Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 81: Ta là yêu ngươi!

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

28/04/2014

Đêm tối xé rách bầu trời lặng lẽ mênh mông, những ngôi sao cũng đem ánh sáng chói lọi nhạt nhẽo dấu đi, chỉ để lại một chút ánh trăng ảm đạm quanh quẩn một chỗ ở nhân gian.

Trong phòng ngủ…

Tiêu Nhiên đang nín thở chậm rãi vận công, mồ hôi lạnh trên trán hắn tựa như mưa xối xả đều rơi xuống. Nghịch huyết đại pháp khiến cho hắn đau nhức, tay chân hoàn toàn đang ở trong trăm biển điên cuồng. Gió lành lạnh lẻn tiến vào, cuốn sạch linh hồn xơ xác đau thương của Tiêu Nhiên.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể Tiêu Nhiên thẳng tắp ngã xuống, trong nháy mắt hắn rơi vào trong bóng đêm khôn cùng. Đau, thật sự đau quá, đau khiến hắn gần như vĩnh viễn ngủ say ở trong bóng tối này.

Trong hôn mê, trong đầu Tiêu Nhiên xuất hiện một đoàn sương trắng, sau đó một đôi tay ấm áp xoa mặt hắn.

“Nhiên nhi, Ngô nhi, nhanh chóng tỉnh lại!” Một chút thanh âm chìm đắm thương yêu kêu gọi Tiêu Nhiên.

“Mẫu phi…” Tiêu Nhiên cũng đưa tay ra, muốn giữ chặt thân thể mờ ảo của Mẫu phi mình, nhưng mà đột nhiên thân ảnh Mẫu phi hắn biến mất trong nháy mắt.

“Mẫu phi, ngươi trở về a!” Tiêu Nhiên đứng ở trong sương trắng mờ mịt, thanh âm khàn khàn gọi.

“Ngô nhi, quên tất cả hận thù trong lòng đi! Thật tốt đi yêu nữ tử kia, chỉ cần ngươi hạnh phúc, Mẫu phi liền vui vẻ” Thanh âm ôn nhu cùng với sương trắng hoàn toàn biến mất.

“Không, Nhan nhi là ta nhất định phải yêu, nhưng mà thù của Mẫu phi ta cũng nhất định là phải báo!” Lông mi Tiêu Nhiên run rẩy, sau đó bỗng dưng một cái đứng thẳng lưng lên, trong đôi con ngươi đen tràn đầy sóng nước mênh mông toát ra quang mang khiếp người.

Ngay sau đó, thân ảnh Tiêu Nhiên hóa thành một đạo ánh sáng đỏ phá tung cửa mà đi. Trong phút chốc, gió cùng không khí quấn quanh ở trần gian đều giống như khuất phục ở dưới chân hắn, mà sau khi thân ảnh Tiêu Nhiên thoát ra Tứ vương phủ, liền hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm…

“Hai canh giờ đã qua, cuối cùng chủ tử vẫn chịu đựng qua đau đớn của Nghịch huyết đại pháp” Chỗ bí mật trong góc tường, một nữ tử áo vàng chăm chú nhìn phương hướng Tiêu Nhiên vừa mới biến mất, thanh âm thật thấp nói.

“Chịu đựng qua đau nhức trên thân thể thì thế nào? Tâm hắn vẫn còn đang chảy máu” Một cái bóng xanh khác cũng lẳng lặng đứng ở chỗ bí mật trong góc tường, mà nàng còn đang thưởng thức mấy cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ trong tay.

“Chỉ tiếc, chúng ta không phải là người có thể giúp chủ tử cầm máu” Nữ tử áo vàng khẽ thở dài nói.

“Ta nghĩ, hẳn là chủ tử lại đi tìm Lam Ẩn Nhan đi? Thật không rõ Lam Ẩn Nhan kia có cái gì tốt, vì sao chủ tử yêu nàng như vậy?” Nữ tử áo xanh ngữ khí chua xót nói, sau đó nàng buông hai tròng mắt xuống, cầm cánh hoa Bỉ Ngạn trong tay vân vê, tiếp theo đó tay giương lên về phía trong bóng đêm, cánh hoa tàn lụi cùng với gió lạnh ở trong không khí yếu ớt xoay tròn.

“Chủ tử là thần của chúng ta, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ hắn, nhưng tuyệt đối không thể đi ngăn cản hắn động tâm. Cho nên ngươi trăm ngàn lần đừng…” Nữ tử áo vàng lại lạnh nhạt liếc nhìn nữ tử áo xanh bên cạnh, tuy rằng ngữ khí mềm nhẹ nhưng lại mang theo một tia cảnh cáo.

“Ngươi là sợ ta thương tổn Lam Ẩn Nhan sao?” Nữ tử áo xanh liếc nhìn nữ tử áo vàng nói.

“Là ta sợ ngươi thương tổn chính mình. Chủ tử vì nàng mà nguyện ý trả giá tất cả, nếu ngươi nghĩ động thương tổn Lam Ẩn Nhan, chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi” Nữ tử áo vàng lo lắng nhìn nữ tử áo xanh một chút rồi nói.

“Thực sự là ta thay chủ tử không đáng giá, nếu nàng không yêu chủ tử, như vậy chủ tử sẽ phải chết ở trong tay nàng. Nếu như ta giết nàng thì sao? Như vậy không phải chủ tử…” Con ngươi nữ tử áo xanh có chút lạnh lẽo âm độc.

“Đủ, tốt nhất ngươi đem ý tưởng này chết thối rữa ở trong bụng đi!” Nữ tử áo vàng quát lớn.

“Ta… Ta thực sự không muốn nhìn thấy chủ tử chết!” Nữ tử áo xanh cắn môi, sau đó nàng nhào vào trong lòng nữ tử áo vàng, sợi tóc đen như mực giống như thác nước phủ lên sau lưng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chính là bả vai của nàng lại đang không ngừng run rẩy.

“Ngươi… khóc?” Nữ tử áo vàng cúi đầu, tầm mắt tập trung ở trên vai nữ tử áo xanh, gần nửa buổi qua đi, nàng mới nặn ra được một câu.

“Đau lòng chủ tử” Ngực nữ tử áo xanh một trận quặn đau, cuối cùng nước mắt không thể khắc chế được tràn mi mà ra. Ngay cả khi nàng đứng ở trước mặt chủ tử, ngay cả khi nàng cách chủ tử khoảng cách lại gần, trong mắt chủ tử cũng không có một chút nàng tồn tại. Tất cả vui sướng cùng đau khổ của chủ tử, đều chính là cùng Lam Ẩn Nhan kia có liên quan.

“Nếu ngươi muốn khóc, bả vai của ta có thể cho ngươi mượn dựa vào, chính là sau khi khóc xong, ngươi phải quên đi tối nay theo như lời nói” Nữ tử áo vàng thở dài, sau đó xoa xoa tóc đen nữ tử áo xanh. Thật ra thì… làm sao nàng không đau lòng chủ tử chứ? Nhưng mà tất cả đều là chủ tử tự nguyện, các nàng lại có biện pháp gì chứ?

Trong Tam vương phủ…

Thân ảnh Tiêu Nhiên đứng ở trên mái hiên, ánh trăng mông lung nhẹ nhàng bao phủ hắn, lúc này cả người hắn lại ẩn giấu ở dưới ánh trắng ảm đạm này, hé ra khuôn mặt làm cho người ta không thể thấy rõ ràng, chỉ có thể nhìn đến tóc đen cùng hồng y của hắn đang bay nhẹ nhàng phấp phới ở trong gió.

“Nhan nhi…” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng gọi, toàn thân ẩn giấu thê lương vô biên. Sau đó tiếng hắn khẽ thở dài, con ngươi đen sóng nước mênh mông nhìn về phía một cái phòng nào đó. Ánh mắt xa thẳm như vậy, đang không tiếng động trút xuống tâm tình của hắn đối với Lam Ẩn Nhan, đó là một loại ánh mắt vừa yêu vừa hận, vừa oán lại vừa thương xót.

Tiêu Nhiên lẳng lặng đứng vững vàng ở trên mái hiên, làm cho thân thể mình thỏa thích đắm chìm ở trong cái rét lạnh của gió đêm. Lúc này lòng hắn đang giãy dụa, rốt cuộc là vào xem nàng? Hay là cứ như vậy yên lặng rời đi chứ?



Do dự sau một lúc lâu, mũi chân Tiêu Nhiên nhẹ nhàng điểm một cái, thân ảnh tựa như sao băng ở giữa không trung biến ảo thành một đạo ánh sáng ngọc màu đỏ, sau đó hoàn toàn biết mất ở trên mái nhà. Hắn sẽ đi Ma Ngục cung, sẽ có rất nhiều ngày không nhìn tới nàng, cho nên trước khi đi Ma Ngục cung, vẫn là không thể trong thân thiết đối với nàng tưởng niệm, quyết định đến đây thật tốt nhìn nàng một cái.

Mà lúc này ở một chỗ bí mật nào đó trong Tam vương phủ, hai cái thân ảnh vẫn nhìn theo Tiêu Nhiên tiến vào phòng ngủ Lam Ẩn Nhan.

“Hắn lại tới nữa?” Quỷ Y Tư Đồ Phong xoay đầu qua, nhẹ giọng nói với Tiêu Dật.

“Tới thì tới thôi! Nếu hắn muốn đến, ai có thể ngăn cản hắn chứ? Hơn nữa, bây giờ cũng không phải lúc cùng hắn giao chiến đâu!” Dưới ánh trăng, Tiêu Dật một đôi con ngươi lãnh như hàn đàm vực sâu vậy, làm người ta căn bản nhìn không thấy đáy.

“Vậy…. Trở về phòng nghỉ ngơi?” Tư Đồ Phong nhún vai nói.

“Ngươi đi về trước đi! Ánh trăng đêm nay rất tốt, ta còn muốn thưởng thức một hồi!” Tuy rằng Tiêu Dật nói, nhưng con ngươi lại không nháy mắt chăm chú nhìn phòng ngủ Lam Ẩn Nhan.

“Ánh trăng đêm nay rất tốt sao?” Tư Đồ Phong ngửa đầu lên nhìn trời một chút, sau đó khóe miệng run rẩy một mình rời đi.

Cùng lúc đó trong phòng ngủ Lam Ẩn Nhan…

Tiêu Nhiên đang lẳng lặng đứng ở trước giường Lam Ẩn Nhan, dưới ánh nến lay động, đôi con ngươi đen của hắn trong suốt giống như nước suối vậy, trên mặt cũng bình tĩnh không mang theo một chút rung động nào. Chính là hắn ở giữa khí chất tươi đẹp của thế gian, lại sâu thẳm cất dấu thê lương cùng mệt mỏi làm người ta không thể nhìn thấy.

Tựa hồ lo lắng Lam Ẩn Nhan sẽ giật mình tỉnh giấc, Tiêu Nhiên nhẹ tay khẽ vung lên, sau đó điểm trúng huyệt ngủ Lam Ẩn Nhan. Tiếp theo đó mắt hắn hơi hơi chăm chú, trong con ngươi đen vốn bình tĩnh bỗng nhiên dâng lên từng trận sóng nước mênh mông.

“Nhan nhi…” Tiêu Nhiên cúi đầu gọi, tay run run xoa mặt Lam Ẩn Nhan, hai tròng mắt cũng si ngốc chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Hận không thể dùng ánh mắt như thế tha thiết ôm chặt linh hồn nàng, cũng sống chết ôm chặt tương lai của hắn cùng với Lam Ẩn Nhan.

“Năm ngày sau, ngươi sẽ đi Tứ vương phủ tìm ta sao?” Trong giọng nói của Tiêu Nhiên trút xuống yêu thương sâu đậm, nhưng cũng ẩn giấu một tia oán hận.

Bỗng nhiên, Tiêu Nhiên cúi mặt xuống, cùng khuôn mặt Lam Ẩn Nhan kề sát ở cùng nhau. Một đôi mắt cũng đột nhiên trở nên yêu dã sắc bén, giống như muốn đâm thủng linh hồn Lam Ẩn Nhan.

“Nhan nhi, ngươi biết không? Ta vẫn nghĩ đến mình vĩnh viễn đứng ở chỗ cao nhất kia, quan sát con người vạn vật thiên hạ. Nhưng mà mãi đến khi gặp ngươi, ta đây mới sâu đậm biết. Ta cũng không phải vĩnh viễn quan sát mọi người, ít nhất ngươi đối với ta mà nói, cũng là một loại ngửa mặt trông lên. Ta có thể nắm chắc trong tay tất cả, cũng không thể nắm trong tay tâm của ngươi. Ngay cả khi ta đối với ngươi dốc hết tất cả yêu thương, lại vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi lựa chọn của ngươi. Năm ngày sau, ngươi sẽ cho ta một cái đáp án vừa lòng sao? Sẽ sao?” Tuy rằng biết giờ phút này Lam Ẩn Nhan căn bản không có khả năng trả lời mình, nhưng Tiêu Nhiên lại vẫn nhắm con ngươi lại, tựa như đang dùng tâm lẳng lặng nghe đáp án Lam Ẩn Nhan sắp ban tặng cho mình.

Một lâu qua đi, Tiêu Nhiên đứng thằng lên, lại chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó khóe miệng hắn cười khổ sở nói “Được rồi, ta phải đi!”

Sau đó Tiêu Nhiên đem môi dừng ở trên tóc đen Lam Ẩn Nhan, kỳ thật hắn muốn hôn không phải là tóc đen của nàng mà là môi của nàng, nhưng mà lúc này đây hắn lại không dựa theo ý niệm trong đầu đi hôn môi của nàng, bởi vì hắn biết, loại hôn này là một loại giải thích tình yêu nam nhân đối với nữ nhân âu yếm. Chính là cho dù hắn yêu nàng, nhưng mà lúc này nàng cũng không yêu hắn a!

Giữa ánh nến chập chờn, Tiêu Nhiên say sưa hôn sợi tóc Lam Ẩn Nhan, nụ hôn này đối với nàng cũng đã không có oán hận gì, chỉ có tình yêu vô tận. Chính là giữa hơi thở triền miên, cũng đưa tới trong lòng Tiêu Nhiên từng trận đau đớn, hai giọt nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống. Mặc cho nước mắt của mình rơi xuống trên mặt Lam Ẩn Nhan, hắn cũng không lau đi. Giờ khắc này đối với hắn mà nói, giọt lệ này là đau đớn nhưng lại là ngọt ngào, tất cả tấp nập rộn ràng trong cuộc sống đều theo giọt nước mắt này trôi dạt đi xa.

“Nhan nhi, vô luận năm ngày sau ngươi làm ra lựa chọn như thế nào, vô luận trong lòng của ngươi có ta hay không có ta, trong lòng của ta lại chỉ có một mình ngươi” Tiêu Nhiên nói xong, đưa tay giải huyệt ngủ Lam Ẩn Nhan. Sau đó hồng ảnh hắn chợt lóe, trong phòng ngủ truyền lên một trận gió, sau đó cả người hắn biến mất không thấy, tựa như hắn vừa mới xuất hiện, tất cả là một bộ cảnh tượng hư vô mờ ảo.

“Tiểu Tứ Tứ, ngươi…” Ngay khi Tiêu Nhiên rời đi không bao lâu, thân thể Lam Ẩn Nhan vùng vẫy tỉnh dậy, trong miệng cũng hoang mang sợ hãi kêu lên. Nàng nằm mơ, nàng mơ Tiêu Nhiên nhìn mình, khóe môi hắn vẽ lên một chút nụ cười bi ai đến cực điểm, tựa như Hoa Quỳnh thỏa thích nở rộ đẹp nhất trong nháy mắt, sau đó liền giống như nó mà rơi xuống, nụ cười như vậy làm cho lòng nàng rất loạn.

“A! Tiểu Tứ Tứ, ngươi nắm chặt tay của ta! Nhanh lên một chút!” Phút chốc, trước mắt Lam Ẩn Nhan xuất hiện một cái vách núi đen, mà Tiêu Nhiên đang đứng ở bên vách núi đen, trong con ngươi hắn mang theo dứt khoát đáng sợ.

“Tỷ tỷ, gặp lại sau!” Ngữ khí Tiêu Nhiên nhẹ nhàng mờ ảo tựa như mây mù

“Cái gì gặp lại sau a! Ngươi nhanh lên một chút nắm chặt tay ta!” Chăm chú nhìn Tiêu Nhiên, linh hồn Lam Ẩn Nhan dâng lên dày đặc vô tận hoảng sợ.

“Tiểu Tứ Tứ phải rời đi ngươi vĩnh viễn!” Trên mặt Tiêu Nhiên toát ra một ý cười xinh đẹp. Sau đó ngã ngửa người về phía sau, cả người đều rơi xuống vách núi đen không đáy.

“Không!” Tiếng Lam Ẩn Nhan thê lương hét lớn, sau đó nhanh chóng tiến lên kéo quần áo Tiêu Nhiên lại. Sau đó ngay khi tay nàng vừa chạm vào thân thể Tiêu Nhiên trong nháy mắt, nàng lại phát hiện trong tay xuất hiện hơn một cái chủy thủ, mà thanh chủy thủ kia đâm vào ngực Tiêu Nhiên. Vốn xuất hiện vách núi đen cũng biến mất, mà Tiêu Nhiên lại sắc mặt trắng bệch ngã xuống giữa vũng máu.

“Tỷ tỷ, ta đã nói! Nếu ngươi không yêu ta, ta sẽ chết ở trong tay ngươi! Ngươi vừa lòng sao?” Nước mắt Tiêu Nhiên theo hai bên má chảy xuống, sau đó con ngươi chậm rãi nhắm lại. Chính là trước khi đi trên mặt hắn lại hiện lên một chút ý cười thê lương xinh đẹp, mà chút cười này nhất thời khiến Lam Ẩn Nhan được thống khổ.

“Không, không phải như thế!” Cả người Lam Ẩn Nhan cũng tựa như rơi vào trong bóng đêm khôn cùng, nàng liền ở trong bóng đêm kia nhẹ nhàng bay! Nàng cảm giác thật là sợ, Tiêu Nhiên chết làm cho nàng có cảm giác được sợ hãi chưa từng bao giờ có, càng sâu tới nàng còn xuất hiện một loại ý niệm nếu hắn chết mình liền đi theo ở trong đầu.

“A! Tiểu Tứ Tứ, tỷ tỷ sẽ không giết ngươi, tỷ tỷ là yêu ngươi a!” Phút chốc Lam Ẩn Nhan từ trên giường ngồi dậy, đầu nàng tất cả đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa khóe mắt của nàng cũng tất cả đều là nước mắt rơi xuống. Từ trước tới nay nàng ghét nhất là chảy nước mắt, nàng cảm thấy nước mắt căn bản là không thuộc về mình, nhưng mà trong mơ nhìn thấy mình tự tay giết Tiêu Nhiên, nước mắt của nàng cuối cùng cũng không chịu được khống chế. Lúc này nước mắt của nàng rơi xuống giống như mưa, đó là một loại nước mắt tuyệt vọng, nàng giống như muốn đem nước mắt mình cất giấu nhiều năm vào giờ khắc này phát tiết ra.



Trong nháy mắt này, rốt cuộc nàng thấy rõ ràng tâm của mình, nàng là yêu Tiêu Nhiên. Kỳ thật hắn đã sớm khảm vào trong lòng mình, chính là mình căn bản không nhận thấy được mà thôi. Cho tới bây giờ, nàng nghĩ đến mình không yêu Tiêu Nhiên, tất cả cảm tình đối với hắn căn bản không phải là tình yêu, chẳng qua là một loại say mê đối với sự hồn nhiên của hắn. Nhưng kỳ thật căn bản không phải như vậy, kỳ thật nàng yêu hắn rất sâu, nhìn thấy hắn vừa rồi chết ở trước mắt mình, nàng mới cảm giác được tình yêu của mình đối với hắn đã sâu đến dung nhập vào trong xương cốt.

“Tiểu Tứ Tứ, trong lòng tỷ tỷ là có ngươi!” Lam Ẩn Nhan liền lẩm bẩm nhảy xuống giường, nàng muốn đi tìm Tiểu Tứ Tứ, nàng muốn nói cho hắn, nàng là yêu hắn. Huyết tinh Môn chủ Tu La môn cũng tốt, Tà đế phá hủy muôn dân thiên hạ cũng tốt. Không vô duyên vô cớ hận, Tiểu Tứ Tứ làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Nàng muốn đi hỏi Tiểu Tứ Tứ rõ ràng tất cả sự việc, nếu là Tiểu Tứ Tứ có nỗi khổ trong lòng, hắn thật sự muốn phá hủy muôn dân thiên hạ, như vậy mình liền cùng hắn đồng thời phá hủy đi.

“Nhan nhi, ngươi… Làm sao vậy? Thấy ác mộng sao?” Ngay khi Lam Ẩn Nhan vội vã chuẩn bị đi ra ngoài cửa nói cho Tiêu Nhiên, nàng là yêu hắn, Tiêu Dật vẫn đang ẩn nấp ở bên ngoài bỗng nhiên chạy vào phòng ngủ. Hắn vừa rồi nghe được tiếng kêu thê thảm của nàng, cho nên tâm hoảng hốt, liền vọt vào! Chính là khi nhìn thấy khuôn mặt Lam Ẩn Nhan đều là nước mắt, thì máu của hắn không khỏi đông lại.

“Ngươi… Tiến vào làm cái gì?” Lam Ẩn Nhan hơi hơi ngẩn người, sau đó liếc mắt Tiêu Dật nói.

“Sau khi ngươi từ đáy vực Tuyết Sơn trở về, liền vẫn ngủ như vậy. Phong nói với ta, ngươi có khúc mắc không thể cởi bỏ, cho nên ta rất lo lắng, luôn ở bên ngoài trông coi ngươi” Tiêu Nhiên buông con ngươi xuống, sau đó tiếp tục chậm rãi mở miệng nói “Có lẽ ngươi có thểm đem tâm sự nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp được ngươi?”

“Không cần, khúc mắc của ta đã được cởi ra! Bây giờ ta muốn đi tìm Tiêu Nhiên!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó đưa tay lau mặt, đem nước mắt trên mặt chà lau, sau đó nàng quay đầu đi về phía cửa.

“Quả nhiên khúc mắc của ngươi cùng Tiêu Nhiên có liên quan? Rốt cuộc hắn nói với ngươi cái gì?” Thân thể Tiêu Dật cứng đờ, sau đó cắn chặt răng nói.

“Tiêu Dật, ngươi cái gì cũng không cần hỏi, cũng đừng thử đối tốt với ta. Ta mặc kệ trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi, vô luận ngươi nỗ lực nhiều hơn nữa, giữa ta và ngươi vĩnh viễn là địch nhân!” Lam Ẩn Nhan quay người qua, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật nói.

“Ta không được đối tốt với ngươi sao? Ngươi không phải là Tam vương phi sao?” Tiêu Dật nắm chặt bàn tay lại.

“Kỳ thật… Ta biết vì sao ngươi bỗng nhiên đối tốt với ta như vậy. Bởi vì ngươi là Chính đế, Tiêu Nhiên là Tà đế, mà ta là Đế nữ tinh. Lão hòa thượng Chí Thanh kia nói, nếu ngươi nhận được ta yêu, liền có thể đối phó Tiêu Nhiên. Mà ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi đối phó Tiêu Nhiên, bởi vì… Ta yêu hắn” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói.

“Ngươi yêu hắn?” Linh hồn Tiêu Dật run run một trận, tim giống như bị đao cắt.

“Đúng vậy, ta yêu hắn!” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan kiên định nói.

“Có bao nhiêu yêu? Yêu đến nguyện ý cùng hắn đồng thời phá hủy muôn dân thiên hạ” Tiêu Dật khó có thể tin lắc đầu hỏi.

“Nếu đây là kết quả hắn muốn, như vậy sao lại không thể chứ?” Lam Ẩn Nhan liếc nhìn Tiêu Dật nói.

“Muôn dân là vô tội! Ngươi không thể giúp người xấu làm điều ác!” Tiêu Dật giận giữ hét.

“Ha ha, muôn dân vô tội? Ta không thể giúp người xấu làm điều ác? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng Tiêu Nhiên không phải người tốt? Chẳng lẽ các ngươi những người này chính là người tốt? Đừng quên, lúc trước vì sao Lam Ẩn Nhan kia lại chết? Đừng quên vì sao ta lại trúng độc? Đều không phải là vì các ngươi những người này sao! Nếu Tiêu Nhiên không phải người tốt, vậy vì sao các ngươi là người tốt? Nhớ kỹ, trên thế giới này, đã không có hoàn hảo người tốt, cũng không có người xấu tuyệt đối! Vô luận chuyện tốt hay chuyện xấu, đều có mục đích của nó! Mà mục đích bây giờ của ta rất đơn giản, chính là nói cho Tiêu Nhiên, ta yêu hắn! Nếu không thể cùng Tiêu Nhiên để lại tiếng thơm muôn đời, vậy ta sẽ nguyện ý cùng hắn để lại tiếng xấu muôn đời!” Lam Ẩn Nhan ngửa đầu cười lạnh lên, không phải lão hòa thượng Chí Thanh kia vẫn hi vọng mình yêu Tiêu Dật sao? Bởi vì mình yêu Tiêu Dật, liền có thể giúp đỡ Tiêu Dật đồng thời đối phó Tiêu Nhiên. Dựa vào cái gì người đáng chết là Tiêu Nhiên, thiên mệnh! Chó má Thiên mệnh! Nếu như ông trời cũng không nguyện ý tha thứ Tiêu Nhiên, như vậy mình liền cùng Tiêu Nhiên đồng thời diệt thiên là được.

“Ngươi cũng biết Tiêu Nhiên chính là huyết tinh tàn nhẫn Môn chủ Tu La môn kia. Môn chủ Tu La muôn giết người không nháy mắt, hắn như vậy, ngươi thực hiện lời hứa đi yêu hắn sao?” Tiêu Dật nhịn không được thốt ra lời nói đã chôn cất ở trong lòng, chỉ tiếc hắn không biết, đây đúng là chuyện Lam Ẩn Nhan rối rắm lúc trước.

“Ha ha, giết người không chớp mắt? Chẳng lẽ ngươi giết người trong nháy mắt sao? Hơn nữa chuyện ngươi nói ta cũng đã biết, bởi vì Tiêu Nhiên hắn nói cho ta! Hắn là Môn chủ Tu La môn thì thế nào? Yêu chính là yêu, lòng của ta đã rất rõ ràng nói cho ta đáp án! Hơn nữa, bây giờ ta sẽ đi nói cho hắn, ta rất yêu hắn!” Lam Ẩn Nhan nói xong, cả người đi tới cửa.

“Ngươi đứng lại đó cho ta! Không yêu ta cũng không sao, nhưng ngươi tuyệt đối không thể yêu Tiêu Nhiên. Như vậy ngươi sẽ muôn đời không trở lại được!” Đột nhiên Tiêu Dật kéo cánh tay Lam Ẩn Nhan lại

“Ngươi không có tư cách nói với ta câu này, tâm là của ta, từ chính ta đến quyết định! Cút ngay!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nói xong, sau đó tàn nhẫn đẩy Tiêu Dật ra, thân thể chợt lóe hoàn toàn biến mất ở trong phòng ngủ. Nàng muốn gặp Tiểu Tứ Tứ, nàng không thể chờ được muốn gặp được Tiểu Tứ Tứ.

Mà giờ phút này ở trong cung điện Tu La môn…

“Tất cả đều đã chuẩn bị tốt sao? Tối nay liền xuất phát đi, ta không muốn chậm trễ thời gian, ta muốn nhanh chóng lấy được Ma Linh châu” Trong con ngươi Tiêu Nhiên xuất hiện hàn quang, trong giọng nói cũng lộ ra mười phần ý lãnh.

“Đã chuẩn bị tốt!” Các Tu La sứ giả cung kính hồi đáp.

“Hảo! Nhớ kỹ! Ta không có ở đây nhiều ngày, các Tu La sứ giả khác ở lại kinh thành phải bảo vệ Nhan nhi thật tốt, nếu nàng xuất hiện một chút ngoài ý muốn, các ngươi nên biết hậu quả!” Tiêu Nhiên khẽ gật gật đầu nói.

“Là!” Các Tu La lớn tiếng hồi đáp.

“Còn có, nếu năm ngày sau nàng đi Tứ vương phủ, mà ta lại không đúng lúc trở về, như vậy các ngươi liền nói cho nàng, Tiểu Tứ Tứ của nàng rất yêu nàng, Tiểu Tứ Tứ hắn đi tìm thuốc giải cho nàng, làm cho nàng yêu tâm chờ đợi ta trở về. Nếu năm ngày sau nàng không đi Tứ vương phủ… Không đi cũng chưa có gì đi!” Tiêu Nhiên dừng một chút, sau đó đưa tay vuốt tóc đen mình, trong giọng nói lộ ra mười phần thống khổ. Nếu nàng không đi, liền chứng minh nàng không yêu hắn, vậy hắn có thể làm sao bây giờ?

“Là, xin chủ tử yên tâm! Nếu Nhan cô nương đi Tứ vương phủ, nhất định bọn thuộc hạ sẽ bẩm báo chi tiết cho Nhan cô nương!” Các Tu La sứ giả cùng kêu lên.

“Ân!” Khóe miệng Tiêu Nhiên cười chua xót, sau đó tay nhẹ nhàng vung lên, liền có vô số thân ảnh theo Tiêu Nhiên biết mất ở trong Cung điện Tu La môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Xấu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook