Chương 159: Điều kiện
Shisanchun
04/04/2014
Từ sau khi Tần Thiên tiếp
nhận Trà Hành, Trang Tín Ngạn mỗi ngày đều cùng Tần Thiên đến Trà Hành. Thời
điểm Trà Hành lâm vào khốn cảnh, Trang Tín Ngạn cũng đã bắt đầu nhúng tay vào
sự vụ của Trà Hành, cho nên việc hắn xuất hiện cũng không khiến người khác cảm
thấy kỳ quái. Làm một nam nhân, hắn cảm thấy hắn không thể hoàn toàn rũ bỏ
trách nhiệm, đem mọi gánh nặng giao cho nữ nhân gánh vác. Đây dù sao cũng là
trách nhiệm của Trang phủ, Tần Thiên hiện tại thay thế chưởng quản, mặc kệ về
sau là bồi dưỡng Tín Trung tiếp quản, hay do hắn tự mình tiếp nhận Thịnh Thế,
hắn cần phải tham dự toàn bộ để hiểu biết kỹ về sinh ý Trà Hành. Có điều rất
nhiều chuyện, hắn bởi vì bản thân có chỗ thiếu hụt mà không thể ra mặt, không
thể đúng lúc giải quyết xử lý, cho nên lúc đó Tần Thiên thân là đương gia sẽ
phát huy tác dụng .
Phàm là các quyết sách trọng yếu, Tần Thiên đều cùng Trang Tín Ngạn thương nghị sau đó mới xử lý. Một số tình huống khẩn cấp thì Tần Thiên phải tự giải quyết. Đại phu nhân coi trọng chính vì nàng mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều có thể bình tĩnh ứng đối, cũng có năng lực xử lý công việc.
Ngày hôm sau, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đến Trà Hành.
Trước đó, Tần Thiên đã đem mọi tình huống ở Trà Hành tinh tế nói rõ với hắn
Bởi vì có danh hiệu “Cống thương”, lại bởi vì ở trước mặt ngự giá gây náo động, đồng thời được Tống Thái phó công khai duy trì, cho nên Hồ Tri phủ không dám gây khó xử với vấn đề trà dẫn. Trà xuân và trà mùa hạ của Thịnh Thế đều bán rất khá, tiêu thụ cơ hồ hết nhẵn. Hiện tại đã là tháng bảy, rất nhanh sẽ đến kỳ đặt hàng trà thu.
Trong ba loại trà chính này, bán tốt nhất là trà xuân, trà mùa hạ thì sinh ý hơi kém. Trà thu thì chỉ kém hơn trà xuân một chút, mỗi khi đến tháng Bảy, sẽ thấy các thương gia trà trang quay lại các khu sản xuất trà trên cả nước để đặt hàng trà thu. Hiện tại đã có thương gia lục tục đi vào Dương Thành, cùng các Trà Hành ở Dương Thành liên hệ hiệp đàm.
Thịnh Thế luôn có khách quen, từ trước đến nay, chỉ cần phái người cùng với các khách quen này hiệp đàm xong xuôi, thì trực tiếp có thể bán ra hơn phân nửa lá trà của Trà Hành. Nhưng lần này, rất nhiều khách thương kéo về Dương Thành, cho dù không phải tự mình đến, cũng phái tiểu nhị có năng lực đến, đây là một hiện tượng khác thường.
“Ta đã phái người đi hỏi thăm, trong chuyện này chắc chắn có phát sinh gì đó mà chúng ta không biết.”
Thời điểm ngồi trong xe ngựa, Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, viết nói: “Phái người đi hỏi thăm tình huống ở các Trà Hành khác.”
“Ngươi cảm thấy là Trà Hành khác có vấn đề?”
“Chúng ta mấy tháng này gây náo động lớn, khó tránh khỏi bị người khác ghen tị đó. Nếu có liên quan đến các Trà Hành khác, chúng ta cũng nên sớm ứng phó.” Trang Tín Ngạn lại viết nói.
