Chương 27: Đối ẩm
Ninh Mông Tiếu
23/08/2015
Một đêm dài, cùng với sự đau đớn của Mặc Trúc kết thúc,
rốt cục cũng đến bình minh. Lục Ngưng Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, Mặc
Trúc khép chặt đôi mắt, thân thể cũng dần dần thả lỏng, hai tay ôm ngang lưng nàng không dám nới ra.
Hàng mi nhíu chặt của hắn dần dần giãn ra, “Không được, ta phải về, bằng không Cảnh Nghi cung sẽ rối loạn.” Lục Ngưng Nhiên nhìn trời đã sáng, nếu như không trở về chỉ sợ là sẽ có sai lầm lớn.
“Ngươi đi đi, ta sẽ chiếu cố hắn.” Ảnh không nhiều lời, chỉ là hai mắt của hắn chưa từng rời khỏi đôi tay đang ôm Mặc Trúc của Lục Ngưng Nhiên, trong giọng nói mang theo vẻ ý tứ hàm xúc.
“Được rồi, nói cho hắn, ta giải quyết xong chuyện sẽ đến thăm hắn.” Lục Ngưng Nhiên dè dặt cẩn trọng đưa Mặc Trúc vào trong lòng Ảnh, đứng dậy, xoa đầu gối đau nhức, nhanh chóng rời đi.
“Nàng đi rồi, đừng làm bộ nữa.” Nhìn theo thân ảnh kia rời đi, Ảnh nhàn nhạt mở miệng.
“Ừ.” Mặc Trúc nở nụ cười lạnh nhạt, mở hai mắt vừa vặn nhìn thấy Ảnh nhìn về phía nơi Lục Ngưng Nhiên rời đi, biết tâm tư của hắn, “Ảnh, nhiều năm như vậy cũng đã là quá khứ rồi, vì sao không thử để cho người khác đi vào lòng của ngươi?”
“Tuy rằng là quá khứ, nhưng vẫn còn in trong trí nhớ của ta, vĩnh viễn tồn tại cùng với ta, chỉ sợ là đời này ta cũng sẽ không quên được, đã khép chặt lòng lại, sao có thể dễ dàng mở ra để họ tự tiện xông vào?” Ảnh chuyển mắt nhìn về phía đệ đệ của mình, chìa tay nâng hắn dậy, trong mắt chứa đầy vẻ ảm đạm.
“Ngươi tội gì phải như thế!” Mặc Trúc lắc đầu thở dài, “Nếu không thể chính mắt nhìn thấy ngươi hạnh phúc, nếu ta đi rồi thì cũng không thể yên tâm.”
“Có ta ở đây, nhất định sẽ không cho ngươi có gì xảy ra.” Ảnh nhìn đôi mắt ưu thương của hắn, mắt sáng như đuốc.
“Cơ thể của ta, ta là người hiểu rõ nhất, đã đến ngày như đèn dầu sắp cạn, ta chỉ sợ bản thân đi rồi ngươi lại cô đơn một mình, nhưng bây giờ ta cũng an tâm, cho dù đi vào lúc này cũng không vướng bận.” Mặc Trúc nhìn chăm chú vào khăn lụa trong tay, góc trên có thêu hình hoa mai, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.” Ảnh kích động cả giận nói, “Còn không vào nhà nghỉ đi.” Nói xong liền đỡ Mặc Trúc đi vào phòng.
Bên này, Lục Ngưng Nhiên lặng yên về tới Cảnh Nghi cung, giống như dự đoán của nàng, nếu như nàng về trễ chỉ sợ là toàn bộ hoàng cung đều biết Hoàng hậu nương nương nửa đêm bị bắt đi.
Lục Ngưng Nhiên vừa bước vào nội điện, huyệt đạo của Hoa ma ma vừa vặn được cởi bỏ vội vàng đi vào điện, khi thấy Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự cũng an tâm phần nào, “Nương nương, đêm qua đến cùng là ai lớn mật dám nửa đêm xâm nhập Cảnh Nghi cung?”
“Bản cung cũng không biết là người nào, có điều sau khi bản cung tỉnh lại thì đã thấy mình đã ở một nơi xa lạ. Nơi đó là một chỗ cực kì thanh tĩnh lịch sự tao nhã, ngoài viện là một rừng mai lớn, có một vị công tử, bản cung muốn hỏi hắn một chút thì trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết, sau khi tỉnh lại đã ở Cảnh Nghi cung rồi.” Lục Ngưng Nhiên xoa huyệt thái dương, bịa chuyện một chút, ánh mắt lại nhìn vào vẻ mặt biến hóa của Hoa ma ma.
Chỉ thấy Hoa ma ma nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, thần thái lúc này đã mang vẻ kích động, kinh ngạc không thôi, liếc mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên, cúi đầu lặng im không tiếng động.
“Hoa ma ma, ngươi có biết nơi mà bản cung vừa mới miêu tả không?” Lục Ngưng Nhiên lại hỏi.
“Lão nô không biết, hậu cung này sao lại có nơi an tĩnh như vậy, hơn nữa trừ bỏ Hoàng Thượng, sao có thể có nam tử khác đi vào, huống chi còn ở chỗ này?” Hoa ma ma thu lại tâm thần, bình tĩnh trả lời.
“Hay là bản cung gặp ảo ảnh?” Lục Ngưng Nhiên một mặt hồ nghi, “Thôi, may mà không ngại, bản cung mệt mỏi rồi, ta đi nghỉ trước, ngươi lui ra đi.”
“Vâng, lão nô cáo lui.” Hoa ma ma âm thầm thở nhẹ một hơi, cúi đầu đáp liền lui xuống.
Lục Ngưng Nhiên lộ ra nụ cười có thâm ý, nhìn bóng lưng Hoa ma ma rời đi, xem ra Hoa ma ma đối với chuyện của Mặc Trúc rất là lo lắng, hơn nữa đối với hành tung của hắn có thể nói là cực kỳ giữ bí mật.
Trong lòng nàng nghi vấn trùng trùng, Mặc Trúc đến cùng là ai? Vì sao thuở nhỏ lại ở hậu cung? Ảnh lại là ai? Vì sao ở hậu cung lại có thể ra vào tự nhiên? Tất cả đều cực kì khả nghi, xem ra ngày sau còn phải hỏi Mặc Trúc cho rõ ràng.
Đã nhiều ngày trong cung bình an vô sự, Nghi Phi lại thành khách quen của Cảnh Nghi cung, mỗi ngày đều đến cùng Lục Ngưng Nhiên trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng tăng thêm rất nhiều lạc thú.
“Tỷ tỷ, nửa tháng nữa là đến sinh nhật của ngươi, ngươi tính chúc mừng như thế nào?” Nghi Phi thường ngày thích đọc sách mà Lục Ngưng Nhiên cũng muốn biết nhiều điều hơn ở thời không này cho nên hai người thường xuyên ở cùng một chỗ tán gẫu.
“Uống với ta vài chén, cùng ngắm trăng là được.” Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đã bao lâu rồi nàng chưa biết tới sinh nhật a? Hồi nhỏ, mỗi lần sinh nhật đều ở cạnh cha mẹ, nhưng bây giờ thì sao?
Chuyển tầm mắt, nhìn về phía Nghi Phi, nàng hiện tại cũng coi như là người thân của mình đi.
“Vậy cứ theo lời của tỷ tỷ, hai năm trước ta có ủ một ít Lê Hoa rượu, chôn dưới gốc cây Lê Hoa, vừa khéo là đến ngày đó cũng nên đào lên dùng, vừa vặn chúc mừng tỷ tỷ.” Nghi Phi buông quyển sách trong tay, mơ màng nói. Ở chung với Lục Ngưng Nhiên mấy tháng, coi như có chút hiểu biết, biết nàng bên ngoài cuồng vọng không kềm chế được, cao ngạo lạnh lùng kì thực nội tâm là người chính nghĩa, tâm địa hiệp nghĩa, vừa vặn cùng nàng đúng là không mưu mà hợp.
“Đúng là không thể tuyệt vời hơn nữa! Đến lúc đó, ngắm trăng ngắm hoa cùng ngắm Nghi Phi chẳng phải rất vui sao!” Lục Ngưng Nhiên thoải mái cười to nói. Bỗng nhiên nghĩ đến Mặc Trúc cô độc dưới trăng, nhiều năm như vậy hắn từng có sinh nhật sao? Lại không có người thân để ở chung. Từ ngày ấy cũng không có thời gian đi thăm hắn, vừa vặn đến sinh nhật nàng, có thể cùng hắn tụ hội.
“Tốt lắm, tỷ tỷ dám lấy ta ra giễu cợt.” Nghi Phi gắt giọng, đứng dậy, liền chìa tay đánh nhẹ vào lưng Lục Ngưng Nhiên, hai người đánh nháo lên.
Sinh nhật Hoàng hậu các phi tần đều biết. Hôm đó đều đưa tới hạ lễ, Lục Ngưng Nhiên toàn bộ nhận lấy, chúng phi tần ở Cảnh Nghi cung ngồi một lát rồi cũng rời đi.
Mà phụ thân của Lục Ngưng Nhiên ở đây, đương nhiệm Thanh Ba tri phủ cũng phái người đưa tới hạ lễ. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, trong ấn tượng của nàng phụ thân thuở nhỏ đối với nàng dùng gia giáo khắc nghiệt, cha và con gái trong lúc đó cảm tình xa cách bình thản cho nên mới tạo nên tính cách hẹp hòi, ích kỉ của Lục Ngưng Nhiên lúc trước.
Phong thư được phụ thân tự tay viết, chữ viết cứng cáp hữu lực, giữa những hàng chữ đều có chứa tình cảm, xem ra phụ thân này chẳng phải nghiêm khắc như bên ngoài.
Dưới ánh trăng bên đình hóng mát, Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi hưng trí dạt dào. Lê Hoa rượu nhẹ cam thuần, hai người đều tự rót đầy, thưởng thức ánh trăng, cùng nhau phẩm rượu.
“Hoàng hậu rất có nhã hứng, ngày tốt như vậy sao lại không cùng trẫm thưởng thức?” Trời đêm tĩnh lặng xẹt qua thanh âm ôn nhuận của nam tử, Quân Mặc Hàn mặc một thân hoàng bào, khóe môi nhếch lên nụ cười như gió xuân, chầm chậm đi tới chỗ đình hóng mát.
Hàng mi nhíu chặt của hắn dần dần giãn ra, “Không được, ta phải về, bằng không Cảnh Nghi cung sẽ rối loạn.” Lục Ngưng Nhiên nhìn trời đã sáng, nếu như không trở về chỉ sợ là sẽ có sai lầm lớn.
“Ngươi đi đi, ta sẽ chiếu cố hắn.” Ảnh không nhiều lời, chỉ là hai mắt của hắn chưa từng rời khỏi đôi tay đang ôm Mặc Trúc của Lục Ngưng Nhiên, trong giọng nói mang theo vẻ ý tứ hàm xúc.
“Được rồi, nói cho hắn, ta giải quyết xong chuyện sẽ đến thăm hắn.” Lục Ngưng Nhiên dè dặt cẩn trọng đưa Mặc Trúc vào trong lòng Ảnh, đứng dậy, xoa đầu gối đau nhức, nhanh chóng rời đi.
“Nàng đi rồi, đừng làm bộ nữa.” Nhìn theo thân ảnh kia rời đi, Ảnh nhàn nhạt mở miệng.
“Ừ.” Mặc Trúc nở nụ cười lạnh nhạt, mở hai mắt vừa vặn nhìn thấy Ảnh nhìn về phía nơi Lục Ngưng Nhiên rời đi, biết tâm tư của hắn, “Ảnh, nhiều năm như vậy cũng đã là quá khứ rồi, vì sao không thử để cho người khác đi vào lòng của ngươi?”
“Tuy rằng là quá khứ, nhưng vẫn còn in trong trí nhớ của ta, vĩnh viễn tồn tại cùng với ta, chỉ sợ là đời này ta cũng sẽ không quên được, đã khép chặt lòng lại, sao có thể dễ dàng mở ra để họ tự tiện xông vào?” Ảnh chuyển mắt nhìn về phía đệ đệ của mình, chìa tay nâng hắn dậy, trong mắt chứa đầy vẻ ảm đạm.
“Ngươi tội gì phải như thế!” Mặc Trúc lắc đầu thở dài, “Nếu không thể chính mắt nhìn thấy ngươi hạnh phúc, nếu ta đi rồi thì cũng không thể yên tâm.”
“Có ta ở đây, nhất định sẽ không cho ngươi có gì xảy ra.” Ảnh nhìn đôi mắt ưu thương của hắn, mắt sáng như đuốc.
“Cơ thể của ta, ta là người hiểu rõ nhất, đã đến ngày như đèn dầu sắp cạn, ta chỉ sợ bản thân đi rồi ngươi lại cô đơn một mình, nhưng bây giờ ta cũng an tâm, cho dù đi vào lúc này cũng không vướng bận.” Mặc Trúc nhìn chăm chú vào khăn lụa trong tay, góc trên có thêu hình hoa mai, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.” Ảnh kích động cả giận nói, “Còn không vào nhà nghỉ đi.” Nói xong liền đỡ Mặc Trúc đi vào phòng.
Bên này, Lục Ngưng Nhiên lặng yên về tới Cảnh Nghi cung, giống như dự đoán của nàng, nếu như nàng về trễ chỉ sợ là toàn bộ hoàng cung đều biết Hoàng hậu nương nương nửa đêm bị bắt đi.
Lục Ngưng Nhiên vừa bước vào nội điện, huyệt đạo của Hoa ma ma vừa vặn được cởi bỏ vội vàng đi vào điện, khi thấy Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự cũng an tâm phần nào, “Nương nương, đêm qua đến cùng là ai lớn mật dám nửa đêm xâm nhập Cảnh Nghi cung?”
“Bản cung cũng không biết là người nào, có điều sau khi bản cung tỉnh lại thì đã thấy mình đã ở một nơi xa lạ. Nơi đó là một chỗ cực kì thanh tĩnh lịch sự tao nhã, ngoài viện là một rừng mai lớn, có một vị công tử, bản cung muốn hỏi hắn một chút thì trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết, sau khi tỉnh lại đã ở Cảnh Nghi cung rồi.” Lục Ngưng Nhiên xoa huyệt thái dương, bịa chuyện một chút, ánh mắt lại nhìn vào vẻ mặt biến hóa của Hoa ma ma.
Chỉ thấy Hoa ma ma nghe Lục Ngưng Nhiên nói xong, thần thái lúc này đã mang vẻ kích động, kinh ngạc không thôi, liếc mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên, cúi đầu lặng im không tiếng động.
“Hoa ma ma, ngươi có biết nơi mà bản cung vừa mới miêu tả không?” Lục Ngưng Nhiên lại hỏi.
“Lão nô không biết, hậu cung này sao lại có nơi an tĩnh như vậy, hơn nữa trừ bỏ Hoàng Thượng, sao có thể có nam tử khác đi vào, huống chi còn ở chỗ này?” Hoa ma ma thu lại tâm thần, bình tĩnh trả lời.
“Hay là bản cung gặp ảo ảnh?” Lục Ngưng Nhiên một mặt hồ nghi, “Thôi, may mà không ngại, bản cung mệt mỏi rồi, ta đi nghỉ trước, ngươi lui ra đi.”
“Vâng, lão nô cáo lui.” Hoa ma ma âm thầm thở nhẹ một hơi, cúi đầu đáp liền lui xuống.
Lục Ngưng Nhiên lộ ra nụ cười có thâm ý, nhìn bóng lưng Hoa ma ma rời đi, xem ra Hoa ma ma đối với chuyện của Mặc Trúc rất là lo lắng, hơn nữa đối với hành tung của hắn có thể nói là cực kỳ giữ bí mật.
Trong lòng nàng nghi vấn trùng trùng, Mặc Trúc đến cùng là ai? Vì sao thuở nhỏ lại ở hậu cung? Ảnh lại là ai? Vì sao ở hậu cung lại có thể ra vào tự nhiên? Tất cả đều cực kì khả nghi, xem ra ngày sau còn phải hỏi Mặc Trúc cho rõ ràng.
Đã nhiều ngày trong cung bình an vô sự, Nghi Phi lại thành khách quen của Cảnh Nghi cung, mỗi ngày đều đến cùng Lục Ngưng Nhiên trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng tăng thêm rất nhiều lạc thú.
“Tỷ tỷ, nửa tháng nữa là đến sinh nhật của ngươi, ngươi tính chúc mừng như thế nào?” Nghi Phi thường ngày thích đọc sách mà Lục Ngưng Nhiên cũng muốn biết nhiều điều hơn ở thời không này cho nên hai người thường xuyên ở cùng một chỗ tán gẫu.
“Uống với ta vài chén, cùng ngắm trăng là được.” Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đã bao lâu rồi nàng chưa biết tới sinh nhật a? Hồi nhỏ, mỗi lần sinh nhật đều ở cạnh cha mẹ, nhưng bây giờ thì sao?
Chuyển tầm mắt, nhìn về phía Nghi Phi, nàng hiện tại cũng coi như là người thân của mình đi.
“Vậy cứ theo lời của tỷ tỷ, hai năm trước ta có ủ một ít Lê Hoa rượu, chôn dưới gốc cây Lê Hoa, vừa khéo là đến ngày đó cũng nên đào lên dùng, vừa vặn chúc mừng tỷ tỷ.” Nghi Phi buông quyển sách trong tay, mơ màng nói. Ở chung với Lục Ngưng Nhiên mấy tháng, coi như có chút hiểu biết, biết nàng bên ngoài cuồng vọng không kềm chế được, cao ngạo lạnh lùng kì thực nội tâm là người chính nghĩa, tâm địa hiệp nghĩa, vừa vặn cùng nàng đúng là không mưu mà hợp.
“Đúng là không thể tuyệt vời hơn nữa! Đến lúc đó, ngắm trăng ngắm hoa cùng ngắm Nghi Phi chẳng phải rất vui sao!” Lục Ngưng Nhiên thoải mái cười to nói. Bỗng nhiên nghĩ đến Mặc Trúc cô độc dưới trăng, nhiều năm như vậy hắn từng có sinh nhật sao? Lại không có người thân để ở chung. Từ ngày ấy cũng không có thời gian đi thăm hắn, vừa vặn đến sinh nhật nàng, có thể cùng hắn tụ hội.
“Tốt lắm, tỷ tỷ dám lấy ta ra giễu cợt.” Nghi Phi gắt giọng, đứng dậy, liền chìa tay đánh nhẹ vào lưng Lục Ngưng Nhiên, hai người đánh nháo lên.
Sinh nhật Hoàng hậu các phi tần đều biết. Hôm đó đều đưa tới hạ lễ, Lục Ngưng Nhiên toàn bộ nhận lấy, chúng phi tần ở Cảnh Nghi cung ngồi một lát rồi cũng rời đi.
Mà phụ thân của Lục Ngưng Nhiên ở đây, đương nhiệm Thanh Ba tri phủ cũng phái người đưa tới hạ lễ. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, trong ấn tượng của nàng phụ thân thuở nhỏ đối với nàng dùng gia giáo khắc nghiệt, cha và con gái trong lúc đó cảm tình xa cách bình thản cho nên mới tạo nên tính cách hẹp hòi, ích kỉ của Lục Ngưng Nhiên lúc trước.
Phong thư được phụ thân tự tay viết, chữ viết cứng cáp hữu lực, giữa những hàng chữ đều có chứa tình cảm, xem ra phụ thân này chẳng phải nghiêm khắc như bên ngoài.
Dưới ánh trăng bên đình hóng mát, Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi hưng trí dạt dào. Lê Hoa rượu nhẹ cam thuần, hai người đều tự rót đầy, thưởng thức ánh trăng, cùng nhau phẩm rượu.
“Hoàng hậu rất có nhã hứng, ngày tốt như vậy sao lại không cùng trẫm thưởng thức?” Trời đêm tĩnh lặng xẹt qua thanh âm ôn nhuận của nam tử, Quân Mặc Hàn mặc một thân hoàng bào, khóe môi nhếch lên nụ cười như gió xuân, chầm chậm đi tới chỗ đình hóng mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.