T.h.i.r.d.s - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 1 - Chương 4: Quyển 1 - Chương 2
Charlie Cochet
29/11/2021
Coniuctis Viribus: With United Powers
Đó là dòng chữ được khắc trên phiến đá, đặt phía trên một cánh cửa đồ sộ dát vàng, sừng sững hiện lên trước mắt.
Dex có thể đếm trên đầu ngón tay số lần mà anh đứng trước cửa tòa nhà này, cũng như những dịp anh được phép bước vào bên trong. Mặt tiền của tòa nhà cũng hào nhoáng y như chính tổ chức đang hoạt động bên trong vậy. Nằm giữa phố Tây 38 và phố Đông 42, trụ sở của THIRDS tại Manhattan trên Đại lộ 1 thực sự chính là một biểu tượng đại diện cho sự tiến hóa về mặt thực tiễn của thế giới. Thật khiến nhân loại phải bất ngờ khi dòng chảy của lịch sử loài người có thể xuất hiện sự thay đổi chóng vánh chỉ trong chớp mắt, hay đúng hơn, chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Khi Eppione.8 khiến cả thế giới lâm vào hỗn loạn, Dex vẫn chưa trưởng thành, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ, khi anh còn nhỏ, cha mẹ thường kể cho anh nghe những câu chuyện, cố gắng khiến anh hiểu được vì sao mọi thứ lại sôi sục và chao đảo chỉ vì loài virut ấy, tại sao nhiều người lúc nào cũng phẫn nộ như vậy, đập phá đồ đạc, rồi cuối cùng phát điên. Với một đứa trẻ mới chỉ vừa 5 tuổi thì mọi thứ thật đáng sợ, và anh không dám ngủ một mình nữa. Khi cha anh vắng nhà vì công việc, Dex sẽ khóc, sợ rằng đám người xấu sẽ bắt mất ông. Và rồi, chuyện đó đã xảy ra thật. Không chỉ cha, còn cả mẹ anh nữa.
Dường như khi xây dựng trụ sở của THIRDS tại Manhattan, người ta không hề ngần ngại vung cả núi tiền. Tòa nhà sừng sững, hiên ngang với những lớp đá cẩm thạch điểm xuyết ánh vàng tạo nên điểm nhấn ấn tượng. Xung quanh tòa nhà là cây xanh, thảm cỏ được bố trí và chăm sóc một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Ngoài cùng được gia cố bằng một bức tường đá kiên cố với hàng rào sắt sắt mạ vàng. Đằng sau chiếc cổng xa hoa kia, bước vào khoảng thông tầng, những bức tượng của các vị thần Hy Lạp được dát vàng ngự trên các phiến đá cẩm thạch đặt ngay chính giữa, kế đó là những dãy ghế dài bằng đá hoa cương được sắp xếp rất có phong cách. Cả tòa nhà được thiết kế theo phong cách Art Deco như thể để ganh đua cùng kiểu cấu trúc cổ điển của phần còn lại ở thành phố New York. Thực sự ra, trụ sở của THIRDS có thể sánh với khách sạn Waldorf Astoria về độ xa hoa sang trọng hơn bất kỳ tòa nhà chính phủ nào khác.
Dex không biết cặn kẽ về cách thức tổ chức hoạt động của THIRDS. Nhưng anh biết đây chính là lực lượng mà Chính phủ phải nhờ cậy đến trong trường hợp có tình huống cực kỳ khẩn cấp. Sau sự kiện thảm sát ngày 1/5 và các vụ bạo loạn vào những năm 80 khi sự xung đột giữa loài người và loài Therian đạt đến đỉnh điểm, tất cả các công dân đã đề nghị thành lập một cơ quan thực thi pháp luật có thể giải quyết những mối đe dọa từ phía người Therian, nhưng đồng thời cũng đảm bảo bình đẳng, an toàn cho cả hai giống loài.
Cơ quan THIRDS từ đó được thành lập và tổ chức thành các đội, mỗi đội có cả người thường và người Therian, bất kể là các đặc vụ, thư ký hay quan chức cao cấp. Các sĩ quan cấp cao sẽ làm việc theo từng nhóm 2 người, nhưng không nhất thiết phải ngang bằng nhau về mặt cấp bậc, giống như Tony giữ cấp bậc Trung sĩ, làm việc với một Trung úy thuộc loài Therian. THIRDS cũng là một tổ chức chính phủ đa văn hóa đầu tiên ủng hộ bình đẳng chủng tộc, giống loài, tôn giáo, giới tính và xu hướng tính dục. Mục đích của THIRDS nhằm để chứng tỏ một điều, dù có sự khác biệt về đức tin và văn hóa, cả loài người và loài Therian đều có thể chung sống một cách hòa bình hướng đến chân lý tối cao. Đương nhiên, mọi chuyện không hề đơn giản như cách nói bên ngoài, nhưng ít nhất thì đây vẫn là những bước tiến ban đầu hướng đến một điểm đích đúng đắn trong vòng 40 năm đầy bất ổn vừa qua.
Như tất cả các tổ chức quân sự có nguồn vốn từ Chính phủ khác, Cơ quan THIRDS có một nguyên tắc bất thành văn cơ bản "biết những thứ cần biết" và "không biết những thứ không nên biết". Khi bạn là một đặc vụ của THIRDS, tất cả mọi người đều không được phép can thiệp vào công việc của bạn. Cha và em trai của anh không bao giờ thảo luận về chuyện công việc, thậm chí cả với Dex. Giờ thì anh lại ước rằng mình ép họ phải nói nhiều hơn với mình. THIRDS không tin tưởng bất kỳ một ai ngoài gia đình của họ, gia đình THIRDS.
"Mày định đứng đây nhìn chằm chằm cả ngày, hay là đến đây nhận công tác thế con trai?"
Giọng nói trầm trầm quen thuộc khiến Dex nở một nụ cười tươi rói, và khi anh vừa quay lại thì được bao bọc bởi một cái ôm thật chặt như muốn bóp gãy cả xương anh.
"Cha." Dex chỉ có thể hấp háy được lời chào khi cả người anh bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Cằm của Tony run lên vì tiếng cười sảng khoái của ông, và ông ôm siết Dex thêm một lần nữa trước khi thả anh xuống. "Mày không biết cha mừng thế nào đâu, con ạ." Ông giữ lấy cánh tay của Dex, gương mặt của ông lại trở nên nghiêm nghị với một cái nhíu mày. "Cha mày lo muốn chết. Gặp phải chuyện gì thế con trai? Mày không biết phải cầm cái điện thoại chết dẫm của mày lên và gọi điện báo cho cha là mày vẫn sống nhăn răng à?"
"Con xin lỗi. Con đã định gọi rồi, con thề, nhưng mà vài tuần qua lắm chuyện rắc rối quá. Con về nhà thì Lou lại đòi chuyển đi, rồi kế đó con phải trả lại chiếc xe đã thuê nhưng phải đến chỗ sửa xe ô tô trước..."
"Lốp bị xịt à?"
Dex gật đầu. "Sau đó..." Anh đột nhiên ngưng lại, vì hai má anh bị cha anh véo, vặn lên vặn xuống. Ôi trời, anh thấy mình lại trở về với thời là một đứa trẻ 13 tuổi, bị phạt vì tội đánh nhau ở trường học – mà đương nhiên anh đâu phải kẻ khởi xướng chuyện đó – và Dex nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, đó chính là trèo qua cửa sổ phòng ngủ để chạy tới công viên. Nhưng rồi dây giày của anh bị kẹt vào chiếc đinh bên bệ cửa sổ, và rồi anh không tránh khỏi cái định mệnh thê thảm khi ngã chúi đầu vào bụi hoa hồng nhà bà Jones ở ngay bên dưới.
"Mặt con bị làm sao thế này?"
"À..." Dex cố để phát ra tiếng khi hai má anh đang bị cha anh dằn vặt, cứ lầm bầm mãi cho đến lúc Tony dừng tay. "Con bị đánh hội đồng tại bãi đỗ xe sau phiên xét xử." Dex chẳng buồn giấu diếm sự thật, phần nhiều là vì anh muốn giấu cũng giấu chẳng nổi. "Và sáng hôm sau con lại bị chơi tiếp một lần nữa, ở trong phòng đựng chứng cứ."
"Hiểu rồi." Tony vân vê ngón tay trên môi mình và rồi xoay bờ vai cường tráng. Ông mím môi, tay chuyển từ đỉnh đầu húi cua xuống chiếc cằm lún phún râu quai nón màu muối tiêu. Đờ mờ, ăn cám rồi. "Con trai, mày muốn nói gì với cha nào?"
Ăn cám thật rồi.
"Cha ơi..."
"Thôi xin, mày đừng cha này cha nọ với ông già này, mất công. Nhất là không phải trong lúc đứng trước mặt cha rồi kể lể về việc mày đã bị đám đầu đất kia đánh cho bầm dập như thế nào."
"Con không có..."
Tony đưa một ngón tay lên chặn lời sắp tới của anh. "Giờ hai ta sẽ không nói về chuyện này nữa vì còn hằng tá thứ phải làm, nhưng mày cứ chờ đấy con trai ạ, rồi sẽ có dịp nào đó cha sẽ nói chuyện với thằng nhãi mày về vấn đề này. Giờ thì mày làm cấp dưới của cha, mày mà để cha phải thất vọng vì mày thì mày cứ xem chừng đấy. Rõ chưa, con trai?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết."
Hiện tại có cố gắng để tranh luận cũng không thể rồi. "Đã rõ, thưa sếp."
"Đi thôi." Tony đi ngay sau Dex, anh phải ưỡn thẳng vai, đi hiện ngang như bản thân là một đặc vụ chân chính chứ không phải là một đứa trẻ 13 tuổi nào đó. Cha anh không ngừng gắt gỏng, lầm bầm với anh. Có lẽ Dex đã vui mừng quá sớm về chuyện được hoạt động cùng với các thành viên trong gia đình của mình. Ngay từ khoảnh khắc anh bước vào trụ sở, anh đã nghe thấy có người gọi tên mình.
"Dex!" Cael lao tới, vươn tay ôm chầm lấy anh, siết chặt. "Giờ anh là một trong số bọn em rồi. Em mừng quá!"
"Ừ thì, cũng không hẳn thế đâu. Anh không có hứng thú về việc phát ra mấy tiếng rên thích thú và khao khát chơi với mấy quả bóng tròn như em đâu."
"Anh đúng là đồ đểu. Đây là em vẫn đang vui vì anh được tuyển mộ đó thôi, chứ sau khi chuyện này hết mới lạ rồi thì em sẽ đập anh một trận nhừ tử."
Dex cười, vỗ vỗ vào má cậu em trai. "Anh cũng mừng vì mình được làm việc ở đây."
"Được rồi, dừng ngay." Tony càu nhàu, mặc dù Dex thừa biết là do ông đang cố nhịn cười. "Giờ phút mùi mẫn đến đây là kết thúc. Cael, nhấc mông mày về lại Sparta ngay cho cha."
"Vâng, thưa sếp." Nháy mắt với Dex một cái, Cael lại chạy vụt đi.
"Sparta là gì thế cha. Ôi, mong là ở đó có mấy người ăn mặc theo kiểu La Mã ngày trước." Dex nói, hai tay chắp lại ra vẻ như đang cầu nguyện.
"Mơ đi. Đó là cơ sở huấn luyện, mọi người đặt tên là Sparta. Ở đó không có ai ăn mặc theo kiểu La Mã như mày muốn nhưng lại sẵn sàng cho mày nhừ đòn khi tham gia tập luyện đấy con ạ." Tony cất bước, Dex hối hả theo sau. Được sát cánh bên cạnh gia đình như vậy khiến mọi thứ anh phải trải qua trước kia đều trở nên đáng giá. Gần như vậy. "Đã đọc qua file giới thiệu chưa con?"
"Con đọc rồi." May mà tất cả các tài liệu đã được số hóa, chứ không thì chắc người ta phải chặt cả một rừng cây cỡ nhỏ để in được hết mọi thứ mất. File tài liệu bao gồm tất cả những thông tin từ luật pháp liên quan đến loài Therian cho tới các chính sách của THIRDS và chế độ quản lý đặc vụ. Lại còn có cả một mục riêng quy định về các loại thức ăn có mùi tại nơi làm việc nữa.
"Có rất nhiều các cơ sở của THIRDS trải dài trên khắp Manhattan, trong đó gồm cả những cơ sở phục vụ các chiến dịch đặc biệt. Tuy nhiên, con sẽ làm việc tại trụ sở chính ở phân khúc Manhattan này. Có 3 cục tại đây, lần lượt là Cục Tình báo, Cục Trinh sát và Cục Quân sự với tổng số nhân viên là 8000 người. Mỗi Cục được chia nhỏ thành 4 đơn vị - Alpha, Beta, Delta và Omega. Đơn vị Alpha và Beta sẽ giải quyết những vụ án mang tính chất nghiêm trọng, trong đó Alpha sẽ phụ trách những vụ có tính chất rất nghiêm trọng. Delta và Omega thì chịu trách nhiệm với các vụ ít nghiêm trọng hơn. Mỗi một đơn vị lại được phân thành các đội, hoặc các nhóm. Đơn vị của con có 10 đội."
Tony dẫn anh đi qua hành lang chính được thiết kế theo phong cách Art Deco của các Cục, từ đây Dex có thể tưởng tượng ra chính mình đang đi dạo xung quanh Nhà ga trung tâm thành phố vào giờ cao điểm. Mọi người đi đứng hay nói chuyện đều rất nghiêm túc, cứ như những thứ họ đang nói hoặc đang làm đều có tầm ánh hưởng lớn. Tại trung tâm của khu vực hành lang, phía trên chiếc bàn tiếp tân bằng đá cẩm thạch xa xỉ, gắn biểu tượng chiếc khiên của THIRDS với hai vòng tròn xoắn vào nhau cuốn lấy một ký hiệu hình nguyên tử, đại diện cho sự kết nói giữa loài người và loài Therian. Chính là vậy đấy. Một liên minh hùng mạnh.
Họ rẽ vào một góc thông ra hành lang rộng với những chiếc thang máy tỏa ánh vàng sáng loáng, Tony dừng lại khi họ đứng trước chiếc thang máy ở cuối đường đi. Dex bất ngờ khi cánh cửa vàng của thang máy tự động mở ra ngay khi hai người vừa mới dừng lại trước đó. Tony cười mỉm, ông chỉ xuống sàn nhà dưới chân họ.
"Có bộ phận cảm biến đó, con trai."
Bên trong thang máy, Dex thấy Tony thao tác trên một bảng màn hình đen loáng với thanh ánh sáng màu xanh quét vân tay. Khi ông quét xong, hình ảnh của ông hiện lên, kèm theo đó là hàng loạt những thông tin khác, bao gồm cả quyền hạn bảo mật. Trước khi Dex kịp đụng tay đụng chân vào táy máy, Tony đã ấn vào nút "A" đang nhấp nháy ánh xanh trên màn hình nền vàng, cánh cửa đóng lại, màn hình tắt đi. Nếu như chỉ thang máy thôi đã oách thế này rồi, anh vô cùng háo hức đến lúc được phép tiếp cận với số thiết bị hoành tráng khác mà THIRDS sẽ cung cấp cho mình.
"Đồng phục vừa vặn đấy nhỉ."
Dex nhìn xuống người mình. "Vâng. Mặc dù mặc đồng phục với sắc đen chủ đạo như thế này có hơi lạ một chút, nhưng mà vẫn chất hơn bộ đồng phục trước đó của con ở HPF." Anh đi một đôi boot quân dụng đen tuyền, chiếc quấn chiến thuật màu than xám đậm kết hợp với dây kéo được thắt vào ngang hai bên bắp đùi, một số túi con đựng lựu đạn và một thắt lưng có thể tự điều chỉnh theo ý muốn để tạo sự thoải mái. Gắn vào hai bên thắt lưng là bộ túi quân dụng có thể tháo rời một cách nhanh chóng và bộ đựng súng được buộc ngang vào phần bắp đùi. Bộ đựng được bọc da và có hệ thống khóa tự động để ngăn không cho người ngoài tiếp cận được khẩu Glock-17 cất bên trong. Phần bắp đùi còn lại giắt một con dao chiến thuật. Anh mặc chiếc áo lót màu đen, khoác bên ngoài là một chiếc áo chống đạn đồng màu với quần chiến thuật. Hai bên vai có gắn phù hiệu, một là phù hiệu thể hiện cho THIRDS tại phân khúc Manhattan và đơn vị trực thuộc Alpha, Đội Thanh trừng Delta nằm bên vai trái. Bên vai phải là biểu tượng chiếc khiên của THIRDS. Tại túi ngực trái và túi ngực phải, chữ THIRDS và tên đặc vụ D. Daley đều được in nổi màu trắng. Một chiếc huy hiệu sáng bóng được gắn vào thắt lưng với số hiệu may mắn của anh – 2108. Nói chung, bộ đồng phục này nhìn quyến rũ kinh khủng khiếp!
"Con trai, cha rất tiếc về chuyện của Lou."
Chuyện đó thì lại không hấp dẫn chút nào. "Con biết ạ." Dex nhỏ giọng. Đã gần một tháng nay từ khi anh phải chịu nỗi đau thấu tim gan đó, và đến giờ nó vẫn cứ âm ỉ trong anh. Phần lớn là bởi anh đã suy nghĩ rất nhiều, rồi cuối cùng anh nhận ra rằng Lou nói không sai. Thực ra, chuyện giữa hai người họ đã định sẵn một kết thúc như ngày hôm đó từ rất lâu rồi. Dù thế, mỗi khi anh nghĩ đến việc Lou đã rời khỏi mình, anh vẫn không thể kìm được nỗi buồn, và thực ra, anh nhớ Lou nhiều lắm. Buổi sáng sau cái đêm định mệnh ấy, anh mặc mỗi chiếc boxer, nằm trên ghế salon trong nhà nốc rượu đến đần cả người. Cũng may, anh đã xóa số của Lou khỏi danh bạ trước đó rồi. Anh quá hiểu bản thân mình mà, anh không muốn lúc say mèm như thế lại nhắn cho Lou một đống tin nồng mùi rượu của mình hay là gửi tin nhắn thoại với nội dung ấu trĩ nào đó. Và chuyện đó còn nói lên điều gì trong mối quan hệ giữa hai người họ nữa khi ngay cả số của bạn trai mình anh còn không thể nhớ nổi?
Giọng nói cứng rắn của cha cắt ngang mớ suy nghĩ đau thương trong đầu anh. "Cha có điều này muốn nói với mày, nghe không con?"
"Được ạ. Để con đi tìm mấy viên bi về đã." Không cần nhìn vào Tony, Dex cũng biết cha anh đang muốn làm gì. "Thôi nhé cha, con không thích cha làm thế đâu."
"Làm gì?" Tony gằn giọng.
"Làm cái trò trẻ con ấy chứ làm gì nữa."
"À, mày thì trò trẻ con nào cũng sõi rồi, con ạ."
Dex ngước mày, nhìn lên cha anh. "Cha biết không, nhiều khi con còn không rõ trong hai chúng ta ai mới là người trưởng thành đấy."
Thang máy báo hiệu một tiếng, mở ra. Hai người cùng nhau bước vào khu đại sảnh lát gạch nền màu xám đậm. "Còn cha lại nhớ mày thua bao nhiêu viên bi đây nhỉ. Hình như là cả túi đầy bi đó, con trai ạ."
"Thôi cha, có gì cha cứ nói đi."
"Lou không phải là người thích hợp ở bên con."
Dex không nói được gì cả. Tony chưa bao giờ nhắc đến chuyện của anh. Hơn nữa, ông cũng không phải là kiểu người hay can dự vào đời sống riêng tư của con cái, trừ khi bọn anh phạm phải sai lầm nào đó cần có sự can thiệp của ông. Lúc đó, ông thực sự là người nắm quyền sinh sát trong tay. Trong suốt thời niên thiếu, anh và Cael đã coi ông như một người hùng, và nhất trí đặt biệt danh cho ông là The Meddler (Người Can Dự).
Anh không chắc mình có thực sự muốn ông giải thích cho mình hay không, nhưng anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ nào đó. Dex hỏi. "Sao cha lại nói thế?"
"Ai là người quyết định bắt đầu chuyện yêu đương đó?" Tony đứng lại, hai cánh tay chắc khỏe của ông khoanh chéo lại trước lồng ngực mạnh mẽ, quay sang nhìn thẳng vào Dex. Mẹ nó. Khuôn mặt nghiêm nghị như vậy cùng với những nếp nhăn trên trán ông khiến Dex nhận ra một điều rằng anh không thể nói qua loa cho xong chuyện.
"Là em ấy. Nhưng con đã không đồng ý nếu mình không muốn."
"Thế rồi ai quyết định về việc cả hai chuyển vào sống chung?"
"Vẫn em ấy. Nhưng cũng giống nhau thôi. Con chấp nhận vì con muốn như thế."
"Hoặc con thực sự chẳng quan tâm đến những việc đó, cái mà con muốn chỉ là khiến thằng nhóc đó vui vẻ thôi."
Dex đứng thẳng lại, giọng nói bắt đầu to hơn bình thường. "Cha, con quan tâm đến cậu ấy rất nhiều."
"Cha không nói con không quan tâm Lou, nhưng cha nghĩ, có lẽ mối quan hệ của hai đứa không hề hoàn hảo như con tự thuyết phục bản thân mình về nó. Dex, cha rất hiểu con. Nên nhớ, cha là người nuôi lớn mày. Khi con yêu thứ gì đó, con sẽ dốc hết tâm sức vào nó, mặc kệ kết quả ra sao cũng không khiến con bận lòng. Có nhớ bộ đồng phục cảnh sát mà cha làm cho con nhân dịp Halloween lúc con 8 tuổi không?"
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt anh. "Vâng, con thích nó lắm."
"Con gần như bám nó không rời, không chịu mặc bất cứ bộ quần áo nào khác. Con ngủ cũng mặc nó, ăn cũng mặc nó, chơi cũng mặc nó, thậm chí mặc nó ngay cả khi đi học."
"Lúc con bị đánh bầm dập cũng là khi mặc bộ đồng phục cảnh sát." Dex nhướn mày, thêm vào câu nói của Tony. "Sau đó thì con nhận ra rằng bộ đồng phục cũng không giúp con nhiều trong việc lùa bắt mấy đứa bạn cùng lớp." Hừm, từ khi ấy trở đi, anh đã bắt đầu phát hiện ra vài điều mới lạ.
Tony vỗ nhẹ lên bả vai Dex. "Ý cha là, khi còn đam mê thứ gì đó, nó sẽ được thể hiện qua mọi hành động của con. Về Lou, con dường như chưa từng bận tâm đến những điều liên quan tới cậu ấy."
"Không đúng. Con với Lou đã cãi nhau về việc mua đồ đạc trong nhà đó."
"Sai rồi. Con chỉ đang đấu tranh cho một thứ duy nhất, đó là thứ mà con thực sự quý trọng. Chính là công việc của mày đấy, con trai ạ. Con sẵn sàng đặt ưu tiên cho công việc trên cả Lou, bất kẻ vào thời điểm nào. Con trai, những lời biện hộ kia của con không có ý nghĩa gì cả. Điều tồi tệ nhất ở đây là việc con vẫn nghĩ như vậy và tiếp tục làm như thế trong vô thức, không hề phát hiện ra."
Dex lùi lại, đút hai tay vào túi quần. Anh không thích hướng phát triển của cuộc đối thoại này chút nào, mà đúng hơn, anh thấy cơn giận của mình đang lớn dần lên. "Vậy thì sao? Giờ con là một gã bạn trai tồi tệ chỉ vì con tâm huyết với công việc của mình ư?"
"Cái mà cha muốn nói ở đây đó chính là con không sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ vì Lou, vậy nên cậu ta mới không thích hợp để sống bên cạnh con cả quãng đời còn lại." Tony đập nhẹ vào lưng Dex trước khi anh lại phát khùng thêm lần nữa.
Họ sóng vai nhau đi trong im lặng, Dex tự hỏi những điều mà cha anh vừa nói liệu có đúng hay không. Anh chấp nhận mối quan hệ yêu đương chỉ vì muốn làm Lou vui vẻ thôi sao? Anh không hề thấy vậy chút nào. Anh đã rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Lou, và dù cho đúng là họ đã cãi nhau nhiều lần vì công việc mà anh đang làm, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận anh không hề quan tâm đến những việc khác.
Khi Lou muốn anh chú ý đến mình, Dex không ngại ngần thể hiện điều đó. Khi Lou muốn anh giúp mở rộng các đối tác làm ăn, Dex cũng rất sẵn sàng hỗ trợ. Khi Lou hỏi anh rằng liệu em ấy có thể đến sống chung với anh được hay không, anh nói anh không lăn tăn gì về chuyện đó. Phải chăng anh không nên làm như thế? Lou gần như là người đầu tiên mà anh quyết định bước vào một mối quan hệ thực sự nghiêm túc. Với Lou, Dex có rất nhiều phút giây mà trước đó anh chưa được trải nghiệm bao giờ.
Giờ có nghĩ lại cũng đâu ích gì. Mối quan hệ đó của anh, cũng giống như công việc của anh tại HPF, kết thúc cả rồi. Tất cả thứ mà anh có thể làm ở hiện tại chính là điều mà xưa nay anh giởi nhất – cắm đầu vào công việc. Đây là cơ hội cuối cùng anh có. Anh nhất định phải thành công.
Làm thám tử tại HPF có nghĩa là anh phải gánh lấy những căm ghét của loài người, bởi vì đó chính là cột mốc cho sự phán quyết dành cho một cá nhân. Trở thành một đặc vụ của THIRDS lại đồng nghĩa với việc anh phải hứng chịu sự căm ghét từ cả loài người lẫn loài Therian. Niềm vui nhân đôi mà. Anh có thể than thở gì đây. Hơn nữa, điều đó nói rằng anh sẽ phải trả giá gấp đôi và lợi ích cũng tăng lên, đương nhiên là trong trường hợp anh vẫn còn sống khỏe mạnh để mà nếm trái ngọt. Mà từ từ... THIRDS, người Therian, đơn vị Alpha... toàn thuộc tính săn mồi!
"Trời đất ơi." Dex thởi hắt ra, đột ngột túm lấy tay Tony khi anh nhận ra sự thật phũ phàng. "Con sẽ bị bọn họ xé tan nát ra như đống phô mai sợi mất!" Anh đã từng bị đâm, bị bắn, bị gãy xương, rạn xương, bong gân, bị đập cho nhừ tử, bầm dập,.. nhưng anh chưa bao giờ chạm trán với những kẻ có thể xé xác anh ra chỉ với một cú ngoạm.
"Mày với phô mai thì liên quan gì?" Tony gỡ các ngón tay của Dex đang túm chặt lấy cánh tay ông, tiếp tục bước đi, mặc kệ Dex như sắp khủng hoảng đến nơi. Khi còn là một thám tử của HPF, Dex chưa bao giờ đối mặt với bất kỳ một đối tượng là người Therian nào khi họ ở trong hình dạng Therian nguyên bản, kể cả những người biết nghe lời nhất. Nói cho cùng, việc thay đổi hình dạng ở nơi công cộng bị coi là hành vi phạm tội mức độ nhẹ, đôi khi cũng là do sự cố phát sinh. Và một khi phạm tội ở trong hình dạng Therian thì trách nhiệm xử lý sẽ thuộc về Cơ quan THIRDS. Giờ anh là một thành viên của Cơ quan này, đương nhiên anh sẽ phải làm việc với những người Therian có thể khiến cho anh sống không bằng chết trong quá trình thực thi pháp luật.
Trường hợp duy nhất Dex từng đối đầu trực diện với một loài Therian ở dạng nguyên bản là khi Cael bước vào tuổi dậy thì và bắt đầu sự thay đổi hình dạng lần đầu tiên. Người Therian có khả năng khống chế việc thay đổi trạng thái, nhưng sự biến đổi vẫn có thể xuất hiện trong những khoảnh khắc căng thẳng cực độ. Đó cũng là lý do vì sao nhiều sự chuyển hóa hình dạng lần đâu tiên trong đời của người Therian lại bắt đầu khi họ bước vào tuổi dậy thì, và chuyện đó xảy ra theo hướng tự phát ngẫu nhiên. Giống như bao người Therian trẻ tuổi khác, Cael cũng gần như phát điên khi trải qua giai đoạn chuyển đổi hình dạng. Mặc dù em trai anh đã tham gia những lớp học bắt buộc đối với các gia đình có thành viên người Therian chuẩn bị bước vào tuổi dậy thì – với mục đích trang bị cho họ đầy đủ kiến thức khi bước vào kỳ biến hình, em ấy vẫn cực kỳ hoảng loạn. Lúc đó, Cael suýt nữa cắn đứt chân Dex với bộ hàm đáng sợ của mình, may mà Tony đến kịp thời, tiêm cho Cael một liều thuốc an thần trong bộ dụng cụ dành cho kỳ biến hình đầu tiên của người Therian.
Mặc dù Dex hiểu, loài Therian dưới hình dạng báo đốm kia chính là đứa em trai Cael của mình và em ấy không hề có ý muốn hại anh, nhưng máu của Dex bắn tứ tung trên sàn bếp, mọi người nhìn thấy còn rùng mình. Chính Tony là người đã giám sát và đảm bảo hai đứa con của ông đều hồi phục về cả thể xác lẫn tinh thần sau khi trải qua cú sốc đó. Vết sẹo mờ nhạt trên cẳng chân của Dex giờ đây đã không còn khiến cho cả gia đình cảm thấy tội lỗi như trước kia nữa – với Tony vì đã không thể can dự vào đúng lúc, với Dex vì nỗi ám ảnh với chính đứa em trai, và với Cael vì đã suýt giết chết anh trai mình.
"Con không hề làm quá lên. Con đang sợ chết khiếp rồi đây."
Tony dừng lại, nhìn thẳng vào anh. "Mày muốn tồn tại được trong giới này thì phải biết lắng nghe cộng sự của mình, thằng con tay mơ ạ."
"Tay mơ? Gì đấy cha? Con làm trong lực lượng được 10 năm rồi đấy."
"Là trong lực lượng Cảnh sát Nhân dân. Còn với thế giới của THIRDS, con chỉ là một tay mơ mà thôi. Con sẽ lại phải đối mặt với hằng sa số chuyện điên khùng mà trước đây con vẫn giải quyết, chỉ khác là lần này các đối tượng có những bộ hàm chắc khỏe và móng vuốt sắc lẹm, lúc nào cũng sẵn sàng xé xác con ra như xé miếng phô mai. Nhớ kĩ lấy cho cha. Khớp hàm và móng vuốt. Đọc theo cha coi. Khớp hàm."
Ông ấy thực sự nghiêm túc. Dex hít một hơi thật sâu và thở ra chầm chậm. Sự sợ hãi của anh dần biến mất, thay vào đó là sự kích thích. "Khớp hàm."
"Và móng vuốt."
"Và móng vuốt." Dex nói, phát âm rõ ràng từng âm tiết một. Anh cực kỳ muốn có thể rút ra móng vuốt từ cánh tay mình, nhưng anh cảm thấy Tony mà biết được sẽ đập anh ngay. Nhưng mà, nó hấp dẫn chết đi được. Có thể do gương mặt anh biểu đạt cảm xúc hiện tại rất rõ ràng, rồi Tony như nhận thấy được, ông chỉ thẳng vào Dex.
"Chuyện này không phải chuyện đùa, Dex. Cha đang nói nghiêm túc với con."
"Con biết mà. Nhìn chỗ gân mạch nổi đầy trên đầu cha là con đã biết rồi." Anh chạm vào chỗ gân mạch ấy nhưng bị Tony gặt tay ra ngay lập tức.
"Mày mất trí rồi hả con? Có nghe cha mày nói gì không thế?"
"Con nghe mà. Con hiểu. Phải biết lắng nghe cộng sự của mình, đúng không. Thế ai sẽ là cộng sự của con vậy?"
Họ lại bước tới một cánh cửa lớn bị khóa, dường như lớp kính ngoài cửa có thể chống đạn với dòng chữ "Khu vực dành cho cá nhân có thẩm quyền" màu trắng đậm trên cửa. Bên cạnh cánh cửa là một màn hình đen khác giống hệt như cái ở trong thang máy vừa rồi. Ở chỗ này ngoài cửa với tường ra thì còn gì khác nữa không đây?
"Để cha nhắc cho mày nhớ một vài điều có nguy cơ rơi ra khỏi bộ não tý hon đáng yêu của mày. Cha là Trung sĩ. Cha biết nhiều thứ khốn nạn trên đời này trước cả mày đấy. Cha mày còn có thừa quyền lực để khiến đời mày ở đây bị vùi dập đến khốn cùng con ạ."
Dex nhìn Tony chăm chú. "Cha đã và đang làm thế với con đó thôi."
"Phải rồi, giờ cha còn có thể làm thường xuyên liên tục hơn nữa kìa." Nụ cười gằn đầy âm mưu của ông khiến Dex giật mình lùi lại. Lần sau thì nghĩ cho kĩ trước khi mạnh miệng nhé Dex. "À, giờ thì chúng ta cùng một Cơ quan, mày phải gọi cha là Maddock, Trung sĩ hoặc Sếp. Còn nữa, mày cũng nghe thấy em mày được gọi bằng tên riêng chứ không phải bằng họ. Gọi như thế ở đây để tránh khỏi nhầm lẫn."
"Rõ rồi, thưa Trung sĩ. Thế... Cha có thể cho con biết về người cộng sự của mình không?"
"Con sẽ ra mắt đội của mình sớm thôi." Nụ cười tự mãn của Tony khiến anh lầm bầm. Nghe qua thấy không ổn chút nào cả. Sao cha anh lại thích giữ bí mật với anh thế nhỉ? Ông ấy đã ở bên cạnh anh từ khi anh mới bắt đầu chân ướt chân ráo quan hệ với bạn trai đầu tiên của mình cho đến lúc anh bị bạn trai đá đít – giờ này thì đã là người của quá khứ. Tony cũng chính là người đã giải thích cho anh tầm quan trọng của bao cao su và chất bôi trơn khi quan hệ - giờ nghĩ lại, chuyện đó cứ thấy kỳ lạ thế nào. Sao ông ấy không nói luôn cho anh về người cộng sự mới của mình? Hay mọi thứ tồi tệ đến nỗi ông không muốn nói? Lời nói của Pearce khi trước xuất hiện trong đầu anh. Đừng mong chờ sự chào đón nhiệt tình ở nơi đó.
Phía cuối của hành lang có một cánh cửa đôi làm bằng kính với chiều cao gần 4 mét. Trên cửa có đề dòng chữ được in đậm màu trắng: ĐƠN VỊ ALPHA. Ồ, cuối cùng cũng đến nơi. Đằng sau cánh cửa này chính là một cuộc đời mới – một cuộc đời mà anh chỉ có thể trở thành kẻ chiến thắng hoặc là bị nghiền nát rồi thiêu rụi.
Anh đứng đây, dòng chữ ĐƠN VỊ ALPHA cứ xoay mòng mòng trong đầu anh, khiến anh cảm thấy hơi lo lắng. Nếu như anh không thể làm tốt vai trò của một đặc vụ THIRDS thì sao? Lẽ đương nhiên là anh đã rất nổi bật trong đợt tập huấn, nhưng đây không phải là chuyện tập huấn đơn thuần. Giờ anh là một thành viên của một đội tác chiến, ở đó có gia đình anh – gia đình thực sự của anh. Nếu như anh thất bại, điều đó không chỉ làm gia đình thất vọng, mà tệ hơn có thể khiến mạng sống của mọi người lâm vào nguy hiểm. Trước khi anh bị những nỗi sợ hãi và lo lắng ấy nhấn chìm, một giọng nói nhẹ nhàng đậm chất Anh Quốc của một người đàn ông vang lên ngay sau lưng anh. Hai người quay lại, phát hiện ra đó là một người đàn ông Therian – dựa vào dấu hiệu trên cổ áo anh ta, Dex biết hình thú của người Therian này là sói xám – và một phụ nữ loài người với chiếc áo khoác trắng đặc trưng của nhân viên làm trong các phòng thí nghiệm – đang nhanh chóng tiến về phía Dex và Tony.
"Trung sĩ Maddock, hiện tại anh có thời gian không?"
"Hudson, Nina, đến đúng lúc lắm." Tony quay lại, giới thiệu Dex. "Đây là thành viên mà Cơ quan chúng ta mới tuyển mộ, đặc vụ Dexter J. Daley. Dex, đây là nhân viên giám định y tế của Đội Thanh trừng Delta – Tiến sĩ Nina Bishop; còn đây là trưởng phụ trách giám định y tế - Tiến sĩ Hudson Colbourn."
"Tiến sĩ Bishop, rất hân hạnh được biết cô." Dex bắt tay Bishop với một nụ cười thân thiện. Dáng người cô cao và cân đối với những đường cong gợi cảm, đôi mắt nâu sâu thẳm với mái tóc đen óng. Ánh mắt cô cũng rất sắc bén, nhìn thẳng vào Dex tựa như đang đánh giá anh khi hai người bắt tay nhau. Dex cảm thấy nhẹ cả người khi gương mặt nghiêm túc của cô xuất hiện một nụ cười ấm áp. Lúc này tâm trạng của anh mới không còn nặng nề nữa.
"Rất vui được gặp anh, đặc vụ Daley."
Đứng bên cạnh cô là trưởng phụ trách giám định y tế, anh ta đeo một cặp kính viền đen trông rất thời thượng. Toàn thân người đàn ông Therian này toát ra sự thanh lịch và tự tin khi bắt tay Dex. Người này trông hấp dẫn thật. "Rất vui được gặp anh, Tiến sĩ Colbourn." Cách mà Colbourn nhìn anh tựa như tín hiệu cho việc anh ta không hề ngần ngại dành cho Dex một buổi kiểm tra y tế riêng tư. Tuy nhiên, tiếc là họ lại làm việc chung với nhau. Dex không bao giờ lẫn lộn công việc với sự thỏa mãn cá nhân. Điều tồi tệ hơn cả một mối quan hệ đầy rắc rối đó chính là một mối quan hệ công sở đầy phức tạp. Dex không bao giờ để bản thân bị cuốn vào trong đó. Chuyện ở HPF thôi đã làm anh phát ớn rồi. Hơn nữa, yêu đương tại trụ sở là đi ngược lại với chính sách của THIRDS.
"Hân hạnh được gặp cậu, đặc vụ Dex."
Dex nhìn Tiến sĩ Colbourn, nở một nụ cười chói lóa. Tony đứng ngay bên cạnh, liếc mắt nhìn hai người.
"Trung sĩ Maddock và đặc vụ Cael rất hay kể về cậu làm tôi có cảm giác như mình đã quen cậu từ lâu rồi." Colbourn nói.
"Hai người ấy toàn nói quá thôi." Dex vui vẻ nói. "À, trừ những điều tốt ra, vì phần đó đều là sự thật cả đấy."
Tiến sĩ Colbourn nháy mắt với Dex. "Ồ, chúng tôi rất mong chờ được làm việc cùng với cậu đấy. Và cũng xin lỗi vì phải tạm thời cắt ngang phần giới thiệu của cậu, nhưng chúng tôi cần nói chuyện với Trung sĩ về một vụ án hiện đang trong quá trình nghiên cứu."
Tony thở dài, hàng lông mày nhíu chặt đầy ưu tư. "Vụ án HumaniTherians – về các án mạng liên quan đến những nhà hoạt động xã hội vì sự bình đẳng của loài người và loài Therian. Cael và cộng sự Rosa Santiago vẫn đang nghiên cứu, kéo dài cả tuần nay rồi."
"Có manh mối gì không?" Nhìn hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại hơn của Tony, Dex biết câu trả lời sẽ là "không". Quá trình khám nghiệm pháp y của người Therian phức tạp hơn nhiều so với người thường, còn chưa kể những thiết bị và kĩ thuật được nâng cấp và cải tiến để phục vụ cho công tác này vẫn đang được nghiên cứu và phát triển trong thời gian gần đây. Đương nhiên, chuyện đó sẽ không giúp ích nhiều khi giải quyết các vụ án mạng liên quan đến người Therian khi nạn nhân bị bẹp dí như một miếng thịt bò áp chảo.
"Đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì." Tony đáp. "Chiều nay chúng ta có một buổi họp để trao đổi về vụ án này, đến lúc đó cha sẽ nói chi tiết hơn cho con. Nhưng nhìn chung không mấy khả quan. Giờ sao con không tự mình tìm đường đến Sparta nhỉ. Cha sẽ giới thiệu con với toàn đội và tiếp tục dẫn con đi tham quan nơi này sau khi cha xong việc với hai vị đây. Xong xuôi sẽ chỉ cho con ngăn tủ được chỉ định sẵn. Thông tin của con giờ đã có trong hệ thống của trụ sở, vì thế hãy dùng bản xác định danh tính trong thang máy để đi lên tầng B."
"Con biết rồi."
"Có một phòng chờ và một quầy bar. Chờ cha ở một trong hai chỗ đó. Đừng có đi lung tung trong này, nhớ chưa?" Tony ném cho anh một ánh nhìn cảnh cáo trước khi ra hiệu cho anh đi đến chỗ ông bảo.
"Rõ rồi ạ." Anh không biết Tony đang lo lắng điều gì. Anh đâu có giống như người sẽ chạy lung tung trong trụ sở như một tên nhãi đâu chứ. Anh không hề muốn những thành viên trong đội mà anh sẽ làm việc nghĩ rằng anh chính là một tên tăng động. Anh rời khỏi nhóm 3 người Tony và sau đó một mình ngược lại phía hành lang, vừa đi vừa nở nụ cười thân thiện với những người đi ngang qua. Những nhân viên có vẻ như rất bận rộn với nhiệm vụ đi giải cứu thế giới vẫn dành lại cho anh một thái độ niềm nở nhất định. Phần lớn trong số họ vẫn thể hiện sự tò mò đối với sự xuất hiện của anh ở đây.
Anh không mất quá nhiều thời gian để đi đến tầng mình cần. Xuyên qua cánh cửa đôi cao hơn 4 mét với dòng chữ "Sparta" được sơn ngang cửa, anh thấy không gian bên trong còn rộng hơn nhiều so với bất kỳ phòng gym nào anh từng tập qua. Có rất nhiều các đặc vụ với nhiều phong cách ăn mặc khác nhau liên tục di chuyển khắp mọi nơi trong cơ sở huấn luyện Sparta này. Trước mắt anh, ở ngay phần trung tâm là một khu vực rộng lớn đặt nhiều ghế dài nhìn qua rất thoải mái và lắp đặt các loại màn hình TV mỏng, giống hệt như phòng chờ. Ở đây cũng có nhiều đặc vụ đang ngồi trò chuyện, nghỉ ngơi hoặc ngồi làm việc với chiếc máy tính cá nhân của họ. Anh băn khoăn trong số những người ở đây có ai là thành viên trong đội mới của anh hay không. Tony dặn anh rằng hãy đợi ông trong phòng chờ, nhưng chắc chắn không bảo anh không được phép nói chuyện với người khác.
Dex nhìn lướt qua một lượt quanh căn phòng để xem ai thuộc đơn vị Alpha, và mặc dù anh không thể phân biệt được các lớp người Therian chỉ dựa vào dấu vết trên cổ họ nhưng anh vẫn thừa sức nhận ra đâu là đặc vụ Therian và đâu là đặc vụ người thường. Nói chung, phát hiện ra đặc vụ người Therian dễ như ăn kẹo. Tất cả những việc cần làm chỉ đơn giản là dựa vào dấu hiệu nhận biết – sự hiện diện của lớp tapetum lucidum – lớp mô phía sau võng mạc, phản chiếu ánh sáng nhìn thấy trở lại võng mạc và tăng lượng ánh sáng có sẵn cho các tế bào cảm quang. Hoặc nói theo cách khác, đó chính là thứ giúp các loài vật nhìn thấy vào ban đêm. Khi ánh sáng phản chiếu trên lớp võng mạc trong mắt họ - Bùm, chính là người Therian.
Trên một chiếc ghế dài màu xám gần đó có ba đặc vụ người Therian, 2 người đàn ông và 1 người phụ nữ, đang nói chuyện cười đùa. Họ nhìn có vẻ dễ tiếp cận, kiểu như là "nếu anh khiến bọn này điên lên thì bọn này sẽ xé xác anh". Đại loại vậy đó.
"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, nhưng tôi đang tìm Đội Thanh trừng Delta. Tôi vừa mới đến đây nhận công tác."
Ba đặc vụ người Therian nhìn anh một chút, rồi phá lên cười. Anh không chắc họ cười vì điều gì, nhưng anh quyết định sẽ tham gia vào cuộc vui của họ, cũng cười như ai, mãi cho đến khi anh lờ mờ nhận ra họ tưởng anh đang nói đùa. "Thật đấy, tôi là người mới."
Tiếng cười chấm dứt.
Ba đặc vụ há hốc miệng, người lớn tuổi nhất trong số ba người họ nhìn chằm chằm vào anh. "Mẹ nó, cậu ta nói thật đấy. Xin lỗi nhé, người anh em, chúng tôi tưởng cậu chỉ đùa thôi. Cậu có chắc là tìm Đội Thanh trừng Delta không?"
Dex chỉ vào phù hiệu nằm bên cánh tay áo. "Chắc chắn. Mọi người không phải là thành viên của Đội Thanh trừng Delta phải không?"
"Không, chúng tôi làm trong Cục Tình báo của Đơn vị Beta, Đội Gamma. Mọi người đều đến đây vì các trang thiết bị của Đơn vị Alpha thuộc hàng chất lượng nhất đấy."
Người phụ nữ Therian gật đầu đồng ý. "Và có cả một bể bơi rất hoành tráng."
Đơn vị Alpha có cả bể bơi? Tuyệt vời! Dex không thể chờ được đến lúc anh có cơ hội sử dụng nó.
"À, và ngồi xem mấy người bên Đơn vị Alpha tẩn nhau lúc huấn luyện cũng khá là thú vị." Người đàn ông còn lại lên tiếng với một điệu cười khoái trá.
"Nghe thú vị quá." Dex vui vẻ. "Vậy, mọi người có thể chỉ cho tôi đường đến Đội được không?"
Người phụ nữ có vẻ hơi quan ngại. "Cậu có chắc là không cần vị sĩ quan chỉ huy của mình dẫn cậu đi giới thiệu không? Tôi nghĩ bây giờ họ vẫn đang trong thời gian huấn luyện. Đặc vụ Brodie thường sẽ nổi khùng lên nếu như có ai đó xem vào giữa quá trình tập luyện của anh ta đấy."
"Tôi sẽ không quấy rầy gì đâu." Dex đảm bảo. "Chỉ muốn ghé qua quan sát một chút thôi." Anh không hề muốn mình bị ném vào danh sách đen của Đội trưởng ngay trong ngày đầu đi làm.
"Được rồi. Đi hướng kia là đường đến địa ngục nhé." Người lớn tuổi nhất trong số ba đặc vụ chỉ vào con đường dẫn đến một hành lang gần đó.
Nghe thật là kích thích. "Cám ơn mọi người." Anh bước vào hành lang đông nghịt người, cố gắng không cản đường hay va đụng vào những người đi xung quanh. Có rất nhiều khu vực huấn luyện ở quanh đây, bên trong là hàng tá những đặc vụ đang tập luyện trên máy chạy bộ, nâng tạ, chống đẩy, tập cơ bụng và rất đa dạng các bài tập khác nhau để giữ được cơ thể trong trạng thái tốt nhất. Các trang thiết bị đều là loại tối tân, nhìn sáng bóng và mới toanh. Sàn nhà được trải những thảm cao su đen tuyền, nhìn qua cứ như chúng chỉ mới vừa được người ta trải lên mà thôi.
Có một vài phòng được sắp xếp để tập các loại võ thuật khác nhau, trong khi một số khác thì chuyên về đấm bốc. Đi về hướng có tiếng quát và la hét, cuối cùng anh cũng tìm thấy căn phòng đó. Đó là một sàn huấn luyện rất rộng nằm ở phía cuối hành lang, nhưng không hề có quá nhiều đặc vụ giống như những căn phòng khác. Căn phòng này chỉ có một vài người. Dex cẩn thận mở cửa, lách qua một bên rồi nhẹ nhàng bước vào bên trong. Có tổng cả là 7 đặc vụ chia thành các nhóm nhỏ khác nhau. Anh nhanh chóng phát hiện ra cậu em của mình đang ngồi bắt chéo chân trên sàn, tay hí hoáy chiếc máy tính bảng. Con sâu lười này. Điện thoại của Dex bỗng nhiên rung lên, anh liền nhìn lướt qua màn hình. CaelMad đã like ảnh của bạn.
"Thật đấy à?" Dex lầm bầm, nhét điện thoại vào lại trong túi. Trong phòng có mấy tên lực lưỡng, người đầy mồ hôi, nhìn khá ngon ăn đang liên tục đối kháng với nhau, thế mà Cael chỉ ngồi chơi online linh tinh. Lần này Dex nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với cậu em trai của mình.
Vậy ra đây là những người đồng đội sẽ sát cánh bên anh trong quãng thời gian tới. Cael chưa bao giờ kể về những người này, chỉ nói họ là đồng đội của mình, hoặc có lúc gặp gỡ một trong số họ, em ấy cũng chỉ nói đó là đồng đội mà thôi. Anh cũng không giận gì Cael khi cậu ấy giữ khoảng cách nhất định giữa đời sống riêng tư và công việc cá nhân, nhất là khi việc THIRDS ưu thích nhất đó chính là giữ mọi thứ trong vòng bí mật. Với Dex làm trong lực lượng HPF cũng vậy, Cael không hay hỏi về chuyện công việc của anh. Việc HPF và THIRDS luôn cạnh tranh nhau là chuyện giờ ai cũng biết. Nếu như anh biết vào một ngày nào đó, mình sẽ làm việc ở đây, chắc chắn Dex sẽ bắt cậu em mình phải nói cho anh nhiều hơn về các đồng nghiệp của em ấy.
Không xa chỗ Cael ngồi có một đặc vụ nữ, loài người, dáng cao hơi gầy, đang liên tục xả ra một tràng tiếng Tây Ban Nha với một đặc vụ nữ khác trông nhỏ hơn mình khi cả hai đang trong quá trình đối kháng. Đặc vụ nữ nhỏ nhắn kia có vẻ như không hề chịu kém cạnh, dù ít chửi thề hơn người đối diện. Xem ra cả hai người đang rất tận hưởng trận đấu của họ, nhiều đến mức khiến đôi bên hăng máu quá độ.
Gần đó là một đặc vụ loài người, tóc màu bạch kim và người cộng sự của anh ta – một đặc vụ người Therian khác trông cao lớn hơn. Có vẻ như hai người đó đang tranh cãi khá căng thẳng. Dex không nghe được hai người họ nói gì với nhau, nhưng quý ngài Cau Có đằng kia nhìn qua đang rất không hài lòng. Quý ngài lắc đầu và định quay đi thì bị người bạn tóc bạch kim kéo tay giữ lại. Tay anh ta giữ chặt tay ngài Cau Có, thi thoảng lại ngó bên này, quay bên kia vì không muốn đối diện trực tiếp với gương mặt nhăn nhó của người đồng đội. Anh ta nói một tràng, sau cùng cũng khiến người Therian với biểu cảm cau có kia gật đầu, rồi nở một nụ cười. Ồ, ít ra thì hai người ấy cũng giải quyết xong vấn đề khiến quý ngài Cau Có Therian kia bực mình. Nhìn bề ngoài, chắc hẳn không ai tự nhiên muốn đi chọc điên vị đặc vụ người Therian đó lên. Tuy nhiên, Dex đã thay đổi suy nghĩ của mình sau khi tầm nhìn của anh chuyển đến một người đang đứng tại vị trí trung tâm của sàn huấn luyện. Nhầm rồi, đây mới đúng là kiểu người Therian mà người khác không nên đụng vào.
Người đó đứng quay lưng lại với Dex. Từ đằng sau, anh ước lượng chiều cao của người này lên đến hơn 1m90. Anh ta mặc một chiếc áo thun cọc tay màu đen phối với quần thể thao cùng bộ. Đầu gối anh ta hơi gập xuống, cánh tay nổi lên những cơ thịt chắc khỏe khi vào thế chuẩn bị chiến đấu, ánh mắt tập trung vào một đặc vụ người Therian khác đang nằm dài trên mặt sàn. Người đặc vụ này cũng chẳng hiền lành gì cho cam, dường như anh ta đang hết sức điên tiết. Từ phù hiệu trên cổ cho thấy, hình dạng Therian của anh ta là loài hổ. Gu ăn mặc của người này cũng khá kỳ lạ khi khoác trên mình một chiếc áo thun cọc tay xanh da trời in hình Tony the Tiger với biểu cảm u sầu ủ rũ. Với một tiếng gầm đầy nội lực, ngài Frosted Flakes vươn cánh tay chắc khỏe, lực lưỡng hơn cả đối thủ của mình ra, dồn lực vào hai chân, sau đó lao về phía đối phương.
*(Tony the Tiger là linh vật hoạt hình quảng cáo cho ngũ cốc ăn sáng Frosted Flakes của Kellogg, thường được in hình trên bao bì của sản phẩm và xuất hiện trong các loại quảng cáo của nhãn hàng này. Trong câu chuyện, người Dex gọi là ngài Frosted Flakes chính là người mặc áo thun cọc tay xanh có in hình Tony the Tiger. Đây chỉ là một cách gọi tên, không phải tên thật. Quý ngài Cau Có cũng giống như vậy.)
Với cường độ và tốc độ khi tấn công đối thủ của ngài Frosted Flakes, đáng nhẽ ra sẽ ép cả hai bên cùng nằm vật xuống mặt sàn, nhưng mọi chuyện lại không diễn biến như vậy. Dex nín thở khi thấy vị đặc vụ mặc áo thun đen dùng tay vắt ngang thắt lưng của đối thủ, luồn chân từ bên ngoài vào giữa hai chân đối phương, dồn lực nhấc ngược đối phương sau đó quật mạnh xuống mặt sàn. Cú quật quyết liệt đến nỗi khiến vị đối thủ Therian kia phải choáng váng. Lúc này thì rõ rồi, vị đặc vụ người Therian mặc áo thun đen này chính là Đội trưởng mới của anh, đặc vụ Brodie. Dex nhớ rất rõ những gì mà Pearce đã nói với anh về người Therian này, nhưng cho dù là thế, anh vẫn thực sự khâm phục đặc vụ Brodie. Gã ta có đầy đủ những phẩm chất mà anh mong đợi: đủ bình tĩnh, đủ tự tin và có thừa sức mạnh thể chất.
"Coi chừng thái độ của cậu đấy, Ash."
Ồ, xem kìa, giọng nói của đặc vụ Brodie khá là hấp dẫn và có từ tính. Nhưng rồi Dex nhanh chóng đẩy cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình và quay trở lại với tình hình dưới sàn tập khi thấy đặc vụ Ash lăn một vòng trên sàn rồi gầm lên. "Cái đệch, vô lý. Đáng lẽ cậu không thể đánh bại được tôi mới phải chứ. Rõ ràng tôi to khỏe hơn cậu nhiều cơ mà!"
"Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây. Mấy thứ đó không có tác dụng gì hết nếu như cậu cứ mất tập trung trong trận đấu."
"Kệ mẹ nó." Ash đứng thẳng dậy, đấm nhẹ vào người đặc vụ Brodie. Dex vẫn chưa nhìn thấy mặt của vị Đội trưởng này. Mẹ nó, sao hai người ấy không đổi chỗ cho nhau? Anh nghĩ vậy không phải vì Ash không có vẻ ngoài cuốn hút, nhưng có cuốn bao nhiêu thì cũng bị những tiếng gầm rú la hét kia lấp hết rồi. Ôi trời, biết đâu vị đặc vụ Ash gì gì đó ấy lại là người cộng sự mới của mình thì sao? Thôi kệ, dù sao anh vẫn chưa được người ta tiết lộ điều ấy. Đối với một đặc vụ loài người như anh, lựa chọn kết cộng sự sẽ gồm có Ash, quý ngài Cau Có và đặc vụ Brodie với một giọng nói hấp dẫn nhưng lại là một gã tồi tệ.
Nghe có vẻ khá thú vị.
Đặc vụ Brodie để kiểu tóc đen vuốt gọn gàng. Khi gã ta quay người lại, ở một góc nghiêng nhất định, Dex có thể trông thấy bộ râu quai nón màu muối tiêu được cắt tỉa gọn ghẽ khiến anh nghĩ người này tưởng chừng như đã gần 40 tuổi, mặc dù thực tế gã không già đến mức ấy. Gã ta cũng rất ra dáng. Những thớ cơ chắc khỏe nổi bật hiện lên rõ ràng dưới lớp áo phông mỗi lần gã di chuyển; bắp tay gã kéo căng phần cổ tay của chiếc áo phông trên người. Đôi chân gã vững chắc tràn ngập năng lượng, còn cơ mông thì đầy đặn và khỏe khoắn. Dex mong rằng trong lần đọ sức này, đặc vụ Brodie sẽ dần cho đặc vụ Ash đằng kia một trận ra trò. Anh không biết vì sao, nhưng vị Therian với dáng vóc to cao hơn kia đã đánh giá thấp đối thủ của mình rồi.
Dex đang mong đợi một trận so găng tay đôi giữa hai người kia, cũng không cần quá gay cấn, chỉ đơn giản là cận chiến theo phong cách của Bourne thôi là đủ rồi. Xem tình hình này thì hai vị đặc vụ Therian kia không hề đối kháng cho có, đương nhiên cả hai sẽ hạn chế, không để vài chiếc xương bị rạn gãy. Nhưng Dex hiểu, nếu như họ muốn chiến đấu một cách nghiêm túc, chắc chắn sẽ xuất hiện thương tích cho cả đôi bên. Ash to con hơn, dữ dằn hơn, và hăng tiết hơn; mà đặc vụ Brodie thì lại khá bình tĩnh, tập trung và rất nhanh nhạy. Dex cố gắng để bám sát các bước di chuyển của hai người để tìm ra những điểm sơ hở và những tín hiệu cho các đòn đánh tiếp theo. Hãy nhìn cái cách mà Brodie chặn lại những cú đấm của Ash, quả thực ấn tượng vô cùng. Gã đúng chuẩn một tay nhà nghề trong làng cận chiến đơn.
Ash vặn người, cố tránh khỏi cú móc cằm của Brodie. Anh ta lách sang bên cạnh Brodie, ép sát gã và tung một cú đấm ngang cổ. Brodie nghiêng người, hơi chùng xuống và đá ngang vào vùng mạn sườn của Ash, ít nhất thì có cố gắng đấy. Cú đấm của Ash bị đẩy bật lại, đặc vụ Brodie nhanh chóng tiếp tục phản công bằng một đòn thụi khuỷu tay thẳng vào mặt Ash khiến anh ta choáng váng, giật lùi lại, mũi chảy máu. Ash đưa tay quẹt một vệt ngang sống mũi.
"Mẹ nhà anh! Đệt Sloane. Tối nay tôi còn có hẹn đấy!"
Đặc vụ Sloane Brodie quay người lại, và trong đầu Dex tức thì hiện lên một suy nghĩ. Ồ, hello đằng đó.
Mẹ nó, Đội trưởng của anh nhìn cuốn hút thật. Nhưng có đúng gã ta là một tên khốn giống như Pearce đã từng nói qua? Dex có phương châm của riêng anh, đó là không bao giờ đánh giá một người dựa trên những ý phán xét của người khác, đặc biệt là với người anh chưa từng tiếp xúc qua bao giờ. Đến lúc này đây, chưa có dấu hiệu nào cho thấy Brodie là một gã khốn chính hiệu, nhưng anh chắc chắn một điều rằng không có một đặc vụ nào có thể được bổ nhiệm làm Đội trưởng ở THIRDS chỉ vì đó là một người thân thiện và dễ hòa đồng.
Sloane đón lấy chiếc khăn của vị nữ đặc vụ thon gầy đưa qua. "Cám ơn nhé, Letty. Ash, nói với người bạn hẹn tối nay của cậu mấy câu cũ mèm mà cậu vẫn hay dùng để tán tỉnh nhiều người khác đấy. Gì nhỉ, về việc cậu bị thương khi đang cố gắng giải cứu mấy chú mèo đáng yêu khỏi tòa nhà đang bốc cháy ngùn ngụt ấy."
"Và bị bao vây bởi lũ ninja." Cael đột nhiên chen vào cùng với một nụ cười xấu xa trên mặt. Hóa ra là đứa em trai của anh cũng chú ý đến tình hình bên này.
Ash chỉ tay thẳng vào Cael. "Đừng có hùa theo anh ta."
Mọi người cười phá lên, Ash thì làu bàu chửi thề mấy người bọn họ. Sự gắn kết giữa các thành viên trong đội được thể hiện qua chính cái cách mà họ đối kháng với nhau và dùng những từ ngữ có phần trần trụi để giao tiếp với nhau. Ngay cả khi có người nổi giận hay bực mình, điều đó chỉ đơn thuần là cảm xúc nhất thời và không hề có sự căm ghét hay hận thù phía sau. Họ đúng là một gia đình đích thực, và giờ đây Dex sắp được đóng vai kẻ xâm lược làm hỗn loạn tinh thần gắn bó của cả đội.
Dex không chỉ lo lắng về mình vấn đề gắn kết gia đình đó. Anh lặng lẽ quay đi và trở lại phòng chờ. Trong đầu anh lúc này ngập tràn những suy nghĩ về Ash và Sloane Brodie. Tầm khả năng của hai người đều được thể hiện rất rõ thông qua quá trình đối kháng vừa rồi, và điều này khiến Dex lưu tâm. Vóc dáng của Ash nhỉnh hơn so với Sloane, cũng đồng nghĩa với việc anh ta có ưu thế hơn khi cận chiến. Ash không cần phải tính toán về chuỗi các đòn đánh mà chỉ đơn thuần là tuân theo những phản ứng của cơ thể mà thôi. Rõ ràng đây là kết quả của nhiều năm luyện tập. Chỉ là cái tính tình nóng nảy đó đã ngăn cản anh ta phát huy hết khả năng của mình, trong khi Sloane lại rất biết cách để xác định những chướng ngại trước mắt mình. Khả năng tập trung cao độ để cân nhắc đến các loại khả năng có thể xảy ra vô cùng ấn tượng. Anh ta quan sát, sau đó điều chỉnh hành vi và rồi hòa nhập vào đó mà không hề có chút nao núng nào.
Dex ngả lưng xuống chiếc ghế dài trong phòng chờ. Mọi thứ ở đây khiến anh cảm thấy hơi quá sức. Sau vài phút tự ngặm nhấm nỗi đau của bản thân, anh tự xốc lại tinh thần và đứng bật dậy. Được rồi, vào thời điểm chuyển giao công tác này, có lẽ anh đang bị quá tải, nhưng đây mới chỉ là ngày đầu đi làm của anh mà thôi.
Mày có thể làm được mà Dex. Đội mà anh sắp gia nhập đã có quá trình huấn luyện và hoạt động trên thực địa trong một thời gian khá dài. Dù anh không muốn phải thừa nhận điều đó, nhưng Tony nói đúng. Anh chỉ là một tay mơ mà thôi. Nếu như anh muốn bắt kịp với cả đội, anh sẽ phải vùi bản thân mình vào công việc và tự rèn luyện. Đương nhiên, nếu như có thứ gì đó để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng này thì có làm việc vất vả đến đâu cũng không thành vấn đề. Cùng với nhiều đặc vụ khác, anh đi đến chỗ máy bán hàng tự động được gắn vào sát tường, trong đó có bán đủ loại từ thanh năng lượng cho đến các loại kẹo dẻo. Anh định mua vài gói snack. Sau khi tìm được loại snack ưa thích của mình, anh bước lại gần chiếc máy sáng loáng và nhấn chọn trên màn hình điện tử, nhìn gói snack Cheesy Doodles cuối cùng trong may rơi xuống khe lấy đồ.
"Ôi chao, Cheesy mới tuyệt làm sao." Dex vừa mới cầm gói snack với bao bì màu đen và cam lên thì một bóng đem trùm lấy cả người anh.
"Này."
Dex xoay người lại, nụ cười thân thiện trên môi anh cứng ngắc khi anh nhìn thấy một người Therian còn to lớn hơn cả Ash thay vì một ai đó với kích thước thông thường. Anh chàng này khiến cho Ash chỉ giống như người Hobbit. "À, chào anh." Dex nhìn thoáng qua dấu vết trên phần cổ của vị Therian này. Là loài gấu nâu. Đệch đệch đệch! "Có chuyện gì không?" Dex nở nụ cười rất tươi và bước sang phía bên phải của anh chàng này. Ánh mắt đen láy của anh ta ghim chặt vào người Dex, một ngón tay chỉ thẳng vào gói Cheesy Doodles trong tay Dex.
"Đó là gói cuối cùng rồi."
"Ừ. Xin lỗi nhé, anh bạn." Dex nhích người ra xa hơn, anh bắt đầu để ý thấy những đặc vụ khác đang mở to mắt nhìn anh, số khác thì lại cố gắng để nhịn khong cười thành tiếng. Anh rất cảm kích họ vì không ai cố gắng làm bất cứ điều gì để giúp anh. Toàn một lũ đểu cáng! Được rồi, Dex, đến lúc phải cứng rắn lên rồi.
"Đưa gói snack đây." Vị Therian kia gằn từng tiếng.
Mơ đi. Dex nháy mắt với anh ta. "Hả, gì cơ?"
"Ai cũng biết chố snack đó đều là của tôi."
Dù có phải là người Therian hay không thì con gấu Yogi to xác này cần phải được dạy dỗ lại rồi. "Tôi đã trả tiền cho gói snack này, cho nên tôi thấy chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi."
*(Gấu Yogi là một động vật hài hước được nhân cách hóa đã xuất hiện trong nhiều truyện tranh, chương trình truyền hình, hoạt hình và phim ảnh. Gấu Yogi xuất hiện lần đầu vào năm 1958 với tư cách là nhân vật phụ trong The Huckleberry Hound Show)
"Tất cả snack đều là của tôi."
"Chắc anh đùa? Anh đang tuyên bố quyền sở hữu với tất cả máy bán hàng tự động có bán snack Cheesy Doodles đấy à?" Dex hết nhìn tên Therian to con đầy vẻ kiêu căng này rồi lại nhìn sang gói Cheesy Doodles trên tay mình. Anh nhướn mày nhìn tên gấu Yogi, sau đó thẳng thừng bóc gói snack và lấy một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nở một nụ cười khiêu khích. Cả căn phòng ngập trong tiếng cười và tiếng huýt sáo.
Gấu Yogi định đập cho anh một cái bằng chính bàn tay to lớn của mình, nhưng Dex đã cúi gập người song song với mặt sàn trước khi anh bị dính chưởng. Anh đẩy gấu Yogi ra và lách người sang một bên, nhét gói snack vào túi sau rộng rãi của mình rồi nhanh chóng chuồn lẹ khỏi phòng chờ. Anh vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau mà hét vào mặt gấu Yogi. "Đúng là tên ngốc!"
Dex vừa mới vọt ra khỏi cửa phòng thì gấu Yogi đã bám sát ngay phía sau, đuổi theo anh dọc theo hành lang đông người và chạy đến cả khu huấn luyện. "Xin lỗi, xin lỗi nào. Tránh đường! Tránh đường!" Đệch, đệch, đệch! Ai mà biết được con gấu Yogi to xác này lại mê Cheesy Doodles còn hơn cả anh chứ!
"Đưa gói snack đây ngay!" Gấu Yogi gầm lên.
"Đi tìm người khác mà chịch đi!" Một tiếng gầm hung tợn vang lên ngay tức thì, rõ ràng câu trả lời của tên gấu kia là "Không!" rồi.
Dex vọt ngay vào khu huấn luyện, trong lòng anh chỉ mong mau chóng túm được em trai mình để nó xử lý vụ này, ít ra thì lôi em trai ra làm vật hy sinh cho con gấu kia cũng được. Đột nhiên, cả người anh đâm sầm vào một thân hình cứng rắn ở phía trước, ngã ngửa về sau, lại va phải gấu Yogi rồi bị anh ta xô ngược lại vào người anh vừa va phải. Một cánh tay vòng qua người và giữ chặt lấy anh, rồi cả ba cùng đâm sầm vào bức tượng trưng bày nghệ thuật ở ngay cạnh đó. Dex lấy tay bảo vệ đầu mình khi ngã xuống đất.
Quả này lại phải ăn đủ đau rồi.
Đó là dòng chữ được khắc trên phiến đá, đặt phía trên một cánh cửa đồ sộ dát vàng, sừng sững hiện lên trước mắt.
Dex có thể đếm trên đầu ngón tay số lần mà anh đứng trước cửa tòa nhà này, cũng như những dịp anh được phép bước vào bên trong. Mặt tiền của tòa nhà cũng hào nhoáng y như chính tổ chức đang hoạt động bên trong vậy. Nằm giữa phố Tây 38 và phố Đông 42, trụ sở của THIRDS tại Manhattan trên Đại lộ 1 thực sự chính là một biểu tượng đại diện cho sự tiến hóa về mặt thực tiễn của thế giới. Thật khiến nhân loại phải bất ngờ khi dòng chảy của lịch sử loài người có thể xuất hiện sự thay đổi chóng vánh chỉ trong chớp mắt, hay đúng hơn, chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Khi Eppione.8 khiến cả thế giới lâm vào hỗn loạn, Dex vẫn chưa trưởng thành, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ, khi anh còn nhỏ, cha mẹ thường kể cho anh nghe những câu chuyện, cố gắng khiến anh hiểu được vì sao mọi thứ lại sôi sục và chao đảo chỉ vì loài virut ấy, tại sao nhiều người lúc nào cũng phẫn nộ như vậy, đập phá đồ đạc, rồi cuối cùng phát điên. Với một đứa trẻ mới chỉ vừa 5 tuổi thì mọi thứ thật đáng sợ, và anh không dám ngủ một mình nữa. Khi cha anh vắng nhà vì công việc, Dex sẽ khóc, sợ rằng đám người xấu sẽ bắt mất ông. Và rồi, chuyện đó đã xảy ra thật. Không chỉ cha, còn cả mẹ anh nữa.
Dường như khi xây dựng trụ sở của THIRDS tại Manhattan, người ta không hề ngần ngại vung cả núi tiền. Tòa nhà sừng sững, hiên ngang với những lớp đá cẩm thạch điểm xuyết ánh vàng tạo nên điểm nhấn ấn tượng. Xung quanh tòa nhà là cây xanh, thảm cỏ được bố trí và chăm sóc một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Ngoài cùng được gia cố bằng một bức tường đá kiên cố với hàng rào sắt sắt mạ vàng. Đằng sau chiếc cổng xa hoa kia, bước vào khoảng thông tầng, những bức tượng của các vị thần Hy Lạp được dát vàng ngự trên các phiến đá cẩm thạch đặt ngay chính giữa, kế đó là những dãy ghế dài bằng đá hoa cương được sắp xếp rất có phong cách. Cả tòa nhà được thiết kế theo phong cách Art Deco như thể để ganh đua cùng kiểu cấu trúc cổ điển của phần còn lại ở thành phố New York. Thực sự ra, trụ sở của THIRDS có thể sánh với khách sạn Waldorf Astoria về độ xa hoa sang trọng hơn bất kỳ tòa nhà chính phủ nào khác.
Dex không biết cặn kẽ về cách thức tổ chức hoạt động của THIRDS. Nhưng anh biết đây chính là lực lượng mà Chính phủ phải nhờ cậy đến trong trường hợp có tình huống cực kỳ khẩn cấp. Sau sự kiện thảm sát ngày 1/5 và các vụ bạo loạn vào những năm 80 khi sự xung đột giữa loài người và loài Therian đạt đến đỉnh điểm, tất cả các công dân đã đề nghị thành lập một cơ quan thực thi pháp luật có thể giải quyết những mối đe dọa từ phía người Therian, nhưng đồng thời cũng đảm bảo bình đẳng, an toàn cho cả hai giống loài.
Cơ quan THIRDS từ đó được thành lập và tổ chức thành các đội, mỗi đội có cả người thường và người Therian, bất kể là các đặc vụ, thư ký hay quan chức cao cấp. Các sĩ quan cấp cao sẽ làm việc theo từng nhóm 2 người, nhưng không nhất thiết phải ngang bằng nhau về mặt cấp bậc, giống như Tony giữ cấp bậc Trung sĩ, làm việc với một Trung úy thuộc loài Therian. THIRDS cũng là một tổ chức chính phủ đa văn hóa đầu tiên ủng hộ bình đẳng chủng tộc, giống loài, tôn giáo, giới tính và xu hướng tính dục. Mục đích của THIRDS nhằm để chứng tỏ một điều, dù có sự khác biệt về đức tin và văn hóa, cả loài người và loài Therian đều có thể chung sống một cách hòa bình hướng đến chân lý tối cao. Đương nhiên, mọi chuyện không hề đơn giản như cách nói bên ngoài, nhưng ít nhất thì đây vẫn là những bước tiến ban đầu hướng đến một điểm đích đúng đắn trong vòng 40 năm đầy bất ổn vừa qua.
Như tất cả các tổ chức quân sự có nguồn vốn từ Chính phủ khác, Cơ quan THIRDS có một nguyên tắc bất thành văn cơ bản "biết những thứ cần biết" và "không biết những thứ không nên biết". Khi bạn là một đặc vụ của THIRDS, tất cả mọi người đều không được phép can thiệp vào công việc của bạn. Cha và em trai của anh không bao giờ thảo luận về chuyện công việc, thậm chí cả với Dex. Giờ thì anh lại ước rằng mình ép họ phải nói nhiều hơn với mình. THIRDS không tin tưởng bất kỳ một ai ngoài gia đình của họ, gia đình THIRDS.
"Mày định đứng đây nhìn chằm chằm cả ngày, hay là đến đây nhận công tác thế con trai?"
Giọng nói trầm trầm quen thuộc khiến Dex nở một nụ cười tươi rói, và khi anh vừa quay lại thì được bao bọc bởi một cái ôm thật chặt như muốn bóp gãy cả xương anh.
"Cha." Dex chỉ có thể hấp háy được lời chào khi cả người anh bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Cằm của Tony run lên vì tiếng cười sảng khoái của ông, và ông ôm siết Dex thêm một lần nữa trước khi thả anh xuống. "Mày không biết cha mừng thế nào đâu, con ạ." Ông giữ lấy cánh tay của Dex, gương mặt của ông lại trở nên nghiêm nghị với một cái nhíu mày. "Cha mày lo muốn chết. Gặp phải chuyện gì thế con trai? Mày không biết phải cầm cái điện thoại chết dẫm của mày lên và gọi điện báo cho cha là mày vẫn sống nhăn răng à?"
"Con xin lỗi. Con đã định gọi rồi, con thề, nhưng mà vài tuần qua lắm chuyện rắc rối quá. Con về nhà thì Lou lại đòi chuyển đi, rồi kế đó con phải trả lại chiếc xe đã thuê nhưng phải đến chỗ sửa xe ô tô trước..."
"Lốp bị xịt à?"
Dex gật đầu. "Sau đó..." Anh đột nhiên ngưng lại, vì hai má anh bị cha anh véo, vặn lên vặn xuống. Ôi trời, anh thấy mình lại trở về với thời là một đứa trẻ 13 tuổi, bị phạt vì tội đánh nhau ở trường học – mà đương nhiên anh đâu phải kẻ khởi xướng chuyện đó – và Dex nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, đó chính là trèo qua cửa sổ phòng ngủ để chạy tới công viên. Nhưng rồi dây giày của anh bị kẹt vào chiếc đinh bên bệ cửa sổ, và rồi anh không tránh khỏi cái định mệnh thê thảm khi ngã chúi đầu vào bụi hoa hồng nhà bà Jones ở ngay bên dưới.
"Mặt con bị làm sao thế này?"
"À..." Dex cố để phát ra tiếng khi hai má anh đang bị cha anh dằn vặt, cứ lầm bầm mãi cho đến lúc Tony dừng tay. "Con bị đánh hội đồng tại bãi đỗ xe sau phiên xét xử." Dex chẳng buồn giấu diếm sự thật, phần nhiều là vì anh muốn giấu cũng giấu chẳng nổi. "Và sáng hôm sau con lại bị chơi tiếp một lần nữa, ở trong phòng đựng chứng cứ."
"Hiểu rồi." Tony vân vê ngón tay trên môi mình và rồi xoay bờ vai cường tráng. Ông mím môi, tay chuyển từ đỉnh đầu húi cua xuống chiếc cằm lún phún râu quai nón màu muối tiêu. Đờ mờ, ăn cám rồi. "Con trai, mày muốn nói gì với cha nào?"
Ăn cám thật rồi.
"Cha ơi..."
"Thôi xin, mày đừng cha này cha nọ với ông già này, mất công. Nhất là không phải trong lúc đứng trước mặt cha rồi kể lể về việc mày đã bị đám đầu đất kia đánh cho bầm dập như thế nào."
"Con không có..."
Tony đưa một ngón tay lên chặn lời sắp tới của anh. "Giờ hai ta sẽ không nói về chuyện này nữa vì còn hằng tá thứ phải làm, nhưng mày cứ chờ đấy con trai ạ, rồi sẽ có dịp nào đó cha sẽ nói chuyện với thằng nhãi mày về vấn đề này. Giờ thì mày làm cấp dưới của cha, mày mà để cha phải thất vọng vì mày thì mày cứ xem chừng đấy. Rõ chưa, con trai?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết."
Hiện tại có cố gắng để tranh luận cũng không thể rồi. "Đã rõ, thưa sếp."
"Đi thôi." Tony đi ngay sau Dex, anh phải ưỡn thẳng vai, đi hiện ngang như bản thân là một đặc vụ chân chính chứ không phải là một đứa trẻ 13 tuổi nào đó. Cha anh không ngừng gắt gỏng, lầm bầm với anh. Có lẽ Dex đã vui mừng quá sớm về chuyện được hoạt động cùng với các thành viên trong gia đình của mình. Ngay từ khoảnh khắc anh bước vào trụ sở, anh đã nghe thấy có người gọi tên mình.
"Dex!" Cael lao tới, vươn tay ôm chầm lấy anh, siết chặt. "Giờ anh là một trong số bọn em rồi. Em mừng quá!"
"Ừ thì, cũng không hẳn thế đâu. Anh không có hứng thú về việc phát ra mấy tiếng rên thích thú và khao khát chơi với mấy quả bóng tròn như em đâu."
"Anh đúng là đồ đểu. Đây là em vẫn đang vui vì anh được tuyển mộ đó thôi, chứ sau khi chuyện này hết mới lạ rồi thì em sẽ đập anh một trận nhừ tử."
Dex cười, vỗ vỗ vào má cậu em trai. "Anh cũng mừng vì mình được làm việc ở đây."
"Được rồi, dừng ngay." Tony càu nhàu, mặc dù Dex thừa biết là do ông đang cố nhịn cười. "Giờ phút mùi mẫn đến đây là kết thúc. Cael, nhấc mông mày về lại Sparta ngay cho cha."
"Vâng, thưa sếp." Nháy mắt với Dex một cái, Cael lại chạy vụt đi.
"Sparta là gì thế cha. Ôi, mong là ở đó có mấy người ăn mặc theo kiểu La Mã ngày trước." Dex nói, hai tay chắp lại ra vẻ như đang cầu nguyện.
"Mơ đi. Đó là cơ sở huấn luyện, mọi người đặt tên là Sparta. Ở đó không có ai ăn mặc theo kiểu La Mã như mày muốn nhưng lại sẵn sàng cho mày nhừ đòn khi tham gia tập luyện đấy con ạ." Tony cất bước, Dex hối hả theo sau. Được sát cánh bên cạnh gia đình như vậy khiến mọi thứ anh phải trải qua trước kia đều trở nên đáng giá. Gần như vậy. "Đã đọc qua file giới thiệu chưa con?"
"Con đọc rồi." May mà tất cả các tài liệu đã được số hóa, chứ không thì chắc người ta phải chặt cả một rừng cây cỡ nhỏ để in được hết mọi thứ mất. File tài liệu bao gồm tất cả những thông tin từ luật pháp liên quan đến loài Therian cho tới các chính sách của THIRDS và chế độ quản lý đặc vụ. Lại còn có cả một mục riêng quy định về các loại thức ăn có mùi tại nơi làm việc nữa.
"Có rất nhiều các cơ sở của THIRDS trải dài trên khắp Manhattan, trong đó gồm cả những cơ sở phục vụ các chiến dịch đặc biệt. Tuy nhiên, con sẽ làm việc tại trụ sở chính ở phân khúc Manhattan này. Có 3 cục tại đây, lần lượt là Cục Tình báo, Cục Trinh sát và Cục Quân sự với tổng số nhân viên là 8000 người. Mỗi Cục được chia nhỏ thành 4 đơn vị - Alpha, Beta, Delta và Omega. Đơn vị Alpha và Beta sẽ giải quyết những vụ án mang tính chất nghiêm trọng, trong đó Alpha sẽ phụ trách những vụ có tính chất rất nghiêm trọng. Delta và Omega thì chịu trách nhiệm với các vụ ít nghiêm trọng hơn. Mỗi một đơn vị lại được phân thành các đội, hoặc các nhóm. Đơn vị của con có 10 đội."
Tony dẫn anh đi qua hành lang chính được thiết kế theo phong cách Art Deco của các Cục, từ đây Dex có thể tưởng tượng ra chính mình đang đi dạo xung quanh Nhà ga trung tâm thành phố vào giờ cao điểm. Mọi người đi đứng hay nói chuyện đều rất nghiêm túc, cứ như những thứ họ đang nói hoặc đang làm đều có tầm ánh hưởng lớn. Tại trung tâm của khu vực hành lang, phía trên chiếc bàn tiếp tân bằng đá cẩm thạch xa xỉ, gắn biểu tượng chiếc khiên của THIRDS với hai vòng tròn xoắn vào nhau cuốn lấy một ký hiệu hình nguyên tử, đại diện cho sự kết nói giữa loài người và loài Therian. Chính là vậy đấy. Một liên minh hùng mạnh.
Họ rẽ vào một góc thông ra hành lang rộng với những chiếc thang máy tỏa ánh vàng sáng loáng, Tony dừng lại khi họ đứng trước chiếc thang máy ở cuối đường đi. Dex bất ngờ khi cánh cửa vàng của thang máy tự động mở ra ngay khi hai người vừa mới dừng lại trước đó. Tony cười mỉm, ông chỉ xuống sàn nhà dưới chân họ.
"Có bộ phận cảm biến đó, con trai."
Bên trong thang máy, Dex thấy Tony thao tác trên một bảng màn hình đen loáng với thanh ánh sáng màu xanh quét vân tay. Khi ông quét xong, hình ảnh của ông hiện lên, kèm theo đó là hàng loạt những thông tin khác, bao gồm cả quyền hạn bảo mật. Trước khi Dex kịp đụng tay đụng chân vào táy máy, Tony đã ấn vào nút "A" đang nhấp nháy ánh xanh trên màn hình nền vàng, cánh cửa đóng lại, màn hình tắt đi. Nếu như chỉ thang máy thôi đã oách thế này rồi, anh vô cùng háo hức đến lúc được phép tiếp cận với số thiết bị hoành tráng khác mà THIRDS sẽ cung cấp cho mình.
"Đồng phục vừa vặn đấy nhỉ."
Dex nhìn xuống người mình. "Vâng. Mặc dù mặc đồng phục với sắc đen chủ đạo như thế này có hơi lạ một chút, nhưng mà vẫn chất hơn bộ đồng phục trước đó của con ở HPF." Anh đi một đôi boot quân dụng đen tuyền, chiếc quấn chiến thuật màu than xám đậm kết hợp với dây kéo được thắt vào ngang hai bên bắp đùi, một số túi con đựng lựu đạn và một thắt lưng có thể tự điều chỉnh theo ý muốn để tạo sự thoải mái. Gắn vào hai bên thắt lưng là bộ túi quân dụng có thể tháo rời một cách nhanh chóng và bộ đựng súng được buộc ngang vào phần bắp đùi. Bộ đựng được bọc da và có hệ thống khóa tự động để ngăn không cho người ngoài tiếp cận được khẩu Glock-17 cất bên trong. Phần bắp đùi còn lại giắt một con dao chiến thuật. Anh mặc chiếc áo lót màu đen, khoác bên ngoài là một chiếc áo chống đạn đồng màu với quần chiến thuật. Hai bên vai có gắn phù hiệu, một là phù hiệu thể hiện cho THIRDS tại phân khúc Manhattan và đơn vị trực thuộc Alpha, Đội Thanh trừng Delta nằm bên vai trái. Bên vai phải là biểu tượng chiếc khiên của THIRDS. Tại túi ngực trái và túi ngực phải, chữ THIRDS và tên đặc vụ D. Daley đều được in nổi màu trắng. Một chiếc huy hiệu sáng bóng được gắn vào thắt lưng với số hiệu may mắn của anh – 2108. Nói chung, bộ đồng phục này nhìn quyến rũ kinh khủng khiếp!
"Con trai, cha rất tiếc về chuyện của Lou."
Chuyện đó thì lại không hấp dẫn chút nào. "Con biết ạ." Dex nhỏ giọng. Đã gần một tháng nay từ khi anh phải chịu nỗi đau thấu tim gan đó, và đến giờ nó vẫn cứ âm ỉ trong anh. Phần lớn là bởi anh đã suy nghĩ rất nhiều, rồi cuối cùng anh nhận ra rằng Lou nói không sai. Thực ra, chuyện giữa hai người họ đã định sẵn một kết thúc như ngày hôm đó từ rất lâu rồi. Dù thế, mỗi khi anh nghĩ đến việc Lou đã rời khỏi mình, anh vẫn không thể kìm được nỗi buồn, và thực ra, anh nhớ Lou nhiều lắm. Buổi sáng sau cái đêm định mệnh ấy, anh mặc mỗi chiếc boxer, nằm trên ghế salon trong nhà nốc rượu đến đần cả người. Cũng may, anh đã xóa số của Lou khỏi danh bạ trước đó rồi. Anh quá hiểu bản thân mình mà, anh không muốn lúc say mèm như thế lại nhắn cho Lou một đống tin nồng mùi rượu của mình hay là gửi tin nhắn thoại với nội dung ấu trĩ nào đó. Và chuyện đó còn nói lên điều gì trong mối quan hệ giữa hai người họ nữa khi ngay cả số của bạn trai mình anh còn không thể nhớ nổi?
Giọng nói cứng rắn của cha cắt ngang mớ suy nghĩ đau thương trong đầu anh. "Cha có điều này muốn nói với mày, nghe không con?"
"Được ạ. Để con đi tìm mấy viên bi về đã." Không cần nhìn vào Tony, Dex cũng biết cha anh đang muốn làm gì. "Thôi nhé cha, con không thích cha làm thế đâu."
"Làm gì?" Tony gằn giọng.
"Làm cái trò trẻ con ấy chứ làm gì nữa."
"À, mày thì trò trẻ con nào cũng sõi rồi, con ạ."
Dex ngước mày, nhìn lên cha anh. "Cha biết không, nhiều khi con còn không rõ trong hai chúng ta ai mới là người trưởng thành đấy."
Thang máy báo hiệu một tiếng, mở ra. Hai người cùng nhau bước vào khu đại sảnh lát gạch nền màu xám đậm. "Còn cha lại nhớ mày thua bao nhiêu viên bi đây nhỉ. Hình như là cả túi đầy bi đó, con trai ạ."
"Thôi cha, có gì cha cứ nói đi."
"Lou không phải là người thích hợp ở bên con."
Dex không nói được gì cả. Tony chưa bao giờ nhắc đến chuyện của anh. Hơn nữa, ông cũng không phải là kiểu người hay can dự vào đời sống riêng tư của con cái, trừ khi bọn anh phạm phải sai lầm nào đó cần có sự can thiệp của ông. Lúc đó, ông thực sự là người nắm quyền sinh sát trong tay. Trong suốt thời niên thiếu, anh và Cael đã coi ông như một người hùng, và nhất trí đặt biệt danh cho ông là The Meddler (Người Can Dự).
Anh không chắc mình có thực sự muốn ông giải thích cho mình hay không, nhưng anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ nào đó. Dex hỏi. "Sao cha lại nói thế?"
"Ai là người quyết định bắt đầu chuyện yêu đương đó?" Tony đứng lại, hai cánh tay chắc khỏe của ông khoanh chéo lại trước lồng ngực mạnh mẽ, quay sang nhìn thẳng vào Dex. Mẹ nó. Khuôn mặt nghiêm nghị như vậy cùng với những nếp nhăn trên trán ông khiến Dex nhận ra một điều rằng anh không thể nói qua loa cho xong chuyện.
"Là em ấy. Nhưng con đã không đồng ý nếu mình không muốn."
"Thế rồi ai quyết định về việc cả hai chuyển vào sống chung?"
"Vẫn em ấy. Nhưng cũng giống nhau thôi. Con chấp nhận vì con muốn như thế."
"Hoặc con thực sự chẳng quan tâm đến những việc đó, cái mà con muốn chỉ là khiến thằng nhóc đó vui vẻ thôi."
Dex đứng thẳng lại, giọng nói bắt đầu to hơn bình thường. "Cha, con quan tâm đến cậu ấy rất nhiều."
"Cha không nói con không quan tâm Lou, nhưng cha nghĩ, có lẽ mối quan hệ của hai đứa không hề hoàn hảo như con tự thuyết phục bản thân mình về nó. Dex, cha rất hiểu con. Nên nhớ, cha là người nuôi lớn mày. Khi con yêu thứ gì đó, con sẽ dốc hết tâm sức vào nó, mặc kệ kết quả ra sao cũng không khiến con bận lòng. Có nhớ bộ đồng phục cảnh sát mà cha làm cho con nhân dịp Halloween lúc con 8 tuổi không?"
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt anh. "Vâng, con thích nó lắm."
"Con gần như bám nó không rời, không chịu mặc bất cứ bộ quần áo nào khác. Con ngủ cũng mặc nó, ăn cũng mặc nó, chơi cũng mặc nó, thậm chí mặc nó ngay cả khi đi học."
"Lúc con bị đánh bầm dập cũng là khi mặc bộ đồng phục cảnh sát." Dex nhướn mày, thêm vào câu nói của Tony. "Sau đó thì con nhận ra rằng bộ đồng phục cũng không giúp con nhiều trong việc lùa bắt mấy đứa bạn cùng lớp." Hừm, từ khi ấy trở đi, anh đã bắt đầu phát hiện ra vài điều mới lạ.
Tony vỗ nhẹ lên bả vai Dex. "Ý cha là, khi còn đam mê thứ gì đó, nó sẽ được thể hiện qua mọi hành động của con. Về Lou, con dường như chưa từng bận tâm đến những điều liên quan tới cậu ấy."
"Không đúng. Con với Lou đã cãi nhau về việc mua đồ đạc trong nhà đó."
"Sai rồi. Con chỉ đang đấu tranh cho một thứ duy nhất, đó là thứ mà con thực sự quý trọng. Chính là công việc của mày đấy, con trai ạ. Con sẵn sàng đặt ưu tiên cho công việc trên cả Lou, bất kẻ vào thời điểm nào. Con trai, những lời biện hộ kia của con không có ý nghĩa gì cả. Điều tồi tệ nhất ở đây là việc con vẫn nghĩ như vậy và tiếp tục làm như thế trong vô thức, không hề phát hiện ra."
Dex lùi lại, đút hai tay vào túi quần. Anh không thích hướng phát triển của cuộc đối thoại này chút nào, mà đúng hơn, anh thấy cơn giận của mình đang lớn dần lên. "Vậy thì sao? Giờ con là một gã bạn trai tồi tệ chỉ vì con tâm huyết với công việc của mình ư?"
"Cái mà cha muốn nói ở đây đó chính là con không sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ vì Lou, vậy nên cậu ta mới không thích hợp để sống bên cạnh con cả quãng đời còn lại." Tony đập nhẹ vào lưng Dex trước khi anh lại phát khùng thêm lần nữa.
Họ sóng vai nhau đi trong im lặng, Dex tự hỏi những điều mà cha anh vừa nói liệu có đúng hay không. Anh chấp nhận mối quan hệ yêu đương chỉ vì muốn làm Lou vui vẻ thôi sao? Anh không hề thấy vậy chút nào. Anh đã rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Lou, và dù cho đúng là họ đã cãi nhau nhiều lần vì công việc mà anh đang làm, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận anh không hề quan tâm đến những việc khác.
Khi Lou muốn anh chú ý đến mình, Dex không ngại ngần thể hiện điều đó. Khi Lou muốn anh giúp mở rộng các đối tác làm ăn, Dex cũng rất sẵn sàng hỗ trợ. Khi Lou hỏi anh rằng liệu em ấy có thể đến sống chung với anh được hay không, anh nói anh không lăn tăn gì về chuyện đó. Phải chăng anh không nên làm như thế? Lou gần như là người đầu tiên mà anh quyết định bước vào một mối quan hệ thực sự nghiêm túc. Với Lou, Dex có rất nhiều phút giây mà trước đó anh chưa được trải nghiệm bao giờ.
Giờ có nghĩ lại cũng đâu ích gì. Mối quan hệ đó của anh, cũng giống như công việc của anh tại HPF, kết thúc cả rồi. Tất cả thứ mà anh có thể làm ở hiện tại chính là điều mà xưa nay anh giởi nhất – cắm đầu vào công việc. Đây là cơ hội cuối cùng anh có. Anh nhất định phải thành công.
Làm thám tử tại HPF có nghĩa là anh phải gánh lấy những căm ghét của loài người, bởi vì đó chính là cột mốc cho sự phán quyết dành cho một cá nhân. Trở thành một đặc vụ của THIRDS lại đồng nghĩa với việc anh phải hứng chịu sự căm ghét từ cả loài người lẫn loài Therian. Niềm vui nhân đôi mà. Anh có thể than thở gì đây. Hơn nữa, điều đó nói rằng anh sẽ phải trả giá gấp đôi và lợi ích cũng tăng lên, đương nhiên là trong trường hợp anh vẫn còn sống khỏe mạnh để mà nếm trái ngọt. Mà từ từ... THIRDS, người Therian, đơn vị Alpha... toàn thuộc tính săn mồi!
"Trời đất ơi." Dex thởi hắt ra, đột ngột túm lấy tay Tony khi anh nhận ra sự thật phũ phàng. "Con sẽ bị bọn họ xé tan nát ra như đống phô mai sợi mất!" Anh đã từng bị đâm, bị bắn, bị gãy xương, rạn xương, bong gân, bị đập cho nhừ tử, bầm dập,.. nhưng anh chưa bao giờ chạm trán với những kẻ có thể xé xác anh ra chỉ với một cú ngoạm.
"Mày với phô mai thì liên quan gì?" Tony gỡ các ngón tay của Dex đang túm chặt lấy cánh tay ông, tiếp tục bước đi, mặc kệ Dex như sắp khủng hoảng đến nơi. Khi còn là một thám tử của HPF, Dex chưa bao giờ đối mặt với bất kỳ một đối tượng là người Therian nào khi họ ở trong hình dạng Therian nguyên bản, kể cả những người biết nghe lời nhất. Nói cho cùng, việc thay đổi hình dạng ở nơi công cộng bị coi là hành vi phạm tội mức độ nhẹ, đôi khi cũng là do sự cố phát sinh. Và một khi phạm tội ở trong hình dạng Therian thì trách nhiệm xử lý sẽ thuộc về Cơ quan THIRDS. Giờ anh là một thành viên của Cơ quan này, đương nhiên anh sẽ phải làm việc với những người Therian có thể khiến cho anh sống không bằng chết trong quá trình thực thi pháp luật.
Trường hợp duy nhất Dex từng đối đầu trực diện với một loài Therian ở dạng nguyên bản là khi Cael bước vào tuổi dậy thì và bắt đầu sự thay đổi hình dạng lần đầu tiên. Người Therian có khả năng khống chế việc thay đổi trạng thái, nhưng sự biến đổi vẫn có thể xuất hiện trong những khoảnh khắc căng thẳng cực độ. Đó cũng là lý do vì sao nhiều sự chuyển hóa hình dạng lần đâu tiên trong đời của người Therian lại bắt đầu khi họ bước vào tuổi dậy thì, và chuyện đó xảy ra theo hướng tự phát ngẫu nhiên. Giống như bao người Therian trẻ tuổi khác, Cael cũng gần như phát điên khi trải qua giai đoạn chuyển đổi hình dạng. Mặc dù em trai anh đã tham gia những lớp học bắt buộc đối với các gia đình có thành viên người Therian chuẩn bị bước vào tuổi dậy thì – với mục đích trang bị cho họ đầy đủ kiến thức khi bước vào kỳ biến hình, em ấy vẫn cực kỳ hoảng loạn. Lúc đó, Cael suýt nữa cắn đứt chân Dex với bộ hàm đáng sợ của mình, may mà Tony đến kịp thời, tiêm cho Cael một liều thuốc an thần trong bộ dụng cụ dành cho kỳ biến hình đầu tiên của người Therian.
Mặc dù Dex hiểu, loài Therian dưới hình dạng báo đốm kia chính là đứa em trai Cael của mình và em ấy không hề có ý muốn hại anh, nhưng máu của Dex bắn tứ tung trên sàn bếp, mọi người nhìn thấy còn rùng mình. Chính Tony là người đã giám sát và đảm bảo hai đứa con của ông đều hồi phục về cả thể xác lẫn tinh thần sau khi trải qua cú sốc đó. Vết sẹo mờ nhạt trên cẳng chân của Dex giờ đây đã không còn khiến cho cả gia đình cảm thấy tội lỗi như trước kia nữa – với Tony vì đã không thể can dự vào đúng lúc, với Dex vì nỗi ám ảnh với chính đứa em trai, và với Cael vì đã suýt giết chết anh trai mình.
"Con không hề làm quá lên. Con đang sợ chết khiếp rồi đây."
Tony dừng lại, nhìn thẳng vào anh. "Mày muốn tồn tại được trong giới này thì phải biết lắng nghe cộng sự của mình, thằng con tay mơ ạ."
"Tay mơ? Gì đấy cha? Con làm trong lực lượng được 10 năm rồi đấy."
"Là trong lực lượng Cảnh sát Nhân dân. Còn với thế giới của THIRDS, con chỉ là một tay mơ mà thôi. Con sẽ lại phải đối mặt với hằng sa số chuyện điên khùng mà trước đây con vẫn giải quyết, chỉ khác là lần này các đối tượng có những bộ hàm chắc khỏe và móng vuốt sắc lẹm, lúc nào cũng sẵn sàng xé xác con ra như xé miếng phô mai. Nhớ kĩ lấy cho cha. Khớp hàm và móng vuốt. Đọc theo cha coi. Khớp hàm."
Ông ấy thực sự nghiêm túc. Dex hít một hơi thật sâu và thở ra chầm chậm. Sự sợ hãi của anh dần biến mất, thay vào đó là sự kích thích. "Khớp hàm."
"Và móng vuốt."
"Và móng vuốt." Dex nói, phát âm rõ ràng từng âm tiết một. Anh cực kỳ muốn có thể rút ra móng vuốt từ cánh tay mình, nhưng anh cảm thấy Tony mà biết được sẽ đập anh ngay. Nhưng mà, nó hấp dẫn chết đi được. Có thể do gương mặt anh biểu đạt cảm xúc hiện tại rất rõ ràng, rồi Tony như nhận thấy được, ông chỉ thẳng vào Dex.
"Chuyện này không phải chuyện đùa, Dex. Cha đang nói nghiêm túc với con."
"Con biết mà. Nhìn chỗ gân mạch nổi đầy trên đầu cha là con đã biết rồi." Anh chạm vào chỗ gân mạch ấy nhưng bị Tony gặt tay ra ngay lập tức.
"Mày mất trí rồi hả con? Có nghe cha mày nói gì không thế?"
"Con nghe mà. Con hiểu. Phải biết lắng nghe cộng sự của mình, đúng không. Thế ai sẽ là cộng sự của con vậy?"
Họ lại bước tới một cánh cửa lớn bị khóa, dường như lớp kính ngoài cửa có thể chống đạn với dòng chữ "Khu vực dành cho cá nhân có thẩm quyền" màu trắng đậm trên cửa. Bên cạnh cánh cửa là một màn hình đen khác giống hệt như cái ở trong thang máy vừa rồi. Ở chỗ này ngoài cửa với tường ra thì còn gì khác nữa không đây?
"Để cha nhắc cho mày nhớ một vài điều có nguy cơ rơi ra khỏi bộ não tý hon đáng yêu của mày. Cha là Trung sĩ. Cha biết nhiều thứ khốn nạn trên đời này trước cả mày đấy. Cha mày còn có thừa quyền lực để khiến đời mày ở đây bị vùi dập đến khốn cùng con ạ."
Dex nhìn Tony chăm chú. "Cha đã và đang làm thế với con đó thôi."
"Phải rồi, giờ cha còn có thể làm thường xuyên liên tục hơn nữa kìa." Nụ cười gằn đầy âm mưu của ông khiến Dex giật mình lùi lại. Lần sau thì nghĩ cho kĩ trước khi mạnh miệng nhé Dex. "À, giờ thì chúng ta cùng một Cơ quan, mày phải gọi cha là Maddock, Trung sĩ hoặc Sếp. Còn nữa, mày cũng nghe thấy em mày được gọi bằng tên riêng chứ không phải bằng họ. Gọi như thế ở đây để tránh khỏi nhầm lẫn."
"Rõ rồi, thưa Trung sĩ. Thế... Cha có thể cho con biết về người cộng sự của mình không?"
"Con sẽ ra mắt đội của mình sớm thôi." Nụ cười tự mãn của Tony khiến anh lầm bầm. Nghe qua thấy không ổn chút nào cả. Sao cha anh lại thích giữ bí mật với anh thế nhỉ? Ông ấy đã ở bên cạnh anh từ khi anh mới bắt đầu chân ướt chân ráo quan hệ với bạn trai đầu tiên của mình cho đến lúc anh bị bạn trai đá đít – giờ này thì đã là người của quá khứ. Tony cũng chính là người đã giải thích cho anh tầm quan trọng của bao cao su và chất bôi trơn khi quan hệ - giờ nghĩ lại, chuyện đó cứ thấy kỳ lạ thế nào. Sao ông ấy không nói luôn cho anh về người cộng sự mới của mình? Hay mọi thứ tồi tệ đến nỗi ông không muốn nói? Lời nói của Pearce khi trước xuất hiện trong đầu anh. Đừng mong chờ sự chào đón nhiệt tình ở nơi đó.
Phía cuối của hành lang có một cánh cửa đôi làm bằng kính với chiều cao gần 4 mét. Trên cửa có đề dòng chữ được in đậm màu trắng: ĐƠN VỊ ALPHA. Ồ, cuối cùng cũng đến nơi. Đằng sau cánh cửa này chính là một cuộc đời mới – một cuộc đời mà anh chỉ có thể trở thành kẻ chiến thắng hoặc là bị nghiền nát rồi thiêu rụi.
Anh đứng đây, dòng chữ ĐƠN VỊ ALPHA cứ xoay mòng mòng trong đầu anh, khiến anh cảm thấy hơi lo lắng. Nếu như anh không thể làm tốt vai trò của một đặc vụ THIRDS thì sao? Lẽ đương nhiên là anh đã rất nổi bật trong đợt tập huấn, nhưng đây không phải là chuyện tập huấn đơn thuần. Giờ anh là một thành viên của một đội tác chiến, ở đó có gia đình anh – gia đình thực sự của anh. Nếu như anh thất bại, điều đó không chỉ làm gia đình thất vọng, mà tệ hơn có thể khiến mạng sống của mọi người lâm vào nguy hiểm. Trước khi anh bị những nỗi sợ hãi và lo lắng ấy nhấn chìm, một giọng nói nhẹ nhàng đậm chất Anh Quốc của một người đàn ông vang lên ngay sau lưng anh. Hai người quay lại, phát hiện ra đó là một người đàn ông Therian – dựa vào dấu hiệu trên cổ áo anh ta, Dex biết hình thú của người Therian này là sói xám – và một phụ nữ loài người với chiếc áo khoác trắng đặc trưng của nhân viên làm trong các phòng thí nghiệm – đang nhanh chóng tiến về phía Dex và Tony.
"Trung sĩ Maddock, hiện tại anh có thời gian không?"
"Hudson, Nina, đến đúng lúc lắm." Tony quay lại, giới thiệu Dex. "Đây là thành viên mà Cơ quan chúng ta mới tuyển mộ, đặc vụ Dexter J. Daley. Dex, đây là nhân viên giám định y tế của Đội Thanh trừng Delta – Tiến sĩ Nina Bishop; còn đây là trưởng phụ trách giám định y tế - Tiến sĩ Hudson Colbourn."
"Tiến sĩ Bishop, rất hân hạnh được biết cô." Dex bắt tay Bishop với một nụ cười thân thiện. Dáng người cô cao và cân đối với những đường cong gợi cảm, đôi mắt nâu sâu thẳm với mái tóc đen óng. Ánh mắt cô cũng rất sắc bén, nhìn thẳng vào Dex tựa như đang đánh giá anh khi hai người bắt tay nhau. Dex cảm thấy nhẹ cả người khi gương mặt nghiêm túc của cô xuất hiện một nụ cười ấm áp. Lúc này tâm trạng của anh mới không còn nặng nề nữa.
"Rất vui được gặp anh, đặc vụ Daley."
Đứng bên cạnh cô là trưởng phụ trách giám định y tế, anh ta đeo một cặp kính viền đen trông rất thời thượng. Toàn thân người đàn ông Therian này toát ra sự thanh lịch và tự tin khi bắt tay Dex. Người này trông hấp dẫn thật. "Rất vui được gặp anh, Tiến sĩ Colbourn." Cách mà Colbourn nhìn anh tựa như tín hiệu cho việc anh ta không hề ngần ngại dành cho Dex một buổi kiểm tra y tế riêng tư. Tuy nhiên, tiếc là họ lại làm việc chung với nhau. Dex không bao giờ lẫn lộn công việc với sự thỏa mãn cá nhân. Điều tồi tệ hơn cả một mối quan hệ đầy rắc rối đó chính là một mối quan hệ công sở đầy phức tạp. Dex không bao giờ để bản thân bị cuốn vào trong đó. Chuyện ở HPF thôi đã làm anh phát ớn rồi. Hơn nữa, yêu đương tại trụ sở là đi ngược lại với chính sách của THIRDS.
"Hân hạnh được gặp cậu, đặc vụ Dex."
Dex nhìn Tiến sĩ Colbourn, nở một nụ cười chói lóa. Tony đứng ngay bên cạnh, liếc mắt nhìn hai người.
"Trung sĩ Maddock và đặc vụ Cael rất hay kể về cậu làm tôi có cảm giác như mình đã quen cậu từ lâu rồi." Colbourn nói.
"Hai người ấy toàn nói quá thôi." Dex vui vẻ nói. "À, trừ những điều tốt ra, vì phần đó đều là sự thật cả đấy."
Tiến sĩ Colbourn nháy mắt với Dex. "Ồ, chúng tôi rất mong chờ được làm việc cùng với cậu đấy. Và cũng xin lỗi vì phải tạm thời cắt ngang phần giới thiệu của cậu, nhưng chúng tôi cần nói chuyện với Trung sĩ về một vụ án hiện đang trong quá trình nghiên cứu."
Tony thở dài, hàng lông mày nhíu chặt đầy ưu tư. "Vụ án HumaniTherians – về các án mạng liên quan đến những nhà hoạt động xã hội vì sự bình đẳng của loài người và loài Therian. Cael và cộng sự Rosa Santiago vẫn đang nghiên cứu, kéo dài cả tuần nay rồi."
"Có manh mối gì không?" Nhìn hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại hơn của Tony, Dex biết câu trả lời sẽ là "không". Quá trình khám nghiệm pháp y của người Therian phức tạp hơn nhiều so với người thường, còn chưa kể những thiết bị và kĩ thuật được nâng cấp và cải tiến để phục vụ cho công tác này vẫn đang được nghiên cứu và phát triển trong thời gian gần đây. Đương nhiên, chuyện đó sẽ không giúp ích nhiều khi giải quyết các vụ án mạng liên quan đến người Therian khi nạn nhân bị bẹp dí như một miếng thịt bò áp chảo.
"Đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì." Tony đáp. "Chiều nay chúng ta có một buổi họp để trao đổi về vụ án này, đến lúc đó cha sẽ nói chi tiết hơn cho con. Nhưng nhìn chung không mấy khả quan. Giờ sao con không tự mình tìm đường đến Sparta nhỉ. Cha sẽ giới thiệu con với toàn đội và tiếp tục dẫn con đi tham quan nơi này sau khi cha xong việc với hai vị đây. Xong xuôi sẽ chỉ cho con ngăn tủ được chỉ định sẵn. Thông tin của con giờ đã có trong hệ thống của trụ sở, vì thế hãy dùng bản xác định danh tính trong thang máy để đi lên tầng B."
"Con biết rồi."
"Có một phòng chờ và một quầy bar. Chờ cha ở một trong hai chỗ đó. Đừng có đi lung tung trong này, nhớ chưa?" Tony ném cho anh một ánh nhìn cảnh cáo trước khi ra hiệu cho anh đi đến chỗ ông bảo.
"Rõ rồi ạ." Anh không biết Tony đang lo lắng điều gì. Anh đâu có giống như người sẽ chạy lung tung trong trụ sở như một tên nhãi đâu chứ. Anh không hề muốn những thành viên trong đội mà anh sẽ làm việc nghĩ rằng anh chính là một tên tăng động. Anh rời khỏi nhóm 3 người Tony và sau đó một mình ngược lại phía hành lang, vừa đi vừa nở nụ cười thân thiện với những người đi ngang qua. Những nhân viên có vẻ như rất bận rộn với nhiệm vụ đi giải cứu thế giới vẫn dành lại cho anh một thái độ niềm nở nhất định. Phần lớn trong số họ vẫn thể hiện sự tò mò đối với sự xuất hiện của anh ở đây.
Anh không mất quá nhiều thời gian để đi đến tầng mình cần. Xuyên qua cánh cửa đôi cao hơn 4 mét với dòng chữ "Sparta" được sơn ngang cửa, anh thấy không gian bên trong còn rộng hơn nhiều so với bất kỳ phòng gym nào anh từng tập qua. Có rất nhiều các đặc vụ với nhiều phong cách ăn mặc khác nhau liên tục di chuyển khắp mọi nơi trong cơ sở huấn luyện Sparta này. Trước mắt anh, ở ngay phần trung tâm là một khu vực rộng lớn đặt nhiều ghế dài nhìn qua rất thoải mái và lắp đặt các loại màn hình TV mỏng, giống hệt như phòng chờ. Ở đây cũng có nhiều đặc vụ đang ngồi trò chuyện, nghỉ ngơi hoặc ngồi làm việc với chiếc máy tính cá nhân của họ. Anh băn khoăn trong số những người ở đây có ai là thành viên trong đội mới của anh hay không. Tony dặn anh rằng hãy đợi ông trong phòng chờ, nhưng chắc chắn không bảo anh không được phép nói chuyện với người khác.
Dex nhìn lướt qua một lượt quanh căn phòng để xem ai thuộc đơn vị Alpha, và mặc dù anh không thể phân biệt được các lớp người Therian chỉ dựa vào dấu vết trên cổ họ nhưng anh vẫn thừa sức nhận ra đâu là đặc vụ Therian và đâu là đặc vụ người thường. Nói chung, phát hiện ra đặc vụ người Therian dễ như ăn kẹo. Tất cả những việc cần làm chỉ đơn giản là dựa vào dấu hiệu nhận biết – sự hiện diện của lớp tapetum lucidum – lớp mô phía sau võng mạc, phản chiếu ánh sáng nhìn thấy trở lại võng mạc và tăng lượng ánh sáng có sẵn cho các tế bào cảm quang. Hoặc nói theo cách khác, đó chính là thứ giúp các loài vật nhìn thấy vào ban đêm. Khi ánh sáng phản chiếu trên lớp võng mạc trong mắt họ - Bùm, chính là người Therian.
Trên một chiếc ghế dài màu xám gần đó có ba đặc vụ người Therian, 2 người đàn ông và 1 người phụ nữ, đang nói chuyện cười đùa. Họ nhìn có vẻ dễ tiếp cận, kiểu như là "nếu anh khiến bọn này điên lên thì bọn này sẽ xé xác anh". Đại loại vậy đó.
"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, nhưng tôi đang tìm Đội Thanh trừng Delta. Tôi vừa mới đến đây nhận công tác."
Ba đặc vụ người Therian nhìn anh một chút, rồi phá lên cười. Anh không chắc họ cười vì điều gì, nhưng anh quyết định sẽ tham gia vào cuộc vui của họ, cũng cười như ai, mãi cho đến khi anh lờ mờ nhận ra họ tưởng anh đang nói đùa. "Thật đấy, tôi là người mới."
Tiếng cười chấm dứt.
Ba đặc vụ há hốc miệng, người lớn tuổi nhất trong số ba người họ nhìn chằm chằm vào anh. "Mẹ nó, cậu ta nói thật đấy. Xin lỗi nhé, người anh em, chúng tôi tưởng cậu chỉ đùa thôi. Cậu có chắc là tìm Đội Thanh trừng Delta không?"
Dex chỉ vào phù hiệu nằm bên cánh tay áo. "Chắc chắn. Mọi người không phải là thành viên của Đội Thanh trừng Delta phải không?"
"Không, chúng tôi làm trong Cục Tình báo của Đơn vị Beta, Đội Gamma. Mọi người đều đến đây vì các trang thiết bị của Đơn vị Alpha thuộc hàng chất lượng nhất đấy."
Người phụ nữ Therian gật đầu đồng ý. "Và có cả một bể bơi rất hoành tráng."
Đơn vị Alpha có cả bể bơi? Tuyệt vời! Dex không thể chờ được đến lúc anh có cơ hội sử dụng nó.
"À, và ngồi xem mấy người bên Đơn vị Alpha tẩn nhau lúc huấn luyện cũng khá là thú vị." Người đàn ông còn lại lên tiếng với một điệu cười khoái trá.
"Nghe thú vị quá." Dex vui vẻ. "Vậy, mọi người có thể chỉ cho tôi đường đến Đội được không?"
Người phụ nữ có vẻ hơi quan ngại. "Cậu có chắc là không cần vị sĩ quan chỉ huy của mình dẫn cậu đi giới thiệu không? Tôi nghĩ bây giờ họ vẫn đang trong thời gian huấn luyện. Đặc vụ Brodie thường sẽ nổi khùng lên nếu như có ai đó xem vào giữa quá trình tập luyện của anh ta đấy."
"Tôi sẽ không quấy rầy gì đâu." Dex đảm bảo. "Chỉ muốn ghé qua quan sát một chút thôi." Anh không hề muốn mình bị ném vào danh sách đen của Đội trưởng ngay trong ngày đầu đi làm.
"Được rồi. Đi hướng kia là đường đến địa ngục nhé." Người lớn tuổi nhất trong số ba đặc vụ chỉ vào con đường dẫn đến một hành lang gần đó.
Nghe thật là kích thích. "Cám ơn mọi người." Anh bước vào hành lang đông nghịt người, cố gắng không cản đường hay va đụng vào những người đi xung quanh. Có rất nhiều khu vực huấn luyện ở quanh đây, bên trong là hàng tá những đặc vụ đang tập luyện trên máy chạy bộ, nâng tạ, chống đẩy, tập cơ bụng và rất đa dạng các bài tập khác nhau để giữ được cơ thể trong trạng thái tốt nhất. Các trang thiết bị đều là loại tối tân, nhìn sáng bóng và mới toanh. Sàn nhà được trải những thảm cao su đen tuyền, nhìn qua cứ như chúng chỉ mới vừa được người ta trải lên mà thôi.
Có một vài phòng được sắp xếp để tập các loại võ thuật khác nhau, trong khi một số khác thì chuyên về đấm bốc. Đi về hướng có tiếng quát và la hét, cuối cùng anh cũng tìm thấy căn phòng đó. Đó là một sàn huấn luyện rất rộng nằm ở phía cuối hành lang, nhưng không hề có quá nhiều đặc vụ giống như những căn phòng khác. Căn phòng này chỉ có một vài người. Dex cẩn thận mở cửa, lách qua một bên rồi nhẹ nhàng bước vào bên trong. Có tổng cả là 7 đặc vụ chia thành các nhóm nhỏ khác nhau. Anh nhanh chóng phát hiện ra cậu em của mình đang ngồi bắt chéo chân trên sàn, tay hí hoáy chiếc máy tính bảng. Con sâu lười này. Điện thoại của Dex bỗng nhiên rung lên, anh liền nhìn lướt qua màn hình. CaelMad đã like ảnh của bạn.
"Thật đấy à?" Dex lầm bầm, nhét điện thoại vào lại trong túi. Trong phòng có mấy tên lực lưỡng, người đầy mồ hôi, nhìn khá ngon ăn đang liên tục đối kháng với nhau, thế mà Cael chỉ ngồi chơi online linh tinh. Lần này Dex nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với cậu em trai của mình.
Vậy ra đây là những người đồng đội sẽ sát cánh bên anh trong quãng thời gian tới. Cael chưa bao giờ kể về những người này, chỉ nói họ là đồng đội của mình, hoặc có lúc gặp gỡ một trong số họ, em ấy cũng chỉ nói đó là đồng đội mà thôi. Anh cũng không giận gì Cael khi cậu ấy giữ khoảng cách nhất định giữa đời sống riêng tư và công việc cá nhân, nhất là khi việc THIRDS ưu thích nhất đó chính là giữ mọi thứ trong vòng bí mật. Với Dex làm trong lực lượng HPF cũng vậy, Cael không hay hỏi về chuyện công việc của anh. Việc HPF và THIRDS luôn cạnh tranh nhau là chuyện giờ ai cũng biết. Nếu như anh biết vào một ngày nào đó, mình sẽ làm việc ở đây, chắc chắn Dex sẽ bắt cậu em mình phải nói cho anh nhiều hơn về các đồng nghiệp của em ấy.
Không xa chỗ Cael ngồi có một đặc vụ nữ, loài người, dáng cao hơi gầy, đang liên tục xả ra một tràng tiếng Tây Ban Nha với một đặc vụ nữ khác trông nhỏ hơn mình khi cả hai đang trong quá trình đối kháng. Đặc vụ nữ nhỏ nhắn kia có vẻ như không hề chịu kém cạnh, dù ít chửi thề hơn người đối diện. Xem ra cả hai người đang rất tận hưởng trận đấu của họ, nhiều đến mức khiến đôi bên hăng máu quá độ.
Gần đó là một đặc vụ loài người, tóc màu bạch kim và người cộng sự của anh ta – một đặc vụ người Therian khác trông cao lớn hơn. Có vẻ như hai người đó đang tranh cãi khá căng thẳng. Dex không nghe được hai người họ nói gì với nhau, nhưng quý ngài Cau Có đằng kia nhìn qua đang rất không hài lòng. Quý ngài lắc đầu và định quay đi thì bị người bạn tóc bạch kim kéo tay giữ lại. Tay anh ta giữ chặt tay ngài Cau Có, thi thoảng lại ngó bên này, quay bên kia vì không muốn đối diện trực tiếp với gương mặt nhăn nhó của người đồng đội. Anh ta nói một tràng, sau cùng cũng khiến người Therian với biểu cảm cau có kia gật đầu, rồi nở một nụ cười. Ồ, ít ra thì hai người ấy cũng giải quyết xong vấn đề khiến quý ngài Cau Có Therian kia bực mình. Nhìn bề ngoài, chắc hẳn không ai tự nhiên muốn đi chọc điên vị đặc vụ người Therian đó lên. Tuy nhiên, Dex đã thay đổi suy nghĩ của mình sau khi tầm nhìn của anh chuyển đến một người đang đứng tại vị trí trung tâm của sàn huấn luyện. Nhầm rồi, đây mới đúng là kiểu người Therian mà người khác không nên đụng vào.
Người đó đứng quay lưng lại với Dex. Từ đằng sau, anh ước lượng chiều cao của người này lên đến hơn 1m90. Anh ta mặc một chiếc áo thun cọc tay màu đen phối với quần thể thao cùng bộ. Đầu gối anh ta hơi gập xuống, cánh tay nổi lên những cơ thịt chắc khỏe khi vào thế chuẩn bị chiến đấu, ánh mắt tập trung vào một đặc vụ người Therian khác đang nằm dài trên mặt sàn. Người đặc vụ này cũng chẳng hiền lành gì cho cam, dường như anh ta đang hết sức điên tiết. Từ phù hiệu trên cổ cho thấy, hình dạng Therian của anh ta là loài hổ. Gu ăn mặc của người này cũng khá kỳ lạ khi khoác trên mình một chiếc áo thun cọc tay xanh da trời in hình Tony the Tiger với biểu cảm u sầu ủ rũ. Với một tiếng gầm đầy nội lực, ngài Frosted Flakes vươn cánh tay chắc khỏe, lực lưỡng hơn cả đối thủ của mình ra, dồn lực vào hai chân, sau đó lao về phía đối phương.
*(Tony the Tiger là linh vật hoạt hình quảng cáo cho ngũ cốc ăn sáng Frosted Flakes của Kellogg, thường được in hình trên bao bì của sản phẩm và xuất hiện trong các loại quảng cáo của nhãn hàng này. Trong câu chuyện, người Dex gọi là ngài Frosted Flakes chính là người mặc áo thun cọc tay xanh có in hình Tony the Tiger. Đây chỉ là một cách gọi tên, không phải tên thật. Quý ngài Cau Có cũng giống như vậy.)
Với cường độ và tốc độ khi tấn công đối thủ của ngài Frosted Flakes, đáng nhẽ ra sẽ ép cả hai bên cùng nằm vật xuống mặt sàn, nhưng mọi chuyện lại không diễn biến như vậy. Dex nín thở khi thấy vị đặc vụ mặc áo thun đen dùng tay vắt ngang thắt lưng của đối thủ, luồn chân từ bên ngoài vào giữa hai chân đối phương, dồn lực nhấc ngược đối phương sau đó quật mạnh xuống mặt sàn. Cú quật quyết liệt đến nỗi khiến vị đối thủ Therian kia phải choáng váng. Lúc này thì rõ rồi, vị đặc vụ người Therian mặc áo thun đen này chính là Đội trưởng mới của anh, đặc vụ Brodie. Dex nhớ rất rõ những gì mà Pearce đã nói với anh về người Therian này, nhưng cho dù là thế, anh vẫn thực sự khâm phục đặc vụ Brodie. Gã ta có đầy đủ những phẩm chất mà anh mong đợi: đủ bình tĩnh, đủ tự tin và có thừa sức mạnh thể chất.
"Coi chừng thái độ của cậu đấy, Ash."
Ồ, xem kìa, giọng nói của đặc vụ Brodie khá là hấp dẫn và có từ tính. Nhưng rồi Dex nhanh chóng đẩy cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình và quay trở lại với tình hình dưới sàn tập khi thấy đặc vụ Ash lăn một vòng trên sàn rồi gầm lên. "Cái đệch, vô lý. Đáng lẽ cậu không thể đánh bại được tôi mới phải chứ. Rõ ràng tôi to khỏe hơn cậu nhiều cơ mà!"
"Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây. Mấy thứ đó không có tác dụng gì hết nếu như cậu cứ mất tập trung trong trận đấu."
"Kệ mẹ nó." Ash đứng thẳng dậy, đấm nhẹ vào người đặc vụ Brodie. Dex vẫn chưa nhìn thấy mặt của vị Đội trưởng này. Mẹ nó, sao hai người ấy không đổi chỗ cho nhau? Anh nghĩ vậy không phải vì Ash không có vẻ ngoài cuốn hút, nhưng có cuốn bao nhiêu thì cũng bị những tiếng gầm rú la hét kia lấp hết rồi. Ôi trời, biết đâu vị đặc vụ Ash gì gì đó ấy lại là người cộng sự mới của mình thì sao? Thôi kệ, dù sao anh vẫn chưa được người ta tiết lộ điều ấy. Đối với một đặc vụ loài người như anh, lựa chọn kết cộng sự sẽ gồm có Ash, quý ngài Cau Có và đặc vụ Brodie với một giọng nói hấp dẫn nhưng lại là một gã tồi tệ.
Nghe có vẻ khá thú vị.
Đặc vụ Brodie để kiểu tóc đen vuốt gọn gàng. Khi gã ta quay người lại, ở một góc nghiêng nhất định, Dex có thể trông thấy bộ râu quai nón màu muối tiêu được cắt tỉa gọn ghẽ khiến anh nghĩ người này tưởng chừng như đã gần 40 tuổi, mặc dù thực tế gã không già đến mức ấy. Gã ta cũng rất ra dáng. Những thớ cơ chắc khỏe nổi bật hiện lên rõ ràng dưới lớp áo phông mỗi lần gã di chuyển; bắp tay gã kéo căng phần cổ tay của chiếc áo phông trên người. Đôi chân gã vững chắc tràn ngập năng lượng, còn cơ mông thì đầy đặn và khỏe khoắn. Dex mong rằng trong lần đọ sức này, đặc vụ Brodie sẽ dần cho đặc vụ Ash đằng kia một trận ra trò. Anh không biết vì sao, nhưng vị Therian với dáng vóc to cao hơn kia đã đánh giá thấp đối thủ của mình rồi.
Dex đang mong đợi một trận so găng tay đôi giữa hai người kia, cũng không cần quá gay cấn, chỉ đơn giản là cận chiến theo phong cách của Bourne thôi là đủ rồi. Xem tình hình này thì hai vị đặc vụ Therian kia không hề đối kháng cho có, đương nhiên cả hai sẽ hạn chế, không để vài chiếc xương bị rạn gãy. Nhưng Dex hiểu, nếu như họ muốn chiến đấu một cách nghiêm túc, chắc chắn sẽ xuất hiện thương tích cho cả đôi bên. Ash to con hơn, dữ dằn hơn, và hăng tiết hơn; mà đặc vụ Brodie thì lại khá bình tĩnh, tập trung và rất nhanh nhạy. Dex cố gắng để bám sát các bước di chuyển của hai người để tìm ra những điểm sơ hở và những tín hiệu cho các đòn đánh tiếp theo. Hãy nhìn cái cách mà Brodie chặn lại những cú đấm của Ash, quả thực ấn tượng vô cùng. Gã đúng chuẩn một tay nhà nghề trong làng cận chiến đơn.
Ash vặn người, cố tránh khỏi cú móc cằm của Brodie. Anh ta lách sang bên cạnh Brodie, ép sát gã và tung một cú đấm ngang cổ. Brodie nghiêng người, hơi chùng xuống và đá ngang vào vùng mạn sườn của Ash, ít nhất thì có cố gắng đấy. Cú đấm của Ash bị đẩy bật lại, đặc vụ Brodie nhanh chóng tiếp tục phản công bằng một đòn thụi khuỷu tay thẳng vào mặt Ash khiến anh ta choáng váng, giật lùi lại, mũi chảy máu. Ash đưa tay quẹt một vệt ngang sống mũi.
"Mẹ nhà anh! Đệt Sloane. Tối nay tôi còn có hẹn đấy!"
Đặc vụ Sloane Brodie quay người lại, và trong đầu Dex tức thì hiện lên một suy nghĩ. Ồ, hello đằng đó.
Mẹ nó, Đội trưởng của anh nhìn cuốn hút thật. Nhưng có đúng gã ta là một tên khốn giống như Pearce đã từng nói qua? Dex có phương châm của riêng anh, đó là không bao giờ đánh giá một người dựa trên những ý phán xét của người khác, đặc biệt là với người anh chưa từng tiếp xúc qua bao giờ. Đến lúc này đây, chưa có dấu hiệu nào cho thấy Brodie là một gã khốn chính hiệu, nhưng anh chắc chắn một điều rằng không có một đặc vụ nào có thể được bổ nhiệm làm Đội trưởng ở THIRDS chỉ vì đó là một người thân thiện và dễ hòa đồng.
Sloane đón lấy chiếc khăn của vị nữ đặc vụ thon gầy đưa qua. "Cám ơn nhé, Letty. Ash, nói với người bạn hẹn tối nay của cậu mấy câu cũ mèm mà cậu vẫn hay dùng để tán tỉnh nhiều người khác đấy. Gì nhỉ, về việc cậu bị thương khi đang cố gắng giải cứu mấy chú mèo đáng yêu khỏi tòa nhà đang bốc cháy ngùn ngụt ấy."
"Và bị bao vây bởi lũ ninja." Cael đột nhiên chen vào cùng với một nụ cười xấu xa trên mặt. Hóa ra là đứa em trai của anh cũng chú ý đến tình hình bên này.
Ash chỉ tay thẳng vào Cael. "Đừng có hùa theo anh ta."
Mọi người cười phá lên, Ash thì làu bàu chửi thề mấy người bọn họ. Sự gắn kết giữa các thành viên trong đội được thể hiện qua chính cái cách mà họ đối kháng với nhau và dùng những từ ngữ có phần trần trụi để giao tiếp với nhau. Ngay cả khi có người nổi giận hay bực mình, điều đó chỉ đơn thuần là cảm xúc nhất thời và không hề có sự căm ghét hay hận thù phía sau. Họ đúng là một gia đình đích thực, và giờ đây Dex sắp được đóng vai kẻ xâm lược làm hỗn loạn tinh thần gắn bó của cả đội.
Dex không chỉ lo lắng về mình vấn đề gắn kết gia đình đó. Anh lặng lẽ quay đi và trở lại phòng chờ. Trong đầu anh lúc này ngập tràn những suy nghĩ về Ash và Sloane Brodie. Tầm khả năng của hai người đều được thể hiện rất rõ thông qua quá trình đối kháng vừa rồi, và điều này khiến Dex lưu tâm. Vóc dáng của Ash nhỉnh hơn so với Sloane, cũng đồng nghĩa với việc anh ta có ưu thế hơn khi cận chiến. Ash không cần phải tính toán về chuỗi các đòn đánh mà chỉ đơn thuần là tuân theo những phản ứng của cơ thể mà thôi. Rõ ràng đây là kết quả của nhiều năm luyện tập. Chỉ là cái tính tình nóng nảy đó đã ngăn cản anh ta phát huy hết khả năng của mình, trong khi Sloane lại rất biết cách để xác định những chướng ngại trước mắt mình. Khả năng tập trung cao độ để cân nhắc đến các loại khả năng có thể xảy ra vô cùng ấn tượng. Anh ta quan sát, sau đó điều chỉnh hành vi và rồi hòa nhập vào đó mà không hề có chút nao núng nào.
Dex ngả lưng xuống chiếc ghế dài trong phòng chờ. Mọi thứ ở đây khiến anh cảm thấy hơi quá sức. Sau vài phút tự ngặm nhấm nỗi đau của bản thân, anh tự xốc lại tinh thần và đứng bật dậy. Được rồi, vào thời điểm chuyển giao công tác này, có lẽ anh đang bị quá tải, nhưng đây mới chỉ là ngày đầu đi làm của anh mà thôi.
Mày có thể làm được mà Dex. Đội mà anh sắp gia nhập đã có quá trình huấn luyện và hoạt động trên thực địa trong một thời gian khá dài. Dù anh không muốn phải thừa nhận điều đó, nhưng Tony nói đúng. Anh chỉ là một tay mơ mà thôi. Nếu như anh muốn bắt kịp với cả đội, anh sẽ phải vùi bản thân mình vào công việc và tự rèn luyện. Đương nhiên, nếu như có thứ gì đó để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng này thì có làm việc vất vả đến đâu cũng không thành vấn đề. Cùng với nhiều đặc vụ khác, anh đi đến chỗ máy bán hàng tự động được gắn vào sát tường, trong đó có bán đủ loại từ thanh năng lượng cho đến các loại kẹo dẻo. Anh định mua vài gói snack. Sau khi tìm được loại snack ưa thích của mình, anh bước lại gần chiếc máy sáng loáng và nhấn chọn trên màn hình điện tử, nhìn gói snack Cheesy Doodles cuối cùng trong may rơi xuống khe lấy đồ.
"Ôi chao, Cheesy mới tuyệt làm sao." Dex vừa mới cầm gói snack với bao bì màu đen và cam lên thì một bóng đem trùm lấy cả người anh.
"Này."
Dex xoay người lại, nụ cười thân thiện trên môi anh cứng ngắc khi anh nhìn thấy một người Therian còn to lớn hơn cả Ash thay vì một ai đó với kích thước thông thường. Anh chàng này khiến cho Ash chỉ giống như người Hobbit. "À, chào anh." Dex nhìn thoáng qua dấu vết trên phần cổ của vị Therian này. Là loài gấu nâu. Đệch đệch đệch! "Có chuyện gì không?" Dex nở nụ cười rất tươi và bước sang phía bên phải của anh chàng này. Ánh mắt đen láy của anh ta ghim chặt vào người Dex, một ngón tay chỉ thẳng vào gói Cheesy Doodles trong tay Dex.
"Đó là gói cuối cùng rồi."
"Ừ. Xin lỗi nhé, anh bạn." Dex nhích người ra xa hơn, anh bắt đầu để ý thấy những đặc vụ khác đang mở to mắt nhìn anh, số khác thì lại cố gắng để nhịn khong cười thành tiếng. Anh rất cảm kích họ vì không ai cố gắng làm bất cứ điều gì để giúp anh. Toàn một lũ đểu cáng! Được rồi, Dex, đến lúc phải cứng rắn lên rồi.
"Đưa gói snack đây." Vị Therian kia gằn từng tiếng.
Mơ đi. Dex nháy mắt với anh ta. "Hả, gì cơ?"
"Ai cũng biết chố snack đó đều là của tôi."
Dù có phải là người Therian hay không thì con gấu Yogi to xác này cần phải được dạy dỗ lại rồi. "Tôi đã trả tiền cho gói snack này, cho nên tôi thấy chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi."
*(Gấu Yogi là một động vật hài hước được nhân cách hóa đã xuất hiện trong nhiều truyện tranh, chương trình truyền hình, hoạt hình và phim ảnh. Gấu Yogi xuất hiện lần đầu vào năm 1958 với tư cách là nhân vật phụ trong The Huckleberry Hound Show)
"Tất cả snack đều là của tôi."
"Chắc anh đùa? Anh đang tuyên bố quyền sở hữu với tất cả máy bán hàng tự động có bán snack Cheesy Doodles đấy à?" Dex hết nhìn tên Therian to con đầy vẻ kiêu căng này rồi lại nhìn sang gói Cheesy Doodles trên tay mình. Anh nhướn mày nhìn tên gấu Yogi, sau đó thẳng thừng bóc gói snack và lấy một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nở một nụ cười khiêu khích. Cả căn phòng ngập trong tiếng cười và tiếng huýt sáo.
Gấu Yogi định đập cho anh một cái bằng chính bàn tay to lớn của mình, nhưng Dex đã cúi gập người song song với mặt sàn trước khi anh bị dính chưởng. Anh đẩy gấu Yogi ra và lách người sang một bên, nhét gói snack vào túi sau rộng rãi của mình rồi nhanh chóng chuồn lẹ khỏi phòng chờ. Anh vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau mà hét vào mặt gấu Yogi. "Đúng là tên ngốc!"
Dex vừa mới vọt ra khỏi cửa phòng thì gấu Yogi đã bám sát ngay phía sau, đuổi theo anh dọc theo hành lang đông người và chạy đến cả khu huấn luyện. "Xin lỗi, xin lỗi nào. Tránh đường! Tránh đường!" Đệch, đệch, đệch! Ai mà biết được con gấu Yogi to xác này lại mê Cheesy Doodles còn hơn cả anh chứ!
"Đưa gói snack đây ngay!" Gấu Yogi gầm lên.
"Đi tìm người khác mà chịch đi!" Một tiếng gầm hung tợn vang lên ngay tức thì, rõ ràng câu trả lời của tên gấu kia là "Không!" rồi.
Dex vọt ngay vào khu huấn luyện, trong lòng anh chỉ mong mau chóng túm được em trai mình để nó xử lý vụ này, ít ra thì lôi em trai ra làm vật hy sinh cho con gấu kia cũng được. Đột nhiên, cả người anh đâm sầm vào một thân hình cứng rắn ở phía trước, ngã ngửa về sau, lại va phải gấu Yogi rồi bị anh ta xô ngược lại vào người anh vừa va phải. Một cánh tay vòng qua người và giữ chặt lấy anh, rồi cả ba cùng đâm sầm vào bức tượng trưng bày nghệ thuật ở ngay cạnh đó. Dex lấy tay bảo vệ đầu mình khi ngã xuống đất.
Quả này lại phải ăn đủ đau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.