Chương 36
Bích Vân Thiên
15/01/2017
Khang vương phi có
thể cảm thấy thuốc bị nhét vào miệng đắng chát như thế nào, nàng khổ sở
nhắm hai mắt lại, đột nhiên nhớ lại cuộc sống trước kia của mình.
Khi ấy còn chưa vào cung, phiền não mỗi ngày chỉ có xiêm y mới làm nhìn có được hay không, mẫu thân quản thúc mình quá mức mà thôi, bây giờ nhớ lại, vẫn là sống ở nhà vui vẻ nhất.
Cũng không biết sau khi mẫu thân biết nàng chết đi sẽ như thế nào?
Mẫu thân nàng có bốn nhi nữ, lại thương nàng nhất, có thể không khổ sở được sao?
Khang vương phi càng nghĩ càng bi thương, lại nghĩ tới tình cảnh mình hôm nay đều do Thái hậu làm ra..., hận ý đối bà ấy càng tăng thêm gấp bội, nàng bị người đè xuống đất, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm Thái hậu, trong lòng suy nghĩ, nếu như chết đi thì cũng thôi, nhưng nếu còn có cơ hội sống sót, nàng tuyệt đối sẽ làm Thái hậu trả giá thật lớn!
Muốn bà ta sống không bằng chết!
Miệng bị bóp chặt, viên thuốc ngậm trong miệng cũng dần tan đi.., Khang vương phi cảm thấy thuốc nước trượt vào cổ họng, nàng khổ sở nhắm hai mắt lại.
Bốn phía cũng biến thành tăm tối, đầu óc Khang vương phi hỗn loạn, bàn tay nắm chặt thành quả đấm cũng dần dần buông lỏng, vô lực cúi đầu.
Ngay lúc này, bất chợt có một người xông vào, “Mẫu hậu, vương phi nàng sao có thể như vậy? Nàng ấy thế nào?”
Giống như chết đuối đột nhiên vớ được bè gỗ, Khang vương phi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Khang vương, liều mạng mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt nóng như lửa đốt của Khang vương.
Đột nhiên nàng rơi lệ, khổ sở tuyệt vọng nhìn Khang vương.
Thái hậu hơi bối rối, có điều rất nhanh đã trấn định trở lại, nói với người hầu đứng bên cạnh, “Là ai cho nó đi vào thế? Mau mang trở về, Khang vương bị bệnh chưa hết đâu.”
Khang vương thấy bộ dạng của Khang vương phi cũng biết nàng đã bị hạ độc, lại thấy nàng chỉ buồn bã nhìn mình một cái đã hôn mê, cảm thấy tim thật khó chịu như bị dao đâm thủng một nhát, đau thấu tâm can, không nhịn được thê lương gào lên, “Vương phi!” Sau đó vọt nhanh tới.
Thái hậu rất tức giận, nói với Khang vương, “Con nhìn con bây giờ giống thứ gì hả? Nàng ta chỉ là một nữ nhân thất đức, một tiểu tiện nhân muốn bán con lấy vinh hoa phú quý! Sao con vẫn cứ u mê không tỉnh ngộ!”
“Thuốc giải, đưa cho con thuốc giải!” Khang vương đẩy cung nữ đứng bên ra, đưa tay ôm Khang vương phi, vọt tới trước mặt Thái hậu.
Thái hậu thấy Khang vương dường như không nghe lời nói của mình trong lòng rất ức chế, lại thấy y không để ý khuyên can ôm người đến trước mặt bà, bà bị dọa sợ lui về sau mấy bước liên tiếp, quát, “Con muốn làm gì hả?”
Khang vương thấy Khang vương phi đã khác thường hít vào ít thở ra nhiều, đang ở trạng thái điên cuồng bấn loạn, y đỏ mắt nhìn Thái hậu, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có, giống như nhìn một kẻ thù vậy, “Từ nhỏ con đã là người ngài muốn gì thì làm cái đó, chưa từng không vâng lời mẫu hậu, duy chỉ có một chuyện..., chính là nàng, con biết ngài không thích nàng, bởi vì nàng từng là người của ca ca, nếu không phải con quỳ cả một buổi tối chắc chắn mẫu hậu sẽ không chấp thuận!”
Khang vương ôm chặt người vào ngực, “Lúc ấy con làm nhất quốc chi quân, nhưng ngay cả người mình yêu cũng không cưới được, con nghĩ rốt cuộc vì sao con muốn làm Hoàng đế?”
Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, không nhịn được run run nói, “Hài nhi, con đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ con nghe không hiểu sao? Nàng ta chuẩn bị đi quyến rũ Hoàng đế! Nhưng nàng ta chính là phi tử của con! Nữ nhân như vậy, con còn muốn che chở sao? Mẫu hậu vì nghĩ cho con, con không nhẫn tâm xuống tay được thì cứ để mẫu hậu.”
Khang vương đột nhiên lại nở nụ cười vô cùng châm chọc, gào khóc nói, “Là con để nàng ấy đi, Hoàng đế sớm nhìn con không vừa mắt rồi! Ai bảo con đoạt nữ nhân của hắn... vì có thể tạm thời sống sót, là con để nàng ấy đi tìm Hoàng đế!”
Thái hậu khiếp sợ há hốc miệng, nửa ngày không biết mở miệng thế nào, chuyện này là nhi tử đã đồng ý?
Có nam nhân nào lại đồng ý để nương tử cắm sừng mình?
Khang vương cảm thấy như mình bị lột sạch trước mặt Thái hậu, không còn có tôn nghiêm, cũng không có bí mật, chật vật không chịu nổi, y khóc nói, “Ngài cứu nàng đi, nàng sống con sẽ sống, nàng chết con cũng chết.” Khang vương dùng một câu nói nói ra quyết tâm của mình.
Thái hậu dường như thấy trước mắt tối sầm, đầu óc hỗn loạn thiếu chút ngất đi, nếu không có cung nữ đứng bên đỡ bà đã sớm ngã nhào xuống đất rồi.
“Con điên rồi.”
****
Mặc kệ Chu Thanh Nhược có không đành lòng ra sao, rất nhanh cũng đến ngày đưa tiễn Hoàng đế xuất chinh, mấy ngày nay nàng đi theo Hoàng đế đến Ngự thư phòng cùng nhau đàm luận chuyện khoa cử, đám người Từ Bảo Thần mặc dù cảm thấy như vậy không ổn, nhưng cũng không ngăn nổi ý chí sắt đá của Hoàng đế, ngay cả một câu nói cũng không dám nói.
Ban đầu còn hơi không tự nhiên, dần dần bọn họ đối Chu Thanh Nhược cũng rất bội phục, nàng thật sự thông minh, còn nghĩ ra được cách như thế.
Thật ra thì Chu Thanh Nhược cũng rất chột dạ, dù sao chuyện nàng biết đều là trí tuệ của người xưa, nàng cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.
Cho nên lời nói càng khiêm tốn hơn, làm cho đám người Từ Bảo Thần từ lúc đầu hoài nghi, rồi sau đó than thở, làm Chu Thanh Nhược trở thành đức mẹ Mary Sue thánh thiện vậy.
Ngày mai là ngày Hoàng đế xuất chinh rồi, Chu Thanh Nhược về tới phòng ở liền bắt đầu kiểm tra lại đồ đạc Hoàng đế cần dùng, theo ý tứ của Hoàng đế không cần mang nhiều thứ như vậy, y phục chỉ cần đủ mặc là được, không có một chút ý nghĩ là Hoàng đế, giống như chỉ là một tướng quân đi đánh giặc bình thường mà thôi.
Chu Thanh Nhược dựa theo ý nguyện của Hoàng đế giảm một nửa đồ đạc, dù sao ở bên ngoài, muốn sống xa hoa như trong cung là chuyện không thể nào, huống chi Hoàng đế thích hành quân tốc chiến, ngay cả người hầu cũng chỉ dẫn theo hơn mười người mà thôi, đồ ít nhưng đầy đủ hết là được.
Chờ kiểm tra lại đồ xong, Chu Thanh Nhược thở ra một hơi, ngồi trong sân dưới tàng cây hoa hòe cùng Linh Ngọc uống trà, trong lòng rất buồn bã như thiếu mất gì đó, chuyến đi này của Hoàng đế là cả mấy tháng trời, cũng không biết lúc trở lại hình dáng sẽ như thế nào?
Có thể bị thương hay không?
Có thể mang một hồng nhan tri kỷ trở về hay không?
Nghĩ tới đây Chu Thanh Nhược không nhịn được bụm mặt cười, nghĩ thầm mình càng ngày càng suy nghĩ lung tung, cả ngày bận bịu đánh giặc nào có rảnh rỗi tìm hồng nhan tri kỷ gì chứ?
Tâm tư nàng rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện khác..., thật ra thì hai người vẫn chưa có viên phòng, có một lần hai người thiếu chút nữa thành công, nhưng quân báo Tổng đốc Vân Quý tạo phản không thể chậm trễ.
Nàng luôn biết Hoàng đế có chứng chán ghét nữ nhân, cho nên vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng dạo gần đây càng ngày Hoàng đế càng trêu chọc nàng nhiều hơn.
Lần trước lúc còn ở Ngự thư phòng, trên hoàng hoa lê đại án trác còn giở trò với nàng, y phục của nàng chỉ còn lại quần lót, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho Hoàng đế gây khó dễ.., nàng luôn cảm nhận được khát vọng của Hoàng đế, nhưng ngay cả một lần y cũng không công phá thành lũy cuối cùng.
Chu Thanh Nhược gả hai lần, một lần là Khang vương, còn có một lần là Hoàng đế bây giờ, nhưng ai có thể nghĩ tới đến nay thân nàng vẫn còn trinh nguyên chứ?
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy tai đỏ hết lên rồi, Chu Thanh Nhược phát hiện mình càng ngày càng sắc, còn chủ động nghĩ tới chuyện như vậy.
Thật ra thì muốn trách cũng chỉ có thể trách Hoàng đế, mỗi ngày mỗi đêm đều ôm nàng vào lòng trêu chọc, cho đến khi nàng tức giận thở hổn hển mới thả ra.
Cho nên nếu nói Hoàng đế không có nghĩ tới..., thật ra thì y cũng rất nhiệt tình, giống như một đứa bé đang ăn kẹo vậy, rất quyến luyến thân thể nàng, nhưng đến lúc mấu chốt đều dừng lại.
Hai người có nên viên phòng trước lúc Hoàng đế xuất chinh không?
Nếu không thì thử mặc một bộ nội y quyến rũ?
Chu Thanh Nhược cảm thấy một trận gió lạnh thổi ngang qua, nhưng gương mặt của nàng lại đỏ không tả nổi, làm cho nàng cảm thấy cả người cũng muốn thiêu đôt.
Lúc Linh Ngọc đến đây nhìn thấy Chu Thanh Nhược ngồi dưới tàng cây hòe với đôi gò má đỏ rần, mặc một bộ sa mỏng màu đỏ, xinh đẹp kiều diễm như hoa đào động lòng người, lòng nàng thầm nghĩ, Hoàng đế rất coi trọng Chu Thanh Nhược, ngay cả đi Ngự thư phòng làm việc cũng mang theo nàng, che chở khắp nơi, khiến Chu Thanh Nhược như đóa hoa đang nở rộ nhìn thật vui tai vui mắt.
Lòng Linh Ngọc thật vui mừng, nghĩ tới chủ nhân của mình cũng là khổ tẫn cam lai (đau khổ qua đi niềm vui lại đến), ban đầu ở trong hậu cung bị khi dễ nhiều như vậy, hôm nay xem như đã hết khổ rồi.
Nhưng chỉ có một chuyện, nếu như có một tiểu hoàng tử ra đời nữa có phải càng tốt hơn không?
Nàng đã sớm nghĩ xong rồi, cả đời sẽ không lấy chồng sẽ chăm sóc cho tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa tương lai.
Nhưng ý nghĩ này của Linh Ngọc cũng chỉ là thoáng qua, nàng đi tới trước mặt Chu Thanh Nhược thì nhớ tới mục đích mình tới, nhớ tới trắc phi Lý thị đang quỳ ngoài cửa cung lại cảm thấy thật nhức đầu.
Chu Thanh Nhược hỏi, “Chuyện gì?”
Linh Ngọc bất đắc dĩ nói, “Là Trắc phi Lý thị của Khang vương.” Trắc phi Lý thị của Khang vương chính là Đức phi xưa kia, theo đạo lý mà nói, Đức phi từng có ân với Chu Thanh Nhược, nếu nàng có chuyện khẩn cầu Chu Thanh Nhược, nàng đi giúp một tay cũng đúng thôi, nhưng Linh Ngọc vừa nghĩ tới chuyện được nghe mấy ngày trước nàng cũng có thể đoán được Đức phi đến đây là cầu xin chuyện gì, chuyện như vậy Chu Thanh Nhược vẫn nên không xen vào thì tốt hơn.
Bây giờ người trong cả hậu cung đều biết, đây đích thực là một chuyện cười.
Khang vương phi tự tiện rời khỏi cung Minh Hòa đi gặp Hoàng đế, sau đó Thái hậu liền giận dữ, nói nàng hư thân mất nết nên hạ thuốc độc, muốn độc chết Khang vương phi ngay tại chỗ, Khang vương lúc ấy như điên rồi vậy, không màn mặt mũi chạy đến cầu cứu.
Xem như Khang vương phi mạng lớn, thuốc độc kia để quá lâu (hết hạn sử dụng), mất đi hơn phân nửa dược tính, các thái y của Thái y viện phải dốc hết toàn lực mới có thể cứu người trở về, có điều thân thể Khang vương phi xem như đã bị phế, cứ nằm hôn mê trên giường suốt, cần có nhân sâm trăm năm tới cứu mạng.
Lúc đầu Dược phòng vẫn còn cho, nhưng nhân sâm kia là vật trân quý, chẳng lẽ cứ xem Khang vương phi ăn nó như đang ăn củ cải à? Sau đó Dược phòng cũng không chịu cho.
Nghĩ tới Trắc phi Lý thị đến đây nhất định là vì chuyện nhân sâm.
Chu Thanh Nhược nhìn mặt mày Linh Ngọc khó coi, hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Là Lý Trắc phi cầu kiến.” Linh Ngọc muốn nói, nương nương đừng đi, có điều nàng cũng biết tính khí Chu Thanh Nhược, nếu là người khác hơn phân nửa khẳng định sẽ không gặp, nếu như là Lý Trắc phi thì nhất định phải hỏi một chút, nàng chính là người như vậy dù người ta ban cho nàng một chút ân đức cũng sẽ khắc ghi trong lòng.
Khi ấy còn chưa vào cung, phiền não mỗi ngày chỉ có xiêm y mới làm nhìn có được hay không, mẫu thân quản thúc mình quá mức mà thôi, bây giờ nhớ lại, vẫn là sống ở nhà vui vẻ nhất.
Cũng không biết sau khi mẫu thân biết nàng chết đi sẽ như thế nào?
Mẫu thân nàng có bốn nhi nữ, lại thương nàng nhất, có thể không khổ sở được sao?
Khang vương phi càng nghĩ càng bi thương, lại nghĩ tới tình cảnh mình hôm nay đều do Thái hậu làm ra..., hận ý đối bà ấy càng tăng thêm gấp bội, nàng bị người đè xuống đất, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm Thái hậu, trong lòng suy nghĩ, nếu như chết đi thì cũng thôi, nhưng nếu còn có cơ hội sống sót, nàng tuyệt đối sẽ làm Thái hậu trả giá thật lớn!
Muốn bà ta sống không bằng chết!
Miệng bị bóp chặt, viên thuốc ngậm trong miệng cũng dần tan đi.., Khang vương phi cảm thấy thuốc nước trượt vào cổ họng, nàng khổ sở nhắm hai mắt lại.
Bốn phía cũng biến thành tăm tối, đầu óc Khang vương phi hỗn loạn, bàn tay nắm chặt thành quả đấm cũng dần dần buông lỏng, vô lực cúi đầu.
Ngay lúc này, bất chợt có một người xông vào, “Mẫu hậu, vương phi nàng sao có thể như vậy? Nàng ấy thế nào?”
Giống như chết đuối đột nhiên vớ được bè gỗ, Khang vương phi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Khang vương, liều mạng mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt nóng như lửa đốt của Khang vương.
Đột nhiên nàng rơi lệ, khổ sở tuyệt vọng nhìn Khang vương.
Thái hậu hơi bối rối, có điều rất nhanh đã trấn định trở lại, nói với người hầu đứng bên cạnh, “Là ai cho nó đi vào thế? Mau mang trở về, Khang vương bị bệnh chưa hết đâu.”
Khang vương thấy bộ dạng của Khang vương phi cũng biết nàng đã bị hạ độc, lại thấy nàng chỉ buồn bã nhìn mình một cái đã hôn mê, cảm thấy tim thật khó chịu như bị dao đâm thủng một nhát, đau thấu tâm can, không nhịn được thê lương gào lên, “Vương phi!” Sau đó vọt nhanh tới.
Thái hậu rất tức giận, nói với Khang vương, “Con nhìn con bây giờ giống thứ gì hả? Nàng ta chỉ là một nữ nhân thất đức, một tiểu tiện nhân muốn bán con lấy vinh hoa phú quý! Sao con vẫn cứ u mê không tỉnh ngộ!”
“Thuốc giải, đưa cho con thuốc giải!” Khang vương đẩy cung nữ đứng bên ra, đưa tay ôm Khang vương phi, vọt tới trước mặt Thái hậu.
Thái hậu thấy Khang vương dường như không nghe lời nói của mình trong lòng rất ức chế, lại thấy y không để ý khuyên can ôm người đến trước mặt bà, bà bị dọa sợ lui về sau mấy bước liên tiếp, quát, “Con muốn làm gì hả?”
Khang vương thấy Khang vương phi đã khác thường hít vào ít thở ra nhiều, đang ở trạng thái điên cuồng bấn loạn, y đỏ mắt nhìn Thái hậu, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có, giống như nhìn một kẻ thù vậy, “Từ nhỏ con đã là người ngài muốn gì thì làm cái đó, chưa từng không vâng lời mẫu hậu, duy chỉ có một chuyện..., chính là nàng, con biết ngài không thích nàng, bởi vì nàng từng là người của ca ca, nếu không phải con quỳ cả một buổi tối chắc chắn mẫu hậu sẽ không chấp thuận!”
Khang vương ôm chặt người vào ngực, “Lúc ấy con làm nhất quốc chi quân, nhưng ngay cả người mình yêu cũng không cưới được, con nghĩ rốt cuộc vì sao con muốn làm Hoàng đế?”
Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, không nhịn được run run nói, “Hài nhi, con đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ con nghe không hiểu sao? Nàng ta chuẩn bị đi quyến rũ Hoàng đế! Nhưng nàng ta chính là phi tử của con! Nữ nhân như vậy, con còn muốn che chở sao? Mẫu hậu vì nghĩ cho con, con không nhẫn tâm xuống tay được thì cứ để mẫu hậu.”
Khang vương đột nhiên lại nở nụ cười vô cùng châm chọc, gào khóc nói, “Là con để nàng ấy đi, Hoàng đế sớm nhìn con không vừa mắt rồi! Ai bảo con đoạt nữ nhân của hắn... vì có thể tạm thời sống sót, là con để nàng ấy đi tìm Hoàng đế!”
Thái hậu khiếp sợ há hốc miệng, nửa ngày không biết mở miệng thế nào, chuyện này là nhi tử đã đồng ý?
Có nam nhân nào lại đồng ý để nương tử cắm sừng mình?
Khang vương cảm thấy như mình bị lột sạch trước mặt Thái hậu, không còn có tôn nghiêm, cũng không có bí mật, chật vật không chịu nổi, y khóc nói, “Ngài cứu nàng đi, nàng sống con sẽ sống, nàng chết con cũng chết.” Khang vương dùng một câu nói nói ra quyết tâm của mình.
Thái hậu dường như thấy trước mắt tối sầm, đầu óc hỗn loạn thiếu chút ngất đi, nếu không có cung nữ đứng bên đỡ bà đã sớm ngã nhào xuống đất rồi.
“Con điên rồi.”
****
Mặc kệ Chu Thanh Nhược có không đành lòng ra sao, rất nhanh cũng đến ngày đưa tiễn Hoàng đế xuất chinh, mấy ngày nay nàng đi theo Hoàng đế đến Ngự thư phòng cùng nhau đàm luận chuyện khoa cử, đám người Từ Bảo Thần mặc dù cảm thấy như vậy không ổn, nhưng cũng không ngăn nổi ý chí sắt đá của Hoàng đế, ngay cả một câu nói cũng không dám nói.
Ban đầu còn hơi không tự nhiên, dần dần bọn họ đối Chu Thanh Nhược cũng rất bội phục, nàng thật sự thông minh, còn nghĩ ra được cách như thế.
Thật ra thì Chu Thanh Nhược cũng rất chột dạ, dù sao chuyện nàng biết đều là trí tuệ của người xưa, nàng cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.
Cho nên lời nói càng khiêm tốn hơn, làm cho đám người Từ Bảo Thần từ lúc đầu hoài nghi, rồi sau đó than thở, làm Chu Thanh Nhược trở thành đức mẹ Mary Sue thánh thiện vậy.
Ngày mai là ngày Hoàng đế xuất chinh rồi, Chu Thanh Nhược về tới phòng ở liền bắt đầu kiểm tra lại đồ đạc Hoàng đế cần dùng, theo ý tứ của Hoàng đế không cần mang nhiều thứ như vậy, y phục chỉ cần đủ mặc là được, không có một chút ý nghĩ là Hoàng đế, giống như chỉ là một tướng quân đi đánh giặc bình thường mà thôi.
Chu Thanh Nhược dựa theo ý nguyện của Hoàng đế giảm một nửa đồ đạc, dù sao ở bên ngoài, muốn sống xa hoa như trong cung là chuyện không thể nào, huống chi Hoàng đế thích hành quân tốc chiến, ngay cả người hầu cũng chỉ dẫn theo hơn mười người mà thôi, đồ ít nhưng đầy đủ hết là được.
Chờ kiểm tra lại đồ xong, Chu Thanh Nhược thở ra một hơi, ngồi trong sân dưới tàng cây hoa hòe cùng Linh Ngọc uống trà, trong lòng rất buồn bã như thiếu mất gì đó, chuyến đi này của Hoàng đế là cả mấy tháng trời, cũng không biết lúc trở lại hình dáng sẽ như thế nào?
Có thể bị thương hay không?
Có thể mang một hồng nhan tri kỷ trở về hay không?
Nghĩ tới đây Chu Thanh Nhược không nhịn được bụm mặt cười, nghĩ thầm mình càng ngày càng suy nghĩ lung tung, cả ngày bận bịu đánh giặc nào có rảnh rỗi tìm hồng nhan tri kỷ gì chứ?
Tâm tư nàng rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện khác..., thật ra thì hai người vẫn chưa có viên phòng, có một lần hai người thiếu chút nữa thành công, nhưng quân báo Tổng đốc Vân Quý tạo phản không thể chậm trễ.
Nàng luôn biết Hoàng đế có chứng chán ghét nữ nhân, cho nên vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng dạo gần đây càng ngày Hoàng đế càng trêu chọc nàng nhiều hơn.
Lần trước lúc còn ở Ngự thư phòng, trên hoàng hoa lê đại án trác còn giở trò với nàng, y phục của nàng chỉ còn lại quần lót, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho Hoàng đế gây khó dễ.., nàng luôn cảm nhận được khát vọng của Hoàng đế, nhưng ngay cả một lần y cũng không công phá thành lũy cuối cùng.
Chu Thanh Nhược gả hai lần, một lần là Khang vương, còn có một lần là Hoàng đế bây giờ, nhưng ai có thể nghĩ tới đến nay thân nàng vẫn còn trinh nguyên chứ?
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy tai đỏ hết lên rồi, Chu Thanh Nhược phát hiện mình càng ngày càng sắc, còn chủ động nghĩ tới chuyện như vậy.
Thật ra thì muốn trách cũng chỉ có thể trách Hoàng đế, mỗi ngày mỗi đêm đều ôm nàng vào lòng trêu chọc, cho đến khi nàng tức giận thở hổn hển mới thả ra.
Cho nên nếu nói Hoàng đế không có nghĩ tới..., thật ra thì y cũng rất nhiệt tình, giống như một đứa bé đang ăn kẹo vậy, rất quyến luyến thân thể nàng, nhưng đến lúc mấu chốt đều dừng lại.
Hai người có nên viên phòng trước lúc Hoàng đế xuất chinh không?
Nếu không thì thử mặc một bộ nội y quyến rũ?
