Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 145: Chương 116.2

Phi Dực

12/10/2018

Thời điểm thiếu niên này vội vãi đi tố cáo, A Nguyên đang trò chuyện ở chỗ Cung Thuận Quận chúa.

Vị Quận chúa là trưởng bối tôn thất, tuy hành sự lợi hại nhưng rất hiểu lý lẽ, cũng không cậy già lên mặt, thái độ đối với A Nguyên cũng thập phần dễ gần, thấy quan hệ giữa A Nguyên và Tưởng Thư Lan cực tốt, bà nhìn hết vào mắt, liên tục gật đầu, vẻ mặt trước nay lạnh lùng cũng mềm đi, mấy nữ nhi trò chuyện, bà chỉ cười tủm tìm ngồi nghe, liên tục kêu nha đầu bưng điểm tâm dâng nước trà.

A Nguyên thấy ánh mắt bà đều nhìn về phía Tưởng Thư Lan, chứa yêu thương phá lệ, trong lòng cũng rõ ràng vài phần.

Trong lòng Cung Thuận Quận chúa, chỉ sợ vị trí của Tưởng Thư Lan không thấp, bằng không sẽ không lo lắng tìm phu quân Vương Mân như vậy cho nàng.

Con út quyền quý, gả qua không cần quản gia, không cần lo liệu trong ngoài, cuộc sống quá thanh nhàn. Tuy Vương Mân là kiểu người lãnh đạm nhưng rất có mắt nhìn, cho dù chỉ nhìn vào chỗ dựa phía sau Tưởng Thư Lan cũng tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng ấy. Cái tình trong thế đạo đều không thể lường trước được, Cung Thuận Quận chúa không thể đảm bảo Tưởng Thư Lan có thể có mị lực mê hoặc phu quân, như vậy liền tìm cho nàng một phu quân có cho cũng không thể bạc đãi nàng được, để nàng bình bình an an sống cuộc đời của nàng. Hơn nữa, Vương Mân thông minh, tiền đồ sau này cũng sẽ không kém, liền tính là không được phong tước, cũng không có khả năng để nàng bị đói chết.

Đến A Nguyên cũng phải hâm mộ trước tất cả tính toán của vị này.

“Hôm kia ta hồi cung hai ngày, nói về nghĩa cử của các tỷ muội chúng ta trong kinh với Hoàng bá phụ, Hoàng bá nương, mà biểu tỷ là người đi dầu, Hoàng bá phụ nghe xong rất vui mừng, lại biết đây là nữ nhi nhà mình…” nói tới đây, A Nguyên liền thấy Cung Thuận Quận chúa cười, nói ra thì huyết mạch của Tưởng Thư Lan quá xa, nào coi như người Hoàng gia được? Chỉ là nghe vậy cũng thực thích, Cung Thuận Quận chúa liền nghe thấy A Nguyên cười ha hả mà nói: “Hoàng bá phụ Hoàng bá nương đều nói nên thưởng, nhưng chỉ sợ thưởng vàng bạc các tỷ muội lại thật thà đi quyên góp tiếp…” Nói đến đây, nàng liền bất đắc dĩ mà buông thõng tay, thở dài một hơi.

“Con khỉ nhà cháu, còn không mau nói…” Nữ quyến một phòng đều bị A Nguyên chọc cười, Cung Thuận Quận chúa là người tâm tư nhạy bén, tức khắc suy nghĩ cẩn thận ý tứ của A Nguyên, lại thân cận hơn với A Nguyên bèn chỉ vào nàng hờn dỗi nói.

“Phủ của người, người định đoạt.” Vốn dĩ A Nguyên muốn lấy lòng, rốt cuộc thì ai lại muốn làm anh hùng vô danh đây? Nàng đem quả ngọt cho nữ nhi mấy nhà quyền quý trong kinh cũng chính là muốn mọi người nhớ kỹ phần tình cảm này, bằng không Hoàng thượng trăm công ngàn việc, nàng ăn no rửng mỡ đi nói chuyện này kia với Hoàng bá phụ làm gì? Chỉ dừng một chút, A Nguyên liền mặt mày hớn hở nói: “Hoàng bá phụ đều nhớ rõ trong lòng, chỉ có điều rốt cuộc là tiểu thư chốn khuê phòng, thêm ân thưởng thế nào đây? Vẫn tiện nghi cho nhà chồng tương lai của các tỷ muội thôi.” Nàng chỉ cười nói: “Đợi đến ngày các tỷ muội thành thân, mặc kệ phu quân như thế nào, Hoàng bá phụ đều ban cáo mệnh tam phẩm.”

Tâm phẩm đã là phẩm hàm rất các trong các phu nhân, nữ nhi mới xuất giá đã được ban cáo mệnh, nói không dễ nghe chút, chỉ sợ phẩm hàm còn cao hơn so với mẹ chồng trong nhà.

“Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.” Cung Thuận Quận chúa không có hứng thú với nữ nhi nhà khác, chỉ mỉm cười nói.

“Biểu tỷ thật thà nhất, lại là nữ nhi nhà mình…” trước ánh mắt càng lúc càng sáng của Cung Thuận Quận chúa, hai người thông minh liếc nhau một cái, A Nguyên liền cười nói: “Cần chờ thành thân gì nữa? Qua mấy ngày, chúng ta liền phải gọi biểu tỷ một tiếng ‘Quận quân’.”

“Tới lúc đó, Lan Nhi liền vào cung tạ ơn!” Cung Thuận Quận chúa tuy đã đoán ra được chút, nhưng có A Nguyên nói ra đã là đại hỉ, liền nói: “Đây là ân điển của Hoàng thượng, cũng là giúp đỡ của Vinh Thọ cháu!” Đây là đã nhớ kỹ tình cảm của A Nguyên.

“Ta sao?” Tưởng Thư Lan nghe xong nửa ngày mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của A Nguyên và Cung Thuận Quận chúa, chỉ mặt đỏ bừng mà nói: “Như này sao được, ta, ta cũng chỉ là…” Nàng cũng chỉ lấy ra chút tiền tích góp của mình mà thôi, sao xứng nhận được ân điển lớn như vậy?

“Hoàng thượng cho con thể diện, con lại không cần, vậy chẳng phải là muốn đánh vào mặt Hoàng thượng sao?” Mắt thấy Tưởng Thư Lan ngây ngô như vậy, Cung Thuận Quận chúa chỉ có thể than một tiếng người ngốc có phúc của người ngốc, ngắt lời, nói: “Huống chi con không cần, các tỷ muội phía sau còn có thể nhận được sao?” Như thế chẳng phải đắc tội với người ta hay sao? Tưởng Thư Lan nghe được cúi đầu, Cung Thuận Quận chúa lúc này kéo tay A Nguyên nhẹ nhàng nói: “Biểu tỷ cháu ít giao tiếp, tỷ muội các cháu giúp đỡ nói với, sau này cháu chỉ bảo nó chút, đừng để nó ra bên ngoài nói lời có thể đắc tội người khác.”

“Lời này…” A Nguyên bèn cười nói: “Nhân duyên ở kinh thành của biểu tỷ rất tốt ạ, đều là tự mình kết bén, nào có không hay như người nói đâu ạ? Chỉ có điều chúng cháu là tỷ muội, ngày thường hay chơi một chỗ với nhau, ai dám nói biểu tỷ, cháu cũng không nhịn đâu.”

“A Nguyên nói gì con vẫn luôn nghe theo.” Tưởng Thư Lan nhỏ giọng nói.



A Nguyên cảm thấy đối mặ với ánh mắt tín nhiệm của biểu tỷ nhà mình thực có áp lực như núi.

Một nữ nhi có chút xa lạ ở bên nhìn A Nguyên bị nghẹn đến chết người, phụt một tiếng bật cười.

Dám cười như vậy trước mặt Cung Thuận Quận chúa hiển nhiên là thân cận. A Nguyên thấy ánh mắt Cung Thuận Quận chúa nhìn nàng cũng thực khoan dung, liền nhớ tới lời giới thiệu ban nãy về vị này.

“Hóa ra cũng là biểu tỷ của A Nguyên.” Nhà quyền quý trong kinh có nhiều thế hệ liên hôn, chỉ cần nghĩ sâu thì quanh đi quẩn lại đều là thân thích, đến tiểu tử Vương Mân kia, luận ra A Nguyên cũng phải gọi một tiếng biểu ca đấy. Chỉ là nữ nhi này hiển nhiên không phải thân thích chỉ tìm thấy được trên gia phả, mà nghiêm chỉnh là biểu tỷ của A Nguyên. Nhớ tới xuất thân phủ Nam Dương hầu nhà mẹ đẻ của thái phu nhân của nữ nhi này, A Nguyên tính toán trong lòng một chút, lúc này mới bất đắc dĩ mà nói: “Vì sao các biểu tỷ đều thích bắt nạt người ta chứ?” Dứt lời liền thở dài.

“Con bé tính tình không nghe lời, cháu đừng so đo với nó.” Cung Thuận Quận chúa cũng ở phía trên cười nói.

“Chỉ là từ trước chưa được thân cận với biểu muội, khó lắm mới gặp một lần, người đừng nói con mà.” Nữ nhi này mắt sâu mi dài, mặt mày có một loại sang sảng thanh thoát, nhìn đã khiến người khác vui mừng, lúc này còn lén làm mặt quỷ với A Nguyên, thực thập phần hoạt bát sinh động.

“Chỉ Bình Thành là vậy thôi.” Nữ nhi này phong hào Bình Thành Quận quân, Cung Thuận Quận chúa ở bên nói với A Nguyên: “Tuy nhìn lợi hại, nhưng lại có dáng làm tỷ tỷ, từ nhỏ Lan Nhi đã hay bị bắt nạt, mấy kẻ trong nhà kia đều không tĩnh tâm, nếu không phải Bình Thành ở ngoài xử lý ổn thỏa mấy kẻ này, Lan Nhi ở nhà cũng không yên ổn.”

Tưởng Thư Lan thành thật, sống tại hậu trạch khó tránh khỏi bị thua thiệt, mấy thứ nữ có tham vọng chút không có việc gì đều làm khó nàng, đoạt đồ của nàng, vẫn là Bình Thành Quận quân lợi hại, khi đó tuổi tác cũng không bao lớn đã nhấn đám tỷ muội thứ xuất của Tưởng Thư Lan vào trong nước, nếu không cứu kịp thì chết một hai đứa cũng không phải là không có khả năng.

Thế đạo này thần quỷ sợ ác nhân, Bình Thành Quận quân xem mạng người như cỏ rác như vậy khiến mấy thứ nữa kia đều sợ, từ nay về sau Tưởng Thư Lan mới có ngày lành.

Mấy năm nay Tưởng Nhị lão gia phân nhà, Bình Thành Quận quân cũng đi theo phụ thân của mình, Tam lão gia phủ Nam Dương hầu đi nơi khác nhậm chực, không còn trấn sơn thái tuế ở lại che chở Tưởng Thư Lan nên mấy đứa kia mới lại tác quái.

“Nhìn người nói kìa, đều là tỷ muội nhà mình, chẳng lẽ con còn có thể tận mắt nhìn thấy mấy đứa thứ xuất dẫm lên đầu A Lan sao?” Bình Thành Quận quân cũng không phải thật sự không coi mạng người ra gì, chỉ là nếu không dọa chúng mấy lượt, hậu viện Tưởng gia không chừng còn lộn xộn tới dạng gì rồi, Quận quân là người thích giải quyết dứt khoát, đương nhiên là muốn giết một răn trăm, lúc này đây nàng chỉ kéo tay Tưởng Thư Lan, cười nói: “Hiện giờ con đã hồi kinh, lại có A Nguyên, người cứ yên tâm, đừng nói các tiểu thư bên ngoài, chỉ tính phủ Phần Dương hầu thôi, họ Vương dám khiến A Lan có nửa điểm không thoải mái, con sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!” Dứt lời vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Cung Thuận Quận chúa tin vào lời này.

Không nói phủ Nam Dương hầu là thế gia binh quyền có tiếng trong quân, bàn về bản thân Bình Thành Quận quân, bà ngoại nàng Vĩnh Xương Quận chúa là tỷ muội thế hệ với Cung Thuận Quận chúa, trong kinh đều lợi hại số một số hai, chục năm trước nổi tiếng nhất chính là nhị vị cọp cái này. Chỉ là đối mặt với Vĩnh Xương Quận chúa, Cung Thuận Quận chúa vẫn hổ thẹn không bằng. Giống như năm đó, tiên đế còn sống, Hoàng Quý phi độc sủng hậu cung, bà cũng chỉ cho Hoàng hậu đáng thương chút thiện ý thôi, Vĩnh Xương Quận chúa đã dám lật bàn Hoàng Quý phi lên chỉ vào chóp mũi bà ta mắng hai tiếng ‘tiện nhân’ rồi, mạnh mẽ phất cờ bảo vệ chính thống như vậy, tự nhiên sau này có được hồi báo.

Chưa bàn tới con của Vĩnh Xương Quận chúa là như thế nào, nói đến Bình Thành Quận quân là cô nương cùng thế hệ với Tưởng Thư Lan, Tưởng Thư Lan chỉ có thể được gọi một tiếng Tưởng Tiểu thư, khó mới nhận được ân điển cũng là tự mình đạt được, còn Bình Thành, thời điểm sinh ra đã có phong hào Quận quân tôn thất, không chí có nàng, tỷ tỷ nàng cũng là Quận quân, hưởng bổng lộc triều đình.

Nữ nhi như vậy, đương nhiên đã nắm chắc mới nói ra lời.

Mọi người đều biết Bình Thành Quận quân không có ý nói giỡn, Cung Thuận Quận chúa nghe được thì vui mừng, A Nguyên nghe xong là kính nể, đến nối Vương Mân hấp tấp tới cáo trạng thuận tiện phủi sạch chính mình cũng mềm chân, suýt nữa tông vào cửa.

Không phải biết mình sắp tới nên nên nói cho mình nghe đấy chứ?

“Biểu tỷ nói quá đúng!” A Nguyên vỗ tay, thuận tay lấy trà thay rượu, làm bộ làm tịch mà kính Bình Thành Quận quân một ly.



Bình Thành Quận quân cười, cũng đặc biệt làm bộ làm tịch mà nâng chén, hai cái ly chạm vào vang lên thanh thúy trước mặt mọi người, sau đó hai nữ nhi đặc biệt có khí khái thổ phỉ mà một hơi cạn sạch.

Làm bằng hữu tốt đều là có duyên phận, thấy Bình Thành Quận quân chẳng ngượng ngùng chút nào, đôi mắt A Nguyên liền sáng.

Hai mắt Bình Thành Quận quân còn lóe sáng hơn nàng, hai nữ nhi này đang tiến ra một chỗ nói chút chuyện làm xằng làm bậy, Cung Thuận Quận chúa ở bên liền có chút cảm thấy hối hận, cảm thấy thực không nên giới thiệu hai đứa đầu lĩnh thổ phỉ này với nhau, chợt nghe thấy bên ngoài có nha đầu bẩm báo, nghe nói là Vương Mân thì kinh ngạc, lại vẫn mời vào. Vì trong phòng có nữ nhi, các nàng đều tránh về phía sau bình phong. Vương Mân vừa rồi đã nhìn thấy có những ai, chỉ nghĩ trong này không phải nữ tôn thất thì chính là nữ nhi nhà võ tướng, mình đều không thể trêu vào, cảm thấy vẫn nên làm như không hay biết, chỉ cụp mi rũ mắt mà tiến vào, thành thật thỉnh an Cung Thuận Quận chúa.

“Mân Nhi tới thăm bà già ta sao?” Vô sự không lên điện tam bảo, Cung Thuận quận chúa liền mỉm cười hỏi.

“Đã lâu chưa thỉnh an trưởng bối, bởi vậy con tới đây.” Tuy chưa thành thân, Vương Mân đã bắt đầu dùng thân phận cháu rể bên ngoại làm thân với người ta, lúc này đây nụ cười chứa vài phần thân cận vài phần ngưỡng mộ, lại không hèn mọn lấy lòng, khiến A Nguyên cảm khái sâu sắc, tiểu tử này đúng là một nhân tài.

Bình Thành Quận quân đã cười đến đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Vương Mân và Tưởng Thư Lan.

“Thằng bé này ngày thường học tập, còn bận trước bận sau lại vẫn nhớ tới ta.” Cung Thuận Quận chúa bị lỗ nặng trong mối hôn sự của khuê nữ, thực lòng cảm thấy nam nhân chỉ nhìn mặt là vô dụng, quan trọng phải như Vương Mân, có nhãn lực, là người hiểu biết, ánh mắt bà nhìn Vương Mân lúc này cũng thập phần ôn hòa, ấm giọng nói: “Hôm kia ta đã gặp mẫu thân của con, cũng hỏi về công việc của con, mẫu thân con nói con không muốn đi theo đường đã vạch sẵn, muốn tấn thân khoa cử?”

“Trước mắt con đang đọc sách, mục tiêu là bảng vàng.” Vương Mân trầm giọng nói.

Đường tắt chỉ dựa vào đế sủng. Một khi triều đại mới lập ra, theo con đường khoa cử tiền đồ mới vững chắc.

“Nếu như thế cứ học cho tốt, tuy hiện giờ cữu cữu con chỉ để ý Thái Bộc tự*, nhưng muốn nâng đỡ con một đường vẫn có thể làm được.” Việc nhà lao xong rồi, có được sự cảm kích của Vương Mân, cũng để hắn biết cữu cữu của Tưởng Thư Lan vẫn chưa chết, đừng nghĩ đến việc khiến người khác không thoải mái, Cung Thuận Quận chúa lúc này mới cười nói: “Nói đi, rốt cuộc là tới làm gì vậy?”

“Thực sự có chút nghi vấn, vì con còn niên thiếu, kiến thức thiển bạc, bởi vậy muốn đến nói với người.” Thấy Cung Thuận Quận chúa gật đầu, Vương Mân liền thất giọng kể lại việc ở Tưởng phủ, thấy Cung Thuận Quận chúa tức giận đến run rẩy cả người, vội vàng nói: “Con cũng choáng váng, tuy đã cự tuyệt nhưng cũng không biết sau này có thể sinh ra biến cố nào không, nên muốn xin ý kiến từ người.” Hắn thở dài, rốt cuộc vẫn là trưởng bối, con không nên nói ra lời gì không dễ nghe, chỉ là muốn con cưới thêm người khác, con không làm được.” Hắn rũ mắt, lại còn lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Trong lòng con có thê tử tương lai của con, là đủ rồi.”

Chẳng sợ biết sự nịnh nọ trong này không nhỏ, Cung Thuận Quận chúa nghe được cũng thoải mái, có thể so với con rể họ Tưởng há mồm ngậm miệng người trong lòng kia hơn xa mấy con phố, nghĩ đến tên vô liêm sỉ đó, CUng Thuận Quận chúa lại tức đến hoa cả mắt, dùng lực vỗ mạnh vào mặt bàn mắng Vương Mân: “Trưởng bối cái gì! Nó là trưởng bối gì của ngươi! Có trưởng bối tính kế hôn sự của khuê nữ hả?! Ngươi còn kính trọng cái gì, lần sau cứ bạt tai nó!” Dứt lời, lại mắng: “Đánh rắn không chết hậu hoạng khôn cùng, sớm biết được chuyện này, ta nên đánh chết hai đứa tiện nhân đó!”

Bà ở đằng trước bạo nộ, Tưởng Thư Lan phía sau đã sợ ngây người, không thể tin được phụ thân có thể mưu tính chính hôn sự và hạnh phúc của mình.

A Nguyên thầm thở dài, chỉ cùng Bình Thành Quận quân liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng ra ngòa, rồi nói với Cung Thuận Quận chúa: “Nếu đã thành cái dạng này thì còn cần gì lý lẽ nữa? Ông ta bất nhân ta bất nghĩa, thiên kinh địa nghĩa! Tưởng gia đã như thế, nếu người còn không ra mặt, ngày sau ai còn coi trọng biểu tỷ nữa đây?”

“A Nguyên nói đúng.” Bình Thành Quận quân liền nhàn nhạt mà nói: “Trên đời này có phụ thân nào như vậy không? Lan Nhi bị thiệt thòi lớn như vậy, trong hai tiểu bối kia đều có chúng ta động thủ, nhưng Tưởng đại nhân đâu? Conn nghe được cảm thấy ông ta như thế đac không phải một hai lần, chẳng lẽ sau này vẫn muốn như vậy?” Thấy Cung Thuận Quận chúa gật đầu, nàng liền nói tiếp: “Còn sau này, ông ta chờ Lan Nhi gả qua lại nhắc lại việc này, phải làm thế nào đây?” Không đáp ứng chính là ghen tỵ, đáp ứng, liền bị chà đạp dưới chân.

“Nếu đã như thế, bà gia ta đây phải tự mình đi một chuyến rồi, cũng hỏi một chút, trong mắt tiểu súc sinh họ Tưởng này có phải chỉ có tiện thiếp với thứ nữ kia không?!” Cung Thuận Quận chúa khó khăn nhịn lại cơn tức giận, lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Đừng nhìn bà tuổi đã lớn, thực ra nhiệt tình khỏe mạnh, lúc này tức nghẹn cổ nhưng thập phần mạnh mẽ, dẫn mấy nữ nhi và Vương Mân một đường tới Tưởng gia, vừa vào cửa cũng không cho người đi bẩm báo, đi thẳng vào trong liền thấy chính phòng trống không, bên ngoài có mấy bà tử canh giữ lại như đang nhìn gió. Nữ nhi nhà mình không có ở đây, lại có một con yêu tinh mày liễu đang nằm trong lồng ngực Tưởng Nhị lão gi khóc đến cực kỳ đau lòng, bà tức khắc cười lạnh.

“Tóm lấy chúng, đánh chết!” Cung Thuận Quận chúa chỉ lạnh lùng nhìn mấy nô tài phản chủ này, ánh mắt hiện lên nét sắc lạnh, cũng không màng lời cầu xin của mấy bà tử này, một bước vào chính đường, thấy Tưởng Nhị lão gia nhìn bà như thấy quỷ, miệng cười lạnh, tránh sáng bên để một nha đầu cầm bảo đao xuất hiện, một đao phóng hướng thẳng tới hai kẻ tiện nhân trước mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook