Chương 104
Phi Dực
02/01/2018
Ngũ thiếu gia phủ Hoài Nam vương nổi danh ăn chơi trác táng.
Chỉ có điều ai bảo ăn chơi trác tráng thì nhất định ngu xuẩn chứ?
Có thể trở thành một kẻ ăn chơi trác táng đủ tư cách mà không ai dám khi dễ, không ai dám chạm vào một đầu ngón tay thì thông minh là bắt buộc phải có, bằng không nhỡ trêu vào người không nên đắc tội, chỉ sợ sau này muốn ăn chơi trác tang cũng chẳng còn mạng để làm. Đối với thể loại ăn chơi trác tang trong kinh đáng nói tới, ngoài A Nguyên và Ngũ Công chúa có đế sủng, đằng sau còn có chỗ dựa vững chãi, thì chính là vị nhân tài kiệt xuất Phượng Thành vì cảm nhận được ánh mắt vừa lòng của A Nguyên mà nhìn lại đây, mặt liền đầy tươi cười chào đón nói: “Cơn gió nào thổi tới mà trùng hợp vậy, có thể gặp được hai vị Hoàng muội ở đây?” Miệng kêu Hoàng muội, vẻ mặt thì như nói chuyện với tổ tông.
“Đường huynh đến thỉnh an dì ta, ta đến xem chút thôi.” Phủ Hoài Nam vương là một nhánh rất xa, đến phiên Phượng Thành này chỉ sợ tước vị cũng chưa chắc sẽ truyền lại cho một đứa con trai nhỏ bé như hắn. A Nguyên biết rằng, Hoài Nam vương phi nguyện ý liên hôn với phủ Thành Dương bá chỉ sợ chính là vì muốn tìm một xui gia hữu lực cho con trai mình, sau này Vương phủ chia nhà, tiểu tử này cũng có thể tiếp tục cuộc sống ăn chơi trác táng được, huống chi xiu gia này còn có phủ Anh Quốc công chống lưng phía sau, quá tiện còn gì. A Nguyên cũng rất bội phục tính toán của vị Vương phi này, chỉ là, tính đi tính lại, cũng không tính được là sẽ cưới một nàng dâu không phối hợp với ngươi này.
Mắt thấy A Nguyên thân cận với phu nhân Thành Dương bá như vậy, đôi mắt Phượng Thành cười đến mị hoặc, đối mặt với phu nhân Thành Dương bá một vị bá nương không cùng chi như vậy còn thấy giống như nhạc mẫu chân chính luôn vậy, hoàn toàn không có nửa kiêu ngạo của tôn thất, chỉ thập phần cung kính mà nói: “Hoàng muội thường tới thăm trưởng bối, huynh cũng làm việc nên làm thôi.” Miệng thực ngọt, khuôn mặt thanh tú còn phảng phất chút ngượng ngùng nói tiếp: “Đến huynh nhận được vài phần từ ái của bá nương tâm cũng sinh kính ngưỡng, nếu bá nương không chê cháu rể quá phiền, cháu liền mặt dày thường xuyên qua lại, cũng để cháu bày tỏ lòng hiếu thảo với bá nương.”
Vẻ mặt Phượng Thành càng ngượng ngùng cảm kích thêm.
A Nguyên ghé vào lồng ngực thơm ngát mềm mại của phu nhân Thành Dương bá, không khỏi thầm than vị “đường huynh” này quả thật là diệu nhân.
Có thể bày ra vẻ mặt nguyện ý lấy lòng trưởng bối đến vậy, chẳng trách có thể thoải mái ăn chơi trác táng nhiều năm như thế.
Ngũ công chúa há hốc miệng thở dốc, thật sự nói không ra lời đối với vị đường huynh này. Có điều phu nhân Thành Dương Bá có giao tình với Đức phi, đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi năm ngày lễ ngày tết, sinh thần của Đức phi, phu nhân Thành Dương Bá đều dâng lê tới, vô cùng thân cận, tuy rằng Đức phi giữ kín như bưng, cũng không chịu nói với Ngũ công chúa sự tình năm đó, nhưng mà Ngũ Công chúa vẫn biết là Đức phi đối với phu nhân Thành Dương Bá không giống những người khác.
Đức phi cũng từng cảm khái nói với nàng, năm xưa có người nhận ân huệ của phu nhân Thành Dương Bá và Túc Vương Phi, hiện giờ lại thành bản thân nàng, chỉ là khi Ngũ Công chúa hỏi tại sao lại có ân huệ này, Đức phi lại không chịu nói gì.
“Điện hạ khó khăn lắm mới tới được, vậy ở lại dùng cơm với chúng ta chứ?” Phu nhân Thành Dương bá mặt mày ôn nhuận, vỗ vỗ A Nguyên trong lồng ngực, rồi nói với Ngũ Công chúa: “Vừa khéo phía nam mang tới chút thủy sản mới mẻ, phòng bếp đã chế biến sạch sẽ, tuy không bằng mỹ vị trong cung nhưng cũng được tính là thanh đạm ngon miệng, cũng để điện hạ đổi khẩu vị một hôm, bữa hôm nay thưởng thức chút cháo được không?”
“Sao phu nhân lại nói vậy? Phải là A Nguyên và ta ăn chùa đồ tốt của phu nhân mới đúng.” Ngũ Công chúa chỉ cười, nói, lại ngồi xuống sát cạnh người phu nhân Thành Dương bá, mắt thấy A Nguyên lén lút ngó nghiêng bóng dáng A Dung, bàn âm thầm biểu đạt một chút khinh bỉ với muội muội mặt dày này, xong mới mỉm cười với phu nhân Thành Dương bá nói: “Nha đầu A Nguyên này vất vả lắm mới xuất cung được, vương phủ còn chưa về đã tới quý phủ của phu nhân, một lòng đều vì phu nhân đó.” Nói xong liền che miệng cười, có ý tứ muốn ra hiệu với phu nhân Thành Dương bá đây là cố ý tới để chống lưng cho người đó.
“Tấm lòng của hai vị điện hạ thần hiểu rõ.” Phu nhân Thành Dương bá bèn cười đáp.
Ngũ Công chúa thấy phu nhân Thành Dương bá hiểu được ý của mình, cảm thấy bản thân đã giúp A Nguyên có được hảo cảm trước mẹ chồng tương lai nên đặc biệt đắc ý, nỗi sợ vì biến cố hôm trước ở phủ Định Quốc công cũng tiêu tán vài phần, chỉ là thấy Phượng Thành vẫn ánh mắt trông ngóng mà nhìn, liền mở miệng mời hắn ngồi lại chỗ. Thanh niên kia vừa cử động, Ngũ Công chúa liền để ý tới A Kính kia, từ lúc A Nguyên và nàng tiến vào vậy mà vẫn an tọa bất động, hiện tại còn có chút kiêu ngạo ngồi yên, cũng không thèm nhìn ai khác, nàng vốn không phải người tính tính ôn hòa, lúc này đây liền cười lạnh nói: “A! Đường tẩu đang khinh thường ta sao?”
Lời này thật lợi hại. Phượng Thành không biết ân oán trong Trạm gia, nào biết được thê tử làm vậy là có ý gì, lại thấy sắc mặt Ngũ Công chúa không tốt, tức khắc rơi vào thế khó xử.
Chưa nói tới phủ Định Quốc công, phía sau Ngũ Công chúa còn có Thành vương Phượng Minh rất được Hoàng thượng sủng ái nữa, đây mới là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong kinh của Đức phi và Ngũ Công chúa!
Nghĩ đến Phượng Minh yêu thương muội muội, Phượng Thành liền đổ mồ hôi hột, vội vàng lôi kéo A Kính có vài phần buồn bực nhìn về phía Ngũ Công chúa một phen, miệng nói nhỏ: “Gặp khách sao lại không để ý tới, đây là quy củ chủ nhà à?”
A Kính không ngờ rằng Ngũ Công chúa mở miệng làm nhục nàng, Phượng Thành vậy mà lại không đứng về phía thê tử của mình, còn có ý muốn nàng bồi tội với Ngũ Công chúa, thù mới hận cũ, lúc này ánh mắt lẫn thù hận, cắn răng thấp giọng nói: “Chàng là huynh trưởng của các nàng, chẳng lẽ hiện tại không phải các nàng tới bái kiến tẩu tử là ta mới đúng sao?!” Nhân luân có trật tự, đây là thiên đạo! Chẳng lẽ còn muốn tẩu tử hạ mình cười nịnh nọt hai đứa em chồng sao?!
Phượng Thành quay phắt đầu lại nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc!
Bảo hai người có phong hào Công chúa… tới bái kiến vợ của con trai một cái vương phủ nho nhỏ? Đầu óc có trưởng thành không thế? Còn có chỉ số thông minh không thế?
Lòng lộp bộp một tiếng, Phượng Thành chợt cảm thấy người vợ này không giống như trong tưởng tượng, chỉ là hắn nghe nói rằng, lúc đầu đại tiểu thư Trạm gia làm chị em dâu với Tam Công chúa, phủ Thành Dương bá phía sau còn thầm dìu dắt phu quân của đại tiểu thư nữa, như vậy hẳn A Kính cũng sẽ không kém, đầu óc của vợ không tốt lắm, nhưng nhà vợ dùng tốt là được rồi, khóe miệng giật giật, rốt cuộc nhịn xuống, chỉ nhẹ giọng lệnh A Kính đừng nói gì, rồi mới vội vội vàng vàng đỡ lời trong ánh mắt lạnh của Ngũ Công chúa: “Cô dâu thẹn thùng ý mà, nhìn vào khó khăn lắm ca ca mới lấy được dâu hiền, muội muội cho qua đi nhé.”
“Cũng đúng, A Kính tỷ tỷ không thích bá nương dạy dỗ tỷ, bởi vậy không tự tại trước mặt bá nương như Trạm đại tỷ tỷ.” Trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của A Nguyên lộ ra nụ cười ngây ngô.
Từ lời này Phượng Thành lại nghe ra được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cái gì mà không thích bá nương dạy dỗ? Chẳng lẽ là không thân cận với phu nhân Thành Dương bá sao?! Nếu không thân cận, hắn cố sức cưới khuê nữ một quan tứ phẩm để làm cái gì?! Ăn no rửng mỡ à?!
Trong lòng mang theo vài phần do dự, vẻ cử án tề mi mới vừa rồi với A Kính biến mất không dấu trên gương mặt của người này, trầm mặc một hồi, rồi cười gượng nói: “Về sau, còn nhờ bá nương quan tâm dạy dỗ nàng ấy.”
“Nàng là nữ nhi đã xuất giá, bá nương để ý cũng không thích hợp.” A Nhạc yên lặng mà ngồi ở một bên, mới vừa rồi trong lòng còn vì tình cảm của người này không tồi mà có chút vui vẻ, nói cho cùng vẫn là muội muội của mình. Chỉ là trước mắt nhận ra phản ứng của Phượng Thành, thầm khó chịu thay muội muội, lại biết, chỉ cần một ngày con bé vẫn không thay đổi tính tình của mình, thì ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, không muốn phu nhân Thành Dương bá phải khó xử, liền ngồi bên lạnh nhạt nói ra lời này.
Hắn đường đường là huynh trưởng của A Kính lại có dáng vẻ hờ hững, Phượng Thành khẽ nhíu mày, lén ra hiệu cho A Kính, bảo nàng nói chút lời mềm dẻo. Dù sao cũng là người một nhà, nào lại như kẻ thù được?
A Kính hôm nay tới cửa vốn là là vì thị uy mà đến, huống chi gả đến vương phủ đã ba ngày, Hoài An Vương phi rất là coi trọng nàng, mấy tẩu tử đều không bằng, vị Vương phi kia dường như chỉ hận không thể đối đãi với nàng khuê nữ ruột thịt, cũng làm A Kính đắc ý, bởi vậy hôm nay tới, cốt là muốn nhìn sắc mặt bá nương đường huynh hối hận lấy lòng. Mấy thứ kia chưa thấy đâu đã bị A Nguyên và Ngũ Công chúa cản trở, trước mắt đang buồn bực, dưới ánh mắt khác lạ của phu quân Phượng Thành chỉ phủi tay, cũng không nhìn sắc mặt khó coi của phu quân, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm phu nhân Thành Dương bá đang ngồi yên, lạnh lùng hỏi: “Mẫu thân ta đâu?!”
“Mẫu thân ngươi đang bị bệnh, không phải ngươi biết rồi sao?” Trạm nhị thái thái liền cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt Phượng Thành bao quát, thấy không khí trong phòng không đúng lắm, liền âm thầm nhíu mày.
“Nếu ngươi nhớ nàng thì đưa cháu trai đi gặp nàng đi, để nàng vui vẻ.” Phu nhân Thành Dương bá không nói đưa Trạm tam thái thái tới, chỉ ôn tồn nói.
“Nhạc mẫu nếu bị bệnh sao cháu dám quấy rầy tĩnh dưỡng được? Để người nghỉ ngơi vậy, cũng không phải sau này không tới nữa, còn gặp nhiều lần.” Phượng Thành coi như đã nhìn ra là cả nhà này không hài hòa lắm, chỉ là hắn cưới A Kính vốn vì để ý đại phòng, nhạc mẫu bị bệnh hay không bị bệnh hắn không để bụng lắm, chỉ cần phu nhân Thành Dương bá thích mới là quan trọng nhất, lúc này thấy vẻ mặt bị bá nương này lạnh nhạt, bèn ngồi bên cười nói: “Sau này hai cháu tới chơi, bá nương đừng ghét bỏ phải chuẩn bị thêm hai đôi đũa nhé.”
“Các ngươi nguyện ý tới, mấy thứ đó tính là gì?” Phu nhân Thành Dương Bá biết một câu của hôm nay A Nguyên đã để phủ Hoài Nam vương hiểu ra A Kính không thân thiết với trong nhà, sau này chỉ sợ cuộc sống sẽ không dễ dàng gì, bèn chỉ ôn hòa đáp.
A Kính đứng ở trong phòng đã hồi lâu lại không có ai để ý tới nàng, trong lòng hận đến muốn chết, cắn chặt môi ôm hận xem ra, hồi lâu, liền thấp giọng nói: “Ta đã là tôn thất, chẳng lẽ bá nương lại bất kính với tôn thất, với Hoàng gia như vậy sao?!”
“Chẳng lẽ ngươi gả cho tôn thất chính là để tới diễu võ dương oai với nhà mẹ đẻ sao?” Phu nhân Thành Dương Bá cũng không thánh mẫu, lúc này mặt trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Hay là định trị cả nhà tội đại bất kính, tiện phô bày uy thế phu nhân ra?!”
Phu nhân Thành Dương Bá nói đến A Kính phản bác không được. Một lúc sau, vậy mà nàng ta đột nhiên che kín mặt mình khóc ròng nói: “Bá nương từ trước đã khi dễ mẹ con chúng ta cũng thôi đi, hiện giờ lại vẫn đối xử với ta như thế sao?” Nàng xoay người một cái liền đẩy Phượng Thành đang ngây dại, lớn tiếng khóc ròng: “Thiếp bị bạc đãi khuất nhục nhưu vậy, Ngũ gia lại chỉ biết nhìn thôi sao?!”
Phượng Thành ngây ngốc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mỉa mai của A Nguyên, lúc sau lại nhìn thê tử não tàn của mình, rất muốn hỏi nàng ta một câu ―― chẳng lẽ, còn muốn bổn thiếu gia chống một đám tổ tông, báo thù cho ngươi hả?!
“Lời này…ta không thích nghe!” A Nguyên lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt nhỏ đã trầm xuống.
Phượng Thành quay đầu nhìn, mắt thấy sắp đắc tội A Nguyên rồi, trong lòng tức khắc muốn hộc máu!
Đối mặt với ý nghĩ kỳ lạ trong đầu A Kính, cảm thấy nàng thật sự không có giá trị lợi dụng gì cả, Phượng Thành sớm trong lòng chán nản khôn cùng, huống chi thiệt lòng thích A Kính, hắn cảm thấy ở trong mắt A Nguyên và Ngũ Công chúa chính mình còn không được tính là một cọng hành, còn làm loạn nữa, chỉ sợ sẽ biến thành xác chết ăn chơi trác táng. Cuộc đời tươi đẹp phía trước hắn còn chưa hưởng thụ đủ đâu, đã nhiều ngày vì A Kính yêu cầu đủ trò, còn không cho hắn đụng chạm tiểu nha đầu mà phiền đến hoảng rồi, hiện tại mất kiên nhẫn, lại không thể nặng lời trước mặt thông gia, bằng không nhỡ sau này có biến cố, người ta lại cùng một phe, chẳng phải sẽ hận chết hắn sao?
Dừng một chút, người này mới khụ một tiếng nói: “Muội muội nói đúng, ngươi cũng quá yếu đuối rồi. Mới vừa nói cái gì ngốc nghếch thế, người một nhà, những lời này chẳng phải quá xa lạ rồi sao?” Thấy A Kính ôm hận, hắn cũng không nể nang gì nữa, khóe mắt ra hiệu một cái, nha đầu bà tử theo cùng đã đi lên, cười ấn A Kính vẫn còn đang tức giận bất bình lại, lúc này đây mới đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với phu nhân Thành Dương Bá, miệng nói, “Là do A Kính hồ ngôn loạn ngữ, cháu thay nàng bồi tội với bá nương.”
Thấy phu nhân Thành Dương Bá sắc mặt nhàn nhạt gật đầu, hắn liền cười nói: “Bá nương yêu thương nàng, không vì nàng không hiểu chuyện mà để trong lòng, cháu rể lại bất an cực kỳ, khi về sẽ nhắc nhở nàng thật tốt, lần tới đến, nhất định sẽ rất quy củ ạ.”
Rồi lại cười làm lành nói với A Nguyên: “Cũng bồi tội với muội muội nữa.”
“Mệt rồi.” A Nguyên mới không để phu nhân Thành Dương Bá nói ra cái gì mà tha thứ đâu, lúc này liền mềm oặt trong lồng ngực dì lãnh đạm nói.
“Mệt rồi thì dì đưa con vào trong nghỉ nhé?” Phu nhân Thành Dương Bá cúi đầu mỉm cười.
“Dâng đồ ăn lên đi.” A Nhạc nhìn muội muội cứ lao vào đường chết như vậy mà cảm thấy mệt mỏi đến hoảng, lại chỉ sợ hôm nay con bé còn muốn nói ra cái gì khác dễ nghe, bèn nhẹ giọng nói.
“Ăn yến xong, chúng ta lại nghỉ vậy.” Nhắc đến ăn, hai mắt A Nguyên liền sáng, lại nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy A Dung đâu ạ?”
“Chốc nữa con sẽ gặp.” Phu nhân Thành Dương bá mỉm cười, lộ vẻ từ ái sẵn có, rồi lại cho người ra phía trước thỉnh ba vị lão gia vào. Đều là người một nhà nên cũng không kiêng dè gì, bèn ở giữa nhà bày tiệc rượu. Khoản tiệc rượu thì Phượng Thành rất lanh lợi, thập phần gặp may rồi, thầm lẫn vào Trạm gia tìm cách thân cận hơn, vội vàng như vậy bất chấp thê tử chịu thiệt thòi, thấy thái độ Thành Dương ba cũng xem như khách khí, liền cảm thấy coi như đã thành công, lại sợ thất bại rong gang tấc, chỉ uống rượu rồi nói làm phiền cả nhà đã lâu, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trạm Tam nhìn tiểu tử tinh ranh này, xoa xoa khóe mắt mình, rồi hỏi A Kính: “Ngươi đi với con rể sao?”
“Chẳng lẽ ta còn muốn ở lại sao?” A Kính liền cười lạnh nói: “Cả phủ này không gặp ta mới thấy vui đấy, ta hà tất phải câu nệ?!”
Phượng Thành hận không thể hộc máu!
Mới tạo được chút hảo cảm mà quanh đi quẩn lại thê tử này đã hủy sạch tâm huyết của hắn, muốn chết đấy hả?! Trong lòng hận đến không nhẹ, hắn ở bên cười trừ nói: “Gia mẫu yêu quý nàng, một khắc không muốn chia xa, muốn trách thì phải trách sao nàng có thể làm người ta thích đến thế, nhưng…”
“Hừ!” A Kính cười lạnh một tiếng, Phượng Thành không nói được nữa.
Trạm Tam lại không giận, thấy con rể chân tay luống cuống, liền đặt chén rượu trong tay xuống, nhàn nhạt mà nói: “Một khi đã như vậy thì cũng đành thôi, ta vốn muốn, hôm nay ta và mẫu thân ngươi định hòa li, ngươi nhớ mẫu thân, hiện giờ ngược lại không cần lo lắng nữa.”
Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, tức khắc làm A Kính kinh sợ, lâu sau, nàng đột nhiên thét to: “Ngươi muốn hưu mẫu thân ta?!” Cơ hồ nàng như muốn nhào lên, thét lên: “Dựa vào cái gì mà ngươi hưu bà?!”
Hưu: chồng bỏ vợ.
Hòa li: cả hai cùng muốn ly dị.
“Là hòa li.” Trạm Tam lạnh lùng nói: “Năm xưa, mẫu thân ngươi không hiền lương, ta vốn đã muốn hòa li cùng nàng, chỉ là đã có ngươi và ca ca ngươi, nên mới chịu đựng đến nay. Hiện gi…” ông nhẹ giọng nói: “Ngươi đã gả chồng, ca ca ngươi cũng đính hôn, không còn gì phải băn khoăn nữa, trước mắt cũng là lúc ta và nàng duyên phận đoạn tuyệt.” Thấy Phượng Thành phía sau A Kính ánh mắt thâm trầm, ông chỉ cảm thấy thật mỏi mệt, lắc lắc đầu nói: “Cho dù là hòa ly, ta cũng sẽ cho mẫu thân ngươi không ít bạc, của hồi môn của nàng cũng để nàng mang về, từ nay về sau, tự bảo trọng là được.”
Mẫu thân ngươi liền tính là hòa li, ta cũng sẽ cho nàng sung túc bạc, nàng của hồi môn, cũng mang về, từ nay về sau, từng người bảo trọng cũng là được.”
Ngôn từ kiên định, hiển nhiên không phải một ngày đã quyết định ra, A Kính lại cảm thấy phụ thân mắt thấy nhà mẹ đẻ mẫu thân thất thế mới làm thế, chửi: “Tiểu nhân!”
“Nói thế nào thì là thế ấy đi.” Trạm Tam không để trong lòng, liền lãnh đạm mà nói.
“Ngươi cũng đồng ý?!” A Kính chỉ tay vào A Nhạc đứng bên không nói lời nào mà căm hận nói: “Vì nịnh hót đại bá phụ đại bá nương, đến mẫu thân của chúng ta mà ngươi cũng từ bỏ hả?!”
“Nếu cậu không định ôm đùi nhà chúng ta, ta cũng sẽ không như thế.” A Nhạc châm chọc: “Khi nào ngươi tiễn đưa cậu đi ý, thì hỏi chút thử xem, hắn đã làm gì cới nhà ta.” Cậu hắn sắp lưu đày biên quan, cả đời không thể hồi kinh nữa, A Nhạc xem như trút được gánh nặng.
“Tiểu nhân vô tình vô nghĩa, ta… ta sao lại có loại người nhà như các ngươi chứ!” A Kính chỉ cảm thấy cả phủ nay toàn kẻ ác tâm, lúc này đây cũng vênh mặt cười lạnh nói: “Hòa li thì hòa li! Sau này, các ngươi cũng đừng hối hận!” Nói xong, trong lòng liền quyết định sẽ lập tức cáo trạng với Hoài Nam Vương phi, thỉnh nàng trị tội đám tiểu nhân này, càng không muốn ở lại thêm, cũng đã quên nên đi an ủi Trạm tam thái thái trước, lôi kéo phu quân đang híp mắt không biết suy nghĩ điều gì nghênh ngang mà đi, Trạm Tam tâm tình cũng không tốt, chỉ yên lặng ngồi ở một bên.
“Loại vợ phá gia như vậy sớm nên hưu rồi!” Trạm nhị lão gia là người có gì nói nấy, liền ném mạnh chiếc đũa lên bàn, cười lạnh nói: “Mấy năm nay, nàng ta làm đủ trò, còn không phải do ngươi dung túng sao?!”
A Nguyên đã ăn thực no, cũng không nghe mấy huynh đệ này nói chuyện, bò xuống bàn, liền thấy A Dung đang có chút mệt mỏi mà vội vàng từ bên ngoài tiến vào, thấy tiệc đã tan, liền nhíu mày nói: “Không kịp sao?” Trong lòng lại thầm tế Túc vương cứ lệnh hắn lật xem lại hồ sơ một phen, tâm nói đại khái là vì lão Thái sơn trước kia đã bị phủ Anh Quốc công tra tấn không nhẹ, hiện giờ đúng là đem kinh nghiệm tích lũy nhiều lăm đến hành hạ hắn đây!
“Không muốn ở lại với đám ngốc chúng ta, dĩ nhiên là đã về rồi.” Trạm nhị lão gia cười lạnh một tiếng, lúc này mới hỏi: “Đã đói bụng chưa? Ăn chút đồ lót lót.”
A Dung đang nhìn A Nguyên ngồi cách đó không xa đang nghe răng cười với mình, nghe thấy vậy bèn vội vàng đáp lời nhị thúc, xong mới đi đến bên cạnh phu thân Thành Dương bá, cũng cười lại với A Nguyên, rồi cười nói: “Sớm biết muội tới, kiểu gì ta cũng cố về sớm.” Thấy A Nguyên thỏa mãn mà rung đùi đắc ý, hắn lén sờ sờ bụng A Nguyên, cảm thấy phình phình, tức khắc dùng ánh mắt khiển trách nhóc con không biết giữ mồm giữ miệng này một cái, lúc này đây mới ngồi xuống bàn phu nhân Thành Dương bá, thấy A Nguyên cũng ân cần bò lại nhìn hắn mắt nhìn dáo dác, liền cười hỏi: “Đang làm gì thế?”
“Khà khà……” A Nguyên vẻ mặt: huynh hiểu mà.
A Dung xác thật đã hiểu, lúc này liền ngoan ngoãn gắp chút rau xanh trước, tự mình ăn chút, lại tự mình đút cho A Nguyên có chút ghét bỏ. Công chúa điện hạ vốn muốn phun đám rau xanh ra, có điều đồ mỹ thiếu niên bón cho nàng phá lệ thơm ngọt, liền rung đùi đắc ý mà ăn, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Trời đẹp, chúng ta làm gì khác nhé?” Thấy vẻ mặt A Dung co quắp, liền vội vội hỏi: “Chẳng lẽ, huynh không muốn sao?”
Để cha muội thấy không phải sẽ hành hạ ta đến chết sao.
A Dung lúc này mới hiểu ra, chẳng trách thời buổi này, có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, một câu của Công chúa mập đã làm hắn có chút bất chấp đi vào đường chết của Túc vương rồi, lòng co rút mãi, lại cũng vô cùng vui mừng, mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
“Làm gì đây?” A Nguyên dáo dác, nhìn đôi môi còn có chút hồng mềm hơn cả của mình của A Dung, cảm thấy bản thân lại đói bụng.
Mỹ thiếu niên không biết mình được Công chúa nhớ thương, lúc này đây liền nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Hiện giờ bên ngoài đúng là xuân về hoa nở, chúng ta đi một chút, muội thích cái gì, ta mua cho muội đem về?”
“A Nguyên chỉ có nửa ngày thôi, lát nữa sẽ hồi cung cùng ta.” Ngũ công chúa không đời nào thừa nhận bản thân hâm mộ ghen tị đâu, liền ở bên thực gây mất hứng mà nói. Có điều thấy vẻ mặt A Nguyên nghẹn khuất nhìn mình, Ngũ công chúa không có tiểu biểu đệ ở đây thầm sảng khoái, ngửa đầu nói với ADung đang dở khóc dở cười: “Luôn để A Nguyên ra ngoài tìm ngươi là sao? Ngươi hẳn phải thường thường tới gặp A Nguyên mới đúng chứ?”
Cái gì gọi là khó chơi, A Dung xem như đã biết. Nhóc con ở trong cung, nơi đó có thể muốn gặp liền gặp được sao? Trở ngại quá lớn. Có điều mỹ thiếu niên mắt thấy nhóc con bị nhắc nhở một chút mà lộ điệu cười gian trá kia, thật tình không khỏi muốn xoa khóe mắt, Công chúa nhóc con còn đắc ý mà nói: “Hoàng tỷ nói quá đúng! Dung ca ca…” nàng như có như không nói: “Muôn sông nghìn núi đều là tình, chút kia đã là gì, vì bổn cung, cho dù phá tan trở ngại, cũng là điều Dung ca ca cần thiết phải làm, đúng không?”
Nàng đang đắc ý, lại thấy phu nhân Thành Dương Bá ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái, nhưng không lên tiếng.
“Đã biết.” A Dung cảm thấy lần này, chỉ sợ phải chà xoát chút hảo cảm của mấy vị lão đại trong cung thôi.
A Dung mỉm cười đáp ứng, A Nguyên trong lòng sung sướng khôn cùng, lại bướng bỉnh kiêu ngạo lên, nhìn liền đặc biệt có uy nghiêm của Công chúa, lát sau mấy người ở đây liền cười nghiêng ngả. Lúc này, Trạm Tam đã đứng dậy đi về phía hậu viện, A Nguyên liền biết chỉ sợ không ổn. Quả nhiên lát sau liền nghe thấy tiếng khóc nháo kinh thiên từ sau viện truyền đến, hồi lâu liền thấy Trạm Tam vành mắt đỏ bừng, theo sau có Trạm tam thái thái được người dìu, phia sau nữa còn có rất nhiều rương lớn, mắt thấy nhanh như vậy đã thu thập xong, A Nguyên liền biết lúc này đây Trạm Tam chỉ sợ quyết tâm rồi, đây là đã chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ A Kính xuất giá là hòa li.
“Tẩu tử! Tẩu tử! Tẩu nói với chàng đi, đừng hưu muội!” ngươi nói với hắn nói chuyện nhi, đừng hưu ta!” Trạm tam thái thái trước kia chẳng sợ gì chỉ vì gia phong Trạm gia thuần lương. Hiện giờ mắt thấy khó cứu vãn, lập tức liền mềm, nằm trước mặt phu nhân khóc cầu xin: “Chàng nghe tẩu, chỉ cần tẩu nói một câu thôi, một câu là đủ rồi!” Nói xong, nàng khóc lớn nói: “Ngoài Trạm gia ra ta còn có thể đi đâu được nữa!” Nhà mẹ đẻ sụp đổ, nữ nhân một thân một mình như nàng sẽ gian nan đến cỡ nào.
Trạm Tam thái thái chỉ cảm thấy lòng mờ mịt, cũng không biết nơi nào là tiền đồ của mình nữa.
“Duyên phận hai ta, đã dứt.” Trạm Tam cũng cảm thấy phiền muộn, chỉ là mấy năm nay khắc khẩu thất vọng buồn lòng, tình cảm ban đầu đã sớm mai một, hắn cúi đầu nhìn Trạm tam thái thái, lộ ra bi ai lạnh lẽo nhàn nhạt, nhẹ giọng nói, “Cứ như vậy đi, về sau, nàng tìm người nàng vừa ý, sống thật tốt đi.”
Đây là câu nói thê tử thường xuyên oán giận, oán giận hắn vô dụng, luôn khiến nàng chịu thiệt thòi.
Trạm tam thái thái nhìn người phu quân vẫn anh tuấn như cũ này, nhìn thấy sự quyết tuyệt trong mắt hắn, nhớ đến năm xưa, cũng từng cầm sắt hòa minh, ân ái vui mừng, lại nhìn đến hiện giờ, phu quân vô cứu vãn, nhưng còn con trai con gái của nàng, một thờ ơ lạnh nhạt, một lại không thấy bóng dáng đâu nữa, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là hối tiếc không kịp nữa.
Nàng kêu thảm một tiếng, chậm rãi nằm xoài trên trên mặt đất.
Chỉ có điều ai bảo ăn chơi trác tráng thì nhất định ngu xuẩn chứ?
Có thể trở thành một kẻ ăn chơi trác táng đủ tư cách mà không ai dám khi dễ, không ai dám chạm vào một đầu ngón tay thì thông minh là bắt buộc phải có, bằng không nhỡ trêu vào người không nên đắc tội, chỉ sợ sau này muốn ăn chơi trác tang cũng chẳng còn mạng để làm. Đối với thể loại ăn chơi trác tang trong kinh đáng nói tới, ngoài A Nguyên và Ngũ Công chúa có đế sủng, đằng sau còn có chỗ dựa vững chãi, thì chính là vị nhân tài kiệt xuất Phượng Thành vì cảm nhận được ánh mắt vừa lòng của A Nguyên mà nhìn lại đây, mặt liền đầy tươi cười chào đón nói: “Cơn gió nào thổi tới mà trùng hợp vậy, có thể gặp được hai vị Hoàng muội ở đây?” Miệng kêu Hoàng muội, vẻ mặt thì như nói chuyện với tổ tông.
“Đường huynh đến thỉnh an dì ta, ta đến xem chút thôi.” Phủ Hoài Nam vương là một nhánh rất xa, đến phiên Phượng Thành này chỉ sợ tước vị cũng chưa chắc sẽ truyền lại cho một đứa con trai nhỏ bé như hắn. A Nguyên biết rằng, Hoài Nam vương phi nguyện ý liên hôn với phủ Thành Dương bá chỉ sợ chính là vì muốn tìm một xui gia hữu lực cho con trai mình, sau này Vương phủ chia nhà, tiểu tử này cũng có thể tiếp tục cuộc sống ăn chơi trác táng được, huống chi xiu gia này còn có phủ Anh Quốc công chống lưng phía sau, quá tiện còn gì. A Nguyên cũng rất bội phục tính toán của vị Vương phi này, chỉ là, tính đi tính lại, cũng không tính được là sẽ cưới một nàng dâu không phối hợp với ngươi này.
Mắt thấy A Nguyên thân cận với phu nhân Thành Dương bá như vậy, đôi mắt Phượng Thành cười đến mị hoặc, đối mặt với phu nhân Thành Dương bá một vị bá nương không cùng chi như vậy còn thấy giống như nhạc mẫu chân chính luôn vậy, hoàn toàn không có nửa kiêu ngạo của tôn thất, chỉ thập phần cung kính mà nói: “Hoàng muội thường tới thăm trưởng bối, huynh cũng làm việc nên làm thôi.” Miệng thực ngọt, khuôn mặt thanh tú còn phảng phất chút ngượng ngùng nói tiếp: “Đến huynh nhận được vài phần từ ái của bá nương tâm cũng sinh kính ngưỡng, nếu bá nương không chê cháu rể quá phiền, cháu liền mặt dày thường xuyên qua lại, cũng để cháu bày tỏ lòng hiếu thảo với bá nương.”
Vẻ mặt Phượng Thành càng ngượng ngùng cảm kích thêm.
A Nguyên ghé vào lồng ngực thơm ngát mềm mại của phu nhân Thành Dương bá, không khỏi thầm than vị “đường huynh” này quả thật là diệu nhân.
Có thể bày ra vẻ mặt nguyện ý lấy lòng trưởng bối đến vậy, chẳng trách có thể thoải mái ăn chơi trác táng nhiều năm như thế.
Ngũ công chúa há hốc miệng thở dốc, thật sự nói không ra lời đối với vị đường huynh này. Có điều phu nhân Thành Dương Bá có giao tình với Đức phi, đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi năm ngày lễ ngày tết, sinh thần của Đức phi, phu nhân Thành Dương Bá đều dâng lê tới, vô cùng thân cận, tuy rằng Đức phi giữ kín như bưng, cũng không chịu nói với Ngũ công chúa sự tình năm đó, nhưng mà Ngũ Công chúa vẫn biết là Đức phi đối với phu nhân Thành Dương Bá không giống những người khác.
Đức phi cũng từng cảm khái nói với nàng, năm xưa có người nhận ân huệ của phu nhân Thành Dương Bá và Túc Vương Phi, hiện giờ lại thành bản thân nàng, chỉ là khi Ngũ Công chúa hỏi tại sao lại có ân huệ này, Đức phi lại không chịu nói gì.
“Điện hạ khó khăn lắm mới tới được, vậy ở lại dùng cơm với chúng ta chứ?” Phu nhân Thành Dương bá mặt mày ôn nhuận, vỗ vỗ A Nguyên trong lồng ngực, rồi nói với Ngũ Công chúa: “Vừa khéo phía nam mang tới chút thủy sản mới mẻ, phòng bếp đã chế biến sạch sẽ, tuy không bằng mỹ vị trong cung nhưng cũng được tính là thanh đạm ngon miệng, cũng để điện hạ đổi khẩu vị một hôm, bữa hôm nay thưởng thức chút cháo được không?”
“Sao phu nhân lại nói vậy? Phải là A Nguyên và ta ăn chùa đồ tốt của phu nhân mới đúng.” Ngũ Công chúa chỉ cười, nói, lại ngồi xuống sát cạnh người phu nhân Thành Dương bá, mắt thấy A Nguyên lén lút ngó nghiêng bóng dáng A Dung, bàn âm thầm biểu đạt một chút khinh bỉ với muội muội mặt dày này, xong mới mỉm cười với phu nhân Thành Dương bá nói: “Nha đầu A Nguyên này vất vả lắm mới xuất cung được, vương phủ còn chưa về đã tới quý phủ của phu nhân, một lòng đều vì phu nhân đó.” Nói xong liền che miệng cười, có ý tứ muốn ra hiệu với phu nhân Thành Dương bá đây là cố ý tới để chống lưng cho người đó.
“Tấm lòng của hai vị điện hạ thần hiểu rõ.” Phu nhân Thành Dương bá bèn cười đáp.
Ngũ Công chúa thấy phu nhân Thành Dương bá hiểu được ý của mình, cảm thấy bản thân đã giúp A Nguyên có được hảo cảm trước mẹ chồng tương lai nên đặc biệt đắc ý, nỗi sợ vì biến cố hôm trước ở phủ Định Quốc công cũng tiêu tán vài phần, chỉ là thấy Phượng Thành vẫn ánh mắt trông ngóng mà nhìn, liền mở miệng mời hắn ngồi lại chỗ. Thanh niên kia vừa cử động, Ngũ Công chúa liền để ý tới A Kính kia, từ lúc A Nguyên và nàng tiến vào vậy mà vẫn an tọa bất động, hiện tại còn có chút kiêu ngạo ngồi yên, cũng không thèm nhìn ai khác, nàng vốn không phải người tính tính ôn hòa, lúc này đây liền cười lạnh nói: “A! Đường tẩu đang khinh thường ta sao?”
Lời này thật lợi hại. Phượng Thành không biết ân oán trong Trạm gia, nào biết được thê tử làm vậy là có ý gì, lại thấy sắc mặt Ngũ Công chúa không tốt, tức khắc rơi vào thế khó xử.
Chưa nói tới phủ Định Quốc công, phía sau Ngũ Công chúa còn có Thành vương Phượng Minh rất được Hoàng thượng sủng ái nữa, đây mới là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong kinh của Đức phi và Ngũ Công chúa!
Nghĩ đến Phượng Minh yêu thương muội muội, Phượng Thành liền đổ mồ hôi hột, vội vàng lôi kéo A Kính có vài phần buồn bực nhìn về phía Ngũ Công chúa một phen, miệng nói nhỏ: “Gặp khách sao lại không để ý tới, đây là quy củ chủ nhà à?”
A Kính không ngờ rằng Ngũ Công chúa mở miệng làm nhục nàng, Phượng Thành vậy mà lại không đứng về phía thê tử của mình, còn có ý muốn nàng bồi tội với Ngũ Công chúa, thù mới hận cũ, lúc này ánh mắt lẫn thù hận, cắn răng thấp giọng nói: “Chàng là huynh trưởng của các nàng, chẳng lẽ hiện tại không phải các nàng tới bái kiến tẩu tử là ta mới đúng sao?!” Nhân luân có trật tự, đây là thiên đạo! Chẳng lẽ còn muốn tẩu tử hạ mình cười nịnh nọt hai đứa em chồng sao?!
Phượng Thành quay phắt đầu lại nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc!
Bảo hai người có phong hào Công chúa… tới bái kiến vợ của con trai một cái vương phủ nho nhỏ? Đầu óc có trưởng thành không thế? Còn có chỉ số thông minh không thế?
Lòng lộp bộp một tiếng, Phượng Thành chợt cảm thấy người vợ này không giống như trong tưởng tượng, chỉ là hắn nghe nói rằng, lúc đầu đại tiểu thư Trạm gia làm chị em dâu với Tam Công chúa, phủ Thành Dương bá phía sau còn thầm dìu dắt phu quân của đại tiểu thư nữa, như vậy hẳn A Kính cũng sẽ không kém, đầu óc của vợ không tốt lắm, nhưng nhà vợ dùng tốt là được rồi, khóe miệng giật giật, rốt cuộc nhịn xuống, chỉ nhẹ giọng lệnh A Kính đừng nói gì, rồi mới vội vội vàng vàng đỡ lời trong ánh mắt lạnh của Ngũ Công chúa: “Cô dâu thẹn thùng ý mà, nhìn vào khó khăn lắm ca ca mới lấy được dâu hiền, muội muội cho qua đi nhé.”
“Cũng đúng, A Kính tỷ tỷ không thích bá nương dạy dỗ tỷ, bởi vậy không tự tại trước mặt bá nương như Trạm đại tỷ tỷ.” Trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của A Nguyên lộ ra nụ cười ngây ngô.
Từ lời này Phượng Thành lại nghe ra được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cái gì mà không thích bá nương dạy dỗ? Chẳng lẽ là không thân cận với phu nhân Thành Dương bá sao?! Nếu không thân cận, hắn cố sức cưới khuê nữ một quan tứ phẩm để làm cái gì?! Ăn no rửng mỡ à?!
Trong lòng mang theo vài phần do dự, vẻ cử án tề mi mới vừa rồi với A Kính biến mất không dấu trên gương mặt của người này, trầm mặc một hồi, rồi cười gượng nói: “Về sau, còn nhờ bá nương quan tâm dạy dỗ nàng ấy.”
“Nàng là nữ nhi đã xuất giá, bá nương để ý cũng không thích hợp.” A Nhạc yên lặng mà ngồi ở một bên, mới vừa rồi trong lòng còn vì tình cảm của người này không tồi mà có chút vui vẻ, nói cho cùng vẫn là muội muội của mình. Chỉ là trước mắt nhận ra phản ứng của Phượng Thành, thầm khó chịu thay muội muội, lại biết, chỉ cần một ngày con bé vẫn không thay đổi tính tình của mình, thì ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, không muốn phu nhân Thành Dương bá phải khó xử, liền ngồi bên lạnh nhạt nói ra lời này.
Hắn đường đường là huynh trưởng của A Kính lại có dáng vẻ hờ hững, Phượng Thành khẽ nhíu mày, lén ra hiệu cho A Kính, bảo nàng nói chút lời mềm dẻo. Dù sao cũng là người một nhà, nào lại như kẻ thù được?
A Kính hôm nay tới cửa vốn là là vì thị uy mà đến, huống chi gả đến vương phủ đã ba ngày, Hoài An Vương phi rất là coi trọng nàng, mấy tẩu tử đều không bằng, vị Vương phi kia dường như chỉ hận không thể đối đãi với nàng khuê nữ ruột thịt, cũng làm A Kính đắc ý, bởi vậy hôm nay tới, cốt là muốn nhìn sắc mặt bá nương đường huynh hối hận lấy lòng. Mấy thứ kia chưa thấy đâu đã bị A Nguyên và Ngũ Công chúa cản trở, trước mắt đang buồn bực, dưới ánh mắt khác lạ của phu quân Phượng Thành chỉ phủi tay, cũng không nhìn sắc mặt khó coi của phu quân, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm phu nhân Thành Dương bá đang ngồi yên, lạnh lùng hỏi: “Mẫu thân ta đâu?!”
“Mẫu thân ngươi đang bị bệnh, không phải ngươi biết rồi sao?” Trạm nhị thái thái liền cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt Phượng Thành bao quát, thấy không khí trong phòng không đúng lắm, liền âm thầm nhíu mày.
“Nếu ngươi nhớ nàng thì đưa cháu trai đi gặp nàng đi, để nàng vui vẻ.” Phu nhân Thành Dương bá không nói đưa Trạm tam thái thái tới, chỉ ôn tồn nói.
“Nhạc mẫu nếu bị bệnh sao cháu dám quấy rầy tĩnh dưỡng được? Để người nghỉ ngơi vậy, cũng không phải sau này không tới nữa, còn gặp nhiều lần.” Phượng Thành coi như đã nhìn ra là cả nhà này không hài hòa lắm, chỉ là hắn cưới A Kính vốn vì để ý đại phòng, nhạc mẫu bị bệnh hay không bị bệnh hắn không để bụng lắm, chỉ cần phu nhân Thành Dương bá thích mới là quan trọng nhất, lúc này thấy vẻ mặt bị bá nương này lạnh nhạt, bèn ngồi bên cười nói: “Sau này hai cháu tới chơi, bá nương đừng ghét bỏ phải chuẩn bị thêm hai đôi đũa nhé.”
“Các ngươi nguyện ý tới, mấy thứ đó tính là gì?” Phu nhân Thành Dương Bá biết một câu của hôm nay A Nguyên đã để phủ Hoài Nam vương hiểu ra A Kính không thân thiết với trong nhà, sau này chỉ sợ cuộc sống sẽ không dễ dàng gì, bèn chỉ ôn hòa đáp.
A Kính đứng ở trong phòng đã hồi lâu lại không có ai để ý tới nàng, trong lòng hận đến muốn chết, cắn chặt môi ôm hận xem ra, hồi lâu, liền thấp giọng nói: “Ta đã là tôn thất, chẳng lẽ bá nương lại bất kính với tôn thất, với Hoàng gia như vậy sao?!”
“Chẳng lẽ ngươi gả cho tôn thất chính là để tới diễu võ dương oai với nhà mẹ đẻ sao?” Phu nhân Thành Dương Bá cũng không thánh mẫu, lúc này mặt trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Hay là định trị cả nhà tội đại bất kính, tiện phô bày uy thế phu nhân ra?!”
Phu nhân Thành Dương Bá nói đến A Kính phản bác không được. Một lúc sau, vậy mà nàng ta đột nhiên che kín mặt mình khóc ròng nói: “Bá nương từ trước đã khi dễ mẹ con chúng ta cũng thôi đi, hiện giờ lại vẫn đối xử với ta như thế sao?” Nàng xoay người một cái liền đẩy Phượng Thành đang ngây dại, lớn tiếng khóc ròng: “Thiếp bị bạc đãi khuất nhục nhưu vậy, Ngũ gia lại chỉ biết nhìn thôi sao?!”
Phượng Thành ngây ngốc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mỉa mai của A Nguyên, lúc sau lại nhìn thê tử não tàn của mình, rất muốn hỏi nàng ta một câu ―― chẳng lẽ, còn muốn bổn thiếu gia chống một đám tổ tông, báo thù cho ngươi hả?!
“Lời này…ta không thích nghe!” A Nguyên lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt nhỏ đã trầm xuống.
Phượng Thành quay đầu nhìn, mắt thấy sắp đắc tội A Nguyên rồi, trong lòng tức khắc muốn hộc máu!
Đối mặt với ý nghĩ kỳ lạ trong đầu A Kính, cảm thấy nàng thật sự không có giá trị lợi dụng gì cả, Phượng Thành sớm trong lòng chán nản khôn cùng, huống chi thiệt lòng thích A Kính, hắn cảm thấy ở trong mắt A Nguyên và Ngũ Công chúa chính mình còn không được tính là một cọng hành, còn làm loạn nữa, chỉ sợ sẽ biến thành xác chết ăn chơi trác táng. Cuộc đời tươi đẹp phía trước hắn còn chưa hưởng thụ đủ đâu, đã nhiều ngày vì A Kính yêu cầu đủ trò, còn không cho hắn đụng chạm tiểu nha đầu mà phiền đến hoảng rồi, hiện tại mất kiên nhẫn, lại không thể nặng lời trước mặt thông gia, bằng không nhỡ sau này có biến cố, người ta lại cùng một phe, chẳng phải sẽ hận chết hắn sao?
Dừng một chút, người này mới khụ một tiếng nói: “Muội muội nói đúng, ngươi cũng quá yếu đuối rồi. Mới vừa nói cái gì ngốc nghếch thế, người một nhà, những lời này chẳng phải quá xa lạ rồi sao?” Thấy A Kính ôm hận, hắn cũng không nể nang gì nữa, khóe mắt ra hiệu một cái, nha đầu bà tử theo cùng đã đi lên, cười ấn A Kính vẫn còn đang tức giận bất bình lại, lúc này đây mới đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với phu nhân Thành Dương Bá, miệng nói, “Là do A Kính hồ ngôn loạn ngữ, cháu thay nàng bồi tội với bá nương.”
Thấy phu nhân Thành Dương Bá sắc mặt nhàn nhạt gật đầu, hắn liền cười nói: “Bá nương yêu thương nàng, không vì nàng không hiểu chuyện mà để trong lòng, cháu rể lại bất an cực kỳ, khi về sẽ nhắc nhở nàng thật tốt, lần tới đến, nhất định sẽ rất quy củ ạ.”
Rồi lại cười làm lành nói với A Nguyên: “Cũng bồi tội với muội muội nữa.”
“Mệt rồi.” A Nguyên mới không để phu nhân Thành Dương Bá nói ra cái gì mà tha thứ đâu, lúc này liền mềm oặt trong lồng ngực dì lãnh đạm nói.
“Mệt rồi thì dì đưa con vào trong nghỉ nhé?” Phu nhân Thành Dương Bá cúi đầu mỉm cười.
“Dâng đồ ăn lên đi.” A Nhạc nhìn muội muội cứ lao vào đường chết như vậy mà cảm thấy mệt mỏi đến hoảng, lại chỉ sợ hôm nay con bé còn muốn nói ra cái gì khác dễ nghe, bèn nhẹ giọng nói.
“Ăn yến xong, chúng ta lại nghỉ vậy.” Nhắc đến ăn, hai mắt A Nguyên liền sáng, lại nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy A Dung đâu ạ?”
“Chốc nữa con sẽ gặp.” Phu nhân Thành Dương bá mỉm cười, lộ vẻ từ ái sẵn có, rồi lại cho người ra phía trước thỉnh ba vị lão gia vào. Đều là người một nhà nên cũng không kiêng dè gì, bèn ở giữa nhà bày tiệc rượu. Khoản tiệc rượu thì Phượng Thành rất lanh lợi, thập phần gặp may rồi, thầm lẫn vào Trạm gia tìm cách thân cận hơn, vội vàng như vậy bất chấp thê tử chịu thiệt thòi, thấy thái độ Thành Dương ba cũng xem như khách khí, liền cảm thấy coi như đã thành công, lại sợ thất bại rong gang tấc, chỉ uống rượu rồi nói làm phiền cả nhà đã lâu, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trạm Tam nhìn tiểu tử tinh ranh này, xoa xoa khóe mắt mình, rồi hỏi A Kính: “Ngươi đi với con rể sao?”
“Chẳng lẽ ta còn muốn ở lại sao?” A Kính liền cười lạnh nói: “Cả phủ này không gặp ta mới thấy vui đấy, ta hà tất phải câu nệ?!”
Phượng Thành hận không thể hộc máu!
Mới tạo được chút hảo cảm mà quanh đi quẩn lại thê tử này đã hủy sạch tâm huyết của hắn, muốn chết đấy hả?! Trong lòng hận đến không nhẹ, hắn ở bên cười trừ nói: “Gia mẫu yêu quý nàng, một khắc không muốn chia xa, muốn trách thì phải trách sao nàng có thể làm người ta thích đến thế, nhưng…”
“Hừ!” A Kính cười lạnh một tiếng, Phượng Thành không nói được nữa.
Trạm Tam lại không giận, thấy con rể chân tay luống cuống, liền đặt chén rượu trong tay xuống, nhàn nhạt mà nói: “Một khi đã như vậy thì cũng đành thôi, ta vốn muốn, hôm nay ta và mẫu thân ngươi định hòa li, ngươi nhớ mẫu thân, hiện giờ ngược lại không cần lo lắng nữa.”
Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, tức khắc làm A Kính kinh sợ, lâu sau, nàng đột nhiên thét to: “Ngươi muốn hưu mẫu thân ta?!” Cơ hồ nàng như muốn nhào lên, thét lên: “Dựa vào cái gì mà ngươi hưu bà?!”
Hưu: chồng bỏ vợ.
Hòa li: cả hai cùng muốn ly dị.
“Là hòa li.” Trạm Tam lạnh lùng nói: “Năm xưa, mẫu thân ngươi không hiền lương, ta vốn đã muốn hòa li cùng nàng, chỉ là đã có ngươi và ca ca ngươi, nên mới chịu đựng đến nay. Hiện gi…” ông nhẹ giọng nói: “Ngươi đã gả chồng, ca ca ngươi cũng đính hôn, không còn gì phải băn khoăn nữa, trước mắt cũng là lúc ta và nàng duyên phận đoạn tuyệt.” Thấy Phượng Thành phía sau A Kính ánh mắt thâm trầm, ông chỉ cảm thấy thật mỏi mệt, lắc lắc đầu nói: “Cho dù là hòa ly, ta cũng sẽ cho mẫu thân ngươi không ít bạc, của hồi môn của nàng cũng để nàng mang về, từ nay về sau, tự bảo trọng là được.”
Mẫu thân ngươi liền tính là hòa li, ta cũng sẽ cho nàng sung túc bạc, nàng của hồi môn, cũng mang về, từ nay về sau, từng người bảo trọng cũng là được.”
Ngôn từ kiên định, hiển nhiên không phải một ngày đã quyết định ra, A Kính lại cảm thấy phụ thân mắt thấy nhà mẹ đẻ mẫu thân thất thế mới làm thế, chửi: “Tiểu nhân!”
“Nói thế nào thì là thế ấy đi.” Trạm Tam không để trong lòng, liền lãnh đạm mà nói.
“Ngươi cũng đồng ý?!” A Kính chỉ tay vào A Nhạc đứng bên không nói lời nào mà căm hận nói: “Vì nịnh hót đại bá phụ đại bá nương, đến mẫu thân của chúng ta mà ngươi cũng từ bỏ hả?!”
“Nếu cậu không định ôm đùi nhà chúng ta, ta cũng sẽ không như thế.” A Nhạc châm chọc: “Khi nào ngươi tiễn đưa cậu đi ý, thì hỏi chút thử xem, hắn đã làm gì cới nhà ta.” Cậu hắn sắp lưu đày biên quan, cả đời không thể hồi kinh nữa, A Nhạc xem như trút được gánh nặng.
“Tiểu nhân vô tình vô nghĩa, ta… ta sao lại có loại người nhà như các ngươi chứ!” A Kính chỉ cảm thấy cả phủ nay toàn kẻ ác tâm, lúc này đây cũng vênh mặt cười lạnh nói: “Hòa li thì hòa li! Sau này, các ngươi cũng đừng hối hận!” Nói xong, trong lòng liền quyết định sẽ lập tức cáo trạng với Hoài Nam Vương phi, thỉnh nàng trị tội đám tiểu nhân này, càng không muốn ở lại thêm, cũng đã quên nên đi an ủi Trạm tam thái thái trước, lôi kéo phu quân đang híp mắt không biết suy nghĩ điều gì nghênh ngang mà đi, Trạm Tam tâm tình cũng không tốt, chỉ yên lặng ngồi ở một bên.
“Loại vợ phá gia như vậy sớm nên hưu rồi!” Trạm nhị lão gia là người có gì nói nấy, liền ném mạnh chiếc đũa lên bàn, cười lạnh nói: “Mấy năm nay, nàng ta làm đủ trò, còn không phải do ngươi dung túng sao?!”
A Nguyên đã ăn thực no, cũng không nghe mấy huynh đệ này nói chuyện, bò xuống bàn, liền thấy A Dung đang có chút mệt mỏi mà vội vàng từ bên ngoài tiến vào, thấy tiệc đã tan, liền nhíu mày nói: “Không kịp sao?” Trong lòng lại thầm tế Túc vương cứ lệnh hắn lật xem lại hồ sơ một phen, tâm nói đại khái là vì lão Thái sơn trước kia đã bị phủ Anh Quốc công tra tấn không nhẹ, hiện giờ đúng là đem kinh nghiệm tích lũy nhiều lăm đến hành hạ hắn đây!
“Không muốn ở lại với đám ngốc chúng ta, dĩ nhiên là đã về rồi.” Trạm nhị lão gia cười lạnh một tiếng, lúc này mới hỏi: “Đã đói bụng chưa? Ăn chút đồ lót lót.”
A Dung đang nhìn A Nguyên ngồi cách đó không xa đang nghe răng cười với mình, nghe thấy vậy bèn vội vàng đáp lời nhị thúc, xong mới đi đến bên cạnh phu thân Thành Dương bá, cũng cười lại với A Nguyên, rồi cười nói: “Sớm biết muội tới, kiểu gì ta cũng cố về sớm.” Thấy A Nguyên thỏa mãn mà rung đùi đắc ý, hắn lén sờ sờ bụng A Nguyên, cảm thấy phình phình, tức khắc dùng ánh mắt khiển trách nhóc con không biết giữ mồm giữ miệng này một cái, lúc này đây mới ngồi xuống bàn phu nhân Thành Dương bá, thấy A Nguyên cũng ân cần bò lại nhìn hắn mắt nhìn dáo dác, liền cười hỏi: “Đang làm gì thế?”
“Khà khà……” A Nguyên vẻ mặt: huynh hiểu mà.
A Dung xác thật đã hiểu, lúc này liền ngoan ngoãn gắp chút rau xanh trước, tự mình ăn chút, lại tự mình đút cho A Nguyên có chút ghét bỏ. Công chúa điện hạ vốn muốn phun đám rau xanh ra, có điều đồ mỹ thiếu niên bón cho nàng phá lệ thơm ngọt, liền rung đùi đắc ý mà ăn, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Trời đẹp, chúng ta làm gì khác nhé?” Thấy vẻ mặt A Dung co quắp, liền vội vội hỏi: “Chẳng lẽ, huynh không muốn sao?”
Để cha muội thấy không phải sẽ hành hạ ta đến chết sao.
A Dung lúc này mới hiểu ra, chẳng trách thời buổi này, có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, một câu của Công chúa mập đã làm hắn có chút bất chấp đi vào đường chết của Túc vương rồi, lòng co rút mãi, lại cũng vô cùng vui mừng, mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
“Làm gì đây?” A Nguyên dáo dác, nhìn đôi môi còn có chút hồng mềm hơn cả của mình của A Dung, cảm thấy bản thân lại đói bụng.
Mỹ thiếu niên không biết mình được Công chúa nhớ thương, lúc này đây liền nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Hiện giờ bên ngoài đúng là xuân về hoa nở, chúng ta đi một chút, muội thích cái gì, ta mua cho muội đem về?”
“A Nguyên chỉ có nửa ngày thôi, lát nữa sẽ hồi cung cùng ta.” Ngũ công chúa không đời nào thừa nhận bản thân hâm mộ ghen tị đâu, liền ở bên thực gây mất hứng mà nói. Có điều thấy vẻ mặt A Nguyên nghẹn khuất nhìn mình, Ngũ công chúa không có tiểu biểu đệ ở đây thầm sảng khoái, ngửa đầu nói với ADung đang dở khóc dở cười: “Luôn để A Nguyên ra ngoài tìm ngươi là sao? Ngươi hẳn phải thường thường tới gặp A Nguyên mới đúng chứ?”
Cái gì gọi là khó chơi, A Dung xem như đã biết. Nhóc con ở trong cung, nơi đó có thể muốn gặp liền gặp được sao? Trở ngại quá lớn. Có điều mỹ thiếu niên mắt thấy nhóc con bị nhắc nhở một chút mà lộ điệu cười gian trá kia, thật tình không khỏi muốn xoa khóe mắt, Công chúa nhóc con còn đắc ý mà nói: “Hoàng tỷ nói quá đúng! Dung ca ca…” nàng như có như không nói: “Muôn sông nghìn núi đều là tình, chút kia đã là gì, vì bổn cung, cho dù phá tan trở ngại, cũng là điều Dung ca ca cần thiết phải làm, đúng không?”
Nàng đang đắc ý, lại thấy phu nhân Thành Dương Bá ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái, nhưng không lên tiếng.
“Đã biết.” A Dung cảm thấy lần này, chỉ sợ phải chà xoát chút hảo cảm của mấy vị lão đại trong cung thôi.
A Dung mỉm cười đáp ứng, A Nguyên trong lòng sung sướng khôn cùng, lại bướng bỉnh kiêu ngạo lên, nhìn liền đặc biệt có uy nghiêm của Công chúa, lát sau mấy người ở đây liền cười nghiêng ngả. Lúc này, Trạm Tam đã đứng dậy đi về phía hậu viện, A Nguyên liền biết chỉ sợ không ổn. Quả nhiên lát sau liền nghe thấy tiếng khóc nháo kinh thiên từ sau viện truyền đến, hồi lâu liền thấy Trạm Tam vành mắt đỏ bừng, theo sau có Trạm tam thái thái được người dìu, phia sau nữa còn có rất nhiều rương lớn, mắt thấy nhanh như vậy đã thu thập xong, A Nguyên liền biết lúc này đây Trạm Tam chỉ sợ quyết tâm rồi, đây là đã chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ A Kính xuất giá là hòa li.
“Tẩu tử! Tẩu tử! Tẩu nói với chàng đi, đừng hưu muội!” ngươi nói với hắn nói chuyện nhi, đừng hưu ta!” Trạm tam thái thái trước kia chẳng sợ gì chỉ vì gia phong Trạm gia thuần lương. Hiện giờ mắt thấy khó cứu vãn, lập tức liền mềm, nằm trước mặt phu nhân khóc cầu xin: “Chàng nghe tẩu, chỉ cần tẩu nói một câu thôi, một câu là đủ rồi!” Nói xong, nàng khóc lớn nói: “Ngoài Trạm gia ra ta còn có thể đi đâu được nữa!” Nhà mẹ đẻ sụp đổ, nữ nhân một thân một mình như nàng sẽ gian nan đến cỡ nào.
Trạm Tam thái thái chỉ cảm thấy lòng mờ mịt, cũng không biết nơi nào là tiền đồ của mình nữa.
“Duyên phận hai ta, đã dứt.” Trạm Tam cũng cảm thấy phiền muộn, chỉ là mấy năm nay khắc khẩu thất vọng buồn lòng, tình cảm ban đầu đã sớm mai một, hắn cúi đầu nhìn Trạm tam thái thái, lộ ra bi ai lạnh lẽo nhàn nhạt, nhẹ giọng nói, “Cứ như vậy đi, về sau, nàng tìm người nàng vừa ý, sống thật tốt đi.”
Đây là câu nói thê tử thường xuyên oán giận, oán giận hắn vô dụng, luôn khiến nàng chịu thiệt thòi.
Trạm tam thái thái nhìn người phu quân vẫn anh tuấn như cũ này, nhìn thấy sự quyết tuyệt trong mắt hắn, nhớ đến năm xưa, cũng từng cầm sắt hòa minh, ân ái vui mừng, lại nhìn đến hiện giờ, phu quân vô cứu vãn, nhưng còn con trai con gái của nàng, một thờ ơ lạnh nhạt, một lại không thấy bóng dáng đâu nữa, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là hối tiếc không kịp nữa.
Nàng kêu thảm một tiếng, chậm rãi nằm xoài trên trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.