Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 78: Ngươi còn có thể nhẫn tâm sao?

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

24/04/2014

Nghe được lời nói của Tiêu Nhiên, nhìn thấy ánh mắt âm trầm làm cho người ta sợ hãi kia của Tiêu Nhiên, toàn bộ linh hồn của Lam Ẩn Nhan không khỏi hoảng sợ run một cái. Vì sao cả người hắn phát ra hơi thở lạnh như băng, làm nàng tựa như lâm vào trong cảnh tượng muôn đời muôn kiếp không trở lại được chứ?

Tay Lam Ẩn Nhan vốn đỡ Tiêu Dật không khỏi buông lỏng, nhưng lập tức nàng liền nhanh chóng kéo lại, lại đỡ nửa người Tiêu Dật. Dựa vào? Vì sao hắn nói mình buông Tiêu Dật ra, thì mình phải buông ra a? Dựa vào cái gì nàng phải nghe lời Môn chủ Tu La môn này?

“Ta nói là ngươi buông hắn ra, ngươi không nghe thấy sao?” Tiêu Nhiên điên cuồng hét lên nói, một đôi con ngươi hết sức đỏ tươi, thần trí đánh mất hơn phân nửa. Hắn biết là nàng đang giúp Tiêu Dật chữa thương, nhưng mà hắn thấy tay nàng đụng chạm vào da thịt Tiêu Dật, làm cho hắn có loại cảm giác nổi điên.

“Ngươi bảo ta buông hắn ra, nhất định ta phải buông hắn ra sao? Ngươi cho là mình là ai a?” Lam Ẩn Nhan đầu tiên là hơi hơi ngẩn người, sau đó lửa giận cũng vọt lên. Nàng chán ghét người khác dùng giọng như vậy nói với mình. Hắn muốn mình buông Tiêu Dật ra sao? Nàng liền cố tình không buông. Lam Ẩn Nhan tức giận đỡ thân thể Tiêu Dật càng vững hơn.

“Chết tiệt! Vì sao ngươi phải kích thích ta? Ngươi như vậy sẽ làm ta nổi điên!” Con ngươi Tiêu Nhiên gắt gao trừng mắt nhìn Lam Ẩn Nhan, trong mâu quang mang theo hận ý thấu xương như lạnh băng. Sau đó liền thấy hắn duỗi hai tay ra, một chút dòng khí cường đại tập kích về phía Lam Ẩn Nhan. Sau đó liền thấy thân thể Lam Ẩn Nhan bay lên trời, sau đó bay tới trước mặt Tiêu Nhiên.

“Nhan nhi, cẩn thận a!” Tiêu Dật vốn đang suy yếu, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, nhìn thấy thân thể Lam Ẩn Nhan bị chưởng lực của Tiêu Nhiên hút bay đi, nhất thời tâm hoảng hốt, sau đó dùng sức vung hai tay về phía Tiêu Nhiên.

Còn Tiêu Nhiên lại khinh thường liếc nhìn Tiêu Dật, cánh tay phải nhanh chóng bao quát, đem Lam Ẩn Nhan bay đến ôm chặt ở trong lòng. Mà cánh tay trái lại bỗng nhiên vung lên về phía Tiêu Dật. Nhất thờ trước mắt Tiêu Dật tối sầm, sau đó hoàn toàn ngất đi.

“Ai cho ngươi thương hắn?” Lam Ẩn Nhan sắc mặt hoảng sợ nhìn Tiêu Dật bất tỉnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi Tiêu Nhiên. Hơn nữa thân thể của nàng cũng liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi cánh tay Tiêu Nhiên kiềm chế. Dựa vào, nàng thật vất vả mới chịu đựng cảm giác ghê tởm đắp dược sau lưng cho Tiêu Dật, Môn chủ Tu La môn này vừa xuất hiện, liền dùng chưởng lực đánh Tiêu Dật bị thương, vậy nàng chẳng phải là bận trắng việc? Nàng nợ Tiêu Dật nhân tình khi nào mới có thể trả hết a?

“Thấy ta đả thương hắn, ngươi đau lòng sao?” Bỗng nhiên Tiêu Nhiên dùng hết toàn lực co rụt tay trái lại, đem Lam Ẩn Nhan hoàn toàn giam cầm ở trong lòng, sau đó hắn nâng bàn tay trái lên, nhẹ nhàng ôm lấy cằm Lam Ẩn Nhan hỏi.

“Lòng ta đau cái P! Hắn cứu ta một lần, ta nợ hắn một phần nhân tình, ta phải trả phần nhân tình này. Cho nên hôm nay, ta sẽ không cho phép ngươi thương hắn ở trước mặt ta. Nhưng mà chờ sau khi vết thương hắn tốt lắm, ngươi muốn thương hắn như thế nào cũng được, cho dù chính là giết hắn, ta cũng sẽ không nói nhiều một câu” Lam Ẩn Nhan phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên nói.

“Chính là hắn đã cứu ngươi một lần, ngươi liền liều mạng phải bảo vệ hắn như vậy. Còn ta thì sao? Ta cứu ngươi cũng không chỉ một lần, sao không thấy ngươi liều mạng bảo vệ ta như vậy chứ?” Ánh mắt Tiêu Nhiên sắc bén như lưỡi dao nhìn chăm chú khuôn mặt Lam Ẩn Nhan, trong miệng cũng cứng rắn cắn răng tìm cách nói. Nhan nhi, cho dù hắn cứu ngươi một lần thì thế nào? Số lần hắn thương ngươi càng nhiều, người như vậy có tư cách gì cho ngươi đi bảo vệ a?

“Ngươi… Ngươi lợi hại như thế, làm sao cần ta bảo vệ? Hơn nữa, bây giờ là ngươi muốn đả thương Tiêu Dật, Tiêu Dật căn bản là không có năng lực thương ngươi” Thân thể Lam Ẩn Nhan hơi hơi cứng đờ, sau đó mấp máy môi nói. Không sai, nàng cũng không phủ nhận rằng Môn chủ Tu La môn này quả thật cũng đã cứu mình. Nhưng mà, hắn lại không bị thương, mình bảo vệ hắn cái quỷ gì a?

“Sao ngươi biết ta không bị thương? Trong mắt của ngươi chỉ nhìn thấy hắn thương, nhưng mà lại nhìn không thấy thương thế của ta. Ngươi cũng biết hắn chính là ngoại thương, mà ta cũng là nội thương nghiêm trọng?” Tiêu Nhiên con ngươi sâu kín nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Nhan nhi, hắn mang theo ngươi chạy xuống núi tránh cầu tuyết công kích, thì ngươi cũng biết ta đang làm gì sao? Một mình ta đang lấy máu thịt chống lại tuyết lở, nguyên nhân ta làm như vậy, không phải muốn khiến cho lực công kích của những cầu tuyết này đối với ngươi giảm bớt sao? Ngươi cũng biết bởi vì vậy, ta vốn chỉ khôi phục một phần ba nội lực, bây giờ chỉ còn lại không đến một phần sao?

“Ngươi… Ngươi cũng bị thương sao?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan hồ nghi liếc nhìn Tiêu Nhiên. Hắn cường đại như thế, có người có thể thương tổn được hắn sao?

“Đúng vậy, ta cũng bị thương! Tâm của ta bị thương, bởi vì nó không hoàn chỉnh, nó hoàn toàn vỡ nát, mà người làm nó vỡ vụn chính là ngươi” Tiêu Nhiên buông con ngươi xuống. Nhan nhi, cho tới nay thiếu chút nữa cho rằng mình đã là một người vô tâm, nhưng sau khi gặp ngươi ta mới biết được tâm của ta vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa nó còn biết đau a!

“Ngươi có bệnh a?” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan co quắp. Lúc trước khi nàng chạy trốn xuống chân núi, thiếu chút nữa rơi vào trong hầm tuyết, Tiêu Dật muốn đưa tay kéo nàng kết quả lại không giữ chặt. Sau đó lại trống rỗng bay ra ngoài một cái hồng trù cứu nàng, nếu nàng đoán không sai, cái hồng trù kia hẳn chính là của người này đi? Vô luận nguyên nhân hắn cứu mình là cái gì, cứu chính là cứu, nàng thừa nhận mình quả thật cũng nợ phần nhân tình của hắn. Nhưng mà lời nói của hắn lại làm cho nàng thật sự không chịu nổi a, cái gì gọi là tan nát cõi lòng, mà người làm tâm hắn vỡ vụn lại chính là mình a?

“Ta là có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Bởi vì ta yêu một nữ nhân không tim không phổi, đối với sự yên lặng trả giá của ta, ngay cả trong mắt cái nữ nhân kia nhìn không thấy, tâm hoàn toàn cũng không nhận thức được” Tiêu Nhiên vẻ mặt thống khổ cười nói.

“Đủ, ngươi đừng điên” Lam Ẩn Nhan hỏng mất rống lên một câu. Nợ hắn phần nhân tình cứu mạng là một chuyện, nợ yêu lại là một chuyện khác. Ý tứ của hắn thật cực kỳ rõ ràng, hắn yêu mình mà mình cũng không yêu hắn, cho nên hắn bị thương tâm. Hắn cứu mình một mạng, nếu bất đắc dĩ thì lấy mạng trả hắn là có thể. Nhưng hắn nói yêu mình, không có nghĩa là mình cũng nhất định phải yêu a?

“Ta hỏi ngươi một vấn đề, ta cùng Tiêu Dật đều đã cứu ngươi, nếu bây giờ ta cùng Tiêu Dật đều bị trọng thương sắp chết, mà ngươi chỉ có thể cứu sống một người. Ngươi sẽ lựa chọn cứu ai?” Con ngươi Tiêu Nhiên chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ khí thập phần nghiêm túc hỏi.

“Vấn đề nhàm chán, ta cự tuyệt trả lời” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói. Nếu hai người bọn họ cũng chưa từng cứu mình, nàng sẽ lựa chọn khiến cho hai người bọn họ cùng bị chết đi. Nhưng mà hôm nay bọn họ đều cứu mình, nàng phải trả lời như thế nào? Hơn nữa, nào có phát sinh chuyện trùng hợp như vậy chứ?

“Ngươi phải trả lời, nếu không bây giờ ta sẽ giết hắn!” Một bàn tay của Tiêu Nhiên hướng về phía Tiêu Dật đang té xỉu ở trên đất. Bây giờ hắn chỉ muốn biết, nếu bỏ chuyện yêu sang một bên, bằng lý do mình cùng Tiêu Dật đều đã cứu Lam Ẩn Nhan, vậy trong lòng của nàng sẽ thấy ai quan trọng hơn một ít!

“Hai người cứ chết chung đi” Lam Ẩn Nhan nhịn không được điên cuồng hét lên.

“Ngươi…” Thân thể Tiêu Nhiên cứng đờ, sau đó hắn bỗng nhiên buông lỏng cằm Lam Ẩn Nhan ra, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Lam Ẩn Nhan. Mà hai cánh tay hắn cũng quấn quanh người Lam Ẩn Nhan thật chặt, hận không thể đem cả người nàng khảm trong máu thịt của mình.



“Ô… Ngươi buông” Lam Ẩn Nhan liều mạng vặn vẹo. Trời a! Người này quả thực là người điên a!

“Ngươi cũng biết, câu trả lời của ngươi làm cho ta hận ngươi bao nhiêu, nhưng mà… cùng hận so sánh với, ta lại càng yêu ngươi” Tiêu Nhiên từ trong thở gấp thật sâu nặn ra được một câu, sau đó hắn lại đem nụ hôn nóng rực và mãnh liệt của mình bao trùm lấy môi đỏ mọng của Lam Ẩn Nhan.

“Ô… Ngươi cái tử biến thái, ngươi buông a!” Lam Ẩn Nhan đem tất cả khí lực trên người giãy dụa, nhưng bây giờ không phải là đối thủ của Tiêu Nhiên đang trong điên cuồng. Cho nên nàng hít một hơi thật sâu, sau đó răng nanh cắn thật mạnh về phía môi đỏ mọng của Tiêu Nhiên.

