Chương 6
Hàn Thục
20/01/2022
Edit: Cos
Beta: Yam
Đời này Ninh Tây Cố chưa từng làm gia sư cho người khác, nhưng cậu đã từng thuê vài gia sư. Vì vậy, cậu đã bí mật liên hệ với gia sư tiếng Pháp cũ của mình để hỏi kinh nghiệm và phương pháp dạy.
Đương nhiên, thầy giáo không nghĩ tiểu thiếu gia nhà họ Ninh định cướp bát cơm của ông, hơn phân nửa là đang đùa vui. Có điều cậu đã lên tiếng hỏi, bọn họ cho một ít tài liệu coi như là giúp đỡ cũng không phải không được.
Ninh Tây Cố chuẩn bị bài giảng rất nghiêm túc, từ nhỏ cậu đã là một học sinh xuất sắc, bản tính mạnh mẽ, nếu quyết tâm làm chuyện gì sẽ không làm qua loa, vô thức bật chế độ học bá. Cậu cân nhắc các phương diện, chẳng hạn như nền tảng của Nhạc Quỳnh Quỳnh quá kém, cho nên cậu thiết kế chương giảng dạy vừa đơn giản thoải mái, vừa sinh động và thú vị, kết hợp với văn hay ảnh đẹp để cô có thể dễ dàng tiếp thu đồng thời cũng không mệt mỏi với việc học, hơn nữa còn thiết kế chương trình dạy riêng cho từng giai đoạn một.
Nhưng những việc đó không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thứ bảy gặp, thế mà mấy ngày trước đó cô hoàn toàn không liên lạc với cậu.
Đến cận ngày rồi mà cô cũng không nhắc cậu đi làm, thậm chí Ninh Tây Cố còn cảm thấy hẳn là Nhạc Quỳnh Quỳnh đã quên, hoặc là hoàn toàn không quan tâm đến cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng làm lơ cậu, cậu càng không kìm lòng nổi mà nghĩ về cô.
Giống như đối mặt với một bài toán tưởng chừng rất đơn giản, nhưng giải rất nhiều lần vẫn giải sai, hoàn toàn không biết câu trả lời chính xác là gì.
Đây là muốn lạt mềm buộc chặt à? Ninh Tây Cố nghĩ, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của chị gái này thoạt nhìn cũng khá lợi hại, quả nhiên là một người phụ nữ hư hỏng…
Người phụ nữ hư hỏng – Nhạc Quỳnh Quỳnh không phải là không nghĩ tới Ninh Tây Cố, một cậu chàng đẹp trai ngọt ngào như vậy tới nay cô vẫn còn chưa thấy đã thèm đâu.
Cô còn muốn tìm thời gian đưa Ninh Tây Cố đi bơi, chiếm tí hời. Tuy rằng không ăn được, nhưng ngắm cơ bắp của trai trẻ cho đỡ thèm chung quy là vẫn được đúng không? Trên hồ sơ có ghi số đo cơ thể của Ninh Tây Cố, thực sự khiến người xem phải đỏ mặt.
Nhưng trong email xin việc cậu ấy có không biết xấu hổ bao nhiêu, thì phong cách thực tế lại cấm dục bấy nhiêu. Kể cũng lạ, trong thời gian ở chung với cậu, cứ cảm thấy chàng trai nhỏ này vẫn rất rụt rè, nút áo sơ mi lúc nào cũng phải gài hết, đừng nói tới cơ ngực và cơ bụng, ngay cả xương quai xanh cũng không lộ ra miếng nào, rất có phong độ của quân tử, không ngờ bên trong lại hoang dã đến thế.
Chậc chậc chậc.
Mấy ngày nay, Nhạc Quỳnh Quỳnh không tìm đến Ninh Tây Cố vì rất nhiều lý do, một là bởi vì quả thật cô cũng không phải quá yêu thích Ninh Tây Cố, cô cho rằng không nên biểu hiện quá vồn vã. Hai là vì cô bận, thật sự rất bận, cô không rảnh rỗi như sinh viên bọn họ.
Kiếm tiền vẫn là quan trọng hơn đàn ông chứ?
Hồi đi học thành tích của Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ xếp loại trung bình, tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, chuyên ngành thiết kế thời trang. Sau khi tốt nghiệp, cô mở một cửa hàng online trên Taobao bằng số tiền tiết kiệm được khi làm người mẫu bán thời gian và nhờ những mối liên hệ tích lũy được, cộng thêm vận may tốt, cô đã nhanh chóng bắt kịp xu thế và từng bước phất lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bán trang phục nữ tự thiết kế, tên nhãn hiệu là “Thỏ hoa đào”. Thực ra bản thân cô thường ngày cũng không thích mặc quần áo của các thương hiệu có logo nổi bật, đa phần là mặc quần áo trong cửa hàng của mình.
Rất nhiều hot girl mạng mở cửa hàng bán quần áo online dùng đường tắt, thẳng tay sao chép các thương hiệu lớn để bán hàng fake, còn cô thì chỉ bán hàng tự thiết kế thôi. Chỉ có điều, trường học của cô dạy vô cùng bình thường, thẩm mỹ của bản thân cũng không cao cấp. Cô thích phong cách tiên nữ nhẹ nhàng trong thiết kế của mình, vừa kiêu sa vừa tinh tế, giá cả lại bình dân, giá thường dao động khoảng từ một trăm đến hai trăm, áo khoác thu đông đắt nhất ở cửa hàng cũng chỉ bốn năm trăm.
Quần áo của cô thường bị nói là quê mùa và quá trong sáng, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy có gì sai. May quần áo chính là muốn mọi người đều có thể mặc chúng, quần áo quá cao cấp thì quần áo chọn người hay là người chọn quần áo đây? Điều cô muốn làm chính là, để các cô gái dù cơ thể béo gầy trắng đen thế nào thì khi mặc quần áo vào đều phải thật xinh đẹp và thoải mái.
Thường ngày cô phải vẽ bản thiết kế, chạy đến nhà máy, phải lựa chọn kiểu dáng và chất liệu vải, xây dựng chiến lược marketing, xã giao và quay video quảng cáo.
Gần đây, cô lại càng bận hơn. Mấy ngày trước, có người bên trang web tìm cô và giới thiệu một chức năng livestream mới, mong muốn các cô – những hot girl livestream nổi tiếng trong cộng đồng mạng có thể sử dụng để livestream nhiều hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi đám hội chị em plastic nổi tiếng trên mạng của mình một vòng về chuyện này, nhận được các câu trả lời như vầy:
“Không nên nha, livestream? Nó là chức năng quái gì vậy?”
“Chúng ta cũng không thiếu mấy đồng tiền đó.”
“Tớ đã từng mở thử một lát, nhưng cơ bản không có mấy người xem cả, một mình tớ nói cả nửa tiếng mệt muốn chết luôn.”
“Nếu lưu lượng cao còn đợi anh ta giục sao? Còn không phải bởi vì ít người quan tâm nên mới kêu chúng ta làm?”
“Mở livestream đều là những hot girl low nhất trên mạng. Mọi người thường muốn đến chỗ cao hơn chứ ai lại hướng về nơi thấp hơn chứ?”
“Đúng vậy, vất vả lắm mới có danh tiếng, hà cớ gì lại thử thách bản thân. Mở livestream thường xuyên có thể khiến fans cảm thấy thương hiệu của cậu low đấy, về lâu về dài sẽ không có lợi cho việc nâng cao giá trị thương hiệu.”
“Tớ không làm, tớ cũng không làm đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười haha.
Có người còn nói với Nhạc Quỳnh Quỳnh một cách quái gở: “Nhưng thật ra cậu có thể thử xem, cậu vốn xác định đi theo con đường giá cả tầm trung mà, cũng không định đi theo con đường thời trang cao cấp nên việc mở livestream rất thích hợp với cậu á.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không được cổ vũ, nhưng lại bắt đầu mở livestream. Cũng không phải do cô bị khích tướng, chỉ là muốn thử đi thêm nhiều con đường hơn.
Người khác cười nhạo cô tầm nhìn hạn hẹp, nhưng cô chỉ mong cửa hàng nhỏ của mình có thể tiếp tục hoạt động là tốt lắm rồi. Cô muốn cố gắng hết sức để giữ chân mỗi vị hàng, thu hút khách hàng mới, thêm được vị nào thì hay vị ấy. Chỉ cần có cách, cô rất sẵn lòng thử.
Cô cũng không cảm thấy việc livestream quá mệt mỏi. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô đã làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau, như phục vụ nhà hàng, lễ tân, tiếp thị cho cửa hàng, đều là những công việc rất vất vả. Khi còn làm người mẫu, mỗi ngày thay hai ba trăm bộ quần áo để chụp ảnh là chuyện thường, lần nhiều nhất một ngày chụp đến sáu trăm bộ, đi giày cao gót đứng hơn mười tiếng đồng hồ.
Nhân dịp lễ Giáng Sinh, cô mở livestream giảm giá tri ân, nhận được một đơn đặt hàng lớn nên rất bận rộn.
Cô tự mình tham gia đóng gói cùng mọi người, ba ngày liên tục làm đến mười hai giờ, mới coi như là gửi gần hết hàng đi.
Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.
Nghĩ đến chuyện gặp mặt chàng sinh viên trẻ tuổi và đẹp trai ấy, trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút mong đợi. Tuy nhiên, cô không định tiếp tục khoe Ninh Tây Cố trong vòng bạn bè. Chuyện bạn trai giả không thể làm giả quá nhiều, bằng không Ninh Tây Cố hỉnh mũi lên mặt thật sự cho mình là bạn trai cô thì làm sao bây giờ?
Loại chuyện như bao tiểu bạch kiểm này, suy cho cùng cũng không vẻ vang gì, không tiện đem ra khua chiêng gõ trống, vụng trộm sờ soạng thì sướng hơn. Hì hì!
Ninh Tây Cố đến sớm hơn thời gian hẹn hai mươi phút lận.
Lần này, cậu không mặc vest. Quần áo rất giản dị thoải mái, áo hoodie và quần jean, đúng chuẩn nam sinh thanh xuân vườn trường. Nhưng Ninh Tây Cố lại khiến cho người ta có cảm giác cậu không hề trẻ con tới vậy, mà ngược lại lại khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn một cách khó hiểu, cứng nhắc không phù hợp với lứa tuổi.
Ninh Tây Cố nhìn cô mà hạn hán lời. Cô lại mặc bộ đồ ngủ dính đầy lông mèo, mặt mộc nghếch lên trời, trên trán có một miếng dán mụn. Thật sự là lôi thôi lếch thếch.
Không phải nói phụ nữ đều chú ý đến hình ảnh của mình trước mặt đàn ông sao? Tại sao Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không hề có gánh nặng mỹ nữ trước mặt cậu vậy???
Chẳng lẽ Nhạc Quỳnh Quỳnh không xem cậu là một người đàn ông cần coi trọng???
Khi cánh cửa vừa mở ra, con mèo đang lén lút ở cửa, Nhạc Quỳnh Quỳnh bế nó lên để ngăn nó chạy ra ngoài. Cô vừa mắng con mèo vừa nói với Ninh Tây Cố: “Đóng cửa lại nhanh lên, đừng để con mèo này chạy mất. Sau này cậu phải chú ý điều này đấy, Bong Bóng chính là tâm can bảo bối của tôi, không thể để xảy ra sơ xuất được.”
Ninh Tây Cố vác cặp sách trên vai, vừa vào cửa đã hỏi ngay: “Học ở đâu?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn xung quanh một vòng, nói: “Ờm… Ở trên bàn trong phòng khách đi.”
Ninh Tây Cố cạn lời liếc nhìn phòng khách một vòng, dùng từ lộn xộn để miêu tả cũng là đã khen Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi. Cậu chưa từng gặp qua cô gái nào lôi thôi như vậy: “Tôi vừa mới dọn phòng vào cuối tuần trước.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng cậu một cái: “Chị đây bận đi làm, được chưa? Mấy ngày nữa dì giúp việc sẽ đến dọn. Nếu cậu thật sự chịu không nổi thì giúp tôi lau dọn đi.”
Ninh Tây Cố ngậm miệng lại ngay tức thì.
Lần đầu tiên trong đời dọn vệ sinh cho người khác cũng đã hiến dâng cho Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi, cậu không nghĩ sẽ có lần thứ hai đâu. Nếu không, cậu thành cái gì rồi?
Cậu đến để yêu đương! Chứ không phải người quét dọn vệ sinh!
Ninh Tây Cố thu dọn qua loa đồ ăn vặt, tiểu thuyết và truyện tranh ở trên bàn sau đó lau sạch sẽ rồi lấy sách ra. Cậu nhìn giáo trình nhập môn do chính tay mình biên soạn, không khỏi cảm thấy tự hào. Những gì mình viết quá là tuyệt vời, cho dù Nhạc Quỳnh Quỳnh có ngốc đi chăng nữa, cậu cũng nhất định có thể dạy được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mới lạ, bộ dạng rất nhiệt tình ngồi bên cạnh cậu, cười hì hì, ngọt ngào nói với cậu: “Có phải tôi nên gọi cậu một tiếng thầy giáo nhỏ không, thầy giáo nhỏ, thầy đã vất vả rồi.”
“Ai dà! Đây là cậu tự viết hả? Thật quá lợi hại. Có tâm quá cơ!”
Thực ra, trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm, không hổ là con nhà nghèo, giáo trình cũng không nỡ mua, còn tự mình viết rồi in ra để dùng.
Mùi sữa tắm lẫn kem dưỡng da thơm ngọt từ cơ thể Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ lởn vởn quanh mũi cậu. Nhưng mùi hương không phải quá kích thích, quanh quẩn không ngừng, khiến cho người ta cảm thấy phiền não, khiến cho hai má cậu từ từ nóng bừng lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn không ngừng dựa sát vào cậu để nói chuyện.
Trường cấp 3 của Ninh Tây Cố là trường nam sinh khép kín, lần gần nhất ngồi cùng bàn với nữ sinh đã không còn nhớ rõ là tiểu học hay mẫu giáo nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất hoạt bát, lại còn không nghiêm túc, mềm mại gọi một tiếng “Thầy giáo nhỏ” còn khen cậu: “Thầy giáo nhỏ, giọng của thầy thật êm tai, thầy học tiếng Pháp ở đâu vậy? Thầy còn biết cái gì nữa? Thành tích của thầy cũng tốt quá nha.”
Lảm nhảm y như tiếng bíp bíp vang lên không ngừng vậy.
Liên tục làm gián đoạn việc lên lớp của Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố đành phải xụ mặt nghiêm túc nói: “Đang trong giờ học mà, chị còn như vậy thì học thế nào đây? Chị có còn muốn học nữa không?”
“Được được được.” Nhạc Quỳnh Quỳnh rụt cổ lại: “Thầy giáo nhỏ quả là nghiêm khắc nha, bây giờ cậu chính là thầy giáo nhỏ rồi, đều nghe cậu, được chưa?”
Đều nghe cậu.
Trong nháy máy, trong suy nghĩ của Ninh Tây xuất hiện những chuyện không phù hợp với trẻ em, trái tim cậu ngay lập tức xao động liên hồi, lại cảm thấy bản thân mình thật xấu xa, cậu nghiêm túc chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình.
Cậu hơi căng thẳng, ngồi thẳng lưng và càng tập trung hoàn thành trách nhiệm của giáo viên.
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh không gây rối nữa, nhưng cô… Cô…
Cô ngủ mất rồi.
Ninh Tây Cố: “?”
Ninh Tây Cố nhìn cô chằm chằm, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không phát hiện, vẫn tiếp tục ngủ, ngủ ngon lành. Ninh Tây Cố tức đến mức bật cười.
Cậu đợi thêm năm phút nữa, sau đó đánh thức Nhạc Quỳnh Quỳnh dậy: “Chị còn muốn học hay không đây?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh dụi dụi mắt, ngáp một cái, mơ mơ màng màng, dứt khoát đáp: “Hả? Ồ… Vậy thì không học nữa.”
Mẹ nó một tấm chân tình thật sự cho chó ăn.
Ninh Tây Cố cảm thấy máu trong người trong phút chốc dồn hết lên não, tức chết cậu rồi!!
Nhạc Quỳnh Quỳnh gãi gãi đầu, còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng nói: “Tôi đã thử cố gắng nghe giảng và nhận ra rằng mình thật sự là đồ ngốc, học không vô gì hết.”
“Ai dà, tôi buồn ngủ quá, đi ngủ đây!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng lên và nói: “Mệt quá trời luôn, đợt khuyến mãi Giáng sinh vừa rồi, mấy hôm nay tôi toàn đi ngủ lúc hai ba giờ sáng, sáng thì bảy tám giờ là phải bò dậy làm việc, tôi buồn ngủ quá, phải đi ngủ bù đây.”
Vốn dĩ Ninh Tây Cố rất rất tức giận, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh có lý do chính đáng, hình như không phải không thể thông cảm: “Hôm nay chị mệt như vậy thì để lần sau học cũng được.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi về hướng phòng ngủ xua xua tay: “Tôi đã nghĩ rồi, lần sau tôi dắt cậu đi chung không phải tốt hơn sao, cần gì phải học hành cực khổ chứ? Không học, không học nữa.”
Sao lại có cô gái thế này chứ! Uổng công cậu nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng con mắt khác, còn thấy cảm phục lòng tự tôn và sự cố gắng vươn lên của cô. Rõ ràng cô đúng là một kẻ ngốc không học vấn không nghề nghiệp mà thôi.
Ninh Tây Cố cảm thấy mình sắp tức chết rồi.
Nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đã mở cửa phòng ngủ, Ninh Tây Cố chất vấn: “Còn tôi thì sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đầu cũng không ngoảnh lại: “Cậu hả? Cậu về nhà đi chứ. Bye bye. Nhớ đóng cửa cẩn thận đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không biết vì sao nhưng cô khá yên tâm về cậu nhóc này, có lẽ là bởi vì tướng mạo Ninh Tây Cố nhìn rất ngay thẳng, không giống như người có thể trộm đồ ha. Cô buồn ngủ quá nên trở về phòng đóng cửa lại, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch đến tận buổi tối.
Khi cô tỉnh dậy, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động.
Cô bèn xuống giường đi xem.
Cô phát hiện Ninh Tây Cố vẫn ở đây, không chỉ không về mà còn giúp cô dọn dẹp phòng nữa, thậm chí còn đang chuẩn bị bữa tối.
Thơm quá!
Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt, thò lại gần nhìn xem: “Cậu đang làm món gì vậy? Thơm quá à!”
Ninh Tây Cố đáp: “Làm gà chiên sốt dấm ăn với cơm.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi thầm tự khen bản thân. Má ơi, thuê nam sinh đại học này cũng đáng thật, vừa có thể dùng để chọc giận bạn trai cũ, vừa biết dọn dẹp, nấu ăn, làm phiên dịch, dạy ngoại ngữ nữa.
Cơm nước xong xuôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn chỉ huy cậu: “Cậu đi rửa chén nhé.”
Ninh Tây Cố nói: “Tôi với chị nói chuyện xong đã rồi rửa chén.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mờ mịt: “Chuyện gì thế?”
Ninh Tây Cố lấy ra một tờ giấy, tất cả nội dung đều được viết tay, chữ viết ngay ngắn, dòng đầu tiên được viết to đùng: Hợp đồng bao nuôi.
Ninh Tây Cố như đang bàn một thương vụ chục tỷ, nghiêm túc nói: “Nếu chị định thuê tôi, vậy thì chúng ta nên nói về các điều khoản và ký một hợp đồng thuê bạn trai giả chi tiết đi?”
Cả người Ninh Tây Cố đều là lửa giận.
Cần phải chính thức hóa nội dung cụ thể của công việc, cậu không thể tiếp tục làm vệ sinh, dạy tiếng Pháp và kiêm luôn nấu ăn nữa! Thứ cậu ứng tuyển không phải là việc này!!
Còn tiếp tục thế này, biết tới năm nào tháng nào cậu mới có thể đạt được mục đích đây?
Không thể để xảy ra bất kỳ sai lệch nào được.
Nhất định phải để cho Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận thức một chuyện, cậu bán thân không bán nghệ!
Beta: Yam
Đời này Ninh Tây Cố chưa từng làm gia sư cho người khác, nhưng cậu đã từng thuê vài gia sư. Vì vậy, cậu đã bí mật liên hệ với gia sư tiếng Pháp cũ của mình để hỏi kinh nghiệm và phương pháp dạy.
Đương nhiên, thầy giáo không nghĩ tiểu thiếu gia nhà họ Ninh định cướp bát cơm của ông, hơn phân nửa là đang đùa vui. Có điều cậu đã lên tiếng hỏi, bọn họ cho một ít tài liệu coi như là giúp đỡ cũng không phải không được.
Ninh Tây Cố chuẩn bị bài giảng rất nghiêm túc, từ nhỏ cậu đã là một học sinh xuất sắc, bản tính mạnh mẽ, nếu quyết tâm làm chuyện gì sẽ không làm qua loa, vô thức bật chế độ học bá. Cậu cân nhắc các phương diện, chẳng hạn như nền tảng của Nhạc Quỳnh Quỳnh quá kém, cho nên cậu thiết kế chương giảng dạy vừa đơn giản thoải mái, vừa sinh động và thú vị, kết hợp với văn hay ảnh đẹp để cô có thể dễ dàng tiếp thu đồng thời cũng không mệt mỏi với việc học, hơn nữa còn thiết kế chương trình dạy riêng cho từng giai đoạn một.
Nhưng những việc đó không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thứ bảy gặp, thế mà mấy ngày trước đó cô hoàn toàn không liên lạc với cậu.
Đến cận ngày rồi mà cô cũng không nhắc cậu đi làm, thậm chí Ninh Tây Cố còn cảm thấy hẳn là Nhạc Quỳnh Quỳnh đã quên, hoặc là hoàn toàn không quan tâm đến cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng làm lơ cậu, cậu càng không kìm lòng nổi mà nghĩ về cô.
Giống như đối mặt với một bài toán tưởng chừng rất đơn giản, nhưng giải rất nhiều lần vẫn giải sai, hoàn toàn không biết câu trả lời chính xác là gì.
Đây là muốn lạt mềm buộc chặt à? Ninh Tây Cố nghĩ, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của chị gái này thoạt nhìn cũng khá lợi hại, quả nhiên là một người phụ nữ hư hỏng…
Người phụ nữ hư hỏng – Nhạc Quỳnh Quỳnh không phải là không nghĩ tới Ninh Tây Cố, một cậu chàng đẹp trai ngọt ngào như vậy tới nay cô vẫn còn chưa thấy đã thèm đâu.
Cô còn muốn tìm thời gian đưa Ninh Tây Cố đi bơi, chiếm tí hời. Tuy rằng không ăn được, nhưng ngắm cơ bắp của trai trẻ cho đỡ thèm chung quy là vẫn được đúng không? Trên hồ sơ có ghi số đo cơ thể của Ninh Tây Cố, thực sự khiến người xem phải đỏ mặt.
Nhưng trong email xin việc cậu ấy có không biết xấu hổ bao nhiêu, thì phong cách thực tế lại cấm dục bấy nhiêu. Kể cũng lạ, trong thời gian ở chung với cậu, cứ cảm thấy chàng trai nhỏ này vẫn rất rụt rè, nút áo sơ mi lúc nào cũng phải gài hết, đừng nói tới cơ ngực và cơ bụng, ngay cả xương quai xanh cũng không lộ ra miếng nào, rất có phong độ của quân tử, không ngờ bên trong lại hoang dã đến thế.
Chậc chậc chậc.
Mấy ngày nay, Nhạc Quỳnh Quỳnh không tìm đến Ninh Tây Cố vì rất nhiều lý do, một là bởi vì quả thật cô cũng không phải quá yêu thích Ninh Tây Cố, cô cho rằng không nên biểu hiện quá vồn vã. Hai là vì cô bận, thật sự rất bận, cô không rảnh rỗi như sinh viên bọn họ.
Kiếm tiền vẫn là quan trọng hơn đàn ông chứ?
Hồi đi học thành tích của Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ xếp loại trung bình, tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, chuyên ngành thiết kế thời trang. Sau khi tốt nghiệp, cô mở một cửa hàng online trên Taobao bằng số tiền tiết kiệm được khi làm người mẫu bán thời gian và nhờ những mối liên hệ tích lũy được, cộng thêm vận may tốt, cô đã nhanh chóng bắt kịp xu thế và từng bước phất lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bán trang phục nữ tự thiết kế, tên nhãn hiệu là “Thỏ hoa đào”. Thực ra bản thân cô thường ngày cũng không thích mặc quần áo của các thương hiệu có logo nổi bật, đa phần là mặc quần áo trong cửa hàng của mình.
Rất nhiều hot girl mạng mở cửa hàng bán quần áo online dùng đường tắt, thẳng tay sao chép các thương hiệu lớn để bán hàng fake, còn cô thì chỉ bán hàng tự thiết kế thôi. Chỉ có điều, trường học của cô dạy vô cùng bình thường, thẩm mỹ của bản thân cũng không cao cấp. Cô thích phong cách tiên nữ nhẹ nhàng trong thiết kế của mình, vừa kiêu sa vừa tinh tế, giá cả lại bình dân, giá thường dao động khoảng từ một trăm đến hai trăm, áo khoác thu đông đắt nhất ở cửa hàng cũng chỉ bốn năm trăm.
Quần áo của cô thường bị nói là quê mùa và quá trong sáng, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy có gì sai. May quần áo chính là muốn mọi người đều có thể mặc chúng, quần áo quá cao cấp thì quần áo chọn người hay là người chọn quần áo đây? Điều cô muốn làm chính là, để các cô gái dù cơ thể béo gầy trắng đen thế nào thì khi mặc quần áo vào đều phải thật xinh đẹp và thoải mái.
Thường ngày cô phải vẽ bản thiết kế, chạy đến nhà máy, phải lựa chọn kiểu dáng và chất liệu vải, xây dựng chiến lược marketing, xã giao và quay video quảng cáo.
Gần đây, cô lại càng bận hơn. Mấy ngày trước, có người bên trang web tìm cô và giới thiệu một chức năng livestream mới, mong muốn các cô – những hot girl livestream nổi tiếng trong cộng đồng mạng có thể sử dụng để livestream nhiều hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi đám hội chị em plastic nổi tiếng trên mạng của mình một vòng về chuyện này, nhận được các câu trả lời như vầy:
“Không nên nha, livestream? Nó là chức năng quái gì vậy?”
“Chúng ta cũng không thiếu mấy đồng tiền đó.”
“Tớ đã từng mở thử một lát, nhưng cơ bản không có mấy người xem cả, một mình tớ nói cả nửa tiếng mệt muốn chết luôn.”
“Nếu lưu lượng cao còn đợi anh ta giục sao? Còn không phải bởi vì ít người quan tâm nên mới kêu chúng ta làm?”
“Mở livestream đều là những hot girl low nhất trên mạng. Mọi người thường muốn đến chỗ cao hơn chứ ai lại hướng về nơi thấp hơn chứ?”
“Đúng vậy, vất vả lắm mới có danh tiếng, hà cớ gì lại thử thách bản thân. Mở livestream thường xuyên có thể khiến fans cảm thấy thương hiệu của cậu low đấy, về lâu về dài sẽ không có lợi cho việc nâng cao giá trị thương hiệu.”
“Tớ không làm, tớ cũng không làm đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười haha.
Có người còn nói với Nhạc Quỳnh Quỳnh một cách quái gở: “Nhưng thật ra cậu có thể thử xem, cậu vốn xác định đi theo con đường giá cả tầm trung mà, cũng không định đi theo con đường thời trang cao cấp nên việc mở livestream rất thích hợp với cậu á.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không được cổ vũ, nhưng lại bắt đầu mở livestream. Cũng không phải do cô bị khích tướng, chỉ là muốn thử đi thêm nhiều con đường hơn.
Người khác cười nhạo cô tầm nhìn hạn hẹp, nhưng cô chỉ mong cửa hàng nhỏ của mình có thể tiếp tục hoạt động là tốt lắm rồi. Cô muốn cố gắng hết sức để giữ chân mỗi vị hàng, thu hút khách hàng mới, thêm được vị nào thì hay vị ấy. Chỉ cần có cách, cô rất sẵn lòng thử.
Cô cũng không cảm thấy việc livestream quá mệt mỏi. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô đã làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau, như phục vụ nhà hàng, lễ tân, tiếp thị cho cửa hàng, đều là những công việc rất vất vả. Khi còn làm người mẫu, mỗi ngày thay hai ba trăm bộ quần áo để chụp ảnh là chuyện thường, lần nhiều nhất một ngày chụp đến sáu trăm bộ, đi giày cao gót đứng hơn mười tiếng đồng hồ.
Nhân dịp lễ Giáng Sinh, cô mở livestream giảm giá tri ân, nhận được một đơn đặt hàng lớn nên rất bận rộn.
Cô tự mình tham gia đóng gói cùng mọi người, ba ngày liên tục làm đến mười hai giờ, mới coi như là gửi gần hết hàng đi.
Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.
Nghĩ đến chuyện gặp mặt chàng sinh viên trẻ tuổi và đẹp trai ấy, trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút mong đợi. Tuy nhiên, cô không định tiếp tục khoe Ninh Tây Cố trong vòng bạn bè. Chuyện bạn trai giả không thể làm giả quá nhiều, bằng không Ninh Tây Cố hỉnh mũi lên mặt thật sự cho mình là bạn trai cô thì làm sao bây giờ?
Loại chuyện như bao tiểu bạch kiểm này, suy cho cùng cũng không vẻ vang gì, không tiện đem ra khua chiêng gõ trống, vụng trộm sờ soạng thì sướng hơn. Hì hì!
Ninh Tây Cố đến sớm hơn thời gian hẹn hai mươi phút lận.
Lần này, cậu không mặc vest. Quần áo rất giản dị thoải mái, áo hoodie và quần jean, đúng chuẩn nam sinh thanh xuân vườn trường. Nhưng Ninh Tây Cố lại khiến cho người ta có cảm giác cậu không hề trẻ con tới vậy, mà ngược lại lại khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn một cách khó hiểu, cứng nhắc không phù hợp với lứa tuổi.
Ninh Tây Cố nhìn cô mà hạn hán lời. Cô lại mặc bộ đồ ngủ dính đầy lông mèo, mặt mộc nghếch lên trời, trên trán có một miếng dán mụn. Thật sự là lôi thôi lếch thếch.
Không phải nói phụ nữ đều chú ý đến hình ảnh của mình trước mặt đàn ông sao? Tại sao Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không hề có gánh nặng mỹ nữ trước mặt cậu vậy???
Chẳng lẽ Nhạc Quỳnh Quỳnh không xem cậu là một người đàn ông cần coi trọng???
Khi cánh cửa vừa mở ra, con mèo đang lén lút ở cửa, Nhạc Quỳnh Quỳnh bế nó lên để ngăn nó chạy ra ngoài. Cô vừa mắng con mèo vừa nói với Ninh Tây Cố: “Đóng cửa lại nhanh lên, đừng để con mèo này chạy mất. Sau này cậu phải chú ý điều này đấy, Bong Bóng chính là tâm can bảo bối của tôi, không thể để xảy ra sơ xuất được.”
Ninh Tây Cố vác cặp sách trên vai, vừa vào cửa đã hỏi ngay: “Học ở đâu?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn xung quanh một vòng, nói: “Ờm… Ở trên bàn trong phòng khách đi.”
Ninh Tây Cố cạn lời liếc nhìn phòng khách một vòng, dùng từ lộn xộn để miêu tả cũng là đã khen Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi. Cậu chưa từng gặp qua cô gái nào lôi thôi như vậy: “Tôi vừa mới dọn phòng vào cuối tuần trước.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng cậu một cái: “Chị đây bận đi làm, được chưa? Mấy ngày nữa dì giúp việc sẽ đến dọn. Nếu cậu thật sự chịu không nổi thì giúp tôi lau dọn đi.”
Ninh Tây Cố ngậm miệng lại ngay tức thì.
Lần đầu tiên trong đời dọn vệ sinh cho người khác cũng đã hiến dâng cho Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi, cậu không nghĩ sẽ có lần thứ hai đâu. Nếu không, cậu thành cái gì rồi?
Cậu đến để yêu đương! Chứ không phải người quét dọn vệ sinh!
Ninh Tây Cố thu dọn qua loa đồ ăn vặt, tiểu thuyết và truyện tranh ở trên bàn sau đó lau sạch sẽ rồi lấy sách ra. Cậu nhìn giáo trình nhập môn do chính tay mình biên soạn, không khỏi cảm thấy tự hào. Những gì mình viết quá là tuyệt vời, cho dù Nhạc Quỳnh Quỳnh có ngốc đi chăng nữa, cậu cũng nhất định có thể dạy được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mới lạ, bộ dạng rất nhiệt tình ngồi bên cạnh cậu, cười hì hì, ngọt ngào nói với cậu: “Có phải tôi nên gọi cậu một tiếng thầy giáo nhỏ không, thầy giáo nhỏ, thầy đã vất vả rồi.”
“Ai dà! Đây là cậu tự viết hả? Thật quá lợi hại. Có tâm quá cơ!”
Thực ra, trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm, không hổ là con nhà nghèo, giáo trình cũng không nỡ mua, còn tự mình viết rồi in ra để dùng.
Mùi sữa tắm lẫn kem dưỡng da thơm ngọt từ cơ thể Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ lởn vởn quanh mũi cậu. Nhưng mùi hương không phải quá kích thích, quanh quẩn không ngừng, khiến cho người ta cảm thấy phiền não, khiến cho hai má cậu từ từ nóng bừng lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn không ngừng dựa sát vào cậu để nói chuyện.
Trường cấp 3 của Ninh Tây Cố là trường nam sinh khép kín, lần gần nhất ngồi cùng bàn với nữ sinh đã không còn nhớ rõ là tiểu học hay mẫu giáo nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất hoạt bát, lại còn không nghiêm túc, mềm mại gọi một tiếng “Thầy giáo nhỏ” còn khen cậu: “Thầy giáo nhỏ, giọng của thầy thật êm tai, thầy học tiếng Pháp ở đâu vậy? Thầy còn biết cái gì nữa? Thành tích của thầy cũng tốt quá nha.”
Lảm nhảm y như tiếng bíp bíp vang lên không ngừng vậy.
Liên tục làm gián đoạn việc lên lớp của Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố đành phải xụ mặt nghiêm túc nói: “Đang trong giờ học mà, chị còn như vậy thì học thế nào đây? Chị có còn muốn học nữa không?”
“Được được được.” Nhạc Quỳnh Quỳnh rụt cổ lại: “Thầy giáo nhỏ quả là nghiêm khắc nha, bây giờ cậu chính là thầy giáo nhỏ rồi, đều nghe cậu, được chưa?”
Đều nghe cậu.
Trong nháy máy, trong suy nghĩ của Ninh Tây xuất hiện những chuyện không phù hợp với trẻ em, trái tim cậu ngay lập tức xao động liên hồi, lại cảm thấy bản thân mình thật xấu xa, cậu nghiêm túc chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình.
Cậu hơi căng thẳng, ngồi thẳng lưng và càng tập trung hoàn thành trách nhiệm của giáo viên.
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh không gây rối nữa, nhưng cô… Cô…
Cô ngủ mất rồi.
Ninh Tây Cố: “?”
Ninh Tây Cố nhìn cô chằm chằm, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không phát hiện, vẫn tiếp tục ngủ, ngủ ngon lành. Ninh Tây Cố tức đến mức bật cười.
Cậu đợi thêm năm phút nữa, sau đó đánh thức Nhạc Quỳnh Quỳnh dậy: “Chị còn muốn học hay không đây?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh dụi dụi mắt, ngáp một cái, mơ mơ màng màng, dứt khoát đáp: “Hả? Ồ… Vậy thì không học nữa.”
Mẹ nó một tấm chân tình thật sự cho chó ăn.
Ninh Tây Cố cảm thấy máu trong người trong phút chốc dồn hết lên não, tức chết cậu rồi!!
Nhạc Quỳnh Quỳnh gãi gãi đầu, còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng nói: “Tôi đã thử cố gắng nghe giảng và nhận ra rằng mình thật sự là đồ ngốc, học không vô gì hết.”
“Ai dà, tôi buồn ngủ quá, đi ngủ đây!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng lên và nói: “Mệt quá trời luôn, đợt khuyến mãi Giáng sinh vừa rồi, mấy hôm nay tôi toàn đi ngủ lúc hai ba giờ sáng, sáng thì bảy tám giờ là phải bò dậy làm việc, tôi buồn ngủ quá, phải đi ngủ bù đây.”
Vốn dĩ Ninh Tây Cố rất rất tức giận, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh có lý do chính đáng, hình như không phải không thể thông cảm: “Hôm nay chị mệt như vậy thì để lần sau học cũng được.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi về hướng phòng ngủ xua xua tay: “Tôi đã nghĩ rồi, lần sau tôi dắt cậu đi chung không phải tốt hơn sao, cần gì phải học hành cực khổ chứ? Không học, không học nữa.”
Sao lại có cô gái thế này chứ! Uổng công cậu nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh bằng con mắt khác, còn thấy cảm phục lòng tự tôn và sự cố gắng vươn lên của cô. Rõ ràng cô đúng là một kẻ ngốc không học vấn không nghề nghiệp mà thôi.
Ninh Tây Cố cảm thấy mình sắp tức chết rồi.
Nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đã mở cửa phòng ngủ, Ninh Tây Cố chất vấn: “Còn tôi thì sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đầu cũng không ngoảnh lại: “Cậu hả? Cậu về nhà đi chứ. Bye bye. Nhớ đóng cửa cẩn thận đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không biết vì sao nhưng cô khá yên tâm về cậu nhóc này, có lẽ là bởi vì tướng mạo Ninh Tây Cố nhìn rất ngay thẳng, không giống như người có thể trộm đồ ha. Cô buồn ngủ quá nên trở về phòng đóng cửa lại, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch đến tận buổi tối.
Khi cô tỉnh dậy, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động.
Cô bèn xuống giường đi xem.
Cô phát hiện Ninh Tây Cố vẫn ở đây, không chỉ không về mà còn giúp cô dọn dẹp phòng nữa, thậm chí còn đang chuẩn bị bữa tối.
Thơm quá!
Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt, thò lại gần nhìn xem: “Cậu đang làm món gì vậy? Thơm quá à!”
Ninh Tây Cố đáp: “Làm gà chiên sốt dấm ăn với cơm.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi thầm tự khen bản thân. Má ơi, thuê nam sinh đại học này cũng đáng thật, vừa có thể dùng để chọc giận bạn trai cũ, vừa biết dọn dẹp, nấu ăn, làm phiên dịch, dạy ngoại ngữ nữa.
Cơm nước xong xuôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn chỉ huy cậu: “Cậu đi rửa chén nhé.”
Ninh Tây Cố nói: “Tôi với chị nói chuyện xong đã rồi rửa chén.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mờ mịt: “Chuyện gì thế?”
Ninh Tây Cố lấy ra một tờ giấy, tất cả nội dung đều được viết tay, chữ viết ngay ngắn, dòng đầu tiên được viết to đùng: Hợp đồng bao nuôi.
Ninh Tây Cố như đang bàn một thương vụ chục tỷ, nghiêm túc nói: “Nếu chị định thuê tôi, vậy thì chúng ta nên nói về các điều khoản và ký một hợp đồng thuê bạn trai giả chi tiết đi?”
Cả người Ninh Tây Cố đều là lửa giận.
Cần phải chính thức hóa nội dung cụ thể của công việc, cậu không thể tiếp tục làm vệ sinh, dạy tiếng Pháp và kiêm luôn nấu ăn nữa! Thứ cậu ứng tuyển không phải là việc này!!
Còn tiếp tục thế này, biết tới năm nào tháng nào cậu mới có thể đạt được mục đích đây?
Không thể để xảy ra bất kỳ sai lệch nào được.
Nhất định phải để cho Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận thức một chuyện, cậu bán thân không bán nghệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.