Chương 3: Nữ vương
Điệp Cửu
12/05/2018
Đầu bù tóc rối, quần áo chưa thay, mặt chưa rửa... Ôi! Thật là dễ khiến người ta hiểu lầm mà.
Châu Lộ Lộ sống giữa một bầy ‘bà tám’ đương nhiên biết rõ, nếu bộ dạng ‘một đêm không về’ này của cô bị người ta nhìn thấy, không biết là có thể đi xa cỡ nào...
Cũng may, vẫn còn sớm, giờ này cũng chỉ có tổng tài chăm chỉ mới đến công ty mà thôi. Châu Lộ Lộ vội vàng lại lén lút ra khỏi công ty.
Đầu năm nay, làm một nhân viên hiền lành cũng thật là khó khăn nha!
Châu Lộ Lộ về đến nhà, tắm rửa một lượt, lại cáo bệnh xin nghỉ, lúc này mới yên tâm đánh một giấc ngủ bù.
Cũng không biết là đã ngủ bao lâu thì tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên.
“A lô!” Châu Lộ Lộ nhắm mắt trả lời bằng cái giọng ngái ngủ đặc trưng.
“Đã là giờ nào rồi mà cậu còn ngủ hả? Khoan đã, giờ này không phải là cậu nên ở công ty à, Châu Lộ Lộ?”
“Xin nghỉ rồi, cậu gọi tớ có việc gì không?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cậu à? Chị đây đang cần người cùng đi dạo phố, cưng có đi thì dậy mau, cho cưng 1tiếng, 1 tiếng sau gặp tại trung tâm mua sắm Lộ Vũ... tút.. tút...”
Châu Lộ Lộ thấy điện thoại bị tắt đột ngột cũng không giận, bật dậy, làm đẹp với tốc độ nhanh nhất, đúng 1 tiếng sau đã có mặt ở trước cửa trung tâm.
Đừng hỏi tại sao cô lại ngoan ngoãn vậy? Chỉ vì người gọi cô không phải ai ngoài nữ vương Trương Ngọc Lai, bạn thân từ thuở thơ ngây của cô.
Trương Ngọc Lai vốn sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã có thói quen, hễ không vui là càn quét trung tâm mua sắm, mà lần nào cũng phải kéo cô đi bằng được.
Lần này chắc hẳn cũng vậy, nữ vương không vui, cô đương nhiên phải dốc lòng phục vụ.
Quan trọng nhất vẫn là, bây giờ cô cũng rất rất không vui, cũng muốn một lần ‘vung tiền như rác’ nhưng mà nghĩ đến ví tiền mỏng manh của mình nên... nhìn người khác vung tiền vậy!
Châu Lộ Lộ tính tìm một chiếc ghế ngồi chờ Trương Ngọc Lai thì một chiếc xe BWM mui trần đỏ rực lướt đến đến như một cơn gió dừng ngay tại chân cô, tại vì phanh gấp nên để lại trên đường hai vết đen rõ rệt. Châu Lộ Lộ không khỏi toát mồ hôi hột.
Đúng là nữ vương, ngay cả dừng xe cũng thô bạo như vậy!!!
Hôm nay nữ vương mặc một chiếc váy cũng màu đỏ ôm sát lấy cơ thể. Màu đỏ làm tôn lên dáng người duyên dáng cùng làn da trắng nõn. Một đường đi vào đều thu hút mọi ánh nhìn.
Châu Lộ Lộ chỉ mặc váy công sở đơn giản, gián tiếp nhận lấy bao nhiêu ánh mắt, nhưng cũng không hề nao núng. Châu Lộ Lộ ưỡn ngực, thẳng lưng, cảm thấy rất tự hào, đi bên cạnh nữ vương bao nhiêu năm, sớm đã thành thói quen rồi.
“Nữ vương, cậu với Tiêu Hằng lại cãi nhau à?” Tiêu Hằng là bạn trai của Trương Ngọc Lai.
“Cãi nhau? Mình mà còn làm cái việc nhàm chán thế sao?”
“Ồ!” Châu Lộ Lộ cảm thán một tiếng rồi không nói gì thêm khiến Trương Ngọc Lai nghẹn chết.
Châu Lộ Lộ đương nhiên biết, nhưng cô đã khơi mào rồi, Trương Ngọc Lai sẽ tự động nói thôi. Trong lòng Châu Lộ Lộ thầm đếm: 3, 2, 1!
“Tiêu Hằng lại đưa cô thư kí của hắn đi công tác rồi, thật là không coi mình ra gì mà!”
Đấy, cô nói có sai đâu!
“Không phải anh ấy chỉ đi để làm việc thôi sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Nếu chỉ làm việc thì tại sao cũng lôi cô ta đi, hai chỉ có hai người đi chung với nhau, một nam một nữ ai biết được là làm cái gì? Nói anh ta đổi nam thư kí anh ta lại không chịu!”
Trương Ngọc Lai vừa nói một tràng dài vừa ướm một cái áo lên người.
“Đúng là có vấn đề... đẹp lắm.”
Trương Ngọc Lai nghe vậy liền ném chiếc váy cho Châu Lộ Lộ, tiếp tục thử một cái khác.
Châu Lộ Lộ nói: “Sao cậu không đi theo bọn họ để dễ bề quan sát.”
“Hứ! Mình đâu có rảnh đến vậy. Còn chuyện của cậu thì sao? Tiến triển đến đâu rồi?”
Nhắc đến Châu Lộ Lộ lại buồn rầu: “Tiến triển gì chứ, anh ta bị sếp nhà mình doạ cho chạy mất rồi.”
“Hả, lại nữa sao? Đã là lần thứ 3 rồi đấy!” Châu Lộ Lộ bất lực gật đầu.
Cô có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, cô sẽ gặp một vị sếp có sở thích đặc biệt, thích xen vào chuyện riêng tư của nhân viên, mà càng không ngờ được rằng mình sẽ trở thành nạn nhân của cái sở thích quái đản ấy.
Từ khi gặp anh ta, mỗi lần cô đi xem mắt đều không thuận lợi. Cũng không biết anh ta làm cách nào mà tìm được nơi hẹn của cố, mỗi lần đều khiến đối tượng của cô chạy mất dép. Nếu có vô tình gặp ở đâu đó thì cũng sẽ chạy như bị đốt mông vậy.
Thật không biết là anh ta làm cái gì nữa...
“Anh ta có vẻ thích phá cậu nhỉ? Cậu gây thù chuốc oán gì với anh ta chăng?”
Châu Lộ Lộ ngẫm nghĩ, có vẻ như là có thì phải.
Chuyện phải kể đến từ lần đầu tiên cô gặp Đường Vũ, chính tại trung tâm mua sắm Lộ Vũ này.
Châu Lộ Lộ sống giữa một bầy ‘bà tám’ đương nhiên biết rõ, nếu bộ dạng ‘một đêm không về’ này của cô bị người ta nhìn thấy, không biết là có thể đi xa cỡ nào...
Cũng may, vẫn còn sớm, giờ này cũng chỉ có tổng tài chăm chỉ mới đến công ty mà thôi. Châu Lộ Lộ vội vàng lại lén lút ra khỏi công ty.
Đầu năm nay, làm một nhân viên hiền lành cũng thật là khó khăn nha!
Châu Lộ Lộ về đến nhà, tắm rửa một lượt, lại cáo bệnh xin nghỉ, lúc này mới yên tâm đánh một giấc ngủ bù.
Cũng không biết là đã ngủ bao lâu thì tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên.
“A lô!” Châu Lộ Lộ nhắm mắt trả lời bằng cái giọng ngái ngủ đặc trưng.
“Đã là giờ nào rồi mà cậu còn ngủ hả? Khoan đã, giờ này không phải là cậu nên ở công ty à, Châu Lộ Lộ?”
“Xin nghỉ rồi, cậu gọi tớ có việc gì không?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cậu à? Chị đây đang cần người cùng đi dạo phố, cưng có đi thì dậy mau, cho cưng 1tiếng, 1 tiếng sau gặp tại trung tâm mua sắm Lộ Vũ... tút.. tút...”
Châu Lộ Lộ thấy điện thoại bị tắt đột ngột cũng không giận, bật dậy, làm đẹp với tốc độ nhanh nhất, đúng 1 tiếng sau đã có mặt ở trước cửa trung tâm.
Đừng hỏi tại sao cô lại ngoan ngoãn vậy? Chỉ vì người gọi cô không phải ai ngoài nữ vương Trương Ngọc Lai, bạn thân từ thuở thơ ngây của cô.
Trương Ngọc Lai vốn sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã có thói quen, hễ không vui là càn quét trung tâm mua sắm, mà lần nào cũng phải kéo cô đi bằng được.
Lần này chắc hẳn cũng vậy, nữ vương không vui, cô đương nhiên phải dốc lòng phục vụ.
Quan trọng nhất vẫn là, bây giờ cô cũng rất rất không vui, cũng muốn một lần ‘vung tiền như rác’ nhưng mà nghĩ đến ví tiền mỏng manh của mình nên... nhìn người khác vung tiền vậy!
Châu Lộ Lộ tính tìm một chiếc ghế ngồi chờ Trương Ngọc Lai thì một chiếc xe BWM mui trần đỏ rực lướt đến đến như một cơn gió dừng ngay tại chân cô, tại vì phanh gấp nên để lại trên đường hai vết đen rõ rệt. Châu Lộ Lộ không khỏi toát mồ hôi hột.
Đúng là nữ vương, ngay cả dừng xe cũng thô bạo như vậy!!!
Hôm nay nữ vương mặc một chiếc váy cũng màu đỏ ôm sát lấy cơ thể. Màu đỏ làm tôn lên dáng người duyên dáng cùng làn da trắng nõn. Một đường đi vào đều thu hút mọi ánh nhìn.
Châu Lộ Lộ chỉ mặc váy công sở đơn giản, gián tiếp nhận lấy bao nhiêu ánh mắt, nhưng cũng không hề nao núng. Châu Lộ Lộ ưỡn ngực, thẳng lưng, cảm thấy rất tự hào, đi bên cạnh nữ vương bao nhiêu năm, sớm đã thành thói quen rồi.
“Nữ vương, cậu với Tiêu Hằng lại cãi nhau à?” Tiêu Hằng là bạn trai của Trương Ngọc Lai.
“Cãi nhau? Mình mà còn làm cái việc nhàm chán thế sao?”
“Ồ!” Châu Lộ Lộ cảm thán một tiếng rồi không nói gì thêm khiến Trương Ngọc Lai nghẹn chết.
Châu Lộ Lộ đương nhiên biết, nhưng cô đã khơi mào rồi, Trương Ngọc Lai sẽ tự động nói thôi. Trong lòng Châu Lộ Lộ thầm đếm: 3, 2, 1!
“Tiêu Hằng lại đưa cô thư kí của hắn đi công tác rồi, thật là không coi mình ra gì mà!”
Đấy, cô nói có sai đâu!
“Không phải anh ấy chỉ đi để làm việc thôi sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Nếu chỉ làm việc thì tại sao cũng lôi cô ta đi, hai chỉ có hai người đi chung với nhau, một nam một nữ ai biết được là làm cái gì? Nói anh ta đổi nam thư kí anh ta lại không chịu!”
Trương Ngọc Lai vừa nói một tràng dài vừa ướm một cái áo lên người.
“Đúng là có vấn đề... đẹp lắm.”
Trương Ngọc Lai nghe vậy liền ném chiếc váy cho Châu Lộ Lộ, tiếp tục thử một cái khác.
Châu Lộ Lộ nói: “Sao cậu không đi theo bọn họ để dễ bề quan sát.”
“Hứ! Mình đâu có rảnh đến vậy. Còn chuyện của cậu thì sao? Tiến triển đến đâu rồi?”
Nhắc đến Châu Lộ Lộ lại buồn rầu: “Tiến triển gì chứ, anh ta bị sếp nhà mình doạ cho chạy mất rồi.”
“Hả, lại nữa sao? Đã là lần thứ 3 rồi đấy!” Châu Lộ Lộ bất lực gật đầu.
Cô có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, cô sẽ gặp một vị sếp có sở thích đặc biệt, thích xen vào chuyện riêng tư của nhân viên, mà càng không ngờ được rằng mình sẽ trở thành nạn nhân của cái sở thích quái đản ấy.
Từ khi gặp anh ta, mỗi lần cô đi xem mắt đều không thuận lợi. Cũng không biết anh ta làm cách nào mà tìm được nơi hẹn của cố, mỗi lần đều khiến đối tượng của cô chạy mất dép. Nếu có vô tình gặp ở đâu đó thì cũng sẽ chạy như bị đốt mông vậy.
Thật không biết là anh ta làm cái gì nữa...
“Anh ta có vẻ thích phá cậu nhỉ? Cậu gây thù chuốc oán gì với anh ta chăng?”
Châu Lộ Lộ ngẫm nghĩ, có vẻ như là có thì phải.
Chuyện phải kể đến từ lần đầu tiên cô gặp Đường Vũ, chính tại trung tâm mua sắm Lộ Vũ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.