“Tê!” Tiêu Nhiên thở một khẩu lãnh khí, sau đó hắn không để ý đến máu tươi cùng đau đớn trên môi, giống như mưa rền gió dữ hôn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Ô… Ngươi…” Ngay khi Lam Ẩn Nhan muốn mở miệng nói, thì lưỡi Tiêu Nhiên nhân cơ hội từ kẽ răng của nàng tiến vào, sau đó điên cuồng ở giữa môi nàng khuấy động, hắn tựa hồ muốn vào giờ khắc này đem toàn bộ ngọt ngào trong sạch tốt đẹp của nàng hút hết.

Mà máu cả người Lam Ẩn Nhan lại bỗng nhiên đóng băng, sau đó nàng thế nhưng đình chỉ tất cả giãy dụa. Bởi vì nàng bỗng nhiên phát hiện, người kia hôn mình cảm giác rất quen thuộc?

Dường như… Đúng, mộng, cái mộng kia, một đêm mộng từng cùng người kia triền miên hoan ái? Nụ hôn này cùng cảm giác hôn trong cảnh mơ tựa hồ là giống nhau? Chẳng lẽ…

“Nương tử… Ngươi làm sao vậy? Thật xin lỗi, ta không phải có ý làm thương ngươi” Tiêu Nhiên vốn đem cả người Lam Ẩn Nhan ôm chặt trong ngực, điên cuồng hôn nàng, bỗng nhiên cảm giác được thân thể Lam Ẩn Nhan giãy dụa vô lực mềm nhũn ra, hắn còn tưởng rằng mình làm nàng bị thương, nhanh chóng nới lỏng tay ra. Hắn biết bản thân không nên đối với nàng như vậy, nhưng mà hắn thật sự rất tức giận a? Trời biết khi mình nhìn đến nàng đem Tiêu Dật trần trụi ôm vào trong lòng, tâm hắn là có cỡ nào ghen tị, lại có cỡ nào hận cùng đau a!

“Nương tử?” Lam Ẩn Nhan bị Tiêu Nhiên buông ra cụp mắt nói nhỏ một câu. Trong cảnh mơ kia, thấy không rõ lắm khuôn mặt nam tử cũng xưng hô nàng như vậy. Hôn giống nhau, xưng hô cũng giống nhau.

Bỗng nhiên Lam Ẩn Nhan ngước mắt nhìn về phía Tiêu Nhiên, mà Tiêu Nhiên đón nhận ánh mắt của Lam Ẩn Nhan thân thể lại run lên, bởi vì ánh mắt của nàng làm hắn cảm thấy sởn tóc gáy.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói chuyện, toàn bộ trong sơn động bỗng nhiên lâm vào yên lặng, đó là yên lặng như chết.

“Ta hỏi ngươi một vấn đề, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta!” Gần nửa buổi, Lam Ẩn Nhan con ngươi âm lãnh vạn phần bắn về phía Tiêu Nhiên, ngữ khí không mang cảm xúc gì nói.

“Ngươi…” Nhất thời máu Tiêu Nhiên đông lại thành băng, vẻ mặt cũng có chút dại ra nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Nàng muốn hỏi mình cái gì? Chẳng lẽ nàng đã nhận ra?

“Trừ bỏ lúc này đây, ngươi có từng hôn qua ta hay không?” Lam Ẩn Nhan cắn răng cứng rắn bài trừ một câu.

“Ngươi… Nói cái gì? Ta nghe không hiểu!” Thân thể Tiêu Nhiên bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng hiện lên một chút dự cảm vô cùng không tốt.

“Ta từng đã làm một cái mộng, trong mộng bị một nam tử không rõ mặt cường hôn, nụ hôn kia cùng ngươi vừa mới hôn cảm giác giống nhau, nam tử không thấy rõ mặt trong mộng kia có phải là ngươi hay không, còn có… đó rốt cuộc là cái mộng, hay là chân thật?” Móng tay Lam Ẩn Nhan đâm vào trong da thịt. Tuy rằng nàng vẫn cố gắng đem cái mộng kia trở thành hư ảo, nhưng sau khi tỉnh lại cái giấc mộng kia gây cho nàng cảm giác lại là chân thật tồn tại. Nếu thật sự là mộng còn chưa tính, nhưng nếu giấc mộng kia là chân thật, như vậy nói cách khác có người ở trong lúc nàng mê man, sau đó nhân cơ hội khinh bạc nàng? Ngươi nọ rốt cuộc là ai? Sẽ là Môn chủ Tu La môn trước mắt này sao?

“Thực xin lỗi…” Tiêu Nhiên tránh được con ngươi tìm tòi nghiên cứu của Lam Ẩn Nhan, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ nhàng nói. Hắn vốn muốn nói dối, nhưng mà hắn lại rất muốn làm cho Lam Ẩn Nhan biết giấc mộng kia là chân thật tồn tại, vì thế hắn lại ma xui quỷ khiến thừa nhận.

“Ta làm thịt ngươi!” Phút chốc con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc lên lửa giận hủy diệt trời đất, nàng vốn hy vọng từ trong miệng Môn chủ Tu La môn này nghe được đáp án phủ định, nhưng mà hy vọng của nàng lại tan vỡ. Tuy rằng đối phương chỉ đơn giản trả lời nàng ba chữ ‘Thực xin lỗi’, nhưng cũng đã rõ ràng nói rõ tất cả. Đó không phải là mộng, đó là chân thật. Mà người thừa dịp nàng hôn mê khinh bạc nàng, chính là Môn chủ Tu La môn trước mặt. Đây coi là cái gì? Cường bạo sao?

“Ngươi muốn làm thịt ta? Vì sao?” Tiêu Nhiên cắn cắn môi, con ngươi lạnh lẽo ưu sầu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Bởi vì hắn cưỡng bức nàng sao?

“Mẹ nó, ngươi còn hỏi ta vì sao?” Lam Ẩn Nhan lấy tốc độc cực nhanh từ trên tóc rút xuống một cái trâm ngọc, sau đó không lưu tình chút nào tàn nhẫn đâm về phía Tiêu Nhiên. Nghe được câu thắc mắc kia của Tiêu Nhiên, lý trí của nàng trong nháy mắt hoàn toàn không khống chế được. Tên chết tiết này cường bạo mình? Lại vẫn vô sỉ hỏi ngược lại mình vì sao muốn làm thịt hắn?

“Ta biết ta sai lầm rồi, nhưng mà ta làm như vậy, cũng chỉ là bởi vì ta yêu ngươi a!” Tiêu Nhiên trở tay kiềm chế cổ tay Lam Ẩn Nhan đang đâm về phía hắn, cắn cắn môi đỏ mọng, sau đó ngữ khí vừa bất đắc dĩ vừa buồn thương nói.

“Ngươi tên cầm thú này!” Lời nói của Tiêu Nhiên càng thêm chọc giận Lam Ẩn Nhan, cũng bởi vì hắn cho rằng yêu mình, cho nên cường bạo mình sao? Lam Ẩn Nhan nghĩ đem Môn chủ Tu La môn trước mắt này thiên đao vạn quả cũng không quá.



“Ta không cho phép ngươi mắng ta như vậy, ngươi vốn chính là nữ nhân của ta, đương nhiên ta có tư cách có được ngươi” Lửa giận của Tiêu Nhiên cũng bắt đầu bùng lên. Hắn thừa giận đêm đó cùng nàng triền miên thật là không đúng, nhưng mà hắn có biện pháp nào a? Lão hòa thượng ban tặng cho nàng cái bớt, trước tiên phải phá thân thể của nàng, sau đó mới dùng linh lực trong ngọc bội loại bỏ nó a? Hơn nữa, hắn cũng thật là rất yêu nàng, cho nên rất muốn có được nàng a! Nếu hắn lấy thân phận Tiểu Tứ Tứ đi yêu nàng, đi muốn nàng, nàng sẽ đồng ý sao? Nàng căn bản sẽ không đồng ý a! Hắn chỉ có thể khi nàng hôn mê có được thân thể của nàng trước, sau đó lại chậm rãi tìm lấy tâm nàng yêu mình a!

