hòa.”
“Có nô tài.”
“Thẩm Ấu An đâu?”
“Hồi bệ hạ, Thẩm Tư Tẩm hôm nay bị bệnh.”
Sau khi hỏi vấn đề này đến lần thứ mười, hoàng đế bệ hạ phản lão hoàn đồng cuối cùng cũng nổi giận, hắn còn nhớ Thẩm Ấu An lúc này là sợ hắn, chỉ cần một mệnh lệnh của hắn, cho dù nàng đang bệnh cũng sẽ nhịn đau đứng lên hầu hạ, hắn tin tưởng hắn hỏi nhiều lần như vậy thì Cao Hòa nhất định sẽ phái người đi thúc giục, hiện tại người cũng chưa tới, như vậy chỉ có thể nói Thẩm Ấu An là thực sự bị bệnh, hơn nữa bệnh hết sức nghiêm trọng.
Đế vương trẻ tuổi tức giận so với đế vương đã già mà nói thì tiếng sấm càng lớn hơn bình thường, cho nên sau khi hắn đạp lật cái ghế đẩu bên cạnh chân, thuận tiện làm đổ bình sứ trong tay, hướng về những cung nhân ở Thánh Ninh cung biểu hiện ra: Hắn thực sự nổi giận.
“Lâm Chiêu Dung thật là to gan, ai cho nàng lá gán dám động đến người ở Ngự tiền.”
Hắn dù gì cũng sống quá nửa đời người, đương nhiên sẽ không tin bệnh cảm mạo phong hàn quỷ quái mà Bích Đồng nói ra, hắn vừa hỏi xong Cao Hòa tự nhiên là nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, sự tình phát sinh ở bên trong Thánh Ninh cung hắn tất nhiên biết rõ ràng, trước kia không nói ra bởi vì Hoàng thượng không hỏi mà thôi.
Lúc này hoàng đế bệ hạ rất tức giận, liền bắt đầu nhàn rỗi tìm việc, cách nhau vài chục năm, hoàng đế bệ hạ đương nhiên là không nhớ rõ lúc đó chính bản thân hắn đã dung túng những phi tử kia làm khó dễ Thẩm Ấu An, thậm chí có một vài chuyện là do hắn cố ý gây nên, cho dù là còn nhớ, hắn chết cũng không thừa nhận, hắn đã thề là phải cưng chiều nàng dâu của mình, cho nên loại chuyện vô liêm sỉ như thế thì một người cưng chiều nàng dâu như hắn sao có thể làm được chứ? Đúng không?
Đầu tiên trong đầu hắn nhớ lại bối cảnh của Lâm Chiêu Dung, phát hiện Lâm Chiêu Dung là xuất thân từ Thành Dương Hầu phủ, lúc này, hắn mới vừa đăng cơ, thế lực của Thành Dương Hầu phủ trong triều cũng không nhỏ, mặc dù hắn cũng không sợ hãi thế lực của Thành Dương Hầu phủ, chỉ là tùy tiện động vào một phi tử có bối cảnh thật là không ổn, mặc dù hắn rất muốn báo thù cho nàng dâu của mình, nhưng chuyện báo thù như vậy vẫn không vội được.
Đế vương trẻ tuổi suy nghĩ một phen vẫn không nghĩ được Thành Dương Hầu phủ hoặc là Lâm Chiêu Dung đã phạm sai lầm lớn gì, nếu thật sự có lỗi, chẳng qua cũng chỉ là phạt một nữ quan ở Ngự tiền mà thôi, đứng dậy xoay một vòng, sau đó lại trở lại trên giường hung dữ nói “Lâm Chiêu Dung đúng không? Trẫm nhớ kĩ ngươi rồi!”
Cao Hòa thấy bệ hạ tỉnh dậy, giống như điên, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản bệ hạ nhà hắn, không nghĩ rằng lại bị bệ hạ đẩy lảo đảo lui lại mấy bước, choang một tiếng, bình hoa sau lưng vỡ, lại phịch một tiếng cái mông của Cao Hòa ông ngồi lên những mảnh vỡ của bình hoa.
Phản ứng đầu tiên của Cao Hòa lúc này là: Ngực đau, bị bệ hạ nhà ông đẩy cho một phát, thứ hai là mông đau, vì đang ngồi trên một đống mảnh vỡ của bình hoa.
“Bệ hạ, ngài muốn đi đâu, đi giày vào đã, coi chừng cảm lạnh.”
Tề Cảnh Hoán vốn là mất trí, nhưng hắn đăng cơ đã nhiều năm, sự nhạy cảm đối với sự vật bên cạnh không phải là người thường, trước mắt Thánh Ninh cung tuy là Thánh Ninh cung, nhưng cách bài trí lại không giống nhau, còn có Cao Hòa kia đang ngồi dưới đất xoa xoa mông cũng rõ ràng trẻ hơn rất nhiều, còn có, hắn rõ ràng còn nhớ, rõ ràng còn nhớ mình đã chết, chuyện gì đã xảy ra, đây là có chuyện gì, hắn cảm thấy đầu mình hơi đau, giơ tay lên, chuẩn bị xoa xoa đầu lại phát hiện tay của mình cũng không giống.
Hắn đi đến trước gương đồng nhìn người trong gương, hít vào một hơi, người trong gương chính là mình, lại không phải là mình, chuẩn xác mà nói, là mình lúc còn trẻ tuổi, hắn hơi kinh ngạc một cái, quay mặt sang, lại khôi phục sự tỉnh táo vốn có.
Hắn trở về giường ngồi, cũng không mặc quần áo, ngồi trần trụi hiên ngang ở trên giường, sững sờ đưa mắt nhìn Cao Hòa.
Cao Hòa bị hắn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, ông ở cạnh bệ hạ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy bệ hạ có khi nào đáng sợ như vậy, tựa như không biết mình.
“Cao Hòa.”
“Có nô tài.”
“Lại đây, tát trẫm một cái.”
“Bệ hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần, nô tài tội đáng chết vạn lần.”
Cao Hòa cuối cùng cũng xác định bệ hạ nhà ông có cử chỉ điên rồ, đường đường là một Ngự tiền tổng quản thái giám, hiện tại lại nước mắt nước mũi một đống quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, quan trọng nhất là tổng quản thái giám này hầu hạ hoàng đế bệ hạ chân trần mặc áo lót ngồi ở bên giường, chậc chậc, cảnh tượng này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Tề Cảnh Hoán nhíu nhíu mày nói “Câm miệng, tin rằng ngươi cũng không dám đánh trẫm.”
“Nô tài không dám, cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám.”
Cao Hòa lúc này là chân chính khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là tin chính mình cũng không dám đánh ngài ấy, khi nào thì mình muốn đánh ngài ấy chứ, không phải là ngài ấy muốn mình đánh ngài ấy sao?
“Vậy ngươi tự tát mình một cái đi, thật mạnh vào.”
Hoàng đế đại gia ngồi ở trên giường ra lệnh, chuyện này thì Cao Hòa không chút do dự, tát Hoàng thượng thì ông không dám, chứ tự đánh mình thì không chút nào nương tay, tốt nhất đem chính mình đánh ngất đi, ông tát một cái lại nâng tay kia lên chuẩn bị tát thêm cái nữa thì Tề Cảnh Hoán hô ngừng
“Ngừng, đau không?”
Hoàng đế bệ hạ chăm chú hỏi, Cao Hòa mở mắt ra nói lời nói thật “Đau.”
“Đau ở đâu?”
“Nô tài đau mặt, đau ngực, cái mông cũng đau nữa.”
Vẻ mặt Cao Hòa ủy khuất cáo trạng, đã thấy đế vương trẻ tuổi ngồi trước mặt khẽ nhếch miệng, sau đó là nở nụ cười sung sướng.
Dù gì thì ông cũng hầu hạ bệ hạ lâu năm, không có công lao cũng phải có khổ lao, tại sao mình đau mà bệ hạ lại vui vẻ như vậy.
“Không phải trẫm đang nằm mơ, trẫm không chết.”
Cao Hòa vừa mới đứng lên, nghe nói như thế lảo đảo một cái thiếu chút nữa lại té trên đất.
“Bệ hạ, ngài đương nhiên không phải là đang nằm mơ, sắp lâm triều, ngài mau thay quần áo đi.”
Tề Cảnh Hoán lấy năng lượng tiếp thu siêu cường tiếp nhận sự thật bản thân mình chưa chết, tâm tình sung sướng nói “Cao Hòa, vậy ngươi nói thử xem năm nay là Khải Hóa năm mấy?”
“Hồi bệ hạ, năm nay là Khải Hóa năm thứ nhất.”
“Ngươi nói đúng, trẫm muốn thưởng cho ngươi, thưởng cái gì thì tốt?”
Cao Hòa lúc này đã triệt để không biết nói cái gì cho phải.
“Bệ hạ, nô tài không cần thưởng, ngài thay quần áo đi.”
Cao Hòa thấy hắn không chút nào có ý muốn thay quần áo, liền tận tình khuyên bảo.
“Nói bậy, sao lại không thưởng, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì.”
“Nô tài muốn một chiếc nhẫn bằng ngọc.”
Quản hắn khỉ gió vật gì đó, trước nói bậy một cái để cho tổ tông này thay quần áo mới là trọng yếu nhất.
“Đồng ý, để bọn họ đi khố phòng mang tới cho ngươi.”
Cao Hòa thấy hắn cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, vội vàng phất tay để những cung nhân bên ngoài đi vào hầu hạ.
“Bích Đồng.”
“Có nô tỳ.”
“Thẩm Ấu An đâu?”
Tề Cảnh Hoán không thấy có Thẩm Ấu An, cảm thấy hoảng hốt, trước kia mỗi khi dậy sớm đều có Thẩm Ấu An, hôm nay sao lại không thấy đâu, chẳng lẽ….
Nghĩ tới đây, hắn vụt đứng dậy.
Bích Đồng thấy sắc mặt hắn không tốt, cho rằng hắn lại muốn phạt Thẩm Ấu An, vội vàng quỳ xuống nói “Bệ hạ, Thẩm Tư Tẩm hôm nay bị bệnh, không xuống giường được, cũng không phải cố ý không đến làm nhiệm vụ, mong bệ hạ thứ tội.”
“Bị bệnh.”
Trong đầu Tề Cảnh Hoán hồi tưởng lại nhưng sự việc ở Khải Hóa nguyên niên, phát hiện mình không thể nhớ nổi trong năm này Thẩm Ấu An bị bệnh nặng gì, cũng phải, cung nhân ngã bệnh, cho dù là xin nghỉ cũng sẽ không quá dài.
“Sao lại bị bệnh, nghiêm trọng không?”
Bích Đồng sững sờ một chút nói “Hồi bệ hạ, chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn.”
“Cao Hòa, phái thái y đi qua xem một chút.”
Lần này không chỉ mình Bích Đồng sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ, trước kia Thẩm Ấu An cũng từng bị bệnh, chỉ là cho tới bây giờ bệ hạ cũng không quan tâm, dáng vẻ này hôm nay, đặc biệt hỏi một lần, còn muốn phái thái y đi qua thăm bệnh.
Tề Cảnh Hoán mới không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, sau khi thay quần áo liền đi vào triều, kỳ thật việc hắn càng muốn làm lúc này là trực tiếp đến nơi ở của Thẩm Ấu An xem nàng có tốt hay không, chỉ là hắn không thể, trước mắt nếu tùy tiện đi đến, nàng nhất định sẽ sợ hãi, còn nữa, chính hắn cũng đang cần có thời gian để tiêu hóa chuyện này, dù sao chuyện này thật quỷ dị, người chết sao lại sống lại được?
Tề Cảnh Hoán sau khi hạ triều liền liên tục ở trong Thánh Ninh cung, đến nay hắn vẫn không quên được một ngày nào đó, nàng cầm cây trâm đâm vào cổ mình, máu tươi từ tay nàng chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo nàng, khi đó hắn mới biết được nàng đối với mình tàn nhẫn đến mức nào, thậm chí không để cho mình một khoảng trống, lúc hắn đến nàng đã đâm một nửa cây trâm vào cổ mình, chỉ còn một nửa bên ngoài, sau đó nàng còn không để cho mình đến gần, nếu mình tới gần một bước nàng liền muốn đem cây trâm đâm sâu vào trong cổ.
Mình chỉ có thể ở bên ngoài cách nàng ba bước nghe nàng nói, từng việc một trong những năm gần đây mình đối xử không tốt với nàng, hóa ra nàng đều nhớ hết, một việc cũng không quên, khi đó hắn mới biết được, nữ nhân này không chỉ ích kỷ lòng dạ nàng còn nhỏ mọn, một chuyện nhỏ như vậy nàng đều nhớ rõ, rốt cuộc hắn yêu một nữ nhân như thế nào đây, hắn muốn quát lớn nàng câm miệng, lại phát hiện hoàn toàn không thể nào mở miệng, bởi vì mỗi một việc nàng nói, từng chuyện một đều là sự thật, hắn cố ý hành hạ nàng là sự thật, tính kế nàng cũng là sự thật.
Trước khi chết, nàng nói không muốn gặp hắn, nhưng sao lại không gặp, cho dù hắn yêu nàng cũng hận nàng, nhưng không bù được tình yêu hắn dành cho nàng, sau khi mất nàng hắn mới phát hiện mình đã hoàn toàn sai, cho dù nàng ích kỷ thì thế nào, cho dù lòng dạ nàng nhỏ mọn thì thế nào, nàng ái mộ hư vinh thì đã sao, hắn là hoàng đế, là thiên tử, tất cả những mong muốn của nàng, hắn đều có thể cho nàng, tại sao phải lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy chứ?
Nàng nói muốn để hắn hối hận vì những gì hắn đã làm, sự thật nàng đã làm như vậy, nàng tự tử, giết chết đi người nữ nhân hắn yêu nhất ,đây là chuyện buồn cười đến bực nào chứ.
Nghĩ tới đây hắn nói với chính mình ở trong gương “Tề Cảnh Hoán, cơ hội lần này là ông trời đã trao cho ngươi, cứ coi như nàng ích kỷ ngươi cũng phải sủng ái, nàng ái mộ hư vinh ngươi phải đưa cho nàng những gì tốt nhất, nàng lòng dạ nhỏ mọn ngươi nhất định càng phải đối xử tốt với nàng, không được để cho nàng nhớ rõ những điểm không tốt của ngươi.”
Tề Cảnh Hoán hừ hừ nói với gương đồng “Trẫm đối xử với nàng tốt như vậy, để xem nàng còn tìm lý do gì để tự sát.”
Hắn tâm tình sung sướng ngồi trên sạp, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay vịn, nếu không phải cố kỵ đến uy nghiêm của đế vương, không chừng hắn còn ngâm nga hát.
“Cao Hòa.”
“Có nô tài.”
“Thẩm Ấu An đâu?”
“Hồi bệ hạ, Thẩm Tư Tẩm hôm nay bị bệnh.”
Sau khi hỏi vấn đề này đến lần thứ mười, hoàng đế bệ hạ phản lão hoàn đồng cuối cùng cũng nổi giận, hắn còn nhớ Thẩm Ấu An lúc này là sợ hắn, chỉ cần một mệnh lệnh của hắn, cho dù nàng đang bệnh cũng sẽ nhịn đau đứng lên hầu hạ, hắn tin tưởng hắn hỏi nhiều lần như vậy thì Cao Hòa nhất định sẽ phái người đi thúc giục, hiện tại người cũng chưa tới, như vậy chỉ có thể nói Thẩm Ấu An là thực sự bị bệnh, hơn nữa bệnh hết sức nghiêm trọng.
Đế vương trẻ tuổi tức giận so với đế vương đã già mà nói thì tiếng sấm càng lớn hơn bình thường, cho nên sau khi hắn đạp lật cái ghế đẩu bên cạnh chân, thuận tiện làm đổ bình sứ trong tay, hướng về những cung nhân ở Thánh Ninh cung biểu hiện ra: Hắn thực sự nổi giận.
“Lâm Chiêu Dung thật là to gan, ai cho nàng lá gán dám động đến người ở Ngự tiền.”
Hắn dù gì cũng sống quá nửa đời người, đương nhiên sẽ không tin bệnh cảm mạo phong hàn quỷ quái mà Bích Đồng nói ra, hắn vừa hỏi xong Cao Hòa tự nhiên là nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, sự tình phát sinh ở bên trong Thánh Ninh cung hắn tất nhiên biết rõ ràng, trước kia không nói ra bởi vì Hoàng thượng không hỏi mà thôi.
Lúc này hoàng đế bệ hạ rất tức giận, liền bắt đầu nhàn rỗi tìm việc, cách nhau vài chục năm, hoàng đế bệ hạ đương nhiên là không nhớ rõ lúc đó chính bản thân hắn đã dung túng những phi tử kia làm khó dễ Thẩm Ấu An, thậm chí có một vài chuyện là do hắn cố ý gây nên, cho dù là còn nhớ, hắn chết cũng không thừa nhận, hắn đã thề là phải cưng chiều nàng dâu của mình, cho nên loại chuyện vô liêm sỉ như thế thì một người cưng chiều nàng dâu như hắn sao có thể làm được chứ? Đúng không?
Đầu tiên trong đầu hắn nhớ lại bối cảnh của Lâm Chiêu Dung, phát hiện Lâm Chiêu Dung là xuất thân từ Thành Dương Hầu phủ, lúc này, hắn mới vừa đăng cơ, thế lực của Thành Dương Hầu phủ trong triều cũng không nhỏ, mặc dù hắn cũng không sợ hãi thế lực của Thành Dương Hầu phủ, chỉ là tùy tiện động vào một phi tử có bối cảnh thật là không ổn, mặc dù hắn rất muốn báo thù cho nàng dâu của mình, nhưng chuyện báo thù như vậy vẫn không vội được.
Đế vương trẻ tuổi suy nghĩ một phen vẫn không nghĩ được Thành Dương Hầu phủ hoặc là Lâm Chiêu Dung đã phạm sai lầm lớn gì, nếu thật sự có lỗi, chẳng qua cũng chỉ là phạt một nữ quan ở Ngự tiền mà thôi, đứng dậy xoay một vòng, sau đó lại trở lại trên giường hung dữ nói “Lâm Chiêu Dung đúng không? Trẫm nhớ kĩ ngươi rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.