Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 148: Chương 117.2

Phi Dực

12/10/2018

A Nguyên sau khi tiễn dượng về nhà lại cùng hẹn ngày gặp lại với Thẩm Trân và Bình Thành Quận quân, qua lần này cảm thấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều, trong lòng có chút thổn thức, khi trở về phủ Túc vương liền đi tìm Túc vương phi kể lại sự tình ngày hôm nay, thấy Túc vương phi cũng tỏ ra bất đắc dĩ, liền thở dài: “Theo con mà nói thì nam nhân như vậy chỉ được cái mã thôi, người đẹp nhiều mà tại sao lại phải chấp mê chấp ngộ thế?”

“Năm đó nàng ấy thích người nọ vô cùng.” Túc vương phi liền thấp giọng nói: “Biết rõ trong lòng người này không có nàng, nàng vẫn nguyện ý gả qua, ai nói cũng không được. Thôi, mỗi người đều có duyên pháp khác nhau, hơn nữa biểu tỷ con cũng rời đi rồi, đỡ sau này sinh giận không đâu.” Thấy Phượng Ngọc phía sau cũng đang nghe, Túc vương phi hơi ngừng lại, rồi mới chậm rãi cười nói: “Không nghĩ được là tiểu tử phủ Phần Dương hầu cũng là tên nhóc không tồi, có thể thấy được là nhân duyên này của Lan Nhi cũng ra hoa kết trái.”

A Nguyên ra sức giúp đỡ Tưởng Thư Lan như vậy nhiều ít cũng là vì Phượng Ngọc, lúc này cũng cười nói: “Biểu tỷ hạnh phúc mà, huống chi hiện tại cũng đã lợi hại hơn, cũng nên có cuộc sống tốt nhất.”

Phượng Ngọc ở một bên nghe xong một lát, trên mặt liền lộ ra vẻ thoải mái.

Hắn thích Tưởng Thư Lan, tự nhiên cũng hy vọng nàng có thể hạnh phúc.

A Nguyên lén nhìn thấy hắn cũng không mất mát, biết đây là đã vượt qua, cảm thấy Tam ca này vẫn thực là phóng khoáng, liền yên tâm.

Túc Vương Phi lại đang nghĩ xem tìm một cô nương tốt cho nhi tử thế nào, nghe được chuyện A Nguyên nói hôm nay gặp được Bình Thành Quận quân ở phủ Cung Thuận Quận chúa, liền cười rộ lên nói: “Ta cũng chỉ có quen biết với mẫu thân của Bình Thành, dì con lại có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ.” ‘Dì’ chính là phu nhân Thành Dương bá, thấy A Nguyên kinh ngạc, bà liền xua tay nói: “Thái phu nhân nuôi dưỡng dì con bên người, chơi với mẫu thân Bình Thành là Đồng Thọ Huyện chủ từ nhỏ đến lớn, tựa hồ còn có cái gì đó sâu xa lắm, quan hệ vẫn luôn tốt, sau này con…” Đến đoạn sau là ậm ờ.

Nhà Bình Thành Quận quân qua lại rất thân thiết với phu nhân Thành Dương bá, nếu A Nguyên có thể gả vào phủ Thành Dương bá, về sau này cũng có thể thường xuyên gặp mặt.

Tiểu thư trong kinh đều là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, A Nguyên chỉ gật gật đầu.

Qua mấy ngày, A Nguyên liền biết tin Tưởng Nhị lão gia bị đưa tới ở nông thôn, để Quảng An Huyện chủ ở lại phủ đệ trống rỗng, ai cũng đều phải có trách nhiệm với lựa chọn mình làm ra, bởi vậy nàng cũng không thèm để ý. Nhân việc Thái hậu nhớ nàng mà truyền tin kêu nàng hồi cung, cũng biết lần này ở bên ngoài quá lâu rồi, A Nguyên liền vào cung. Trở về cung liền tới cung Thái hậu, liền thấy trong cung thất rộng lớn, Thái Hậu ngồi ghế chủ vị phía trên đang trò chuyện với Ngũ Công chúa ngồi dưới, trong điện còn có một thằng mập đang lăn sang bên này lăn sang bên kia, vô cùng vui sướng, mắt thấy A Nguyên tới, đôi mắt tên nhóc này liền mở to, lăn một đường thẳng tới chỗ A Nguyên.

A Nguyên kinh hãi!

Sắp bị Nhóc mập đè bẹp mất thôi!

Nàng còn chưa kịp tránh qua một bên đã nghênh đón Nhóc mập này, hai người lăn thành một đống trên sàn, Công chúa điện hạ suýt nữa bị tiểu tử này làm bẹp phổi, lúc này đây hiểu rõ tâm tình thắt lưng buộc bụng của Hoàng thượng, lặng yên rơi lệ, cảm giác được Nhóc mập đang cười khanh khách rúc tới rúc lui vào lòng mình, tức khắc gian nan giãy giụa nói với Thái Hậu đang ngây người ngồi trên: “Hoàng… Hoàng tổ mẫu… Tiểu Ngũ nó thực sự nên giảm béo!” Nói xong, thè lưỡi, ngoặt đầu sang một bên làm bộ ngất xỉu.

Thái Hậu vỗ bàn cười to, Ngũ Công chúa đã cười đến không thở nổi rồi.



Một đám đại cung nữ đến ngã trái ngã phải, còn phải đi lên đỡ A Nguyên đứng dậy, thật là đặc biệt vất vả.

Vì trong cung Thái Hậu thường xuyên có trẻ con, chỉ sợ bị va đập nên toàn bộ đều trải thảm dày, kỳ thật A Nguyên không đau chút nào, ra hiệu cung nữ không cân tới, cũng mở to mắt chớp chớp với đệ đệ một lát, rồi ôm thằng bé lăn vài vòng trên mặt đất, thơm vào gương mặt thịt thịt này một cái, lúc này mới ôm Nhóc mập ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu thở dài nói: “Tiểu Ngũ nặng, không phải cháu gái nói, hiện tại ta mới biết được cái gì gọi là thân thể ngàn vàng đấy!” Ý tứ chính là trọng lượng thực sự khiến người khác chấn động.

“Ý chính là Tiểu Ngũ là người rất có phân lượng sao?” Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, thực vô sỉ mà nói với Thái Hậu: “Tôn nhi… tôn nhi cũng là người “bị” coi trọng sao?”

“AI dám xem thường đệ đâu?” A Nguyên thầm thở dài nói: “Ai nói không cẩn thận là sẽ bị áp xuống đất đó.”

“Hoàng tỷ ghen tỵ nhé, đệ biết mà.” Trước ánh mắt vặn vẹo của A Nguyên, Mập hiện giờ đã càng mồm mép lanh lợi thêm liền thở dài nói: “Đệ nghe Phụ hoàng kể hét rồi! Hồi Hoàng tỷ còn nhỏ cũng đáng yêu như Tiểu Ngũ ý, nhưng sau đó Vương thúc không cho tỷ ăn cơm, Hoàng tỷ gầy, từ đó về sau vô cùng ghen tỵ với Tiểu Ngũ muốn ăn cái gì là được ăn cái nấy.” Dứt lời liền xòe tay đếm: “Hôm nay, buổi sáng ăn một bát đậu tây cuốn, mấy món ăn sáng, hai chén cháo, còn có ba cái bánh bao cực lớn… tiện đó còn có một chén trà lưu phùng táo đỏ…”

Dáng vẻ khoe mẽ này khiến A Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng thầm ghi Hoàng thượng “phản bội” nàng vào sổ đen, A Nguyên chỉ lộ mặt sắc bén của mình mà nói: “Chẳng trách Hoàng bá phụ không cõng được đệ.”

“Không có việc gì, có thể tìm Tứ cả cõng được Tiểu Ngũ là được.” Nhóc mập nói rất thuần thục, hiển nhiên đã “hạ độc thủ” với Tứ ca số khổ trong khoảng thời gian A Nguyên không ở đây.

Thái Hậu nhìn hai tiểu nhân nghiêm trang đấu võ mồm mà cười đến chảy nước mắt, yên lặng nhìn A Nguyên trẻ con gặm lại đệ đệ một ngụm ròi mới hỏi: “Ở bên ngoài con vui đến quên cả trời đất sao?”

“Chỗ nào ạ~” A Nguyên đảo mắt, liền hậm hực nói với Thái Hậu: “Hôm trước mẫu thân mở tiệc mời tiểu thư mấy nhà, cháu gái thế mới biết thời buổi này ở kinh thành cái gì cũng thiếu chỉ có thân thích là nhiều. Sau đó lại có chút sự cố, chuyện của Tưởng gia, cháu gái đi chống lưng cho biểu tỷ.” Dứt lời liền kệ lại sự tình nhiều ngày qua, thấy Thái Hậu nhíu mày, biết là bà chán ghét chuyện không phân biệt đích thứ, có tâm cọ xát hảo cảm thay Tưởng Thư Lan, bèn cười nói: “Biểu tỷ là người ôn nhu, cố kỵ vì người nọ rốt cuộc vẫn là phụ thân, vốn cứ nhẫn nhịn, cháu gái phía sau không nhịn được, lúc này tỷ ấy mới trị tì thiếp và thứ nữ kia,đến cùng vẫn không muốn tổn thương mạng người.”

“Con bé nguyện ý quyên tiền bạc cho cô nhi quả phụ ở biên quan, là người thiện tâm.” Thái Hậu gật đầu, lại không thèm để ý mà nói: “Một tiện thiếp, đánh chết thì đánh chết, chẳng lẽ còn sợ ai trị tội?” Nhưng cũng không phải đứa bé thực sự thân cận, nên cũng không thập phần để ý.

“Biểu tỷ thiện tâm.” A Nguyên chỉ nói vậy, cũng không tiếp tục,thấy Nhóc Mập ôm eo mình, nàng liền cười nói với Thái Hậu: “Lúc trước không cẩn thận va chạm với Tam Hoàng huynh, không biết…” Tiện nhân này có vào cung cáo trạng hay không?

Tiểu tử Phượng Đồng này trời sinh thích mách lẻo!



“Tới rồi, bị ai gia mắng trở về.” Thái Hậu nhắc tới đứa cháu này liền nhíu mày, lạnh lùng mà nói: “Nói con vô lễ với nó. AI gia liền hỏi nó, cháu gái bảo bối của ta xưa nay biết lễ, không biết đã vô lễ với nó thế nào? Ấp úng mãi không nói rõ, sau đó Tuệ Tần vừa lúc khóc lóc tới trước mặt ai gia, ai gia mới biết được, vi phu bất nhân, vi phụ bất từ*, quả thực chính là thứ súc sinh!” Nói tới đây Thái Hậu cũng có chút giận giữ, cười lạnh nói với A Nguyên: “Có thể khiến mẹ đẻ của nó vì Vương phi của con trai tới cáo trạng với ai gia, có thể thấy được nó làm nhi tử thế nào trước mặt Tuệ Tần, không bảo Hoàng đế tước Vương tước của nó cũng coi như ai gia đã nể mặt Thuận Vương phi, Thế tử!”

Vi phu bất nhân, vi phụ bất từ: 'Từ' ở đây mình đoán là nhân từ, nên đại ý câu này là phu quân không có tình người thì vợ không phải nhân từ độ lượng gì.

A Nguyên cũng chỉ mở lời trước mặt Thái Hậu thôi, không nghĩ được là còn có chuyện tốt như vậy, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ vừa lòng.

Phượng Đồng đã làm Thái Hậu Hoàng thượng mất kiên nhẫn, vài lần nữa, không chừng tước vị cũng sẽ tới với Phượng Thuyền.

“Không biết vì sao Tam hoàng huynh dường như có chút thành kiến với Tam tẩu.” A Nguyên rũ mắt, rồi thở dài: “Nghe nói Tam tẩu ở trong phủ rất gian nan, lợi hại hơn nữa cũng là nữ nhân mà thôi. Tam ca sủng ái Từ trắc phi, cũng phân biệt đối xử giữa con cái, có trân bảo cũng có cỏ dại, con thấy được cũng khó chịu trong lòng.” Nói xong, vuốt mặt Ngũ Hoàng tử trong lòng thấp giọng nói: “A Thuyền mới bao lớn đã thập phần trầm ổn khiêm tốn, chỉ là cháu gái nghĩ, phần lớn trẻ nhỏ đều có thể vô ưu vô lo như Ngũ Hoàng đệ, chỉ có trong nhà nhiều chuyện mới có thể tôi luyện ra tính cách kiên cường như vậy.”

“Vợ lão Tam chưa bao giờ oán giận gì đó trước mặt ai gia, ai gia cũng không biết nói thế nào, con bé chịu ấm ức nhiều như vậy…” Thái Hậu liền thở dài: “Ở trong cung, đứa bé này lúc nào cũng như không có việc gì, hiện giờ ngẫm lại, là đứa biết quy củ, ngược lại khiến mọi người thương thay nó." Nếu Thuận Vương phi nháo vào Hoàng cung, đương nhiên Thái Hậu cũng sẽ ra mặt vì nàng, chỉ là không áy náy được bằng hiện tại.

“Hoàng tổ mẫu thường ngày đều yêu thương các vị hoàng tẩu, liền cái gì cũng tốt.” A Nguyên vuốt mông ngựa Thái Hậu một chút, thấy Thái Hậu gật đầu, hiển nhiên đang suy nghĩ xem tạo chút thể diện cho các cháu dâu phía dưới thế nào, liền ôm Ngũ Hoàng tử cùng ra ngoài với Ngũ Công chúa, vừa ra liền bị Ngũ Công chúa búng một cái lên đầu, Nhóc mập ra sức thổi phù phù vào chỗ đau, còn mình rưng rưng nhìn Ngũ Công chúa nói: “Sao Hoàng tỷ búng ta?”

“Ngươi không trở lại, ta ở trong cung không được thoải mái.” Ngũ công chúa liền không vui mà nói: “Hôm kia Thẩm biểu tỷ tiến cung tới, ta cũng đi xem, là một cô nương tốt. Phủ Định Quốc công cũng có phúc, chỉ là……” Nàng nhíu mày, thấp giọng nói vớiA Nguyên: “Ta tưởng tượng cảnh ngươi ở bên ngoài trời cao biển rộng, liền cảm thấy trong lòng thoải mái.” Nàng và A Nguyên lớn lên ở trong cung, là tỷ muội thân thiết nhất, hiện giờ A Nguyên cũng rất thân với nhiều nữ nhi khác, tự nhiên Ngũ Công chúa cảm thấy mất mát, nhưng cảm giác này chỉ tồn tại một lúc, sau đó chính nàng cũng cười rộ lên, lắc đầu nói: “Ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Tuy có khác với những tỷ muội, nhưng mà Ngũ công chúa cũng không giống mình, A Nguyên cũng cảm thấy bản thân có chút không thuần, lôi kéo tay Ngũ Công chúa cười nói: “Chúng ta là tỷ muội, có cái gì tri tâm mà không thể nói ra? Người kháccũng đều không bằng hoàng tỷ.” Trong lòng quyết định không chạy ra ngoài nữa, chỉ ở với Thái Hậu và Ngũ Công chúa, A Nguyên nảy ra một ý, liền cười nói: “Bằng không, mấy ngày nữa chúng ta đi cưỡi ngựa đi, chỉ mấy người chúng ta thôi, thế nào?”

“Dẫn theo biểu ca biểu tẩu đi.” Ngũ Công chúa vẫn ghi nhớ trong lòng, chỉ mỉm cười nói: “Thẩm biểu tỷ bận rộn chuyện quyên tiền bạc trong kinh, không thoát ra được, còn biểu ca và A Loan…” thấy A Nguyên nghe thấy nhắc đến Thẩm Thác khóe miệng liền rút gân, Ngũ Công chúa buồn cười, lại vẫn nhịn cười nói, “Biểu ca cũng đâu ăn thịt người, ngươi lo lắng cái gì thế?”

“Hắn không ăn thịt người, hắn chỉ thích uống rượu với A Dung thôi.” A Nguyên thở dài, rốt cuộc vẫn đồng ý.

Quả nhiên qua mấy ngày, bên ngoài không khí trong lành mát mẻ, A Nguyên liền cùng Ngũ Công chúa cộng thêm một Nhóc mập khóc nháo đòi theo đi tới chuồng ngựa vườn ngự uyển, gặp ngay Thẩm Thác khí vũ hiên ngang và A Loan cùng tới, lại thấy một hướng khác, Cửu Công chúa hoa kiều như cành liễu trước gió cũng đến đây, khóe mắt nhảy dựng, A Nguyên cũng không nói lời nào, tới đón đầu ngăn trước mặt Cửu Công chúa, cười nói: “Cửu muội, hôm nay chuồng ngựa không có chỗ ngồi cho muội, trở về đi, bằng không, ta gọi người kéo muội đi thì khó coi lắm!”Ánh mắt chưa vẻ lạnh lẽo.

Hướng khác, một tên Nhóc mập lại lẻn tới trước mặt thanh niên oai hùng ngẩn cao đầu, há to miệng thấy cả cổ họng và hàm răng sún, so đo với đùi của đại ca này.

Cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện toàn thịt là thịt, Nhóc mập cảm thấy thực bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook