Chương 129: Chương 108.2
Phi Dực
12/10/2018
Đoàn người một đường tới cung Thái hậu,
Thẩm Thác là nam nhân, liền chờ ở bên ngoài, chỉ có A Loan tự bế A
Nguyên đưa đến tẩm cung, lại trấn an nhóc con làm bộ làm tịch này mấy
câu, xong xuôi mới rời đi, lại thấy phu quân nhà mình vẫn chờ ở bên
ngoài, không khỏi mỉm cười, nói: “Có thể thấy được là chàng cũng cảm
thấy A Nguyên là đứa trẻ ngoan.” Nếu là một đứa nhóc phiền toái, Thẩm
Thác vốn không phải người khẩu thị tâm phi đã sớm bỏ của chạy lấy người, đồng ý để đứa nhỏ này nhảy nhót dễ dàng trước mặt mình, tuy rằng không
nói ra, A Loan vẫn biết đây là không có ý chán ghét.
“So với những đứa trẻ khác, thì quả thật hiểu chuyện.” Thẩm Thác cầm lấy tay A Loan, chậm rãi nói.
Chỉ là quá ngứa đòn.
“Ta thấy Hoàng thượng có vẻ như sẽ phong tước cho phụ thân?” Thấy Thẩm Thác lặng lẽ gật đầu, A Loan liền thử hỏi, lòng lại trùng xuống.
Thân phận của mẹ chồng nàng cũng không phải bí mật đối với những người thân, lúc trước phụ thân đề hôn cũng đã trải qua rất nhiều ngày tự hỏi, tuy không nói rõ, nhưng A Loan lại vẫn biết, Thẩm Phu nhân hiện tại, kỳ thật cũng không phải là nữ nhi chi xa gì đó củaphủ Định Quốc Công, mà chính là đích nữ của lão Định Quốc công năm đó, khi tiên đế còn tại vị được tiên đế sủng ái nhất, là chính phi của Phúc vương người con trai thứ tư suýt nữa kéo đương kim Thánh thượng xuống ngựa của Tiên đế, người người đều xưng một tiếng Phúc Vương phi! Thân phận như vậy quả thực chịu đủ kiêng kỵ, huống chi năm đó, tiên đế bức bách vũ nhục đủ loại với Thái hậu và Hoàng thượng hiện giờ,mẹ đẻ Quý phi nương nương của vị Phúc vương kia được sủng ái nhất hậu cung, thịnh thế vinh sủng, đến chính cung cũng không bỏ vào mắt.
Kiêu ngạo như vậy, khi tiên đế băng hà tự nhiên cũng không có quả ngọt mà ăn. Đầu tiên Quý phi được Thái hậu ban một chén rượu độc đưa đi cung tiên đế để làm phu thê ân ái, sau đó Phúc vương mưu nghịch, toàn gia Quý phi đều bị tru di, năm đó kinh thành mưa máu gió tanh, nghe phụ thân Tĩnh Bắc hầu của A Loan nói, liên lụy vô số quý tộc, Hoàng thượng hiển nhiên cực kỳ hận Phúc vương, quan viên thế gia theo phe Phúc vương đều bị xét nhà. Nam đinh giết hết, nữ nhan sung nhập thanh lâu, không thể xoay người. khí đó nghe nói Phúc Vương phi không chịu hòa ly với Phúc vương, Phúc vương tự mình chạy trốn, bà đâm đầu vào cột tự sát, Hoàng thượng cảm thương, còn đại táng.
Chỉ là cuối cùng bằng cách nào mẹ chồng không chết, ngược lại còn có thể xuất kinh gả vào Thẩm thị, nhiều năm như vậy phụ thân Thẩm Thác ở biên quan công huân vô số, chưa từng được phong tước, cũng không có ý định hồi kinh, cũng làm A Loan có thể đoán được vài phần.
Tư tưởng A Loan có chút không giống với nữ nhân bình thường, cũng thầm hâm mộ người mẹ chồng này một chút.
Không phải nam nhân nào cũng đều nguyện ý vứt bỏ công danh lợi lộc, vì một nữ nhân như vậy mà không oán không hối canh giữ biên quan hoang vắng.
Hiện giờ, Hoàng thượng đồng ý ban tước, chẳng lẽ là có điều cứu vãn?
Trong lòng chưa vài phần phỏng đoán, A Loan lại không nói thêm gì, chỉ nắm tay Thẩm Thác cười nói: “Hồi cung đi tìm mẫu thân?”
“Ừm.” Đôi mắt Thẩm Thác sáng lấp lánh, gật đầu với A Loan.
Ngũ Công chúa đứng dựa cửa nhìn đôi phu thê ân ái này đi rồi, mới quay đầu lại, lại thấy lúc này A Nguyên đan ghé vào trên giường, trên đầu đã được các cung nữ bó thêm mảnh vải từ lúc nào, vẻ mặt suy yếu mà dựa vào đầu giường, nhìn thập phần nhu nhược đáng thương, tay lại vuốt ve hàng loạt chén rượu giống ban nãy, ưu thương đầy mặt, lại còn đặt phần còn lại của cái chén kia cùng một chỗ với đồng bọn, nói cái gì mà đồng sinh cộng tử, không khỏi phì cười, chỉ ngồi lên giường, lệnh cho người đều đi ra ngoài, lúc này mới véo tai A Nguyên, đến khi nhóc con kêu oai oái xin tha mới hỏi: “Nói đi, ngươi lại làm cái quái gì thế?”
“Không như vậy chẳng lẽ còn chưa được?” A Nguyên tránh thoát được bàn tay hung tàn của Hoàng tỷ, lăn một vòng trên giường, cười ha hả mà nói: “Vị biểu ca này của ngươi cũng không phải là người dễ dung thứ, trước mắt không qua lại tốt lành, ngươi có tin là dám bày ra dáng vẻ công chúa một chút thôi, người ta không chơi với ngươi nữa không?” Giao tình chính là từ chỗ này mà ra. Tuy rằng người như Thẩm Thác, có Thẩm Phu nhân ở đây sẽ không nhìn phủ Định Quốc công đi tìm chết, chỉ là quan hệ tầm thường liền có đối đãi tầm thường, thân cận có chỗ tốt của thân cận, hai Công chúa khách khí thân cận như vậy, Thẩm Thác cũng sẽ không lãnh đạm với phủ Định Quốc công.
“Ta hiểu.” Ngũ Công chúa cũng cười, sóng vai nằm bên cạnh A Nguyên, liền cười nói: “Mà này, ngươi nhìn một cái, Cửu muội như vậy dường như có tâm tư gì đó với biểu ca ta, không phải quá thú vị rồi sao?”
“Nàng ta ở trong cung không được sủng ái, nghĩ một chút vì bản thân cũng không có gì đáng trách.” A Nguyên liền không thèm để ý mà cười nói: “Chỉ cần nàng ta không học theo Nhị hoàng tỷ, nhất nhất phải gả cho nam nhân đã có thê tử, thì tất cả đều chẳng hề gì.” Ai cũng đều có chút tiểu tâm tư, A Nguyên cũng biết Cửu công chúa sốt ruột vì hôn sự của chính mình, đối với việc nàng ta nhìn trúng Thẩm Thác oai hùng cũng không thập phần khinh thường, chỉ cần Cửu công chúa không dựa cột làm tiểu tam, thời buổi này ai lại không yêu thích nam nhân anh tuấn chứ? A Nguyên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là, vẫn hơi nhíu mày nói: “Ta thấy lúc nàng ta rời đi vẫn có chút không tình nguyện, cho người theo dõi, đừng để nàng ta làm loạn ra cái gì.
Nếu thật sự muốn làm tiểu tam, đừng trách nàng ra mặt thay A Loan, đập bẹp dít ả!
So với Cửu Công chúa vốn chẳng có chút cảm tình, A Nguyên càng để ý vui buồn của A Loan hơn.
“Đã biết, đó chính là biểu tẩu của ta.” Ngũ Công chúa cười một hồi, rồi gật gật đầu, thấy A Nguyên cũng thả lỏng xuống, liền có vài phần ý cười trên mặt mà nói: “Lúc này đây, ta thấy là Phụ hoàng không chỉ chiêu võ tướng vào kinh, thậm chí Tổng đốc các nơi cũng vào kinh, nghe nói đã nhiều ngày các phủ thế gia quý tộc ngựa xe như nước, nơi nơi đều là quan viên đi thắt chặt quan hệ, phần lớn muốn ở kinh thành mưu cầu một chỗ tốt…” nàng thấy A Nguyên gật đầu, liền nhỏ giọng nói, “Chưa nói người khác, liền nói phủ Định Quốc Công, đã nhiều ngày qua, đều kiếm lời không ít.”
Nàng vừa nói, vừa dùng tay đếm.
“Ồ!” A Nguyên vừa thấy tròng mắt đều trợn tròn, bị con số Ngũ Công chúa khua tay múa miêu tả làm kinh ngạc một chút, lúc này mới nuốt nước miếng hỏi: “Không được tốt lắm nhỉ?” Cái này, sẽ không phải là bán quan bán tước trong truyền thuyết chứ?
Tuy rằng nhóc con thích làm chuyện xấu, chỉ là cũng có nguyên tắc, việc làm loạn triều cương như vậy, nàng chắc sẽ không dính dáng.
“Nói bậy gì đó?” Ngũ Công chúa đen mặt tét một cái vào ót nàng, rồi chậm rì rì nói: “Chỉ là đi lại, không cho quan chức, cũng không kết đảng gì cả, mọi người chính là lưu một phần hương khói.” Thấy A Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ngũ Công chúa liền cảm thấy tâm tình thập phần phức tạp.
Công chúa được sủng ái như A Nguyên, ỷ vào đế sủng cái gì cũng dám làm không thiếu, mà nhóc con này lại còn biết cái gì không thể làm, chẳng trách Hoàng thượng thiên vị nàng.
Nghĩ đến đây, Ngũ Công chúa nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thẩm biểu ca đáp ứng rồi, nói là ngày sau trẻ con phủ Định Quốc Công đều sẽ do huynh ấy quản giáo, như thế, ta cũng không lo gì nữa.”
“Cho người cá, không bằng dạy người bắt cá.” A Nguyên rung đùi đắc ý mà nói, dứt lời liền nâng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng ngâm: “Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực*.” Nói xong, thở dài thườn thượt.
Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực: Tương tư bất tận, nhớ nhung vô cùng.
(Trích Khúc Trường tương tư)
<Đời hậu Chu, thời Ngũ-Quí ở tỉnh Hồ Nam vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương vừa đẹp lại hay chữ . Ở trọ nhà nàng có chàng Lý Sinh hàn sĩ phong lưu tuấn tú. Một đêm Trung thu hai người thưởng trăng gặp nhau trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp nên sau đó thường hay lui trao đổi tâm tình. Cha của Ý Nương là Lương Công hay biết tức giận đuổi Lý sinh đi. Ý Nương lấy làm đau đớn sinh bịnh mới làm khúc Trường Tương Tư mong gởi nguồn tâm sự cho người yêu . Lý Sinh nhận được bài thơ cảm xót vô cùng đầm đìa nước mắt nhờ người mai mối đến năn nỉ với Lương Công xin hỏi cưới Ý Nương . Ban đầu Lương Công còn dùng dằng sau đọc được bài thơ của con gái mình, cảm động chấp nhận cho hai người thành duyên.>
Ngũ công chúa bị làm cho ghê tởm, mắt thấy giặc giời này lại sắp biến thái rồi, không nói thêm gì nữa, chuồn lẹ, chừa lại nhóc con thi hứng quá độ mà lăn ở trên giường ca thán một mình.
Qua mấy ngày, A Nguyên nói với Thái hậu muốn về nhà vấn an mẫu thân. Vừa mới vào cừa liền thấy nữ quyến một nhà đến mặt muốn nở hoa rời khỏi phủ Túc vương. Tò mò nhìn xe ngựa xa xa kia, A Nguyên mới đi thẳng tới chỗ Túc vương phi, lại thấy Túc vương phi đang cầm một bái thiếp không biết suy nghĩ cái gì, dưới chân bà là hàng loạt rương lớn, có cái mở, lộ ra không ít trân châu bảo bối hiếm lạ, làm mắt A Nguyên sáng choang, nàng nhào lên bới cái rương nhìn mấy lần, thấy dáng vẻ hồn du thiên ngoại của Túc vương phi, liền hiếu kỳ hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì.” Túc Vương Phi phục hồi tinh thần, thấy khuê nữ liền vội vàng kéo đến bên người mình rồi cười nói: “Chỉ là cảm thấy thời gian thoảng qua, nháy mắt một cái, Tam ca Tứ ca của con đều đến lúc cưới vợ rồi.”
A Nguyên tâm nói đừng nói Tam ca Tứ ca, không phải là Công chúa điện hạ cũng sắp rưng rưng gả chồng rồi sao?
không phải cũng muốn rưng rưng gả chồng tiết tấu?
“Đính với cô nương nhà ai vậy ạ?” Nghe ra ý của Túc Vương Phi, A Nguyên vội vàng hỏi.
Phượng Ngọc Phượng Khuyết xấp xỉ tuổi A Nguyên, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ngày thường tùy tiện, cũng không bằng Phượng Khanh và Phượng Đường được Túc Vương coi trọng hơn, nhưng lại có tính tình sảng khoái khó có được, A Nguyên dĩ nhiên quan tâm.
“Tuy nghe Hoàng Hậu nương nương nói là muốn tứ hôn, nhưng cũng phải gặp mặt xem xét đã, xong xuôi mới bàn bạc kỹ với Hoàng hậu nương nương.” Túc Vương Phi liền rất có kinh nghiệm mà nói: “Hai ngày nay, vừa lúc mẫu đơn trong phủ nở hoa, không bằng mời mấy nhà thân cận tới đây, các nữ nhi cùng nhau trò chuyện đùa giỡn, ta cũng nhìn cho ca ca con một cô nương vừa ý.” Thấy A Nguyên gật đầu, bà do dự trong chốc lát, liền thấp giọng hỏi: “Nghe nói hôm kia, chỗ Đức phi có một vị Thẩm phu nhân tiến cung, không biết con có gặp không?” Thấy A Nguyên lại gật đầu, bà liền hơi nhụt chí mà nói: “Nếu đã hồi kinh vì sao vẫn không truyền tin với ta?”
“Vị kia, nhỡ có cái gì gây trở ngại?” A Nguyên liền thử hỏi.
Túc Vương Phi nghĩ nghĩ, vì Túc Vương từng nói khi A Nguyên trở về tất sẽ hỏi, nghĩ đến Túc Vương không thèm để ý khuê nữ biết được chuyện này hay không, liền kể chân tướng, cuối cùng khi A Nguyên đang trầm mặc liền thở dài: “Phủ Định Quốc Công hưng thịnh, thời điểm đó còn có huyết lệ tỷ muội. Năm xưa lão Định Quốc công đặt cược hai chỗ, Phúc vương lên, lão sẽ là phụ thân Hoàng hậu, Hoàng thượng kế vị, Đức phi ở trong cung chỉ dưới mình Hoàng hậu, đây là tự tin của phủ Định Quốc công.” Chỉ là trong đó, một người cửu tử nhất sinh mai danh ẩn tích, một người chết già trong cung làm vật bài trí, khiến người nhìn mà chua xót.
“Năm đó, ta đưa nàng rời đi, miệng vết thương trên đầu nàng lớn như vậy.” Túc Vương Phi miêu tả dáng vẻ một lòng muốn tự sát của Thẩm phu nhân khi đó, liền nhỏ giọng nói: “Khi đó ta tuổi còn nhỏ, nhìn nàng như vậy liền nghĩ, nếu là ta, trong nhà muốn ta gả cho một tên khốn phu quân như vậy, ta có thể nhận mệnh hay không đây?”
“Nhất định sẽ.” Đối với nữ nhân thế gia mà nói, gia tộc xếp lên đầu, bản thân xếp hạng cuối cùng.
“Đúng vậu.” Túc Vương Phi nở nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng nói, “Tuy rằng trong đám tỷ muội ta không nên thân nhất, nhưng nếu là vì phủ Anh Quốc công, cái gì ta cũng có thể làm. Cho dù…” bà có chút ngượng ngùng mà nói: “Cho dù năm đó, nghe nói Phụ vương con là đoạn tụ, chỉ cần trong nhà nói gả, mắt ta cũng sẽ không chớp.”
A Nguyên nghe mẫu thân nói hết, cảm khái gật gật đầu, lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to.
“Đoạn tụ?!”
“So với những đứa trẻ khác, thì quả thật hiểu chuyện.” Thẩm Thác cầm lấy tay A Loan, chậm rãi nói.
Chỉ là quá ngứa đòn.
“Ta thấy Hoàng thượng có vẻ như sẽ phong tước cho phụ thân?” Thấy Thẩm Thác lặng lẽ gật đầu, A Loan liền thử hỏi, lòng lại trùng xuống.
Thân phận của mẹ chồng nàng cũng không phải bí mật đối với những người thân, lúc trước phụ thân đề hôn cũng đã trải qua rất nhiều ngày tự hỏi, tuy không nói rõ, nhưng A Loan lại vẫn biết, Thẩm Phu nhân hiện tại, kỳ thật cũng không phải là nữ nhi chi xa gì đó củaphủ Định Quốc Công, mà chính là đích nữ của lão Định Quốc công năm đó, khi tiên đế còn tại vị được tiên đế sủng ái nhất, là chính phi của Phúc vương người con trai thứ tư suýt nữa kéo đương kim Thánh thượng xuống ngựa của Tiên đế, người người đều xưng một tiếng Phúc Vương phi! Thân phận như vậy quả thực chịu đủ kiêng kỵ, huống chi năm đó, tiên đế bức bách vũ nhục đủ loại với Thái hậu và Hoàng thượng hiện giờ,mẹ đẻ Quý phi nương nương của vị Phúc vương kia được sủng ái nhất hậu cung, thịnh thế vinh sủng, đến chính cung cũng không bỏ vào mắt.
Kiêu ngạo như vậy, khi tiên đế băng hà tự nhiên cũng không có quả ngọt mà ăn. Đầu tiên Quý phi được Thái hậu ban một chén rượu độc đưa đi cung tiên đế để làm phu thê ân ái, sau đó Phúc vương mưu nghịch, toàn gia Quý phi đều bị tru di, năm đó kinh thành mưa máu gió tanh, nghe phụ thân Tĩnh Bắc hầu của A Loan nói, liên lụy vô số quý tộc, Hoàng thượng hiển nhiên cực kỳ hận Phúc vương, quan viên thế gia theo phe Phúc vương đều bị xét nhà. Nam đinh giết hết, nữ nhan sung nhập thanh lâu, không thể xoay người. khí đó nghe nói Phúc Vương phi không chịu hòa ly với Phúc vương, Phúc vương tự mình chạy trốn, bà đâm đầu vào cột tự sát, Hoàng thượng cảm thương, còn đại táng.
Chỉ là cuối cùng bằng cách nào mẹ chồng không chết, ngược lại còn có thể xuất kinh gả vào Thẩm thị, nhiều năm như vậy phụ thân Thẩm Thác ở biên quan công huân vô số, chưa từng được phong tước, cũng không có ý định hồi kinh, cũng làm A Loan có thể đoán được vài phần.
Tư tưởng A Loan có chút không giống với nữ nhân bình thường, cũng thầm hâm mộ người mẹ chồng này một chút.
Không phải nam nhân nào cũng đều nguyện ý vứt bỏ công danh lợi lộc, vì một nữ nhân như vậy mà không oán không hối canh giữ biên quan hoang vắng.
Hiện giờ, Hoàng thượng đồng ý ban tước, chẳng lẽ là có điều cứu vãn?
Trong lòng chưa vài phần phỏng đoán, A Loan lại không nói thêm gì, chỉ nắm tay Thẩm Thác cười nói: “Hồi cung đi tìm mẫu thân?”
“Ừm.” Đôi mắt Thẩm Thác sáng lấp lánh, gật đầu với A Loan.
Ngũ Công chúa đứng dựa cửa nhìn đôi phu thê ân ái này đi rồi, mới quay đầu lại, lại thấy lúc này A Nguyên đan ghé vào trên giường, trên đầu đã được các cung nữ bó thêm mảnh vải từ lúc nào, vẻ mặt suy yếu mà dựa vào đầu giường, nhìn thập phần nhu nhược đáng thương, tay lại vuốt ve hàng loạt chén rượu giống ban nãy, ưu thương đầy mặt, lại còn đặt phần còn lại của cái chén kia cùng một chỗ với đồng bọn, nói cái gì mà đồng sinh cộng tử, không khỏi phì cười, chỉ ngồi lên giường, lệnh cho người đều đi ra ngoài, lúc này mới véo tai A Nguyên, đến khi nhóc con kêu oai oái xin tha mới hỏi: “Nói đi, ngươi lại làm cái quái gì thế?”
“Không như vậy chẳng lẽ còn chưa được?” A Nguyên tránh thoát được bàn tay hung tàn của Hoàng tỷ, lăn một vòng trên giường, cười ha hả mà nói: “Vị biểu ca này của ngươi cũng không phải là người dễ dung thứ, trước mắt không qua lại tốt lành, ngươi có tin là dám bày ra dáng vẻ công chúa một chút thôi, người ta không chơi với ngươi nữa không?” Giao tình chính là từ chỗ này mà ra. Tuy rằng người như Thẩm Thác, có Thẩm Phu nhân ở đây sẽ không nhìn phủ Định Quốc công đi tìm chết, chỉ là quan hệ tầm thường liền có đối đãi tầm thường, thân cận có chỗ tốt của thân cận, hai Công chúa khách khí thân cận như vậy, Thẩm Thác cũng sẽ không lãnh đạm với phủ Định Quốc công.
“Ta hiểu.” Ngũ Công chúa cũng cười, sóng vai nằm bên cạnh A Nguyên, liền cười nói: “Mà này, ngươi nhìn một cái, Cửu muội như vậy dường như có tâm tư gì đó với biểu ca ta, không phải quá thú vị rồi sao?”
“Nàng ta ở trong cung không được sủng ái, nghĩ một chút vì bản thân cũng không có gì đáng trách.” A Nguyên liền không thèm để ý mà cười nói: “Chỉ cần nàng ta không học theo Nhị hoàng tỷ, nhất nhất phải gả cho nam nhân đã có thê tử, thì tất cả đều chẳng hề gì.” Ai cũng đều có chút tiểu tâm tư, A Nguyên cũng biết Cửu công chúa sốt ruột vì hôn sự của chính mình, đối với việc nàng ta nhìn trúng Thẩm Thác oai hùng cũng không thập phần khinh thường, chỉ cần Cửu công chúa không dựa cột làm tiểu tam, thời buổi này ai lại không yêu thích nam nhân anh tuấn chứ? A Nguyên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là, vẫn hơi nhíu mày nói: “Ta thấy lúc nàng ta rời đi vẫn có chút không tình nguyện, cho người theo dõi, đừng để nàng ta làm loạn ra cái gì.
Nếu thật sự muốn làm tiểu tam, đừng trách nàng ra mặt thay A Loan, đập bẹp dít ả!
So với Cửu Công chúa vốn chẳng có chút cảm tình, A Nguyên càng để ý vui buồn của A Loan hơn.
“Đã biết, đó chính là biểu tẩu của ta.” Ngũ Công chúa cười một hồi, rồi gật gật đầu, thấy A Nguyên cũng thả lỏng xuống, liền có vài phần ý cười trên mặt mà nói: “Lúc này đây, ta thấy là Phụ hoàng không chỉ chiêu võ tướng vào kinh, thậm chí Tổng đốc các nơi cũng vào kinh, nghe nói đã nhiều ngày các phủ thế gia quý tộc ngựa xe như nước, nơi nơi đều là quan viên đi thắt chặt quan hệ, phần lớn muốn ở kinh thành mưu cầu một chỗ tốt…” nàng thấy A Nguyên gật đầu, liền nhỏ giọng nói, “Chưa nói người khác, liền nói phủ Định Quốc Công, đã nhiều ngày qua, đều kiếm lời không ít.”
Nàng vừa nói, vừa dùng tay đếm.
“Ồ!” A Nguyên vừa thấy tròng mắt đều trợn tròn, bị con số Ngũ Công chúa khua tay múa miêu tả làm kinh ngạc một chút, lúc này mới nuốt nước miếng hỏi: “Không được tốt lắm nhỉ?” Cái này, sẽ không phải là bán quan bán tước trong truyền thuyết chứ?
Tuy rằng nhóc con thích làm chuyện xấu, chỉ là cũng có nguyên tắc, việc làm loạn triều cương như vậy, nàng chắc sẽ không dính dáng.
“Nói bậy gì đó?” Ngũ Công chúa đen mặt tét một cái vào ót nàng, rồi chậm rì rì nói: “Chỉ là đi lại, không cho quan chức, cũng không kết đảng gì cả, mọi người chính là lưu một phần hương khói.” Thấy A Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ngũ Công chúa liền cảm thấy tâm tình thập phần phức tạp.
Công chúa được sủng ái như A Nguyên, ỷ vào đế sủng cái gì cũng dám làm không thiếu, mà nhóc con này lại còn biết cái gì không thể làm, chẳng trách Hoàng thượng thiên vị nàng.
Nghĩ đến đây, Ngũ Công chúa nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thẩm biểu ca đáp ứng rồi, nói là ngày sau trẻ con phủ Định Quốc Công đều sẽ do huynh ấy quản giáo, như thế, ta cũng không lo gì nữa.”
“Cho người cá, không bằng dạy người bắt cá.” A Nguyên rung đùi đắc ý mà nói, dứt lời liền nâng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng ngâm: “Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực*.” Nói xong, thở dài thườn thượt.
Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực: Tương tư bất tận, nhớ nhung vô cùng.
(Trích Khúc Trường tương tư)
<Đời hậu Chu, thời Ngũ-Quí ở tỉnh Hồ Nam vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương vừa đẹp lại hay chữ . Ở trọ nhà nàng có chàng Lý Sinh hàn sĩ phong lưu tuấn tú. Một đêm Trung thu hai người thưởng trăng gặp nhau trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp nên sau đó thường hay lui trao đổi tâm tình. Cha của Ý Nương là Lương Công hay biết tức giận đuổi Lý sinh đi. Ý Nương lấy làm đau đớn sinh bịnh mới làm khúc Trường Tương Tư mong gởi nguồn tâm sự cho người yêu . Lý Sinh nhận được bài thơ cảm xót vô cùng đầm đìa nước mắt nhờ người mai mối đến năn nỉ với Lương Công xin hỏi cưới Ý Nương . Ban đầu Lương Công còn dùng dằng sau đọc được bài thơ của con gái mình, cảm động chấp nhận cho hai người thành duyên.>
Ngũ công chúa bị làm cho ghê tởm, mắt thấy giặc giời này lại sắp biến thái rồi, không nói thêm gì nữa, chuồn lẹ, chừa lại nhóc con thi hứng quá độ mà lăn ở trên giường ca thán một mình.
Qua mấy ngày, A Nguyên nói với Thái hậu muốn về nhà vấn an mẫu thân. Vừa mới vào cừa liền thấy nữ quyến một nhà đến mặt muốn nở hoa rời khỏi phủ Túc vương. Tò mò nhìn xe ngựa xa xa kia, A Nguyên mới đi thẳng tới chỗ Túc vương phi, lại thấy Túc vương phi đang cầm một bái thiếp không biết suy nghĩ cái gì, dưới chân bà là hàng loạt rương lớn, có cái mở, lộ ra không ít trân châu bảo bối hiếm lạ, làm mắt A Nguyên sáng choang, nàng nhào lên bới cái rương nhìn mấy lần, thấy dáng vẻ hồn du thiên ngoại của Túc vương phi, liền hiếu kỳ hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì.” Túc Vương Phi phục hồi tinh thần, thấy khuê nữ liền vội vàng kéo đến bên người mình rồi cười nói: “Chỉ là cảm thấy thời gian thoảng qua, nháy mắt một cái, Tam ca Tứ ca của con đều đến lúc cưới vợ rồi.”
A Nguyên tâm nói đừng nói Tam ca Tứ ca, không phải là Công chúa điện hạ cũng sắp rưng rưng gả chồng rồi sao?
không phải cũng muốn rưng rưng gả chồng tiết tấu?
“Đính với cô nương nhà ai vậy ạ?” Nghe ra ý của Túc Vương Phi, A Nguyên vội vàng hỏi.
Phượng Ngọc Phượng Khuyết xấp xỉ tuổi A Nguyên, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ngày thường tùy tiện, cũng không bằng Phượng Khanh và Phượng Đường được Túc Vương coi trọng hơn, nhưng lại có tính tình sảng khoái khó có được, A Nguyên dĩ nhiên quan tâm.
“Tuy nghe Hoàng Hậu nương nương nói là muốn tứ hôn, nhưng cũng phải gặp mặt xem xét đã, xong xuôi mới bàn bạc kỹ với Hoàng hậu nương nương.” Túc Vương Phi liền rất có kinh nghiệm mà nói: “Hai ngày nay, vừa lúc mẫu đơn trong phủ nở hoa, không bằng mời mấy nhà thân cận tới đây, các nữ nhi cùng nhau trò chuyện đùa giỡn, ta cũng nhìn cho ca ca con một cô nương vừa ý.” Thấy A Nguyên gật đầu, bà do dự trong chốc lát, liền thấp giọng hỏi: “Nghe nói hôm kia, chỗ Đức phi có một vị Thẩm phu nhân tiến cung, không biết con có gặp không?” Thấy A Nguyên lại gật đầu, bà liền hơi nhụt chí mà nói: “Nếu đã hồi kinh vì sao vẫn không truyền tin với ta?”
“Vị kia, nhỡ có cái gì gây trở ngại?” A Nguyên liền thử hỏi.
Túc Vương Phi nghĩ nghĩ, vì Túc Vương từng nói khi A Nguyên trở về tất sẽ hỏi, nghĩ đến Túc Vương không thèm để ý khuê nữ biết được chuyện này hay không, liền kể chân tướng, cuối cùng khi A Nguyên đang trầm mặc liền thở dài: “Phủ Định Quốc Công hưng thịnh, thời điểm đó còn có huyết lệ tỷ muội. Năm xưa lão Định Quốc công đặt cược hai chỗ, Phúc vương lên, lão sẽ là phụ thân Hoàng hậu, Hoàng thượng kế vị, Đức phi ở trong cung chỉ dưới mình Hoàng hậu, đây là tự tin của phủ Định Quốc công.” Chỉ là trong đó, một người cửu tử nhất sinh mai danh ẩn tích, một người chết già trong cung làm vật bài trí, khiến người nhìn mà chua xót.
“Năm đó, ta đưa nàng rời đi, miệng vết thương trên đầu nàng lớn như vậy.” Túc Vương Phi miêu tả dáng vẻ một lòng muốn tự sát của Thẩm phu nhân khi đó, liền nhỏ giọng nói: “Khi đó ta tuổi còn nhỏ, nhìn nàng như vậy liền nghĩ, nếu là ta, trong nhà muốn ta gả cho một tên khốn phu quân như vậy, ta có thể nhận mệnh hay không đây?”
“Nhất định sẽ.” Đối với nữ nhân thế gia mà nói, gia tộc xếp lên đầu, bản thân xếp hạng cuối cùng.
“Đúng vậu.” Túc Vương Phi nở nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng nói, “Tuy rằng trong đám tỷ muội ta không nên thân nhất, nhưng nếu là vì phủ Anh Quốc công, cái gì ta cũng có thể làm. Cho dù…” bà có chút ngượng ngùng mà nói: “Cho dù năm đó, nghe nói Phụ vương con là đoạn tụ, chỉ cần trong nhà nói gả, mắt ta cũng sẽ không chớp.”
A Nguyên nghe mẫu thân nói hết, cảm khái gật gật đầu, lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to.
“Đoạn tụ?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.