Chương 18
Bích Vân Thiên
03/12/2016
Nghĩ đến phụ thân tay chân Chu Thanh Nhược lạnh lẽo.
Phải biết phụ thân đúng là dưới trướng Tổng đốc Vân Thành Phạm Thành Mậu, nếu Phạm Thành Mậu mưu phản, như vậy cũng nói rõ phụ phân cũng mưu phản theo rồi sao?
Tình cảnh của nàng không biết sẽ biến thành cái dạng gì?
Dường như Hoàng đế cũng không biết băn khoăn của Chu Thanh Nhược, y thấy sắc mặt nàng bỗng tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, còn tưởng rằng bị hai chữ mưu phản dọa sợ, lại nghĩ tới lúc ban đầu nàng cũng trải qua chuyện như vậy, cho là gợi lên chuyện đau lòng, vỗ về an ủi, nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, Trẫm đi một chút sẽ trở lại, nếu nàng thật sự là...” Nghĩ đến chỉ một mình nàng ở nơi này sợ hãi lo lắng, lòng Hoàng đế bỗng bất an, cúi đầu hôn lên má nàng một cái nói, “Nàng cùng Trẫm đến Ngự thư phòng, bên kia có một cái giường, nàng có thể ngủ bên ấy.”
Chu Thanh Nhược biết Hoàng đế nói chỗ giường kia, chính là phòng nghị sự phía đông của Hoàng đế, dùng một cái bình phong khắc hoa ngăn ở giữa, trở thành một không gian độc lập, nhưng nghe được động tĩnh trong phòng nghị sự.
Hoàng đế làm như vậy hiển nhiên là muốn để nàng nằm trong phạm vi tầm mắt của mình, lòng Chu Thanh Nhược mềm đi, nghĩ có cần nói sự tình của phụ thân cho Hoàng đế nghe không, lại thấy Vương Thịnh vội vã đi vào nói, “Bệ hạ, Đoan nói Mộc Tướng quân, Từ Các lão đều đến.”
“Nàng đi qua cùng Trẫm.” Hoàng đế nói quả quyết, ngay sau đó bế chăn và Chu Thanh Nhược lên, câu nói về phụ thân của Chu Thanh Nhược cứ như vậy bị bao phủ trong hành động dị thường này của Hoàng đế, còn có Vương Thịnh ở một bên mở to mắt kinh ngạc.
Vương Thịnh vội vàng đi qua trước, sau đó mời mấy vị đại nhân trong phòng nghị sự đi ra ngoài, mở miệng nói, “Mời các vị đại nhân đi theo nô tài đến thiên sảnh uống trà.”
Đoạn Mộc Nam, Lục Bội Ninh, Dương Hổ, bao gồm Từ Bảo Thần những tâm thúc chi thần của Hoàng đế cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bọn họ đều có mắt nhìn, biết Vương Thịnh sẽ không vô duyên vô cớ gọi bọn họ rời khỏi phòng nghị sự, kết quả chờ ở thiên sảnh uống trà, ngay sau đó trong khe hở thấy Hoàng đế ôm một nữ nhân đi vào, mọi người đều trợn to mắt, Dương Hổ suýt chút nữa đánh rơi ly trà trong tay xuống đất.
“Đây là ai vậy?” Dương Hổ dường như hoảng sợ hỏi.
Lục Bội Ninh bị chuyện tình Vân Quý Tổng đốc mưu phản làm tâm tình nặng nề, khi nghe được lời nói từ Dương Hổ, sững sờ nói, “Các ngươi nói ai vậy?”
Gương mặt Đoan Mộc Nam hưng phấn, bu lại nói, “Ta vừa mới nhìn thấy Bệ hạ ôm một nữ nhân vào phòng nghị sự, có thể là chuẩn bị an trí ở giường trong.” Có điều nghĩ lại thấy không đúng, Bệ hạ đối với nữ nhân xa lánh tránh gặp, lúc nào thì đến mức không buông bỏ không muốn tách ra thế này, lại còn buổi tối ôm lấy, chẳng lẽ là vị kia?
