Chương 20: Đánh ngươi thì như thế nào?
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
11/03/2014
Chỉ nghe thấy “Ba…” thanh âm một cái tát truyền đến, không
khí ở đây trở nên đình chỉ…
Sở hữu người ở đây, con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, liền ngay cả Miêu Miêu chuẩn bị xông lên cắn xé Tiêu Dật, cũng đình chỉ công kích, con ngươi hồ nghi nhìn Lam Ẩn Nhan.
Sau đó nó đi tới bên cạnh Tiêu Nhiên, ngoan ngoãn nằm xuống.
“Ngươi cũng dám đánh bổn vương?” Sau một lúc lâu, Tiêu Dật rốt cục thu hồi thất thần, con ngươi giết người nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Mà bên má phải trắng nõn của hắn, rõ ràng có một dấu tay đỏ tươi.
“Đánh ngươi thì thế nào? Lão nương nhìn ngươi khó chịu!” Lam Ẩn Nhan hai tay chống hông, ngẩng cao đầu nhìn về phía Tiêu Dật nói.
“Bởi vì bổn vương làm Tiêu Nhiên bị thương, cho nên ngươi thực khó chịu, ban cho bổn vương một cái tát!” Tiêu Dật hí mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ điệu hắn không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“Chuẩn xác mà nói, ta vẫn đều muốn tát ngươi, mà hành động ngươi làm thương Tiêu Nhiên, làm cho ta trước tiên bạo phát mà thôi!” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh, sau đó đi về hướng Tiêu Nhiên đang bị thương ngồi.
“Ô ô ô…. Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ hộc máu! Tiểu Tứ Tứ thân mình đau quá đau quá a!” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan hướng đi về phía mình, lập tức Tiêu Nhiên thanh âm nghẹn ngào nói, nước mắt cũng chảy xuống càng nhiều.
“Các ngươi là sáu cái người chết sao? Nhìn đến Tiểu Tứ Tứ chạy qua, vì sao không lôi kéo hắn?” Lam Ẩn Nhan hung hăng trừng mắt nhìn về phía sáu gã Huyễn Ảnh mà Tiêu Nhiên mang đến, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, tay ôn nhu chà lau tơ máu trên khóe miệng Tiêu Nhiên.
Nàng cũng không hiểu được vì sao mình lại làm như vậy, vừa mới nhìn thấy Tiêu Nhiên bị Tiêu Dật làm cho hộc máu, sau đó chỉ biết ngồi dưới đất khóc kêu đau, lại vô lực không thể phản kháng, trong lòng bỗng nhiên bốc lên lửa giận vô danh.
Có lẽ hành động vừa rồi của Tiêu Nhiên làm cho nàng nghĩ đến chính mình ở kiếp trước đi! Khi mà mình vừa mới bị mang vào tổ chức sát thủ, bởi vì đầu lĩnh dạy gì đó rồi nàng bị thương, đầu lĩnh thường thường dùng nước muối xát lên vết thương, đến khi vết thương của nàng tróc da bóc thịt, đầu lĩnh mỡi đem nàng ném vào một cái lồng sắt, bỏ đói nàng ở trong lồng sắt vài ngày, sau đó mới đem nàng thả ra ngoài.
“Nhan Nhan đổ máu, Nhan Nhan thân mình đau quá đau quá a!” Những lời này, là nàng sau khi bị ném vào lồng sắt, từng vô số lần khóc đều hô qua một câu.
“Tiểu Tứ Tứ hộc máu, Tiểu Tứ Tứ thân mình đau quá đau quá a!” Những lời này là Tiêu Nhiên kêu sau khi bị Tiêu Dật chấn thương, vẫn lặp đi lặp lại. Có lẽ chính những lời này, đau đớn lòng của nàng đi!
Mà nghe được Lam Ẩn Nhan nói, sáu gã Huyễn Ảnh mà Tiêu Nhiên mang đến khóe miệng vẫn là rút vài cái, trong lòng ủy khuất phản bác nói: Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn giữ chặt chủ tử sao? Nhưng chủ tử chính là cố ý đi tìm ngược, chúng ta có thể làm sao bây giờ?
“Xem là giáo huấn đi? Nhìn ngươi về sau còn dám tùy tiện đá người khác không?’ Giúp Tiêu Nhiên lau xong tơ máu nơi khóe miệng, sau đó Lam Ẩn Nhan tức giận hướng Tiêu Nhiên phiên cái xem thường nói.
“Ô ô ô… Tỷ tỷ giúp Tiểu Tứ Tứ lau máu, tỷ tỷ thật tốt!” Tiêu Nhiên lập tức làm nũng, đem đầu chui vào trong lòng Lam Ẩn Nhan.
“Đừng khóc! Ngoan, Tiểu Tứ Tứ về sau sẽ không lại bị người khi dễ, bởi vì tỷ tỷ sẽ bảo hộ ngươi!” Hành động của Tiêu Nhiên làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan ngẩn ra, sau đó nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Nhiên, ngữ khí ôn nhu nói.
Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, sáu gã Huyễn Ảnh mà Tiêu Nhiên mang đến, lập tức biểu tình cổ quái nhìn Lam Ẩn Nhan, chủ tử bọn họ cần nàng bảo hộ? Nếu nàng biết võ công chủ tử có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ nàng sẽ cảm thấy lời nói của nàng là cỡ nào buồn cười đi?
Mà Tiêu Dật vẫn bảo trì tầm mặc, khi nghe đến câu nói của Lam Ẩn Nhan, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Đây là chuyện gì xảy ra? Tiêu Trác sẽ không vô duyên vô cớ hạ chỉ để cho mình thú Lam Ẩn Nhan, cho nên Lam Ẩn Nhan này nhất định là người của Tiêu Trác. Nhưng nếu nàng là người của Tiêu Trác, vội vàng tránh đi Tiêu Nhiên còn không kịp, vì sao còn chủ động cùng Tiêu Nhiên nhấc quan hệ a? Này quả thực là rất kỳ quái?
“Thật vậy chăng? Tỷ tỷ về sau sẽ bảo hộ Tiểu Tứ Tứ sao?” Tiêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi mang theo nước mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Nhưng tâm hắn cũng là một trận run run, nàng nói cái gì? Nàng nói nàng sẽ bảo hộ chính mình? Một câu cỡ nào quen thuộc mà lại xa xôi, liền hướng những lời này của nàng, hắn Tiêu Nhiên quyết định, về sau vô luận phát sinh cái gì, hắn tuyệt sẽ không làm nàng bị thương.
“Đúng vậy! Tỷ tỷ về sau sẽ bảo vệ Tiểu Tứ Tứ!” Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười, sau đó tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên nói.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi cùng Tứ đệ bổn vương điều tình xong sao?” Trên mặt Tiêu Dật lộ ra lạnh lùng cười khẩy nói.
Nhíu mi, thân mình Lam Ẩn Nhan chậm rãi đứng lên, con ngươi chăm chú nhìn về phía Tiêu Dật nói: “Như thế nào? Hay là Tam vương gia cảm thấy, Ẩn Nhan vừa mới ban cho ngươi một cái bàn tay còn chưa đủ, muốn thưởng mấy bàn tay nữa sao?”
“Không, bổn vương chính là thiện ý nhắc nhở một chút, ngươi đã là Vương phi bổn vương, ngươi có nghĩa vụ hầu hạ bổn vương! Nay bổn vương dục hỏa đốt người, cần thân mình của ngươi an ủi, nếu ngươi không muốn an ủi bổn vương, bổn vương sẽ thu hồi trò chơi ước định lúc trước, không chỉ không thừa nhận ngươi là Tam vương phi, cũng sẽ đem ngươi trục xuất Tam vương phủ!” Tiêu Dật ngoài miệng nói xong, nhưng mà trong con ngươi thâm thúy càng không có hiểu hiện ra cái gì.
“Ngươi muốn bội ước?” Lam Ẩn Nhan con ngươi mị lên.
“Có gì không thể? Khi bổn vương nói quy tắc, cũng không có nói không thể bội ước?” Khóe miệng Tiêu Dật lạnh lùng cười nói. Lam Ẩn Nhan, ngươi không nên trở thành Tam vương phi, sau đó vào Tam vương phủ ta a? Hảo, bổn vương sẽ không đuổi ngươi đi vội, bổn vương sẽ tra tấn ngươi đến chết đi sống lại, cho chính ngươi chủ động rời đi. Tiêu Dật trong lòng âm u nghĩ.
“Con mẹ ngươi…” Nhất thời con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc hỏa nhìn về phía Tiêu Dật.
Nếu chính mình không trở thành Tam vương phi, vậy Tiểu Bạch kia nhất định sẽ không đưa giải dược cho mình, vậy chẳng phải là độc phát thì tử vong sao?
Mẹ nó, dù sao thân thể bây giờ cũng không phải của chính mình, coi như bị chó cắn đi!
Mười lăm ngày, chỉ cần đợi cho Tiểu Bạch đến tìm mình, bản thân mình nhất định phải bức bách Tiểu Bạch giao ra giải dược. Chờ sau khi giải được độc trên người mình, mình có thể rời đi Tam vương phủ này, đương nhiên trước khi rời đi, nhất định sẽ tìm cơ hội thiến Tiêu Dật này.
“Lo lắng sao? Là lựa chọn tiếp tục làm Vương phi của ta, sau đó ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương? Hay vẫn là buông tha thân phận Tam vương phi, tiêu sái rời đi Tam vương phủ ta?” Tiêu Dật biết rõ còn cố hỏi.
“Không phải là hư một cái thân tử sao? Ngươi nếu rất muốn? Vậy cầm đi?” Lam Ẩn Nhan nhún vai, làm ra cái biểu tìh không sao cả.
Nhìn Lam Ẩn Nhan này bỗng nhiên biểu hiện ra bên ngoài biểu tình chẳng hề để ý, Tiêu Dật đến là ngẩn người.
Sau đó miệng hắn tà tà nhếch, làm cái thủ thế nói: “Vậy mời Vương phi! Một hồi liền vất vả ngươi!”
“Ta có cái gì phải vất vả, vất vả là Vương gia! Đối với Vương gia, ngươi nhưng phải ra sức chút, trăm ngàn đừng lòng có dư mà lực không đủ, ta đây sẽ cảm thấy thực đáng tiếc!” Lam Ẩn Nhan mặt không đỏ, tim không đập nói.
Thoáng chốc, con ngươi Tiêu Dật mang theo một tia kinh ngạc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, cái dạng nữ nhân gì hắn đều đã gặp qua, chính là chưa thấy loại quái thai nữ nhân đang đứng trước mắt.
Cho dù bắt đầu giết người đến huyết tinh thô bạo, miệng đầy thô tục còn chưa tính, thế nhưng còn có thể đứng trước mặt phần đông nam nhân, đón ý nói hùa với mình rất rõ ràng về chuyện ấy, nàng thật đang là tuyệt đến gia.
“Còn lăng gì chứ? Ngươi không phải vội vã cầu ta an ủi sao? Vậy còn không chạy nhanh phía trước dẫn đường?” Lam Ẩn Nhan đi tới trước mặt Tiêu Dật, khoanh tay trước ngực nói.
“Hy vọng một hồi ngươi còn có thể tiếp tục bảo trì biểu tình bĩnh tĩnh như thế!” Tiêu Dật hừ lạnh, phất tay áo liền đi về phía trước.
“Tỷ tỷ, ngươi muốn cùng Tam ca ca đi sao? Ngươi không để ý đến Tiểu Tứ Tứ sao?” Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Nhiên ai oán vang lên.
“Tiểu Tứ Tứ bị thương, sáu cái các ngươi trước tiên đưa hắn về Tứ vương phủ nghỉ ngơi đi!” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó hướng về phía sáu gã Huyễn Ảnh nói, trong giọng của nàng mang theo một tia mệnh lệnh.
Sáu gã Huyễn Ảnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó con ngươi nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ, vậy Tiểu Tứ Tứ đi về trước, chờ sau khi Tiểu Tứ Tứ tốt lắm, Tiểu Tứ Tứ lại đến tìm tỷ tỷ chơi a!” Tiêu Nhiên ủy khuất bĩu môi nói.
“Ân!” Lam Ẩn Nhan gật gật đầu nói.
Tiêu Nhiên cưỡi trên lưng Miêu Miêu đi theo sáu gã Huyễn Ảnh, chậm rãi đi về phía cửa Tam vương phủ đi ra ngoài…
Nhìn Tiêu Nhiên rời đi, sau đó con ngươi Lam Ẩn Nhan nhìn về phía nha hoàn Lam Tây Thành sắc mắt trắng bệch.
“Tiểu thư…” Lam Tây Thành cũng đồng dạng nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, muốn nói lại thôi.
“Yên tâm, không có việc gì!” Lam Ẩn Nhan hướng về phía Lam Tây Thành nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Dật nói: “Nha hoàn của ta mệt, đồ cưới của ta cũng mệt! Phiền toái ngươi tìm một chỗ cho nha hoàn cùng đồ cưới của ta nghỉ ngơi!”
“Một hồi sẽ có người đến an bài, ngươi vẫn là nghĩ hầu hạ bổn vương như thế nào đi!” Tiêu Dật hừ lạnh, phất tay áo đi về phía trước. Lam Ẩn Nhan mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Dật, sau đó cũng đi theo. Toàn bộ trong tiền viện, nhất thời chỉ còn lại cái nha hoàn Lam Tây Thành biểu tình không biết làm sao.
Lúc này ở ngoài Tam vương phủ….
“Lập tức đi thông tri Yêu Quái, Quỷ Quái cho ta!” Một đạo âm lãnh thanh âm vang lên làm cho người ta sợ hãi.
“Chủ tử, chuyện gì cần vận dụng sao?”
“Hỏa thiêu Tam vương phủ!” Thanh âm lãnh lệ vang lên, sau đó một cái ngân châm từ trong tay áo hắn bắn ra, giết chết một tên thị vệ ở chỗ tối của Tam vương phủ, tiếp theo một chút thân ảnh xinh đẹp chợt lóe, bí mật ẩn vào Tam vương phủ…
Sở hữu người ở đây, con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, liền ngay cả Miêu Miêu chuẩn bị xông lên cắn xé Tiêu Dật, cũng đình chỉ công kích, con ngươi hồ nghi nhìn Lam Ẩn Nhan.
Sau đó nó đi tới bên cạnh Tiêu Nhiên, ngoan ngoãn nằm xuống.
“Ngươi cũng dám đánh bổn vương?” Sau một lúc lâu, Tiêu Dật rốt cục thu hồi thất thần, con ngươi giết người nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Mà bên má phải trắng nõn của hắn, rõ ràng có một dấu tay đỏ tươi.
“Đánh ngươi thì thế nào? Lão nương nhìn ngươi khó chịu!” Lam Ẩn Nhan hai tay chống hông, ngẩng cao đầu nhìn về phía Tiêu Dật nói.
“Bởi vì bổn vương làm Tiêu Nhiên bị thương, cho nên ngươi thực khó chịu, ban cho bổn vương một cái tát!” Tiêu Dật hí mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ điệu hắn không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“Chuẩn xác mà nói, ta vẫn đều muốn tát ngươi, mà hành động ngươi làm thương Tiêu Nhiên, làm cho ta trước tiên bạo phát mà thôi!” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh, sau đó đi về hướng Tiêu Nhiên đang bị thương ngồi.
“Ô ô ô…. Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ hộc máu! Tiểu Tứ Tứ thân mình đau quá đau quá a!” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan hướng đi về phía mình, lập tức Tiêu Nhiên thanh âm nghẹn ngào nói, nước mắt cũng chảy xuống càng nhiều.
“Các ngươi là sáu cái người chết sao? Nhìn đến Tiểu Tứ Tứ chạy qua, vì sao không lôi kéo hắn?” Lam Ẩn Nhan hung hăng trừng mắt nhìn về phía sáu gã Huyễn Ảnh mà Tiêu Nhiên mang đến, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, tay ôn nhu chà lau tơ máu trên khóe miệng Tiêu Nhiên.
Nàng cũng không hiểu được vì sao mình lại làm như vậy, vừa mới nhìn thấy Tiêu Nhiên bị Tiêu Dật làm cho hộc máu, sau đó chỉ biết ngồi dưới đất khóc kêu đau, lại vô lực không thể phản kháng, trong lòng bỗng nhiên bốc lên lửa giận vô danh.
Có lẽ hành động vừa rồi của Tiêu Nhiên làm cho nàng nghĩ đến chính mình ở kiếp trước đi! Khi mà mình vừa mới bị mang vào tổ chức sát thủ, bởi vì đầu lĩnh dạy gì đó rồi nàng bị thương, đầu lĩnh thường thường dùng nước muối xát lên vết thương, đến khi vết thương của nàng tróc da bóc thịt, đầu lĩnh mỡi đem nàng ném vào một cái lồng sắt, bỏ đói nàng ở trong lồng sắt vài ngày, sau đó mới đem nàng thả ra ngoài.
“Nhan Nhan đổ máu, Nhan Nhan thân mình đau quá đau quá a!” Những lời này, là nàng sau khi bị ném vào lồng sắt, từng vô số lần khóc đều hô qua một câu.
“Tiểu Tứ Tứ hộc máu, Tiểu Tứ Tứ thân mình đau quá đau quá a!” Những lời này là Tiêu Nhiên kêu sau khi bị Tiêu Dật chấn thương, vẫn lặp đi lặp lại. Có lẽ chính những lời này, đau đớn lòng của nàng đi!
Mà nghe được Lam Ẩn Nhan nói, sáu gã Huyễn Ảnh mà Tiêu Nhiên mang đến khóe miệng vẫn là rút vài cái, trong lòng ủy khuất phản bác nói: Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn giữ chặt chủ tử sao? Nhưng chủ tử chính là cố ý đi tìm ngược, chúng ta có thể làm sao bây giờ?
“Xem là giáo huấn đi? Nhìn ngươi về sau còn dám tùy tiện đá người khác không?’ Giúp Tiêu Nhiên lau xong tơ máu nơi khóe miệng, sau đó Lam Ẩn Nhan tức giận hướng Tiêu Nhiên phiên cái xem thường nói.
“Ô ô ô… Tỷ tỷ giúp Tiểu Tứ Tứ lau máu, tỷ tỷ thật tốt!” Tiêu Nhiên lập tức làm nũng, đem đầu chui vào trong lòng Lam Ẩn Nhan.
“Đừng khóc! Ngoan, Tiểu Tứ Tứ về sau sẽ không lại bị người khi dễ, bởi vì tỷ tỷ sẽ bảo hộ ngươi!” Hành động của Tiêu Nhiên làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan ngẩn ra, sau đó nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Nhiên, ngữ khí ôn nhu nói.
Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, sáu gã Huyễn Ảnh mà Tiêu Nhiên mang đến, lập tức biểu tình cổ quái nhìn Lam Ẩn Nhan, chủ tử bọn họ cần nàng bảo hộ? Nếu nàng biết võ công chủ tử có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ nàng sẽ cảm thấy lời nói của nàng là cỡ nào buồn cười đi?
Mà Tiêu Dật vẫn bảo trì tầm mặc, khi nghe đến câu nói của Lam Ẩn Nhan, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Đây là chuyện gì xảy ra? Tiêu Trác sẽ không vô duyên vô cớ hạ chỉ để cho mình thú Lam Ẩn Nhan, cho nên Lam Ẩn Nhan này nhất định là người của Tiêu Trác. Nhưng nếu nàng là người của Tiêu Trác, vội vàng tránh đi Tiêu Nhiên còn không kịp, vì sao còn chủ động cùng Tiêu Nhiên nhấc quan hệ a? Này quả thực là rất kỳ quái?
“Thật vậy chăng? Tỷ tỷ về sau sẽ bảo hộ Tiểu Tứ Tứ sao?” Tiêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi mang theo nước mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Nhưng tâm hắn cũng là một trận run run, nàng nói cái gì? Nàng nói nàng sẽ bảo hộ chính mình? Một câu cỡ nào quen thuộc mà lại xa xôi, liền hướng những lời này của nàng, hắn Tiêu Nhiên quyết định, về sau vô luận phát sinh cái gì, hắn tuyệt sẽ không làm nàng bị thương.
“Đúng vậy! Tỷ tỷ về sau sẽ bảo vệ Tiểu Tứ Tứ!” Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười, sau đó tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên nói.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi cùng Tứ đệ bổn vương điều tình xong sao?” Trên mặt Tiêu Dật lộ ra lạnh lùng cười khẩy nói.
Nhíu mi, thân mình Lam Ẩn Nhan chậm rãi đứng lên, con ngươi chăm chú nhìn về phía Tiêu Dật nói: “Như thế nào? Hay là Tam vương gia cảm thấy, Ẩn Nhan vừa mới ban cho ngươi một cái bàn tay còn chưa đủ, muốn thưởng mấy bàn tay nữa sao?”
“Không, bổn vương chính là thiện ý nhắc nhở một chút, ngươi đã là Vương phi bổn vương, ngươi có nghĩa vụ hầu hạ bổn vương! Nay bổn vương dục hỏa đốt người, cần thân mình của ngươi an ủi, nếu ngươi không muốn an ủi bổn vương, bổn vương sẽ thu hồi trò chơi ước định lúc trước, không chỉ không thừa nhận ngươi là Tam vương phi, cũng sẽ đem ngươi trục xuất Tam vương phủ!” Tiêu Dật ngoài miệng nói xong, nhưng mà trong con ngươi thâm thúy càng không có hiểu hiện ra cái gì.
“Ngươi muốn bội ước?” Lam Ẩn Nhan con ngươi mị lên.
“Có gì không thể? Khi bổn vương nói quy tắc, cũng không có nói không thể bội ước?” Khóe miệng Tiêu Dật lạnh lùng cười nói. Lam Ẩn Nhan, ngươi không nên trở thành Tam vương phi, sau đó vào Tam vương phủ ta a? Hảo, bổn vương sẽ không đuổi ngươi đi vội, bổn vương sẽ tra tấn ngươi đến chết đi sống lại, cho chính ngươi chủ động rời đi. Tiêu Dật trong lòng âm u nghĩ.
“Con mẹ ngươi…” Nhất thời con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc hỏa nhìn về phía Tiêu Dật.
Nếu chính mình không trở thành Tam vương phi, vậy Tiểu Bạch kia nhất định sẽ không đưa giải dược cho mình, vậy chẳng phải là độc phát thì tử vong sao?
Mẹ nó, dù sao thân thể bây giờ cũng không phải của chính mình, coi như bị chó cắn đi!
Mười lăm ngày, chỉ cần đợi cho Tiểu Bạch đến tìm mình, bản thân mình nhất định phải bức bách Tiểu Bạch giao ra giải dược. Chờ sau khi giải được độc trên người mình, mình có thể rời đi Tam vương phủ này, đương nhiên trước khi rời đi, nhất định sẽ tìm cơ hội thiến Tiêu Dật này.
“Lo lắng sao? Là lựa chọn tiếp tục làm Vương phi của ta, sau đó ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương? Hay vẫn là buông tha thân phận Tam vương phi, tiêu sái rời đi Tam vương phủ ta?” Tiêu Dật biết rõ còn cố hỏi.
“Không phải là hư một cái thân tử sao? Ngươi nếu rất muốn? Vậy cầm đi?” Lam Ẩn Nhan nhún vai, làm ra cái biểu tìh không sao cả.
Nhìn Lam Ẩn Nhan này bỗng nhiên biểu hiện ra bên ngoài biểu tình chẳng hề để ý, Tiêu Dật đến là ngẩn người.
Sau đó miệng hắn tà tà nhếch, làm cái thủ thế nói: “Vậy mời Vương phi! Một hồi liền vất vả ngươi!”
“Ta có cái gì phải vất vả, vất vả là Vương gia! Đối với Vương gia, ngươi nhưng phải ra sức chút, trăm ngàn đừng lòng có dư mà lực không đủ, ta đây sẽ cảm thấy thực đáng tiếc!” Lam Ẩn Nhan mặt không đỏ, tim không đập nói.
Thoáng chốc, con ngươi Tiêu Dật mang theo một tia kinh ngạc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, cái dạng nữ nhân gì hắn đều đã gặp qua, chính là chưa thấy loại quái thai nữ nhân đang đứng trước mắt.
Cho dù bắt đầu giết người đến huyết tinh thô bạo, miệng đầy thô tục còn chưa tính, thế nhưng còn có thể đứng trước mặt phần đông nam nhân, đón ý nói hùa với mình rất rõ ràng về chuyện ấy, nàng thật đang là tuyệt đến gia.
“Còn lăng gì chứ? Ngươi không phải vội vã cầu ta an ủi sao? Vậy còn không chạy nhanh phía trước dẫn đường?” Lam Ẩn Nhan đi tới trước mặt Tiêu Dật, khoanh tay trước ngực nói.
“Hy vọng một hồi ngươi còn có thể tiếp tục bảo trì biểu tình bĩnh tĩnh như thế!” Tiêu Dật hừ lạnh, phất tay áo liền đi về phía trước.
“Tỷ tỷ, ngươi muốn cùng Tam ca ca đi sao? Ngươi không để ý đến Tiểu Tứ Tứ sao?” Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Nhiên ai oán vang lên.
“Tiểu Tứ Tứ bị thương, sáu cái các ngươi trước tiên đưa hắn về Tứ vương phủ nghỉ ngơi đi!” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó hướng về phía sáu gã Huyễn Ảnh nói, trong giọng của nàng mang theo một tia mệnh lệnh.
Sáu gã Huyễn Ảnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó con ngươi nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ, vậy Tiểu Tứ Tứ đi về trước, chờ sau khi Tiểu Tứ Tứ tốt lắm, Tiểu Tứ Tứ lại đến tìm tỷ tỷ chơi a!” Tiêu Nhiên ủy khuất bĩu môi nói.
“Ân!” Lam Ẩn Nhan gật gật đầu nói.
Tiêu Nhiên cưỡi trên lưng Miêu Miêu đi theo sáu gã Huyễn Ảnh, chậm rãi đi về phía cửa Tam vương phủ đi ra ngoài…
Nhìn Tiêu Nhiên rời đi, sau đó con ngươi Lam Ẩn Nhan nhìn về phía nha hoàn Lam Tây Thành sắc mắt trắng bệch.
“Tiểu thư…” Lam Tây Thành cũng đồng dạng nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, muốn nói lại thôi.
“Yên tâm, không có việc gì!” Lam Ẩn Nhan hướng về phía Lam Tây Thành nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Dật nói: “Nha hoàn của ta mệt, đồ cưới của ta cũng mệt! Phiền toái ngươi tìm một chỗ cho nha hoàn cùng đồ cưới của ta nghỉ ngơi!”
“Một hồi sẽ có người đến an bài, ngươi vẫn là nghĩ hầu hạ bổn vương như thế nào đi!” Tiêu Dật hừ lạnh, phất tay áo đi về phía trước. Lam Ẩn Nhan mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Dật, sau đó cũng đi theo. Toàn bộ trong tiền viện, nhất thời chỉ còn lại cái nha hoàn Lam Tây Thành biểu tình không biết làm sao.
Lúc này ở ngoài Tam vương phủ….
“Lập tức đi thông tri Yêu Quái, Quỷ Quái cho ta!” Một đạo âm lãnh thanh âm vang lên làm cho người ta sợ hãi.
“Chủ tử, chuyện gì cần vận dụng sao?”
“Hỏa thiêu Tam vương phủ!” Thanh âm lãnh lệ vang lên, sau đó một cái ngân châm từ trong tay áo hắn bắn ra, giết chết một tên thị vệ ở chỗ tối của Tam vương phủ, tiếp theo một chút thân ảnh xinh đẹp chợt lóe, bí mật ẩn vào Tam vương phủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.