Chương 1:
Ôn Trà
23/04/2024
Tháng chín, Thanh thành.
Ngày thứ ba sau khi khai giảng, Điền Tâm gặp được người đàn ông cô vừa gặp đã yêu, là chủ nhiệm lớp của cô, Giáo sư Văn học, Ôn Tuyển Nho.
Hôm nay chủ nhiệm lớp tổ chức sinh hoạt lớp lần đầu cho sinh viên, mọi người đã tới phòng học từ sớm, tràn ngập hiếu kỳ và nhiệt tình với cuộc sống mới.
Điền Tâm không giống với những sinh viên khác, cô không kích động như bọn họ, còn không nhanh không chậm tới thư viện mượn hai cuốn sách rồi mới chậm rãi đi về phía giảng đường.
Đi tới khúc rẽ, cô bị một bạn học khác đụng trúng làm sách rơi xuống đất. Điền Tâm mới vừa ngồi xổm xuống đất vươn tay ra, đã có một người đàn ông tuấn tú nhặt sách lên trước, đưa cho cô.
“Sách của em này.” Giọng nói trầm thấp lại rất từ tính.
Điền Tâm ngẩng đầu, thấy được một người đàn ông chín chắn anh tuấn, thoạt nhìn đã ba mươi mấy, đeo cặp công văn, thoạt trông ôn văn nhĩ nhã.
Vừa liếc mắt nhìn hắn, Điền Tâm đã cảm thấy trong lòng nổi lên chút rung động, nhất thời quên mất nhận lấy sách.
Cô không biết trong lòng người đàn ông cũng rung động giống cô, vừa thấy gương mặt thiếu nữ, người đàn ông không nhịn được nghĩ tới câu thơ “Mạch mạch nhãn trung ba, doanh doanh hoa thịnh xử”.
Đây là gương mặt không bôi son trét phấn, hệt như hoa sen mọc lên từ trong nước, tự nhiên không cần gia công, nhưng hiển nhiên nếu trang điểm thêm một chút chắc chắn sẽ càng đẹp hơn, là một cô gái khiêm tốn.
Điền Tâm nhìn thấy cảm xúc không rõ vừa lóe lên trong mắt người đàn ông, ý thức được bản thân mình thất thố bèn vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra nhận lấy sách, đôi môi nhỏ cũng hơi mở ra “Cảm ơn…”
Người đàn ông cười nhẹ sau đó xoay người bước lên cầu thang lên lầu
Điền Tâm đi theo phía sau. Đi đi một hồi, phát hiện hai người vẫn luôn đi trên một con đường.
Mãi tới khi đến cửa phòng học người đàn ông mới phát hiện cô gái này là sinh viên lớp mình, lại cười cười nghiêng người cho nữ sinh vào trước.
Điền Tâm ôm sách đi tới chỗ ngồi bên cạnh Ngô Mặc Mặc. Dáng người thanh mảnh của cô lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nam sinh.
Trong lớp xuất hiện một mỹ nữ có khí chất khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Mặc dù phần lớn sinh viên trong lớp là nữ nhưng Điền Tâm vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt phần lớn người.
Lúc này, Ôn Tuyển Nho đi tới, bầu không khí lại càng thêm sống động hẳn lên, đám nữ sinh trong lớp cũng bắt đầu kích động không ngừng.
“Oa, chủ nhiệm lớp thật đẹp trai nha ”
“Ai ya Điền Điền, chủ nhiệm lớp chúng ta đúng là kiểu người đàn ông trưởng thành chín chắn ” Ngô Mặc Mặc kích động nói.
Điền Tâm cười cười, đúng là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, ngay cả cô cũng bắt đầu vô thức chú ý tới hắn.
Ôn Tuyển Nho đặt cặp công văn xuống, nhìn đám sinh viên xung quanh một hồi, cười cười, phát ra giọng nói từ tính.
“Chào các em, thầy là chủ nhiệm lớp các em Ôn Tuyển Nho, đồng thời cũng sẽ là giảng viên dạy môn văn học cổ đại cho các em. Năm nay thầy 38 tuổi, đã có gia đình…”
Phía dưới vang lên đầy tiếng than thở, có nữ sinh xì xào bàn tán “Đã có gia đình, thật đáng tiếc nha.”
Ôn Tuyển Nho cười cười, đây không phải lần đầu hắn gặp phản ứng kiểu vậy, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy cây bút viết tên mình lên bảng trắng.
Điền Tâm tỉ mỉ quan sát Ôn Tuyển Nho. Hắn người cũng như tên, ôn nhuận như ngọc, cao đại khái 1m87, vóc người vừa chuẩn, khi cười lên bên khóe mắt có mấy đường vân nhỏ.
Nhìn Ôn Tuyển Nho mặc áo sơ mi, một bộ ôn tồn lễ độ, Điền Tâm lại càng muốn xé rách lớp vỏ bọc bên ngoài, nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
“Hôm nay thầy muốn làm quen với các em một chút, tiếp theo mời các em tự giới thiệub ản thân…”
Đến phiên Điền Tâm tự giới thiệu, cô bước lên đài, dáng người thướt tha cực kỳ hấp dẫn tầm mắt người khác.
Ngày thứ ba sau khi khai giảng, Điền Tâm gặp được người đàn ông cô vừa gặp đã yêu, là chủ nhiệm lớp của cô, Giáo sư Văn học, Ôn Tuyển Nho.
Hôm nay chủ nhiệm lớp tổ chức sinh hoạt lớp lần đầu cho sinh viên, mọi người đã tới phòng học từ sớm, tràn ngập hiếu kỳ và nhiệt tình với cuộc sống mới.
Điền Tâm không giống với những sinh viên khác, cô không kích động như bọn họ, còn không nhanh không chậm tới thư viện mượn hai cuốn sách rồi mới chậm rãi đi về phía giảng đường.
Đi tới khúc rẽ, cô bị một bạn học khác đụng trúng làm sách rơi xuống đất. Điền Tâm mới vừa ngồi xổm xuống đất vươn tay ra, đã có một người đàn ông tuấn tú nhặt sách lên trước, đưa cho cô.
“Sách của em này.” Giọng nói trầm thấp lại rất từ tính.
Điền Tâm ngẩng đầu, thấy được một người đàn ông chín chắn anh tuấn, thoạt nhìn đã ba mươi mấy, đeo cặp công văn, thoạt trông ôn văn nhĩ nhã.
Vừa liếc mắt nhìn hắn, Điền Tâm đã cảm thấy trong lòng nổi lên chút rung động, nhất thời quên mất nhận lấy sách.
Cô không biết trong lòng người đàn ông cũng rung động giống cô, vừa thấy gương mặt thiếu nữ, người đàn ông không nhịn được nghĩ tới câu thơ “Mạch mạch nhãn trung ba, doanh doanh hoa thịnh xử”.
Đây là gương mặt không bôi son trét phấn, hệt như hoa sen mọc lên từ trong nước, tự nhiên không cần gia công, nhưng hiển nhiên nếu trang điểm thêm một chút chắc chắn sẽ càng đẹp hơn, là một cô gái khiêm tốn.
Điền Tâm nhìn thấy cảm xúc không rõ vừa lóe lên trong mắt người đàn ông, ý thức được bản thân mình thất thố bèn vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra nhận lấy sách, đôi môi nhỏ cũng hơi mở ra “Cảm ơn…”
Người đàn ông cười nhẹ sau đó xoay người bước lên cầu thang lên lầu
Điền Tâm đi theo phía sau. Đi đi một hồi, phát hiện hai người vẫn luôn đi trên một con đường.
Mãi tới khi đến cửa phòng học người đàn ông mới phát hiện cô gái này là sinh viên lớp mình, lại cười cười nghiêng người cho nữ sinh vào trước.
Điền Tâm ôm sách đi tới chỗ ngồi bên cạnh Ngô Mặc Mặc. Dáng người thanh mảnh của cô lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nam sinh.
Trong lớp xuất hiện một mỹ nữ có khí chất khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Mặc dù phần lớn sinh viên trong lớp là nữ nhưng Điền Tâm vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt phần lớn người.
Lúc này, Ôn Tuyển Nho đi tới, bầu không khí lại càng thêm sống động hẳn lên, đám nữ sinh trong lớp cũng bắt đầu kích động không ngừng.
“Oa, chủ nhiệm lớp thật đẹp trai nha ”
“Ai ya Điền Điền, chủ nhiệm lớp chúng ta đúng là kiểu người đàn ông trưởng thành chín chắn ” Ngô Mặc Mặc kích động nói.
Điền Tâm cười cười, đúng là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, ngay cả cô cũng bắt đầu vô thức chú ý tới hắn.
Ôn Tuyển Nho đặt cặp công văn xuống, nhìn đám sinh viên xung quanh một hồi, cười cười, phát ra giọng nói từ tính.
“Chào các em, thầy là chủ nhiệm lớp các em Ôn Tuyển Nho, đồng thời cũng sẽ là giảng viên dạy môn văn học cổ đại cho các em. Năm nay thầy 38 tuổi, đã có gia đình…”
Phía dưới vang lên đầy tiếng than thở, có nữ sinh xì xào bàn tán “Đã có gia đình, thật đáng tiếc nha.”
Ôn Tuyển Nho cười cười, đây không phải lần đầu hắn gặp phản ứng kiểu vậy, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy cây bút viết tên mình lên bảng trắng.
Điền Tâm tỉ mỉ quan sát Ôn Tuyển Nho. Hắn người cũng như tên, ôn nhuận như ngọc, cao đại khái 1m87, vóc người vừa chuẩn, khi cười lên bên khóe mắt có mấy đường vân nhỏ.
Nhìn Ôn Tuyển Nho mặc áo sơ mi, một bộ ôn tồn lễ độ, Điền Tâm lại càng muốn xé rách lớp vỏ bọc bên ngoài, nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
“Hôm nay thầy muốn làm quen với các em một chút, tiếp theo mời các em tự giới thiệub ản thân…”
Đến phiên Điền Tâm tự giới thiệu, cô bước lên đài, dáng người thướt tha cực kỳ hấp dẫn tầm mắt người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.