Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 133: Chương 110.2

Phi Dực

12/10/2018

Qua mấy ngày, A Nguyên cùng hai tẩu tử tới phủ Anh Quốc công.

Trừ Túc vương phi bận rộn chuyện trong phủ, cũng chỉ có Dì Lục dẫn người trong nhà đến, A Nguyên đi vào, liền thấy tuy rằng các dì không tới, nhưng trong phòng lại có không ít biểu tỷ biểu muội, náo nhiệt hết sức, Lục Cữu ra tiếp đón, nữ quyến đằng sau liền vây quanh người Trịnh thị, nhìn em bé chóp chép miệng trong lồng ngực bà mà cười vui vẻ, Tưởng phu nhân ôm lấy đứa nhỏ từ trong lòng Trịnh thị, đặt trong lồng ngực yêu thích không rời, nhìn nhìn liền cười nói với mọi người: “Từa tựa Lục đệ.”

A Nguyên vừa mới đi thỉnh an thái phu nhân, nghe Trình lão đại phu nói rằng là do thời trẻ thái phu nhân tích tâm bệnh, lớn tuổi lại điều trị không tốt, nhưng ngưng thần tĩnh khí là được, lúc này mới yên tâm, lại lăn lộn làm nũng dặn thái phu nhân phải bảo trọng sức khỏe, rồi đến chỗ Lục Mợ Trịnh thị, thấy ánh mắt bà nhìn em bé chứa vài phần ôn nhu, liền cũng mừng cho bà.

Trịnh thị đã sinh hai khuê nữ, tuy trong phủ không quá để ý, nhưng đối với chính bà mà nói lại có vài phần chột dạ, bất an, vẫn luôn cảm thấy mình không sinh được con trai, có lỗi với trượng phu mình.

“Sau này ta sẽ dẫn đệ đệ đi chơi.” Vừa nghe đệ đệ này giống cữu cữu, nhóc con thù mới hận cũ dâng trào, liền không có ý tốt mà nói.

“Sau đó cùng chống lại cữu cữu của chúng ta đúng không?” Một nữ nhi dung mạo tuyệt đẹp bên người Tưởng phu nhân che miệng cười, bên cạnh nàng còn có một nữ nhi vẻ mặt nhu nhược, tò mò nhìn A Nguyên một cái, sau đó mỉm cười cúi đầu, có vài phần ôn nhu.

A Nguyên chưa gặp nữ nhi này bao giờ, liền nhìn nàng thêm vài lần, Tưởng phu nhân thấy thế liền cười nói: “Đây là biểu tỷ Tưởng gia của con, vừa mới nhập kinh, cùng chơi với nhau nhé.”

Nữ nhi dung mạo chói lòa áp đảo nhan sắc toàn bộ nữ quyến trong phòng là con gái thứ hai của Tưởng phu nhân, Tưởng Thư Ninh, thấy A Nguyên còn có chút không rõ, xưa nay chơi với biểu muội này rất tốt, liền đi tới bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Muội muội nhà nhị bá phụ, lá gan hơi nhỏ, chúng ta chiếu cố một chút.” Thấy A Nguyên khẽ nhíu mày, biết là muội muội chỉ sợ đã biết duyên cớ việc hôn sự của nhà mình, Tưởng Thư Nhinh mỉm cười nhỏ giọng nói: “Đây là Nhị bá nương sinh ra, đích nữ đường hoàng, loại nô tài ở đâu có thể so sánh được, Nhị bá nương là nữ tôn thất, đằng sau có vương phủ, muội để ý chút, sau này cũng có lơi cho muội.”

Bằng không, ai sẽ muốn chiếu cố không chứ?

Tưởng Như Ninh khác Tưởng Như Vân, so với tỷ tỷ vân đạm phong khinh, Tưởng Như Ninh càng có mưu tính hơn, lại hành sự lợi hại, nam nhân tầm thường cũng không bằng. A Nguyên thích người lanh lẹ, huống chi biểu tỷ còn là mỹ nhân, cảm tình tự nhiên rất tốt, lúc này đây liền khẽ gật đầu, chỉ thấp giọng mỉm cười hỏi: “Thứ nữ kia của nhà nàng hiện giờ thế nào rồi?”

“Tiện nhân!” Vẻ mặt Tưởng Thư Ninh có chút lạnh lùng hờ hững, ngắm ngón tay dài mảnh của mình, chậm rãi nói: “Vẫn chưa chết! Dám tranh phu quân với ta, mẫu thân đưa cả đôi mẹ con nó đến nhà mẹ đẻ Nhị bá nương, thiếu chút nữa là đánh chết rồi, đáng tiếc, Nhị bá nương là người mềm lòng, Nhị bá phụ khóc trước mặt bà, bà lại mềm lòng tự mình đưa mẹ con kia về, quả thực không biết lợi, hại gì cả.”

Bằng không, trừ bỏ được hai ả tai họa này, sau này Nhị bá nương cũng bớt lo không phải sao?

Nói xong, thấy vẻ mặt kinh ngạc của A Nguyên, nàng liền nhàn nhạt nói: “Nói cho cùng không phải chuyện nhà chúng ta, bằng không, ta cho chúng biết thế nào là lợi hại!”



“Hôn sự kia…”

“Hôn sự đã định ra từ sớm, huống chi giữa biểu ca và ta muội còn không biết sao, chỉ chờ thành thân.” Tưởng Thư Ninh là người có gì nói nấy, cũng không ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Biểu ca biết được liền tức giận, chỉ có điều vẫn là vãn bối, không tiện đi chất vấn, nhưng lại nói với ta…” nàng đỏ mặt, thấy A Nguyên bát quái thò qua, nhỏ giọng nói: “Trong lòng chàng chỉ có ta, ngoài ta ra, tuyệt đối không cưới người khác.” Nói xong, liền cúi đầu nở nụ cười, thấy cách đó không xa, tỷ tỷ đang ngồi bên cạnh Trịnh thị đang tò mò nhìn qua, vội vàng chỉnh lại sắc mặt nói với A Nguyên: “Tâm sự của chúng ta đừng nói với tỷ tỷ nhé.”

Nàng kém tuổi Tưởng Thư Vân nhiều, cũng ngại tỷ tỷ biết mình không e lệ.

“Biết rồi.” A Nguyên gật đầu liên tục, rồi lệnh cung nữ bưng lên một chiếc hộp nhỏ mạ vàng, nhét vào trong tay Tưởng Thư Ninh, thấy nàng tò mò mà mở ra, thấy bên trong là bộ trâm hồng bảo kim long lánh, hồng bảo trong suốt bên trên ước chừng lớn bẳng quả trứng cút, A Nguyên đắc ý nói: “Cái này là hôm trước có người nhận lỗi với ta, ta không nhận, chỉ sợ người nọ đa tâm, nhưng đá quý lớn như vậy ta cũng không cài được, không bằng cho tỷ, lại càng rực rỡ chói lóa phải không?” Hồng bảo này quá lóe quá nặng, ở trên đầu người khác lại có vẻ giọng khách át giọng chủ, chỉ thấy trang sức không thấy người, tuy rằng A Nguyên tự tin vào chính mình, nhưng lại chưa tự tin đến mức này, ngược lại Tưởng Thư Ninh dung mạo xinh đẹp, ngay cả mỹ nhân Tưởng Thư Vân so ra còn kém, thật quá hợp với cây trâm này.

“Rốt cuộc là tỷ muội nên mới nghĩ đến ta đấy mà.” Tưởng Thư Ninh thích cực kỳ, cảm tạ A Nguyên, liền đóng tráp lại, lại hỏi: “Là chỉ ta có, hay các tỷ muội đều có?”

Nàng xưa nay không chịu ăn mảnh, A Nguyên liền cười nói: “Đương nhiên là đều có, chỉ là hôm kia ta đã cho đưa tới các phủ rồi, chỉ còn tỷ, thực ra ta muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ mỹ nhân mang trâm cài, bởi vậy đặc biệt cất công mang tới.”

Nghe xong lời này, Tưởng Thư Ninh cũng không chối từ, xoay người liền cài cây trâm kia lên trên tóc.

Nàng vốn xinh đẹp bắt mắt trời sinh, hiện giờ mắt như tỏa sao, tự như đá quý lộng lẫy trên đầu sáng rọi nhập vào trong đôi mắt nàng, làm A Nguyên nhìn mà đau tim, nhanh nhảy cười nói: “Ta nói rồi mà, ngoài biểu tỷ ra, ai có thể dùng được cây trâm này.”

“Nói đi, ai đã làm gì mà lại bồi tội với muội vật quý trọng như này?” Đá quý lớn như vậy có thể thấy được là trân phẩm, Tưởng Thư Ninh không phải người không biết tốt xấu, lúc này liền lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là nội tạo trong cung?” Thấy A Nguyên gật đầu, nàng liền vội vội vàng vàng kéo tay A Nguyên hỏi: “Chẳng lẽ ở trong cung còn có ai dám khiến muội khó chịu?” A Nguyên ở trong cung cực kỳ được sủng ái, chỉ là nơi hậu cung kia, không phải được sủng ái là có thể sống rất tốt, tuy rằng Tưởng Thư Ninh biết muội muội này tâm tư nhạy bén, rốt cuộc vẫn thấp giọng thở dài: “Muốn ta nói, không bằng xuất cung, hà tất ở trong đó ngày ngày lo lắng chứ?”

“Ta không bỏ được Hoàng tổ mẫu mà.” Từ khi A Nguyên sinh ra Thái hậu đã yêu thương nàng còn hơn Hoàng tử Công chúa, tựa như nâng trong lòng bàn tay vậy, A Nguyên thật lòng không muốn để Thái Hậu một mình ở trong cung.

“Rốt cuộc là ai?” Tưởng Thư Ninh sốt ruột đẩy nàng một phen.

Trong thiên hạ, có người dám đẩy Công chúa điện hạ như vậy cũng chỉ có mấy biểu tỷ này, A Nguyên nói thầm trong lòng một tiếng, rồi mới cười nói: “Là Trần Tần trong cung.” Thấy Tưởng Thư Ninh không nghĩ ra đây là vị nào, liền chỉ điểm: “Dưỡng mẫu của Cửu Công chúa, biết Cửu công chúa đắc tội với ta và Ngũ tỷ tỷ, nên cục kỳ sợ hãi, đưa không ít bảo bối tới, chỉ cầu hai người chúng ta đừng so đo với Cửu Công chúa. Tuy rằng Cửu công chúa không tốt, nhưng rốt cuộc đây là tấm lòng của từ mẫu, nếu không nhận, chỉ sợ Trần Tần sẽ ngủ không yên.”

Muốn nàng nói, Trần Tần đối xử với Cửu công chúa không khác mẹ ruột, nghĩ đến tuổi Trần Tần xấp xỉ Đức phi, lại tự mình tới ăn nói khép nép với tiểu bối để nhận lỗi, chỉ vì dưỡng nữ này, A Nguyên cũng cảm thấy không đành lòng, không muốn làm khó nữ nhân số khổ này, liền nhận những thứ đó, thả cho Cửu Công chúa một con ngựa.



“Cửu công chúa còn như vậy?” Tưởng Thư Ninh liền nhíu mày nói: “Lúc trước, nàng ta nương nhờ đường tẩu muốn leo lên muội, sau khi bị muội cự tuyệt lại, thường xuyên sinh sự, tuy đều không phải chuyện gì lớn, không ai làm gì được nàng ta, nhưng về cách đối nhân xử thế, thì không ngờ người dưỡng mẫu này còn vì nàng ta mà làm đến vậy.”

“Dõi khắp thiên hạ không gì đáng thương bằng tấm lòng cha mẹ mà.” A Nguyên liền thở dài: “Bằng không, sao còn nhẫn nhịn nàng ta chứ?”

Hai nữ nhi tránh ở một bên khe khẽ trò chuyện, nữ nhi Tưởng gia tới cùng kia nhìn liền hâm mộ cực kỳ, nóng lòng nhìn, hồi lâu mới lấy hết can đảm, đi đến bên người A Nguyên nhỏ giọng nói: “Điện hạ nhìn rất thoải mái.” Tựa như nàng không thường giao tiếp với người khác, Nàng tựa hồ cũng không thường cùng người giao tế, thế nhưng chỉ lung tung mà nói như vậy một câu, liền có chút chân tay luống cuống mà đứng ở tại chỗ, không biết nên như thế nào, thấy nàng như vậy nhi, A Nguyên liền ở trong lòng thở dài, trên mặt cũng lộ ra hòa khí tươi cười tới nói, “Biểu tỷ lời này nói, chỉ gọi ta A Nguyên chính là, điện hạ này xưng hô, kêu những cái đó cùng chúng ta không thân cận người gọi đi thôi.”

Ngụ ý, chính là cô nương này là thân cận người.

Thấy nàng hòa khí, còn lôi kéo mình nói chuyện, vẻ mặt nữ nhi này lộ sự kinh hỉ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, thấy bà mỉm cười gật đầu với mình, liền nở nụ cười rực rỡ.

A Nguyên lại cảm thấy buồn bực.

Nghe nói mẫu thân cô nương này là nữ tôn thất, tại sao vị biểu tỷ này… lại không có nửa phần khí khái hậu duệ hoàng tộc thế?

Có điều, nhu hòa như vậy lại tạo ra cho người khác một loại cảm giác yên bình.

“Con gọi con bé là Lan biểu tỷ là được.” Nữ nhi này tên là Tưởng Thư Lan, có ý cao khiết thanh nhã, tuy rằng tính cách Tưởng Thư Ninh không giống với vị biểu muội này, nhưng rốt cuộc là người một nhà, lại cùng là đích nữ, bởi vậy ngày thường cũng hay để tâm, lúc này đây dành ra một chỗ trống bên cạnh để nàng ngồi xuống, rồi cười nói với A Nguyên: “Muội ấy vừa mới đính hôn, đính với con trai thứ tư nhà Phần Dương hầu, vì đã đính hôn không tiện đi lại, ở trong phủ buồn chán quá, hôm kia Nhị bá nương cầu mẫu thân dẫn muội ấy theo, mẫu thân nghĩ là nhà chúng ta đông đúc, tỷ muội cũng nhiều, có thể chơi cùng với biểu muội, bởi vậy cùng tới.”

“Phần Dương hầu gia, nghe nói hiện giờ thế không tồi.” Tưởng gia cổng và sân tuy rằng thanh quý, chỉ là A Nguyên nghe nói vị Tưởng nhị lão gia kia ở trong triều cũng không phải xài được như Lục Dượng của nàng, mấy năm nay cũng chỉ là một ngũ phẩm không quan trọng thôi, thế nhưng có thể đính với đích tử hầu môn, có thể thấy được, nhà ngoại của Tưởng Thư Lan đã dốc sức lớn rồi, hiển nhiên là một cọc hôn sự quá tốt, tuy rằng A Nguyên chỉ nhận biết được vài nhà thế gia trong kinh như vậy thôi, nhưng vẫn chúc mừng Tưởng Thư Lan đang cúi gằm mặt đỏ bừng, nói: “Đây là lương duyên, biểu tỷ có phúc.”

Cọc hôn sự này là bà ngoại quận chúa tôn thất định ra, Tưởng Thư Lan chỉ từng xa xa gặp qua thiếu niên kia, nghĩ đến thiếu niên cười tuấn mỹ như vậy sau này sẽ là phu quân của mình, nàng liền cảm thấy e lệ.

A Nguyên thấy dáng vẻ e thẹn của biểu tỷ này, chỉ cảm thấy quá thẹn thùng rồi, lại không biết rằng, kỳ thật cô nương đối mặt với việc chung thân đại sự lại không biết xấu hổ như nàng mới là chuyện lạ đấy.

Trong khi Công chúa điện hạ bị khiếp sợ, thì không biết rằng trong số nữ quyến ngồi cùng Trịnh thị có một phụ nhân trung niên khuôn mặt ôn hòa, đang nhìn A Nguyên cười vui vẻ đáng yêu, mà trong lòng thầm thở dài một tiếng đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook