Chương 4: Ai ai cũng vui vẻ
Shisanchun
04/04/2014
Cổ nhân vốn kính thần, e
ngại quỷ, hỉ cát tị hung, đối với loại chuyện này, nhất định rất mẫn cảm.
Nghe được Tần Thiên nói như vậy, Tống ma ma cầm tảng đá trong tay nhưng không dám ném ra, một bàn tay giơ ở không trung, nửa vời phi thường quái dị. Bên cạnh, Linh Nhi cô nương một chốc nhìn bầu trời, một chốc lại nhìn Tần Thiên đang quỳ ở kia, cũng không biết nên có phản ứng như thế nào.
Lúc này, Tần Thiên lặng lẽ quay đầu, ném ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Mai đang ngốc lăng ở một bên.
Tiểu Mai nhìn thấy, cũng biết đây là thời khắc quyết định vận mệnh hai người, vội vàng thu liễm hoảng sợ, bùm một tiếng quỳ xuống, chỉ vào bầu trời lớn tiếng nói: “Tống … Tống ma ma, trước kia trong viện chúng ta làm gì có nhiều Hỉ Thước như vậy? Nhưng từ khi Linh Nhi cô nương đem quần áo di nương đến, Hỉ Thước một ngày rồi lại một ngày càng lúc càng nhiều dường như tụ tập hết về đây. Đặc biệt thời điểm chúng ta đang giặt tẩy kiện quần áo bị chim cắp đi kia, đám Hỉ Thước phản ứng rất đặc biệt, cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra”.
Tiểu Mai vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, nhưng rồi nói chậm rãi cũng có đầu đuôi, thần tình hai người biểu lộ ra cũng giống nhau.
Những lời này là hai người trước đã thương lượng qua, bất quá Tiểu Mai biểu hiện rất khá, Tần Thiên vụng trộm liếc mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt mang ý cổ vũ.
Tiểu Mai hoảng sợ, lại vội vàng cho rằng nói như vậy chưa được.
Cùng Linh Nhi đi tới, còn có hai nha hoàn ăn mặc chỉnh tề, các nàng theo Linh Nhi tới đây bắt người, nào ai biết vừa tới liền gặp tình huống như vậy, nhất thời đều ngẩn ngơ giật mình không biết làm sao.
Linh Nhi cùng Tống ma ma trải qua một lúc lâu cũng hồi phục tinh thần, Linh Nhi đi đến trước mặt hai người, nhìn nhìn, bán tín bán nghi nói: “Thực sự có chuyện như vậy?”
Tiểu Mai có chút chột dạ, không dám nói tiếp. Tần Thiên lại ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, ánh mắt đơn thuần trong trẻo, nói: “Là thật, Linh Nhi cô nương, lão gia trước kia của ta cũng từng phát sinh qua loại chuyện này, khi đang là tú tài, thời điểm quần áo phơi bên ngoài cũng bị Hỉ Thước cắp bay đi mất, kết quả đi thi trúng bảng nhãn”.
Dù sao nói dối cũng không đánh thuế a.
Nghe xong lời hai người, Linh Nhi rũ mắt trầm ngâm một lát, lại nhìn phương hướng Hỉ Thước bay đi một lát, tiếp theo lại nhìn về phía Tống ma ma, người phía sau cũng đang nhìn nàng, đôi mắt nhỏ hẹp con ngươi đang đảo qua đảo lại.
Linh Nhi bỗng nhiên nở nụ cười: “Cũng đúng, quần áo bị một đám Hỉ Thước cắp bay đi, không phải điểm lành thì là gì?”
Tống ma ma ở bên cạnh cũng vỗ tay cười phụ hoa: “Đương nhiên là điềm lành. Lão bà ta từng tuổi này rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Linh Nhi cô nương, cô nương nên nói cho di nương, để di nương vui vẻ”.
Linh Nhi cười nói: “Đó là điều đương nhiên”. Di nương không thấy kiện quần áo mà mình thích nhất đâu, không thể không có lý do hợp lý. Tính tình di nương một năm rồi lại qua một năm càng ngày càng dễ nóng tính, phu nhân cũng không thể ép trụ.
Hai người bên cạnh ngươi một lời ta một lời đều nói mấy câu cát tường.
Linh Nhi nhìn về phía hai người Tần Thiên và Tiểu Mai, cười nói: “Các ngươi đứng lên đi, thu nốt số quần áo còn lại, ta đi trước hồi bẩm di nương, di nương nếu muốn thấy các ngươi, sẽ gọi các ngươi đến”.
Tần Thiên nhìn Linh Nhi cô nương cười nói: “Cô nương nói như thế nào, chúng ta sẽ làm như thế”.
Linh Nhi ở trên mặt nàng ánh mắt vòng vo chuyển, cười cười: “Thật là một nha đầu may mắn”.
Tần Thiên cùng Tiểu Mai bằng tốc độ nhanh nhất thu thập số quần áo còn lại của di nương, Linh Nhi cùng các nàng lại đây hỗ trợ cẩn thận kiểm tra một lần, thấy các nàng tẩy quần áo sạch sẽ, gấp chỉnh tề, rất vừa lòng.
Trong lúc Linh Nhi mắt lạnh xem xem các nàng, Tiểu Mai dưới ánh mắt nàng ta không khỏi có chút co rúm người, nhưng mà tiểu nha đầu Tiểu Đào kia lại có thể đón lấy ánh mắt nàng ta lộ ra khuôn mặt tươi cười. Điều này thật sự ngoài ý muốn của nàng, nhớ ngày đó, thời điểm Tiểu Đào vừa bị bán vào phủ, vừa thấy nha hoàn cấp trên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không khỏi lại đưa mắt nhìn Tần Thiên.
Chuẩn bị tốt mọi việc, Linh Nhi mấy người đi khỏi phòng giặt quần áo.
Chuyện tình chim Hỉ Thước cắp quần áo di nương bay đi ở nhà chính có rất nhiều người nhìn thấy. Trong nhất thời, trong phủ ồn ào huyên náo, hôm đó buổi chiều, Lý di nương còn gọi Tống ma ma qua. Không lâu sau, Tống ma ma trở về vẻ mặt vui mừng, cho mỗi người Tần Thiên cùng Tiểu Mai mười đồng tiền, nói là Lý di nương thưởng.
Lúc này Tần Thiên biết, tình thế nguy hiểm đã trôi qua.
Sau Tiểu Mai vụng trộm nói với Tần Thiên: “Di nương thưởng hạ nhân chắc chắn không chỉ mười đồng tiền ít ỏi như vậy, nhất định là Tống ma ma nuốt trọn rồi”.
“Ngươi còn nghĩ như vậy, chúng ta chẳng những không bị đem bán đi, còn có tiền thưởng, đã là tốt lắm rồi”. Tần Thiên cười nói với nàng.
“Tiểu Đào, ngươi hiền như vậy, thực dễ dàng bị bắt nạt”. Tiểu Mai oán hận.
Đây cũng chỉ là chuyện bất lực, nếu không nghĩ như vậy, lại bị người phía trên bắt nạt, cũng đã đủ tức chết rồi, có làm gì được đâu? Làm gì cũng không thể thay đổi mà còn bực tức hao tổn tinh thần, không phải khiến chính mình càng thêm oán giận sao?
Tần Thiên hé miệng cười, cũng không nói ra ý nghĩ của mình.
Tiểu Mai lại hỏi: “Kiện quần áo kia làm sao bây giờ?”
Tần Thiên cười nói: “Hiện tại còn ai quản đến chuyện kiện quần áo kia nữa”. Kiện quần áo bị phá hỏng kia từ này sẽ chôn chặt trong lòng chúng ta, không bao giờ được nhắc tới nữa.
Chuyện này mặc kệ là đối với ai đều là chuyện tốt. Các nàng không bị bán đi, lại có tiền thưởng. Linh Nhi cùng Tống ma ma cũng không bị trách phạt. Phải biết rằng, cho dù các nàng tìm được kẻ chết thay, cũng không thoát khỏi can hệ, chỉ là trừng phạt nặng hay nhẹ mà thôi. Mà Lý di nương mất đi vật yêu quý cũng không phẫn nộ, ngược lại còn có thể cao hứng vui vẻ, không phải toàn chuyện tốt sao?
Ai ai cũng vui mừng.
Việc này qua đi, có lẽ do Tống ma ma vô duyên vô cớ được nhận tiền thưởng, Tần Thiên cùng Tiểu Mai ở phòng giặt quần áo cuộc sống trở nên khá hơn, thức ăn cũng tốt hơn một ít. Ngày trôi qua tuy rằng bình thản, nhưng an ổn. Tại thời điểm Tần Thiên hoàn toàn buông bỏ việc này, bỗng nhiên có một ngày, có một ma ma đi vào phòng giặt quần áo, nói với Tống ma ma, Đại phu nhân muốn thấy các nàng.
Đang giặt quần áo, Tần Thiên nghe thấy lời này tay bỗng buông lỏng, quần áo trong tay rơi vào bồn gỗ, bắn nước tung tóe lên khắp người nàng.
Nàng bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Nghe được Tần Thiên nói như vậy, Tống ma ma cầm tảng đá trong tay nhưng không dám ném ra, một bàn tay giơ ở không trung, nửa vời phi thường quái dị. Bên cạnh, Linh Nhi cô nương một chốc nhìn bầu trời, một chốc lại nhìn Tần Thiên đang quỳ ở kia, cũng không biết nên có phản ứng như thế nào.
Lúc này, Tần Thiên lặng lẽ quay đầu, ném ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Mai đang ngốc lăng ở một bên.
Tiểu Mai nhìn thấy, cũng biết đây là thời khắc quyết định vận mệnh hai người, vội vàng thu liễm hoảng sợ, bùm một tiếng quỳ xuống, chỉ vào bầu trời lớn tiếng nói: “Tống … Tống ma ma, trước kia trong viện chúng ta làm gì có nhiều Hỉ Thước như vậy? Nhưng từ khi Linh Nhi cô nương đem quần áo di nương đến, Hỉ Thước một ngày rồi lại một ngày càng lúc càng nhiều dường như tụ tập hết về đây. Đặc biệt thời điểm chúng ta đang giặt tẩy kiện quần áo bị chim cắp đi kia, đám Hỉ Thước phản ứng rất đặc biệt, cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra”.
Tiểu Mai vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, nhưng rồi nói chậm rãi cũng có đầu đuôi, thần tình hai người biểu lộ ra cũng giống nhau.
Những lời này là hai người trước đã thương lượng qua, bất quá Tiểu Mai biểu hiện rất khá, Tần Thiên vụng trộm liếc mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt mang ý cổ vũ.
Tiểu Mai hoảng sợ, lại vội vàng cho rằng nói như vậy chưa được.
Cùng Linh Nhi đi tới, còn có hai nha hoàn ăn mặc chỉnh tề, các nàng theo Linh Nhi tới đây bắt người, nào ai biết vừa tới liền gặp tình huống như vậy, nhất thời đều ngẩn ngơ giật mình không biết làm sao.
Linh Nhi cùng Tống ma ma trải qua một lúc lâu cũng hồi phục tinh thần, Linh Nhi đi đến trước mặt hai người, nhìn nhìn, bán tín bán nghi nói: “Thực sự có chuyện như vậy?”
Tiểu Mai có chút chột dạ, không dám nói tiếp. Tần Thiên lại ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, ánh mắt đơn thuần trong trẻo, nói: “Là thật, Linh Nhi cô nương, lão gia trước kia của ta cũng từng phát sinh qua loại chuyện này, khi đang là tú tài, thời điểm quần áo phơi bên ngoài cũng bị Hỉ Thước cắp bay đi mất, kết quả đi thi trúng bảng nhãn”.
Dù sao nói dối cũng không đánh thuế a.
Nghe xong lời hai người, Linh Nhi rũ mắt trầm ngâm một lát, lại nhìn phương hướng Hỉ Thước bay đi một lát, tiếp theo lại nhìn về phía Tống ma ma, người phía sau cũng đang nhìn nàng, đôi mắt nhỏ hẹp con ngươi đang đảo qua đảo lại.
Linh Nhi bỗng nhiên nở nụ cười: “Cũng đúng, quần áo bị một đám Hỉ Thước cắp bay đi, không phải điểm lành thì là gì?”
Tống ma ma ở bên cạnh cũng vỗ tay cười phụ hoa: “Đương nhiên là điềm lành. Lão bà ta từng tuổi này rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Linh Nhi cô nương, cô nương nên nói cho di nương, để di nương vui vẻ”.
Linh Nhi cười nói: “Đó là điều đương nhiên”. Di nương không thấy kiện quần áo mà mình thích nhất đâu, không thể không có lý do hợp lý. Tính tình di nương một năm rồi lại qua một năm càng ngày càng dễ nóng tính, phu nhân cũng không thể ép trụ.
Hai người bên cạnh ngươi một lời ta một lời đều nói mấy câu cát tường.
Linh Nhi nhìn về phía hai người Tần Thiên và Tiểu Mai, cười nói: “Các ngươi đứng lên đi, thu nốt số quần áo còn lại, ta đi trước hồi bẩm di nương, di nương nếu muốn thấy các ngươi, sẽ gọi các ngươi đến”.
Tần Thiên nhìn Linh Nhi cô nương cười nói: “Cô nương nói như thế nào, chúng ta sẽ làm như thế”.
Linh Nhi ở trên mặt nàng ánh mắt vòng vo chuyển, cười cười: “Thật là một nha đầu may mắn”.
Tần Thiên cùng Tiểu Mai bằng tốc độ nhanh nhất thu thập số quần áo còn lại của di nương, Linh Nhi cùng các nàng lại đây hỗ trợ cẩn thận kiểm tra một lần, thấy các nàng tẩy quần áo sạch sẽ, gấp chỉnh tề, rất vừa lòng.
Trong lúc Linh Nhi mắt lạnh xem xem các nàng, Tiểu Mai dưới ánh mắt nàng ta không khỏi có chút co rúm người, nhưng mà tiểu nha đầu Tiểu Đào kia lại có thể đón lấy ánh mắt nàng ta lộ ra khuôn mặt tươi cười. Điều này thật sự ngoài ý muốn của nàng, nhớ ngày đó, thời điểm Tiểu Đào vừa bị bán vào phủ, vừa thấy nha hoàn cấp trên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không khỏi lại đưa mắt nhìn Tần Thiên.
Chuẩn bị tốt mọi việc, Linh Nhi mấy người đi khỏi phòng giặt quần áo.
Chuyện tình chim Hỉ Thước cắp quần áo di nương bay đi ở nhà chính có rất nhiều người nhìn thấy. Trong nhất thời, trong phủ ồn ào huyên náo, hôm đó buổi chiều, Lý di nương còn gọi Tống ma ma qua. Không lâu sau, Tống ma ma trở về vẻ mặt vui mừng, cho mỗi người Tần Thiên cùng Tiểu Mai mười đồng tiền, nói là Lý di nương thưởng.
Lúc này Tần Thiên biết, tình thế nguy hiểm đã trôi qua.
Sau Tiểu Mai vụng trộm nói với Tần Thiên: “Di nương thưởng hạ nhân chắc chắn không chỉ mười đồng tiền ít ỏi như vậy, nhất định là Tống ma ma nuốt trọn rồi”.
“Ngươi còn nghĩ như vậy, chúng ta chẳng những không bị đem bán đi, còn có tiền thưởng, đã là tốt lắm rồi”. Tần Thiên cười nói với nàng.
“Tiểu Đào, ngươi hiền như vậy, thực dễ dàng bị bắt nạt”. Tiểu Mai oán hận.
Đây cũng chỉ là chuyện bất lực, nếu không nghĩ như vậy, lại bị người phía trên bắt nạt, cũng đã đủ tức chết rồi, có làm gì được đâu? Làm gì cũng không thể thay đổi mà còn bực tức hao tổn tinh thần, không phải khiến chính mình càng thêm oán giận sao?
Tần Thiên hé miệng cười, cũng không nói ra ý nghĩ của mình.
Tiểu Mai lại hỏi: “Kiện quần áo kia làm sao bây giờ?”
Tần Thiên cười nói: “Hiện tại còn ai quản đến chuyện kiện quần áo kia nữa”. Kiện quần áo bị phá hỏng kia từ này sẽ chôn chặt trong lòng chúng ta, không bao giờ được nhắc tới nữa.
Chuyện này mặc kệ là đối với ai đều là chuyện tốt. Các nàng không bị bán đi, lại có tiền thưởng. Linh Nhi cùng Tống ma ma cũng không bị trách phạt. Phải biết rằng, cho dù các nàng tìm được kẻ chết thay, cũng không thoát khỏi can hệ, chỉ là trừng phạt nặng hay nhẹ mà thôi. Mà Lý di nương mất đi vật yêu quý cũng không phẫn nộ, ngược lại còn có thể cao hứng vui vẻ, không phải toàn chuyện tốt sao?
Ai ai cũng vui mừng.
Việc này qua đi, có lẽ do Tống ma ma vô duyên vô cớ được nhận tiền thưởng, Tần Thiên cùng Tiểu Mai ở phòng giặt quần áo cuộc sống trở nên khá hơn, thức ăn cũng tốt hơn một ít. Ngày trôi qua tuy rằng bình thản, nhưng an ổn. Tại thời điểm Tần Thiên hoàn toàn buông bỏ việc này, bỗng nhiên có một ngày, có một ma ma đi vào phòng giặt quần áo, nói với Tống ma ma, Đại phu nhân muốn thấy các nàng.
Đang giặt quần áo, Tần Thiên nghe thấy lời này tay bỗng buông lỏng, quần áo trong tay rơi vào bồn gỗ, bắn nước tung tóe lên khắp người nàng.
Nàng bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.