Chương 52: CHƯƠNG 52
Bích Vân Thiên
09/02/2017
Edit: hoacodat
Ánh mắt Lục Bội Ninh rực cháy hừng hực đang muốn phát tác thì nhìn thấy có một tiểu thái giám đi tới, nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt rất nặng nề, sau đó nhỏ giọng rỉ tai mấy câu, lúc đầu Lục Bội Ninh còn trầm mặt, theo lời nói tiểu thái giám này sắc mặt bỗng ôn hòa trở lại, sau đó lại nở nụ cười lạnh, nói, "Ngươi mang người vào đi."
Tiểu thái giám do dự liếc nhìn Lục Bội Ninh, thấy y gật đầu đồng với hắn trong lòng cũng chắc chắn hơn, khom người lui xuống.
Linh Ngọc quá tức giận, cũng không kịp phân rõ chủ tớ, ngăn trước mặt Chu Thanh Nhược nói với Chu Tố Mai đang gây rối, "Theo đạo lý, nơi này không tới lượt nô tài như ta nhiều lời, nhưng bây giờ ta cũng không nhìn nổi nữa, tính tình nương nương rất tốt, nhưng ta không thế, ta chỉ muốn hỏi Chu cô cô một chút, ngài cũng đã từng sanh hài tử, chẳng lẽ ngài không biết lúc này mà bị kinh sợ sẽ dễ gặp chuyện không may? Rốt cuộc ngài là thân cô cô của nương nương hay là kẻ thù nương nương? Hận nương nương không có mệnh hệ gì đúng không?"
Chu Tố Mai bị nói mặt lúc tím lúc xanh lúc trắng, mặt mày vặn vẹo nói, "Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Ngay vào lúc này tiểu thái giám dẫn hai mẫu tử đi vào, nữ tử là một phụ nhân trẻ tuổi, nam đồng đi theo bên cạnh khoảng 5, 6 tuổi, dáng dấp môi hồng răng trắng .
"Lý phu nhân và Thế tử Khang vương cầu kiến." Nói.
Thì ra người tới không phải là ai khác chính là góa phụ Lý thị của Khang vương ( nguyên Đức Phi ) và Thế tử.
Lúc Lý thị mang theo đứa bé tiến vào hơi tỏ ra kỳ quái liếc nhìn Chu Tố Mai, nàng cũng chờ bên ngoài, tự nhiên nghe được lời nói oang oang của Chu Tố Mai này, Chu Tố Mai nhìn ra Lý thị xăm soi mình rất kỹ, hung hăng trợn mắt nhìn qua, nói, "Ngươi là ai?"
Lý thị mặt mày cúi xuống chỉ coi như không nghe thấy, đi tới trước mặt Chu Thanh Nhược cung kính hành đại lễ cho nàng, nói, "Nương nương Thiên tuế." Lại nói, "Lần trước từ biệt, ai có thể nghĩ giữa thế nhưng xảy ra những thứ này chuyện, theo đạo lý vốn ta không nên trở lại trong cung một lần nữa, nhưng khi nghe Lục đại nnân nói tình huống của nương nương, trong lòng rất lo lắng, cho nên mới chạy tới."
Chu Thanh Nhược liếc mình Lục Bội Ninh, thấy hắn hơi gật đầu với mình, ý định nàng vừa động. . . . . . , rất nhanh đã hiểu ý nghĩ của hắn, trong lòng không phải không có cảm động, nhưng trên cả là bất đắc dĩ.
Lý thị sờ lên đầu Tiểu thế tử đang đúng bên cạnh, nói, "Nếu như nương nương sinh hạ chính là vị công chúa, ta nguyện ý cho Thế tử gia làm con thừa tự trên danh nghĩa của nương nương." Ngay sau đó như có thâm ý khác liếc nhìn Chu Tố Mai, lại nói, "Thế tử gia là huyết mạch hoàng gia, lần này có một số người cũng được an tâm rồi."
Lòng Chu Thanh Nhược như một dòng nước ấm đang chảy xuôi, mặc dù nàng chắc chắn sẽ không nhận lấy an bài như thế, để Thế tử Khang vương làm con thừa tự trên danh nghĩa của nàng, tương đương với nhận lấy một kẻ thù làm chồng. . . . . . , mặc kệ giữa Hoàng đế và Khang vương tranh cãi như thế nào, giết chết Khang vương là hoàng đế an bài, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng nàng rất cảm kích Lý thị lúc này có thể vươn tay ra, thật ra thì không cần nói nàng cũng biết. . . . . . , mấy ngày nay nhất định là có rất nhiều người đi khuyến khích Lý thị đứng ra phân định chống lại nàng, vốn nàng có thể dùng con cờ Thế tử này đứng vị trí xa hơn, , cao hơn. Vào lúc này lại cam nguyện đứng ở phía sau.
Xem như nhìn ra tâm tư của Chu Thanh Nhược, Lý thị lại nói, "Ta nhờ sự chăm sóc của nương nương, vẫn luôn biết ơn." Ngay sau đó đẩy Thế tử Khang vương về phía trước, nói, "Đứa nhỏ này tính tình thiện lương, chí hiếu, nương nương chỉ cần để ý bồi dưỡng sẽ trở thành Tân quân." Lúc nàng nói đến chữ thiện lương chí hiếu càng tăng thêm âm lượng lúc nói. Ý kia không cần nói cũng biết.
Thế tử Khang vương mặc dù là nhi tử độc nhất của Khang vương, nhưng vì xuất thân không cao, lúc ấy nguyên hoàng hậu đối hắn rất nghiêm khắc cho nên ngược lại hắn càng yêu mến Lý thị đối hắn dịu dàng chăm sóc, lúc này khẩn trương không chịu buông khỏi tay Lý thị, dùng giọng nói non nớt nói, "Nương, con không muốn đi, con không muốn tách ra với người." Nói xong đôi mắt trào ra hai hàng nước mắt, nhìn rất đáng thương đáng yêu.
Lý thị nhìn lòng đầy chua xót, cũng rơi lệ, nói, "Con à, trước khi ta tới đã nói với con thế nào? Con đã trả lời ta ra sao?"
Thế tử Khang vương rất là hiểu chuyện, mặc dù trong lòng khổ sở nhưng vẫn cố nén nước mắt gật đầu nói, "Nương, con biết rồi."
Đến lúc này cũng không còn gì để nói, mặc kệ sau này Thế tử Khang vương trưởng thành sẽ như thế nào. . . . . . , tóm lại có một hậu chiêu này, thì bất kể Hoàng đế sau này có là ai, vị trí Thái hậu này tất nhiên chính là Chu Thanh Nhược.
Chu Tố Mai chỉ cảm thấy mặt mày nóng ran, quẫn bách không thôi, nếu trên đất có cái hang bà liền chui vào, bà cũng làm như vậy, từ từ thối lui ra đằng sau.
Mắt Linh Ngọc sắc bén, đứng trước mặt bà, tức giận hừ nói, "Chu cô cô, ngài muốn đi đâu sao?"
"Ta. . . . . ." Sắc mặt Chu Tố Mai rất khó coi.
Lục Bội Ninh sải bước nhanh tới, nói với Chu Thanh Nhược: "Nương nương, mặc dù Chu cô cô là thân cô của nương nương, nhưng trong lúc mấu chốt thế này lại lên tiếng tổn hại nương nương, muốn cho nương nương sinh sản không ổn, hiển nhiên có dụng ý khác, kính xin nương nương cho phép thần mang Chu cô cô về thẩm vấn."
"Ngươi là ai? Ngươi dám! Ta là thân cô cô nàng! !" Chu Tố Mai cảm nhận rõ trên người Lục Bội Ninh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, không nhịn được bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, , hoang mang sợ hãi nói."Thanh Nhược, mau bảo người này tránh ra!"
Chu Thanh Nhược rũ mắt xuống, nhẹ gật đầu với Lục Bội Ninh. Nói, "Cô cô, ta vẫn cảm thấy bất kể ngài làm cái gì tóm lại vẫn thân cô cô của ta, rốt cuộc ta vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho cô cô, nhưng cách làm hôm nay của cô cô thật sự đã tổn thương trái tim ta, ngài là muốn tính mạng của ta đấy."
Chu Tố Mai cảm thấy sức lực toàn thân đã dùng hết, ngồi sững trên đất. Đầu óc rối loạn của bà rốt cuộc có một lần tỉnh táo. . . . . . , bà cảm giác lần này rơi vào trên tay Lục Bội Ninh, giống như đã không còn đường sống nữa rồi.
***
Dương Hổ mặc một bộ áo choàng ngắn vải thô màu xám xanh, trên chân mang giày cỏ, sau lưng mang cung tiễn gân bò, ngang hông thắt bao cung tên, bên trong cắm tên lông gà rừng màu sắc tươi đẹp, người vừa nhìn thấy không nghĩ là vị tướng quân mà sẽ nói là một gã thợ săn, hắn vuốt mồ hôi trên mặt một cái nhặt con thỏ trên đất bị hắn bắn trúng, nói với Đoan Mộc Nam đang đứng một bên, "Ngươi chắc chắn là nơi này?"
Đoan Mộc nam mặc áo giáp màu đen trong quân trại, eo mang đao, một dáng vẻ đàng hoàng, nhưng vì nóng bức quá mức mà mồ hôi chảy xuống như nước, nói, "Ừ, nói tên tiểu tử kia biệt danh gọi là Hầu Tử, là người hầu cận Vũ Định Hầu, vốn là gã sai vặt phục vụ ông, sau đó vào quân tịch, bình thường cực kỳ cơ trí, tất cả tin tức dò tìm đều từ hắn đấy."
"Hy vọng có thể mau sớm tìm được Vũ Định Hầu." Dương Hổ lấy xuống túi nước bên hông, òng ọc òng ọc uống một hớp sau đó đưa cho Đoan Mộc Nam, nói, "Ta nói ngươi mặc nhiều như vậy làm gì? Dù sao trong rừng sâu này cũng không có ai nhìn, nói trước nghen, nếu ngươi bị trúng gió, thì tự bò về đi."
Đoan Mộc Nam nhận lấy túi nước từ từ uống vài hớp, lúc này mới cảm thấy thư thái chút, nghe lời nói Dương Hổ, ngẩng mắt nhìn cảm thấy cách ăn mặc của hắn và dã nhân cũng không khác gì nhau, kiên quyết lắc đầu, nói, "Người ta thấy tốt lắm."
Dương Hổ nhận ra ánh mắt ghét bỏ của Đoan Mộc Nam, hừ nói, "Sao hả? Ngươi cảm thấy người ta khó coi? Ta là nhập gia tùy tục!" Đánh chết Dương Hổ cũng không thừa nhận mình vì thích mát.
Đoan Mộc Nam rất trực tiếp nói, "Vô cùng khó coi, nếu để Bệ hạ thấy. . . . . . , không biết có bao nhiêu thất lễ.”
Nhắc tới Hoàng đế hai người đều trầm mặc lại, bọn họ ở đất Vân Quý này tìm gần nửa năm, cơ hồ đã lật tung hết cả chỗ này rồi, nhưng vẫn không có một chút tin tức, sống không thấy người chết không thấy xác.
Một lúc lâu, Dương Hổ vì xua tan này hơi thở đè nén mở miệng trước nói, "Nương nương thế mà có thai, nếu Bệ hạ biết chắc sẽ cao hứng lắm đây."
"Ừ."
"Cho nên chúng ta nhanh tìm Vũ Định Hầu trở về, đó cũng là một vị nhân vật rất khó lường, đưa ông đến kinh thành, có ông và Lục Bội Ninh che chở nương nương và Tiểu hoàng tử tương lai, , nên cái gì cũng không sợ nữa." Hai người đã sớm hạ quyết tâm không một ngày tìm được Hoàng đế sẽ không trở về, không chỉ là trách nhiệm trên đạo nghĩa, thật ra nói trắng ra là. . . . . . , Hoàng đế đang ở trên tay hai người, bọn họ cũng khó chối bỏ tội này .
"Ừ." Đoan Mộc Nam buồn buồn đáp một tiếng, dẫn đầu đi về phía trước, nói, "Đi nhanh đi, chờ tìm được Hầu Tử kia, hỏi ra vị trí Vũ Định Hầu, chúng ta đi về, lần này chúng ta thử nhìn một chút có thể tìm từ đỉnh núi bên cạnh hay không."
"Được."
Thì ra hai người này là đang dựa theo chỉ thị Chu Thanh Nhược đi tìm Vũ Định Hầu, vốn là hai người cảm thấy chỉ cần từ trong tù binh tìm kiếm thì sẽ ra, ai biết vừa hỏi mới biết Vũ Định Hầu không muốn tạo phản, lại lo lắng Vân Quý Tổng đốc lấy chính mình uy hiếp nữ nhi nương nương đang ở trong cung, sớm đã lặng lẽ mang theo người hầu cận trốn chạy, hai người Dương Hổ và Đoan Mộc Nam vừa tìm Hoàng đế bên kia còn phải phái người đi tìm Vũ Định Hầu. . . . . . , chờ đến mấy ngày trước bọn họ mới biết được một người hầu cận bên người Vũ Định Hầu là một người Miêu quen thuộc địa hình, ở Tắc Tử phụ cận này, cho nên cố ý tới đây dò xét.
Bọn họ cũng không có mang nhiều người hầu cận, tới một mình, thật ra thì cũng bởi vì kìm nén quá lâu, muốn đi ra ngoài giải sầu.
Hầu Tử người cũng như tên, mắt rất lớn lại có thần, xấu xí, người vừa nhìn là mọt “Hầu Tử” hết sức xinh đẹp, hơn nữa là người ăn nói rất khéo léo, Vũ Định Hầu đã từng nói người này có thể đem người chết nói thành sống. . . . . . , nhưng mà hắn hôm nay lại không thể nhanh mồm nhanh miệng như ngày xưa được, bởi vì mấy tháng trước trên đường hắn đi báo tin bị binh sĩ còn sót lại của Vân Quý Tổng đốc Phạm Thành Mậu bắt được, biết hắn là hầu cận có phân lượng bên người Vũ Định Hầu, nghiêm hình đánh khảo với hắn, muốn hỏi ra vị trí Vũ Định Hầu, sau đó có thể cầm giữ Vũ Định Hầu đi áp chế đại quân ngự giá thân chinh, dĩ nhiên Hầu Tử thà chết không theo. . . . . . , cuối cùng hắn giở trò lừa bịp, giả chết, thật không dễ dàng mới có thể từ bên trong trốn ra được, ai biết rồi lại gặp phải đàn sói quần công thiếu chút nữa bị mất mạng.
Có điều mạng Hầu Tử cũng lớn, chỗ gặp phải đàn sói dữ lại chính là phụ cận Tắc Tử nhà hắn, đúng lúc gọi những thợ săn thôn nhân đuổi mới dẫn người trở về.
Thương thế Hầu Tử kia rất nặng, vu y còn từng nói qua hắn đã không cứu nổi nữa.
Nhưng lòng người luôn có một cổ ý niệm vẫn luôn không muốn đi tìm chết, bệnh tình Hầu Tử lúc tốt lúc xấu, lúc tốt có thể mở mắt tạm thời, lúc xấu thì cứ hôn mê, cũng may rốt cuộc cũng chờ được Dương Hổ và Đoan Mộc Nam.
Đôi mắt Dương Hổ như muốn phun ra pháo hoa, kích động nắm chặt quả đấm hỏi, "Ngươi nói Bệ hạ có thể là bị nước cuốn vào trong lòng chảo bên cạnh?"
Hầu Tử yếu ớt gật đầu, nói, "Tướng quân của chúng ta đã nói với ta như vậy."
Dương Hổ suýt chút nữa thì khóc ra thành tiếng, cái gì gọi là tuyệt cảnh phùng sinh? Cái gì gọi là hoa cười liễu rủ gặp được thôn? Đột nhiên hắn cảm thấy không từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình của mình giờ khắc này.
Đoan Mộc Nam cũng rất kích động, nhưng hắn lý trí hơn Dương Hổ rất nhiều, đè ép tâm tình vui sướng dời núi lấp biển trong lòng đang dâng lên, kiên nhẫn hỏi thăm chi tiết, "Nghe nói chỗ đó chỉ có thể vào không thể ra?"
"Đúng, đại nhân."
"Ta biết rồi, Hầu Tử. . . . . . , ngươi đã lập công lớn, chờ chúng ta cứu Bệ hạ và Vũ Định Hầu ra, ngươi muốn ban thưởng cái gì, sẽ ban thưởng cái đó." Đoan Mộc Nam nói.
Mẫu thân Hầu Tử là sống chỗ của người Miêu, không nói tiếng Hán, nhìn thấy quần áo Đoan Mộc Nam là của tướng quân, quỳ xuống khóc suốt nói tiếng Miêu, mặc dù Đoan Mộc Nam nghe không hiểu lời của mẫu thân Hầu Tử, nhưng hắn có thể hiểu ý của bà, trấn an nói, "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ phái Lang trung tốt nhất qua chữa trị cho nhi tử ngài, vì hắn đã lập công lớn."
***
Hôm nay Hoàng đế cũng giống như những người bình thường khác không chê bẩn ngồi dưới đất, cùng người xé xác ăn thịt nướng, râu ria xồm xàm, tóc rậm rạp giống như là một dã nhân vậy. Bộ dáng này y đã sớm quen, có điều hôm nay hình như đặc biệt bất đồng, liên tiếp hai lần hắn đều bị quay như chong chóng nóng rực, trong đầu cảm giác có chuyện gì đó xảy ra .
Dương Hổ mang theo một đoàn người hầu cận theo sông ngầm bơi tới, thân người bọn họ ướt nhẹp xuyên qua rừng núi rốt cuộc ở một nơi thấp nhỏ tìm được căn phòng, sau đó một đám người mô phỏng dã nhân tìm khắp nơi nửa ngày, chờ thấy Hoàng đế râu ria xồm xàm , hắn không nhịn được quỳ bịch xuống. . . . . . , không nói gì đã lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không thôi .
Mà một ngày này nơi kinh thành xa xa rốt cuộc Chu Thanh Nhược cũng sanh ra hoàng tử đầu tiên Vũ Lăng đế.
Sau đó, sau khi Hoàng đế hồi cung đã đặt tên cho Đại hoàng tử là Thiên Ân. Sắc phong Chu Thanh Nhược làm hoàng hậu, từ nay về sau độc sủng hậu cung, cũng không có ai thêm nữa.
Ánh mắt Lục Bội Ninh rực cháy hừng hực đang muốn phát tác thì nhìn thấy có một tiểu thái giám đi tới, nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt rất nặng nề, sau đó nhỏ giọng rỉ tai mấy câu, lúc đầu Lục Bội Ninh còn trầm mặt, theo lời nói tiểu thái giám này sắc mặt bỗng ôn hòa trở lại, sau đó lại nở nụ cười lạnh, nói, "Ngươi mang người vào đi."
Tiểu thái giám do dự liếc nhìn Lục Bội Ninh, thấy y gật đầu đồng với hắn trong lòng cũng chắc chắn hơn, khom người lui xuống.
Linh Ngọc quá tức giận, cũng không kịp phân rõ chủ tớ, ngăn trước mặt Chu Thanh Nhược nói với Chu Tố Mai đang gây rối, "Theo đạo lý, nơi này không tới lượt nô tài như ta nhiều lời, nhưng bây giờ ta cũng không nhìn nổi nữa, tính tình nương nương rất tốt, nhưng ta không thế, ta chỉ muốn hỏi Chu cô cô một chút, ngài cũng đã từng sanh hài tử, chẳng lẽ ngài không biết lúc này mà bị kinh sợ sẽ dễ gặp chuyện không may? Rốt cuộc ngài là thân cô cô của nương nương hay là kẻ thù nương nương? Hận nương nương không có mệnh hệ gì đúng không?"
Chu Tố Mai bị nói mặt lúc tím lúc xanh lúc trắng, mặt mày vặn vẹo nói, "Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Ngay vào lúc này tiểu thái giám dẫn hai mẫu tử đi vào, nữ tử là một phụ nhân trẻ tuổi, nam đồng đi theo bên cạnh khoảng 5, 6 tuổi, dáng dấp môi hồng răng trắng .
"Lý phu nhân và Thế tử Khang vương cầu kiến." Nói.
Thì ra người tới không phải là ai khác chính là góa phụ Lý thị của Khang vương ( nguyên Đức Phi ) và Thế tử.
Lúc Lý thị mang theo đứa bé tiến vào hơi tỏ ra kỳ quái liếc nhìn Chu Tố Mai, nàng cũng chờ bên ngoài, tự nhiên nghe được lời nói oang oang của Chu Tố Mai này, Chu Tố Mai nhìn ra Lý thị xăm soi mình rất kỹ, hung hăng trợn mắt nhìn qua, nói, "Ngươi là ai?"
Lý thị mặt mày cúi xuống chỉ coi như không nghe thấy, đi tới trước mặt Chu Thanh Nhược cung kính hành đại lễ cho nàng, nói, "Nương nương Thiên tuế." Lại nói, "Lần trước từ biệt, ai có thể nghĩ giữa thế nhưng xảy ra những thứ này chuyện, theo đạo lý vốn ta không nên trở lại trong cung một lần nữa, nhưng khi nghe Lục đại nnân nói tình huống của nương nương, trong lòng rất lo lắng, cho nên mới chạy tới."
Chu Thanh Nhược liếc mình Lục Bội Ninh, thấy hắn hơi gật đầu với mình, ý định nàng vừa động. . . . . . , rất nhanh đã hiểu ý nghĩ của hắn, trong lòng không phải không có cảm động, nhưng trên cả là bất đắc dĩ.
Lý thị sờ lên đầu Tiểu thế tử đang đúng bên cạnh, nói, "Nếu như nương nương sinh hạ chính là vị công chúa, ta nguyện ý cho Thế tử gia làm con thừa tự trên danh nghĩa của nương nương." Ngay sau đó như có thâm ý khác liếc nhìn Chu Tố Mai, lại nói, "Thế tử gia là huyết mạch hoàng gia, lần này có một số người cũng được an tâm rồi."
Lòng Chu Thanh Nhược như một dòng nước ấm đang chảy xuôi, mặc dù nàng chắc chắn sẽ không nhận lấy an bài như thế, để Thế tử Khang vương làm con thừa tự trên danh nghĩa của nàng, tương đương với nhận lấy một kẻ thù làm chồng. . . . . . , mặc kệ giữa Hoàng đế và Khang vương tranh cãi như thế nào, giết chết Khang vương là hoàng đế an bài, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng nàng rất cảm kích Lý thị lúc này có thể vươn tay ra, thật ra thì không cần nói nàng cũng biết. . . . . . , mấy ngày nay nhất định là có rất nhiều người đi khuyến khích Lý thị đứng ra phân định chống lại nàng, vốn nàng có thể dùng con cờ Thế tử này đứng vị trí xa hơn, , cao hơn. Vào lúc này lại cam nguyện đứng ở phía sau.
Xem như nhìn ra tâm tư của Chu Thanh Nhược, Lý thị lại nói, "Ta nhờ sự chăm sóc của nương nương, vẫn luôn biết ơn." Ngay sau đó đẩy Thế tử Khang vương về phía trước, nói, "Đứa nhỏ này tính tình thiện lương, chí hiếu, nương nương chỉ cần để ý bồi dưỡng sẽ trở thành Tân quân." Lúc nàng nói đến chữ thiện lương chí hiếu càng tăng thêm âm lượng lúc nói. Ý kia không cần nói cũng biết.
Thế tử Khang vương mặc dù là nhi tử độc nhất của Khang vương, nhưng vì xuất thân không cao, lúc ấy nguyên hoàng hậu đối hắn rất nghiêm khắc cho nên ngược lại hắn càng yêu mến Lý thị đối hắn dịu dàng chăm sóc, lúc này khẩn trương không chịu buông khỏi tay Lý thị, dùng giọng nói non nớt nói, "Nương, con không muốn đi, con không muốn tách ra với người." Nói xong đôi mắt trào ra hai hàng nước mắt, nhìn rất đáng thương đáng yêu.
Lý thị nhìn lòng đầy chua xót, cũng rơi lệ, nói, "Con à, trước khi ta tới đã nói với con thế nào? Con đã trả lời ta ra sao?"
Thế tử Khang vương rất là hiểu chuyện, mặc dù trong lòng khổ sở nhưng vẫn cố nén nước mắt gật đầu nói, "Nương, con biết rồi."
Đến lúc này cũng không còn gì để nói, mặc kệ sau này Thế tử Khang vương trưởng thành sẽ như thế nào. . . . . . , tóm lại có một hậu chiêu này, thì bất kể Hoàng đế sau này có là ai, vị trí Thái hậu này tất nhiên chính là Chu Thanh Nhược.
Chu Tố Mai chỉ cảm thấy mặt mày nóng ran, quẫn bách không thôi, nếu trên đất có cái hang bà liền chui vào, bà cũng làm như vậy, từ từ thối lui ra đằng sau.
Mắt Linh Ngọc sắc bén, đứng trước mặt bà, tức giận hừ nói, "Chu cô cô, ngài muốn đi đâu sao?"
"Ta. . . . . ." Sắc mặt Chu Tố Mai rất khó coi.
Lục Bội Ninh sải bước nhanh tới, nói với Chu Thanh Nhược: "Nương nương, mặc dù Chu cô cô là thân cô của nương nương, nhưng trong lúc mấu chốt thế này lại lên tiếng tổn hại nương nương, muốn cho nương nương sinh sản không ổn, hiển nhiên có dụng ý khác, kính xin nương nương cho phép thần mang Chu cô cô về thẩm vấn."
"Ngươi là ai? Ngươi dám! Ta là thân cô cô nàng! !" Chu Tố Mai cảm nhận rõ trên người Lục Bội Ninh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, không nhịn được bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, , hoang mang sợ hãi nói."Thanh Nhược, mau bảo người này tránh ra!"
Chu Thanh Nhược rũ mắt xuống, nhẹ gật đầu với Lục Bội Ninh. Nói, "Cô cô, ta vẫn cảm thấy bất kể ngài làm cái gì tóm lại vẫn thân cô cô của ta, rốt cuộc ta vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho cô cô, nhưng cách làm hôm nay của cô cô thật sự đã tổn thương trái tim ta, ngài là muốn tính mạng của ta đấy."
Chu Tố Mai cảm thấy sức lực toàn thân đã dùng hết, ngồi sững trên đất. Đầu óc rối loạn của bà rốt cuộc có một lần tỉnh táo. . . . . . , bà cảm giác lần này rơi vào trên tay Lục Bội Ninh, giống như đã không còn đường sống nữa rồi.
***
Dương Hổ mặc một bộ áo choàng ngắn vải thô màu xám xanh, trên chân mang giày cỏ, sau lưng mang cung tiễn gân bò, ngang hông thắt bao cung tên, bên trong cắm tên lông gà rừng màu sắc tươi đẹp, người vừa nhìn thấy không nghĩ là vị tướng quân mà sẽ nói là một gã thợ săn, hắn vuốt mồ hôi trên mặt một cái nhặt con thỏ trên đất bị hắn bắn trúng, nói với Đoan Mộc Nam đang đứng một bên, "Ngươi chắc chắn là nơi này?"
Đoan Mộc nam mặc áo giáp màu đen trong quân trại, eo mang đao, một dáng vẻ đàng hoàng, nhưng vì nóng bức quá mức mà mồ hôi chảy xuống như nước, nói, "Ừ, nói tên tiểu tử kia biệt danh gọi là Hầu Tử, là người hầu cận Vũ Định Hầu, vốn là gã sai vặt phục vụ ông, sau đó vào quân tịch, bình thường cực kỳ cơ trí, tất cả tin tức dò tìm đều từ hắn đấy."
"Hy vọng có thể mau sớm tìm được Vũ Định Hầu." Dương Hổ lấy xuống túi nước bên hông, òng ọc òng ọc uống một hớp sau đó đưa cho Đoan Mộc Nam, nói, "Ta nói ngươi mặc nhiều như vậy làm gì? Dù sao trong rừng sâu này cũng không có ai nhìn, nói trước nghen, nếu ngươi bị trúng gió, thì tự bò về đi."
Đoan Mộc Nam nhận lấy túi nước từ từ uống vài hớp, lúc này mới cảm thấy thư thái chút, nghe lời nói Dương Hổ, ngẩng mắt nhìn cảm thấy cách ăn mặc của hắn và dã nhân cũng không khác gì nhau, kiên quyết lắc đầu, nói, "Người ta thấy tốt lắm."
Dương Hổ nhận ra ánh mắt ghét bỏ của Đoan Mộc Nam, hừ nói, "Sao hả? Ngươi cảm thấy người ta khó coi? Ta là nhập gia tùy tục!" Đánh chết Dương Hổ cũng không thừa nhận mình vì thích mát.
Đoan Mộc Nam rất trực tiếp nói, "Vô cùng khó coi, nếu để Bệ hạ thấy. . . . . . , không biết có bao nhiêu thất lễ.”
Nhắc tới Hoàng đế hai người đều trầm mặc lại, bọn họ ở đất Vân Quý này tìm gần nửa năm, cơ hồ đã lật tung hết cả chỗ này rồi, nhưng vẫn không có một chút tin tức, sống không thấy người chết không thấy xác.
Một lúc lâu, Dương Hổ vì xua tan này hơi thở đè nén mở miệng trước nói, "Nương nương thế mà có thai, nếu Bệ hạ biết chắc sẽ cao hứng lắm đây."
"Ừ."
"Cho nên chúng ta nhanh tìm Vũ Định Hầu trở về, đó cũng là một vị nhân vật rất khó lường, đưa ông đến kinh thành, có ông và Lục Bội Ninh che chở nương nương và Tiểu hoàng tử tương lai, , nên cái gì cũng không sợ nữa." Hai người đã sớm hạ quyết tâm không một ngày tìm được Hoàng đế sẽ không trở về, không chỉ là trách nhiệm trên đạo nghĩa, thật ra nói trắng ra là. . . . . . , Hoàng đế đang ở trên tay hai người, bọn họ cũng khó chối bỏ tội này .
"Ừ." Đoan Mộc Nam buồn buồn đáp một tiếng, dẫn đầu đi về phía trước, nói, "Đi nhanh đi, chờ tìm được Hầu Tử kia, hỏi ra vị trí Vũ Định Hầu, chúng ta đi về, lần này chúng ta thử nhìn một chút có thể tìm từ đỉnh núi bên cạnh hay không."
"Được."
Thì ra hai người này là đang dựa theo chỉ thị Chu Thanh Nhược đi tìm Vũ Định Hầu, vốn là hai người cảm thấy chỉ cần từ trong tù binh tìm kiếm thì sẽ ra, ai biết vừa hỏi mới biết Vũ Định Hầu không muốn tạo phản, lại lo lắng Vân Quý Tổng đốc lấy chính mình uy hiếp nữ nhi nương nương đang ở trong cung, sớm đã lặng lẽ mang theo người hầu cận trốn chạy, hai người Dương Hổ và Đoan Mộc Nam vừa tìm Hoàng đế bên kia còn phải phái người đi tìm Vũ Định Hầu. . . . . . , chờ đến mấy ngày trước bọn họ mới biết được một người hầu cận bên người Vũ Định Hầu là một người Miêu quen thuộc địa hình, ở Tắc Tử phụ cận này, cho nên cố ý tới đây dò xét.
Bọn họ cũng không có mang nhiều người hầu cận, tới một mình, thật ra thì cũng bởi vì kìm nén quá lâu, muốn đi ra ngoài giải sầu.
Hầu Tử người cũng như tên, mắt rất lớn lại có thần, xấu xí, người vừa nhìn là mọt “Hầu Tử” hết sức xinh đẹp, hơn nữa là người ăn nói rất khéo léo, Vũ Định Hầu đã từng nói người này có thể đem người chết nói thành sống. . . . . . , nhưng mà hắn hôm nay lại không thể nhanh mồm nhanh miệng như ngày xưa được, bởi vì mấy tháng trước trên đường hắn đi báo tin bị binh sĩ còn sót lại của Vân Quý Tổng đốc Phạm Thành Mậu bắt được, biết hắn là hầu cận có phân lượng bên người Vũ Định Hầu, nghiêm hình đánh khảo với hắn, muốn hỏi ra vị trí Vũ Định Hầu, sau đó có thể cầm giữ Vũ Định Hầu đi áp chế đại quân ngự giá thân chinh, dĩ nhiên Hầu Tử thà chết không theo. . . . . . , cuối cùng hắn giở trò lừa bịp, giả chết, thật không dễ dàng mới có thể từ bên trong trốn ra được, ai biết rồi lại gặp phải đàn sói quần công thiếu chút nữa bị mất mạng.
Có điều mạng Hầu Tử cũng lớn, chỗ gặp phải đàn sói dữ lại chính là phụ cận Tắc Tử nhà hắn, đúng lúc gọi những thợ săn thôn nhân đuổi mới dẫn người trở về.
Thương thế Hầu Tử kia rất nặng, vu y còn từng nói qua hắn đã không cứu nổi nữa.
Nhưng lòng người luôn có một cổ ý niệm vẫn luôn không muốn đi tìm chết, bệnh tình Hầu Tử lúc tốt lúc xấu, lúc tốt có thể mở mắt tạm thời, lúc xấu thì cứ hôn mê, cũng may rốt cuộc cũng chờ được Dương Hổ và Đoan Mộc Nam.
Đôi mắt Dương Hổ như muốn phun ra pháo hoa, kích động nắm chặt quả đấm hỏi, "Ngươi nói Bệ hạ có thể là bị nước cuốn vào trong lòng chảo bên cạnh?"
Hầu Tử yếu ớt gật đầu, nói, "Tướng quân của chúng ta đã nói với ta như vậy."
Dương Hổ suýt chút nữa thì khóc ra thành tiếng, cái gì gọi là tuyệt cảnh phùng sinh? Cái gì gọi là hoa cười liễu rủ gặp được thôn? Đột nhiên hắn cảm thấy không từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình của mình giờ khắc này.
Đoan Mộc Nam cũng rất kích động, nhưng hắn lý trí hơn Dương Hổ rất nhiều, đè ép tâm tình vui sướng dời núi lấp biển trong lòng đang dâng lên, kiên nhẫn hỏi thăm chi tiết, "Nghe nói chỗ đó chỉ có thể vào không thể ra?"
"Đúng, đại nhân."
"Ta biết rồi, Hầu Tử. . . . . . , ngươi đã lập công lớn, chờ chúng ta cứu Bệ hạ và Vũ Định Hầu ra, ngươi muốn ban thưởng cái gì, sẽ ban thưởng cái đó." Đoan Mộc Nam nói.
Mẫu thân Hầu Tử là sống chỗ của người Miêu, không nói tiếng Hán, nhìn thấy quần áo Đoan Mộc Nam là của tướng quân, quỳ xuống khóc suốt nói tiếng Miêu, mặc dù Đoan Mộc Nam nghe không hiểu lời của mẫu thân Hầu Tử, nhưng hắn có thể hiểu ý của bà, trấn an nói, "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ phái Lang trung tốt nhất qua chữa trị cho nhi tử ngài, vì hắn đã lập công lớn."
***
Hôm nay Hoàng đế cũng giống như những người bình thường khác không chê bẩn ngồi dưới đất, cùng người xé xác ăn thịt nướng, râu ria xồm xàm, tóc rậm rạp giống như là một dã nhân vậy. Bộ dáng này y đã sớm quen, có điều hôm nay hình như đặc biệt bất đồng, liên tiếp hai lần hắn đều bị quay như chong chóng nóng rực, trong đầu cảm giác có chuyện gì đó xảy ra .
Dương Hổ mang theo một đoàn người hầu cận theo sông ngầm bơi tới, thân người bọn họ ướt nhẹp xuyên qua rừng núi rốt cuộc ở một nơi thấp nhỏ tìm được căn phòng, sau đó một đám người mô phỏng dã nhân tìm khắp nơi nửa ngày, chờ thấy Hoàng đế râu ria xồm xàm , hắn không nhịn được quỳ bịch xuống. . . . . . , không nói gì đã lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không thôi .
Mà một ngày này nơi kinh thành xa xa rốt cuộc Chu Thanh Nhược cũng sanh ra hoàng tử đầu tiên Vũ Lăng đế.
Sau đó, sau khi Hoàng đế hồi cung đã đặt tên cho Đại hoàng tử là Thiên Ân. Sắc phong Chu Thanh Nhược làm hoàng hậu, từ nay về sau độc sủng hậu cung, cũng không có ai thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.