“Ngươi nói đúng, ta sẽ sai người làm tốt việc này.” Tần Thiên cười cười, thầm than Trang Tín Ngạn tâm tư tinh tế.
Sau khi tới Trà Hành, Hải Phú nhấc rèm xe lên, Trang Tín Ngạn xuống xe trước, Tần Thiên lúc bước xuống nghe thấy một tiếng “Di” của Hải Phú ở bên cạnh, ngữ khí có vẻ rất ngạc nhiên.
Nàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy hắn đang nhìn tượng đất nhỏ bên trong xe. Đó là tượng đất Tần Thiên sáng nay cầm vào trong xe, muốn đặt nó như một thứ đồ trang trí, nàng cảm thấy rất thú vị.
“Làm sao vậy, Hải Phú?” Tần Thiên kỳ quái hỏi.
“Tượng đất kia sao trông giống cái Đại thiếu gia đã làm…” Hải Phú chỉ vào tượng đất, “Ta cùng thiếu gia thời điểm xuất môn, mỗi ngày thiếu gia đều ngồi làm mấy tượng đất nhỏ đến tận khuya, nói là ngủ không được, muốn tìm việc gì đó để làm.”
Tần Thiên mở to hai mắt, quay đầu nhìn tượng đất, trong lòng giống như ba đào phập phồng, khó có thể bình tĩnh.
Tất cả đều là hắn tự tay làm? Hơn nữa mỗi ngày đều làm tới tận khuya?
Nghĩ tới số lượng mấy tượng đất nhỏ tinh xảo này, nghĩ tới hắn ban ngày còn phải làm bao nhiêu chính sự, có thể thấy buổi tối hắn tốn rất nhiều tâm tư. Nàng vốn cảm thấy kỳ quái, sư phó nặn tượng đất sao có thể nặn nên tượng đất có bộ dáng giống nàng như vậy, hóa ra là do bàn tay của hắn mà ra. Hắn thông minh như vậy, tất nhiên có thể làm được.
“Thiếu gia mỗi tối đều không ngủ được sao?” Tần Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Ân, lần này xuất môn cũng không biết sao lại thế này, buổi tối thiếu gia luôn ngủ không an ổn, có lẽ là vì lo lắng việc mua bán. Có một lần đi lên trấn trên, thiếu gia nhìn thấy mấy tượng đất, liền mua vài cái về, đến buổi tối thời điểm không ngủ được, lại ngồi dựa theo nó mà điêu khắc. Thiếu gia là người rất thông minh, bất quá luyện mấy lần, đã điêu khắc ra giống như khuôn như dạng.” Hải Phú cười nói.
Trang Tín Ngạn không thích trước mặt người khác biểu lộ tâm sự, mặc dù là Hải Phú cũng không biết suy nghĩ chân chính trong lòng hắn.
Nghe thấy Hải Phú nói như thế, Tần Thiên cảm thấy tuy rằng tượng đất là do Trang Tín Ngạn nhất thời vui thích mà tạo nên, nhưng hắn gây cho nàng nhiều khoái hoạt như vậy, phần tâm ý này, nàng vẫn như cũ thật sự cảm kích.
Phía trước, Trang Tín Ngạn đi đến đại môn Trà Hành thì phát giác Tần Thiên vẫn đứng đó, dừng lại cước bộ xoay người nhìn lại. Hải Phú nhìn thấy liền nhắc nhở: “Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đang chờ người.”
Tần Thiên nghe vậy nhìn qua, thấy Trang Tín Ngạn đứng ở cầu thang bạch ngọc, ánh nắng ban mai lần lượt rơi trên người hắn, chiếu lên cẩm bào sắc xanh da trời làm ánh lên một màu thuần túy sáng rỡ, hoa văn thêu kim tuyến trên vạt bào dưới ánh mặt trời lóe ra oánh quang, theo động tác nhỏ của hắn, kiều diễm giống như quang ảnh lưu động trên mặt nước. Mà hắn đứng ở đó, mang theo tươi cười thản nhiên, tuấn mỹ mà cao thượng, phong tư như trích tiên.
Bất tri bất giác, Tần Thiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai tiến vào Trà Hành.
Tới Trà Hành, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên tuần tra một vòng. Bọn tiểu nhị nhìn thấy Trang Tín Ngạn đều vô cùng cao hứng, khi đến mỗi một chỗ, các quản sự đều đưa ra các vấn đề trong khoảng thời gian này mà hỏi ý kiến. Có quản sự còn nói thẳng: “Chuyện này khá quan trọng, Đại thiếu gia không bằng trở về cùng với Đại phu nhân thương lượng một chút.”
Nay, Trang Tín Ngạn biết môi ngữ đã không còn là bí mật. Các quản sự đều có thể trực tiếp hướng hắn biểu đạt ý kiến, có điều mọi thứ đều được báo cáo lại khiến Trang Tín Ngạn có vẻ cảm thấy phiền toái. Bất quá theo như Tần Thiên thấy, các quản sự cũng không phải thật sự cần báo cáo với Trang Tín Ngạn, chính là muốn Trang Tín Ngạn biết việc này, hơn nữa chuyển đạt đến Đại phu nhân, thỉnh bà quyết định.
Mà mấy việc đó, các quản sự trong khoảng thời gian này cũng chưa nhắc tới với Tần Thiên, vẫn đợi Trang Tín Ngạn trở về mới nói. Vì sao? Tần Thiên trong lòng tất nhiên biết rõ.
Tuy rằng Đại phu nhân tín nhiệm nàng, đem địa vị đương gia giao vào tay nàng, nhưng nàng lúc trước bất quá chỉ là một nha hoàn, ở Trà Hành cũng chỉ từng làm tiểu nhị, các quản sự cũng không cho rằng nàng thật sự năng lực quản lý tốt Trà Hành. Bọn họ chỉ tin tưởng Đại phu nhân. Bọn họ chỉ rằng nàng được Đại phu nhân điều khiển từ xa, mà Trang Tín Ngạn là người giám sát của nàng. Sợ nàng thời điểm không có Trang Tín Ngạn sẽ mất khống chế, tự quyết mọi việc, phá hỏng chuyện ở Trà Hành.
Nhìn về một phía, đây là đối với Đại phu nhân và Trang phủ trung thành và tận tâm, là một chuyện tốt.
Rất rõ ràng, Trang Tín Ngạn cũng nhìn ra điểm ấy, hắn nhíu mày, gương mặt vốn đạm mạc ẩn ẩn có chút tức giận. Đang chuẩn bị phân phó Hải Phú chuẩn bị giấy bút, Tần Thiên lại lôi kéo tay áo của hắn.
Trang Tín Ngạn quay đầu lại, thấy Tần Thiên nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thật sự bình tĩnh
“Bọn họ không tín nhiệm ngươi, cứ như vậy cũng không được. Vừa rồi ngươi vì sao ngăn cản ta, ta sẽ làm cho bọn họ hiểu được, ngươi hiện tại chính là người cầm quyền ở Trà Hành!” Sau khi trở lại nội viện, Trang Tín Ngạn viết xuống trên giấy.
“Tín Ngạn, bọn họ không tôn trọng ta, không tín nhiệm ta là vì hiện tại ta còn chưa có cơ hội khiến bọn họ tôn trọng và tín nhiệm. Đây cũng không phải lỗi của bọn họ.” Tần Thiên mỉm cười nói, “Đại phu nhân được đến bọn họ tôn trọng cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Ngươi tin tưởng ta, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ hiểu được, ta là gia chủ tuyệt đối đáng để bọn họ có thể tín nhiệm.”
Tín nhiệm cùng tôn trọng phải phát ra từ nội tâm, miễn cưỡng cùng áp đặt đều vô dụng
Nàng hơi hơi cười, má lúm đồng tiền thản nhiên ẩn hiện, ánh mắt chắc chắn tự tin, nàng như vậy càng vô cùng động lòng người
Từ rất sớm, Trang Tín Ngạn đã phát hiện, Tần Thiên giống như một viên dạ minh châu, ngày thường có lẽ chỉ là một hạt châu bình thường, xen lẫn trong một đống châu báu không hề bắt mắt. Nhưng trong một số thời khắc, một số tình huống, nàng sẽ tản mát ra quang mang lóa mắt, hào quang này hoàn toàn làm cho mọi người và sự vật xung quanh bị che lấp, khiến người ta kinh diễm, khiến người ta tán thưởng, thậm chí cả đời khó quên.
Đây là mị lực độc đáo của nàng, một viên dạ minh châu sáng ngời đáng giá như vậy thật sự hiếm có. Mà hắn, có thể có được nàng một đoạn thời gian, cũng có thể thỏa mãn rồi, có phải hay không?
Hắn nhẹ nhàng cười, trong lòng ngọt ngào, cũng có chua xót.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Tần Thiên nhìn về phía sau lưng hắn, lộ ra thần sắc chú ý.
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Đình Quân đang đi đến, Từ đại chưởng quỹ đi theo bên cạnh.
Tạ Đình Quân ánh mắt dừng trên người Tần Thiên, vẻ mặt tán thưởng, vừa vỗ tay, vừa nói: “Nói thật hay! Không nghĩ tới Đại thiếu phu nhân lại có trí tuệ như vậy, thật sự có thể nói là nữ trung hào kiệt!”
Nhìn thấy hắn, Trang Tín Ngạn sắc mặt lại hồi phục sự đạm mạc, hắn cùng Tần Thiên đứng lên, đón nhận, song phương thi lễ.
“Không biết Tạ công tử đại giá quang lâm có chuyện gì?” Tần Thiên một bên hỏi, một bên hướng về Từ chưởng quỹ liếc mắt một cái.
Từ chưởng quỹ đáp: “Đại thiếu phu nhân, Tạ công tử là người đã mua ngọn núi kia.”
Tạ Đình Quân là người mua ngọn núi kia? Tần Thiên trong lòng kinh ngạc, thần sắc trên mặt lại không thay đổi. Đối với người này, nàng lại có thêm một loại cảnh giác.
Người này bình tĩnh giống như biển lớn, nhìn qua vô cùng mênh mông yên ả, nhưng phía dưới sự bình tĩnh này dường như lại cất dấu nguy hiểm, không ai biết giây tiếp theo giây hắn sẽ nhấc tay tạo nên sóng gió động trời như thế nào, không nghĩ tới có lẽ sẽ bị hắn cắn nuốt sạch sẽ, ngay cả một mẩu xương cũng không còn.
Đương nhiên, đây là một loại trực giác, nàng cũng không thật sự nắm chắc, dù sao người này ở mặt ngoài cũng không làm ra việc xấu xa gì.
“Nghe nói Trang công tử đang hỏi thăm tại hạ, tại hạ thu được tin tức liền lập tức tới đây, không biết có thể cống hiến sức lực gì hay không? Mọi người đều là người một nhà, có gì cần thì cứ nói.”
Tạ Đình Quân nhìn Trang Tín Ngạn cười, thân thiết chân thành, mặc kệ thân thiết chân thành này là thật hay là giả, làm một người làm ăn, công phu của hắn tất nhiên đã thành công.
Trang Tín Ngạn cười cười, có lễ thỉnh hắn ngồi xuống, lại bảo người dâng trà. Tiếp theo mới đánh mắt sang Tần Thiên, ý bảo nàng nói.
“Nếu Tạ công tử nói như vậy, chúng ta cũng liền không khách khí .” Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân cười nói: “Không biết Tạ công tử có thể nhượng lại ngọn núi kia cho chúng ta hay không? Nếu là người một nhà, đều cần giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta tuyệt sẽ không để Tạ công tử chịu thiệt.”
Tạ Đình Quân trầm ngâm một hồi, gương mặt anh khí bừng bừng tràn đầy trịnh trọng, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên chăm chú, trong con ngươi tối tăm có tinh quang lóe ra: “Ngọn núi này vốn là chỗ hữu dụng, các ngươi đã cần, tại hạ sẽ giúp đỡ, bất quá, Tạ mỗ là thương nhân, không sợ Đại thiếu phu nhân chê cười, nói Tạ mỗ cả người hơi tiền. Tạ mỗ có thể bán lại ngọn núi kia cho các ngươi…” Nói tới đây, hắn cười cười, bưng chung trà lên, dùng nắp nhẹ phiết lá trà, tư thái thản nhiên.
Hắn nâng mắt lên, ánh mắt từ trên mặt Trang Tín Ngạn đảo qua Tần Thiên, khóe miệng tươi cười, đầu mày khóe mắt đều lộ ra khôn khéo: “Bất quá, tại hạ có một điều kiện…”
Phàm là các quyết sách trọng yếu, Tần Thiên đều cùng Trang Tín Ngạn thương nghị sau đó mới xử lý. Một số tình huống khẩn cấp thì Tần Thiên phải tự giải quyết. Đại phu nhân coi trọng chính vì nàng mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều có thể bình tĩnh ứng đối, cũng có năng lực xử lý công việc.
Ngày hôm sau, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đến Trà Hành.
Trước đó, Tần Thiên đã đem mọi tình huống ở Trà Hành tinh tế nói rõ với hắn
Bởi vì có danh hiệu “Cống thương”, lại bởi vì ở trước mặt ngự giá gây náo động, đồng thời được Tống Thái phó công khai duy trì, cho nên Hồ Tri phủ không dám gây khó xử với vấn đề trà dẫn. Trà xuân và trà mùa hạ của Thịnh Thế đều bán rất khá, tiêu thụ cơ hồ hết nhẵn. Hiện tại đã là tháng bảy, rất nhanh sẽ đến kỳ đặt hàng trà thu.
Trong ba loại trà chính này, bán tốt nhất là trà xuân, trà mùa hạ thì sinh ý hơi kém. Trà thu thì chỉ kém hơn trà xuân một chút, mỗi khi đến tháng Bảy, sẽ thấy các thương gia trà trang quay lại các khu sản xuất trà trên cả nước để đặt hàng trà thu. Hiện tại đã có thương gia lục tục đi vào Dương Thành, cùng các Trà Hành ở Dương Thành liên hệ hiệp đàm.
Thịnh Thế luôn có khách quen, từ trước đến nay, chỉ cần phái người cùng với các khách quen này hiệp đàm xong xuôi, thì trực tiếp có thể bán ra hơn phân nửa lá trà của Trà Hành. Nhưng lần này, rất nhiều khách thương kéo về Dương Thành, cho dù không phải tự mình đến, cũng phái tiểu nhị có năng lực đến, đây là một hiện tượng khác thường.
“Ta đã phái người đi hỏi thăm, trong chuyện này chắc chắn có phát sinh gì đó mà chúng ta không biết.”
Thời điểm ngồi trong xe ngựa, Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, viết nói: “Phái người đi hỏi thăm tình huống ở các Trà Hành khác.”
“Ngươi cảm thấy là Trà Hành khác có vấn đề?”
“Chúng ta mấy tháng này gây náo động lớn, khó tránh khỏi bị người khác ghen tị đó. Nếu có liên quan đến các Trà Hành khác, chúng ta cũng nên sớm ứng phó.” Trang Tín Ngạn lại viết nói.
“Ngươi nói đúng, ta sẽ sai người làm tốt việc này.” Tần Thiên cười cười, thầm than Trang Tín Ngạn tâm tư tinh tế.
Sau khi tới Trà Hành, Hải Phú nhấc rèm xe lên, Trang Tín Ngạn xuống xe trước, Tần Thiên lúc bước xuống nghe thấy một tiếng “Di” của Hải Phú ở bên cạnh, ngữ khí có vẻ rất ngạc nhiên.
Nàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy hắn đang nhìn tượng đất nhỏ bên trong xe. Đó là tượng đất Tần Thiên sáng nay cầm vào trong xe, muốn đặt nó như một thứ đồ trang trí, nàng cảm thấy rất thú vị.
“Làm sao vậy, Hải Phú?” Tần Thiên kỳ quái hỏi.
“Tượng đất kia sao trông giống cái Đại thiếu gia đã làm…” Hải Phú chỉ vào tượng đất, “Ta cùng thiếu gia thời điểm xuất môn, mỗi ngày thiếu gia đều ngồi làm mấy tượng đất nhỏ đến tận khuya, nói là ngủ không được, muốn tìm việc gì đó để làm.”
Tần Thiên mở to hai mắt, quay đầu nhìn tượng đất, trong lòng giống như ba đào phập phồng, khó có thể bình tĩnh.
Tất cả đều là hắn tự tay làm? Hơn nữa mỗi ngày đều làm tới tận khuya?
Nghĩ tới số lượng mấy tượng đất nhỏ tinh xảo này, nghĩ tới hắn ban ngày còn phải làm bao nhiêu chính sự, có thể thấy buổi tối hắn tốn rất nhiều tâm tư. Nàng vốn cảm thấy kỳ quái, sư phó nặn tượng đất sao có thể nặn nên tượng đất có bộ dáng giống nàng như vậy, hóa ra là do bàn tay của hắn mà ra. Hắn thông minh như vậy, tất nhiên có thể làm được.
“Thiếu gia mỗi tối đều không ngủ được sao?” Tần Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Ân, lần này xuất môn cũng không biết sao lại thế này, buổi tối thiếu gia luôn ngủ không an ổn, có lẽ là vì lo lắng việc mua bán. Có một lần đi lên trấn trên, thiếu gia nhìn thấy mấy tượng đất, liền mua vài cái về, đến buổi tối thời điểm không ngủ được, lại ngồi dựa theo nó mà điêu khắc. Thiếu gia là người rất thông minh, bất quá luyện mấy lần, đã điêu khắc ra giống như khuôn như dạng.” Hải Phú cười nói.
Trang Tín Ngạn không thích trước mặt người khác biểu lộ tâm sự, mặc dù là Hải Phú cũng không biết suy nghĩ chân chính trong lòng hắn.
Nghe thấy Hải Phú nói như thế, Tần Thiên cảm thấy tuy rằng tượng đất là do Trang Tín Ngạn nhất thời vui thích mà tạo nên, nhưng hắn gây cho nàng nhiều khoái hoạt như vậy, phần tâm ý này, nàng vẫn như cũ thật sự cảm kích.
Phía trước, Trang Tín Ngạn đi đến đại môn Trà Hành thì phát giác Tần Thiên vẫn đứng đó, dừng lại cước bộ xoay người nhìn lại. Hải Phú nhìn thấy liền nhắc nhở: “Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đang chờ người.”
Tần Thiên nghe vậy nhìn qua, thấy Trang Tín Ngạn đứng ở cầu thang bạch ngọc, ánh nắng ban mai lần lượt rơi trên người hắn, chiếu lên cẩm bào sắc xanh da trời làm ánh lên một màu thuần túy sáng rỡ, hoa văn thêu kim tuyến trên vạt bào dưới ánh mặt trời lóe ra oánh quang, theo động tác nhỏ của hắn, kiều diễm giống như quang ảnh lưu động trên mặt nước. Mà hắn đứng ở đó, mang theo tươi cười thản nhiên, tuấn mỹ mà cao thượng, phong tư như trích tiên.
Bất tri bất giác, Tần Thiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai tiến vào Trà Hành.
Tới Trà Hành, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên tuần tra một vòng. Bọn tiểu nhị nhìn thấy Trang Tín Ngạn đều vô cùng cao hứng, khi đến mỗi một chỗ, các quản sự đều đưa ra các vấn đề trong khoảng thời gian này mà hỏi ý kiến. Có quản sự còn nói thẳng: “Chuyện này khá quan trọng, Đại thiếu gia không bằng trở về cùng với Đại phu nhân thương lượng một chút.”
Nay, Trang Tín Ngạn biết môi ngữ đã không còn là bí mật. Các quản sự đều có thể trực tiếp hướng hắn biểu đạt ý kiến, có điều mọi thứ đều được báo cáo lại khiến Trang Tín Ngạn có vẻ cảm thấy phiền toái. Bất quá theo như Tần Thiên thấy, các quản sự cũng không phải thật sự cần báo cáo với Trang Tín Ngạn, chính là muốn Trang Tín Ngạn biết việc này, hơn nữa chuyển đạt đến Đại phu nhân, thỉnh bà quyết định.
Mà mấy việc đó, các quản sự trong khoảng thời gian này cũng chưa nhắc tới với Tần Thiên, vẫn đợi Trang Tín Ngạn trở về mới nói. Vì sao? Tần Thiên trong lòng tất nhiên biết rõ.
Tuy rằng Đại phu nhân tín nhiệm nàng, đem địa vị đương gia giao vào tay nàng, nhưng nàng lúc trước bất quá chỉ là một nha hoàn, ở Trà Hành cũng chỉ từng làm tiểu nhị, các quản sự cũng không cho rằng nàng thật sự năng lực quản lý tốt Trà Hành. Bọn họ chỉ tin tưởng Đại phu nhân. Bọn họ chỉ rằng nàng được Đại phu nhân điều khiển từ xa, mà Trang Tín Ngạn là người giám sát của nàng. Sợ nàng thời điểm không có Trang Tín Ngạn sẽ mất khống chế, tự quyết mọi việc, phá hỏng chuyện ở Trà Hành.
Nhìn về một phía, đây là đối với Đại phu nhân và Trang phủ trung thành và tận tâm, là một chuyện tốt.
Rất rõ ràng, Trang Tín Ngạn cũng nhìn ra điểm ấy, hắn nhíu mày, gương mặt vốn đạm mạc ẩn ẩn có chút tức giận. Đang chuẩn bị phân phó Hải Phú chuẩn bị giấy bút, Tần Thiên lại lôi kéo tay áo của hắn.
Trang Tín Ngạn quay đầu lại, thấy Tần Thiên nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thật sự bình tĩnh
“Bọn họ không tín nhiệm ngươi, cứ như vậy cũng không được. Vừa rồi ngươi vì sao ngăn cản ta, ta sẽ làm cho bọn họ hiểu được, ngươi hiện tại chính là người cầm quyền ở Trà Hành!” Sau khi trở lại nội viện, Trang Tín Ngạn viết xuống trên giấy.
“Tín Ngạn, bọn họ không tôn trọng ta, không tín nhiệm ta là vì hiện tại ta còn chưa có cơ hội khiến bọn họ tôn trọng và tín nhiệm. Đây cũng không phải lỗi của bọn họ.” Tần Thiên mỉm cười nói, “Đại phu nhân được đến bọn họ tôn trọng cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Ngươi tin tưởng ta, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ hiểu được, ta là gia chủ tuyệt đối đáng để bọn họ có thể tín nhiệm.”
Tín nhiệm cùng tôn trọng phải phát ra từ nội tâm, miễn cưỡng cùng áp đặt đều vô dụng
Nàng hơi hơi cười, má lúm đồng tiền thản nhiên ẩn hiện, ánh mắt chắc chắn tự tin, nàng như vậy càng vô cùng động lòng người
Từ rất sớm, Trang Tín Ngạn đã phát hiện, Tần Thiên giống như một viên dạ minh châu, ngày thường có lẽ chỉ là một hạt châu bình thường, xen lẫn trong một đống châu báu không hề bắt mắt. Nhưng trong một số thời khắc, một số tình huống, nàng sẽ tản mát ra quang mang lóa mắt, hào quang này hoàn toàn làm cho mọi người và sự vật xung quanh bị che lấp, khiến người ta kinh diễm, khiến người ta tán thưởng, thậm chí cả đời khó quên.
Đây là mị lực độc đáo của nàng, một viên dạ minh châu sáng ngời đáng giá như vậy thật sự hiếm có. Mà hắn, có thể có được nàng một đoạn thời gian, cũng có thể thỏa mãn rồi, có phải hay không?
Hắn nhẹ nhàng cười, trong lòng ngọt ngào, cũng có chua xót.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Tần Thiên nhìn về phía sau lưng hắn, lộ ra thần sắc chú ý.
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Đình Quân đang đi đến, Từ đại chưởng quỹ đi theo bên cạnh.
Tạ Đình Quân ánh mắt dừng trên người Tần Thiên, vẻ mặt tán thưởng, vừa vỗ tay, vừa nói: “Nói thật hay! Không nghĩ tới Đại thiếu phu nhân lại có trí tuệ như vậy, thật sự có thể nói là nữ trung hào kiệt!”
Nhìn thấy hắn, Trang Tín Ngạn sắc mặt lại hồi phục sự đạm mạc, hắn cùng Tần Thiên đứng lên, đón nhận, song phương thi lễ.
“Không biết Tạ công tử đại giá quang lâm có chuyện gì?” Tần Thiên một bên hỏi, một bên hướng về Từ chưởng quỹ liếc mắt một cái.
Từ chưởng quỹ đáp: “Đại thiếu phu nhân, Tạ công tử là người đã mua ngọn núi kia.”
Tạ Đình Quân là người mua ngọn núi kia? Tần Thiên trong lòng kinh ngạc, thần sắc trên mặt lại không thay đổi. Đối với người này, nàng lại có thêm một loại cảnh giác.
Người này bình tĩnh giống như biển lớn, nhìn qua vô cùng mênh mông yên ả, nhưng phía dưới sự bình tĩnh này dường như lại cất dấu nguy hiểm, không ai biết giây tiếp theo giây hắn sẽ nhấc tay tạo nên sóng gió động trời như thế nào, không nghĩ tới có lẽ sẽ bị hắn cắn nuốt sạch sẽ, ngay cả một mẩu xương cũng không còn.
Đương nhiên, đây là một loại trực giác, nàng cũng không thật sự nắm chắc, dù sao người này ở mặt ngoài cũng không làm ra việc xấu xa gì.
“Nghe nói Trang công tử đang hỏi thăm tại hạ, tại hạ thu được tin tức liền lập tức tới đây, không biết có thể cống hiến sức lực gì hay không? Mọi người đều là người một nhà, có gì cần thì cứ nói.”
Tạ Đình Quân nhìn Trang Tín Ngạn cười, thân thiết chân thành, mặc kệ thân thiết chân thành này là thật hay là giả, làm một người làm ăn, công phu của hắn tất nhiên đã thành công.
Trang Tín Ngạn cười cười, có lễ thỉnh hắn ngồi xuống, lại bảo người dâng trà. Tiếp theo mới đánh mắt sang Tần Thiên, ý bảo nàng nói.
“Nếu Tạ công tử nói như vậy, chúng ta cũng liền không khách khí .” Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân cười nói: “Không biết Tạ công tử có thể nhượng lại ngọn núi kia cho chúng ta hay không? Nếu là người một nhà, đều cần giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta tuyệt sẽ không để Tạ công tử chịu thiệt.”
Tạ Đình Quân trầm ngâm một hồi, gương mặt anh khí bừng bừng tràn đầy trịnh trọng, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên chăm chú, trong con ngươi tối tăm có tinh quang lóe ra: “Ngọn núi này vốn là chỗ hữu dụng, các ngươi đã cần, tại hạ sẽ giúp đỡ, bất quá, Tạ mỗ là thương nhân, không sợ Đại thiếu phu nhân chê cười, nói Tạ mỗ cả người hơi tiền. Tạ mỗ có thể bán lại ngọn núi kia cho các ngươi…” Nói tới đây, hắn cười cười, bưng chung trà lên, dùng nắp nhẹ phiết lá trà, tư thái thản nhiên.
Hắn nâng mắt lên, ánh mắt từ trên mặt Trang Tín Ngạn đảo qua Tần Thiên, khóe miệng tươi cười, đầu mày khóe mắt đều lộ ra khôn khéo: “Bất quá, tại hạ có một điều kiện…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.