Chương 61: Đế vương tinh
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
11/03/2014
“Dật ca ca, ngươi doạ Phượng nhi sợ” Lam Linh Phượng sắc mặt
kinh hãi, môi run run nhìn về phía Tiêu Dật. Chẳng lẽ nàng nói sai cái gì sao?
“Phượng nhi, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi là lần đầu tiên đến rừng cây này?” Hai tròng mắt Tiêu Dật lạnh lẽo nhìn về phía Lam Linh Phượng, tay hắn cũng ôm chỗ ngực bị thương, lúc trước vết thương bị hắn dùng nội lực che lại, khi hắn nhất thời dưới sự kích độc lại hé ra, lúc này máu tươi chậm rãi chảy ra tràn đầy lòng bàn tay hắn.
“Dật ca ca, ngươi… ngươi làm sao vậy?” Lam Linh Phượng cắn cắn môi, con ngươi sợ hãi nhìn về phía Tiêu Dật. Vì sao ánh mắt hắn thoạt nhìn khủng bố như vậy? Trong lòng Lam Linh Phượng nổi lên dự cảm hết sức không tốt.
“Trả lời ta, ngoại trừ lúc này, trước kia ngươi chưa từng bao giờ tới rừng cây này sao?” Tiêu Dật cắn răng gằn từng tiếng hỏi. Nếu như nàng chưa từng tới rừng cây này, vậy lúc đó người cứu mình là ai? Vì sao nàng lại tự xưng là Lam Linh Phượng chứ? Trời ạ! Ai tới nói cho hắn biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
“Dật ca ca, vì sao ngươi lại hung dữ với Phượng nhi như vậy a? Ngươi thay đổi, ngươi thật sự thay đổi! Ngươi thay đổi làm cho Phượng nhi cảm giác rất xa lạ. Có phải bởi vì Lam Ẩn Nhan hay không, ngươi yêu nàng sao? Cho nên ngươi liền đem thu về tất cả ôn nhu đối với Phượng nhi?” Nước mắt Lam Linh Phượng lại theo khoé mắt chảy từng giọt từng giọt xuống dưới, vẻ mặt nàng đau đớn hỏi ngược lại Tiêu Dật.
Mà nội tâm của nàng lại lộ vẻ nghi hoặc, vì sao Tiêu Dật nghe được mình nói chưa từng tới rừng cây này lại kích động như thế? Chẳng lẽ…
Một năm kia, Tiêu Dật bỗng nhiên tìm tới cửa, hắn nói cám ơn mình ở trong rừng cây cứu hắn một mạng. Lúc ấy mình nghe xong vô cùng kinh ngạc, nàng cũng không cứu Tiêu Dật a? Nhưng mà khi nàng nhìn thấy biểu tình Tiêu Dật thập phần chân thành tha thiết, giống như cũng không phải đang nói đùa, thì nàng chỉ biết trong này nhất định là xuất hiện hiểu lầm gì!
Mà khi đó, kỳ thật nàng cũng đều cùng nữ tử Thánh Long vương hướng giống nhau, đối với Tam vương gia này có lòng cảm mến, nhưng mà bởi vì nàng đứng trên vầng sáng Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho người khác biết mình lại thầm mến Tiêu Dật, nếu bị người khác biết nàng thầm mến Tiêu Dật, mà Tiêu Dật đối với mình lại không có một tia cảm giác, đây chẳng phải là rất mất mặt sao?
Kết quả là khi mỗi ngày đều vắt óc nghĩ biện pháp, nên không dấu vết tiếp cận Tiêu Dật như thế nào, thì Tiêu Dật lại tự mình tìm tới cửa.
Cho nên đương nhiên nàng phải nắm lấy cơ hội tốt này a, vì thế nàng liền theo như Tiêu Dật nói, mạo nhận mình quả thật là người đã cứu Tiêu Dật.
Chẳng lẽ… Người chân chính cứu Tiêu Dật lúc đó, chính là ở trong rừng cây này cứu Tiêu Dật sao? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Phượng phi nương nương, hình như ngươi mới là người thay đổi làm cho bổn vương có cảm giác xa lạ đi? Ta không muốn trả lời ngươi ta có yêu Lam Ẩn Nhan hay không, ta chỉ muốn ngươi trả lời ta, ngươi thật là lần đầu tiên tới rừng cây này sao?” Con ngươi Tiêu Dật lãnh mị lên, Lam Linh Phượng không đối mặt trả lời vấn đề của mình, ngược lại mượn cớ chuyển hướng vấn đề, đây rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi.
“Ta… Ta nhớ rõ cũng đã tới một lần, hình như là lúc ta cứu Dật ca ca một lần kia, cũng là ở trong rừng cây này đi?” Bởi vì Lam Linh Phượng không dám xác định phán đoán của mình, cho nên thật cẩn thận thử nói với Tiêu Dật.
“Hình như? Chính là trong lòng ngươi không xác định, cho nên muốn làm cho ta nói cho ngươi một đáp án xác định sao?” Trên mặt Tiêu Dật lộ ra chút cười khổ, Lam Linh Phượng này thử dò xét trả lời, làm cho ngực Tiêu Dật càng thêm đau đớn, chẳng lẽ mình qua nhiều năm như thế lại yêu lầm người rồi sao? Người trong thiên hạ đều nghĩ rằng mình là yêu mỹ mạo cùng tài hoa của Lam Linh Phượng, nhưng mà bọn họ sai lầm rồi, mình yêu Lam Linh Phượng chính là phần tâm thiện lương thuần khiết lúc trước đã cứu mình. Nhưng nếu như từ trước tới giờ nàng không phải là người đã cứu mình? Như vậy nhiều năm qua như vậy chẳng phải hắn đã yêu lầm người rồi sao? Như vậy… Người cứu mình lúc trước rốt cuộc là ai chứ? Vì sao nàng phải mượn tên Lam Linh Phượng chứ?
“Dật ca ca, ngươi có ý tứ gì? Ngươi là đang hoài nghi Phượng nhi sao? Ngươi cũng biết lúc trước Phượng nhi sau khi cứu ngươi ở trong rừng cây này, thì trở về nằm bao lâu sao? Thân thể Phượng nhi vốn là suy yếu, từ lần đó sau khi uy ngươi uống nhiều máu như vậy, thân thể Phượng nhi kém càng thêm kém. Nhưng mà bây giờ Dật ca ca lại hoài nghi Phượng nhi, ngươi là muốn thương tổn tâm Phượng nhi sao? Nếu như ngươi yêu muội muội, muốn thoát khỏi sự vướng mắc của Phượng nhi, ngươi có thể nói thẳng a? Vì sao ngươi phải tuyệt tình thương tổn tâm Phượng nhi yêu ngươi như vậy, vì sao lại nhẫn tâm gạt bỏ một phần thiệt tình của Phượng nhi cứu ngươi lúc trước chứ?” Lam Linh Phượng theo lời nói cùng biểu tình của Tiêu Dật, xác nhận rừng cây lúc trước Tiêu Dật được cứu chính là rừng cây tối nay, cho nên lập tức nàng liệt khóc tê tâm liệt phế lên, công phu diễn trò này cao quả thực làm người ta xem thế là đủ rồi.
“Ngươi…” Nhìn thấy Lam Linh Phượng khóc thương tâm muốn chết như thế thân thể Tiêu Dật không khỏi cứng đờ. Chẳng lẽ mình đoán sai? Thật sự là nàng cứu mình? Nhưng mà nếu quả thật là nàng cứu mình? Vì sao lúc trước nàng nói khác thường như vậy chứ?
“Dật ca ca, vì sao ngươi phải đối xử tàn nhẫn với Phượng nhi như thế? Phượng nhi gả cho Tiêu Trác, thật sự là bởi vì Tiêu Trác nói nếu ta không gả cho hắn, hắn sẽ giết ngươi a! Chẳng lẽ Phượng nhi có thể trơ mắt nhìn Dật ca ca âu yếm bị Tiêu Trác giết chết sao? Hắn là Hoàng đế a, Dật ca ca ngươi chính là Vương gia, làm sao ngươi có thể cùng đấu với Vua của một nước chứ? Phượng nhi hi sinh như thế đều là vì bảo vệ Dật ca ca! Nhưng Dật ca ca ngươi thì sao? Ngươi không chỉ không tin lời nói của Phượng nhi, bây giờ vẫn còn bắt đầu hoài nghi người cứu ngươi lúc trước không phải là Phượng nhi! Ngươi nói Phượng nhi làm sao chịu nổi a?” Lam Linh Phượng đem hành động của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bởi vì nàng biết Tiêu Dật căn bản là sẽ không đi tìm Tiêu Trác xác nhận thật giả, bởi vì nếu hắn đi hỏi, như vậy chính là hắn giống như cùng Tiêu Trác xé rách mặt.
Hơn nữa cho dù hắn thực sự đi hỏi Tiêu Trác, như vậy mình cũng có thể nói ở trước mặt Tiêu Trác, Tiêu Dật đối với mình dư tình chưa hết, cho nên là cố ý mượn đề tài để nói chuyện của mình, lấy phát tiết bất mãn trong lòng. Mà mình có thể ở trước mặt Tiêu Dật nói, Tiêu Trác là vua một nước, hắn làm sao lại có thể thừa nhận hành vi vô sỉ lúc trước chứ? Dù sao nàng chỉ cần đem Tiêu Dật cùng Tiêu Trác hai bên đều chu toàn tốt, đến lúc đó vô luận hai người bọn họ ai mới có thể chân chính đoạt được thiên hạ này, đều đối với mình trăm lợi mà không một hại nào, dù sao ngôi vị Hoàng hậu mình là nhất định phải lấy được.
“Phượng nhi, ngươi… Ngươi đừng khóc!” Nhìn thấy Lam Linh Phượng khóc bi thương như thế, đầu óc Tiêu Dật đều bắt đầu rối loạn. Bây giờ hắn hoài nghi Lam Linh Phượng, lại sợ mình thực sự hiểu lầm nàng. Tiêu Trác cho tới nay đều đấu cùng hắn, có lẽ vì khiến cho mình nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi người thương, thật đúng là biết dùng thủ đoạn ti tiện như thế đi cưỡng bức Lam Linh Phượng đi? Hơn nữa, nếu Lam Linh Phượng đúng là ân nhân cứu mình lúc trước, lại vì bảo vệ mình mới gả cho Tiêu Trác, vậy hôm nay mình làm nàng đau khổ như vậy, chẳng phải là nên bị sét đánh sao?
“Dât ca ca, thật sự ngươi không nên oan uổng Phượng nhi như thế, ngươi nhẫn tâm đối với Phượng nhi như vậy, khiến cho Phượng nhi cảm thấy sống không bằng chết!” Lam Linh Phượng đột nhiên nhào vào trong lòng Tiêu Dật, sau đó ôm chặt thắt lưng Tiêu Dật.
“Phượng nhi, ngươi…” Tiêu Dật muốn đưa tay vuốt ve sợi tóc Lam Linh Phượng, nhưng cuối cùng tay lại dừng lại ở trên không trung. Bây giờ hắn cũng cảm giác được toàn bộ đầu óc đều loạn tê dại. Hắn muốn đi tin tưởng tất cả những gì Lam Linh Phượng nói, nhưng mà quả thật trong lòng hắn lại có rất nhiều nghi hoặc.
“Được rồi, các ngươi dằn vặt đủ không? Các ngươi không chê mệt mỏi, ta đây một người nghe đều muốn hỏng mất?” Tư Đồ Phong đang lái xe đảo cặp mắt trắng dã, sau đó cầm dây cương trong tay kéo một cái, sau đó con ngựa phát ra tiếng chói tai, xe ngựa dừng lại.
“Phong, ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện? Hành vi như vậy của ngươi hình như có chút không được tốt đi?” Tiêu Dật nhẹ nhàng đưa tay đẩy Lam Linh Phượng ra khỏi người, sau đó tay xốc rèm lên, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn về phía Tư Đồ Phong.
“Ai nghe lén các ngươi nói chuyện chứ? Là các ngươi tự mình ầm ỹ quá lớn tiếng, tàn phá màng tai của ta có được hay không?” Tư Đồ Phong tức giận nhảy xuống xe ngựa, bất mãn trừng về phía Tiêu Dật.
“Phong đại ca, thực xin lỗi, chúng ta… Chúng ta không phải cố ý” Lam Linh Phượng thì lại cắn cắn môi, sau đó nhỏ giọng nói xin lỗi về phía Tư Đồ Phong.
“Kỳ thật… Dật, nếu ngươi thật sự hoài nghi nàng không phải là người cứu ngươi lúc trước, ta đến là có thể giúp ngươi trừ bỏ nghi hoặc trong lòng!” Tư Đồ Phong liếc mắt nhìn Lam Linh Phượng, sau đó nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dật.
“Phong, không phải ngươi đang nói đùa chứ?” Tiêu Dật ninh mi nhìn Tư Đồ Phong.
“Ngươi cũng dám nghi ngờ bản lĩnh của Quỷ Y ta?” Tư Đồ Phong bắt chéo hai tay trước ngực.
“Ta chưa bao giờ hoài nghi bản lĩnh của ngươi, nhưng mà… Sự tình đều đã xảy ra nhiều năm như vậy, ngươi lại chưa tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể giúp ta trừ bỏ nghi ngờ trong lòng chứ?” Tiêu Dật khẽ nhíu mi, con ngươi phức tạp liếc nhìn Lam Linh Phượng, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi về phía Tư Đồ Phong.
Nếu thật sự Tư Đồ Phong có thể giúp hắn hết nghi ngờ, đương nhiên đó là chuyện không thể tốt hơn, bởi vì hắn thật sự không muốn đi hiểu lầm Lam Linh Phượng, hắn lại càng không muốn thừa nhận đả kích rằng nhiều năm như vậy thế nhưng yêu lầm người rồi.
“Không phải lúc trước ngươi trúng Huyết độc phấn sao?Huyết độc này cùng độc dược bình thường không giống nhau, độc bình thường chỉ cần ăn giải dược vào, tất cả sẽ lập tức biết mất sạch sẽ ở trong cơ thể. Nhưng mà sau khi huyết độc này uống xong một số lượng lớn máu xử nữ, tuy rằng giải trừ toàn bộ độc tính, nhưng huyết độc phấn này lại sẽ bao bọc một chút máu xử nữ, sau đó ngưng kết thành một viên thuốc hình dạng gì đó sẽ vĩnh viễn lưu lại ở trong cơ thể, ta chỉ muốn dùng kim châm tiến vào trong cơ thể của ngươi, tìm được viên thuốc có hình dạng gì đó, sau đó đem hút ra một chút máu xử nữ ở trong bọc đó, lại cùng máu trên người Lam Linh Phượng so sánh, nhìn có giống nhau hay không, không phải là có thể biết nàng rốt cuộc có phải người cứu ngươi lúc tước hay không sao?” Tư Đồ Phong cho vài cái liếc mắt xem thường nói.
“Dật ca ca, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi Phượng nhi sao? Thật sự ngươi muốn dùng phương pháp thử máu này sao? Nếu như giữa chúng ta ngay cả chút tín nhiệm đều không có, vậy còn có ý gì? Nếu như ngươi thật sự không tín nhiệm Phượng nhi liền quên đi, để cho Phượng nhi cùng Xuân Lan tự mình hồi cung đi! Coi như lúc trước Phượng nhi cứu sai người, cũng yêu sai người!” Nghe được Tư Đồ Phong nói, tâm Lam Linh Phượng bỗng nhiên cả kinh, bởi vì nếu Tư Đồ Phong nói là sự thật, vậy thì mình không phải không có chỗ nào để che giấu sao? Cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho Tư Đồ Phong thử máu, nếu không nàng sợ sau khi chân tướng bại lộ, Tiêu Dật biết hắn bị mình lừa nhiều năm như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
“Ta…” Nghe được Lam Linh Phượng nói như vậy, trong con ngươi Tiêu Dật lộ vẻ rối rắm.
“Ta nói vị Linh Phượng cô nương này, nếu như ngươi thật sự là ân nhân cứu mạng Tiêu Dật lúc trước, nếu như ngươi thật sự yêu Tiêu Dật, ngươi hẳn là nên chủ động giúp Tiêu Dật trừ bỏ nghi hoặc trong lòng mới đúng? Hiểu lầm đều giải thích rõ ràng, không phải là đối với mọi người đều khoẻ sao? Hành động trốn tránh này của ngươi, sao ta cảm giác ngươi là đang chột dạ chứ?” Tư Đồ Phong lạnh lùng quét về phía Lam Linh Phượng.
“Ta… Ta làm sao có thể chột da?” Lam Linh Phượng kích động rống lên một câu về phía Tư Đồ Phong.
“Phượng nhi, thực xin lỗi! Vì trừ bỏ nghi hoặc trong lòng ta, ngươi liền chịu uỷ khuất một chút đi! Nếu như là ta thật sự hiểu lầm ngươi, ta nguyện ý dùng đời sau bù lại oan uổng hôm nay đối với ngươi!” Tiêu Dật bỗng nhiên đưa tay điểm trúng huyệt vị Lam Linh Phượng.
“Dật ca ca, ngươi…” Lam Linh Phượng không thể nào nhúc nhích, tâm đều sợ hãi đến cực hạn.
“Phong, làm phiền ngươi!” Tiêu Dật nhìn về phía Tư Đồ Phong gật gật đầu nói, hôm nay hắn muốn đem tất cả làm rõ ràng.
“Không khách khí, cống hiến sức lực cho ngươi là vinh hạnh của ta!” Tư Đồ Phong nhún vai nói, sau đó từ trong tay áo lấy ca một cái kim châm, hắn dùng nội lực đem kim châm này đưa vào trong cơ thể Tiêu Dật, sau đó làm cho kim châm này bắt đầu ở trong cơ thể Tiêu Dật tìm kiếm viên huyết độc đã ngưng kết kia.
Gần nửa buổi trôi qua, Tư Đồ Phong dùng nội lức lấy ra kim châm hút máu xử nữ kia, sau đó lại đem một cái kim châm khác đưa vào trong cơ thể Lam Linh Phượng, hút một chút máu trong cơ thể Lam Linh Phượng, sau đó hắn đem hai cái kim châm đặt ở cùng nhau, sau đó vẩy một chút thuốc nước hắn đặc biệt chế tạo lên trên hai cái kim châm.
Mà Tiêu Dật thấy một màn như vậy, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng lên, bởi vì hắn thật sự rất sợ một hồi mình nghe được đáp án, hắn thật sự sợ nếu biết nhiều năm như vậy yêu lầm người rồi, vậy đối với hắn tuyệt đối là một kích thích to lớn.
Mà Lam Linh Phượng tuy rằng bị điểm trúng huyệt vị, cả người cũng hoảng sợ run rẩy, bởi vì nàng sợ chút nữa sau khi Tiêu Dật biết được tình hình thực tế, sẽ dưới sự phẫn nộ muốn mạng của mình.
“Kỳ quái?” Tư Đồ Phong nhíu mày nhìn về phía hai cái kim châm nằm trong tay.
“Phong, làm sao vậy?” Sau khi nghe được Tư Đồ Phong nói, con ngươi Tiêu Dật hồ nghi nhìn về phía Tư Đồ Phong.
“Cái này rất kỳ quái? Tại sao có thể như vậy chứ?” Tư Đồ Phong con ngươi phức tạp nhìn về phía Tiêu Dật.
“Ngươi đừng thừa nước đụng thả câu, nói mau a!” Tiêu Dật nhìn không được rống lên một câu.
“Hai loại máu này mặc dù không phải giống nhau hoàn toàn, nhưng cũng có chín phần tương tự! Chẳng lẽ… chẳng lẽ nàng thật sự là ân nhân cứu mạng của ngươi?” Tư Đồ Phong muốn tới thử máu, cũng là bởi vì theo trong đối thoại của Tiêu Dật và Lam Linh Phượng, cảm giác được Lam Linh Phượng này rất khả nghi, cho nên hắn không muốn nhìn thấy Tiêu Dật bị lừa dối, lúc này mới chủ động nói giúp Tiêu Dật thử máu. Nhưng mà bây giờ…
“Nói như vậy, là ta oan uổng Phượng nhi?” Tiêu Dật lập tức giúp Lam Linh Phượng giải huyệt vị, sau đó con ngươi lộ vẻ xin lỗi nhìn về phía Lam Linh Phượng “Phượng nhi, thực xin lỗi! Là Dật ca ca không tốt, Dật ca ca oan uổng ngươi, Dật ca ca thực đáng chết!”
“Dật ca ca, Phượng nhi không trách ngươi! Bởi vì Phượng nhi yêu ngươi, cho nên vô luận Dật ca ca làm gì với Phượng nhi, Phượng nhi cũng sẽ không oán Dật ca ca!” Lam Linh Phượng lập tức nhào vào trong lòng Tiêu Dật, ngữ khí nũng nịu nói. Nhưng mà trong lòng của nàng cũng cực kỳ ngạc nhiên, vì sao có thể như vậy chứ? Đây quả thực rất quỷ dị? Chẳng lẽ bản lĩnh của Quỷ Y này kỳ thật đều là gạt người? Cho nên mới sẽ xuất hiện sai lầm như vậy? Lam Linh Phượng trong lòng nhịn không được cười âm hiểm lên.
“Phượng nhi, để Dật ca ca mau chóng đưa ngươi đi Vương phủ đem vết thương trên mặt chữa khỏi, sau đó mau chóng đưa ngươi hồi cung! Dù sao bây giờ ngươi cũng là Nương nương trong cung, nếu trễ như vậy còn chưa về, khẳng định sẽ đưa tới lời ong tiếng ve!” Tiêu Dật vuốt vuốt sợi tóc Lam Linh Phượng nói.
Tư Đồ Phong con ngươi thâm thuý nhìn Lam Linh Phượng và Tiêu Dật một chút, sau đó bảo trì trầm mặc tiếp tục lái xe ngựa.
Thật ra…. Còn có một khả năng khác, bất quá bây giờ hắn không muốn kích thích Tiêu Dật, hơn nữa hắn cũng không nắm chắc mười phần. Cho nên hắn quyết định chờ sau khi mình xác nhận, lại nói cho Tiêu Dật.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, sau đó biến mất ở trong rừng cây…
Mà cùng lúc đó, trong cung điện ngầm của cung Tu La ….
Tiêu Nhiên con ngươi thâm tình đang vuốt ve Lam Ẩn Nhan nằm trên giường, đôi con ngươi bích thuỷ của hắn lăn tăn gợn sóng, môi đỏ tuyệt mĩ mang theo nụ cười hạnh phúc. Giờ khắc này, hắn thật hy vọng thời gian có thể dừng lại, như vậy hắn có thể vĩnh viễn lẳng lặng nhìn chính nương tử mình dùng linh hồn, dùng sinh mệnh đi yêu.
“Nương tử, ngươi xem xem, ngủ đều ngủ không an ổn như thế, mày còn nhíu chặt! Vi phu thật là rất đau lòng!” Tiêu Nhiên ôn nhu nói như trước, sau đó dùng tay khẽ vuốt hai hàng lông mày của Lam Ẩn Nhan.
“Nương tử, không cần không vui! Ta biết ngươi rất chán ghét Lam Linh Phượng kia, cũng rất chán ghét Tiêu Dật. Ngươi yên tâm, chắc chắn vi phu sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Chờ sau khi ngươi tỉnh, vi phu giúp ngươi cùng nhau ngược bọn họ nga! Chờ ngươi ngược cao hứng, sau đó vi phu nắm tay ngươi, cùng ngươi đứng ở chỗ cao, xem bọn hắn bi thảm chết đi! Vi phu sẽ dùng máu bọn họ đến rửa hận khí trong lòng nương tử!” Tiêu Nhiên nói xong, trong mắt phượng xinh đẹp xuất hiện thị huyết quang mang. Bất quá khi hắn chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, thị huyết quang mang lại chuyển hoá thành nồng đậm yêu thương.
“Lam Ẩn Nhan?” Lúc này, Lam Ẩn Nhan đang trong hôn mê lại nghe được một tiếng gọi, sau đó có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện ở trong đầu nàng.
“Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong mộng của ta!” Lam Ẩn Nhan nói với người ở trong đầu.
“Ngươi không cần để ý đến ta là ai, hôm nay ta tới tìm ngươi, chính là muốn nói cho ngươi, ngươi chính là Đế nữ tinh chuyển thế, ngươi gánh vác nhiệm vụ cứu vớt muôn dân, cho nên ngươi không thể yêu lầm người, bởi vì ngươi yêu lầm người rồi, sẽ đem muôn dân khắp thiên hạ gặp một trận đại nạn trước nay chưa từng có!”
“Cái gì Đế nữ tinh a? Ta không hiểu? Dựa vào cái gì muốn ta đến cứu vớt muôn dân thiên hạ? Muôn dân thiên hạ đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta chỉ muốn mình sống thật tốt là được rồi!”
“Nếu ngươi muốn sống thật tốt, thì ngươi càng cần phải nhận trách nhiệm của ngươi, nếu không thì không chỉ tất cả mọi người ở Thánh Long vương hướng sẽ chết, mà ngươi cũng sẽ chết”
“Ngươi cái đồ bệnh thần kinh, nói bậy cái gì a?”
“Hãy nghe ta nói, ngươi là Đế nữ tinh, đời này ngươi phải yêu người là Đế vương tinh. Nhưng mà trên đời này có hai Đế vương tinh, một người Đế vương tinh là chính, một người Đế vương tinh là tà! Ngươi nhất định phải yêu đúng Đế vương tinh, nếu không tất cả hậu quả không thể tưởng tượng nổi a!”
“Cái gì vậy a? Ta không cần đi yêu cái gì chó má Đế vương tinh a! Ngươi cút! Mau chóng cút cho ta! Lão nương phiền phức đủ nhiều rồi, ngươi đừng đến quấy rối được không?”
“Đứa nhỏ, đừng kích động, hãy kiên nhẫn nghe ta nói hết!”
“Mẹ ngươi có phiền hay không a! Cút! Ta không muốn nghe ngươi nói!”
“Nhớ kỹ, người mà ngươi phải yêu chính là…”
“Ngươi nói cái gì? Mẹ ngươi nói lại cho ta một lần nữa? Dựa vào cái gì a? Ta không cần!”
“Người mà ngươi phải yêu chính là…”
“Phượng nhi, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi là lần đầu tiên đến rừng cây này?” Hai tròng mắt Tiêu Dật lạnh lẽo nhìn về phía Lam Linh Phượng, tay hắn cũng ôm chỗ ngực bị thương, lúc trước vết thương bị hắn dùng nội lực che lại, khi hắn nhất thời dưới sự kích độc lại hé ra, lúc này máu tươi chậm rãi chảy ra tràn đầy lòng bàn tay hắn.
“Dật ca ca, ngươi… ngươi làm sao vậy?” Lam Linh Phượng cắn cắn môi, con ngươi sợ hãi nhìn về phía Tiêu Dật. Vì sao ánh mắt hắn thoạt nhìn khủng bố như vậy? Trong lòng Lam Linh Phượng nổi lên dự cảm hết sức không tốt.
“Trả lời ta, ngoại trừ lúc này, trước kia ngươi chưa từng bao giờ tới rừng cây này sao?” Tiêu Dật cắn răng gằn từng tiếng hỏi. Nếu như nàng chưa từng tới rừng cây này, vậy lúc đó người cứu mình là ai? Vì sao nàng lại tự xưng là Lam Linh Phượng chứ? Trời ạ! Ai tới nói cho hắn biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
“Dật ca ca, vì sao ngươi lại hung dữ với Phượng nhi như vậy a? Ngươi thay đổi, ngươi thật sự thay đổi! Ngươi thay đổi làm cho Phượng nhi cảm giác rất xa lạ. Có phải bởi vì Lam Ẩn Nhan hay không, ngươi yêu nàng sao? Cho nên ngươi liền đem thu về tất cả ôn nhu đối với Phượng nhi?” Nước mắt Lam Linh Phượng lại theo khoé mắt chảy từng giọt từng giọt xuống dưới, vẻ mặt nàng đau đớn hỏi ngược lại Tiêu Dật.
Mà nội tâm của nàng lại lộ vẻ nghi hoặc, vì sao Tiêu Dật nghe được mình nói chưa từng tới rừng cây này lại kích động như thế? Chẳng lẽ…
Một năm kia, Tiêu Dật bỗng nhiên tìm tới cửa, hắn nói cám ơn mình ở trong rừng cây cứu hắn một mạng. Lúc ấy mình nghe xong vô cùng kinh ngạc, nàng cũng không cứu Tiêu Dật a? Nhưng mà khi nàng nhìn thấy biểu tình Tiêu Dật thập phần chân thành tha thiết, giống như cũng không phải đang nói đùa, thì nàng chỉ biết trong này nhất định là xuất hiện hiểu lầm gì!
Mà khi đó, kỳ thật nàng cũng đều cùng nữ tử Thánh Long vương hướng giống nhau, đối với Tam vương gia này có lòng cảm mến, nhưng mà bởi vì nàng đứng trên vầng sáng Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho người khác biết mình lại thầm mến Tiêu Dật, nếu bị người khác biết nàng thầm mến Tiêu Dật, mà Tiêu Dật đối với mình lại không có một tia cảm giác, đây chẳng phải là rất mất mặt sao?
Kết quả là khi mỗi ngày đều vắt óc nghĩ biện pháp, nên không dấu vết tiếp cận Tiêu Dật như thế nào, thì Tiêu Dật lại tự mình tìm tới cửa.
Cho nên đương nhiên nàng phải nắm lấy cơ hội tốt này a, vì thế nàng liền theo như Tiêu Dật nói, mạo nhận mình quả thật là người đã cứu Tiêu Dật.
Chẳng lẽ… Người chân chính cứu Tiêu Dật lúc đó, chính là ở trong rừng cây này cứu Tiêu Dật sao? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Phượng phi nương nương, hình như ngươi mới là người thay đổi làm cho bổn vương có cảm giác xa lạ đi? Ta không muốn trả lời ngươi ta có yêu Lam Ẩn Nhan hay không, ta chỉ muốn ngươi trả lời ta, ngươi thật là lần đầu tiên tới rừng cây này sao?” Con ngươi Tiêu Dật lãnh mị lên, Lam Linh Phượng không đối mặt trả lời vấn đề của mình, ngược lại mượn cớ chuyển hướng vấn đề, đây rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi.
“Ta… Ta nhớ rõ cũng đã tới một lần, hình như là lúc ta cứu Dật ca ca một lần kia, cũng là ở trong rừng cây này đi?” Bởi vì Lam Linh Phượng không dám xác định phán đoán của mình, cho nên thật cẩn thận thử nói với Tiêu Dật.
“Hình như? Chính là trong lòng ngươi không xác định, cho nên muốn làm cho ta nói cho ngươi một đáp án xác định sao?” Trên mặt Tiêu Dật lộ ra chút cười khổ, Lam Linh Phượng này thử dò xét trả lời, làm cho ngực Tiêu Dật càng thêm đau đớn, chẳng lẽ mình qua nhiều năm như thế lại yêu lầm người rồi sao? Người trong thiên hạ đều nghĩ rằng mình là yêu mỹ mạo cùng tài hoa của Lam Linh Phượng, nhưng mà bọn họ sai lầm rồi, mình yêu Lam Linh Phượng chính là phần tâm thiện lương thuần khiết lúc trước đã cứu mình. Nhưng nếu như từ trước tới giờ nàng không phải là người đã cứu mình? Như vậy nhiều năm qua như vậy chẳng phải hắn đã yêu lầm người rồi sao? Như vậy… Người cứu mình lúc trước rốt cuộc là ai chứ? Vì sao nàng phải mượn tên Lam Linh Phượng chứ?
“Dật ca ca, ngươi có ý tứ gì? Ngươi là đang hoài nghi Phượng nhi sao? Ngươi cũng biết lúc trước Phượng nhi sau khi cứu ngươi ở trong rừng cây này, thì trở về nằm bao lâu sao? Thân thể Phượng nhi vốn là suy yếu, từ lần đó sau khi uy ngươi uống nhiều máu như vậy, thân thể Phượng nhi kém càng thêm kém. Nhưng mà bây giờ Dật ca ca lại hoài nghi Phượng nhi, ngươi là muốn thương tổn tâm Phượng nhi sao? Nếu như ngươi yêu muội muội, muốn thoát khỏi sự vướng mắc của Phượng nhi, ngươi có thể nói thẳng a? Vì sao ngươi phải tuyệt tình thương tổn tâm Phượng nhi yêu ngươi như vậy, vì sao lại nhẫn tâm gạt bỏ một phần thiệt tình của Phượng nhi cứu ngươi lúc trước chứ?” Lam Linh Phượng theo lời nói cùng biểu tình của Tiêu Dật, xác nhận rừng cây lúc trước Tiêu Dật được cứu chính là rừng cây tối nay, cho nên lập tức nàng liệt khóc tê tâm liệt phế lên, công phu diễn trò này cao quả thực làm người ta xem thế là đủ rồi.
“Ngươi…” Nhìn thấy Lam Linh Phượng khóc thương tâm muốn chết như thế thân thể Tiêu Dật không khỏi cứng đờ. Chẳng lẽ mình đoán sai? Thật sự là nàng cứu mình? Nhưng mà nếu quả thật là nàng cứu mình? Vì sao lúc trước nàng nói khác thường như vậy chứ?
“Dật ca ca, vì sao ngươi phải đối xử tàn nhẫn với Phượng nhi như thế? Phượng nhi gả cho Tiêu Trác, thật sự là bởi vì Tiêu Trác nói nếu ta không gả cho hắn, hắn sẽ giết ngươi a! Chẳng lẽ Phượng nhi có thể trơ mắt nhìn Dật ca ca âu yếm bị Tiêu Trác giết chết sao? Hắn là Hoàng đế a, Dật ca ca ngươi chính là Vương gia, làm sao ngươi có thể cùng đấu với Vua của một nước chứ? Phượng nhi hi sinh như thế đều là vì bảo vệ Dật ca ca! Nhưng Dật ca ca ngươi thì sao? Ngươi không chỉ không tin lời nói của Phượng nhi, bây giờ vẫn còn bắt đầu hoài nghi người cứu ngươi lúc trước không phải là Phượng nhi! Ngươi nói Phượng nhi làm sao chịu nổi a?” Lam Linh Phượng đem hành động của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bởi vì nàng biết Tiêu Dật căn bản là sẽ không đi tìm Tiêu Trác xác nhận thật giả, bởi vì nếu hắn đi hỏi, như vậy chính là hắn giống như cùng Tiêu Trác xé rách mặt.
Hơn nữa cho dù hắn thực sự đi hỏi Tiêu Trác, như vậy mình cũng có thể nói ở trước mặt Tiêu Trác, Tiêu Dật đối với mình dư tình chưa hết, cho nên là cố ý mượn đề tài để nói chuyện của mình, lấy phát tiết bất mãn trong lòng. Mà mình có thể ở trước mặt Tiêu Dật nói, Tiêu Trác là vua một nước, hắn làm sao lại có thể thừa nhận hành vi vô sỉ lúc trước chứ? Dù sao nàng chỉ cần đem Tiêu Dật cùng Tiêu Trác hai bên đều chu toàn tốt, đến lúc đó vô luận hai người bọn họ ai mới có thể chân chính đoạt được thiên hạ này, đều đối với mình trăm lợi mà không một hại nào, dù sao ngôi vị Hoàng hậu mình là nhất định phải lấy được.
“Phượng nhi, ngươi… Ngươi đừng khóc!” Nhìn thấy Lam Linh Phượng khóc bi thương như thế, đầu óc Tiêu Dật đều bắt đầu rối loạn. Bây giờ hắn hoài nghi Lam Linh Phượng, lại sợ mình thực sự hiểu lầm nàng. Tiêu Trác cho tới nay đều đấu cùng hắn, có lẽ vì khiến cho mình nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi người thương, thật đúng là biết dùng thủ đoạn ti tiện như thế đi cưỡng bức Lam Linh Phượng đi? Hơn nữa, nếu Lam Linh Phượng đúng là ân nhân cứu mình lúc trước, lại vì bảo vệ mình mới gả cho Tiêu Trác, vậy hôm nay mình làm nàng đau khổ như vậy, chẳng phải là nên bị sét đánh sao?
“Dât ca ca, thật sự ngươi không nên oan uổng Phượng nhi như thế, ngươi nhẫn tâm đối với Phượng nhi như vậy, khiến cho Phượng nhi cảm thấy sống không bằng chết!” Lam Linh Phượng đột nhiên nhào vào trong lòng Tiêu Dật, sau đó ôm chặt thắt lưng Tiêu Dật.
“Phượng nhi, ngươi…” Tiêu Dật muốn đưa tay vuốt ve sợi tóc Lam Linh Phượng, nhưng cuối cùng tay lại dừng lại ở trên không trung. Bây giờ hắn cũng cảm giác được toàn bộ đầu óc đều loạn tê dại. Hắn muốn đi tin tưởng tất cả những gì Lam Linh Phượng nói, nhưng mà quả thật trong lòng hắn lại có rất nhiều nghi hoặc.
“Được rồi, các ngươi dằn vặt đủ không? Các ngươi không chê mệt mỏi, ta đây một người nghe đều muốn hỏng mất?” Tư Đồ Phong đang lái xe đảo cặp mắt trắng dã, sau đó cầm dây cương trong tay kéo một cái, sau đó con ngựa phát ra tiếng chói tai, xe ngựa dừng lại.
“Phong, ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện? Hành vi như vậy của ngươi hình như có chút không được tốt đi?” Tiêu Dật nhẹ nhàng đưa tay đẩy Lam Linh Phượng ra khỏi người, sau đó tay xốc rèm lên, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn về phía Tư Đồ Phong.
“Ai nghe lén các ngươi nói chuyện chứ? Là các ngươi tự mình ầm ỹ quá lớn tiếng, tàn phá màng tai của ta có được hay không?” Tư Đồ Phong tức giận nhảy xuống xe ngựa, bất mãn trừng về phía Tiêu Dật.
“Phong đại ca, thực xin lỗi, chúng ta… Chúng ta không phải cố ý” Lam Linh Phượng thì lại cắn cắn môi, sau đó nhỏ giọng nói xin lỗi về phía Tư Đồ Phong.
“Kỳ thật… Dật, nếu ngươi thật sự hoài nghi nàng không phải là người cứu ngươi lúc trước, ta đến là có thể giúp ngươi trừ bỏ nghi hoặc trong lòng!” Tư Đồ Phong liếc mắt nhìn Lam Linh Phượng, sau đó nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dật.
“Phong, không phải ngươi đang nói đùa chứ?” Tiêu Dật ninh mi nhìn Tư Đồ Phong.
“Ngươi cũng dám nghi ngờ bản lĩnh của Quỷ Y ta?” Tư Đồ Phong bắt chéo hai tay trước ngực.
“Ta chưa bao giờ hoài nghi bản lĩnh của ngươi, nhưng mà… Sự tình đều đã xảy ra nhiều năm như vậy, ngươi lại chưa tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể giúp ta trừ bỏ nghi ngờ trong lòng chứ?” Tiêu Dật khẽ nhíu mi, con ngươi phức tạp liếc nhìn Lam Linh Phượng, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi về phía Tư Đồ Phong.
Nếu thật sự Tư Đồ Phong có thể giúp hắn hết nghi ngờ, đương nhiên đó là chuyện không thể tốt hơn, bởi vì hắn thật sự không muốn đi hiểu lầm Lam Linh Phượng, hắn lại càng không muốn thừa nhận đả kích rằng nhiều năm như vậy thế nhưng yêu lầm người rồi.
“Không phải lúc trước ngươi trúng Huyết độc phấn sao?Huyết độc này cùng độc dược bình thường không giống nhau, độc bình thường chỉ cần ăn giải dược vào, tất cả sẽ lập tức biết mất sạch sẽ ở trong cơ thể. Nhưng mà sau khi huyết độc này uống xong một số lượng lớn máu xử nữ, tuy rằng giải trừ toàn bộ độc tính, nhưng huyết độc phấn này lại sẽ bao bọc một chút máu xử nữ, sau đó ngưng kết thành một viên thuốc hình dạng gì đó sẽ vĩnh viễn lưu lại ở trong cơ thể, ta chỉ muốn dùng kim châm tiến vào trong cơ thể của ngươi, tìm được viên thuốc có hình dạng gì đó, sau đó đem hút ra một chút máu xử nữ ở trong bọc đó, lại cùng máu trên người Lam Linh Phượng so sánh, nhìn có giống nhau hay không, không phải là có thể biết nàng rốt cuộc có phải người cứu ngươi lúc tước hay không sao?” Tư Đồ Phong cho vài cái liếc mắt xem thường nói.
“Dật ca ca, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi Phượng nhi sao? Thật sự ngươi muốn dùng phương pháp thử máu này sao? Nếu như giữa chúng ta ngay cả chút tín nhiệm đều không có, vậy còn có ý gì? Nếu như ngươi thật sự không tín nhiệm Phượng nhi liền quên đi, để cho Phượng nhi cùng Xuân Lan tự mình hồi cung đi! Coi như lúc trước Phượng nhi cứu sai người, cũng yêu sai người!” Nghe được Tư Đồ Phong nói, tâm Lam Linh Phượng bỗng nhiên cả kinh, bởi vì nếu Tư Đồ Phong nói là sự thật, vậy thì mình không phải không có chỗ nào để che giấu sao? Cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho Tư Đồ Phong thử máu, nếu không nàng sợ sau khi chân tướng bại lộ, Tiêu Dật biết hắn bị mình lừa nhiều năm như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
“Ta…” Nghe được Lam Linh Phượng nói như vậy, trong con ngươi Tiêu Dật lộ vẻ rối rắm.
“Ta nói vị Linh Phượng cô nương này, nếu như ngươi thật sự là ân nhân cứu mạng Tiêu Dật lúc trước, nếu như ngươi thật sự yêu Tiêu Dật, ngươi hẳn là nên chủ động giúp Tiêu Dật trừ bỏ nghi hoặc trong lòng mới đúng? Hiểu lầm đều giải thích rõ ràng, không phải là đối với mọi người đều khoẻ sao? Hành động trốn tránh này của ngươi, sao ta cảm giác ngươi là đang chột dạ chứ?” Tư Đồ Phong lạnh lùng quét về phía Lam Linh Phượng.
“Ta… Ta làm sao có thể chột da?” Lam Linh Phượng kích động rống lên một câu về phía Tư Đồ Phong.
“Phượng nhi, thực xin lỗi! Vì trừ bỏ nghi hoặc trong lòng ta, ngươi liền chịu uỷ khuất một chút đi! Nếu như là ta thật sự hiểu lầm ngươi, ta nguyện ý dùng đời sau bù lại oan uổng hôm nay đối với ngươi!” Tiêu Dật bỗng nhiên đưa tay điểm trúng huyệt vị Lam Linh Phượng.
“Dật ca ca, ngươi…” Lam Linh Phượng không thể nào nhúc nhích, tâm đều sợ hãi đến cực hạn.
“Phong, làm phiền ngươi!” Tiêu Dật nhìn về phía Tư Đồ Phong gật gật đầu nói, hôm nay hắn muốn đem tất cả làm rõ ràng.
“Không khách khí, cống hiến sức lực cho ngươi là vinh hạnh của ta!” Tư Đồ Phong nhún vai nói, sau đó từ trong tay áo lấy ca một cái kim châm, hắn dùng nội lực đem kim châm này đưa vào trong cơ thể Tiêu Dật, sau đó làm cho kim châm này bắt đầu ở trong cơ thể Tiêu Dật tìm kiếm viên huyết độc đã ngưng kết kia.
Gần nửa buổi trôi qua, Tư Đồ Phong dùng nội lức lấy ra kim châm hút máu xử nữ kia, sau đó lại đem một cái kim châm khác đưa vào trong cơ thể Lam Linh Phượng, hút một chút máu trong cơ thể Lam Linh Phượng, sau đó hắn đem hai cái kim châm đặt ở cùng nhau, sau đó vẩy một chút thuốc nước hắn đặc biệt chế tạo lên trên hai cái kim châm.
Mà Tiêu Dật thấy một màn như vậy, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng lên, bởi vì hắn thật sự rất sợ một hồi mình nghe được đáp án, hắn thật sự sợ nếu biết nhiều năm như vậy yêu lầm người rồi, vậy đối với hắn tuyệt đối là một kích thích to lớn.
Mà Lam Linh Phượng tuy rằng bị điểm trúng huyệt vị, cả người cũng hoảng sợ run rẩy, bởi vì nàng sợ chút nữa sau khi Tiêu Dật biết được tình hình thực tế, sẽ dưới sự phẫn nộ muốn mạng của mình.
“Kỳ quái?” Tư Đồ Phong nhíu mày nhìn về phía hai cái kim châm nằm trong tay.
“Phong, làm sao vậy?” Sau khi nghe được Tư Đồ Phong nói, con ngươi Tiêu Dật hồ nghi nhìn về phía Tư Đồ Phong.
“Cái này rất kỳ quái? Tại sao có thể như vậy chứ?” Tư Đồ Phong con ngươi phức tạp nhìn về phía Tiêu Dật.
“Ngươi đừng thừa nước đụng thả câu, nói mau a!” Tiêu Dật nhìn không được rống lên một câu.
“Hai loại máu này mặc dù không phải giống nhau hoàn toàn, nhưng cũng có chín phần tương tự! Chẳng lẽ… chẳng lẽ nàng thật sự là ân nhân cứu mạng của ngươi?” Tư Đồ Phong muốn tới thử máu, cũng là bởi vì theo trong đối thoại của Tiêu Dật và Lam Linh Phượng, cảm giác được Lam Linh Phượng này rất khả nghi, cho nên hắn không muốn nhìn thấy Tiêu Dật bị lừa dối, lúc này mới chủ động nói giúp Tiêu Dật thử máu. Nhưng mà bây giờ…
“Nói như vậy, là ta oan uổng Phượng nhi?” Tiêu Dật lập tức giúp Lam Linh Phượng giải huyệt vị, sau đó con ngươi lộ vẻ xin lỗi nhìn về phía Lam Linh Phượng “Phượng nhi, thực xin lỗi! Là Dật ca ca không tốt, Dật ca ca oan uổng ngươi, Dật ca ca thực đáng chết!”
“Dật ca ca, Phượng nhi không trách ngươi! Bởi vì Phượng nhi yêu ngươi, cho nên vô luận Dật ca ca làm gì với Phượng nhi, Phượng nhi cũng sẽ không oán Dật ca ca!” Lam Linh Phượng lập tức nhào vào trong lòng Tiêu Dật, ngữ khí nũng nịu nói. Nhưng mà trong lòng của nàng cũng cực kỳ ngạc nhiên, vì sao có thể như vậy chứ? Đây quả thực rất quỷ dị? Chẳng lẽ bản lĩnh của Quỷ Y này kỳ thật đều là gạt người? Cho nên mới sẽ xuất hiện sai lầm như vậy? Lam Linh Phượng trong lòng nhịn không được cười âm hiểm lên.
“Phượng nhi, để Dật ca ca mau chóng đưa ngươi đi Vương phủ đem vết thương trên mặt chữa khỏi, sau đó mau chóng đưa ngươi hồi cung! Dù sao bây giờ ngươi cũng là Nương nương trong cung, nếu trễ như vậy còn chưa về, khẳng định sẽ đưa tới lời ong tiếng ve!” Tiêu Dật vuốt vuốt sợi tóc Lam Linh Phượng nói.
Tư Đồ Phong con ngươi thâm thuý nhìn Lam Linh Phượng và Tiêu Dật một chút, sau đó bảo trì trầm mặc tiếp tục lái xe ngựa.
Thật ra…. Còn có một khả năng khác, bất quá bây giờ hắn không muốn kích thích Tiêu Dật, hơn nữa hắn cũng không nắm chắc mười phần. Cho nên hắn quyết định chờ sau khi mình xác nhận, lại nói cho Tiêu Dật.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, sau đó biến mất ở trong rừng cây…
Mà cùng lúc đó, trong cung điện ngầm của cung Tu La ….
Tiêu Nhiên con ngươi thâm tình đang vuốt ve Lam Ẩn Nhan nằm trên giường, đôi con ngươi bích thuỷ của hắn lăn tăn gợn sóng, môi đỏ tuyệt mĩ mang theo nụ cười hạnh phúc. Giờ khắc này, hắn thật hy vọng thời gian có thể dừng lại, như vậy hắn có thể vĩnh viễn lẳng lặng nhìn chính nương tử mình dùng linh hồn, dùng sinh mệnh đi yêu.
“Nương tử, ngươi xem xem, ngủ đều ngủ không an ổn như thế, mày còn nhíu chặt! Vi phu thật là rất đau lòng!” Tiêu Nhiên ôn nhu nói như trước, sau đó dùng tay khẽ vuốt hai hàng lông mày của Lam Ẩn Nhan.
“Nương tử, không cần không vui! Ta biết ngươi rất chán ghét Lam Linh Phượng kia, cũng rất chán ghét Tiêu Dật. Ngươi yên tâm, chắc chắn vi phu sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Chờ sau khi ngươi tỉnh, vi phu giúp ngươi cùng nhau ngược bọn họ nga! Chờ ngươi ngược cao hứng, sau đó vi phu nắm tay ngươi, cùng ngươi đứng ở chỗ cao, xem bọn hắn bi thảm chết đi! Vi phu sẽ dùng máu bọn họ đến rửa hận khí trong lòng nương tử!” Tiêu Nhiên nói xong, trong mắt phượng xinh đẹp xuất hiện thị huyết quang mang. Bất quá khi hắn chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, thị huyết quang mang lại chuyển hoá thành nồng đậm yêu thương.
“Lam Ẩn Nhan?” Lúc này, Lam Ẩn Nhan đang trong hôn mê lại nghe được một tiếng gọi, sau đó có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện ở trong đầu nàng.
“Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong mộng của ta!” Lam Ẩn Nhan nói với người ở trong đầu.
“Ngươi không cần để ý đến ta là ai, hôm nay ta tới tìm ngươi, chính là muốn nói cho ngươi, ngươi chính là Đế nữ tinh chuyển thế, ngươi gánh vác nhiệm vụ cứu vớt muôn dân, cho nên ngươi không thể yêu lầm người, bởi vì ngươi yêu lầm người rồi, sẽ đem muôn dân khắp thiên hạ gặp một trận đại nạn trước nay chưa từng có!”
“Cái gì Đế nữ tinh a? Ta không hiểu? Dựa vào cái gì muốn ta đến cứu vớt muôn dân thiên hạ? Muôn dân thiên hạ đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta chỉ muốn mình sống thật tốt là được rồi!”
“Nếu ngươi muốn sống thật tốt, thì ngươi càng cần phải nhận trách nhiệm của ngươi, nếu không thì không chỉ tất cả mọi người ở Thánh Long vương hướng sẽ chết, mà ngươi cũng sẽ chết”
“Ngươi cái đồ bệnh thần kinh, nói bậy cái gì a?”
“Hãy nghe ta nói, ngươi là Đế nữ tinh, đời này ngươi phải yêu người là Đế vương tinh. Nhưng mà trên đời này có hai Đế vương tinh, một người Đế vương tinh là chính, một người Đế vương tinh là tà! Ngươi nhất định phải yêu đúng Đế vương tinh, nếu không tất cả hậu quả không thể tưởng tượng nổi a!”
“Cái gì vậy a? Ta không cần đi yêu cái gì chó má Đế vương tinh a! Ngươi cút! Mau chóng cút cho ta! Lão nương phiền phức đủ nhiều rồi, ngươi đừng đến quấy rối được không?”
“Đứa nhỏ, đừng kích động, hãy kiên nhẫn nghe ta nói hết!”
“Mẹ ngươi có phiền hay không a! Cút! Ta không muốn nghe ngươi nói!”
“Nhớ kỹ, người mà ngươi phải yêu chính là…”
“Ngươi nói cái gì? Mẹ ngươi nói lại cho ta một lần nữa? Dựa vào cái gì a? Ta không cần!”
“Người mà ngươi phải yêu chính là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.