Chương 87: Ngoại truyện 6
Hàn Thục
11/09/2022
Trans: Yam
Việc có con đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh là tùy duyên, có thì sinh thôi, sinh thêm cho Bình Nước Nhỏ em gái hoặc em trai.
Sức khỏe cô tốt nên vẫn tiếp tục đi làm, chỉ là không đi giày cao gót nữa.
Bình Nước Nhỏ sẽ dán tai vào bụng cô nghe động tĩnh bên trong, cậu hỏi: “Mẹ, khi nào em gái mới được sinh ra?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hỏi: “Con muốn có em gái như vậy sao?”
Cậu gật đầu: “Em gái đáng yêu.”
Qua hai ngày, Bình Nước Nhỏ hưng phấn đi học về, vừa vào nhà đã bắt đầu lấy quà trong cặp sách ra, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Hôm nay ông nội lại tặng gì cho con?”
Cậu lắc lắc đầu, móc hộp quà ra, mong đợi đưa đến trước mặt mẹ, nói: “Ông nội bảo con đưa cho mẹ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở ra, là một chiếc vòng tay bằng ngọc, cô lẩm bẩm: “Đúng là có tâm thật, đồ vật quý giá thế này lại để trẻ con cầm…”
Bình Nước Nhỏ nói: “Đẹp thật.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đeo vòng tay lên, chất ngọc làm nền cho làn da càng trắng nõn hơn, cổ tay nhìn rất nhỏ.
Bình Nước Nhỏ vỗ vỗ cái tay nhỏ: “Mẹ đeo nhìn đẹp thật, ông nội cầm mấy loại đến, chiếc này là con chọn đấy, con chọn có tốt không?”
“Chọn đẹp lắm.” Cô sờ đầu con trai, nói: “Lần sau con giúp mẹ cảm ơn ông nội.”
Bình Nước Nhỏ: “Ồ.”
Thế là, quan hệ của họ và ông Ninh, từ việc chỉ có bạn nhỏ nhận được quà, đến Nhạc Quỳnh Quỳnh bên này cũng bắt đầu thỉnh thoảng nhận được trang sức châu báu gì đó.
Ninh Tây Cố không tránh khỏi lầm bầm: “Cứ vụn vặt thế này, định lấy lòng ai vậy? Tặng đồ cũng keo kiệt thế, chỉ muốn người khác cảm kích nhiều hơn.”
Lời này truyền đến tai ông Ninh, mấy ngày sau đã có luật sư liên hệ với Nhạc Quỳnh Quỳnh, hỏi cô lúc nào có thời gian rảnh, có một căn biệt thự ở hoa viên Giang Cảnh đang đợi cô đi làm thủ tục tiếp nhận, những thứ khác đều làm xong rồi, chỉ cần cô qua ký tên là được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ, hết việc này liên lụy sang việc kia như vậy sao? Nhưng hình như cô không có tổn thất gì mà.
Cô gọi điện hỏi Ninh Tây Cố: “Anh nói em nên nhận không?”
“Nhận, tại sao lại không nhận.” Ninh Tây Cố nói.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ một lúc, nói: “Viết tên của Bình Nước Nhỏ lên đi.”
Ninh Tây Cố rất thoải mái: “Được.”
Đến giữa năm, Nhạc Quỳnh Quỳnh có thai được ba mươi hai tuần, bụng đã gồ lên rất lớn.
Ngày giỗ mẹ Ninh Tây Cố, anh đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi không cần đi nữa. Nhạc Quỳnh Quỳnh đĩnh đạc nói: “Việc này có là gì chứ, sức khỏe em tốt lắm.”
Thế là một nhà ba người cùng đi tảo mộ.
Tuy rằng Ninh Tây Cố không liên hệ với bố, nhưng mỗi năm đều đi tảo mộ cho mẹ.
Hai bố con giống như đã hẹn ngầm thời gian, chưa bao giờ đụng phải nhau.
Mộ mẹ Ninh Tây Cố ở khá xa, trên đường đi không có gì thú vị, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói vài câu, bất tri bất giác lại mở cái máy hát lên: “Hồi nhỏ bố không hề hạnh phúc như con đâu, hồi nhỏ bố đều lớn lên cùng dì giúp việc, thay mấy người liền, mỗi lần khi bố vừa nhớ được người ta lại bị thay mất, sau đó bố không cố ý đi nhớ kỹ nữa, dù sao cũng phải đi.”
“Sau đó, khi bố lớn bằng con đã bị đưa gửi đến trường nội trú học, nghỉ đông nghỉ hè đến trại hè trại đông, căn bản đều không ở nhà.”
“Bố không gặp được ông nội con mấy lần, bố còn nhớ lần đầu tiên gặp ông nội con, hình như bố rất nhỏ, nhưng đại khái nhớ được, lúc đó bố bị dọa sợ. Ông nội con bốn mươi mấy tuổi mới sinh bố, bố còn tưởng rằng ông ấy là bác lớn của nhà khác, sao lại già như vậy?”
“Nhưng bố rất thích bà nội con, bà nội con vô cùng dịu dàng xinh đẹp, trước đây bà là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có kiểu cũ, thường xuyên học thuộc thơ tiếng Anh, biết đàn ghi-ta biết khiêu vũ. Bà thường lén đến trường thăm bố, một tháng ít nhất phải đến bốn năm lần, mỗi lần đều ôm bố trong lòng, nói bà rất nhớ bố, vậy nên bố càng quen thuộc với bà nội con hơn, bố cũng không hận bà.”
“Ài, có những lúc bố nghĩ, nếu như bà nội con còn sống, bà nhất định sẽ rất hợp với mẹ con…”
Những câu chuyện nhỏ này lần đầu tiên Bình Nước Nhỏ được nghe, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã biết từ lâu, cũng không có gì là không kiên nhẫn, nghe Ninh Tây Cố kể thêm một lần.
Sau khi xuống xe, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn luôn cầm tay anh, Ninh Tây Cố cũng cầm tay cô, giống như đã phát hiện ra hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện khác thường, luôn ở trong trạng thái phòng bị.
Quả nhiên, đi qua khúc ngoặt, dưới bóng trúc đong đưa, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy một bóng lưng màu đen, sương giá đầy đầu.
Cô vẫn luôn không có cơ hội mặt đối mặt với ông Ninh, vẫn luôn ở trong ấn tượng bảy năm về trước. Không, cô nghĩ thật kỹ, đó đã là chuyện gần mười năm trước rồi.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?
Cô đã từng tưởng tượng khung cảnh gặp lại ông một lần nữa, ông không hề già hơn nhiều như cô nghĩ, sống lưng vẫn thẳng tắp, giống như treo một cái giá lên lưng và chân. Ông gầy đi rất nhiều, quần áo trên người nhìn có phần rộng rãi, trên tay còn có một chiếc gậy.
Ông ăn mặc hào hoa mà có thể diện, nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại là lạnh lùng và tiêu điều.
Ninh Tây Cố dừng bước chân lại.
Giống như có một khoảng dừng vô hình đột ngột, phân tách bầu trời trước mặt.
Nhất thời cô không biết nên bước về phía trước hay là đi vòng, chỉ cầm chặt tay của anh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn anh một cái, sờ sờ chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay mình, hỏi: “Muốn chào hỏi không?”
Miệng Ninh Tây Cố như bị khâu lại, không hề lên tiếng.
Bình Nước Nhỏ hoàn toàn không phát giác được bầu không khí gương cung bạt kiếm này, cậu ôm trong lòng một bó hoa, cất bước từng bước chân nhỏ đi về phía trước, tự nhiên chào hỏi: “Ông nội, ông cũng đến rồi sao.”
Ông Ninh cúi đầu xuống, cười với cậu: “Cục cưng.”
Bình Nước Nhỏ giơ hoa trong tay lên: “Cháu đến tặng hoa cho bà nội, bố mua đấy.”
Ông Ninh cười gật đầu: “Ừ, đây là hoa mà bà nội cháu thích nhất.”
Ông chầm chậm xoay người, chỉ một cái nhìn mà như đã qua mười năm.
Không ai lên tiếng trước.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mỉm cười: “Chào ngài.”
Ông xoa đầu cháu trai, gật đầu: “Chào cô.”
Còn xa cách hơn cả những người xa lạ.
Trong lòng Ninh Tây Cố bất mãn, vẫn ghét bỏ ông quá kiêu ngạo lạnh nhạt, đang định trào phúng hai câu đã nghe thấy bố mình ôn hòa nói: “Vợ con bụng lớn rồi, phải biết đỡ cô ấy một chút.”
Những lời kích thích bị nghẹn lại: “…Ừm.”
Thôi vậy, có trẻ con ở đây, không thể cãi nhau trước mặt trẻ con.
Ninh Tây Cố cứng ngắc nói với bố: “Vậy con đi đây.”
Ông Ninh cũng cứng ngắc quay về phía cậu, hỏi: “Khi nào có thời gian rảnh?”
Ninh Tây Cố: “Có chuyện gì sao?”
Ông Ninh cúi đầu nhìn ảnh vợ mình, nói trực tiếp không văn vẻ: “Mẹ con khi còn sống đã nói với bố một số điều con không biết, quà sinh nhật mỗi năm của con bà đều chuẩn bị rồi. Bà còn nói nếu như con kết hôn, quà phải tặng cho con dâu cũng có, con trai con, con gái con cũng có.”
“Nếu có thời gian, về nhà cũ lấy đi.”
Ông thở dài một hơi như chịu thua, chỉ nói: “Mẹ rất yêu con.”
Ninh Tây Cố trầm mặc một lúc, trả lời: “Con biết rồi.”
Mười năm trước, họ không biết phải nói chuyện như thế nào.
Bây giờ càng không biết.
Còn có Bình Nước Nhỏ kéo tay ông nội, bất thình lình nói một câu: “Bố nói, bạn nhỏ không có bố mẹ bên cạnh thì rất đáng thương.”
“Hồi nhỏ ông nội không ở cạnh bố, ông nội phải tốt với bố hơn một chút.”
Ông Ninh vô cùng mất tự nhiên trả lời: “Ông nội biết rồi.”
Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Đúng là phá hỏng không khí.
Ninh Tây Cố nghiêng đầu qua, lại là Nhạc Quỳnh Quỳnh, anh ghé lại gần bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Chị, em cười gì vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Cô đột nhiên nhớ ra trước đó có một buổi tối, cô nói chuyện với Ninh Tây Cố, nói đến chuyện bố anh, cô hỏi: “Sau khi mẹ anh mất, bố anh không tìm người khác sao?”
Ninh Tây Cố nói: “Không, làm gì có ai có thể bằng mẹ anh chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tìm được ưu điểm của ông Ninh: “Bố anh hình như rất yêu mẹ anh, người như bố anh không phải đều tìm tình nhân hay vợ hai sao? Bố anh đâu như vậy.”
Ninh Tây Cố chán ghét nói: “Không có! Nếu thật sự có chuyện đó, vậy thì không cần đến khi anh hai mươi tuổi, anh đã đoạn tuyệt quan hệ bố con từ sớm rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha nói: “Anh cứ nói anh không giống bố, em đột nhiên cảm thấy, nếu như anh thừa kế được tính cách chung tình của bố cũng không tồi đâu.”
Ninh Tây Cố nghiêng người qua ôm lấy cô, giống như ôm bảo vật độc nhất vô nhị trên thế giới, hôn lên má cô: “Anh không cảm thấy việc này có gì khó, không đáng để khen ngợi, đây chỉ việc một người chồng, một đôi tình nhân đương nhiên phải làm mà thôi.”
Cô vẫy vẫy tay với Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố cúi người xuống, cô nói bên tai anh: “Em cũng rất yêu anh.”
Lỗ tai Ninh Tây Cố đỏ ửng lên: “Anh cũng vậy.”
Hoàn toàn văn.
Việc có con đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh là tùy duyên, có thì sinh thôi, sinh thêm cho Bình Nước Nhỏ em gái hoặc em trai.
Sức khỏe cô tốt nên vẫn tiếp tục đi làm, chỉ là không đi giày cao gót nữa.
Bình Nước Nhỏ sẽ dán tai vào bụng cô nghe động tĩnh bên trong, cậu hỏi: “Mẹ, khi nào em gái mới được sinh ra?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hỏi: “Con muốn có em gái như vậy sao?”
Cậu gật đầu: “Em gái đáng yêu.”
Qua hai ngày, Bình Nước Nhỏ hưng phấn đi học về, vừa vào nhà đã bắt đầu lấy quà trong cặp sách ra, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Hôm nay ông nội lại tặng gì cho con?”
Cậu lắc lắc đầu, móc hộp quà ra, mong đợi đưa đến trước mặt mẹ, nói: “Ông nội bảo con đưa cho mẹ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở ra, là một chiếc vòng tay bằng ngọc, cô lẩm bẩm: “Đúng là có tâm thật, đồ vật quý giá thế này lại để trẻ con cầm…”
Bình Nước Nhỏ nói: “Đẹp thật.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đeo vòng tay lên, chất ngọc làm nền cho làn da càng trắng nõn hơn, cổ tay nhìn rất nhỏ.
Bình Nước Nhỏ vỗ vỗ cái tay nhỏ: “Mẹ đeo nhìn đẹp thật, ông nội cầm mấy loại đến, chiếc này là con chọn đấy, con chọn có tốt không?”
“Chọn đẹp lắm.” Cô sờ đầu con trai, nói: “Lần sau con giúp mẹ cảm ơn ông nội.”
Bình Nước Nhỏ: “Ồ.”
Thế là, quan hệ của họ và ông Ninh, từ việc chỉ có bạn nhỏ nhận được quà, đến Nhạc Quỳnh Quỳnh bên này cũng bắt đầu thỉnh thoảng nhận được trang sức châu báu gì đó.
Ninh Tây Cố không tránh khỏi lầm bầm: “Cứ vụn vặt thế này, định lấy lòng ai vậy? Tặng đồ cũng keo kiệt thế, chỉ muốn người khác cảm kích nhiều hơn.”
Lời này truyền đến tai ông Ninh, mấy ngày sau đã có luật sư liên hệ với Nhạc Quỳnh Quỳnh, hỏi cô lúc nào có thời gian rảnh, có một căn biệt thự ở hoa viên Giang Cảnh đang đợi cô đi làm thủ tục tiếp nhận, những thứ khác đều làm xong rồi, chỉ cần cô qua ký tên là được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ, hết việc này liên lụy sang việc kia như vậy sao? Nhưng hình như cô không có tổn thất gì mà.
Cô gọi điện hỏi Ninh Tây Cố: “Anh nói em nên nhận không?”
“Nhận, tại sao lại không nhận.” Ninh Tây Cố nói.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ một lúc, nói: “Viết tên của Bình Nước Nhỏ lên đi.”
Ninh Tây Cố rất thoải mái: “Được.”
Đến giữa năm, Nhạc Quỳnh Quỳnh có thai được ba mươi hai tuần, bụng đã gồ lên rất lớn.
Ngày giỗ mẹ Ninh Tây Cố, anh đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi không cần đi nữa. Nhạc Quỳnh Quỳnh đĩnh đạc nói: “Việc này có là gì chứ, sức khỏe em tốt lắm.”
Thế là một nhà ba người cùng đi tảo mộ.
Tuy rằng Ninh Tây Cố không liên hệ với bố, nhưng mỗi năm đều đi tảo mộ cho mẹ.
Hai bố con giống như đã hẹn ngầm thời gian, chưa bao giờ đụng phải nhau.
Mộ mẹ Ninh Tây Cố ở khá xa, trên đường đi không có gì thú vị, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói vài câu, bất tri bất giác lại mở cái máy hát lên: “Hồi nhỏ bố không hề hạnh phúc như con đâu, hồi nhỏ bố đều lớn lên cùng dì giúp việc, thay mấy người liền, mỗi lần khi bố vừa nhớ được người ta lại bị thay mất, sau đó bố không cố ý đi nhớ kỹ nữa, dù sao cũng phải đi.”
“Sau đó, khi bố lớn bằng con đã bị đưa gửi đến trường nội trú học, nghỉ đông nghỉ hè đến trại hè trại đông, căn bản đều không ở nhà.”
“Bố không gặp được ông nội con mấy lần, bố còn nhớ lần đầu tiên gặp ông nội con, hình như bố rất nhỏ, nhưng đại khái nhớ được, lúc đó bố bị dọa sợ. Ông nội con bốn mươi mấy tuổi mới sinh bố, bố còn tưởng rằng ông ấy là bác lớn của nhà khác, sao lại già như vậy?”
“Nhưng bố rất thích bà nội con, bà nội con vô cùng dịu dàng xinh đẹp, trước đây bà là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có kiểu cũ, thường xuyên học thuộc thơ tiếng Anh, biết đàn ghi-ta biết khiêu vũ. Bà thường lén đến trường thăm bố, một tháng ít nhất phải đến bốn năm lần, mỗi lần đều ôm bố trong lòng, nói bà rất nhớ bố, vậy nên bố càng quen thuộc với bà nội con hơn, bố cũng không hận bà.”
“Ài, có những lúc bố nghĩ, nếu như bà nội con còn sống, bà nhất định sẽ rất hợp với mẹ con…”
Những câu chuyện nhỏ này lần đầu tiên Bình Nước Nhỏ được nghe, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã biết từ lâu, cũng không có gì là không kiên nhẫn, nghe Ninh Tây Cố kể thêm một lần.
Sau khi xuống xe, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn luôn cầm tay anh, Ninh Tây Cố cũng cầm tay cô, giống như đã phát hiện ra hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện khác thường, luôn ở trong trạng thái phòng bị.
Quả nhiên, đi qua khúc ngoặt, dưới bóng trúc đong đưa, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy một bóng lưng màu đen, sương giá đầy đầu.
Cô vẫn luôn không có cơ hội mặt đối mặt với ông Ninh, vẫn luôn ở trong ấn tượng bảy năm về trước. Không, cô nghĩ thật kỹ, đó đã là chuyện gần mười năm trước rồi.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?
Cô đã từng tưởng tượng khung cảnh gặp lại ông một lần nữa, ông không hề già hơn nhiều như cô nghĩ, sống lưng vẫn thẳng tắp, giống như treo một cái giá lên lưng và chân. Ông gầy đi rất nhiều, quần áo trên người nhìn có phần rộng rãi, trên tay còn có một chiếc gậy.
Ông ăn mặc hào hoa mà có thể diện, nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại là lạnh lùng và tiêu điều.
Ninh Tây Cố dừng bước chân lại.
Giống như có một khoảng dừng vô hình đột ngột, phân tách bầu trời trước mặt.
Nhất thời cô không biết nên bước về phía trước hay là đi vòng, chỉ cầm chặt tay của anh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn anh một cái, sờ sờ chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay mình, hỏi: “Muốn chào hỏi không?”
Miệng Ninh Tây Cố như bị khâu lại, không hề lên tiếng.
Bình Nước Nhỏ hoàn toàn không phát giác được bầu không khí gương cung bạt kiếm này, cậu ôm trong lòng một bó hoa, cất bước từng bước chân nhỏ đi về phía trước, tự nhiên chào hỏi: “Ông nội, ông cũng đến rồi sao.”
Ông Ninh cúi đầu xuống, cười với cậu: “Cục cưng.”
Bình Nước Nhỏ giơ hoa trong tay lên: “Cháu đến tặng hoa cho bà nội, bố mua đấy.”
Ông Ninh cười gật đầu: “Ừ, đây là hoa mà bà nội cháu thích nhất.”
Ông chầm chậm xoay người, chỉ một cái nhìn mà như đã qua mười năm.
Không ai lên tiếng trước.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mỉm cười: “Chào ngài.”
Ông xoa đầu cháu trai, gật đầu: “Chào cô.”
Còn xa cách hơn cả những người xa lạ.
Trong lòng Ninh Tây Cố bất mãn, vẫn ghét bỏ ông quá kiêu ngạo lạnh nhạt, đang định trào phúng hai câu đã nghe thấy bố mình ôn hòa nói: “Vợ con bụng lớn rồi, phải biết đỡ cô ấy một chút.”
Những lời kích thích bị nghẹn lại: “…Ừm.”
Thôi vậy, có trẻ con ở đây, không thể cãi nhau trước mặt trẻ con.
Ninh Tây Cố cứng ngắc nói với bố: “Vậy con đi đây.”
Ông Ninh cũng cứng ngắc quay về phía cậu, hỏi: “Khi nào có thời gian rảnh?”
Ninh Tây Cố: “Có chuyện gì sao?”
Ông Ninh cúi đầu nhìn ảnh vợ mình, nói trực tiếp không văn vẻ: “Mẹ con khi còn sống đã nói với bố một số điều con không biết, quà sinh nhật mỗi năm của con bà đều chuẩn bị rồi. Bà còn nói nếu như con kết hôn, quà phải tặng cho con dâu cũng có, con trai con, con gái con cũng có.”
“Nếu có thời gian, về nhà cũ lấy đi.”
Ông thở dài một hơi như chịu thua, chỉ nói: “Mẹ rất yêu con.”
Ninh Tây Cố trầm mặc một lúc, trả lời: “Con biết rồi.”
Mười năm trước, họ không biết phải nói chuyện như thế nào.
Bây giờ càng không biết.
Còn có Bình Nước Nhỏ kéo tay ông nội, bất thình lình nói một câu: “Bố nói, bạn nhỏ không có bố mẹ bên cạnh thì rất đáng thương.”
“Hồi nhỏ ông nội không ở cạnh bố, ông nội phải tốt với bố hơn một chút.”
Ông Ninh vô cùng mất tự nhiên trả lời: “Ông nội biết rồi.”
Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Đúng là phá hỏng không khí.
Ninh Tây Cố nghiêng đầu qua, lại là Nhạc Quỳnh Quỳnh, anh ghé lại gần bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Chị, em cười gì vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Cô đột nhiên nhớ ra trước đó có một buổi tối, cô nói chuyện với Ninh Tây Cố, nói đến chuyện bố anh, cô hỏi: “Sau khi mẹ anh mất, bố anh không tìm người khác sao?”
Ninh Tây Cố nói: “Không, làm gì có ai có thể bằng mẹ anh chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tìm được ưu điểm của ông Ninh: “Bố anh hình như rất yêu mẹ anh, người như bố anh không phải đều tìm tình nhân hay vợ hai sao? Bố anh đâu như vậy.”
Ninh Tây Cố chán ghét nói: “Không có! Nếu thật sự có chuyện đó, vậy thì không cần đến khi anh hai mươi tuổi, anh đã đoạn tuyệt quan hệ bố con từ sớm rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha nói: “Anh cứ nói anh không giống bố, em đột nhiên cảm thấy, nếu như anh thừa kế được tính cách chung tình của bố cũng không tồi đâu.”
Ninh Tây Cố nghiêng người qua ôm lấy cô, giống như ôm bảo vật độc nhất vô nhị trên thế giới, hôn lên má cô: “Anh không cảm thấy việc này có gì khó, không đáng để khen ngợi, đây chỉ việc một người chồng, một đôi tình nhân đương nhiên phải làm mà thôi.”
Cô vẫy vẫy tay với Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố cúi người xuống, cô nói bên tai anh: “Em cũng rất yêu anh.”
Lỗ tai Ninh Tây Cố đỏ ửng lên: “Anh cũng vậy.”
Hoàn toàn văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.