Chu Thanh Nhược cảm thấy một trận gió lạnh thổi ngang qua, nhưng gương mặt của nàng lại đỏ không tả nổi, làm cho nàng cảm thấy cả người cũng muốn thiêu đôt.
Lúc Linh Ngọc đến đây nhìn thấy Chu Thanh Nhược ngồi dưới tàng cây hòe với đôi gò má đỏ rần, mặc một bộ sa mỏng màu đỏ, xinh đẹp kiều diễm như hoa đào động lòng người, lòng nàng thầm nghĩ, Hoàng đế rất coi trọng Chu Thanh Nhược, ngay cả đi Ngự thư phòng làm việc cũng mang theo nàng, che chở khắp nơi, khiến Chu Thanh Nhược như đóa hoa đang nở rộ nhìn thật vui tai vui mắt.
Lòng Linh Ngọc thật vui mừng, nghĩ tới chủ nhân của mình cũng là khổ tẫn cam lai (đau khổ qua đi niềm vui lại đến), ban đầu ở trong hậu cung bị khi dễ nhiều như vậy, hôm nay xem như đã hết khổ rồi.
Nhưng chỉ có một chuyện, nếu như có một tiểu hoàng tử ra đời nữa có phải càng tốt hơn không?
Nàng đã sớm nghĩ xong rồi, cả đời sẽ không lấy chồng sẽ chăm sóc cho tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa tương lai.
Nhưng ý nghĩ này của Linh Ngọc cũng chỉ là thoáng qua, nàng đi tới trước mặt Chu Thanh Nhược thì nhớ tới mục đích mình tới, nhớ tới trắc phi Lý thị đang quỳ ngoài cửa cung lại cảm thấy thật nhức đầu.
Chu Thanh Nhược hỏi, “Chuyện gì?”
Linh Ngọc bất đắc dĩ nói, “Là Trắc phi Lý thị của Khang vương.” Trắc phi Lý thị của Khang vương chính là Đức phi xưa kia, theo đạo lý mà nói, Đức phi từng có ân với Chu Thanh Nhược, nếu nàng có chuyện khẩn cầu Chu Thanh Nhược, nàng đi giúp một tay cũng đúng thôi, nhưng Linh Ngọc vừa nghĩ tới chuyện được nghe mấy ngày trước nàng cũng có thể đoán được Đức phi đến đây là cầu xin chuyện gì, chuyện như vậy Chu Thanh Nhược vẫn nên không xen vào thì tốt hơn.
Bây giờ người trong cả hậu cung đều biết, đây đích thực là một chuyện cười.
Khang vương phi tự tiện rời khỏi cung Minh Hòa đi gặp Hoàng đế, sau đó Thái hậu liền giận dữ, nói nàng hư thân mất nết nên hạ thuốc độc, muốn độc chết Khang vương phi ngay tại chỗ, Khang vương lúc ấy như điên rồi vậy, không màn mặt mũi chạy đến cầu cứu.
Xem như Khang vương phi mạng lớn, thuốc độc kia để quá lâu (hết hạn sử dụng), mất đi hơn phân nửa dược tính, các thái y của Thái y viện phải dốc hết toàn lực mới có thể cứu người trở về, có điều thân thể Khang vương phi xem như đã bị phế, cứ nằm hôn mê trên giường suốt, cần có nhân sâm trăm năm tới cứu mạng.
Lúc đầu Dược phòng vẫn còn cho, nhưng nhân sâm kia là vật trân quý, chẳng lẽ cứ xem Khang vương phi ăn nó như đang ăn củ cải à? Sau đó Dược phòng cũng không chịu cho.
Nghĩ tới Trắc phi Lý thị đến đây nhất định là vì chuyện nhân sâm.
Chu Thanh Nhược nhìn mặt mày Linh Ngọc khó coi, hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Là Lý Trắc phi cầu kiến.” Linh Ngọc muốn nói, nương nương đừng đi, có điều nàng cũng biết tính khí Chu Thanh Nhược, nếu là người khác hơn phân nửa khẳng định sẽ không gặp, nếu như là Lý Trắc phi thì nhất định phải hỏi một chút, nàng chính là người như vậy dù người ta ban cho nàng một chút ân đức cũng sẽ khắc ghi trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.