“ Ngươi đi tìm chết cho ta đi!” Phút chốc tay của Lam Ẩn Nhan tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Nhiên, sau đó nắm chặt trâm ngọc trong tay giơ lên cao.

“Ngươi muốn giết ta thật sao?” Một chút gió lạnh thổi tới, ba ngàn tóc đen cùng hồng y xinh đẹp của Tiêu Nhiên tùy ý bay múa, chính là thân thể hắn không có chút dấu hiệu né tránh nào, chỉ có trong miệng đau lòng hỏi lại.

“Không giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta” Lam Ẩn Nhan vừa dứt lời, trâm ngọc liền như tia chớp đâm vào ngực Tiêu Nhiên, nhất thời máu phụt một cái từ trong cơ thể Tiêu Nhiên bắn ra.

“Ngươi…” Trâm ngọc đâm vào ngực Tiêu Nhiên trong nháy mắt, lòng Lam Ẩn Nhan cũng không hiểu tê rần, sau đó con ngươi nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhiên.

“Đêm đó quả thật là ta không đúng, ta không muốn cho ngươi hận ta. Nếu ngươi cảm thấy đâm ta bị thương, liền có thể cho ngươi hoàn toàn tiết hận, như vậy ngươi liền đâm đi! Hung ác đâm đi!” Còn lại Tiêu Nhiên vẫn đứng không nhúc nhích, con ngươi lẳng lặng dừng ở trên người Lam Ẩn Nhan nói.

“Ngươi nghe rõ ràng cho ta, không phải ta muốn đâm ngươi bị thương, mà là ta muốn giết ngươi!” Thân thể Lam Ẩn Nhan cứng đờ, trâm ngọc trong tay lại giơ lên cao. Nhưng mà nhìn đến trâm ngọc kia chậm rãi rơi xuống máu tươi, lòng của nàng lại không hiểu đau lên. Chết tiệt, vì sao lúc mình thương hắn, mình cũng sẽ cảm giác được tâm rất đau chứ? Chẳng lẽ bởi vì hắn cứu mình, cho nên lúc mình thương tổn hắn tâm sẽ cảm giác được bất an, mà mình đem phần bất an kia lầm thành đau. Nhưng cho dù hắn đã cứu mình thì như thế nào, dù sao hắn cũng cầm thú như vậy cường bạo mình a?

“Dù sao nếu ngươi không chịu yêu ta, ta sớm hay muộn cũng chết ở trong tay ngươi. Nếu nói vậy, không bằng làm cho ta sớm giải thoát thống khổ một chút!” Tiêu Nhiên thế nhưng ngẩng đầu, mà con ngươi hắn cũng nhắm chặt. Khi thanh âm hắn yếu ớt phiêu tán ở trong không khí, thì con ngươi hắn nhắm chặt cũng chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt. Nước mắt kia tròn trịa, tựa như bảo thạch, lóng lánh rất đẹp. Chính là khi làm chúng nó rơi xuống trên vai Tiêu Nhiên, thì nước mắt lại vỡ tan, tựa hồ rốt cuộc không thể khôi phục được xinh đẹp như trước.

“Ngươi có ý tứ gì? Cái gì mà bảo ta không yêu ngươi, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong tay ta chứ?” Cả người Lam Ẩn Nhan cứng ngắc nhìn về phía Môn chủ Tu La môn trước mắt, vì sao… vì sao toàn thân hắn tản ra hơi thở thống khổ, sẽ làm nàng cảm giác được toàn bộ linh hồn đều đang đau run run chứ? Còn có, vì sao giờ phút này biểu tình của hắn cực kỳ giống một người?

“Không phải lão hòa thượng Chí Thanh kia nói rất rõ ràng sao? Ngươi là Đế nữ tinh, ngươi yêu người chỉ có Chính đế cùng Tà đế. Tiêu Dật chính là Chính đế kia, mà ta… chính là Tà đế kia. Ngươi yêu Tiêu Dật, thì ta phải chết. Ngươi yêu ta, thì Tiêu Dật phải chết. Bây giờ ngươi còn chưa yêu Tiêu Dật, liền đã muốn lựa chọn làm cho ta đi chết. Ta đây cũng chỉ có thể theo ý nguyện của ngươi. Ai kêu ta yêu ngươi đến sớm đã đem mệnh giao cho ngươi chứ! Nếu ngươi thật sự muốn mạng của ta, vậy cầm đi!” Tiêu Nhiên yếu ớt nói, mà giờ khắc này, hắn cũng cảm thậy được thật mệt mỏi, hắn yêu rất mệt mỏi. Lúc này ngực hắn máu tươi chảy dài không dứt, máu kia có vẻ cực kỳ rực rỡ mà lại xinh đẹp, một chút gió thổi tới, toàn bộ sơn động đều tràn ngập mùi máu tươi, đó là một loại lạnh như băng, chua xót, mùi máu tươi làm ngươi ta chua xót.

“Cái gì? Ngươi… Ngươi chính là Tà đế trong miệng lão hòa thượng kia. Tà đế phá hủy muôn dân thiên hạ?” Nghe được Tiêu Nhiên nói, Lam Ẩn Nhan cũng không nhịn được sợ hãi rút lui ra sau vài bước. Trên thế giới này thật sự có Chính – Tà đế tồn tại, mà hai người kia còn đều ở xung quanh bên cạnh mình?

“Nương tử, nếu ngươi thật sự muốn lấy mạng ta, ta không hề một câu oán hận. Chính là ở trước khi ngươi lấy mạng ta, ta chỉ muốn nghe chính miệng ngươi nói một câu, chẳng lẽ trong lòng ngươi thật sự chưa từng có yêu ta sao?” Tiêu Nhiên cũng đem nước mắt chứa đầy trong hốc mắt cứng rắn đảo trở về, con ngươi trống rỗng vô thần nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Đủ, ngươi đừng kêu ta là nương tử, cho tới bây giờ ta cũng không phải là nương tử ngươi, càng không thể có thể đi yêu ngươi. Còn có ta mặc kệ cái chó má Chính – Tà đế kia nói, cho tới hôm nay ta muốn lấy mạng ngươi, đơn giản là ngươi đối với ta làm chuyện không nên làm” Lam Ẩn Nhan rống giận một câu, sau đó lại giơ trâm ngọc đâm về phía Tiêu Nhiên. Không có nữ nhân nào nguyện ý bị người cường bạo, vẫn là tình huống hoàn toàn không tỉnh bị người cường bạo.

“Tỷ tỷ, ngươi thật sự hận ta như thế sao? Được rồi, mệnh này là của ngươi, ngươi cầm đi!” Khóe miệng Tiêu Nhiên cười chua xót, sau đó con ngươi lại như sóng nước mùa thu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

Ngay khi trâm ngọc của Lam Ẩn Nhan chuẩn bị đâm vào ngực Tiêu Nhiên, thì nàng nghe được Tiêu Nhiêu nói ra. Thoáng chốc, cả người nàng tựa như bị sét đánh, đầu óc một mảnh mê muội nhìn về phía Tiêu Nhiên.

Trâm ngọc của nàng vẫn như cũ gắt gao để ở trên ngực Tiêu Nhiên, nhưng mà nàng thế nhưng quên đâm vào. Hắn vừa rồi gọi mình là cái gì? Là nàng xuất hiện nghe ảo sao? Tỷ tỷ, chỉ có Tiểu Tứ Tứ nhà nàng mới có thể gọi mình như vậy a? Vì sao biểu tình cùng ngữ khí bây giờ của hắn lại giống Tiểu Tứ Tứ như vậy, đây thật sự là gặp quỷ.

“Tỷ tỷ, đâm đi! Chỉ cần ngươi nhẹ nhàng khẽ động, ngươi có thể hoàn toàn đem trái tim ta đâm nát” Con ngươi Tiêu Nhiên không nháy mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Hỗn đản, ngươi câm miệng cho ta! Không được học Tiểu Tứ Tứ nhà ta gọi ta như vậy!” Lam Ẩn Nhan giống như bị kích thích, trâm ngọc trên tay dùng sức một cái đâm vào ngực Tiêu Nhiên, sau đó lại phút chốc rút ra. Nhất thời máu trên ngực Tiêu Nhiên văng ra khắp nơi. Lần trước hắn nói muốn giết tất cả người họ Tiêu, sau đó mình lại không cho hắn giết Tiểu Tứ Tứ. Cho nên hắn biết mình rất quan tâm Tiểu Tứ Tứ, bởi vậy hắn mới cố ý học Tiểu Tứ Tứ gọi mình như vậy, muốn bức mình mềm lòng hạ thủ không được đi? Người này quả thật rất đáng giận, hắn là cái ma quỷ thị huyết, mà Tiểu Tứ Tứ nhà nàng lại là thiên sứ vô cùng thuần khiết, sao nàng có thể để hắn làm bẩn Tiểu Tứ Tứ.

“Tê…” Tiêu Nhiên cũng hít một ngụm lãnh khí, sau đó thân thể liều mạng lay động vài cái, cuối cùng hai chân hắn mềm nhũn, cả người ngã xuống đất. Nhưng mà con ngươi hắn lại từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi mặt Lam Ẩn Nhan.

“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan nhìn thấy cả người Tiêu Nhiên té ngã trên mặt đất, cả người đều hoàn toàn cứng ngắc. Giờ phút này ba ngàn tóc đen của hắn hỗn độn rối tung ở trên bờ vai, đôi con ngươi vô cùng thê lương nhìn mình, nhưng lại làm lòng của nàng nhói một cái. Ánh mắt như vậy thật sự cực kỳ giống Tiểu Tứ Tứ nhà nàng. Không, làm sao hắn là Tiểu Tứ Tứ chứ? Lam Ẩn Nhan liều mạng lắc đầu.

“Tỷ tỷ, nếu ta thật sự là Tiểu Tứ Tứ, như vậy ngươi còn nhẫn tâm giết ta sao?”Con ngươi Tiêu Nhiên giống như xem thấu tâm tư Lam Ẩn Nhan, khóe mắt hắn chảy xuống từng giọt từng giọt nước mắt, khóe miệng thê lương ưu buồn cười nói.

“Ngươi câm miệng cho ta! Cũng không lại cho dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Ta niệm tình ngươi đã từng cứu ta, cho nên ta liền không dùng trâm ngọc đâm ngươi nữa. Nếu ngươi mạng lớn không chết. Vậy ngươi vĩnh viễn đều đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không ta nhất định sẽ tiếp tục giết ngươi” Lam Ẩn Nhan tránh được con ngươi Tiêu Nhiên, sau đó quay người sang. Nhìn thấy hắn còn có chút hơi thở, nàng vốn muốn tiếp tục đâm xuống. Nhưng mà nhìn đến ánh mắt hắn cực kỳ giống Tiểu Tứ Tứ, cuối cùng nàng cũng không thể hạ thủ, bởi vì giống như giết hắn, chính là giống như giết Tiểu Tứ Tứ. Làm sao nàng có thể giết Tiểu Tứ Tứ chứ!

“Tỷ tỷ, đến, nhìn kỹ rõ ràng mặt của ta! Sau đó nói cho ta biết, Tà đế chính là Môn chủ Tu La môn, mà Môn chủ Tu La môn chính là Tiểu Tứ Tứ, như vậy ngươi còn có thể nhẫn tâm giết ta sao?” Tiêu Nhiên đưa tay lên trên mặt, xé rớt mặt nạ Môn chủ Tu La môn bên ngoài. Sau đó hắn bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng con ngươi vô cùng thê lương nhìn về phía Lam Ẩn Nhan

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Xấu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook