Thịnh Thế Trà Hương

Chương 174: Chia rẽ

Shisanchun

04/04/2014

Đi phương bắc trước đi đường thủy sau đó mới đi đường bộ, như vậy so với việc chỉ đi bằng đường bộ sẽ tiết kiệm được một nửa thời gian.

Hai nhà sau khi tụ họp, cùng nhau ngồi xe ngựa hướng về bến tàu.

Vén rèm xe lên, Tần Thiên thưởng thức cảnh thu hai bên đường. Không khí cuối thu tươi mát, bên đường lá cây đã ngả vàng, có cơn gió thổi qua, lá rụng như mưa, có vài mảnh còn trôi giạt từ từ bay xuống rơi vào trong xe của nàng. Nàng nhìn xe ngựa của Tạ Uyển Quân phía trước cách đó không xa, nhớ tới vừa rồi lúc song phương gặp mặt nàng ta nói : “… Đã lâu không đến quy phục vấn an Nhị thẩm, thừa dịp cơ hội lần này muội cũng đến phương bắc một chuyến…”

Khi nói chuyện, nàng thản nhiên mỉm cười, một đôi mắt hạnh lặng yên dừng ở trên người Trang Tín Ngạn đứng cách đó không xa đang nói chuyện với Tạ Đình Quân, lóe ra sáng rỡ động lòng người.

Rốt cuộc phải đi vấn an Nhị thẩm, hay vì mục đích khác? Tần Thiên nhìn chằm chằm châu anh bát bảo xe ngựa kia bĩu môi, xem ra, dọc theo đường đi đều phải nói chuyện với nàng … Nghĩ đến đây, Tần Thiên buông màn xe, quay đầu lại, nhìn Trang Tín Ngạn từ sau khi lên xe vẫn ngồi nghiêm chỉnh. Ánh mặt trời theo cửa kính xe xuyên thấu qua, chiếu lên sườn mặt hắn như phủ một tầng viền vàng, khiến khuôn mặt hắn vốn đã xứng đáng với hai chữ hoàn mỹ càng tăng thêm một phần sáng rọi.

Họa thủy a họa thủy, ai nói chỉ có nữ nhân mới là họa thủy? Nam nhân nếu là họa thủy, so với nữ nhân lực sát thương còn mạnh hơn!

Có thể làm cho một tiểu thư khuê các không để ý lễ nghi theo đuổi, so với bất kỳ ai giận dữ vì hồng nhan cũng không chút nào kém cỏi đi… Như cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn theo bản năng quay đầu lại, hai người ánh mắt chạm nhau, đồng thời nhớ tới chuyện tối hôm qua, không hẹn mà cùng đỏ mặt quay đầu đi, đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một người suy nghĩ: nàng vẫn không để ý ta, nhất định còn đang giận ta, ta rõ ràng đã đáp ứng với nàng, lại đường đột xâm phạm nàng, nàng có coi ta là kẻ ti bỉ tiểu nhân hay không?

Một người kia lại suy nghĩ: vì sao hắn vẫn đối với ta xa cách, là vì ta tối hôm qua ngăn cản hắn, hắn bị mất hứng hay sao? Nhưng ta không phải cố ý mà … Hơn nữa, rõ ràng là ta bị chiếm tiện nghi, người nên tức giận chẳng phải là ta hay sao. Không đến mức ta còn phải tới dỗ hắn chứ? Vậy cũng quá mất mặt … Không nên không nên, đừng để ý đến hắn nữa!

Hai người suy nghĩ khác nhau, nhưng cũng không ai lên tiếng.

Ngoài xe, Tạ Đình Quân ruổi ngựa đi đến cạnh xe ngựa của muội muội Tạ Uyển Quân thì thả chậm tốc độ, phối hợp với tốc độ của xe ngựa.

“Uyển Quân, Uyển Quân!” Tạ Đình Quân gọi hai tiếng.

Màn xe được một đôi bàn tay mềm mại lặng yên xốc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tạ Uyển Quân. Nàng nhìn gương mặt lạnh lùng của Tạ Đình Quân, có chút chột dạ rũ mắt xuống.

“Ca ca.”

Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng: “Muội nếu thật sự coi là ta là ca ca của muội, nên nghe lời ta mới phải chứ.”

“Ca ca, huynh nói gì vậy, Uyển Quân chỉ muốn đi thăm thẩm thẩm mà thôi.” Khi nói chuyện, Tạ Uyển Quân cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của huynh trưởng.

“Muội cầu xin Nhị thúc nói chuyện với cha mẹ, ta không làm gì được muội.” Tạ Đình Quân lạnh giọng nói, “Nhưng có một việc, muội phải nhớ kỹ cho ta. Muội là tiểu thư nữ nhi của chính thê Tạ gia, mọi người chiều chuộng muội so với quan gia tiểu thư không hề thua kém. Trong thiên hạ, muội muốn gả cho dạng nam nhân gì mà không có, cũng không thể ỷ vào việc mình còn trẻ con mà gây ra thanh danh bất nhã, cuối cùng bất đắc dĩ gả cho một người không xứng đáng, làm mất mặt Tạ gia chúng ta!”

“Ca ca, huynh nói cái gì vậy?” Tạ Uyển Quân mặt đỏ lên, vốn định nói Trang công tử không phải người như vậy, nhưng nghĩ đến lời này mà nói ra tương đương không đánh đã khai, liền cố gắng nuốt trở vào. Lại nhịn không được đỏ hốc mắt.

Thấy muội muội mà mình luôn luôn yêu thương có bộ dạng này, Tạ Đình Quân thanh âm không khỏi mềm mỏng hơn, hắn hạ thấp thân mình, nhẹ giọng nói: “Ca ca cũng vì muốn tốt cho muội, nghe theo lời của ca ca đi. Hơn nữa người ta đã có thê thất, cho dù để muội làm bình thê cũng không có ý nghĩa gì.”

Tạ Uyển Quân xấu hổ đỏ mặt, buông rèm xuống: “Ca ca nói năng bậy bạ, không cùng ca ca nói chuyện nữa.”



Từ lần trước gặp qua Trang Tín Ngạn, muội muội vẫn đều có tâm sự. Nghe nói phu thê Trang Tín Ngạn muốn theo bọn họ lên phương bắc, muội muội vốn không thích xa nhà bỗng nhiên la hét muốn đi theo đến thăm Nhị thẩm. Tạ Đình Quân là người quen thuộc chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao có thể không nhận ra tâm sự của tiểu nha đầu, lúc này vội phản đối. Ai ngờ muội muội đã cầu Nhị thúc thay nàng nói chuyện, được cha mẹ cho phép, hắn cũng khó mà nói cái gì. Chỉ có thể ngầm nhắc nhở cảnh cáo muội muội.

Hắn tuy rằng có chủ ý muốn cướp thê của người khác, cũng không muốn bồi thường muội muội cho đối phương.

Khi nói chuyện, rất nhanh đã đến bến tàu. Song phương đều xuống xe. Người hầu của hai nhà đã đem hành lý đưa đến trên thuyền.

Tạ Uyển Quân tuy rằng thỉnh thoảng lại lén nhìn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, nhưng rốt cuộc là tiểu thư có quy củ, cũng chưa dám ở trước mặt mọi người mà tiếp cận hắn.

Bởi vì tiện để trao đổi phương tiện trên đường, bọn họ sử dụng thuyền của Tạ gia.

Kiếp trước, Tần Thiên sinh hoạt tại thành phố đất liền, công cụ xuất hành là ô tô, xe lửa, máy bay, loại thuyền này chỉ tại lúc đọc sách hoặc lúc vui đùa với bạn bè ở công viên có ngồi qua, lúc ấy nàng thấy rất khoái trá. Nhưng không nghĩ tới thuyền ở cổ đại lay động rất nhiều. Sau khi lên thuyền không bao lâu, Tần Thiên say sóng bị nôn, thiếu chút nữa ngay cả mật cũng phun ra, hé ra mặt xanh xao.

Nhìn Tần Thiên nằm trong phòng như người mất hồn vía, Trang Tín Ngạn không nhịn được, gọi đại phu trên thuyền đến xem, đại phu nói không có gì đáng ngại, có cho chút dược điều trị. Nhưng Trang Tín Ngạn vẫn lo lắng, thậm chí đưa ra ý kiến để bọn họ rời thuyền đi đường bộ.

Tạ Đình Quân làm sao lại đồng ý, nói: “Đường bộ thứ nhất xa xôi, thứ hai nguy hiểm, Tần đương gia hiện tại không khoẻ chỉ là tạm thời, chỉ cần qua vài ngày sẽ thích ứng được. Trang công tử không cần lo lắng.” Lại nhân cơ hội nói: “Phòng ở trên cùng lay động nhiều, không bằng để Tần đương gia chuyển xuống tầng dưới, tầng dưới vững vàng hơn.”

Chỉ cần tốt cho Tần Thiên, Trang Tín Ngạn nào dám không đáp ứng, liên tục gật đầu.

“Có điều…” Tạ Đình Quân nhìn hắn cười nói: “Phòng ở tầng dưới đều là một gian, chỉ có thể ủy khuất phu thê tạm thời tách nhau ra! Bất quá Trang công tử yên tâm, Tạ mỗ nhất định sẽ sắp xếp người chăm sóc Tần đương gia thật tốt.”

Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm xuống, lẳng lặng nhìn Tạ Đình Quân một lúc. Tạ Đình Quân ung dung, tùy ý để hắn đánh giá. Một lát sau, Trang Tín Ngạn một lòng suy nghĩ vì Tần Thiên dù có luyến tiếc, cũng chỉ đành gật đầu.

Tạ Uyển Quân làm bạn bên cạnh Tần Thiên thấy Trang Tín Ngạn yêu thương, đau lòng thê tử như vậy, trong lòng lại có thêm vài phần hảo cảm.

Trong nhà các huynh đệ, trừ bỏ vài người không thành thân ra, các huynh đệ còn lại đối với thê tử nào có vẻ mặt ôn hoà, cẩn thận săn sóc như vậy. Tuy rằng hắn không nói được, nhưng mà nàng biết viết chữ, bọn họ sẽ có thể trao đổi được.

Trong đầu hiện ra một tình cảnh, dưới ngọn đèn, hai người sóng vai dựa vào nhau, văn chương đưa tình, so với chuyện xưa tài tử giai nhân trong tiểu thuyết càng làm cho lòng người say hơn.

Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Cứ như vậy, đôi uyên ương Tần Thiên và Trang Tín Ngạn liền bị Tạ Đình Quân nhân cơ hội chia rẽ.

Nhìn Tần Thiên chuyển xuống tầng dưới, Tạ Đình Quân nhẹ nhàng cười, dường như ngay cả ông trời cũng giúp hắn .

Hai ngày kế tiếp, Tần Thiên lại lạnh, sau đó lại thấy nóng, cảm xúc hỗn loạn. Chỉ cảm thấy mỗi ngày có rất nhiều người đến thăm nàng, nhưng vì không ăn được, thân mình rất suy yếu, căn bản không có tinh thần, cũng không biết người nào đến đây, người nào không tới. Có điều trong lúc ngủ mơ, luôn cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo hoặc là cầm tay nàng, hoặc là sờ sờ cái trán của nàng, hoặc là lấy khăn lau mặt cho nàng, nhưng không hề phát ra một thanh âm nào.

Nàng cảm thấy người này là Tín Ngạn, bởi vì nàng ngửi được hơi thở thuộc về hắn. Nhưng thời điểm nàng mở to mắt, nhìn thấy không phải là Thu Lan thì cũng là Thanh Liễu. Trong lòng thất vọng không thôi.



Người này, thật sự cứ như vậy không để ý tới nàng sao?

Lại mờ mịt ngủ lịm đi.

Khi cảm giác được đôi tay lạnh lẽo kia, Tần Thiên dùng hết toàn lực, giãy dụa mở to mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn, lúc này hắn sắc mặt tiều tụy, đang lo lắng nhìn nàng.

Trong lòng nàng dâng lên nhu tình, thì thào : “Ngươi cuối cùng đã đến thăm ta, ta vẫn chờ ngươi…” Nói xong, chỉ cảm thấy cân bì kiệt lực, lại nhắm mắt lại, đã mơ màng ngủ.

Đáng tiếc bởi vì nói năng mơ hồ, Trang Tín Ngạn không thấy rõ, không biết nàng nói cái gì. Thấy nàng khóe mắt lăn xuống một giọt lệ, nghĩ đến nàng không muốn trông thấy hắn, hắn trong lòng khổ sở, lui ra ngoài. Từ đó về sau, cũng không đến thăm Tần Thiên nữa, để tránh lúc nàng bị bệnh chọc nàng tức giận thương tâm.

Lại qua hai ngày, Tần Thiên mới cảm thấy đỡ hơn, có thể miễn cưỡng dùng chút đồ ăn, người cũng trở nên thanh tỉnh, trong lúc đó, có rất nhiều người đều đến thăm nàng, bao gồm Từ chưởng quỹ, Mã quản sự, Phạm Thiên, thậm chí là huynh muội Tạ Đình Quân, duy độc không thấy hắn đến. Nàng nằm ở trên giường, trông mong nhìn ra cửa, mãi mà không thấy thân ảnh tuấn tú kia.

“Thu Lan, Đại thiếu gia vài ngày qua có tới đây không?” Tần Thiên nhẹ giọng hỏi Thu Lan đang hầu hạ mình ăn cháo.

Đang thổi cháo Thu Lan nghe vậy động tác dừng một chút, “Đã ba ngày không tới …” Tiếp theo muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Tần Thiên hỏi.

Thu Lan buông bát cháo trong tay, ngồi vào bên cạnhTần Thiên, đè thấp thanh âm nói: “Đại thiếu phu nhân, hai ngày nay ta không chỉ một lần nhìn thấy Tạ Tam tiểu thư tìm cơ hội tiếp cận thiếu gia, xem bộ dáng nàng ta…”

Thu Lan cũng không nói gì nữa, Tần Thiên cũng hiểu được ý tứ của nàng. Tạ Uyển Quân không thể so với Tạ Đình Quân, nàng tâm tư đơn thuần hơn rất nhiều, có cái gì đều viết lên trên mặt, đến Thu Lan cũng có thể nhìn ra nàng đối với hắn có ý.

Thấy Thu Lan lại muốn đút cháo cho nàng, Tần Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo nàng không muốn ăn nữa. Nàng nằm xuống, đem chăn che đầu. Nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Không có lương tâm … Nàng ốm như vậy, cũng không đến thăm nàng, ngươi nếu thật sự thích Tạ tiểu thư kia, ta liền… Ta liền… Trong chăn, Tần Thiên lau nước mắt, ta sẽ không muốn ngươi nữa!

Đến ban đêm, Tần Thiên thật sự buồn bã, phủ áo khoác ra cửa phòng, muốn ra ngoài hưởng gió hít thở không khí.

Vừa ra cửa, liền thấy Trang Tín Ngạn đưa lưng về phía nàng đứng ở đầu thuyền. Gió đêm thổi mạnh, thổi quần áo hắn bay phất phới. Cũng thổi trúng đèn lồng treo trên cột buồm đung đưa, lay động quang ảnh trên người hắn.

Tên vô lại!

Nhìn bóng dáng của hắn, Tần Thiên vừa tức vừa hận, nhưng lại nhịn không được muốn tới gần hắn.

Ta muốn hỏi hắn lý do gì mà lại tức giận như vậy! Tần Thiên oán hận nghĩ.

Mới vừa đi gần hai bước, lại nhìn thấy Tạ Uyển Quân mang theo nha hoàn từ hướng khác tới đi về phía hắn. Tạ Uyển Quân mặc áo vải tà khâm trên tay áo thêu hoa lưu ly cùng màu với đế giày, dưới là váy dài màu hồng nhạt nếp gấp có nạm vàng, trên đầu vấn kiểu tóc hình con bướm, cắm một đôi trâm kim tước điểm thúy, thanh nhã trong bóng đêm mờ mịt, có vẻ xinh đẹp động lòng người. Nàng không nhìn thấy Tần Thiên đứng ở chỗ tối, nàng đang cầm theo đèn lồng màu vàng khắc hoa, trên mặt mang theo mỉm cười, đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn. Tần Thiên lui ra sau mấy bước, trốn ở một bên.

Nàng thật muốn nhìn xem, trong ba ngày này giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Trà Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook