Chương 112: Trận Chiến Cuối Cùng
Khuê Gia
25/05/2024
Cuộc đời Phượng là những chuỗi ngày phiêu lưu cược mạng.
Nếu đây là một bộ phim hành động, và cô là nhân vật chính sức mạnh vô song thì ắt hẳn mỗi ngày là một cuộc mạo hiểm thú vị. Nhưng cô lại không phải.
Cô không sở hữu siêu năng lực. Cô là kẻ đứng cuối của chuỗi thức ăn. Nghèo túng, yếu thế và nhợt nhạt.
Vào buổi sáng tại đồn cảnh sát, sau khi may mắn thoát chết trong gang tấc tại Panarea. Đáng lẽ cô phải vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Khi mới sống lại, cô đã cho rằng thoát khỏi nanh vuốt của Đạt, toàn thân cô sẽ nhẹ nhõm như được chắp cánh bay lên. Vì cô đã được giải thoát.
Nhưng không.
Lúc ngồi một mình trên băng ghế lạnh lẽo tại đồn công an, cô đã run sợ. Cảm giác như bị ném vào cái giếng cạn sâu vạn trượng. Từ đáy ngẩng đầu lên có thể trông thấy miệng giếng. Hy vọng ngay trước mắt nhưng chẳng thể nào bám lấy. Tất cả những gì cô có thể làm là chết lặng dưới giếng sâu, thấp thỏm chờ ngày khai tử.
Nỗi ám ảnh này sinh ra bởi Phượng biết nguy cơ chưa được giải trừ tận gốc. Thêm vào đó, giờ cô không còn khả năng chuẩn bị cho tương lai. Khi thảm cảnh ấy tái diễn, cô sẽ rơi vào tình huống bị động, vô phương phòng vệ.
Khi Minh đưa cô về nhà, cô đã yêu cầu Minh giữ kín chuyện này với anh. Đây cũng chính là lý do cô không dám mở miệng tiếp nhận anh. Cô sợ một ngày cô đi mất, sẽ phải bỏ anh một mình. Cô không muốn anh lún quá sâu.
Cô nhắm nghiền hai mắt.
Không giống như cô, chúng đã có sự chuẩn bị.
Trước khi lên xe, chúng kiểm tra kỹ xem trên người cô mang theo điện thoại hay bất cứ thiết bị liên lạc, định vị nào không.
Chúng có hai người. Một kẻ lái xe. Tên còn lại ngồi ghế sau để kiểm soát cô.
Chúng buộc hai tay cô ra phía trước bằng dây rút nhựa. Thít chặt tới mức làm trầy da hai cổ tay. Trùm một túi vải đen lên đầu cô, trên xe mở liên khúc nhạc đỏ âm lượng to nhức cả tai. Khiến cô không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ thứ gì.
Mục đích của hành động này là để cô không phán đoán được địa điểm bắt cóc hay ghi nhớ cung đường chúng dẫn cô đi.
Ngồi trong xe mà tên ngồi cạnh cô phì phèo hút thuốc. Dù bị túi đen cản tầm nhìn, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của hắn lướt khắp người cô, từ đầu đến chân. Thô bỉ đánh giá cơ thể cô, như thể muốn lột sạch đồ của cô vậy.
Hai tên trao đổi ánh mắt với nhau, cười khẩy một tiếng. Tên ngồi sau rít một hơi thuốc, phả khói vào mặt cô.
Đường khuya thông thoáng. Cô không đoán nổi chúng đi đường nào. Chúng cố tình trêu người, phóng nhanh phanh gấp để cô mất đà chao đảo. Chúng muốn nhìn cô sợ hãi thút thít.
Nhưng từ đầu tới cuối, kể cả lúc mất đà mà trán đập mạnh vào cửa kính, cô vẫn lặng thinh, không hé răng một lời. Nếu không phải lúc chúng cua gấp cô đưa tay bám lên ghế trước thì chúng còn tưởng mình lỡ bắt nhầm một con manocanh.
Cảm thấy không còn mấy hứng thú, chúng chuyên tâm lái xe thẳng tới địa điểm hẹn trước, chán chẳng buồn chọc ghẹo cô nữa.
Sau khoảng 1 tiếng, xe đi chậm dần rồi đỗ kịch lại.
Một tên giật cổ áo cô, lôi xềnh xệch đi. Với chiếc túi vải đen trên đầu, cô cảm giác như mình là con tin bị nhóm khủng bố cực đoan bắt giữ. Nếu lát nữa chúng ghi hình hành quyết cô, thì đúng là vậy rồi.
Hắn kéo vừa nhanh vừa mạnh, không để ý tới việc cô không có khả năng nhìn đường. Chúng lôi kéo khiến cô vấp vào bậc thang lão đảo suýt ngã. Ống đồng đau điếng, cô chỉ muốn rít lên. Nhưng cô cắn môi gắng để bản thân không phát ra tiếng. Chẳng buồn phủi bụi trên quần, cô tiếp tục đi như không có chuyện gì.
Hai tên bắt cóc nhíu mày nhìn nhau. Con tin im lặng như thế này lần đầu chúng thấy. Không giống cô ca sĩ mới nổi kia, lúc bị bắt tới kêu gào giãy dụa khiến chúng phải đập cho vài cái mới chịu im.
Nếu lúc này Phượng nghe được suy nghĩ của chúng, ắt hẳn sẽ cười vang thành tiếng. Nếu tính cả số lần của kiếp trước, đặt cho cô danh hiệu “Cô gái vàng trong làng bắt cóc” cũng không ngoa.
Phượng cảm giác rõ ràng, con đường dưới chân cô từ đất đã chuyển sang đổ bê tông. Cô đang bước vào một khu nhà kho lớn nào đó. Trong này có rất nhiều người. Cô ngửi thấy mùi hôi đặc trưng trên cơ thể đàn ông và khói thuốc lá nồng nặc.
Đồng thời cảm nhận được vô số ánh mắt bắn về phía mình. Từng đốt xương sống của cô cứng lại như hóa đá. Bước chân trở nên máy móc như một con robot.
Phượng bỗng nhận ra mùi hương và không gian bức bách này sao mà quen thuộc. Phải rồi, cô đã từng phải hứng chịu nó một lần. Đáng buồn thay, đó là những trải nghiệm cuối cùng của cô trước khi lìa xa cõi đời.
Mùi thuốc là đặc sệt quyện cùng hơi thở u ám bẩn thỉu trên cơ thể bốc mùi tanh của máu và dịch cơ thể. Đè nặng lên sự nhục nhã đớn hèn của cô là điệu cười man rợ sung sướng của đám mặt người dạ thú.
Nỗi ám ảnh khủng khiếp ấy ập xuống như cơn đại hồng thủy. Nhấn chìm, đánh sập, hủy hoại Phượng.
Cô đã đúng.
Dù cô có nỗ lực tới đâu, cũng không thể kháng cự sức mạnh của số phận. Tất cả, lại quay trở về hướng đi cũ.
—
Đi thêm một đoạn, mùi hôi cũng như hơi thở đậm đặc nhạt dần. Đột nhiên một tiếng ruỳnh đập mạnh sau lưng. Phượng giật thót. Sau khi hồi hồn, cô nhận ra sau lưng mình có một cánh cửa. Kẻ nào đó vừa mạnh tay sập cửa lại.
Dựa vào độ vang của âm thanh. Cô đoán rằng mình đang ở trong một không gian lớn. Có thể là nhà kho hoặc một cái xưởng bỏ trống nào đó.
Nhà kho này có hai gian. Khu đầu tiên cô vừa đi qua. Hôi tanh mùi cơ thể đặc trưng của nam giới cùng mùi thuốc lá và cồn.
Bọn họ không phát ra nhiều tiếng ồn. Cô nhạy cảm cảm nhận được hàng chục con mắt chòng chọc nhìn theo mình. Có kẻ không kìm được mà huýt sáo.
Cô phỏng đoán gian phòng đầu tiên có nhiều gã đang ngồi. Dù không dám chắc chính xác là bao nhiêu. Nhưng dựa vào hơi người nồng đậm, cô đoán chúng thường xuyên tụ tập ở đây. Giống như một hang ổ.
Không phải một nơi ngẫu nhiên bọn bắt cóc lôi cô tới vì tiện đường – giống như lần Dương bắt cóc cô. Nếu đám bắt cóc có nhiều người, và chúng càng thân thuộc với địa điểm bao nhiêu thì cơ hội tẩu thoát của cô càng thấp.
Khi cánh cửa sập lại sau lưng Phượng. Cô biết mình đã tiến vào gian phòng thứ hai.
Tên bắt cóc kéo cô ra giữa sàn. Hắn bất ngờ đá đầu gối khiến cô ngã quỳ xuống đất. Hai đầu gối dằn mạnh lên sàn, Phượng nhịn đau không lên tiếng.
Ngay khi Phượng nhăn mặt, cắn môi để ngăn mình kêu lên. Chuỗi âm thanh kim loại ma sát vang khắp không gian. Nó đang tiến lại gần cô. Càng lúc, càng sát lại.
Cùng với đó là tiếng lạch cạch tuần tự gõ xuống sàn. Phượng đoán, là tiếng phát ra từ giày cao gót.
Đột nhiên, chất kim loại lạnh lẽo nặng trịch rơi mạnh trên vai cô. Phượng nhíu mày, bặm môi không lên tiếng. Cô có thể cảm nhận được ánh nhìn hắt xuống từ trên đỉnh đầu. Một ánh mắt tràn đầy hận ý.
Kẻ đó nhấc món đồ kim loại lên xuống, đập liên tục lên vai Phượng. Hắn không cố tình ra lực mạnh, nhưng với sức nặng của kim loại dày đặc ruột, lực tác động liên tiếp xuống một bên vai khiến cô buốt tới tận xương.
Thứ hung khí đột nhiên đổi hướng, di chuyển từ trên vai cô, trượt trên gờ xương quai xanh, chọc vào cuống họng. Ép cô chỉ có thể ngửa đầu chịu đựng nó.
Giờ thì Phượng có thể đoán được, thứ hành hạ vai cô là một cây côn bằng sắt. Đường kính ba centimet, đặc ruột.
Đầu gậy móc vào mép túi vải trùm đầu cô, giật lên.
Phượng nheo mắt. Nhất thời không thích nghi được với ánh sáng. Cô hơi gục đầu, mái tóc rối rũ trước trán.
Mắt cô dõi xuống nền xi măng, một đôi cao gót gắn đá lấp lánh ngay trước mặt cô. Mười đầu ngón chân sơn đỏ chót, bóng tới mức cô ngỡ rằng có thể soi được ảnh mình trong đó.
Phượng ngẩng đầu lên. Cô gái ngạo nghễ khinh bỉ nhìn Phượng từ trên xuống. Mái tóc bạch kim buông dài sau lưng, trên người diện bộ đồ vô cùng bốc lửa.
Phượng cong môi, chẳng hề ngạc nhiên.
“Hoàng Anh.”
Cô quỳ dưới đất, hai tay trói chặt. Hoàng Anh cầm gậy sắt gạt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn cô ta.
Ngay lần đầu gặp mặt, cứ như họ đã định sẵn phải thành kẻ thù. Kẻ trên trời, người dưới đất.
Phượng lòng cười thầm nhưng mặt không biến sắc. Đây sẽ là ván đấu cuối cùng, quyết định số mệnh của cả hai.
Nếu đây là một bộ phim hành động, và cô là nhân vật chính sức mạnh vô song thì ắt hẳn mỗi ngày là một cuộc mạo hiểm thú vị. Nhưng cô lại không phải.
Cô không sở hữu siêu năng lực. Cô là kẻ đứng cuối của chuỗi thức ăn. Nghèo túng, yếu thế và nhợt nhạt.
Vào buổi sáng tại đồn cảnh sát, sau khi may mắn thoát chết trong gang tấc tại Panarea. Đáng lẽ cô phải vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Khi mới sống lại, cô đã cho rằng thoát khỏi nanh vuốt của Đạt, toàn thân cô sẽ nhẹ nhõm như được chắp cánh bay lên. Vì cô đã được giải thoát.
Nhưng không.
Lúc ngồi một mình trên băng ghế lạnh lẽo tại đồn công an, cô đã run sợ. Cảm giác như bị ném vào cái giếng cạn sâu vạn trượng. Từ đáy ngẩng đầu lên có thể trông thấy miệng giếng. Hy vọng ngay trước mắt nhưng chẳng thể nào bám lấy. Tất cả những gì cô có thể làm là chết lặng dưới giếng sâu, thấp thỏm chờ ngày khai tử.
Nỗi ám ảnh này sinh ra bởi Phượng biết nguy cơ chưa được giải trừ tận gốc. Thêm vào đó, giờ cô không còn khả năng chuẩn bị cho tương lai. Khi thảm cảnh ấy tái diễn, cô sẽ rơi vào tình huống bị động, vô phương phòng vệ.
Khi Minh đưa cô về nhà, cô đã yêu cầu Minh giữ kín chuyện này với anh. Đây cũng chính là lý do cô không dám mở miệng tiếp nhận anh. Cô sợ một ngày cô đi mất, sẽ phải bỏ anh một mình. Cô không muốn anh lún quá sâu.
Cô nhắm nghiền hai mắt.
Không giống như cô, chúng đã có sự chuẩn bị.
Trước khi lên xe, chúng kiểm tra kỹ xem trên người cô mang theo điện thoại hay bất cứ thiết bị liên lạc, định vị nào không.
Chúng có hai người. Một kẻ lái xe. Tên còn lại ngồi ghế sau để kiểm soát cô.
Chúng buộc hai tay cô ra phía trước bằng dây rút nhựa. Thít chặt tới mức làm trầy da hai cổ tay. Trùm một túi vải đen lên đầu cô, trên xe mở liên khúc nhạc đỏ âm lượng to nhức cả tai. Khiến cô không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ thứ gì.
Mục đích của hành động này là để cô không phán đoán được địa điểm bắt cóc hay ghi nhớ cung đường chúng dẫn cô đi.
Ngồi trong xe mà tên ngồi cạnh cô phì phèo hút thuốc. Dù bị túi đen cản tầm nhìn, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của hắn lướt khắp người cô, từ đầu đến chân. Thô bỉ đánh giá cơ thể cô, như thể muốn lột sạch đồ của cô vậy.
Hai tên trao đổi ánh mắt với nhau, cười khẩy một tiếng. Tên ngồi sau rít một hơi thuốc, phả khói vào mặt cô.
Đường khuya thông thoáng. Cô không đoán nổi chúng đi đường nào. Chúng cố tình trêu người, phóng nhanh phanh gấp để cô mất đà chao đảo. Chúng muốn nhìn cô sợ hãi thút thít.
Nhưng từ đầu tới cuối, kể cả lúc mất đà mà trán đập mạnh vào cửa kính, cô vẫn lặng thinh, không hé răng một lời. Nếu không phải lúc chúng cua gấp cô đưa tay bám lên ghế trước thì chúng còn tưởng mình lỡ bắt nhầm một con manocanh.
Cảm thấy không còn mấy hứng thú, chúng chuyên tâm lái xe thẳng tới địa điểm hẹn trước, chán chẳng buồn chọc ghẹo cô nữa.
Sau khoảng 1 tiếng, xe đi chậm dần rồi đỗ kịch lại.
Một tên giật cổ áo cô, lôi xềnh xệch đi. Với chiếc túi vải đen trên đầu, cô cảm giác như mình là con tin bị nhóm khủng bố cực đoan bắt giữ. Nếu lát nữa chúng ghi hình hành quyết cô, thì đúng là vậy rồi.
Hắn kéo vừa nhanh vừa mạnh, không để ý tới việc cô không có khả năng nhìn đường. Chúng lôi kéo khiến cô vấp vào bậc thang lão đảo suýt ngã. Ống đồng đau điếng, cô chỉ muốn rít lên. Nhưng cô cắn môi gắng để bản thân không phát ra tiếng. Chẳng buồn phủi bụi trên quần, cô tiếp tục đi như không có chuyện gì.
Hai tên bắt cóc nhíu mày nhìn nhau. Con tin im lặng như thế này lần đầu chúng thấy. Không giống cô ca sĩ mới nổi kia, lúc bị bắt tới kêu gào giãy dụa khiến chúng phải đập cho vài cái mới chịu im.
Nếu lúc này Phượng nghe được suy nghĩ của chúng, ắt hẳn sẽ cười vang thành tiếng. Nếu tính cả số lần của kiếp trước, đặt cho cô danh hiệu “Cô gái vàng trong làng bắt cóc” cũng không ngoa.
Phượng cảm giác rõ ràng, con đường dưới chân cô từ đất đã chuyển sang đổ bê tông. Cô đang bước vào một khu nhà kho lớn nào đó. Trong này có rất nhiều người. Cô ngửi thấy mùi hôi đặc trưng trên cơ thể đàn ông và khói thuốc lá nồng nặc.
Đồng thời cảm nhận được vô số ánh mắt bắn về phía mình. Từng đốt xương sống của cô cứng lại như hóa đá. Bước chân trở nên máy móc như một con robot.
Phượng bỗng nhận ra mùi hương và không gian bức bách này sao mà quen thuộc. Phải rồi, cô đã từng phải hứng chịu nó một lần. Đáng buồn thay, đó là những trải nghiệm cuối cùng của cô trước khi lìa xa cõi đời.
Mùi thuốc là đặc sệt quyện cùng hơi thở u ám bẩn thỉu trên cơ thể bốc mùi tanh của máu và dịch cơ thể. Đè nặng lên sự nhục nhã đớn hèn của cô là điệu cười man rợ sung sướng của đám mặt người dạ thú.
Nỗi ám ảnh khủng khiếp ấy ập xuống như cơn đại hồng thủy. Nhấn chìm, đánh sập, hủy hoại Phượng.
Cô đã đúng.
Dù cô có nỗ lực tới đâu, cũng không thể kháng cự sức mạnh của số phận. Tất cả, lại quay trở về hướng đi cũ.
—
Đi thêm một đoạn, mùi hôi cũng như hơi thở đậm đặc nhạt dần. Đột nhiên một tiếng ruỳnh đập mạnh sau lưng. Phượng giật thót. Sau khi hồi hồn, cô nhận ra sau lưng mình có một cánh cửa. Kẻ nào đó vừa mạnh tay sập cửa lại.
Dựa vào độ vang của âm thanh. Cô đoán rằng mình đang ở trong một không gian lớn. Có thể là nhà kho hoặc một cái xưởng bỏ trống nào đó.
Nhà kho này có hai gian. Khu đầu tiên cô vừa đi qua. Hôi tanh mùi cơ thể đặc trưng của nam giới cùng mùi thuốc lá và cồn.
Bọn họ không phát ra nhiều tiếng ồn. Cô nhạy cảm cảm nhận được hàng chục con mắt chòng chọc nhìn theo mình. Có kẻ không kìm được mà huýt sáo.
Cô phỏng đoán gian phòng đầu tiên có nhiều gã đang ngồi. Dù không dám chắc chính xác là bao nhiêu. Nhưng dựa vào hơi người nồng đậm, cô đoán chúng thường xuyên tụ tập ở đây. Giống như một hang ổ.
Không phải một nơi ngẫu nhiên bọn bắt cóc lôi cô tới vì tiện đường – giống như lần Dương bắt cóc cô. Nếu đám bắt cóc có nhiều người, và chúng càng thân thuộc với địa điểm bao nhiêu thì cơ hội tẩu thoát của cô càng thấp.
Khi cánh cửa sập lại sau lưng Phượng. Cô biết mình đã tiến vào gian phòng thứ hai.
Tên bắt cóc kéo cô ra giữa sàn. Hắn bất ngờ đá đầu gối khiến cô ngã quỳ xuống đất. Hai đầu gối dằn mạnh lên sàn, Phượng nhịn đau không lên tiếng.
Ngay khi Phượng nhăn mặt, cắn môi để ngăn mình kêu lên. Chuỗi âm thanh kim loại ma sát vang khắp không gian. Nó đang tiến lại gần cô. Càng lúc, càng sát lại.
Cùng với đó là tiếng lạch cạch tuần tự gõ xuống sàn. Phượng đoán, là tiếng phát ra từ giày cao gót.
Đột nhiên, chất kim loại lạnh lẽo nặng trịch rơi mạnh trên vai cô. Phượng nhíu mày, bặm môi không lên tiếng. Cô có thể cảm nhận được ánh nhìn hắt xuống từ trên đỉnh đầu. Một ánh mắt tràn đầy hận ý.
Kẻ đó nhấc món đồ kim loại lên xuống, đập liên tục lên vai Phượng. Hắn không cố tình ra lực mạnh, nhưng với sức nặng của kim loại dày đặc ruột, lực tác động liên tiếp xuống một bên vai khiến cô buốt tới tận xương.
Thứ hung khí đột nhiên đổi hướng, di chuyển từ trên vai cô, trượt trên gờ xương quai xanh, chọc vào cuống họng. Ép cô chỉ có thể ngửa đầu chịu đựng nó.
Giờ thì Phượng có thể đoán được, thứ hành hạ vai cô là một cây côn bằng sắt. Đường kính ba centimet, đặc ruột.
Đầu gậy móc vào mép túi vải trùm đầu cô, giật lên.
Phượng nheo mắt. Nhất thời không thích nghi được với ánh sáng. Cô hơi gục đầu, mái tóc rối rũ trước trán.
Mắt cô dõi xuống nền xi măng, một đôi cao gót gắn đá lấp lánh ngay trước mặt cô. Mười đầu ngón chân sơn đỏ chót, bóng tới mức cô ngỡ rằng có thể soi được ảnh mình trong đó.
Phượng ngẩng đầu lên. Cô gái ngạo nghễ khinh bỉ nhìn Phượng từ trên xuống. Mái tóc bạch kim buông dài sau lưng, trên người diện bộ đồ vô cùng bốc lửa.
Phượng cong môi, chẳng hề ngạc nhiên.
“Hoàng Anh.”
Cô quỳ dưới đất, hai tay trói chặt. Hoàng Anh cầm gậy sắt gạt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn cô ta.
Ngay lần đầu gặp mặt, cứ như họ đã định sẵn phải thành kẻ thù. Kẻ trên trời, người dưới đất.
Phượng lòng cười thầm nhưng mặt không biến sắc. Đây sẽ là ván đấu cuối cùng, quyết định số mệnh của cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.