Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 70: Mất máu đại giới

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

11/03/2014

“Trong hộp gấm này là cái quỷ gì a?” Nhìn thấy bên trong bỗng nhiên lượn lờ lên tia sáng màu đỏ tận trời, Lam Ẩn Nhan không khỏi ngừng động tác cướp đoạt hộp gấm trong tay Tiêu Dật, mà là thò người ra đưa mắt nhìn về phía hộp gấm. Đó là cái gì vậy a? Dáng dấp tựa hồ chút giống Cỏ linh chi? Nhưng mà phát lên tia sáng màu đỏ như vậy là Cỏ linh chi sao? Chẳng lẽ kiến thức nàng rất nông cạn?

“Phong Y tặng cho ngươi lại là Huyết cỏ linh chi ngàn năm!” Con ngươi Tiêu Dật cũng lãnh mị lên nhìn vào bên trong hộp gấm, trong lòng rung động không thôi. Một gốc Cỏ linh chi ngàn năm cũng đã là hiếm có, mà Huyết cỏ linh chi này lại càng hiếm thấy trên đời, nhưng Phong Y đưa Cỏ linh chi này lại là Huyết cỏ linh chi đã ngàn năm. Huyết cỏ linh chi ngàn năm chính là bảo bối mà tất cả người trong võ lâm đều thiết tha mơ ước, bởi vì nó không chỉ là thuốc tiên chữa bệnh, mà cũng là linh dược giải độc. Theo hắn biết, trên đời này cũng chỉ có một gốc Huyết cỏ linh chi ngàn năm như vậy, không nghĩ tới nó lại ở trên tay Phong Y. Mà Phong Y còn đem Huyết cỏ linh chi ngàn năm khó tìm trên thế giới này đưa cho Lam Ẩn Nhan. Chỉ cần đem Huyết cỏ linh chi ngàn năm này nung nấu thành thuốc cho Lam Ẩn Nhan uống, tuy rằng không thể giải được Kì độc đệ nhất thiên hạ trong cơ thể Lam Ẩn Nhan, nhưng cũng có thể làm cho độc của Quỷ Y trong cơ thể Lam Ẩn Nhan bị tiêu trừ hoàn toàn sạch sẽ, cũng có thể làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan lập tức phục hồi như cũ. Phong Y hắn…

“Ba!” Một tiếng vang lên, Tiêu Dật dùng sức đem hộp gấm đóng lại, mà trong con ngươi hắn cũng là quang mang phức tạp. Có thể làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan lập tức khôi phục hắn đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng có thể tưởng tượng đến tâm ý Phong Y đối với Lam Ẩn Nhan, hắn lại không biết tư vị gì.

“Này, ngươi đem hộp gấm trả lại cho ta đi? Đoạt đồ của người khác nhưng là đồ vô sỉ” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Dật nói. Được rồi! Tuy rằng nàng không biết Huyết cỏ linh chi ngàn năm này đối với nàng rốt cuộc giúp được gì, nhưng theo biểu tình khiếp sợ của Tiêu Dật, nàng có thể đoán cái này tuyệt đốt là thứ tốt. Nếu là thứ tốt, Phong Y lại cứng rắn muốn tặng cho nàng, nàng vì sao không cần chứ? Bất quá cho dù nàng muốn, nàng cũng tuyệt đối không tiếp nhận tâm ý của Phong Y. Bởi vì hắn đưa lại cho mình nhiều thứ quý giá gì đó, cũng vĩnh viễn không thể bù tại hành vi đáng giận hạ độc trí mạng cho mình.

“Đồ vô sỉ? Hình tượng của ta ở trong lòng ngươi tựa hồ ngay cả đồ vô sỉ cũng không bằng đi?” Tiêu Dật liếc nhìn Lam Ẩn Nhan nói.

“Nói cách khác ngươi không tính đưa cho ta?” Lam Ẩn Nhan khoanh tay trước ngực nhìn về phía Tiêu Dật, trên đời này sao lại tồn tại nam tử làm người ta chán ghét như thế này chứ? Lão thiên gia này là bị mù mắt sao?

“Yên tâm, ta đối với thứ này không có hứng thú gì. Nếu Phong Y muốn cho thân thể của ngươi mau chóng phục hồi như cũ, sao ta lại nhẫn tâm cô phụ tâm ý của hắn chứ? Lập tức ta sẽ cho Quỷ Y đem Huyết cỏ linh chi ngàn năm này hầm thành thuốc cho ngươi uống, ngươi chỉ cần uống xong thuốc, lập tức có khỏe mạnh như rồng như hổ” Mặt Tiêu Dật không chút thay đổi nói, sau đó liền cầm hộp gấm nhấc chân đi ra ngoài cửa.

Huyết cỏ linh chi này công hiệu lại lớn như vậy? Uống xong nó thân thể liền lập tức sẽ tốt? Mặc dù trong lòng Lam Ẩn Nhan nói thầm, nhưng cũng không quên tặng cho Tiêu Dật một cái xem thường.

Nhưng mà, không đợi Tiêu Dật đi tới cửa, bỗng nhiên một gã Huyễn Ảnh thị vệ của Tứ vương phủ cả người là máu xông vào.

“Nhan cô nương!” Huyễn Ảnh thị vệ quỳ một gối xuống ở trước mặt Lam Ẩn Nhan, tất cả dấu vết trên người đều là bị kiếm chém, trong thanh âm cũng cất dấu đau đớn.

“Là ngươi?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan giật mình nhìn về phía Huyễn Ảnh thị vệ quỳ gối ở trước mặt mình, hắn không phải là thị vệ bên người Tiểu Tứ Tứ sao? Vì sao hắn lại đến đây tìm mình chứ? Sẽ không là Tiểu Tứ Tứ đã xảy ra chuyện đi?

“Vương gia, bọn thuộc hạ đáng chết. Không thể ngăn hắn lại!” Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, vài tên thị vệ Tam vương phủ cũng xông vào, sau đó quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Dật, mà trên người bọn họ cũng đầy vết máu.

“Người Tứ vương phủ quả nhiên thân thủ tốt!” Con ngươi Tiêu Dật lãnh mị liếc nhìn Huyễn Ảnh thị vệ của Tứ vương phủ, sau đó ngữ khí thản nhiên nói. Chính là một gã thị vệ bên người Tiêu Nhiên, thế nhưng có thể tránh thoát khỏi sự bao vây của nhiều thị vệ Tam vương phủ hắn như thế, cuối cùng còn có thể sống sót xông vào phòng ngủ Lam Ẩn Nhan? Tiêu Nhiên này thực lực quả nhiên cường đại làm người ta sợ hãi.

“Hỗn đản! Là ngươi gọi người thương hắn?” Lam Ẩn Nhan con ngươi bốc hỏa nhìn về phía Tiêu Dật. Lúc trước khi Phong Y tiến vào Tam vương phủ liền giống như vào chỗ không người, mà người bên người Tiểu Tứ Tứ tiến vào Tam vương phủ, lại bị nhiều thị vệ bao vây như vậy. Nàng dùng cọng tóc đều có thể đoán ra được là chuyện gì xảy ra. Tiêu Dật là cố ý làm cho bọn thị vệ cho Phong Y vào, mà Tiêu Dật lại làm cho bọn thị vệ ngăn vản người bên người Tiểu Tứ Tứ tiến vào Tam vương phủ.

“Nơi này là phủ đệ của ta, ta là chủ nhân có quyền quyết định ai có thể tiến vào, ai không thể tiến vào” Tiêu Dật liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó ngữ khí lạnh lùng nói. Không sai, là hắn phân phó bọn thị về, về sau không cho phép người của Tứ vương phủ bước vào Tam vương phủ nửa bước.

“Tiêu Dật, ngươi cũng biết ta rất muốn đánh chết ngươi?” Lam Ẩn Nhan cắn răng nói.

“Ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi! Ngươi không cảm thấy ngươi bây giờ gió thổi qua cũng sẽ ngã sao?” Tiêu Dật tránh được con ngươi phẫn nộ của Lam Ẩn Nhan, sau đó chậm rãi mở miệng nói. Hắn cùng Tiêu Nhiên vốn là đối địch, hơn nữa Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan quan hệ ái muội, cho nên hắn vì sao phải để cho người Tứ vương phủ tiến vào?

Lam Ẩn Nhan hít một hơi thật sâu, sứ mạng ngăn chặn nội tâm xúc động muốn mắng Tiêu Dật, sau đó con ngươi nàng nhìn về phía Huyễn Ảnh thị vệ Tứ vương phủ nói “Ta không phải là chủ tử của ngươi, ngươi không cần quỳ gối với ta! Ngươi nhanh đứng lên đi! Còn có, nói cho ta biết, vì sao ngươi phải tới đây tìm ta, có phải Tiểu Tứ Tứ đã xảy ra chuyện hay không?” Trừ bỏ cái này, Lam Ẩn Nhan thật không nghĩ tới những nguyên nhân khác. Mà vừa nghĩ đến Tiêu Nhiên có khả năng đã xảy ra chuyện, lòng của nàng nhất thời rất bối rối.

“Nhan cô nương, ta biết bây giờ thân thể của ngài rất suy yếu, nhưng mà ta vẫn khẩn cầu ngài đi Tứ vương phủ một chuyến” Huyễn Ảnh thị vệ cả người lung lay đứng lên, sau đó thở hổn hển nói. Hắn tùy tiện đến tìm Lam Ẩn Nhan có thể sẽ bị chủ tử trách phạt đi? Nhưng mà hắn không lo lắng được nhiều như vậy! Chủ tử ở trong Huyết Trì giải độc một ngày cũng chưa ra. Cuối cùng bọn họ thật sự cảm giác thấy tình huống không thích hợp liền mạo hiểm xông vào Huyết Trì, lại phát hiện chủ tử hôn mê ở trong Huyết Trì. Sau đó bọn họ bắt mạch cho chủ tử, thế mới biết tất cả nội lực của chủ tử đã tạm thời mất đi toàn bộ. Đây là nguyên nhân mà lúc trước bọn họ ngăn cản chủ tử dùng máu tươi đưa vào trong ngọc bội, chủ tử võ công rất cao, nhưng mà có một cấm kỵ, đó chính là không được mất máu quá nhiều. Một khi mất máu quá nhiều, không chỉ có nội lực hao tổn nhiều, hơn nữa cũng sẽ làm tất cả nội lực tạm thời mất đi toàn bộ. Nhẹ thì sẽ hôn mê bất tỉnh, nặng thì sẽ…

Lần trước chủ tử dùng máu tươi đưa vào trong ngọc bội, bây giờ lại bị Xà độc trong Huyết Trì cắn chảy ra rất nhiều máu, cho nên cuối cùng chủ tử không thể chịu đựng liền ngất đi. Bây giờ bọn họ phải làm cho chủ tử đang hôn mê nhanh chóng tỉnh lại, bởi vì chủ tử hôn mê càng lâu, số lần sinh ra hậu quả nghiêm trọng nhất sẽ càng nhiều.

Nhưng vô luận bọn họ nghĩ biện pháp nhưng thế nào làm cho chủ tử tỉnh lại, từ đầu đến cuối chủ tử cũng không phản ứng. Cho nên bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đến đây xin sự giúp đỡ của Lam Ẩn Nhan. Chủ tử yêu nữ tử này sâu đậm, có lẽ chỉ có nàng kêu gọi mới có thể làm cho chủ tử từ trong hôn mê nhanh chóng tỉnh lại đi? Cho nên bọn họ chia làm hai đường, một mặt phái người đem chủ tử từ Tu La môn đưa về Tứ vương phủ, một mặt liền tới tìm Lam Ẩn Nhan.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thật là Tiểu Tứ Tứ đã xảy ra chuyện?” Lam Ẩn Nhan sắc mặt sợ hãi, ngữ khí có chút run run hỏi.



“Đúng vậy, chủ tử bị thương” Huyễn Ảnh thị vệ gật đầu, trong con ngươi lộ vẻ lo lắng.

“Vì sao hắn lại bị thương? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?” Lam Ẩn Nhan siết chặt tay nói.

“Này…” Con ngươi Huyễn Ảnh thị vệ hơi lóe lên, sau đó mở miệng nói “Chủ tử nghe nói thân thể Nhan cô nương không thoải mái, liền muốn đến đây thăm Nhan cô nương, nhưng giữa đường liền bị người tập kích, cho nên liền…” Hắn thật muốn đem tình hình thực tế nói cho Lam Ẩn Nhan, nhưng mà chủ tử từng nói qua, bây giờ còn không thể để cho Lam Ẩn Nha biết thân phận của hắn, bởi vì hắn sợ Lam Ẩn Nhan sẽ bởi vì đã bị lừa gạt mà hận hắn. Cho nên hắn không dám ăn ngay nói thật, chỉ có thể nói dối.

“Mẹ nó, là ai làm Tiểu Tứ Tứ bị thương?” Rốt cuộc Lam Ẩn Nhan nhịn không được mắng ra. Sẽ là Môn chủ Tu La môn kia làm Tiểu Tứ Tứ bị thương sao? Bởi vì lần trước hắn nói qua muốn giết tất cả người họ Tiêu!

“Nhan cô nương, chúng ta cũng không thấy rõ người thương chủ tử, người nọ là che mặt. Bất quá bây giờ quả thật chủ tử bị thương rất nặng, cho nên xin ngài ủy khuất một chút, đi theo ta một chuyến tới Tứ vương phủ thăm chủ tử đi!” Thanh âm của Huyễn Ảnh thị vệ mang theo tia khẩn cầu. Hắn cũng biết bây giờ thân thể Lam Ẩn Nhan rất suy yếu, nếu bị chủ tử biết hắn đến tìm Lam Ẩn Nhan thì nhất định sẽ hung hăng trách phạt hắn, nhưng mà hắn không có biện pháp suy nghĩ hậu quả. Chủ tử là thần của bọn hắn, cho dù bọn họ chết cũng phải bảo vệ chủ tử.

“Hảo! Ta đây đi ngay!” Lập tức Lam Ẩn Nhan muốn cất bước đi về phía Tứ vương phủ.

“Lam Ẩn Nhan ngươi đứng lại đó cho ta” Đúng lúc này, bỗng chốc Tiêu Dật lại thoáng cái tiến lên kéo Lam Ẩn Nhan lại

“Buông tay!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan âm trầm nhìn về phía Tiêu Dật.

“Hôm nay chính thân thể ngươi đều suy yếu như vậy? Ngươi còn muốn đi thăm người khác? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quý trọng thân thể của mình sao?” Sắc mặt Tiêu Dật cũng thực xanh mét. Tiêu Nhiên đối với nàng liền quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nàng ngay cả thân thể mình cũng không quản? Liền nhìn tình trạng trước mắt của nàng, sợ rằng còn chưa đi đến Tứ vương phủ, bản thân liền bất tỉnh đi?

“Thân thể ta là của ta, ta yêu hay không yêu ngươi quản được sao? Lập tức buông tay cho ta, đừng ép ta thô tục!” Lam Ẩn Nhan con ngươi phẫn nộ trừng về phía Tiêu Dật.

“Ngươi thành thật đứng ở trong phủ cho ta, ta sẽ không cho phép ngươi bước ra Tam vương phủ nửa bước!” Tiêu Dật gắt gao kéo cánh tay Lam Ẩn Nhan lại, cắn răng gằn từng chữ một. Cho dù nàng muốn đi, cũng phải chờ Quỷ Y đem Huyết cỏ linh chi hầm tốt, đem Huyết cỏ linh chi này ăn vào sau đó lại đi đi?

“Mẹ nó, chân mọc ở trên người ta, ta cao hứng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chặt đứt chân của ta” Lam Ẩn Nhan giãy giụa lên, mà nàng quằn quại lập tức khiến nàng thở gấp lên. Dựa vào, bây giờ thân thể nàng suy yếu thật đúng là vô cùng thê thảm a! Lam Ẩn Nhan trong lòng buồn bực kêu rên.

“Nếu ngươi cứ muốn đi, có lẽ ta sẽ thật sự lựa chọn chặt đứt chân ngươi, bây giờ ngươi là người Tam vương phủ ta, không có sự cho phép của ta cũng không được đi!” Thần sắc Tiêu Dật không có một chút thỏa hiệp, ngữ khí âm lãnh nói với Lam Ẩn Nhan, sau đó con ngươi âm trầm nhìn về phía tên Huyễn Ảnh thị vệ Tứ vương phủ kia “Ngươi, lập tức cút ra Tam vương phủ cho ta, nếu không ta cho ngươi có mệnh đến, không có mệnh quay về”

Nếu không phải sợ giết Huyễn Ảnh thị vệ này, Lam Ẩn Nhan sẽ cùng hắn nóng nảy, có lẽ hắn đã sớm tự mình ra tay giải quyết tên Huyễn Ảnh thị vệ này.

“Người Tứ vương phủ không sợ chết!” Mặc dù bản thân Huyễn Ảnh thị vệ bị trọng thương, nhưng trên mặt cũng lộ ra biểu tình thề sống chết.

“Hảo, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi đối với chủ tử nhà ngươi trung tâm” Tiêu Dật chậm rãi giơ bàn tay nắm hộp gấm lên, tựa hồ muốn dùng nội lực chấn thương tên Huyễn Ảnh thị vệ kia.

“Ngươi con mẹ nó, nếu ngươi dám thương hắn một chút, lão nương ta liền liều mạng với ngươi!” Nguyên bản thân thể Lam Ẩn Nhan còn thực suy yếu nhưng vì nhất thời phẫn nộ, thế nhưng tránh ra được Tiêu Dật níu cánh tay nàng, sau đó trở tay muốn bóp cổ của Tiêu Dật.

“Liều mạng với ta? Bây giờ ngươi có sức lực liều mạng với ta sao?” Thân thể Tiêu Dật chỉ khẽ động, liền thoát được kiềm chế vô lực của Lam Ẩn Nhan.

“Tiêu Dật, ngươi đi chết đi!” Phút chốc Lam Ẩn Nhan rút ngọc sai trên đầu xuống, liền chuẩn bị đâm về phía Tiêu Dật. Nhưng không đợi ngọc sai tới người Tiêu Dật, thân thể của nàng liền lung lay vài cái, say đó khí huyết dâng lên phun ra một ngụm máu.

“Ngươi quyết tâm muốn đi thăm hắn liền mãnh liệt như vậy sao?” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan phun ra máu, thần sắc Tiêu Dật kinh hãi, thanh âm run run hỏi.

“Là! Nếu ai ngăn cản ta, ta sẽ giết ai!” Tuy rằng giờ phút này Lam Ẩn Nhan căn bản không có khí lực giết người, nhưng lời nàng nói ra đều làm cho tất cả thị vệ trong phòng đều thất thần. Rõ ràng là ngữ khí suy yếu, nhưng lại lộ ra lệ khí làm cho người ta sợ hãi.

“Ha ha! Vậy ngươi đi đi!” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan quyết tâm kiên định như thế, khóe miệng Tiêu Dật lộ ra một tia cười khổ sở nói. Hắn không cho nàng đi, cũng là vì tốt cho nàng. Nhưng hắn có ý tốt lại được đến cũng là nàng hận ý vô cùng.



“Ngươi đem hộp gấm trên tay cho ta!” Lam Ẩn Nhan vươn tay, nếu gốc Huyết cỏ linh chi này có thể làm cho thân thể của nàng lập tức hồi phục như cũ, vậy mang đi cho Tiểu Tứ Tứ dùng, hẳn là cũng có thể làm cho vết thương của Tiểu Tứ Tứ nhanh chóng tốt đi?

“Ngươi muốn đi thăm hắn ta không ngăn cản, nhưng Huyết cỏ linh chi này ta sẽ không đưa cho ngươi, nếu ngươi cố ý muốn mang nó đi cho Tiêu Nhiên dùng, như vậy ta sẽ phá hủy nó!” Ngữ khí Tiêu Dật âm trầm. Tiêu Nhiên bị thương hẳn là bởi vì dùng nội lực áp chế độc tính cho Lam Ẩn Nhan đi? Có lẽ hắn thực sự xảy ra chút chuyện, nhưng mà lấy bản lĩnh làm cho người ta phải sợ hãi của hắn sao lại dễ dàng chết như vậy chứ? Bây giờ Huyết cỏ linh chi này đối với Lam Ẩn Nhan mà nói là rất quan trọng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lam Ẩn Nhan mang đi cho Tiêu Nhiên dùng. Quỷ Y nói, hiện nay độc trong cơ thể Lam Ẩn Nhan nhiều lắm, nếu tìm không thấy Chí Thanh đại sư ở nơi nào, có lẽ nàng không thể duy trì đến một tháng. Nếu cho nàng ăn Huyết cỏ linh chi này vào, trước tiên hóa giải độc còn lại trong cơ thể nàng, tuy rằng Kỳ độc đệ nhất thiên hạ kia còn tồn tại, nhưng tối thiểu còn làm cho nàng có thể sống lâu một tháng. Cho nên thời gian hiện tại đối với Lam Ẩn Nhan là vô cùng quan trọng, chỉ cần nàng có thể sống lâu một ngày, thời gian bọn họ tìm Chí Thanh đại sư sẽ nhiều một chút.

“Ngươi..” Con ngươi Lam Ẩn Nhan hận không thể đem Tiêu Dật thiên đao vạn quả.

“Tiểu Tứ Tứ nhà ngươi không nghiêm trọng như ngươi nghĩ! Cho nên không cần lãng phí Huyết cỏ linh chi này!” Tiêu Dật tránh được ánh mắt của Lam Ẩn Nhan. Tuy rằng có lẽ hắn bị thương thật, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến cần dùng Huyết cỏ linh chi này, thì hắn cũng không phải là Môn chủ Tu La môn.

“Phải không? Ngươi rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là ngươi động thủ thương hắn?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh mị lên, hắn không cho người Tiểu Tứ Tứ vào phủ, chứng tỏ hắn ghét Tiểu Tứ Tứ. Nói không chừng hắn biết Tiểu Tứ Tứ muốn tìm mình, sau đó vì ngăn cản hắn, mà làm hắn bị thương đi?

“Ha ha ha… Ta ở trong cảm nhận của ngươi liền thật sự quá quắt như vậy sao?” Tiêu Dật ngửa đầu cười, trong con ngươi lộ vẻ thê lương. Nàng thế nhưng hoài nghi hắn? Hắn có bản sự lớn như vậy thương đến Tiêu Nhiên sao?

“Nhan cô nương, ta nghĩ giờ phút này chủ tử cần không phải là Huyết cỏ linh chi, mà là ngươi!” Huyễn Ảnh thị vệ của Tứ vương phủ lại liếc nhìn Lam Ẩn Nhan nói. Huyết cỏ linh chi này tuy là thuốc tiên chữa thương, nhưng đối với chủ tử mà nói lại không hề có tác dụng. Kỳ thật chỉ cần Lam Ẩn Nhan đi, có lẽ so với bất kỳ tiên đan gì còn có tác dụng đi? Bởi vì chủ tử yêu nàng, nhất định chủ tử sẽ tỉnh lại!

“Tốt nhất không phải ngươi động thủ, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan lạnh như băng vứt cho Tiêu Dật một câu, sau đó nàng liền đi tới trước mặt Huyễn Ảnh thị vệ nói “Đi, lập tức đi Tứ vương phủ!”

“Là!” Huyễn Ảnh thị vệ gật đầu nói, trong lòng thay chủ tử vui vẻ lên. Chủ tử, có lẽ ngươi không yêu sai người đi!

“Lam Ẩn Nhan, nếu có một ngày ngươi phát hiện Tiêu Nhiên từ đầu đến cuối đều không đơn giản như mặt ngoài ngươi vẫn nhìn thấy, ngươi sẽ như thế nào?” Nhìn thấy bóng lưng Lam Ẩn Nhan sắp rời đi, Tiêu Dật rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

“Ngươi có ý tứ gì?” Lam Ẩn Nhan xoay người, con ngươi âm lãnh nhìn về phía Tiêu Dật.

“Nếu có một ngày ngươi phát hiện Tiêu Nhiên kỳ thật là một người thực đáng sợ, ngươi sẽ như thế nào?” Con ngươi Tiêu Dật thâm thúy phức tạp nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Mà tên thị vệ Tứ vương phủ kia thân thể lập tức cứng đờ, chẳng lẽ Tiêu Dật quyết định vạch trần thân phận của chủ tử sao? Bây giờ hắn không nắm chắc mười phần có thể đối phó Tu La môn, như vậy sẽ không mạo hiểm như vậy đi? Hắn sẽ không sợ chủ tử nhất thời dưới sự tức giận, sớm đại khai sát giới. Hắn là một người thông minh, hắn nên biết chỉ cần một ngày Tu La môn chưa nổi lên mặt nước, máu tanh sẽ không bắt đầu! Hơn nữa chỉ cần một ngày Tu La môn chưa nổi lên mặt nước, hắn mới có sơ hội đi điều tra nhược điểm của Tu La môn, sau đó đối phó Tu La môn a?

“Ngươi nghĩ rằng Tiểu Tứ Tứ nhà ta giống với ngươi sao?” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói. Nàng cho rằng Tiêu Dật là cố ý bôi đen hình tượng Tiêu Nhiên.

“Vậy nếu như có một ngày ngươi phát hiện kỳ thật Tiêu Nhiên giống với Môn chủ Tu La môn giết người không chớp mắt kia? Hai tay hắn dính đầy máu tanh thì sao?” Tiêu Dật ngưng mắt nhìn Lam Ẩn Nhan nói.

“Dựa vào ngươi! Ta không cho phép ngươi lấy tên ma đầu kia đến vũ nhục Tiểu Tứ Tứ nhà ta! Tiểu Tứ Tứ nhà ta đơn thuần như vậy, làm sao hắn có thể giết người!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc hỏa nhìn về phía Tiêu Dật. Tiểu Tứ Tứ ngốc như vậy, đừng nói giết người, giết gà cũng không biết! Sao lại giống Môn chủ Tu La môn kia chứ?

“Ta chỉ nói là nếu như!” Mí mắt Tiêu Dật buông xuống nói.

“Thế gian này không có nhiều ‘nếu như’ như vậy! Tiêu Dật, ngươi cũng quá vô sỉ, vì ngăn cản ta đi thăm Tiêu Nhiên, thế nhưng mơ mộng hão huyền muốn phá hư hình tượng tốt đẹp của Tiểu Tứ Tứ ở trong mắt ta!” Lam Ẩn Nhan khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Dật.

“Ha ha, ta vô sỉ!” Tiêu Dật cúi mâu cười khổ nói.

“Tiêu Dật, ta cảnh cáo ngươi, về sau đừng dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy muốn phá hư quan hệ giữa ta và Tiểu Tứ Tứ! Như vậy chỉ làm cho ta càng coi thường ngươi!” Lam Ẩn Nhan phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Dật, sau đó quay đầu đi về phía cửa, mà tên Huyễn Ảnh thị vệ Tứ vương phủ kia lại liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó yên lặng đuổi theo Lam Ẩn Nhan.

“Vương gia..” Thị vệ của Tam vương phủ lại thật cẩn thận gọi Tiêu Dật.

“Cút!” Tiếng Tiêu Dật rống giận, sau đó một chưởng chấn về phía cái bàn bên cạnh, cái bàn nguyên vẹn liền biến thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.

Lam Ẩn Nhan, cuối cùng có một ngày ngươi tận mắt nhìn thấy người trong miệng gọi là đơn thuần Tiểu Tứ Tứ, rốt cuộc là một người đáng sợ như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Xấu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook