Thịnh Thế Trà Hương

Chương 250: Tái khởi phong ba

Shisanchun

04/04/2014

Phụ nhân kia chính là Thu Lan đã thành thân với Hải Phú, mà người nàng gọi là thiếu gia thiếu phu nhân kia tất nhiên là Trang Tín Ngạn và Tần Thiên.

Tiểu nam hài bọn họ đang ôm ấp đó là tôn tử của Trang phủ đã tròn ba tuổi, Trang Thế Sử.

Nghe thấy là Giang Tri phủ tới cửa bái phỏng, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên trong lòng kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Có chuyện gì mà Giang Tri phủ phải đăng môn đến thăm?

Tần Thiên đem Thế Sử giao cho Thu Lan, hai người trở về viện thay quần áo sau đó mới đi đến đại sảnh gặp Giang Tri phủ.

Sau khi Hồ Tri phủ bị cách chức chặt đầu, vị Giang Tri phủ này tiếp nhận chức vụ của Hồ Tri phủ. Giang Tri phủ tuy rằng cũng không tính là thanh quan, nhưng cũng may không cố ý gây khó dễ với Trang phủ, đương nhiên, cũng có liên quan đến việc cứ ngày lễ ngày tết Trang phủ đều khẳng khái hiếu kính.

Trong đại sảnh, song phương làm lễ, dưới sự nhiệt tình tiếp đón của Tần Thiên, Giang Tri phủ liền ngồi vào vị trí chính vị. Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thì ngồi ở phía dưới.

Giang Tri phủ hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, khí chất văn nhã, xuất thân tiến sĩ. Hắn ngồi xuống, rồi nhìn hai người Tần Thiên đi thẳng vào vấn đề nói: “Bản quan lần này đăng môn đến thăm, chính là có một chuyện muốn cùng quý tiệm thương lượng.”

Tần Thiên vội vàng nói; “Không biết đại nhân có chuyện gì?” Thấy Giang Tri phủ thần sắc trịnh trọng, Tần Thiên cũng không dám đáp ứng lung tung.

Bên cạnh Trang Tín Ngạn không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người.

Mấy năm qua, Trang Tín Ngạn vẫn tận sức học nói. Thông qua sự cố gắng không ngừng của hắn, hiện tại đã có thể nói ra một ít câu đơn giản, có điều lời nói cũng không lưu sướng, nhưng với một câu dài cũng khó mà đọc nhấn từng từ từng chữ, vì vậy ngoài việc trao đổi với người nhà vài câu, đối mặt với người ngoài vẫn không thể đột phá chướng ngại tâm lý. Tần Thiên cũng không muốn bức bách hắn, hết thảy đều để hắn thuận theo tự nhiên.

Hiện tại chuyện ở Trà Hành trên cơ bản đều là hai huynh đệ Trang Tín Ngạn và Trang Tín Trung xử lý, Tần Thiên có thể có rất nhiều thời gian ở nhà chăm sóc hài tử. Thấy trường hợp Trang Tín Trung không thể giải quyết, Tần Thiên mới phải ra mặt. Bất quá mấy năm gần đây Trà Hành mọi việc phát triển thuận lợi, cũng là không có đại sự gì phát sinh.

“Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, nghiêm khắc hạn chế ngoại thương, chính sách bế quan toả cảng, phong bế hải quan, chỉ chừa lại một khu vực hải quan để thông thương. Nay giao dịch của chúng ta với thương nhân ngoại quốc đều được thực hiện ở Tuệ Châu, thương hành (thương nhân môi giới) ở đó phụ trách chuyện mậu dịch với thương nhân ngoại quốc bởi vì mậu dịch bỗng nhiên hưng thịnh, mà sinh ra hỗn loạn”.

Giang Tri phủ nhìn Tần Thiên từ từ mở đầu.

“Dân phụ đang muốn hướng Tri phủ đại nhân tìm cách giải quyết. Thịnh Thế chúng ta và thương hành Tuệ Châu hợp tác đã được mấy năm, nhưng bắt đầu từ năm trước, bên kia định giá bắt đầu hỗn loạn, lại vô duyên vô cớ ép giá của chúng ta. Bởi vì Trà Hành của chúng ta không có quyền cùng thương nhân ngoại quốc trực tiếp mua bán, cho nên cũng chỉ có thể khuất phục giá này, điều này đối với Trà Hành chúng ta mà nói, vô cùng bất công!” Tần Thiên trả lời.

Giang Tri phủ buông chung trà trong tay, nhìn về phía Tần Thiên nói: “Không sai, đây đúng là ý đồ hôm nay bản quan đến đây.”

Năm trước, Cảnh Nhân hoàng đế tấn thiên, thiếu theo di thư, Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế. Mà Tống Thái phó muốn vì Cảnh Nhân Đế thủ lăng, sau đó không còn xuất hiện tại triều đường nữa.

Tân hoàng đế đăng cơ, bắt đầu trừ khử các huynh đệ cùng nhau trưởng thành bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người cao thấp trong triều đình đều cảm thấy bất an. Bất quá hắn là một vị hoàng đế yêu dân, vì vậy được dân chúng ủng hộ.

Mà Thịnh Thế từ ba năm trước đã bắt đầu giao thiệp với hải ngoại, vài năm nay bọn họ gieo trồng cây trà thu hoạch được rất tốt, ngoài việc cung ứng cho thị trường đại mạc, cùng thương hành ở Tuệ Châu giao dịch một năm so với một năm càng ngày càng tăng lên, thu được lợi lớn. Nhưng bắt đầu từ năm trước, thương hành bắt đầu vô cớ ép giá, khiến Thịnh Thế lợi nhuận sụt giảm. Về phần trà xuân năm nay, thậm chí còn không thu được tiền lãi. Thịnh Thế lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Không tiếp tục giao dịch, số lượng lá trà lớn thế này quốc nội cũng nuốt không hết, trà cũ ứ đọng, trà mới lại thu hoạch thêm, sẽ càng thêm tổn thất. Mà nếu tiếp tục giao dịch, bị người ta áp chế như vậy thật sự không cam lòng.

Cái gọi là thương hành Tuệ châu, xuất thân từ vùng duyên hải, chính là người môi giới quen biết giữa thương nhân nước ngoài và thương nhân trong nước, bọn họ thường xuyên giao tiếp với thương nhân nước ngoài, đối với mậu dịch hải ngoại có vẻ quen thuộc. Sau khi khai cấm biển, bởi vì triều đình không có kinh nghiệm với ngoại thương, lại phải đề phòng người ngoại quốc xâm nhập, vì thế liền chấp nhận để mấy thương hành này phụ trách giao tiếp với ngoại thương, vì vậy bọn họ cũng lũng đoạn việc ra vào ở cửa khẩu Tuệ Châu, nhập khẩu hàng hóa từ đây vào nội địa, nội địa xuất khẩu hàng hóa từ đây ra nước ngoài, hơn nữa phụ trách xác định giá cả hàng hóa xuất nhập khẩu, lại hướng hải quan cam đoan giao nộp thuế quan ra vào, gọi là “Nhận tiền bảo hiểm thuế” .

Vì thế các thương hành này dựa vào việc quan phủ giao cho bọn họ quyền lợi, kiếm lời bốn phía. Đặc biệt sau khi ba hải quan lớn khác đóng cửa, tình huống này càng thêm nghiêm trọng.

“Tần đương gia cũng biết, lá trà của chúng ta trong lượng hàng hóa xuất khẩu chiếm tỷ trọng lớn nhất. Nhưng vì thương hành quản lý hỗn loạn, khiến rất nhiều trà thương làm ra hàng nhái, thương nhân nước ngoài mua phải khiến bọn họ gặp tổn thất, rất nhiều thương nhân nước ngoài trách cứ quan phủ chúng ta, công bố nếu không xử lý tốt việc này, sẽ không tiếp tục kinh doanh với chúng ta nữa.”

Nói tới đây, Giang Tri phủ nhìn Tần Thiên cười cười: “Thịnh Thế hiện tại là Trà Hành lớn nhất, bất luận là về môn quy hay là kinh nghiệm, không người nào có thể so sánh với Thịnh Thế. Cho nên, triều đình cố ý để Thịnh Thế mở chi nhánh ở Tuệ Châu, gia nhập vào thị trường nơi đó, như vậy chẳng những giúp mậu dịch Tuệ Châu ổn định, hơn nữa đối với Thịnh Thế mà nói, cũng là một điều tốt, không biết phu thê hai người có ý thế nào?”

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến.



Tuy rằng lũng đoạn sinh ý thì rất tốt, nhưng khắp nơi chịu sự kiềm chế của quan phủ, cũng không biết là họa hay phúc. Tần Thiên không khỏi nhớ tới Thập Tam Hành ở Quảng Châu trong kiếp trước, sau khi Quảng Châu Thập Tam Hành xuống dốc không phải không có liên quan đến các quan chức hay sao.

Nhưng Giang Tri phủ đã tìm tới cửa, nói rõ là ý của triều đình, tại đây là thời đại quyền lực tối thượng, bọn họ chẳng lẽ còn có thể phản đối?

Sau khi tiễn Giang Tri phủ, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến Thanh Âm viện cùng Đại phu nhân bàn về việc này.

“Vài năm nay, sinh ý của chúng ta càng làm càng lớn, tất nhiên trở thành cây to đón gió.” Đại phu nhân thở dài, “Bất quá nếu chúng ta trở thành người quản lý thương hành, đối với lá trà cũng có quyền định giá, về sau các trà thương cũng đỡ bị tổn thất, có chúng ta trông chừng, cũng sẽ không xuất hiện chuyện trà giả, chờ thêm vài năm, hết thảy đều ổn định rồi chúng ta lại nghĩ biện pháp rời khỏi đó.” Tần Thiên nói; “Giang Tri phủ bảo chúng ta mau chóng làm việc, con và Tín Ngạn thương lượng rồi, quyết định tháng sau sẽ đến Tuệ Châu chuẩn bị công việc.”

Đại phu nhân ngạc nhiên; “Tháng sau, nhanh như vậy sao? Vậy Thế Sử làm sao bây giờ?”

Nhắc tới con, Tần Thiên nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nộn nộn cười hì hì, cảm thấy đau lòng, “Ở Tuệ Châu sẽ có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, không thể chiếu cố nó, chỉ có thể để Thế Sử ở lại nhà, thỉnh mẫu thân chiếu cố.”

“Con yên tâm…, Đại phu nhân nói; “Nay, mắt của ta đã tốt lên nhiều, chẳng những có thể chiếu cố Thế Sử, chuyện Trà Hành, ta cũng có thể giúp đỡ Tín Trung coi chừng, các con cứ yên tâm xuất môn.”

Đêm đó, Tần Thiên ôm con mãi cho đến khi nó ngủ cũng không chịu buông tay, nàng thấy Thế Sử đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, còn chảy nước miếng. Không biết nó mơ thấy cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười hai tiếng lộ ra hai má lúm đồng tiền giống như nàng, vô cùng đáng yêu. Tần Thiên nhịn không được ôm chặt nó, ở trên mặt hôn vài cái, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

Trang Tín Ngạn nhìn thấy, đi đến bên người nàng, ngồi xuống, lấy tay lau đi nước mắt nàng: “Khóc cái gì…”

Tần Thiên khóc thút thít nói; “Thế Sử từng này tuổi cũng chưa từng rời ta nửa bước. Lúc này, ta cũng không muốn bỏ nó lại, đi đến nơi xa như Tuệ Châu còn không biết khi nào thì mới có thể gặp lại nó, nó nếu không thấy ta, khẳng định sẽ khóc lóc.”

Vừa nghĩ đến bộ dáng con khóc gọi nương, Tần Thiên chỉ cảm thấy tâm đau xót. Nhưng mang theo nó đi, không quen địa phương, nàng cũng không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc canh giữ bên người nó, lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thật sự là lưỡng nan khó vẹn toàn.

Trang Tín Ngạn tiếp nhận hài tử trong tay nàng, thả lại trên giường, lại đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu an ủi hai câu, viết xuống; “Về sau chờ chúng ta yên ổn xem tình hình thế nào thì sẽ đón nó đến.”

Tần Thiên gật gật đầu, rúc vào trong lòng hắn. Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng trẻ con kêu gọi; “Nương.”

Tần Thiên quay đầu lại, đã thấy Thế Sử vừa tỉnh lại, dụi dụi mắt.

Nhìn thấy con, Tần Thiên trong lòng mềm nhũn, vội vàng đi qua, ôm con nói; “Sử nhi buổi tối ngủ với nương được không?”

Thế Sử ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, nó vươn đôi tay mũm mĩm ôm lấy mẫu thân, thanh âm mềm mại nói: “Sử nhi ngủ với phụ thân mẫu thân”.

Tần Thiên một bên nhìn Trang Tín Ngạn ý bảo, một bên nhìn con cười nói; “Được, được, Sử nhi ngủ cùng với phụ thân mẫu thân.”

Dù vô cùng luyến tiếc, Tần Thiên vẫn là cùng Trang Tín Ngạn chuẩn bị xuất môn. Tần Thiên vốn định gạt con, nhưng Trang Tín Ngạn lại kiên trì muốn nói cho Thế Sử biết, hắn nói với Tần Thiên: “Nó là tiểu nam hài, không thể yếu đuối như vậy.” Sau đó phu thê hai người lựa lời tìm cách nói với Thế Sử mất mấy ngày, để nó hiểu được trong một khoảng thời gian tạm thời không thể gặp cha mẹ, nhưng cũng không có nghĩa là cha mẹ sẽ quên nó, sẽ mua cho nó rất nhiều quà. Đến cuối cùng, Thế Sử mới cái hiểu cái không gật đầu đáp ứng. Bất quá thời điểm Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đi, Thế Sử vẫn nhịn không được khóc lóc, Tần Thiên nhìn thấy thiếu chút nữa thay đổi chủ ý, những vẫn cố gắng nhịn xuống. Sau đó Thế Sử được tổ mẫu dỗ dành dần dần ngừng tiếng khóc, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm rời đi.

Đi tới đó, liền có người của quan phủ ra nghênh đón, đưa bọn họ tới khách điếm, hơn nữa phái người chuyên môn phụ trách đi cùng bọn họ để hỗ trợ công việc.

Có quan phủ hỗ trợ mọi việc đều dễ làm, tìm chỗ để lập chi nhánh, quản sự được điều đến từ Dương Thành, trước sau chỉ mất nửa tháng thời gian, tiếp theo lại được nha môn phát chiếu thiếp, chính thức trở thành người quản lý thương hành.

Hôm nay, Tri phủ Tuệ Châu Lý đại nhân đang mở yến hội tại Khánh Phong lâu, thứ nhất là chúc mừng Thịnh Thế trở thành quản lý thương hành, tạo cơ hội để bọn họ cùng với hơn mười lăm thương hành khác gặp mặt, mặt khác cũng nhân cơ hội thương thảo công việc.

Tuệ Châu so với Dương Thành phồn hoa náo nhiệt hơn hẳn, trên đường cái tùy ý có thể thấy được rất nhiều thương nhân ngoại quốc. Nữ tử đi lại so với chỗ khác cũng không hề cố kỵ, dân phong tương đối thoáng đãng.

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi một chiếc mui xe đi vào Khánh Phong lâu, theo tiểu nhị đi vào phòng lớn nhất trên lầu.



Trong phòng đặt hai bàn dài, ngồi vây quanh là các nam tử ở nhiều độ tuổi quần áo đẹp đẽ quý giá, còn có hai gã quan viên thân mặc quan phục.

Thấy hai người tiến vào, người ở bên trong đều đứng lên, chào hỏi, nói “Hạnh ngộ, ngưỡng mộ đã lâu” mấy lời khách sáo. Trong hai gã quan viên, một gã là Lý Tri phủ, hắn giới thiệu người còn lại, đầu tiên là chỉ vào vị quan viên bên cạnh khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt cổ sơ nói; “Đây là Chu Quan Trường quản lý hải quan ở Tuệ Châu, Chu đại nhân!”

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn bước lên phía trước thi lễ, Chu đại nhân cười nói; “Sớm đã nghe đại danh hiền phu thê, Trang công tử chính là người đã sao chế cống trà Bích loa xuân mà tiên đế vô cùng yêu thích, đặc biệt là Tần đương gia, lại là một nữ tử kỳ tài, cân quắc anh thư!”

Tần Thiên vội vàng khiêm tốn nói; “Chu đại nhân quá khen!”

“Tần đương gia không cần khiêm tốn, Thịnh Thế chính là do Tạ Tổng đốc Tạ đại nhân hướng Hoàng Thượng hết lòng khen ngợi, nếu không phải Thịnh Thế có thực lực này, há có thể được Tạ đại nhân ưu ái.” Nói xong, Chu đại nhân nhìn về phía mọi người, cười nói; “Mọi người nói có phải thế không?”

Nhóm thương hành đều cười nói đúng vậy.

“Tạ đại nhân?” Tần Thiên ngạc nhiên nói.

Chu đại nhân nói; “Tần đương gia không biết Tạ đại nhân cũng chẳng có gì lạ. Tạ đại nhân đầu tháng mới đến nhậm chức. Tạ đại nhân là người bên cạnh hoàng thượng được hoàng thượng trọng dụng nhất, lại đối với Thịnh Thế các ngươi có đề cử chi ân, Tần đương gia và Trang công tử nên cảm tạ Tạ đại nhân.”

“Vâng, vâng” Tần Thiên tuy ngoài mặt đáp ứng, trong lòng lại thầm hận; Tạ đại nhân mồm miệng khá lắm, ai mời ngươi đề cử chúng ta? Thật hy vọng ngươi sau khi xuống Địa ngục bị rút đầu lưỡi!

Các thương hành thấy hai vị đại nhân đối với Thịnh Thế thân thiện như thế, trao đổi ánh mắt, trên mặt tươi cười cũng không thể che giấu sóng ngầm bắt đầu khởi động.

Trang Tín Ngạn ở bên cạnh đem sắc mặt của mọi người để vào trong mắt, bất động thanh sắc.

Bên này, Lý đại nhân lại vì bọn họ giới thiệu các vị thương hành, trong hơn mười vị thương hành, Lý đại nhân phần lớn chỉ giới thiệu qua, chỉ có hai vị đương gia của Phong Hợp hành và Khánh Bảo hành mới giới thiệu nhiều hơn vài câu.

Hóa ra hai cửa hàng này có thực lực hùng hậu nhất trong số mười lăm cửa hàng ở đây. Tần Thiên cẩn thận đánh giá hai vị lão bản, Phan lão bản của Phong Hợp hành ước chừng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, đen gầy, nhưng hai mắt sáng ngời, vẻ mặt khôn khéo. Lương lão bản của Khánh Bảo hành hơi cao, dáng người gầy yếu, xấu xí, mắt hẹp dài, nhưng vì có ánh mắt ôn hòa, cùng với tươi cười không thay đổi, thật sự khiến người ta có cảm giác thân thiết.

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ, có Thịnh Thế gia nhập, nghĩ đến nhất định sẽ có lợi cho công việc của chúng ta, càng làm càng phát triển, về sau còn thỉnh Tần đương gia chiếu cố nhiều hơn!” Lương lão bản cười nói.

Có người lên tiếng nói giỡn; “Lương quan, ngươi gặp người liền cười, gặp người liền lung lạc, có phải muốn kiếm phiếu ủng hộ cho đợt tranh Thương tổng hay không a!”

Bởi vì các thương hành có tính chất theo nghiệp quan, cho nên các lão bản xưng hô đều thêm một chữ “Quan” ở phía sau họ.

Lương quan quay đầu, vẫn như cũ là vẻ mặt tươi cười; “Lưu quan nói rất đúng, ta chính là đang lôi kéo phiếu ủng hộ, Lưu quan bất quá cũng có thể làm như thế, ta tuyệt đối sẽ không chê cười ngươi!”

Người gọi là Lưu quan cười gượng hai tiếng, cũng không lên tiếng.

Tần Thiên hiểu được, Thương tổng trong miệng bọn họ đó là vị trí đứng đầu sau khi thành lập thương hội, hình thành từ mười sáu thương hành, mỗi một thương hành đều muốn giành lấy vị trí này, vì vậy luôn ngầm cạnh tranh kịch liệt.

Thấy hai người trước mặt quan viên đều nói về việc Thương tổng, có thể thấy được việc tranh đoạt địa vị Thương tổng đã đến hồi gay cấn.

Nhưng hai gã quan viên dù thấy nhưng không hề trách cứ, đối với sự tranh chấp của hai người cũng mặc kệ.

Lúc này, Lý đại nhân ha ha cười, lại nói; “Còn có một vị thương hành, bản quan không thể không đặc biệt vì Tần đương gia mà dẫn đến. Bởi vì nàng cũng giống như Tần đương gia, cũng là nữ tử, một vị nữ tử rất giỏi.”

Vừa dứt lời, Tần Thiên nghe thấy phía sau vang lên thanh âm kiều mỵ: “Lý đại nhân tôn sùng nữ tử kia như vậy không phải ý chỉ dân phụ đấy chứ!”

Nghe thấy thanh âm này, Tần Thiên trong lòng chấn động, nàng có chút không thể tin nổi quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Trà Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook