Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 42: Máu nhiễm cánh hoa

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

11/03/2014

“Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, Diêm Vương đến lấy mạng. Xin hỏi Tam vương gia, các ngươi đều chuẩn bị tốt để tử vong rồi sao?” Đôi mi thanh tú của Tử Quỳ khẽ nhíu.

Nghe được 10 chữ “Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, Diêm Vương đến lấy mạng” này, tám kỹ nữ ôm tỳ bà ngồi hai bên vũ đài, con ngươi nhất thời vô cùng âm lãnh nhìn về phía mọi người dưới đài.

“Xem ra bổn vương đoán không sai, Tử Quỳ cô nương quả nhiên là người Tu La môn. Tử Quỳ cô nương, chúng ta cũng không hưởng qua tư vị tử vong, nghe nói loại tư vị này rất tuyệt vời, xin mời Tử Quỳ cô nương làm cho chúng ta thưởng thức một chút đi?” Bạc môi Tiêu Dật ôm lấy mờ mịt ý cười, nhưng trong lòng cũng là âm thầm lấy làm kinh hãi. Thì ra trừ bỏ Tử Quỳ, những kỹ nử khác trong Danh Hương lâu cũng là người Tu La môn.

“Tam vương gia thái độ thành khẩn muốn chết của như thế, nếu Tử Quỳ không thành toàn ngươi, thật sự không có cách gì có thể nói nổi. Nếu như vậy, tối nay khiến cho Danh Hương lâu mùi hoa bốn phía đi!” Con ngươi Tử Quỳ nguyên bản quyến rũ trong nháy mắt đều bị âm lãnh bao trùm.

Mà nàng vừa nói xong, tám nử tử ôm tỳ bà đứng hai bên vũ đài, lập tức tấu lên một khúc nhạc ai oán thê lương.

Thoáng chốc, vô số người bịt mặt như quỷ dị xuất hiện ở trong Danh Hương lâu, đem bao vây đám người Tiêu Dật. Cùng lúc đó, toàn bộ Danh Hương lâu cũng bay lên vô số cánh hoa. Gió đêm kéo tới, màu đỏ cánh hoa Bỉ Ngạn tản ra mùi thơm ngát di nhân lòng người, chúng giống như tinh linh nhẹ bay múa theo gió, tuyệt vời, rực rỡ mà lại thần bí.

“Hắc hắc… Tỷ tỷ, ngươi mau nhìn! Thật nhiều cánh hoa nga, thật đẹp nga!” Tiêu Nhiên hứng phấn lôi kéo tay áo Lam Ẩn Nhan nói.

“Cánh hoa rơi, từng đợt mùi thơm, trước làm cho người ta đặt mình vào tiên cảnh, sau đó lại cho người rơi xuống Địa Ngục. Thật là cực kỳ có thú vị!” Ngửa đầu liếc nhìn cánh hoa rơi, sau đó Lam Ẩn Nhan vươn tay ngọc tiếp nhận vài cánh hoa. Khi mà cánh hoa rơi vào trên tay Lam Ẩn Nhan trong nháy mắt, thân mình Lam Ẩn Nhan nhất thời cứng đờ, bởi vì có một loại cảm giác đáng sợ chưa từng có tăng lên trong lòng nàng.

Nàng từ trên cánh hoa này cảm giác được sự hủy diệt rõ ràng, giết chóc, hắc ám huyết tẩy hết tất cả sinh mạng.

Thu lại thất thần, Lam Ẩn Nhan thổi đi cánh hoa trên tay, nắm tay Tiêu Nhiên nói: “Tiểu Tứ Tứ, nhớ kỹ, chút nữa trăm ngàn lần không được chạy loạn, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tỷ tỷ”

“Vì sao a?” Tiêu Nhiên nghiêng đầu con ngươi mê mang nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Bởi vì…” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn Tiêu Nhiên, con ngươi lạnh nhạt cười, sau đó nàng không tiếp tục nói, mà là đem tay Tiêu Nhiên nắm tay càng chặt hơn.

Bởi vì nàng sợ hắn có nguy hiểm, nàng muốn bảo vệ hắn. Chính là lúc này đây, nàng có thể bảo vệ được Tiểu Tứ Tứ sao? Có lẽ ngay cả bản thân mình đều khó bảo toàn đi? Lần đầu tiên Lam Ẩn Nhan hoài nghi chính năng lực của mình.

Tiêu Nhiên đương nhiên đoán ra được tâm tư của Lam Ẩn Nhan, hắn không có hỏi tiếp nữa, mà là nhếch miệng ngốc hồ hồ về phía Lam Ẩn Nhan cười nói “Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ cam đoan không chạy loạn nha, Tiểu Tứ Tứ nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tỷ tỷ”

“Ân! Tiểu Tứ Tứ thực nghe lời!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nói, sau đó con ngươi chăm chú nhìn về phía Tử Quỳ đứng trên vũ đài.

“Các vị, các ngươi đã muốn cánh hoa Bỉ Ngạn, Tu La môn đã hào phóng đưa lên, nên là lúc các ngươi trả giá! Nếu các ngươi biết thức thời, liền chủ động giao ra tính mệnh đi! Bởi vì nếu để chúng ta tự mình đến lấy, chỉ sợ sẽ làm cho máu tươi các ngươi chảy nhiều lắm, do đó ô uế đường các ngươi luân hồi!” Thanh âm Tử Quỳ lãnh lệ nói.

“Tử Quỳ cô nương, chúng ta không sợ ô uế đường luân hồi, xin mời ngài tận tình đến lấy đi!” Tiêu Dật cùng Tiêu Trác đồng thời nói, sau đó bọn họ dùng tay ra hiệu. Tất cả các thị vệ đều rút nhiễm kiếm giấu trong tay áo ra.

“Tu La sứ giả nghe lệnh, máu nhiễm đóa hoa, không chừa một người!” Tử Quỳ khinh thường quét mắt nhìn Tiêu Trác cùng Tiêu Dật, thanh âm thị huyết nói.

Sau đó Tử Quỳ dẫn đầu tám nữ tử ôm tỳ bà ở xung quanh nhảy xuống vũ đài.

“Là!” Người Tu La môn nhận được mệnh lệnh của Tử Quỳ, nhanh chóng rút kiếm bên hông ra, thân ảnh như tai chớp cắt qua không khí, nhằm về phía bọn thị vệ.

Bọn thị vệ thấy người Tu La môn vọt lại đây, đương nhiên không chút nào yếu thế giơ kiếm lên chào đón. Tiêu Trác cùng Tiêu Dật liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng rút nhiễm kiếm trong tay áo gia nhập vào cuộc chiến.

Trong phút chốc, trời đất rung vào dao động, toàn bộ Danh Hương lâu tràn ngập lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.



Tiêu Dật cùng Tiêu Trác mang đến thị vệ người người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, nhiễm kiếm trong tay bọn họ chém ra một nhát, đều đã hóa thành vô số quang ảnh, chấn bàn ghế Danh Hương lâu đều vỡ vụn.

Nhưng mà, người Tu La môn lại không phải là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ thấy thân ảnh bọ họ xoay tròn như quỷ mị, làm cho kiếm bọn thị vệ không thể đâm trúng. Chờ bọn thị vệ thật vất vả và xem xét chuẩn bị cơ hội, đâm về người Tu La môn, thì kiếm trong tay người Tu La môn, đã đòi lấy hồn phách bọn họ!

Trong nháy mắt, toàn bộ máu trong cơ thể bọn thị vệ bắn ra vô số.

Màu đỏ của máu trên mặt đất tạo thành vô số vòng tròn, nhuộm dần từng cánh hoa. Vốn dĩ cánh hoa Bỉ Ngạn rất xinh đẹp, giờ khắc này lại càng thêm tuyệt diễm!

Tiêu Dật cùng Tiêu Trác mặc dù đang trong chiến đấu, nhưng mà cũng là chú ý quan sát thực lực Tu La môn.

Khi nhìn thấy thị vệ của mình đều ngã xuống, mà người Tu La môn lại lông tóc vô thương, nhất thời trong nháy mắt khiếp sợ vô cùng. Bọn hắn biết người Tu La môn lợi hại, nhưng bọn hắn lại không nghĩ rằng, người Tu La môn thế nhưng lại cường đại đến như thế.

Tiêu Trác cùng Tiêu Dật liếc mắt nhìn nhau, cũng dốc toàn lực lên ứng phó.

Chỉ thấy hai người bọn họ lấy tốc độ cực mau xuyên qua đám người Tu La môn, kiếm trong tay cũng không đâm được vào thân thẻ người Tu La môn.

“A! Tỷ tỷ, bọn họ muốn giết Tiểu Tứ Tứ! Tiểu Tứ Tứ rất sợ đó nga!” Bên kia, truyền đến thanh âm hoảng sợ của Tiêu Nhiên.

“Có tỷ tỷ đây, Tiểu Tứ Tứ không sợ!” Lam Ẩn Nhan đem Tiêu Nhiên bảo vệ phía sau, phản thủ đoạt được kiếm trong tay một gã Tu La sứ giả, sau đó hung hăng hướng về phía những người công kích nàng.

“Ô ô ô…. Người xấu, đại người xấu! Các ngươi không cần giết Tiểu Tứ Tứ cùng tỷ tỷ a! Tiểu Tứ Tứ cùng tỷ tỷ lại không ức hiếp các ngươi!” Thanh âm Tiêu Nhiên tuy rằng run run, cánh tay đều vung về phía người Tu La môn, nhưng con ngươi cũng là tràn đầu ý cười nhìn phía sau lưng Lam Ẩn Nhan.

“Loảng xoảng ~” Một thanh âm vang lên, Lam Ẩn Nhan vung kiếm ra ngoài, mà nàng thế nhưng đem tất cả kiếm trong tay người Tu La môn lên công kích nàng, đánh rơi xuống đất.

Sau đó, liền thấy những Tu La sứ giả rớt kiếm đều lui xuống, lại thay một đám Tu La sứ giả khác vọt lên, bắt đầu cùng nàng đánh.

Nhất thời, Lam Ẩn Nhan nhíu mày. Kỳ quái, tựa hồ có chỗ nào không thích hợp?

Khi Tu La sứ giả không ngừng công kích nàng, sau đó lại không ngừng lui xuống, lại thay đổi người đến công kích nàng, Lam Ẩn Nhan lại nhíu mày càng nhanh.

Kỳ quái, vì sao những Tu La sứ giả công kích mình, trên người căn bản không có một tia sát khí chứ? Mà khi bọn hắn rời đi, đi công kích đám người Tiêu Dật, sát khí trên người cũng thập phần làm cho người ta sợ hãi? Đây thật sự là gặp quỷ?

Bên ngoài, trăng thanh gió mát, lượn lờ uyển chuyển, ánh trăng mông lung làm cho người ta thưởng thức.

Bên trong, máu đỏ tươi, chậm rãi nhỏ giọt, kiếm đâm vào không chỉ làn da, mà là cả linh hồn.

Tu La sứ giả ngã xuống một nửa, toàn bộ thị vệ mà Tiêu Trác cùng Tiêu Dật cũng đều đã ngã xuống trong vũng máu.

“Được rồi, đòi lấy mệnh cũng kém không nhiều lắm. Mọi người lập tức lui lại!” Nhìn thấy tất cả thị vệ đều bị đánh gục, Tử Qùy cùng tám nử tử bay trở về trên vũ đài.

“Là!” Tu La sứ giả sống sót ngữ khí lạnh như băng đáp, sau đó thân ảnh lả tả biến mất ở trong Danh Hương lâu, khinh công cao quả thực làm người ta không thể tưởng tượng.

Mà khi bọn họ biến mất, đồng thời giữa không trung lại bay lên những cánh hoa.



Cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ nhanh chóng xoay tròn vài vòng, sau đó giống như mưa đổ xuống, đều rơi xuống trên mặt đất.

“Chúc mừng các ngươi thoát khỏi số mệnh, trờ thành bụi bặm” Tử Quỳ quét mắt nhìn đám thi thể bị biển hoa vùi lấp, thanh âm mềm mại đáng yêu nói.

Nhìn thấy Tử Quỳ cùng người Tu La môn bỗng nhiên bỏ chạy, Tiêu Trác cùng Tiêu Dật không khỏi hồ nghi nhìn về phía Tử Quỳ trên vũ đài.

“Tỷ tỷ, sao toàn bộ những người xấu này lại bỏ chạy a?” Tiêu Nhiên kéo vạt áo Lam Ẩn Nhan, nghiêng đầu cắn ngón trỏ nhỏ giọng hỏi.

“Hư, đừng nói chuyện!” Lam Ẩn Nhan ngăn Tiêu Nhiên ở sau, con ngươi cũng không rõ cho nên chăm chú nhìn về phía Tử Quỳ.

“Tử Quỳ, ngươi đây là có ý gì?” Tiêu Dật thanh âm lạnh như băng hỏi.

“Rất đơn giản! Môn chủ Tu La môn chúng ta, tối nay khiến cho chúng ta đến đòi lấy chỉ là mệnh những thị vệ này. Cho nên mệnh của bốn người các ngươi, tạm thời có thể lưu lại” Tử Quỳ lạnh lùng cười nói.

“Môn chủ Tu La môn của các ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Trác khoanh hai tay nhìn về phía Tử Quỳ. Ở cuộc chiến vừa rồi, toàn bộ thị vệ mà hắn cùng Tiêu Dật đem đến đều bị giết. Tuy rằng hắn cùng Tiêu Dật vẫn chưa bị thương gì, nhưng mà bọn họ lại khắc sâu được thực lực cường đại của Môn chủ Tu La môn.

“Các tỷ muội, nhiệm vụ mà Môn chủ giao phó cũng đã hoàn thành, chúng ta cũng nên rút lui chứ?” Tử Quỳ khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Trác, nàng không trả lời câu hỏi của Tiêu Trác, mà là quay đầu quyến rũ cười nói với tám nữ tử bên cạnh.

“Lui đi!” Tam nữ tử tuyệt sắc nhún vai nói. Sau đó liền thấy chín thân ảnh như tia chớ hướng về phía cửa bay đi.

“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy!” Tay áo Tiêu Trác vừa nhấc, một phi tiêu dính kịch độc bay thẳng ra ngoài.

“Ngươi đừng uổng phí khí lực, người Tu La môn muốn đi liền đi!” Cửa truyền đến thanh âm trào phúc của chín nữ tử.

Sau đó liền thấy chợt lóe bạch quang, phi tiêu dính kịch độc mà Tiêu Trác bắn ra, bị người dùng nội lực lấy tốc độ cực nhanh bắn ngược trở về.

Nhìn thấy phi tiêu độc bắn ngược trở về, con ngươi Tiêu Dật lãnh mị lên, sắc mặt Tiêu Trác khẽ biến.

“Tỷ tỷ, không tốt! Có phi tiêu bay qua đây!” Tiêu Nhiên kêu lớn lên, sau đó chặn ngang trụ thân mình Lam Ẩn Nhan.

“Phập ~!” Một thanh âm vang lên, phi tiêu độc bắn vào trong cơ thể Tiêu Nhiên….

Tương truyền loài hoa này nở ở Hoàng tuyền, đa số người đều nhận định rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh hồ Vong Xuyên ở Minh giới.

Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến Địa Ngục, mà có hoa thì không có lá, và ngược lại, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới.

Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết.

Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy.

Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi Bỉ Ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến Địa Ngục của u linh.

Nói chung loài hoa này tượng trưng cho cái chết J

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Xấu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook