Chương 9: Sư Thúc, Người Khỏe Không?
Tiểu Kê Cật Mễ Tuyến
10/03/2022
- Anh tin trên đời này có cương thi không? – Âu Dương Nguyên Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Lê Tiêu Dương thầm oán: Đừng nói cương thi, tôi đây từng làm bạn trai của đại tiên rồi đây này.
- Nói thật thì tôi chưa từng tận mắt thấy cương thi, nhưng tôi tin là có.
Âu Dương Nguyên Ngọc thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp:
- Tôi biết ngay mà, nói chuyện cùng người… chuyên nghiệp như các anh quả nhiên không phí sức. Anh nên biết, với tư cách là một pháp y chuyên nghiệp, đáng lẽ ra tôi nên lấy khoa học làm gốc, không nên nói ra những lời như vậy. Nhưng bởi tính chất công việc, nên tôi có cơ hội tiếp xúc với một vài sự kiện ly kỳ - Âu Dương Nguyên Ngọc nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp – Một tháng trước, đội phòng chống ma túy Lạc Thành đã phá một vụ buôn lậu thuốc phiện và giết chết hai tên tội phạm buôn ma túy. Cảnh sát nghi ngờ trong cơ thể hai tên này còn cất giấu thuốc phiện nên đã đưa đến phòng pháp y làm kiểm tra, vừa lúc là hôm tôi trực ban.
- Tôi vừa cắt dao thứ nhất đã nhận ra có vấn đề, vội vàng kiểm tra, đối chứng tình tiết vụ án. Từ đó, tôi càng thêm chắc chắn về phát hiện của mình. Thông qua giải phẫu tử thi, tôi đã chứng minh phỏng đoán của mình là đúng, trước khi bị bắn gục, hai người kia đã chết được nhiều ngày rồi.
- Đây chẳng phải tình tiết trong Khu Ma Đạo Trưởng à? Cô có nói với đồng nghiệp phát hiện của mình không?
- Tôi đâu có ngốc, những việc như thế này… nói ra cũng chẳng ai tin, có khi còn bị bắt viết kiểm điểm nữa đấy – Âu Dương Nguyên Ngọc tỏ vẻ đắc ý, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh xắn, hoạt bát của cô ấy, khiến Lê Tiêu Dương nhìn ngây dại.
Âu Dương Nguyên Ngọc cũng phát hiện ánh mắt của hắn, một mỹ nữ như cô vốn đã quen với loại ánh mắt như vậy, thế nên bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.
Lê Tiêu Dương biết mình đã thất thố cho nên vờ đi vệ sinh để hóa giải.
Khi hắn quay trở lại thì vì lý do Âu Dương Nguyên Ngọc có việc vào buổi tối, nên hắn đề nghị cô đến cửa hàng vàng mã bái tế sư phụ trước, rồi lại giải thích cặn kẽ mọi việc.
Lê Tiêu Dương vén màn, dẫn Âu Dương Nguyên Ngọc vào nhà trong.
- Ba nén hương và một chén rượu! – đây chính là những gì mà Trương Dương đã căn dặn khi còn sống. Thật ra, ông ấy không phải Thiên Sư, chỉ vì đã trảm yêu trừ ma, giúp đỡ mọi người nên được người đời xưng như vậy.
Có câu nói: Thân tử kiến nhân phẩm, tử hoạt lưỡng tương tri. Ý nói khi một người chết, nhìn xem người sống tôn kính hắn như thế nào thì có thể đoán được nhân phẩm của hắn, tương tự, người đến bái tế có thành tâm hay không thì cũng chỉ có hắn và người chết biết. Suốt khoảng thời gian qua, liên tục có người từ khắp nơi trên cả nước đến bái tế Trương lão đạo, từ đó có thể thấy được, ông ấy là người tốt.
Sau khi bái tế xong, Âu Dương Nguyên Ngọc liền theo Lê Tiêu Dương đi đến thư phòng, hai người tiếp tục chủ đề lúc trước.
- Nếu cô đã phát hiện vấn đề, vậy bước tiếp theo, cô định làm gì? – Lê Tiêu Dương đặt câu hỏi.
