Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 8

Phi Dực

04/06/2017

Lời nói của Thái Hậu vừa ra khỏi miệng, chúng phi sắc mặt đều thay đổi.

Hoàng thượng yêu thương nữ nhi, bình thường khi có hoàng nữ sinh ra, đều sẽ được phong công chúa mà không phải đợi tới lúc xuất giá, có danh vị công chúa nếu được sủng ái thêm một chút cũng có người được phong hào . Nhưng mà đó là khuê nữ của Hoàng Thượng, có vượt quy củ cũng là bình thường. Túc vương là em ruột của Hoàng Thượng nhưng cũng chỉ là thần tử, nữ nhi của hắn vừa hơn trăm ngày đã được phong làm công chúa. Được sủng ái như vậy, ai không ghen tỵ?

"Mẫu hậu ." Túc vương phi đứng dậy, lắc lắc tay Thái Hậu nhỏ giọng nói, "Đứa nhỏ này lớn chưa có công gì với nước, nhỏ cũng vẫn chưa..."

"Thật ra, điều này cũng không có gì quan trọng." Túc vương phi còn chưa nói hết lời cự tuyệt, Hoàng Hậu đang cười dài nhìn biểu tình ngốc ngốc của A Nguyên, đè tay Túc vương phi lại, nhẹ nhàng nói "Hoàng thượng yêu thương nữ nhi, ngươi nói là vì sao? Chính là vì để nữ nhi hoàng gia của chúng ta có địa vị cao quý, sau này làm việc gì, dù là xuất giá hay thế nào, đều có thể đứng vững, " nàng dừng một chút, ánh mắt nhìn vào những cung phi mặt đang biến sắc , lạnh nhạt nói, "Ai cảm thấy chuyện này quá đạng ,có thể đi trần tình cùng Hoàng Thượng, cũng hỏi Hoàng Thượng một câu, có phải cũng nên đem mấy tước vị hoàng nữ trong cung giữ lại,sau này hãy phong."

Những cung phi này, hoàng nữ không phải có một thì cũng có hai, lúc này liền cúi đầu không nói.

Dù là phong công chúa, cũng không chiếm mất chỗ tốt của nữ nhi các nàng, tội gì phải tranh chấp với Thái Hậu ?

"Nhưng là..." Túc vương phi không nghĩ tới hôm nay tiến cung, sẽ có biến cố như vậy, nhịn không được lộ vẻ do dự.

Nàng có tâm tình gì trên mặt đều hiện lên rõ ràng, Hoàng Hậu ở một bên nhìn, cảm thấy có chút hâm mộ, từ lúc Túc vương phi gả vào hoàng gia, nàng và Túc vương phi cực kỳ thân cận, cười nói, "Ngươi từ chối như vậy,là cảm thấy phong vị công chúa còn chưa đủ?"

"Đã là cực kì tôn quý ." Túc vương phi hanh chóng nói, trên mặt liền lộ ra vẻ ảo não.

A Nguyên lúc này đã hiểu , biết mình nhặt được tiện nghi lớn, nhất thời trong lòng khoái hoạt không thôi.

Nàng biết, ở cổ đại, nữ tử địa vị càng cao, mới có thể càng tùy ý sống lại được người tôn trọng.

Cảm động tâm ý của Thái Hậu đối với mình, A Nguyên càng thêm nhu thuận khả ái, còn cố ý đưa ra tay mập của mình để Thái Hậu nắm lấy, một già một trẻ đang chơi vui vẻ, bên kia Hoàng Hậu cười híp mắt kéo Túc vương phi ngồi bên cạnh, thấp giọng nói, "Đừng để uổng phí tâm tư của mẫu hậu” Nghe được Túc vương phi nhỏ tiếng trả lời, Hoàng Hậu cảm thấy trước mặt mình là một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, thanh âm càng thêm nhu hòa, nhỏ giọng cười nói "Đây là trưởng nữ của ngươi, nếu là trong cung không biểu hiện gì, khuê nữ của ngươi khó tránh khỏi bị người ta coi thường."



Hoàng Hậu chỉ có Thái Tử và nhị hoàng tử là 2 nhi tử, không có nữ nhi. Tuy làm Hoàng Hậu, công chúa trong cung đều là nữ nhi của nàng, nhưng so với nữ nhi do các phi tần sinh ra, cháu gái như A Nguyên lại làm nàng thấy thân cận hơn. Huống Túc vương phi từ trước đến giờ luôn cung kính với nàng, là người thành thực, cho người mình thích nhiều ưu việt hơn, Hoàng Hậu vẫn là nguyện ý .

Từ phi ở đối diện đã hận đến mức cắn răng, nhưng mà Thái Hậu vừa đối với nàng bất mãn, tuy rằng nay nàng rất được sủng, nhưng cũng không dám tranh chấp với Thái Hậu.

Thái phu nhân Lý quốc công cười nói với Thái Hậu, "Nương nương thích đứa nhỏ này như vậy,hay là giữ nàng lại trong cung sống thêm mấy ngày?"

"Nàng còn nhỏ, huống sau này còn tiến cung nhiều, vẫn là để cho nàng ở lại bên người mẹ nàng đi." Thái Hậu cũng có chút động tâm, nhưng nay con trai thứ hai và thứ ba của Túc vương phi đều ở trong cung, nếu còn gọi A Nguyên tiến cung, vợ chồng hai người khó tránh khỏi hụt hẫng, Thái Hậu vẫn đau lòng tiểu nhi tử , huống hồ lại nghĩ tới, đến lúc đó trong Túc vương phủ chỉ còn lại tiểu chủ tử là Phượng khanh , nàng lại cảm thấy chán ghét, sờ A khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nguyên nhẹ giọng nói, "Chỉ cần tiểu công chúa của chúng ta thường xuyên tới gặp hoàng tỗ mẫu, vậy là được rồi ."

Nói xong nghĩ nghĩ, lại gọi nha hoàn thiếp thân của mình ra mĩm cười nói với Túc vương phi, "Đứa nhỏ này, ngươi phải dốc lòng dạy bảo, giống như các nhi tử khác mới được."

"Để cho mẫu hậu phí tâm, con không biết nên cảm tạ như thế nào ." Túc vương phi đỏ mặt đứng dậy nói.

Từ phi ở một bên nghe được , mắt chợt lóe,làm ra biểu tình lơ đãng nói, "Nói tới nhi tử, thần thiếp lại cảm thấy lo lắng." Thấy Thái Hậu , Hoàng Hậu chuyển ánh mắt tới trên người của mình, nàng đứng dậy cười nói, "Mấy ngày trước, nghe nói tam hoàng tử và hai vị điện hạ của Túc vương phủ xảy ra tranh chấp, tuy rằng tam hoàng tử bị hai vị công tử đả thương khóe miệng, nhưng thần thiếp lại lo lắng hai vị tiểu công tử trên người như thế nào rồi." Nàng tuy rằng nói như vì Túc vương phủ lo lắng, nhưng lại cố đem việc tam hoàng tử bị thương nói rõ ràng, hiển nhiên là ý đồ bất thiện.

Nhìn thấy biểu tình tức giận của Túc vương phi, Từ phi trong lòng cười lạnh, không thèm để ý.

Xuất thân của nàng mạnh không biết bao nhiêu lần so này Túc vương phi, vì sao phải sợ nàng chứ?

Túc vương phi nói dễ nghe là xuất thân từ Anh quốc công phủ, đường huynh là Anh quốc công. Nhưng là nếu nghiên cứu kĩ càng, Túc vương phi chẳng qua chỉ là chi thứ của Anh quốc công phủ , cha ruột nàng nổi danh ngu xuẩn ở kinh thành, chê cười không phải một hai điều. Thân đệ đệ văn võ không thành, bất quá dựa vào Anh quốc công làm một ít nghề nghiệp, ăn mặc không lo, cũng là cái phế vật. Chỉ có một thứ huynh coi như có bản lĩnh, ở trong triều không sai, nhưng mà so với Từ phi xuất thân thế gia, huynh đệ là quan cao, tỷ muội lại gả nhập toàn hào môn, thì lại kém rất nhiều.

Cũng bởi vì vậy, Từ phi lại càng thêm không chịu được việc Túc vương phi đắc ý.

Huống gì nàng được Hoàng thượng sủng ái cũng vì thân phận tôn quý, nàng lại càng thêm bừa bãi.

"Tiểu Tam bị thương?" Hoàng Hậu thấy Từ phi khí thế bức nhân, chân mày hơi nhíu lại, thấy Thái Hậu chỉ ôm A Nguyên không biết đang suy nghĩ gì, lộ ra một cái nụ cười ấm áp, "Thế này thì có gì đâu? Nam hài nhi nếu ngày thường không có một ít đấm đá, chẳng phải là y như tiểu cô nương? Huống gì chỉ có như vậy, các huynh đệ mới thân cận." Nói tới đây, nàng thấy Thái Hậu khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, vội vàng tiếp tục nói, "Mẫu hậu còn nhớ rõ năm đó Thái Tử cùng tiểu nhị? huynh đệ ruột mà đánh nhau tới mức cung nhân cũng can không được, bây giờ tình cảm không phải càng ngày càng tốt sao?Tiểu nhị bây giờ phụ trợ đại ca, thập phần dụng tâm, cả triều đều khen ngợi."



Nói đến cuối cùng, vẫn nhịn không được cho nhị hoàng tử thêm vài câu hay.

Thái Hậu đối với Hoàng Hậu càng thêm yêu thích.

Tuy rằng con dâu này xuất thân không có tôn quý bằng Từ phi, nhưng mà đối với nàng luôn ôn hòa kính cẩn, đối với cung phi ân uy đều công bằng, đối với hoàng nữ, hoàng tử cũng không sai, biểu hiện đối với tôn thất rất thân thiện, ở vị trí Hoàng Hậu,Thái Tử là trưởng tử của Hoàng Hậu, bất kể là vì mình, hay vì nhà mẹ đẻ của Thái Hậu sau này, Thái Hậu đều sẽ chừa mặt mũi Hoàng Hậu.

Nghe Hoàng Hậu nói xong, Thái Hậu mỉm cười "Ngươi nói đúng, huống gì… " nàng nói với Từ phi "Tiểu Tam đã gần mười lăm , còn không đánh lại đệ đệ hắn, sự tình mất mặt như vậy, đừng có nói với người bên ngoài !"

Tam hoàng tử chính là họ hàng của Từ phi, tuy rằng Từ phi xưa nay khinh thường mẹ đẻ của hắn, nhưng lúc này cũng cảm thấy bị mất mặt, ủy khuất đến muốn rơi lệ, nhưng phải nhịn, thấy Thái Hậu gọi cung nữ tiến vào, trong tay cầm một cái tráp mạ vàng, Thái Hậu lấy ra một đôi minh châu sặc sỡ loá mắt đặt trong chăn A Nguyên.

"Đứa nhỏ này, ta mong rằng sau này có thể như minh châu luôn tỏa sáng." Thái Hậu cười nói với Túc vương phi.

Kiếp trước A Nguyên chỉ là một tiểu thị dân, nhìn hai viên minh châu tròn vo, tỏa ra ánh sáng chói mắt, so với nắm đấm của mình còn to hơn, không tiền đồ nuốt nước miếng một cái, thật nhanh lấy hai viên minh châu bỏ vào trong yếm của mình, rồi cười nịnh hai tiếng với Thái Hậu.

"Không hổ là công chúa,yêu thích thứ gì cũng đều có quý khí!" Cung phi người nào không có ánh mắt? Thấy Thái Hậu thích đại cô nương của Túc vương phủ, một phi tần thông minh chiều lòng nói.

"Vậy mà ngươi cũng hiểu." Thái Hậu thấy miệng nhỏ của A Nguyên chắp lại chắp, bị chọc cho vui lòng, chỉ vào phi tần kia cười nói, "Như vậy, cũng cho ngươi chút quý khí đi." Nói xong, quả thật gọi đại cung nữ từ lấy một cái trâm cài nạm hông kim bảo cực lớn từ trong tráp ra thưởng cho phi thần vẻ mặt vui mừng.

Đây quả thực là nói cho mọi người, chỉ cần đối tốt với tiểu nha đầu này, Thái Hậu liền thích .Ghen tỵ với cung phi vừa được Thái Hậu thưởng, cái cung phi khác ánh mắt nhìn về phía A Nguyên trở nên cực kì nóng bỏng .

Không có bị coi là thấy tiền mờ mắt, cái này thật sự là quá tốt.

A Nguyên hài lòng ôm bắp đùi to nhất hậu cung, cảm thấy rốt cuộc tìm được chân lý của cuộc sống .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook