Chương 19: Bắt cóc (3)
Phi Yến Nhược Thiên
16/08/2020
Trong lúc Thịnh gia bên kia đứng ngồi không yên vì nhận được tin Thịnh
Hàm mất tích thì bên này Thịnh Hàm lại ngủ rất an ổn, cô bé bị người đàn ông đánh vào gáy dẫn đến ngất xỉu, lúc cô tỉnh dậy thì điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là cổ đau ê ẩm.
Thịnh Hàm từ nhỏ được nuôi dưỡng như chim hoàng yến, thân thể cô yếu ớt, tuy không đến mức mong manh dễ vỡ nhưng cô chưa từng chịu qua nỗi đau xác thịt loại này, cho nên khi người đàn ông đánh cô, cô dám cá trên da thịt cô nhất định vẫn còn lưu lại dấu tay của người đàn ông kia để lại.
Thịnh Hàm mở mắt, một màu đen tăm tối đập vào mắt cô, chẳng khác lúc cô chưa mở mắt, Thịnh Hàm tự nhận thị lực bản thân không tồi nhưng khi cô nhìn vào khoảng không trống trải kia thì ngoại trừ bóng tối âm u cô lại không thấy được gì cả, cô không biết bản thân đang ở đâu cả, cũng không thể xác định được bên ngoài lúc này là ngày hay đêm, điều này khiến cô có chút không quen.
Cô muốn ngồi dậy xem xét tình hình xung quanh nhưng lại phát hiện tay và chân của mình đều bị trói, cô không thể di chuyển, Thịnh Hàm nhanh chóng nhận ra cô đang bất lực trước hoàn cảnh thế này, cô chưa bao giờ trải qua việc này trong cuộc đời, thế giới của cô luôn đầy màu sắc và đặc biệt lúc nào ánh sáng cũng có thể chiếu đến, nhưng cô không ngờ có một ngày bản thân lại bị rơi vào bóng tối, xung quanh cô không có một ai bên cạnh, cảm giác cô đơn lạnh lẽo khiến tâm tình cô bắt đầu trở nên hoảng loạn. Cô muốn khóc, muốn kêu lớn để mọi người đến cứu cô, nhưng cô không thể làm được, cô vẫn chưa quên tình cảnh hiện tại của chính mình rằng cô đang bị bắt cóc, nếu để đám người đó phát hiện cô đã tỉnh lại thì đúng là nguy to.
Thịnh Hàm sống trong ánh sáng chói chang của mặt trời, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người chăm sóc cẩn thận, chỉ cần thứ cô muốn không cần cô phải ra tay thì thứ đó cũng tự động đưa đến trước mặt cô, điều đó làm cho cô yếu đuối và mất đi tính độc lập của chính mình, lúc nào cũng sống phụ thuộc người khác. Cô có những người thân và bạn bè tốt nhất bên cạnh, bởi vì sinh ra đứng trên vị trí cao mà cô đối với mọi người đều không dễ dàng tin tưởng, nhưng một khi đã tin tưởng thì sẽ tin tưởng hết mình, bạn bè và người thân của cô luôn chăm sóc cô, bởi vì bọn họ biết cô yếu đuối và cần được bảo vệ, đôi mắt cô chỉ nhìn thấy ánh sáng và sự tốt đẹp của thế gian này, bởi vì được bao bọc quá tốt cho nên cô không hề nhận ra trên đời này ngoại trừ thứ tốt đẹp ra còn có rất nhiều thứ xấu xa và dơ bẩn.
Một cô gái hiện thân của ánh sáng đến từ thiên đường như cô, chưa bao giờ phải chịu đựng sự cô đơn lạnh lẽo thế này, cho nên một khi cô tỉnh dậy trong bóng tối điều đầu tiên cô cảm nhận chính là sự sợ hãi, cô nhận ra rằng khi không có người khác bên cạnh bảo vệ cô sẽ trở nên bất lực thế nào. Cô vô dụng và không thể chống chọi được với những yếu tố tác động đến từ bên ngoài, đối với một đứa trẻ tám tuổi có thể sẽ sinh ra một bóng ma tâm lí nhưng khi cô vượt qua được chuyện này thì cô sẽ trưởng thành sớm thôi, cô sẽ nhanh chóng nhận ra rằng việc trước giờ bản thân luôn sống trong một thế giới ảo mà Thịnh gia đã tạo ra cho cô, đây cũng được xem như là bước ngoặt khiến cô mở mang về thế giới xung quanh và ngừng việc nhìn nhận thế giới chỉ bằng một phía phiến diện.
“Hức hức...” Cô cắn môi, cố gắng kìm chế nước mắt không cho rơi xuống gương mặt nhưng cô không làm được, cô sợ hãi, cô muốn thoát khỏi nơi này, cô muốn trở về nhà.
Lúc nhỏ trước khi cô đi ngủ Hà mẫu thường xuyên kể cho cô một câu chuyện cổ tích, hầu hết câu chuyện mà Hà mẫu kể nhân vật chính trong đó đều là công chúa, công chúa bạch tuyết, công chúa ngủ trong rừng, công chúa lọ lem, công chúa... những nàng công chúa đó sinh ra với mỗi số phận khác nhau, nhưng đều giống nhau là bị người khác hãm hại, có thể là vì bọn họ quá xinh đẹp, cũng có thể là vì họ có tài năng, họ bị người khác ganh ghét và hãm hại, trong lúc Thịnh Hàm nghĩ rằng kết thúc câu chuyện sẽ là một kết cục buồn thì vào lúc những nàng công chúa gặp nguy hiểm thì sẽ có một người xuất hiện đến cứu các nàng, người đó chính là hoàng tử, hoàng tử luôn xuất hiện vào đúng lúc công chúa gặp nguy hiểm và cứu lấy công chúa, sau đó hai người sẽ sống hạnh phúc với nahu, đó là một kết cục tốt đẹp.
Thịnh Hàm đã từng nghĩ bản thân sẽ là công chúa, điều này thật ra cũng không sai, Thịnh gia vốn là gia tộc bậc nhất của Thượng Hải, Thịnh Hàm là tiểu thư duy nhất của Thịnh gia, Thịnh Hạ Nhất Lâu của Thịnh Hàm ở là một tòa lâu đài rộng lớn, mà chỉ có công chúa mới có thể sống trong lâu đài, ngày thường khi cô ăn uống mặc ngủ thì đều có người hầu hạ, không cần cô phải động tay, ngay cả Thịnh Chiêu cũng gọi cô là tiểu công chúa của ông, cho nên Thịnh Hàm luôn xem mình là công chúa. Thân là công chúa thì sẽ có một ngày hoàng tử sẽ vì cô xuất hiện, cô muốn thử một lần trải nghiệm cảm giác bản thân gặp nguy hiểm để hoàng tử đến cứu mình, thế nhưng khi bản thân đã rơi vào nguy hiểm, cảm giác chờ đợi người khác đến cứu hoàn toàn không thoải mái một chút nào.
Nếu cô thật sự là một nàng công chúa thì hiện tại cô sớm đã được hoàng tử đến cứu chứ không phải bị nằm trói ở đây một cách bất lực như thế này!
Nếu cô thật sự là một nàng công chúa thì hoàng tử sớm là đã đến cứu cô chứ không để cô bị bọn người xấu bắt đi và chờ đợi trong vô vọng thế này!
Nếu bị người xấu bắt đi như vậy thì cô thà không làm công chúa để đợi hoàng tử đến cứu còn hơn!
Giấc mơ về ngày thơ ấu của
Thịnh Hàm nháy mắt liền tan thành từng mảnh vỡ, nàng công chúa và hoàng tử chỉ tồn tại ở trong những câu chuyện cổ tích mà thôi, ở ngoài đời thật thì bọn họ hoàn toàn không có tồn tại.
Cô vốn không phải là công chúa, Thịnh Hàm rốt cuộc cũng nhận ra sự thật này.
Bởi vì cô luôn nghĩ mình là công chúa cho nên vào những lúc khó khăn cô không tự giác đứng lên cứu bản thân mình mà ngồi yên một chỗ chờ đợi người khác đến cứu, trong khi hoàng tử gặp khó khăn nguy hiểm thì hoành tử lại có thể vượt qua? Bởi vì đó là hoàng tử sao? Ai bảo hoàng tử phải có trách nhiệm đến cứu công chúa, mà công chúa thì phải đợi hoàng tử đến cứu đâu?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy được chứ?
Chuyện cổ tích chỉ là lừa người mà thôi, đúng vậy, cô không thể tiếp tục yếu đuối như vậy, rồi một ngày nào đó cô sẽ phải trưởng thành, một khi trưởng thành thì không thể tiếp tục núp dưói bóng người khác được. Cô phải cứu bản thân mình, đợi người khác đến cứu là một điều không hề khả thi, người nhà cô có lẽ vẫn chưa biết cô bị bắt, cho dù có biết thì cũng không thể ngay lập tức chạy đến cứu cô được, trong thời gian đó thay vì ngồi yên một chỗ để chờ đợi thì không bằng tự bản thân cô nghĩ cách thoát khỏi nơi này trước, sau đó lại tìm cách liên hệ với người thân của mình.
Nghĩ vậy Thịnh Hàm cúi đầu, chà mặt vào vai áo để lau đi nước mắt còn vươn trên khóe mắt, cô hít một hơi sâu, dần dần bình ổn tâm tình rồi mới quan sát xung quanh.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Thịnh Hàm có thể nhận thấy hô hấp của mình đang dồn dập rồi từ từ bình thường trở lại, cô cố gắng lắng nghe xung quanh, thanh âm rồ rồ bên ngoài nghe có vẻ giống như tiếng động cơ, cô đoán bản thân đang ở trên một chiếc xe, đó có thể là chiếc xe chở hàng mà bọn bắt cóc đã chạy đến trước trường học cô. Thịnh Hàm lúc này nằm yên một chỗ, bởi vì tay và chân cô đều bị trói cho nên cô khó có thể di chuyển, mặc dù khó nhưng không phải là không thể, cô cố gắng nhướng người, phối hợp với động tác chân bên dưới để ngồi dậy, lúc cô di chuyển hai chân thì bất ngờ đụng phải một vật gì đó khiến cô hô lên một tiếng.
“A...” Thanh âm không giấu được sự sợ hãi, cô không ngờ ở nơi này ngoại trừ cô ra còn có một thứ gì đó khác nữa, trái tim trong lồng ngực Thịnh Hàm đập thình thịch không ngừng, bởi vì xung quanh quá tối nên cô không thể thấy được thứ gì cả, tâm tình Thịnh Hàm lúc này như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đóng than, trước khi xác nhận được thứ cô đụng trúng là gì thì cô không yên tâm suy nghĩ đến chuyện thoát khỏi nơi này được.
Nếu là người thì thật tốt, Thịnh Hàm thầm an ủi chính mình, nhưng nếu không phải là người thì sao? Cô nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù không biết cô đã đụng phải thứ gì nhưng nếu đó không phải người... chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy ghê rợn rồi.
“Suỵt!” Một thanh âm ra dấu im lặng vang lên, theo sau đó là giọng nói lạnh lùng, mang theo vài phần trách cứ khiến tâm tình hốt hoảng của Thịnh Hàm bình tĩnh trở lại.
“Đừng để bọn chúng phát hiện chúng ta đã tỉnh, phiền phức lắm.”
Là người!
Thịnh Hàm mừng suýt nữa rơi nước mắt, đáy lòng cảm thấy may mắn không thôi, hóa ra không phải chỉ có một mình cô cô đơn ở này, ít nhất vẫn còn có một người... mặc dù không biết đối phương là ai nhưng cô cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
“Anh... anh là ai?” Nghe giọng nói có vẻ như đối phương cũng không lớn lắm, thanh âm trầm thấp bình tĩnh này mang theo vài phần quen thuộc khiến cô cảm thấy rất giống với người mà cô nhận thức, chỉ là trong lúc nhất thời Thịnh Hàm không thể nào nhớ ra được.
Đối phương trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Lôi Hành Liệt.”
“A, anh...” Thịnh Hàm nghe đến cái tên này liền quên mất bản thân đang bị bắt cóc mà vui sướng hô lên một tiếng, còn chưa kịp vui sướng gọi tên cậu thì đã bị cậu quát một tiếng khiến cô ngoan ngoãn im lặng.
“Nhỏ giọng một chút.” Nếu lúc này Lôi Hành Liệt không có bị trói thì cậu nhất định sẽ lấy tay bịt miệng cô lại, cậu biết rõ cô là một cô bé hồn nhiên vô tư, nhưng cũng phải lựa trường hợp để vô tư chứ, bọn bắt cóc lúc này vẫn còn ở bên ngoài, nếu để bọn họ biết được chưa đến nơi mà cậu và cô đều đã tỉnh thì phiền phức lắm.
Lôi Hành Liệt có sự phê bình kín đáo với đám người bắt cóc này, cậu cảm thấy đám bắt cóc này quá thiếu chuyên nghiệp luôn, rõ ràng đã trói tay trói chân nhưng vì sao lại không bịt miệng bọn họ, chẳng lẽ không sợ họ tỉnh lại sẽ kêu cứu sao?!
Thịnh Hàm bị quát, theo phản xạ liền vội đưa tay che miệng, sau đó mới nhớ ra bản thân đang bị trói cho nên cô mím môi không nói, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không trước mắt chỉ thấy một màu đen tối tăm mà không hề nhìn thấy bóng dáng của cậu, điều này khiến cô có chút thất vọng. Cô di chuyển chân mình, theo đường cũ tìm về nơi của Lôi Hành Liệt, quả nhiên sau đó chân cô đụng trúng một vật gì đó, Thịnh Hàm đoán đó là chân cậu, cô từ từ nhích về phía đó, có lẽ lúc bọn bắt cóc mang cô cùng cậu vào xe hàng cũng chỉ tùy tiện ném đại một chỗ cho nên khoảng cách giữa hai người cũng không quá xa, sau khi lăn qua lộn lại một hồi Thịnh Hàm rốt cuộc cũng lăn đến bên cạnh Lôi Hành Liệt.
“Em làm gì?” Lôi Hành Liệt nhíu mày, liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ đụng vào chân cậu, so với Thịnh Hàm thì Lôi Hành Liệt càng quen với bóng tối hơn, lúc nhỏ cậu bị Lôi Khiếu Thiên vứt cho đám thuộc hạ của hắn dạy dỗ, nếu không đánh lại được đám người đó thì cậu sẽ bị bỏ đói và nhốt vào phòng tối, vì đã quen với bóng tối cho nên khi mở mắt ra cậu không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại rất là thảnh thơi, bình tĩnh tìm cách thoát khỏi nơi này.
Tuy đã quen thuộc với bóng tối nhưng cậu cũng không thể thấy rõ hoàn toàn mọi thứ ở xung quanh, nhưng ít nhất cậu vẫn lờ mờ nhìn thấy rồi đoán được, cậu cũng có thể dựa vào âm thanh để xác định vị trí của cô, thanh âm từ nơi cô phát ra thu hút sự chú ý của cậu, âm thanh ma sát với nền xe, giống như cô đang lăn lộn với nó vậy, Lôi Hành Liệt mặc dù khó hiểu nhưng cũng không có mở miệng hỏi, lúc một cục bột to đùng lăn đến bên cạnh người cậu thì cậu không thể tiếp tục im lặng được nữa.
Cậu so với Thịnh Hàm tỉnh sớm hơn một chút, dù sao thân thể cậu bị đánh đập đã thành thói quen, cơ thể này sớm đã không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa rồi, sở dĩ cậu ngất xỉu là bởi vì người đàn ông đó đánh vào gáy cậu, nếu đổi lại là vị trí khác chưa chắc cậu đã bất tỉnh để hắn đưa đi. Sau khi tỉnh lại cậu phát hiện bản thân mình đang bị trói, dây trói trói chặt nên cậu cũng không thể mở được, cậu đưa hai khủy tay lại gần nhau và kéo cánh tay sát vào ngực, để tạo khoảng trống với hai cổ tay, cậu cố làm giãn khoảng cách bằng cách xoay cổ tay, đợi một lúc dây trói sẽ lỏng ra đến lúc đó cậu sẽ có thể cởi bỏ nó. Trong lúc chờ đợi thì người bên cạnh đột nhiên có động tỉnh, Lôi Hành Liệt đoán là cô đã tỉnh, cậu không phải loại người thích nói nhiều, cho dù trong hoàn cảnh thế này đi chăng nữa, thường thì cậu sẽ đợi cô lên tiếng, ai ngờ thứ cậu đợi không phải là tiếng gọi của cô, dù sao trong trường hợp này những đứa trẻ sẽ hoảng sợ và kêu gào khóc khóc, hành động này thật ra là rất ngu ngốc, khi cậu muốn lên tiếng chặn cô lại thì nghe thấy tiếng nức nở từ cô truyền đến.
Lôi Hành Liệt sửng sốt, sau đó mới nhớ đến việc cô chỉ là cô bé mới tám tuổi, từ nhỏ được bao bọc nên khi gặp chuyện này có lẽ sẽ hoảng sợ lắm, cậu định nói gì đó nhưng môi hé ra lại không nói được lời nào, cậu không phải là loại người giỏi an ủi người khác, từ trước đến giờ khi cậu gặp khó khăn hay sợ hãi thì ngoại trừ tiếng chửi mắng ra cũng không hề có một lời nào an ủi cả, thế giới của cậu chính là như vậy, âm u tăm tối và không có một tia hi vọng, không ai mang đến hi vọng cho cậu, cậu cũng không muốn mang hi vọng đến cho người khác.
Tiếng khóc nức nở cứ vang lên bên tai, gương mặt Lôi Hành Liệt vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh lắm, cậu có chút khó chịu, để mặc cô khóc hoài như vậy cũng không phải là biện pháp tốt tốt. Suy nghĩ một hồi, đợi khi cậu đấu tranh tư tưởng xong, muốn mở miệng bảo cô im lặng thì tiếng nức nở của cô nhỏ dần rồi nhanh chóng biến mất khiến gương mặt cậu hơi cứng lại, mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng Lôi Hành Liệt vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên, cậu cảm thấy may mắn là cô vẫn chưa phát hiện ra cậu nên cậu cũng không có lên tiếng, mà giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Im lặng quan sát Thịnh Hàm một hồi Lôi Hành Liệt quả thật cảm thấy kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, cô là một cô bé năng động vui vẻ, lúc nào cũng treo nụ cười trên môi, nhưng cũng đúng với những gì Kiều Ly nói, rằng cô yếu ớt và mỏng manh, loại người như cô được bao bọc từ nhỏ, không hề nhận ra thế giới này đáng sợ thế nào, cho nên lần đầu tiên gặp chuyện này cô nhất định là rất sợ hãi, cho nên cô đã khóc, điều này cậu có thể hiểu. Chỉ là thời gian cô khóc không lâu lắm, sau đó cô bất đầu bình tĩnh mà quan sát xung quanh, Lôi Hành Liệt có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô quay qua quay lại để tìm lối ra, bàn tay và đôi chân đang bị trói cũng đang giãy giụa như muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nếu đổi lại là người khác thì cũng không bình tĩnh nhanh như cô được, xem ra cậu đúng là xem thường cô công chúa bé nhỏ này rồi.
Kiều Ly nói nội tâm Thịnh Hàm yếu đuối, điều này không sai nhưng Thịnh Hàm so với Kiều Ly tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều, ngay cả chuyện bình tĩnh từ trong vụ bắt cóc cô còn có thể làm được thì sau này cô còn có chuyện gì không thể vượt qua được chứ?!
“Anh... anh Lôi Hành Liệt.” Rốt cuộc cũng đến bên cạnh Lôi Hành Liệt, điều này khiến Thịnh Hàm yên tâm thở ra, mặc dù cô tự nói với bản thân mình là không cần sợ hãi nhưng có người bên cạnh thì mới cảm nhận được sự an toàn nên cô mới lăn về phía Lôi Hành Liệt.
“Sao anh lại ở đây vậy?” Thịnh Hàm thấp giọng, mang theo vài phần dò hỏi nhìn Lôi Hành Liệt, mặc dù thứ cô nhìn thấy chỉ là một màu đen như mực nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của Lôi Hành Liệt ở ngay bên cạnh mình.
“Cũng nhờ em cả.” Lôi Hành Liệt liếc mắt, tường thuật chuyện vừa xảy ra với cậu cho cô, một cách ngắn gọn nhất có thể, Thịnh Hàm nghe mà kinh ngạc không thôi, mới nhớ lại trước khi bị người đàn ông đó đánh vào gáy cô thì cô có nhìn thấy Lôi Hành Liệt, có lẽ lúc đó anh đã nghe thấy cô gọi nên mới chạy lại, nhìn thấy cô bị người đàn ông xa lạ bắt đi nên muốn cứu cô, rốt cuộc thì hại bản thân mình bị bắt cóc luôn.
“Em xin lỗi...” Thịnh Hàm rũ mắt, vốn dĩ chỉ có một mình cô bị bắt, hiện tại lại còn liên lụy cậu, thật sự là...
“Sao em lại bị bọn chúng bắt?” Lôi Hành Liệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa mà chuyển sang chuyện khác nhằm thu hút sự chú ý của cô, kỳ thực chuyện này không thể trách cô, là cậu không biết lượng sức tự mình chạy đến cứu cô để rồi bản thân cũng bị bắt đi, nếu cậu có năng lực hơn thì đã cứu cô rồi chạy thoát rồi.
“Giáo viên trong trường hôm nay có cuộc họp cho nên cho tụi em về sớm, em quên mất nói lại chuyện này với anh Hàn Thư để anh ấy đến đón nên phải ở lại đợi ở văn phòng bảo vệ, sau đó mọi người trong trường ra về hết thì có hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện nói là đến đón em, một tên trong đó đánh bảo vệ và muốn bắt em đi, em đã cắn tay hắn rồi chạy thoát...” Thân hình Thịnh Hàm thoáng run rẩy, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cô không biết vì sao ngay tại thời điểm người đàn ông kia chuẩn bị đưa cô lên xe cô lại có can đảm cắn vào tay hắn để chạy thoát nữa.
“Bọn họ vào trường bắt cóc em?” Lôi Hành Liệt nhíu mày, nghi ngờ dưới đáy lòng càng lúc càng lớn, nếu là bắt cóc thì chẳng phải ra tay trên đường đi học về sẽ tốt hơn mới đúng, sao lại đến trường để bắt cóc?! Là bọn họ sớm đã nhắm vào Thịnh Hàm hay là vốn dĩ muốn bắt cóc một người nào đó trong trường nhưng lại thấy chỉ còn Thịnh Hàm nên mới quyết định ra tay muốn bắt Thịnh Hàm?!
“Vâng...”
Lôi Hành Liệt cảm thấy mục tiêu của bọn người bắt cóc này nhất định là Thịnh Hàm, nếu không bọn họ không cần thiết phải ra tay ở trường học, bởi vì Hàn Thư là người đưa đón Thịnh Hàm đi học, người đàn ông đó không hề tầm thường thế nào, hơn nữa nếu là bọn bắt cóc bình thường sau khi vụt mất con mồi ở trước cổng trường học thì sẽ không cần mạo hiểm đến mức đuổi theo Thịnh Hàm qua mấy con đường để bắt cô cho bằng được, dù sao bọn họ cũng có đeo khẩu trang che mặt, cũng không sợ bị nhận ra.
Thấy Lôi Hành Liệt trầm ngâm không nói, Thịnh Hàm mở miệng: “Anh... sao hôm nay anh lại không đến trường?”
“Nhà có việc.” Là nói dối.
Lôi Hành Liệt hôm nay xin nghỉ, bởi vì ngày hôm qua cậu đã cùng đám trẻ kia đánh nhau, tối hôm đó mẹ của đám trẻ kia đến tìm Thái Dung máng vốn khiến bà rất tức giận, đánh cho cậu một trận, bởi vì không có quần dài che đi vết thương nên Lôi Hành Liệt đành phải nghỉ học, sợ giáo viên phát hiện lại lộ thái độ không hài lòng, dù sao trước kia cậu cũng từng vì việc này mà bị gọi lên phòng giám thị.
“Vậy à...” Thịnh Hàm không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Lôi Hành Liệt nên chỉ đành tin lời cậu nói, chỉ là nghe giọng nói của cậu, cô cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng lúc này không phải là lúc để ôn chuyện.
“Chúng... chúng ta bây giờ phải làm sao đây?” Khi có một lớn tuổi hơn bên cạnh, hơn nữa đó còn là người quen của mình, Thịnh Hàm cảm thấy hơi yên tâm, bắt đầu dò hỏi ý kiến của đối phương về chuyện này.
“Nếu bọn họ chỉ là đơn thuần muốn bắt cóc tống tiền thì đơn giản rồi.” Lôi Hành Liệt thở hắt một hơi, bàn tay không ngừng giãy giụa khỏi dây trói.
“A? Sao lại đơn giản?”
“Bởi vì bọn họ muốn có tiền nên sẽ liên hệ người nhà chúng ta, chúng ta chỉ cần đợi người nhà đến đón.”
“Ừ nhỉ, sao em lại suy nghĩ ra chuyện này? Nếu như vậy thì hiện tại chúng ta an toàn rồi đúng không?” Đám người đó chỉ cần tiền, không cần mạng, tự nhiên sẽ không gây hại đến hai người bọn họ.
“Chỉ sợ là không đơn giản như vậy.”
“Hả? Ý anh là sao?” Người bảo chuyện này đơn giản là cậu, bảo nó không đơn giản cũng là cậu, rốt cuộc là đơn giản hay không đơn giản đây?! Não của cô có chút không theo kịp suy nghĩ của cậu.
“Trước tiên chúng ta cần thoát khỏi nơi này trước đã.” Cậu không muốn nói nhiều, sợ cô sẽ lo lắng, dù sao tâm tình của một đứa trẻ rất dễ bị mọi thứ xung quanh tác động vào, cho nên trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyênh thì đừng nên nói với cô mới tốt.
“Kể từ bây giờ em chỉ cần nghe lời tôi nói thôi, còn lại đừng suy nghĩ gì cả.” Giọng nói của cậu mang theo vài phần nghiêm trọng, buộc người khác phải nghe theo mình, khiến Thịnh Hàm không thể cãi lại.
“Em... em biết rồi.”
“Trước tiên...” Lôi Hành Liệt vừa định nói gì thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục chạy đi, cậu nhíu mày, lắng tai nghe mọi thứ đang diễn ra xung quanh, so với khi nãy chỉ có tiếng động cơ của xe chạy thì lúc này bên ngoài ngược lại rất ồn ào, cậu nghe thấy tiếng bước chân của đoàn người, tiếng cười nói, cả tiếng xe chạy nữa, xem ra bọn họ đã đến nơi cần đến rồi.
“Anh...”
“Chúng ta đến nơi rồi.” Quả nhiên vừa dứt lời chiếc xe đang chở hai người lại dừng lại thêm lần nữa, lần này xe không chạy nữa mà dừng hẳn đi, cậu còn nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, bước chân của ai đó đang đi về phía bọn họ.
“Chúng ta... chúng ta phải làm sao đây?” Lôi Hành Liệt nghe thấy, tự nhiên Thịnh Hàm cũng nghe thấy, thân thể cô run rẩy, sắc mặt bị dọa cho tái nhợt, cô vẫn chưa quên được cảnh người đàn ông kia đánh ngất bác bảo vệ rồi lại đánh ngất cả cô, hơn nữa theo như lời Lôi Hành Liệt nói, bọn họ không đơn giản là bắt cóc tống tiền, mặc dù không rõ mọi chuyện thế nào nhưng Thịnh Hàm cũng biết nếu không phải vì tiền của Thịnh gia thì bọn họ có thể sẽ đụng vào cô, có thể là lấy mạng cô hoặc là mang cô đi bán ở đâu đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy sợ hãi rồi.
Lôi Hành Liệt mà biết suy nghĩ trong đầu của Thịnh Hàm lúc này nhất định đầu sẽ đầy hắc tuyến, cậu nói bọn họ không phải bắt cóc tống tiền cũng là có căn cứ, mục đích của bọn họ đúng là Thịnh Hàm nhưng cũng chưa đến mức lấy mạng cô hay là bán cô ra biên giới đâu, chẳng hiểu sao mấy đứa trẻ thời nay lại suy nghĩ sâu xa như vậy.
“Cứ giả vờ bất tỉnh trước đã.”
Thịnh Hàm từ nhỏ được nuôi dưỡng như chim hoàng yến, thân thể cô yếu ớt, tuy không đến mức mong manh dễ vỡ nhưng cô chưa từng chịu qua nỗi đau xác thịt loại này, cho nên khi người đàn ông đánh cô, cô dám cá trên da thịt cô nhất định vẫn còn lưu lại dấu tay của người đàn ông kia để lại.
Thịnh Hàm mở mắt, một màu đen tăm tối đập vào mắt cô, chẳng khác lúc cô chưa mở mắt, Thịnh Hàm tự nhận thị lực bản thân không tồi nhưng khi cô nhìn vào khoảng không trống trải kia thì ngoại trừ bóng tối âm u cô lại không thấy được gì cả, cô không biết bản thân đang ở đâu cả, cũng không thể xác định được bên ngoài lúc này là ngày hay đêm, điều này khiến cô có chút không quen.
Cô muốn ngồi dậy xem xét tình hình xung quanh nhưng lại phát hiện tay và chân của mình đều bị trói, cô không thể di chuyển, Thịnh Hàm nhanh chóng nhận ra cô đang bất lực trước hoàn cảnh thế này, cô chưa bao giờ trải qua việc này trong cuộc đời, thế giới của cô luôn đầy màu sắc và đặc biệt lúc nào ánh sáng cũng có thể chiếu đến, nhưng cô không ngờ có một ngày bản thân lại bị rơi vào bóng tối, xung quanh cô không có một ai bên cạnh, cảm giác cô đơn lạnh lẽo khiến tâm tình cô bắt đầu trở nên hoảng loạn. Cô muốn khóc, muốn kêu lớn để mọi người đến cứu cô, nhưng cô không thể làm được, cô vẫn chưa quên tình cảnh hiện tại của chính mình rằng cô đang bị bắt cóc, nếu để đám người đó phát hiện cô đã tỉnh lại thì đúng là nguy to.
Thịnh Hàm sống trong ánh sáng chói chang của mặt trời, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người chăm sóc cẩn thận, chỉ cần thứ cô muốn không cần cô phải ra tay thì thứ đó cũng tự động đưa đến trước mặt cô, điều đó làm cho cô yếu đuối và mất đi tính độc lập của chính mình, lúc nào cũng sống phụ thuộc người khác. Cô có những người thân và bạn bè tốt nhất bên cạnh, bởi vì sinh ra đứng trên vị trí cao mà cô đối với mọi người đều không dễ dàng tin tưởng, nhưng một khi đã tin tưởng thì sẽ tin tưởng hết mình, bạn bè và người thân của cô luôn chăm sóc cô, bởi vì bọn họ biết cô yếu đuối và cần được bảo vệ, đôi mắt cô chỉ nhìn thấy ánh sáng và sự tốt đẹp của thế gian này, bởi vì được bao bọc quá tốt cho nên cô không hề nhận ra trên đời này ngoại trừ thứ tốt đẹp ra còn có rất nhiều thứ xấu xa và dơ bẩn.
Một cô gái hiện thân của ánh sáng đến từ thiên đường như cô, chưa bao giờ phải chịu đựng sự cô đơn lạnh lẽo thế này, cho nên một khi cô tỉnh dậy trong bóng tối điều đầu tiên cô cảm nhận chính là sự sợ hãi, cô nhận ra rằng khi không có người khác bên cạnh bảo vệ cô sẽ trở nên bất lực thế nào. Cô vô dụng và không thể chống chọi được với những yếu tố tác động đến từ bên ngoài, đối với một đứa trẻ tám tuổi có thể sẽ sinh ra một bóng ma tâm lí nhưng khi cô vượt qua được chuyện này thì cô sẽ trưởng thành sớm thôi, cô sẽ nhanh chóng nhận ra rằng việc trước giờ bản thân luôn sống trong một thế giới ảo mà Thịnh gia đã tạo ra cho cô, đây cũng được xem như là bước ngoặt khiến cô mở mang về thế giới xung quanh và ngừng việc nhìn nhận thế giới chỉ bằng một phía phiến diện.
“Hức hức...” Cô cắn môi, cố gắng kìm chế nước mắt không cho rơi xuống gương mặt nhưng cô không làm được, cô sợ hãi, cô muốn thoát khỏi nơi này, cô muốn trở về nhà.
Lúc nhỏ trước khi cô đi ngủ Hà mẫu thường xuyên kể cho cô một câu chuyện cổ tích, hầu hết câu chuyện mà Hà mẫu kể nhân vật chính trong đó đều là công chúa, công chúa bạch tuyết, công chúa ngủ trong rừng, công chúa lọ lem, công chúa... những nàng công chúa đó sinh ra với mỗi số phận khác nhau, nhưng đều giống nhau là bị người khác hãm hại, có thể là vì bọn họ quá xinh đẹp, cũng có thể là vì họ có tài năng, họ bị người khác ganh ghét và hãm hại, trong lúc Thịnh Hàm nghĩ rằng kết thúc câu chuyện sẽ là một kết cục buồn thì vào lúc những nàng công chúa gặp nguy hiểm thì sẽ có một người xuất hiện đến cứu các nàng, người đó chính là hoàng tử, hoàng tử luôn xuất hiện vào đúng lúc công chúa gặp nguy hiểm và cứu lấy công chúa, sau đó hai người sẽ sống hạnh phúc với nahu, đó là một kết cục tốt đẹp.
Thịnh Hàm đã từng nghĩ bản thân sẽ là công chúa, điều này thật ra cũng không sai, Thịnh gia vốn là gia tộc bậc nhất của Thượng Hải, Thịnh Hàm là tiểu thư duy nhất của Thịnh gia, Thịnh Hạ Nhất Lâu của Thịnh Hàm ở là một tòa lâu đài rộng lớn, mà chỉ có công chúa mới có thể sống trong lâu đài, ngày thường khi cô ăn uống mặc ngủ thì đều có người hầu hạ, không cần cô phải động tay, ngay cả Thịnh Chiêu cũng gọi cô là tiểu công chúa của ông, cho nên Thịnh Hàm luôn xem mình là công chúa. Thân là công chúa thì sẽ có một ngày hoàng tử sẽ vì cô xuất hiện, cô muốn thử một lần trải nghiệm cảm giác bản thân gặp nguy hiểm để hoàng tử đến cứu mình, thế nhưng khi bản thân đã rơi vào nguy hiểm, cảm giác chờ đợi người khác đến cứu hoàn toàn không thoải mái một chút nào.
Nếu cô thật sự là một nàng công chúa thì hiện tại cô sớm đã được hoàng tử đến cứu chứ không phải bị nằm trói ở đây một cách bất lực như thế này!
Nếu cô thật sự là một nàng công chúa thì hoàng tử sớm là đã đến cứu cô chứ không để cô bị bọn người xấu bắt đi và chờ đợi trong vô vọng thế này!
Nếu bị người xấu bắt đi như vậy thì cô thà không làm công chúa để đợi hoàng tử đến cứu còn hơn!
Giấc mơ về ngày thơ ấu của
Thịnh Hàm nháy mắt liền tan thành từng mảnh vỡ, nàng công chúa và hoàng tử chỉ tồn tại ở trong những câu chuyện cổ tích mà thôi, ở ngoài đời thật thì bọn họ hoàn toàn không có tồn tại.
Cô vốn không phải là công chúa, Thịnh Hàm rốt cuộc cũng nhận ra sự thật này.
Bởi vì cô luôn nghĩ mình là công chúa cho nên vào những lúc khó khăn cô không tự giác đứng lên cứu bản thân mình mà ngồi yên một chỗ chờ đợi người khác đến cứu, trong khi hoàng tử gặp khó khăn nguy hiểm thì hoành tử lại có thể vượt qua? Bởi vì đó là hoàng tử sao? Ai bảo hoàng tử phải có trách nhiệm đến cứu công chúa, mà công chúa thì phải đợi hoàng tử đến cứu đâu?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy được chứ?
Chuyện cổ tích chỉ là lừa người mà thôi, đúng vậy, cô không thể tiếp tục yếu đuối như vậy, rồi một ngày nào đó cô sẽ phải trưởng thành, một khi trưởng thành thì không thể tiếp tục núp dưói bóng người khác được. Cô phải cứu bản thân mình, đợi người khác đến cứu là một điều không hề khả thi, người nhà cô có lẽ vẫn chưa biết cô bị bắt, cho dù có biết thì cũng không thể ngay lập tức chạy đến cứu cô được, trong thời gian đó thay vì ngồi yên một chỗ để chờ đợi thì không bằng tự bản thân cô nghĩ cách thoát khỏi nơi này trước, sau đó lại tìm cách liên hệ với người thân của mình.
Nghĩ vậy Thịnh Hàm cúi đầu, chà mặt vào vai áo để lau đi nước mắt còn vươn trên khóe mắt, cô hít một hơi sâu, dần dần bình ổn tâm tình rồi mới quan sát xung quanh.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Thịnh Hàm có thể nhận thấy hô hấp của mình đang dồn dập rồi từ từ bình thường trở lại, cô cố gắng lắng nghe xung quanh, thanh âm rồ rồ bên ngoài nghe có vẻ giống như tiếng động cơ, cô đoán bản thân đang ở trên một chiếc xe, đó có thể là chiếc xe chở hàng mà bọn bắt cóc đã chạy đến trước trường học cô. Thịnh Hàm lúc này nằm yên một chỗ, bởi vì tay và chân cô đều bị trói cho nên cô khó có thể di chuyển, mặc dù khó nhưng không phải là không thể, cô cố gắng nhướng người, phối hợp với động tác chân bên dưới để ngồi dậy, lúc cô di chuyển hai chân thì bất ngờ đụng phải một vật gì đó khiến cô hô lên một tiếng.
“A...” Thanh âm không giấu được sự sợ hãi, cô không ngờ ở nơi này ngoại trừ cô ra còn có một thứ gì đó khác nữa, trái tim trong lồng ngực Thịnh Hàm đập thình thịch không ngừng, bởi vì xung quanh quá tối nên cô không thể thấy được thứ gì cả, tâm tình Thịnh Hàm lúc này như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đóng than, trước khi xác nhận được thứ cô đụng trúng là gì thì cô không yên tâm suy nghĩ đến chuyện thoát khỏi nơi này được.
Nếu là người thì thật tốt, Thịnh Hàm thầm an ủi chính mình, nhưng nếu không phải là người thì sao? Cô nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù không biết cô đã đụng phải thứ gì nhưng nếu đó không phải người... chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy ghê rợn rồi.
“Suỵt!” Một thanh âm ra dấu im lặng vang lên, theo sau đó là giọng nói lạnh lùng, mang theo vài phần trách cứ khiến tâm tình hốt hoảng của Thịnh Hàm bình tĩnh trở lại.
“Đừng để bọn chúng phát hiện chúng ta đã tỉnh, phiền phức lắm.”
Là người!
Thịnh Hàm mừng suýt nữa rơi nước mắt, đáy lòng cảm thấy may mắn không thôi, hóa ra không phải chỉ có một mình cô cô đơn ở này, ít nhất vẫn còn có một người... mặc dù không biết đối phương là ai nhưng cô cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
“Anh... anh là ai?” Nghe giọng nói có vẻ như đối phương cũng không lớn lắm, thanh âm trầm thấp bình tĩnh này mang theo vài phần quen thuộc khiến cô cảm thấy rất giống với người mà cô nhận thức, chỉ là trong lúc nhất thời Thịnh Hàm không thể nào nhớ ra được.
Đối phương trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Lôi Hành Liệt.”
“A, anh...” Thịnh Hàm nghe đến cái tên này liền quên mất bản thân đang bị bắt cóc mà vui sướng hô lên một tiếng, còn chưa kịp vui sướng gọi tên cậu thì đã bị cậu quát một tiếng khiến cô ngoan ngoãn im lặng.
“Nhỏ giọng một chút.” Nếu lúc này Lôi Hành Liệt không có bị trói thì cậu nhất định sẽ lấy tay bịt miệng cô lại, cậu biết rõ cô là một cô bé hồn nhiên vô tư, nhưng cũng phải lựa trường hợp để vô tư chứ, bọn bắt cóc lúc này vẫn còn ở bên ngoài, nếu để bọn họ biết được chưa đến nơi mà cậu và cô đều đã tỉnh thì phiền phức lắm.
Lôi Hành Liệt có sự phê bình kín đáo với đám người bắt cóc này, cậu cảm thấy đám bắt cóc này quá thiếu chuyên nghiệp luôn, rõ ràng đã trói tay trói chân nhưng vì sao lại không bịt miệng bọn họ, chẳng lẽ không sợ họ tỉnh lại sẽ kêu cứu sao?!
Thịnh Hàm bị quát, theo phản xạ liền vội đưa tay che miệng, sau đó mới nhớ ra bản thân đang bị trói cho nên cô mím môi không nói, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không trước mắt chỉ thấy một màu đen tối tăm mà không hề nhìn thấy bóng dáng của cậu, điều này khiến cô có chút thất vọng. Cô di chuyển chân mình, theo đường cũ tìm về nơi của Lôi Hành Liệt, quả nhiên sau đó chân cô đụng trúng một vật gì đó, Thịnh Hàm đoán đó là chân cậu, cô từ từ nhích về phía đó, có lẽ lúc bọn bắt cóc mang cô cùng cậu vào xe hàng cũng chỉ tùy tiện ném đại một chỗ cho nên khoảng cách giữa hai người cũng không quá xa, sau khi lăn qua lộn lại một hồi Thịnh Hàm rốt cuộc cũng lăn đến bên cạnh Lôi Hành Liệt.
“Em làm gì?” Lôi Hành Liệt nhíu mày, liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ đụng vào chân cậu, so với Thịnh Hàm thì Lôi Hành Liệt càng quen với bóng tối hơn, lúc nhỏ cậu bị Lôi Khiếu Thiên vứt cho đám thuộc hạ của hắn dạy dỗ, nếu không đánh lại được đám người đó thì cậu sẽ bị bỏ đói và nhốt vào phòng tối, vì đã quen với bóng tối cho nên khi mở mắt ra cậu không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại rất là thảnh thơi, bình tĩnh tìm cách thoát khỏi nơi này.
Tuy đã quen thuộc với bóng tối nhưng cậu cũng không thể thấy rõ hoàn toàn mọi thứ ở xung quanh, nhưng ít nhất cậu vẫn lờ mờ nhìn thấy rồi đoán được, cậu cũng có thể dựa vào âm thanh để xác định vị trí của cô, thanh âm từ nơi cô phát ra thu hút sự chú ý của cậu, âm thanh ma sát với nền xe, giống như cô đang lăn lộn với nó vậy, Lôi Hành Liệt mặc dù khó hiểu nhưng cũng không có mở miệng hỏi, lúc một cục bột to đùng lăn đến bên cạnh người cậu thì cậu không thể tiếp tục im lặng được nữa.
Cậu so với Thịnh Hàm tỉnh sớm hơn một chút, dù sao thân thể cậu bị đánh đập đã thành thói quen, cơ thể này sớm đã không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa rồi, sở dĩ cậu ngất xỉu là bởi vì người đàn ông đó đánh vào gáy cậu, nếu đổi lại là vị trí khác chưa chắc cậu đã bất tỉnh để hắn đưa đi. Sau khi tỉnh lại cậu phát hiện bản thân mình đang bị trói, dây trói trói chặt nên cậu cũng không thể mở được, cậu đưa hai khủy tay lại gần nhau và kéo cánh tay sát vào ngực, để tạo khoảng trống với hai cổ tay, cậu cố làm giãn khoảng cách bằng cách xoay cổ tay, đợi một lúc dây trói sẽ lỏng ra đến lúc đó cậu sẽ có thể cởi bỏ nó. Trong lúc chờ đợi thì người bên cạnh đột nhiên có động tỉnh, Lôi Hành Liệt đoán là cô đã tỉnh, cậu không phải loại người thích nói nhiều, cho dù trong hoàn cảnh thế này đi chăng nữa, thường thì cậu sẽ đợi cô lên tiếng, ai ngờ thứ cậu đợi không phải là tiếng gọi của cô, dù sao trong trường hợp này những đứa trẻ sẽ hoảng sợ và kêu gào khóc khóc, hành động này thật ra là rất ngu ngốc, khi cậu muốn lên tiếng chặn cô lại thì nghe thấy tiếng nức nở từ cô truyền đến.
Lôi Hành Liệt sửng sốt, sau đó mới nhớ đến việc cô chỉ là cô bé mới tám tuổi, từ nhỏ được bao bọc nên khi gặp chuyện này có lẽ sẽ hoảng sợ lắm, cậu định nói gì đó nhưng môi hé ra lại không nói được lời nào, cậu không phải là loại người giỏi an ủi người khác, từ trước đến giờ khi cậu gặp khó khăn hay sợ hãi thì ngoại trừ tiếng chửi mắng ra cũng không hề có một lời nào an ủi cả, thế giới của cậu chính là như vậy, âm u tăm tối và không có một tia hi vọng, không ai mang đến hi vọng cho cậu, cậu cũng không muốn mang hi vọng đến cho người khác.
Tiếng khóc nức nở cứ vang lên bên tai, gương mặt Lôi Hành Liệt vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh lắm, cậu có chút khó chịu, để mặc cô khóc hoài như vậy cũng không phải là biện pháp tốt tốt. Suy nghĩ một hồi, đợi khi cậu đấu tranh tư tưởng xong, muốn mở miệng bảo cô im lặng thì tiếng nức nở của cô nhỏ dần rồi nhanh chóng biến mất khiến gương mặt cậu hơi cứng lại, mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng Lôi Hành Liệt vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên, cậu cảm thấy may mắn là cô vẫn chưa phát hiện ra cậu nên cậu cũng không có lên tiếng, mà giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Im lặng quan sát Thịnh Hàm một hồi Lôi Hành Liệt quả thật cảm thấy kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, cô là một cô bé năng động vui vẻ, lúc nào cũng treo nụ cười trên môi, nhưng cũng đúng với những gì Kiều Ly nói, rằng cô yếu ớt và mỏng manh, loại người như cô được bao bọc từ nhỏ, không hề nhận ra thế giới này đáng sợ thế nào, cho nên lần đầu tiên gặp chuyện này cô nhất định là rất sợ hãi, cho nên cô đã khóc, điều này cậu có thể hiểu. Chỉ là thời gian cô khóc không lâu lắm, sau đó cô bất đầu bình tĩnh mà quan sát xung quanh, Lôi Hành Liệt có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô quay qua quay lại để tìm lối ra, bàn tay và đôi chân đang bị trói cũng đang giãy giụa như muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nếu đổi lại là người khác thì cũng không bình tĩnh nhanh như cô được, xem ra cậu đúng là xem thường cô công chúa bé nhỏ này rồi.
Kiều Ly nói nội tâm Thịnh Hàm yếu đuối, điều này không sai nhưng Thịnh Hàm so với Kiều Ly tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều, ngay cả chuyện bình tĩnh từ trong vụ bắt cóc cô còn có thể làm được thì sau này cô còn có chuyện gì không thể vượt qua được chứ?!
“Anh... anh Lôi Hành Liệt.” Rốt cuộc cũng đến bên cạnh Lôi Hành Liệt, điều này khiến Thịnh Hàm yên tâm thở ra, mặc dù cô tự nói với bản thân mình là không cần sợ hãi nhưng có người bên cạnh thì mới cảm nhận được sự an toàn nên cô mới lăn về phía Lôi Hành Liệt.
“Sao anh lại ở đây vậy?” Thịnh Hàm thấp giọng, mang theo vài phần dò hỏi nhìn Lôi Hành Liệt, mặc dù thứ cô nhìn thấy chỉ là một màu đen như mực nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của Lôi Hành Liệt ở ngay bên cạnh mình.
“Cũng nhờ em cả.” Lôi Hành Liệt liếc mắt, tường thuật chuyện vừa xảy ra với cậu cho cô, một cách ngắn gọn nhất có thể, Thịnh Hàm nghe mà kinh ngạc không thôi, mới nhớ lại trước khi bị người đàn ông đó đánh vào gáy cô thì cô có nhìn thấy Lôi Hành Liệt, có lẽ lúc đó anh đã nghe thấy cô gọi nên mới chạy lại, nhìn thấy cô bị người đàn ông xa lạ bắt đi nên muốn cứu cô, rốt cuộc thì hại bản thân mình bị bắt cóc luôn.
“Em xin lỗi...” Thịnh Hàm rũ mắt, vốn dĩ chỉ có một mình cô bị bắt, hiện tại lại còn liên lụy cậu, thật sự là...
“Sao em lại bị bọn chúng bắt?” Lôi Hành Liệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa mà chuyển sang chuyện khác nhằm thu hút sự chú ý của cô, kỳ thực chuyện này không thể trách cô, là cậu không biết lượng sức tự mình chạy đến cứu cô để rồi bản thân cũng bị bắt đi, nếu cậu có năng lực hơn thì đã cứu cô rồi chạy thoát rồi.
“Giáo viên trong trường hôm nay có cuộc họp cho nên cho tụi em về sớm, em quên mất nói lại chuyện này với anh Hàn Thư để anh ấy đến đón nên phải ở lại đợi ở văn phòng bảo vệ, sau đó mọi người trong trường ra về hết thì có hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện nói là đến đón em, một tên trong đó đánh bảo vệ và muốn bắt em đi, em đã cắn tay hắn rồi chạy thoát...” Thân hình Thịnh Hàm thoáng run rẩy, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cô không biết vì sao ngay tại thời điểm người đàn ông kia chuẩn bị đưa cô lên xe cô lại có can đảm cắn vào tay hắn để chạy thoát nữa.
“Bọn họ vào trường bắt cóc em?” Lôi Hành Liệt nhíu mày, nghi ngờ dưới đáy lòng càng lúc càng lớn, nếu là bắt cóc thì chẳng phải ra tay trên đường đi học về sẽ tốt hơn mới đúng, sao lại đến trường để bắt cóc?! Là bọn họ sớm đã nhắm vào Thịnh Hàm hay là vốn dĩ muốn bắt cóc một người nào đó trong trường nhưng lại thấy chỉ còn Thịnh Hàm nên mới quyết định ra tay muốn bắt Thịnh Hàm?!
“Vâng...”
Lôi Hành Liệt cảm thấy mục tiêu của bọn người bắt cóc này nhất định là Thịnh Hàm, nếu không bọn họ không cần thiết phải ra tay ở trường học, bởi vì Hàn Thư là người đưa đón Thịnh Hàm đi học, người đàn ông đó không hề tầm thường thế nào, hơn nữa nếu là bọn bắt cóc bình thường sau khi vụt mất con mồi ở trước cổng trường học thì sẽ không cần mạo hiểm đến mức đuổi theo Thịnh Hàm qua mấy con đường để bắt cô cho bằng được, dù sao bọn họ cũng có đeo khẩu trang che mặt, cũng không sợ bị nhận ra.
Thấy Lôi Hành Liệt trầm ngâm không nói, Thịnh Hàm mở miệng: “Anh... sao hôm nay anh lại không đến trường?”
“Nhà có việc.” Là nói dối.
Lôi Hành Liệt hôm nay xin nghỉ, bởi vì ngày hôm qua cậu đã cùng đám trẻ kia đánh nhau, tối hôm đó mẹ của đám trẻ kia đến tìm Thái Dung máng vốn khiến bà rất tức giận, đánh cho cậu một trận, bởi vì không có quần dài che đi vết thương nên Lôi Hành Liệt đành phải nghỉ học, sợ giáo viên phát hiện lại lộ thái độ không hài lòng, dù sao trước kia cậu cũng từng vì việc này mà bị gọi lên phòng giám thị.
“Vậy à...” Thịnh Hàm không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Lôi Hành Liệt nên chỉ đành tin lời cậu nói, chỉ là nghe giọng nói của cậu, cô cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng lúc này không phải là lúc để ôn chuyện.
“Chúng... chúng ta bây giờ phải làm sao đây?” Khi có một lớn tuổi hơn bên cạnh, hơn nữa đó còn là người quen của mình, Thịnh Hàm cảm thấy hơi yên tâm, bắt đầu dò hỏi ý kiến của đối phương về chuyện này.
“Nếu bọn họ chỉ là đơn thuần muốn bắt cóc tống tiền thì đơn giản rồi.” Lôi Hành Liệt thở hắt một hơi, bàn tay không ngừng giãy giụa khỏi dây trói.
“A? Sao lại đơn giản?”
“Bởi vì bọn họ muốn có tiền nên sẽ liên hệ người nhà chúng ta, chúng ta chỉ cần đợi người nhà đến đón.”
“Ừ nhỉ, sao em lại suy nghĩ ra chuyện này? Nếu như vậy thì hiện tại chúng ta an toàn rồi đúng không?” Đám người đó chỉ cần tiền, không cần mạng, tự nhiên sẽ không gây hại đến hai người bọn họ.
“Chỉ sợ là không đơn giản như vậy.”
“Hả? Ý anh là sao?” Người bảo chuyện này đơn giản là cậu, bảo nó không đơn giản cũng là cậu, rốt cuộc là đơn giản hay không đơn giản đây?! Não của cô có chút không theo kịp suy nghĩ của cậu.
“Trước tiên chúng ta cần thoát khỏi nơi này trước đã.” Cậu không muốn nói nhiều, sợ cô sẽ lo lắng, dù sao tâm tình của một đứa trẻ rất dễ bị mọi thứ xung quanh tác động vào, cho nên trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyênh thì đừng nên nói với cô mới tốt.
“Kể từ bây giờ em chỉ cần nghe lời tôi nói thôi, còn lại đừng suy nghĩ gì cả.” Giọng nói của cậu mang theo vài phần nghiêm trọng, buộc người khác phải nghe theo mình, khiến Thịnh Hàm không thể cãi lại.
“Em... em biết rồi.”
“Trước tiên...” Lôi Hành Liệt vừa định nói gì thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục chạy đi, cậu nhíu mày, lắng tai nghe mọi thứ đang diễn ra xung quanh, so với khi nãy chỉ có tiếng động cơ của xe chạy thì lúc này bên ngoài ngược lại rất ồn ào, cậu nghe thấy tiếng bước chân của đoàn người, tiếng cười nói, cả tiếng xe chạy nữa, xem ra bọn họ đã đến nơi cần đến rồi.
“Anh...”
“Chúng ta đến nơi rồi.” Quả nhiên vừa dứt lời chiếc xe đang chở hai người lại dừng lại thêm lần nữa, lần này xe không chạy nữa mà dừng hẳn đi, cậu còn nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, bước chân của ai đó đang đi về phía bọn họ.
“Chúng ta... chúng ta phải làm sao đây?” Lôi Hành Liệt nghe thấy, tự nhiên Thịnh Hàm cũng nghe thấy, thân thể cô run rẩy, sắc mặt bị dọa cho tái nhợt, cô vẫn chưa quên được cảnh người đàn ông kia đánh ngất bác bảo vệ rồi lại đánh ngất cả cô, hơn nữa theo như lời Lôi Hành Liệt nói, bọn họ không đơn giản là bắt cóc tống tiền, mặc dù không rõ mọi chuyện thế nào nhưng Thịnh Hàm cũng biết nếu không phải vì tiền của Thịnh gia thì bọn họ có thể sẽ đụng vào cô, có thể là lấy mạng cô hoặc là mang cô đi bán ở đâu đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy sợ hãi rồi.
Lôi Hành Liệt mà biết suy nghĩ trong đầu của Thịnh Hàm lúc này nhất định đầu sẽ đầy hắc tuyến, cậu nói bọn họ không phải bắt cóc tống tiền cũng là có căn cứ, mục đích của bọn họ đúng là Thịnh Hàm nhưng cũng chưa đến mức lấy mạng cô hay là bán cô ra biên giới đâu, chẳng hiểu sao mấy đứa trẻ thời nay lại suy nghĩ sâu xa như vậy.
“Cứ giả vờ bất tỉnh trước đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.