- Tôi muốn tìm hung thủ đứng đằng sau việc này, pháp y chúng tôi có một loại tín ngưỡng cùng tôn trọng đối với thi thể. Mỗi một thi thể đều là đồng đội cùng sóng vai chiến đấu với pháp y, cho nên tôi không thể chấp nhận được việc có người giày xéo thi thể. Lê Tiêu Dương, anh sẽ giúp tôi chứ?
Lê Tiêu Dương chột dạ, thầm nhủ: Tôi còn không tính là một tên đạo sĩ gà mờ nữa đấy, tự bảo vệ mình còn không xong, giúp thế nào được?
Thế nhưng hắn không thể từ bỏ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, Lê Tiêu Dương không lập tức đưa ra câu trả lời. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định trước tiên đi tìm người chuyên nghiệp hỏi ý kiến đã, rồi tính tiếp.
Về phần tìm ai thì… Chẳng phải có sư thúc đó sao? Tiền mua quạt không trả, quà gặp mặt của trưởng bối cũng không có, Lê Tiêu Dương cảm thấy việc mình đến thỉnh giáo cô ta cũng không xem là quá đáng.
- Chuyện này rất nguy hiểm, chẳng những liên quan đến linh dị, mà còn dính líu đến tội phạm buôn bán ma túy. Cô cho tôi chút thời gian, tôi cần tìm trưởng bối thương lượng trước đã rồi mới cho cô câu trả lời thuyết phục được.
Nghe thấy Lê Tiêu Dương không từ chối, Âu Dương Nguyên Ngọc vô cùng mừng rỡ, liền nói mình về trước, đợi tin của hắn.
Lê Tiêu Dương tiễn cô ra ngoài, trước khi đi còn nhắc nhở một phen, mong muốn cô không hành động một mình, an toàn bản thân là trên hết, chờ tin của hắn.
Âu Dương Nguyên Ngọc bỗng cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp, càng thêm tin tưởng vào Lê Tiêu Dương.
…
Khai Nguyên Thông Bảo là một loại tiền đồng được đúc vào thời Đường, tiền tệ tại thời Đường mới bắt đầu có “Thông Bảo”.
Vào đầu thời nhà Đường, Ngũ Thù của thời Tùy vẫn được lưu hành, loại tiền này khá nhẹ và chứa nhiều tạp chất. Năm Vũ Đức thứ tư, để chấn chỉnh hệ thống tiền tệ hỗn loạn, Đường cao tổ đã hủy bỏ tiền thời Tùy, noi theo các quy tắc nghiêm ngặt của Ngũ Thù thời Tây Hán, từ đó cho ra đời đồng Khai Nguyên Thông Bảo, thay thế đồng Ngũ Thù đã tồn tại lâu đời trong xã hội.
Bởi vì chất lượng hợp lý, tiền tệ được khống chế đúng mực, đồng tiền được chế tác tinh xảo, khéo léo cho nên rất được người dân yêu thích.
Và hiện tại, Khai Nguyên Thông bảo là tên một công ty vàng bạc đá quý lớn nhất châu Á.
Lạc Thành là vùng cao nguyên, nơi đây chứa một lượng lớn ngọc Phỉ Thúy và Hồng Mã Não chất lượng cao. Trong đó, Nam Hồng Mã Não tuy số lượng ít nhưng phẩm chất và màu sắc đều là đỉnh cao.
Đó chính là nguyên do khiến Tập đoàn tài chính Thông Bảo đặt chi nhánh tại đây.
Lê Tiêu Dương bấm số của Tạ Thanh Thanh, hai người trao đổi đại khái, sau đó, hắn liền đóng cửa tiệm, lái chiếc địa hình màu đen có biểu tượng chữ B to tướng của sư phụ đến Khai Nguyên Thông Bảo, chuẩn bị viếng thăm vị sư thúc xinh đẹp của mình.
Bây giờ thì Lê Tiêu Dương cũng đã biết nhãn hiệu của chiếc xe này. Nó là dòng xe địa hình Brabus, giá thị trường trên dưới 5 triệu tệ. Thứ này không có gì đặc biệt ngoài việc… đắt bỏ mẹ ra, là đồ chơi đặt sản xuất riêng của mấy tay nhà giàu. Tuy nhiên, chiếc Brabus của sư phụ có hơi khác bọt, nó là phiên bản đặt biệt, được tăng cường khả năng chống đạn và chống cháy nổ, nghe đồn có thể đỡ được công kích của RPG.
Nói tóm lại là không có ít nhất 10 triệu thì đừng hòng mua được. Việc này cũng dễ hiểu, mỗi ngày Trương lão đạo đều phải đối mặt với yêu ma quỷ quái, đương nhiên, cần nhất là đảm bảo an toàn, dù sao thì ông ấy cũng không thiếu tiền.
- Sư phụ quả thật là một người hiệp nghĩa! – Lê Tiêu Dương vừa lái chiếc địa hình trị giá 10 triệu vừa cảm thán. Hắn tự nhủ: nếu có thể học được một nửa khí phách của sư phụ thì tốt rồi.
Từ lúc có thể chất âm nhân, Lê Tiêu Dương cảm thấy bản thân ngày càng thích ở một mình. Hắn mới 20 tuổi mà thôi, vốn là thời kỳ niên thiếu sức sống bừng bừng, hào hoa phong nhã, vậy mà tư tưởng của hắn hiện tại lại chẳng khác nào một ông lão gần đất xa trời, suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà.
- Hay là yêu đương đi nhỉ? Người ta hay nói yêu đương sẽ khiến con người trở nên tươi trẻ, không phải sao? Âu Dương Nguyên Ngọc cũng không tệ, hay là theo đuổi cô nàng một phen? – Lê Tiêu Dương tự giễu.
Tòa nhà Majestic nằm ở khu trung tâm phía Bắc, có tổng cộng 48 tầng, là một trong những tòa nhà văn phòng mang tính bước ngoặt tại Lạc Thành. Chi nhánh của Khai Nguyên Thông Bảo được đặt ở hai tầng cao nhất trong tòa nhà này, tầng 47 là khu văn phòng, còn tầng 48 thì phải dùng thang máy chuyên dụng mới có thể lên được, nó là văn phòng độc lập của tổng giám đốc.
Xe của Lê Tiêu Dương vừa đỗ lại đã có người ra đón, thậm chí, ngay cả việc đỗ xe cũng có người làm thay.
- Xin chào, Lê tiên sinh, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Tạ, xin mời anh theo tôi! – một người đàn ông trung niên cao to, lực lưỡng, trông cực kỳ nam tính bước đến tiếp đón Lê Tiêu Dương với thái độ nhiệt tình. Sau khi bước vào thang máy, cửa vừa đóng, người đàn ông này lập tức hành lễ với hắn.
- Kính chào sư thúc, tôi là Lỗ Kiện, phụ trách công tác đối ngoại trong tông môn, tổng giám đốc Tạ là sư tổ của tôi.
Nhìn người đàn ông đáng tuổi cha mình gọi mình một tiếng sư thúc, Lê Tiêu Dương cười trộm, hóa ra, tình tiết trong TV là có thật, bản thân hắn cũng có lúc trải qua cảm giác có bối phận trên giang hồ.
- Xin chào, Lỗ sư điệt! – dứt lời, hai người cũng không nói gì thêm.
Một tiếng “ting” vang lên, thang máy đã lên đến tầng 48.
- Mời sư thúc, sư tổ đang ở văn phòng của tổng giám đốc, tôi chỉ có thể đưa ngài đến đây! – nói xong, ông ta duỗi tay chỉ về phía cánh cửa ở đối diện.
Sau khi gõ cữa, Lê Tiêu Dương liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Tạ Thanh Thanh:
- Vào đi!
Hắn mở cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Lê Thanh Thanh, hắn không khỏi kinh ngạc. Sư thúc nhà mình khoác trên người một bộ đồ ngủ rộng thùng thình bằng tơ lụa, đang nhàn nhã ăn trưa. Đồ ăn đều là món chay, nhưng được chế biến rất khéo léo. Mái tóc dài đến eo được cô ta được cố định trên đỉnh đầu bằng một cái trâm, vài sợi tóc rơi xuống, mơn man cái cần cổ trắng nón, thêm vào đó là đôi mắt hoa đào ngập nước, trông quyến rũ khó tả.
Lê Tiêu Dương vội vàng niệm “Thái Thượng Lão Quân Thanh Tĩnh Tâm Kinh”, đồng thời không ngừng nhắc nhở bản thân đây là lão yêu tinh đã gần 50 tuổi.
- Ồ, mới có hai ngài mà sư điệt đã nhớ sư thúc rồi à?
- Sư thúc, lần này đệ tử đến là có việc cần thỉnh giáo!
Tạ Thanh Thanh liếc nhìn Lê Tiêu Dương, con ngươi đảo một vòng, rồi hỏi:
- Nhận được nhiệm vụ rồi à?
- Ừm, xem ra sư thúc hiểu rất rõ về Thính Thiên Lệnh, ngài có thể giải thích nghi vấn cho sư điệt được không?
- Bỏ đi, thứ đó vô cùng tà tính, ta còn chưa muốn chết đâu. Chẳng lẽ cậu không thấy kết cục của sư phụ mình à?
Lê Tiêu Dương vừa nói xong, Tạ Thanh Thanh lập tức từ chối, tuy nhiên, hôm nay hắn đến đây không phải để tìm hiểu về Thính Thiên Lệnh.
- Sư thúc đã hiểu lầm, ta muốn hỏi là sư thúc có biết gì về cương thi hay không thôi! – kế đó, hắn liền thuật lại chuyện của Âu Dương Nguyên Ngọc.
Nghe xong, Tạ Thanh Thanh tỏ vẻ khinh thường, bình thản nói:
- Đó không phải cương thi, cương thi thành hình cần phải có thiên thời địa lợi cùng một vài nhân tố từ con người. Chúng không thuộc Ngũ Hành, không sa vào Lục Đạo, là một tồn tại rất đặc biệt.
- Thông thường, những cao thủ tinh thông thuật luyện thi phải tốn ít nhất vài năm, thậm chí là vài chục năm mới có thể luyện ra một cương thi có chiến lực mạnh mẽ. Còn về những cương thi được hình thành từ tự nhiên, một khi đạt đến cảnh giới Thi Vương, ví như Hạn Bạt chẳng hạn thì đều có năng lực thông thiên triệt địa.
- Nếu là cương thi, điều đầu tiên chính là không thể bị súng đạn bắn chết, ngay cả RPG cũng khó mà làm được. Tiếp đó, bạn của cậu không cách nào giải phẫu được chúng, muốn dùng dao giải phẫu cương thi… trừ phi cậu là cao thủ Đạo gia chính khí hạo nhiên.
- Đó chỉ là hai cỗ hành thi bị người điều khiển mà thôi, sau mười ngày sẽ lập tức tan rã.
- Hóa ra là vậy, nói vậy quá trình điều tra phá án cũng sẽ an toàn hơn!
Nghe Lê Tiêu Dương muốn điều tra, Tạ Thanh Thanh buột miệng nói:
- Tập đoàn Khai Nguyên của chúng tôi có một câu ty hậu cần, chuyên xử lý một số nghiệp vụ về xuất nhập khẩu. Để tôi bảo Lỗ Kiện giúp cậu điều tra xem sao, có tin sẽ lập tức báo cho cậu. Một tên ngựa non như cậu, thứ nhất không có tài lực, thứ hai không có mối quan hệ, tra được cái rắm ấy!
Nói xong, cô ta cầm cây quạt lúc trước lấy ở cửa hàng lên, phe phẩy.
- Vậy thì tạ ơn sư thúc, sư điệt xin cáo từ trước! – nghe thấy những lời này, Lê Tiêu Dương như mở cờ trong bụng. Vốn dĩ hắn không có chút manh mối nào, Tạ Thanh Thanh chịu giúp thì không còn gì tốt hơn.
Tuy nhiên, lúc này, Tạ Thanh Thanh lại nói:
- Không cần, coi như đáp lễ cho cây quạt này.
Lê Tiêu Dương bất đắc dĩ cười.
Lê Tiêu Dương thầm oán: Đừng nói cương thi, tôi đây từng làm bạn trai của đại tiên rồi đây này.
- Nói thật thì tôi chưa từng tận mắt thấy cương thi, nhưng tôi tin là có.
Âu Dương Nguyên Ngọc thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp:
- Tôi biết ngay mà, nói chuyện cùng người… chuyên nghiệp như các anh quả nhiên không phí sức. Anh nên biết, với tư cách là một pháp y chuyên nghiệp, đáng lẽ ra tôi nên lấy khoa học làm gốc, không nên nói ra những lời như vậy. Nhưng bởi tính chất công việc, nên tôi có cơ hội tiếp xúc với một vài sự kiện ly kỳ - Âu Dương Nguyên Ngọc nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp – Một tháng trước, đội phòng chống ma túy Lạc Thành đã phá một vụ buôn lậu thuốc phiện và giết chết hai tên tội phạm buôn ma túy. Cảnh sát nghi ngờ trong cơ thể hai tên này còn cất giấu thuốc phiện nên đã đưa đến phòng pháp y làm kiểm tra, vừa lúc là hôm tôi trực ban.
- Tôi vừa cắt dao thứ nhất đã nhận ra có vấn đề, vội vàng kiểm tra, đối chứng tình tiết vụ án. Từ đó, tôi càng thêm chắc chắn về phát hiện của mình. Thông qua giải phẫu tử thi, tôi đã chứng minh phỏng đoán của mình là đúng, trước khi bị bắn gục, hai người kia đã chết được nhiều ngày rồi.
- Đây chẳng phải tình tiết trong Khu Ma Đạo Trưởng à? Cô có nói với đồng nghiệp phát hiện của mình không?
- Tôi đâu có ngốc, những việc như thế này… nói ra cũng chẳng ai tin, có khi còn bị bắt viết kiểm điểm nữa đấy – Âu Dương Nguyên Ngọc tỏ vẻ đắc ý, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh xắn, hoạt bát của cô ấy, khiến Lê Tiêu Dương nhìn ngây dại.
Âu Dương Nguyên Ngọc cũng phát hiện ánh mắt của hắn, một mỹ nữ như cô vốn đã quen với loại ánh mắt như vậy, thế nên bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.
Lê Tiêu Dương biết mình đã thất thố cho nên vờ đi vệ sinh để hóa giải.
Khi hắn quay trở lại thì vì lý do Âu Dương Nguyên Ngọc có việc vào buổi tối, nên hắn đề nghị cô đến cửa hàng vàng mã bái tế sư phụ trước, rồi lại giải thích cặn kẽ mọi việc.
Lê Tiêu Dương vén màn, dẫn Âu Dương Nguyên Ngọc vào nhà trong.
- Ba nén hương và một chén rượu! – đây chính là những gì mà Trương Dương đã căn dặn khi còn sống. Thật ra, ông ấy không phải Thiên Sư, chỉ vì đã trảm yêu trừ ma, giúp đỡ mọi người nên được người đời xưng như vậy.
Có câu nói: Thân tử kiến nhân phẩm, tử hoạt lưỡng tương tri. Ý nói khi một người chết, nhìn xem người sống tôn kính hắn như thế nào thì có thể đoán được nhân phẩm của hắn, tương tự, người đến bái tế có thành tâm hay không thì cũng chỉ có hắn và người chết biết. Suốt khoảng thời gian qua, liên tục có người từ khắp nơi trên cả nước đến bái tế Trương lão đạo, từ đó có thể thấy được, ông ấy là người tốt.
Sau khi bái tế xong, Âu Dương Nguyên Ngọc liền theo Lê Tiêu Dương đi đến thư phòng, hai người tiếp tục chủ đề lúc trước.
- Nếu cô đã phát hiện vấn đề, vậy bước tiếp theo, cô định làm gì? – Lê Tiêu Dương đặt câu hỏi.
- Tôi muốn tìm hung thủ đứng đằng sau việc này, pháp y chúng tôi có một loại tín ngưỡng cùng tôn trọng đối với thi thể. Mỗi một thi thể đều là đồng đội cùng sóng vai chiến đấu với pháp y, cho nên tôi không thể chấp nhận được việc có người giày xéo thi thể. Lê Tiêu Dương, anh sẽ giúp tôi chứ?
Lê Tiêu Dương chột dạ, thầm nhủ: Tôi còn không tính là một tên đạo sĩ gà mờ nữa đấy, tự bảo vệ mình còn không xong, giúp thế nào được?
Thế nhưng hắn không thể từ bỏ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, Lê Tiêu Dương không lập tức đưa ra câu trả lời. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định trước tiên đi tìm người chuyên nghiệp hỏi ý kiến đã, rồi tính tiếp.
Về phần tìm ai thì… Chẳng phải có sư thúc đó sao? Tiền mua quạt không trả, quà gặp mặt của trưởng bối cũng không có, Lê Tiêu Dương cảm thấy việc mình đến thỉnh giáo cô ta cũng không xem là quá đáng.
- Chuyện này rất nguy hiểm, chẳng những liên quan đến linh dị, mà còn dính líu đến tội phạm buôn bán ma túy. Cô cho tôi chút thời gian, tôi cần tìm trưởng bối thương lượng trước đã rồi mới cho cô câu trả lời thuyết phục được.
Nghe thấy Lê Tiêu Dương không từ chối, Âu Dương Nguyên Ngọc vô cùng mừng rỡ, liền nói mình về trước, đợi tin của hắn.
Lê Tiêu Dương tiễn cô ra ngoài, trước khi đi còn nhắc nhở một phen, mong muốn cô không hành động một mình, an toàn bản thân là trên hết, chờ tin của hắn.
Âu Dương Nguyên Ngọc bỗng cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp, càng thêm tin tưởng vào Lê Tiêu Dương.
…
Khai Nguyên Thông Bảo là một loại tiền đồng được đúc vào thời Đường, tiền tệ tại thời Đường mới bắt đầu có “Thông Bảo”.
Vào đầu thời nhà Đường, Ngũ Thù của thời Tùy vẫn được lưu hành, loại tiền này khá nhẹ và chứa nhiều tạp chất. Năm Vũ Đức thứ tư, để chấn chỉnh hệ thống tiền tệ hỗn loạn, Đường cao tổ đã hủy bỏ tiền thời Tùy, noi theo các quy tắc nghiêm ngặt của Ngũ Thù thời Tây Hán, từ đó cho ra đời đồng Khai Nguyên Thông Bảo, thay thế đồng Ngũ Thù đã tồn tại lâu đời trong xã hội.
Bởi vì chất lượng hợp lý, tiền tệ được khống chế đúng mực, đồng tiền được chế tác tinh xảo, khéo léo cho nên rất được người dân yêu thích.
Và hiện tại, Khai Nguyên Thông bảo là tên một công ty vàng bạc đá quý lớn nhất châu Á.
Lạc Thành là vùng cao nguyên, nơi đây chứa một lượng lớn ngọc Phỉ Thúy và Hồng Mã Não chất lượng cao. Trong đó, Nam Hồng Mã Não tuy số lượng ít nhưng phẩm chất và màu sắc đều là đỉnh cao.
Đó chính là nguyên do khiến Tập đoàn tài chính Thông Bảo đặt chi nhánh tại đây.
Lê Tiêu Dương bấm số của Tạ Thanh Thanh, hai người trao đổi đại khái, sau đó, hắn liền đóng cửa tiệm, lái chiếc địa hình màu đen có biểu tượng chữ B to tướng của sư phụ đến Khai Nguyên Thông Bảo, chuẩn bị viếng thăm vị sư thúc xinh đẹp của mình.
Bây giờ thì Lê Tiêu Dương cũng đã biết nhãn hiệu của chiếc xe này. Nó là dòng xe địa hình Brabus, giá thị trường trên dưới 5 triệu tệ. Thứ này không có gì đặc biệt ngoài việc… đắt bỏ mẹ ra, là đồ chơi đặt sản xuất riêng của mấy tay nhà giàu. Tuy nhiên, chiếc Brabus của sư phụ có hơi khác bọt, nó là phiên bản đặt biệt, được tăng cường khả năng chống đạn và chống cháy nổ, nghe đồn có thể đỡ được công kích của RPG.
Nói tóm lại là không có ít nhất 10 triệu thì đừng hòng mua được. Việc này cũng dễ hiểu, mỗi ngày Trương lão đạo đều phải đối mặt với yêu ma quỷ quái, đương nhiên, cần nhất là đảm bảo an toàn, dù sao thì ông ấy cũng không thiếu tiền.
- Sư phụ quả thật là một người hiệp nghĩa! – Lê Tiêu Dương vừa lái chiếc địa hình trị giá 10 triệu vừa cảm thán. Hắn tự nhủ: nếu có thể học được một nửa khí phách của sư phụ thì tốt rồi.
Từ lúc có thể chất âm nhân, Lê Tiêu Dương cảm thấy bản thân ngày càng thích ở một mình. Hắn mới 20 tuổi mà thôi, vốn là thời kỳ niên thiếu sức sống bừng bừng, hào hoa phong nhã, vậy mà tư tưởng của hắn hiện tại lại chẳng khác nào một ông lão gần đất xa trời, suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà.
- Hay là yêu đương đi nhỉ? Người ta hay nói yêu đương sẽ khiến con người trở nên tươi trẻ, không phải sao? Âu Dương Nguyên Ngọc cũng không tệ, hay là theo đuổi cô nàng một phen? – Lê Tiêu Dương tự giễu.
Tòa nhà Majestic nằm ở khu trung tâm phía Bắc, có tổng cộng 48 tầng, là một trong những tòa nhà văn phòng mang tính bước ngoặt tại Lạc Thành. Chi nhánh của Khai Nguyên Thông Bảo được đặt ở hai tầng cao nhất trong tòa nhà này, tầng 47 là khu văn phòng, còn tầng 48 thì phải dùng thang máy chuyên dụng mới có thể lên được, nó là văn phòng độc lập của tổng giám đốc.
Xe của Lê Tiêu Dương vừa đỗ lại đã có người ra đón, thậm chí, ngay cả việc đỗ xe cũng có người làm thay.
- Xin chào, Lê tiên sinh, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Tạ, xin mời anh theo tôi! – một người đàn ông trung niên cao to, lực lưỡng, trông cực kỳ nam tính bước đến tiếp đón Lê Tiêu Dương với thái độ nhiệt tình. Sau khi bước vào thang máy, cửa vừa đóng, người đàn ông này lập tức hành lễ với hắn.
- Kính chào sư thúc, tôi là Lỗ Kiện, phụ trách công tác đối ngoại trong tông môn, tổng giám đốc Tạ là sư tổ của tôi.
Nhìn người đàn ông đáng tuổi cha mình gọi mình một tiếng sư thúc, Lê Tiêu Dương cười trộm, hóa ra, tình tiết trong TV là có thật, bản thân hắn cũng có lúc trải qua cảm giác có bối phận trên giang hồ.
- Xin chào, Lỗ sư điệt! – dứt lời, hai người cũng không nói gì thêm.
Một tiếng “ting” vang lên, thang máy đã lên đến tầng 48.
- Mời sư thúc, sư tổ đang ở văn phòng của tổng giám đốc, tôi chỉ có thể đưa ngài đến đây! – nói xong, ông ta duỗi tay chỉ về phía cánh cửa ở đối diện.
Sau khi gõ cữa, Lê Tiêu Dương liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Tạ Thanh Thanh:
- Vào đi!
Hắn mở cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Lê Thanh Thanh, hắn không khỏi kinh ngạc. Sư thúc nhà mình khoác trên người một bộ đồ ngủ rộng thùng thình bằng tơ lụa, đang nhàn nhã ăn trưa. Đồ ăn đều là món chay, nhưng được chế biến rất khéo léo. Mái tóc dài đến eo được cô ta được cố định trên đỉnh đầu bằng một cái trâm, vài sợi tóc rơi xuống, mơn man cái cần cổ trắng nón, thêm vào đó là đôi mắt hoa đào ngập nước, trông quyến rũ khó tả.
Lê Tiêu Dương vội vàng niệm “Thái Thượng Lão Quân Thanh Tĩnh Tâm Kinh”, đồng thời không ngừng nhắc nhở bản thân đây là lão yêu tinh đã gần 50 tuổi.
- Ồ, mới có hai ngài mà sư điệt đã nhớ sư thúc rồi à?
- Sư thúc, lần này đệ tử đến là có việc cần thỉnh giáo!
Tạ Thanh Thanh liếc nhìn Lê Tiêu Dương, con ngươi đảo một vòng, rồi hỏi:
- Nhận được nhiệm vụ rồi à?
- Ừm, xem ra sư thúc hiểu rất rõ về Thính Thiên Lệnh, ngài có thể giải thích nghi vấn cho sư điệt được không?
- Bỏ đi, thứ đó vô cùng tà tính, ta còn chưa muốn chết đâu. Chẳng lẽ cậu không thấy kết cục của sư phụ mình à?
Lê Tiêu Dương vừa nói xong, Tạ Thanh Thanh lập tức từ chối, tuy nhiên, hôm nay hắn đến đây không phải để tìm hiểu về Thính Thiên Lệnh.
- Sư thúc đã hiểu lầm, ta muốn hỏi là sư thúc có biết gì về cương thi hay không thôi! – kế đó, hắn liền thuật lại chuyện của Âu Dương Nguyên Ngọc.
Nghe xong, Tạ Thanh Thanh tỏ vẻ khinh thường, bình thản nói:
- Đó không phải cương thi, cương thi thành hình cần phải có thiên thời địa lợi cùng một vài nhân tố từ con người. Chúng không thuộc Ngũ Hành, không sa vào Lục Đạo, là một tồn tại rất đặc biệt.
- Thông thường, những cao thủ tinh thông thuật luyện thi phải tốn ít nhất vài năm, thậm chí là vài chục năm mới có thể luyện ra một cương thi có chiến lực mạnh mẽ. Còn về những cương thi được hình thành từ tự nhiên, một khi đạt đến cảnh giới Thi Vương, ví như Hạn Bạt chẳng hạn thì đều có năng lực thông thiên triệt địa.
- Nếu là cương thi, điều đầu tiên chính là không thể bị súng đạn bắn chết, ngay cả RPG cũng khó mà làm được. Tiếp đó, bạn của cậu không cách nào giải phẫu được chúng, muốn dùng dao giải phẫu cương thi… trừ phi cậu là cao thủ Đạo gia chính khí hạo nhiên.
- Đó chỉ là hai cỗ hành thi bị người điều khiển mà thôi, sau mười ngày sẽ lập tức tan rã.
- Hóa ra là vậy, nói vậy quá trình điều tra phá án cũng sẽ an toàn hơn!
Nghe Lê Tiêu Dương muốn điều tra, Tạ Thanh Thanh buột miệng nói:
- Tập đoàn Khai Nguyên của chúng tôi có một câu ty hậu cần, chuyên xử lý một số nghiệp vụ về xuất nhập khẩu. Để tôi bảo Lỗ Kiện giúp cậu điều tra xem sao, có tin sẽ lập tức báo cho cậu. Một tên ngựa non như cậu, thứ nhất không có tài lực, thứ hai không có mối quan hệ, tra được cái rắm ấy!
Nói xong, cô ta cầm cây quạt lúc trước lấy ở cửa hàng lên, phe phẩy.
- Vậy thì tạ ơn sư thúc, sư điệt xin cáo từ trước! – nghe thấy những lời này, Lê Tiêu Dương như mở cờ trong bụng. Vốn dĩ hắn không có chút manh mối nào, Tạ Thanh Thanh chịu giúp thì không còn gì tốt hơn.
Tuy nhiên, lúc này, Tạ Thanh Thanh lại nói:
- Không cần, coi như đáp lễ cho cây quạt này.
Lê Tiêu Dương bất đắc dĩ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.