Chương 43
Lộng Thanh Phong
01/04/2021
Trần Thính thấy dạo này mình bị Bùi Dĩ Nghiêu nuông chiều quá mức, Dương Thụ Lâm vừa được tận mắt chứng kiến thì mở điện thoại đổi ngay ảnh đại diện Wechat thành con Doge.
Hỏi Bùi Dĩ Nghiêu chiều chuộng Trần Thính đến mức nào? Xin thưa hắn chiều Trần Thính đến mức cậu chẳng phải khom lưng buộc dây giày.
Có vẻ mỗi ngày Trần Thính đều được sống trong sự yêu chiều nên khả năng vận động bị giảm mạnh, cậu hơi buồn rầu, xin Dương Thụ Lâm giúp đỡ: “Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?”
Dương Thụ Lâm ôm ngực trợn trắng mắt: “Cút cút cút.”
Thính Thính bây giờ không còn là Thính Thính đáng yêu của ngày xưa nữa rồi, được Khốc ca cưng quá nên muốn ra oai đây mà!
Dương Thụ Lâm tự thấy thời điểm để bản thân thoát kiếp FA đã đến nên nhắn tin nhờ Đường Âm giới thiệu bạn gái cho mình. Thật ra Dương Thụ Lâm cũng không xấu trai, ít nhất cậu chàng thuộc ngưỡng mặt bằng chung trở lên, chiều cao 1m78, mặt mày tử tế, ăn mặc style.
Hỏi vì sao đến giờ vẫn còn độc thân thì chính cậu chàng cũng không nghĩ ra lí do.
Đường Âm hào phóng đồng ý lời nhờ vả của cậu chàng, tân hoa hậu giảng đường mà, quan hệ với mọi người xung quanh tốt, bạn bè nhiều, để cô nàng giới thiệu cho nhất định ok hết.
Khi Dương Thụ Lâm đang mong mỏi chờ đợi thì nhận được tin sét đánh.
Đại Đường tỷ nhi: Cậu có biết biệt danh mới mọi người gọi cậu là gì không?
YSL: Gì?
Đại Đường tỷ nhi: Đường tàu cong.
YSL: What????
Đại Đường tỷ nhi: Không ai nghĩ cậu thẳng hết, thật đấy……
YSL: Oan quá! Ngoài Thính Thính, Khốc ca cùng Cao mỹ nhân ra thì còn ai nữa, cậu nói mau!
Đại Đường tỷ nhi: Có ba người rồi, cậu không thấy còn thiếu một người để chơi mạt chược à?
Đại Đường tỷ nhi: Hay là cậu hỏi Cẩu ca đi?
YSL: ……..
Cẩu ca sẽ đánh chết tôi mất!
Dương Thụ Lâm buồn đời, cậu chàng thầm trách tạo hóa, vận mệnh sao mà trêu người thế, thế nhưng cậu chàng vẫn không chịu bỏ cuộc, lên chat trong group “Toàn thành ăn gà”.
YSL: Chúng mày thấy tao gay không?
Đại gia Đông Bắc: Gay.
Cư sĩ ba không: Gay.
Ma đại biểu khách: Rất gay.
A điêu: Bạn tôi gay vãi l bạn tôi ơi.
YSL: Bố cảnh cáo chúng mày làm người phải biết yêu thương nhau nhé!
Cẩu ca: [Hình ảnh]
Dương Thụ Lâm tập trung xem ảnh, ảnh screenshot Cẩu ca chụp là lịch sử trò chuyện trên group chat mấy hôm trước, khi mọi người tám chuyện về Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính, cậu chàng có nhắn vài câu.
YSL: Nếu có người chiều tao như thế thì tao xin đi làm gay ngay và luôn, mẹ nhà ló, ngày nào cũng húp cơm chó.
YSL: Cẩu ca thử không anh!
Cẩu ca: Cút ngay.
Bằng chứng phơi bày trước mắt, Dương Thụ Lâm bực đến độ suýt đột quỵ. Rốt cuộc tôi phải làm gì bây giờ đây, làm thế nào mới có thể chứng minh tôi không gay chứ huhuhu?
Mẹ nó tôi không cong mà!
Trong khi Dương Thụ Lâm đập tường đập ghế trong ký túc xá, Trần Thính vẫn đang phiền não vì dạo này yêu đương ngọt ngào quá thể đáng.
Tối chủ nhật, sau khi làm thêm xong, Trần Thính ngồi trên ghế đá bên hồ nhân tạo vừa uống trà sữa vừa nói chuyện cùng Bùi Dĩ Nghiêu. Bùi Dĩ Nghiêu cầm hộp quà to bằng bàn tay để trong túi áo ra đưa cho Trần Thính, nói: “Chúc mừng em thi qua bài viết.”
Điểm bài thi viết đã có, điểm Trần Thính cao hơn điểm sàn, tiếp theo cậu đang chuẩn bị cho bài thi nói.
“Mới chỉ thi viết thôi mà, đã lấy được chứng chỉ đâu…….” Trần Thính ngoài miệng nói vậy nhưng tay vẫn nhận hộp quà, cậu mở ra, thấy bên trong đựng một cái dây cột tóc màu đỏ.
Ừm, bây giờ trời đang nóng dần lên rồi nên có thể mang dây cột tóc, hóa ra Bùi Dĩ Nghiêu thích style này.
Trần Thính cầm dây buộc tóc vòng ra sau đầu, nếu bạn trai đã tặng thì buộc luôn cho cậu ấy xem vậy. Nhưng ở đây không có gương, Trần Thính túm tóc buộc lên nhưng vẫn bị tuột vài sợi khỏi tay, mấy sợi tóc này không biết nghe lời chủ chút nào.
Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay chỉnh lại cho cậu, chỉnh xong còn nhéo mặt Trần Thính — Múp míp bóp đã tay ghê.
Trần Thính xụ mặt, tui biết thừa dạo này tui béo lên mà, từ lúc ăn Tết béo thêm nửa cân đến giờ chẳng ốm đi được tí mỡ nào. Nhưng mà chuyện này đâu trách tui được? Tại Bùi Dĩ Nghiêu hết chứ bộ!
Ngày nào cũng mang trà sữa với sữa bò đến bắt người ta uống, lại còn thêm bánh kem với chocolate nữa chứ, cứ món nào dễ tăng cân là hắn mua thật lực, Thính Thính sắp bị nuôi thành con heo lười rồi đây.
“Bùi Dĩ Nghiêu, sao dạo này cậu chiều tôi thế hả?” Rốt cuộc Trần Thính cũng nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Tôi không được chiều em à?” Bùi Dĩ Nghiêu hỏi lại.
“Gì chứ….. Trước đây có thế đâu.”
“Giờ tôi sửa lại rồi.”
Trần Thính im luôn, bởi cậu biết mình chẳng thế nào phản bác được. Ai sống trên đời chẳng thích được chăm bẵm? Vừa được cưng nựng lại vừa được khoe khoang với người khác.
Nhưng cậu là thanh niên hiện đại có đầy đủ tay chân, cậu muốn giả vờ giãy giụa thêm một chút. Trần Thính mở to mắt, thành khẩn nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nói: “Cậu cứ vậy thì tôi sẽ bị nuôi thành tên vô dụng mất.”
Bùi Dĩ Nghiêu chắc chắn: “Sẽ không đâu.”
Trần Thính nghiêng đầu: “Sao lại không? Cậu biết người lười biếng có thể lười đến mức độ nào không?”
“Em rất tốt, cho nên sẽ không.”
“……. Cậu đang khen tôi hả?”
Bùi Dĩ Nghiêu xoa đầu cậu, xem như ngầm thừa nhận.
Trần Thính ngồi không yên, được hắn xoa mà sướng rơn người, cậu nghi ngờ nếu mình còn bị Bùi Dĩ Nghiêu xoa nữa thì có phải sẽ lùn đi không. Không những lùn mà đầu còn trọc cơ.
“Nói cho cậu biết nhé Bùi Dĩ Nghiêu, dạo này tóc của tôi rụng hơn hồi trước rất nhiều, nhất định là tại cậu……”
Tăng cân, trọc đầu, đáng sợ quá đáng sợ quá.
Bùi Dĩ Nghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, hắn lấy điện thoại ra giơ trước mặt Trần Thính rồi chụp lại vẻ mặt dỗi hờn của cậu. Dạo này hắn toàn làm thế, thường chụp lại ảnh Trần Thính khiến cậu khó lòng phòng bị.
“Sao cậu lại chụp tôi nữa rồi?” Trần Thính không thích chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ có mấy bức ảnh, trong khoảng thời gian này, Bùi Dĩ Nghiêu gần như đã giúp cậu chụp xong toàn bộ ảnh cả đời.
Trần Thính bổ nhào lên người Bùi Dĩ Nghiêu hòng cướp lấy điện thoại, cậu dựa vào người hắn mở ảnh vừa chụp trong album ra nhìn.
Không nhìn thì không biết, nhìn thấy rồi lại bị dọa nhảy dựng nè — màn hình điện thoại bị khuôn mặt của ai đó chiếm mất một nửa, trước trán có vài sợi tóc lòa xòa, đúng thật cua lớn và mặt Trần Thính tròn như nhau.
Nhưng Trần Thính thề, mặt cậu thật sự không béo như vậy đâu mà.
“Xóa nhanh!”
“Không muốn.”
“Tôi tự xóa.”
“Không.”
Bùi Dĩ Nghiêu vòng một tay ấn Trần Thính cvào trong ngực, tay còn lại cướp điện thoại về một cách dễ dàng rồi cất vào túi quần. Trần Thính muốn lấy thì cũng được thôi, nhưng bàn đến khả năng vận động mạnh thì cậu chính là một con gà rù, hơn nữa còn bị đối phương nuôi cho càng ngày càng phế.
À đúng rồi, nãy Trần Thính thấy màn hình nền điện thoại của Bùi Dĩ Nghiêu được set thành ảnh mình — bị chụp lúc ra ngoài ăn cùng Bùi Dĩ Nghiêu, cái ảnh cậu bị nghẹn thức ăn nên má phình ra, môi bóng dầu mỡ, chẳng hiểu đẹp chỗ nào.
Bây giờ Bùi Dĩ Nghiêu còn tải cả FaceU, Beauty Camera Pro, VSCO với một đống ứng dụng chỉnh ảnh lung tung khác về điện thoại.
Trần Thính nghi hắn bị ma nhập.
“Dạo này cậu khác lắm nhé, nói, có phải làm chuyện gì trái với lương tâm rồi đúng không?” Hôm nay Trần Thính không hỏi cũng phải hỏi, Bùi Dĩ Nghiêu không trả lời cậu sẽ tra tấn bức cung, cậu nhìn bốn bề xung quanh vắng lặng, dứt khoát ngồi lên đùi Bùi Dĩ Nghiêu, mặt đối mặt: “Cậu có nói hay không?”
Bùi Dĩ Nghiêu không trả lời, Khốc ca không sợ bị Thính Thính tra tấn bức cung.
“Muốn biết thật hả?” Bùi Dĩ Nghiêu ôm lấy eo cậu phòng khi cậu ngửa người ra phía sau bị ngã.
Trần Thính gật đầu, biết rồi mà còn hỏi.
Bùi Dĩ Nghiêu nói đúng sự thật: “Mẹ tôi biết quan hệ của chúng mình rồi.”
Trần Thính: “……… Ơ.”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Mẹ bảo tôi suy nghĩ kĩ.”
“Từ từ, để tôi load đã.” Trần Thính vùi đầu vào hõm vai Bùi Dĩ Nghiêu như đà điểu, nghĩ ngợi hơn nửa phút rồi ngẩng đầu lên: “Dì không phản đối hả?!”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Lúc nào mẹ cũng quý em mà.”
Trần Thính: “Không giống mà.”
“Không giống gì mà không giống, mẹ hiểu tính tôi, đương nhiên đoán được ai gây tai họa cho ai. Hơn nữa, ba mẹ tôi suy nghĩ hiện đại, cũng tôn trọng tôi, em không phải lo.” Bùi Dĩ Nghiêu nhìn sâu vào mắt Trần Thính, ánh mắt khiến người ta phải an tâm.
Trần Thính không nghi hắn nói dối vì ba mẹ của Bùi Dĩ Nghiêu để lại cho cậu ấn tượng rất tốt, rất hào phóng, dì Nguyễn đã biết quan hệ của hai người họ vậy mà không có hành động cấm cản gì.
Nghĩ vậy, Trần Thính vui vẻ hơn, dường như muốn tranh công cùng Bùi Dĩ Nghiêu, cậu nói: “Tôi cũng hỏi thử mẹ rồi nè, mẹ bảo miễn tôi sống vui vẻ là được, bà ấy nhất định cũng có thể tiếp nhận.”
“Ừm.” Bùi Dĩ Nghiêu ôm Trần Thính vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, khẽ cười: “Vậy em có vui vẻ không?”
Trần Thính gật đầu, ngại ngùng không nói ra miệng.
Cẩn thận nghĩ lại, hành trình yêu đương của cậu và Bùi Dĩ Nghiêu đúng là xuôi gió xuôi nước, không có hiểu lầm khúc mắc, tính cách cũng không khắc nhau, ngay cả come out cũng rất thuận lợi.
Cậu vui lắm, từ bé đến giờ, ngoại trừ mấy năm hồi nhỏ thì hiện tại là vui nhất.
Cậu không biết người khác yêu đương như nào, nếu không gặp được Bùi Dĩ Nghiêu, có lẽ về sau cậu sẽ hẹn hò cùng một cô gái, phương thức ở chung nhất định cũng khác với khi ở cùng Bùi Dĩ Nghiêu. Có người nói sau khi qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cảm giác mới mẻ không còn, tình cảm sẽ dần phai nhạt, chia tay là chuyện bình thường.
Nhưng Trần Thính không muốn nghĩ xa quá, trải qua hai mươi năm sống trên đời, cậu nghĩ phải sống hết mình với hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Tình cảm bây giờ giữa cậu và Bùi Dĩ Nghiêu rất tốt.
“Này, cậu chụp ảnh tôi làm gì thế hả?” Trần Thính nghiêm túc hỏi.
“Chứng minh em vui vẻ.”
“Cậu định…… làm project à?”
“Tôi có thể làm PPT cho mẹ em xem.”
Nghe vậy, Trần Thính nín lặng mấy giây, mặt đỏ rực lên rồi kêu gào: “Cậu mà dám làm thế tôi sẽ lập tức chia tay cậu!”
PPT!
Mệt cậu nghĩ ra đấy Bùi Dĩ Nghiêu!
Sao không nghĩ cách bay lên trời đi!
Bùi Dĩ Nghiêu thấy ý tưởng này không tồi, PPT, số liệu, bảng thống kê, trực quan sinh động, ảnh chụp thì ghép thành video để về sau mang ra xem lại.
Hắn nghe bảo thiệp mời cưới bây giờ có thể làm được cả dưới dạng điện tử.
Nếu Trần Thính không thích thì thôi vậy, hắn có thể đi rửa ảnh, làm thành một quyển album.
Từ khi come out với mẹ, Bùi Dĩ nghiêu vẫn luôn cố gắng tìm ra đáp án cho bản thân. Hắn thừa nhận trước kia mình suy xét còn thiếu xót, thế nên bây giờ hắn phải cân nhắc thật cẩn thận.
Trần Thính sẽ tốt nghiệp trước hắn, về sau bọn họ có thể thuê nhà bên ngoài ở cùng nhau, tốt nhất là thuê gần chỗ Trần Thính làm việc. Còn vì sao lại thuê nhà mà không phải mua nhà, đó là bởi Bùi Dĩ Nghiêu không muốn dùng tiền của ba mẹ, hắn muốn chứng minh mình xứng đàng là người Trần Thính có thể dựa dẫm.
So với để Trần Thính kết hôn với người khác rồi phải chăm sóc một nhà già trẻ, Bùi Dĩ Nghiêu có thể giúp đỡ cậu nhiều hơn.
Nếu cứ cắm đầu học mãi như trước thì không ổn, hắn không thể để Trần Thính vừa đi làm vừa nuôi mình, vì thế hắn đã nghĩ ra một cách có thể kiếm tiền.
Chuyện này đơn giản hơn cả việc chứng minh Trần Thính ở cùng hắn thật sự vui vẻ.
“Gần đây tôi đã tham khảo thị trường chứng khoán, đầu tư kiếm lời. Em thấy tiệm cà phê của Cao Đạc thế nào? Chúng ta có thể tự mở một tiệm ở ngay trường học bên cạnh.”
“……..”
“Không thích à?”
“Không phải…….”
“Thị trường chứng khoán nguy hiểm, mở cửa tiệm ổn hơn.”
Trần Thính buồn bực che kín miệng hắn lại, tên này lại mang chỉ số thông minh ra khoe với mình đây mà, bịt chết hắn mới được.
Hỏi Bùi Dĩ Nghiêu chiều chuộng Trần Thính đến mức nào? Xin thưa hắn chiều Trần Thính đến mức cậu chẳng phải khom lưng buộc dây giày.
Có vẻ mỗi ngày Trần Thính đều được sống trong sự yêu chiều nên khả năng vận động bị giảm mạnh, cậu hơi buồn rầu, xin Dương Thụ Lâm giúp đỡ: “Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?”
Dương Thụ Lâm ôm ngực trợn trắng mắt: “Cút cút cút.”
Thính Thính bây giờ không còn là Thính Thính đáng yêu của ngày xưa nữa rồi, được Khốc ca cưng quá nên muốn ra oai đây mà!
Dương Thụ Lâm tự thấy thời điểm để bản thân thoát kiếp FA đã đến nên nhắn tin nhờ Đường Âm giới thiệu bạn gái cho mình. Thật ra Dương Thụ Lâm cũng không xấu trai, ít nhất cậu chàng thuộc ngưỡng mặt bằng chung trở lên, chiều cao 1m78, mặt mày tử tế, ăn mặc style.
Hỏi vì sao đến giờ vẫn còn độc thân thì chính cậu chàng cũng không nghĩ ra lí do.
Đường Âm hào phóng đồng ý lời nhờ vả của cậu chàng, tân hoa hậu giảng đường mà, quan hệ với mọi người xung quanh tốt, bạn bè nhiều, để cô nàng giới thiệu cho nhất định ok hết.
Khi Dương Thụ Lâm đang mong mỏi chờ đợi thì nhận được tin sét đánh.
Đại Đường tỷ nhi: Cậu có biết biệt danh mới mọi người gọi cậu là gì không?
YSL: Gì?
Đại Đường tỷ nhi: Đường tàu cong.
YSL: What????
Đại Đường tỷ nhi: Không ai nghĩ cậu thẳng hết, thật đấy……
YSL: Oan quá! Ngoài Thính Thính, Khốc ca cùng Cao mỹ nhân ra thì còn ai nữa, cậu nói mau!
Đại Đường tỷ nhi: Có ba người rồi, cậu không thấy còn thiếu một người để chơi mạt chược à?
Đại Đường tỷ nhi: Hay là cậu hỏi Cẩu ca đi?
YSL: ……..
Cẩu ca sẽ đánh chết tôi mất!
Dương Thụ Lâm buồn đời, cậu chàng thầm trách tạo hóa, vận mệnh sao mà trêu người thế, thế nhưng cậu chàng vẫn không chịu bỏ cuộc, lên chat trong group “Toàn thành ăn gà”.
YSL: Chúng mày thấy tao gay không?
Đại gia Đông Bắc: Gay.
Cư sĩ ba không: Gay.
Ma đại biểu khách: Rất gay.
A điêu: Bạn tôi gay vãi l bạn tôi ơi.
YSL: Bố cảnh cáo chúng mày làm người phải biết yêu thương nhau nhé!
Cẩu ca: [Hình ảnh]
Dương Thụ Lâm tập trung xem ảnh, ảnh screenshot Cẩu ca chụp là lịch sử trò chuyện trên group chat mấy hôm trước, khi mọi người tám chuyện về Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính, cậu chàng có nhắn vài câu.
YSL: Nếu có người chiều tao như thế thì tao xin đi làm gay ngay và luôn, mẹ nhà ló, ngày nào cũng húp cơm chó.
YSL: Cẩu ca thử không anh!
Cẩu ca: Cút ngay.
Bằng chứng phơi bày trước mắt, Dương Thụ Lâm bực đến độ suýt đột quỵ. Rốt cuộc tôi phải làm gì bây giờ đây, làm thế nào mới có thể chứng minh tôi không gay chứ huhuhu?
Mẹ nó tôi không cong mà!
Trong khi Dương Thụ Lâm đập tường đập ghế trong ký túc xá, Trần Thính vẫn đang phiền não vì dạo này yêu đương ngọt ngào quá thể đáng.
Tối chủ nhật, sau khi làm thêm xong, Trần Thính ngồi trên ghế đá bên hồ nhân tạo vừa uống trà sữa vừa nói chuyện cùng Bùi Dĩ Nghiêu. Bùi Dĩ Nghiêu cầm hộp quà to bằng bàn tay để trong túi áo ra đưa cho Trần Thính, nói: “Chúc mừng em thi qua bài viết.”
Điểm bài thi viết đã có, điểm Trần Thính cao hơn điểm sàn, tiếp theo cậu đang chuẩn bị cho bài thi nói.
“Mới chỉ thi viết thôi mà, đã lấy được chứng chỉ đâu…….” Trần Thính ngoài miệng nói vậy nhưng tay vẫn nhận hộp quà, cậu mở ra, thấy bên trong đựng một cái dây cột tóc màu đỏ.
Ừm, bây giờ trời đang nóng dần lên rồi nên có thể mang dây cột tóc, hóa ra Bùi Dĩ Nghiêu thích style này.
Trần Thính cầm dây buộc tóc vòng ra sau đầu, nếu bạn trai đã tặng thì buộc luôn cho cậu ấy xem vậy. Nhưng ở đây không có gương, Trần Thính túm tóc buộc lên nhưng vẫn bị tuột vài sợi khỏi tay, mấy sợi tóc này không biết nghe lời chủ chút nào.
Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay chỉnh lại cho cậu, chỉnh xong còn nhéo mặt Trần Thính — Múp míp bóp đã tay ghê.
Trần Thính xụ mặt, tui biết thừa dạo này tui béo lên mà, từ lúc ăn Tết béo thêm nửa cân đến giờ chẳng ốm đi được tí mỡ nào. Nhưng mà chuyện này đâu trách tui được? Tại Bùi Dĩ Nghiêu hết chứ bộ!
Ngày nào cũng mang trà sữa với sữa bò đến bắt người ta uống, lại còn thêm bánh kem với chocolate nữa chứ, cứ món nào dễ tăng cân là hắn mua thật lực, Thính Thính sắp bị nuôi thành con heo lười rồi đây.
“Bùi Dĩ Nghiêu, sao dạo này cậu chiều tôi thế hả?” Rốt cuộc Trần Thính cũng nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Tôi không được chiều em à?” Bùi Dĩ Nghiêu hỏi lại.
“Gì chứ….. Trước đây có thế đâu.”
“Giờ tôi sửa lại rồi.”
Trần Thính im luôn, bởi cậu biết mình chẳng thế nào phản bác được. Ai sống trên đời chẳng thích được chăm bẵm? Vừa được cưng nựng lại vừa được khoe khoang với người khác.
Nhưng cậu là thanh niên hiện đại có đầy đủ tay chân, cậu muốn giả vờ giãy giụa thêm một chút. Trần Thính mở to mắt, thành khẩn nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nói: “Cậu cứ vậy thì tôi sẽ bị nuôi thành tên vô dụng mất.”
Bùi Dĩ Nghiêu chắc chắn: “Sẽ không đâu.”
Trần Thính nghiêng đầu: “Sao lại không? Cậu biết người lười biếng có thể lười đến mức độ nào không?”
“Em rất tốt, cho nên sẽ không.”
“……. Cậu đang khen tôi hả?”
Bùi Dĩ Nghiêu xoa đầu cậu, xem như ngầm thừa nhận.
Trần Thính ngồi không yên, được hắn xoa mà sướng rơn người, cậu nghi ngờ nếu mình còn bị Bùi Dĩ Nghiêu xoa nữa thì có phải sẽ lùn đi không. Không những lùn mà đầu còn trọc cơ.
“Nói cho cậu biết nhé Bùi Dĩ Nghiêu, dạo này tóc của tôi rụng hơn hồi trước rất nhiều, nhất định là tại cậu……”
Tăng cân, trọc đầu, đáng sợ quá đáng sợ quá.
Bùi Dĩ Nghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, hắn lấy điện thoại ra giơ trước mặt Trần Thính rồi chụp lại vẻ mặt dỗi hờn của cậu. Dạo này hắn toàn làm thế, thường chụp lại ảnh Trần Thính khiến cậu khó lòng phòng bị.
“Sao cậu lại chụp tôi nữa rồi?” Trần Thính không thích chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ có mấy bức ảnh, trong khoảng thời gian này, Bùi Dĩ Nghiêu gần như đã giúp cậu chụp xong toàn bộ ảnh cả đời.
Trần Thính bổ nhào lên người Bùi Dĩ Nghiêu hòng cướp lấy điện thoại, cậu dựa vào người hắn mở ảnh vừa chụp trong album ra nhìn.
Không nhìn thì không biết, nhìn thấy rồi lại bị dọa nhảy dựng nè — màn hình điện thoại bị khuôn mặt của ai đó chiếm mất một nửa, trước trán có vài sợi tóc lòa xòa, đúng thật cua lớn và mặt Trần Thính tròn như nhau.
Nhưng Trần Thính thề, mặt cậu thật sự không béo như vậy đâu mà.
“Xóa nhanh!”
“Không muốn.”
“Tôi tự xóa.”
“Không.”
Bùi Dĩ Nghiêu vòng một tay ấn Trần Thính cvào trong ngực, tay còn lại cướp điện thoại về một cách dễ dàng rồi cất vào túi quần. Trần Thính muốn lấy thì cũng được thôi, nhưng bàn đến khả năng vận động mạnh thì cậu chính là một con gà rù, hơn nữa còn bị đối phương nuôi cho càng ngày càng phế.
À đúng rồi, nãy Trần Thính thấy màn hình nền điện thoại của Bùi Dĩ Nghiêu được set thành ảnh mình — bị chụp lúc ra ngoài ăn cùng Bùi Dĩ Nghiêu, cái ảnh cậu bị nghẹn thức ăn nên má phình ra, môi bóng dầu mỡ, chẳng hiểu đẹp chỗ nào.
Bây giờ Bùi Dĩ Nghiêu còn tải cả FaceU, Beauty Camera Pro, VSCO với một đống ứng dụng chỉnh ảnh lung tung khác về điện thoại.
Trần Thính nghi hắn bị ma nhập.
“Dạo này cậu khác lắm nhé, nói, có phải làm chuyện gì trái với lương tâm rồi đúng không?” Hôm nay Trần Thính không hỏi cũng phải hỏi, Bùi Dĩ Nghiêu không trả lời cậu sẽ tra tấn bức cung, cậu nhìn bốn bề xung quanh vắng lặng, dứt khoát ngồi lên đùi Bùi Dĩ Nghiêu, mặt đối mặt: “Cậu có nói hay không?”
Bùi Dĩ Nghiêu không trả lời, Khốc ca không sợ bị Thính Thính tra tấn bức cung.
“Muốn biết thật hả?” Bùi Dĩ Nghiêu ôm lấy eo cậu phòng khi cậu ngửa người ra phía sau bị ngã.
Trần Thính gật đầu, biết rồi mà còn hỏi.
Bùi Dĩ Nghiêu nói đúng sự thật: “Mẹ tôi biết quan hệ của chúng mình rồi.”
Trần Thính: “……… Ơ.”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Mẹ bảo tôi suy nghĩ kĩ.”
“Từ từ, để tôi load đã.” Trần Thính vùi đầu vào hõm vai Bùi Dĩ Nghiêu như đà điểu, nghĩ ngợi hơn nửa phút rồi ngẩng đầu lên: “Dì không phản đối hả?!”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Lúc nào mẹ cũng quý em mà.”
Trần Thính: “Không giống mà.”
“Không giống gì mà không giống, mẹ hiểu tính tôi, đương nhiên đoán được ai gây tai họa cho ai. Hơn nữa, ba mẹ tôi suy nghĩ hiện đại, cũng tôn trọng tôi, em không phải lo.” Bùi Dĩ Nghiêu nhìn sâu vào mắt Trần Thính, ánh mắt khiến người ta phải an tâm.
Trần Thính không nghi hắn nói dối vì ba mẹ của Bùi Dĩ Nghiêu để lại cho cậu ấn tượng rất tốt, rất hào phóng, dì Nguyễn đã biết quan hệ của hai người họ vậy mà không có hành động cấm cản gì.
Nghĩ vậy, Trần Thính vui vẻ hơn, dường như muốn tranh công cùng Bùi Dĩ Nghiêu, cậu nói: “Tôi cũng hỏi thử mẹ rồi nè, mẹ bảo miễn tôi sống vui vẻ là được, bà ấy nhất định cũng có thể tiếp nhận.”
“Ừm.” Bùi Dĩ Nghiêu ôm Trần Thính vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, khẽ cười: “Vậy em có vui vẻ không?”
Trần Thính gật đầu, ngại ngùng không nói ra miệng.
Cẩn thận nghĩ lại, hành trình yêu đương của cậu và Bùi Dĩ Nghiêu đúng là xuôi gió xuôi nước, không có hiểu lầm khúc mắc, tính cách cũng không khắc nhau, ngay cả come out cũng rất thuận lợi.
Cậu vui lắm, từ bé đến giờ, ngoại trừ mấy năm hồi nhỏ thì hiện tại là vui nhất.
Cậu không biết người khác yêu đương như nào, nếu không gặp được Bùi Dĩ Nghiêu, có lẽ về sau cậu sẽ hẹn hò cùng một cô gái, phương thức ở chung nhất định cũng khác với khi ở cùng Bùi Dĩ Nghiêu. Có người nói sau khi qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cảm giác mới mẻ không còn, tình cảm sẽ dần phai nhạt, chia tay là chuyện bình thường.
Nhưng Trần Thính không muốn nghĩ xa quá, trải qua hai mươi năm sống trên đời, cậu nghĩ phải sống hết mình với hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Tình cảm bây giờ giữa cậu và Bùi Dĩ Nghiêu rất tốt.
“Này, cậu chụp ảnh tôi làm gì thế hả?” Trần Thính nghiêm túc hỏi.
“Chứng minh em vui vẻ.”
“Cậu định…… làm project à?”
“Tôi có thể làm PPT cho mẹ em xem.”
Nghe vậy, Trần Thính nín lặng mấy giây, mặt đỏ rực lên rồi kêu gào: “Cậu mà dám làm thế tôi sẽ lập tức chia tay cậu!”
PPT!
Mệt cậu nghĩ ra đấy Bùi Dĩ Nghiêu!
Sao không nghĩ cách bay lên trời đi!
Bùi Dĩ Nghiêu thấy ý tưởng này không tồi, PPT, số liệu, bảng thống kê, trực quan sinh động, ảnh chụp thì ghép thành video để về sau mang ra xem lại.
Hắn nghe bảo thiệp mời cưới bây giờ có thể làm được cả dưới dạng điện tử.
Nếu Trần Thính không thích thì thôi vậy, hắn có thể đi rửa ảnh, làm thành một quyển album.
Từ khi come out với mẹ, Bùi Dĩ nghiêu vẫn luôn cố gắng tìm ra đáp án cho bản thân. Hắn thừa nhận trước kia mình suy xét còn thiếu xót, thế nên bây giờ hắn phải cân nhắc thật cẩn thận.
Trần Thính sẽ tốt nghiệp trước hắn, về sau bọn họ có thể thuê nhà bên ngoài ở cùng nhau, tốt nhất là thuê gần chỗ Trần Thính làm việc. Còn vì sao lại thuê nhà mà không phải mua nhà, đó là bởi Bùi Dĩ Nghiêu không muốn dùng tiền của ba mẹ, hắn muốn chứng minh mình xứng đàng là người Trần Thính có thể dựa dẫm.
So với để Trần Thính kết hôn với người khác rồi phải chăm sóc một nhà già trẻ, Bùi Dĩ Nghiêu có thể giúp đỡ cậu nhiều hơn.
Nếu cứ cắm đầu học mãi như trước thì không ổn, hắn không thể để Trần Thính vừa đi làm vừa nuôi mình, vì thế hắn đã nghĩ ra một cách có thể kiếm tiền.
Chuyện này đơn giản hơn cả việc chứng minh Trần Thính ở cùng hắn thật sự vui vẻ.
“Gần đây tôi đã tham khảo thị trường chứng khoán, đầu tư kiếm lời. Em thấy tiệm cà phê của Cao Đạc thế nào? Chúng ta có thể tự mở một tiệm ở ngay trường học bên cạnh.”
“……..”
“Không thích à?”
“Không phải…….”
“Thị trường chứng khoán nguy hiểm, mở cửa tiệm ổn hơn.”
Trần Thính buồn bực che kín miệng hắn lại, tên này lại mang chỉ số thông minh ra khoe với mình đây mà, bịt chết hắn mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.