Chương 37: Hoàng thượng đau thương
Ninh Mông Tiếu
23/08/2015
Edit: Sunny Út
Beta: Feiyang
“Được, ta sẽ không rời ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Lục Ngưng Nhiên ôm hắn, cảm nhận được nội tâm cực độ sợ hãi của hắn, trong lòng sinh ra tình cảm khác thường, cuối cùng gật đầu đáp.
Hoa ma ma canh giữ bên ngoài Mai viên, nhìn hai người ôm nhau trong viện, lệ nóng doanh tròng, lại chưa cảm giác được cách đó không xa cũng có một đôi mắt nhìn rõ nhất cử nhất động ở đây.
“Ôm đủ chưa?” Lục Ngưng Nhiên giật mình phát hiện bọn họ có tư thế ái muội, sắc mặt đỏ ửng lạnh giọng hỏi.
“Không đủ, cả đời ôm không đủ.” Quân Mặc Hàn vô sỉ trả lời, khôi phục khẩu khí như trước, không ngừng ma sát ở ngực nàng, xẹt qua nơi đó.
Lục Ngưng Nhiên sắc mặt nháy mắt trầm xuống, “Sắc lang!“, mắng xong đưa tay đẩy hắn ra, kéo cánh tay hắn đánh một quyền cầm nã thủ, áo bào bung ra, lộ ra cánh tay có vô số vết đao. Nỗi tức giận của Lục Ngưng Nhiên giờ khắc này biến mất hầu như không còn, thấy hắn còn la oai oái, nới lỏng tay ra.
“Ngươi mà lại dùng lực thì cánh tay của ta sẽ bị phế đó, nữ nhân độc ác!” Quân Mặc Hàn xoa cánh tay suýt nữa bị bẻ gãy, bất mãn than thở.
Lục Ngưng Nhiên mặt trầm xuống ngồi bên cạnh hắn, cầm tay phải của hắn, cuốn cổ tay áo lên. Trên cánh tay tuyết trắng kia không chỗ nào lành lặn cả, bảy tám vết sẹo uốn lượn trên cánh tay hắn, vừa nhìn sẽ cảm thấy ghê người dữ tợn.
Quân Mặc Hàn thấy nàng nhìn vết sẹo của mình, tức khắc thu hồi cánh tay nhưng Lục Ngưng Nhiên không muốn hắn rút về. Hắn sợ nàng bị thương, chỉ có thể dùng lực nhỏ kéo qua lại, “Không có gì hay để xem, ha ha.” Gặng cười một tiếng, nhìn nàng âm trầm, trong lòng tự nhiên trầm xuống, chẳng lẽ nàng ghét bỏ thân thể của hắn?
Lục Ngưng Nhiên không để ý hắn, lập tức cầm cánh tay trái của hắn nhìn kĩ: đây là sẹo do đao để lại, dựa theo độ sâu kết luận được là so tự mình làm tổn thương mình, hơn nữa còn dùng sức rất mạnh. Mỗi một đao đều da tróc thịt bong, nhìn mà có thể tưởng tượng ra lúc đó hắn đau bao nhiêu!
Trong đầu hiện ra sự đau đớn của hắn, chủy thủ sắc bén xẹt qua cánh tay, lấy chuyện này giảm bớt đau đớn trong lòng. Hắn lúc đó mang tâm tình thế nào?
Nghĩ đến đây thì nước mắt nàng không tự giác rơi xuống, rơi đúng vào vết sẹo kia, thì ra là ấm áp.
Quân Mặc Hàn nao núng, rút tay mình ra khỏi tay nàng, xoa hai gò má của nàng, nước mắt rơi vào bàn tay hắn. Hắn vì nàng nhẹ nhàng lau nước mắt, lại thỏa mãn, “Thì ra thế gian này còn có người nguyện ý vì ta mà rơi lệ.”
Lục Ngưng Nhiên đột nhiên ngẩn ra, thu hồi nước mắt, mặt trầm xuống hung hăng bỏ tay hắn ra. Nàng cởi bỏ đai lưng bên hông hắn, dùng sức rất mạnh làm áo khoác đen rơi xuống, lộ ra áo bào màu trắng.
“Ngươi sốt ruột thế sao?Nhưng ta còn chưa chuẩn bị tốt a!” Quân Mặc Hàn lầm bầm lầu bầu, lại tùy ý nàng cởi bỏ áo của mình, không ngăn trở.
Lục Ngưng Nhiên cởi bỏ áo trắng, lộ ra cái bụng rắn chắc của hắn, vô số sẹo để lại làm nàng trừng lớn hai mắt, “Trừ bỏ khuôn mặt của ngươi, còn có chỗ nào lành lặn không?” Một bên giận dữ hỏi, hai tay đã di chuyển tới tiết khố của hắn, ý đồ muốn cởi bỏ.
“Tuy rằng nói đêm dài rất yên lặng, nhưng nếu ở đây thì có lẽ quá điên cuồng a! Không thì chúng ta vào phòng rồi cởi ra cũng không muộn a!” Quân Mặc Hàn nhịn cười, lại không nghĩ tới Hoàng hậu của hắn cư nhiên lớn mật như thế, trong đầu nghĩ tới câu hỏi của nàng, “Nơi nào hoàn hảo không tổn hao gì sao? Để ta ngẫm lại đã~ A! Nghĩ ra rồi, nơi này vẫn còn rất ‘trong sáng’ đó nha!” Nói xong, bàn tay hắn cầm lấy đôi tay nàng, chậm rãi dời xuống phía dưới.
Lục Ngưng Nhiên biết không ổn, là do bản thân xúc động, ảo não bản thân không bình tĩnh, rút tay ra, “Những vết thương đó là do chính ngươi làm?” Căm tức nhìn hắn, lạnh giọng hỏi.
“Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, đã qua rồi. Có ngươi ở cạnh ta thì loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” Quân Mặc Hàn giấu đi đau thương, né tránh trả lời.
“Về sau nếu ta không cho phép thì không được tổn hại bản thân, một sợi lông cũng không cho, biết không?” Lục Ngưng Nhiên lớn tiếng ra lệnh, lúc này đột nhiên lòng nàng rất xúc động. Đúng vậy! Nàng cũng không biết vì sao mỗi khi nhìn hắn cười thì trong lòng sẽ đau, thầm nghĩ dùng hết sức lực cùa mình đi bảo hộ hắn, bồi ở bên người hắn, vì hắn chia sẻ, làm hắn cởi bỏ hết ưu phiền, làm hắn có thể chân chính thoải mái cười to.
“Được, tất cả của ta đều là của ngươi.” Quân Mặc Hàn trong lòng ấm áp, nhìn nữ tử trước mắt: Đồng tử trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi hơi rung động, làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại ướt át lại đẹp vô cùng, làm người ta hít thở không thông. Ngay giờ phút này, Quân Mặc Hàn cảm nhận được ấm áp đã mất đi, không giống như mẫu phi lo lắng cho hắn, là một loại tình cảm khác làm hắn nguyện ý bỏ qua sinh mệnh, vì tình yêu mà trả giá tất cả.
“Những vết sẹo đó khi trở trời có sao không?” Lục Ngưng Nhiên bộ dạng phục tùng, nâng tay hắn nhìn vết sẹo dữ tợn, đau lòng không thôi.
“Chỉ cần ngươi không ghét bỏ thì không sao rồi.” Quân Mặc Hàn lạnh nhạt trả lời.
Đúng vậy, đối với hắn mà nói thì các vết sẹo đó là nhắc nhở hắn: Nhờ đi qua địa ngục nên mới có địa vị hôm nay, hắn một khắc cũng không quên đau đớn kia. Hắn vô tình nhưng bây giờ hắn lại phát hiện lúc đối mặt với Lục Ngưng Nhiên, lòng hắn cứ nhảy lên. Thì ra hắn còn sống!
“Về sau vô luận phát sinh chuyện gì đều phải nói cho ta, rõ chưa?” Lục Ngưng Nhiên vuốt ve vết sẹo, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng không biết vì sao khi đối mặt hắn nàng lại không đành lòng. Lúc hắn cười, hắn khóc, hắn đau, hắn khổ, luôn không ngừng mà hiện lên ở trong đầu nàng, mà nàng cũng chậm rãi trầm luân.
Đêm đã khuya, nội điện Cảnh Lan cung ánh nến rõ ràng.
“Nương nương, nô tài theo dõi Hoàng hậu nương nương đi tới một góc hẻo lánh ở Tây cung, nơi đó là một khoảng sân, Hoa ma ma đợi ở ngoài nên nô tài cũng chỉ có thể trốn từ một nơi bí mật gần đó vụng trộm xem xét.” Một thân cung trang thái giám quỳ trên mặt đất, thanh âm khàn khàn.
“Ngươi nhìn thấy gì?” Trên giường, một thân thâm màu lam cẩm phục nữ tử híp hai tròng mắt lại, lười nhác nằm lên không chút để ý hỏi.
“Hoàng hậu nương nương đi vào sau đó không lâu liền có một gã hắc y nhân che mặt cũng đi vào. Hắc y nhân kia đánh đàn, Hoàng hậu nương nương múa kiếm. Sau đó, Hoàng hậu nương nương cư nhiên cùng hắc y nhân ôm nhau.” Nô tài đem việc đã chứng kiến một năm một mười bẩm báo.
“Ồ! Thế mà có việc này ư?” Nữ tử trên giường đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hỏi.
“Đúng vậy thưa nương nương.” Nô tài lại trả lời.
“Ngươi đi xuống tiếp tục theo dõi cho ta, nếu như lại phát hiện hai người tư hội (gặp nhau), tức khắc báo cho bản cung.” Trong thanh âm của nữ tử lộ ra vẻ ngoan tuyệt.
Beta: Feiyang
“Được, ta sẽ không rời ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Lục Ngưng Nhiên ôm hắn, cảm nhận được nội tâm cực độ sợ hãi của hắn, trong lòng sinh ra tình cảm khác thường, cuối cùng gật đầu đáp.
Hoa ma ma canh giữ bên ngoài Mai viên, nhìn hai người ôm nhau trong viện, lệ nóng doanh tròng, lại chưa cảm giác được cách đó không xa cũng có một đôi mắt nhìn rõ nhất cử nhất động ở đây.
“Ôm đủ chưa?” Lục Ngưng Nhiên giật mình phát hiện bọn họ có tư thế ái muội, sắc mặt đỏ ửng lạnh giọng hỏi.
“Không đủ, cả đời ôm không đủ.” Quân Mặc Hàn vô sỉ trả lời, khôi phục khẩu khí như trước, không ngừng ma sát ở ngực nàng, xẹt qua nơi đó.
Lục Ngưng Nhiên sắc mặt nháy mắt trầm xuống, “Sắc lang!“, mắng xong đưa tay đẩy hắn ra, kéo cánh tay hắn đánh một quyền cầm nã thủ, áo bào bung ra, lộ ra cánh tay có vô số vết đao. Nỗi tức giận của Lục Ngưng Nhiên giờ khắc này biến mất hầu như không còn, thấy hắn còn la oai oái, nới lỏng tay ra.
“Ngươi mà lại dùng lực thì cánh tay của ta sẽ bị phế đó, nữ nhân độc ác!” Quân Mặc Hàn xoa cánh tay suýt nữa bị bẻ gãy, bất mãn than thở.
Lục Ngưng Nhiên mặt trầm xuống ngồi bên cạnh hắn, cầm tay phải của hắn, cuốn cổ tay áo lên. Trên cánh tay tuyết trắng kia không chỗ nào lành lặn cả, bảy tám vết sẹo uốn lượn trên cánh tay hắn, vừa nhìn sẽ cảm thấy ghê người dữ tợn.
Quân Mặc Hàn thấy nàng nhìn vết sẹo của mình, tức khắc thu hồi cánh tay nhưng Lục Ngưng Nhiên không muốn hắn rút về. Hắn sợ nàng bị thương, chỉ có thể dùng lực nhỏ kéo qua lại, “Không có gì hay để xem, ha ha.” Gặng cười một tiếng, nhìn nàng âm trầm, trong lòng tự nhiên trầm xuống, chẳng lẽ nàng ghét bỏ thân thể của hắn?
Lục Ngưng Nhiên không để ý hắn, lập tức cầm cánh tay trái của hắn nhìn kĩ: đây là sẹo do đao để lại, dựa theo độ sâu kết luận được là so tự mình làm tổn thương mình, hơn nữa còn dùng sức rất mạnh. Mỗi một đao đều da tróc thịt bong, nhìn mà có thể tưởng tượng ra lúc đó hắn đau bao nhiêu!
Trong đầu hiện ra sự đau đớn của hắn, chủy thủ sắc bén xẹt qua cánh tay, lấy chuyện này giảm bớt đau đớn trong lòng. Hắn lúc đó mang tâm tình thế nào?
Nghĩ đến đây thì nước mắt nàng không tự giác rơi xuống, rơi đúng vào vết sẹo kia, thì ra là ấm áp.
Quân Mặc Hàn nao núng, rút tay mình ra khỏi tay nàng, xoa hai gò má của nàng, nước mắt rơi vào bàn tay hắn. Hắn vì nàng nhẹ nhàng lau nước mắt, lại thỏa mãn, “Thì ra thế gian này còn có người nguyện ý vì ta mà rơi lệ.”
Lục Ngưng Nhiên đột nhiên ngẩn ra, thu hồi nước mắt, mặt trầm xuống hung hăng bỏ tay hắn ra. Nàng cởi bỏ đai lưng bên hông hắn, dùng sức rất mạnh làm áo khoác đen rơi xuống, lộ ra áo bào màu trắng.
“Ngươi sốt ruột thế sao?Nhưng ta còn chưa chuẩn bị tốt a!” Quân Mặc Hàn lầm bầm lầu bầu, lại tùy ý nàng cởi bỏ áo của mình, không ngăn trở.
Lục Ngưng Nhiên cởi bỏ áo trắng, lộ ra cái bụng rắn chắc của hắn, vô số sẹo để lại làm nàng trừng lớn hai mắt, “Trừ bỏ khuôn mặt của ngươi, còn có chỗ nào lành lặn không?” Một bên giận dữ hỏi, hai tay đã di chuyển tới tiết khố của hắn, ý đồ muốn cởi bỏ.
“Tuy rằng nói đêm dài rất yên lặng, nhưng nếu ở đây thì có lẽ quá điên cuồng a! Không thì chúng ta vào phòng rồi cởi ra cũng không muộn a!” Quân Mặc Hàn nhịn cười, lại không nghĩ tới Hoàng hậu của hắn cư nhiên lớn mật như thế, trong đầu nghĩ tới câu hỏi của nàng, “Nơi nào hoàn hảo không tổn hao gì sao? Để ta ngẫm lại đã~ A! Nghĩ ra rồi, nơi này vẫn còn rất ‘trong sáng’ đó nha!” Nói xong, bàn tay hắn cầm lấy đôi tay nàng, chậm rãi dời xuống phía dưới.
Lục Ngưng Nhiên biết không ổn, là do bản thân xúc động, ảo não bản thân không bình tĩnh, rút tay ra, “Những vết thương đó là do chính ngươi làm?” Căm tức nhìn hắn, lạnh giọng hỏi.
“Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, đã qua rồi. Có ngươi ở cạnh ta thì loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” Quân Mặc Hàn giấu đi đau thương, né tránh trả lời.
“Về sau nếu ta không cho phép thì không được tổn hại bản thân, một sợi lông cũng không cho, biết không?” Lục Ngưng Nhiên lớn tiếng ra lệnh, lúc này đột nhiên lòng nàng rất xúc động. Đúng vậy! Nàng cũng không biết vì sao mỗi khi nhìn hắn cười thì trong lòng sẽ đau, thầm nghĩ dùng hết sức lực cùa mình đi bảo hộ hắn, bồi ở bên người hắn, vì hắn chia sẻ, làm hắn cởi bỏ hết ưu phiền, làm hắn có thể chân chính thoải mái cười to.
“Được, tất cả của ta đều là của ngươi.” Quân Mặc Hàn trong lòng ấm áp, nhìn nữ tử trước mắt: Đồng tử trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi hơi rung động, làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại ướt át lại đẹp vô cùng, làm người ta hít thở không thông. Ngay giờ phút này, Quân Mặc Hàn cảm nhận được ấm áp đã mất đi, không giống như mẫu phi lo lắng cho hắn, là một loại tình cảm khác làm hắn nguyện ý bỏ qua sinh mệnh, vì tình yêu mà trả giá tất cả.
“Những vết sẹo đó khi trở trời có sao không?” Lục Ngưng Nhiên bộ dạng phục tùng, nâng tay hắn nhìn vết sẹo dữ tợn, đau lòng không thôi.
“Chỉ cần ngươi không ghét bỏ thì không sao rồi.” Quân Mặc Hàn lạnh nhạt trả lời.
Đúng vậy, đối với hắn mà nói thì các vết sẹo đó là nhắc nhở hắn: Nhờ đi qua địa ngục nên mới có địa vị hôm nay, hắn một khắc cũng không quên đau đớn kia. Hắn vô tình nhưng bây giờ hắn lại phát hiện lúc đối mặt với Lục Ngưng Nhiên, lòng hắn cứ nhảy lên. Thì ra hắn còn sống!
“Về sau vô luận phát sinh chuyện gì đều phải nói cho ta, rõ chưa?” Lục Ngưng Nhiên vuốt ve vết sẹo, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng không biết vì sao khi đối mặt hắn nàng lại không đành lòng. Lúc hắn cười, hắn khóc, hắn đau, hắn khổ, luôn không ngừng mà hiện lên ở trong đầu nàng, mà nàng cũng chậm rãi trầm luân.
Đêm đã khuya, nội điện Cảnh Lan cung ánh nến rõ ràng.
“Nương nương, nô tài theo dõi Hoàng hậu nương nương đi tới một góc hẻo lánh ở Tây cung, nơi đó là một khoảng sân, Hoa ma ma đợi ở ngoài nên nô tài cũng chỉ có thể trốn từ một nơi bí mật gần đó vụng trộm xem xét.” Một thân cung trang thái giám quỳ trên mặt đất, thanh âm khàn khàn.
“Ngươi nhìn thấy gì?” Trên giường, một thân thâm màu lam cẩm phục nữ tử híp hai tròng mắt lại, lười nhác nằm lên không chút để ý hỏi.
“Hoàng hậu nương nương đi vào sau đó không lâu liền có một gã hắc y nhân che mặt cũng đi vào. Hắc y nhân kia đánh đàn, Hoàng hậu nương nương múa kiếm. Sau đó, Hoàng hậu nương nương cư nhiên cùng hắc y nhân ôm nhau.” Nô tài đem việc đã chứng kiến một năm một mười bẩm báo.
“Ồ! Thế mà có việc này ư?” Nữ tử trên giường đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hỏi.
“Đúng vậy thưa nương nương.” Nô tài lại trả lời.
“Ngươi đi xuống tiếp tục theo dõi cho ta, nếu như lại phát hiện hai người tư hội (gặp nhau), tức khắc báo cho bản cung.” Trong thanh âm của nữ tử lộ ra vẻ ngoan tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.