Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 23

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết

21/02/2018

16/10, trong hoàng lịch là ngày đại cát đại lợi, tài thần chính nam, hỉ thần đông nam, quý thần tây nam, thích hợp khai trương, mở cổng, xuất hàng, giao dịch, thu tài, giao lưu. Bởi vậy các cửa hàng định khai trương ngày này thực sự không ít.

Trong ngành bách hóa trong ngày này có hai đại sự, một là Chí Tôn Danh Lưu Square ở khu người giàu phía nam thành phố khai trương, hai là siêu thị giá thấp Minh Giai do Hoa kiều Canada mở ra ở phía đông nam khu bình dân long trọng khai trương. Hai công ty này, một phục vụ thị trường cao cấp, một phục vụ bình dân, lại thể hiện ra hai cực trào lưu phát triển mới cho nên biết bao người chú ý.

Chí Tôn Danh Lưu Square khai trương rất khiêm nhường, trong cửa hàng có tiệc rượu, lẳng lặng khai trương, khách mặc chính trang, ưu nhã chậm rãi đi vào. Mà siêu thị Minh Giai thì gióng trống khua chiêng, không chỉ chiêng trống vang trời, cờ màu phấp phới, còn có đội lân sư rồng biểu diễn trợ hứng, người tiêu dùng hưng phấn mà đẩy xe mua sắm, người vào tấp nập.

Chân Mạch không quan tâm tới người cùng nghề không liên quan gì với mình, sáng sớm liền đi tới cửa hàng, rồi kiểm tra tất cả hàng hóa một lần, sau đó chuẩn bị nghênh tiếp khách nhân.

Hôm nay, hắn mặc nguyên bộ âu phục màu tím, áo sơmi trắng như tuyết, cravat có hoa văn ẩn, đặc biệt tiêu trí tiêu sái.

Nhân viên bán hàng đều ít nhiều căng thẳng, hắn mỉm cười gọi mọi người tập hợp, nói nói mấy câu, bảo họ đừng quá hoảng, bảo họ coi như đây là tốt nghiệp, học hỏi kỹ xảo đàm phán của khách hàng, đừng lo tới lợi nhuận buôn bán, then chốt phải có phong độ, tư thái phải đẹp.

Mọi người nghe thế cũng nở nụ cười, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

————————-

Không có nghi thức cắt băng, nhưng có người lục tục đưa lẵng hoa tươi đến. Đây cũng không phải là loại lẳng hoa thông thường dùng cho ngày khai trương để cho đẹp, người chủ thường đi đặt hàng, sau đó viết tên người khác giả dạng hàng tặng, những lẳng hoa cho thuê 10 đồng 1 ngày, ai ai đều có thể thuê. Những lẵng hoa này đều là của những doanh nghiệp có tiếng đưa tới chúc mừng. Mỗi lẵng đều tinh mỹ, hoa tươi từng đóa lớn kiều diễm ướt át. Phía trên còn có dải băng đỏ dài rũ xuống, có lời chúc may mắn bằng nhũ vàng, một số chữ thông thường đơn giản như “Tài nguyên quảng tiến”, “Tài vận hanh thông”, “Sinh ý thịnh vượng”,….. Khiến cho cửa hàng thêm thêm bầu không khí vui tươi.

Tiết Minh Dương cũng chạy lại đây. Y là cổ đông lớn nhất của cửa hàng, phần lớn khách hàng cũng đều là y mời tới, y tất nhiên phải đứng ra tác chủ, giới thiệu tân khách cho Chân Mạch. Tiểu cổ đông khác chúc mừng vài câu rồi bắt chuyện với khách, giúp đỡ xã giao, còn những thứ khác một mực không hỏi.

Kỳ thực, tối hôm qua y vẫn ở chỗ Chân Mạch, nhưng vì sợ lời ra tiếng vào, hai người mới một trước một sau mà tới. Chân Mạch đi rồi, y đứng ngồi không yên, cứ mong được chắp cánh bay ngay tới cửa hàng.

Từ khi đại lễ Quốc khánh qua đi, Tiết Minh Dương đêm nào cũng ở lại nhà Chân Mạch, cùng hắn tình ý thâm nùng, triền miên không ngớt. Chân Mạch vẫn như vậy, khi cùng y ôm ấp thì nhiệt tình như lửa, đến khi y buông tay thì lãnh đạm như nước, làm hại y trong lòng bất ổn, tận đến khi ôm hắn vào lòng mà ngủ, lúc này tâm tình mới thoáng an tâm.

Dù hai người cùng trong cửa hàng, nhưng cả hai rất ăn ý với nhau, chỉ nói chuyện công sự. Nói vài câu, nhóm khách hàng đầu tiên đã xuất hiện. Tiếp theo, tân khách lục tục vào, bọn họ liền bắt đầu công tác căng thẳng.

Hôm nay, người có tư cách nhận được thiệp mời đều là phú hào trong thành phố, tài sản từ vài tỷ trở lên, còn một nhóm ít người tài sản chỉ có mấy trăm ngàn, nhưng là danh nhân có danh tiếng lớn trong xã hội, bởi vậy có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về tiền tài.

Cách làm này của bọn họ tạo nên một phen chấn động không nhỏ trong thế giới thượng lưu, không ít người ngửa đầu nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhận được một tấm thiệp mời. Bởi vậy phàm là người được mời đều cố gắng hết sức tới, có mấy người đang ở nước ngoài làm việc cũng bay trở về tham dự.

Rất nhanh, vườn hoa sân thượng, phòng khách Danh Lưu đều tụ tập rất nhiều người. Các nam nhân đều cùng vợ đến đây, các bà chủ lớn cũng mang theo chồng, có chút người mang theo dăm ba người bạn, ăn mặc cực kỳ trang trọng, trong lúc nhất thời tranh kỳ khoe sắc, trong không khí tràn đầy đủ loại nước hoa hàng hiệu.

Phòng khách này là kiến nghị của Chân Mạch, tiện dụng để các bà vợ phú hào rãnh rỗi đến đây tụ hội cùng nhau. Phong cách tu sửa của phòng khách rất giống bờ trái Paris, rất có khí tức văn nhã, thanh cao, cà phê, nước trà, điểm tâm đều là thượng đẳng, nhưng đều miễn phí. Báo chí cũng là mới nhất trong ngoài nước, để cho khách hàng có thể tùy ý lựa chọn. Kỳ thực cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng có thể thỏa mãn được tâm lý muốn được đối xử cao quý của khách hàng.

Quả nhiên, có rất nhiều phụ nữ nghe nói mọi thứ đồ ở đây là miễn phí liền hưng phấn mà hẹn nhau sau này thường đến đây tụ hội.

Có dịp các vị phú hào đều tụ tập ở đây, các nam nhân cũng rất hài lòng, đặc biệt khi họ thấy đối tác hoặc bạn bè lâu rồi chưa gặp mặt xuất hiện ở đây thì càng cao hứng.

Vì vậy, các ông chủ bà chủ quyền thế tay cầm ly rượu, tụ tập ở đây đàm luận cao xa, trọng tâm câu chuyện không rời tình hình kinh tế, xã hội trong ngoài nước, biến động trong ngành nghề kinh doanh, bất động sản, chứng khoán,….

Người nhà của bọn họ cũng có chuyện để nói. Mấy bà vợ cực kỳ hứng thú với hàng hóa đang trưng bày, thỉnh thoảng nghị luận, liên tiếp thử y phục, tham mưu cho nhau, hết sức vui mừng.

Chân Mạch rất thành thạo chu toàn cho tất cả những người có tiền có quyền trong đây, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất xuất chúng.

Có rất nhiều người chú ý tới hắn, hỏi Tiết Minh Dương: “Ở đâu mà cậu tìm được một bảo bối như thế vậy?”

“Cái gì bảo bối? Dùng từ đứng đắn chút đi.” Tiết Minh Dương cười nói. “Đây chính là nhân tài cấp đỉnh mà tôi đào được đó.”

“Nhìn ra được mà, tuyệt đối là người quản lý đứng đầu. Aiiii, cậu cho người ta đãi ngộ thế nào. Nếu như không tốt, tôi cũng muốn đào.” Có người nửa đùa nửa thật nói.

Tiết Minh Dương cười nói ha ha: “Cậu xem tôi là người hẹp hòi sao? Nhân tài cấp đỉnh đương nhiên có đãi ngộ cấp đỉnh. Dù là làm công, tôi cũng cho hắn thành hoàng đế làm công, ai cũng không cướp được.”

—————————

Lúc y đang nói, ba vị thành viên ban giám đốc Kim Thần plaza cũng đại giá quang lâm. Bên cạnh Kim Huy là An Lệ mặc một chiếc quần dài màu trân châu.

Thấy Chân Mạch, bọn họ đều ngẩn ra.

Sắc mặt Kim Huy cùng An Lệ trở nên xấu vô cùng. An Lệ xoay người muốn đi, Kim Huy nhẹ giọng kêu: “An Lệ, đừng làm cho anh mất mặt.”

An Lệ cũng hiểu, ở đây đang tụ tập nhân vật nổi tiếng khắp thành phố này, nếu như cô tức giận bỏ đi, mặt mũi Kim Huy sẽ mất hết, ngày mai lời đồn đãi bay đi khắp chốn, sau này cô cùng Kim Huy làm sao dám ngẩng mặt nhìn người. Nghĩ vậy, cô lập tức đứng lại, xoay người, gắn lên trên mặt một nụ cười thật tươi, ưu nhã khoát tay Kim Huy,

Kỳ thực cô cũng có điểm mạnh của riêng mình, làm phu nhân cao nhã dư dả, chỉ là khi ở Kim Thần plaza va chạm quá lớn, lại không có bản lĩnh gì, nên tránh không khỏi xấu mặt, vì vậy mà hình dạng lúc ấy có phần hung dữ.

Chân Mạch thân là tổng giám đốc, những người tới cửa đều là khách hàng quan trọng, tất nhiên sẽ không tính toán chuyện trước đây, lúc này đi ra cửa, nhiệt tình nghênh đón: “Kim tổng, Vi tổng, Triệu tổng, An quản lý, bận rộn thế này còn đại giá quang lâm tới chỗ hèn này, thật sự là hoan nghênh, hoan nghênh.”



Vi Thần An cười nói trước tiên: “Tiểu Chân, thế nào không nói một tiếng đã đi rồi vậy? Chuyện gì cũng có thể nói với nhau được mà.”

Triệu Lịch Dương cũng cười: “Đúng vậy đó, thanh niên bây giờ, đụng một chút là vỗ bàn nhảy dựng lên, quả thực khiến mấy lão già chúng ta không thể thích ứng.”

Chân Mạch lễ phép bắt tay cùng bọn họ, mỉm cười: “Triệu tổng lại đùa tôi rồi, các vị mới gọi là trẻ trung khoẻ mạnh, là trụ cột vững vàng của xã hội, tôi tuổi trẻ khí thịnh, đối xử với mọi người vẫn còn chưa thành thục, còn cần các vị chỉ giáo cho.”

An Lệ hừ nhẹ, nhỏ giọng nói: “Ai dám chỉ giáo cậu? Từ một tiểu quản lý nhảy lên thành tổng giám đốc một cửa hàng cao cấp, so với bước cầu thang còn nhanh hơn, chẳng biết là có gì mờ ám không.”

Kim Huy mạnh tay kéo cô, ý bảo cô nói năng cẩn thận.

Chân Mạch tiến lên một chút, thân thiết cười nói: “An quản lý, hôm nay chị thật đẹp, thật biết cách ăn mặc, ở đây chúng tôi mới vừa khai trương, còn cần chị cho thêm vài ý kiến.”

An Lệ vừa nghe thế, hờn dỗi nhất thời đều tiêu tan thành mây khói, hài lòng nở nụ cười: “Tiểu Chân, cậu thật là khéo nói, nghe nói chỗ này đều là hàng tốt nhất cả, hơn nữa chỉ có riêng thành phố này có, tôi đương nhiên là phải quang cố đây nhiều nhiều rồi.”

“Vậy thực sự là cảm ơn chị.” Chân Mạch cười cười, khách khí mời bọn họ đi vào.

Chờ tới khi đến phòng khách ở tầng thứ ba, Tiết Minh Dương ở xa xa đã nhìn thấy họ, vội vã chạy lại đây, cùng ba người nhiệt liệt hàn huyên một trận.

Kim Huy nhã nhặn cười nói: “Minh Dương, tiểu tử này, cậu thật đúng là nói được thì làm được, thật sự đào Tiểu Chân ở plaza của chúng tôi đi, thật là không thành thật.”

Tiết Minh Dương liên tục lắc đầu: “Đây không liên quan đến tôi nghen, là tôi nghe Chân tổng từ chức nên mới nhào ra, giành trước, cậu có thể khen tôi mau tay lẹ chân, nhưng không thể nói tôi đục khoét nền tảng của cậu. Đây là không đúng sự thật nghen.”

“Đúng, hiện tại là Chân tổng rồi.” Kim Huy cười cười nhìn thoáng qua Chân Mạch. “Chân tổng, lúc cậu còn ở Kim Thần plaza chúng tôi, thực sự là ủy khuất cậu rồi.”

“Nào có?” Chân Mạch mỉm cười. “Tôi còn phải cảm ơn Kim Thần plaza đã cho tôi cơ hội phát huy ấy chứ.”

Tiết Minh Dương ở giữa ngăn trở giao phong hàm súc của bọn họ lại, cười nói: “Được rồi, giờ cả hai một là chủ một là khách, cũng là duyên phận, sau này còn phải tới đây ủng hộ đó nha. Được rồi, Kim Huy, Thần An, Lịch Dương, Lý nhị ca cũng tới, ở bên kia.”

Ba người vừa nghe, nhất thời đại hỉ, nhìn theo tay y, thấy một nam nhân thấp bé nhã nhặn ngồi ở một góc, mỉm cười gật đầu với bọn họ. Bọn họ lập tức để lại Chân Mạch, nhanh chân bước qua bên đó.

Lúc này Tiết Minh Dương mới nhìn về phía Chân Mạch, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Bọn họ có nói gì khó nghe không?”

“Không có.” Chân Mạch rộng rãi cười nói. “Tất cả mọi người là người hiểu biết, tôi lại không làm cái gì nguy hại đến bọn họ, không để họ sượng mặt, không vào làm cho địch thủ bọn họ, hơn nữa hiện tại ăn nên làm ra, bọn họ khó xử tôi làm gì?”

Tiết Minh Dương nhìn đôi mắt rạng rỡ sinh huy dưới chùm đèn treo thủy tinh óng ánh của hắn, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng nhiệt, miễn cưỡng ức chế bản thân, tận lực ổn định thanh âm, giả vờ bàn công việc: “Được rồi, Tiểu Chân, chúng ta đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”

——————

Chân Mạch liền cùng y xuống lầu hai. Tiết Minh Dương kéo hắn vào toilet, thấy bên trong không ai, liền không quan tâm đè hắn ra tường, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng manh trong suốt của hắn.

Chân Mạch ngẩn ra, tiếu ý không khỏi tiệm nùng. Hắn dựa sát vào tường, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi đánh một vòng, đảo qua môi y.

Tiết Minh Dương hít một hơi thật dài, tách ra khỏi hắn, nỗ lực khắc chế dục vọng đang tăng vọt của bản thân, không cần xem gương trên tường cũng biết bây giờ hình dạng bản thân cực kỳ chật vật.

Nụ cười Chân Mạch rất tươi nhìn y, nhẹ giọng: “Tiên sinh, cần hỗ trợ không?”

Tiết Minh Dương oán hận nhìn hắn, một lát mới nói: “Em thực sự là yêu tinh hại người mà.”

Trên mặt Chân Mạch tràn đầy thần tình hào hiệp phi dương, chậm rãi nói: “Anh tự nguyện mắc câu mà.”

Tiết Minh Dương che mặt, rên rỉ một tiếng: “Là anh tính sai rồi, anh cứ tưởng mình là người câu cá, ai ngờ chính anh mới là con cá nhỏ đáng thương. Chân tổng, em dự định kho hay hấp đây?”

Chân Mạch nghiêm trang nói: “Em thích nướng, như vậy mới biết được cá ngon hay không, cá còn sống còn nhảy mới là cá ngon.”

“Chết tiệt!.” Tiết Minh Dương nhào qua, đè hắn vào tường, đem mặt vùi vào vai hắn, cúi đầu nói. “Chân Mạch, làm sao bây giờ? Anh thật sự đã sa lưới rồi.”

Chân Mạch ngẩn ra, trong mắt nổi lên một tia hỏa hoa = lửa nhỏ rồi lập tức tàn lụi. Hắn hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói vào bên tai Tiết Minh Dương: “Em cùng anh sa lưới.”

Tiết Minh Dương lập tức ngẩng đầu lên, vui mừng ra mặt: “Thật sự sao? Em thật sẽ theo anh?”

Khóe môi Chân Mạch thủy chung vươn nét cười, lúc này khẳng định gật đầu.

Tiết Minh Dương ôm chặt lấy hắn: “Tốt, vậy cùng nhau sa lưới thôi, dù cho vạn kiếp bất phục.”



Chân Mạch lần thứ hai gật đầu.

Trái tim trước giờ vẫn căng thẳng của Tiết Minh Dương cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Y ôn nhu hôn Chân Mạch, nhẹ giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước.”

Chân Mạch gật đầu, thay y chỉnh lý một chút cái cravat vì bị đẩy kéo mà có chút lệch, rồi vuốt phẳng áo khoác âu phục của y.

Tiết Minh Dương ngoan ngoãn chờ hắn làm xong mới vui sướng cười cười, mở cửa, thong dong đi ra ngoài.

Chân Mạch nhìn gương, chỉnh lý tóc tai cùng y phục của mình, ngặm một ngụm nước lạnh để đôi môi còn đang ửng đỏ của mình nhạt đi rồi súc miệng, mở rộng cửa đi ra ngoài.

———————–

Vừa đi lên phòng khách, liền phát hiện Cao Kiến Quân cũng tới.

Vợ anh ta tự nhiên cũng trong danh sách khách mời, đồng thời đã đến từ sớm, đang cùng mấy bà chủ lớn cùng phu nhân các nhân vật nổi tiếng trò chuyện vui vẻ vô cùng. Chân Mạch có Tiết Minh Dương chỉ điểm, liền nhận ra nữ sĩ có y phục khoa trương kia là Cao phu nhân, nhất thời do dự, không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không. Bất quá, những khách hàng nữ này là do Ngụy Dĩ đi xã giao nên các nữ sĩ chỉ thấy y thì trước mắt sáng ngời, thấy y không lại chào hỏi cũng lý giải, chẳng chê trách.

Cao Kiến Quân tới một mình, không mang Thẩm An Ninh. Chân Mạch an tâm một chút. Thẩm An Ninh vốn không thích những chuyện thế này, hơn nữa phong cách ăn mặc ở đây cũng thực sự không thích hợp với cậu, cho dù Cao phu nhân không quang lâm, cậu cũng sẽ không đến.

Thấy hắn, Cao Kiến Quân đang cùng bạn bè chào hỏi cũng phất phất tay với hắn, hắn mỉm cười gật đầu.

Cao phu nhân đang trò chuyện rất hưng phấn cùng bạn bè cũng chú ý tới cảnh ấy, không khỏi nhìn nhìn Chân Mạch một hồi. Bạn của cô là một bà chủ giàu có, nói đùa: “Chắc hắn không phải người kia của chồng cậu đó chứ?”

Phu nhân vội vã lắc đầu: “Không có khả năng, tôi nghe người ta nói thằng kia là ca sĩ hát quán bar.”

Nữ lão bản lấy làm kinh hãi: “Không thể nào? Gu thưởng thức của chồng cậu sao lại tệ đến thế?”

“Hừ, tôi cũng giật mình luôn.” Cao phu nhân phẫn nộ. “Nói thật, nếu người của anh ta thật là vị Chân tổng này, tôi cũng không tức đến thế, thậm chí vun vén cho bọn họ nữa kia.”

Nữ lão bản nở nụ cười: “Đúng vậy, một diệu nhân tinh xảo như thế, tôi cũng thích nữa là…”

Cao phu nhân nhịn không được nhìn Chân Mạch một cái.

Nữ lão bản phát hiện thấy thế, cười nói: “Bằng không, cậu đi cua Chân tổng kia đi, chờ có được hắn rồi, bỏ thằng cha Kiến Quân kia đi, không phải mọi người đều vui mừng sao?”

Cao phu nhân bật cười: “Nghe cậu nói kìa, dễ thế sao? Hắn làm tổng giám đốc ở đây, một năm tiền lương cộng tiền thưởng, tiền lãi, chỉ sợ trên dưới hơn trăm ngàn, có khi cả triệu, cần gì theo tôi?”

Nữ lão bản cười tủm tỉm nhìn nhìn Chân Mạch, trong mắt hiện lên sự hưng phấn của dục vọng chiếm hữu: “Lương một năm cả triệu thì sao? Cậu quăng 1 tỷ ra thử xem, xem hắn có động tâm không? 1 tỷ chưa đủ, thì quăng 3 tỷ ra. Thế giới này, có gì mà tiền không mua được?”

Cao phu nhân biết vị nữ lão bản bên cạnh mình chính là chưởng môn nhân phái tận hưởng lạc thú nổi tiếng trong thành phố, nghe thế cũng chỉ cười cười lắc đầu: ” Thử thì cậu thử đi, tôi chỉ muốn nhìn mà thôi.”

Nữ lão bản kia nghe thế, trong mắt tinh chớp động, dường như cũng nghĩ như thế thật.

————————

Chân Mạch tự nhiên không biết quý khách hôm nay đang bàn luận về mình, cho dù có biết hắn cũng chỉ thờ ơ mà thôi. Thế nhưng, đêm tới, khi kết toán doanh ngạch hôm nay thì hắn thật sự lại hoảng sợ.

Hôm nay mỗi người đến dự đều đặt mua hàng hoá. Giá cả hàng hóa ở đây tương đối ‘cao’, một chiếc áo sơmi 12.000, một đôi giày da 30.000, một chiếc áo ba-đờ-xuy 100.000 … Khách vẫn mua như thường, tất cả đều lấy thẻ vàng mà quét. Tiêu phí ít nhất cũng là 20.000, người ủng hộ tối đa thì 270.000. Hôm nay tổng cộng mời 120 người, hơn nữa bọn họ còn mang theo người nhà, bằng hữu, khoảng chừng 300 người, chỉ nói nói cười cười như thế, doanh ngạch thu được đã tới 20 triệu.

9 giờ tối, Danh Lưu Square đóng cửa, nhân viên bán hàng lục tục đi về. Chân Mạch kiểm tra mọi thứ lại một lần nữa, nói bảo an cẩn thận một chút, rồi rời đi.

Tiết Minh Dương chờ hắn ở bãi giữ xe. Dưới ngọn đèn sáng tỏ, chiếc xe đỏ tươi của y càng khiến người khác chú ý thêm.

Chân Mạch mở cửa xe, ngồi vào, cười nói: “Anh quá khoa trương rồi nha. Không sợ có người thấy, nói cho vợ anh sao?”

“Không sợ.” Trên mặt Tiết Minh Dương tràn đầy nét cười, lắc đầu. “Hôm nay là đại hỉ khai trương, chúng ta chúc mừng một chút được không?”

“Lại chúc mừng?” Chân Mạch nhịn không được nở nụ cười. “Thật có nhiều dịp cho anh mượn cớ chúc mừng.”

“Đúng mà, vốn nên chúc mừng mà.” Tiết Minh Dương cười nói ha ha. “Thế giới tốt đẹp như thế, sự nghiệp thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, ái nhân đồng chí bên người, em nói thế có đúng là chuyện vui nhất trên đời hay không?”

Chân Mạch nhìn y, cười gật đầu: “Phải.”

______________________

Kaori:Thật thích cái màn ban điều hành Kim Thần plaza đến buổi khai trương. Cho chừa cái tội ức hiếp công nhân nhé, mất nhân tài rồi. Giờ người ta đi rồi mới tiếc à, trễ rồi em ơi. Đáng đời. J. Không biết với cái kiểu làm việc đó Kim Thần plaza còn đứng vững bao lâu nữa ha! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook