Chương 33: Con rùa ham tiền, em đợi đấy!
Điệp Cửu
09/09/2018
Đường Vũ cười khẩy: “Cô có nhầm không vậy, đây rõ ràng là nhà Tiêu Hằng.”
“Nhà A Hằng cũng chính là nhà của tôi.”
“Cô gả cho anh tôi lúc nào vậy, tôi thân là em trai lại không biết?”
Trương Ngọc Lai nghẹn họng.
Tiêu Hằng cũng không nói được lời nào, bọn họ vẫn mới ở giai đoạn sống chung trước hôn nhân...
Xem ra anh phải mau chóng rước bà xã đại nhân về mới được, tránh cho tên nhãi này coi thường vợ yêu của anh.
Cuối cùng Đường Vũ vẫn không thể tìm được Châu Lộ Lộ. Dù anh có làm cách nào thì Trương Ngọc Lai vẫn không chịu nói cho anh biết cô đang ở đâu.
Anh canh trừng trước cửa nhà cô bốn ngày liền mà cô không một lần về nhà.
Những lời đe dọa khiến cô sợ mất mật mà xuất hiện ngay lập tức chỉ vì điện thoại không gọi được mà cũng không có cơ hội mà nói ra.
Gần đây nhân viên của Lộ Vũ gần đây rất căng thẳng, tổng tài thân thiện phóng khoáng của bọn họ cứ như là ăn phải mìn, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng, bất cứ người nào lọt vào mắt anh cũng có thể bị anh mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Hôm trước có một nữ nhân viên bị anh mắng đến phát khóc hôm sau vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy nhanh như gió.
Cho nên bất kể là ai cũng tận lực làm cho sự tồn tại của mình giảm xuống con số không. Chẳng may bị anh để ý thì chỉ có thể ước gì trên đất bỗng xuất hiện một cái lỗ mà chui xuống.
Đương nhiên ngoại trừ một số người như trợ lý tổng tài Lục Viễn Phương lại như ‘phu nhân tổng tài tương lai’ Vương Giai Hi.
Vừa nhắc đến, tào tháo lập tức xuất hiện.
Hôm nay Vương Giai Hi mặc một bộ sườn sám màu đỏ rực rỡ bước xuống từ một chiếc BMW cũng rực rỡ chẳng kém.
Không khí căng thẳng ở công ty dường như chẳng ảnh hưởng chút nào đến cô ta, giống như chốn không người mà đi thẳng về phía thang máy lên phòng tổng tài.
Nếu là bình thường thì chắc chắn bọn họ sẽ bàn tán đôi ba câu nhưng bởi vì gần đây đại boss quá đáng sợ cho nên một câu cũng không dám nói.
Đường Vũ ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt tiều tụy vì mấy ngày nghỉ ngơi không đàng hoàng.
Anh hận nhất là cái cảm giác không thể tìm được cô, không biết cô ở đâu như thế nào như lúc này.
Nó khiến anh bất lực nhưng lại chỉ có thể để mặc nó xâm chiếm con tìm mình.
Không cách nào khống chế…
Theo hiểu biết của anh, Châu Lộ Lộ không có quá nhiều bạn bè, nếu như cô không ở nhà, cũng không ở nhà Trương Ngọc Lai vậy thì…
Đường Vũ chợt đứng phắt dậy.
Anh chợt nhớ đến cha mẹ cô ở thành phố C rất có thể cô đã về đó rồi.
Anh phải tìm cô, cho dù cô không thích anh đi chăng nữa, cũng phải nói cho cô biết, anh thích cô… rất nhiều.
Đường Vũ hạ quyết tâm, cầm áo chuẩn bị ra ngoài bỗng ngoài cửa vang lên tiễng gõ cửa có tiết tấu. Sau đó là cánh cửa bị đẩy ra, dáng người quyến rũ xuất hiện trong tầm mắt.
“Vũ, anh định đi đâu vậy?”
“Liên quan gì đến cô?”
Vương Giai Hi đi đến ôm lấy cánh tay Đường Vũ, nũng nịu nói: “Anh đi chơi với em được không, mấy ngày chẳng thèm liên lạc gì với người ta nhớ anh chết đi được.”
Đường Vũ im lặng rút tay ra.
“Vương tiểu thư, tôi không nghĩ quan hệ của chúng ta thân thiết đến vậy.”
“Không thân thiết với em chẳng lẽ lại thân thiết với cô thư kí tham tiền kia à.” Vương Giai Hi cười nhạt. “Nói cho anh biết, cô ta chẳng yêu thương gì anh đâu, có tiền là cao chạy xa bay rồi.”
Mắt Đường Vũ lóe lên: “Có ý gì?”
Trên đời này có một số người lúc nào cũng tự cho mình thông minh. Mà Vương Giai Hi hiển nhiên chính là loại người này, tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công rồi cho nên thoải mái nói hết: “Em cho cô ta ít tiền để cô ta nghỉ việc, thế là cô ta nhận luôn, còn chẳng cần suy nghĩ nữa cô. Đúng là hạng người trong mắt chỉ có tiền. Sao anh có thể để cô ta ở bên cạnh được chứ, mỗi lần nhìn thấy là cả người không thoải mái.”
“Vương Tiểu thư, có lẽ cô không biết, mỗi lần nhìn thấy cô tôi cũng rất không thoải mái, sau này phiền cô không cần đến tìm tôi nữa.” Đường Vũ lạnh nhạt nói, dứt lời liền xách Vương Giai Hi ném ra ngoài.
Cô gái chết tiệt này, được lắm, giỏi lắm.
Theo đuổi cô lâu như vậy cứ nghĩ rằng cho dù cô chưa thích anh nhưng ít nhất cũng có chút tình cảm với anh.
Hóa ra lâu nay đều là anh tự mình đa tình!
Anh còn chẳng bằng chút tiền cỏn con ấy!
Thật muốn đè cô ra mà dạy dỗ một trận.
Con rùa ham tiền này, em đợi đấy cho tôi!
“Nhà A Hằng cũng chính là nhà của tôi.”
“Cô gả cho anh tôi lúc nào vậy, tôi thân là em trai lại không biết?”
Trương Ngọc Lai nghẹn họng.
Tiêu Hằng cũng không nói được lời nào, bọn họ vẫn mới ở giai đoạn sống chung trước hôn nhân...
Xem ra anh phải mau chóng rước bà xã đại nhân về mới được, tránh cho tên nhãi này coi thường vợ yêu của anh.
Cuối cùng Đường Vũ vẫn không thể tìm được Châu Lộ Lộ. Dù anh có làm cách nào thì Trương Ngọc Lai vẫn không chịu nói cho anh biết cô đang ở đâu.
Anh canh trừng trước cửa nhà cô bốn ngày liền mà cô không một lần về nhà.
Những lời đe dọa khiến cô sợ mất mật mà xuất hiện ngay lập tức chỉ vì điện thoại không gọi được mà cũng không có cơ hội mà nói ra.
Gần đây nhân viên của Lộ Vũ gần đây rất căng thẳng, tổng tài thân thiện phóng khoáng của bọn họ cứ như là ăn phải mìn, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng, bất cứ người nào lọt vào mắt anh cũng có thể bị anh mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Hôm trước có một nữ nhân viên bị anh mắng đến phát khóc hôm sau vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy nhanh như gió.
Cho nên bất kể là ai cũng tận lực làm cho sự tồn tại của mình giảm xuống con số không. Chẳng may bị anh để ý thì chỉ có thể ước gì trên đất bỗng xuất hiện một cái lỗ mà chui xuống.
Đương nhiên ngoại trừ một số người như trợ lý tổng tài Lục Viễn Phương lại như ‘phu nhân tổng tài tương lai’ Vương Giai Hi.
Vừa nhắc đến, tào tháo lập tức xuất hiện.
Hôm nay Vương Giai Hi mặc một bộ sườn sám màu đỏ rực rỡ bước xuống từ một chiếc BMW cũng rực rỡ chẳng kém.
Không khí căng thẳng ở công ty dường như chẳng ảnh hưởng chút nào đến cô ta, giống như chốn không người mà đi thẳng về phía thang máy lên phòng tổng tài.
Nếu là bình thường thì chắc chắn bọn họ sẽ bàn tán đôi ba câu nhưng bởi vì gần đây đại boss quá đáng sợ cho nên một câu cũng không dám nói.
Đường Vũ ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt tiều tụy vì mấy ngày nghỉ ngơi không đàng hoàng.
Anh hận nhất là cái cảm giác không thể tìm được cô, không biết cô ở đâu như thế nào như lúc này.
Nó khiến anh bất lực nhưng lại chỉ có thể để mặc nó xâm chiếm con tìm mình.
Không cách nào khống chế…
Theo hiểu biết của anh, Châu Lộ Lộ không có quá nhiều bạn bè, nếu như cô không ở nhà, cũng không ở nhà Trương Ngọc Lai vậy thì…
Đường Vũ chợt đứng phắt dậy.
Anh chợt nhớ đến cha mẹ cô ở thành phố C rất có thể cô đã về đó rồi.
Anh phải tìm cô, cho dù cô không thích anh đi chăng nữa, cũng phải nói cho cô biết, anh thích cô… rất nhiều.
Đường Vũ hạ quyết tâm, cầm áo chuẩn bị ra ngoài bỗng ngoài cửa vang lên tiễng gõ cửa có tiết tấu. Sau đó là cánh cửa bị đẩy ra, dáng người quyến rũ xuất hiện trong tầm mắt.
“Vũ, anh định đi đâu vậy?”
“Liên quan gì đến cô?”
Vương Giai Hi đi đến ôm lấy cánh tay Đường Vũ, nũng nịu nói: “Anh đi chơi với em được không, mấy ngày chẳng thèm liên lạc gì với người ta nhớ anh chết đi được.”
Đường Vũ im lặng rút tay ra.
“Vương tiểu thư, tôi không nghĩ quan hệ của chúng ta thân thiết đến vậy.”
“Không thân thiết với em chẳng lẽ lại thân thiết với cô thư kí tham tiền kia à.” Vương Giai Hi cười nhạt. “Nói cho anh biết, cô ta chẳng yêu thương gì anh đâu, có tiền là cao chạy xa bay rồi.”
Mắt Đường Vũ lóe lên: “Có ý gì?”
Trên đời này có một số người lúc nào cũng tự cho mình thông minh. Mà Vương Giai Hi hiển nhiên chính là loại người này, tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công rồi cho nên thoải mái nói hết: “Em cho cô ta ít tiền để cô ta nghỉ việc, thế là cô ta nhận luôn, còn chẳng cần suy nghĩ nữa cô. Đúng là hạng người trong mắt chỉ có tiền. Sao anh có thể để cô ta ở bên cạnh được chứ, mỗi lần nhìn thấy là cả người không thoải mái.”
“Vương Tiểu thư, có lẽ cô không biết, mỗi lần nhìn thấy cô tôi cũng rất không thoải mái, sau này phiền cô không cần đến tìm tôi nữa.” Đường Vũ lạnh nhạt nói, dứt lời liền xách Vương Giai Hi ném ra ngoài.
Cô gái chết tiệt này, được lắm, giỏi lắm.
Theo đuổi cô lâu như vậy cứ nghĩ rằng cho dù cô chưa thích anh nhưng ít nhất cũng có chút tình cảm với anh.
Hóa ra lâu nay đều là anh tự mình đa tình!
Anh còn chẳng bằng chút tiền cỏn con ấy!
Thật muốn đè cô ra mà dạy dỗ một trận.
Con rùa ham tiền này, em đợi đấy cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.