Chương 5: Thính Thiên Lệnh Chính Là Điện Thoại Thần Bí? (1)
Tiểu Kê Cật Mễ Tuyến
06/03/2022
Lê Tiêu Dương ngớ ra, thầm nhủ: Má nó, Thần Đả cái quỷ gì? Dùng một cái điện thoại di động để chơi Thần Đả, sư phụ à, ngài định lừa quỷ đó hả?
Nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ của Trương lão đạo, Lê Tiêu Dương lại cảm thấy điều này có thể là thật. Sư phụ của hắn điểm mũi chân xuống đất, vọt về phía Chu Miêu Miêu, ông ta liên tục tiếp cận hòng thăm dò phản ứng của đại tiên, có lúc đang ra đòn bỗng nhiên thu tay lại, rồi có lúc liên tục thay đổi tư thế nhằm mê hoặc đối thủ.
Tuy thỉnh thoảng đánh trượt, nhưng ông ấy đã kịp thời rút lui, khiến Chu đại tiên mấy phen vồ hụt. Mặc dù sư phụ rất béo, nhưng Lê Tiêu Dương dám khẳng định rằng trên đời này chỉ có Trương lão đạo là bắt chước giống Lý Tiểu Long nhất.
Không, đó chính là Lý Tiểu Long, vị võ sư đã chinh phục thế giới bằng nắm đấm cùng sự am hiểu về võ thuật của mình. Có ai ngờ nhiều năm sau lại có một người châu Á tái hiện lại thân thủ linh hoạt và mạnh mẽ năm đó bằng thân hình mập mạp của mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đại tiên đã bị đấm trúng mười phát, thoạt nhìn, Hoàng đại tiên sắp biến thành Hùng Miêu đại tiên rồi.
- Mẹ kiếp, tên mập chết tiệt kia, có giỏi thì đừng nhảy tới nhảy lui, chúng ta đứng một chỗ so tài này, ông có dám không? Ui da, má nó, ông lại đánh vào ngực ta, đánh ngực phụ nữ hả, bà đây liều mạng với ông.
- Sư phụ thật là soái nha, mình nhất định phải học chiêu Thần Đả này của sư phụ. Có nó, chẳng phải mình mặc sức tung hoành thiên hạ hay sao?
Nửa tiếng sau, Hoàng đại tiên đã bị trói thành bánh chưng, nằm lăn lộn trên sân thượng. Đứng bên cạnh là một ông chú cao to, ăn mặc thời thượng đang thở hổn hển.
- Tuy giá của Tiểu Long ca không cao, nhưng dùng xong hại thân quá, sau trận chiến vừa rồi, lão phu cảm thấy toàn thân rã rời. Xem ra sau này nên ít dùng Tiểu Long ca thì hơn. Vẫn là Kiếm Tiên dùng tốt, tiện tay điểm một cái là xong.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Trương lão đạo đứng dậy đi về phía Chu đại tiên, tháo tấm vải trên miệng nó xuống và nói:
- Việc đã đến nước này, mi đã rơi vào tay ta, ta sẽ mở cửa Linh giới để mi quay về. Lần này ta tha mi một mạng, từ nay về sau, mi làm yêu của mi, ta làm người của ta, đôi bên ân oán tiêu trừ, được không?
- Ông bằng lòng thả ta à? Ta nhất định sẽ hối cải để làm lại cuộc đời, một lần nữa làm yêu – Chu Miêu Miêu mếu máo nhìn Trương lão đạo, tuy bây giờ nó đã hiện nguyên hình, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng yếu ớt, đáng yêu, khiến người sinh lòng thương tiếc.
- Mẹ kiếp, chết đến nơi rồi mới chịu cầu xin, Lê Tiêu Dương, con đến đây, xem xem còn có gì muốn nói với nó nữa không? Nếu không, sư phụ sẽ đưa nó về Linh giới.
Linh giới chính là nơi ở hiện tại của yêu tộc.
- Nghe lời sư phụ ta, sau này làm một yêu tinh thật tốt! – Nói xong, Lê Tiêu Dương mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Nghe hắn nói vậy, Chu Miêu Miêu cũng không còn gì để nói, dù sao thì chính nó đã hại người thanh niên này.
- Lên đường thôi! – Nói đoạn, Trương lão đạo lấy điện thoại di động ra, sau một loạt thao tác trên màn hình, ông ấy hướng camera về phía Chu đại tiên, hô một tiếng rồi bấm nút chụp. Chu đại tiên lập tức hóa thành một luồng sáng vàng và bị hút vào điện thoại.
Sau đó, Lê Tiêu Dương nghe được âm thanh nhắc nhở:
- Đã nhận được 3000 điểm đạo đức, mời kiểm tra!
- Ha ha, lời được 1000, trận này xem như không lỗ.
Liếc mắt nhìn đồ đệ bên cạnh, Trương lão đạo cười ha hả:
- Thấy sư phụ lợi hại không? Làm đệ tử của ta có hài lòng không?
- Ha ha ha, đương nhiên là hài lòng rồi, sư phụ văn võ song toàn, nhất thống giang hồ nha! Sư phụ có thể cho con mượn điện thoại xem thử không? – Lê Tiêu Dương giở giọng nịnh nọt.
- Ha ha, chưa gì đã đòi cái điện thoại này rồi à? Vẫn chưa đến lúc, đợi ta chết, nó sẽ là của con. Cũng không biết đối với con là phúc hay là họa nữa?
Lê Tiêu Dương nhìn thân thể được bảo dưỡng rất tốt của Trương lão đạo, bĩu môi:
- Sư phụ à, nhìn ngài chắc cũng phải sống ít nhất 50 60 năm nữa, đến lúc đó con đã là ông lão 80, mắt mờ hết rồi, có cho con cũng không chơi được nữa!
Trương lão đạo nhìn Lê Tiêu Dương, nghiêm túc nói:
- Ta sắp chết!
Đây là một cái điện thoại thần bí, những người từng có được nó có thể nắm giữ một vài siêu năng lực, hoặc nhận được sự giúp đỡ từ những cường giả, đương nhiên, mỗi lần như vậy đều phải tiêu phí điểm đạo đức.
Điểm đạo đức là gì?
Rất đơn giản, sau mỗi một lần trảm yêu trừ ma sẽ có cơ hội nhận được điểm đạo đức dựa trên mức độ lợi hại của yêu ma. Những điểm số này có thể sử dụng ngay trên nền tản trong điện thoại di động, hoặc có thể mời các nhân vật lợi hại thay mặt chiến đấu trong các trận chiến thực tế.
Nghe thì có vẻ công bằng, nhưng thiên hạ nào có bữa ăn miễn phí, sở hữu cái điện thoại mạnh mẽ này, đồng nghĩa với việc phải liên tục hoàn thành các nhiệm vụ được giao.
Mỗi một giai đoạn, điện thoại sẽ giao nhiệm vụ ngẫu nhiên cho người sở hữu. Và người đó phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sau khi hoàn thành nhiệm vụ và đệ trình, có thể thăng cấp điện thoại và mở khóa tính năng mới. Đồng thời, sẽ càng có thêm nhiều nhân vật trong Thương Thành được mở khóa để giúp đỡ người sở hữu hoàn thành nhiệm vụ.
Ngược lại, nếu nhiệm vụ thất bại, kết quả chỉ có một: Linh hồn vĩnh viễn sa vào minh lộ.
Trương lão đạo sở hữu điện thoại có hơn 10 năm, đã thuận lợi hoàn thành vô số nhiệm vụ. Đẳng cấp ngày càng tăng, kéo theo đó, nhiệm vụ cũng ngày càng khó khăn.
Nhưng lần này, trực giác nói cho Trương Dương biết, ông ấy không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được.
Nhiệm vụ của ông ấy là: Trong vòng một năm, tiêu diệt một con Hạn Bạt.
Trên thế giới này còn có Hạn Bạt sao? Cũng có thể, tuy nhiên, Trương lão đạo hiểu được chính mình. Dù có tìm được thì… ông ấy thắng nổi nó à? Nói nhảm, đương nhiên là không rồi.
Vậy thì dùng sức mạnh của điện thoại di động! Thế nhưng, lúc trước, ông ta từng kiểm tra thử, một cái phù lục tiêu diệt Hạn Bạt cấp thấp nhất cần 300 vạn điểm đạo đức. Là 300 vạn đấy, lão đạo kiếm suốt 10 năm cũng không có nổi con số lớn như vậy. Hiện tại, còn nửa năm nữa là đến hạn, thử hỏi ông ấy phải hoàn thành thế nào?
Cho nên Trương lão đạo mới nói với Lê Tiêu Dương rằng mình sắp phải chết.
Lê Tiêu Dường mới nhận sư phụ, không ngờ ngoảnh lại đã mất đi.
Lão đạo không có người thân, tất cả gia sản đều để lại cho Lê Tiêu Dương, kể cả cái điện thoại bí ẩn này. Vốn dĩ Lê Tiêu Dương không muốn nhận, nhưng lão đạo đã trực tiếp đưa cho hắn, phía trên còn có một tin nhắn ghi rõ: Người thừa kế cửa hàng vàng mã – Lê Tiêu Dương.
Nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ của Trương lão đạo, Lê Tiêu Dương lại cảm thấy điều này có thể là thật. Sư phụ của hắn điểm mũi chân xuống đất, vọt về phía Chu Miêu Miêu, ông ta liên tục tiếp cận hòng thăm dò phản ứng của đại tiên, có lúc đang ra đòn bỗng nhiên thu tay lại, rồi có lúc liên tục thay đổi tư thế nhằm mê hoặc đối thủ.
Tuy thỉnh thoảng đánh trượt, nhưng ông ấy đã kịp thời rút lui, khiến Chu đại tiên mấy phen vồ hụt. Mặc dù sư phụ rất béo, nhưng Lê Tiêu Dương dám khẳng định rằng trên đời này chỉ có Trương lão đạo là bắt chước giống Lý Tiểu Long nhất.
Không, đó chính là Lý Tiểu Long, vị võ sư đã chinh phục thế giới bằng nắm đấm cùng sự am hiểu về võ thuật của mình. Có ai ngờ nhiều năm sau lại có một người châu Á tái hiện lại thân thủ linh hoạt và mạnh mẽ năm đó bằng thân hình mập mạp của mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đại tiên đã bị đấm trúng mười phát, thoạt nhìn, Hoàng đại tiên sắp biến thành Hùng Miêu đại tiên rồi.
- Mẹ kiếp, tên mập chết tiệt kia, có giỏi thì đừng nhảy tới nhảy lui, chúng ta đứng một chỗ so tài này, ông có dám không? Ui da, má nó, ông lại đánh vào ngực ta, đánh ngực phụ nữ hả, bà đây liều mạng với ông.
- Sư phụ thật là soái nha, mình nhất định phải học chiêu Thần Đả này của sư phụ. Có nó, chẳng phải mình mặc sức tung hoành thiên hạ hay sao?
Nửa tiếng sau, Hoàng đại tiên đã bị trói thành bánh chưng, nằm lăn lộn trên sân thượng. Đứng bên cạnh là một ông chú cao to, ăn mặc thời thượng đang thở hổn hển.
- Tuy giá của Tiểu Long ca không cao, nhưng dùng xong hại thân quá, sau trận chiến vừa rồi, lão phu cảm thấy toàn thân rã rời. Xem ra sau này nên ít dùng Tiểu Long ca thì hơn. Vẫn là Kiếm Tiên dùng tốt, tiện tay điểm một cái là xong.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Trương lão đạo đứng dậy đi về phía Chu đại tiên, tháo tấm vải trên miệng nó xuống và nói:
- Việc đã đến nước này, mi đã rơi vào tay ta, ta sẽ mở cửa Linh giới để mi quay về. Lần này ta tha mi một mạng, từ nay về sau, mi làm yêu của mi, ta làm người của ta, đôi bên ân oán tiêu trừ, được không?
- Ông bằng lòng thả ta à? Ta nhất định sẽ hối cải để làm lại cuộc đời, một lần nữa làm yêu – Chu Miêu Miêu mếu máo nhìn Trương lão đạo, tuy bây giờ nó đã hiện nguyên hình, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng yếu ớt, đáng yêu, khiến người sinh lòng thương tiếc.
- Mẹ kiếp, chết đến nơi rồi mới chịu cầu xin, Lê Tiêu Dương, con đến đây, xem xem còn có gì muốn nói với nó nữa không? Nếu không, sư phụ sẽ đưa nó về Linh giới.
Linh giới chính là nơi ở hiện tại của yêu tộc.
- Nghe lời sư phụ ta, sau này làm một yêu tinh thật tốt! – Nói xong, Lê Tiêu Dương mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Nghe hắn nói vậy, Chu Miêu Miêu cũng không còn gì để nói, dù sao thì chính nó đã hại người thanh niên này.
- Lên đường thôi! – Nói đoạn, Trương lão đạo lấy điện thoại di động ra, sau một loạt thao tác trên màn hình, ông ấy hướng camera về phía Chu đại tiên, hô một tiếng rồi bấm nút chụp. Chu đại tiên lập tức hóa thành một luồng sáng vàng và bị hút vào điện thoại.
Sau đó, Lê Tiêu Dương nghe được âm thanh nhắc nhở:
- Đã nhận được 3000 điểm đạo đức, mời kiểm tra!
- Ha ha, lời được 1000, trận này xem như không lỗ.
Liếc mắt nhìn đồ đệ bên cạnh, Trương lão đạo cười ha hả:
- Thấy sư phụ lợi hại không? Làm đệ tử của ta có hài lòng không?
- Ha ha ha, đương nhiên là hài lòng rồi, sư phụ văn võ song toàn, nhất thống giang hồ nha! Sư phụ có thể cho con mượn điện thoại xem thử không? – Lê Tiêu Dương giở giọng nịnh nọt.
- Ha ha, chưa gì đã đòi cái điện thoại này rồi à? Vẫn chưa đến lúc, đợi ta chết, nó sẽ là của con. Cũng không biết đối với con là phúc hay là họa nữa?
Lê Tiêu Dương nhìn thân thể được bảo dưỡng rất tốt của Trương lão đạo, bĩu môi:
- Sư phụ à, nhìn ngài chắc cũng phải sống ít nhất 50 60 năm nữa, đến lúc đó con đã là ông lão 80, mắt mờ hết rồi, có cho con cũng không chơi được nữa!
Trương lão đạo nhìn Lê Tiêu Dương, nghiêm túc nói:
- Ta sắp chết!
Đây là một cái điện thoại thần bí, những người từng có được nó có thể nắm giữ một vài siêu năng lực, hoặc nhận được sự giúp đỡ từ những cường giả, đương nhiên, mỗi lần như vậy đều phải tiêu phí điểm đạo đức.
Điểm đạo đức là gì?
Rất đơn giản, sau mỗi một lần trảm yêu trừ ma sẽ có cơ hội nhận được điểm đạo đức dựa trên mức độ lợi hại của yêu ma. Những điểm số này có thể sử dụng ngay trên nền tản trong điện thoại di động, hoặc có thể mời các nhân vật lợi hại thay mặt chiến đấu trong các trận chiến thực tế.
Nghe thì có vẻ công bằng, nhưng thiên hạ nào có bữa ăn miễn phí, sở hữu cái điện thoại mạnh mẽ này, đồng nghĩa với việc phải liên tục hoàn thành các nhiệm vụ được giao.
Mỗi một giai đoạn, điện thoại sẽ giao nhiệm vụ ngẫu nhiên cho người sở hữu. Và người đó phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sau khi hoàn thành nhiệm vụ và đệ trình, có thể thăng cấp điện thoại và mở khóa tính năng mới. Đồng thời, sẽ càng có thêm nhiều nhân vật trong Thương Thành được mở khóa để giúp đỡ người sở hữu hoàn thành nhiệm vụ.
Ngược lại, nếu nhiệm vụ thất bại, kết quả chỉ có một: Linh hồn vĩnh viễn sa vào minh lộ.
Trương lão đạo sở hữu điện thoại có hơn 10 năm, đã thuận lợi hoàn thành vô số nhiệm vụ. Đẳng cấp ngày càng tăng, kéo theo đó, nhiệm vụ cũng ngày càng khó khăn.
Nhưng lần này, trực giác nói cho Trương Dương biết, ông ấy không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được.
Nhiệm vụ của ông ấy là: Trong vòng một năm, tiêu diệt một con Hạn Bạt.
Trên thế giới này còn có Hạn Bạt sao? Cũng có thể, tuy nhiên, Trương lão đạo hiểu được chính mình. Dù có tìm được thì… ông ấy thắng nổi nó à? Nói nhảm, đương nhiên là không rồi.
Vậy thì dùng sức mạnh của điện thoại di động! Thế nhưng, lúc trước, ông ta từng kiểm tra thử, một cái phù lục tiêu diệt Hạn Bạt cấp thấp nhất cần 300 vạn điểm đạo đức. Là 300 vạn đấy, lão đạo kiếm suốt 10 năm cũng không có nổi con số lớn như vậy. Hiện tại, còn nửa năm nữa là đến hạn, thử hỏi ông ấy phải hoàn thành thế nào?
Cho nên Trương lão đạo mới nói với Lê Tiêu Dương rằng mình sắp phải chết.
Lê Tiêu Dường mới nhận sư phụ, không ngờ ngoảnh lại đã mất đi.
Lão đạo không có người thân, tất cả gia sản đều để lại cho Lê Tiêu Dương, kể cả cái điện thoại bí ẩn này. Vốn dĩ Lê Tiêu Dương không muốn nhận, nhưng lão đạo đã trực tiếp đưa cho hắn, phía trên còn có một tin nhắn ghi rõ: Người thừa kế cửa hàng vàng mã – Lê Tiêu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.