Chương 115: Đảo Ngược Thế Trận
Khuê Gia
25/05/2024
Dưới lớp son đỏ rực là làn môi trắng bệch không chút huyết sắc vì sợ hãi của Hoàng Anh.
Ngay sau đó, Hoàng Anh chợt ngớ người. Cô ta việc gì phải sợ Phượng? Phượng giờ là con tin trong tay cô ta. Ngoài Phượng còn có Tiên và đứa trẻ trong bụng. Long cùng đàn em của hắn tại hiện trường có tới 20 người.
Giờ Phượng có chắp cánh cũng không thể thoát thân. Long là kẻ có thế lực, hắn xử lý hay thủ tiêu những tên ngáng đường chẳng phải mới một hai lần. Có Long bảo kê, Hoàng Anh chẳng việc gì phải chần chừ lăn tăn.
Phượng một mình trong vòng vây. Không vũ khí, không hỗ trợ. Phượng chỉ như con chó bị dồn đến đường cùng đang vũng vẫy trước khi chết.
Khí thế của Phượng khiến Hoàng Anh hoảng hốt lúc đầu. Cô ta bần thần một hồi rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hoàng Anh cao giọng.
“Tao không muốn nhiều lời với mày. Những gì mày gặp phải hôm nay, đều là do mày đáng được nhận. Ai bảo mày năm lần bảy lượt chống đối tao! Đây là hậu quả của những kẻ dám đối nghịch tao!”
Kẻ lấy lại sự điềm tĩnh không chỉ có Hoàng Anh, mà còn cả kẻ đối diện cô ta, Phượng.
Đôi mắt vẫn đỏ tia máu của Phượng đã sáng trong trở lại. Thái độ lật mật nhanh hơn sét đánh của Phượng khiến Hoàng Anh hơi lo lắng, nhưng cô ta quyết gạt suy nghĩ ấy đi, Phượng nổi tiếng là một kẻ gàn dở.
Phượng đáp, giọng cô thanh nhẹ.
“Ồ, cô có thể nói qua một chút, tôi đã làm gì đắc tội cô nào?
Lần cô lấy danh dự của tôi ra đặt cược để tấu hài cho cô và đám bạn. Dùng gậy đánh goft quật tôi. Hay buổi tối cô bắt cóc, âm mưu dàn cảnh cưỡng dâm và gọi người tới để hủy hoại cuộc đời tôi? A, hay cô đang nhắc tới lúc cô bảo anh trai cô dùng ô tô đâm tôi gãy chân?
Lúc nào nhỉ? Nhiều quá tôi nhớ không nổi.
Tôi có đếm thiếu lần nào không? Cô thiện tâm nhắc giúp tôi đi.”
Phượng nghiêng đầu, nhướng đôi lông mày sắc sảo.
“Hoàng Anh ơi, mọi điều tôi làm đều là để tự vệ trước các đòn đánh của cô. Sau tất cả những điều cô đã ném lên người tôi, tôi chưa từng hãm hại cô, dù chỉ một lần.
Cô biết lời nói của bản thân nực cười tới mức nào không?
Giống như cô cầm dao bầu cắt tiết con mèo. Rồi trách nó cào cô trầy da vậy.”
Long cũng như đám đàn em của hắn chỉ biết tới Phượng qua lời kể qua quýt của Hoàng Anh là: “Một con nhỏ không biết điều”, “Cần được dạy dỗ”. Chứ bọn họ chưa từng tưởng tượng tới cừu oán giữa Phượng và Hoàng Anh lại thâm sâu nhường này. Đặc biệt là Hoàng Anh, một cô tiểu thư được “dâng tặng” đại ca của họ như một món quà làm ăn giao hảo.
Hóa ra vị tiểu thư danh môn kia lại là một con mãng xà nuốt người không nhả xương. Sự độc ác của cô ta khiến những kẻ tắm mình trong vũng máu như bọn họ phải đánh một ánh nhìn sâu kín. Nhất là khi cô gái kia vốn chẳng hề gây hấn với Hoàng Anh.
Hoàng Anh ngay lập tức phát giác ra ánh mắt đánh giá của đám đàn ông. Cô ta chẳng thèm quan tâm tới mấy gã tay sai tép riu, nhưng không thể làm phật lòng tên trùm.
Hoàng Anh vội vàng quay lại nhìn Long.
Hắn đang nhíu mày. Ngoài ra, không có biểu hiện nào lớn.
Không xong rồi! Nếu Long mất vui và thả Phượng đi, nỗ lực của cô ta liền công cốc!
Hoàng Anh sốt ruột, bồn chồn. Cô ta sẵn sàng vò tóc bứt tai ngay lúc này nếu làm vậy có thể nghĩ ra đối sách nhanh hơn.
Đột nhiên cô ta nghe thấy một tiếng cười mỏng. Thanh âm nhỏ và biến mất nhanh tới mức gần như Hoàng Anh ngỡ rằng cô ta tưởng tượng ra. Hoàng Anh nâng mắt lên.
Phượng không cười. Nhưng khóe môi trái của Phượng nâng lên một độ cong thật nhẹ. Đôi mắt của Phượng! Đôi mắt lúng liếng thông minh mà Hoàng Anh căm hận nhất. Đang giương lên nhìn cô ta như thể quan sát một trò hề.
Hoàng Anh bùng nổ!
Phải! Cô ta nghĩ ra cách lật ngược tình thế rồi! Hoàng Anh phải công bố ngay tại đây sự gian trá và sự láu cá của Phượng. Chỉ có cách đó thì Long và đám đàn em mới nhận định Phượng là một con nhỏ gian ác và để Hoàng Anh tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Hoàng Anh tự đắc kêu lên.
“Phượng! Mày biết tại sao tao lại chướng mắt mày không? Bởi mày là một con nhỏ giả tạo tham vọng. Nhưng lại thích khoác lên vẻ ngây thơ vô tội dụ dỗ đàn ông.
Mày ôn mộng trèo cao nên mày dốc lòng dụ dỗ anh Ba. Đừng cho là tao không biết!”
Phượng bật cười.
“Cô nói tôi? Không phải cô đang nói bản thân cô chứ? Người muốn dụ dỗ anh ấy để leo cao còn ít sao?”
Phượng nhìn Hoàng Anh như thể cô ta là loại sinh vật ngu si mất khả năng tư duy.
“Tôi leo được. Vì anh ấy cho tôi leo.”
Bởi vì anh yêu Phượng nên cô mới có thể ở bên anh.
Sự tự tin vô ngần của Phượng khiến Hoàng Anh đứng hình.
Không gian tĩnh lặng trong một giây. Ngay giây sau, Hoàng Anh gào lên.
“Anh Long! Anh Long! Anh xử lý nó cho em! Anh b.óp chết con điên đó cho em! Đập chết nó cho em!”
Hoàng Anh gào hét giãy đành đạch, tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch. Cô ta phát điên như con khỉ đột bị bắn vào mắt, gầm thét điên loạn.
Còn Phượng, tay Long Đen và đồng bọn của hắn lặng yên nhìn Hoàng Anh như quan khách ngắm con thú qua chắn song.
Không biết Hoàng Anh đã lâm vào cơn điên dại bao lâu, đến lúc cổ họng cô ta đau đớn tới mức không thể nói, chân trái chuột rút do tứ chi khua khoắng loạn xạ thì Hoàng Anh mới nhận ra bất thường.
Bao quanh Hoàng Anh là sự im lặng.
Phượng đứng thẳng, nhìn Hoàng Anh như hai địch thủ trước trận đấu súng.
Hoàng Anh hoang mang nhìn Phượng. Sau đó đảo mắt khắp phòng.
Đám đàn em của long đứng ở góc tường, cúi gằm mặt xuống đất. Vai họ rung lên từng hồi. Tứ phía phát ra tiếng khúc khích nho nhỏ. Dần dần lan ra thành tiếng và vang lên từng tràng cười lớn. Đám đàn ông vốn là “tay sai” của Hoàng Anh, đang ngửa đầu hả hê cười nhạo cô ta.
Hoàng Anh sa vào sự bàng hoàng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô ta không hiểu gì hết?
Hoàng Anh quay lưng nhìn Long. Hắn ngả lưng trên ghế tựa, đôi môi nhếch lên, dáng vẻ thỏa mãn.
Tràng cười sung sướng nối tiếp nhau vang lên không ngớt. Giữa đêm đen nó chẳng khác nào từng hồi trống sấm dội vào lồ.ng ngực.
Đầu óc Hoàng Anh trống rỗng. Cô ta lắp bắp theo bản năng.
“Chuyện…chuyện gì đang xảy ra?”
Tại sao cô ta không theo kịp diễn biến sự việc thế này?
Phượng thở ra một hơi nặng nề.
Ngay khi Hoàng Anh lột túi đen trùm đầu của cô, người đầu tiên cô nhìn không phải Hoàng Anh, kẻ xiên gậy sắt vào họng cô. Mà là Long, tên trùm ngồi sau lưng cô ta.
Phượng sống trong hoàn cảnh cơ cực hơn nhiều người. Một chút thương tâm, có lẽ vậy. Nhưng nhìn vào mặt tích cực mà nói, những đau đớn khốn cùng trong quá khứ đã rèn cho cô tư duy nhạy bén. Và lần này, ngay trong giây đầu tiên chạm vào ánh mắt Long, Phượng đã hiểu tường tận mục đích của cuộc bắt cóc này
Ngay sau đó, Hoàng Anh chợt ngớ người. Cô ta việc gì phải sợ Phượng? Phượng giờ là con tin trong tay cô ta. Ngoài Phượng còn có Tiên và đứa trẻ trong bụng. Long cùng đàn em của hắn tại hiện trường có tới 20 người.
Giờ Phượng có chắp cánh cũng không thể thoát thân. Long là kẻ có thế lực, hắn xử lý hay thủ tiêu những tên ngáng đường chẳng phải mới một hai lần. Có Long bảo kê, Hoàng Anh chẳng việc gì phải chần chừ lăn tăn.
Phượng một mình trong vòng vây. Không vũ khí, không hỗ trợ. Phượng chỉ như con chó bị dồn đến đường cùng đang vũng vẫy trước khi chết.
Khí thế của Phượng khiến Hoàng Anh hoảng hốt lúc đầu. Cô ta bần thần một hồi rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hoàng Anh cao giọng.
“Tao không muốn nhiều lời với mày. Những gì mày gặp phải hôm nay, đều là do mày đáng được nhận. Ai bảo mày năm lần bảy lượt chống đối tao! Đây là hậu quả của những kẻ dám đối nghịch tao!”
Kẻ lấy lại sự điềm tĩnh không chỉ có Hoàng Anh, mà còn cả kẻ đối diện cô ta, Phượng.
Đôi mắt vẫn đỏ tia máu của Phượng đã sáng trong trở lại. Thái độ lật mật nhanh hơn sét đánh của Phượng khiến Hoàng Anh hơi lo lắng, nhưng cô ta quyết gạt suy nghĩ ấy đi, Phượng nổi tiếng là một kẻ gàn dở.
Phượng đáp, giọng cô thanh nhẹ.
“Ồ, cô có thể nói qua một chút, tôi đã làm gì đắc tội cô nào?
Lần cô lấy danh dự của tôi ra đặt cược để tấu hài cho cô và đám bạn. Dùng gậy đánh goft quật tôi. Hay buổi tối cô bắt cóc, âm mưu dàn cảnh cưỡng dâm và gọi người tới để hủy hoại cuộc đời tôi? A, hay cô đang nhắc tới lúc cô bảo anh trai cô dùng ô tô đâm tôi gãy chân?
Lúc nào nhỉ? Nhiều quá tôi nhớ không nổi.
Tôi có đếm thiếu lần nào không? Cô thiện tâm nhắc giúp tôi đi.”
Phượng nghiêng đầu, nhướng đôi lông mày sắc sảo.
“Hoàng Anh ơi, mọi điều tôi làm đều là để tự vệ trước các đòn đánh của cô. Sau tất cả những điều cô đã ném lên người tôi, tôi chưa từng hãm hại cô, dù chỉ một lần.
Cô biết lời nói của bản thân nực cười tới mức nào không?
Giống như cô cầm dao bầu cắt tiết con mèo. Rồi trách nó cào cô trầy da vậy.”
Long cũng như đám đàn em của hắn chỉ biết tới Phượng qua lời kể qua quýt của Hoàng Anh là: “Một con nhỏ không biết điều”, “Cần được dạy dỗ”. Chứ bọn họ chưa từng tưởng tượng tới cừu oán giữa Phượng và Hoàng Anh lại thâm sâu nhường này. Đặc biệt là Hoàng Anh, một cô tiểu thư được “dâng tặng” đại ca của họ như một món quà làm ăn giao hảo.
Hóa ra vị tiểu thư danh môn kia lại là một con mãng xà nuốt người không nhả xương. Sự độc ác của cô ta khiến những kẻ tắm mình trong vũng máu như bọn họ phải đánh một ánh nhìn sâu kín. Nhất là khi cô gái kia vốn chẳng hề gây hấn với Hoàng Anh.
Hoàng Anh ngay lập tức phát giác ra ánh mắt đánh giá của đám đàn ông. Cô ta chẳng thèm quan tâm tới mấy gã tay sai tép riu, nhưng không thể làm phật lòng tên trùm.
Hoàng Anh vội vàng quay lại nhìn Long.
Hắn đang nhíu mày. Ngoài ra, không có biểu hiện nào lớn.
Không xong rồi! Nếu Long mất vui và thả Phượng đi, nỗ lực của cô ta liền công cốc!
Hoàng Anh sốt ruột, bồn chồn. Cô ta sẵn sàng vò tóc bứt tai ngay lúc này nếu làm vậy có thể nghĩ ra đối sách nhanh hơn.
Đột nhiên cô ta nghe thấy một tiếng cười mỏng. Thanh âm nhỏ và biến mất nhanh tới mức gần như Hoàng Anh ngỡ rằng cô ta tưởng tượng ra. Hoàng Anh nâng mắt lên.
Phượng không cười. Nhưng khóe môi trái của Phượng nâng lên một độ cong thật nhẹ. Đôi mắt của Phượng! Đôi mắt lúng liếng thông minh mà Hoàng Anh căm hận nhất. Đang giương lên nhìn cô ta như thể quan sát một trò hề.
Hoàng Anh bùng nổ!
Phải! Cô ta nghĩ ra cách lật ngược tình thế rồi! Hoàng Anh phải công bố ngay tại đây sự gian trá và sự láu cá của Phượng. Chỉ có cách đó thì Long và đám đàn em mới nhận định Phượng là một con nhỏ gian ác và để Hoàng Anh tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Hoàng Anh tự đắc kêu lên.
“Phượng! Mày biết tại sao tao lại chướng mắt mày không? Bởi mày là một con nhỏ giả tạo tham vọng. Nhưng lại thích khoác lên vẻ ngây thơ vô tội dụ dỗ đàn ông.
Mày ôn mộng trèo cao nên mày dốc lòng dụ dỗ anh Ba. Đừng cho là tao không biết!”
Phượng bật cười.
“Cô nói tôi? Không phải cô đang nói bản thân cô chứ? Người muốn dụ dỗ anh ấy để leo cao còn ít sao?”
Phượng nhìn Hoàng Anh như thể cô ta là loại sinh vật ngu si mất khả năng tư duy.
“Tôi leo được. Vì anh ấy cho tôi leo.”
Bởi vì anh yêu Phượng nên cô mới có thể ở bên anh.
Sự tự tin vô ngần của Phượng khiến Hoàng Anh đứng hình.
Không gian tĩnh lặng trong một giây. Ngay giây sau, Hoàng Anh gào lên.
“Anh Long! Anh Long! Anh xử lý nó cho em! Anh b.óp chết con điên đó cho em! Đập chết nó cho em!”
Hoàng Anh gào hét giãy đành đạch, tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch. Cô ta phát điên như con khỉ đột bị bắn vào mắt, gầm thét điên loạn.
Còn Phượng, tay Long Đen và đồng bọn của hắn lặng yên nhìn Hoàng Anh như quan khách ngắm con thú qua chắn song.
Không biết Hoàng Anh đã lâm vào cơn điên dại bao lâu, đến lúc cổ họng cô ta đau đớn tới mức không thể nói, chân trái chuột rút do tứ chi khua khoắng loạn xạ thì Hoàng Anh mới nhận ra bất thường.
Bao quanh Hoàng Anh là sự im lặng.
Phượng đứng thẳng, nhìn Hoàng Anh như hai địch thủ trước trận đấu súng.
Hoàng Anh hoang mang nhìn Phượng. Sau đó đảo mắt khắp phòng.
Đám đàn em của long đứng ở góc tường, cúi gằm mặt xuống đất. Vai họ rung lên từng hồi. Tứ phía phát ra tiếng khúc khích nho nhỏ. Dần dần lan ra thành tiếng và vang lên từng tràng cười lớn. Đám đàn ông vốn là “tay sai” của Hoàng Anh, đang ngửa đầu hả hê cười nhạo cô ta.
Hoàng Anh sa vào sự bàng hoàng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô ta không hiểu gì hết?
Hoàng Anh quay lưng nhìn Long. Hắn ngả lưng trên ghế tựa, đôi môi nhếch lên, dáng vẻ thỏa mãn.
Tràng cười sung sướng nối tiếp nhau vang lên không ngớt. Giữa đêm đen nó chẳng khác nào từng hồi trống sấm dội vào lồ.ng ngực.
Đầu óc Hoàng Anh trống rỗng. Cô ta lắp bắp theo bản năng.
“Chuyện…chuyện gì đang xảy ra?”
Tại sao cô ta không theo kịp diễn biến sự việc thế này?
Phượng thở ra một hơi nặng nề.
Ngay khi Hoàng Anh lột túi đen trùm đầu của cô, người đầu tiên cô nhìn không phải Hoàng Anh, kẻ xiên gậy sắt vào họng cô. Mà là Long, tên trùm ngồi sau lưng cô ta.
Phượng sống trong hoàn cảnh cơ cực hơn nhiều người. Một chút thương tâm, có lẽ vậy. Nhưng nhìn vào mặt tích cực mà nói, những đau đớn khốn cùng trong quá khứ đã rèn cho cô tư duy nhạy bén. Và lần này, ngay trong giây đầu tiên chạm vào ánh mắt Long, Phượng đã hiểu tường tận mục đích của cuộc bắt cóc này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.