Chương 59
Hàn Thục
15/03/2022
Edit: Aki
Beta: Yam
“Chị, chị đang làm gì thế?”
Khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận được tin nhắn của Ninh Tây Cố thì cô đang trang điểm.
Vì buổi tiệc tối hôm nay mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đã bỏ ra một số tiền lớn để mời một thợ trang điểm nổi tiếng về. Người này thường điểm trang cho nhiều ngôi sao đi thảm đỏ hoặc lên tạp chí, từng có chiến tích trang điểm cho không biết bao nhiêu là nữ nghệ sĩ quen mặt với công chúng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không mong đợi sẽ đẹp hơn tiên, chỉ cần lúc dự tiệc trông đúng mực là được.
Quan trọng là vì rất khó có được cơ hội như lần này, cô thừa dịp thoải mái trải nghiệm kỹ thuật trang điểm của chuyên gia lừng danh này, tiện thể học lỏm một chút. Những nội dung ấy có thể làm tư liệu cho một tập video, trang điểm lên cũng không phí phạm.
Chuyên gia trang điểm họ Tưởng, Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi người ta một tiếng “Chị Tưởng” như đã quen biết từ lâu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất dễ làm thân với người khác, cả quá trình cô cứ khen người ta phổng cả mũi, chẳng hạn như vẽ ở đâu thì đẹp, trang điểm thế nào mới được. Cô cứ nói rồi lại hỏi, còn hẹn người ta hôm nào đấy đi ăn bữa cơm.
Chị Tưởng dịu dàng rộng rãi, chẳng hề keo kiệt mà giấu giếm chút nào, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi kỹ xảo gì cô ấy cũng trả lời. Công việc trang điểm này ấy à, chủ yếu là xem tay nghề, dẫu có biết thao tác trang điểm như thế nào thì cũng chưa chắc đã làm được.
Ngay lúc đang chuyện trò thì Ninh Tây Cố gửi tin nhắn đến.
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Đang chuẩn bị đi làm đây, cậu đang làm gì thế? Hôm nay cậu bảo sẽ về cơ mà?”
Ninh Tây Cố: “Ừ, chiều nay còn có chút việc. Xong việc em sẽ về.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Chắc tôi sẽ phải về trễ đấy, cậu đến nhà thì ngủ trước đi nhé.”
Ninh Tây Cố: “Hôm nay chị bận đến thế à? Chị đừng gồng mình quá, em ở nhà chờ, lên giường làm ấm chăn cho chị.”
Lại còn gửi kèm biểu tượng cảm xúc hình con cún nằm trong chăn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chăm chú nhìn điện thoại, bật cười.
Chị Tưởng hỏi: “Bạn trai hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thẳng thắn thừa nhận, không kìm được bắt đầu Versailles*: “Cậu sinh viên nhỏ hơn em mấy tuổi, quấn người lắm, phiền thôi rồi.”
(*Gốc là 凡尔赛起来, trong đó 凡尔赛 là phiên âm của cung điện Versailles, 起来 là văn học nhưng cụm này không nói về văn học Versiless mà nó là thuật ngữ chỉ sự khoe khoang một cách khiêm tốn, vừa khoe vừa kể khổ để không khiến người khác ghen ghét.)
Cô biết tật xấu của mình, nhưng thật sự không thể sửa được cái thói thích khoe khoang.
Cuối cùng cũng trang điểm xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngắm nghía trong gương, thỏa lòng nói: “Muốn giữ mãi lớp trang điểm này trên mặt thật đấy.”
Chị Tưởng cả cười: “Không cần phải thế đâu, em vốn dĩ đã rất đẹp, da dẻ cũng tốt, trang điểm sơ sơ là đã xinh lắm rồi.”
Hai người họ khen ngợi lẫn nhau, trông đến là hòa hợp.
Chị Tưởng bắt đầu thu dọn đồ trang điểm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thay quần áo ngay mà gọi video, trưng vẻ mặt dễ thương đáng yêu ra tinh nghịch chớp chớp mắt, réo gọi cậu bạn trai của mình: “Nhìn này nhìn này, lớp trang điểm trên mặt tôi hiện giờ đáng giá cả vạn nhân dân tệ đấy, đẹp không đẹp không đẹp không?”
Chị Tưởng lơ đãng liếc sang thì thấy đầu bên kia là một chàng trai mặt mày lạnh lùng, không giống với danh xưng “Cậu sinh viên” như Nhạc Quỳnh Quỳnh đã nói. Cậu ấy cực kỳ tuấn tú, ngay cả cô ấy cũng không kìm được phải nghía thêm. Cô ấy lại nghĩ, cũng chẳng phải điều gì lạ, tuấn nam mỹ nữ sánh đôi với nhau là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Ninh Tây Cố nào dám bảo cô không đẹp, hơn nữa trong lòng cậu, cô Nhạc Mỹ Lệ bây giờ chính là người đáng yêu nhất trần đời, cậu có thể khen Nhạc Mỹ Lệ từ tận đáy lòng.
Gọi video rồi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh mới phát hiện trang phục hôm nay của Ninh Tây Cố cũng rất long trọng, đẹp trai hơn bội lần so với khi mặc đồ thoải mái, khung cảnh cũng là đang ở trong xe. Cô hỏi: “Sao hôm nay cậu lại ăn mặc như thế?”
Ninh Tây Cố đáp: “Bố em bắt mặc thế đấy, bảo phải dẫn em đi gặp vài ông chú ông bác, yêu cầu em phải mặc đồ nghiêm túc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp “Ồ” một tiếng.
Ninh Tây Cố nói rằng: “Chị, giờ em không gọi video với chị được nữa, bố em gọi rồi, em xong chuyện ở đây sẽ về nhà chờ chị.”
Ngoan ơi là ngoan, càng ngày càng ngoan. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, nhưng trang phục ngày hôm nay của Ninh Tây Cố bỗng khiến cô nhớ về dáng vẻ lần đầu tiên gặp cậu.
Đôi mắt đẹp như Bạch Sơn Hắc Thủy*, trong con ngươi không trăng không sao, cậu đứng đó, như thể chẳng dung nhập với thế giới này. Chỉ riêng mình cậu là mang màu có sắc lạnh, ngay cả khi cậu nói những lời không biết xấu hổ đó với cô, bụi bặm trôi nổi quanh người cậu cũng nhuốm vẻ thanh cao ngạo mạn.
(*Chỉ núi Trường Bạch và Hắc Long Giang)
Làm cô nhìn thấy lại tức giận, cứ nghĩ cậu là đồ thần kinh, rất muốn nhảy lên nện cái đầu cún của cậu.
Bây giờ thì dễ thương hơn nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thay bộ váy dạ hội Ninh Tây Cố tặng rồi ngồi xuống chờ thời gian trôi qua. Cô lướt xem cái quần bơi nam đã lưu trong giỏ hàng, chưa nghĩ ra nên chọn cái nào.
Hè đến rồi, cô muốn dẫn Ninh Tây Cố ra biển chơi.
Thời gian cũng hòm hòm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi trên xe đến dạ tiệc, buổi tiệc từ thiện này phải đi thảm đỏ, thời gian đi vào của từng người đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, cô được sắp ra gần sau cùng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đè tay lên cổ váy, khom lưng xuống xe. Cô chỉ là một gương mặt có chút tiếng tăm trên mạng, không hề có người đại diện hay trợ lý.
Vừa xuống xe, bên tai cô đã inh ỏi tiếng thét.
Đù.
Đây đãi ngộ dành cho lưu lượng gì vậy?
Nhạc Quỳnh Quỳnh suýt nữa thì hết cả hồn, cô ngẩng đầu nhìn xem, thấy hai bên đường có rất nhiều cô gái ngồi chồm hổm, có người giơ băng rôn tiếp ứng, có người cầm máy ảnh SLR, gào thét điên cuồng: “Hề Ngọc Trạch! Hề Ngọc Trạch!! Em yêu anh, Hề Ngọc Trạch!!”
Bấy giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh mới phát hiện sau xe của các cô có một chiếc xe khác đang đỗ lại. Cô thấy đám người xông lên, vội nhấc váy lùi ra phía sau.
Thế nhưng trông cô ăn mặc đẹp đẽ quý phái, nom dáng vẻ cũng xinh đẹp, vừa nhìn là biết cũng tới tham gia dạ tiệc nên những người hâm mộ đều nhớ phải tránh cô ra, chỉ nhào qua trước mặt cô hết lớp này đến lớp kia.
Xuyên qua đám đông, Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy một chàng trai được mọi người vây quanh như bảo vật. Dưới sự che chở của trợ lý và vệ sĩ, anh ta nhận lấy bảng ký tên, album, tranh chân dung được người hâm mộ đưa tới, nhanh chóng ký tên mình lên rồi vẫy tay mỉm cười với họ, sau đó đi về phía thảm đỏ.
Hề Ngọc Trạch là idol đang hot rần rần, nổi lên từ show sống còn năm ngoái đến tận bây giờ. Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa từng tiếp xúc với anh ta, người thật cũng là lần đầu được trông thấy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đứng bên cạnh xe, lặng lẽ nhìn anh ta rời bước.
Tài xế chở cô tới cũng là trợ lý nhỏ của công ty, hai người cùng nhau đứng xem, trợ lý bảo: “Trên mạng bảo anh ta chưa được mét tám, nhưng nhìn đây thì có vẻ đủ đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh phụ họa: “Lại còn rất cưng fan, không có kiểu làm mình làm mẩy của sao hot.”
Tất cả đều có thiện cảm với anh ta.
Thật khéo làm sao.
Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh đi vào hội trường, cô lại ngồi cùng một bàn lớn với chàng idol đó. Thật ra thì vị trí này của cô rất tuyệt, là bàn cuối bên phải hàng thứ hai, chỗ của cô lại ở bên phải chiếc bàn đó, ánh sáng không đủ chiếu đến góc này, nếu có người đi vào từ cửa chính thì cơ bản sẽ không thấy được cô, bởi nó ở ngay điểm mù của tầm nhìn.
Mặc dù cô chung bàn với Hề Ngọc Trạch nhưng vẫn cách vài ghế nên chẳng thể bắt chuyện được, chỉ đành ngắm bóng lưng của người ta, nếu không thì cô chắc chắn sẽ đi xin chữ ký.
Trong công ty của cô có mấy cô bé là fan của Hề Ngọc Trạch. Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mọi người đều ngồi nghiêm túc nên không dám chụp ảnh, chỉ lấy điện thoại ra để dưới bàn tám chuyện với hội chị em trong công ty.
Cả hội sôi sùng sục: “Người thật đẹp trai không? Đẹp trai không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Đẹp trai đấy! Cực kỳ lễ phép, đối xử với fan cũng rất tốt.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trộm nghía cậu trai tuấn tú kia, lại nghĩ: Có vẻ cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng sao mình lại cảm thấy Ninh Tây Cố nhà mình đẹp trai hơn nhỉ, cao hơn anh ta, da dẻ cũng đẹp hơn nữa. Da anh ta hình như hơi xấu, phải dùng phấn để che đi… Nhìn gần thì soi ra lớp phấn ấy hơi bị dày đấy…
Trong chốc lát Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tuy cô chẳng ý kiến gì về việc con trai trang điểm, minh tinh mà, có gánh nặng hình tượng đấy, nhưng cô lại thích con trai tươi tắn sạch sẽ hơn, chẳng hạn như con cún nhà cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chán nản ngồi đó.
Dù sao cũng không có việc của cô, thế nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chuẩn bị sẵn chừng năm mươi vạn, định bụng xem tình hình thế nào cũng đấu giá một món đồ. Nếu đã tham gia hoạt động từ thiện thì ít nhiều gì cũng nên quyên tặng chút của, cũng là để thơm lây, đến lúc đó khi danh sách được đưa ra thì có thể đăng lên mạng để khoe khoang, hì hì.
Vẫn đang chờ chương trình bắt đầu.
Hình như người vẫn chưa đến đủ.
Hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh đã lén nhìn hai bên, ai ai cũng là nhân vật có máu mặt. Cô hiếm khi có hơi sợ sệt, giờ quay sang chào hỏi thì hơi bị đường đột, thế là đành lặng lẽ ngồi trong góc.
Hiện giờ cô cảm thấy rất không hòa nhập, hơi ngượng nghịu, hình như người bên cạnh đang nhìn cô.
Bên trái cô là ngôi sao nữ tuyến ba Kiều Mộng, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã từng xem bộ phim cổ trang thần tượng do cô ấy diễn. Nào ngờ cô ấy lại chủ động bắt chuyện: “Cô thuộc công ty nào vậy? Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ, là người mới hả? Cô đẹp thật đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh được người đẹp khen, đỏ mặt giải thích: “À, tôi không phải nghệ sĩ. Tôi là… Tôi là doanh nhân, mở một công ty nhỏ…”
Kiều Mộng hỏi: “Váy của cô mượn ở đâu thế?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp lời: “Không phải mượn đâu, mua đó.”
Nụ cười trên mặt Kiều Mộng càng tươi hơn, nói rằng: “Gặp được nhau là cái duyên, kết bạn nhé.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngạc nhiên gật đầu, trao đổi phương thức liên hệ với đối phương. Thế nhưng đại khái lòng cô đã hiểu rõ, có lẽ cô ấy cho rằng váy cô đang mặc là hàng đặt của hãng lớn. Cô hơi hoảng rồi, thầm nghĩ, có khi nào Ninh Tây Cố mua phải váy đụng kiểu đụng dáng với thương hiệu lớn không?
Bấy giờ cô đành im lặng giả vờ ưu nhã.
Trong lòng thì thầm suy đoán khi nào buổi tiệc mới bắt đầu, nghĩ đến chuyện phải tiêu nhiều tiền như vậy, cô thấy buốt nhói cái lồng ngực.
Mấy người xung quanh cô cũng chẳng nói năng gì.
Áp lực đến lạ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu lén chơi điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Ninh Tây Cố nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, chẳng được trả lời.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ: Hẳn là bây giờ đang bận việc rồi, chắc chốc nữa sẽ trả lời mình.
Nhưng việc Ninh Tây Cố không còn gọi cái là đến bảo cái là đi khiến cô không quen lắm.
Không biết bây giờ Ninh Tây Cố đang làm gì nhỉ… Cô buồn tẻ tự hỏi, đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bắt được một bóng hình quen thuộc từ cửa bước vào.
Có mấy người đàn ông cùng bước đến đó, cười cười nói nói.
Cô biết đấy toàn là những người kỳ cựu danh tiếng lẫy lừng của giới thương nghiệp, chỉ có một người đàn ông trung niên đứng ở giữa là cô không nhận ra, nhưng ông ta đứng ở giữa thì hiển nhiên không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.
Người đàn ông trung niên này trông rất quen mắt, Nhạc Quỳnh Quỳnh dụi dụi mắt xem kỹ lại, đúng là nhìn kiểu gì cũng giống Ninh Tây Cố.
Người đàn ông lớn tuổi trông hao hao Ninh Tây Cố hiện rõ vẻ lắng đọng của tháng năm, thế nhưng áo mũ vẫn ngay ngắn, phong độ ngời ngời.
Mà cậu thanh niên đứng sau ông nửa bước thì lại càng giống hơn.
Không thể nói rằng chẳng có chút quan hệ nào, phải rằng là giống hệt nhau.
… Đó chính là Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngây ngốc nghĩ. Cô dám khẳng định, cô chưa khờ đến nỗi ngay cả bạn trai nhỏ của mình mà cũng không nhận ra!!
Góc ngồi của cô không dễ bị nhìn thấy, mà tầm nhìn của cô lại rất rộng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tròn mắt dõi nhìn Ninh Tây Cố theo các ông lớn ngồi xuống ghế trung tâm, trên mặt cậu chẳng hề có ý cười, trông có vẻ là quý công tử kiêu ngạo lạnh lùng.
Kiều Mộng phát hiện cô cứ nhìn trân trân, Hề Ngọc Trạch cũng nghiêng người sang dòm, hỏi: “Sao thế? Cô quen người nào hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, biết mình bị thất thố nên chẳng dám gật đầu. Cô gượng gạo lắc đầu, hỏi: “Người đó là ai?”
Kiều Mộng tốt tính: “Ai cơ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắc: “Chàng trai ngồi ở giữa ấy.”
Kiều Mộng đáp: “Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy, nhưng nghe nói là con trai của Ninh Ngữ Đức.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thường nghe thấy cái tên Ninh Ngữ Đức này.
Là ông lớn đã về ở ẩn nhiều năm, chủ tịch tập đoàn tài chính nhà họ Ninh, ba mươi năm trước làm mưa làm gió trên thương trường.
Ninh Tây Cố là con của Ninh Ngữ Đức?
Nhạc Quỳnh Quỳnh không dám tin.
Beta: Yam
“Chị, chị đang làm gì thế?”
Khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận được tin nhắn của Ninh Tây Cố thì cô đang trang điểm.
Vì buổi tiệc tối hôm nay mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đã bỏ ra một số tiền lớn để mời một thợ trang điểm nổi tiếng về. Người này thường điểm trang cho nhiều ngôi sao đi thảm đỏ hoặc lên tạp chí, từng có chiến tích trang điểm cho không biết bao nhiêu là nữ nghệ sĩ quen mặt với công chúng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không mong đợi sẽ đẹp hơn tiên, chỉ cần lúc dự tiệc trông đúng mực là được.
Quan trọng là vì rất khó có được cơ hội như lần này, cô thừa dịp thoải mái trải nghiệm kỹ thuật trang điểm của chuyên gia lừng danh này, tiện thể học lỏm một chút. Những nội dung ấy có thể làm tư liệu cho một tập video, trang điểm lên cũng không phí phạm.
Chuyên gia trang điểm họ Tưởng, Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi người ta một tiếng “Chị Tưởng” như đã quen biết từ lâu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất dễ làm thân với người khác, cả quá trình cô cứ khen người ta phổng cả mũi, chẳng hạn như vẽ ở đâu thì đẹp, trang điểm thế nào mới được. Cô cứ nói rồi lại hỏi, còn hẹn người ta hôm nào đấy đi ăn bữa cơm.
Chị Tưởng dịu dàng rộng rãi, chẳng hề keo kiệt mà giấu giếm chút nào, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi kỹ xảo gì cô ấy cũng trả lời. Công việc trang điểm này ấy à, chủ yếu là xem tay nghề, dẫu có biết thao tác trang điểm như thế nào thì cũng chưa chắc đã làm được.
Ngay lúc đang chuyện trò thì Ninh Tây Cố gửi tin nhắn đến.
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Đang chuẩn bị đi làm đây, cậu đang làm gì thế? Hôm nay cậu bảo sẽ về cơ mà?”
Ninh Tây Cố: “Ừ, chiều nay còn có chút việc. Xong việc em sẽ về.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Chắc tôi sẽ phải về trễ đấy, cậu đến nhà thì ngủ trước đi nhé.”
Ninh Tây Cố: “Hôm nay chị bận đến thế à? Chị đừng gồng mình quá, em ở nhà chờ, lên giường làm ấm chăn cho chị.”
Lại còn gửi kèm biểu tượng cảm xúc hình con cún nằm trong chăn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chăm chú nhìn điện thoại, bật cười.
Chị Tưởng hỏi: “Bạn trai hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thẳng thắn thừa nhận, không kìm được bắt đầu Versailles*: “Cậu sinh viên nhỏ hơn em mấy tuổi, quấn người lắm, phiền thôi rồi.”
(*Gốc là 凡尔赛起来, trong đó 凡尔赛 là phiên âm của cung điện Versailles, 起来 là văn học nhưng cụm này không nói về văn học Versiless mà nó là thuật ngữ chỉ sự khoe khoang một cách khiêm tốn, vừa khoe vừa kể khổ để không khiến người khác ghen ghét.)
Cô biết tật xấu của mình, nhưng thật sự không thể sửa được cái thói thích khoe khoang.
Cuối cùng cũng trang điểm xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngắm nghía trong gương, thỏa lòng nói: “Muốn giữ mãi lớp trang điểm này trên mặt thật đấy.”
Chị Tưởng cả cười: “Không cần phải thế đâu, em vốn dĩ đã rất đẹp, da dẻ cũng tốt, trang điểm sơ sơ là đã xinh lắm rồi.”
Hai người họ khen ngợi lẫn nhau, trông đến là hòa hợp.
Chị Tưởng bắt đầu thu dọn đồ trang điểm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thay quần áo ngay mà gọi video, trưng vẻ mặt dễ thương đáng yêu ra tinh nghịch chớp chớp mắt, réo gọi cậu bạn trai của mình: “Nhìn này nhìn này, lớp trang điểm trên mặt tôi hiện giờ đáng giá cả vạn nhân dân tệ đấy, đẹp không đẹp không đẹp không?”
Chị Tưởng lơ đãng liếc sang thì thấy đầu bên kia là một chàng trai mặt mày lạnh lùng, không giống với danh xưng “Cậu sinh viên” như Nhạc Quỳnh Quỳnh đã nói. Cậu ấy cực kỳ tuấn tú, ngay cả cô ấy cũng không kìm được phải nghía thêm. Cô ấy lại nghĩ, cũng chẳng phải điều gì lạ, tuấn nam mỹ nữ sánh đôi với nhau là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Ninh Tây Cố nào dám bảo cô không đẹp, hơn nữa trong lòng cậu, cô Nhạc Mỹ Lệ bây giờ chính là người đáng yêu nhất trần đời, cậu có thể khen Nhạc Mỹ Lệ từ tận đáy lòng.
Gọi video rồi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh mới phát hiện trang phục hôm nay của Ninh Tây Cố cũng rất long trọng, đẹp trai hơn bội lần so với khi mặc đồ thoải mái, khung cảnh cũng là đang ở trong xe. Cô hỏi: “Sao hôm nay cậu lại ăn mặc như thế?”
Ninh Tây Cố đáp: “Bố em bắt mặc thế đấy, bảo phải dẫn em đi gặp vài ông chú ông bác, yêu cầu em phải mặc đồ nghiêm túc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp “Ồ” một tiếng.
Ninh Tây Cố nói rằng: “Chị, giờ em không gọi video với chị được nữa, bố em gọi rồi, em xong chuyện ở đây sẽ về nhà chờ chị.”
Ngoan ơi là ngoan, càng ngày càng ngoan. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, nhưng trang phục ngày hôm nay của Ninh Tây Cố bỗng khiến cô nhớ về dáng vẻ lần đầu tiên gặp cậu.
Đôi mắt đẹp như Bạch Sơn Hắc Thủy*, trong con ngươi không trăng không sao, cậu đứng đó, như thể chẳng dung nhập với thế giới này. Chỉ riêng mình cậu là mang màu có sắc lạnh, ngay cả khi cậu nói những lời không biết xấu hổ đó với cô, bụi bặm trôi nổi quanh người cậu cũng nhuốm vẻ thanh cao ngạo mạn.
(*Chỉ núi Trường Bạch và Hắc Long Giang)
Làm cô nhìn thấy lại tức giận, cứ nghĩ cậu là đồ thần kinh, rất muốn nhảy lên nện cái đầu cún của cậu.
Bây giờ thì dễ thương hơn nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thay bộ váy dạ hội Ninh Tây Cố tặng rồi ngồi xuống chờ thời gian trôi qua. Cô lướt xem cái quần bơi nam đã lưu trong giỏ hàng, chưa nghĩ ra nên chọn cái nào.
Hè đến rồi, cô muốn dẫn Ninh Tây Cố ra biển chơi.
Thời gian cũng hòm hòm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi trên xe đến dạ tiệc, buổi tiệc từ thiện này phải đi thảm đỏ, thời gian đi vào của từng người đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, cô được sắp ra gần sau cùng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đè tay lên cổ váy, khom lưng xuống xe. Cô chỉ là một gương mặt có chút tiếng tăm trên mạng, không hề có người đại diện hay trợ lý.
Vừa xuống xe, bên tai cô đã inh ỏi tiếng thét.
Đù.
Đây đãi ngộ dành cho lưu lượng gì vậy?
Nhạc Quỳnh Quỳnh suýt nữa thì hết cả hồn, cô ngẩng đầu nhìn xem, thấy hai bên đường có rất nhiều cô gái ngồi chồm hổm, có người giơ băng rôn tiếp ứng, có người cầm máy ảnh SLR, gào thét điên cuồng: “Hề Ngọc Trạch! Hề Ngọc Trạch!! Em yêu anh, Hề Ngọc Trạch!!”
Bấy giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh mới phát hiện sau xe của các cô có một chiếc xe khác đang đỗ lại. Cô thấy đám người xông lên, vội nhấc váy lùi ra phía sau.
Thế nhưng trông cô ăn mặc đẹp đẽ quý phái, nom dáng vẻ cũng xinh đẹp, vừa nhìn là biết cũng tới tham gia dạ tiệc nên những người hâm mộ đều nhớ phải tránh cô ra, chỉ nhào qua trước mặt cô hết lớp này đến lớp kia.
Xuyên qua đám đông, Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy một chàng trai được mọi người vây quanh như bảo vật. Dưới sự che chở của trợ lý và vệ sĩ, anh ta nhận lấy bảng ký tên, album, tranh chân dung được người hâm mộ đưa tới, nhanh chóng ký tên mình lên rồi vẫy tay mỉm cười với họ, sau đó đi về phía thảm đỏ.
Hề Ngọc Trạch là idol đang hot rần rần, nổi lên từ show sống còn năm ngoái đến tận bây giờ. Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa từng tiếp xúc với anh ta, người thật cũng là lần đầu được trông thấy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đứng bên cạnh xe, lặng lẽ nhìn anh ta rời bước.
Tài xế chở cô tới cũng là trợ lý nhỏ của công ty, hai người cùng nhau đứng xem, trợ lý bảo: “Trên mạng bảo anh ta chưa được mét tám, nhưng nhìn đây thì có vẻ đủ đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh phụ họa: “Lại còn rất cưng fan, không có kiểu làm mình làm mẩy của sao hot.”
Tất cả đều có thiện cảm với anh ta.
Thật khéo làm sao.
Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh đi vào hội trường, cô lại ngồi cùng một bàn lớn với chàng idol đó. Thật ra thì vị trí này của cô rất tuyệt, là bàn cuối bên phải hàng thứ hai, chỗ của cô lại ở bên phải chiếc bàn đó, ánh sáng không đủ chiếu đến góc này, nếu có người đi vào từ cửa chính thì cơ bản sẽ không thấy được cô, bởi nó ở ngay điểm mù của tầm nhìn.
Mặc dù cô chung bàn với Hề Ngọc Trạch nhưng vẫn cách vài ghế nên chẳng thể bắt chuyện được, chỉ đành ngắm bóng lưng của người ta, nếu không thì cô chắc chắn sẽ đi xin chữ ký.
Trong công ty của cô có mấy cô bé là fan của Hề Ngọc Trạch. Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mọi người đều ngồi nghiêm túc nên không dám chụp ảnh, chỉ lấy điện thoại ra để dưới bàn tám chuyện với hội chị em trong công ty.
Cả hội sôi sùng sục: “Người thật đẹp trai không? Đẹp trai không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Đẹp trai đấy! Cực kỳ lễ phép, đối xử với fan cũng rất tốt.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trộm nghía cậu trai tuấn tú kia, lại nghĩ: Có vẻ cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng sao mình lại cảm thấy Ninh Tây Cố nhà mình đẹp trai hơn nhỉ, cao hơn anh ta, da dẻ cũng đẹp hơn nữa. Da anh ta hình như hơi xấu, phải dùng phấn để che đi… Nhìn gần thì soi ra lớp phấn ấy hơi bị dày đấy…
Trong chốc lát Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tuy cô chẳng ý kiến gì về việc con trai trang điểm, minh tinh mà, có gánh nặng hình tượng đấy, nhưng cô lại thích con trai tươi tắn sạch sẽ hơn, chẳng hạn như con cún nhà cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chán nản ngồi đó.
Dù sao cũng không có việc của cô, thế nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chuẩn bị sẵn chừng năm mươi vạn, định bụng xem tình hình thế nào cũng đấu giá một món đồ. Nếu đã tham gia hoạt động từ thiện thì ít nhiều gì cũng nên quyên tặng chút của, cũng là để thơm lây, đến lúc đó khi danh sách được đưa ra thì có thể đăng lên mạng để khoe khoang, hì hì.
Vẫn đang chờ chương trình bắt đầu.
Hình như người vẫn chưa đến đủ.
Hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh đã lén nhìn hai bên, ai ai cũng là nhân vật có máu mặt. Cô hiếm khi có hơi sợ sệt, giờ quay sang chào hỏi thì hơi bị đường đột, thế là đành lặng lẽ ngồi trong góc.
Hiện giờ cô cảm thấy rất không hòa nhập, hơi ngượng nghịu, hình như người bên cạnh đang nhìn cô.
Bên trái cô là ngôi sao nữ tuyến ba Kiều Mộng, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã từng xem bộ phim cổ trang thần tượng do cô ấy diễn. Nào ngờ cô ấy lại chủ động bắt chuyện: “Cô thuộc công ty nào vậy? Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ, là người mới hả? Cô đẹp thật đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh được người đẹp khen, đỏ mặt giải thích: “À, tôi không phải nghệ sĩ. Tôi là… Tôi là doanh nhân, mở một công ty nhỏ…”
Kiều Mộng hỏi: “Váy của cô mượn ở đâu thế?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp lời: “Không phải mượn đâu, mua đó.”
Nụ cười trên mặt Kiều Mộng càng tươi hơn, nói rằng: “Gặp được nhau là cái duyên, kết bạn nhé.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngạc nhiên gật đầu, trao đổi phương thức liên hệ với đối phương. Thế nhưng đại khái lòng cô đã hiểu rõ, có lẽ cô ấy cho rằng váy cô đang mặc là hàng đặt của hãng lớn. Cô hơi hoảng rồi, thầm nghĩ, có khi nào Ninh Tây Cố mua phải váy đụng kiểu đụng dáng với thương hiệu lớn không?
Bấy giờ cô đành im lặng giả vờ ưu nhã.
Trong lòng thì thầm suy đoán khi nào buổi tiệc mới bắt đầu, nghĩ đến chuyện phải tiêu nhiều tiền như vậy, cô thấy buốt nhói cái lồng ngực.
Mấy người xung quanh cô cũng chẳng nói năng gì.
Áp lực đến lạ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu lén chơi điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Ninh Tây Cố nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, chẳng được trả lời.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ: Hẳn là bây giờ đang bận việc rồi, chắc chốc nữa sẽ trả lời mình.
Nhưng việc Ninh Tây Cố không còn gọi cái là đến bảo cái là đi khiến cô không quen lắm.
Không biết bây giờ Ninh Tây Cố đang làm gì nhỉ… Cô buồn tẻ tự hỏi, đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bắt được một bóng hình quen thuộc từ cửa bước vào.
Có mấy người đàn ông cùng bước đến đó, cười cười nói nói.
Cô biết đấy toàn là những người kỳ cựu danh tiếng lẫy lừng của giới thương nghiệp, chỉ có một người đàn ông trung niên đứng ở giữa là cô không nhận ra, nhưng ông ta đứng ở giữa thì hiển nhiên không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.
Người đàn ông trung niên này trông rất quen mắt, Nhạc Quỳnh Quỳnh dụi dụi mắt xem kỹ lại, đúng là nhìn kiểu gì cũng giống Ninh Tây Cố.
Người đàn ông lớn tuổi trông hao hao Ninh Tây Cố hiện rõ vẻ lắng đọng của tháng năm, thế nhưng áo mũ vẫn ngay ngắn, phong độ ngời ngời.
Mà cậu thanh niên đứng sau ông nửa bước thì lại càng giống hơn.
Không thể nói rằng chẳng có chút quan hệ nào, phải rằng là giống hệt nhau.
… Đó chính là Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngây ngốc nghĩ. Cô dám khẳng định, cô chưa khờ đến nỗi ngay cả bạn trai nhỏ của mình mà cũng không nhận ra!!
Góc ngồi của cô không dễ bị nhìn thấy, mà tầm nhìn của cô lại rất rộng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tròn mắt dõi nhìn Ninh Tây Cố theo các ông lớn ngồi xuống ghế trung tâm, trên mặt cậu chẳng hề có ý cười, trông có vẻ là quý công tử kiêu ngạo lạnh lùng.
Kiều Mộng phát hiện cô cứ nhìn trân trân, Hề Ngọc Trạch cũng nghiêng người sang dòm, hỏi: “Sao thế? Cô quen người nào hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, biết mình bị thất thố nên chẳng dám gật đầu. Cô gượng gạo lắc đầu, hỏi: “Người đó là ai?”
Kiều Mộng tốt tính: “Ai cơ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắc: “Chàng trai ngồi ở giữa ấy.”
Kiều Mộng đáp: “Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy, nhưng nghe nói là con trai của Ninh Ngữ Đức.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thường nghe thấy cái tên Ninh Ngữ Đức này.
Là ông lớn đã về ở ẩn nhiều năm, chủ tịch tập đoàn tài chính nhà họ Ninh, ba mươi năm trước làm mưa làm gió trên thương trường.
Ninh Tây Cố là con của Ninh Ngữ Đức?
Nhạc Quỳnh Quỳnh không dám tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.