Chương 61: Mất Kết Nối
Khuê Gia
25/05/2024
Để phù hợp với chủ đề nhạc hội bên bể bơi, toàn bộ nhân viên sự kiện thay đổi trang phục. Nam mặc áo cộc tay, quần dài. Nữ mặc váy dài tới đầu gối. Tất cả mặc một cây trắng, đơn giản vì màu trắng nổi bật khi trời tối. Nếu khách cần tìm nhân viên hỗ trợ cũng dễ hơn.
Vì thế Phượng cũng thay chiếc váy chiffon bồng bềnh ra, khoác lên bộ váy trắng đơn giản.
Từng nhóm nam thanh nữ tú lần lượt xuất hiện.
Tiệc ở bể bơi thì mặc gì? Tất nhiên là đồ bơi và bikini rồi.
Nhìn các mỹ nữ không ai là không ai là không sở hữu thân hình bốc lửa, Phượng nhìn lại mình. Mặc váy ngắn, trông cô chẳng khác nào nhân viên nhặt bóng ở sân tennis.
Phượng bắt đầu nhớ lại lời tỏ tình của anh chỉ mới diễn ra cách đây không lâu.
Là cô hoang tưởng hay anh có vấn đề thị lực. Ngày ngày vây quanh bởi oanh oanh yến yến thế này, làm sao anh có thể để ý tới người có diện mạo quần chúng như cô?
Nhưng không thể phủ nhận, kể từ lúc vũ hội kết thúc, người cô lâng lâng như bước trên mây và gò má thì đỏ bừng.
Có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hút của anh. Nhất là khi anh đã làm nhiều chuyện vì cô đến vậy.
“Cười ngu cái gì vậy? Cho anh cười với.”
Giọng đùa nham nhở của Lợi kéo cô về hiện thực. Yến tiệc kết thúc, Lợi cũng theo đoàn ra phục vụ tại bể bơi.
Phượng tắt cười, làm bộ khó chịu nhìn Lợi.
“Âu phục còn tạm chấp nhận được. Mặc áo phông thì lại hóa thành anh chàng lau cốc rồi.”
Anh Lợi không phục.
“Cái mẽ đẹp trai chỉ là x.ác thịt trần tục. Vẻ đẹp của anh nằm ở nhân cách, cô hiểu không?”
Nhạc hội bên bể bơi ít trang trọng hơn nhiều. DJ chơi nhạc ở trên sân khấu, khách mời toàn những người trẻ tuổi, tự do bắt cặp, trò chuyện với nhau. Nhân viên sự kiện nhàn, vì thế Phượng và anh Lợi mới có thời gian đứng một bên tán dóc.
Anh Lợi cân nhắc một lát rồi hỏi cô:
“Cái người mời cô nhảy là ai thế?”
Cô hơi ngượng, không biết trả lời thế nào nên không nói. Anh Lợi hỏi tiếp, cộc lốc hệt phong cách của anh.
“Về rồi à?”
Phượng gật đầu. Anh có một buổi họp đầu giờ sáng mai ở trụ sở CCorp. Nên anh cần trở về Hà Nội ngay trong đêm. Trước khi đi, anh đã qua giải thích và tạm biệt cô.
Nhìn vẻ mặt mê trai của Phượng, anh Lợi chép miệng:
“Tin mừng là, anh không biết người này. Chứng tỏ vị đó không phải một tay ăn chơi đàng đ.iếm. Tin xấu là…cô có biết người này là ai, như thế nào không?”
Bàn tay xoa đầu của Phượng khựng lại. Niềm vui trong lòng cô cũng tan biến hoàn toàn.
Vừa nãy khi anh ngỏ lời, cô vì xúc động mà quên bẵng mất một chuyện quan trọng.
Anh xuất hiện trong buổi tiệc, tức là anh được mời. Bằng sự nồng nhiệt của Mike và đám khách dành cho anh, chứng minh anh là một nhân vật quan trọng.
Nhưng Phượng đã xem danh sách khách VIP hàng chục lần, không đoán nổi cái tên nào trong đó là anh.
Phượng biết mình không thể trả lời câu hỏi của anh Lợi. Cô đi ra sau sân khấu, tiếp tục nhiệm vụ chỉ đạo âm thanh của mình.
Trong lúc khách mời tiệc tùng, nhân viên phục vụ ai bận việc của người nấy.
Đồng hồ còn mười phút nữa là điểm mười hai giờ đêm. Vậy mà mấy trăm vị khách chẳng ai giống như cần nghỉ ngơi cả.
Họ không, nhưng nhân viên thì có.
Cánh gà cạnh dàn âm thanh của Phượng là nơi kín đáo nhất. Thỉnh thoảng có vài nhân viên vì mệt quá, tranh thủ ra chỗ Phượng trốn việc nghỉ một lát. Sợ trống người thì sẽ có chuyện nên mấy nhân viên chỉ dám thay phiên nhau xả hơi vài phút rồi về vị trí.
Trong lúc Phượng tập trung điều khiển dàn âm thanh, hai nhân viên nữ phía sau thủ thỉ buôn chuyện.
“Này, lúc nãy tôi nhìn thấy hot girl Hoàng Anh đấy.”
“Ở bữa tiệc này á? Có nhầm không? Hoàng Anh tai tiếng vậy mà Mike vẫn mời á?”
Nghe thấy từ khóa quan trọng, Phượng dừng việc trong tay lại, lỗ tai vểnh lên.
“Không. Cũng ở resort của chúng ta, nhưng không tham dự tiệc của Mike.”
Cô ấy giải thích thêm.
“Hình như Hoàng Anh đang cặp với “Hải con”.”
Cô bạn thốt lên.
“Con trai của “Chúa mỏ Quảng Ninh” đó hả? Khiếp, “Hải con” nghiện lòi mắt, ăn chơi cả đất cảng biết danh. Hoàng Anh vốn theo hình tượng trong sáng mà. Tại sao…”
“Còn trong sáng gì nữa! Phốt phát ngập đầu rồi. Hình như “Hải con” tổ chức tiệc trên du thuyền đấy. Hoàng Anh cùng nhóm của anh ta thuê phòng ở đây để vứt hành lý thôi thì phải. Còn người thì “đi lướt” rồi.”
Nán lại hai phút thì hai cô nhân viên rời đi. Sau đó Phượng cũng không thu được thêm thông tin nào khác.
Thì ra là vậy. Điều đó giải thích cho sự xuất hiện của Hoàng Anh ở sảnh, cô ta có ngông nghênh khoe khoang về một người tên Hải. Mà hắn ta còn là con trai của “Chúa mỏ Quảng Ninh”. Thì Hoàng Anh thực sự được thể diện.
Phượng có một khúc mắc.
Kiếp trước cho tới lúc cô chết, Hoàng Anh chưa từng có bạn trai. Và dường như cô ta chẳng có nhu cầu yêu đương, hay có đối tượng nào ngoài cái đuôi ngoan ngoãn Tuấn ở bên cả.
Kiếp này có gì khác?
Phượng lóe lên một suy nghĩ.
Kiếp trước sự nghiệp của Hoàng Anh vô cùng thuận lợi. Ngay cả việc làm ăn của gia đình Tiến Phước cũng thế.
Nhưng kiếp này, Hoàng Anh gặp scandal và bị tẩy chay. Công ty Tiến Phước gặp liên lụy.
Bạn trai của Hoàng Anh là con trai của một đại gia mỏ, cùng lĩnh vực với ông Phước. Liệu có liên kết nào giữa hai vấn đề này không?
Phượng chưa dám chắc.
Vì thế Phượng cũng thay chiếc váy chiffon bồng bềnh ra, khoác lên bộ váy trắng đơn giản.
Từng nhóm nam thanh nữ tú lần lượt xuất hiện.
Tiệc ở bể bơi thì mặc gì? Tất nhiên là đồ bơi và bikini rồi.
Nhìn các mỹ nữ không ai là không ai là không sở hữu thân hình bốc lửa, Phượng nhìn lại mình. Mặc váy ngắn, trông cô chẳng khác nào nhân viên nhặt bóng ở sân tennis.
Phượng bắt đầu nhớ lại lời tỏ tình của anh chỉ mới diễn ra cách đây không lâu.
Là cô hoang tưởng hay anh có vấn đề thị lực. Ngày ngày vây quanh bởi oanh oanh yến yến thế này, làm sao anh có thể để ý tới người có diện mạo quần chúng như cô?
Nhưng không thể phủ nhận, kể từ lúc vũ hội kết thúc, người cô lâng lâng như bước trên mây và gò má thì đỏ bừng.
Có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hút của anh. Nhất là khi anh đã làm nhiều chuyện vì cô đến vậy.
“Cười ngu cái gì vậy? Cho anh cười với.”
Giọng đùa nham nhở của Lợi kéo cô về hiện thực. Yến tiệc kết thúc, Lợi cũng theo đoàn ra phục vụ tại bể bơi.
Phượng tắt cười, làm bộ khó chịu nhìn Lợi.
“Âu phục còn tạm chấp nhận được. Mặc áo phông thì lại hóa thành anh chàng lau cốc rồi.”
Anh Lợi không phục.
“Cái mẽ đẹp trai chỉ là x.ác thịt trần tục. Vẻ đẹp của anh nằm ở nhân cách, cô hiểu không?”
Nhạc hội bên bể bơi ít trang trọng hơn nhiều. DJ chơi nhạc ở trên sân khấu, khách mời toàn những người trẻ tuổi, tự do bắt cặp, trò chuyện với nhau. Nhân viên sự kiện nhàn, vì thế Phượng và anh Lợi mới có thời gian đứng một bên tán dóc.
Anh Lợi cân nhắc một lát rồi hỏi cô:
“Cái người mời cô nhảy là ai thế?”
Cô hơi ngượng, không biết trả lời thế nào nên không nói. Anh Lợi hỏi tiếp, cộc lốc hệt phong cách của anh.
“Về rồi à?”
Phượng gật đầu. Anh có một buổi họp đầu giờ sáng mai ở trụ sở CCorp. Nên anh cần trở về Hà Nội ngay trong đêm. Trước khi đi, anh đã qua giải thích và tạm biệt cô.
Nhìn vẻ mặt mê trai của Phượng, anh Lợi chép miệng:
“Tin mừng là, anh không biết người này. Chứng tỏ vị đó không phải một tay ăn chơi đàng đ.iếm. Tin xấu là…cô có biết người này là ai, như thế nào không?”
Bàn tay xoa đầu của Phượng khựng lại. Niềm vui trong lòng cô cũng tan biến hoàn toàn.
Vừa nãy khi anh ngỏ lời, cô vì xúc động mà quên bẵng mất một chuyện quan trọng.
Anh xuất hiện trong buổi tiệc, tức là anh được mời. Bằng sự nồng nhiệt của Mike và đám khách dành cho anh, chứng minh anh là một nhân vật quan trọng.
Nhưng Phượng đã xem danh sách khách VIP hàng chục lần, không đoán nổi cái tên nào trong đó là anh.
Phượng biết mình không thể trả lời câu hỏi của anh Lợi. Cô đi ra sau sân khấu, tiếp tục nhiệm vụ chỉ đạo âm thanh của mình.
Trong lúc khách mời tiệc tùng, nhân viên phục vụ ai bận việc của người nấy.
Đồng hồ còn mười phút nữa là điểm mười hai giờ đêm. Vậy mà mấy trăm vị khách chẳng ai giống như cần nghỉ ngơi cả.
Họ không, nhưng nhân viên thì có.
Cánh gà cạnh dàn âm thanh của Phượng là nơi kín đáo nhất. Thỉnh thoảng có vài nhân viên vì mệt quá, tranh thủ ra chỗ Phượng trốn việc nghỉ một lát. Sợ trống người thì sẽ có chuyện nên mấy nhân viên chỉ dám thay phiên nhau xả hơi vài phút rồi về vị trí.
Trong lúc Phượng tập trung điều khiển dàn âm thanh, hai nhân viên nữ phía sau thủ thỉ buôn chuyện.
“Này, lúc nãy tôi nhìn thấy hot girl Hoàng Anh đấy.”
“Ở bữa tiệc này á? Có nhầm không? Hoàng Anh tai tiếng vậy mà Mike vẫn mời á?”
Nghe thấy từ khóa quan trọng, Phượng dừng việc trong tay lại, lỗ tai vểnh lên.
“Không. Cũng ở resort của chúng ta, nhưng không tham dự tiệc của Mike.”
Cô ấy giải thích thêm.
“Hình như Hoàng Anh đang cặp với “Hải con”.”
Cô bạn thốt lên.
“Con trai của “Chúa mỏ Quảng Ninh” đó hả? Khiếp, “Hải con” nghiện lòi mắt, ăn chơi cả đất cảng biết danh. Hoàng Anh vốn theo hình tượng trong sáng mà. Tại sao…”
“Còn trong sáng gì nữa! Phốt phát ngập đầu rồi. Hình như “Hải con” tổ chức tiệc trên du thuyền đấy. Hoàng Anh cùng nhóm của anh ta thuê phòng ở đây để vứt hành lý thôi thì phải. Còn người thì “đi lướt” rồi.”
Nán lại hai phút thì hai cô nhân viên rời đi. Sau đó Phượng cũng không thu được thêm thông tin nào khác.
Thì ra là vậy. Điều đó giải thích cho sự xuất hiện của Hoàng Anh ở sảnh, cô ta có ngông nghênh khoe khoang về một người tên Hải. Mà hắn ta còn là con trai của “Chúa mỏ Quảng Ninh”. Thì Hoàng Anh thực sự được thể diện.
Phượng có một khúc mắc.
Kiếp trước cho tới lúc cô chết, Hoàng Anh chưa từng có bạn trai. Và dường như cô ta chẳng có nhu cầu yêu đương, hay có đối tượng nào ngoài cái đuôi ngoan ngoãn Tuấn ở bên cả.
Kiếp này có gì khác?
Phượng lóe lên một suy nghĩ.
Kiếp trước sự nghiệp của Hoàng Anh vô cùng thuận lợi. Ngay cả việc làm ăn của gia đình Tiến Phước cũng thế.
Nhưng kiếp này, Hoàng Anh gặp scandal và bị tẩy chay. Công ty Tiến Phước gặp liên lụy.
Bạn trai của Hoàng Anh là con trai của một đại gia mỏ, cùng lĩnh vực với ông Phước. Liệu có liên kết nào giữa hai vấn đề này không?
Phượng chưa dám chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.