Chương 34
Hàn Thục
20/01/2022
Edit: Cos
Beta: Yam
Sau khi cúp máy, Ninh Tây Cố chết lặng nhìn nhật ký cuộc gọi vừa bị cậu ấn tắt, sững sờ vài giây, da đầu tê dại. Cậu đoán có lẽ bố cậu đã nghe thấy giọng của Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi.
Cậu thấy bất cứ lúc nào bố cậu cũng có thể gọi lại chất vấn đấy nhỉ?
Đầu Ninh Tây Cố lúc này trống rỗng, y như bị chập mạch, muốn tìm lý do để lừa người mà nhất thời không nghĩ ra.
Trong khi đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đang gõ cửa: “Cậu không thể nào ngủ nhanh như vậy, đang làm gì đó? Máy tính của tôi bị hỏng rồi, cậu mau xem giúp tôi vấn đề ở đâu với?”
Ninh Tây Cố cúi đầu nhìn số điện thoại của bố cậu lần nữa. Cậu nhắm mắt, cắn răng, dứt khoát làm chuyện đại nghịch bất đạo, bật chế độ máy bay, quăng di động lên giường và đi mở cửa cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố trả lời: “Vừa mới nghe điện thoại nên mở cửa hơi chậm, sửa máy tính đúng không? Để tôi xem thử.”
Vừa nói, cậu vừa đi theo Nhạc Quỳnh Quỳnh về phòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thuận miệng hỏi một câu: “Cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Ninh Tây Cố trả lời đúng sự thật: “Bố tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngây ra một lúc, hỏi: “… Vậy bây giờ bố cậu biết cậu đang ở nhà tôi rồi hả? Không đúng, trước đó bố cậu có biết cậu sẽ đến nhà tôi không?”
Ninh Tây Cố trịnh trọng nói: “Không biết, quan hệ của chúng tôi rất kém, tôi giấu bố tôi đến tìm chị.”
Thật ra Nhạc Quỳnh Quỳnh tò mò đã lâu.
Nhân dịp Ninh Tây Cố đang bận sửa máy tính cho cô, cô ngồi ở một bên và nói chuyện với cậu: “Tết thế này mà cậu còn chạy đến đây… Bố cậu rất tức giận nhỉ? Ông ấy hẳn là không biết cậu đi làm tiểu bạch kiểm cho người khác phải không?”
Ngoại trừ loại bố mẹ vô cùng không ra gì, làm gì có bậc phụ huynh nào chấp nhận cho con cái dấn thân vào loại nghề nghiệp không đứng đắn này chứ?
Ninh Tây Cố đáp: “Không biết. Ông ấy chỉ biết tôi ra ngoài, tôi nói là đi du lịch, nhưng không nói là đến nhà chị.”
Ninh Tây Cố không sao tập trung sửa máy tính cho Nhạc Quỳnh Quỳnh được, dù gì thì đây cũng là lần đầu cậu cúp ngang điện thoại của bố mình, cứ cảm thấy cả người đều không ổn.
Đôi mắt to tròn của Nhạc Quỳnh Quỳnh một mực nhìn cậu, tựa như đang lo lắng cho cậu. Cô không kìm lòng được, nhịn một hồi mới thận trọng hỏi cậu: “Vì sao quan hệ giữa cậu và bố cậu lại không tốt? … Từ trước giờ tôi vẫn thắc mắc, là do sau khi mẹ cậu mất, bố cậu đi bước nữa, cưới mẹ kế? Hay còn nguyên nhân khác?”
“Cậu có thể tâm sự với tôi nè, tôi từng chứng kiến rất nhiều chuyện rồi…”
Bà chị này thật hóng hớt.
Nếu đổi lại là Ninh Tây Cố lúc trước thì chắc chắn cậu sẽ không trả lời. Nhưng giờ cậu cũng đã vào ở nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh và gặp bố mẹ cô rồi, có vẻ nên trao đổi thông tin về gia đình một chút thì mới công bằng.
Ninh Tây Cố bất lực nói: “Không có, tình cảm của bố mẹ tôi rất tốt, ông không có tái giá, cũng không có thói xấu như bài bạc, rượu chè, bạo lực gia đình, vân vân. Ông cũng không để tôi thiếu thốn bất cứ thứ gì ở phương diện ăn ở.”
Những giả thuyết cẩu huyết mà Nhạc Quỳnh Quỳnh tưởng tượng đều bị đánh vỡ, cô thật không nói nên lời: “Vậy giữa cậu và bố cậu có chuyện gì? Hay đơn giản đây chỉ là thời kỳ phản nghịch của cậu?”
Đôi tay đang bận thao tác của Ninh Tây Cố ngừng lại, bị câu hỏi của Nhạc Quỳnh Quỳnh làm sững người.
Cậu trầm tư một lúc, nhíu chặt mày, cân nhắc nói: “Ông ấy không có bất cứ khuyết điểm gì, chỉ là không thương tôi mà thôi. Ông ấy sinh tôi ra, chỉ cần một công cụ, vừa vặn là tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vỗ bàn: “A, hiểu rồi! Dục vọng khống chế quá mạnh đúng không? Sống cùng người bố như vậy quả thực rất khó chịu.”
Ninh Tây Cố cười nhẹ, từ chối cho ý kiến: “Xem như vậy đi.”
Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt bối rối của Nhạc Quỳnh Quỳnh, đôi đồng tử màu hổ phách nhàn nhạt ấy giống như dòng suối cạn, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy đáy, phản chiếu hình ảnh của cậu.
Ninh Tây Cố hỏi: “Sao vậy? Sao nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêng đầu, quan sát cậu mấy giây, nói thẳng: “Theo mô tả của cậu, đột nhiên tôi cảm thấy cậu rất giống bố cậu đó…”
Y như bị người khác bất ngờ vén màn che điểm mù vậy.
Hồi trước cũng có người nói cậu và bố cậu càng ngày càng giống nhau. Lúc đầu cậu chỉ cho rằng đó là chỉ vẻ ngoài, thì đúng là giống, dù sao cậu cũng chẳng hợp ý bố mẹ cũng chẳng giống anh trai. Nhưng khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như vậy, Ninh Tây Cô đột nhiên nhận ra, đó không phải chỉ là ngoại hình.
Theo cách nghĩ này thì đúng là như vậy, tuy hai bố con họ sống cùng nhau không nhiều, nhưng thói quen sinh hoạt và các khía cạnh khác của họ giống nhau đến kinh ngạc, kể cả về tính tình và cách cư xử.
Cậu chán ghét bố mình như thế, thế mà trong vô thức lại càng ngày càng giống bố sao?
—— Nếu không gặp phải Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố hoàn hồn, cậu cảm thấy bây giờ cậu cũng không giống bố mình nhiều như vậy. Đột nhiên cậu thấy bớt căng thẳng hẳn.
Ninh Tây Cố sửa máy tính cho Nhạc Quỳnh Quỳnh xong rồi chúc cô ngủ ngon lần nữa.
Cậu quay về phòng, tắt chế độ máy bay, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, không có cuộc gọi nhỡ nào, kiểm tra tin nhắn WeChat cũng không có tin nhắn mới nào.
Sau cuộc gọi bị cậu cúp ngang, bố cậu cũng không tìm cậu nữa.
Ninh Tây Cố đắn đo một lát quyết định chủ động gọi lại cho ông ấy.
Bố cậu nghe máy.
“Alo? Bố.”
“Ừ.”
Như thường lệ hai bố con rơi vào khoảng không im lặng xấu hổ.
Nhưng lần này, bố Ninh là người mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc trước: “Thật ra con không cần kiếm cớ giấu diếm bố… Con cũng mười chín rồi, có qua lại thân mật với nữ giới cũng là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng nhớ kỹ phải có biện pháp bảo vệ, dù là với bản thân con hay cô gái ấy, như vậy mới coi là hành vi có trách nhiệm. Thôi được rồi, vẫn nên nói thẳng ra một chút. Con vẫn còn trẻ, đừng vì ham vui nhất thời mà tạo ra đứa nhỏ do không suy nghĩ thấu đáo.”
“Chuyện yêu đương, trải nghiệm một chút là được rồi.”
Ninh Tây Cố càng nghe càng thấy không ổn, đây không phải là bảo cậu chơi đùa một chút là được hay sao?
Cậu á khẩu luôn, hoàn toàn không ngờ được người bố luôn nghiêm túc của mình lại nói ra lời như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận.
Bố cậu tiếp tục nói: “Bố không can thiệp vào chuyện con tự do yêu đương, nên không cần báo cáo chi tiết. Nhưng mà, con cũng không cần phải đưa về nhà ra mắt bố.”
Ninh Tây Cố càng nóng giận hơn. Mặc dù cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đưa Nhạc Quỳnh Quỳnh về nhà ra mắt, cô gái chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp như Nhạc Quỳnh Quỳnh thì làm sao mà được chứ? Không có khả năng là đối tượng kết hôn của cậu được.
Mặc dù trong thâm tâm cậu nghĩ vậy, nhưng bị bố nói thẳng thừng ra, Ninh Tây Cố lại dấy lên tư tưởng phản nghịch. Cậu không cho phép người khác coi thường Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Chỉ là cô không xứng với cậu thôi, nhưng thực chất Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô gái tốt.
Tuy rằng cô chẳng được tu dưỡng nội hàm gì cả, nhưng tính cách của cô thoải mái hoạt bát, đi đến đâu cũng có thể kết bạn kết bè. Tuy rằng hoàn cảnh gia đình cô bình thường, nhưng cô dựa vào năng lực bản thân, từ hai bàn tay trắng tạo dựng sự nghiệp, tự lập tự cường. Tuy cũng không đứng đầu như những người khác, tuy rằng học lực của cô không cao, nhưng đó là… Đó là do cô ngốc, không thể cưỡng cầu người ngốc quá nhiều được.
Bố cậu nói: “Bố không quấy rầy con hẹn hò nữa.”
Ninh Tây Cố nghe thấy bố cậu có ý muốn tắt, đột nhiên hỏi: “Ngoài miệng bố nói như vậy, nhưng thực tế bố vẫn sẽ điều tra bạn gái con đúng không?”
Bố cậu im lặng một lúc, ngại ngùng đáp: “… Ừ.”
Ninh Tây Cố bình ổn hơi thở, trầm giọng nói: “Vậy không bằng để con nói cho bố đi, không cần phải điều tra nữa. Con cúp trước đây, rồi sẽ gửi tư liệu qua cho bố.”
Lần này là cúp điện thoại thật.
Ninh Tây Cố chụp rất nhiều ảnh của Nhạc Quỳnh Quỳnh trong điện thoại, bao gồm ảnh trong bữa tiệc tối, trong công viên giải trí và tại nơi làm việc. Cậu đắn đo một lúc, chọn ảnh Nhạc Quỳnh Quỳnh đang làm việc ở công ty gửi đi, cậu cảm thấy lúc này cô ăn mặc đứng đắn nhất.
Có thể xóa bỏ thành kiến của bố cậu đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Bố cậu nhắn lại: “Đúng là rất xinh đẹp.”
Không hỏi thêm gì khác.
Không hiểu sao Ninh Tây Cố lại cảm thấy như đang chế giễu cậu chọn phụ nữ chỉ nhìn ngoại hình, nhưng cậu lại không thể bác bỏ điều đó. Nhạc Quỳnh Quỳnh đích thực là một bình hoa ngốc nghếch.
Bố Ninh: “Bố tưởng con sẽ yêu đương với bạn học nữ cùng tuổi trong trường chứ.”
Ninh Tây Cố nghĩ một lúc, trong lòng luôn cảm thấy nghẹn một cục, trả lời: “Bạn học nữ ở trường khác cô ấy, đều là những cô gái chưa trải sự đời, quá đơn thuần. Yêu đương với bọn họ phải có thái độ trách nhiệm.”
Hơn nữa, ở trong trường cậu cũng chẳng gặp cô gái nào có thể khiến trái tim cậu rung rinh.
Ninh Tây Cố gửi xong câu này.
Bản thân cậu nhìn câu mình gửi đi cũng phải ngây ra. Thế nhưng, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn qua có vẻ lỗ mãng, ham hư vinh, đôi khi lại cho cậu cảm giác rất ngây thơ. Cậu có thể đối đãi với Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng thái độ vui đùa thay vì phải chịu trách nhiệm sao?
Cậu suy nghĩ hơn nửa buổi tối.
Sau đó phát hiện một vấn đề.
Trước tiên là cậu phải khiến cho Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng lòng yêu đương với cậu cái đã. Họ còn chưa yêu đương, cậu chịu trách nhiệm cái quái gì chứ.
Mới chớp mắt một cái.
Kỳ nghỉ tết đã kết thúc, Nhạc Quỳnh Quỳnh mang theo túi lớn túi nhỏ quay trở lại Giang Thành. Sẵn tiện có Ninh Tây Cố ở đây, nên để cậu đảm đương làm tài xế, lái xe mất mấy tiếng liền, tự mình lái rất mệt.
Vào trong thành phố, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Chắc là cậu thuê phòng theo tháng hả? Tháng này có thuê không? Giờ đưa cậu đến phòng trọ hay là trường học?”
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ rồi nói: “Khai giảng tôi mới trở về trường.”
“Vậy sẵn tiện.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cậu giúp tôi chuyển đồ đạc đến nhà tôi trước nhé.”
Ninh Tây Cố vất vả cực nhọc mang tất cả đặc sản từ quê lên tận phòng cho cô, nhiều đến mức cậu chạy lên chạy xuống lầu tận ba chuyến.
Nhạc Quỳnh Quỳnh pha sẵn cho cậu một ly coca chanh, chờ cậu chuyển đồ xong xuôi thì cười híp mắt đưa cho cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đợi Ninh Tây Cố uống xong, hôm nay còn đặc biệt dịu dàng nhận lấy ly không, tiếp đó còn đưa cho cậu một cái bao thư.
Cái bao thư này không xa lạ gì với cậu.
Hồi lãnh lương Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đưa bao thư này cho cậu. Ninh Tây Cố nhận lấy, mở ra nhìn thử, quả nhiên thấy tiền mặt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhanh không chậm nói: “Tiểu Ninh, đây là tiền lương tháng rồi của cậu.”
“Cũng là tháng lương cuối cùng của công việc trai bao rồi.”
“Bắt đầu từ tháng này, tôi sẽ không trả lương cho cậu nữa. Dù cậu có làm tốt, tôi cũng sẽ không thưởng tiền cho cậu đâu. Tôi hỏi lại cậu lần cuối, cậu chắc chứ?”
Ninh Tây Cố không chút do dự, không thèm động cả não, nói ngay: “Chắc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thích nhất là nhìn thấy Ninh Tây Cố cao ngạo rối rắm trước mặt cô, trong lòng cô như có một hũ mật bị đổ ra vậy.
Thật ra cô cảm thấy rất bẽ mặt, yêu đương với một cậu nhóc còn đang học năm nhất đại học hoàn toàn chưa có cơ sở kinh tế, nói ra vẫn là rất thiệt thòi, không thể để bọn chị em biết. Cho nên cô đã vụng trộm yêu đương với Ninh Tây Cố.
Vừa dứt lời.
Thừa dịp Ninh Tây Cố hoàn toàn không có chuẩn bị, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhón chân lên, nhanh chóng hôn cậu một cái: “Đây coi như là tiền đặt cọc mới.”
Ninh Tây Cố bị cô hôn xong ngốc luôn tại chỗ, khuôn mặt trước mắt cô chậm rãi đỏ lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đẩy cún con ngốc nghếch này ra ngoài rồi nói: “Thế nhé, hôm khác gặp.”
Cánh cửa bị đóng lại.
Ninh Tây Cố tỉnh táo lại, đi tới đi lui trước cửa mấy bước, vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả đường cũng không tìm được, quanh quẩn mấy vòng mới tìm được hướng về nơi mình ở.
Cậu thấy phấn khích lại có chút không chắc chắn mà suy nghĩ. Như vậy là xem như cậu đã cưa đổ Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi hả? Hẳn là vậy rồi… Đúng chứ?”
Thật là lạ lùng.
Rõ ràng mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi theo ý cậu, nhưng cậu lại không bình tĩnh chút nào, trong lòng rối rắm, càng không tự chủ được mà nghĩ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Bọn họ cũng hồi phục lại tần số nói chuyện. Đêm nào Ninh Tây Cố cũng chẳng chịu ngủ mà nói chuyện với Nhạc Quỳnh Quỳnh tới tận nửa đêm. Toàn là mấy lời xàm xí vô vị, nhưng cậu lại có thể trò chuyện một cách hăng say, không cảm thấy phiền phức, cũng không cảm thấy mệt.
Chỉ hận không thể nói chuyện với Nhạc Quỳnh Quỳnh thâu đêm, mỗi tối đều là Nhạc Quỳnh Quỳnh đi ngủ trước, phải chắc chắn cô đã ngủ rồi cậu mới miễn cưỡng đi ngủ.
Sau đó, trang cá nhân của Nhạc Quỳnh Quỳnh đăng video mới, một vlog đón năm mới.
Ninh Tây Cố tự tin tràn trề, lần này nhất định là có cậu nhỉ? Cậu lại lo lắng, bây giờ bố cậu đã biết mối quan hệ của cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh, nói không chừng ông sẽ xem video này trên mạng? Cậu xuất hiện trong video kiểu này có phải hơi low không? Liệu có bị nhắc nhở không nên làm loại chuyện mất phẩm giá này? Nếu thế thì cậu nên làm gì bây giờ?
Bấm vào xem hai lần, xem mãi xem mãi… Cậu không cười nổi nữa.
Không có. Thế mà lại không có.
… Mà Nhạc Quỳnh Quỳnh còn lần nữa nhấn mạnh mình vẫn là quý cô độc thân.
Beta: Yam
Sau khi cúp máy, Ninh Tây Cố chết lặng nhìn nhật ký cuộc gọi vừa bị cậu ấn tắt, sững sờ vài giây, da đầu tê dại. Cậu đoán có lẽ bố cậu đã nghe thấy giọng của Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi.
Cậu thấy bất cứ lúc nào bố cậu cũng có thể gọi lại chất vấn đấy nhỉ?
Đầu Ninh Tây Cố lúc này trống rỗng, y như bị chập mạch, muốn tìm lý do để lừa người mà nhất thời không nghĩ ra.
Trong khi đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đang gõ cửa: “Cậu không thể nào ngủ nhanh như vậy, đang làm gì đó? Máy tính của tôi bị hỏng rồi, cậu mau xem giúp tôi vấn đề ở đâu với?”
Ninh Tây Cố cúi đầu nhìn số điện thoại của bố cậu lần nữa. Cậu nhắm mắt, cắn răng, dứt khoát làm chuyện đại nghịch bất đạo, bật chế độ máy bay, quăng di động lên giường và đi mở cửa cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố trả lời: “Vừa mới nghe điện thoại nên mở cửa hơi chậm, sửa máy tính đúng không? Để tôi xem thử.”
Vừa nói, cậu vừa đi theo Nhạc Quỳnh Quỳnh về phòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thuận miệng hỏi một câu: “Cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Ninh Tây Cố trả lời đúng sự thật: “Bố tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngây ra một lúc, hỏi: “… Vậy bây giờ bố cậu biết cậu đang ở nhà tôi rồi hả? Không đúng, trước đó bố cậu có biết cậu sẽ đến nhà tôi không?”
Ninh Tây Cố trịnh trọng nói: “Không biết, quan hệ của chúng tôi rất kém, tôi giấu bố tôi đến tìm chị.”
Thật ra Nhạc Quỳnh Quỳnh tò mò đã lâu.
Nhân dịp Ninh Tây Cố đang bận sửa máy tính cho cô, cô ngồi ở một bên và nói chuyện với cậu: “Tết thế này mà cậu còn chạy đến đây… Bố cậu rất tức giận nhỉ? Ông ấy hẳn là không biết cậu đi làm tiểu bạch kiểm cho người khác phải không?”
Ngoại trừ loại bố mẹ vô cùng không ra gì, làm gì có bậc phụ huynh nào chấp nhận cho con cái dấn thân vào loại nghề nghiệp không đứng đắn này chứ?
Ninh Tây Cố đáp: “Không biết. Ông ấy chỉ biết tôi ra ngoài, tôi nói là đi du lịch, nhưng không nói là đến nhà chị.”
Ninh Tây Cố không sao tập trung sửa máy tính cho Nhạc Quỳnh Quỳnh được, dù gì thì đây cũng là lần đầu cậu cúp ngang điện thoại của bố mình, cứ cảm thấy cả người đều không ổn.
Đôi mắt to tròn của Nhạc Quỳnh Quỳnh một mực nhìn cậu, tựa như đang lo lắng cho cậu. Cô không kìm lòng được, nhịn một hồi mới thận trọng hỏi cậu: “Vì sao quan hệ giữa cậu và bố cậu lại không tốt? … Từ trước giờ tôi vẫn thắc mắc, là do sau khi mẹ cậu mất, bố cậu đi bước nữa, cưới mẹ kế? Hay còn nguyên nhân khác?”
“Cậu có thể tâm sự với tôi nè, tôi từng chứng kiến rất nhiều chuyện rồi…”
Bà chị này thật hóng hớt.
Nếu đổi lại là Ninh Tây Cố lúc trước thì chắc chắn cậu sẽ không trả lời. Nhưng giờ cậu cũng đã vào ở nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh và gặp bố mẹ cô rồi, có vẻ nên trao đổi thông tin về gia đình một chút thì mới công bằng.
Ninh Tây Cố bất lực nói: “Không có, tình cảm của bố mẹ tôi rất tốt, ông không có tái giá, cũng không có thói xấu như bài bạc, rượu chè, bạo lực gia đình, vân vân. Ông cũng không để tôi thiếu thốn bất cứ thứ gì ở phương diện ăn ở.”
Những giả thuyết cẩu huyết mà Nhạc Quỳnh Quỳnh tưởng tượng đều bị đánh vỡ, cô thật không nói nên lời: “Vậy giữa cậu và bố cậu có chuyện gì? Hay đơn giản đây chỉ là thời kỳ phản nghịch của cậu?”
Đôi tay đang bận thao tác của Ninh Tây Cố ngừng lại, bị câu hỏi của Nhạc Quỳnh Quỳnh làm sững người.
Cậu trầm tư một lúc, nhíu chặt mày, cân nhắc nói: “Ông ấy không có bất cứ khuyết điểm gì, chỉ là không thương tôi mà thôi. Ông ấy sinh tôi ra, chỉ cần một công cụ, vừa vặn là tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vỗ bàn: “A, hiểu rồi! Dục vọng khống chế quá mạnh đúng không? Sống cùng người bố như vậy quả thực rất khó chịu.”
Ninh Tây Cố cười nhẹ, từ chối cho ý kiến: “Xem như vậy đi.”
Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt bối rối của Nhạc Quỳnh Quỳnh, đôi đồng tử màu hổ phách nhàn nhạt ấy giống như dòng suối cạn, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy đáy, phản chiếu hình ảnh của cậu.
Ninh Tây Cố hỏi: “Sao vậy? Sao nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêng đầu, quan sát cậu mấy giây, nói thẳng: “Theo mô tả của cậu, đột nhiên tôi cảm thấy cậu rất giống bố cậu đó…”
Y như bị người khác bất ngờ vén màn che điểm mù vậy.
Hồi trước cũng có người nói cậu và bố cậu càng ngày càng giống nhau. Lúc đầu cậu chỉ cho rằng đó là chỉ vẻ ngoài, thì đúng là giống, dù sao cậu cũng chẳng hợp ý bố mẹ cũng chẳng giống anh trai. Nhưng khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như vậy, Ninh Tây Cô đột nhiên nhận ra, đó không phải chỉ là ngoại hình.
Theo cách nghĩ này thì đúng là như vậy, tuy hai bố con họ sống cùng nhau không nhiều, nhưng thói quen sinh hoạt và các khía cạnh khác của họ giống nhau đến kinh ngạc, kể cả về tính tình và cách cư xử.
Cậu chán ghét bố mình như thế, thế mà trong vô thức lại càng ngày càng giống bố sao?
—— Nếu không gặp phải Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố hoàn hồn, cậu cảm thấy bây giờ cậu cũng không giống bố mình nhiều như vậy. Đột nhiên cậu thấy bớt căng thẳng hẳn.
Ninh Tây Cố sửa máy tính cho Nhạc Quỳnh Quỳnh xong rồi chúc cô ngủ ngon lần nữa.
Cậu quay về phòng, tắt chế độ máy bay, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, không có cuộc gọi nhỡ nào, kiểm tra tin nhắn WeChat cũng không có tin nhắn mới nào.
Sau cuộc gọi bị cậu cúp ngang, bố cậu cũng không tìm cậu nữa.
Ninh Tây Cố đắn đo một lát quyết định chủ động gọi lại cho ông ấy.
Bố cậu nghe máy.
“Alo? Bố.”
“Ừ.”
Như thường lệ hai bố con rơi vào khoảng không im lặng xấu hổ.
Nhưng lần này, bố Ninh là người mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc trước: “Thật ra con không cần kiếm cớ giấu diếm bố… Con cũng mười chín rồi, có qua lại thân mật với nữ giới cũng là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng nhớ kỹ phải có biện pháp bảo vệ, dù là với bản thân con hay cô gái ấy, như vậy mới coi là hành vi có trách nhiệm. Thôi được rồi, vẫn nên nói thẳng ra một chút. Con vẫn còn trẻ, đừng vì ham vui nhất thời mà tạo ra đứa nhỏ do không suy nghĩ thấu đáo.”
“Chuyện yêu đương, trải nghiệm một chút là được rồi.”
Ninh Tây Cố càng nghe càng thấy không ổn, đây không phải là bảo cậu chơi đùa một chút là được hay sao?
Cậu á khẩu luôn, hoàn toàn không ngờ được người bố luôn nghiêm túc của mình lại nói ra lời như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận.
Bố cậu tiếp tục nói: “Bố không can thiệp vào chuyện con tự do yêu đương, nên không cần báo cáo chi tiết. Nhưng mà, con cũng không cần phải đưa về nhà ra mắt bố.”
Ninh Tây Cố càng nóng giận hơn. Mặc dù cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đưa Nhạc Quỳnh Quỳnh về nhà ra mắt, cô gái chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp như Nhạc Quỳnh Quỳnh thì làm sao mà được chứ? Không có khả năng là đối tượng kết hôn của cậu được.
Mặc dù trong thâm tâm cậu nghĩ vậy, nhưng bị bố nói thẳng thừng ra, Ninh Tây Cố lại dấy lên tư tưởng phản nghịch. Cậu không cho phép người khác coi thường Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Chỉ là cô không xứng với cậu thôi, nhưng thực chất Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô gái tốt.
Tuy rằng cô chẳng được tu dưỡng nội hàm gì cả, nhưng tính cách của cô thoải mái hoạt bát, đi đến đâu cũng có thể kết bạn kết bè. Tuy rằng hoàn cảnh gia đình cô bình thường, nhưng cô dựa vào năng lực bản thân, từ hai bàn tay trắng tạo dựng sự nghiệp, tự lập tự cường. Tuy cũng không đứng đầu như những người khác, tuy rằng học lực của cô không cao, nhưng đó là… Đó là do cô ngốc, không thể cưỡng cầu người ngốc quá nhiều được.
Bố cậu nói: “Bố không quấy rầy con hẹn hò nữa.”
Ninh Tây Cố nghe thấy bố cậu có ý muốn tắt, đột nhiên hỏi: “Ngoài miệng bố nói như vậy, nhưng thực tế bố vẫn sẽ điều tra bạn gái con đúng không?”
Bố cậu im lặng một lúc, ngại ngùng đáp: “… Ừ.”
Ninh Tây Cố bình ổn hơi thở, trầm giọng nói: “Vậy không bằng để con nói cho bố đi, không cần phải điều tra nữa. Con cúp trước đây, rồi sẽ gửi tư liệu qua cho bố.”
Lần này là cúp điện thoại thật.
Ninh Tây Cố chụp rất nhiều ảnh của Nhạc Quỳnh Quỳnh trong điện thoại, bao gồm ảnh trong bữa tiệc tối, trong công viên giải trí và tại nơi làm việc. Cậu đắn đo một lúc, chọn ảnh Nhạc Quỳnh Quỳnh đang làm việc ở công ty gửi đi, cậu cảm thấy lúc này cô ăn mặc đứng đắn nhất.
Có thể xóa bỏ thành kiến của bố cậu đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Bố cậu nhắn lại: “Đúng là rất xinh đẹp.”
Không hỏi thêm gì khác.
Không hiểu sao Ninh Tây Cố lại cảm thấy như đang chế giễu cậu chọn phụ nữ chỉ nhìn ngoại hình, nhưng cậu lại không thể bác bỏ điều đó. Nhạc Quỳnh Quỳnh đích thực là một bình hoa ngốc nghếch.
Bố Ninh: “Bố tưởng con sẽ yêu đương với bạn học nữ cùng tuổi trong trường chứ.”
Ninh Tây Cố nghĩ một lúc, trong lòng luôn cảm thấy nghẹn một cục, trả lời: “Bạn học nữ ở trường khác cô ấy, đều là những cô gái chưa trải sự đời, quá đơn thuần. Yêu đương với bọn họ phải có thái độ trách nhiệm.”
Hơn nữa, ở trong trường cậu cũng chẳng gặp cô gái nào có thể khiến trái tim cậu rung rinh.
Ninh Tây Cố gửi xong câu này.
Bản thân cậu nhìn câu mình gửi đi cũng phải ngây ra. Thế nhưng, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn qua có vẻ lỗ mãng, ham hư vinh, đôi khi lại cho cậu cảm giác rất ngây thơ. Cậu có thể đối đãi với Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng thái độ vui đùa thay vì phải chịu trách nhiệm sao?
Cậu suy nghĩ hơn nửa buổi tối.
Sau đó phát hiện một vấn đề.
Trước tiên là cậu phải khiến cho Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng lòng yêu đương với cậu cái đã. Họ còn chưa yêu đương, cậu chịu trách nhiệm cái quái gì chứ.
Mới chớp mắt một cái.
Kỳ nghỉ tết đã kết thúc, Nhạc Quỳnh Quỳnh mang theo túi lớn túi nhỏ quay trở lại Giang Thành. Sẵn tiện có Ninh Tây Cố ở đây, nên để cậu đảm đương làm tài xế, lái xe mất mấy tiếng liền, tự mình lái rất mệt.
Vào trong thành phố, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Chắc là cậu thuê phòng theo tháng hả? Tháng này có thuê không? Giờ đưa cậu đến phòng trọ hay là trường học?”
Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ rồi nói: “Khai giảng tôi mới trở về trường.”
“Vậy sẵn tiện.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cậu giúp tôi chuyển đồ đạc đến nhà tôi trước nhé.”
Ninh Tây Cố vất vả cực nhọc mang tất cả đặc sản từ quê lên tận phòng cho cô, nhiều đến mức cậu chạy lên chạy xuống lầu tận ba chuyến.
Nhạc Quỳnh Quỳnh pha sẵn cho cậu một ly coca chanh, chờ cậu chuyển đồ xong xuôi thì cười híp mắt đưa cho cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đợi Ninh Tây Cố uống xong, hôm nay còn đặc biệt dịu dàng nhận lấy ly không, tiếp đó còn đưa cho cậu một cái bao thư.
Cái bao thư này không xa lạ gì với cậu.
Hồi lãnh lương Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đưa bao thư này cho cậu. Ninh Tây Cố nhận lấy, mở ra nhìn thử, quả nhiên thấy tiền mặt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhanh không chậm nói: “Tiểu Ninh, đây là tiền lương tháng rồi của cậu.”
“Cũng là tháng lương cuối cùng của công việc trai bao rồi.”
“Bắt đầu từ tháng này, tôi sẽ không trả lương cho cậu nữa. Dù cậu có làm tốt, tôi cũng sẽ không thưởng tiền cho cậu đâu. Tôi hỏi lại cậu lần cuối, cậu chắc chứ?”
Ninh Tây Cố không chút do dự, không thèm động cả não, nói ngay: “Chắc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thích nhất là nhìn thấy Ninh Tây Cố cao ngạo rối rắm trước mặt cô, trong lòng cô như có một hũ mật bị đổ ra vậy.
Thật ra cô cảm thấy rất bẽ mặt, yêu đương với một cậu nhóc còn đang học năm nhất đại học hoàn toàn chưa có cơ sở kinh tế, nói ra vẫn là rất thiệt thòi, không thể để bọn chị em biết. Cho nên cô đã vụng trộm yêu đương với Ninh Tây Cố.
Vừa dứt lời.
Thừa dịp Ninh Tây Cố hoàn toàn không có chuẩn bị, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhón chân lên, nhanh chóng hôn cậu một cái: “Đây coi như là tiền đặt cọc mới.”
Ninh Tây Cố bị cô hôn xong ngốc luôn tại chỗ, khuôn mặt trước mắt cô chậm rãi đỏ lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đẩy cún con ngốc nghếch này ra ngoài rồi nói: “Thế nhé, hôm khác gặp.”
Cánh cửa bị đóng lại.
Ninh Tây Cố tỉnh táo lại, đi tới đi lui trước cửa mấy bước, vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả đường cũng không tìm được, quanh quẩn mấy vòng mới tìm được hướng về nơi mình ở.
Cậu thấy phấn khích lại có chút không chắc chắn mà suy nghĩ. Như vậy là xem như cậu đã cưa đổ Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi hả? Hẳn là vậy rồi… Đúng chứ?”
Thật là lạ lùng.
Rõ ràng mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi theo ý cậu, nhưng cậu lại không bình tĩnh chút nào, trong lòng rối rắm, càng không tự chủ được mà nghĩ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Bọn họ cũng hồi phục lại tần số nói chuyện. Đêm nào Ninh Tây Cố cũng chẳng chịu ngủ mà nói chuyện với Nhạc Quỳnh Quỳnh tới tận nửa đêm. Toàn là mấy lời xàm xí vô vị, nhưng cậu lại có thể trò chuyện một cách hăng say, không cảm thấy phiền phức, cũng không cảm thấy mệt.
Chỉ hận không thể nói chuyện với Nhạc Quỳnh Quỳnh thâu đêm, mỗi tối đều là Nhạc Quỳnh Quỳnh đi ngủ trước, phải chắc chắn cô đã ngủ rồi cậu mới miễn cưỡng đi ngủ.
Sau đó, trang cá nhân của Nhạc Quỳnh Quỳnh đăng video mới, một vlog đón năm mới.
Ninh Tây Cố tự tin tràn trề, lần này nhất định là có cậu nhỉ? Cậu lại lo lắng, bây giờ bố cậu đã biết mối quan hệ của cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh, nói không chừng ông sẽ xem video này trên mạng? Cậu xuất hiện trong video kiểu này có phải hơi low không? Liệu có bị nhắc nhở không nên làm loại chuyện mất phẩm giá này? Nếu thế thì cậu nên làm gì bây giờ?
Bấm vào xem hai lần, xem mãi xem mãi… Cậu không cười nổi nữa.
Không có. Thế mà lại không có.
… Mà Nhạc Quỳnh Quỳnh còn lần nữa nhấn mạnh mình vẫn là quý cô độc thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.