T.h.i.r.d.s - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 1 - Chương 9: Quyển 1 - Chương 7
Charlie Cochet
29/11/2021
Dex đang mơ màng ngồi ngủ gục trên ghế thì bỗng nhiên anh nghe thấy có ai đó gọi tên của mình, dọa cho cả người anh một trận hoảng hốt. Suýt chút nữa thì anh đã ngã ngửa người cùng với chiếc ghế mình đang ngồi ra sau rồi, nếu như anh không nhanh chóng túm lấy hai cạnh của thành bàn để níu kéo lại cái mạng nhỏ này. Anh tức giận đưa mắt lướt một vòng quanh văn phòng.
"Gì thế? Có chuyện gì xảy ra vây? Lần này là ai chết?"
"Không có ai chết cả." Sloane cười nói. Người cộng sự của gã nhẹ nhõm ngả người ra sau ghế rồi lắc đầu, vẫn chưa hết bàng hoàng. "Xin lỗi nhé, tôi không định dọa cậu. Tôi chỉ muôn nói là cậu về nhà được rồi."
Dex liếc nhìn đồng hồ trên tay. "Chưa hết giờ làm mà?"
"Người mới à, ở đây không có khái niệm hết giờ làm việc đâu. Không sao cả, cậu đã làm đủ rồi. Một tuần vừa rồi khá là vất vả. Bên Cục Trinh sát vẫn đang tìm kiếm thông tin về nơi ở của Llyod Everton, nhưng có vẻ như người này che dấu dấu vết của mình khá tốt. Chúng ta vẫn đang chờ kết quả của phía phòng lab, tuy nhiên họ đang gặp khá nhiều khó khăn và vẫn chưa thể đưa cho chúng ta thêm một đầu mối mới nào. Phần còn lại của bản báo cáo cứ để tôi lo. Cậu về nhà đi, ngủ một giấc. Nếu như chúng ta có thông tin gì mới, tôi sẽ báo cho cậu ngay."
Dex nhìn gã với ánh mắt đầy cảnh giác. Có phải đây là trò đùa nào không? Sloane vẫn chưa có biểu hiện gì cụ thể để đáp trả lại Dex kể từ sau lần anh ép buộc đứa em trai ngây thơ của mình hack vào hệ thống trên bàn của Sloane, vô hiệu hóa tất cả các cài đặt liên quan đến âm thanh và chỉ để chừa lại mình thiết bị loa ngay khi Sloane nhấn vào biểu tượng phát file âm thanh trên cái thông báo điện tử nhỏ nhắn đáng yêu mà anh để lại cho gã. Ngày hôm sau, anh bước vào Cục Quân sự trong tư thế của người chiến thắng, đối lập hẳn là sự bực dọc của Sloane. Chắc hẳn anh là một trong những nguyên nhân khiến cho gã bực mình thế này đây. Tuy nhiên, cảm giác thắng cuộc không duy trì được bao lâu khi anh vừa mới ngồi xuống bàn làm việc của mình và chẳng hề nghe thấy bất cứ thông báo nào từ người cộng sự của mình tuyên bố gã ta sẽ khiến anh đi đời. Hoặc là Sloane đã quên hết mọi thứ liên quan đến trò đùa của anh, hoặc gã ta chỉ đang câu giờ thêm thôi. Mà dù là cái nào thì Dex cũng không hề thấy thích.
"Anh tự nguyện hoàn thành nốt mấy bản báo cáo đó? Hay là anh định viết cái gì đó ngớ ngẩn vào rồi lại ký tên tôi lên phần người viết? Âm mưu của anh là thế đúng không? Hoặc là anh muốn vẽ một đống hình con c* lên khắp mặt giấy báo cáo?" Nghe như gã có gan làm vậy lắm.
Sloane nở nụ cười khinh bỉ. "Đúng rồi đấy. Tôi sẽ mặc kệ đống quy định kia chỉ vì trả đòn một tên đần nào đó. Nghe chẳng thuyết phục gì đâu, Dex. Tôi không thích viết báo cáo lắm, nhưng xử lý chúng trong vòng một đêm thì vẫn không có vấn đề gì. Thôi, giờ cậu biến dùm đi cho tôi nhờ."
Dex chẳng chờ đợi để nghe đến lần thứ hai. Anh đứng bật dậy và vươn người. "Được thôi, cám ơn nhé, người anh em." Dex vừa ngáp vừa đi đến phòng thay đồ nam, trên đường còn chào hỏi với một số đồng nghiệp của anh ở Cục Quân sự.
Trời đất, anh mệt chết đi được. Tuần vừa rồi, ngày nào họ cũng không được ngơi chân, cứ chạy hết chỗ này đến chỗ khác xung quanh thành phố, ăn vội bữa ăn ngay trên chiếc BearCat và chỉ kịp ngủ liền một giấc ngắn. Cục Trinh sát đã sử dụng đến rất nhiều những mạng lưới thông tin của mình, nhưng để phát hiện được một đầu mối hữu ích, họ đã phải lược bỏ đi hàng tá những tin tức cảnh báo sai lệch. Phương tiện truyền thông thì vẫn bám sát họ không ngừng, đi đến đâu cũng thấy có mặt, lại khuấy động thêm đám đông cộng đồng vốn đã không ổn định. Cứ mỗi lần có phóng viên nào nhận ra Dex là cô ta hoặc anh ta sẽ lại đem câu chuyện về phiên xét xử Walsh ra để hỏi. Anh thực sự mệt vô cùng.
Khi họ không phải tiến ra thực địa để rà soát manh mối, Dex sẽ có những chương trình huấn luyện riêng, bao gồm cả hoạt động đối kháng tay đôi với các thành viên trong đội của mình, đương nhiên là không bắt cặp với Ash – đúng là điều lành. Có vẻ như Sloane hơi lưỡng lự trong việc đưa hai người bọn họ lên sàn đấu chung một trận. Dex cảm thấy hơi tiếc vì chuyện này. Sau đó, anh phải trải qua nhiều giờ nâng tạ, các bài tập tăng lực cơ tim, bơi lội, điền kinh, đấm bốc và yoga; thêm vào đó còn phải hoàn thành các loại báo cáo khác nhau. Anh còn thấy hơi bất ngờ vì ở đây họ còn chưa đến nỗi bắt anh phải báo cáo lại lần nào thì anh vào WC nữa đấy. Nếu như mà đội của anh chỉ cần nhận thêm một cuộc gọi nữa đến từ một kẻ điên nào đó tự xưng rằng gã chính là hung thủ trong các vụ án mạng vừa rồi thì nhất định Dex sẽ... Anh còn chưa nghĩ ra xem mình nên làm cái gì khác ngoài việc rủa cho gã đó bị thiêu sống trăm vạn nghìn lần. Giờ thì anh quá mệt đến mức mà não anh cũng không hoạt động nổi nữa rồi. Anh chỉ muốn phóng ngay về nhà rồi ngủ một giấc yên lành thôi.
Phòng tắm và phòng thay đồ chẳng có một ai vì mọi người đều đang bận rộn làm việc trong văn phòng hoặc trên thực địa. Có một điều mà Sloane nói đúng, tuần vừa rồi không khác gì địa ngục. Khởi đầu thì chắc chắn là một đống rắc rối khó nhằn, nhưng cho đến một vài ngày sau, anh lại cảm thấy lòng mình phơi phới. Anh thích những người đồng đội mới của mình. Tuy họ không hề là những cá nhân hoàn hảo, nhưng lại là một tập thể tuyệt vời, và anh đang dần dần có được lòng tin cùng sự công nhận của họ, đồng thời cũng nỗ lực để giúp họ hiểu được một điều rằng họ vẫn phải bước tiếp mặc cho dù đã có người phải ngã xuống hy sinh. Ash thì vẫn tỏ vẻ của một tên bợm chính hiệu, nhưng anh ta không còn đụng chạm đến những mối quan hệ hay cuộc sống cá nhân của Dex để công kích nữa. Anh phát hiện sự thay đổi của Ash có liên quan đến Sloane. Vấn đề ở đây là, tất cả mọi người đang chờ một tín hiệu chấp thuận – và sự chấp thuận đó đến từ chính người Đội trưởng của bọn họ.
Dex mở chiếc tủ khóa của mình, lấy chiếc túi đựng đồ ra và ném lên chiếc ghế dài phía sau lưng anh. Có lẽ mấy ngày tới anh sẽ cố gắng nói chuyện nhiều hơn với Sloane. Hiện tại, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa gắn bó đến mức để có thể đề cập tới một số chủ đề nhạy cảm. Mới chỉ có một tuần trôi qua thôi, nhưng chắc chắn một điều là hai người đang dần hiểu nhau hơn, thậm chí Dex còn thi thoảng chọc cười được Sloane nhiều hơn trước kia. Nụ cười vốn rất hợp với một người như Sloane. Thật là tiếc nếu như gã ta không cười thường xuyên hơn một chút. Anh nhận ra Sloane cũng rất có khiếu hài hước, và ai mà biết được dưới ẩn dưới những nỗi đau và dằn vặt kia là một con người như thế nào. Dex tự hỏi, nếu như anh tiếp tục đào sâu thêm thì liệu anh có thể tìm lại được con người trước kia của Sloane hay không. Điện thoại của anh bỗng đổ chuông, dứt anh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Anh cầm máy lên, hơi nhăn mày khi nhìn thấy một dãy số lạ.
"Xin chào?"
"Daley à?"
"Tôi đây." Anh nói, cố gắng để nghĩ ra ai là chủ nhân của giọng nói quen thuộc này.
"Tôi đây, Isaac Pearce."
"Ôi, người anh em. Xin lỗi nhé. Dạo này tôi bận đến tối tăm mặt mũi." Anh vừa nói vừa thay đồ, những múi cơ trên người hiện rõ qua từng cử động của thân thể.
"Ngày hôm nay vất vả lắm sao?"
"Cả tuần vừa rồi luôn đấy." Dex vừa trả lời lại tựa như than thở, quấn chiếc khăn tắm quanh eo và ngồi xuống dãu ghế dài, để bàn chân trần dẫm lên sàn gạch có trải một lớp cao su. "Dạo này cậu thế nào?"
"Vẫn ổn. Tôi mong là cậu không để ý đến việc tôi đã xin số của cậu từ Đội trưởng nhé. Lúc sau tôi mới nhận ra mình quên mất không hỏi số của cậu vào ngày cuối chúng ta gặp nhau. Tôi gọi điện là vì cuộc hẹn café khi trước của chúng ta ấy."
Dex nháy mắt. "Ừ nhỉ."
"Không sao, nếu mà cậu bận thì thôi vậy."
"Không, không đâu. Tôi chỉ nghĩ là có khi cậu lại không muốn đi thôi."
"Sao lại thế?"
Đó là một câu hỏi khá hay đấy. Tại sao anh lại nghĩ rằng Pearce không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào khác với anh nữa? "Tôi đoán là vì cậu không thích có sự liên hệ gì với một người hiện là đặc vụ của THIRDS cả."
Pearce yên lặng một lúc, sau mới lên tiếng, giọng nói không giấu được tiếng cười ở trong đó. "Cậu nghĩ tôi không muốn gặp lại cậu nữa chỉ vì cậu đã là một trong những nhân vật ngầu lòi ấy hả?"
Dex nở nụ cười nhẹ, thấy hơi hổ thẹn vì anh đã áp suy nghĩ của mình vào Pearce một cách vội vàng như vậy. "Ừ, kiểu vậy đó. Tôi đi tắm đã nhé, rồi về nhà ngủ một giấc ngắn để đến khi gặp cậu tôi không ngủ quên luôn. Chúng ta đi uống vài cốc bia thay vì uống café được không?"
"Được chứ, tuyệt đấy. Gặp nhau tại quán Poena trên Đại lộ 2 tầm 20:00 tối nay nhé. Chỗ đó cách nhà cậu có 5 phút đi đường thôi nên chẳng phải vội vàng gì đâu."
"Cám ơn cậu. Tôi ủng hộ luôn. Lúc đó gặp nhau nhé." Anh cười nói, cúp máy, để điện thoại vào trong tủ khóa rồi đi vào phòng tắm. Đánh một giấc ngắn thôi là anh sẽ lại tràn trề năng lượng như mới ngay. Đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện mời Sloane cùng đi làm vài cốc bia luôn, nhưng ngay lập tức nhớ ra nguyên nhân vì sao đó lại là một ý nghĩ cực kỳ tồi tệ. Có gì đó trong anh nói rằng sẽ rất kỳ quặc và khó xử nếu như cả Pearce và Sloane đều ngồi chung một bàn trong một quán với nhau.
Mở vòi hoa sen, anh điều chỉnh nhiệt độ nước đến khi anh cảm thấy vừa ấm rồi thì mới đứng vào dưới vòi. Anh thở ra một tiếng thoải mái mãn nguyện, nấn ná lại dưới làn nước lâu hơn so với bình thường, nhưng cuối cùng thì cơ thể anh cũng được thả lỏng sau một chuỗi ngày vất vả. Khi anh thấy mắt mình bắt đầu lim dim díu lại với nhau, anh tắt nước và đi ra ngoài. Anh mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo dài tay cổ tròn rộng rãi, đi đôi Converse Chucks rồi khoác thêm chiếc áo khoác da màu đen ưa thích của mình, sau đó thu dọn đồ đạc, đóng tủ khóa lại và chợt nhận ra rằng với tình trạng hiện tại của mình thì anh không thể lái xe được. Giờ cả người anh bị nhấn chìm trong cơn buồn ngủ. Trong đầu anh chợt hiện ra khu vực nghỉ ngơi ở ngay trong trụ sở, và thầm cám ơn THIRDS vì đã có một thiết kế hữu dụng như vậy.
Khu vực nghỉ ngơi là một dãy hành lang dài với những cánh cửa phòng liên tiếp nhau kéo dài hai bên. Nếu như có phòng nào đó chưa có người sử dụng thì cửa phòng sẽ để mở, mà tình trạng hiện tại phần lớn cửa đều không đóng. Anh chọn một phòng rồi đi vào và đóng cửa lại, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành. Lần cuối khi mà anh ngủ tại văn phòng làm việc là ngay trên chiếc bàn tại trụ sở của Cục 6. Lúc anh thức dậy thì cổ anh đau nhức kinh khủng và đống giấy tờ tài liệu đã đổ ụp xuống mặt anh.
Căn phòng có một giường đôi, bên cạnh đó có kê một chiếc bàn và một chiếc ghế ngồi. Còn có cả đèn ngủ, các vật dụng thiết yếu, một tủ khóa bảo mật nhỏ nằm ở góc bên dưới của chiếc bàn, thậm chí tủ lạnh mini cũng có trang bị luôn. Trên tường đầu giường còn có gắn một thiết bị liên lạc và một chiếc tủ âm tường rất có phong cách đặt các loại khăn vải và cốc café nằm ngay gần đó. Dex nở nụ cười thỏa mãn, cởi chiếc áo khoác ra và vắt lên chiếc ghế bên cạnh giường rồi đổ thân mình lên chiếc giường mềm mại. Anh có thể làm quen dần với sự thoải mái này. Khoảnh khắc mà anh vừa mới đặt đầu lên chiếc gối, cơn mộng mị đã mau chóng bao trùm lấy cơ thể anh.
Dex thở gấp, gồng mình lên khi có một đôi tay chắc khỏe đang không ngừng xoa nắn cặp mông của anh, tách hai cánh mông ra; và anh cảm thấy đầu khấc dương v*t trơn tru của người phía sau mình đang cọ xát ở cửa vào, sau đó từ từ, chậm rãi đẩy vào bên trong anh. Một cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm ập vào não anh. Trời đất, cái đó của người kia quá khủng khiếp. Một tay Dex lần mò nắm lấy dương v*t đang căng cứng của mình theo động tác đẩy vào của người phía sau. Trời ạ, người ấy cứ từng chút một đẩy dương v*t vào sâu trong anh. Các thớ cơ trên người anh căng chặt, lưng cong lên, từ từ hạ thấp phần thân trên của mình xuống tấm nệm giường. Anh thở hổn hển từng hơi khó nhọc khi người ấy đẩy dương v*t của mình vào trong anh đến tận cán rồi bắt đầu từ từ chuyển động eo, chậm rãi rút ra rồi cắm vào khiến anh vừa đau vừa sướng. Dex bắt đầu rên rỉ, cảm giác căng trướng lấp đầy phần bụng, một loại khoái cảm mà anh chưa bao giờ từng được hưởng thụ ập tới như sóng triều. Cả cơ thể anh nóng ran, chỉ biết bất lực mà run rẩy bên dưới sức nặng và những động tác rút ra cắm vào của người kia. Rõ ràng, người đó không phải Lou, không phải em ấy. Khi làm với em ấy, anh có bao giờ cảm nhận được những xúc cảm như hiện tại đâu?
Những tiếng rên rỉ của Dex lại tràn ra khi hai cánh môi của người phía sau chạm lên làn da ở phần tai của anh.
"Đừng cắn chặt như thế, người mới à."
Dex mở trừng mắt, giật mình chồm dậy, hai tay anh nắm chặt lấy tấm ga trải giường, cố gắng từ từ dựa mình vào đầu giường trong khi cảm xúc đang không ngừng xung động. Đ*t mẹ nó. Cái đ*t. Anh lắc đầu quầy quậy và nhanh chóng nhổm hẳn người lên. Không, không thể như thế được. Anh không thể nào mơ thấy mình bị người Đội trưởng đè ra chịch được. Nếu Tony mà biết được bất cứ chi tiết nào liên quan đến việc Dex mơ thấy mình đã lên giường với người cộng sự của anh, đảm bảo một cơn bão khủng khiếp với một mức độ không lường trước được sẽ ập ngay xuống đầu anh. Hiện giờ, anh đã có đủ mớ rắc rối hỗn loạn để giải quyết rồi.
Anh rên rỉ một tiếng đầy chán nản, nhấc mình đến gần thành giường và không ngừng vò đầu vò tóc. Cậu nhỏ của anh vẫn cứng ngắc, trướng đau dưới lớp quần; những hình ảnh trong mơ vừa rồi quá sinh động, nóng bỏng và cứ không ngừng tua đi tua lại trong đầu anh. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, lại không nhịn được mà rên rỉ tiếp. Còn 15 phút nữa thôi là đến 22:00 luôn rồi. Giấc ngủ này của anh sâu quá thể đáng. Cái đ*t. Đáng lẽ anh phải có mặt ở quán bar từ hai tiếng trước rồi.
Anh nhanh chóng khoác chiếc áo da vào và lao ra khỏi phòng, không quên tắt đèn phòng khi bước ra ngoài cửa. Đột nhiên, anh va sầm vào một thân hình rắn chắn của ai đó. Hai cánh tay chắc khỏe của người kia giữ lấy hai bên tay anh để anh không gã sấp mặt xuống đất. Anh ngẩng đầu lên, nhận ra mình đã rơi vào trong một đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm.
"Whoa, đi đâu mà hớt ha hớt hải thế ngài McClane?"
*(Trung úy thám tử John McClane là một nhân vật hư cấu và nhân vật chính của loạt phim Die Hard. Được miêu tả bởi Bruce Willis, anh được biết đến với những kẻ độc ác, trong đó có câu khẩu hiệu nổi tiếng "Yippee-ki-yay, Motherfucker")
"À." Dex mở miệng định nói gì đó, nhưng sau đó lại mím chặt môi, trên mặt vẫn đang nóng bừng bừng khi trong đầu lại hiện lên những hình ảnh không đứng đắn của người đang đứng đối diện mình. Biết làm sao được, anh thấy Sloane thật là đẹp trai và nam tính kinh khủng khi gã đã tắm rửa sạch sẽ và cạo râu gọn gàng; cả người gã toát ra sức sống hừng hực trong chiếc quần jean, chiếc áo T-shirt cổ V thấp thoáng bên dưới chiếc áo len xám theo phong cách Preppy và cùng với đôi boot của dân chơi xe chính hiệu. Tóc gã vẫn còn ướt và được chuốt thẳng vào nếp vuốt ngược ra sau, đôi môi mỏng mà đầy đặn hơi hấp háy và đầu gã nghiêng sang một phía ra chiều thắc mắc.
*(Phong cách thời trang Preppy đặc trưng bởi sự cổ điển, đồng điệu trong cách phối hợp trang phục, hình thành gu thời trang chuẩn mực và thanh lịch; bao gồm cả sự tối giản trong cách trang điểm hài hòa và cả sự nhã nhặn về phong thái)
"Cậu ổn không thế? Sao mặt lại đỏ hết cả lên thế kia? Bị nhiễm bệnh hay cảm lạnh gì đó rồi?" Sloane đặt tay lên trán của Dex làm anh suýt nghẹn một hơi trong lồng ngực, âm thanh trầm khàn thoát ra từ cổ họng khiến cả hai người phải giật mình. "Được rồi, được rồi. Cậu đang dọa tôi đấy."
"Xin lỗi." Dex tự lôi bản thân ra khỏi mớ cảm xúc rối rắm ấy và lùi lại một bước, cố gắng cư xử theo cách bình thường nhất chứ không phải như một kẻ mất trí. "Tôi định ngủ một giấc ngắn rồi sau đó đi gặp bạn, thế mà lại để muộn mất tận 2 tiếng đồng hồ rồi."
"Ồ." Sloane nở nụ cười rõ tươi khiến cho cả phần nhạy cảm phía dưới của Dex đột nhiên có xu hướng ngóc đầu. Gã bước sang một bên. "Vậy thì tôi cũng không làm phiền cậu nữa. Sáng mai gặp lại nhé."
"Cám ơn anh." Dex bước ra phía hành lang bên ngoài căn phòng, cố hết sức đẻ giữ cho giọng nói của mình không mang theo bất cứ một biểu cảm bất thường nào. "Anh định vào phòng này để nghỉ ngơi đấy à?"
"Không, lấy lại chiếc balo của tôi thôi." Sloane đút tay vào túi quần, nhún vai. "Nếu như cậu ở trong mấy căn phòng này đủ lâu như một số người chúng tôi thì sẽ rất dễ khi nói với bên lễ tân chỉ định một phòng cố định cho cậu. Họ sẽ đưa cậu chìa khóa của riêng phòng đó và cậu có thể để các đồ đạc cá nhân của mình trong phòng. Nói chung là vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải chạy về nhà để lấy thêm quần áo hoặc là một số loại đồ cấp thiết."
"Giống như ký túc vậy nhỉ, nhưng lại không được mở mấy bữa tiệc thác loạn điên cuồng đầy bia rượu với trai xinh gái đẹp rồi." Dex khịt mũi rồi bất chợt nhận ra mình đang nói về cái gì. Anh thực sự cần phải học cách nghĩ cho kĩ trước khi nói bất cứ một điều gì đó thôi.
Sloane nhướn mày nhìn Dex. "Ồ, giống như khoảng thời gian khi cậu còn ở Berkeley chứ gì? Chuẩn không?"
"Không hẳn đâu. Tôi... Chờ đã, sao anh biết tôi từng ở Berkeley?" Dex trợn trừng. "Anh đọc hồ sơ cá nhân của tôi sao?"
Sloane tỏ vẻ khinh bỉ. "Đương nhiên là tôi phải đọc. Đó là hồ sơ cá nhân của cậu đấy, Dex à, chứ có phải là nhật ký riêng tư gì đâu. Sao hả? Cậu nghĩ là tôi cứ thế chấp nhận một người cộng sự mới mà không tìm hiểu gì về cá nhân người đó sao?" Gã nghiêng người ép sát vào người Dex, khóe môi khẽ nhếch. "Thức tỉnh đi, người mới à. Đây không phải mấy bộ phim về cảnh sát cậu hay xem đâu. Chúng ta đều là thành viên của một tổ chức quân sự với các hoạt động tương tự như một cơ quan hành pháp và đặt dưới sự quản lý trực tiếp của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đấy. Sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc có kẻ trộm mất hộp nước hoa quả của cậu hay có người không mời cậu đến dự bữa tiệc sinh nhật theo phong cách Star Wars của họ đâu."
"Anh nói xong chưa thế? Hay là vẫn còn vài phép ẩn dụ nào đó định ném thẳng vào mặt tôi nữa đây? Không à? Tốt, vì giờ tôi có việc phải đi rồi, một chầu hẹn tới bến và với những gã khốn nạn chỉ biết trút giận một cách tiêu cực lên người khác vô cớ."
Cằm của Sloane suýt chút nữa đã rớt xuống. Gã nghiến chặt răng, sau đó lùi lại, từ biểu cảm trên gương mặt có thể nhìn ra được sự khó chịu trong lòng của gã. Đó là cách tốt nhất để có thể rời đi vào thời điểm này. Tại sao lại có lúc Dex nghĩ rằng anh có thể trở nên thân thiết hơn với cái gã đang đứng trước mặt mình đây chứ - một kẻ mà vừa làm vài hành động tự chứng minh rằng gã ta đúng là một thằng khốn không hơn không kém, đúng như những gì mà Pearce đã nói với anh?
Dex bỏ đi, vừa bước vừa ném lại đằng sau vài lời. "Về nhà đi, cộng sự à, ngủ một giấc. À, mà tốt hơn là đi chịch dạo với trai đi. Biết đâu việc đó có thể giúp anh giải tỏa bớt căng thẳng đấy." Dex tự cười chính bản thân mình. Học đâu xa, học anh đây này.
"Hoặc là tôi có thể vừa ngủ một giấc dài lại vừa mơ bản thân đi chịch trai đấy."
Dex vẫn đi tiếp mặc dù trong lòng anh đã rộn rạo cả lên. "Đ*t mẹ anh, Brodie."
"À, thực ra thì phải là tôi đ*t chết cậu mới đúng, Daley. Có khi trong giấc mơ tới của cậu sẽ là vậy đấy."
Đi tiếp đi, Dex, cứ đi tiếp đi. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Sloane ở phía sau mãi cho đến khi anh ta biến mất sau một trong những cánh cừa trên hành lang. Được rồi, biết đâu trong giấc mơ anh đã lỡ lời nói gì đó không đúng và đã bị Sloane nghe được. Gã khốn đó có khi lại thừa biết anh đã có một giấc mơ về cuộc làm tình ướt át nóng bỏng với gã chăng. Kệ đi, quan trọng gì đâu, nhỉ? Gã ta dù biết cũng đâu dám đem chuyện đó đi rêu rao với những người khác đâu chứ. Chắc vậy? Dex đứng sững lại. Anh cố nuốt hết lòng tự tôn của mình xuống, hầm hừ quay lại chỗ hành lang vừa rồi và đứng trước một căn phòng với cánh cửa đã đóng lại. Cánh tay anh cứ chần chừ trong chốc lát rồi sau đó mới quyết tâm đánh liều rồi gõ cửa. Sloane mở cửa ra, một nụ cười tự mãn hiện lên trên gương mặt gã. Anh chửi thầm trong lòng. Anh bị ám rồi.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu đây, đặc vụ Daley?" Sloane chống tay dựa vào thành cửa. "Cậu đến đây để thảo luận với tôi về cái giấc mơ mà hai chúng ta đè nhau xuống rồi ngấu nghiến làm tình của cậu đó hả?" Gã liếm cánh môi dưới, đồng tử trong mắt gã co lại khi gã ngả người vào gần Dex. "Thế, tôi có thỏa mãn được cậu không?" Gã hỏi, giọng nói vừa trầm ấm vừa tràn đầy mê hoặc. Dex ngửa cằm, ánh mắt không hề có chút xao động.
"Là tôi làm anh thỏa mãn mới đúng."
"Tôi không chắc đâu." Gã ta ép sát Dex, hơi thở nóng rực vườn quanh vành tai anh. "Cậu nhỏ của cậu vẫn cứng ngắc kìa."
Hai người là chơi được trò này rồi. Dex nghiên đầu sang một bên, khóe môi chạm vào một bên má đầy đặn của Sloane. "Đúng rồi đấy, nhưng nếu như anh không làm gì đó ngay đi thì cút ngay khỏi tầm mắt tôi."
Sloane lùi ra, ánh mắt gã tối lại và tràn ngập sự nguy hiểm. Gã liếm môi, thong thả chờ đợi. Cả hai đều biết, giữa hai người họ có một sự hấp dẫn lẫn nhau, rất phức tạp, nhưng lại ngầm hiểu trong lòng rằng họ sẽ phạm phải sai lầm lớn nếu cứ để mặc cảm xúc dẫn lối. Sloane không phải là kiểu người ở một quán bar mà Dex sẽ chọn làm đối tượng để cùng nhau trải qua một đêm làm tình đầy kích thích trước khi cả hai sẽ coi nhau như người xa lạ vào khoảnh khắc ánh bình minh đầu tiên ló rạng. Có lẽ chính vì thế mà Dex cảm thấy chẳng có gì to tát cả, vì anh biết rằng mối quan hệ với tư cách tình nhân của họ sẽ không đi đến đâu.
Sloane vỗ nhẹ vào hai bên má của Dex. "Không có chuyện đó đâu, người mới à. Nhưng cũng đừng lo lắng, tôi sẽ không kể với mọi người chuyện tôi bị biến thành diễn viên khiêu dâm chính trong giấc mơ đầy rẫy trụy lạc dâm đãng đó của cậu đâu. À, chỉ là có thể thôi."
"Hiểu rồi." Dex mỉm cười ngọt ngào. Sloane vẫn chiếm thế thượng phong, và Dex không thể cho phép điều đó xảy ra. Anh rút chiếc smartphone trong túi của mình ra, lùi lại một khoảng và nhấn vào nút chụp ảnh.
"Cậu vừa làm gì thế?"
Dex giơ chiếc điện thoại lên, đung đưa trước mặt Sloane. "Anh đúng là một người cộng sự đầy săn sóc khi để tôi chụp được tấm này đấy. Mặt anh nhìn ngon phải biết."
"Thằng chó này! Đưa đây!" Sloane lao về phía Dex, và Dex chỉ né được cú vồ của gã trong gang tấc, nghiên mình lách sang một bên khác. Dex nhanh chóng chạy ngay vào khu văn phòng, anh phải thừa nhận là mình vừa làm ra một hành động không được sáng suốt cho lắm. Anh nhấn vào một nút trên thiết bị liên lạc của mình khi đang cố lắt léo trong khu văn phòng. Một giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên tiếp tân Therian ở tầng của họ vang lên trong tai anh.
"Đặc vụ Daley, có chuyện gì không?"
"Lisa! Mở cửa cho tôi mau." Dex né khỏi một cú vồ khác của Sloane và rẽ ngoặt vào một hướng khác. "Mẹ nó!"
"Đứng lại ngay thằng ranh kia!"
"Thưa anh, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?" Giọng cô nhân viên có vẻ hơi lo lắng.
"Vẫn tốt cả, cô gái à, mở cửa dùm tôi với đi. Cả mấy cửa dẫn đến thang máy nữa, đi mà." Anh lại lách người sang một hướng khác, lướt khỏi tầm với của Sloane trong đường tơ kẽ tóc.
"Anh có chắc là mọi...?"
"Chắc, chắc, chắc!" Các cánh cửa đều mở ra và Dex đẩy nhanh tốc độ, lao thẳng về phía trước, hét lên với người đằng sau. "Lần kế mời em đi uống café nhé, Lisa!" Người anh như một mũi tên bắn thẳng về chỗ chiếc thang máy.
"Cậu thừa biết đến chỗ đó thì cậu không còn đường chạy nữa đâu, rồi chỉ còn nước để cho tôi dần cậu tơi tả mà thôi!" Sloane gầm lên.
Khỉ thật. Sloane nói đúng. Sau khi xem xét một loạt các lựa chọn của mình, Dex nhanh chóng ra quyết định cuối cùng, tạo thế như mình đang muốn chạy về phía thang máy rồi trong tích tắc rẽ ngoặt lại, lướt qua người của Sloane và lập tức hướng tới chỗ cầu thang bộ. Anh vừa đẩy cánh cửa ra vừa nở một nụ cười đầy khiêu khích với Sloane đang lao ngay về phía mình, nỗ lực rút ngắn khoảng cách. Dex nhảy liền mấy bậc thang cùng một lúc, liên tục đu người qua thanh chắn của cầu thang và đáp xuống các bậc khác bên dưới. Anh nghe thấy tiếng cửa mở đập vào tường đánh "rầm" rõ to trên đầu mình, và anh không hề ngừng lại một phút giây nào, lao ngay tới chỗ cánh cửa dẫn đến tầng 20 và phóng vội về phía thang máy. Sau một tiếng "tinh", cửa thang máy mở ra. Anh ngay lập tức thao tác trên tấm bảng điện tử, nhấn tầng cần thiết, trong lòng không ngừng cầu xin chiếc thang máy nhanh nhanh đóng lại. Ngay khi Sloane đuổi gần đến trước mặt thì cửa thang máy đã khép kín. Dex thở phào một hơi, dựa người ra sau tấm chắn của buồng thang máy, trong lòng trào lên một cảm giác của lẻ thắng cuộc. Vừa rồi suýt nữa thì anh đi đời rồi. Suýt chút nữa thì toi.
Anh rút điện thoại từ trong túi ra, nhấn vào màn hình và tìm đến hình ảnh mình vừa chụp. Cả gương mặt đầy vẻ gợi tình của Sloane lấp kín màn hình. Mẹ nó, nhìn gã hấp dẫn chết đi được. Mới nhìn thôi mà đã làm anh muốn phát điên rồi. Cửa thang máy mở ra, khu đỗ xe hiện lên ngay trước mắt, Dex nhanh chóng cất điện thoại trở lại trong túi. Anh nhìn lướt qua khu vực bên ngoài rồi lập tức phóng tới chỗ để xe của mình. Anh vừa định rút chìa khóa ra thì cả người đã bị xô ầm vào thành chiếc xe tải gần đó, úp cả mặt lên thân xe, một bên tay của anh bị bẻ ngược ra sau khiến anh phải bật lên một tiếng kêu đau đớn.
"Đưa ngay cái điện thoại chết tiệt đó đây." Sloane rống lên.
'Trời ạ, anh làm tôi sợ vãi c*t rồi đấy!"
"Được lắm. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu trốn thoát một cách dễ dàng như vậy sao?"
"À, anh sẽ không để tôi bắn ra quá dễ dàng chứ gì?" Dex nói, kèm theo một cái nhếch môi đầy ý tứ.
*(Ở đây tác giả dùng cụm từ "get off" trong hai câu đối thoại vừa rồi. Đặt vào ngữ cảnh người nói, một câu của Sloane dịch là "trốn thoát", ý là để Dex chạy mất với tấm ảnh chụp của gã; còn câu của Dex dịch là "bắn ra", mang ý trêu chọc. Kiểu như đồng âm khác nghĩa đó mà)
"Đưa! Điện! Thoại! Đây!"
"Đừng mơ. Anh muốn thì tự đi mà móc vào rồi lấy ra đi."
Sloane ép sát người mình vào người Dex khiến Dex nhăn mặt vì đau, nhưng anh vẫn không hề bỏ cuộc. "Cậu bị làm sao thế hả, Daley?"
"Tôi chẳng bị làm sao cả. Tôi là một người rất vô tư. Còn anh thì lại khác đấy... Trong người anh kìm nén cả đống khát khao nhục dục, và điều đó chẳng hề có lợi cho mối quan hệ của chúng ta chút nào. Anh phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm đi."
Sloane đè lên người Dex, phần gồ lên trên đũng quần gã cọ sát vào bờ mông của Dex khiến anh không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ. Trời đất, thế mà anh ta cũng cương lên được hay sao.
"Có phải đây là điều cậu muốn hay không?" Giọng của Sloane trở nên trầm khàn. Gã không ngừng cọ sát khắp người Dex, một tay gã túm lấy vai anh để cố định người anh lại, cánh tay còn lại thì giữ chặt lấy cánh tay đang bị bẻ ngược ra sau lưng của Dex. Sức nặng của cơ thể Sloane đè hết lên người anh khiến cánh tay của anh đau nhói, nhưng anh không hề quan tâm đến. Anh cong lưng xuống, phần mông bên dưới không ngừng cọ vào đũng quần của Sloane. Rõ ràng, anh là người tự dẫn đống rắc rối này đến, nhưng cả hai phải làm gì đó ngay khi đã cùng nhau dấn thân vào cuộc chơi này.
"Con mẹ nó!" Sloane thở gấp. Gã lôi Dex sang một bên khác của chiếc xe và ép anh lên thành xe. Chiếc SUV đen đậu kế bên gã có thể tạo ra một góc khuất đủ để che giấu cho cả hai bọn họ. Trước khi Dex kịp hỏi Sloane định làm gì, miệng của gã đã cắn lấy cánh môi của Dex một cách ngấu nghiến. Cả hai người chìm trong một nụ hôn đầy nóng bỏng.
Sloane hôn Dex như một kẻ đói khát, và Dex cũng không hề ngần ngại mà đáp lại nhiệt tình của gã. Anh cắn lấy cánh môi dưới của gã, sau đó đẩy lưỡi của mình càn quét bên trong miệng gã. Cánh tay của Sloane lướt đến phần dây thắt lưng của Dex. Anh phải hít vào một cách nặng nề khi cảm thấy bàn tay của gã đang vuốt ve dương v*t của mình. Ngón tay cái của gã không ngừng ma sát trên phần đầu khấc vốn đã rỉ ra dịch nhờn của anh. Dex không dám thốt ra một từ nào, anh chỉ sợ rằng nếu mình có không may kêu lên dù chỉ một tiếng, Sloane sẽ đẩy anh ra ngay. Anh liền nhanh chóng chuyển động phần eo, liên tục đâm rút trong lòng bàn tay của Sloane. Cả hai người đều thở ra những hơi nặng nề khi họ cùng lao vào cắn lấy cánh môi của nhau. Dex mò mẫn tới chiếc quần jean của Sloane, tháo thắt lưng của gã ra, kéo quần của gã xuống rồi chạm vào dương v*t đang cương cứng đến trướng đau của gã. Sloane dùng đôi bàn tay của mình cầm lấy dương v*t đã cương lên của hai người, không ngừng cọ xát đẩy đưa vào nhau, liên tục tuốt động.
"A! Ưm!..." Dex thở gấp, cắn chặt lấy cánh môi của Sloane, những ngón tay bấu chặt vào thớ cơ chắc khỏe trên ngực của gã. Sloane rời khỏi đôi môi của Dex, chuyển dần xuống vùng cổ, cắn mạnh và không ngừng liếm những phần mềm trên cổ. Gã đưa đẩy lưỡi của mình khắp trên dưới cổ anh. "Sloane! A!" Dex thét lên. Anh sắp không nhịn được nữa rồi. Anh không thể kìm lại thêm nữa khi mà những hình ảnh từ giấc mơ trước đó cứ như một chiếc đèn kéo quân, được tái hiện trong đầu anh một cách vô cùng sinh động và thực tế; lại thêm cả luồng nhiệt nóng rẫy đầy kích tình đang đốt cháy toàn bộ người anh từ bên dưới.
"Bắn đi, bắn vào tay tôi." Sloane nhẹ nhàng thầm thì bên tai Dex. Gã âu yếm cắn lấy phần dáy tai của Dex khiến cả người anh không ngừng run rẩy. Anh ôm chặt lấy Sloane, phần thân dưới không ngừng cắm rút trong bàn tay của gã. Những cú thúc hông của anh vừa nhanh vừa dữ dội. Anh có thể cảm thấy phần bụng dưới của mình đang co giật không ngừng, nguồn nhiệt nóng rẫy bao trùm khắp toàn bộ cơ thể khi cơn khoái cảm bất ngờ ập đến từng tế bào trong cơ thể. Anh gồng mình lên khi anh sắp bắn ra. "A! Sloane! Sloane! A!" Anh thở dốc, quanh quẩn bên tai là tiếng gầm trầm thấp của Sloane và những cái nghiến răng nín nhịn. Gã kéo đầu hai người ép sát vào nhau, bàn tay còn lại của gã nắm chặt lấy tóc Dex, giật ngược lên khiến anh đau đớn khi gã chuẩn bị lên đỉnh. Sloane nhẹ nhàng cọ xát dương v*t của hai người vào nhau một lúc nữa, cuối cùng hai người cùng nhau bắn ra. Dex thở hắt ra từng hơi. Sloane thả anh xuống, rồi kéo chiếc boxer của anh lên che khuất phần nhạy cảm. Đầu của hai người vẫn dán sát vào nhau, mãi cho đến khi hơi thở của cả hai không còn hỗn loạn nữa và đã trở lại vững vàng.
Dex từ từ mờ mắt ra, lọt thẳng vào ánh nhìn của Sloane. Trong đó không có nỗi đau mà anh đã nghĩ. Một lần nữa, những chuyện vừa mới xảy ra lại vượt xa với những hậu quả mà anh đã lường trước cho hành động cố ý chọc điên Sloane của mình. Sloane lấy chiếc T-shirt của mình lau đi phần tinh dịch dính trên tay gã, sau đó lừ mắt nhìn Dex.
"Đấy. Tôi đã giải tỏa xong rồi."
"Nhưng..." Lời nói của Dex đã bị cắt ngang khi anh nhận ra ánh mắt của Sloane ghim chặt trên người mình càng lúc càng tăm tối. Những lời mà anh muốn nói như ghẹn ứ trong cổ họng.
"Không bao giờ có lần thứ hai. Cậu hiểu rồi chứ?" Gã thọc tay vào trong túi của Dex, lấy điện thoại của anh ra, nhấn vào màn hình cho tới khi gã tìm thấy tấm ảnh chụp của mình. Gã lại nhấn vài lần trên màn hình smartphone, sau đó ấn vào biểu tượng thùng rác trên điện thoại. Dex nhìn thấy rất rõ. Gã nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, sau đó lắc đầu, rồi dứt khoát ấn xuống. Làm xong, gã trả lại điện thoại cho Dex rồi cứ thế rời đi, rất nhanh, rất vội.
Dex vội vàng lấy chiếc chìa khóa của mình ra rồi ngồi vào ghế lái, đóng sầm cửa xe lại. Anh như nghẹn ứ, cả người tràn ngập thứ cảm xúc phức tạp mà anh không thể nào phân biệt được nổi. Phấn khích, sợ hãi, khó tin, đau đớn, sung sướng... và cả nỗi thất vọng. Anh khởi động xe, nhìn xuống chiếc điện thoại của mình. Khi anh mở khóa màn hình, tấm ảnh của Sloane vẫn còn trên đó. Gã không xóa nó đi. Anh rên rỉ một cách bất lực rồi gục đầu xuống tay lái.
"Dex, mày vừa làm gì thế này?"
Công việc của anh càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.
Nhạc. Anh cần âm nhạc. Anh mở chiếc radio và lướt qua một loạt bài hát trong list danh sách cho tới khi anh tìm được bài mà anh muốn. À, một khúc hát nhỏ xinh từ Eagles chính là thứ anh cần ngay lúc này. Khi anh sắp bật bài hát đó lên thì một tiếng gõ "cộc cộc' ngoài cửa xe khiến anh giật thót mình. Sloane đứng ngay bên ngoài, biểu cảm trên mặt gã đầy lo lắng. Anh nhấn nút mở cửa kính xe, rất kiên nhẫn chờ đợi tấm kính xe từ từ kéo xuống mặc kệ những lời gào thét trong đầu anh không ngừng hét lên anh hãy mau phóng xe ra khỏi nơi này và đừng bao giờ quay đầu lại.
Khi cánh cửa đã hạ xuống hẳn, Dex bình tĩnh nhìn Sloane đang đứng đó và cố hết sức để khiến cho lời nói của mình nhẹ bẫng như không có chuyện gì xảy ra. "Sao thế?"
"Tôi..." Sloane chần chừ, giọng nói của gã vừa nhỏ lại vừa phập phồng. "Tôi biết là cậu đang muộn rồi, nhưng tôi... tôi..." Gã chỉ vào phía ghế phụ bên cạnh Dex. "Vài phút thôi, được không?"
Dex gật đầu, mở cửa xe mà trái tim cứ như muốn vọt ra khỏi cổ họng khi Sloane ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Một sự im lặng ngượng ngạo bao trùm trong xe khi cả hai chỉ nhìn về phía trước mà không ai cất lời. Sao gã còn quay lại làm gì? Cũng không có gì quá khó khi nhận ra việc Sloane bắt đầu hối hận về hành động bồng bột vừa rồi của gã, nhưng cái mà Dex không hiểu nổi đó chính là tại sao gã lại để tâm đến mức còn quay lại chỗ anh.
"Tôi xin lỗi." Cuối cùng, Sloane vẫn lên tiếng trước, ánh mắt quả quyết của gã hướng thẳng vào ánh nhìn ngờ vực của Dex. "Lẽ ra tôi không nên phản ứng quá khích như vậy. Tôi đã mất kiểm soát, và thực sự ngu ngốc. Tôi hiểu, nếu như cậu muốn báo cáo việc này với cấp trên."
"Gì cơ?" Đêm nay sao lắm bất ngờ thế nhỉ.
"Tôi đã vượt quá giới hạn rồi, Dex."
"Ừ thì, đúng thế. Tôi là người đã ép anh làm như vậy mà. Cả hai chúng ta đều có trách nhiệm trong chuyện này, không chỉ mình anh đâu. Và tôi nói thật lòng này, đ*t con mẹ nhà anh." Sự bỡ ngỡ đáng yêu trên mặt của Sloane lúc này khiến Dex cảm thấy thật không biết nói gì cho phải.
"Tại sao?"
"Vì anh dám nghĩ rằng tôi sẽ chạy đi mách lẻo với cha mình. Tôi không cần cha phải đi dọn mấy đống rắc rối cho tôi, vì thế anh có thể ngừng xoắn xuýt với cái thứ nhảm ruồi ấy đi được rồi đấy." Anh nhìn Sloane, ngẫm nghĩ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khía cạnh khác trên một người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn như vậy – một khía cạnh rất mềm yếu mà Dex chưa bao giờ nghĩ đến sự tồn tại của nó. Có thứ gì đó đang dần thay đổi, thứ gì đó đang rục rịch sống dậy bên dưới lớp vỏ ngoài xù xì thô lỗ kia. Đó là sự thật, cả hai người bọn họ đều cảm nhận thấy ở nhau. Quả thực, có thứ gì đó khởi dậy mặc cảm tội lỗi trong Sloane khiến gã phải quay lại chỗ anh trong khi gã đã có thể rời đi và coi như không có chuyện gì xảy ra và khiến cho Dex phải ngậm chặt miệng. Nhưng dù là gì đi nữa, thứ đó cũng khiến không thoát khỏi sự hổ thẹn khi đã ép Sloane vào đường cùng như vậy.
"Nghe này, thi thoảng, những thứ không đâu vào đâu vẫn xảy ra. Tuần vừa rồi khá là khó khăn, cả hai chúng ta đều bị... căng thẳng quá độ và việc liên tục chọc vào điểm yếu của đối phương không hề khiến cho tôi và anh nhẹ nhõm đi chút nào. Tôi thừa nhận, tôi có cảm giác với anh và anh cũng có cảm tình với tôi, nhưng chúng ta không thể để thứ cảm xúc ấy phát triển thêm được nữa, vì vô vàn các loại lý do. Giờ thì anh và tôi hãy ném nó ra khỏi đầu và tiếp tục như chưa có gì xảy ra cả. Biết đâu, chúng ta có thể trở thành chiến hữu chí cốt thì sao. Anh thấy thế nào?"
Sloane nhìn vào đôi mắt của Dex. "Cậu... Cậu không giận sao?"
"Không hề." Dex nhún vai, cười nhẹ, xích lại gần Sloane và nháy mắt. "Ý tôi là, tôi biết rất khó để cưỡng lại điều này mà." Anh đặt tay áp lên trên ngực trái của Sloane.
Sloane mím chặt môi, cố gắng để không phát ra tiếng cười, nhưng cuối cùng gã vẫn không thể nào nhịn nổi. "Cậu đúng là một tên khốn."
"Sao cơ?" Dex vờ như ngây ngô. "Nếu cứ tiếp tục như ban nãy thì nguy to đấy."
Sloane cắn chặt môi dưới. "Cậu thôi đi."
"Được rồi." Dex thở dài. "Nhưng là vì tôi không muốn anh bị chìm đắm trong sức hấp dẫn tuyệt hảo của bản thân tôi mà thôi."
Sloane nén nụ cười trong cổ họng, sau đó bước ra khỏi xe rồi đóng cửa lại. Gã bước sang phía cửa chỗ Dex ngồi và đưa bàn tay của mình ra. "Cám ơn cậu."
Dex nắm lấy bàn tay của Sloane, cố lờ đi hơi ấm đang dần bao trùm toàn thân anh. "Đó mới là việc cộng sự nên làm cho nhau, đúng không? Mai gặp lại anh nhé."
Sloane đứng sang một bên và đút hai tay vào trong túi áo khoác. "Đi đường cẩn thận nhé." Anh gật đầu với gã trước khi gã quay đi và rẽ sang một góc khác. Dex nhìn theo bóng lưng gã, một cảm giác lạ lùng mà anh không thể phân định nổi chạy dọc toàn bộ cơ thể khi Sloane khuất dạng. Tự nhủ với bản thân rằng mình đã làm điều đúng đắn, anh đánh xe ra khỏi vị trí đỗ và rời khỏi garage.
Anh đút tay vào túi quần, rút chiếc điện thoại của mình ra, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào con đường phía trước mặt trong khi ấn vào góc bên dưới của màn hình, sao đó kéo lên trên góc bên phải. "Kết nối cuộc gọi với Issac Pearce." Anh nói với điện thoại, ấn vào vùng giữa màn hình tại vị trí đang hiển thị biểu tượng bật loa ngoài. Chỉ sau hai tiếng chuông, Pearce đã trả lời lại.
"Daley, cậu có biết là dù đã muộn khủng khiếp như thế này thì cậu vẫn phải đến không đấy."
'Tôi xin lỗi mà, người anh em. Tôi ngủ say quá không biết trời trăng gì luôn." Và rồi cả cái việc gì gì đó tiếp sau nữa. "Kèo của chúng ta vẫn giữ chứ?"
"Đương nhiên. Lúc ấy tôi biết là cậu có việc gấp nên đã đi dạo một vòng và kiếm gì đó lót dạ rồi. Nếu cậu nhanh nhanh tới đây thì vẫn đang còn một ít đồ nhậu đấy."
"Hay lắm. Tôi đến ngay đây."
Dex tìm thấy khu vực đậu xe bên cạnh quán Poena. Vào thời điểm này của những tối cuối tuần, quán pub này khá đông khách đến ngồi, nhưng không hề bị quá tải, đặc biệt nữa, vì quán có không gian nhỏ và ấm cúng, lại thêm những lớp ván gỗ đã nhuốm màu năm tháng, những chiếc đĩa than xưa cũ cùng với hai thùng bia to bằng đồng đặt gần quầy. Bức tường trong quán được lấp đầy bởi những tấm ảnh đen trắng lội ngược dòng thời gian từ những năm 1940. Poena là một trong những quán pub đã tồn tại ở thành phố này cả chục năm tuổi, mặc cho thế giới ngoài kia có thay đổi bao nhiêu thì không gian bên trong quán vẫn chẳng hề đổi thay. Dex có hơi ngạc nhiên vì Pearce lại chọn một quán có phong cách như thế này. Khi anh bước vào trong không gian mờ tối của quán, anh nhìn xung quanh tìm Pearce và thấy anh ta đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ ở trong góc.
"Xin lỗi nhé." Dex bước đến gần, cất lời, cởi chiếc áo khoác da ra và vắt lên thành ghế, sau đó ngồi xuống.
"Thôi khỏi lỗi lầm gì đi, Daley à. Chầu tới cậu sẽ là người trả tiền."
"Đồng ý ngay." Dex vẫy một cô nhân viên phục vụ với mái tóc đỏ gần đó lại. Cô bước tới, lấy cây bút và một cuốn sổ nhỏ từ trong túi của chiếc tạp dề trước người ra. Anh gọi hai chai bia. Ít nhất thì giờ đây anh đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, trái lại anh đói kinh khủng. Anh lại gọi thêm một chiếc burger và một đĩa khoai tây chiên. Sloane mà biết được chắc sẽ tẩn cho anh một trận, nhưng kệ mẹ nó đi. Làm như anh không gọi thì trong kỳ huấn luyện thể chất tới Sloane sẽ không ép anh đến cạn kiệt sức lực chắc. Sloane không phải là một người quá ám ảnh với việc ăn uống theo chế độ, nhưng gã ta chắc chắn không ưa cái thói quen thích ăn đồ ăn nhanh này của Dex.
Ít phút sau, cô nhân viên phục vụ trở lại với hai chai bia trên tay, bật nắp chai ra và nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn, sau đó quay đi tiếp tục với công việc đang dang dở của mình.
"Tôi nghĩ là biết đâu cậu có việc gì khẩn cấp đấy." Pearce cầm lấy chai bia và cụng vào cổ chai bia của Dex.
"Đừng có nói gở như vậy chứ. Cả tuần nay, ngày nào chúng tôi chẳng bị gọi đi với tín hiệu khẩn cấp. Tệ hết sức." Anh uống một ngụm bia lạnh sau đó thở mạnh ra một hơi mãn nguyện. Mẹ nó, đã thật đấy. "Tôi chẳng thể nào quen nổi với việc cứ ngồi sau bàn giấy trong khi đứa em trai của tôi lại gánh hết phần hay cả." Anh nhìn qua phía Pearce, tự hỏi không biết hiện giờ anh ta có đang phụ trách vụ án nào hóc búa hay không. Nhưng nhìn anh ta giống như là người đã được tận hưởng một hoặc vô số những giấc ngủ dài thoải mái vậy đó.
Biểu cảm trên gương mặt của Pearce hiện lên tia đồng cảm. "Vụ án HumaniTherians kia hả?"
"Ừ." Đồ ăn mà Dex gọi đã được mang ra, anh nói lời cảm ơn với cô nhân viên phục vụ trước khi bảo cô chuyển đĩa khoai chiên kia sang cho Pearce. Khi Pearce từ chối, Dex nhảy vào kéo đĩa khoai về chỗ mình ngay tắp lự. Mới nhìn vào thì thấy đồ ăn của quán cũng không nhiều nhặn gì, nhưng burger ở đây thì quả thực ngon số zách.
Pearce nghiêng người ra phía trước, chống hai khuỷu tay lên trên bàn. "Cứ nhắc đến vụ án đó là chẳng có gì tốt lành." Ánh mắt anh ta trầm xuống, cả cơ thể hơi run rẩy theo từng đợt. Dex ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy chiếc khăn giấy lau qua miệng mình, đồng thời kín đáo đá vào chân Pearce một cái dưới gần bàn.
"Cậu ổn không thế?"
"À. Không ổn." Pearce nở một nụ cười cứng ngắc. Anh ta lắc đầu, nhìn như đang cố gắng suy nghĩ xem bản thân nên nói cái gì và nói như thế nào mới đúng. Dex thấy hơi ái ngại về trạng thái bất ổn này của Pearce, anh ngả người lại gần Pearce, bàn tay anh vỗ nhẹ vào tay Pearce như đang trấn an người đồng nghiệp. Chắc chắn là Pearce có chuyện gì đó. Có thể anh và Pearce biết nhau chưa đủ lâu, nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng gì đến việc anh đã phát hiện ra người đàn ông đối diện anh đây đang phiền muộn vì chuyện nào đó.
"Này, cậu nói với tôi được mà."
"Ừ. Thực ra, tôi hẹn cậu ra đây không phải chỉ vì để uống không đâu. Tôi muốn nói chuyện với cậu vì tôi không thể nào ngừng lo lắng. Tuần vừa rồi, tôi xem được vài đoạn clip quay lại cậu ở bên ngoài khu vực công ty dịch vụ Thalia. Cậu bị đặc vụ Brodie kia kéo đi cả đoạn dài, và hơn nữa, tôi lại không..." Anh ta nhíu mày, nghiến răng. "Tôi không muốn tiếp tục giữ im lặng như thế này nữa. Cậu nhất định phải cẩn thận đấy, Dex. Nhớ đề phòng."
"Tôi biết mà. Vụ án đó khá là phức tạp..."
"Ý tôi không phải là về vụ án." Pearce nhỏ giọng, lắc đầu. "Tôi muốn nói về người cộng sự của cậu kìa. Có nhiều thứ về anh ta mà cậu vẫn chưa hề biết được. Anh ta có rất nhiều bí mật – những điều mà anh ta không hề muốn bất kỳ ai khác phát hiện ra. Và còn có cả những thứ mà chính THIRDS cũng không muốn công khai với bên ngoài nữa."
Dex ngồi thẳng dậy, không hiểu vì sao Pearce lại dùng giọng điệu nghiêm trọng như vậy. "Ý cậu là sao thế?"
"Cậu đã đọc qua hồ sơ của anh ta chưa?"
"Chưa." Về cơ bản, Sloane thì đã đọc và kiểm tra qua các thông tin của Dex rồi đấy. Cũng hợp lý và dễ hiểu khi gã muốn biết được người cộng sự mới của mình là người như thế nào, đặc biệt ki người đó lại được tuyển lựa từ bên ngoài. Dex cảm thấy hơi bực mình một chút, nhưng anh hiểu được hành động đó. Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là anh sẽ làm chuyện tương tự như gã. "Tất cả những thứ mà tôi muốn biết, tôi sẽ tự mình tìm hiểu."
"Anh ta đã đọc hồ sơ của cậu chưa?"
Biểu cảm của Dex lúc này đã cho Pearce một câu trả lời rõ ràng, sau đó anh ta gật đầu với Dex.
"Anh ta đọc rồi, đúng không? Hay lắm. À, tôi cũng đã đọc qua hồ sơ của anh ta đấy."
"Sao cậu lại đọc được?" Sẽ chẳng bao giờ có chuyện THIRDS cho phép bên HPF tiếp cận với hồ sơ cá nhân của các đặc vụ bên họ, trừ khi là vì một lý do bất khả kháng nào đó. Hơn nữa, anh chắc rằng các thông tin như vậy chỉ được tiếp cận khi có sự phê chuẩn và luôn nằm trong diện thông tin được yêu cầu bảo mật. Tại sao Pearce lại có thể tiếp cận được với tư liệu cá nhân của một đặc vụ giữ chức Đội trưởng một đội trong THIRDS?
"Tôi nhờ đến sự can thiệp của một số người."
Chắc hẳn là sự can thiệp rồi. Từ những gì mà Dex học được trong quãng thời gian công tác ngắn ngủi ở THIRDS mới đây, anh nhận ra bên THIRDS luôn cố gắng để che giấu một số thứ, và đặc biệt bày tỏ mối quan tâm lo ngại với bên HPF. Mối quan hệ của hai tổ chức luôn được đặt trong tình trạng cạnh tranh gay gắt. Bất cứ khi nào có sự dính dáng đến chính trị thì mọi việc không chỉ đơn giản là ai làm tốt hơn, mà là ai có thể gây được tiếng vang lớn nhất trước khi mọi sự ngã ngũ và thành công đoạt hết lợi ích vào trong nội bộ thế lực của mình. "Được rồi. Tôi vẫn chưa thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa."
"Ở anh ta lúc nào cũng có những bí mật, và tôi nhất định phải tìm ra chúng là gì. Đặc biệt là từ khi..." Pearce nhắm chặt mắt trong một lúc, dường như đang cố gắng bình tĩnh lại.
"Kể từ khi gì?" Có gì mà lại khó để mở lời đến thế? "Pearce à..."
"Kể từ khi anh ta ngủ với em trai của tôi."
Trái tim của Dex đập dồn dập liên hồi. "Cậu nói gì?"
"Sloane Brodie và Gabe đã ngủ với nhau nhiều lần rồi. Một năm trước khi Gabe chết, hai người đã định nghiêm túc với nhau. Hai người đó đã quan hệ với nhau được bốn năm liền rồi."
Dex cảm thấy bất ngờ vô cùng. Anh chỉ biết ngồi lặng ở đó, cố gắng để tiêu hóa hết những điều mà mình vừa mới nghe được.
"Cậu không biết gì sao? Không, tất nhiên là cậu không biết rồi. Cậu thực sự nghĩ là anh ta cố gắng loại bỏ hết tất cả những đặc vụ trước cậu chỉ vì anh ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng người cộng sự của anh ta đã qua đời hay sao? Đúng là mất mát đó rất đau đớn, nhưng đáng lẽ nếu chỉ như vậy thì anh ta đã vượt qua mọi chuyện lâu rồi. Brodie đã bị tổ chức đình chỉ công tác trong vòng 6 tháng. Và rồi THIRDS lại bắt đầu dựng lên một câu chuyện nhảm nhí nào đó về việc họ đang chỉ định anh ta tham gia vào một nhiệm vụ bí mật, hoặc không thì sẽ là cái gì đó vớ vẩn y như thế - giống hệt như những gì mà THIRDS luôn làm khi có một đặc vụ nào đó hy sinh vì nhiệm vụ. THIRDS không hề muốn thừa nhận một điều rằng những đặc vụ của họ cũng chỉ là con người như tất cả những con người bình thường khác vậy."
"Họ có biết không?" Giọng nói của Dex như tan vỡ, sau đó anh chợt nhận ra, vội vàng điều chỉnh lại tâm tình. "Ý tôi là các thành viên khác trong đội ấy. Họ có biết về chuyện của Sloane và Gabe không?"
Pearce lắc đầu. "Điều đó là trái với quy định. Ngay khi THIRDS phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy mối quan hệ giữa hai bên vượt quá tình cảm chiến hữu, một trong hai người sẽ lập tức bị sa thải. THIRDS đã cho Sloane một khoảng thời gian dài như vậy, chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đó, và tôi muốn biết ẩn tình đằng sau đó là gì. Nhưng đến khi tôi tiếp cận vào được hồ sơ của anh ta, tôi không tìm ra bất cứ đầu mối nào cả."
"Chờ đã, cậu không hề tìm thấy gì sao?" Vậy thì điều gì khiến cho Pearce trở nên căng thẳng như vậy suốt từ nãy đến giờ?
"Vấn đề chính là ở đó đấy. Khi em trai tôi còn sống, tôi đã đọc qua hồ sơ của nó rồi. Đáng lẽ nó không được phép tiết lộ cho tôi, nhưng khi nó được THIRDS tuyển lựa, nó đã vui mừng đến mức còn dẫn tôi đi dạo một vòng thăm quan trụ sở của THIRDS và cả phòng làm việc của nó nữa. Những thú lúc ấy tôi thấy đúng là vượt cả sức tưởng tượng. THIRDS gần như có tất cả mọi thông tin, từ chiều cao cho đến các địa điểm mà cha mẹ chúng tôi đã dẫn chúng tôi đi vào mỗi kỳ nghỉ lễ khi mà hai anh em tôi còn nhỏ. Hồ sơ đó giống như một tấm bản đồ về cuộc đời em trai tôi kể từ ngày mà em ấy chào đời vậy. Nhưng đến hồ sơ của Sloane thì lại khác, thông tin duy nhất trong đó đều bắt đầu từ khoảng thời gian anh ta làm việc cho THIRDS. Không hề có bất cứ thông tin gì về nơi mà anh ta được sinh ra, cha mẹ anh ta là ai, và lại càng không có gì liên quan đến hồ sơ bệnh án cả. Mỗi quý, em trai tôi đều phải trải qua các kỳ kiểm tra toàn diện, trong đó bao gồm cả kiểm tra về trạng thái cơ thể. Tất cả các kết quả kiểm tra đều được lưu lại trong hồ sơ của nó. Vậy tại sao hồ sơ của Sloane lại không có gì?"
"Tôi cũng không biết. Có lẽ là do anh chưa tiếp cận được với nguồn có đủ thẩm quyền cao hơn chăng?" Hiện tại, Pearce dường như còn biết nhiều hơn cả Dex, và nếu tất cả những điều vừa rồi anh ta nói là thật, mặc dù người này cũng chẳng có lý do gì để mà nói dối anh cả, đặc biệt là khi Dex có thể quay lại trụ sở chính bất cứ lúc nào để xác minh các thông tin trên. Biểu cảm có phần tuyệt vọng trong ánh mắt của Pearce kia thật khó để người ta ngó lơ. Chuyện này vô cùng quan trọng đối với anh ta, ít nhất thì điều mà Dex có thể làm lúc này đó chính là trấn an người bạn của anh. "Có vẻ như tất cả những gì mà cậu vừa nói chỉ là giả định mà thôi. Mà giả định bao giờ cũng chứa những hiểm họa khó lường đấy."
"Tôi chắc chắn anh ta có liên quan đến thế hệ đầu tiên."
Dex nhướn mày. "Thế hệ đầu tiên gì cơ?"
"Trời ạ, Dex." Pearce kéo ghế lại gần Dex, nghiêng người tới sát Dex, ánh mắt màu hạt dẻ kia hiện lên sự căng thẳng. "Người này chính là ranh giới ngăn cậu gặp phải cái kết bi kịch như em trai tôi, thế mà cậu lại không hề biết rõ anh ta có khả năng gì ư?"
Thực ra, anh biết đấy. Sloane Brodie là cộng sự của anh và còn là Đội trưởng nữa, rất nóng tính và thất thường, nhưng hiện giờ thì Dex có thể hiểu lý do của tính cách trên. Sloane đã yêu Gabe Pearce. Từ khoảnh khắc mà Dex xâm phạm vào cuộc sống của Sloane thì người đàn ông này đã bắt đầu tuyên chiến với anh rồi. Gã thích Dex, và chính cảm xúc này đã nhấm chìm gã vào ngọn lửa tuyệt vọng. Đáng lẽ gã không bao giờ nên có cảm tình với bất kỳ một ai đang cố gắng thay thế vị trí của Gabe. Nếu như Dex rơi vào hoàn cảnh như gã, chắc chắn anh cũng sẽ ứng xử giống y như vậy. Anh đảm bảo rằng mình sẽ không bao giờ giơ tay chào đón bất kỳ một tên ất ơ nào ngoài lực lượng rồi trơ mắt nhìn người đó lách vào từng chút một và cứ thế lấy mất vị trí của người mà anh yêu. Đúng thế, trong chuyện này Sloane không có lỗi, nhưng trái tim của gã lại chẳng hề quan tâm đến chuyện đó. Gã không ngừng bị tra tấn bởi nỗi đau và phẫn nộ.
Suy nghĩ của Dex quay ngược lại với những gì xảy ra ở garage lúc nãy và biểu cảm trên gương mặt của Sloane sau khi mọi thứ đã rồi. Trời ạ, có lẽ cảm giác tội lỗi đã ăn tươi nuốt sống gã tội nghiệp đó luôn rồi. Hơn nữa, chính Sloane cũng bị anh thu hút, cho nên thứ cảm giác tội lỗi đó lại nặng nề hơn gấp mười lần. Sloane vẫn chưa thoát khỏi bóng ma từ quá khứ, mà gã vẫn đang âm thầm gặm nhấm vết thương lòng của mình. Khỉ thật. Dex sai thật rồi. Quá sai.
"Điều duy nhất mà tôi biết đó chính là những đặc vụ đầu tiên của THIRDS đều được tuyển lựa từ những người Therian thuộc thế hệ đầu tiên. Và Sloane Brodie chính là một trong số đó. Anh ta đã được THIRDS tuyển lựa từ lúc mới 16 tuổi, trải qua huấn luyện và làm việc bán thời gian cho THIRDS khi đang học đại học. Tất cả đều do THIRDS sắp xếp. Nhưng cứ giống như người này đột nhiên nhảy ra từ khoảng không vậy. Tôi đã đào xới vài đầu mối, nhưng vẫn không thể nào tìm được bất cứ thông tin gì về khoảng thời gian trước đó của anh ta. Và lý do duy nhất hợp lý trong chuyện này đó chính là do phía Chính phủ đang cố tình bưng bít thông tin."
"Nhưng nếu thế thì chẳng phải sẽ càng loạn hơn khi có bất cứ sơ sót nào xảy ra hay sao?"
"Nếu như không có bất kỳ ai bên ngoài THIRDS có thể tiếp cận được với hồ sơ thì cũng làm gì có ai biết mà thắc mắc về chuyện đó cơ chứ? Mà cho dù là có người nghi ngờ thì cậu nghĩ là Chính phủ cứ thế mà cung cấp cho họ câu trả lời chân thực ư?"
"Cậu nói cũng có lý. Trời ạ, Pearce. Cậu đã điều tra chuyện này từ bao giờ rồi?"
"Từ khi tôi biết rằng em trai mình và anh ta quyết định đi tới mối quan hệ nghiêm túc với nhau." Pearce nói từng tiếng nặng nề, gương mặt tràn đầy sự u ám. "Mà giờ thì điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi."
"Tôi hiểu được cậu lo lắng điều gì, và tôi rất thông cảm với cậu." Dex nói một cách chân thành. "Nhưng gia đình tôi đã làm việc với anh ta nhiều năm rồi, và tin tôi đi, nếu như họ có nghi ngờ về bất cứ chi tiết nào thì họ đã cảnh báo tôi ngay từ đầu rồi. Sloane lúc nào cũng khá nghiêm khắc, và chắc chắn rằng có những điều mà THIRDS không muốn bị lọt ra bên ngoài. Nhưng tôi không nghĩ ở đây có điều gì đó mờ ám và phạm pháp cả đâu."
Pearce chỉ biết thở dài mệt mỏi. "Cậu nói đúng. Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ là đã đến lúc mình quên đi mọi thứ và bước tiếp rồi."
"Làm như vậy là đúng đấy, Pearce à." Anh vỗ nhẹ vào bàn tay người đối diện, mong rằng những điều mà anh nói với người bạn của mình sẽ giúp được gì đó. "Nếu như cậu có gì muốn tâm sự thì hãy gọi tôi, bất cứ lúc nào cũng được."
Pearce nhìn anh, mỉm cười. "Cám ơn cậu, Dex." Nụ cười của anh ta nhạt dần đi khi ánh mắt anh ta chuyển xuống những đốt ngón tay. "Tôi vẫn thấy có lỗi nhiều lắm. Nếu như tôi đã để cho em ấy tự do vào lúc đó thì biết đâu nó vẫn còn sống."
"Ý cậu là sao? Cậu không có lỗi gì trong tai nạn của Gabe cả, Pearce. Em ấy có một buổi gặp bí mật với kẻ chỉ điểm. Chúng ta đều hiểu rõ bất cứ lúc nào những điều không may có thể ập tới mà."
Nỗi đau trong ánh mắt của Pearce khiến Dex như nghẹt thở. "Tôi biết, nhưng những lời cuối cùng mà tôi nói với em ấy chẳng hề tốt đẹp gì, và lúc đó em ấy lại đang rất hạnh phúc. Brodie có khiến em ấy bất ngờ khi tặng nó hai tấm vé du thuyền. Đáng lẽ họ đã định tận hưởng kỳ nghỉ đầu tiên cùng nhau vào ngay tuần đó. Tôi cảm thấy như em ấy đang bị người ta cướp mất vậy. Chúng tôi còn chẳng mấy khi gặp nhau vì hầu hết thời gian rảnh của nó đã dành hết cho Brodie. Từ khi mà em ấy gia nhập vào THIRDS, chúng tôi lúc nào cũng chỉ có cãi nhau. Đêm hôm ấy, hai chúng tôi cãi nhau rất gay gắt, nói những điều làm tổn thương nhau. Và kế đó... em ấy chết. Nếu như tối đó tôi rời đi sớm hơn..."
"Đừng tự hành hạ mình như vậy. Cậu không thể đổ hết lỗi lầm vào người mình vì những gì xảy ra với em trai mình được. Cậu đã chăm sóc và bảo vệ em ấy, và đó mới đúng là những điều anh em làm cho nhau, đúng không? Những gì xảy đến với Gabe là bi kịch, nhưng em ấy cũng là một đặc vụ cừ khôi và nhiệm vụ nào thì đều ẩn chứa rủi ro cả." Anh nắm chặt lấy bàn tay của Pearce. "Từ những gì mà tôi nghe được, Gabe là một người tuyệt vời. Điều mà em ấy muốn có lẽ là cậu tiếp tục sống hạnh phúc."
Pearce uống một hơi bia dài, một nụ cười buồn vương trên khóe môi. "Xin lỗi cậu. Đáng lẽ tôi không nên hẹn cậu ra đây chỉ để nghe câu chuyện buồn thảm của bản thân."
"Xem như là để bù đắp cho việc cậu phải chờ một lúc lâu như vậy đi." Dex đáp lời với một nụ cười thân thiện, cầm lấy chai bia của mình và cụng vào chai của Peaarce. "Dạo này tôi không có nhiều thời gian cho các hoạt động cá nhân nào khác ngoài công việc ra, nên cậu không phải lăn tăn gì đâu. Cám ơn vì đã hẹn tôi ra đây vào tối nay nhé." Anh để ý thấy chiếc vòng màu đen quấn quanh cổ của Pearce với mặt dây chuyền kim loại theo phong cách Hy Lạp cổ khắc hình vài vị nữ thần nào đó. "Cái đó nhìn chất quá."
"Cám ơn." Pearce đỏ mặt, có vẻ như anh ta hơi ngượng ngùng. "Tôi tự làm đấy."
"Thật đấy hả?" Dex ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ Pearce. "Wow. Tôi thấy mình cầm được cái bút lên đã là tốt lắm rồi. Cậu còn làm được những điều như này nữa kìa."
"Tôi có làm thêm it việc gia công kim loại. Tôi còn có một cửa hàng trưng bày nhỏ ở Brooklyn nữa đó. Hôm nào có thời gian rảnh thì cậu ghé qua nhé. Tôi dẫn cậu đi thăm quan một vòng."
"Ừ, nhất định rồi."
Dex cảm thấy lòng mình nhẹ đi hẳn khi Pearce bắt đầu nói về cửa hàng trưng bày của anh ta và công việc mà anh thường làm khi có thời gian rảnh rỗi. Có thể quên đi được vụ án HumaniTherians đó một lúc thật là tốt quá mà. Khi ngày mai đến, anh sẽ lại phải quay lại với chiếc bàn làm việc của mình và cầu mong rằng họ sẽ có được một manh mối hữu ích nào đó trước khi nạn nhân tiếp theo lại xuất hiện.
"Gì thế? Có chuyện gì xảy ra vây? Lần này là ai chết?"
"Không có ai chết cả." Sloane cười nói. Người cộng sự của gã nhẹ nhõm ngả người ra sau ghế rồi lắc đầu, vẫn chưa hết bàng hoàng. "Xin lỗi nhé, tôi không định dọa cậu. Tôi chỉ muôn nói là cậu về nhà được rồi."
Dex liếc nhìn đồng hồ trên tay. "Chưa hết giờ làm mà?"
"Người mới à, ở đây không có khái niệm hết giờ làm việc đâu. Không sao cả, cậu đã làm đủ rồi. Một tuần vừa rồi khá là vất vả. Bên Cục Trinh sát vẫn đang tìm kiếm thông tin về nơi ở của Llyod Everton, nhưng có vẻ như người này che dấu dấu vết của mình khá tốt. Chúng ta vẫn đang chờ kết quả của phía phòng lab, tuy nhiên họ đang gặp khá nhiều khó khăn và vẫn chưa thể đưa cho chúng ta thêm một đầu mối mới nào. Phần còn lại của bản báo cáo cứ để tôi lo. Cậu về nhà đi, ngủ một giấc. Nếu như chúng ta có thông tin gì mới, tôi sẽ báo cho cậu ngay."
Dex nhìn gã với ánh mắt đầy cảnh giác. Có phải đây là trò đùa nào không? Sloane vẫn chưa có biểu hiện gì cụ thể để đáp trả lại Dex kể từ sau lần anh ép buộc đứa em trai ngây thơ của mình hack vào hệ thống trên bàn của Sloane, vô hiệu hóa tất cả các cài đặt liên quan đến âm thanh và chỉ để chừa lại mình thiết bị loa ngay khi Sloane nhấn vào biểu tượng phát file âm thanh trên cái thông báo điện tử nhỏ nhắn đáng yêu mà anh để lại cho gã. Ngày hôm sau, anh bước vào Cục Quân sự trong tư thế của người chiến thắng, đối lập hẳn là sự bực dọc của Sloane. Chắc hẳn anh là một trong những nguyên nhân khiến cho gã bực mình thế này đây. Tuy nhiên, cảm giác thắng cuộc không duy trì được bao lâu khi anh vừa mới ngồi xuống bàn làm việc của mình và chẳng hề nghe thấy bất cứ thông báo nào từ người cộng sự của mình tuyên bố gã ta sẽ khiến anh đi đời. Hoặc là Sloane đã quên hết mọi thứ liên quan đến trò đùa của anh, hoặc gã ta chỉ đang câu giờ thêm thôi. Mà dù là cái nào thì Dex cũng không hề thấy thích.
"Anh tự nguyện hoàn thành nốt mấy bản báo cáo đó? Hay là anh định viết cái gì đó ngớ ngẩn vào rồi lại ký tên tôi lên phần người viết? Âm mưu của anh là thế đúng không? Hoặc là anh muốn vẽ một đống hình con c* lên khắp mặt giấy báo cáo?" Nghe như gã có gan làm vậy lắm.
Sloane nở nụ cười khinh bỉ. "Đúng rồi đấy. Tôi sẽ mặc kệ đống quy định kia chỉ vì trả đòn một tên đần nào đó. Nghe chẳng thuyết phục gì đâu, Dex. Tôi không thích viết báo cáo lắm, nhưng xử lý chúng trong vòng một đêm thì vẫn không có vấn đề gì. Thôi, giờ cậu biến dùm đi cho tôi nhờ."
Dex chẳng chờ đợi để nghe đến lần thứ hai. Anh đứng bật dậy và vươn người. "Được thôi, cám ơn nhé, người anh em." Dex vừa ngáp vừa đi đến phòng thay đồ nam, trên đường còn chào hỏi với một số đồng nghiệp của anh ở Cục Quân sự.
Trời đất, anh mệt chết đi được. Tuần vừa rồi, ngày nào họ cũng không được ngơi chân, cứ chạy hết chỗ này đến chỗ khác xung quanh thành phố, ăn vội bữa ăn ngay trên chiếc BearCat và chỉ kịp ngủ liền một giấc ngắn. Cục Trinh sát đã sử dụng đến rất nhiều những mạng lưới thông tin của mình, nhưng để phát hiện được một đầu mối hữu ích, họ đã phải lược bỏ đi hàng tá những tin tức cảnh báo sai lệch. Phương tiện truyền thông thì vẫn bám sát họ không ngừng, đi đến đâu cũng thấy có mặt, lại khuấy động thêm đám đông cộng đồng vốn đã không ổn định. Cứ mỗi lần có phóng viên nào nhận ra Dex là cô ta hoặc anh ta sẽ lại đem câu chuyện về phiên xét xử Walsh ra để hỏi. Anh thực sự mệt vô cùng.
Khi họ không phải tiến ra thực địa để rà soát manh mối, Dex sẽ có những chương trình huấn luyện riêng, bao gồm cả hoạt động đối kháng tay đôi với các thành viên trong đội của mình, đương nhiên là không bắt cặp với Ash – đúng là điều lành. Có vẻ như Sloane hơi lưỡng lự trong việc đưa hai người bọn họ lên sàn đấu chung một trận. Dex cảm thấy hơi tiếc vì chuyện này. Sau đó, anh phải trải qua nhiều giờ nâng tạ, các bài tập tăng lực cơ tim, bơi lội, điền kinh, đấm bốc và yoga; thêm vào đó còn phải hoàn thành các loại báo cáo khác nhau. Anh còn thấy hơi bất ngờ vì ở đây họ còn chưa đến nỗi bắt anh phải báo cáo lại lần nào thì anh vào WC nữa đấy. Nếu như mà đội của anh chỉ cần nhận thêm một cuộc gọi nữa đến từ một kẻ điên nào đó tự xưng rằng gã chính là hung thủ trong các vụ án mạng vừa rồi thì nhất định Dex sẽ... Anh còn chưa nghĩ ra xem mình nên làm cái gì khác ngoài việc rủa cho gã đó bị thiêu sống trăm vạn nghìn lần. Giờ thì anh quá mệt đến mức mà não anh cũng không hoạt động nổi nữa rồi. Anh chỉ muốn phóng ngay về nhà rồi ngủ một giấc yên lành thôi.
Phòng tắm và phòng thay đồ chẳng có một ai vì mọi người đều đang bận rộn làm việc trong văn phòng hoặc trên thực địa. Có một điều mà Sloane nói đúng, tuần vừa rồi không khác gì địa ngục. Khởi đầu thì chắc chắn là một đống rắc rối khó nhằn, nhưng cho đến một vài ngày sau, anh lại cảm thấy lòng mình phơi phới. Anh thích những người đồng đội mới của mình. Tuy họ không hề là những cá nhân hoàn hảo, nhưng lại là một tập thể tuyệt vời, và anh đang dần dần có được lòng tin cùng sự công nhận của họ, đồng thời cũng nỗ lực để giúp họ hiểu được một điều rằng họ vẫn phải bước tiếp mặc cho dù đã có người phải ngã xuống hy sinh. Ash thì vẫn tỏ vẻ của một tên bợm chính hiệu, nhưng anh ta không còn đụng chạm đến những mối quan hệ hay cuộc sống cá nhân của Dex để công kích nữa. Anh phát hiện sự thay đổi của Ash có liên quan đến Sloane. Vấn đề ở đây là, tất cả mọi người đang chờ một tín hiệu chấp thuận – và sự chấp thuận đó đến từ chính người Đội trưởng của bọn họ.
Dex mở chiếc tủ khóa của mình, lấy chiếc túi đựng đồ ra và ném lên chiếc ghế dài phía sau lưng anh. Có lẽ mấy ngày tới anh sẽ cố gắng nói chuyện nhiều hơn với Sloane. Hiện tại, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa gắn bó đến mức để có thể đề cập tới một số chủ đề nhạy cảm. Mới chỉ có một tuần trôi qua thôi, nhưng chắc chắn một điều là hai người đang dần hiểu nhau hơn, thậm chí Dex còn thi thoảng chọc cười được Sloane nhiều hơn trước kia. Nụ cười vốn rất hợp với một người như Sloane. Thật là tiếc nếu như gã ta không cười thường xuyên hơn một chút. Anh nhận ra Sloane cũng rất có khiếu hài hước, và ai mà biết được dưới ẩn dưới những nỗi đau và dằn vặt kia là một con người như thế nào. Dex tự hỏi, nếu như anh tiếp tục đào sâu thêm thì liệu anh có thể tìm lại được con người trước kia của Sloane hay không. Điện thoại của anh bỗng đổ chuông, dứt anh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Anh cầm máy lên, hơi nhăn mày khi nhìn thấy một dãy số lạ.
"Xin chào?"
"Daley à?"
"Tôi đây." Anh nói, cố gắng để nghĩ ra ai là chủ nhân của giọng nói quen thuộc này.
"Tôi đây, Isaac Pearce."
"Ôi, người anh em. Xin lỗi nhé. Dạo này tôi bận đến tối tăm mặt mũi." Anh vừa nói vừa thay đồ, những múi cơ trên người hiện rõ qua từng cử động của thân thể.
"Ngày hôm nay vất vả lắm sao?"
"Cả tuần vừa rồi luôn đấy." Dex vừa trả lời lại tựa như than thở, quấn chiếc khăn tắm quanh eo và ngồi xuống dãu ghế dài, để bàn chân trần dẫm lên sàn gạch có trải một lớp cao su. "Dạo này cậu thế nào?"
"Vẫn ổn. Tôi mong là cậu không để ý đến việc tôi đã xin số của cậu từ Đội trưởng nhé. Lúc sau tôi mới nhận ra mình quên mất không hỏi số của cậu vào ngày cuối chúng ta gặp nhau. Tôi gọi điện là vì cuộc hẹn café khi trước của chúng ta ấy."
Dex nháy mắt. "Ừ nhỉ."
"Không sao, nếu mà cậu bận thì thôi vậy."
"Không, không đâu. Tôi chỉ nghĩ là có khi cậu lại không muốn đi thôi."
"Sao lại thế?"
Đó là một câu hỏi khá hay đấy. Tại sao anh lại nghĩ rằng Pearce không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào khác với anh nữa? "Tôi đoán là vì cậu không thích có sự liên hệ gì với một người hiện là đặc vụ của THIRDS cả."
Pearce yên lặng một lúc, sau mới lên tiếng, giọng nói không giấu được tiếng cười ở trong đó. "Cậu nghĩ tôi không muốn gặp lại cậu nữa chỉ vì cậu đã là một trong những nhân vật ngầu lòi ấy hả?"
Dex nở nụ cười nhẹ, thấy hơi hổ thẹn vì anh đã áp suy nghĩ của mình vào Pearce một cách vội vàng như vậy. "Ừ, kiểu vậy đó. Tôi đi tắm đã nhé, rồi về nhà ngủ một giấc ngắn để đến khi gặp cậu tôi không ngủ quên luôn. Chúng ta đi uống vài cốc bia thay vì uống café được không?"
"Được chứ, tuyệt đấy. Gặp nhau tại quán Poena trên Đại lộ 2 tầm 20:00 tối nay nhé. Chỗ đó cách nhà cậu có 5 phút đi đường thôi nên chẳng phải vội vàng gì đâu."
"Cám ơn cậu. Tôi ủng hộ luôn. Lúc đó gặp nhau nhé." Anh cười nói, cúp máy, để điện thoại vào trong tủ khóa rồi đi vào phòng tắm. Đánh một giấc ngắn thôi là anh sẽ lại tràn trề năng lượng như mới ngay. Đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện mời Sloane cùng đi làm vài cốc bia luôn, nhưng ngay lập tức nhớ ra nguyên nhân vì sao đó lại là một ý nghĩ cực kỳ tồi tệ. Có gì đó trong anh nói rằng sẽ rất kỳ quặc và khó xử nếu như cả Pearce và Sloane đều ngồi chung một bàn trong một quán với nhau.
Mở vòi hoa sen, anh điều chỉnh nhiệt độ nước đến khi anh cảm thấy vừa ấm rồi thì mới đứng vào dưới vòi. Anh thở ra một tiếng thoải mái mãn nguyện, nấn ná lại dưới làn nước lâu hơn so với bình thường, nhưng cuối cùng thì cơ thể anh cũng được thả lỏng sau một chuỗi ngày vất vả. Khi anh thấy mắt mình bắt đầu lim dim díu lại với nhau, anh tắt nước và đi ra ngoài. Anh mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo dài tay cổ tròn rộng rãi, đi đôi Converse Chucks rồi khoác thêm chiếc áo khoác da màu đen ưa thích của mình, sau đó thu dọn đồ đạc, đóng tủ khóa lại và chợt nhận ra rằng với tình trạng hiện tại của mình thì anh không thể lái xe được. Giờ cả người anh bị nhấn chìm trong cơn buồn ngủ. Trong đầu anh chợt hiện ra khu vực nghỉ ngơi ở ngay trong trụ sở, và thầm cám ơn THIRDS vì đã có một thiết kế hữu dụng như vậy.
Khu vực nghỉ ngơi là một dãy hành lang dài với những cánh cửa phòng liên tiếp nhau kéo dài hai bên. Nếu như có phòng nào đó chưa có người sử dụng thì cửa phòng sẽ để mở, mà tình trạng hiện tại phần lớn cửa đều không đóng. Anh chọn một phòng rồi đi vào và đóng cửa lại, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành. Lần cuối khi mà anh ngủ tại văn phòng làm việc là ngay trên chiếc bàn tại trụ sở của Cục 6. Lúc anh thức dậy thì cổ anh đau nhức kinh khủng và đống giấy tờ tài liệu đã đổ ụp xuống mặt anh.
Căn phòng có một giường đôi, bên cạnh đó có kê một chiếc bàn và một chiếc ghế ngồi. Còn có cả đèn ngủ, các vật dụng thiết yếu, một tủ khóa bảo mật nhỏ nằm ở góc bên dưới của chiếc bàn, thậm chí tủ lạnh mini cũng có trang bị luôn. Trên tường đầu giường còn có gắn một thiết bị liên lạc và một chiếc tủ âm tường rất có phong cách đặt các loại khăn vải và cốc café nằm ngay gần đó. Dex nở nụ cười thỏa mãn, cởi chiếc áo khoác ra và vắt lên chiếc ghế bên cạnh giường rồi đổ thân mình lên chiếc giường mềm mại. Anh có thể làm quen dần với sự thoải mái này. Khoảnh khắc mà anh vừa mới đặt đầu lên chiếc gối, cơn mộng mị đã mau chóng bao trùm lấy cơ thể anh.
Dex thở gấp, gồng mình lên khi có một đôi tay chắc khỏe đang không ngừng xoa nắn cặp mông của anh, tách hai cánh mông ra; và anh cảm thấy đầu khấc dương v*t trơn tru của người phía sau mình đang cọ xát ở cửa vào, sau đó từ từ, chậm rãi đẩy vào bên trong anh. Một cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm ập vào não anh. Trời đất, cái đó của người kia quá khủng khiếp. Một tay Dex lần mò nắm lấy dương v*t đang căng cứng của mình theo động tác đẩy vào của người phía sau. Trời ạ, người ấy cứ từng chút một đẩy dương v*t vào sâu trong anh. Các thớ cơ trên người anh căng chặt, lưng cong lên, từ từ hạ thấp phần thân trên của mình xuống tấm nệm giường. Anh thở hổn hển từng hơi khó nhọc khi người ấy đẩy dương v*t của mình vào trong anh đến tận cán rồi bắt đầu từ từ chuyển động eo, chậm rãi rút ra rồi cắm vào khiến anh vừa đau vừa sướng. Dex bắt đầu rên rỉ, cảm giác căng trướng lấp đầy phần bụng, một loại khoái cảm mà anh chưa bao giờ từng được hưởng thụ ập tới như sóng triều. Cả cơ thể anh nóng ran, chỉ biết bất lực mà run rẩy bên dưới sức nặng và những động tác rút ra cắm vào của người kia. Rõ ràng, người đó không phải Lou, không phải em ấy. Khi làm với em ấy, anh có bao giờ cảm nhận được những xúc cảm như hiện tại đâu?
Những tiếng rên rỉ của Dex lại tràn ra khi hai cánh môi của người phía sau chạm lên làn da ở phần tai của anh.
"Đừng cắn chặt như thế, người mới à."
Dex mở trừng mắt, giật mình chồm dậy, hai tay anh nắm chặt lấy tấm ga trải giường, cố gắng từ từ dựa mình vào đầu giường trong khi cảm xúc đang không ngừng xung động. Đ*t mẹ nó. Cái đ*t. Anh lắc đầu quầy quậy và nhanh chóng nhổm hẳn người lên. Không, không thể như thế được. Anh không thể nào mơ thấy mình bị người Đội trưởng đè ra chịch được. Nếu Tony mà biết được bất cứ chi tiết nào liên quan đến việc Dex mơ thấy mình đã lên giường với người cộng sự của anh, đảm bảo một cơn bão khủng khiếp với một mức độ không lường trước được sẽ ập ngay xuống đầu anh. Hiện giờ, anh đã có đủ mớ rắc rối hỗn loạn để giải quyết rồi.
Anh rên rỉ một tiếng đầy chán nản, nhấc mình đến gần thành giường và không ngừng vò đầu vò tóc. Cậu nhỏ của anh vẫn cứng ngắc, trướng đau dưới lớp quần; những hình ảnh trong mơ vừa rồi quá sinh động, nóng bỏng và cứ không ngừng tua đi tua lại trong đầu anh. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, lại không nhịn được mà rên rỉ tiếp. Còn 15 phút nữa thôi là đến 22:00 luôn rồi. Giấc ngủ này của anh sâu quá thể đáng. Cái đ*t. Đáng lẽ anh phải có mặt ở quán bar từ hai tiếng trước rồi.
Anh nhanh chóng khoác chiếc áo da vào và lao ra khỏi phòng, không quên tắt đèn phòng khi bước ra ngoài cửa. Đột nhiên, anh va sầm vào một thân hình rắn chắn của ai đó. Hai cánh tay chắc khỏe của người kia giữ lấy hai bên tay anh để anh không gã sấp mặt xuống đất. Anh ngẩng đầu lên, nhận ra mình đã rơi vào trong một đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm.
"Whoa, đi đâu mà hớt ha hớt hải thế ngài McClane?"
*(Trung úy thám tử John McClane là một nhân vật hư cấu và nhân vật chính của loạt phim Die Hard. Được miêu tả bởi Bruce Willis, anh được biết đến với những kẻ độc ác, trong đó có câu khẩu hiệu nổi tiếng "Yippee-ki-yay, Motherfucker")
"À." Dex mở miệng định nói gì đó, nhưng sau đó lại mím chặt môi, trên mặt vẫn đang nóng bừng bừng khi trong đầu lại hiện lên những hình ảnh không đứng đắn của người đang đứng đối diện mình. Biết làm sao được, anh thấy Sloane thật là đẹp trai và nam tính kinh khủng khi gã đã tắm rửa sạch sẽ và cạo râu gọn gàng; cả người gã toát ra sức sống hừng hực trong chiếc quần jean, chiếc áo T-shirt cổ V thấp thoáng bên dưới chiếc áo len xám theo phong cách Preppy và cùng với đôi boot của dân chơi xe chính hiệu. Tóc gã vẫn còn ướt và được chuốt thẳng vào nếp vuốt ngược ra sau, đôi môi mỏng mà đầy đặn hơi hấp háy và đầu gã nghiêng sang một phía ra chiều thắc mắc.
*(Phong cách thời trang Preppy đặc trưng bởi sự cổ điển, đồng điệu trong cách phối hợp trang phục, hình thành gu thời trang chuẩn mực và thanh lịch; bao gồm cả sự tối giản trong cách trang điểm hài hòa và cả sự nhã nhặn về phong thái)
"Cậu ổn không thế? Sao mặt lại đỏ hết cả lên thế kia? Bị nhiễm bệnh hay cảm lạnh gì đó rồi?" Sloane đặt tay lên trán của Dex làm anh suýt nghẹn một hơi trong lồng ngực, âm thanh trầm khàn thoát ra từ cổ họng khiến cả hai người phải giật mình. "Được rồi, được rồi. Cậu đang dọa tôi đấy."
"Xin lỗi." Dex tự lôi bản thân ra khỏi mớ cảm xúc rối rắm ấy và lùi lại một bước, cố gắng cư xử theo cách bình thường nhất chứ không phải như một kẻ mất trí. "Tôi định ngủ một giấc ngắn rồi sau đó đi gặp bạn, thế mà lại để muộn mất tận 2 tiếng đồng hồ rồi."
"Ồ." Sloane nở nụ cười rõ tươi khiến cho cả phần nhạy cảm phía dưới của Dex đột nhiên có xu hướng ngóc đầu. Gã bước sang một bên. "Vậy thì tôi cũng không làm phiền cậu nữa. Sáng mai gặp lại nhé."
"Cám ơn anh." Dex bước ra phía hành lang bên ngoài căn phòng, cố hết sức đẻ giữ cho giọng nói của mình không mang theo bất cứ một biểu cảm bất thường nào. "Anh định vào phòng này để nghỉ ngơi đấy à?"
"Không, lấy lại chiếc balo của tôi thôi." Sloane đút tay vào túi quần, nhún vai. "Nếu như cậu ở trong mấy căn phòng này đủ lâu như một số người chúng tôi thì sẽ rất dễ khi nói với bên lễ tân chỉ định một phòng cố định cho cậu. Họ sẽ đưa cậu chìa khóa của riêng phòng đó và cậu có thể để các đồ đạc cá nhân của mình trong phòng. Nói chung là vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải chạy về nhà để lấy thêm quần áo hoặc là một số loại đồ cấp thiết."
"Giống như ký túc vậy nhỉ, nhưng lại không được mở mấy bữa tiệc thác loạn điên cuồng đầy bia rượu với trai xinh gái đẹp rồi." Dex khịt mũi rồi bất chợt nhận ra mình đang nói về cái gì. Anh thực sự cần phải học cách nghĩ cho kĩ trước khi nói bất cứ một điều gì đó thôi.
Sloane nhướn mày nhìn Dex. "Ồ, giống như khoảng thời gian khi cậu còn ở Berkeley chứ gì? Chuẩn không?"
"Không hẳn đâu. Tôi... Chờ đã, sao anh biết tôi từng ở Berkeley?" Dex trợn trừng. "Anh đọc hồ sơ cá nhân của tôi sao?"
Sloane tỏ vẻ khinh bỉ. "Đương nhiên là tôi phải đọc. Đó là hồ sơ cá nhân của cậu đấy, Dex à, chứ có phải là nhật ký riêng tư gì đâu. Sao hả? Cậu nghĩ là tôi cứ thế chấp nhận một người cộng sự mới mà không tìm hiểu gì về cá nhân người đó sao?" Gã nghiêng người ép sát vào người Dex, khóe môi khẽ nhếch. "Thức tỉnh đi, người mới à. Đây không phải mấy bộ phim về cảnh sát cậu hay xem đâu. Chúng ta đều là thành viên của một tổ chức quân sự với các hoạt động tương tự như một cơ quan hành pháp và đặt dưới sự quản lý trực tiếp của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đấy. Sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc có kẻ trộm mất hộp nước hoa quả của cậu hay có người không mời cậu đến dự bữa tiệc sinh nhật theo phong cách Star Wars của họ đâu."
"Anh nói xong chưa thế? Hay là vẫn còn vài phép ẩn dụ nào đó định ném thẳng vào mặt tôi nữa đây? Không à? Tốt, vì giờ tôi có việc phải đi rồi, một chầu hẹn tới bến và với những gã khốn nạn chỉ biết trút giận một cách tiêu cực lên người khác vô cớ."
Cằm của Sloane suýt chút nữa đã rớt xuống. Gã nghiến chặt răng, sau đó lùi lại, từ biểu cảm trên gương mặt có thể nhìn ra được sự khó chịu trong lòng của gã. Đó là cách tốt nhất để có thể rời đi vào thời điểm này. Tại sao lại có lúc Dex nghĩ rằng anh có thể trở nên thân thiết hơn với cái gã đang đứng trước mặt mình đây chứ - một kẻ mà vừa làm vài hành động tự chứng minh rằng gã ta đúng là một thằng khốn không hơn không kém, đúng như những gì mà Pearce đã nói với anh?
Dex bỏ đi, vừa bước vừa ném lại đằng sau vài lời. "Về nhà đi, cộng sự à, ngủ một giấc. À, mà tốt hơn là đi chịch dạo với trai đi. Biết đâu việc đó có thể giúp anh giải tỏa bớt căng thẳng đấy." Dex tự cười chính bản thân mình. Học đâu xa, học anh đây này.
"Hoặc là tôi có thể vừa ngủ một giấc dài lại vừa mơ bản thân đi chịch trai đấy."
Dex vẫn đi tiếp mặc dù trong lòng anh đã rộn rạo cả lên. "Đ*t mẹ anh, Brodie."
"À, thực ra thì phải là tôi đ*t chết cậu mới đúng, Daley. Có khi trong giấc mơ tới của cậu sẽ là vậy đấy."
Đi tiếp đi, Dex, cứ đi tiếp đi. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Sloane ở phía sau mãi cho đến khi anh ta biến mất sau một trong những cánh cừa trên hành lang. Được rồi, biết đâu trong giấc mơ anh đã lỡ lời nói gì đó không đúng và đã bị Sloane nghe được. Gã khốn đó có khi lại thừa biết anh đã có một giấc mơ về cuộc làm tình ướt át nóng bỏng với gã chăng. Kệ đi, quan trọng gì đâu, nhỉ? Gã ta dù biết cũng đâu dám đem chuyện đó đi rêu rao với những người khác đâu chứ. Chắc vậy? Dex đứng sững lại. Anh cố nuốt hết lòng tự tôn của mình xuống, hầm hừ quay lại chỗ hành lang vừa rồi và đứng trước một căn phòng với cánh cửa đã đóng lại. Cánh tay anh cứ chần chừ trong chốc lát rồi sau đó mới quyết tâm đánh liều rồi gõ cửa. Sloane mở cửa ra, một nụ cười tự mãn hiện lên trên gương mặt gã. Anh chửi thầm trong lòng. Anh bị ám rồi.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu đây, đặc vụ Daley?" Sloane chống tay dựa vào thành cửa. "Cậu đến đây để thảo luận với tôi về cái giấc mơ mà hai chúng ta đè nhau xuống rồi ngấu nghiến làm tình của cậu đó hả?" Gã liếm cánh môi dưới, đồng tử trong mắt gã co lại khi gã ngả người vào gần Dex. "Thế, tôi có thỏa mãn được cậu không?" Gã hỏi, giọng nói vừa trầm ấm vừa tràn đầy mê hoặc. Dex ngửa cằm, ánh mắt không hề có chút xao động.
"Là tôi làm anh thỏa mãn mới đúng."
"Tôi không chắc đâu." Gã ta ép sát Dex, hơi thở nóng rực vườn quanh vành tai anh. "Cậu nhỏ của cậu vẫn cứng ngắc kìa."
Hai người là chơi được trò này rồi. Dex nghiên đầu sang một bên, khóe môi chạm vào một bên má đầy đặn của Sloane. "Đúng rồi đấy, nhưng nếu như anh không làm gì đó ngay đi thì cút ngay khỏi tầm mắt tôi."
Sloane lùi ra, ánh mắt gã tối lại và tràn ngập sự nguy hiểm. Gã liếm môi, thong thả chờ đợi. Cả hai đều biết, giữa hai người họ có một sự hấp dẫn lẫn nhau, rất phức tạp, nhưng lại ngầm hiểu trong lòng rằng họ sẽ phạm phải sai lầm lớn nếu cứ để mặc cảm xúc dẫn lối. Sloane không phải là kiểu người ở một quán bar mà Dex sẽ chọn làm đối tượng để cùng nhau trải qua một đêm làm tình đầy kích thích trước khi cả hai sẽ coi nhau như người xa lạ vào khoảnh khắc ánh bình minh đầu tiên ló rạng. Có lẽ chính vì thế mà Dex cảm thấy chẳng có gì to tát cả, vì anh biết rằng mối quan hệ với tư cách tình nhân của họ sẽ không đi đến đâu.
Sloane vỗ nhẹ vào hai bên má của Dex. "Không có chuyện đó đâu, người mới à. Nhưng cũng đừng lo lắng, tôi sẽ không kể với mọi người chuyện tôi bị biến thành diễn viên khiêu dâm chính trong giấc mơ đầy rẫy trụy lạc dâm đãng đó của cậu đâu. À, chỉ là có thể thôi."
"Hiểu rồi." Dex mỉm cười ngọt ngào. Sloane vẫn chiếm thế thượng phong, và Dex không thể cho phép điều đó xảy ra. Anh rút chiếc smartphone trong túi của mình ra, lùi lại một khoảng và nhấn vào nút chụp ảnh.
"Cậu vừa làm gì thế?"
Dex giơ chiếc điện thoại lên, đung đưa trước mặt Sloane. "Anh đúng là một người cộng sự đầy săn sóc khi để tôi chụp được tấm này đấy. Mặt anh nhìn ngon phải biết."
"Thằng chó này! Đưa đây!" Sloane lao về phía Dex, và Dex chỉ né được cú vồ của gã trong gang tấc, nghiên mình lách sang một bên khác. Dex nhanh chóng chạy ngay vào khu văn phòng, anh phải thừa nhận là mình vừa làm ra một hành động không được sáng suốt cho lắm. Anh nhấn vào một nút trên thiết bị liên lạc của mình khi đang cố lắt léo trong khu văn phòng. Một giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên tiếp tân Therian ở tầng của họ vang lên trong tai anh.
"Đặc vụ Daley, có chuyện gì không?"
"Lisa! Mở cửa cho tôi mau." Dex né khỏi một cú vồ khác của Sloane và rẽ ngoặt vào một hướng khác. "Mẹ nó!"
"Đứng lại ngay thằng ranh kia!"
"Thưa anh, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?" Giọng cô nhân viên có vẻ hơi lo lắng.
"Vẫn tốt cả, cô gái à, mở cửa dùm tôi với đi. Cả mấy cửa dẫn đến thang máy nữa, đi mà." Anh lại lách người sang một hướng khác, lướt khỏi tầm với của Sloane trong đường tơ kẽ tóc.
"Anh có chắc là mọi...?"
"Chắc, chắc, chắc!" Các cánh cửa đều mở ra và Dex đẩy nhanh tốc độ, lao thẳng về phía trước, hét lên với người đằng sau. "Lần kế mời em đi uống café nhé, Lisa!" Người anh như một mũi tên bắn thẳng về chỗ chiếc thang máy.
"Cậu thừa biết đến chỗ đó thì cậu không còn đường chạy nữa đâu, rồi chỉ còn nước để cho tôi dần cậu tơi tả mà thôi!" Sloane gầm lên.
Khỉ thật. Sloane nói đúng. Sau khi xem xét một loạt các lựa chọn của mình, Dex nhanh chóng ra quyết định cuối cùng, tạo thế như mình đang muốn chạy về phía thang máy rồi trong tích tắc rẽ ngoặt lại, lướt qua người của Sloane và lập tức hướng tới chỗ cầu thang bộ. Anh vừa đẩy cánh cửa ra vừa nở một nụ cười đầy khiêu khích với Sloane đang lao ngay về phía mình, nỗ lực rút ngắn khoảng cách. Dex nhảy liền mấy bậc thang cùng một lúc, liên tục đu người qua thanh chắn của cầu thang và đáp xuống các bậc khác bên dưới. Anh nghe thấy tiếng cửa mở đập vào tường đánh "rầm" rõ to trên đầu mình, và anh không hề ngừng lại một phút giây nào, lao ngay tới chỗ cánh cửa dẫn đến tầng 20 và phóng vội về phía thang máy. Sau một tiếng "tinh", cửa thang máy mở ra. Anh ngay lập tức thao tác trên tấm bảng điện tử, nhấn tầng cần thiết, trong lòng không ngừng cầu xin chiếc thang máy nhanh nhanh đóng lại. Ngay khi Sloane đuổi gần đến trước mặt thì cửa thang máy đã khép kín. Dex thở phào một hơi, dựa người ra sau tấm chắn của buồng thang máy, trong lòng trào lên một cảm giác của lẻ thắng cuộc. Vừa rồi suýt nữa thì anh đi đời rồi. Suýt chút nữa thì toi.
Anh rút điện thoại từ trong túi ra, nhấn vào màn hình và tìm đến hình ảnh mình vừa chụp. Cả gương mặt đầy vẻ gợi tình của Sloane lấp kín màn hình. Mẹ nó, nhìn gã hấp dẫn chết đi được. Mới nhìn thôi mà đã làm anh muốn phát điên rồi. Cửa thang máy mở ra, khu đỗ xe hiện lên ngay trước mắt, Dex nhanh chóng cất điện thoại trở lại trong túi. Anh nhìn lướt qua khu vực bên ngoài rồi lập tức phóng tới chỗ để xe của mình. Anh vừa định rút chìa khóa ra thì cả người đã bị xô ầm vào thành chiếc xe tải gần đó, úp cả mặt lên thân xe, một bên tay của anh bị bẻ ngược ra sau khiến anh phải bật lên một tiếng kêu đau đớn.
"Đưa ngay cái điện thoại chết tiệt đó đây." Sloane rống lên.
'Trời ạ, anh làm tôi sợ vãi c*t rồi đấy!"
"Được lắm. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu trốn thoát một cách dễ dàng như vậy sao?"
"À, anh sẽ không để tôi bắn ra quá dễ dàng chứ gì?" Dex nói, kèm theo một cái nhếch môi đầy ý tứ.
*(Ở đây tác giả dùng cụm từ "get off" trong hai câu đối thoại vừa rồi. Đặt vào ngữ cảnh người nói, một câu của Sloane dịch là "trốn thoát", ý là để Dex chạy mất với tấm ảnh chụp của gã; còn câu của Dex dịch là "bắn ra", mang ý trêu chọc. Kiểu như đồng âm khác nghĩa đó mà)
"Đưa! Điện! Thoại! Đây!"
"Đừng mơ. Anh muốn thì tự đi mà móc vào rồi lấy ra đi."
Sloane ép sát người mình vào người Dex khiến Dex nhăn mặt vì đau, nhưng anh vẫn không hề bỏ cuộc. "Cậu bị làm sao thế hả, Daley?"
"Tôi chẳng bị làm sao cả. Tôi là một người rất vô tư. Còn anh thì lại khác đấy... Trong người anh kìm nén cả đống khát khao nhục dục, và điều đó chẳng hề có lợi cho mối quan hệ của chúng ta chút nào. Anh phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm đi."
Sloane đè lên người Dex, phần gồ lên trên đũng quần gã cọ sát vào bờ mông của Dex khiến anh không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ. Trời đất, thế mà anh ta cũng cương lên được hay sao.
"Có phải đây là điều cậu muốn hay không?" Giọng của Sloane trở nên trầm khàn. Gã không ngừng cọ sát khắp người Dex, một tay gã túm lấy vai anh để cố định người anh lại, cánh tay còn lại thì giữ chặt lấy cánh tay đang bị bẻ ngược ra sau lưng của Dex. Sức nặng của cơ thể Sloane đè hết lên người anh khiến cánh tay của anh đau nhói, nhưng anh không hề quan tâm đến. Anh cong lưng xuống, phần mông bên dưới không ngừng cọ vào đũng quần của Sloane. Rõ ràng, anh là người tự dẫn đống rắc rối này đến, nhưng cả hai phải làm gì đó ngay khi đã cùng nhau dấn thân vào cuộc chơi này.
"Con mẹ nó!" Sloane thở gấp. Gã lôi Dex sang một bên khác của chiếc xe và ép anh lên thành xe. Chiếc SUV đen đậu kế bên gã có thể tạo ra một góc khuất đủ để che giấu cho cả hai bọn họ. Trước khi Dex kịp hỏi Sloane định làm gì, miệng của gã đã cắn lấy cánh môi của Dex một cách ngấu nghiến. Cả hai người chìm trong một nụ hôn đầy nóng bỏng.
Sloane hôn Dex như một kẻ đói khát, và Dex cũng không hề ngần ngại mà đáp lại nhiệt tình của gã. Anh cắn lấy cánh môi dưới của gã, sau đó đẩy lưỡi của mình càn quét bên trong miệng gã. Cánh tay của Sloane lướt đến phần dây thắt lưng của Dex. Anh phải hít vào một cách nặng nề khi cảm thấy bàn tay của gã đang vuốt ve dương v*t của mình. Ngón tay cái của gã không ngừng ma sát trên phần đầu khấc vốn đã rỉ ra dịch nhờn của anh. Dex không dám thốt ra một từ nào, anh chỉ sợ rằng nếu mình có không may kêu lên dù chỉ một tiếng, Sloane sẽ đẩy anh ra ngay. Anh liền nhanh chóng chuyển động phần eo, liên tục đâm rút trong lòng bàn tay của Sloane. Cả hai người đều thở ra những hơi nặng nề khi họ cùng lao vào cắn lấy cánh môi của nhau. Dex mò mẫn tới chiếc quần jean của Sloane, tháo thắt lưng của gã ra, kéo quần của gã xuống rồi chạm vào dương v*t đang cương cứng đến trướng đau của gã. Sloane dùng đôi bàn tay của mình cầm lấy dương v*t đã cương lên của hai người, không ngừng cọ xát đẩy đưa vào nhau, liên tục tuốt động.
"A! Ưm!..." Dex thở gấp, cắn chặt lấy cánh môi của Sloane, những ngón tay bấu chặt vào thớ cơ chắc khỏe trên ngực của gã. Sloane rời khỏi đôi môi của Dex, chuyển dần xuống vùng cổ, cắn mạnh và không ngừng liếm những phần mềm trên cổ. Gã đưa đẩy lưỡi của mình khắp trên dưới cổ anh. "Sloane! A!" Dex thét lên. Anh sắp không nhịn được nữa rồi. Anh không thể kìm lại thêm nữa khi mà những hình ảnh từ giấc mơ trước đó cứ như một chiếc đèn kéo quân, được tái hiện trong đầu anh một cách vô cùng sinh động và thực tế; lại thêm cả luồng nhiệt nóng rẫy đầy kích tình đang đốt cháy toàn bộ người anh từ bên dưới.
"Bắn đi, bắn vào tay tôi." Sloane nhẹ nhàng thầm thì bên tai Dex. Gã âu yếm cắn lấy phần dáy tai của Dex khiến cả người anh không ngừng run rẩy. Anh ôm chặt lấy Sloane, phần thân dưới không ngừng cắm rút trong bàn tay của gã. Những cú thúc hông của anh vừa nhanh vừa dữ dội. Anh có thể cảm thấy phần bụng dưới của mình đang co giật không ngừng, nguồn nhiệt nóng rẫy bao trùm khắp toàn bộ cơ thể khi cơn khoái cảm bất ngờ ập đến từng tế bào trong cơ thể. Anh gồng mình lên khi anh sắp bắn ra. "A! Sloane! Sloane! A!" Anh thở dốc, quanh quẩn bên tai là tiếng gầm trầm thấp của Sloane và những cái nghiến răng nín nhịn. Gã kéo đầu hai người ép sát vào nhau, bàn tay còn lại của gã nắm chặt lấy tóc Dex, giật ngược lên khiến anh đau đớn khi gã chuẩn bị lên đỉnh. Sloane nhẹ nhàng cọ xát dương v*t của hai người vào nhau một lúc nữa, cuối cùng hai người cùng nhau bắn ra. Dex thở hắt ra từng hơi. Sloane thả anh xuống, rồi kéo chiếc boxer của anh lên che khuất phần nhạy cảm. Đầu của hai người vẫn dán sát vào nhau, mãi cho đến khi hơi thở của cả hai không còn hỗn loạn nữa và đã trở lại vững vàng.
Dex từ từ mờ mắt ra, lọt thẳng vào ánh nhìn của Sloane. Trong đó không có nỗi đau mà anh đã nghĩ. Một lần nữa, những chuyện vừa mới xảy ra lại vượt xa với những hậu quả mà anh đã lường trước cho hành động cố ý chọc điên Sloane của mình. Sloane lấy chiếc T-shirt của mình lau đi phần tinh dịch dính trên tay gã, sau đó lừ mắt nhìn Dex.
"Đấy. Tôi đã giải tỏa xong rồi."
"Nhưng..." Lời nói của Dex đã bị cắt ngang khi anh nhận ra ánh mắt của Sloane ghim chặt trên người mình càng lúc càng tăm tối. Những lời mà anh muốn nói như ghẹn ứ trong cổ họng.
"Không bao giờ có lần thứ hai. Cậu hiểu rồi chứ?" Gã thọc tay vào trong túi của Dex, lấy điện thoại của anh ra, nhấn vào màn hình cho tới khi gã tìm thấy tấm ảnh chụp của mình. Gã lại nhấn vài lần trên màn hình smartphone, sau đó ấn vào biểu tượng thùng rác trên điện thoại. Dex nhìn thấy rất rõ. Gã nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, sau đó lắc đầu, rồi dứt khoát ấn xuống. Làm xong, gã trả lại điện thoại cho Dex rồi cứ thế rời đi, rất nhanh, rất vội.
Dex vội vàng lấy chiếc chìa khóa của mình ra rồi ngồi vào ghế lái, đóng sầm cửa xe lại. Anh như nghẹn ứ, cả người tràn ngập thứ cảm xúc phức tạp mà anh không thể nào phân biệt được nổi. Phấn khích, sợ hãi, khó tin, đau đớn, sung sướng... và cả nỗi thất vọng. Anh khởi động xe, nhìn xuống chiếc điện thoại của mình. Khi anh mở khóa màn hình, tấm ảnh của Sloane vẫn còn trên đó. Gã không xóa nó đi. Anh rên rỉ một cách bất lực rồi gục đầu xuống tay lái.
"Dex, mày vừa làm gì thế này?"
Công việc của anh càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.
Nhạc. Anh cần âm nhạc. Anh mở chiếc radio và lướt qua một loạt bài hát trong list danh sách cho tới khi anh tìm được bài mà anh muốn. À, một khúc hát nhỏ xinh từ Eagles chính là thứ anh cần ngay lúc này. Khi anh sắp bật bài hát đó lên thì một tiếng gõ "cộc cộc' ngoài cửa xe khiến anh giật thót mình. Sloane đứng ngay bên ngoài, biểu cảm trên mặt gã đầy lo lắng. Anh nhấn nút mở cửa kính xe, rất kiên nhẫn chờ đợi tấm kính xe từ từ kéo xuống mặc kệ những lời gào thét trong đầu anh không ngừng hét lên anh hãy mau phóng xe ra khỏi nơi này và đừng bao giờ quay đầu lại.
Khi cánh cửa đã hạ xuống hẳn, Dex bình tĩnh nhìn Sloane đang đứng đó và cố hết sức để khiến cho lời nói của mình nhẹ bẫng như không có chuyện gì xảy ra. "Sao thế?"
"Tôi..." Sloane chần chừ, giọng nói của gã vừa nhỏ lại vừa phập phồng. "Tôi biết là cậu đang muộn rồi, nhưng tôi... tôi..." Gã chỉ vào phía ghế phụ bên cạnh Dex. "Vài phút thôi, được không?"
Dex gật đầu, mở cửa xe mà trái tim cứ như muốn vọt ra khỏi cổ họng khi Sloane ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Một sự im lặng ngượng ngạo bao trùm trong xe khi cả hai chỉ nhìn về phía trước mà không ai cất lời. Sao gã còn quay lại làm gì? Cũng không có gì quá khó khi nhận ra việc Sloane bắt đầu hối hận về hành động bồng bột vừa rồi của gã, nhưng cái mà Dex không hiểu nổi đó chính là tại sao gã lại để tâm đến mức còn quay lại chỗ anh.
"Tôi xin lỗi." Cuối cùng, Sloane vẫn lên tiếng trước, ánh mắt quả quyết của gã hướng thẳng vào ánh nhìn ngờ vực của Dex. "Lẽ ra tôi không nên phản ứng quá khích như vậy. Tôi đã mất kiểm soát, và thực sự ngu ngốc. Tôi hiểu, nếu như cậu muốn báo cáo việc này với cấp trên."
"Gì cơ?" Đêm nay sao lắm bất ngờ thế nhỉ.
"Tôi đã vượt quá giới hạn rồi, Dex."
"Ừ thì, đúng thế. Tôi là người đã ép anh làm như vậy mà. Cả hai chúng ta đều có trách nhiệm trong chuyện này, không chỉ mình anh đâu. Và tôi nói thật lòng này, đ*t con mẹ nhà anh." Sự bỡ ngỡ đáng yêu trên mặt của Sloane lúc này khiến Dex cảm thấy thật không biết nói gì cho phải.
"Tại sao?"
"Vì anh dám nghĩ rằng tôi sẽ chạy đi mách lẻo với cha mình. Tôi không cần cha phải đi dọn mấy đống rắc rối cho tôi, vì thế anh có thể ngừng xoắn xuýt với cái thứ nhảm ruồi ấy đi được rồi đấy." Anh nhìn Sloane, ngẫm nghĩ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khía cạnh khác trên một người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn như vậy – một khía cạnh rất mềm yếu mà Dex chưa bao giờ nghĩ đến sự tồn tại của nó. Có thứ gì đó đang dần thay đổi, thứ gì đó đang rục rịch sống dậy bên dưới lớp vỏ ngoài xù xì thô lỗ kia. Đó là sự thật, cả hai người bọn họ đều cảm nhận thấy ở nhau. Quả thực, có thứ gì đó khởi dậy mặc cảm tội lỗi trong Sloane khiến gã phải quay lại chỗ anh trong khi gã đã có thể rời đi và coi như không có chuyện gì xảy ra và khiến cho Dex phải ngậm chặt miệng. Nhưng dù là gì đi nữa, thứ đó cũng khiến không thoát khỏi sự hổ thẹn khi đã ép Sloane vào đường cùng như vậy.
"Nghe này, thi thoảng, những thứ không đâu vào đâu vẫn xảy ra. Tuần vừa rồi khá là khó khăn, cả hai chúng ta đều bị... căng thẳng quá độ và việc liên tục chọc vào điểm yếu của đối phương không hề khiến cho tôi và anh nhẹ nhõm đi chút nào. Tôi thừa nhận, tôi có cảm giác với anh và anh cũng có cảm tình với tôi, nhưng chúng ta không thể để thứ cảm xúc ấy phát triển thêm được nữa, vì vô vàn các loại lý do. Giờ thì anh và tôi hãy ném nó ra khỏi đầu và tiếp tục như chưa có gì xảy ra cả. Biết đâu, chúng ta có thể trở thành chiến hữu chí cốt thì sao. Anh thấy thế nào?"
Sloane nhìn vào đôi mắt của Dex. "Cậu... Cậu không giận sao?"
"Không hề." Dex nhún vai, cười nhẹ, xích lại gần Sloane và nháy mắt. "Ý tôi là, tôi biết rất khó để cưỡng lại điều này mà." Anh đặt tay áp lên trên ngực trái của Sloane.
Sloane mím chặt môi, cố gắng để không phát ra tiếng cười, nhưng cuối cùng gã vẫn không thể nào nhịn nổi. "Cậu đúng là một tên khốn."
"Sao cơ?" Dex vờ như ngây ngô. "Nếu cứ tiếp tục như ban nãy thì nguy to đấy."
Sloane cắn chặt môi dưới. "Cậu thôi đi."
"Được rồi." Dex thở dài. "Nhưng là vì tôi không muốn anh bị chìm đắm trong sức hấp dẫn tuyệt hảo của bản thân tôi mà thôi."
Sloane nén nụ cười trong cổ họng, sau đó bước ra khỏi xe rồi đóng cửa lại. Gã bước sang phía cửa chỗ Dex ngồi và đưa bàn tay của mình ra. "Cám ơn cậu."
Dex nắm lấy bàn tay của Sloane, cố lờ đi hơi ấm đang dần bao trùm toàn thân anh. "Đó mới là việc cộng sự nên làm cho nhau, đúng không? Mai gặp lại anh nhé."
Sloane đứng sang một bên và đút hai tay vào trong túi áo khoác. "Đi đường cẩn thận nhé." Anh gật đầu với gã trước khi gã quay đi và rẽ sang một góc khác. Dex nhìn theo bóng lưng gã, một cảm giác lạ lùng mà anh không thể phân định nổi chạy dọc toàn bộ cơ thể khi Sloane khuất dạng. Tự nhủ với bản thân rằng mình đã làm điều đúng đắn, anh đánh xe ra khỏi vị trí đỗ và rời khỏi garage.
Anh đút tay vào túi quần, rút chiếc điện thoại của mình ra, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào con đường phía trước mặt trong khi ấn vào góc bên dưới của màn hình, sao đó kéo lên trên góc bên phải. "Kết nối cuộc gọi với Issac Pearce." Anh nói với điện thoại, ấn vào vùng giữa màn hình tại vị trí đang hiển thị biểu tượng bật loa ngoài. Chỉ sau hai tiếng chuông, Pearce đã trả lời lại.
"Daley, cậu có biết là dù đã muộn khủng khiếp như thế này thì cậu vẫn phải đến không đấy."
'Tôi xin lỗi mà, người anh em. Tôi ngủ say quá không biết trời trăng gì luôn." Và rồi cả cái việc gì gì đó tiếp sau nữa. "Kèo của chúng ta vẫn giữ chứ?"
"Đương nhiên. Lúc ấy tôi biết là cậu có việc gấp nên đã đi dạo một vòng và kiếm gì đó lót dạ rồi. Nếu cậu nhanh nhanh tới đây thì vẫn đang còn một ít đồ nhậu đấy."
"Hay lắm. Tôi đến ngay đây."
Dex tìm thấy khu vực đậu xe bên cạnh quán Poena. Vào thời điểm này của những tối cuối tuần, quán pub này khá đông khách đến ngồi, nhưng không hề bị quá tải, đặc biệt nữa, vì quán có không gian nhỏ và ấm cúng, lại thêm những lớp ván gỗ đã nhuốm màu năm tháng, những chiếc đĩa than xưa cũ cùng với hai thùng bia to bằng đồng đặt gần quầy. Bức tường trong quán được lấp đầy bởi những tấm ảnh đen trắng lội ngược dòng thời gian từ những năm 1940. Poena là một trong những quán pub đã tồn tại ở thành phố này cả chục năm tuổi, mặc cho thế giới ngoài kia có thay đổi bao nhiêu thì không gian bên trong quán vẫn chẳng hề đổi thay. Dex có hơi ngạc nhiên vì Pearce lại chọn một quán có phong cách như thế này. Khi anh bước vào trong không gian mờ tối của quán, anh nhìn xung quanh tìm Pearce và thấy anh ta đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ ở trong góc.
"Xin lỗi nhé." Dex bước đến gần, cất lời, cởi chiếc áo khoác da ra và vắt lên thành ghế, sau đó ngồi xuống.
"Thôi khỏi lỗi lầm gì đi, Daley à. Chầu tới cậu sẽ là người trả tiền."
"Đồng ý ngay." Dex vẫy một cô nhân viên phục vụ với mái tóc đỏ gần đó lại. Cô bước tới, lấy cây bút và một cuốn sổ nhỏ từ trong túi của chiếc tạp dề trước người ra. Anh gọi hai chai bia. Ít nhất thì giờ đây anh đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, trái lại anh đói kinh khủng. Anh lại gọi thêm một chiếc burger và một đĩa khoai tây chiên. Sloane mà biết được chắc sẽ tẩn cho anh một trận, nhưng kệ mẹ nó đi. Làm như anh không gọi thì trong kỳ huấn luyện thể chất tới Sloane sẽ không ép anh đến cạn kiệt sức lực chắc. Sloane không phải là một người quá ám ảnh với việc ăn uống theo chế độ, nhưng gã ta chắc chắn không ưa cái thói quen thích ăn đồ ăn nhanh này của Dex.
Ít phút sau, cô nhân viên phục vụ trở lại với hai chai bia trên tay, bật nắp chai ra và nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn, sau đó quay đi tiếp tục với công việc đang dang dở của mình.
"Tôi nghĩ là biết đâu cậu có việc gì khẩn cấp đấy." Pearce cầm lấy chai bia và cụng vào cổ chai bia của Dex.
"Đừng có nói gở như vậy chứ. Cả tuần nay, ngày nào chúng tôi chẳng bị gọi đi với tín hiệu khẩn cấp. Tệ hết sức." Anh uống một ngụm bia lạnh sau đó thở mạnh ra một hơi mãn nguyện. Mẹ nó, đã thật đấy. "Tôi chẳng thể nào quen nổi với việc cứ ngồi sau bàn giấy trong khi đứa em trai của tôi lại gánh hết phần hay cả." Anh nhìn qua phía Pearce, tự hỏi không biết hiện giờ anh ta có đang phụ trách vụ án nào hóc búa hay không. Nhưng nhìn anh ta giống như là người đã được tận hưởng một hoặc vô số những giấc ngủ dài thoải mái vậy đó.
Biểu cảm trên gương mặt của Pearce hiện lên tia đồng cảm. "Vụ án HumaniTherians kia hả?"
"Ừ." Đồ ăn mà Dex gọi đã được mang ra, anh nói lời cảm ơn với cô nhân viên phục vụ trước khi bảo cô chuyển đĩa khoai chiên kia sang cho Pearce. Khi Pearce từ chối, Dex nhảy vào kéo đĩa khoai về chỗ mình ngay tắp lự. Mới nhìn vào thì thấy đồ ăn của quán cũng không nhiều nhặn gì, nhưng burger ở đây thì quả thực ngon số zách.
Pearce nghiêng người ra phía trước, chống hai khuỷu tay lên trên bàn. "Cứ nhắc đến vụ án đó là chẳng có gì tốt lành." Ánh mắt anh ta trầm xuống, cả cơ thể hơi run rẩy theo từng đợt. Dex ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy chiếc khăn giấy lau qua miệng mình, đồng thời kín đáo đá vào chân Pearce một cái dưới gần bàn.
"Cậu ổn không thế?"
"À. Không ổn." Pearce nở một nụ cười cứng ngắc. Anh ta lắc đầu, nhìn như đang cố gắng suy nghĩ xem bản thân nên nói cái gì và nói như thế nào mới đúng. Dex thấy hơi ái ngại về trạng thái bất ổn này của Pearce, anh ngả người lại gần Pearce, bàn tay anh vỗ nhẹ vào tay Pearce như đang trấn an người đồng nghiệp. Chắc chắn là Pearce có chuyện gì đó. Có thể anh và Pearce biết nhau chưa đủ lâu, nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng gì đến việc anh đã phát hiện ra người đàn ông đối diện anh đây đang phiền muộn vì chuyện nào đó.
"Này, cậu nói với tôi được mà."
"Ừ. Thực ra, tôi hẹn cậu ra đây không phải chỉ vì để uống không đâu. Tôi muốn nói chuyện với cậu vì tôi không thể nào ngừng lo lắng. Tuần vừa rồi, tôi xem được vài đoạn clip quay lại cậu ở bên ngoài khu vực công ty dịch vụ Thalia. Cậu bị đặc vụ Brodie kia kéo đi cả đoạn dài, và hơn nữa, tôi lại không..." Anh ta nhíu mày, nghiến răng. "Tôi không muốn tiếp tục giữ im lặng như thế này nữa. Cậu nhất định phải cẩn thận đấy, Dex. Nhớ đề phòng."
"Tôi biết mà. Vụ án đó khá là phức tạp..."
"Ý tôi không phải là về vụ án." Pearce nhỏ giọng, lắc đầu. "Tôi muốn nói về người cộng sự của cậu kìa. Có nhiều thứ về anh ta mà cậu vẫn chưa hề biết được. Anh ta có rất nhiều bí mật – những điều mà anh ta không hề muốn bất kỳ ai khác phát hiện ra. Và còn có cả những thứ mà chính THIRDS cũng không muốn công khai với bên ngoài nữa."
Dex ngồi thẳng dậy, không hiểu vì sao Pearce lại dùng giọng điệu nghiêm trọng như vậy. "Ý cậu là sao thế?"
"Cậu đã đọc qua hồ sơ của anh ta chưa?"
"Chưa." Về cơ bản, Sloane thì đã đọc và kiểm tra qua các thông tin của Dex rồi đấy. Cũng hợp lý và dễ hiểu khi gã muốn biết được người cộng sự mới của mình là người như thế nào, đặc biệt ki người đó lại được tuyển lựa từ bên ngoài. Dex cảm thấy hơi bực mình một chút, nhưng anh hiểu được hành động đó. Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là anh sẽ làm chuyện tương tự như gã. "Tất cả những thứ mà tôi muốn biết, tôi sẽ tự mình tìm hiểu."
"Anh ta đã đọc hồ sơ của cậu chưa?"
Biểu cảm của Dex lúc này đã cho Pearce một câu trả lời rõ ràng, sau đó anh ta gật đầu với Dex.
"Anh ta đọc rồi, đúng không? Hay lắm. À, tôi cũng đã đọc qua hồ sơ của anh ta đấy."
"Sao cậu lại đọc được?" Sẽ chẳng bao giờ có chuyện THIRDS cho phép bên HPF tiếp cận với hồ sơ cá nhân của các đặc vụ bên họ, trừ khi là vì một lý do bất khả kháng nào đó. Hơn nữa, anh chắc rằng các thông tin như vậy chỉ được tiếp cận khi có sự phê chuẩn và luôn nằm trong diện thông tin được yêu cầu bảo mật. Tại sao Pearce lại có thể tiếp cận được với tư liệu cá nhân của một đặc vụ giữ chức Đội trưởng một đội trong THIRDS?
"Tôi nhờ đến sự can thiệp của một số người."
Chắc hẳn là sự can thiệp rồi. Từ những gì mà Dex học được trong quãng thời gian công tác ngắn ngủi ở THIRDS mới đây, anh nhận ra bên THIRDS luôn cố gắng để che giấu một số thứ, và đặc biệt bày tỏ mối quan tâm lo ngại với bên HPF. Mối quan hệ của hai tổ chức luôn được đặt trong tình trạng cạnh tranh gay gắt. Bất cứ khi nào có sự dính dáng đến chính trị thì mọi việc không chỉ đơn giản là ai làm tốt hơn, mà là ai có thể gây được tiếng vang lớn nhất trước khi mọi sự ngã ngũ và thành công đoạt hết lợi ích vào trong nội bộ thế lực của mình. "Được rồi. Tôi vẫn chưa thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa."
"Ở anh ta lúc nào cũng có những bí mật, và tôi nhất định phải tìm ra chúng là gì. Đặc biệt là từ khi..." Pearce nhắm chặt mắt trong một lúc, dường như đang cố gắng bình tĩnh lại.
"Kể từ khi gì?" Có gì mà lại khó để mở lời đến thế? "Pearce à..."
"Kể từ khi anh ta ngủ với em trai của tôi."
Trái tim của Dex đập dồn dập liên hồi. "Cậu nói gì?"
"Sloane Brodie và Gabe đã ngủ với nhau nhiều lần rồi. Một năm trước khi Gabe chết, hai người đã định nghiêm túc với nhau. Hai người đó đã quan hệ với nhau được bốn năm liền rồi."
Dex cảm thấy bất ngờ vô cùng. Anh chỉ biết ngồi lặng ở đó, cố gắng để tiêu hóa hết những điều mà mình vừa mới nghe được.
"Cậu không biết gì sao? Không, tất nhiên là cậu không biết rồi. Cậu thực sự nghĩ là anh ta cố gắng loại bỏ hết tất cả những đặc vụ trước cậu chỉ vì anh ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng người cộng sự của anh ta đã qua đời hay sao? Đúng là mất mát đó rất đau đớn, nhưng đáng lẽ nếu chỉ như vậy thì anh ta đã vượt qua mọi chuyện lâu rồi. Brodie đã bị tổ chức đình chỉ công tác trong vòng 6 tháng. Và rồi THIRDS lại bắt đầu dựng lên một câu chuyện nhảm nhí nào đó về việc họ đang chỉ định anh ta tham gia vào một nhiệm vụ bí mật, hoặc không thì sẽ là cái gì đó vớ vẩn y như thế - giống hệt như những gì mà THIRDS luôn làm khi có một đặc vụ nào đó hy sinh vì nhiệm vụ. THIRDS không hề muốn thừa nhận một điều rằng những đặc vụ của họ cũng chỉ là con người như tất cả những con người bình thường khác vậy."
"Họ có biết không?" Giọng nói của Dex như tan vỡ, sau đó anh chợt nhận ra, vội vàng điều chỉnh lại tâm tình. "Ý tôi là các thành viên khác trong đội ấy. Họ có biết về chuyện của Sloane và Gabe không?"
Pearce lắc đầu. "Điều đó là trái với quy định. Ngay khi THIRDS phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy mối quan hệ giữa hai bên vượt quá tình cảm chiến hữu, một trong hai người sẽ lập tức bị sa thải. THIRDS đã cho Sloane một khoảng thời gian dài như vậy, chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đó, và tôi muốn biết ẩn tình đằng sau đó là gì. Nhưng đến khi tôi tiếp cận vào được hồ sơ của anh ta, tôi không tìm ra bất cứ đầu mối nào cả."
"Chờ đã, cậu không hề tìm thấy gì sao?" Vậy thì điều gì khiến cho Pearce trở nên căng thẳng như vậy suốt từ nãy đến giờ?
"Vấn đề chính là ở đó đấy. Khi em trai tôi còn sống, tôi đã đọc qua hồ sơ của nó rồi. Đáng lẽ nó không được phép tiết lộ cho tôi, nhưng khi nó được THIRDS tuyển lựa, nó đã vui mừng đến mức còn dẫn tôi đi dạo một vòng thăm quan trụ sở của THIRDS và cả phòng làm việc của nó nữa. Những thú lúc ấy tôi thấy đúng là vượt cả sức tưởng tượng. THIRDS gần như có tất cả mọi thông tin, từ chiều cao cho đến các địa điểm mà cha mẹ chúng tôi đã dẫn chúng tôi đi vào mỗi kỳ nghỉ lễ khi mà hai anh em tôi còn nhỏ. Hồ sơ đó giống như một tấm bản đồ về cuộc đời em trai tôi kể từ ngày mà em ấy chào đời vậy. Nhưng đến hồ sơ của Sloane thì lại khác, thông tin duy nhất trong đó đều bắt đầu từ khoảng thời gian anh ta làm việc cho THIRDS. Không hề có bất cứ thông tin gì về nơi mà anh ta được sinh ra, cha mẹ anh ta là ai, và lại càng không có gì liên quan đến hồ sơ bệnh án cả. Mỗi quý, em trai tôi đều phải trải qua các kỳ kiểm tra toàn diện, trong đó bao gồm cả kiểm tra về trạng thái cơ thể. Tất cả các kết quả kiểm tra đều được lưu lại trong hồ sơ của nó. Vậy tại sao hồ sơ của Sloane lại không có gì?"
"Tôi cũng không biết. Có lẽ là do anh chưa tiếp cận được với nguồn có đủ thẩm quyền cao hơn chăng?" Hiện tại, Pearce dường như còn biết nhiều hơn cả Dex, và nếu tất cả những điều vừa rồi anh ta nói là thật, mặc dù người này cũng chẳng có lý do gì để mà nói dối anh cả, đặc biệt là khi Dex có thể quay lại trụ sở chính bất cứ lúc nào để xác minh các thông tin trên. Biểu cảm có phần tuyệt vọng trong ánh mắt của Pearce kia thật khó để người ta ngó lơ. Chuyện này vô cùng quan trọng đối với anh ta, ít nhất thì điều mà Dex có thể làm lúc này đó chính là trấn an người bạn của anh. "Có vẻ như tất cả những gì mà cậu vừa nói chỉ là giả định mà thôi. Mà giả định bao giờ cũng chứa những hiểm họa khó lường đấy."
"Tôi chắc chắn anh ta có liên quan đến thế hệ đầu tiên."
Dex nhướn mày. "Thế hệ đầu tiên gì cơ?"
"Trời ạ, Dex." Pearce kéo ghế lại gần Dex, nghiêng người tới sát Dex, ánh mắt màu hạt dẻ kia hiện lên sự căng thẳng. "Người này chính là ranh giới ngăn cậu gặp phải cái kết bi kịch như em trai tôi, thế mà cậu lại không hề biết rõ anh ta có khả năng gì ư?"
Thực ra, anh biết đấy. Sloane Brodie là cộng sự của anh và còn là Đội trưởng nữa, rất nóng tính và thất thường, nhưng hiện giờ thì Dex có thể hiểu lý do của tính cách trên. Sloane đã yêu Gabe Pearce. Từ khoảnh khắc mà Dex xâm phạm vào cuộc sống của Sloane thì người đàn ông này đã bắt đầu tuyên chiến với anh rồi. Gã thích Dex, và chính cảm xúc này đã nhấm chìm gã vào ngọn lửa tuyệt vọng. Đáng lẽ gã không bao giờ nên có cảm tình với bất kỳ một ai đang cố gắng thay thế vị trí của Gabe. Nếu như Dex rơi vào hoàn cảnh như gã, chắc chắn anh cũng sẽ ứng xử giống y như vậy. Anh đảm bảo rằng mình sẽ không bao giờ giơ tay chào đón bất kỳ một tên ất ơ nào ngoài lực lượng rồi trơ mắt nhìn người đó lách vào từng chút một và cứ thế lấy mất vị trí của người mà anh yêu. Đúng thế, trong chuyện này Sloane không có lỗi, nhưng trái tim của gã lại chẳng hề quan tâm đến chuyện đó. Gã không ngừng bị tra tấn bởi nỗi đau và phẫn nộ.
Suy nghĩ của Dex quay ngược lại với những gì xảy ra ở garage lúc nãy và biểu cảm trên gương mặt của Sloane sau khi mọi thứ đã rồi. Trời ạ, có lẽ cảm giác tội lỗi đã ăn tươi nuốt sống gã tội nghiệp đó luôn rồi. Hơn nữa, chính Sloane cũng bị anh thu hút, cho nên thứ cảm giác tội lỗi đó lại nặng nề hơn gấp mười lần. Sloane vẫn chưa thoát khỏi bóng ma từ quá khứ, mà gã vẫn đang âm thầm gặm nhấm vết thương lòng của mình. Khỉ thật. Dex sai thật rồi. Quá sai.
"Điều duy nhất mà tôi biết đó chính là những đặc vụ đầu tiên của THIRDS đều được tuyển lựa từ những người Therian thuộc thế hệ đầu tiên. Và Sloane Brodie chính là một trong số đó. Anh ta đã được THIRDS tuyển lựa từ lúc mới 16 tuổi, trải qua huấn luyện và làm việc bán thời gian cho THIRDS khi đang học đại học. Tất cả đều do THIRDS sắp xếp. Nhưng cứ giống như người này đột nhiên nhảy ra từ khoảng không vậy. Tôi đã đào xới vài đầu mối, nhưng vẫn không thể nào tìm được bất cứ thông tin gì về khoảng thời gian trước đó của anh ta. Và lý do duy nhất hợp lý trong chuyện này đó chính là do phía Chính phủ đang cố tình bưng bít thông tin."
"Nhưng nếu thế thì chẳng phải sẽ càng loạn hơn khi có bất cứ sơ sót nào xảy ra hay sao?"
"Nếu như không có bất kỳ ai bên ngoài THIRDS có thể tiếp cận được với hồ sơ thì cũng làm gì có ai biết mà thắc mắc về chuyện đó cơ chứ? Mà cho dù là có người nghi ngờ thì cậu nghĩ là Chính phủ cứ thế mà cung cấp cho họ câu trả lời chân thực ư?"
"Cậu nói cũng có lý. Trời ạ, Pearce. Cậu đã điều tra chuyện này từ bao giờ rồi?"
"Từ khi tôi biết rằng em trai mình và anh ta quyết định đi tới mối quan hệ nghiêm túc với nhau." Pearce nói từng tiếng nặng nề, gương mặt tràn đầy sự u ám. "Mà giờ thì điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi."
"Tôi hiểu được cậu lo lắng điều gì, và tôi rất thông cảm với cậu." Dex nói một cách chân thành. "Nhưng gia đình tôi đã làm việc với anh ta nhiều năm rồi, và tin tôi đi, nếu như họ có nghi ngờ về bất cứ chi tiết nào thì họ đã cảnh báo tôi ngay từ đầu rồi. Sloane lúc nào cũng khá nghiêm khắc, và chắc chắn rằng có những điều mà THIRDS không muốn bị lọt ra bên ngoài. Nhưng tôi không nghĩ ở đây có điều gì đó mờ ám và phạm pháp cả đâu."
Pearce chỉ biết thở dài mệt mỏi. "Cậu nói đúng. Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ là đã đến lúc mình quên đi mọi thứ và bước tiếp rồi."
"Làm như vậy là đúng đấy, Pearce à." Anh vỗ nhẹ vào bàn tay người đối diện, mong rằng những điều mà anh nói với người bạn của mình sẽ giúp được gì đó. "Nếu như cậu có gì muốn tâm sự thì hãy gọi tôi, bất cứ lúc nào cũng được."
Pearce nhìn anh, mỉm cười. "Cám ơn cậu, Dex." Nụ cười của anh ta nhạt dần đi khi ánh mắt anh ta chuyển xuống những đốt ngón tay. "Tôi vẫn thấy có lỗi nhiều lắm. Nếu như tôi đã để cho em ấy tự do vào lúc đó thì biết đâu nó vẫn còn sống."
"Ý cậu là sao? Cậu không có lỗi gì trong tai nạn của Gabe cả, Pearce. Em ấy có một buổi gặp bí mật với kẻ chỉ điểm. Chúng ta đều hiểu rõ bất cứ lúc nào những điều không may có thể ập tới mà."
Nỗi đau trong ánh mắt của Pearce khiến Dex như nghẹt thở. "Tôi biết, nhưng những lời cuối cùng mà tôi nói với em ấy chẳng hề tốt đẹp gì, và lúc đó em ấy lại đang rất hạnh phúc. Brodie có khiến em ấy bất ngờ khi tặng nó hai tấm vé du thuyền. Đáng lẽ họ đã định tận hưởng kỳ nghỉ đầu tiên cùng nhau vào ngay tuần đó. Tôi cảm thấy như em ấy đang bị người ta cướp mất vậy. Chúng tôi còn chẳng mấy khi gặp nhau vì hầu hết thời gian rảnh của nó đã dành hết cho Brodie. Từ khi mà em ấy gia nhập vào THIRDS, chúng tôi lúc nào cũng chỉ có cãi nhau. Đêm hôm ấy, hai chúng tôi cãi nhau rất gay gắt, nói những điều làm tổn thương nhau. Và kế đó... em ấy chết. Nếu như tối đó tôi rời đi sớm hơn..."
"Đừng tự hành hạ mình như vậy. Cậu không thể đổ hết lỗi lầm vào người mình vì những gì xảy ra với em trai mình được. Cậu đã chăm sóc và bảo vệ em ấy, và đó mới đúng là những điều anh em làm cho nhau, đúng không? Những gì xảy đến với Gabe là bi kịch, nhưng em ấy cũng là một đặc vụ cừ khôi và nhiệm vụ nào thì đều ẩn chứa rủi ro cả." Anh nắm chặt lấy bàn tay của Pearce. "Từ những gì mà tôi nghe được, Gabe là một người tuyệt vời. Điều mà em ấy muốn có lẽ là cậu tiếp tục sống hạnh phúc."
Pearce uống một hơi bia dài, một nụ cười buồn vương trên khóe môi. "Xin lỗi cậu. Đáng lẽ tôi không nên hẹn cậu ra đây chỉ để nghe câu chuyện buồn thảm của bản thân."
"Xem như là để bù đắp cho việc cậu phải chờ một lúc lâu như vậy đi." Dex đáp lời với một nụ cười thân thiện, cầm lấy chai bia của mình và cụng vào chai của Peaarce. "Dạo này tôi không có nhiều thời gian cho các hoạt động cá nhân nào khác ngoài công việc ra, nên cậu không phải lăn tăn gì đâu. Cám ơn vì đã hẹn tôi ra đây vào tối nay nhé." Anh để ý thấy chiếc vòng màu đen quấn quanh cổ của Pearce với mặt dây chuyền kim loại theo phong cách Hy Lạp cổ khắc hình vài vị nữ thần nào đó. "Cái đó nhìn chất quá."
"Cám ơn." Pearce đỏ mặt, có vẻ như anh ta hơi ngượng ngùng. "Tôi tự làm đấy."
"Thật đấy hả?" Dex ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ Pearce. "Wow. Tôi thấy mình cầm được cái bút lên đã là tốt lắm rồi. Cậu còn làm được những điều như này nữa kìa."
"Tôi có làm thêm it việc gia công kim loại. Tôi còn có một cửa hàng trưng bày nhỏ ở Brooklyn nữa đó. Hôm nào có thời gian rảnh thì cậu ghé qua nhé. Tôi dẫn cậu đi thăm quan một vòng."
"Ừ, nhất định rồi."
Dex cảm thấy lòng mình nhẹ đi hẳn khi Pearce bắt đầu nói về cửa hàng trưng bày của anh ta và công việc mà anh thường làm khi có thời gian rảnh rỗi. Có thể quên đi được vụ án HumaniTherians đó một lúc thật là tốt quá mà. Khi ngày mai đến, anh sẽ lại phải quay lại với chiếc bàn làm việc của mình và cầu mong rằng họ sẽ có được một manh mối hữu ích nào đó trước khi nạn nhân tiếp theo lại xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.