Lục Bội Ninh theo bản năng nghĩ đến Chu Thanh Nhược, bật thốt lên nói, “Là Huyên phi nương nương?”
“Không thấy rõ mặt, có điều mười phần □□ là vậy.” Đoan Mộc Nam dường như khẳng định nói, nhưng y còn nhớ rõ ban đầu đưa Chu Thanh Nhược đến bên người Hoàng đế, y cũng là một trong những công thần đấy.
Dương Hổ dĩ nhiên biết Chu Thanh Nhược, nói, “Có phải vị đã từng kia hay không... Khụ khụ, vị Huyên phi nương nương đó?” Ban đầu lúc Chu Thanh Nhược từ trong mật đạo chui vào chỗ ở của Hoàng đế, cũng là lúc y đang canh giữ ở phía ngoài, cho nên có ấn tượng rất sâu đối với vị nương nương này, tất nhiên quan trọng nhất là, bọn họ đều biết Hoàng đế không thích nữ nhân, cho nên có một nữ nhân có thể cùng Hoàng đế ngây ngô lâu như vậy mà không bị giết chết, đối hắn coi như là cũng chuyện kinh dị.
Phải nói biết được nội tình ngoại trừ thái giám Vương Thịnh phục vụ bên cạnh Hoàng đế, còn có thể là ai? Lục Bội Ninh khách khí hỏi, “Vương công công, ngươi thấy chúng ta đoán đúng không?”
Vương Thịnh phục vụ bên cạnh Hoàng đế chẳng qua cũng mới mấy tháng, cho nên đứng trước những công thần cùng Hoàng đế cướp được Đại Bảo tự nhiên không dám chậm trễ, thấy Lục Bội Ninh nói năng khách khi, trong lòng cảm thấy rất thỏa đáng, vội nói, “Đúng là Huyên phi nương nương.”
Ban đầu lúc Lục Bội Ninh tác hợp Chu Thanh Nhược cùng Hoàng đế không phải không có băn khoăn, nhưng lo lắng cho vấn đề con cháu của Hoàng đế vượt qua tất cả, đương nhiên y cũng có nghĩ tới, Hoàng đế sẽ nhanh chóng chán ghét Chu Thanh Nhược, sau đó cõi đời này lại thêm một người tịch mịch cô đơn, nhưng vì Bệ hạ y đã bất chấp tất cả, đối với Chu Thanh Nhược y chỉ có thể nói đây là một cơ hội, để nàng tự giải quyết cho tốt, bởi vì chỉ cần có thể làm việc vì Bệ hạ, chính là tan xương nát thịt cũng không từ nan, bây giờ thấy Hoàng đế và Chu Thanh Nhược tình đầu ý hợp, trong lòng y cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã làm một chuyện đúng đắn.
Sắc mặt của Từ Bảo Thần cũng run rẩy, nhớ đến một chuyện khác, kể từ khi Hoàng đế nạp vị Huyên phi này ngay sau đó y cũng tra thân thế Chu Thanh Nhược rõ ràng, tự nhiên biết phụ thân của nàng Vũ Định Hầu là một Tổng Kỳ dưới trướng Vân Quý Tổng đốc Phạm Thành Mậu, lúc này Tổng đốc Vân Quý Tổng đốc tạo phản, thế thì tình cảnh vị nương nương này sẽ thế nào?
Nếu như là vị Hoàng đế khác, Từ Bảo Thần biết, vị Tần phi này nhất định sẽ không có ngày sống dễ chịu rồi, dù sao phụ thân mình dính dáng đến tạo phản, nếu như Huyên phi nương nương và phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ (cha và con gái), như vậy có lẽ có thể giữ được địa vị trong cung, nhưng cho dù cắt đứt quan hệ, dù sao cũng là phụ thân thân sinh, trong lòng có thể không có trở ngại sao? Không nói lấy nước mắt rửa mặt, cũng sẽ đau lòng khổ sở, cho nên bất kể là loại nào..., vị nương nương này cũng coi như xong rồi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, vị Hoàng đế này không phải ai khác, là Đức Vũ Hoàng đế, là một nam nhân đối nữ nhân tránh như tránh bò cạp, khó khăn mới có thể để một nữ nhân đi theo một chút, làm sao dễ dàng buông tha như thế?
Về phần tại sao hôm nay phải để nàng vào phòng nghị sự, có thể là muốn.... cho nàng nghe một chút thế cục hay không?
Từ Bảo Thần cảm thấy chuyện này rất có khả năng, y nghĩ nửa ngày, sau đó quyết định, nhằm ổn thỏa mọi chuyện, chuyện Vũ Định Hầu ở Vân Quý vẫn không nên chủ động nhắc tới mới thỏa đáng.
Mỗi người có tâm tư riêng, bên này Chu Thanh Nhược cũng đã đỏ mặt không thôi, Hoàng đế tự nhiên ôm lấy nàng đi thẳng một đường, còn để những người đó nhìn thấy....
Hoàng đế thấy sắc mặt Chu Thanh Nhược rốt cuộc cũng có phần huyết sắc, lòng rất vui mừng, cảm thấy quyết định của mình cuối cùng cũng không uổng phí, thay vì để nàng cô cô linh linh ở trong Ngự Bảo điện, vẫn nên để bên người tốt hơn, mặc dù an bài có chút phiền phức, nhưng tất cả đều đáng giá, vẻ mặt y dịu dàng giúp nàng sửa sang lại gối đầu, nói, “Nàng ngủ ở đây nhé, Trẫm ra bên ngoài nghị sự cùng các đại thần, không cần sợ hãi.”
Sau khi Chu Thanh Nhược vào cung trôi qua chính là ngày ngày run sợ, lúc nào được người che chở qua như vậy, chứ đừng nói tới việc hậu cung không được can chính, Hoàng đế vì lo lắng nàng sợ hãi, ung dung tự tại đặt nàng trong phòng nghị sự của Ngự Thư phòng, đây quả thực là... Thịnh sủng quá mức rồi.
Chu Thanh Nhược nghĩ tới Hoàng đế vì mình làm những việc này, trong lòng ngọt như được ăn đường, nói, “Thiếp không sợ, chỉ cần cùng Bệ hạ ở chung một chỗ.”
Chu Thanh Nhược nói lời này có thể nói vừa chua xót vừa ngốc nghếch, nhưng đối với hai người đang yêu trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng, vẻ mặt Hoàng đế nhu hòa, hôn lên trán nàng một cái, nói, “Vậy thì ở nơi này chờ Trẫm.”
Hai người nồng tình mật ý một trận, Hoàng đế nhìn thời gian, thật sự không thể kéo dài thêm, lúc này mới lưu luyến không rời bỏ đi ra ngoài, Vương Thịnh đã đưa mọi người trở lại.
Chu Thanh Nhược nằm trên giường, bên môi vẫn còn nụ hôn ấm áp vừa rồi của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy không muốn buông tha..., ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười, chỉ rời đi một lát như vậy, làm sao lại khó bỏ khó tách rời như vậy rồi?
Nàng ôm gối đầu, cẩn thận lắng nghe Hoàng đế và các đại thần nói chuyện.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, nghe Lục Bội Ninh nói, “Tên Phạm Thành Mậu này vốn là Võ Tiến sĩ, xuất thân hàn môn (gia đình nghèo), vẫn không được trọng dụng, sau đó hắn nghĩ biện pháp lôi kéo...”
Chu Thanh Nhược lúc đầu còn có thể tập trung tinh thần nghe chuyện, sau đó càng nghe càng muốn buồn ngủ, cũng chỉ chốc lát sau đã ngủ đi, sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại lại phát hiện ở trong Ngự Bảo điện.
Linh Ngọc vừa thay y phục cho nàng vừa nói, “Rạng sáng Bệ hạ đã ôm nương nương trở lại.”
Chu Thanh Nhược thầm hận mình sơ sót, sự tình của phụ thân còn chưa có manh mối, làm sao lại ngủ như vậy? Ngay sau đó lại nghĩ tới Hoàng đế hỏi, “Vậy Bệ hạ đâu?”
“Sáng sớm Bệ hạ đã phải lâm triều rồi, bảo nương nương không cần đợi Bệ hạ, tự mình dùng điểm tâm.”
Lòng Chu Thanh Nhược bất chợt cảm thấy mất mác không rõ, có điều nhớ tới sự tình của phụ thân tinh thần lại phấn chấn, lúc này không phải là lúc xử lý theo cảm tính.
Nói đến Vũ Định Hầu, thật ra cũng coi là một nhân vật, lúc trước trong nhà xuống dốc, y liền đầu quân, vừa mới bắt đầu cũng không hiển lộ bản lãnh ra ngoài, nhưng sau khi có một lần thủ lĩnh Côn Bố của Man di đột kích, Vệ Sở Hào của Tư Châu không kịp phòng bị, Vũ Định Hầu lâm nguy không loạn, chống lại lần đột kích này đâu vào đấy, sau đó mang vẻn vẹn một trăm tên hầu cận thừa thắng xông lên, bắt giữ thủ lĩnh Côn Bố, lập công lớn, từ đó lọt vào mắt Tiên đế, sau lần đó vẫn rất được tin cậy, hậu lễ dần thăng đến chức Đề đốc Vân Quý, chỉ tiếc được mười tám năm, Tiên đế muốn đưa dòng dõi Vân Quý và Man tộc toàn bộ quy nạp vào trong triều đình, giết hết tất cả thủ lĩnh, Vũ Định Hầu lại nhiều lần chiến bại, Tiên đế giận dữ, cách chức Vũ Định Hầu xuống làm một Tổng kỳ nho nhỏ.
Vốn một quan to của triều đình hàng năm đều phải trở về Kinh thành một lần báo cáo công tác, chỉ tiếc kể từ khi Vũ Định Hầu bị giáng chức thành Tổng Kỳ thì Chu Thanh Nhược cũng chưa từng nhìn thấy phụ thân.
Cô cô mang theo đại nữ nhi trở về nhà, giúp đỡ Vũ Định Hầu quản gia trời sinh lại có tính nghiêm khắc, đối Chu Thanh Nhược rất hà khắc, Chu Thanh Nhược đối vị cô cô này cũng xem như đấu trí đấu dũng, náo loạn rất lâu, kết quả không ai có thể nghĩ tới, khi Chu Thanh Nhược muốn cùng thanh mai trúc mã hàng xóm Từ Uẩn thành thân, vội vàng thoát khỏi gia đình giống như tù ngục, cô cô lại có thể có thánh chỉ thỉnh nàng nhập cung thị tẩm.
Chu Thanh Nhược còn nhớ ánh mắt cô cô lúc ấy, mặc dù vẫn ổn ổn ngồi ở vị trí đầu, nhưng chân mày giương cao, từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như nàng là một con chuột hèn mọn vậy, bà muốn nhào nắn thế nào thì nắn thế ấy.
Lúc ấy hai hài tử của kế mẫu cũng ở đấy, chính là muội muội và đệ đệ không cùng mẹ với Chu Thanh Nhược, thật ra thì trước khi kế mẫu chưa bệnh qua đời đối nàng cũng không tồi, kế mẫu ôn hòa đôn hậu, rất lương thiện, ngày kế mẫu bệnh qua đời Chu Thanh Nhược còn khóc thật lâu, sau đó chính là trượng phu cô cô bệnh chết, cô cô không chỗ dựa mang theo Đại nữ nhi trở về nhà, sau đó giúp đỡ Vũ Định Hầu chưởng gia, nuôi dưỡng mấy người bọn họ.
Lúc ấy Muội muội Chu Thanh Nhược Chu Đan Dương, Chu Tùng Dương đã khóc, hai người nhát gan như vậy, cũng là lần đầu tiên chống đối lại cô cô, nói, “Phụ thân nói để cô cô hảo hảo chăm sóc chúng ta, tại sao muốn cho tỷ tỷ vào cung chứ?”
Vì thế cô cô hung hăng phạt Chu Đan Dương, Chu Tùng Dương, Chu Thanh Nhược cũng biết rõ... Lần này xem như thua trong tay cô cô rồi.
Phải biết phụ thân đúng là dưới trướng Tổng đốc Vân Thành Phạm Thành Mậu, nếu Phạm Thành Mậu mưu phản, như vậy cũng nói rõ phụ phân cũng mưu phản theo rồi sao?
Tình cảnh của nàng không biết sẽ biến thành cái dạng gì?
Dường như Hoàng đế cũng không biết băn khoăn của Chu Thanh Nhược, y thấy sắc mặt nàng bỗng tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, còn tưởng rằng bị hai chữ mưu phản dọa sợ, lại nghĩ tới lúc ban đầu nàng cũng trải qua chuyện như vậy, cho là gợi lên chuyện đau lòng, vỗ về an ủi, nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, Trẫm đi một chút sẽ trở lại, nếu nàng thật sự là...” Nghĩ đến chỉ một mình nàng ở nơi này sợ hãi lo lắng, lòng Hoàng đế bỗng bất an, cúi đầu hôn lên má nàng một cái nói, “Nàng cùng Trẫm đến Ngự thư phòng, bên kia có một cái giường, nàng có thể ngủ bên ấy.”
Chu Thanh Nhược biết Hoàng đế nói chỗ giường kia, chính là phòng nghị sự phía đông của Hoàng đế, dùng một cái bình phong khắc hoa ngăn ở giữa, trở thành một không gian độc lập, nhưng nghe được động tĩnh trong phòng nghị sự.
Hoàng đế làm như vậy hiển nhiên là muốn để nàng nằm trong phạm vi tầm mắt của mình, lòng Chu Thanh Nhược mềm đi, nghĩ có cần nói sự tình của phụ thân cho Hoàng đế nghe không, lại thấy Vương Thịnh vội vã đi vào nói, “Bệ hạ, Đoan nói Mộc Tướng quân, Từ Các lão đều đến.”
“Nàng đi qua cùng Trẫm.” Hoàng đế nói quả quyết, ngay sau đó bế chăn và Chu Thanh Nhược lên, câu nói về phụ thân của Chu Thanh Nhược cứ như vậy bị bao phủ trong hành động dị thường này của Hoàng đế, còn có Vương Thịnh ở một bên mở to mắt kinh ngạc.
Vương Thịnh vội vàng đi qua trước, sau đó mời mấy vị đại nhân trong phòng nghị sự đi ra ngoài, mở miệng nói, “Mời các vị đại nhân đi theo nô tài đến thiên sảnh uống trà.”
Đoạn Mộc Nam, Lục Bội Ninh, Dương Hổ, bao gồm Từ Bảo Thần những tâm thúc chi thần của Hoàng đế cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bọn họ đều có mắt nhìn, biết Vương Thịnh sẽ không vô duyên vô cớ gọi bọn họ rời khỏi phòng nghị sự, kết quả chờ ở thiên sảnh uống trà, ngay sau đó trong khe hở thấy Hoàng đế ôm một nữ nhân đi vào, mọi người đều trợn to mắt, Dương Hổ suýt chút nữa đánh rơi ly trà trong tay xuống đất.
“Đây là ai vậy?” Dương Hổ dường như hoảng sợ hỏi.
Lục Bội Ninh bị chuyện tình Vân Quý Tổng đốc mưu phản làm tâm tình nặng nề, khi nghe được lời nói từ Dương Hổ, sững sờ nói, “Các ngươi nói ai vậy?”
Gương mặt Đoan Mộc Nam hưng phấn, bu lại nói, “Ta vừa mới nhìn thấy Bệ hạ ôm một nữ nhân vào phòng nghị sự, có thể là chuẩn bị an trí ở giường trong.” Có điều nghĩ lại thấy không đúng, Bệ hạ đối với nữ nhân xa lánh tránh gặp, lúc nào thì đến mức không buông bỏ không muốn tách ra thế này, lại còn buổi tối ôm lấy, chẳng lẽ là vị kia?
Lục Bội Ninh theo bản năng nghĩ đến Chu Thanh Nhược, bật thốt lên nói, “Là Huyên phi nương nương?”
“Không thấy rõ mặt, có điều mười phần □□ là vậy.” Đoan Mộc Nam dường như khẳng định nói, nhưng y còn nhớ rõ ban đầu đưa Chu Thanh Nhược đến bên người Hoàng đế, y cũng là một trong những công thần đấy.
Dương Hổ dĩ nhiên biết Chu Thanh Nhược, nói, “Có phải vị đã từng kia hay không... Khụ khụ, vị Huyên phi nương nương đó?” Ban đầu lúc Chu Thanh Nhược từ trong mật đạo chui vào chỗ ở của Hoàng đế, cũng là lúc y đang canh giữ ở phía ngoài, cho nên có ấn tượng rất sâu đối với vị nương nương này, tất nhiên quan trọng nhất là, bọn họ đều biết Hoàng đế không thích nữ nhân, cho nên có một nữ nhân có thể cùng Hoàng đế ngây ngô lâu như vậy mà không bị giết chết, đối hắn coi như là cũng chuyện kinh dị.
Phải nói biết được nội tình ngoại trừ thái giám Vương Thịnh phục vụ bên cạnh Hoàng đế, còn có thể là ai? Lục Bội Ninh khách khí hỏi, “Vương công công, ngươi thấy chúng ta đoán đúng không?”
Vương Thịnh phục vụ bên cạnh Hoàng đế chẳng qua cũng mới mấy tháng, cho nên đứng trước những công thần cùng Hoàng đế cướp được Đại Bảo tự nhiên không dám chậm trễ, thấy Lục Bội Ninh nói năng khách khi, trong lòng cảm thấy rất thỏa đáng, vội nói, “Đúng là Huyên phi nương nương.”
Ban đầu lúc Lục Bội Ninh tác hợp Chu Thanh Nhược cùng Hoàng đế không phải không có băn khoăn, nhưng lo lắng cho vấn đề con cháu của Hoàng đế vượt qua tất cả, đương nhiên y cũng có nghĩ tới, Hoàng đế sẽ nhanh chóng chán ghét Chu Thanh Nhược, sau đó cõi đời này lại thêm một người tịch mịch cô đơn, nhưng vì Bệ hạ y đã bất chấp tất cả, đối với Chu Thanh Nhược y chỉ có thể nói đây là một cơ hội, để nàng tự giải quyết cho tốt, bởi vì chỉ cần có thể làm việc vì Bệ hạ, chính là tan xương nát thịt cũng không từ nan, bây giờ thấy Hoàng đế và Chu Thanh Nhược tình đầu ý hợp, trong lòng y cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã làm một chuyện đúng đắn.
Sắc mặt của Từ Bảo Thần cũng run rẩy, nhớ đến một chuyện khác, kể từ khi Hoàng đế nạp vị Huyên phi này ngay sau đó y cũng tra thân thế Chu Thanh Nhược rõ ràng, tự nhiên biết phụ thân của nàng Vũ Định Hầu là một Tổng Kỳ dưới trướng Vân Quý Tổng đốc Phạm Thành Mậu, lúc này Tổng đốc Vân Quý Tổng đốc tạo phản, thế thì tình cảnh vị nương nương này sẽ thế nào?
Nếu như là vị Hoàng đế khác, Từ Bảo Thần biết, vị Tần phi này nhất định sẽ không có ngày sống dễ chịu rồi, dù sao phụ thân mình dính dáng đến tạo phản, nếu như Huyên phi nương nương và phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ (cha và con gái), như vậy có lẽ có thể giữ được địa vị trong cung, nhưng cho dù cắt đứt quan hệ, dù sao cũng là phụ thân thân sinh, trong lòng có thể không có trở ngại sao? Không nói lấy nước mắt rửa mặt, cũng sẽ đau lòng khổ sở, cho nên bất kể là loại nào..., vị nương nương này cũng coi như xong rồi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, vị Hoàng đế này không phải ai khác, là Đức Vũ Hoàng đế, là một nam nhân đối nữ nhân tránh như tránh bò cạp, khó khăn mới có thể để một nữ nhân đi theo một chút, làm sao dễ dàng buông tha như thế?
Về phần tại sao hôm nay phải để nàng vào phòng nghị sự, có thể là muốn.... cho nàng nghe một chút thế cục hay không?
Từ Bảo Thần cảm thấy chuyện này rất có khả năng, y nghĩ nửa ngày, sau đó quyết định, nhằm ổn thỏa mọi chuyện, chuyện Vũ Định Hầu ở Vân Quý vẫn không nên chủ động nhắc tới mới thỏa đáng.
Mỗi người có tâm tư riêng, bên này Chu Thanh Nhược cũng đã đỏ mặt không thôi, Hoàng đế tự nhiên ôm lấy nàng đi thẳng một đường, còn để những người đó nhìn thấy....
Hoàng đế thấy sắc mặt Chu Thanh Nhược rốt cuộc cũng có phần huyết sắc, lòng rất vui mừng, cảm thấy quyết định của mình cuối cùng cũng không uổng phí, thay vì để nàng cô cô linh linh ở trong Ngự Bảo điện, vẫn nên để bên người tốt hơn, mặc dù an bài có chút phiền phức, nhưng tất cả đều đáng giá, vẻ mặt y dịu dàng giúp nàng sửa sang lại gối đầu, nói, “Nàng ngủ ở đây nhé, Trẫm ra bên ngoài nghị sự cùng các đại thần, không cần sợ hãi.”
Sau khi Chu Thanh Nhược vào cung trôi qua chính là ngày ngày run sợ, lúc nào được người che chở qua như vậy, chứ đừng nói tới việc hậu cung không được can chính, Hoàng đế vì lo lắng nàng sợ hãi, ung dung tự tại đặt nàng trong phòng nghị sự của Ngự Thư phòng, đây quả thực là... Thịnh sủng quá mức rồi.
Chu Thanh Nhược nghĩ tới Hoàng đế vì mình làm những việc này, trong lòng ngọt như được ăn đường, nói, “Thiếp không sợ, chỉ cần cùng Bệ hạ ở chung một chỗ.”
Chu Thanh Nhược nói lời này có thể nói vừa chua xót vừa ngốc nghếch, nhưng đối với hai người đang yêu trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng, vẻ mặt Hoàng đế nhu hòa, hôn lên trán nàng một cái, nói, “Vậy thì ở nơi này chờ Trẫm.”
Hai người nồng tình mật ý một trận, Hoàng đế nhìn thời gian, thật sự không thể kéo dài thêm, lúc này mới lưu luyến không rời bỏ đi ra ngoài, Vương Thịnh đã đưa mọi người trở lại.
Chu Thanh Nhược nằm trên giường, bên môi vẫn còn nụ hôn ấm áp vừa rồi của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy không muốn buông tha..., ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười, chỉ rời đi một lát như vậy, làm sao lại khó bỏ khó tách rời như vậy rồi?
Nàng ôm gối đầu, cẩn thận lắng nghe Hoàng đế và các đại thần nói chuyện.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, nghe Lục Bội Ninh nói, “Tên Phạm Thành Mậu này vốn là Võ Tiến sĩ, xuất thân hàn môn (gia đình nghèo), vẫn không được trọng dụng, sau đó hắn nghĩ biện pháp lôi kéo...”
Chu Thanh Nhược lúc đầu còn có thể tập trung tinh thần nghe chuyện, sau đó càng nghe càng muốn buồn ngủ, cũng chỉ chốc lát sau đã ngủ đi, sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại lại phát hiện ở trong Ngự Bảo điện.
Linh Ngọc vừa thay y phục cho nàng vừa nói, “Rạng sáng Bệ hạ đã ôm nương nương trở lại.”
Chu Thanh Nhược thầm hận mình sơ sót, sự tình của phụ thân còn chưa có manh mối, làm sao lại ngủ như vậy? Ngay sau đó lại nghĩ tới Hoàng đế hỏi, “Vậy Bệ hạ đâu?”
“Sáng sớm Bệ hạ đã phải lâm triều rồi, bảo nương nương không cần đợi Bệ hạ, tự mình dùng điểm tâm.”
Lòng Chu Thanh Nhược bất chợt cảm thấy mất mác không rõ, có điều nhớ tới sự tình của phụ thân tinh thần lại phấn chấn, lúc này không phải là lúc xử lý theo cảm tính.
Nói đến Vũ Định Hầu, thật ra cũng coi là một nhân vật, lúc trước trong nhà xuống dốc, y liền đầu quân, vừa mới bắt đầu cũng không hiển lộ bản lãnh ra ngoài, nhưng sau khi có một lần thủ lĩnh Côn Bố của Man di đột kích, Vệ Sở Hào của Tư Châu không kịp phòng bị, Vũ Định Hầu lâm nguy không loạn, chống lại lần đột kích này đâu vào đấy, sau đó mang vẻn vẹn một trăm tên hầu cận thừa thắng xông lên, bắt giữ thủ lĩnh Côn Bố, lập công lớn, từ đó lọt vào mắt Tiên đế, sau lần đó vẫn rất được tin cậy, hậu lễ dần thăng đến chức Đề đốc Vân Quý, chỉ tiếc được mười tám năm, Tiên đế muốn đưa dòng dõi Vân Quý và Man tộc toàn bộ quy nạp vào trong triều đình, giết hết tất cả thủ lĩnh, Vũ Định Hầu lại nhiều lần chiến bại, Tiên đế giận dữ, cách chức Vũ Định Hầu xuống làm một Tổng kỳ nho nhỏ.
Vốn một quan to của triều đình hàng năm đều phải trở về Kinh thành một lần báo cáo công tác, chỉ tiếc kể từ khi Vũ Định Hầu bị giáng chức thành Tổng Kỳ thì Chu Thanh Nhược cũng chưa từng nhìn thấy phụ thân.
Cô cô mang theo đại nữ nhi trở về nhà, giúp đỡ Vũ Định Hầu quản gia trời sinh lại có tính nghiêm khắc, đối Chu Thanh Nhược rất hà khắc, Chu Thanh Nhược đối vị cô cô này cũng xem như đấu trí đấu dũng, náo loạn rất lâu, kết quả không ai có thể nghĩ tới, khi Chu Thanh Nhược muốn cùng thanh mai trúc mã hàng xóm Từ Uẩn thành thân, vội vàng thoát khỏi gia đình giống như tù ngục, cô cô lại có thể có thánh chỉ thỉnh nàng nhập cung thị tẩm.
Chu Thanh Nhược còn nhớ ánh mắt cô cô lúc ấy, mặc dù vẫn ổn ổn ngồi ở vị trí đầu, nhưng chân mày giương cao, từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như nàng là một con chuột hèn mọn vậy, bà muốn nhào nắn thế nào thì nắn thế ấy.
Lúc ấy hai hài tử của kế mẫu cũng ở đấy, chính là muội muội và đệ đệ không cùng mẹ với Chu Thanh Nhược, thật ra thì trước khi kế mẫu chưa bệnh qua đời đối nàng cũng không tồi, kế mẫu ôn hòa đôn hậu, rất lương thiện, ngày kế mẫu bệnh qua đời Chu Thanh Nhược còn khóc thật lâu, sau đó chính là trượng phu cô cô bệnh chết, cô cô không chỗ dựa mang theo Đại nữ nhi trở về nhà, sau đó giúp đỡ Vũ Định Hầu chưởng gia, nuôi dưỡng mấy người bọn họ.
Lúc ấy Muội muội Chu Thanh Nhược Chu Đan Dương, Chu Tùng Dương đã khóc, hai người nhát gan như vậy, cũng là lần đầu tiên chống đối lại cô cô, nói, “Phụ thân nói để cô cô hảo hảo chăm sóc chúng ta, tại sao muốn cho tỷ tỷ vào cung chứ?”
Vì thế cô cô hung hăng phạt Chu Đan Dương, Chu Tùng Dương, Chu Thanh Nhược cũng biết rõ... Lần này xem như thua trong tay cô cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.