T.h.i.r.d.s - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 3 - Chương 4: Quyển 3 - Chương 3
Charlie Cochet
29/11/2021
"Sướng quá đi mất."
Cách duy nhất để Dex cảm thấy việc đi tắm trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết đó chính là có bên cạnh anh một ai đó cực kỳ gợi cảm. Chỉ trừ mỗi vấn đề là người đó đã trưởng thành hoàn toàn và giờ đây đang lo giặt quần áo. Đùa anh chắc? Ai lại đi chọn việc giặt quần áo thay vì cùng nhau "tắm tiên" cơ chứ? Hoặc không thì ít nhất cũng có màn "thổi kèn". Thực ra thì hai người bọn họ không cần phải đi tắm mới diễn trò "thổi kèn" với nhau. Thậm chí anh còn nuôi thêm một chút xíu hy vọng rằng Sloane sẽ đi tắm cùng với anh, nhưng đời lại chẳng hề được may mắn như vậy. Dex quấn một chiếc khăn tắm quanh hông mình và đi tới căn phòng ngủ vẫn chưa có ai ở bên trong của Sloane. Quần áo của anh biến đi đâu hết mất rồi? Anh quay lại hành lang và gọi với xuống dưới tầng. "Sloane này?"
"Sao thế?"
"Anh biết quần áo của tôi đâu hết rồi không?"
"Ở trong máy sấy ấy. Tôi vừa giặt rồi. Chỗ quần áo đó toàn mùi bia rượu với thứ mùi kỳ kỳ gì đó không thôi."
Thế điều đó tệ lắm hay sao chứ? "Được rồi. Tôi mượn vài chiếc quần với một cái áo T-shirt của anh nhé?"
"Ừ, lấy đi. Ở trong tủ đồ đó. Ngăn tủ thứ hai. Chiếc quần đen có sọc trắng ở hai bên, loại có chun quần ấy. Chiếc đó sẽ hợp với em. Còn có cả một chiếc T-shirt màu xám của THIRDS cũng ở đâu đó trong ngăn tủ luôn. Cái áo đó hơi chật với tôi một chút, nên có lẽ em mặc vẫn ngon lành thôi."
"Tuyệt cú mèo." Dex đi tới chỗ tủ quần áo, tìm chiếc quần rồi mặc vào. Anh phải kéo lên một ít ở phần eo để anh không bị vấp vào mép quần rồi ngã lăn quay ra. Sau đó, anh lại kiếm chiếc áo T-shirt mà Sloane mới nói với anh. Anh nhìn thấy chiếc áo, giơ lên trước mắt mình rồi thở dài một tiếng đầy khinh bỉ. "Thế này mà kêu chật? Mẹ nó chứ, như cái chăn luôn rồi còn gì. Tên khoe mẽ này." Anh mặc chiếc T-shirt lên người, vừa định đóng cửa tủ đồ lại thì đột nhiên anh phát hiện ra có thứ gì đó mềm mềm và có màu đen. Đương nhiên, ý nghĩ đầu tiên hiện lên ngay trong đầu anh là đồ chơi tình dục. Suýt chút nữa thì anh đã bỏ qua thứ đó rồi, ai bảo thứ đó vừa có màu đen vừa bị nhét giữa đống quần áo cũng màu đen luôn chứ. Anh cầm thứ đó lên, và anh nhận ra rằng thứ đó không hề có chút liên quan gì tới mấy thứ đồ chơi mà anh vẫn mong ngóng trong lòng cả. Trái tim anh như có thứ gì đó bóp nghẹt lại khi anh nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay là một con gấu bông báo đen.
Anh cố nuốt sự ứ nghẹn nơi cổ họng, đi tới giường ngủ rồi ngồi xuống, con gấu bông vẫn nằm gọn trong bàn tay anh. Chính những đoạn băng gạc quấn quanh mỗi bên móng vuốt của con báo khiến cho tim anh đau nhói. Sloane đã giữ con gấu bông này bao lâu rồi? Dex để ý thấy có phần nhãn dán màu trắng bên dưới chiếc đuôi với hai chữ cái đầu S.B được viết một cách rất nguệch ngoạc bằng bút mực đen. "Ôi, Sloane." Phải chăng cậu bạn bé nhỏ này cũng quấn những đoạn băng gạc ấy vào cùng thời điểm đó của Sloane?
"Mọi thứ vẫn ổn chứ em?"
Dex ngẩng đầu dậy, cả gương mặt anh đỏ bừng như sắp bốc cháy tới nơi. Sloane hơi ngờ ngợ, và tầm mắt của gã hết chuyển từ Dex lại tới con gấu bông mà anh đang cầm trên tay. Khỉ thật. Dex mau chóng giơ con gấu bông lên. "Không phải là tôi định lục lọi đồ của anh đâu. Tôi chỉ đang tìm cái áo T-shirt và rồi tự nhiên tôi nhìn thấy cậu chàng bé nhỏ này."
Sloane gật đầu với anh, tiến lại gần Dex và nhẹ nhàng đón lấy con gấu bông từ tay anh. "Tôi tìm thấy nó trong nhà của Shultzon khi chúng ta vẫn còn chưa biết ông ta chính là Freedman. Con gấu bông này ở trong tủ đồ của ông ta. Tôi không thể cứ bỏ nó ở lại mà đi được."
"Là đồ của anh sao?"
"Ừ. Tôi vẫn luôn tự hỏi là không biết có chuyện gì với con gấu bông này rồi. Nó đã ở với tôi từ khi tôi mới bị đem đến cơ sở nghiên cứu. Những nhân viên ở đó đã gây mê liều cao với tôi sau lúc... Em biết rồi đấy." Gã giơ cổ tay của mình lên. "Mấy người đó sợ là tôi sẽ tìm cách rạch những mũi khâu ra hoặc làm điều gì đó tương tự như thế. Tự sát thêm lần nữa chẳng hạn. Khi họ cảm thấy đã đủ an toàn để cho tôi được trở về phòng, tôi nhìn thấy con gấu bông này ở trên giường của mình, Lúc đó thì nó chưa có băng gạc gì đâu. Là tôi tự quấn vào đấy." Sloane ngồi xuống bên cạnh Dex, ánh mắt vẫn không rời con gấu bông mềm mại.
"Tôi vừa mới quấn xong mấy vòng băng gạc cho cậu bạn gấu bông bé nhỏ này thì Tiến sĩ Shultzon xuất hiện, cùng với một đứa nhóc cả người lôi thôi lếch thếch." Sloane nở một nụ cười ấm áp. "Tôi còn nhớ là khi ấy, tôi nghĩ rằng đứa nhóc kia có dáng vẻ thật dọa người và cau có lắm. Tiến sĩ Shultzon nói rằng tên của nhóc ta là Ash Keeler. Dường như Shultzon cho rằng chúng tôi sẽ trở thành một đôi bạn tuyệt vời. Đầu tiên thì cả hai người bọn tôi đều chẳng ai nghĩ như vậy. Hai chúng tôi ngồi lườm nguýt nhau cả tiếng đồng hồ." Gã lại cười, cả người như đang lạc vào miền ký ức nào đó. "Tôi nhớ rất rõ lúc đó tôi đã ngồi co rúm lại một góc trên giường, ôm chặt con gấu bông mềm mại của mình, ánh mắt dính chặt vào đứa nhóc đang ngồi ở đầu kia của chiếc giường. Tình hình lúc đó biến thành một cuộc đọ sức bằng ánh mắt lườm nguýt khá là căng thẳng, mãi cho tới lúc tôi phải chịu thua vì cái ngáp dài với cả bị nấc cục. Đúng là rất khó để khoác lên mình cái vẻ của một người đàn ông cứng cỏi nghiêm nghị khi mà mỗi lần bị nấc là tôi lại giống hệt như một con chim non đang kêu. Tôi thấy rõ rằng Ash phải cố lắm để nhịn cười, nhưng rồi cuối cùng cậu ta vẫn không kìm nổi mà cười phá lên."
Dex trèo lên giường, khoanh chân lại, nhìn chăm chú vào người cộng sự của anh. "Thế hai người bọn anh đã trở thành bạn như thế nào? Với tôi thì dường như Ash chẳng thay đổi gì so với cái lúc mà anh ta còn là một đứa nhóc tỳ cả." Anh vẫn không thể nào tin nổi hai người Ash và Sloane lại là bạn thân của nhau.
Đôi môi của Sloane cong lên thành một nụ cười. "Thì cậu ấy có thay đổi chút nào đâu. Vẻ ngoài cậu ấy vẫn khó tính và cộc cằn, nhưng sự gan dạ can trường thì trước sau vẫn như một. À, tôi dám chắc là có lúc cậu ấy cũng đã sợ, nhưng Ash chẳng bao giờ thể hiện ra bên ngoài cả, đặc biệt là khi cậu ấy ở bên cạnh tôi. Nhân viên cơ sở nghiên cứu đã chuyển chúng tôi vào một căn phòng lớn hơn để cả hai có thể ở chung với nhau, và tôi nhớ là đó là đêm đầu tiên cả hai ở cùng nhau. Tôi giật mình tỉnh dậy, không ngừng la hét, chẳng thể nào ngừng cơn run rẩy và thôi không khóc nữa. Ash chẳng nói gì cả. Cậu ấy trèo lên giường tôi và ôm tôi rất chặt. Khi ấy tôi biết rằng, từ nay trở đi, bản thân đã không còn cô độc nữa. Quan trọng hơn hết, tôi hiểu được một điều, đó là chúng tôi mãi mãi sẽ chăm sóc bảo vệ cho người kia."
"Tôi không tưởng tượng được Ash lại là người có thể ôm ấp đấy."
Sloane ném cho Dex một ánh mắt sắc lẹm. "Cậu ấy cũng có lúc yếu lòng chứ."
Hình ảnh Ash ôm chầm lấy Cael hiện lên trong đầu Dex, tiếp đó lòng anh lại dâng lên một cảm giác tội lỗi. Anh đã hứa với em trai rằng anh sẽ nói chuyện với Sloane về Ash, và cho đến tận hai tháng sau, anh vẫn chưa hề đề cập đến một chữ nào. Ừ thì, lúc này là thời điểm phù hợp nhất rồi đây. "Lại nói đến Ash, có bao giờ anh ta... ở cùng với một người đàn ông nào chưa?" Hỏi thế chắc không kỳ lạ quá đâu nhỉ. Không-Hề-Kỳ-Lạ đâu.
Sloane cũng hơi bất ngờ trước câu hỏi đó. "Sao em hỏi thế? Tò mò à?"
Dex chỉ mong biểu cảm chẳng mấy hứng thú trên gương mặt anh lúc này là đã đủ cho Sloane hiểu ra. Không phải là anh tin rằng Sloane sẽ nghĩ anh đang nung nấu vài kiểu cảm xúc khó nói thành lời đối với kẻ thù không đội trời chung của anh. "Tôi chỉ hỏi vậy vì tôi có một người bạn..."
"Một cậu em trai." Sloane sửa lại.
"Trời đất, chẳng có gì qua được mắt anh cả." Khỉ gió thật. Người cộng sự này của anh nhanh nhạy quá mức cần thiết rồi đấy.
Sloane đứng dậy, cất người bạn gấu bông nhỏ bé trở vào trong tủ đồ. "Cậu ấy chưa từng. Tốt nhất là em nên ghi nhớ rõ điều đó." Gã quay lại, đứng trước mặt Dex và hôn nhẹ lên môi anh rồi trèo lên giường. Dex nằm xuống bên cạnh gã, rồi cựa người, nằm ngửa lên.
"Em trai em thích thầm Ash. Mấy năm nay rồi. Em phải thấy Cael khi tôi giới thiệu em ấy với Ash kìa. Cả gương mặt của Cael đỏ lựng lên, lưỡi thì líu hết cả lại, rồi tiếp đó còn tự vấp phải chính chân của mình nữa."
"Gia đình này có máu lạ đời nhỉ." Dex lẩm bẩm, lật úp người mình xuống, hai khuỷu tay chống xuống nềm giường, nhổm dậy. "Trừ mỗi Tony ra. Gene 'lạ đời' của cha bị chèn ép xuống tận góc nào rồi. Chắc hẳn có liên quan đến huyết thống đây. Thế Ash đã bao giờ cặp kè với đàn ông chưa?"
Sloane nhún vai. "Nói thật với em, tôi không biết gì cả. Tôi không can thiệp vào đời sống tình cảm của cậu ấy, hoặc như với trường hợp cụ thể của Ash, là đời sống tình dục. Cậu ấy chỉ ngủ với mình phụ nữ thôi. Đó là tất cả những gì mà tôi biết. Chúng tôi từ nhỏ đã là bạn thân, nhưng lúc nào cả hai cũng tôn trọng sự riêng tư cá nhân của nhau. Miễn là cậu ấy không có chuyện gì nguy hiểm thì Ash có làm gì hay có cặp kè với ai cũng không có can dự tới bất kỳ một ai khác ngoài chính bản thân cậu ấy."
"Nói cách khác thì anh chẳng biết gì rồi."
"Chính vì thế nên tôi mới nói tôi không biết gì đó thôi. Thế sao em lại nghĩ rằng cậu ấy bị thu hút bởi người cùng giới tính?"
"Chính cái cách mà Ash ở cạnh em trai tôi mới khiến tôi nghi ngờ đấy."
"Ash khá là thân thiện với Cael. Nói thật với em, lần đầu đến tôi cũng phải bất ngờ khi tôi thấy cách hành xử của Ash đối với Cael. Cậu ấy nhiệt tình lắm. Từ ngày đầu tiên, Ash chẳng hề chửi tục trước mặt Cael, không hề dọa nạt gì em ấy, bảo em ấy biến ra chỗ khác cũng không luôn. Giống như cậu ta biến thành một con người hoàn toàn khác vậy đó. Sau một thời gian thì tôi cũng quen dần với cảnh ấy. Có lẽ là em trai em đã khiến cho một phần nào đó khác trong con người Ash thức tỉnh. Nhưng Ash chưa bao giờ đề cập với tôi về bất cứ người đàn ông nào cả. Hơn nữa, cậu ta còn nhấn mạnh với tôi biết bao lần rồi, rằng cậu ta không phải gay."
"Sau khi anh hỏi anh ta à?" Dex dịch người đến gần Sloane và ngả đầu gối lên phần bụng của gã. Dường như anh chẳng thể nào thực sự gần gũi với Sloane nếu như không xóa bỏ hết khoảng cách giữa hai người bọn họ. Mỗi khi anh chạm vào người gã là cả người anh lại cảm thấy hồi hộp đến lạ kỳ, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Có thể Sloane không chú ý đến sự ngượng ngùng kín đáo này của Dex, mà cũng có thể là gã tự biết ý không vạch trần anh ra, nhưng với anh thì sao cũng được. Anh không muốn khiến cho Sloane cảm thấy không thoải mái.
"Tôi có bao giờ hỏi đến đâu." Sloane trả lời, khẽ vuốt ve mái tóc của Dex trong vô thức. "Cậu ấy là kiểu người tự động cung cấp thông tin. Giờ tôi nghĩ lại thì có cái đêm ở quán bar Dekatria ấy. Ash uống có hơi quá chén, và cậu ấy cứ liên tục lải nhải về việc bản thân thích đi cùng với Cael cũng không làm cậu ta trở thành gay được. Lạ lắm. Mà biết đâu, có khi nào là do rượu vào rồi nói nhảm thôi."
Dex nhướn mày khiến Sloane bật cười. "Dường như tên đặc vụ đáng sợ kia phản ứng hơi quá lố rồi đấy." Anh xoay người, nằm ngửa ra. Sloane cũng dịch người, nằm cưỡi lên trên Dex. Gã hôn lên đôi môi Dex, rồi sau đó là một loạt những nụ hôn chuyển dần xuống cằm rồi xuống cổ làm cho Dex sướng đến mức co quắp hết các ngón chân lại. Anh khẽ bật ra tiếng rên rỉ, điều này lại càng kích thích Sloane hơn.
"Em đang định hỏi cậu ta đó à?" Sloane trêu chọc Dex thêm một hồi nữa rồi dịu dàng cắn nhẹ vào một bên tai của Dex.
"Mẹ nó, còn lâu. Làm như anh ta sẽ nói cho tôi biết sự thật vậy." Dex đột nhiên im lặng. Sloane kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chăm chú quan sát anh.
"Em đang lo lắng cho Cael nhỉ."
"Ừ. Em ấy thường có thói quen mê mẩn những gã trai hư."
Nụ cười lại hiện lên trên gương mặt của Sloane, sự khao khát trong đôi mắt màu hổ phách của gã được trộn lẫn với sự ấm áp và cả tình cảm nồng nàn. "Là đặc điểm di truyền trong gia đình em đó sao?" Gã ôm siết lấy Dex đang nằm bên dưới thân thể mình, Dex bật cười, cố gắng trốn thoát khỏi gọng kìm của Sloane.
"Biết đâu đấy." Dex đáp lời, cố gắng nín nhịn nụ cười trong khi vẫn không ngừng đẩy người Sloane ra. "Đừng có chọc tôi nữa, tên khốn này." Sloane dừng lại, và Dex dùng một nụ hôn dài xem như là phần thưởng cho sự nghe lời của gã. "Tôi nghĩ là mình đã phá bỏ được cái sự xui xẻo quấn thân ấy rồi."
"Em lúc nào cũng cuốn hút như thế này nhỉ." Sloane đè cả người mình lên cơ thể của Dex. Cảm giác từ sức nặng cơ thể của Sloane phủ lên trên thân thể mình làm cho Dex mê mẩn vô cùng. Anh có thể giữ nguyên tư thế này đến hết đêm. Hai bàn tay của Dex vuốt ve vùng eo của Sloane, trượt dọc theo đường cong sương sống trên lưng Sloane, kéo đến phần hõm ở cuối sống lưng rồi bóp chặt cặp mông khỏe khoắn của gã.
"Vẫn sẽ luôn cố gắng." Dex thì thầm, ưỡn người cọ sát cơ thể của mình với thân thể của người nằm trên.
Sloane mỉm cười, gã hiểu ý của Dex, rồi đặt lên môi Dex một nụ hôn. "Và em thành công rồi đấy. Em xui xẻo chắc rồi." Gã áp môi mình lên đôi môi của Dex, một nụ hôn vừa nóng rẫy lại vừa dịu dàng, mùi hương trên cơ thể của Sloane khiến cho Dex như muốn phát điên. Trời đất, anh muốn gã đến cuồng rồi. Anh lột chiếc áo T-shirt trên người Sloane xuống, tận hưởng cảm giác của từng múi cơ chắc khỏe trên thân thể của Sloane, hưởng thụ sự đàn hồi mềm mại của làn da gã. Đối với anh, thời khắc lúc này tuyệt vời đến lạ. Bây giờ, ở đây, anh thực sự hạnh phúc. Có thứ gì đó như thắt lại trong lồng ngực anh, và đột nhiên anh thấy khó thở vô cùng. Anh dừng lại, nở một nụ cười quyến rũ nhất từ trước đến nay với Sloane.
"Thế có nghĩa là anh đã bị tôi mê hoặc rồi, đủ để anh làm cho tôi mấy chiếc bánh cookies rắc hạt socola cho hợp với cốc sữa tươi của tôi đúng không?"
Sloane nhìn anh chằm chằm. "Sắp nửa đêm rồi đấy."
"Thì chuẩn bị sẵn thôi. Chỉ cần tạo hình rồi bỏ vào trong lò trước thôi mà."
"Em lại chất đầy tủ lạnh của tôi với đống snacks không mấy tốt lành cho sức khỏe kia rồi đúng không?"
Dex mỉm cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền hiện rõ lên bên má. "Đúng rồi. Thế... anh làm cookies nhé?"
"Vậy rồi tôi không làm thì sao?" Sloane nhướn mày, Dex thở dài một tiếng.
"Tôi đoán là mình sẽ phải đi ngủ mà không được tận hưởng sự ấm áp và mềm mại của những chiếc cookies rắc hạt socola tươi mới từ trong lò nướng được làm bởi đôi bàn tay dịu dàng của một người đàn ông chu đáo mà tôi yêu..."
Sloane bật cười. "Rồi rồi. Trời ạ. Chịu em đấy. Tôi làm cookies cho em là được chứ gì." Gã lại hôn Dex một lần nữa rồi lật mình xuống khỏi giường. Dex ném cho Sloane một nụ cười ngây ngốc rồi đứng dậy, đi đến phía mép giường rồi ra hiệu cho Sloane xoay lưng lại phía mình.
"Thật đấy à?" Sloane chống hai tay lên hông. Dù giữa hai người vẫn có khoảng cách nhưng thứ ánh sáng hiện lên trong đôi mắt của Dex đã cho thấy rõ anh đang rất hưng phấn.
"Dưới sàn nhà đang chất toàn than đốt nóng rẫy đấy."
Sloane lùi về phía chiếc giường. Dex nhảy lên lưng gã, hai cánh tay anh vòng qua cổ ôm chặt lấy Sloane và hai chân anh thì quấn chắc lấy phần hông của gã. "Tôi hiểu rồi. Hóa ra em tự cứu lấy đôi chân của mình trong khi chân tôi cháy xém vì em thế này hả?"
"Chuyện là thế đấy."
"Em lỡ mất thời dậy thì rồi đấy phải không?"
Dex thở dài, vẻ ước mong. "Tôi làm gì có thời dậy thì."
Sloane vừa cười vừa cõng Dex ra khỏi phòng ngủ. "Em hết thuốc chữa rồi."
"Mang tôi về rồi là không trả tôi lại để lấy tiền được đâu."
"Chắc chắn là phải có chính sách gửi trả gì đấy chứ."
"Quên đi. Anh đã quá hạn 30 ngày gửi trả hồi tiền rồi. Giờ thì anh mắc kẹt với tôi luôn rồi đấy. Và trước khi anh hỏi thêm câu nào, tôi cũng thuộc dạng không chuyển phát được và càng không trao đổi được đâu. Nếu như anh mà đóng góp tôi cho một tổ chức từ thiện nào đấy thì sẽ không có khấu trừ thuế đâu, vì về cơ bản mà nói thì hành động đó sẽ bị gán mác là buôn bán người đấy."
"Chao ôi. Em tính hết mọi đường đi nước bước rồi nhỉ."
"Lại chẳng không. Đáng lẽ anh nên để ý nhiều hơn đến cái Hiệp định Bạn trai Dexter J.Daley kia chứ."
Sloane thả Dex xuống mặt quầy counter, banh hai chân anh ra rồi chen vào đứng giữa, kéo gần khoảng cách giữa hai người. "Tôi chẳng nhớ là có cái Hiệp định Bạn trai nào cả đấy."
"Có thể là lúc ấy anh ngủ quên mất rồi, nhưng hành vi ngủ quên trong suốt thời gian tuyên bố Hiệp định Bạn trai Dexter J.Daley cũng đã được đề cập đến một cách kín đáo trong Hiệp định rồi. Miễn là anh vẫn thở bình thường thì sự hiện diện của anh vẫn có giá trị và anh vẫn phải tuân theo Hiệp định."
"Ghi nhận hợp lệ." Bàn tay của Sloane trượt vào bên trong chiếc áo T-shirt quá khổ trên người Dex, đột nhiên trong đầu gã nảy ra thứ gì đó. "Chữ J trong tên của em là viết tắt cho từ gì thế? Hồ sơ của em không đề cập đến chi tiết này."
Má nó. Đáng lẽ anh nên biết trước rằng sớm hay muộn thì Sloane cũng hỏi anh vấn đề này. Dex làm ra vẻ như anh đang suy nghĩ khá ưu tư về câu hỏi của Sloane, và rồi Sloane quyết định gã sẽ bắt tay ngay vào việc làm bánh cookies cho rồi. Gã đi về phía chiếc tủ lạnh và phải rên lên một tiếng đầy ngao ngán khi vừa mới mở cánh cửa tủ ra. Từ vị trí đang ngồi của mình trên quầy counter, Dex có thể nhìn thấy đủ mọi loại snacks ngon lành và chẳng hề tốt cho sức khỏe mà anh đã nhét đầy vào trong tủ lạnh của Sloane. Có một đống bánh cookies dough, một chai sốt socola, mấy thanh kẹo ngọt, pizza, bánh mỳ trắng và rồi còn cả hằng tá các loại thực phẩm chứa đầy calorine, hàm lượng đường thì cao và lượng carbohydrat thì thực sự là choáng ngợp.
"Tôi bất tỉnh luôn mất thôi." Sloane lẩm bẩm, với lấy một bịch cookies dough rắc hạt socola. "Tôi nghĩ cách duy nhất để tôi có thể phần nào cảm thấy tốt hơn về mấy thứ này là em nói cho tôi biết tên đệm của em là gì."
"Anh sẽ cười tôi mất."
"Sao thế?" Sloane lấy một tờ giấy lót để nướng bánh từ ngăn tủ ra rồi mới xé mở bịch bánh cookies dough.
Dex nhún vai, hai mắt dán chặt vào đôi chân đang đung đưa bên dưới. "Vì nó nghe quê mùa lắm."
"Thôi nào. Tôi không cười em đâu."
"Được rồi. Đó là từ tên của cụ cố tổ nhà tôi. Cụ ấy từng là thành viên của Pinkerton vào cuối những năm 1800. Tất cả những người đàn ông trong gia đình tôi đều làm trong ngành luật pháp kể từ thời điểm đó."
*(Pinkerton, được thành lập với tên gọi Cơ quan Thám tử Quốc gia Pinkerton, là cơ quan thám tử và bảo vệ tư nhân được thành lập tại Hoa Kỳ bởi Scotsman Allan Pinkerton vào năm 1850 và hiện là công ty con của Securitas AB)
"Thế tên của cụ ấy là..." Sloane đặt bịch bánh lên trên quầy counter và quay sang nở một nụ cười với Dex. "Em nói đi. Chắc không đến mức nào đâu."
"Chuyện này là nói về tôi luôn đấy."
"Thì đúng mà. Có sao đâu. Em biết là tôi sẽ không cười em mà."
Thôi, nói toẹt ra cho nó xong luôn cho rồi. "Là Justice Daley."
Sloane chớp mắt. "Tên đệm của em là Justice (Công lý)?"
"Ừ."
"Cái này..." Dex nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Sloane và chờ đợi. Sloane khẽ cười, ôm trọn lấy Dex vào lòng gã. "Cái tên đáng yêu nhất mà tôi từng được nghe đó."
"Ừ, nhưng lũ trẻ ranh ở trường học lại không nghĩ cái tên đó đáng yêu như vậy đâu. Đó là lý do tại sao mà tôi lại bắt đầu dùng chữ 'J' thay vì 'Justice'. Nghe quê chết đi được." Dex vòng hai tay ôm lấy cổ Sloane, ghé sát người vào gã rồi tặng gã một nụ hôn đầy ngọt ngào. Anh cười lộ cả hai má lúm đồng tiền. "Nếu anh dám nói cho Ash là tôi sẽ cho anh một trận ngay."
"Giờ thì sao tôi phải làm như vậy trong khi tôi có thể ép em làm những thứ khác thú vị hơn để đảm bảo rằng tôi không tiết lộ gì nhỉ?" Sloane nhướn mày, và Dex chẳng thể nào nhịn nổi mà phá lên cười lớn.
"Định đe dọa tôi đấy à?"
Sloane khẽ khàng rên rỉ mấy tiếng khi gã hôn Dex, bàn tay gã lại lần nữa mò vào bên trong chiếc áo T-shirt của anh. Dex lùi người lại, trên mặt hiện lên một nụ cười ranh mãnh. Anh thậm chí còn chẳng cần phải nói thêm điều gì nữa.
"Nếu như tôi đặt chỗ bánh cookies kia vào lò nướng thì chúng ta có thể làm tình với nhau cho tới lúc bánh nướng xong được không?"
"Đương nhiên là được." Dex giọng chắc nịch. Anh ngồi một chỗ, thong thả ngắm người đàn ông Therian đầy cuốn hút chỉ mặc độc nhất chiếc quần sịp boxer briefs đen bó sát đang bận rộn trong căn bếp. Thực sự là rất đáng nể phục khi dưới hình dáng con người, Sloane vẫn có thể di chuyển như một loài báo săn họ Mèo mạnh mẽ. Khi Sloane vừa mới cúi người xuống để đặt khay bánh cookies vào trong lò nướng, Dex liền nhảy xuống khỏi mặt quầy counter, chẳng thể nào mà kìm nổi khao khát được tự mình đè lên cơ thể của gã nữa.
~oOo~oOo~oOo~
Những người đó sẽ làm gì với gã đây?
Sloane bị trói vào một chiếc ghế. Cổ tay gã, cổ chân gã, phần hông của gã và cả đầu gã đều bị cố định lại. Lúc nào gã cũng thấy đau hết. Gã đã rất muốn trốn lủi đi khi mấy người đó bước vào căn phòng gã ở, nhưng gã lại không muốn bản thân giống như một tên nhóc nhõng nhẽo khi có Ash ở đó. Ash chưa một lần tỏ ra sợ hãi khi các y tá tìm đến vì anh ta. Lúc này đây, gã lại ước rằng mình đã trốn tiệt đi. Không phải là trốn đi thì những người kia không tìm được gã. Cả căn phòng mà hai người bọn gã đang ở chỉ có độc nhất hai chiếc giường ngủ. Chẳng phải gã đang phàn nàn gì đâu. Tiến sĩ Shultzon rất tốt, và ông ta còn mang cho gã và Ash các loại đồ chơi và đủ loại kem, cho phép hai người bọn gã được tự do trang trí vẽ vời căn phòng tùy theo ý thích của bản thân. Có đôi lúc khi Sloane đùa vui cùng với Ash, gã sẽ quên đi mất nơi mà cả hai thực sự đang ở, quên đi con người thực sự của chính mình. Cảm giác ấy kéo dài cho tới thời điểm các bài kiểm tra đánh giá được tiến hành.
"Được rồi, Sloane. Làm giống như chú đã hướng dẫn cho cháu. Sẵn sàng chưa?"
Chưa hề. "Rồi ạ."
"Được. Vậy cháu bắt đầu đi."
Sloane nhắm hai mắt lại và tìm tới phần thú dữ hoang dã ẩn trong con người gã. Con thú dữ họ Mèo đó như thức tỉnh từ giấc ngủ say và đáp lại tiếng kêu gọi của Sloane. Quá trình chuyển đổi bắt đầu, và Sloane phải nghiến chặt răng lại trước cơn đau nhói. Khoảnh khắc mà khớp xương đầu tiên đứt gãy lệch khỏi vị trí, Sloane lập tức đẩy ngược con thú lại vào bên trong. Phần thú dữ trong gã thét gào, tựa như băn khoăn không hiểu vì sao nó lại bị giam cầm trở lại trong khi Sloane vừa mới ra hiệu kêu gọi nó. Các loại máy móc xung quanh kêu nháy liên hồi, Sloane la hét đầy đau đớn, cơ thể của gã đang nhắc nhở gã rằng gã không nên đột ngột chặn lại quá trình biến đổi một khi quá trình ấy đã bắt đầu. Tiến sĩ Shultzon ấn vào một nút bấm, và những tấm dán được gắn trên cơ thể của Sloane bắt đầu truyền đi những dòng điện khắp người gã.
"Đau quá! Cháu xin chú, dừng lại đi. Cháu cầu xin chú mà." Sloane van nài. Những dòng điện này làm gã đau quá. Máu gã như đông lại, phần thú dữ bên trong gã như bị chọc giận điên cuồng. Sloane gầm gừ, răng nanh bắt đầu đầu dài ra. Gã cực lực đấu tranh, cố đẩy ngược phần thú dữ trở vào vị trí cũ.
"Không sao đâu, Sloane. Cháu là một cậu bé rất mạnh mẽ. Cháu làm được mà."
"Cháu không làm được." Sloane gào khóc, hai hàng nước mắt thẫm đẫm gương mặt. "Đau quá, cháu đau quá." Cho dù mấy người này đang làm gì trên người gã thì hành động ấy cũng đã kích thích con thú dữ trong người gã trở nên điên dại. Nó muốn vùng ra và giết chết tất cả bọn họ. Sloane vùng vẫy dữ dội, cả cơ thể co giật liên hồi khi con thú hoang dại họ Mèo kia không ngừng cào xé cơ thể gã. Tầm nhìn của gã trở nên bén nhọn, móng vuốt bắt đầu nhô ra khỏi những đầu ngón tay. Sloane không thể kìm được tiếng la khóc của bản thân mình.
"Chú biết là rất đau. Chỉ thêm một chút nữa thôi."
"Cháu không cản được con thú dữ đó!"
"Cháu làm được. Phần người trong cháu luôn là phần nắm quyền chủ động, Sloane ạ. Cháu ra lệnh cho nó phải làm những gì, chứ không phải nó sai khiến cháu phải làm như thế nào."
Bọn họ không ai hiểu hết. Sloane lắc đầu, thân thể đập liên hồi vào chiếc ghế như có một lực lượng vô hình nào đó đang tấn công gã. "Không đâu, không phải như thế." Sloane nghẹn ngào, nước mũi tèm lem và mô hôi đẫm cả gương mặt. Sloane không biết bản thân gã là cái thứ gì, nhưng gã biết rõ mình đã không còn là con người nữa rồi. Tiến sĩ Shultzon đã nói với gã rằng gã là một người Therian vào lần đầu tiên ông ta đem Sloane tới đây từ cái bệnh viện đã nhốt gã lại chỉ vì gã là một sinh vật kỳ dị.
Shultzon đặt bàn tay lên đầu Sloane, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc gã. "Không sao đâu. Nói với nó rằng cháu vẫn ổn cả. Mọi thứ kết thúc rồi."
Sloane làm theo. Gã cố gắng xoa dịu con thú dữ bên trong gã. Gã nói với nó rằng mọi chuyện đều ổn cả rồi. Những điều tồi tệ đã trôi qua rồi, dù cho chỉ là trong hôm nay mà thôi. Con thú dữ họ Mèo nọ vẫn còn chống đối nhưng dần dần đã lui về bên trong góc tối. Sloane siết chặt khớp hàm, hai mắt nhắm nghiền vì cơn đau dai dẳng truyền đến từ những chiếc móng vuốt và răng nanh đang dần thu lại. Một lúc sau, con thú dữ đã rơi vào giấc ngủ say. Shultzon chùi sạch mũi cho Sloane bằng một chiếc khăn giấy, sau đó lấy một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Sloane rồi cởi những khớp khóa đang trói chặt Sloane ra. Đôi môi Sloane run rẩy, những giọt nước mắt lại một lần nữa thấm đẫm cả hai bên má đã đỏ tấy lên.
"Chú biết cháu đang nghĩ gì." Shultzon đặt một bàn tay xuống bên dưới cằm của gã, nâng mặt gã lên để ông ta có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Sloane. "Cháu không phải là quái vật. Cháu chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi rất bình thường như bao đứa trẻ khác mà thôi. Có thể cháu khác biệt đôi chút, nhưng đó chẳng phải là điều tồi tệ xấu xa gì hết."
Sloane gật đầu dù cho trong lòng gã chẳng hề tin tưởng. Có thể gã không phải là loài quái vật, nhưng gã là một thứ kỳ dị và là một kẻ sát nhân. Gã đã giết chính mẹ đẻ của mình. Cha gã đánh gã, rồi sau đó ông đã tự kết liễu sinh mạng của bản thân. Họ đã vứt bỏ gã. Họ nhốt gã lại và nói rằng gã chính là... thứ dơ bẩn. Đôi lúc gã cảm thấy thật sự cô độc, gã chỉ ước rằng...
"Sloane, đủ rồi!"
Giọng nói nghiêm nghị khiến cho Sloane giật thót mình, và rồi một cơn đau đột ngột đã chuyển tầm nhìn của gã xuống cổ tay, gã thấy mình đang cắm chặt các ngón tay vào nơi đó. Hai mắt gã trợn lớn, gã lắc đầu quầy quậy. "Cháu không cố ý!" Gã không muốn lại bị giám sát theo dõi nữa. Nhỡ đâu bọn họ lại trói gô gã vào giường thì sao đây? "Cháu thề!"
"Nào nào, không sao cả." Shultzon ngồi xuống bên cạnh gã và ôm gã vào lòng, từ từ vỗ nhẹ lên người gã như mẹ gã đã từng làm mỗi khi ngoài kia có cơn bão lớn hay sấm chớp khiến gã sợ hãi. "Chú biết cháu không cố tình làm thế. Nhưng về sau cháu phải để ý cẩn thận hơn, nếu không thì chú không còn lựa chọn nào khác đâu."
Sloane gật đầu. "Cháu hứa ạ." Gã không hề muốn phải chịu đau đớn thêm nữa, Mọi thứ vốn luôn đau đớn rồi. Đầu gã, cơ thể gã, cả trái tim gã nữa. Một tiếng thở dài run rẩy bật ra từ gã, khi gã cất tiếng nói thì chỉ còn là những âm thanh lí nhí. "Cháu muốn về phòng mình."
"Ừ, được rồi."
Shultzon dẫn gã đi dọc hành lang màu trắng, sáng chói và tiến về phía một chiếc thang máy, từ đó cả hai lại chuyển đến một hành lang trắng khác nữa. Tầng nào cũng giống hệt như nhau, đều được sơn màu trắng và chói mắt quá mức. Cánh cửa ở căn phòng của gã ở bật mở, và Ash bước ra khỏi phòng. Dường như anh ta biết rằng Sloane đã về gần tới phòng rồi. Chẳng hề chờ cho Tiến sĩ nói thêm gì, Sloane đã liền chạy ào đi giữa hành lang rồi lao chầm vào lòng Ash. Mặc dù tuổi tác của hai người ngang bằng, nhưng Ash cao lớn hơn Sloane, và khi hai cánh tay chắc khỏe của anh ta ôm chặt lấy Sloane, gã lại không kìm được hai hàng nước mắt. Gã ghét cay ghét đắng việc bản thân cứ chỉ biết khóc như vậy, nhưng gã lại chẳng thể nào dừng cơn nức nở ấy lại được.
"Không sao rồi." Giọng Ash khàn khàn, anh ta dẫn Sloane đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Anh ta đưa Sloane đến tận giường gã rồi ngồi xuống bên gã, chỉ ôm chặt lấy gã trong khi gã vẫn đang khóc nức nở. Khi đôi mắt của Sloane đã sưng húp lên và đầu của gã thì đau tới choáng váng vì khóc quá nhiều, mũi thì sụt sùi không ngừng và cổ họng nhức từng cơn, Ash mới lùi người lại rồi dùng tay áo của mình lau mặt cho gã.
"Xin lỗi cậu. Tớ đúng là một tên nhát cáy."
"Cậu không phải là tên nhát cáy."
"Nhưng đúng vậy mà. Họ cũng làm như thế với cậu, nhưng cậu có bao giờ khóc đâu."
"Khóc được như cậu mới là tốt." Giọng Ash ảm đạm đi nhiều. Anh ta quay người nhìn sang Sloane, và lần đầu tiên trong suốt hai năm trời, anh ta trông có vẻ... rất buồn rầu. "Khóc như vậy có nghĩa rằng cậu vẫn chẳng hề vô cảm."
Sloane cau mày nhìn Ash. "Cậu đâu phải là kẻ vô cảm."
"Không, tớ là vậy đấy. Tớ chỉ cảm thấy mình sự căm giận thôi."
"Không đúng!" Sloane giữ chặt lấy bàn tay Ash. "Cậu cười, cậu cười rất nhiều mà. Nếu như cậu là kẻ vô cảm thì cậu đã không cười như vậy rồi."
Dường như Ash ngẫm nghĩ một hồi những điều mà Sloane vừa nói, rồi sau đó anh ta chỉ nhún vai giống như là đã chịu thua. Sloane vẫn chưa dừng lại.
"Cậu là người bạn thân nhất trên đời này mà tớ có, Ash ơi."
"Tớ là người bạn duy nhất mà cậu có."
Sloane mỉm cười. "Được rồi, nhưng nếu như cậu không phải là người bạn duy nhất của tớ, cậu vẫn sẽ là người bạn thân nhất của tớ. Chúng ta sẽ mãi luôn là bạn thân của nhau, có đúng vậy không?"
Nụ cười của Ash thật rạng rỡ. "Tất nhiên rồi."
Cánh cửa căn phòng của hai người lại được mở ra, và có hai bác sĩ đứng chờ sẵn ở đó. "Ash, tới giờ rồi."
"Vâng." Ash hít vào một hơi thật sâu, ưỡn ngực, thẳng sống lưng. Nhìn qua giống như anh ta chẳng sợ hãi bất cứ thứ gì trên đời.
Ash đi tới phía cửa, Sloane vẫn ngoái nhìn theo, vẻ rất lo lắng. Gã lần mò bò lên trên giường, ôm lấy con thú nhồi bông mà gã vẫn luôn yêu thích, ngồi ôm gối. Ash dừng bước, quay đầu nhìn liếc về sau rồi trên gương mặt của anh ta hiện lên một nụ cười có phần ranh mãnh. "Nếu như cậu dám đụng vào đồ của tớ thì cái mông của cậu không xong với tớ đâu."
"Biết rồi mà." Sloane không kìm được mà mỉm cười. Rồi sau đó, cửa phòng đóng lại, và gã lại bị sự cô độc bao trùm.
Ash sẽ quay lại sớm thôi. Nhất định là thế. Suy nghĩ ấy là thứ duy nhất mà Sloane nhất định phải bám trụ vào. Gã nhắm chặt hai mắt, mơ mộng về một ngày nào đó mà cả hai người sẽ được tự do. Thậm chí gã còn dám hy vọng đến chuyện gã sẽ có được một cuộc sống bình thường cùng với một người nao đó thực sự quan tâm đến gã, người mà chẳng hề sợ hãi gã. Thậm chí người đó... còn có thể... yêu gã nữa.
"Sloane này..."
Sloane xoay người lại và mở mắt ra. Xung quanh tối om, nhưng điều đó chẳng hề là chướng ngại với gã. Đôi mắt với màu xanh nhạt đó chứa đầy lo lắng và tình cảm đang chiếu thẳng vào người gã.
"Tôi xin lỗi." Sloane nói, giọng nói của gã vẫn còn hơi khàn vì cơn buồn ngủ. "Tôi làm em thức dậy à?"
Dex vươn tay ra và dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má của Sloane. Chỉ khi ấy, Sloane mới nhận ra rằng hai má của gã đã ướt đẫm. "Anh lại khóc khi mơ nữa sao?" Giọng của Dex rất nhẹ.
"Khi còn ở nơi đó, tôi khóc nhiều lắm. Dù sao mấy năm đầu tiên lúc nào cũng mít ướt như vậy. Tôi đúng là thảm hại mà."
"Gần đây những giấc mơ của anh về nơi đó nhiều quá. Nhiều hơn mức bình thường rồi. Là do những việc đã xảy ra ở cơ sở nghiên cứu trong vụ Isaac hay là do nguyên nhân gì khác đây?"
Sloane kéo Dex lại gần gã rồi ôm chặt lấy anh, gã muốn cảm nhận hơi ấm của anh, lòng gã nhẹ nhõm đi nhiều khi Dex chẳng ngần ngại gì mà âm thầm cổ vũ động viên gã. Dex gối đầu lên bả vai Sloane, bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt lồng ngực nơi trái tim gã. Sloane khẽ cười, gã đặt bàn tay của mình lên tay anh, rồi siết thật chặt.
"Mỗi lần tôi ngủ, tôi lại thấy như rằng bản thân đã trở lại là đứa trẻ ngày đó, lại bị trói vào chiếc ghế đó. Tôi chẳng hề có ý định muốn đặt chân vào cơ sở nghiên cứu ấy thêm một lần nào nữa, thậm chí còn không muốn gặp lại Tiến sĩ Shultzon. Tôi nghĩ là chính những sự kiện khi trước đã kích động các giấc mơ kiểu như này. Lại thêm việc tôi đã biết được cơ sở nghiên cứu đó vẫn trong quá trình hoạt động, chắc vậy cũng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn phần nào." Người gã run run, và Dex đặt lên làn da gã một nụ hôn như đang trấn an gã. Tốt nhất là gã nên quên tất cả mọi chuyện đi. Ai biết được tổ chức của bọn họ đang tiến hành nghiên cứu cái quái quỷ gì ở cơ sở ấy. Nếu như hợp chất scopolamine là đối tượng triển khai nghiên cứu thì điều đó chẳng có gì là tốt lành cả. Sloane cố gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình, gã không muốn làm cho Dex phải lo lắng thêm nhiều nữa. Người cộng sự của gã đây chỉ mới có được những thông tin mơ hồ về những sự kiện đã từng xảy ra trong suốt quá trình triển khai Chương trình tuyển lựa Thế hệ đầu tiên mà thôi.
Dường như đọc được suy nghĩ của gã, giọng nói của Dex có phần chần chừ. "Anh chưa từng nói với tôi về những chuyện mà họ đã làm với anh hồi anh còn ở cơ sở nghiên cứu."
"Tôi không hề có ý muốn nói với em. Không phải là bởi tôi không tin tưởng em hoặc tôi không nghĩ em có thể hiểu được tất cả mọi chuyện, nhưng nếu tôi nói với em mọi chi tiết khủng khiếp ấy thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Em có thể làm gì khi biết được những thông tin đó ngoài việc sẽ cảm thấy tức giận và lại thêm tổn thương vì những thứ mà tôi đã phải trải qua trong quá khứ? Em đâu thể thay đổi quá khứ được. Không một ai có thể làm được điều đó cả." Gã hôn lên trán Dex, nhắm đôi mắt lại khi cảm nhận được mùi hương cam quýt thanh mát quen thuộc. Gã xoa nhẹ mái tóc Dex rồi nhẹ giọng thầm thì. "Tôi vui lắm, tôi biết em lo lắng cho tôi, nhưng có những thứ tốt hơn hết là chẳng bao giờ nói ra."
Dex rơi vào trầm tư trong khoảnh khắc, rồi sau đó anh nhẹ nhàng gật đầu. Anh khẽ hôn lên cổ Sloane rồi thì thầm. "Tôi hiểu rồi."
Sloane mỉm cười, khẽ cựa người để gã có thể nhìn được gương mặt của anh. Gã rướn người về phía trước rồi đặt lên môi Dex một nụ hôn, đắm chìm trong cảm xúc khi người cộng sự của gã để gã xâm nhập khám phá anh. Sloane chưa bao giờ để ý đến việc hôn nhau cả, nhưng khi gã hôn Dex, cả người gã như bị nhấn chìm trong nụ hôn giữa hai người. Sloane khẽ rên rỉ vài tiếng, rồi lại kéo Dex đè lên người gã, để anh đối mặt với gã, hôn anh đắm đuối hơn. Bàn tay gã trượt vào bên trong chiếc sịp boxer briefs của anh, nắm lấy tính khí đàn ông đang cương cứng lên của anh. Dex lập tức đáp lại nhiệt tình của gã. Cả hai kéo dài nụ hôn trong khi liên tục thúc hông, cọ sát nơi cứng đến đau của bản thân vào bàn tay của đối phương. Từng động tác rất chậm rãi thong thả, lại như có phần đau đớn, nhưng Sloane ép bản thân phải giữ được một tiết tấu đều đặn vững chãi. Gã vòng chân quấn chặt lấy thắt lưng anh, ép người anh đè sát lên cơ thể gã hơn, áp gã xuống trong khi động tác của cả hai nhanh dần. Người Dex run lên, thở dốc một hồi rồi bắn hết chất lỏng ấm nóng lên bàn tay của Sloane. Vài giây sau đó, Sloane cũng bị cơn cực khoái đánh úp, cả người gã run lên từng chập, ngón chân co quắp một hồi.
Trong lúc Sloane hơi lịm đi, gã loáng thoáng nghe thấy Dex nói gì đó về việc anh rất hạnh phúc khi anh có gã ở bên cạnh. Sloane ôm siết lấy người cộng sự của mình, hôn lên đuôi mắt của anh rồi thì thầm. "Tôi cũng vậy."
Cách duy nhất để Dex cảm thấy việc đi tắm trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết đó chính là có bên cạnh anh một ai đó cực kỳ gợi cảm. Chỉ trừ mỗi vấn đề là người đó đã trưởng thành hoàn toàn và giờ đây đang lo giặt quần áo. Đùa anh chắc? Ai lại đi chọn việc giặt quần áo thay vì cùng nhau "tắm tiên" cơ chứ? Hoặc không thì ít nhất cũng có màn "thổi kèn". Thực ra thì hai người bọn họ không cần phải đi tắm mới diễn trò "thổi kèn" với nhau. Thậm chí anh còn nuôi thêm một chút xíu hy vọng rằng Sloane sẽ đi tắm cùng với anh, nhưng đời lại chẳng hề được may mắn như vậy. Dex quấn một chiếc khăn tắm quanh hông mình và đi tới căn phòng ngủ vẫn chưa có ai ở bên trong của Sloane. Quần áo của anh biến đi đâu hết mất rồi? Anh quay lại hành lang và gọi với xuống dưới tầng. "Sloane này?"
"Sao thế?"
"Anh biết quần áo của tôi đâu hết rồi không?"
"Ở trong máy sấy ấy. Tôi vừa giặt rồi. Chỗ quần áo đó toàn mùi bia rượu với thứ mùi kỳ kỳ gì đó không thôi."
Thế điều đó tệ lắm hay sao chứ? "Được rồi. Tôi mượn vài chiếc quần với một cái áo T-shirt của anh nhé?"
"Ừ, lấy đi. Ở trong tủ đồ đó. Ngăn tủ thứ hai. Chiếc quần đen có sọc trắng ở hai bên, loại có chun quần ấy. Chiếc đó sẽ hợp với em. Còn có cả một chiếc T-shirt màu xám của THIRDS cũng ở đâu đó trong ngăn tủ luôn. Cái áo đó hơi chật với tôi một chút, nên có lẽ em mặc vẫn ngon lành thôi."
"Tuyệt cú mèo." Dex đi tới chỗ tủ quần áo, tìm chiếc quần rồi mặc vào. Anh phải kéo lên một ít ở phần eo để anh không bị vấp vào mép quần rồi ngã lăn quay ra. Sau đó, anh lại kiếm chiếc áo T-shirt mà Sloane mới nói với anh. Anh nhìn thấy chiếc áo, giơ lên trước mắt mình rồi thở dài một tiếng đầy khinh bỉ. "Thế này mà kêu chật? Mẹ nó chứ, như cái chăn luôn rồi còn gì. Tên khoe mẽ này." Anh mặc chiếc T-shirt lên người, vừa định đóng cửa tủ đồ lại thì đột nhiên anh phát hiện ra có thứ gì đó mềm mềm và có màu đen. Đương nhiên, ý nghĩ đầu tiên hiện lên ngay trong đầu anh là đồ chơi tình dục. Suýt chút nữa thì anh đã bỏ qua thứ đó rồi, ai bảo thứ đó vừa có màu đen vừa bị nhét giữa đống quần áo cũng màu đen luôn chứ. Anh cầm thứ đó lên, và anh nhận ra rằng thứ đó không hề có chút liên quan gì tới mấy thứ đồ chơi mà anh vẫn mong ngóng trong lòng cả. Trái tim anh như có thứ gì đó bóp nghẹt lại khi anh nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay là một con gấu bông báo đen.
Anh cố nuốt sự ứ nghẹn nơi cổ họng, đi tới giường ngủ rồi ngồi xuống, con gấu bông vẫn nằm gọn trong bàn tay anh. Chính những đoạn băng gạc quấn quanh mỗi bên móng vuốt của con báo khiến cho tim anh đau nhói. Sloane đã giữ con gấu bông này bao lâu rồi? Dex để ý thấy có phần nhãn dán màu trắng bên dưới chiếc đuôi với hai chữ cái đầu S.B được viết một cách rất nguệch ngoạc bằng bút mực đen. "Ôi, Sloane." Phải chăng cậu bạn bé nhỏ này cũng quấn những đoạn băng gạc ấy vào cùng thời điểm đó của Sloane?
"Mọi thứ vẫn ổn chứ em?"
Dex ngẩng đầu dậy, cả gương mặt anh đỏ bừng như sắp bốc cháy tới nơi. Sloane hơi ngờ ngợ, và tầm mắt của gã hết chuyển từ Dex lại tới con gấu bông mà anh đang cầm trên tay. Khỉ thật. Dex mau chóng giơ con gấu bông lên. "Không phải là tôi định lục lọi đồ của anh đâu. Tôi chỉ đang tìm cái áo T-shirt và rồi tự nhiên tôi nhìn thấy cậu chàng bé nhỏ này."
Sloane gật đầu với anh, tiến lại gần Dex và nhẹ nhàng đón lấy con gấu bông từ tay anh. "Tôi tìm thấy nó trong nhà của Shultzon khi chúng ta vẫn còn chưa biết ông ta chính là Freedman. Con gấu bông này ở trong tủ đồ của ông ta. Tôi không thể cứ bỏ nó ở lại mà đi được."
"Là đồ của anh sao?"
"Ừ. Tôi vẫn luôn tự hỏi là không biết có chuyện gì với con gấu bông này rồi. Nó đã ở với tôi từ khi tôi mới bị đem đến cơ sở nghiên cứu. Những nhân viên ở đó đã gây mê liều cao với tôi sau lúc... Em biết rồi đấy." Gã giơ cổ tay của mình lên. "Mấy người đó sợ là tôi sẽ tìm cách rạch những mũi khâu ra hoặc làm điều gì đó tương tự như thế. Tự sát thêm lần nữa chẳng hạn. Khi họ cảm thấy đã đủ an toàn để cho tôi được trở về phòng, tôi nhìn thấy con gấu bông này ở trên giường của mình, Lúc đó thì nó chưa có băng gạc gì đâu. Là tôi tự quấn vào đấy." Sloane ngồi xuống bên cạnh Dex, ánh mắt vẫn không rời con gấu bông mềm mại.
"Tôi vừa mới quấn xong mấy vòng băng gạc cho cậu bạn gấu bông bé nhỏ này thì Tiến sĩ Shultzon xuất hiện, cùng với một đứa nhóc cả người lôi thôi lếch thếch." Sloane nở một nụ cười ấm áp. "Tôi còn nhớ là khi ấy, tôi nghĩ rằng đứa nhóc kia có dáng vẻ thật dọa người và cau có lắm. Tiến sĩ Shultzon nói rằng tên của nhóc ta là Ash Keeler. Dường như Shultzon cho rằng chúng tôi sẽ trở thành một đôi bạn tuyệt vời. Đầu tiên thì cả hai người bọn tôi đều chẳng ai nghĩ như vậy. Hai chúng tôi ngồi lườm nguýt nhau cả tiếng đồng hồ." Gã lại cười, cả người như đang lạc vào miền ký ức nào đó. "Tôi nhớ rất rõ lúc đó tôi đã ngồi co rúm lại một góc trên giường, ôm chặt con gấu bông mềm mại của mình, ánh mắt dính chặt vào đứa nhóc đang ngồi ở đầu kia của chiếc giường. Tình hình lúc đó biến thành một cuộc đọ sức bằng ánh mắt lườm nguýt khá là căng thẳng, mãi cho tới lúc tôi phải chịu thua vì cái ngáp dài với cả bị nấc cục. Đúng là rất khó để khoác lên mình cái vẻ của một người đàn ông cứng cỏi nghiêm nghị khi mà mỗi lần bị nấc là tôi lại giống hệt như một con chim non đang kêu. Tôi thấy rõ rằng Ash phải cố lắm để nhịn cười, nhưng rồi cuối cùng cậu ta vẫn không kìm nổi mà cười phá lên."
Dex trèo lên giường, khoanh chân lại, nhìn chăm chú vào người cộng sự của anh. "Thế hai người bọn anh đã trở thành bạn như thế nào? Với tôi thì dường như Ash chẳng thay đổi gì so với cái lúc mà anh ta còn là một đứa nhóc tỳ cả." Anh vẫn không thể nào tin nổi hai người Ash và Sloane lại là bạn thân của nhau.
Đôi môi của Sloane cong lên thành một nụ cười. "Thì cậu ấy có thay đổi chút nào đâu. Vẻ ngoài cậu ấy vẫn khó tính và cộc cằn, nhưng sự gan dạ can trường thì trước sau vẫn như một. À, tôi dám chắc là có lúc cậu ấy cũng đã sợ, nhưng Ash chẳng bao giờ thể hiện ra bên ngoài cả, đặc biệt là khi cậu ấy ở bên cạnh tôi. Nhân viên cơ sở nghiên cứu đã chuyển chúng tôi vào một căn phòng lớn hơn để cả hai có thể ở chung với nhau, và tôi nhớ là đó là đêm đầu tiên cả hai ở cùng nhau. Tôi giật mình tỉnh dậy, không ngừng la hét, chẳng thể nào ngừng cơn run rẩy và thôi không khóc nữa. Ash chẳng nói gì cả. Cậu ấy trèo lên giường tôi và ôm tôi rất chặt. Khi ấy tôi biết rằng, từ nay trở đi, bản thân đã không còn cô độc nữa. Quan trọng hơn hết, tôi hiểu được một điều, đó là chúng tôi mãi mãi sẽ chăm sóc bảo vệ cho người kia."
"Tôi không tưởng tượng được Ash lại là người có thể ôm ấp đấy."
Sloane ném cho Dex một ánh mắt sắc lẹm. "Cậu ấy cũng có lúc yếu lòng chứ."
Hình ảnh Ash ôm chầm lấy Cael hiện lên trong đầu Dex, tiếp đó lòng anh lại dâng lên một cảm giác tội lỗi. Anh đã hứa với em trai rằng anh sẽ nói chuyện với Sloane về Ash, và cho đến tận hai tháng sau, anh vẫn chưa hề đề cập đến một chữ nào. Ừ thì, lúc này là thời điểm phù hợp nhất rồi đây. "Lại nói đến Ash, có bao giờ anh ta... ở cùng với một người đàn ông nào chưa?" Hỏi thế chắc không kỳ lạ quá đâu nhỉ. Không-Hề-Kỳ-Lạ đâu.
Sloane cũng hơi bất ngờ trước câu hỏi đó. "Sao em hỏi thế? Tò mò à?"
Dex chỉ mong biểu cảm chẳng mấy hứng thú trên gương mặt anh lúc này là đã đủ cho Sloane hiểu ra. Không phải là anh tin rằng Sloane sẽ nghĩ anh đang nung nấu vài kiểu cảm xúc khó nói thành lời đối với kẻ thù không đội trời chung của anh. "Tôi chỉ hỏi vậy vì tôi có một người bạn..."
"Một cậu em trai." Sloane sửa lại.
"Trời đất, chẳng có gì qua được mắt anh cả." Khỉ gió thật. Người cộng sự này của anh nhanh nhạy quá mức cần thiết rồi đấy.
Sloane đứng dậy, cất người bạn gấu bông nhỏ bé trở vào trong tủ đồ. "Cậu ấy chưa từng. Tốt nhất là em nên ghi nhớ rõ điều đó." Gã quay lại, đứng trước mặt Dex và hôn nhẹ lên môi anh rồi trèo lên giường. Dex nằm xuống bên cạnh gã, rồi cựa người, nằm ngửa lên.
"Em trai em thích thầm Ash. Mấy năm nay rồi. Em phải thấy Cael khi tôi giới thiệu em ấy với Ash kìa. Cả gương mặt của Cael đỏ lựng lên, lưỡi thì líu hết cả lại, rồi tiếp đó còn tự vấp phải chính chân của mình nữa."
"Gia đình này có máu lạ đời nhỉ." Dex lẩm bẩm, lật úp người mình xuống, hai khuỷu tay chống xuống nềm giường, nhổm dậy. "Trừ mỗi Tony ra. Gene 'lạ đời' của cha bị chèn ép xuống tận góc nào rồi. Chắc hẳn có liên quan đến huyết thống đây. Thế Ash đã bao giờ cặp kè với đàn ông chưa?"
Sloane nhún vai. "Nói thật với em, tôi không biết gì cả. Tôi không can thiệp vào đời sống tình cảm của cậu ấy, hoặc như với trường hợp cụ thể của Ash, là đời sống tình dục. Cậu ấy chỉ ngủ với mình phụ nữ thôi. Đó là tất cả những gì mà tôi biết. Chúng tôi từ nhỏ đã là bạn thân, nhưng lúc nào cả hai cũng tôn trọng sự riêng tư cá nhân của nhau. Miễn là cậu ấy không có chuyện gì nguy hiểm thì Ash có làm gì hay có cặp kè với ai cũng không có can dự tới bất kỳ một ai khác ngoài chính bản thân cậu ấy."
"Nói cách khác thì anh chẳng biết gì rồi."
"Chính vì thế nên tôi mới nói tôi không biết gì đó thôi. Thế sao em lại nghĩ rằng cậu ấy bị thu hút bởi người cùng giới tính?"
"Chính cái cách mà Ash ở cạnh em trai tôi mới khiến tôi nghi ngờ đấy."
"Ash khá là thân thiện với Cael. Nói thật với em, lần đầu đến tôi cũng phải bất ngờ khi tôi thấy cách hành xử của Ash đối với Cael. Cậu ấy nhiệt tình lắm. Từ ngày đầu tiên, Ash chẳng hề chửi tục trước mặt Cael, không hề dọa nạt gì em ấy, bảo em ấy biến ra chỗ khác cũng không luôn. Giống như cậu ta biến thành một con người hoàn toàn khác vậy đó. Sau một thời gian thì tôi cũng quen dần với cảnh ấy. Có lẽ là em trai em đã khiến cho một phần nào đó khác trong con người Ash thức tỉnh. Nhưng Ash chưa bao giờ đề cập với tôi về bất cứ người đàn ông nào cả. Hơn nữa, cậu ta còn nhấn mạnh với tôi biết bao lần rồi, rằng cậu ta không phải gay."
"Sau khi anh hỏi anh ta à?" Dex dịch người đến gần Sloane và ngả đầu gối lên phần bụng của gã. Dường như anh chẳng thể nào thực sự gần gũi với Sloane nếu như không xóa bỏ hết khoảng cách giữa hai người bọn họ. Mỗi khi anh chạm vào người gã là cả người anh lại cảm thấy hồi hộp đến lạ kỳ, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Có thể Sloane không chú ý đến sự ngượng ngùng kín đáo này của Dex, mà cũng có thể là gã tự biết ý không vạch trần anh ra, nhưng với anh thì sao cũng được. Anh không muốn khiến cho Sloane cảm thấy không thoải mái.
"Tôi có bao giờ hỏi đến đâu." Sloane trả lời, khẽ vuốt ve mái tóc của Dex trong vô thức. "Cậu ấy là kiểu người tự động cung cấp thông tin. Giờ tôi nghĩ lại thì có cái đêm ở quán bar Dekatria ấy. Ash uống có hơi quá chén, và cậu ấy cứ liên tục lải nhải về việc bản thân thích đi cùng với Cael cũng không làm cậu ta trở thành gay được. Lạ lắm. Mà biết đâu, có khi nào là do rượu vào rồi nói nhảm thôi."
Dex nhướn mày khiến Sloane bật cười. "Dường như tên đặc vụ đáng sợ kia phản ứng hơi quá lố rồi đấy." Anh xoay người, nằm ngửa ra. Sloane cũng dịch người, nằm cưỡi lên trên Dex. Gã hôn lên đôi môi Dex, rồi sau đó là một loạt những nụ hôn chuyển dần xuống cằm rồi xuống cổ làm cho Dex sướng đến mức co quắp hết các ngón chân lại. Anh khẽ bật ra tiếng rên rỉ, điều này lại càng kích thích Sloane hơn.
"Em đang định hỏi cậu ta đó à?" Sloane trêu chọc Dex thêm một hồi nữa rồi dịu dàng cắn nhẹ vào một bên tai của Dex.
"Mẹ nó, còn lâu. Làm như anh ta sẽ nói cho tôi biết sự thật vậy." Dex đột nhiên im lặng. Sloane kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chăm chú quan sát anh.
"Em đang lo lắng cho Cael nhỉ."
"Ừ. Em ấy thường có thói quen mê mẩn những gã trai hư."
Nụ cười lại hiện lên trên gương mặt của Sloane, sự khao khát trong đôi mắt màu hổ phách của gã được trộn lẫn với sự ấm áp và cả tình cảm nồng nàn. "Là đặc điểm di truyền trong gia đình em đó sao?" Gã ôm siết lấy Dex đang nằm bên dưới thân thể mình, Dex bật cười, cố gắng trốn thoát khỏi gọng kìm của Sloane.
"Biết đâu đấy." Dex đáp lời, cố gắng nín nhịn nụ cười trong khi vẫn không ngừng đẩy người Sloane ra. "Đừng có chọc tôi nữa, tên khốn này." Sloane dừng lại, và Dex dùng một nụ hôn dài xem như là phần thưởng cho sự nghe lời của gã. "Tôi nghĩ là mình đã phá bỏ được cái sự xui xẻo quấn thân ấy rồi."
"Em lúc nào cũng cuốn hút như thế này nhỉ." Sloane đè cả người mình lên cơ thể của Dex. Cảm giác từ sức nặng cơ thể của Sloane phủ lên trên thân thể mình làm cho Dex mê mẩn vô cùng. Anh có thể giữ nguyên tư thế này đến hết đêm. Hai bàn tay của Dex vuốt ve vùng eo của Sloane, trượt dọc theo đường cong sương sống trên lưng Sloane, kéo đến phần hõm ở cuối sống lưng rồi bóp chặt cặp mông khỏe khoắn của gã.
"Vẫn sẽ luôn cố gắng." Dex thì thầm, ưỡn người cọ sát cơ thể của mình với thân thể của người nằm trên.
Sloane mỉm cười, gã hiểu ý của Dex, rồi đặt lên môi Dex một nụ hôn. "Và em thành công rồi đấy. Em xui xẻo chắc rồi." Gã áp môi mình lên đôi môi của Dex, một nụ hôn vừa nóng rẫy lại vừa dịu dàng, mùi hương trên cơ thể của Sloane khiến cho Dex như muốn phát điên. Trời đất, anh muốn gã đến cuồng rồi. Anh lột chiếc áo T-shirt trên người Sloane xuống, tận hưởng cảm giác của từng múi cơ chắc khỏe trên thân thể của Sloane, hưởng thụ sự đàn hồi mềm mại của làn da gã. Đối với anh, thời khắc lúc này tuyệt vời đến lạ. Bây giờ, ở đây, anh thực sự hạnh phúc. Có thứ gì đó như thắt lại trong lồng ngực anh, và đột nhiên anh thấy khó thở vô cùng. Anh dừng lại, nở một nụ cười quyến rũ nhất từ trước đến nay với Sloane.
"Thế có nghĩa là anh đã bị tôi mê hoặc rồi, đủ để anh làm cho tôi mấy chiếc bánh cookies rắc hạt socola cho hợp với cốc sữa tươi của tôi đúng không?"
Sloane nhìn anh chằm chằm. "Sắp nửa đêm rồi đấy."
"Thì chuẩn bị sẵn thôi. Chỉ cần tạo hình rồi bỏ vào trong lò trước thôi mà."
"Em lại chất đầy tủ lạnh của tôi với đống snacks không mấy tốt lành cho sức khỏe kia rồi đúng không?"
Dex mỉm cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền hiện rõ lên bên má. "Đúng rồi. Thế... anh làm cookies nhé?"
"Vậy rồi tôi không làm thì sao?" Sloane nhướn mày, Dex thở dài một tiếng.
"Tôi đoán là mình sẽ phải đi ngủ mà không được tận hưởng sự ấm áp và mềm mại của những chiếc cookies rắc hạt socola tươi mới từ trong lò nướng được làm bởi đôi bàn tay dịu dàng của một người đàn ông chu đáo mà tôi yêu..."
Sloane bật cười. "Rồi rồi. Trời ạ. Chịu em đấy. Tôi làm cookies cho em là được chứ gì." Gã lại hôn Dex một lần nữa rồi lật mình xuống khỏi giường. Dex ném cho Sloane một nụ cười ngây ngốc rồi đứng dậy, đi đến phía mép giường rồi ra hiệu cho Sloane xoay lưng lại phía mình.
"Thật đấy à?" Sloane chống hai tay lên hông. Dù giữa hai người vẫn có khoảng cách nhưng thứ ánh sáng hiện lên trong đôi mắt của Dex đã cho thấy rõ anh đang rất hưng phấn.
"Dưới sàn nhà đang chất toàn than đốt nóng rẫy đấy."
Sloane lùi về phía chiếc giường. Dex nhảy lên lưng gã, hai cánh tay anh vòng qua cổ ôm chặt lấy Sloane và hai chân anh thì quấn chắc lấy phần hông của gã. "Tôi hiểu rồi. Hóa ra em tự cứu lấy đôi chân của mình trong khi chân tôi cháy xém vì em thế này hả?"
"Chuyện là thế đấy."
"Em lỡ mất thời dậy thì rồi đấy phải không?"
Dex thở dài, vẻ ước mong. "Tôi làm gì có thời dậy thì."
Sloane vừa cười vừa cõng Dex ra khỏi phòng ngủ. "Em hết thuốc chữa rồi."
"Mang tôi về rồi là không trả tôi lại để lấy tiền được đâu."
"Chắc chắn là phải có chính sách gửi trả gì đấy chứ."
"Quên đi. Anh đã quá hạn 30 ngày gửi trả hồi tiền rồi. Giờ thì anh mắc kẹt với tôi luôn rồi đấy. Và trước khi anh hỏi thêm câu nào, tôi cũng thuộc dạng không chuyển phát được và càng không trao đổi được đâu. Nếu như anh mà đóng góp tôi cho một tổ chức từ thiện nào đấy thì sẽ không có khấu trừ thuế đâu, vì về cơ bản mà nói thì hành động đó sẽ bị gán mác là buôn bán người đấy."
"Chao ôi. Em tính hết mọi đường đi nước bước rồi nhỉ."
"Lại chẳng không. Đáng lẽ anh nên để ý nhiều hơn đến cái Hiệp định Bạn trai Dexter J.Daley kia chứ."
Sloane thả Dex xuống mặt quầy counter, banh hai chân anh ra rồi chen vào đứng giữa, kéo gần khoảng cách giữa hai người. "Tôi chẳng nhớ là có cái Hiệp định Bạn trai nào cả đấy."
"Có thể là lúc ấy anh ngủ quên mất rồi, nhưng hành vi ngủ quên trong suốt thời gian tuyên bố Hiệp định Bạn trai Dexter J.Daley cũng đã được đề cập đến một cách kín đáo trong Hiệp định rồi. Miễn là anh vẫn thở bình thường thì sự hiện diện của anh vẫn có giá trị và anh vẫn phải tuân theo Hiệp định."
"Ghi nhận hợp lệ." Bàn tay của Sloane trượt vào bên trong chiếc áo T-shirt quá khổ trên người Dex, đột nhiên trong đầu gã nảy ra thứ gì đó. "Chữ J trong tên của em là viết tắt cho từ gì thế? Hồ sơ của em không đề cập đến chi tiết này."
Má nó. Đáng lẽ anh nên biết trước rằng sớm hay muộn thì Sloane cũng hỏi anh vấn đề này. Dex làm ra vẻ như anh đang suy nghĩ khá ưu tư về câu hỏi của Sloane, và rồi Sloane quyết định gã sẽ bắt tay ngay vào việc làm bánh cookies cho rồi. Gã đi về phía chiếc tủ lạnh và phải rên lên một tiếng đầy ngao ngán khi vừa mới mở cánh cửa tủ ra. Từ vị trí đang ngồi của mình trên quầy counter, Dex có thể nhìn thấy đủ mọi loại snacks ngon lành và chẳng hề tốt cho sức khỏe mà anh đã nhét đầy vào trong tủ lạnh của Sloane. Có một đống bánh cookies dough, một chai sốt socola, mấy thanh kẹo ngọt, pizza, bánh mỳ trắng và rồi còn cả hằng tá các loại thực phẩm chứa đầy calorine, hàm lượng đường thì cao và lượng carbohydrat thì thực sự là choáng ngợp.
"Tôi bất tỉnh luôn mất thôi." Sloane lẩm bẩm, với lấy một bịch cookies dough rắc hạt socola. "Tôi nghĩ cách duy nhất để tôi có thể phần nào cảm thấy tốt hơn về mấy thứ này là em nói cho tôi biết tên đệm của em là gì."
"Anh sẽ cười tôi mất."
"Sao thế?" Sloane lấy một tờ giấy lót để nướng bánh từ ngăn tủ ra rồi mới xé mở bịch bánh cookies dough.
Dex nhún vai, hai mắt dán chặt vào đôi chân đang đung đưa bên dưới. "Vì nó nghe quê mùa lắm."
"Thôi nào. Tôi không cười em đâu."
"Được rồi. Đó là từ tên của cụ cố tổ nhà tôi. Cụ ấy từng là thành viên của Pinkerton vào cuối những năm 1800. Tất cả những người đàn ông trong gia đình tôi đều làm trong ngành luật pháp kể từ thời điểm đó."
*(Pinkerton, được thành lập với tên gọi Cơ quan Thám tử Quốc gia Pinkerton, là cơ quan thám tử và bảo vệ tư nhân được thành lập tại Hoa Kỳ bởi Scotsman Allan Pinkerton vào năm 1850 và hiện là công ty con của Securitas AB)
"Thế tên của cụ ấy là..." Sloane đặt bịch bánh lên trên quầy counter và quay sang nở một nụ cười với Dex. "Em nói đi. Chắc không đến mức nào đâu."
"Chuyện này là nói về tôi luôn đấy."
"Thì đúng mà. Có sao đâu. Em biết là tôi sẽ không cười em mà."
Thôi, nói toẹt ra cho nó xong luôn cho rồi. "Là Justice Daley."
Sloane chớp mắt. "Tên đệm của em là Justice (Công lý)?"
"Ừ."
"Cái này..." Dex nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Sloane và chờ đợi. Sloane khẽ cười, ôm trọn lấy Dex vào lòng gã. "Cái tên đáng yêu nhất mà tôi từng được nghe đó."
"Ừ, nhưng lũ trẻ ranh ở trường học lại không nghĩ cái tên đó đáng yêu như vậy đâu. Đó là lý do tại sao mà tôi lại bắt đầu dùng chữ 'J' thay vì 'Justice'. Nghe quê chết đi được." Dex vòng hai tay ôm lấy cổ Sloane, ghé sát người vào gã rồi tặng gã một nụ hôn đầy ngọt ngào. Anh cười lộ cả hai má lúm đồng tiền. "Nếu anh dám nói cho Ash là tôi sẽ cho anh một trận ngay."
"Giờ thì sao tôi phải làm như vậy trong khi tôi có thể ép em làm những thứ khác thú vị hơn để đảm bảo rằng tôi không tiết lộ gì nhỉ?" Sloane nhướn mày, và Dex chẳng thể nào nhịn nổi mà phá lên cười lớn.
"Định đe dọa tôi đấy à?"
Sloane khẽ khàng rên rỉ mấy tiếng khi gã hôn Dex, bàn tay gã lại lần nữa mò vào bên trong chiếc áo T-shirt của anh. Dex lùi người lại, trên mặt hiện lên một nụ cười ranh mãnh. Anh thậm chí còn chẳng cần phải nói thêm điều gì nữa.
"Nếu như tôi đặt chỗ bánh cookies kia vào lò nướng thì chúng ta có thể làm tình với nhau cho tới lúc bánh nướng xong được không?"
"Đương nhiên là được." Dex giọng chắc nịch. Anh ngồi một chỗ, thong thả ngắm người đàn ông Therian đầy cuốn hút chỉ mặc độc nhất chiếc quần sịp boxer briefs đen bó sát đang bận rộn trong căn bếp. Thực sự là rất đáng nể phục khi dưới hình dáng con người, Sloane vẫn có thể di chuyển như một loài báo săn họ Mèo mạnh mẽ. Khi Sloane vừa mới cúi người xuống để đặt khay bánh cookies vào trong lò nướng, Dex liền nhảy xuống khỏi mặt quầy counter, chẳng thể nào mà kìm nổi khao khát được tự mình đè lên cơ thể của gã nữa.
~oOo~oOo~oOo~
Những người đó sẽ làm gì với gã đây?
Sloane bị trói vào một chiếc ghế. Cổ tay gã, cổ chân gã, phần hông của gã và cả đầu gã đều bị cố định lại. Lúc nào gã cũng thấy đau hết. Gã đã rất muốn trốn lủi đi khi mấy người đó bước vào căn phòng gã ở, nhưng gã lại không muốn bản thân giống như một tên nhóc nhõng nhẽo khi có Ash ở đó. Ash chưa một lần tỏ ra sợ hãi khi các y tá tìm đến vì anh ta. Lúc này đây, gã lại ước rằng mình đã trốn tiệt đi. Không phải là trốn đi thì những người kia không tìm được gã. Cả căn phòng mà hai người bọn gã đang ở chỉ có độc nhất hai chiếc giường ngủ. Chẳng phải gã đang phàn nàn gì đâu. Tiến sĩ Shultzon rất tốt, và ông ta còn mang cho gã và Ash các loại đồ chơi và đủ loại kem, cho phép hai người bọn gã được tự do trang trí vẽ vời căn phòng tùy theo ý thích của bản thân. Có đôi lúc khi Sloane đùa vui cùng với Ash, gã sẽ quên đi mất nơi mà cả hai thực sự đang ở, quên đi con người thực sự của chính mình. Cảm giác ấy kéo dài cho tới thời điểm các bài kiểm tra đánh giá được tiến hành.
"Được rồi, Sloane. Làm giống như chú đã hướng dẫn cho cháu. Sẵn sàng chưa?"
Chưa hề. "Rồi ạ."
"Được. Vậy cháu bắt đầu đi."
Sloane nhắm hai mắt lại và tìm tới phần thú dữ hoang dã ẩn trong con người gã. Con thú dữ họ Mèo đó như thức tỉnh từ giấc ngủ say và đáp lại tiếng kêu gọi của Sloane. Quá trình chuyển đổi bắt đầu, và Sloane phải nghiến chặt răng lại trước cơn đau nhói. Khoảnh khắc mà khớp xương đầu tiên đứt gãy lệch khỏi vị trí, Sloane lập tức đẩy ngược con thú lại vào bên trong. Phần thú dữ trong gã thét gào, tựa như băn khoăn không hiểu vì sao nó lại bị giam cầm trở lại trong khi Sloane vừa mới ra hiệu kêu gọi nó. Các loại máy móc xung quanh kêu nháy liên hồi, Sloane la hét đầy đau đớn, cơ thể của gã đang nhắc nhở gã rằng gã không nên đột ngột chặn lại quá trình biến đổi một khi quá trình ấy đã bắt đầu. Tiến sĩ Shultzon ấn vào một nút bấm, và những tấm dán được gắn trên cơ thể của Sloane bắt đầu truyền đi những dòng điện khắp người gã.
"Đau quá! Cháu xin chú, dừng lại đi. Cháu cầu xin chú mà." Sloane van nài. Những dòng điện này làm gã đau quá. Máu gã như đông lại, phần thú dữ bên trong gã như bị chọc giận điên cuồng. Sloane gầm gừ, răng nanh bắt đầu đầu dài ra. Gã cực lực đấu tranh, cố đẩy ngược phần thú dữ trở vào vị trí cũ.
"Không sao đâu, Sloane. Cháu là một cậu bé rất mạnh mẽ. Cháu làm được mà."
"Cháu không làm được." Sloane gào khóc, hai hàng nước mắt thẫm đẫm gương mặt. "Đau quá, cháu đau quá." Cho dù mấy người này đang làm gì trên người gã thì hành động ấy cũng đã kích thích con thú dữ trong người gã trở nên điên dại. Nó muốn vùng ra và giết chết tất cả bọn họ. Sloane vùng vẫy dữ dội, cả cơ thể co giật liên hồi khi con thú hoang dại họ Mèo kia không ngừng cào xé cơ thể gã. Tầm nhìn của gã trở nên bén nhọn, móng vuốt bắt đầu nhô ra khỏi những đầu ngón tay. Sloane không thể kìm được tiếng la khóc của bản thân mình.
"Chú biết là rất đau. Chỉ thêm một chút nữa thôi."
"Cháu không cản được con thú dữ đó!"
"Cháu làm được. Phần người trong cháu luôn là phần nắm quyền chủ động, Sloane ạ. Cháu ra lệnh cho nó phải làm những gì, chứ không phải nó sai khiến cháu phải làm như thế nào."
Bọn họ không ai hiểu hết. Sloane lắc đầu, thân thể đập liên hồi vào chiếc ghế như có một lực lượng vô hình nào đó đang tấn công gã. "Không đâu, không phải như thế." Sloane nghẹn ngào, nước mũi tèm lem và mô hôi đẫm cả gương mặt. Sloane không biết bản thân gã là cái thứ gì, nhưng gã biết rõ mình đã không còn là con người nữa rồi. Tiến sĩ Shultzon đã nói với gã rằng gã là một người Therian vào lần đầu tiên ông ta đem Sloane tới đây từ cái bệnh viện đã nhốt gã lại chỉ vì gã là một sinh vật kỳ dị.
Shultzon đặt bàn tay lên đầu Sloane, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc gã. "Không sao đâu. Nói với nó rằng cháu vẫn ổn cả. Mọi thứ kết thúc rồi."
Sloane làm theo. Gã cố gắng xoa dịu con thú dữ bên trong gã. Gã nói với nó rằng mọi chuyện đều ổn cả rồi. Những điều tồi tệ đã trôi qua rồi, dù cho chỉ là trong hôm nay mà thôi. Con thú dữ họ Mèo nọ vẫn còn chống đối nhưng dần dần đã lui về bên trong góc tối. Sloane siết chặt khớp hàm, hai mắt nhắm nghiền vì cơn đau dai dẳng truyền đến từ những chiếc móng vuốt và răng nanh đang dần thu lại. Một lúc sau, con thú dữ đã rơi vào giấc ngủ say. Shultzon chùi sạch mũi cho Sloane bằng một chiếc khăn giấy, sau đó lấy một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Sloane rồi cởi những khớp khóa đang trói chặt Sloane ra. Đôi môi Sloane run rẩy, những giọt nước mắt lại một lần nữa thấm đẫm cả hai bên má đã đỏ tấy lên.
"Chú biết cháu đang nghĩ gì." Shultzon đặt một bàn tay xuống bên dưới cằm của gã, nâng mặt gã lên để ông ta có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Sloane. "Cháu không phải là quái vật. Cháu chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi rất bình thường như bao đứa trẻ khác mà thôi. Có thể cháu khác biệt đôi chút, nhưng đó chẳng phải là điều tồi tệ xấu xa gì hết."
Sloane gật đầu dù cho trong lòng gã chẳng hề tin tưởng. Có thể gã không phải là loài quái vật, nhưng gã là một thứ kỳ dị và là một kẻ sát nhân. Gã đã giết chính mẹ đẻ của mình. Cha gã đánh gã, rồi sau đó ông đã tự kết liễu sinh mạng của bản thân. Họ đã vứt bỏ gã. Họ nhốt gã lại và nói rằng gã chính là... thứ dơ bẩn. Đôi lúc gã cảm thấy thật sự cô độc, gã chỉ ước rằng...
"Sloane, đủ rồi!"
Giọng nói nghiêm nghị khiến cho Sloane giật thót mình, và rồi một cơn đau đột ngột đã chuyển tầm nhìn của gã xuống cổ tay, gã thấy mình đang cắm chặt các ngón tay vào nơi đó. Hai mắt gã trợn lớn, gã lắc đầu quầy quậy. "Cháu không cố ý!" Gã không muốn lại bị giám sát theo dõi nữa. Nhỡ đâu bọn họ lại trói gô gã vào giường thì sao đây? "Cháu thề!"
"Nào nào, không sao cả." Shultzon ngồi xuống bên cạnh gã và ôm gã vào lòng, từ từ vỗ nhẹ lên người gã như mẹ gã đã từng làm mỗi khi ngoài kia có cơn bão lớn hay sấm chớp khiến gã sợ hãi. "Chú biết cháu không cố tình làm thế. Nhưng về sau cháu phải để ý cẩn thận hơn, nếu không thì chú không còn lựa chọn nào khác đâu."
Sloane gật đầu. "Cháu hứa ạ." Gã không hề muốn phải chịu đau đớn thêm nữa, Mọi thứ vốn luôn đau đớn rồi. Đầu gã, cơ thể gã, cả trái tim gã nữa. Một tiếng thở dài run rẩy bật ra từ gã, khi gã cất tiếng nói thì chỉ còn là những âm thanh lí nhí. "Cháu muốn về phòng mình."
"Ừ, được rồi."
Shultzon dẫn gã đi dọc hành lang màu trắng, sáng chói và tiến về phía một chiếc thang máy, từ đó cả hai lại chuyển đến một hành lang trắng khác nữa. Tầng nào cũng giống hệt như nhau, đều được sơn màu trắng và chói mắt quá mức. Cánh cửa ở căn phòng của gã ở bật mở, và Ash bước ra khỏi phòng. Dường như anh ta biết rằng Sloane đã về gần tới phòng rồi. Chẳng hề chờ cho Tiến sĩ nói thêm gì, Sloane đã liền chạy ào đi giữa hành lang rồi lao chầm vào lòng Ash. Mặc dù tuổi tác của hai người ngang bằng, nhưng Ash cao lớn hơn Sloane, và khi hai cánh tay chắc khỏe của anh ta ôm chặt lấy Sloane, gã lại không kìm được hai hàng nước mắt. Gã ghét cay ghét đắng việc bản thân cứ chỉ biết khóc như vậy, nhưng gã lại chẳng thể nào dừng cơn nức nở ấy lại được.
"Không sao rồi." Giọng Ash khàn khàn, anh ta dẫn Sloane đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Anh ta đưa Sloane đến tận giường gã rồi ngồi xuống bên gã, chỉ ôm chặt lấy gã trong khi gã vẫn đang khóc nức nở. Khi đôi mắt của Sloane đã sưng húp lên và đầu của gã thì đau tới choáng váng vì khóc quá nhiều, mũi thì sụt sùi không ngừng và cổ họng nhức từng cơn, Ash mới lùi người lại rồi dùng tay áo của mình lau mặt cho gã.
"Xin lỗi cậu. Tớ đúng là một tên nhát cáy."
"Cậu không phải là tên nhát cáy."
"Nhưng đúng vậy mà. Họ cũng làm như thế với cậu, nhưng cậu có bao giờ khóc đâu."
"Khóc được như cậu mới là tốt." Giọng Ash ảm đạm đi nhiều. Anh ta quay người nhìn sang Sloane, và lần đầu tiên trong suốt hai năm trời, anh ta trông có vẻ... rất buồn rầu. "Khóc như vậy có nghĩa rằng cậu vẫn chẳng hề vô cảm."
Sloane cau mày nhìn Ash. "Cậu đâu phải là kẻ vô cảm."
"Không, tớ là vậy đấy. Tớ chỉ cảm thấy mình sự căm giận thôi."
"Không đúng!" Sloane giữ chặt lấy bàn tay Ash. "Cậu cười, cậu cười rất nhiều mà. Nếu như cậu là kẻ vô cảm thì cậu đã không cười như vậy rồi."
Dường như Ash ngẫm nghĩ một hồi những điều mà Sloane vừa nói, rồi sau đó anh ta chỉ nhún vai giống như là đã chịu thua. Sloane vẫn chưa dừng lại.
"Cậu là người bạn thân nhất trên đời này mà tớ có, Ash ơi."
"Tớ là người bạn duy nhất mà cậu có."
Sloane mỉm cười. "Được rồi, nhưng nếu như cậu không phải là người bạn duy nhất của tớ, cậu vẫn sẽ là người bạn thân nhất của tớ. Chúng ta sẽ mãi luôn là bạn thân của nhau, có đúng vậy không?"
Nụ cười của Ash thật rạng rỡ. "Tất nhiên rồi."
Cánh cửa căn phòng của hai người lại được mở ra, và có hai bác sĩ đứng chờ sẵn ở đó. "Ash, tới giờ rồi."
"Vâng." Ash hít vào một hơi thật sâu, ưỡn ngực, thẳng sống lưng. Nhìn qua giống như anh ta chẳng sợ hãi bất cứ thứ gì trên đời.
Ash đi tới phía cửa, Sloane vẫn ngoái nhìn theo, vẻ rất lo lắng. Gã lần mò bò lên trên giường, ôm lấy con thú nhồi bông mà gã vẫn luôn yêu thích, ngồi ôm gối. Ash dừng bước, quay đầu nhìn liếc về sau rồi trên gương mặt của anh ta hiện lên một nụ cười có phần ranh mãnh. "Nếu như cậu dám đụng vào đồ của tớ thì cái mông của cậu không xong với tớ đâu."
"Biết rồi mà." Sloane không kìm được mà mỉm cười. Rồi sau đó, cửa phòng đóng lại, và gã lại bị sự cô độc bao trùm.
Ash sẽ quay lại sớm thôi. Nhất định là thế. Suy nghĩ ấy là thứ duy nhất mà Sloane nhất định phải bám trụ vào. Gã nhắm chặt hai mắt, mơ mộng về một ngày nào đó mà cả hai người sẽ được tự do. Thậm chí gã còn dám hy vọng đến chuyện gã sẽ có được một cuộc sống bình thường cùng với một người nao đó thực sự quan tâm đến gã, người mà chẳng hề sợ hãi gã. Thậm chí người đó... còn có thể... yêu gã nữa.
"Sloane này..."
Sloane xoay người lại và mở mắt ra. Xung quanh tối om, nhưng điều đó chẳng hề là chướng ngại với gã. Đôi mắt với màu xanh nhạt đó chứa đầy lo lắng và tình cảm đang chiếu thẳng vào người gã.
"Tôi xin lỗi." Sloane nói, giọng nói của gã vẫn còn hơi khàn vì cơn buồn ngủ. "Tôi làm em thức dậy à?"
Dex vươn tay ra và dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má của Sloane. Chỉ khi ấy, Sloane mới nhận ra rằng hai má của gã đã ướt đẫm. "Anh lại khóc khi mơ nữa sao?" Giọng của Dex rất nhẹ.
"Khi còn ở nơi đó, tôi khóc nhiều lắm. Dù sao mấy năm đầu tiên lúc nào cũng mít ướt như vậy. Tôi đúng là thảm hại mà."
"Gần đây những giấc mơ của anh về nơi đó nhiều quá. Nhiều hơn mức bình thường rồi. Là do những việc đã xảy ra ở cơ sở nghiên cứu trong vụ Isaac hay là do nguyên nhân gì khác đây?"
Sloane kéo Dex lại gần gã rồi ôm chặt lấy anh, gã muốn cảm nhận hơi ấm của anh, lòng gã nhẹ nhõm đi nhiều khi Dex chẳng ngần ngại gì mà âm thầm cổ vũ động viên gã. Dex gối đầu lên bả vai Sloane, bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt lồng ngực nơi trái tim gã. Sloane khẽ cười, gã đặt bàn tay của mình lên tay anh, rồi siết thật chặt.
"Mỗi lần tôi ngủ, tôi lại thấy như rằng bản thân đã trở lại là đứa trẻ ngày đó, lại bị trói vào chiếc ghế đó. Tôi chẳng hề có ý định muốn đặt chân vào cơ sở nghiên cứu ấy thêm một lần nào nữa, thậm chí còn không muốn gặp lại Tiến sĩ Shultzon. Tôi nghĩ là chính những sự kiện khi trước đã kích động các giấc mơ kiểu như này. Lại thêm việc tôi đã biết được cơ sở nghiên cứu đó vẫn trong quá trình hoạt động, chắc vậy cũng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn phần nào." Người gã run run, và Dex đặt lên làn da gã một nụ hôn như đang trấn an gã. Tốt nhất là gã nên quên tất cả mọi chuyện đi. Ai biết được tổ chức của bọn họ đang tiến hành nghiên cứu cái quái quỷ gì ở cơ sở ấy. Nếu như hợp chất scopolamine là đối tượng triển khai nghiên cứu thì điều đó chẳng có gì là tốt lành cả. Sloane cố gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình, gã không muốn làm cho Dex phải lo lắng thêm nhiều nữa. Người cộng sự của gã đây chỉ mới có được những thông tin mơ hồ về những sự kiện đã từng xảy ra trong suốt quá trình triển khai Chương trình tuyển lựa Thế hệ đầu tiên mà thôi.
Dường như đọc được suy nghĩ của gã, giọng nói của Dex có phần chần chừ. "Anh chưa từng nói với tôi về những chuyện mà họ đã làm với anh hồi anh còn ở cơ sở nghiên cứu."
"Tôi không hề có ý muốn nói với em. Không phải là bởi tôi không tin tưởng em hoặc tôi không nghĩ em có thể hiểu được tất cả mọi chuyện, nhưng nếu tôi nói với em mọi chi tiết khủng khiếp ấy thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Em có thể làm gì khi biết được những thông tin đó ngoài việc sẽ cảm thấy tức giận và lại thêm tổn thương vì những thứ mà tôi đã phải trải qua trong quá khứ? Em đâu thể thay đổi quá khứ được. Không một ai có thể làm được điều đó cả." Gã hôn lên trán Dex, nhắm đôi mắt lại khi cảm nhận được mùi hương cam quýt thanh mát quen thuộc. Gã xoa nhẹ mái tóc Dex rồi nhẹ giọng thầm thì. "Tôi vui lắm, tôi biết em lo lắng cho tôi, nhưng có những thứ tốt hơn hết là chẳng bao giờ nói ra."
Dex rơi vào trầm tư trong khoảnh khắc, rồi sau đó anh nhẹ nhàng gật đầu. Anh khẽ hôn lên cổ Sloane rồi thì thầm. "Tôi hiểu rồi."
Sloane mỉm cười, khẽ cựa người để gã có thể nhìn được gương mặt của anh. Gã rướn người về phía trước rồi đặt lên môi Dex một nụ hôn, đắm chìm trong cảm xúc khi người cộng sự của gã để gã xâm nhập khám phá anh. Sloane chưa bao giờ để ý đến việc hôn nhau cả, nhưng khi gã hôn Dex, cả người gã như bị nhấn chìm trong nụ hôn giữa hai người. Sloane khẽ rên rỉ vài tiếng, rồi lại kéo Dex đè lên người gã, để anh đối mặt với gã, hôn anh đắm đuối hơn. Bàn tay gã trượt vào bên trong chiếc sịp boxer briefs của anh, nắm lấy tính khí đàn ông đang cương cứng lên của anh. Dex lập tức đáp lại nhiệt tình của gã. Cả hai kéo dài nụ hôn trong khi liên tục thúc hông, cọ sát nơi cứng đến đau của bản thân vào bàn tay của đối phương. Từng động tác rất chậm rãi thong thả, lại như có phần đau đớn, nhưng Sloane ép bản thân phải giữ được một tiết tấu đều đặn vững chãi. Gã vòng chân quấn chặt lấy thắt lưng anh, ép người anh đè sát lên cơ thể gã hơn, áp gã xuống trong khi động tác của cả hai nhanh dần. Người Dex run lên, thở dốc một hồi rồi bắn hết chất lỏng ấm nóng lên bàn tay của Sloane. Vài giây sau đó, Sloane cũng bị cơn cực khoái đánh úp, cả người gã run lên từng chập, ngón chân co quắp một hồi.
Trong lúc Sloane hơi lịm đi, gã loáng thoáng nghe thấy Dex nói gì đó về việc anh rất hạnh phúc khi anh có gã ở bên cạnh. Sloane ôm siết lấy người cộng sự của mình, hôn lên đuôi mắt của anh rồi thì thầm. "Tôi cũng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.