Chương 48: Hàn Ngọc hoàng đế băng hà
Ninh Mông Tiếu
30/10/2015
Lục Ngưng Nhiên một đêm không ngủ, còn Quân Mặc Hàn sau khi biết tin Nghi Phi mất tích, liền về Kiền Dương cung. Hôm sau lúc lâm triều, Quân Mặc Hàn uy nghiêm vô cùng ngồi trên long ỷ, nhìn triều thần phía dưới.
“Lam thừa tướng vì sao không có mặt?” Quân Mặc Hàn trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
“Hoàng thượng, đêm qua Lam thừa tướng thấy xác chết của Lam Phi nương nương, bi thương quá độ nên bệnh không dậy nổi, đến nay còn chưa tỉnh lại.” Lý Đức Phúc ở một bên thấp giọng bẩm báo. Lam thừa tướng kia tâm kế phi thường, có khả năng phỏng đoán nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn thất thố như đêm qua. Thấy di thể của Lam Phi nương nương, mặt lộ vẻ đau thương, lên tiếng nỉ non làm Lý Đức Phúc cảm thấy kỳ dị, thật sự là việc không thể tin vào mắt. Hắn chỉ nghĩ Lam thừa tướng cũng chỉ đau buồn trong chốc lát mà thôi, tâm tư của hắn quá sâu.
“Bây giờ trẫm phái người đi tìm Nghi Phi nương nương mất tích mà Hàn Ngọc quốc cũng gửi thư, hạn trẫm mười ngày tìm được Nghi Phi bằng không bọn họ sẽ phái binh đến. Các khanh gia có thượng sách gì không?” Quân Mặc Hàn lãnh mắt nhìn chúng đại thần đang cúi đầu, không nói một lời.
“Hoàng thượng, Hàn Ngọc quốc thật sự rất càn rỡ, dám khiêu khích uy nghiêm của Hoàng gia, lại còn dám miệt thị ta. Thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh cho thần nguyện lĩnh quân xuất chinh, quyết một trận sống còn.” Người nói là huynh trưởng của Lam Phi _ Lam Vũ, một thân quan bào lục sắc, mày kiếm lạnh lùng, ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ngất, thanh âm đầy nội lực.
“Được, Lam ái khanh đã xung phong nhận việc, có lòng trung quân ái quốc, trẫm rất vui mừng. Truyền ý chỉ của trẫm, phong Lam Vũ làm tướng quân tiên phong, tức khắc dẫn ba vạn tướng sĩ đến biên quan cùng Bạch tướng quân hội hợp. Nếu như Hàn Ngọc quốc dám can đảm khiêu khích, tức khắc xuất binh ứng chiến.” Quân Mặc Hàn tất nhiên hiểu rõ, Lam Vũ ngay thẳng chính trực, luôn chém giết hăng say trên chiến trường, luôn luôn bảo vệ quốc gia, trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, bình thường y trầm mặc ít nói, chưa bao giờ thấy y chủ động như vậy, không khỏi có chút kỳ quái. Nhưng nghĩ đến nhân cách của hắn cũng đè lại nghi hoặc trong lòng, hắn dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người.
“Thần tạ ơn Hoàng thượng!” Lam Vũ đáy mắt tránh qua một tia vui mừng, lập tức,xoay người tạ ơn. Sau khi bãi triều liền điều binh xuất phát.
Giữa trưa, Quân Mặc Hàn đợi Lam thừa tướng tỉnh lại, liền đưa mật chỉ triệu hắn vào cung, đem sự tình từ đầu đến cuối báo cho hắn biết. Lam thừa tướng thương xót con gái nói không nên lời, hốc mắt sưng đỏ, lại cũng chỉ có thể nói, “Nữ nhi của thần, thuở nhỏ tâm cao khí ngạo, kiêu ngạo ương ngạnh, mà mẫu thân nàng mất sớm nên thần cực kì cưng chiều. Vốn tưởng rằng sau khi vào cung, trải qua thế sự sẽ đổi tính, lại không tưởng tượng được nàng lại làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế. Xin hoàng thượng giáng tội, là do lão thần không biết cách dạy con!” Lam thừa tướng cực kỳ bi ai nói, đột nhiên quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở.
“Việc này thì trẫm cũng có sai, đối xử Lam Phi quá sơ sót nên mới có thể để nàng làm ra việc như vậy. Lam thừa tướng không cần tự trách, bảo trọng thân thể, lệnh lang tự tiến cử lãnh binh xuất chinh mà Lam khanh gia lại là người có chức vị cao, cũng không tự cao, cần kiệm làm quan lại có trách nhiệm. Trẫm có được hai đại thần như thế, là phúc của trẫm, phúc của dân chúng!”
Quân Mặc Hàn xoay người nâng Lam thừa tướng đứng lên, không khỏi có chút cảm khái. Lúc trước nếu như hắn không ở bên cạnh mình âm thầm nâng đỡ thì Quân Mặc Hàn hắn cũng không có địa vị như vậy, đối với Lam thừa tướng, hắn đối đãi như với ân sư. Nhưng về chuyện của Lam Phi thì trong lòng hắn không có nửa điểm áy náy, tất cả đều do hai chữ “Mê muội”, hắn cũng không có cách nào ngăn cản.
“Lão thần cảm thấy hổ thẹn!” Lam thừa tướng cảm động đến rơi nước mắt trả lời. Đối với cái chết của Lam Phi hắn thật sự đau lòng, tuy rằng hắn ở ngoài nhưng chuyện của Hậu cung cũng rõ như lòng bàn tay. Hành vi của nàng, phụ thân như hắn sao lại không biết, chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi. Làm phụ thân, hắn chỉ hy vọng nữ nhi có thể hạnh phúc. Nhưng hiện tại mới phát hiện quyết định lúc trước của bản thân đã hại chết nữ nhi. Nếu như lúc trước hắn kiên quyết, nhẫn tâm một chút, không đồng ý cho nàng vào cung thì cũng không có bi kịch này, chỉ trách vận mệnh trêu đùa bắt làm hắn phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a!
Chuyện của Lam Phi cũng đã qua nhưng trong lòng Lục Ngưng Nhiên vẫn có nghi vấn nhưng khi Lam Phi chết thì cũng chặt đứt manh mối không biết ai làm chủ phía sau. Nghi Phi bây giờ không rõ ở đâu, làm nàng lo lắng không thôi, Quân Mặc Hàn vì Hàn Ngọc quốc cũng thức đêm liên tục, cùng Lam thừa tướng chờ chúng đại thần thương lượng đối sách.
Lam Vũ bên này ra roi thúc ngựa, đại đội nhân mã lục tục đi tới, mà hắn chỉ dẫn một ngàn thân binh đến biên quan trước cùng Bạch Phi Dương hội hợp.
Lúc Lam Vũ cùng Bạch Phi Dương thương nghị chiến lược thì truyền đến tin tức Hàn Ngọc quốc lui binh, làm bọn họ ngoài ý muốn cùng vui sướng. Ngoài ý muốn là vì sao Hàn Ngọc quốc đột nhiên vội vàng thu binh? Vui sướng là không cần đánh giặc, cũng không có cảnh máu chảy thành sông. Tuy rằng bọn họ mỗi ngày đều cầm đao nhưng bọn họ cũng chán ghét chiến tranh, bọn họ hi vọng vẫn được sống trong hòa bình, hi vọng dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, từ đây không có chiến tranh.
Trong Hoàng thành của Vân Triêu quốc, Quân Mặc Hàn tay cầm ba ngàn tấu chương, lộ ra nụ cười khó có được, “Ha ha, Hàn Ngọc quốc lui binh, Vân Triêu quốc cuối cùng tránh được huyết chiến, thật sự là việc đáng mừng a.”
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng! Đây là nhờ ông trời che chở a!” Chúng đại thần mấy ngày nay mặt ủ mày chau thì bây giờ biểu cảm cũng đã giãn ra, xoay người vui vẻ ra mặt nói.
Hàn Ngọc quốc lần này lui binh, Lục Ngưng Nhiên cũng có nghe nói, khi nàng đang nghi hoặc Hàn Ngọc quốc lại đột nhiên lui binh, Quân Mặc Hàn đi đến, “Ta cho rằng lần này nhất định phải có đại chiến lớn, không nghĩ tới người định không bằng trời định, ngươi có biết vì sao Hàn Ngọc quốc lui binh hay không?” Thời gian này trong lòng luôn nhớ nàng, khi thả lỏng được một chút liền khẩn cấp chạy đến. Hắn muốn nhìn thấy nàng nhưng khi thấy được nàng thì lại không biết nói cái gì cho phải! Quân Mặc Hàn lần đầu tiên cảm thấy bản thân rất ngốc.
“Ta nghĩ Hàn Ngọc quốc đã xảy ra đại sự.” Lục Ngưng Nhiên vừa nhìn đôi mắt thâm tình của Quân Mặc Hàn thì lòng khẽ run, má nàng hồng lên, trên người tản ra hương thơm thanh nhã. Bây giờ nàng còn chưa xác định được cảm tình đối với Quân Mặc Hàn, nàng đang thương tiếc hắn? Nàng nghĩ có lẽ như vậy liền tĩnh tâm lại, tiện đà nói, “Có thể làm hắn buông tha cơ hội ngàn năm có một này, nghe nói Hoàng thượng của Hàn Ngọc quốc hoàng thượng đã đến tuổi xế chiều, quanh năm nằm trên giường không dậy nổi chỉ sợ là không sống được bao lâu, đã như thế thì chắc chắn là do Hoàng thượng của Hàn Ngọc quốc băng hà.”
“Lam thừa tướng vì sao không có mặt?” Quân Mặc Hàn trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
“Hoàng thượng, đêm qua Lam thừa tướng thấy xác chết của Lam Phi nương nương, bi thương quá độ nên bệnh không dậy nổi, đến nay còn chưa tỉnh lại.” Lý Đức Phúc ở một bên thấp giọng bẩm báo. Lam thừa tướng kia tâm kế phi thường, có khả năng phỏng đoán nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn thất thố như đêm qua. Thấy di thể của Lam Phi nương nương, mặt lộ vẻ đau thương, lên tiếng nỉ non làm Lý Đức Phúc cảm thấy kỳ dị, thật sự là việc không thể tin vào mắt. Hắn chỉ nghĩ Lam thừa tướng cũng chỉ đau buồn trong chốc lát mà thôi, tâm tư của hắn quá sâu.
“Bây giờ trẫm phái người đi tìm Nghi Phi nương nương mất tích mà Hàn Ngọc quốc cũng gửi thư, hạn trẫm mười ngày tìm được Nghi Phi bằng không bọn họ sẽ phái binh đến. Các khanh gia có thượng sách gì không?” Quân Mặc Hàn lãnh mắt nhìn chúng đại thần đang cúi đầu, không nói một lời.
“Hoàng thượng, Hàn Ngọc quốc thật sự rất càn rỡ, dám khiêu khích uy nghiêm của Hoàng gia, lại còn dám miệt thị ta. Thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh cho thần nguyện lĩnh quân xuất chinh, quyết một trận sống còn.” Người nói là huynh trưởng của Lam Phi _ Lam Vũ, một thân quan bào lục sắc, mày kiếm lạnh lùng, ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ngất, thanh âm đầy nội lực.
“Được, Lam ái khanh đã xung phong nhận việc, có lòng trung quân ái quốc, trẫm rất vui mừng. Truyền ý chỉ của trẫm, phong Lam Vũ làm tướng quân tiên phong, tức khắc dẫn ba vạn tướng sĩ đến biên quan cùng Bạch tướng quân hội hợp. Nếu như Hàn Ngọc quốc dám can đảm khiêu khích, tức khắc xuất binh ứng chiến.” Quân Mặc Hàn tất nhiên hiểu rõ, Lam Vũ ngay thẳng chính trực, luôn chém giết hăng say trên chiến trường, luôn luôn bảo vệ quốc gia, trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, bình thường y trầm mặc ít nói, chưa bao giờ thấy y chủ động như vậy, không khỏi có chút kỳ quái. Nhưng nghĩ đến nhân cách của hắn cũng đè lại nghi hoặc trong lòng, hắn dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người.
“Thần tạ ơn Hoàng thượng!” Lam Vũ đáy mắt tránh qua một tia vui mừng, lập tức,xoay người tạ ơn. Sau khi bãi triều liền điều binh xuất phát.
Giữa trưa, Quân Mặc Hàn đợi Lam thừa tướng tỉnh lại, liền đưa mật chỉ triệu hắn vào cung, đem sự tình từ đầu đến cuối báo cho hắn biết. Lam thừa tướng thương xót con gái nói không nên lời, hốc mắt sưng đỏ, lại cũng chỉ có thể nói, “Nữ nhi của thần, thuở nhỏ tâm cao khí ngạo, kiêu ngạo ương ngạnh, mà mẫu thân nàng mất sớm nên thần cực kì cưng chiều. Vốn tưởng rằng sau khi vào cung, trải qua thế sự sẽ đổi tính, lại không tưởng tượng được nàng lại làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế. Xin hoàng thượng giáng tội, là do lão thần không biết cách dạy con!” Lam thừa tướng cực kỳ bi ai nói, đột nhiên quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở.
“Việc này thì trẫm cũng có sai, đối xử Lam Phi quá sơ sót nên mới có thể để nàng làm ra việc như vậy. Lam thừa tướng không cần tự trách, bảo trọng thân thể, lệnh lang tự tiến cử lãnh binh xuất chinh mà Lam khanh gia lại là người có chức vị cao, cũng không tự cao, cần kiệm làm quan lại có trách nhiệm. Trẫm có được hai đại thần như thế, là phúc của trẫm, phúc của dân chúng!”
Quân Mặc Hàn xoay người nâng Lam thừa tướng đứng lên, không khỏi có chút cảm khái. Lúc trước nếu như hắn không ở bên cạnh mình âm thầm nâng đỡ thì Quân Mặc Hàn hắn cũng không có địa vị như vậy, đối với Lam thừa tướng, hắn đối đãi như với ân sư. Nhưng về chuyện của Lam Phi thì trong lòng hắn không có nửa điểm áy náy, tất cả đều do hai chữ “Mê muội”, hắn cũng không có cách nào ngăn cản.
“Lão thần cảm thấy hổ thẹn!” Lam thừa tướng cảm động đến rơi nước mắt trả lời. Đối với cái chết của Lam Phi hắn thật sự đau lòng, tuy rằng hắn ở ngoài nhưng chuyện của Hậu cung cũng rõ như lòng bàn tay. Hành vi của nàng, phụ thân như hắn sao lại không biết, chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi. Làm phụ thân, hắn chỉ hy vọng nữ nhi có thể hạnh phúc. Nhưng hiện tại mới phát hiện quyết định lúc trước của bản thân đã hại chết nữ nhi. Nếu như lúc trước hắn kiên quyết, nhẫn tâm một chút, không đồng ý cho nàng vào cung thì cũng không có bi kịch này, chỉ trách vận mệnh trêu đùa bắt làm hắn phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a!
Chuyện của Lam Phi cũng đã qua nhưng trong lòng Lục Ngưng Nhiên vẫn có nghi vấn nhưng khi Lam Phi chết thì cũng chặt đứt manh mối không biết ai làm chủ phía sau. Nghi Phi bây giờ không rõ ở đâu, làm nàng lo lắng không thôi, Quân Mặc Hàn vì Hàn Ngọc quốc cũng thức đêm liên tục, cùng Lam thừa tướng chờ chúng đại thần thương lượng đối sách.
Lam Vũ bên này ra roi thúc ngựa, đại đội nhân mã lục tục đi tới, mà hắn chỉ dẫn một ngàn thân binh đến biên quan trước cùng Bạch Phi Dương hội hợp.
Lúc Lam Vũ cùng Bạch Phi Dương thương nghị chiến lược thì truyền đến tin tức Hàn Ngọc quốc lui binh, làm bọn họ ngoài ý muốn cùng vui sướng. Ngoài ý muốn là vì sao Hàn Ngọc quốc đột nhiên vội vàng thu binh? Vui sướng là không cần đánh giặc, cũng không có cảnh máu chảy thành sông. Tuy rằng bọn họ mỗi ngày đều cầm đao nhưng bọn họ cũng chán ghét chiến tranh, bọn họ hi vọng vẫn được sống trong hòa bình, hi vọng dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, từ đây không có chiến tranh.
Trong Hoàng thành của Vân Triêu quốc, Quân Mặc Hàn tay cầm ba ngàn tấu chương, lộ ra nụ cười khó có được, “Ha ha, Hàn Ngọc quốc lui binh, Vân Triêu quốc cuối cùng tránh được huyết chiến, thật sự là việc đáng mừng a.”
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng! Đây là nhờ ông trời che chở a!” Chúng đại thần mấy ngày nay mặt ủ mày chau thì bây giờ biểu cảm cũng đã giãn ra, xoay người vui vẻ ra mặt nói.
Hàn Ngọc quốc lần này lui binh, Lục Ngưng Nhiên cũng có nghe nói, khi nàng đang nghi hoặc Hàn Ngọc quốc lại đột nhiên lui binh, Quân Mặc Hàn đi đến, “Ta cho rằng lần này nhất định phải có đại chiến lớn, không nghĩ tới người định không bằng trời định, ngươi có biết vì sao Hàn Ngọc quốc lui binh hay không?” Thời gian này trong lòng luôn nhớ nàng, khi thả lỏng được một chút liền khẩn cấp chạy đến. Hắn muốn nhìn thấy nàng nhưng khi thấy được nàng thì lại không biết nói cái gì cho phải! Quân Mặc Hàn lần đầu tiên cảm thấy bản thân rất ngốc.
“Ta nghĩ Hàn Ngọc quốc đã xảy ra đại sự.” Lục Ngưng Nhiên vừa nhìn đôi mắt thâm tình của Quân Mặc Hàn thì lòng khẽ run, má nàng hồng lên, trên người tản ra hương thơm thanh nhã. Bây giờ nàng còn chưa xác định được cảm tình đối với Quân Mặc Hàn, nàng đang thương tiếc hắn? Nàng nghĩ có lẽ như vậy liền tĩnh tâm lại, tiện đà nói, “Có thể làm hắn buông tha cơ hội ngàn năm có một này, nghe nói Hoàng thượng của Hàn Ngọc quốc hoàng thượng đã đến tuổi xế chiều, quanh năm nằm trên giường không dậy nổi chỉ sợ là không sống được bao lâu, đã như thế thì chắc chắn là do Hoàng thượng của Hàn Ngọc quốc băng hà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.