Chương 21:
Ôn Trà
24/04/2024
Nhưng thái độ gần đây của chồng càng ngày càng lạnh nhạt, hơn nữa sinh hoạt ngày thường lại không ở cùng nhau, Cao Văn Lị cảm giác được cảm tình của hai người họ càng lúc càng mờ nhạt.
Cao Văn Lị từ phía sau ôm eo chồng cô, tay di chuyển dần xuống dưới, Ôn Tuyển Nho mở mắt ra, nắm lấy tay vợ “Làm sao vậy?”
Cao Văn Lị sửng sốt một chút, cảm nhận rấtrõ ràng chồng không muốn ân ái, xấu hổ cúi đầu “Không, không có gì.”
"Ừm, mau ngủ đi.” Ôn Tuyển Nho xoay người đưa lưng về phía vợ.
Nửa đêm, Ôn Tuyển Nho nhận được tin nhắn WeChat của Điền Tâm "Thầy có nhớ em không, Điền Tâm nhớ thầy đến chảy nước.”
Điền Tâm gửi cho anh một tấm hình là tiểu huyệt ướt át mật dịch “Lão sư xem nè, tiểu huyệt nói nó muốn được thầy liếm liếm.”
Ôn Tuyển Nho nhìn ảnh chụp, cơ thể dâng lên một ngọn lửa, dương vật tɾong quần lót cương cứng, chống đỡ thành một cái lều nhỏ.
Ôn Tuyển Nho đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy ra chiếc quần lót đen mà ban ngày Điền Tâm nhét vào túi anh.
Ôn Tuyển Nho cầm lấy quần lót ngửi ngửi, vẫn còn ướt đẫm, có một mùi hươռg phóng đãng nhàn nhạt hoặc cũng có thể là mùi thơ๓ cơ thể của cô, ngửi được mùi của quần lót vật dưới thân càng thêm bành trướng.
Ôn Tuyển Nho cầm quần lót dán lên quy đầu đang chảy ra chất nhầy nhớt nháp, chà sát trên dưới, sau đó quấn nó vào thân dương vật, bàn tay to bắt đầu luật động lên xuống.
Ôn Tuyển Nho vừa ngửi quần lót của cô, vừa thủ dâm, rên lên một tiếng, bắn đầy lên quần lót nhỏ.
Ôn Tuyển Nho chụp một tấm ảnh quần lót dính tinh dich đang bọc lấy dương vật anh, gửi qua cho cô.
Điền Tâm đang nằm ở trên giường lướt xem video, bỗng nhìn thấy tin nhắn của người đàn ông, click mở, tɾong đầu vang lên một tiếng "bùm", ngượng ngùng vùi đầu vào tɾong chăn.
Nhìn thấy hành động sắc tình và quần lót dính đầy tinh dich màu trắng ngà, Điền Tâm động tình, tiểu huyệt tràn ra mật dịch, tay nhỏ lần mò vào âm đế xoa nắn.
Tuần tiếp theo đó, sau giờ học, Điền Tâm đến căn hộ của Ôn Tuyển Nho, ăn trưa xong cô ở lại đó nghỉ ngơi luôn, hai người ôm nhau ngủ trên chiếc giường rộng lớn, lúc tỉnh lại đương nhiên không thể tránh được màn ân ái, cho dù không tiến sâu thì vẫn kịch liệt như cũ.
Trưa hôm đó, Điền Tâm đang nằm ngủ say trên ghế sô pha, tỉnh dậy liền nhìn thấy Ôn Tuyển Nho đang ngồi đọc sách bên cạn, dáng vẻ cô cùng thư sinh, nho nhã.
Điền Tâm duỗi tay ôm lấy vòng eo ℭường tráng của người đàn ông, đầu gối lên đùi, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho dùng bàn tay chai sần xoa nắn khuôn mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng cúi xuống, đối diện với hai mắt của cô “Tỉnh rồi?”
“Vâng...” Điền Tâm vặn eo, hôn lên lòng bàn tay Ôn Tuyển Nho, bàn tay bé nhỏ của cô đan vào tay anh, chênh lệch vô cùng lớn, cô nhẹ nhàng vuốt ve vết chai sần sùi trên ngón tay anh.
“Thầy ơi, nghỉ lễ Quốc Khánh thầy có dự định gì không ạ?”
“Ừ, có lẽ hôm đó thầy sẽ về quê cùng con trai thầy.” Ôn Tuyển Nho không nói sẽ cùng vợ về quê, Điền Tâm cũng thừa biết, về với con trai thầy ¢hắc chắn vợ anh cũng về cùng.
Điền Tâm cảm thấy có chút thất vọng “Vâng, vậy rấttốt.”
Ôn Tuyển Nho nhìn ra cô có chút không vui, vội vàng đặt sách xuống, ôm cô nhẹ giọng dỗ dành “Bảo bối, thầy xin lỗi, thầy sẽ cố gắng đi rồi về nhanh với em mà, nhiều nhất là hai ngày, được chứ?”
Cao Văn Lị từ phía sau ôm eo chồng cô, tay di chuyển dần xuống dưới, Ôn Tuyển Nho mở mắt ra, nắm lấy tay vợ “Làm sao vậy?”
Cao Văn Lị sửng sốt một chút, cảm nhận rấtrõ ràng chồng không muốn ân ái, xấu hổ cúi đầu “Không, không có gì.”
"Ừm, mau ngủ đi.” Ôn Tuyển Nho xoay người đưa lưng về phía vợ.
Nửa đêm, Ôn Tuyển Nho nhận được tin nhắn WeChat của Điền Tâm "Thầy có nhớ em không, Điền Tâm nhớ thầy đến chảy nước.”
Điền Tâm gửi cho anh một tấm hình là tiểu huyệt ướt át mật dịch “Lão sư xem nè, tiểu huyệt nói nó muốn được thầy liếm liếm.”
Ôn Tuyển Nho nhìn ảnh chụp, cơ thể dâng lên một ngọn lửa, dương vật tɾong quần lót cương cứng, chống đỡ thành một cái lều nhỏ.
Ôn Tuyển Nho đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy ra chiếc quần lót đen mà ban ngày Điền Tâm nhét vào túi anh.
Ôn Tuyển Nho cầm lấy quần lót ngửi ngửi, vẫn còn ướt đẫm, có một mùi hươռg phóng đãng nhàn nhạt hoặc cũng có thể là mùi thơ๓ cơ thể của cô, ngửi được mùi của quần lót vật dưới thân càng thêm bành trướng.
Ôn Tuyển Nho cầm quần lót dán lên quy đầu đang chảy ra chất nhầy nhớt nháp, chà sát trên dưới, sau đó quấn nó vào thân dương vật, bàn tay to bắt đầu luật động lên xuống.
Ôn Tuyển Nho vừa ngửi quần lót của cô, vừa thủ dâm, rên lên một tiếng, bắn đầy lên quần lót nhỏ.
Ôn Tuyển Nho chụp một tấm ảnh quần lót dính tinh dich đang bọc lấy dương vật anh, gửi qua cho cô.
Điền Tâm đang nằm ở trên giường lướt xem video, bỗng nhìn thấy tin nhắn của người đàn ông, click mở, tɾong đầu vang lên một tiếng "bùm", ngượng ngùng vùi đầu vào tɾong chăn.
Nhìn thấy hành động sắc tình và quần lót dính đầy tinh dich màu trắng ngà, Điền Tâm động tình, tiểu huyệt tràn ra mật dịch, tay nhỏ lần mò vào âm đế xoa nắn.
Tuần tiếp theo đó, sau giờ học, Điền Tâm đến căn hộ của Ôn Tuyển Nho, ăn trưa xong cô ở lại đó nghỉ ngơi luôn, hai người ôm nhau ngủ trên chiếc giường rộng lớn, lúc tỉnh lại đương nhiên không thể tránh được màn ân ái, cho dù không tiến sâu thì vẫn kịch liệt như cũ.
Trưa hôm đó, Điền Tâm đang nằm ngủ say trên ghế sô pha, tỉnh dậy liền nhìn thấy Ôn Tuyển Nho đang ngồi đọc sách bên cạn, dáng vẻ cô cùng thư sinh, nho nhã.
Điền Tâm duỗi tay ôm lấy vòng eo ℭường tráng của người đàn ông, đầu gối lên đùi, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho dùng bàn tay chai sần xoa nắn khuôn mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng cúi xuống, đối diện với hai mắt của cô “Tỉnh rồi?”
“Vâng...” Điền Tâm vặn eo, hôn lên lòng bàn tay Ôn Tuyển Nho, bàn tay bé nhỏ của cô đan vào tay anh, chênh lệch vô cùng lớn, cô nhẹ nhàng vuốt ve vết chai sần sùi trên ngón tay anh.
“Thầy ơi, nghỉ lễ Quốc Khánh thầy có dự định gì không ạ?”
“Ừ, có lẽ hôm đó thầy sẽ về quê cùng con trai thầy.” Ôn Tuyển Nho không nói sẽ cùng vợ về quê, Điền Tâm cũng thừa biết, về với con trai thầy ¢hắc chắn vợ anh cũng về cùng.
Điền Tâm cảm thấy có chút thất vọng “Vâng, vậy rấttốt.”
Ôn Tuyển Nho nhìn ra cô có chút không vui, vội vàng đặt sách xuống, ôm cô nhẹ giọng dỗ dành “Bảo bối, thầy xin lỗi, thầy sẽ cố gắng đi rồi về nhanh với em mà, nhiều nhất là hai ngày, được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.